1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: CAM LÒNG (Đầu)


      Duy Nhất theo dõi bóng lưng của , nhìn rời , trong lúc nhất thời lặng ngay tại chỗ.

      Bọn họ có thể khai thông tất cả vấn đề sao? Tại sao mỗi lần chuyện, tới cuối cùng, lại hiểu thành chuyện khác? Chỉ là cũng còn quan hệ, thân là người lãnh đạo của bang Thiên Minh, làm sao mà có thể có nguy hiểm? Muốn bên cạnh có nguy hiểm nữa, trừ phi từ bỏ bang Thiên Minh

      Minh Dạ Tuyệt mới vừa mở cửa ra, chỉ thấy ngồi đàng hoàng ở ghế sofa. Bình tĩnh nhìn ra cửa. Vừa nhìn thấy ra ngoài, Nhu Nhi lập tức búng lên, để ý phản ứng của , xẹt qua người chạy thẳng vào phòng sách, mà người đàn ông kia chỉ đến, quay đầu nhìn , trong mắt của ta mang theo ý thù địch nồng đậm, giống như là ta có thâm thù đại hận nhiều kiếp vậy.

      Minh Dạ Tuyệt đến cửa, đứng bên cạnh quan sát người đàn ông kia lâu, trong lòng nhiều hơn tia phòng bị. Người đàn ông này tuyệt đối phải là người bình thường. Nhìn những người đàn ông ngừng xuất bên cạnh , thế nhưng hoàn toàn hiểu , đối với đoạn thời gian trước của Duy Nhất, hoàn toàn biết, điều này làm cho càng thêm có chút nắm bắt được tương lai của Duy Nhất, xem ra phải xem chừng Duy Nhất cận thẩn hơn mới được.

      - Đại ca - giọng nhu hòa cắt đứt cái nhìn chăm chú của hai người, Duy Nhất dẫn Nhu Nhi ra khỏi phòng sách, từ từ đến bên cạnh họ. Thượng Quan Hạo lập tức đôi co với Minh Dạ Tuyệt nữa, quay đầu nhìn về phía Duy Nhất, mặt lập tức nở ra nụ cười, chẳng giống cái ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn trước kia, quả hai người giống nhau.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn người đàn ông giỏi biến hóa trước mắt, chân mày nhíu chặt, mắt mang theo những suy tư, ra ngoài.

      ‘Két’ Cánh cửa sắt lớn từ từ mở ra, Minh Dạ Tuyệt nhấc chân ra cổng, về phía chiếc xe hơi màu đen của

      - Minh Dạ Tuyệt.

      Lúc chuẩn bị mở cửa xe hơi của mình ra, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của người đàn ông, chợt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cái người đàn ông thường xuyên xuất bên cạnh Duy Nhất, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường đưa mắt quan sát

      Nhìn người đàn ông kia loạt từ xuống dưới, Minh Dạ Tuyệt hơi nhíu lông mày lại, kể từ sau ngày đó, người này hề xuất ở đây nữa, tại sao hôm nay lại đến chỗ này? Chẳng lẽ là bởi vì biết Duy Nhất có khó khăn, cho nên mới chạy tới hay sao?

      - Chuyện gì? - Nhìn cái người đàn ông dựa lưng vào tường, nhàn nhạt hỏi.

      biết người này có tình cảm đặt biệt đối với Duy Nhất, tự nhiên có cảm xúc tốt với ta, nhưng, cũng cảm thấy, giữa ta và Duy Nhất chỉ có quan hệ tình cảm đơn giản như thế. Giữa bọn họ vẫn tồn tại tầng quan hệ khác thể dứt bỏ được. Mặc dù chưa điều tra ra, nhưng có nghĩa là thèm để ý

      - Hừ. - Trang Nghiêm cười lạnh tiếng, để tay khoanh trước ngực xuống, từ từ về phía . - Tôi đến đây chỉ muốn cảnh cáo tiếng, nên coi trọng người phụ nữ bên cạnh , đừng làm cho ấy phải gặp nạn, còn nữa, nếu thể đảm bảo chu toàn cho mẹ con Duy Nhất, vậy mời buông tay ấy ra ngay bây giờ. Đừng khiến cho ấy thêm phiền toái. Nếu như, Duy Nhất và Nhu Nhi có chuyện gì hay, tôi đem món nợ này đổ lên đầu bang Thiên Minh. Đến lúc đó cũng đừng trách tôi có thông báo . - Trang Nghiêm sắc bén.

      cho Minh Dạ Tuyệt biết những thứ này, chỉ là muốn làm cho bên cạnh Duy Nhất xuất thêm những lo lắng, cũng tha cho ai làm thêm phiền toái. chỉ muốn nhìn an toàn và vui vẻ mà thôi.

      - Phụ nữ? Người phụ nữ nào? - Minh Dạ Tuyệt hoài nghi nhìn về phía ta.

      Cái gì mà coi trọng người phụ nữ ở bên cạnh ? Từ lúc nào bên cạnh xuất nhiều phụ nữ như thế?

      - Xem ra bên cạnh ít phụ nữ nhỉ đến nổi biết ai là ai luôn. - Trang Nghiêm cười nhạo tiếng, giương mắt nhìn : - Luôn có người phụ nữ phía sau hằng ngày, mỗi lần tới đây ta theo sau lưng , đừng biết nhé? Đừng biết tất cả mọi chuyện, nếu như biết, như vậy ràng chứng tỏ

      người lãnh đạo vô năng.

      -Có ý tứ gì? - Càng nghe lời Trang Nghiêm , lông mày Minh Dạ Tuyệt liền nhíu sâu hơn.

      biết hằng ngày đều có người theo , cũng cảm thấy có gì đáng quan tâm, dù sao với việc bị người ta theo dõi trở thành thói quen, nhưng tại xem ra hình như là quá mức khinh thường người đó rồi.

      - Dã tâm của người phụ nữ này rất lớn, ta muốn mạng của Nhu Nhi. Tôi chỉ đến thế này thôi, về phần muốn xử lý như thế nào, tôi quản nhiều, chỉ là, tôi cho biết, khi mẹ con các gặp chuyện may, như vậy tôi bảo đảm, từ nay về sau bao giờ gặpmặt họ nữa.- Trang Nghiêm lạnh lùng xong, xoay người rời .

      cũng nghĩ mình chuyện này cho người ngoài nghe, chỉ là thấy được trong lòng Duy Nhất vẫn còn bóng dáng của người đàn ông này, nếu như có, lấy tính tình của ra mà , dễ dàng tha thứ cho người có bất kỳ quan hệ nào với , cũng ngây ngô ở bên cạnh người đó lâu đến thế. Chỉ là nếu cái người này có đủ năng lực để bảo vệ Duy Nhất, có thể làm cho Duy Nhất được hạnh phúc, như vậy buông tay, nhưng nếu như người đàn ông này làm được, như vậy coi nhưDuy Nhất có đồng ý hay , nhà họ Thượng Quan cũng ra tay xử người đàn ông này, trừ hậu quả.

      Minh Dạ Nguyệt nhìn bóng dáng của người đàn ông từ từ biến mất sau cửa sắt nhíu mày lại.

      Có hai người đàn ông cùng lúc xuất bên cạnh Duy Nhất, xem ra đều phải là người đơn giản, biết trongmười năm qua xảy ra chuyện gì với Duy Nhất, cũng biết từ khi nào bên cạnh lại xuất nhiều người đàn ông lai lịch như thế. Nhưng thấy được, bọn họ tràn đầy ý thù địch với . biết, về sau bên cạnh Duy Nhất có xuất người đàn ông nào khác nữa hay , nhưng có dự cảm chỉ cần có tồn tại của những người này, muốn trởbên cạnh Duy Nhất, cũng đơn giản như thế.

      Có thể coi là khó khăn, cũng buông tha. thề, lần này tuyệt đối bắt về bên cạnh , cho chạy nữa, trước kia ly hôn là quá tự đại, bắt đầu từ bây giờ dùng các phương thức ép buộc nữa, nhất định tìm những cơ hội bắt dần dần trở về bên cạnh . Tuyệt buông tay.

      Nghĩ tới đây chợt xoay người ngồi vào trong xe hơi, trong mắt ánh lên tia kiên định.

      - Lập Được, vào - Mới vừa trởlại công ty, Minh Dạ Tuyệt lập tức bảo Phương Lập Được vào trong phòng mình.

      số việc, nên hành động ngay lập tức.

      - Tổng giám đốc Minh, có gì phân phó? - Phương Lập Được vừa nghe đến chỉ thị của , lập tức vào.

      - Những chuyện tôi phân phó cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?

      - Ách ….., đều chuẩn bị xong.- Vừa nghe đến lời của , Phươn Lập Được sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra gì.

      - Rất tốt, tại lập tức động thủ, tôi muốn có kết quả trong ba ngày.- Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn về phía Phương Lập Được, giọng trở nên lạnh lẽo.- Còn nữa, tại lập tức bắt Hạ Thanh Lịch nghỉ việc, bắt đầu từ hôm nay, để cho ta xuất ở công ty nữa.

      Phụ nữ? Hạ Thanh Lịch? để cho ta nếm chút mùi vị của tính toán, cho ta biết hậu quả hành động của mình?

      - Ách ….., tổng giám đốc Minh, phải làm như vậy sao? Tất cả những chuyện này đều là hành động cá nhân của Hạ Thanh Lịch, làm sao phải thanh trừ cả nhà họ Hạ? – Phương Lập Được chần chờ hỏi, mặc dù việc làm của Hạ Thanh Lịch có chút quá mức, nhưng còn chưa đến trình độ đó.

      - Dám dung túng con của mình đụng đến người nhà của tôi, dám cho tôi uống rượu dược, cũng nên chuẩn bị tâm lý. Tôi- Minh Dạ Tuyệt cũng phải là người có thể để cho người khác tự tiện đụng vào.- Minh Dạ Tuyệt ra từng câu, từng chữ, người tràn đầy tàn khốc mà rất lâu rồi Phương Lập Được chưa từng nhìn thấy, trong lúc nhất thời làm cho Phương Lập Được ngẩn người tại chỗ.

      - Thế nào? Có vấn đề gì sao? - Hồi lâu sau, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu thấy Phương Lập Được còn đứng ở trước bàn, nhíu mày, lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

      - , , có, tôi còn vấn đề gì nữa. - Vừa nhìn thấy ánh mắt của , Phương Lập Được vội vàng khoát tay.

      Cậu cũng dám hỏi thêm vấn đề gì nữa, cũng phải là muốn sống. theo Minh Dạ Tuyệt nhiều năm, còn biết tính tình của ta sao? Hơn nữa tất cả những chuyện này đều là do Hạ Thanh Lịch tự chuốc lấy, trách người khác được.
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: CAM LÒNG (Kết)



      - Vậy còn làm? - Thấy cậu ta chỉ khoát tay và đứng tại chỗ, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn tiếng, đem chiếc cổ của Phương Lập Được co rút lại, vội vàng lui ra ngoài.

      Haizzz! Xem ra có người muốn tìm phiền toái.

      Nhìn Phương Lập Được đóng cửa lại, Minh Dạ Tuyệt từ từ ngồi xuống ghế, hơi nhắm mắt, bên tai vẫn vang lên những câu ban nãy của Duy Nhất.

      thời điểm sắp sanh, từng gọi điện thoại đến cho , muốn về cứu mạng, cũng bị khác nghe điện thoại, nhưng người phụ nữ nghe điện thoại kia báo lại cho mà còn dập máy của . Chuyện này đó sanh con, nhớ, đó là lần đầu tiên uống rượu say rồi trở về văn phòng, khi tỉnh lại có người phụ nữ ở bên cạnh , khi đó vốn tưởng rằng, chuyện đơn giản như Hạ Thanh Lịch , chỉ là bởi vì ta sợ quấy rầy giấc ngủ của nên khóa điện thoại, nhưng có nghĩ đến nhận được điện thoại cầu cứu của Duy Nhất mà thông báo cho . Vốn là cũng để ý đến những chuyện như vậy, cũng chỉ nhớ hơi hơi, nhưng cũng bởi vì từ ngày hôm đó, quan hệ của Duy Nhất dành cho trở nên vô cùng lạnh nhạt, thậm chí đến khi hạ lệnh mới chịu quay về ngủ với , nên đối với những chuyện đó nhớ rất

      Nghĩ đến việc khi đó Duy Nhất phải chịu nhiều đau đớn như thế, gọi điện thoại cho tắt máy, tim của liền co rút đau đớn. Chân mày khỏi nhíu chặt hơn.

      Là lỗi của , đều là lỗi của , khi mà sanh con, thế nhưng lại say rượu.

      Khi đó, nhất định rất tuyệt vọng, rất đau lòng phải ? Cũng là khi đó, mới bắt đầu hết hy vọng với ?

      Tại sao sớm điều tra kỹ lưỡng về Hạ Thanh Lịch,mà vẫn để ấy lại bên cạnh? Chỉ bởi vì ấy nhẫn có vẻ gì đó rất giống như Duy Nhất ngày còn bé, thế mà lại khiến đồ đần chịu nhiều bi thương đến vậy.

      Nhưng coi như có những cái kia , có ở lại bên cạnh , làm bạn với , cho xử lý tất cả, chưa bao giờ từng trò chuyện với . Là vì cái gì mà vẫn tiếp tục ở bên cạnh , vẫn làm bạn với ? Là bởi vì sao?Là bởi vì rất thích, rất thích , cho nên mới ở lại bên cạnh phải ? bị bao nhiêu tổn thương vậy, mới phải nhịn đau đớn mà quyết định ly hôn với ? Có phải là đau lòng đến thể tiếp tục thừa nhận, mới thay đổi quyết định, mới chấp nhận tuyệt tình phải ? Thế nhưng lại chẳng mải mai phát đau khổ của

      đần, là có lỗi, đều là lỗi của !

      Nghĩ nghĩ lại, trái tim của ngừng co thắt vì đau đớn,đưa tay nắm chặt ngực trái của mình, cho đến khi bắt được chỗ làm đau nó vẫn hề giảm bớt đau đớn, lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng. Nhưng cái đau này vẫn kém hơn đau đớn mà Duy Nhất phải chịu đựng.

      lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của phụ nữ và thanh ngăn cản của Phương Lập Được.

      - Mau tránh ra, tôi muốn vào trong, tại sao đối xử với tôi như vậy, tôi làm gì sai? ấy thể đối xử với tôi như thế. -Giọng sắc bén vang lên, mang theo tia cam lòng, cứ như vậy truyền vào lỗ tai của .

      - Tiểu thư Hạ, mời rời khỏi đây ngay lập tức, nếu tôi gọi bảo vệ đến. Đến lúc đó người khó coi là .

      -Biến, dám ngăn cản tôi? Nhìn xem làm cái khỉ gì, cút đó, tôi khiến phải chết

      Nghe giọng ở bên ngoài dần dần trở nên điên cuồng, để cho từ từ khép chặt đôi mắt của mình lại, giương mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên đứng lên về phía trước.

      - Tôi lệnh cho cậu buông ra, khốn kiếp, cậu dám đem tay thối của cậu lên người tôi hả?. - Hạ Thanh Lịchvừa xé vừa đánh, thủy chung chịu buông Phương Lập Được ra, vừa rống giận, dáng vẻ dịu dàng chịu đựng của thường ngày hoàn toàn biến mất, bởi vì giãy giụa mà quần áo sớm trở nên xốc xếch rồi.

      thể nào rời khỏi đây, ở bên cạnh , đợi chờ nhiều năm như thế, vẫn nhìn thấy tồn tại của !Nếu ra , còn cơ hội nào để đến gần , về sau chỉ sợ ngay cả nhìn cái cũng chỉ là hy vọng xa vời, cần, làm nhiều điều như thế, cam lòng rời dễ dàng như vậy!

      , chấp nhận kết quả này. thể như vậy, nhất định phải .

      Xé, đánh, rống giận nhưng Phương Lập Được vẫn chịu buông tay, còn lôi kéo người phụ nữ kia cách xa phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt chút. Thấy việc càng ngày càng xa phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt, Hạ Thanh Lịch đột nhiên há mồm táp lấy cánh tay của Phương Lập Được, miệng vừa hạ xuống, làm cho cánh tay của Phương Lập Được chảy ra rất nhiều máu.

      - A. . . . . . - Phương Lập Đượcvì đau mà thét lên tiếng, tay khỏi nới lỏng, Hạ Thanh Lịch thừa dịp hơi buông lỏng lực ở cánh tay cố thoát ra khỏi chói buộc của , xoay người chạy về phía phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt, Phương Lập Được vừa nhìn thấy động tác của , bước chân vừa nhấc lập tức đuổi theo ở sau lưng , cố ý ngăn cản . lúc này cửa phòng làm việc ‘cạch’ tiếng đột nhiên mở ra.

      Hạ Thanh Lịch mới vừa chạy vội tới cửa, chỉ thấy cửa đột nhiên mở, Minh Dạ Tuyệt với vẻ mặt trầm xuất trước mặt .

      - Tuyệt. - Vừa nhìn thấy xuất của , Hạ Thanh Lịch lập tức dừng bước, nhàng kêu tên của , trong mắt tràn đầy quyến luyến.Khác hoàn toàn với người phụ nữ hung ác khi giằng co với Phương Lập Được.

      - Thức thời, lập tức biến mất trước mặt tôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng tràn đầy chán ghét. Nếu phải thấy được, dáng vẻ của ta lúc giằng co với Phương Lập Được, tra được kiện mấy tháng trước của ta, đúng là tin người phụ nữ luôn vâng vâng dạ dạ trước mặt của , lại là người phụ nữ độc ác như thế

      - , em rời , em làm điều gì sai? Tại sao phải bắt em rời khỏi? -Giọng lạnh lẽo đem theo cảnh mộng còn đắm chìm trong lòng, giọng Hạ Thanh Lịch trở nên yếu ớt, đưa vẻ mặt dám tin nhìn người đàn ông trước mắt.

      - làm cái gì, chính tự biết , cần đứng đây thuyết minh với tôi? Cút. - Giọng lạnh lùng,mang theo tia tàn khốc vọt vào lỗ tai Hạ Thanh Lịch.

      - Tuyệt. . . . ., em. . . . . . em làm cái gì cả, phải tin tưởng em, đừng nghe kia bậy, ta dối. Người phụ nữ như thế đáng để . - Hạ Thanh Lịch tiến lên bước vừa định bắt tay lại, lại bị Minh Dạ Tuyệt lắc mình trốn ra khỏi đụng chạm của , nếu phải bởi vì nơi này là công ty, ra tay giết ngay lập tức.

      - Cút. . . . . . - Nghe được lời của ..., Minh Dạ Tuyệt nhịn được mà rống giận, tay nhẫn nắm chặt quả đấm.

      - Minh Dạ Tuyệt, thể đối xử với em như thế, em nhiều năm như vậy, vì bỏ ra nhiều như vậy, thể đối xử với em như thế. Tại sao lại đối xử với em thế? Bởi vì người phụ nữ kia sao? Cũng bởi vì cái đứa con tạp chủng đó sao? Cho nên mới đối xử với em như thế? Vậy tốt, ngay bây giờ em khiến cho bọn họ biến mất khỏi thế giới này, chỉ cần họ chết rồi, em phải ? - Hạ Thanh Lịch nghe những tiếng “Cút” của mà hoàn toàn đánh mất lý trí.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 102: TRẢ THÙ (Đầu)

      - . . . . . . gì? - Nghe được những câu ác độc kia, trong đầu của Minh Dạ Tuyệt chỉ có tức giận ngừng xông lên, tay đột nhiên bấm vào cổ của Hạ Thanh Lịch, răng cắn kêu lập cập.

      - A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch kêu lên tiếng, ý thức được nghĩ cái gì, mắt đột nhiên trợn to, luống cuống tay chân muốn tránh khỏi khống chế của . Cũng nghĩ, lực lượng của quá ít, căn bản có cách nào trốn thoát được, cổ họng bị khóa lại, dưỡng khí càng ngày càng ít, mặt cũng bị sung huyết mà đỏ bừng, muốn câu cũng thể nên lời.

      Hai mắt trợn to, hoảng sợ nhìn người đàn ông ở trước mắt, thể tin được, nếu Minh Dạ Tuyệt biết những việc của làm rồi sao.

      - Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, a. . . . . . . - Phương Lập Được vừa nhìn thấy tình trạng này, lo lắng trong lòng liền tăng vọt lên, muốn ngăn cản Minh Dạ Tuyệt, lại bị dùng cước đá văng ra.

      - Ừ. . . . . . - Phương Lập Được rên lên tiếng, che thân thể bị đánh khiến cho đau đớn lại, đỡ tường miễn cưỡng đứng lên, cũng dám đến gần Minh Dạ Tuyệt. Cậu biết, bây giờ Minh Dạ Tuyệt còn nghe lời của bất cứ người nào nữa, dù cho lên, chỉ sợ cũng chỉ bị Minh Dạ Tuyệt đánh trở về mà thôi.

      Minh Dạ Phạm từ thang máy ra, xa xa liền nhìn đến Phương Lập Được đứng luống cuống tay chân nhai nhai lại cái gì đó, vì vậy mang theo hoài nghi lập tức tới, vừa đến nơi, tầm mắt nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng, giống như là sắp sửa điên cuồng của Minh Dạ Tuyệt, trong lòng hoàn toàn kinh ngạc, để ý đến lời khuyên của Phương Lập Được mà bước lướt qua cậu ta, vọt lên bắt lấy tay của Minh Dạ Tuyệt, để cho dùng sức thêm nữa.

      - cả, buông tay. - Minh Dạ Phạm hầm hừ dùng hết hơi sức toàn thân nắm lấy tay Minh Dạ Tuyệt.

      Tình hình như vậy chính – người theo Minh Dạ Tuyệt từ đến lớn cũng chỉ gặp qua lần, chỉ là lần đủ, muốn xảy ra thảm kịch lần nữa, trước khi Minh Dạ Tuyệt nổi điên phải ngăn cản mới được.

      - Đại ca. . . . . . - Thoáng nhìn thấy ánh mắt bắt đầu tối dần của Hạ Thanh Lịch, ý chí cũng dần mất , tay của càng thêm dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Minh Dạ Tuyệt, nhưng dù có làm gì cũng cạy ra, vì vậy đột nhiên hét lớn tiếng, giơ hai tay lên, con dao bổ nhào về phía .

      "Pằng" do kịp phòng ngự nên cách tay của Minh Dạ Tuyệt trở nên đau nhứt, khiến Minh Dạ Tuyệt có chút nới lỏng tay ra. Thân thể Hạ Thanh Lịch liền ‘bịch’ tiếng rơi xuống đất, ngay sau đó liền ho khan mấy tiếng.

      - Phạm. - Minh Dạ Tuyệt lấy lại tinh thần vừa định quay đầu lại xem ai to gan đến như thế, dám ra mặt ngăn cản , trước mắt là đôi mày nhíu chặt của Minh Dạ Phạm, tay cầm chặt con dao, con ngươi đỏ lên, trong lòng có cơn lửa giận chỗ phát tiết.

      - cả, buông tay thôi. ta xứng đáng để làm như thế. - Minh Dạ Phạm đứng ở trước mặt , quay đầu lại Hạ Thanh Lịch ngừng ho khan đất, sau đó bình tĩnh .

      Minh Dạ Tuyệt nhìn vẻ mặt kiên định của Minh Dạ Phạm, mắt lạnh nhìn về phía Hạ Thanh Lịch vẫn ngồi dưới đất, đúng là này đáng giá để làm như vậy, nhưng mà ta lại dám hại Duy Nhất, vậy tội thể tha thứ.

      - , chuyện của ta hãy giao cho em giải quyết ! - Thấy ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm tiến lên bước.

      muốn làm cho Minh Dạ Tuyệt lần hai ra tay thảm sát, thối lui khỏi hắc đạo, như vậy

      VỢ TRƯỚC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC SATAN – TỬ YÊN PHIÊU MIỂU

      Chương 102: Trả thù (Đầu)

      muốn làm cho Minh Dạ Tuyệt lần hai ra tay thảm sát, thối lui khỏi hắc đạo, như vậy nên dùng phương pháp bạch đạo để đối phó với loại người này, cứ như vậy để cho ta chết , quá đơn giản xứng đáng với đau đớn mà mẹ con Duy Nhất phải chịu.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn Minh Dạ Phạm ngăn ở trước mặt , lửa giận trong lòng cũng dần dần lắng xuống. Giao cho Phạm cũng tốt, cũng có thể có dùng toàn tâm toàn ý đối phó với mẹ con của người dám rục rịch làm loạn sau lưng . Như vậy mới có thể tiến hành mọi chuyện nhanh chóng. Cũng có thể sớm trở về bên cạnh mẹ con Duy Nhất hơn.

      Nghĩ tới đây, Minh Dạ Tuyệt gật đầu cái, xoay người vào trong phòng của mình

      -Minh Dạ Tuyệt, đứng lại- lúc Minh Dạ Tuyệt xoay người, Hạ Thanh Lịch vẫn ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu giận dữ hét.

      Nghe được tiếng thét của , Minh Dạ Tuyệt chỉ dừng bước chút, sau đó giống như nghe được thấy tiếng của , tiếp tục về phía trước.

      - Minh Dạ Tuyệt, đứng lại đó cho em, hôm nay dám nghe lời em, em thề là phải hối hận cả đời. Em đem tất cả bí mật ra- Hạ Thanh Lịch giống như người điên ngừng gáo thét, trong mắt loé ngọn tức giận.

      Nếu dám đối xử với như thế, vậy đừng trách khách khí với . Trong tay nắm chặt ít bí mật của ,c ũng tin đến lúc đó, còn có thể thờ ơ ơ hờ.

      Nghe được gào thét, Minh Dạ Tuyệt từ từ quay người sang, mắt từ từ híp lại, thoáng qua trong mắt dòng khí lạnh. muốn chơi đúng ?

      chỉ nhìn đất người, lâu chưa lên tiếng, lúc Hạ Thanh Lịch cho là hối hận, thế nhưng lại lạnh lùng mở miệng.

      - Hả? sao? Vậy giao ra , tôi rất muốn xem ai là người hối hận cả đời.

      Cười lạnh tiếng, Minh Dạ Tuyệt ném ra câu như vậy, xoay người vào phòng làm việc, cửa lập tức ngăn cách với hành lang bên ngoài. Cũng cắt đứt si mê và căm hận trong ánh mắt của Hạ Thanh Lịch.

      Nhìn người đàn ông mình say đắm có chút tình cảm nào với mình, lòng của Hạ Thanh Lịch từ từ trở nên lạnh lẽo, nên đợi chờ và bỏ ra nhiều năm như thế mà vẫn hề động tâm sao? Tất cả những điều làm đều đổi lại hai tiếng “vô vọng” sao?

      -Được, rất tốt- Hạ Thanh Lịch đỡ tường từ từ đứng lên, phẫn hận nhìn người đàn ông trước mắt cứ yên lặng nhìn chằm chằm hề có hành động nào, chợt cắn răng cái, quay đầu lảo đảo ra ngoài, trong mắt loé lên ánh sáng độc ác.

      Dùng toàn bộ thời gian tám năm để đợi chờ, quyết cho phép có kết quả như thế. chiếm được, ai cũng đừng nghĩ lấy được.

      Minh Dạ Phàm nhìn cái người phụ nữ từ từ đứng lên kia, thoáng qua trong mắt suy nghĩ sâu xa, dã tâm người phụ nữ này quá mức ác độc, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khôngđể cho Minh Dạ Tuyệt và mẹ con Duy Nhất có bất kì dính líu nào đây?

      ………….

      “két” Cánh cổng lớn được mở ra, Duy Nhất và Nhu Nhi, trước sau ra ngoài.

      -Nhu Nhi, đừng. – Duy Nhất đóng cửa Nhu Nhi chạy đến trước xe hơi.

      Đứa bé này càng ngày càng bướng bỉnh, bộ cũng càng ngày càng có quy tắc, luôn làm loạt hành động lung tung, nhưng chưa bao giờ dám dưới đường lớn, có lẽ bởi vì bé bị ám ảnh bởi trận tai nạn xe cộ ngày trước, chỉ là càng ngày Nhu Nhi càng trở nên sáng sửa hơn, cũng rất thoả mãn, chỉ là biết về sau này Nhu Nhi trở thành thiếu nữ bình thường hay ?

      -Mẹ, nhanh lên chút.- Nhu Nhi chạy đến bên cạnh xe, thấy mẹ mới khoá cửa lại, vì vậy nóng nảy vẫy tay gọi .

      -Có chuyện phải mẹ sớm chút, mẹ cũng có thể dậy sớm chuẩn bị? Chứ sao mà chưa ăn sáng đòi đến trường học, ngộ nhỡ vào trong lớp bị đói bụng rồi sao? Nếu , mẹ mua chút đồ ăn sáng cho con đem vào trường ăn được ? –Duy Nhất vừa bên cạnh bé vừa cau mày hỏi.

      Hôm nay, sáng sớm Nhu Nhi đột nhiên kéo tỉnh, là hôm này phải đến trường học sớm chút, cũng biết là có chuyện gì, nhưng bây giờ họ còn chưa kịp ăn bữa sáng, Nhu Nhicó thể làm được gì sao?

      - sao ạ…, lúc con tan học, mẹ đến đón con sớm chút là được rồi, có thể á,…, có thể á…, mẹ, nhanh lên chút được ?. – Nhu Nhi bĩu môi, khuôn mặt mất hứng nên thúc giục.

      -Được rồi, được rồi, rốt cuộc có chuyện gì mà vội vã như vậy. –Duy Nhất lấy ra cái chìa khoá mở cửa xe ra, hỏi xem vì sao sáng sớm hôm nay Nhu Nhi lại nhảy dựng lên như thế.

      -Ừ…, đây là bí mật. Hắc hắc he he… - Nhu Nhi vừa lên xe vừa thần thần bí bí , mặt lộ ra nụ cười khó đoán.
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 102.2



      "Hả? Bí mật? ra là Nhu Nhi trưởng thành rồi! Cũng có bí mật của mình nữa" nhìn dáng vẻ thần bí của Nhu Nhi, Duy Nhất mỉm cười mở cửa xe ra, xe lập tức chạy tới trước.

      Xe của bọn họ vừa rời , chiếc xe màu đen khác cũng lặng lẽ khởi động, cứ mãi chạy theo sau xe , chỉ là hai chiếc xe luôn cố gắng giữ khoảnh cách nhất định, khiến người phía trước phát được hữu của nó.

      "Nhu Nhi, nhất định phải học sớm như vậy sao? Mẹ mua chút gì đó cho con được , ăn no rồi vào trường được ?" Đến trường học, Duy Nhất cau mày nhìn trường học chỉ mới có vài người

      " cần. Gặp lại mẹ sau, nhớ đến đón con sớm chút nhé." Nhu Nhi lắc đầu cái, nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, phất phất tay với Duy Nhất rồi quay đầu chạy vào trường học.

      "Haizzz. . . . . . , được chạy loạn ở nơi này, được tùy tiện rời khỏi cổng, chờ mẹ tới đón con, có biết hay ?" Duy Nhất nhìn bóng dáng bé chạy vào sân trường, thân thể lộ ra khỏi cửa xe, yên lòng mà dặn dò

      "Biết." Nhu Nhi vừa chạy vừa trả lời, đầu thậm chí ngay cả quay về sau cũng quay.

      "Haizzz. . . . . . , đứa này." Duy Nhất thở dài cái, cau mày quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen dừng cách đó xa, chân mày nhíu sâu hơn.

      Xem ra bên cạnh còn chưa an toàn, là cảm thấy chưa đến lúc nên chưa ra tay mà thôi? cần mạo hiểm sinh mạng của Nhu Nhi.

      Nghĩ tới đây, khỏi do dự, lần nữa giương mắt nhìn chiếc xe hơi kia chút, đưa tay lấy điện thoại di động ra, bấm mã số.

      Hạ Thanh Lịch nhìn chiếc xe hơi trước mặt xa dần, quay đầu nhìn về phía trường học thưa thớt người, đôi mắt xẹt qua tia tàn khốc.

      vốn muốn cho rằng cha mẹ của mình có thể kiềm chế Minh Dạ Tuyệt, dù sao công ty Minh Thị và công ty của nhà cũng có rất nhiều quan hệ hợp tác, cũng tin khi ba của ngưng các hợp đồng hợp tác với công ty Minh Dạ Tuyệt, hơn nữa khiến ba và các bạn bè thân thiết cùng nhau đả kích tập đoàn Minh Thị, có thể chống đỡ bao lâu?

      Nhưng ngàn vạn lần ngờ, Minh Dạ Tuyệt sớm có phòng bị, tự cho là mình sớm nắm giữ các bí mật của công ty , nhưng có nghĩ đến những tư liệu kia đều là giả, thê thảm hơn là sản nghiệp của công ty rớt dốc phanh, giờ đêm qua cổ phiếu công ty Hạ thị trở thành con số , những người bạn làm ăn với công ty trước kia thấy tình trạng của nhà , tự nhiên tất cả đều lời, khá hơn chút chỉ là mình thể ra sức, giúp được, số người giúp mà ngược lại còn đá bọn họ ra khỏi công ty.

      Đây tất cả đều là lỗi của Lam Duy Nhất và đứa con hoang kia, nếu xuất của ta, Minh Dạ Tuyệt chắc chắn nhìn thấy được tồn tại của , nếu có đứa con hoang đó, sớm trở thành vợ của Minh Dạ Tuyệt, bây giờ sinh hoạt rất hạnh phúc.

      Đều là lỗi của Lam Duy Nhất, toàn bộ đều là lỗi của ta.

      Công ty rơi vào bế tắc, nhà cửa, xe hơi, tất cả gia tài của nhà họ Hạ đều bị phong tỏa, bọn họ cơ hồ là trở thành kẻ bần hèn chỉ sau đêm, thậm chí bằng cả tên ăn mày. Cũng chỉ còn căn nhà trước kia là của hồi môn cho người dì, bởi vì người dì này kết hôn nên thuộc về tài sản của gia đình mới bị tịch thu, dầu gì cũng thể để cho ba mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng lại dám trở về, người nhà đem toàn bộ sai lầm đặt lên vai , người dì kia từ lâu thích , lại thêm chuyện này nữa, nếu như dám về nhà, lập tức đuổi ba mẹ ra ngoài, để cho bọn họ lưu lạc đầu đường.

      vốn cho là có chuyện cũng như suy nghĩ, cho nên cũng chừa đường lui cho mình, bây giờ lại rơi vào kết quả ngày hôm nay, tất cả những thay đổi này để cho thể tiếp thu nổi, tại sao chỉ sau đêm mà trở thành như thế này, thành tên đầu đường xó chợ như thế?

      biết mình phải đối thủ của Duy Nhất, chịu dạy dỗ lần, cũng ngu ngốc mà đối mặt với ta nữa.

      mực chờ đợi cơ hội, nhưng đợi mấy ngày rồi, cũng tìm được chút xíu thời cơ nào. Duy Nhất làm việc vô cùng kín đáo, luôn tận mắt nhìn Nhu Nhi vào trường học rồi mới rời , rồi đợi đến khi gần tan học chạy đến đón, mà trường học lại quản lý rất nghiêm ngặt, căn bản có nhiều cơ hội để trà trộn vào.

      Lần này, nhìn xem trường học vắng ngắt, khóe môi lộ ra nụ cười gằng. mình làm sao có biện pháp? muốn xem, hôm nay Lam Duy Nhất quỳ gối cầu xin tha thứ như thế nào.

      Vừa tới tiệm bán hoa, xa xa Duy Nhất nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước cổng tiệm hoa, người đàn ông dựa lưng vào xe, cúi đầu giống như là suy tư điều gì đó.

      Từ từ xuống xe, mang theo hoài nghi tới, sau khi nhìn thấy người đứng bên cạnh xe, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.

      "Sao lại tới đây?"

      Nghe được giọng kia, Đông Phương Dực lập tức ngẩng đầu lên nhìn, mới hay, chẳng biết đứng trước cửa nhà Duy Nhất từ lúc nào, ưu nhã để hai tay khoanh trước ngực xuống, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "Tới?"

      "Đúng vậy, sớm như vậy tới nơi này, tìm em có việc gì?" Khi vào, mới cảm thấy người của mang theo khí lạnh, vì vậy liền hỏi.

      Nhìn đứng ở chỗ này giống như đợi từ rất lâu rồi.

      "Ách. . . . . . , có chút việc, biết em có giờ rãnh ?" Đông Phương Dực trầm ngâm lát, chậm rãi .

      "A, sớm như vậy, nhất định là còn chưa ăn sáng, vừa đúng em cũng chưa ăn điểm tâm, chúng ta tìm chỗ vừa trò chuyện vừa ăn thôi." Duy Nhất nhàng cười tiếng .

      cảm giác được, gần đây giống như có chuyện gì đó muốn rồi lại thôi, biết đến tột cùng là chuyện gì khiến khó như thế, xem ra bọn họ nên chuyện chút rồi.

      "Ừ, vậy chúng ta ." Đông Phương Dực thấy sảng khoái đồng ý, vẻ khẩn trương mặt cũng nhanh chóng biến mất.

      "Em. . . . . ." Nhìn người ở trước mặt say sưa ăn sáng ngon lành, Đông Phương Dực có chút biết phải mở miệng như thế nào.

      "Cái gì? Sao ăn? Ăn nhanh chút ." Duy Nhất ăn gì đó trong miệng, ngẩng đầu chỉ thấy do dự mặt , từ đầu đến cuối hề động đến thức ăn bàn, vì vậy .

      " cần, em ăn là tốt rồi, đói bụng, . . . . . . Hay là chờ em ăn no rồi hãy ." Đông Phương Dực nhìn dáng vẻ ăn uống của , nở cắt đứt.

      " có việc gì, , em muốn nghe." Duy Nhất vừa cúi đầu ăn vừa .

      bàn cơm nhà họ Thượng Quan có quy tắc là lúc ăn cơm được chuyện, bọn họ tùy thời mà chuyện thoải mái, mặc kệ việc ra sức luyện võ công gì đó bàn. Theo như người lớn nhà họ Thượng Quan lý luận chính là: cuộc sống ngắn ngủn mấy chục năm, sống như thế nào cho thoải mái là được, cần gì vì chút râu ria mà trói buộc tự do của mình, để cho cuộc sống của mình phải trôi qua trong khó chịu? Nếu như chỉ bởi vì câu nuốt trôi cơm, chỉ có thể , sức chịu đựng của người đó quá kém cỏi. Cho nên, có những quy định đó nên bữa cơm nhà họ Thượng Quan luôn đầy ấp tiếng cười. Dĩ nhiên, ngoại trừ thời điểm có khách, dù sao bọn họ cũng là người biết lễ phép.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: TRẢ THÙ (Kết)

      - Ách. . . . . . , muốn hỏi, em có cảm giác như thế nào đối với Trang Nghiêm?. - Đông Phương Dực trầm ngâm ra, thận trọng hỏi, mắt nhìn chặt, chỉ sợ lời của mình khiến nghẹn mà thôi.

      - Trang Nghiêm? - Nghe được câu hỏi của , Duy Nhất từ từ thả chậm tốc độ nhai, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi.

      Vì sao muốn hỏi tình cảm của và Trang Nghiêm?

      Đông Phương Dực nhìn dáng vẻ kinh ngạc của , đưa tay bưng chén nước lên đưa cho , cho đến khi nhìn hớp từng ngụm nước, sau đó chầm chậm nuốt xuống, mới tiếp tục mở miệng.

      - Đúng vậy, muốn biết cảm giác của em với Trang Nghiêm, có thể cho nghe chút được hay ? Có số việc muốn hiểu rồi mới quyết định có cho em biết hay .

      - Tại sao hỏi như thế? - Duy Nhất đặt chiếc ly nước trong tay xuống, từ từ hỏi. .

      - Ừ, , nhớ em cũng nhìn thấy em lần, em có tình cảm với Trang Nghiêm, mà Trang Nghiêm lại là bạn bè của , nghĩ, nếu như em có cảm giác đối với Trang Nghiêm giống như Trang nghiêm đối với em, trở về khuyên em mình buông tay, tuyệt làm trở ngại cho chuyện tình cảm của hai người, nếu như em có tình cảm gì đối với Trang Nghiêm, vậy hãy giúp đỡ , được ? - Đông Phương Dực thận trọng , mắt cứ quan sát kỹ từng động tác mặt Duy Nhất. Tim của , cũng bởi vì chờ đợi câu trả lời của à đập thình thịch.

      - A, là như thế này. - Duy Nhất trầm tư chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông căng thẳng nhìn câu trả lời của : " ra , từ khi gặp nhau lần đầu tiên, em biểu thái độ rất ràng rồi, phải sao? Về phần người mà , cần em cũng xác định giúp đỡ hai người từ đầu rồi, nhớ sao?."

      Duy Nhất cười nhạt tiếng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Tuyền, biết ấy có tình cảm với Trang Nghiêm, nhưng là chuyện tình cảm, quan trọng nhất là hai người trong cuộc, nhất định phải ra tay giúp đỡ

      - Nếu như em chịu, nhất định có thể. - Nghe được lời của ..., trong lòng Đông Phương Dực khỏi vui mừng, mặt lộ ra nụ cười. Trái tim treo lơ lửng cũng dần đặt xuống, giống như tảng đá lớn để

      trong lòng đột nhiên được buông xuống. Việc này làm vô cùng vui mừng, mấy ngày qua vì em mà đứng ngồi yên.

      thích cảm giác lúc này của mình chút nào, tự nhiên trong lòng lại có cảm giác thanh thản và bình yên, nó cực kỳ khác lạ.

      Mặc dù lời của mang chút cảm xúc nào, cũng cố ý làm vui lòng , nhưng khi nhìn động tác ung dung của , vẻ mặt lạnh nhạt, tim của liền khỏi có chút thoải mái, có chút ấm áp. xem giống như người nhà của minh, vô cùng thoải mái, vô cùng tự nhiên.

      “Nhưng..... nhất định phải làm như vậy sao?”

      “Chuyện tình cảm, vẫn nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên, như vậy mới là điều tốt nhất, còn nếu đôi khi dẫn đến kết quả ngược lại.” Nghe xong câu của , Duy Nhất lại rơi vào trầm tư, khiến Đông Phương Tuyền và Trang Nghiêm ở chung nhà khó khăn, thế nhưng đây là điều tốt sao?

      Trải qua đau thương trong tình cảm, nghĩ đây là cách tốt nhất.

      “Hoàn toàn ngược lại, dù sao cũng hơn chờ đợi trong vô vọng, nếu như có thể để cho bọn họ bên nhau, chúng ta cũng coi như làm được điều tốt, nếu như thể, cũng phải để cho Tuyền Nhi nhận chuyện này, tiếp nhận thực tế, cho cùng, chuyện này chưa chắc chính là chuyện xấu! Chúng ta cũng cưỡng cầu bọn họ, phải sao?”

      như thế, nhưng ......”

      “Được rồi, cứ như vậy , nếu như Trang Nghiêm để ý đến nó, nên cho nó dẹp hy vọng sớm chút.” Đông Phương Dực cắt đứt do dự của Duy Nhất, trịnh trọng .

      “Được rồi, kiên trì như vậy, chuyện này em chỉ có thể nghe theo. Bởi vì, em cũng hi vọng Trang Nghiêm hạnh phúc. Chỉ là, điều em có thể làm cũng chỉ có như thế mà thôi. Nếu như Trang Nghiêm còn có cảm giác với Tuyền Nhi, nghe em câu, chính là nên khuyên Tuyền Nhi buông tay sớm chút, bằng người bị thương ấy, chờ đợi chỉ làm cho ấy đau đớn nhiều hơn. Mùi vị đó có người nào muốn trải qua.” Nhớ tới chuyện vài năm trước cũng trải qua tháng ngày chờ đợi và dễ dàng tha thứ, vẻ mặt của Duy Nhất từ từ trở nên chán nản.

      Chỉ có người , ai có thể sống thay được cuộc sống của hai người.

      “Yên tâm, nếu quả cho đến lúc đó, bắt Tuyền Nhi phải nhận thức ràng. Nó rất quật cường, nếu như thử qua, nó chờ đợi cả đời, có lẽ, chỉ đau lòng đoạn thời gian mới giúp nó nhận vấn đề mà thôi. Đau, chưa chắc là chuyện xấu. Ít nhất có thể để cho người ta nhận thức ràng chuyện nào đó!”

      “Đúng vậy, chỉ là mùi vị đó chưa chắc người nào cũng có thể chịu đựng nổi.” Nghe được câu , Duy Nhất thở dài tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Phương Dực, cười : “ giống như là người rất am hiểu những chuyện này, chẳng lẽ trước kia cũng chịu nhiều trắc trở như thế? từng rồi hả?” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , Duy Nhất nhịn được cười .

      “À? Ách.... Cái này....” Nghe được lời của , Đông Phương Dực khỏi sững sờ, cười nhạt tiếng, lúng túng sờ sờ cái ót.

      Trắc trở? ?

      Đến dáng vẻ còn nhớ, làm sao có thể gặp trắc trở? Chớ chi là . Đến nay người phụ nữ mà nhớ, phải là người nhà của , cũng chỉ có duy nhất mình mà thôi!

      Nghĩ tới đây, trong lòng của khỏi dâng lên cỗ ấm áp và chân tình khó hiểu, đây là cảm giác mà chưa từng có trong đời.

      “Ách...ha ha.... em đùa thôi, đừng để ý nhé.” Nhìn bộ dáng lúng túng và xấu hổ của , Duy Nhất vội vàng .

      có việc gì, có để ý, chỉ là, ngươi bây giờ có....”

      “Tít...tít...tít...” lúc Đông Phương Dực muốn cái gì đó, muốn hỏi tại Duy Nhất có thích người đàn ông nào đột nhiên điện thoại di động của Duy Nhất reo lên.

      xin lỗi, em nhận điện thoại.” Duy Nhất cười cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào nút nghe.

      “Alo...”

      “Cái gì?” Duy Nhất đột nhiên đứng lên, thoáng qua trong mắt tia bối rối. Khi nghe hết tất cả những gì người bên kia , điện thoại di động trong tay liền trượt xuống đất, phát ra tiếng vỡ tan.

      “Thế nào? xảy ra chuyện gì?” Đông Phương Dực nhìn vẻ mặt tái nhợt của , vội vàng đứng lên, lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của , lần đầu tiên thấy hoảng sợ như thế.

      Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
      Last edited: 26/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :