1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: muốn bỏ chạy? (Đầu)

      Nghe được báo cáo trong điện thoại, Duy Nhất sớm hoảng hốt, để ý đến Phương Đông Dực ở đối diện, điện thoại di động vẫn còn dưới đất, túi xách vẫn còn ở bàn, tin tức quá mức khiếp sợ để cho quên tất cả mọi chuyện, nhấc chân liền chạy như bay ra ngoài.

      - Haizzz. . . . . . Đợi chút. - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy chạy như bay rời , vội vàng móc tiền từ trong túi ra đặt bàn, rồi đuổi theo

      - Em phải đến đâu? - Cầm đồ của , vừa mới đến cửa, lại thấy chạy như gió trở vào, vội vàng tiến lên hỏi

      - Em. . . . . . em. . . . . . Chìa khóa xe. - Duy Nhất thở hổn hển xong, thoáng qua , rồi lại muốn vào trong phòng lấy chìa khóa

      - Đợi chút. - Đông Phương Dực nắm lấy tay của , để cho xông vào bên trong. mặt đầy vẻ lo lắng

      - Đừng kéo em... em có việc gấp. - Vừa thấy kéo mình, Duy Nhất dùng sức giãy giũa, muốn thoát khỏi cái nắm tay của .

      tại có thời gian chuyện với .

      - Phải đến đâu, cùng em. - Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của , Đông Phương Dực lấy túi xách của quơ quơ trước mặt, trầm giọng .

      - cần, hãy để cho tự giải quyết vụ này được . - Duy Nhất giơ tay cầm lấy túi xách của mình, nhưng nghĩ Đông Phương Dực lại nhanh tay giấu túi xách của , để cho nhận túi xách

      - làm gì thế? Em có việc gấp, trả túi xách lại cho em nhanh . - Nhìn người đàn ông trước mặt, Duy Nhất tức giận mà hầm hừ

      - cùng em, bằng , em đừng nghĩ đến việc rời . Đừng quá lo lắng, bảo đảm em có lo lắng như thế nào cũng thể giải quyết được gì cả. - Đông Phương Dực buông tay ra, chỉ đưa vẻ mặt nặng nề nhìn , kiên định mà .

      biết tại sao thấy như vậy, tim của lại co thắt trở lại, muốn nhìn thấy như vậy.

      vẫn nhớ câu chuyện đêm mưa mấy năm trước, tuyệt đối để lái xe dưới mưa mình, trơ mắt nhìn đùa giỡn với sinh mạng của mình lần nữa

      - . . . . . . . - Duy Nhất chợt ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn , gì, là đanglo lắng cho hay sao?

      - Mặc dù biết em xảy ra chuyện gì, nhưng cam đoan với em, tuyệt đối có chuyện gì cả, tin tưởng . - Đông Phương Dực nhìn , kiên định gật đầu cái, sau đó nhàng kéo tay của , tới xe hơi.

      Nghe
      như thế, Duy Nhất nhịn được nhìn gò má của , biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại dám chắc chắn Nhu Nhi có chuyện gì? Nhưng nhìn bóng lưng của trong lòng khỏi xuất tia an tâm.

      Hôm nay, trước khi , bảo đại ca phái người bảo vệ Nhu Nhi, lại nghĩ rằng những người đó vừa đến trường học lại thấy Nhu Nhi đâu cả, bọn họ phái người khắp nơi tìm kiếm, có người của đại ca bảo vệ, nhất định Nhu Nhi phá nguy hiểm thành bình an.

      Có lẽ vậy, chỉ mong tất cả đều như lời của Phương Đông Dực , Nhu Nhi có việc gi.

      “Chi” tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, ven đường chiếc xe hơi dừng lại bãi đất trống, đợi bụi đất dần dần trở lại bình thường, ven đường lại xuất hai người, nam nữ.

      “Đại ca, tại ở nơi đâu?” Đông Phương Dực đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi đây đều là những cây cỏ dại cao, đến chút động tĩnh cũng có, làm sao tìm được người?

      -Bọn họ , ở gần đây. - Duy Nhất cũng hoài nghi khi nhìn chung quanh, tâm khỏi đau nhói.

      Nơi này quá lớn, rất dễ dàng cho việc giấu người, làm sao bọn họ có thể tìm được?

      -Tiểu thư, tiểu thư …. – lúc bọn họ ngừng nhìn chung quanh tra xét, đột nhiên giọng truyền ra từ bụi rậm gần đó. Duy Nhất nhìn về nơi phát ra giognj kia, chỉ thấy trong bụi cỏ có người vẫy vẫy tay về phía .

      - Người nào? - Duy Nhất thấy người kia, liền vội vàng hỏi.

      - theo tôi. – Người nọ xong liền phất tay ra hiệu, quay đầu vào bên trong.

      Duy Nhất cau mày liếc mắt nhìn Phương Đông Dực cái, vội vàng đuổi theo bước chân của người kia.

      Người nọ dẫn theo bọn họ, vòng vòng biết bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại, chỉ về phía trước, giọng : “Bọn họ ở trong căn phòng phía trước. Chỉ có hai người đàn ông bên trong, em của chúng ta lập tức đến,xin yên tâm, chúng ta đưa tiểu thư Nhu Nhi về nhà an toàn.” Người nọ giọng .

      Duy Nhất nhìn theo ngón tay của người kia, chỉ thấy nơi đó có căn gỗ rách nát, phái ngoài là cọc gỗ xem ra rất xiêu vẹo chỉ chụp đổ mà thôi, chung quanh cóa rất nhiều cỏ dại, mọc thành bụi lớn, nếu như người đứng ở bên trong chỉ cần chú ý, đoán chừng phát ra được.

      Duy Nhất quan sát hồi lâu, mới thận trọng nâng bước chân lên, lặng lẽ về phía nhà gỗ.

      -hahaha , buồn cười. – lúc bọn họ sắp đến gần nhà gỗ , bên trong lại truyền ra tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, nhất thời khiến cho bước chân của Duy Nhất ngừng lại, mở to cặp mắt dám tin.

      Đó là giọng của Nhu Nhi sao? Tại sao Nhu Nhi lại có chút sợ hãi nào vậy, hơn nữa còn cười đến vui xẻ như thế?

      xảy ra chuyện gi?

      Mang theo hoài nghi. Quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Dực và người đàn ông dẫn họ đến đây, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Đông Phương Dực nhìn co nhún vai cái cũng hiểu xảy ra chuyện gì.

      -Cậu ơi, lại đây mọt chút có được hay ? Con muốn nghe. – Lúc này bên trong lại truyền ra giọng ngọt ngào của Nhu Nhi, trong câu mang theo chút nhõng nhẽo làm nũng.

      Nghe được giọng đó, Duy Nhất cau mày dựng lỗ tai lên, lần nữa nghiêm túc lắng nghe giọng bên trong, càng nghe lông mày càng nhíu chặt.

      xảy ra chuyện gi?

      Sao nghe giọng của Nhu Nhi hoàn toàn giống bị người ta bắt cóc, ngược lại giống như chơi đùa bình thường vậy? Có người bắt cóc mà cong ngồi đó kể chuyện cười cho con tin nghe sao?

      Duy Nhất trầm mặc hồi lâu lặng lẽ khom người tới nhà gỗ , nhìn qua những kẻ hở của các cọc gỗ sớm nứt ra, chỉ thấy Nhu Nhi ngồi tự do ghế, trước mặt bé là người đàn ông, chuyện gì đó với Nhu Nhi.

      xảy ra chuyện gì? Thế nào lại xảy ra mà kỳ quái như thế này vậy.

      lúc này, trong tầm mắt của đột nhiên lại xuất người đàn ông, người đó tới gì đó với người đàn ông trò chuyện với Nhu Nhi, khom người tiến tới thầm vào tai người kia.

      - Được, cậu cứ giữ cửa . – lát sau, cái người đàn ông chuyện với Nhu Nhi gật đầu cái, bảo người kia ra canh cửa.

      - Đứa bé, đừng sợ, có cậu ở đây, có chuyện gi, yên tâm .

      - Dạ, cậu yên tâm. Con … tuyệt đối sợ. – Nhu Nhi từ ghế gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ lồng ngực nho của mình bảo đảm yên tâm.

      - là đứa bé ngoan. – Người đàn ông kia nhìn bộ dạng của Nhu Nhi nhàng cười tiếng rồi đứng lên : “Này bây giờ chúng ta bắt đầu có được ?”
      Last edited: 10/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: (Tiếp theo)




      - Dạ được. - Nhu Nhi sảng khoái gật đầu cái, sau đó xoay người tới góc khuất, ngồi xuống, sau đó bắt đầu òa khóc to lên.

      Ah? xảy ra chuyện gì ở bên trong vậy?

      Nhìn màn trước mắt, trong đầu Duy Nhất tràn đầy nghi vấn.

      Nếu như phải mới vừa rồi thấy Nhu Nhi còn cười vui vẻ với người đàn ông kia, tại muốn xông vào trong ngay lập tức, nhưng tình hình bây giờ, nhìn thế nào cũng vô cùng kỳ quái.

      Duy Nhất hồ nghi nhìn những chuyện xảy ra bên trong, nóng nảy trong lòng từ từ lắng đọng xuống, phải lo lắng như mới vừa rồi, chỉ là trong lòng tràn đầy nghi vấn. nhìn ra được, hai người đàn ông này có ý muốn làm tổn thương Nhu Nhi, nhưng tất cả những chuyện này là như thế nào?

      - Người nào? - lúc ngừng phỏng đoán, bên trong nhất thời xảy ra chuyện gì đó, cửa đột nhiên mở ra, giọng người phụ nữ vang lên.

      Giọng này vô cùng quen thuộc, Duy Nhất chợt ngẩng đầu nhìn vào trong, chỉ thấy trong nhà gỗ xuất thêm người phụ nữ, mà người phụ nữ kia chính là người phụ nữ mà nửa năm trước đến nhà tìm – người muốn gây tổn thương cho Nhu Nhi – Hạ Thanh Lịch.

      Chuyện này. . . . . . ?

      Đứng ngoài cửa cửa gỗ, nhìn người phụ nữ đứng giữa nhà, chân mày Duy Nhất nhíu chặt, trái tim tự chủ được mà bắt đầu nhảy loạn, vì sao người phụ nữ này lại đến đây?

      Chẳng lẽ là ta đem Nhu Nhi đến đây hay sao? Nhưng nhìn động tác của hai người đàn ông kia hình như hề có ác ý gì với Nhu Nhi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      - ở nơi đó, tiểu thư, xem có nên thả đứa bé này hay ! Kể từ khi đến đây đứa này luôn khóc như thế, khóc dừng lại, xem ra đáng thương. Chúng ta cần tiền nếu làm như thế tốt lắm? - Cái người đàn ông chuyện khúm núm .

      - Để? Hừ, nào có chuyện dễ dàng như vậy? - Hạ Thanh Lịch cười lạnh hai tiếng tới trước mặt Nhu Nhi, đưa tay nâng gương mặt đứa bé khóc thúc thít lên, đưa vẻ căm hận nhìn gương mặt đẫm lệ của , câm hận trong lòng dâng lên ở mức cao nhất. Đưa tay lên chuẩn bị vung đến mặt Nhu Nhi

      - Tiểu thư, như vậy tốt đâu! - Lúc Duy Nhất nhìn thấy động tác của Hạ Thanh Lịch, tâm quýnh lên, vừa định xông ra, thấy người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Thanh Lịch xông lên ngăn cản hành động của ta, giọng .

      - Thế nào? Muốn trông nom chuyện của tôi sao, tôi cảnh cáo cậu, muốn có được tiền câm miệng cho tôi. Hôm nay tôi tha cho nó, tôi để cho nó chết, vì nó chính là nghiệt chủng của Lam Duy Nhất – người phụ nữ khiến tôi đau khổ. - Hạ Thanh Lịch hung hăng xong, thoáng qua trong mắt ánh sáng lạnh lẽo, chợt giơ tay lên lần nữa hướng về mặt Nhu Nhi.

      - Tiểu thư. - Cái người đàn ông mới rồi còn co rúm, đột nhiên bắt tay của Hạ Thanh Lịch lại, để cho bàn tay của ta rơi vào gương mặt nhắn của Nhu Nhi

      - Thế nào? Cậu muốn có tiền sao? - Hạ Thanh Lịch liếc nhìn người đàn ông trước mặt cái, nở nụ cười lạnh.

      - Ách. . . . . . , phải. - Nghe được lời của ta..., ánh mắt người nọ lóe lên chút ý tứ gì đó, từ từ buông lỏng tay, nhàng : - Tôi chỉ muốn cho biết, tôi dùng kinh nghiệm của mình mà , nếu như đánh con bé..., mặt con bé để lại dấu vết, ngộ nhỡ có người tới nơi này, phát thi thể của con bé, như vậy dễ dàng rơi vào nguy hiểm, mà đến lúc đó hai em tôi bị đẩy ra ngoài, tôi chỉ muốn làm việc cách gọn gàng mà thôi, tiết kiệm mối họa tốt hơn.

      - Hả? Vậy cậu xem tôi nên làm thế nào? - Hạ Thanh Lịch nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong lòng dần suy nghĩ lại, nếu quả để lại chứng cớ, về sau muốn thoát thân cũng khó khăn.

      - Tôi có cái này, hay là dùng nó đơn giản hơn chút, cũng dễ dàng lưu lại dấu vết gì. - Người kia xong móc từ trong túi ra khẩu súng, đưa tới trước mặt của Hạ Thanh Lịch.

      - Hả? ra các người chuẩn bị trước rồi sao. - Thấy cây súng, mặt Hạ Thanh Lịch lộ ra nụ cười lạnh, cầm lấy cây súng trong tay người kia, đột nhiên giơ súng chỉ về phía người đàn ông trước mắt, người đàn ông kia vô cùng hoảng sợ, đưa tay lên ngăn cản.

      - Tiểu thư, làm gì thế?

      - Cậu cảm thấy cách nghĩ của cậu quá chu toàn sao? , cậu có mục đích gì? - Hạ Thanh Lịch chỉ súng vào đầu của người đàn ông kia, lạnh giọng quát lên. Trời sanh cho tính tình hoài nghi, để cho hoàn toàn tin tưởng hai người đàn ông xa lạ trước mặt.

      - Tiểu thư, tôi. . . . . . , mời để súng xuống trước có được ? - Người nọ đưa tay lên, gương mặt đầy sợ hãi, chỉ chỉ về phía khẩu súng, chậm rãi .

      - . . . . . . - Hạ Thanh Lịch chẳng những để xuống, mà còn chỉa súng lại gần như đàn ông kia hơn.

      - Tôi. . . . . . , tôi , chúng tôi làm nghề này, điều chúng tôi muốn là gọn gàng, nếu là lưu lại dấu vết, có nghĩa là nguy hiểm càng gia tăng, giết người diệt khẩu, lưu lại bất kỳ dấu vết nào mới là việc nên làm, chúng tôi chỉ muốn phiền toái mà thôi. - Người nọ run run rẩy rẩy xong, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cây súng, giống như rất sợ Hạ Thanh Lịch.

      - Hừ, tin rằng cậu cũng chẳng dám chống đối lại tôi. - Nghe xong lời của người đàn ông kia, Hạ Thanh Lịch cười lạnh tiếng, từ từ thu súng, xoay người giơ tay lên chỉ về phía đầu của Nhu Nhi, khóe môi lạnh lùng nâng lên, chậm rãi : "Mày cũng đừng nên trách tao, người mày nên trách chính là mẹ của mày, dẫu có làm quỷ cũng đừng tìm tao làm gì."

      Duy Nhất nhìn đến đây cũng kịp đợi nữa, để ý đến bên trong xảy ra chuyện quái quỷ già, là hay giả, chỉ biết, để cho Nhu Nhi có bất kỳ nguy hiểm nào.

      - Đừng

      - Bành

      - được nhúc nhích.

      Duy nhất mới vừa đứng lên, tình hình bên trong đột nhiên xảy ra biến hóa, chỉ thấy người mới vừa rồi đưa súng cho Hạ Thanh Lịch, đột nhiên chợt ôm lấy Hạ Thanh Lịch, nhốt chặt hai cánh tay của Hạ Thanh Lịch, sau đó đống người hùng hùng hổ hổ vào, người đoạt lấy súng mà Hạ Thanh Lịch cầm chỉa thẳng vào người .

      Duy Nhất nhìn màn trước mắt mà sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện là thế nào? Sau đột nhiên lại như thế?

      - Khốn kiếp, buông tay. - Hạ Thanh Lịch bị màn trước mắt sợ hết hồn, sau đó ngừng giằng co.

      - Cảnh sát, tôi. . . . . . , tôi bắt được con bé, chỉ là tôi muốn kiếm ít tiền mà thôi, lại nghĩ rằng này lại hung ác đến thế, nếu muốn giết đứa bé này, chuyện đó hề liên quan đến tôi. - Cái người đàn ông đó bắt được tay của Hạ Thanh Lịch, nhốt chặt nó cho vận động, giọng run rẫy, nhìn những người cảnh sát kia, giống như là cực kỳ lo sợ.

      - Được, cậu có thể mang công bỏ tội, yên tâm, tôi làm khó cho em các cậu, người tới, mang cái người phụ nữ cố ý giết người này . - người cảnh sát trong đó nhìn về phía những người xung quanh, ra lệnh áp giải Hạ Thanh Lịch .

      - Cảnh sát, các đừng nghe người đàn ông kia , người đó tính hãm hại tôi, tôi muốn giết người, tất cả đều là bọn họ làm. - Nghe được lời của người đàn ông kia, Hạ Thanh Lịch biết là mình bị hãm hại, chợt giùng giằng hướng về phía những người cảnh sát, chịu cho những người đó quản chế.

      - Tiểu thư, có biết bị hãm hãi là như thế nào , súng ở trong tay , thể chống chế được? Mang . - Người cảnh sát đứng đầu lên tiếng, mấy cảnh sát kia lập tức lên đem Hạ Thanh Lịch vẫn còn ở rống giận , kể cả hai người đàn ông cùng cũng bị bắt tạm giam.

      - Cậu Minh, là xin lỗi, khiến người nhà của cậu bị sợ hãi rồi. - Sau khi bọn họ rời , cái người cảnh sát đó cúi đầu, đột nhiên xoay người lại xin lỗi ai đó

      - có việc gì là tốt rồi, chuyện ngày hôm nay còn phải cảm ơn cảnh sát Trần nữa, nếu phải là cảnh sát Trần chạy đến đây kịp thời, chẳng biết cháu của tôi như thế nào. - Người đàn ông kia hướng về phía cảnh sát, luôn miệng cảm tạ, nhưng trong mắt có chút xíu ý hoảng sợ nào.

      - Đâu có, đâu có, đây điều tôi phải làm, chỉ cần người nhà của ngài có việc gì là tốt, nếu như có chuyện khác, vậy tôi trước. - Cảnh sát Trần cười cười mà ra.

      - Được, xin cảm ơn ngài.
      Chương 103 (Kết)

      Chờ những cảnh sát kia ra cửa, người đàn ông kia lập tức mỉm cười, dang hai tay ra đón lấy Nhu Nhi

      - Nhu Nhi. . . . . .

      - Cậu. - Nhu Nhi cười chạy như bay đến bên cạnh Minh Dạ Phạm, đưa tay nắm chặt cổ , để cho ôm lấy bé.

      - Vật , mới vừa rồi cháu có sợ ? - Minh Dạ Phạm hôn cái, nhéo cái mũi của bé, mỉm cười hỏi.

      - có, có cậu ở đây, Nhu Nhi mới sợ đó ạ. Chỉ là, người phụ nữ kia đần đấy. - Nhu Nhi cười vui vẻ, trong mắt tia sợ hãi, hoàn toàn có dáng vẻ khóc thúc thít vì sợ hãi mới vừa rồi.

      - Ha ha, đứa bé lanh lợi, được, chúng ta , chớ đến lúc đó, mẹ của cháu còn lo lắng nữa. - Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi mới vừa quay đầu lại chuẩn bị rời , lại thấy đôi nam nữ đột nhiên xuất khiến cho phải dừng bước chân lại, nụ cười mặt cũng lập tức biến mất. .

      - Duy. . . . . . Duy nhất? Sao lại đến đây? - Nhìn đến vẻ mặt đằng đằng tức giận của Duy Nhất, Minh Dạ Phạm lắp bắp.

      - có thể đến nơi này, tôi thể đến sao? - Duy Nhất lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông trước mặt, mắt liếc về phía đứa bé được người đàn ông đó ôm trong lòng: "Nhu Nhi, xuống."

      Nghe được những câu mới vừa rồi của Phạm với Nhu Nhi, cũng nhìn ra, đây chỉ là tuồng vui mà thôi. Mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng vẫn hết sức tức giận, dám cầm Nhu Nhi đánh cuộc ra để đánh cuộc, đây quả thực là rất quá đáng.

      Nhu Nhi len lén nhìn Duy Nhất đanh mặt lại, nhìn qua Minh Dạ Phạm, lè lưỡi cái, hai tay thả lỏng, từ từ tuột xuống khỏi ngực , cắn môi mềm hướng về phía Duy Nhất, vẻ mặt như làm việc sai sẵn sàng chịu phạt.

      Nhìn Nhu Nhi đến bên cạnh mình, Duy Nhất đến nhìn cũng nhìn đến Minh Dạ Phạm, kéo tay của bé, quay đầu .

      - Duy nhất à, em hãy nghe , ra đây chỉ là vỡ kịch mà thôi, đừng nóng giận, được ? - Minh Dạ Phạm vừa thấy Duy Nhất gì mà xoay người rời , biết giận , liền vội vàng đuổi theo.

      - vỡ kịch? cảm thấy đây là chuyện vui sao? - Nghe được giọng phía

      Sau, Duy Nhất đột nhiên dưng bước, quay đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm.

      Minh Dạ Phạm vì chú ý nên thiếu chút nữa đụng phải , nhìn trừng to đôi mắt đầy tức giận, vội vàng lui về phía sau bước cười khan : - chỉ là sợ Hạ Thanh Lịch lại làm phiền em, cho nên ….

      -cho nên liền lợi dụng Nhu Nhi để khiến ta mức câu đúng ? – Duy Nhất nhừ người gấy , ngừng rống giận. nhìn người đứng ở trước mặt , thấy đuối lý thể mở miệng, vì vậy lại : - Ngộ nhỡ Nhu Nhi xảy ra chuyện gì làm thế nào? Trong tay Hạ Thanh Lịch có súng, nếu ấy làm tổn thương Nhu Nhi phải làm sao?

      Haiz , em yên tâm, cây súng kia căn bản có đạn, hai người kia cũng là của , mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, cây súng kia được sắp xếp xong xuôi. Căn bản cũng có ngộ nhỡ. Hơn nữa cũng suy nghĩ, Hạ Thanh Lịch độc ác đến như thế nào. Ngày đó, ta bị cả cự tuyệt, thế nên cứ hầm hầm, hừ hừ giết người, Tuyệt rất lo lắng, cho nên mới … ách … em ….. em làm gì đấy. – lúc Minh Dạ Phạm thao thao bất tuyệt lại tình hình lúc đó với Duy Nhất, cả khuôn mặt bừng bừng lửa giận.

      -Tôi biết, Hạ Thanh Lịch muốn làm gì tôi cũng mặc kệ, nhưng lợi dụng Nhu Nhi, tôi tha thứ, nếu như muốn bắt được Hạ Thanh Lịch, tuyệt đối nên dùng phương pháp này, khong phải sao?

      - …. Nhưng chỉ có phương pháp này mới là phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất! – Duy Nhất đưa ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm người trước mặt, Minh Dạ Phạm càng , giong càng trở nên yếu ớt.

      Phương Pháp, có rất nhiều phương pháp …., nhưng đây là phương thức hữu hiệu nhất1

      -Mẹ ……

      -Câm miệng, trở về mẹ tính sổ với con.

      Nhu Nhi nhàng lôi kéo tay Duy Nhất, vừa muốn gì lai bị Duy Nhất rống giận mà cắt đứt. lần đầu tiên bé nghe được mẹ rống giận, đầu vai run lên. Gương mặt nhìn về phía Minh Dạ Phạm, le lưỡi cái, từ từ ngậm miệng.

      biết phải làm thế nào, cho tới bây giờ bé chưa bao giờ thất mẹ phát giận như thế, thậm chí mẹ lớn tiếng la bé, xem ra, hôm bay mẹ tức giận thực .

      -Phạm, em hiểu muốn tốt cho em, nhưng tất cả mọi người dùng cách người dụ nguwoif ngày hôm nay? – Duy Nhất thở dài cái, nhìn về phía Minh Dạ Phạm , thấy Minh Dạ Phạm nghe được lời của …, lại muốn gì, đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời , tiếp: “Tất cả đều là tại mang đại nạn đến cửa, em cho biết, coi như hôm nay làm những thứ này, ngài mai em cũng mang Nhu Nhi rời khỏi nơi đây, căn bản Hạ Thanh Lịch chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của em. Chuyện của các người, cũng sớm liên quan đến em, mời các người về cho, từ nay đừng bao giờ động đến Nhu Nhi nữa. chuyện của nhà họ Minh các người, mời các người tự giải quyết, nên dính líu tới em và Nhu Nhi.

      -Cái gi …. Rời ? Em phải đến nơi nào? tuyệt có biết hay ? – Vừa nghe đến việc muốn rời , Minh Dạ Phạm nghe thêm bất cứ lời nào nữa.

      -Là em muốn rời khỏi, làm sao phải với ta, tại sao muôn chuyện này với ta? Còn nữa, mời trở về cho người cả của biết, người nhà họ Minh các người phiền phức quá nhiều, em muốn có bất kỳ dính líu gì đến nhà họ Minh nữa, chờ Nhu Nhi trưởng thành, nếu như nó muốn trở lại em để cho con bé trở lại tìm ta. ta đừng phí sức tìm chúng em nữa. – Duy Nhất lạnh lùng , dắt tay Nhu Nhi quay đầu lại. Mặc kệ người phía sau lưng có nghe được lời của hay .

      -Haizzz …. Haizzzz…. – Nhìn thấy Duy Nhất gì nữa, Minh Dạ Phạm bất đắc dĩ buông tay xuống, lại thấy Đông Phương Dực đứng ở bên cạnh.

      Đông Phương Dực và Minh Dạ Phạm liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó mỉm cười gật đầu chào nhau, liền thấy cố đuổi theo Duy Nhất càng cố gắng nhanh, chỉ có Đông Phương Dực là song song với Duy Nhất.

      Duy Nhất phải rời ? Hơn nữa bên cạnh còn xuất người đàn ông khác, má ơi đây chính là tin tức quan trọng, biết khi cả nghe được những tin tức này có phản ứng như thế nào.

      được phải nhanh báo cho người đàn ông đần độn kia biết mới được, vợ của ta muốn bỏ chạy, nếu thông báo cho người đàn ông kia hay, chắc chắn khi ta biết chuyện giết chết?
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: ĐOẠT (Đầu)


      Minh Dạ Tuyệt xem xong phần tài liệu cuối cùng, thở ra hơi, thân thể dựa vào ghế sau, quay đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đường cong cứng rắn người trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.


      Tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch của , bao lâu nữa, có thể trở về bên cạnh . Nghĩ đến hình ảnh như vậy, khóe môi cong lên đầy quyến rũ, môi lên nụ cười vui vẻ rất hiếm gặp


      lúc nghĩ về hình ảnh tốt đẹp và ấm áp kia bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập cắt đứt suy nghĩ của , cau mày quay đầu lại, cửa liền "Bành" tiếng bị người ta đạp ra, ngay sau đó người đàn ông xông vào, thở hổn hển


      "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Nhìn người xông vào liền cầm ly trà bàn lên uống ừng ực, cau mày hỏi.


      "Ừ. . . . . . , chờ chút." Minh Dạ Phạm nuốt xuống ngụm nước, khoát tay, bưng ly trà lên, tiếp tục uống, cho đến khi toàn bộ nước trong chén được uống sạch, mới thở phào thở ra hơi rồi ngừng lại.


      "Bây giờ có thể rồi? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Để cho em gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là mặt chảy máu?" Gần đây mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, nên tâm tình của Minh Dạ Tuyệt tốt hơn nhiều, hề giống như kiểu luôn trầm trước đây nữa, cũng bắt đầu chuyện đùa giỡn với Minh Da Phạm.


      "Haizzz, máu chạy mặt em chạy đến đây rồi, đừng rủa em." Minh Dạ Phạm vội vàng ngẩng đầu lên, khi chuyện cũng phun chút nước miếng ra, sau đó bất mãn nhìn về Minh Dạ Tuyệt mỉm cười, mặt đột nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, từ từ đến bên cạnh , nhàng : "Là có người muốn bỏ chạy, chỉ là, người đó là vợ , ấy muốn bỏ chạy."


      "Cái gì?" Vừa nghe đến lời của , Minh Dạ Tuyệt sững sờ, nụ cười mặt lập tức biến mất, chợt trừng lớn cặp mắt. Lời có ý gì?


      "Vợ của chê mang đến cho ấy rất nhiều phiền toái, cho nên chuẩn bị rời khỏi nơi này chứ sao." Nhìn vẻ mặt của đột nhiên trở nên rất khó coi, Minh Dạ Phạm lo lắng mà , ai bảo mới vừa rồi ta dám nguyền rủa mình, đáng đời.


      " ấy muốn rời khỏi đây? Làm sao em biết?" Thấy em trai giống như là dối, Minh Dạ Tuyệt lập tức đứng lên, bắt lấy cổ tay của Phạm, lớn tiếng hỏi


      "Là ấy tự mình cho em biết, chẳng phải em hôm nay nhờ con bảo bối của giúp cho việc sao? Kết quả bị Duy Nhất bắt được, lúc ấy ấy rất


      tức giận, đầu như bóc khói, sau đó , ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này, muốn em cho biết, chờ Nhu Nhi trưởng thành, lúc đó Nhu Nhi muốn trở về, ấy để cho Nhu Nhi trở về tìm , nhưng xin đừng tìm ấy. Haizzzz, đại ca, xem ra, ấy có quyết tâm cần nữa." Minh Dạ Pham thản nhiên, mỉm cười nhìn vẻ mặt ngày càng khó coi của Minh Dạ Tuyệt.

      " ấy gạt ? ấy dám gạt , ấy nếu như dẹp tất cả các phiền toái bên cạnh ấy ấy trở về bên cạnh ." Minh Dạ Tuyệt cắn răng, giọng run rẩy chịu nổi, cố gắng đè nén hoảng hốt và sợ hãi trong lòng mình.

      vẫn cho là, chờ đem tất cả mọi chuyện và những người bên cạnh xử lý xong sau đó trở lại bên cạnh . Từ trước đến nay chưa bao giờ dối với , nhưng tại sao bây giờ lại giữ lời thế hả? Tại sao khi sắp đem toàn bộ sắp xếp xong lại muốn rời khỏi? Đây là vì cái gì?

      "A, đúng rồi, còn việc quên cho biết." Nhìn vẻ mặt rực rỡ biến thành tro tàn của , Minh Dạ Phạm giống như chê còn chưa đủ thảm, chịu khó mở miệng thêm.

      "Có lời cứ ." Giọng của Minh Dạ Tuyệt trở nên trầm. cỗ cảm giác bị lường gạt, lan tràn đến đáy lòng, để cho kiên nhẫn của sớm biến mất.

      "Ách..... làm sao nóng giận của lại phát tán người em, cũng phải là em để cho ấy ." Minh Dạ Phạm cố ý từ từ, giống như là cố ý khích bác kiên nhẫn của Minh Dạ Tuyệt.

      "....."

      "Được, được, em , em ." Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn tiếng, khiến cho Minh Dạ Phạm bị sợ đến nỗi vội vàng giơ hai tay lên, biết thể khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của : " theo bên cạnh ấy là người đàn ông, xem ra người đó muốn cùng ấy cứu Nhu Nhi. Người đàn ông ấy có vẻ có hứng thú với ấy? xem, nếu như Duy Nhất muốn rời , có phải vì người đàn ông kia hay ?"

      "Khốn kiếp." Minh Dạ Tuyệt cắn răng hừ lạnh tiếng, trong mắt bắn ra đạo ánh sáng, đôi tay chợ khoát về phía bàn làm việc, đột nhiên phát ra tiếng nổ.

      Nhìn cặp mắt trở nên đỏ bừng của , người dần dần đầy sát khí, cổ Minh Dạ Phạm khỏi co rụt lại, nhưng vẫn biết chết sống mà thêm câu.

      "Em khuyên câu, cần dữ dội như vậy, Duy Nhất là người thích ăn mềm ăn cứng rắn. Em thấy người đàn ông kia đối xử với ấy rất dịu dàng, chừng trong lòng ấy sớm người đàn ông kia rồi. Nêu , nên trực tiếp tác thành cho hai người họ !"

      " dối, mấy ngày nay đối với ấy chưa đủ dịu dàng sao? ấy như thế nào đều làm như thế đó, còn phải làm như thế nào nữa? Cái gì thích mềm thích cứng? Căn bản là dối. nghĩ ấy chỉ thích ăn cứng thôi."

      "Ách....đại ca, lời của có chút....." Minh Dạ Phạm cười khan tiếng, vừa muốn gì rồi lại chứng kiến với ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt, nên vội vàng ngậm miệng.

      "Con mẹ nó, muốn với người đàn ông khác, nằm mơ." Đột nhiên Minh Dạ Tuyệt nổi giận gằm lên tiếng, nhấc chân mang theo cơn gió lốc chạy ra khỏi phòng làm việc. Bộ dáng kia rất giống muốn báo thù.

      "Hơi....." Nhìn cái người đàn ông vội vàng chạy ra ngoài, Minh Dạ Phạm dựa bàn làm việc thở ra hơi, vỗ vỗ trái tim bị kinh sợ của mình.

      Ai..... mấy ngày nay nhìn luôn đuổi theo phía sau Duy Nhất, cũng câu, cũng rất nóng lòng. Người đàn ông này căn bản theo đuổi con , để cho đuổi theo người phụ nữ quả chính là đầm rồng hang hổ. Điều muốn chính là bắt con người ta khuất phục mình, bằng chính là liền nghe lời , nhưng nay ngoan ngoãn theo người ta sau lưng, cái gì cả. Nhưng chính vì cái gì cả làm sao Duy Nhất biết trong lòng nghĩ cái gì? Đụng phải tình như thế phải có phải quái thai hay , nào được nhất định là rất xui xẻo. Nhìn cuộc sống ngày ngày trôi qua giữa bọn họ, chút tiến triển cũng có, trong lòng cũng rất gấp gáp.

      Phải biết, với người chỉ dùng bạo lực, con chỉ biết chạy trốn, nhưng chính xác, theo sau lưng người con , vì bỏ ra tất cả, người ta lại hiểu tâm ý của ! biết, hôm nay thêm dầu thêm mỡ, có thể giúp tên ngốc kia hiểu ra mọi chuyện, đem Duy Nhất trở về hay .
      Last edited: 13/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: Đoạt (Tiếp theo)

      Sau khi Đông Phương Dực lái xe đưa Nhu Nhi về trường học, tiếp đó lại đưa Duy Nhất về cửa hàng bán hoa. nhìn thấy được, chuyện ngày hôm nay để cho kinh sợ ít, vốn muốn làm cho để tâm quá nhiều, để cho về nhà nghỉ ngơi, nhưng cũng chịu, bảo phải đưa đến tiệm hoa. cưỡng được kiên trì của , bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là đưa đến nơi này.

      - Chuyện ngày hôm nay, là cám ơn . - Xuống xe, Duy Nhất quay trở lại, nở nụ cười với Đông Phương Dực.

      - có gì, ra cũng giúp em được gì. - Đông Phương Dực mỉm cười , trong mắt truyền ra vui vẻ.

      - , giúp em việc lớn rồi, có ở bên cạnh em, em yên tâm rất nhiều, cám ơn .

      - Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè, đó là việc phải làm! - Nhìn nụ cười của , gương mặt của Đông Phương Dực cũng lộ ra nụ cười vui vẻ

      - Đúng vậy, chỉ là, chờ đến lúc em rời rồi, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta ít .

      - sao, vô luận có như thế nào, chúng ta vẫn là bạn bè, đến lúc đó nhớ gọi điện thoại cho , vĩnh viễn vẫn là bạn bè của em, cũng mãi mãi ở phía sau em, về sau nếu có chuyện gì nhớ tới tìm . - Nghe lời của ..., trong lòng Đông Phương Dực đột nhiên có chút trầm muộn, nhưng vẫn thông minh để cho Duy Nhất nhìn ra.

      biết đường xích đạo của bạn bè ở nơi nào, nếu như vượt qua ranh giới đó, muốn lại trở lại quan hệ bạn bè đơn thuần ban đầu cũng đơn giản như vậy.

      - Ừ, chỉ là, rất kỳ quái nha, vì sao lại đối xử với em tốt như thế? - Nhìn Đông Phương Dực đứng ở trước mặt , khẽ gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về , nghi ngờ hỏi.

      Kể từ gặp mặt tới nay, luôn giúp đỡ , người vô duyên vô cớ giúp đỡ nhau, cũng vô duyên vô tội chuyện với nhau, phải sao?

      - Bởi vì, chúng ta là bạn bè của nhau. - Nghe được lời của ..., Đông Phương Dực sững sờ, sau đó cười cười mà ra.

      Tại sao lại đối tốt với như thế, chính cũng biết. Nhưng, giống như rất lâu trước đây, tồn tại trong lòng rồi. Có lẽ, lần đầu tiên thấy khóc thầm trong cơn mưa đêm đó tiến vào tim rồi, phải ?

      - sao? - Duy Nhất hoài nghi nhìn , chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

      - Đúng vậy, muốn trở thành bạn bè của em, có lẽ em biết, người của em có hơi thở làm cho người ta muốn tiếp cận. Làm cho người ta nhịn được liền muốn đến gần. - Đông Phương Dực nhàng xong, tay tự chủ mà giơ đến bên mặt của , khi nhìn vào đôi mắt trong veo của tay tự chủ mà muốn chạm vào mặt , nhàng để tay rơi xuống mái tóc , dịu dàng vuốt ve những sợi tóc, động tác tựa như vuốt ve người em , có bất kỳ tia mộng tưởng nào.

      Minh Dạ Tuyệt chạy thẳng đến nhà Duy Nhất, thấy có về nhà, cần nghĩ mà vội vàng chạy đến tiệm hoa của . Nhưng vừa chạy tới nơi chính lại thấy màn như thế này, nhìn màn trước mắt, tim của co rút nhanh, người đàn ông kia lại dám động thủ với , mà lại còn cười vui vẻ như thế, chẳng lẽ muốn cùng người đàn ông này?

      - Các người làm gì? -Cũng thể nhịn thêm nữa, Minh Dạ Tuyệt chợt nhảy xuống xe, rống to đầy tức giận, về phía cửa tiệm hoa – nơi hai người đứng.

      Đông Phương Dực nhìn bộ mặt đầy tức giận của người đàn ông bên cạnh, để tay xuống, cúi đầu nhìn người đừng bên cạnh , sững sờ nhìn Minh Dạ Tuyệt tới bên cạnh , trong lòng có
      chút chán nản.

      biết trong lòng vẫn có người đàn ông kia, cũng chính là như vậy, mới chủ động theo đuổi, chỉ vì biết chiếm người mình đau khổ đến thế nào, cũng biết trong lòng người đàn ông này có , muốn để cho gặp nhiều rắc rối. chỉ hi vọng từ nay sống hạnh phúc.

      - Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao phải ? Em đồng ý, chỉ cần tôi đem tất cả phiền toái bên cạnh em rời , em trở về bên cạnh . Thế mà bây giờ em lại muốn rời ? - Minh Dạ Tuyết tới bên , nắm chặt hai vai của Duy Nhất, tức giận hầm hừ, giọng tựa như thiên lôi

      - Cậu minh, làm như thế khiến ấy đau đó, có gì xin hãy từ từ - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy động tác thô lỗ của , vội vàng lên phái trước, khuyên nhủ.

      - Đây là chuyện của tôi và ấy, quan hệ gì đến cậu. Cậu đừng chõ mõm vào - Minh Dạ Tuyệt giương mắt hung hăng nhìn về phía Đông Phương Dực, còn nhớ màn mới vừa rồi, Đông Phương Dực đưa tay lên đầu Duy Nhất, điều này làm cho thể nhịn được cười nữa.

      - Dực, em sao, trước ! - Vội vàng nở nụ cười với Đông Phương Dực, bày tỏ chính mình có việc gì, muốn đừng để ý.

      Vậy cũng tốt.

      - Tôi lừa , hơn nữa tôi muốn là việc của tôi, có liên quan gì tới ? - Duy Nhất nhìn đầu vai bị bóp nên có chút đau, cau mày nhìn Minh Dạ Tuyệt giống như sắp nổi điên.

      Rất lâu thấy như vậy, có chút kịp thích ứng với bây giờ, chẳng lẽ chỉ biết dùng bạo lực đối xử với thôi sao?

      - Con mẹ nó, chết tiệt, trong mấy tháng này, tôi làm nhiều việc như thế, chẳng lẽ thấy hay chút cảm giác nào sao? Tôi nhận lỗi với rồi, muốn tôi làm cái gì, tôi liền làm như thế. Vậy chưa đủ sao? Chẳng lẽ tôi còn chưa làm tốt gì sao? Hả? - Minh Dạ Tuyệt chăm chú nhìn chằm chằm trước mắt, hốc mắt trở nên đỏ bừng, tay tự giác mà run rẩy.

      Tâm, đau sắp để cho hít thở được. Lần đầu tiên, trong lòng của có cảm giác sợ hãi. sợ trước mắt rời bỏ , mình rời , lần nữa nhét vào cái thế giới ấm áp.

      - Đừng quên, chúng ta ly hôn, tôi muốn tới chỗ nào, cần phải xin phép . Buông ra! - Duy Nhất cau mày xong, đưa tay dùng sức cầm lấy bàn tay nắm chặt đầu vai của , người này tuyệt biết khống chế sức mạnh, đầu vai của sợ rằng sắp bị bẻ gãy rồi?

      - Đòi lý do đúng ? Muốn tư cách đúng ? Được, hôm nay tạo ra tư cách, để cho em cách nào cự tuyệt tôi - Minh Dạ Tuyệt rống giận kéo cánh tay lại, dẫn đến xe hơi. cần để ý đến Duy Nhất có lảo đảo hay , có theo kịp bước chân của hay .

      chỉ biết, nếu như nhất định phải ở lại trong thế giới lạnh lẽo, cũng phải ở đó cùng . tuyệt để mặc cho rời khỏi thế giới của mình. Là chọc giận , phải chịu trách nhiệm.

      - Này..... làm gì thế? - Duy Nhất bị kéo lảo đảo mấy bước, cao giọng hầm hừ muốn rời cùng , dùng sức lôi tay mình, muốn tránh khỏi trói buộc của , ai ngờ, tay tựa như chiếc còng sắt, siết chặt cánh tay của , để cho có bất kỳ hoạt động nào, cũng để cho chút cơ hội chạy trốn.

      - Buông......tay - Duy Nhất lảo đảo rống giận, nhấc chân đá vào chân , lại bị dễ dàng tránh khỏi, vô luận như thế nào cũng cố tránh, chính là chịu dừng lại. Nhìn đến đây, Duy Nhất cũng còn lo lắng nhiều nữa, há mồm liền cắn cánh tay mà cầm tay mình, hàm răng trắng noãn hung hăng cắn cổ tay , chỉ hi vọng xương cốt và da thịt đứt lìa.

      Cảm thấy cổ tay đau, Minh Dạ Tuyệt dừng bước, cúi đầu nhìn đầu của Duy Nhất nằm cánh tay mình, trong mắt lóe lên điểm đau thương, nhưng tay thủy chung buông ra, chỉ là có chút kinh ngạc khi lại dám cắn cổ tay .

      - Buông......tay. - thấy dừng bước, Duy Nhất ngẩng đầu nhìn , lần nữa cảnh cáo .

      "." Nhìn đôi mắt tức giận của , Minh Dạ Tuyệt chỉ là nhàng .

      thả, cũng buông tay.

      "....." Ngẩng đầu căm tức nhìn cái, cúi đầu, hàm răng lần nữa hung hăng rơi vào chỗ vừa cắn. Nếu buông tay, tiếp tục cắn, dần dần, cảm thấy môi mình hơi ướt ướt, trong miệng có máu tanh vị mặn mặn, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay như cũ, chịu buông.
      Last edited: 12/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: Đoạt (Kết)

      Đông Phương Dực vừa thấy Minh Dạ Tuyệt lôi kéo Duy Nhất, vội vàng đuổi theo, muốn cứu Duy Nhất ra khỏi tay của , nhưng vừa đến bên cạnh bọn họ, chỉ thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, nhanh tới bên cạnh, lập tức bị màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

      Chỉ thấy môi Duy Nhất dừng lại cổ tay Minh Dạ Tuyệt, dòng máu đỏ tươi từ trong tay Minh Dạ Tuyệt qua đôi môi của , chảy xuống đất, mà Minh Dạ Tuyệt cũng chỉ đứng đó nhìn người trước mặt, nhúc nhích, giống như là cảm giác được đau đớn người, mặt còn là nụ cười tươi. . . . . . Cười?

      Đó là cười à? Mang theo tình say đắm, nồng nàn áy náy, cùng kiên quyết bao giờ buông tha. Đến tột cùng là người đàn ông như thế nào!

      Sau hồi lâu, thấy người bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn buông tay ra, cũng có bất kỳ thanh gì, cho đến khi miệng có chút ê ẩm, vẫn buông tay. Duy Nhất hoài nghi từ từ buông lỏng hàm răng ra, khi thấy cổ tay trước mắt bị cắn máu thịt be bét lòng của run lên, bị sợ đến lập tức buông tay ra, ngẩng đầu nhìn lên, liền đối mặt với cặp mắt mang nhiều bi thương của Minh Dạ Tuyệt.

      - . . . . . . . - Nhìn như vậy, Duy Nhất run rẩy ra lời.

      - Nếu như. . . . . . , em cảm thấy làm như vậy có thể khiến cho lòng em dễ chịu hơn, vậy em hãy cắn , buông tay, vĩnh viễn cũng buông. - Minh Dạ Tuyệt quan sát gương mặt dần thay đổi thành trắng bệch của , đưa tay nhàng lau mặt , tâm, đau quá. lâu trước kia là như vậy, chỉ vì, sợ nhìn thấy bộ dạng ghét bỏ của , cho nên vẫn dám làm như vậy. Vừa nãy để cho thấy bộ dạng hung ác của , hù dọa sao? Sao mặt lại trở nên trắng bệch như thế.

      - . . . . . . , tại sao buông tôi ra? - Cảm thấy mặt người kia lạnh lẽo cảm xúc, Duy Nhất chợt hoàn hồn, ngơ ngác hỏi, ràng chỉ cần buông tay, bị thương như vậy, tại sao lại buông tay?

      - thả, vĩnh viễn cũng thả em . - Minh Dạ Tuyệt chỉ buồn bã nhìn , giọng nhàng có chút run rẩy.

      Nếu như có thể buông tay dễ dàng như lời
      vậy, sớm buông tay. Nhưng vẫn thể nào buông tay được.


      biết tại sao, thấy như vậy, Duy Nhất đột nhiên biết nên gì, làm thế nào vậy? Tại sao đột nhiên biến thành như thế này?


      vĩnh viễn để ý, là có ý gì?


      Thấy còn ngơ ngác nhìn mình, trong mắt tràn đầy mê man, Minh Dạ Tuyệt cười khổ sở tiếng, đưa tay lần nữa cầm tay của , nhấc chân về phía trước.


      dám , sợ lại giống như những khác lợi dụng tình của , để cho yên tâm. Cũng sợ , . tại có lẽ rất hận ? Nhưng dù là hận , cũng buông tay, bao giờ buông tay nữa. chỉ muốn đoạt lấy chút vật thuộc về , mặc kệ thương hay hận vẫn muốn .


      - Này..... - Đột nhiên bị lôi về phía trước, Duy Nhất kêu lên tiếng lại muốn tránh thoát, nhưng nhìn thấy cổ tay chảy máu tươi của dám dùng lực mạnh để tránh thoát, chỉ có thể mặc cho dắt mình về phía trước.


      Đông Phương Dực đơn nhìn bong dáng hai người dần xa chán nản cười tiếng, sau đó xoay người tới bên cạnh xe hơi của mình.


      nhìn ra nếu Duy Nhất muốn tránh thoát Minh Dạ Tuyệt như lời nhất định thoát được. Nhưng lại muốn tránh thoát, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng khắp nơi rồi, trong lòng của vẫn còn người đàn ông kia. Như vậy, có tham dự vào cũng còn ý nghĩ gì nữa rồi.


      ngờ, lần đầu tiên động lòng, lần đầu tiên trong lòng lưu lại bóng dáng của , thế nhưng trái tim của người kia sớm thuộc về người khác. Vậy cũng xem như may mắn rồi, ít nhất, còn chưa đến độ thể khống chế được cảm xúc của mình. Ít nhất, tại còn có thể là phần trong cuộc sống của , ít nhất, giống như những người đàn ông khác, để cho sớm phải rót vào tận xương tủy.


      - Này, rốt cuộc muốn mang tôi đến nơi nào? - Duy Nhất tức giận trợn trừng mắt nhìn người đàn ông lái xe, gầm lên.


      hiểu nổi, hôm nay làm sao thế.


      - Dẫn em đến nơi có thể trả em về quyền quản lý của - Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại nhìn tức giận bên cạnh chút, quay đầu lần nữa nhìn thẳng về phía trước.


      Mặc kệ muốn tránh thoát trói buôc của như thế nào, cũng muốn trói ở bên cạnh mình, nếu như bây giờ còn thương nữa, như vậy đổi thành thương !


      - Cái gì? - Duy Nhất nghe xong sửng sốt. Cái gì gọi là nơi trả về quyền quản lý của ? Vậy nơi đó là nơi nào? Có thể để cho quyền quản lý ?


      Minh Dạ Tuyệt chỉ nhìn thẳng về phía trước trả lời câu hỏi của , cũng gì nữa. Chỉ lẳng lặng lái xe, cũng quản vết thường tay còn những tia máu màu đỏ chay ra. Giống như đó phải là tay vậy.


      Nhìn gò má cứng ngắc của , thấy trả lời mình, Duy Nhất tức giận quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ cũng hỏi nữa, dù sao hỏi cũng đáp, hỏi cũng vô ích. cần lãng phí miệng lưỡi của mình?


      lát sau, mắt Duy Nhất nhịn được lại rơi vào cánh tay đầy máu của , chân mày dần dần nhíu lại, lặng lẽ nhìn chút lại giống như có cảm giác gì cả, chỉ lẳng lặng lái xe, mặt thậm chí cũng hề thay đổi.


      Xem bộ dạng này của , Duy Nhất tức giận quay đầu lại, nhìn nữa, chính cũng để ý đến , cần khỉ gió gì quản lý đến vết thương của ?


      "Chi" lúc Duy Nhất mất hồn, xe bất chợt ngừng lại, Minh Dạ Tuyệt xoay người xuống xe, tới bên kia vì mở cửa, nhìn chằm chằm vào .


      - Làm gì? - Duy Nhất nhìn vẻ mặt cứng ngắt của , lạnh lùng hỏi.


      - Đến chỗ rồi - Minh Dạ Tuyệt chỉ nhàn nhạt , đưa tay kéo ra ngoài xe, mặc dù có chút thô lỗ, nhưng đến nỗi làm cho đau.


      - Đây là đâu vậy? - Xuống xe, Duy Nhất nhìn những đôi nam nữ cười ra ra vào vào, cau mày hỏi . Thấy chỉ lôi kéo về phía trước lại chịu trả lời vấn đề của , vì vậy mang theo hoài nghi ngẩng đầu nhìn về tòa nhà trước mắt, khi thấy dòng chữ sáng chói mắt ở đỉnh tòa nhà Duy Nhất lập tức dừng bước, hề bước nữa. Trong lòng giống như hiểu muốn làm cái gì.


      - Này.........sao chịu bệnh viện băng bó vết thương trước ? - Duy Nhất kéo tay của , run rẩy .


      Phía kia viết là "Cục Dân Chính."


      Trời ạ, giết ! kéo đến đây là muốn cùng kết hôn lần nữa?
      Last edited: 13/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :