1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 96: NGUY HIỂM ĐẾN GẦN


      Nghe được giọng kia, Duy Nhất có chút sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nghĩ nhìn xe hơi, chỉ thấy cánh cửa khác của xe hơi được mở ra, từ xe kia đôi nam nữ bước ra.

      Duy Nhất nhìn đôi nam nữ kia, nhịn được nhăn mày lại.

      Bọn họ tới nơi này làm gì?

      - Thế nào? nhận ra? Người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, đầu vĩnh viễn đều đần như vậy, ngay cả sanh đứa bé cũng biết dạy dỗ, thấy người lớn cũng biết chào tiếng. Đây chính là di truyền sao, dù con pha dòng máu của người thượng đẳng rồi, cuối cùng trong thân thể vẫn chứa đê tiện, hành động chẳng cao quý gì cả! - người phụ nữ kia thoáng nhìn bọn họ cái, mang theo tia khinh thường tia cao ngạo, ngừng phát ra tiếng chậc chậc.

      - Xích, đúng vậy, khá, người đê tiện, coi như mặc áo khoác cao quý vào thế nào? Đê tiện cuối cùng cũng là đê tiện, bề ngoài hoa lệ cũng che giấu được nội tâm bẩn thỉu. ra, cũng làm người ta ghê tởm. - Duy Nhất nhìn người đàn bà tự cho mình là quý tộc kia, cười nhạo tiếng. Dẫn Nhu Nhi xoay người lướt qua cái người tự cho mình là quý tộc vào trong nhà. Chỉ bằng mới vừa rồi bà ta , ai là cao quý ai là đê tiện, cái này có thể cực kỳ chân .

      - . . . . . . , đứng lại cho tôi. - Lâm Lệ hầm hừ cái, thèm đặt bà vào trong mắt, phẫn hận nhìn bóng lưng của Duy Nhất, cắn răng ngà chặt, điều này làm cho bà ta thể nhịn được nữa, trước kia bởi vì là người của Minh Dạ Tuyệt, bà ta mới dám đụng đến . Nhưng bây giờ, bà chẳng sợ Duy Nhất nữa?

      Duy Nhất giống như có nghe được lời của ta, chỉ dẫn Nhu Nhi tiếp tục về phía trước, để ý đến hô to gọi phía sau.

      - đứng lại cho tôi - Thấy Duy Nhất thèm đặt mình vào trong mắt, Lâm Lệ giận kềm được sải bước đuổi theo , duỗi tay ra bắt lấy tay của Duy Nhất, chợt kéo lấy thân thể .

      - Thế nào? tại, chẳng lẽ bà sợ tôi làm bẩn thân thể cao quý của bà sao? - Duy Nhất lạnh lùng nhìn tay bà ta nắm lấy tay mình, ra tay đánh rơi đụng chạm của ta

      - Đúng, đúng là dơ bẩn tay của tôi. - Lâm Lệ xong nhìn tay mình, lông mi cong vút hơi nhíu lại, khóe miệng vểnh lên, cố ý cọ cọ qua lại quần áo, giống như tay dính cái gì đó vô cùng thối làm cho bà ta khó chịu

      - Vậy mời bà trở về! Tôi cũng muốn nhìn thấy bà. Lúc này rời , trong lòng bà có thể thoải mái, tôi cũng vậy, bởi vì nhìn thấy bà mà nửa đêm gặp ác mộng, như thế nào? công đôi việc. - Duy Nhất canh chừng động tác của bà ta, cười lạnh.

      - . . . . . . biết điều. - Lâm Lệ bị Duy Nhất chê cười, tức giận ra lời, phẫn hận chợt đưa tay vung về phía Duy Nhất.

      "Ba"

      thanh thanh thúy tiếng vang, nương theo tự nhiên mà đến, Nhu Nhi chuẩn bị vận sức chờ khởi động lập tức kinh hãi, người đàn ông phía sau cũng đưa vẻ mặt bất ngờ nhìn về phía họ

      Mà Lâm Lệ càng thêm trừng lớn cặp mắt dám tin Duy Nhất xuống tay với bà, má trái đau rát, đưa tay nhàng chạm vào chỗ đau, nó tê liệt đến khóe miệng

      - . . . . . . , dám đánh tôi? - Há to mồm lúc lâu Lâm Lệ mới hoàn hồn lại, hai tay run run, chỉ vào Duy Nhất mà thét to, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà bị người ta đáng, đáng chết là bà lại bị Duy Nhất đánh?

      - A, xin lỗi, tôi chỉ thấy trước mắt có cái gì đó làm mắt tôi trở nên hồ đồ, chỉ là lúc thất thủ mà thôi. Hơn nữa, tôi ghét nhất, mặt của tôi xuất thứ đồ thuộc về tôi. Như vậy tâm tình của tôi rất xấu. phải bà cũng vậy sao? Nếu như muốn nếm cảm giác này lần nữa, khuyên bà nên tự trọng chút, nên đem đồ đạc của mình, tùy tiện thả vào mặt người khác, chừng bị ăn đòn vô tội đó, cái đó là tự bà nhận xui xẻo về mình, phải sao? - Duy Nhất cười nhạo tiếng, nhìn vẻ mặt trắng bệch giọng thất thanh của người trước mặt, lại nhìn chút người đàn ông phía sau, khi nhìn thấy Lâm Lệ bị uất ức, vẫn thèm tiếng lên. Duy Nhất cười nhão tiếng, xoay người về phía cửa.

      xem thường như vậy, cần gì phải tới nơi này? Bà dám động thủ nhất định là có người khác ngầm cho phép, nếu làm sao bà ta dám lớn lối như thế? Sợ rằng hôm nay bọn họ đến, vốn cũng có cái gì tốt lành đâu?

      - Đứng lại, đừng quá lớn lối, phải biết bây giờ có Tuyệt bảo vệ, cái gì nên chọc tới, nên dây vào, nên lui để bảo toàn tánh mạng, thông minh là người phải hiểu tình cảnh, chớ chọc lửa, nếu là người chết có đất chôn. - lúc Duy Nhất xoay người tới cửa sắt, sau lưng liền truyền đến giọng lạnh lẽo, ở trong đó bao hàm bất cứ tia tình cảm nào, chỉ có làm cho người ta nghe nhịn được mà cả người lạnh lẽo

      - sao? Cám ơn bà nhắc nhở, tôi luôn luôn biết mình làm gì, nhưng có vài người cũng chẳng biết mình làm gì. - Duy Nhất vừa xong, vừa nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa, đầu tiên muốn bảo đảm an toàn cho Nhu Nhi. Vừa dứt lời, mở cửa lớn ra, thở ra hơi, sau đó để lại dấu vết xoay người đối mặt với cái người đàn ông lạnh lẽo kia.

      vẫn hiểu, tại sao người trong bang Thiên Minh lại có thành kiến với như vậy, nhưng bây giờ ông lại giống như xem là bạn bè. Mặc dù xem ra ông rất dung túng mẹ con Lâm Lệ, nhưng đến thời khắc mấu chốt , ông cũng muốn bảo vệ mẹ con Lâm Lệ, tựa như mới vừa rồi, động thủ đánh Lâm Lệ, thế nhưng ông lại thủy chung thờ ơ, hề có dáng vẻ muốn báo thù giúp Lâm Lệ. Việc này đối với có chút kỳ quái

      - Được, vậy tôi tóm tắt, hôm nay tôi đến đây là muốn đem nó . Giao nó cho tôi! - mặt Minh Thiên biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, xong, đưa ngón tay hướng về phía lưng Duy Nhất, muốn bắt Nhu Nhi.

      Nghe ông như thế, Duy Nhất vô cùng kinh ngạc, mặc dù biết bọn họ đến đây có chuyện gì tốt cả, nhưng ngờ tới, mục đích của bọn họ lại là Nhu Nhi.

      lúc này, cảm thấy bàn tay bé của Nhu Nhi nắm chặt bàn tay có chút run rẫy, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trong đôi mắt chưa từng lộ ra tia lo sợ của Nhu Nhi lại ngập tràn lo lắng, ánh mắt kiên định giống như rời khỏi .

      Duy Nhất nhìn ánh mắt của Nhu Nhi, khẽ mỉm cười, bày tỏ có việc gì, để cho bất cứ kẻ nào được phép mang Nhu Nhi rời khỏi , ai cũng được.

      - Thế nào? Có vấn đề gì ? - Thấy nảy giờ gì, Minh Thiên cau mày hỏi lần nữa, giống như đây chỉ là chuyện rất đơn giản mà thôi.

      - Ông. . . . . . Tại sao muốn mang con bé ? - Lần nữa cầm chặt tay Nhu Nhi, cho bé phần an tâm, Duy Nhất giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từ từ hỏi.

      - Vốn là tôi là nghĩ, con đối với bang Thiên Minh mà , cũng có ích lợi gì, sau khi ly hôn muốn mang con bé đâu tôi cũng quản, nhưng bây giờ, tồn tại của con bé có chút trở ngại cho phát triển của bang hội, như vậy, là con cháu của nhà họ Minh, phải thực nghĩa vụ của nhà họ Minh. - Minh Thiên nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Duy Nhất, nhàn nhạt qua.

      Nhớ tới mấy ngày trước, thế nhưng Minh Dạ Tuyệt cự tuyệt sắp xếp của ông, chịu kết hôn lần nữa, còn cái gì, ông có mấy đứa con, ông cần thừa kế. Điều này làm cho ông thể tiếp nhận, nhưng ông cũng biết dù Minh Dạ Tuyệt cố chấp đến cỡ nào, chỉ cần là bắt Nhu Nhi ra mặt ép buột, vậy Minh Dạ Tuyệt làm theo. Từ đến lớn chưa từng cử tuyệt ông.

      - Nghĩa vụ? Xin lỗi, con của tôi có nghĩa vụ gì với các người cả, chuyện của nhà họ Minh có liên quan đến con tôi. - Duy Nhất chăm chú nhìn người trước mắt, kiên định mà ra.

      Con của tuyệt trở thành vật hy sinh, tuyệt đối có phép xảy ra những chuyện như vậy.

      - Vậy tôi cho biết, chỉ cần nó mang họ Minh nó có nghĩa vụ của mình. Hôm nay tôi tới đây phải là muốn biết đáp án của , cũng phải là xin ý kiến của , mặc kệ có đồng ý hay , hôm nay tôi mang nó . Minh Thiên cúi đầu nhìn với đôi mắt màu đen mở to, trong mắt mang theo tia phòng bị, cũng lên tiếng lời nào. Có đứa con cứng đầu cứng cổ, ông mệt mỏi lắm rồi, về phần người khác, ông xuống tay lưu tình

      - Nếu như mà tôi đồng ý, ông cho rằng ông có thể mang con bé sao? - Mắt Duy Nhất dần dần híp lại, thân thể từ từ trở nên căng thẳng, toàn thân phóng ra trạng thái phòng bị.

      - Ha ha, hôm nay tôi đến đây, tự nhiên chuẩn bị tất cả. - Minh Thiên nhìn cười lạnh mấy tiếng, từ từ đưa ra hai lên, vỗ “bạch bạch” mất tiếng, sau lưng Duy Nhất có tiếng “két” vang lên, rồi cửa lớn được mở ra, ngay sau đó mấy tiếng “bạch bạch” nữa, hơn mười tên áo đen vọt ra, trong nháy mắt bao vây cả Duy Nhất và Nhu Nhi.

      Nhìn những người áo đen đột nhiên lao đến, Duy Nhất kinh ngạc hô vội tiếng, sau đó đem Nhu Nhi bảo vệ trước lồng ngực, mắt phòng bị nhìn những người đó, toàn thân ra sức chờ hành động. May là mới vừa rồi để cho Nhu Nhi vào nhà trước, bằng cách nào có thể bảo vệ tuyệt đối cho Nhu Nhi

      - Thế nào? Giật mình? Minh Thiên ngắm vẻ mặt căng thẳng của Duy Nhất, nhàng cười tiếng : - nghĩ tới tôi dẫn nhiều người đến đây vậy sao?

      Nghe lời của ông, Duy Nhất xoay người cẩn thận nhìn xung quanh, thấy mấy người áo đen kia mặc dù vây quanh , nhưng có bất kỳ động tác gì, trong lòng lập tức hiểu, bọn họ nhất định là đợi nghe lệnh của Minh Thiên, vì vậy đảo mắt nhìn về phía cái người chăm chú nhìn .

      - Mang nhiều người như vậy, cảm thấy có chút quá hơi làm to chuyện rồi sao? - nhìn ông rồi nhàn nhạt ra, tay lặng lẽ đưa vào trong túi, lục lọi điện thoại di động nhấn phím thông báo. Sau đó mặt biến sắc nhàng buông lỏng tay ra.

      - , làm sao lại làm to chuyện chứ? Chẳng phải công phu của ấy giỏi sao, làm sao tôi dám xem thường năng lực của . - Minh Thiên cười , mang theo phần tự đắc.

      - Làm sao ông biết? - Duy nhất thầm sợ hãi, chợt nhìn ông.

      Chuyện của trừ nhà họ Thượng Quan biết ra, có ai biết, làm sao ông ta lại biết?

      - Ha ha, chỉ cần động thủ lần, tôi làm sao lại biết? Mặc dù tôi vẫn điều tra ra được thân phận của , nhưng mình tôi cũng khó thắng nổi công phu của , thế làm sao tôi dám xem thường?

      Trong lòng Duy Nhất vô cùng bất ngờ, trong đầu nhanh chóng xẹt qua việc từng động thủ trước mặt Minh Dạ Tuyệt, mới nhớ tới việc dường như cha con bọn họ nằm vùng dò thám hành động của , ông ta biết những thứ này có gì lạ cả

      - Mỗi hành động của nó, tôi đều biết, chỉ cần là người bên cạnh nó, nếu như phát sanh biến hóa, tôi tự dưng cho người điều tra kỹ. - Minh Thiên nhìn chằm chằm Duy Nhất, chữ câu , trong mắt nhiều hơn phần độc ác, thân phận của câu đố, tra xét lâu như vậy, trừ biết là con của Hách Chấn Tân ra, hoàn toàn có bất kỳ tin tức nào về , nhưng, càng như vậy, ông lại càng phải cẩn thận, quyết để cho này tồn tại đời.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 97: LOẠN

      Thấy chỉ là nhìn ông trầm mặc lên tiếng, vì vậy Minh Thiên từ từ mở miệng:

      -Khuyên nên quá cố chấp, nên sớm giao nó cho tôi, như vậy tôi còn có thể bỏ qua, cũng chịu quá nhiều tội.

      - Hả? sao? Nếu như đến việc bảo vệ con của mình mà tôi cũng làm được, vậy còn tính là mẹ ư?. Lại hình như ông phải là người có quyền quyết định sống chết của ai đó? Hơn nữa đứa bé này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi, ông lấy thân phận gì để bắt nó?

      - Quyền nuôi dưỡng? Ha ha. - Minh Thiên cười lạnh tiếng nhìn Duy Nhất: - Những thứ đó chỉ là do các người tự thỏa thuận với nhau mà thôi, đối với tôi mà đây chẳng qua chỉ là tờ giấy, tôi như thế nào chính là như thế đó, tôi chính là luật pháp, được phép .

      - sao? Vậy xin lỗi, người có quyền tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái với tôi chỉ có Minh Dạ Tuyệt, về phần ông, có tư cách. Nếu như muốn Nhu Nhi trở về, ông hãy bảo con trai của ông đến đây chuyện với tôi. - Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Minh Thiên, Duy Nhất xoay đầu nhìn qua ven đường.

      người từ khi cháu mình ra đường còn chưa đến thăm cháu lần, còn có tư cách đến đây chuyện với sao? Nếu như Minh Dạ Tuyệt có loại ý nghĩ này, muốn đem Nhu Nhi giao cho Minh Thiên, bảo đảm, từ giây phút này trở , vĩnh viễn để cho thấy mặt Nhu Nhi nữa.

      - Ha ha ha. . . . . . - Minh Thiên khinh miệt nhìn Duy Nhất bằng con mắt, đột nhiên nở nụ cười, sau hồi lâu mới chậm rãi dừng lại, trong mắt nhiều hơn tia khi dễ - cố trì hoãn thời gian đó sao? Muốn đợi Tuyệt tới nơi này cứu người? Tôi cho biết, hôm nay nó tới đây đâu, mà cũng ngoan ngoãn giao đứa bé này cho tôi , sau đó nhanh chóng rời khỏi cái thành phố này, cần xuất ở chỗ này nữa, nếu , gánh nổi hậu quả đâu.

      - Có ý tứ gì? - Duy Nhất chợt ngẩng đầu nhìn, trong nội tâm là hồi hộp mong chờ.

      có ý gì đâu? Chẳng lẽ Minh Dạ Tuyệt bày mưu tính kế bảo ông làm như thế sao? Nếu quả đúng như vậy, trải qua mấy ngày nay im lặng lên tiếng xem như là dời binh? Nếu quả như lời , vậy lòng dạ của cũng quá sâu.

      - Có ý tứ gì? Ý tứ chính là nó là con trai tôi, nếu quả như gặp phải chuyện gì, nó đương nhiên phải phục tùng tôi, cho rằng nó mà phản đối tôi sao? Hôm nay nó biết tôi tới đây, nhưng có xuất , chẳng phải rất ràng rồi sao? Khuyên đừng từ chối vô vị như thế.

      - sao? Chưa chắc đâu! - Duy Nhất cau mày, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy góc tối nào đó được khơi thông, vì vậy giương mắt nhàn nhạt nhìn giễu cợt trong giọng của ông ta. Chuyện trước kia còn mồn trước mắt, Minh Dạ Tuyệt làm sao lại có thể dễ dàng nghe người khác điều khiển như thế? tin Minh Dạ Tuyệt nghe ông ra lệnh, nhưng hôm nay có tới nơi này, nên chuyện này có chút kỳ hoặc.

      - . . . . . . , hừ, tại cũng có ai cứu mạng , mạng của nằm trong tay tôi, tôi để cho xem chút hậu quả của việc làm trái với ý tôi là như thế nào. - Nghe được lời của ..., trái tim Minh Thiên đột nhiên xông lên cơn lửa giận, lời của trúng tâm của ông, rồi lại làm phiền thân phận của ông. Cố đè hỏa giận trong đầu xuống, hung hăng nhìn chằm chằm , chân lui về sau, đôi tay vung mạnh lên, trầm giọng ra lệnh cho những người áo đen kia: - Mang đứa bé kia , khiến này biến mất khỏi cõi đời này. Nếu để cho tôi còn thấy bóng dáng của ta, vậy các cậu biến mất ở cõi đời này.

      - Chậm chút, ông nhất định phải làm như thế sao? - Duy Nhất nhấc tay lên, đưa mắt nhìn thẳng người đàn ông kia, ra từng chữ .

      thanh nhàng, tia sức nặng nào. Nhưng ai biết biết, đây là lúc tức giận nhất, cũng là thời điểm bộc phát, lúc này tốt nhất đừng chọc giận , nhưng có vài người giống như hiểu đạo lý này, tiếp tục phách lối.

      - Thế nào? sợ? - Nghe Duy Nhất thấp giọng như thế, Lâm Lệ cười đến hài lòng, hôm nay rốt cuộc có thể phát tiết mối hận trong lòng rồi, nếu năm đó xuất , con của bà sớm trở thành nữ chủ nhân của bang Thiên Minh rồi, nhưng bây giờ sao, nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt lại hù cho dám lên tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, tất cả ngạo khí trước kia đều thấy, căn bản là giống con người nữa. Vốn bà muốn tìm cho con mình người chồng tốt, nhưng cơ bản tất cả đều bị đóng cửa, giam mình trong bang Thiên Minh suốt đời, chẳng được ra ngoài nửa bước, làm sao gặp được người đàn ông tốt? Tất cả những chuyện này đều là lỗi của kia, nếu phải là ta, chắc chắn con của bà trở thành nữ chủ nhân của bang Thiên Minh, cũng nhất định khuê nữ danh môn vọng tộc, làm sao lại rơi vào kết cuộc hôm nay?

      Duy Nhất giương mắt nhìn Lâm Lệ, trong mắt ánh lên lạnh lùng tàn nhẫn, hề gì, bàn tay đặt vào trong túi, từ bên trong lấy ra chiếc điện thoại di động đặt vào tai, khẽ mở môi đỏ mọng ", đến chưa?"

      - Đến, đến, phân công việc. - Trong điện thoại truyền ra giọng gấp gáp, còn bất chợt truyền ra vài tiếng thắng xe, dồn dập trong loa.

      - Được, nhanh lên chút, em sợ mình sống được, dù biến thành quỷ khóc, em cũng muốn tìm người tính sổ. - Duy Nhất xong liền cúp điện thoại, giương mắt nhìn Lâm Lệ, trong mắt mang theo tia lạnh lẽo.

      Sợ? Cái này chỉ thuộc về đứa bé bà gặp ngày xưa, kể từ sau cái đêm đó, bị bỏ rơi dường như sắp chết, thế giới của còn chữ “sợ”.

      - xem. . . . . . nhìn cái gì? mà dám đụng đến tôi sao, tôi cho cùng với tên tạp chủng này. - Lâm Lệ bị đôi mắt lạnh lùng trừng to của người kia làm cả lòng nao nao. Bước chân lảo đảo lui về phía sau, thấy những người áo đen kia vẫn chưa có hành động, giọng run rẩy quát lên - Các người còn lo lắng gì? Còn chưa động thủ?

      biết vì sao, mặc dù Duy Nhất chỉ trừng mắt như vậy, nhưng làm cho thân thể bà ta run lên. Giọng cũng mang mấy phần lấp bấm lo sợ.

      - sao? Bà hỏi xem bọn họ dám ? - Nhìn dáng vẻ kinh sợ của Lâm Lệ, Duy Nhất cười nhạo tiếng, mắt từ từ quét nhìn về phía những người áo đen kia, cả người đầy khí lạnh.

      hiểu tại sao cõi đời này lại có loại người như thế, giống như tất cả mọi người nên bị bà đè ở dưới chân, nếu có người theo ý của bà rồi, giống như là trời đánh đạo lý che. Nhưng bây giờ tất cả đều quan trọng, và bà ta vốn là hai người khác nhau. cũng có nghĩa vụ nghe Lâm Lệ định đoạt, hơn nữa, rất ràng hôm nay bọn họ tới vốn cũng có ý bỏ qua cho , như vậy,

      xuống tay lưu tình. phải là Duy Nhất của trước kia, có thể mặc cho người vê tròn rồi chà đạp, nếu có người dám động đến sợi long của , nhất định đòi lại gấp vạn lần.

      Mà bây giờ, chỉ cần cùng bọn họ chu toàn phút là được rồi.

      Những người áo đen kia canh chừng dáng vẻ của , bước chân khỏi lặng lẽ thả chậm, biết vì sao, nhìn trước mắt, bọn họ giống như ngửi thấy mùi vị tử thần, bọn họ trải qua ít trận chém giết trong giới hắc đạo, nhưng bọn họ lại dám xem thường trước mặt.

      - Mấy năm này thiên hạ thái bình nên các người quên hết võ công rồi sao? Động thủ - Minh Thiên nhìn những người áo đen kia thận trọng bước từng bước nên lạnh lùng quát.

      Ông cũng có thể phát ra, người Duy Nhất phát ra hơi thở tàn nhẫn, loại hơi thở tàn nhẫn đó phải người bình thường nào cũng có thể có dược, nhưng nhìn bước chân cẩn thận của bọn thuộc hạ, làm ông quá mức thất vọng, mấy năm qua này, bang Thiên Minh dần dần thối lui khỏi vòng hắc đạo, chẳng lẽ cũng làm cho bọn người từng lấy việc chém giết làm phần của cuộc sống nay lại quên mùi máu tanh rồi?

      Những người áo đen kia được chủ nhân của bọn họ ra lệnh, liếc mắt nhìn nhau, cùng chung ý tưởng, khẽ gật đầu cái, mười người áo đen nhất trí xông lên cùng lúc. Dù thế nào nữa bọn họ cũng có nhiều người, tin bọn họ cùng tiến lên lại đấu nổi người phụ nữ.

      “Chi…….” “Két…….”

      lúc bọn họ muốn xông lên, bên tai đột nhiên vang lên mấy tiếng thắng xe bén nhọn, làm cho lỗ tai của người ta kêu ông ông.

      Nghe được tiếng vang, mọi người cả kinh chợt quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy từ trong xe có mấy người đàn ông vọt phóng xuống xe.

      - Nha đầu, em ở chỗ nào? – người trong đó giống như là người đàn ông dẫn đầu, vừa xuống xe liền lớn tiếng nhìn chung quanh.

      Minh Thiên thấy những người này chau mày lại, xem xét kỹ lưỡng những người đột nhiên đến đây, ràng là ông phong tỏa khắp con đường này rồi, những người này từ đâu tới.

      - Nơi này có người cậu muốn tìm, khuyên cậu rời sớm chút, nếu ………

      - Em ở đây……- Lời của Minh Thiên còn chưa dứt, giọng trong trẻo đột nhiên vang lên.

      Chỉ thấy người đàn ông kia lập tức bỏ qua câu Minh Thiên, xem như ông có ở đây, nhưng khi nghe được giọng quen thuộc cặp mắt trợn to, hề để ý chút nào đến Minh Thiên, chợt quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng , nhưng chỉ thấy đám người áo đen, cũng thấy được bóng dáng của chủ nhân giọng .

      - Cút – Thượng Quan Hạo rống giận với những người áo đen dám ngăn cản , dôi mắt vì tức giận mà bốc lên ngọn lửa rực rỡ.

      Những người áo đen kia nhìn nhau cái, thân thể lại tuyệt hề động đậy, người nọ là cái gì mà bắt bọn họ nhường đường, bọn họ tự nhiên .

      “Rầm” đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, người áo đen ngã rầm xuống đất, chỉ thấy tay chân Thượng Quan Hạo mang theo gió, lại nhấc tay lên, nâng chân ra khiến chỉ tên áo đen nữa rơi xuống đất, lúc này những người đàn ông khác cũng xuống xe, vừa thấy động thủ, lập tức hô hô lạp lạp chạy vọt đến. Theo tiếng “rầm rầm” của vật thể tơi xuống đất, al2 những tiếng kêu rên thảm thiết, trong nháy mắt, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh, những người áo đen kia đều té xuống đất. Vận khí tốt chút vẫn còn có thể nằm mặt đất kêu thảm thiết, vận khí tốt sớm nhắm hai mắt lên tiếng. Đồng thời, cũng lộ ra bóng dáng mẹ con Duy Nhất đáng bị bọn họ bao vây.

      - Nha đầu chết tiệt kia, nơi này an toàn, bảo em theo về nhà mà em nghe lời, tại tốt rồi? Mẹ nó! Hôm nay đến đây kịp, nếu hôm nay đến làm hế nào? – Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy Duy Nhất bị thương tích gì lập tức rống lên trách mắng.

      Đáng chết nha đầu này luôn làm cho lo lắng.

      - Hắc hăc he he, đại ca, phải là em vẫn bình an vô sao? Đừng lo lắng mà! - Duy Nhất hơi mỉm cười bình thân vô sao? Đừng lo lắng mà! – Duy Nhất hơi mỉm cười , đưa tay nắm lấy tay , ngừng quơ múa

      - Đúng vậy, cậu rất lợi hại nha. – Nhu Nhi cũng sung bái kéo cánh tay còn lại của THượng Quan Hạo, trong mắt mang theo ánh sáng sung bái. ra người cậu này của bé cũng rất lợi hại!

      - Cậu………..

      - Vị tiên sinh ày, cậu có biết người cậu đánh là người nào ?, cậu phạm sai lầm lớn rồi đó. – Lúc ánh mắt của Thượng Quan Hạo nhu hòa hơn, chuẩn bị để ghé qua, hôm nào khác dạy dỗ hia mẹ con , sau lưng đột nhiên truyền đến nột giọng được hoan nghênh
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 98: TỚI CHẬM BƯỚC

      - Hả? Phạm sai lầm? Ha ha ha. . . . . . - Thượng Quan Hạo liếc ông cái, đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười kia như tiếng sấm rền, thanh dường như muốn đem đất trời và những người kia đánh cho thức tỉnh. lâu vẫn chưa ngừng nghỉ.

      - Cậu cười cái gì? - Minh Thiên nhăn mày nhìn người đàn ông người kia.

      Người này cũng hơi quá đáng khi để ai vào mắt rồi, cho tới bây giờ, tôn nghiêm của ông chưa từng bị ai chà đạp như thế.

      Thượng Quan Hạo từ từ dừng tiếng cười lại, mắt lạnh nhìn về phía ông: "Lỗi? Lỗi của tôi chưa thu thập các người, thế mà còn dám đụng đến em tôi, cho tới bây giờ tôi nghĩ các người đừng mong thấy ngày mai"

      - Cậu dám, cậu có biết tôi là người nào ? Tôi cho rằng các người bao giờ dám đắc tội với bang Thiên Minh đâu. Và cho đến bây giờ chưa ai đắc tội với bang Thiên Minh mà được chết toàn thây? Nếu muốn giữ mạng sống, tốt nhất cậu nên cút ngay cho tôi - Nhìn Thượng Quan Hạo khiến cho lửa giận trong lòng Minh Thiên khơi dậy ở mức cao nhất.

      Từ ba của ông chưa từng đặt ông vào trong mắt qua, đến việc trông nom bang Thiên Minh cũng là do ba của ông trực tiếp giao thẳng cho Minh Dạ Tuyệt, mà ông tuy là ba của người đứng đầu bang Thiên Minh nhưng phải là người nắm quyền thế trong bang. Huống chi kể từ khi lão già kia chết, ông lại ở phía sau con trai của mình làm thủ hạ của nó, vốn điều này cũng đến nổi nào, ông cũng thích chủ nghĩa hưởng thụ, cũng muốn trông nom quá nhiều, chỉ muốn hưởng lợi nửa đời sau. Nhưng bây giờ ông muốn làm chút chuyện, cũng phải thông qua đồng ý của con trai, điều này làm cho mặt mũi của ông biết đặt ở chỗ nào? Ông vốn nghĩ nếu như Minh Dạ Tuyệt có con, ông bắt đứa bé về huấn luyện từ bé, nếu như thế tương lai bang Thiên Minh dần dần rơi vào tay ông, như vậy tự nhiên sau này mọi người nghe ông, ông trở thành người đứng đầu phía sau bức rèm.


      nghĩ đến, kế hoạch của ông lại bị này phá hư. Điều này làm cho ông hận cũng được?

      - Bang Thiên Minh? Ông là bang Thiên Minh sao? - Nghe ông như thế, thân thể Thượng Quan Hạo đột nhiên dừng lại, chợt quay đầu nhìn về phía Duy Nhất, muốn xác nhận lời của người đàn ông này có đúng hay . Thấy khẽ gật đầu, ánh mắt của Thượng Quan Hạo lập tức tối rất nhiều, người dính vào tia bén nhọn.

      - tại biết chứ? Thức thời đừng nhúng tay vào chuyện này, bây giờ cậu hãy lập tức mang người của cậu rời , tôi so đo với sai lầm của cậu, bằng đừng tránh tôi khách khí. Minh Thiên nhìn thân thể của Thượng Quan Hạo đột nhiên đông cứng lại, cho là Thượng Quan Hạo nghe được danh tiếng ‘bang Thiên Minh’ mà sợ, tâm lại từ từ để xuống.

      Giương mắt xem chút những người vẫn còn đứng bên cạnh người đó, thấy bọn họ ăn mặc hỗn loạn, có đồng phục thống nhất, dĩ nhiên là nghĩ bọn họ chỉ là đám côn đồ vô danh. Mặc dù bản lĩnh của bọn họ đều sâu lường được, nhưng từ trong đám Hắc đạo bò ra đơn giản?

      Nhưng, coi như bọn họ lợi hại đến thế nào nữa? trước mắt mà , người đứng đầu bang Thiên Minh vẫn còn đứng ở chỗ này, dù là thối lui ra khỏi cái vòng này, tất cả mọi nơi ai dám động đến bang Thiên Minh, trừ phi người nọ muốn sống.

      - Bang Thiên Minh rất đáng gờm sao? - Thượng Quan Hạo từ từ ngẩng đầu lên, khóe mắt co quắp lại, chậm rãi , thấy Minh Thiên vì nghe câu của mà đột nhiên có quắp lại, lại từ từ mở miệng - Khuyên ông. . . . . . Cút ngay, nếu tôi lấy mạng các người ngay lập tức, tôi rất muốn xem ai khách khí với ai? - Thượng Quan Hạo cắn răng, từ trong hàm răng nhảy ra mấy cái chữ, nhấc chân tới cạnh Minh Thiên.

      Từ khi Trang Nghiêm tra được việc Duy Nhất ở trong bang Thiên Minh bảy năm về trước, em bọn họ liền nhịn được mà muốn tìm cái người đàn ông bạc đãi Duy Nhất, chỉ là sợ Duy Nhất biết tha thứ cho bọn họ, nên bọn họ dám động thủ. Nhưng bây giờ, thề, tuyệt dễ dàng bỏ qua cho bang Thiên Minh..

      Nhìn những bước chân tới của , cõi lòng Minh Thiên khỏi trầm xuống, ánh mắt của người thanh niên này quá bén nhọn, ông chưa bao giờ nghĩ đến, có người nghe được danh tiếng ‘bang Thiên Minh’ lại hờ hững như thế.

      Xem ra, người như vậy tuyệt đối phải là nhân vật đơn giản, mới vừa rồi ông quá khinh thường cậu ta rồi.

      - cả. . . . . . . - Vừa thấy động tác của Thượng Quan Hạo, Duy Nhất lập tức biết nổi cơn giận rồi, vội vàng bắt lấy cánh tay của , nhìn lắc đầu cái.

      biết, khi Thượng Quan Hạo ra tay, nhìn thấy máu thu tay về. muốn mà mang thêm phiền toái về sau, quan trọng nhất là, muốn làm cho Nhu Nhi thấy hình ảnh như vậy. Mặc dù trước kia cũng trải qua ít chuyện như thế, nhưng Nhu Nhi phải , cần thiết để cho con bé thấy những thứ này. muốn cho Nhu Nhi ngửi mùi máu tanh

      Cảm thấy cánh tay mình bị kéo, Thượng Quan Hạo quay đầu lại nhìn về phía Duy Nhất, thấy trong mắt của tràn đầy van xin, vì vậy từ từ nhíu mày.

      Từ đến lớn, đối với những cầu của em , bao giờ cự tuyệt. Nhưng bây giờ, phải là chuyện đơn giản như trước kia, người này lại muốn thương tổn , đây là điều thể tha thứ

      - , con của em ở đây, biết trong lòng em suy nghĩ cái gì mà, đúng ?. - Duy Nhất nắm chặt tay của , chưa từng buông ra, chỉ sợ đột nhiên xông tới. Bây giờ phải là thời điểm thích hợp.

      Nhìn động tác của Duy Nhất, Thượng Quan Hạo thở dài tiếng, nắm chặt tay Duy Nhất, đè lửa giận trong lòng xuống, xoay người theo Duy Nhất vào nhà.

      - Chậm chút, rốt cuộc cậu là ai? - Nhìn thấy Thượng Quan Hạo từ từ xoay người , Minh Thiên lên tiếng gọi lại.

      - Thế nào? Muốn điều tra gia đình của tôi sao? Có bản lĩnh ông cứ tra . - Thượng Quan Hạo buông tay Duy Nhất ra, xoay người cười lạnh. Người này vừa nhìn chính là người có thù tất phải trả, hỏi câu đó cũng chính là mục đích như thế mà thôi?

      - Hừ! - Minh Thiên hừ lạnh tiếng, sau đó ngẩng đầu : - Cậu , sớm muộn cũng có ngày, tôi điều tra ra thân phận của cậu, chẳng qua tôi muốn cùng cậu kết thù oán, chỉ cần cậu đừng nhúng tay vào chuyện hôm nay, đem người phụ nữ kia giao cho tôi, vậy tôi đảm bảo tìm đến nhà cậu gây phiền toái.

      - Phiền toái? Tôi lại rất thích xen vào việc người khác, muốn tìm tôi gây phiền toái? Vậy tôi khuyên ông với bang Thiên Minh hãy cận thẩn , tôi muốn biết ông có năng lực đụng đến chúng tôi hay .

      - Cậu. . . . . . , vậy chớ hối hận. - Thấy được Thượng Quan Hạo nhúc nhích chút nào, Minh Thiên từ từ nheo đôi mắt mang theo nguy hiểm lại, khóe mắt co quắp, cho tới bây giờ ông chưa bao giờ rơi vào cảnh chật vật như hôm nay.

      - Yên tâm, tôi luôn suy nghĩ kỹ rồi mới , hối hận đâu.

      - Cậu. . . . được, chờ xem.

      Minh Thiên cắn răng qua rồi chợt xoay người rời , từ trước khi xe hơi kịp chạy.

      Người thanh niên này, ông ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay bọn họ có thù đội trời chung. Ngày sau, chờ ông tra được người thanh niên này là ai, ông xuống tay lưu tình. tại cái thế giới này, trừ Minh Dạ Tuyệt ra chưa có người nào dám trắng trợn phản đối ông như vậy, ông tuyệt bỏ qua cho bọn họ.

      Miễn cưỡng phất tay bảo những người áo đen rời , vừa thấy chủ nhân của mình , vội vàng bò từ dưới đất lên, ba chân bốn cẳng đem những người em nằm dưới đất ném vào trong xe, trong chớp mắt biến mất khỏi nơi này.

      - , bảo những người em chung nghỉ ngơi ! - Thấy Minh Thiên và những người áo đen rời , Duy Nhất dắt tay Nhu Nhi, mỉm cười nhìn Thượng Quan Hạo và những người đứng bên cạnh .

      - Được - Thượng Quan Hạo hiểu ý mà gật đầu cái, xoay người với những người em của mình: “Các em, cám ơn hôm nay đến đây trợ giúp tôi, tôi cảm ơn rất nhiều.”

      - có gì đâu, đây là điều chúng tôi cần phải làm, ngài như vậy quá nghiêm trọng, ngày khác, nếu có chuyện gì cần cứ mở miệng, chúng tôi tuyệt đối giúp cho trót - người đứng ra đại diện lên tiếng.

      - Sau này làm phiền các em, trong lúc vội vàng, các em có thể chạy đến đây đúng lúc như thế khẳng định rất mệt mỏi? Mời các em về nhà tôi nghỉ ngơi chút.

      - Đồng thời những em nào bị thương, cứ băng bó lại, nghỉ ngơi , đừng làm gì cả, nếu nơi này có chuyện gì rồi, vậy chúng tôi cáo từ trước.

      - Được, các vị thong thả, xin thay tôi là cảm ơn đến ông, rằng hôm nào Thượng Quan tôi đến chào ông ấy.

      - Được, tôi nhất định truyền lại lời của mọi người. Xin dừng bước. - Cái người dẫn đầu xong, gật đầu chào Duy Nhất cái, sau đó xoay người rời .

      Nhìn những người biến mất, trong nháy mắt cũng còn dấu tích của xe hơi, Thượng Quan Hạo lập tức xoay người đối mặt với Duy Nhất, tức giận tràn đầy trong đáy mắt.

      - Nha đầu chết tiệt kia, cho em biết, bắt đầu từ hôm nay cho em ở nơi này nữa, em quay về nhà lớn có được . - Như sấm vang dội, khiến cho Duy Nhất kinh hãi, cổ khỏi co rụt lại.

      - Ách…… Duy Nhất cười khan, lập tức lùi lại bước, cũng biết biến thành như vậy, người này cũng quá khi rống lên rồi, lần sau gì cũng gọi đâu.

      Nhu Nhi nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, lập tức tiến lên bước, môi nở ra nụ cười sáng lạn, đón nhận ánh mắt trầm của Thượng Quan Hạo, tay bé kéo lấy bàn tay của .

      Thấy Duy Nhất chỉ cười lên tiếng, lửa giận trong lòng Thượng Quan Hạo càng dâng lên, muốn xông lên phía trước dạy dỗ trận, đột nhiên lại dừng lại vì nhìn thấy Nhu Nhi đứng ở trước Duy Nhất, đón nhận . Quan Hạo cúi đầu nhìn, thấy nụ cười ngọt ngào của Nhu Nhi, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ sùng bái.

      - Cậu à, cậu lợi hại, về sau hãy dạy Nhu Nhi có được hay ?

      - Ách……, - nghe được lời của Nhu Nhi, Thượng Quan Hạo sững sờ, nhìn nụ cười ngọt ngào của Nhu Nhi từ từ nhăn mày lại, sau đó hỏi: “Mới vừa rồi nhiều người như vậy, chẳng lẽ Nhu Nhi sợ sao?”

      - sợ, nếu như mà con biến thành người lợi hại như cậu, về sau, con bao giờ sợ người xấu nữa, chờ con trưởng thành, con có thể giống như cậu, bảo vệ mẹ mình! Cậu dạy con được chứ? Có được hay vậy? - Nhu Nhi chu miệng lên phe phẩy tay của , ra dáng nếu đạt mục đích bỏ qua.

      - Ách…… - Thượng Quan Hạo nhức đầu nhìn bóng trước mặt, biết trả lời như thế nào.

      vốn cho là đứa bé đáng như thế, nhất định đơn thuần và dễ thương, nhưng bây giờ xem ra, mẹ và bé rất giống nhau, nhất định làm đầu bị thương, đồng thời cũng làm cho thể mở lời cự tuyệt.

      lúc này, cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng thắng xe chói tai, mang theo nhiều tiếng thét chói tai nhanh chóng hướng tới bọn họ. Cũng kinh động đến mấy người đứng bên đường, hai người lớn và đứa bé cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ven đường đột nhiên có chiếc xe hơi dừng lại, cửa xe ‘Bành’ tiếng giống như là bị người đạp ra, ngay sau đó từ phía nhảy xuống bóng người, khi Duy Nhất thấy người đàn ông kia mặt lập tức cứng lại.

      còn tới đây làm gì?

      - Các người có sao chứ? - Minh Dạ Tuyệt vừa xuống xe, lập tức xông qua tới đây, mang theo hơi thở dồn dập.
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 99: mưu

      - có việc gì.- Duy Nhất nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của , trong lòng có chút cảm xúc thành lời.

      biết, sớm biết những chuyện ngày hôm nay rồi hay chưa? Nếu như biết, tại sao lại vội vã chạy đến đây như thế, nếu như mà biết , tại sao bây giờ mới đến? Thời gian đến ngày hôm nay muộn hơn những ngày khác rất nhiều, ra những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay có tham gia vào ?

      -Haiz……., vậy tốt, chỉ là, nơi này dường như còn an toàn nữa, hay em hãy về nhà của ! Em yên tâm, ở nơi đó xảy ra chuyện gì đâu. Em và Nhu Nhi có thể được an toàn tuyệt đối – Minh Dạ Tuyệt thở ra hơi, sau đó lại

      Hôm nay vốn là có công việc gấp cần ra nước ngoài giải quyết, vội đến nỗi chẳng có thời gian, vội đến nỗi chẳng có thời gian cho tiếng, nhưng ngay khi ở cổng soát vé, nhận được điện thoại bảo là ba cho người đến nhà tìm Duy Nhất, bọn họ cũng sắp đến đó, vì vậy lập tức giao vé cho người kiểm soát, nghĩ gì mà tức tốc quay về, chỉ sợ xảy ra chuyện hay. Khi nhìn thấy bọn họ an toàn đứng cạnh , hề có bất cứ tia tổn thương nào, căng thẳng vẫn luôn tồn tại trong long được thả lỏng hơn.

      - , tôi rời khỏi chỗ này, cũng đến chỗ . Còn nữa, nếu trong long còn nghĩ đến tôi và con, xin đừng đến đây gây phiền phức cho tôi nữa, tôi mệt mỏi. Cũng mời khi nào trở về với ba tiếng, Nhu Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, muốn mang Nhu Nhi , trừ khi tôi chết – Ánh mắt Duy Nhất cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cắn răng nghiến lợi .

      Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay giúp nhận chuyện, chỉ cần ở bên cạnh , và Nhu Nhi có thể gặp những chuyện hay, muốn để Nhu Nhi trải qua giai đoạn khó khăn như coo lúc bé.

      - Ông ta…..muốn mang Nhu Nhi ? – Minh Dạ Tuyệt chần chờ hỏi, trong lòng có chút giật mình.

      biết hôm nay ba dẫn người đến nơi này, nghĩ đến mục đích của ông ta lại là Nhu Nhi, phải ông ta rất ghét Nhu Nhi sao? Tại sao tại lại muốn mang con bé ?

      - Thế nào? biết sao? - Duy Nhất nhìn hỏi, trong lòng có tia dao động. - Đương nhiên tôi biết, chỉ là, nếu như mục đích của ông ta là Nhu Nhi, vậy em càng thể ở lại chỗ này, tại liền hãy theo . - Minh Dạ Tuyệt xong liền tiến lên bước, đưa tay chuẩn bị lôi kéo Duy Nhất rời . Từ đầu cho đến bây giờ Thượng Quan Hạo vẫn đứng bên, ngừng quan sát nhất cử nhất động của Minh Dạ Tuyệt. ra cậu ta chính là người đàn ông khiến cho Duy Nhất phải đau lòng. vẫn cho là người đàn ông khiến cho Duy Nhất phải chịu nhiều uất ức như thế là nhân vật to lớn nào đó. Bây giờ nhìn lại, người đàn ông cũng rất bình thường. Lúc quan sát ngừng đánh giá đối phương, đột nhiên thấy ta đưa tay định chụp tay Duy Nhất, chân khẽ động, cơ thể im lặng tiếng động đứng chặn giữa và Duy Nhất Đưa mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất trước mặt mình, Minh Dạ Tuyệt sững sờ, nhưng lại lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, mắt lạnh quan sát người đàn ông ở trước mắt. Mới vừa rồi khi xông đến đây là quá nóng lòng và lo lắng cho Duy Nhất, căn bản hề chú ý đến những người xung quanh, chỉ là nhìn động tác thần tốc mới vừa rồi của người đàn ông này, cũng biết người này tuyệt đối đơn giản, ta có quan hệ như thế nào với Duy Nhất?



      - Cậu. . . . . . Là ai? - Minh Dạ Tuyệt quan sát người trước mắt, chần chờ hỏi. - Tôi là ai có quan hệ gì đến cậu, nhưng ấy muốn cùng cậu, vậy cậu thể mang ấy . An toàn của Duy Nhất có tôi bảo vệ, cũng cần tới cậu quan tâm. - Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn thẳng người trước mắt, trong mắt nhiều hơn tia lạnh lùng. - Hả? Vậy tôi cũng cho biết, hôm nay tôi nhất định dẫn ấy . - Minh Dạ Tuyệt cũng lui về phía sau, nhìn thẳng vào người trước mặt, bỏ qua lần rồi bỏ qua lần nào nữa cả.



      - sao? Vậy phải xem cậu có qua được cửa ải của tôi. - Thượng Quan Hạo chợt nâng quả đấm lên, hướng về phía Minh Dạ Tuyệt. Đối với cái đàn ông dám khi dễ Duy Nhất này sớm có cảm giác tốt, tại tốt rồi, bao nhiêu lần muốn dạy cậu ta mà có cơ hội, tại đây chính là cơ hội lớn.



      - Dừng tay - thấy Thượng Quan Hạo định ra tay, Duy Nhất vội vàng vọt lên, tay kéo Thượng Quan Hạo lại, ngăn cản động tác của : - Đại ca, đừng như vậy, để cho em chuyện với ta chút được ? Nhận thấy Duy Nhất vọt lên trước, Thượng Quan Hạo lập tức dừng động tác lại, cau mày bất mãn nhìn về phía Duy Nhất:



      - chuyện gì với cậu ta? Trực tiếp đánh cậu ta trận rồi đuổi về nhà là xong, khi dễ em, quyết thể bỏ qua đơn giản thế.



      - Ách. . . . . . . - Duy Nhất trầm ngâm chút, lại ngẩng đầu tiếp tục : - Đại ca, hãy để cho em được chuyện ràng với ấy, có số việc nếu như , sau này vẫn rất phiền toái, phải sao? biết tính khí của Thượng Quan Hạo, nhưng bây giờ phải thời điểm đánh nhau!



      - Ách. . . . . . , được rồi!. - Thượng Quan Hạo giương mắt hung hăng nhìn Minh Dạ Tuyệt, thói quen mà thôi, đúng là vẫn cự tuyệt được cầu của Duy Nhất, bất đắc dĩ gật đầu cái. - Vào ! Chúng ta chuyện ràng .



      - Nhìn thấy Thượng Quan Hạo gật đầu đồng ý, trái tim của Duy Nhất chầm chậm để xuống, xoay người câu với Minh Dạ Tuyệt xong liền nhẫn Nhu Nhi vào trong nhà. Dù sao đứng ở đường cái chuyện cũng thích hợp cho lắm, vẫn là vào trong nhà chuyện tốt hơn. Thượng Quan Hạo thấy Duy Nhất vào, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt cái, sau đó cũng theo Duy Nhất vào trong nhà.



      Minh Dạ Tuyệt cau mày theo sau lưng của bọn họ, vừa vừa nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nhiều hơn tia nghi hoặc.



      Tại sao ta lại nhìn như vậy? có đắc tội với ta hay sao? Tại sao Duy Nhất lại gọi ta là đại ca? ta có quan hệ gì với Duy Nhất? Tại sao nhiều năm gặp như vậy, bên cạnh Duy Nhất lại xuất quá nhiều người lạ mặt? Trong mười năm qua rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện bí mật?



      Duy Nhất vừa mới vào trong nhà, cách đó xa, xe hơi, người khác từ từ xuống xe.



      Trang Nghiêm từ từ xuống xe, nhìn bọn họ vào trong nhà, vẻ mặt có chút chán nản. Khi Thượng Quan Hạo nghe được điện thoại rồi đột ngột chạy đến nơi đây, cũng chạy đến, nhưng có xuống xe, chỉ vì biết có Thượng Quan Hạo ở đây, gặp bất cứ nguy hiểm nào



      Nhưng hôm nay xảy ra chuyện, vì sao Duy Nhất lại thông báo với đại ca mà thông báo cho , điều đó làm cho có chút đau lòng. Kể từ sau ngày đó, cảm thấy Duy Nhất càng ngày càng xa , mắt thấy Minh Dạ Tuyệt thường đến nơi này ở từ chạng vạng đến tối, thế nhưng lại có bất kỳ biện pháp nào, nghĩ muốn xông vào đuổi cái người đàn ông này , nhưng lại sợ khiến Duy Nhất càng thêm chán ghét mà đuổi xa hơn, cho nên dám có bất kì hành động gì. Duy Nhất quyết tuyệt tình thế nào cũng sợ. Vì dẫu có sợ thế nào giữa bọn họ cũng thể quay trở lại được? đem đến cho nụ cười và tiếng hạnh phúc rồi, muốn mất chút tình cảm tốt đẹp còn lại trong long Duy Nhất.



      - Đứa bé kia làm người ta vô cùng chán ghét đúng ? – lúc Trang Nghiêm mất hồn, bên tại đột nhiên truyền đến giọng kiều mị mơ hồ mang theo chút căm ghét và đố kỵ.



      Chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy môt chiếc xe hơi màu đỏ chẳng biết từ khi nào dừng cạnh xe , ngồi xe, đôi mắt của ta nhìn thẳng vào .



      - là ai? – Trang Nghiêm nhìn trước mặt, phòng bị mà hỏi.



      Mới vừa rồi cũng là quá sơ suất, tự nhiên có chú ý tới còn người xuất bên cạnh mình



      - Tôi là ai quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể hợp tác với nhau – Hạ thanh Lịch lên, khẽ cười .



      theo xe Minh Dạ Tuyệt đến đây, mắt thấy Minh Dạ Tuyệt lần nữa vào căn nhà kia, thiếu chút nữa cắn nát răng ngà, lúc cả người nóng giận, lại nhìn thấy người bước xuống, từ chiếc xe đứng trước chiếc xe của , mà gương mặt người kia sớm quen thuộc.



      Ngay từ lúc Minh Dạ Tuyệt lần nữa lui tới thăm Duy Nhất, tìm người điều tra tất cả những người có tiếp xúc với Duy Nhất, lần này muốn sẩy ra bất cứ sơ xuất nào, tuyệt để cho có cơ hội chạy thoát lần nữa. Mà người đàn ông trước mắt này, chính là người thường xuyên xuất bên cạnh Duy Nhất nhất. Dõi theo ánh mắt của khi nhìn Duy Nhất, hiểu người đàn ông kia có tình cảm với Duy Nhất, chỉ là Duy Nhất chẳng để ý đến tình cảm của ta, theo những gì người điều tra thong báo cho biết, người đàn ông này từng có vài lời làm cho Duy Nhất tức giận, khiến cho Duy Nhất càng ngày càng xa cách ta. Đó là nguyên nhân tạo nên khoảng cách của hai người…. tất cả là bởi đứa bé nên tồn tại kia.



      Thấy người đàn ông kia cũng có hoàn cảnh giống như hoàn cảnh của , chỉ cần thông qua người đàn ông này, coi như những chuyện xảy ra sau này ai có thể để lên đầu được.



      - Có ý từ gì? – Trang Nghiêm cau mày nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình, chần chờ hỏi. Cảm giác ở trước mắt có chút nguy hiểm.



      - Lam Duy Nhất, nhưng cũng ghét đứa bé kia, đúng ? - Hạ Thanh Lịch ưu nhã xong, từ từ mở cửa xe bước xuống đứng bên cạnh Trang Nghiêm, kiều mỵ cười .



      - Làm sao biết? – Nghe được những lời của ta… trong long Trang Nghiêm cả kinh, rồi lại dùng vẻ mặt vô cảm nhìn trước mắt.



      ngờ sau lưng Duy Nhất lại có nhiều người nguy hiểm đến thế, đến tột cùng, ta tìm là có mục đích gì?



      - Làm sao mà tôi biết được, điều này cần quản, chỉ cần cũng ghét đứa bé kia chúng ta có thể làm bạn bè hợp tác!



      - Hợp tác gì?



      - phải là đứa bé kia vốn nên sinh ra sao? Nếu như đó là đứa bé nên tồn tại đời, vậy thể để nó sống cõi đời này nữa, phải sao? – Hạ Thanh Lịch nhìn mặt của Trang Nghiêm, cười có ý tốt.



      - Hả? – Trang Ngiêm nhìn cử chỉ nhàn nhạt của ‘ a ‘ tiếng, rồi gì nữa, khẽ nheo mắt lại, lại nhìn về đôi mắt sắc bén lúc này ánh lên chút thâm độc của Hạ Thanh Lịch.



      - chăng lẽ biết phải làm như thế nào sao? Chỉ cần để đứa bé kia biến mất quan hệ của Minh Dạ Tuyệt và Lam Duy Nhất cũng bị cắt đứt, đến lúc đó có cơ hội của mình, thấy như thế nào? Có hứng thú hợp tác với tôi hay ?



      - Nghe rất thú vị nhưng làm như vậy, đối với tôi có lợi ích gì? Tôi tin vì tôi mà suy nghĩ ra kế sách này, gượng ép như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ muốn nhận được cái mình muốn thôi, phải sao?



      - Chuyện của tôi cần quản, chỉ cần đồng ý hay đồng ý mà thôi.



      - Xin lỗi, tôi đối với chuyện này rất nhiều điều còn chưa , con người của tôi rất độc lập, làm những chuyện mình nắm chắc hoặc hiểu . Đối với những người quen biết tôi càng thể tin tưởng được. Trừ phi cho tôi biết mục đích thực của mình, nếu tôi chỉ có thể tiếng xin lỗi- Trang Nghiêm ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt , nhưng tay sớm nắm chặt.
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 100: ĐỔI Ý (Đầu)


      Nhìn người đàn ông ở trước mắt, trong lòng Hạ Thanh Lịch nhiều hơn tia nghi ngờ, trái tim khỏi có chút đánh trống.

      vốn tưởng rằng người đàn ông này hợp tác với , nghĩ lòng nghi ngờ của người đàn ông này lại lớn đến vậy. Chẳng lẽ, nghĩ đến Lam Duy Nhất sao? Chẳng lẽ bảo người điều tra . Giữa và Lam Duy Nhất đơn giản, hơn nữa đối với đứa bé của Lam Duy Nhất, giống như có điều gì đó canh cánh trong lòng. Nếu như, phải điều tra lầm, tâm cơ của người đàn ông này còn tốt hơn so với tưởng tượng của ?

      - như vậy, vậy tôi cũng ép buộc. Chỉ là, bây giờ chúng ta cho ai khác chứ? - Hạ Thanh Lịch suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi .

      cho là chỉ cần mình ra cái suy nghĩ này, người đàn ông này đồng ý, dù sao nhìn ông cũng chán ghét Duy Nhất như vậy. Nhưng, bây giờ nhìn lại kế hoạch này thể thực được. Lòng tồn hoài nghi, dĩ nhiên cũng phải là kẻ ngu, đần độn đem thân phận của mình tiết lộ cho biết. Đối với người đàn ông xa lạ, làm sao có thể tin được? Giống như Trang Nghiêm tin được vậy, cũng tin Trang Nghiêm. Nếu như có thể trở thành những người hợp tác, cũng giao hết bí mật của mình cho người khác, ở tập đoàn Minh Thị lăn lộn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hiểu được việc nên đem bí mật của mình giao cho người khác, điều đó biểu có khả năng bị người ta phản bội.

      Nếu đồng ý, tất cả những điều này làm mình.

      - cứ ? -Đôi mắt chuyển động nhìn trước mặt, Trang Nghiêm lập lờ nước đôi.

      - Tùy tiện, chỉ là, cứ xem như nghe thấy gì cả, người khác cũng tin tưởng lời của , bởi vì căn bản cũng có chứng cớ, quan trọng nhất là, chuyện này đối với , cũng có lợi ích gì, phải sao? - Hạ Thanh Lịch lạnh lùng nhìn người trước mắt, chắc chắn. Nhưng ra tâm vô cùng lo lắng.

      vốn tưởng rằng người đàn ông này giống như , người, nhất định chiếm được người đó cách hoàn toàn, diệt trừ tất cả các trở ngại bên cạnh người đó. Dù sao người đàn ông này cũng tham lam muốn giữa lấy kia, phải sao? Nhưng ngàn vạn lần ngờ, thế nhưng người đàn ông này lại thông minh hơn nghĩ, sâu lường được. Điều này làm cho trong lòng của càng thêm lo lắng

      - Cũng đúng, làm sao tôi lại làm loại chuyện này, nó chẳng có bất kỳ lợi ích nào cho tôi? - Nhìn bộ dạng có chút phòng bị của , Trang Nghiêm cười đầy thâm ý, thoáng qua trong mắt đạo ánh sáng, nhanh đến độ Hạ Thanh Lịch chẳng thể nào thấy được.

      - Hả? Vậy ý của là. . . . . . ? - Hạ Thanh Lịch muốn buông tha, lại ngờ rằng người này như thế, mặt lập tức nhiều hơn phần vui mừng.

      mới vừa nghe người đàn ông kia thế, còn tưởng rằng hợp tác với mình, nhưng bây giờ xem ra giống như còn chút xíu hy vọng.

      - Chỉ cần đừng để Lam Duy Nhất bị thương, làm thế nào cũng được, tôi nhúng tay vào, nhưng mà tôi hợp tác với . - Trang Nghiêm cười nhạt tiếng, trong mắt dấu phần sắc bén.

      nghĩ đến, sau lưng Duy Nhất lại có tính toán với Duy Nhất như thế. thừa dịp này còn chưa có cơ hội động thủ với Duy Nhất, giải quyết ta lần cho xong. Mới vừa rồi những lời đó chỉ là muốn cho ta chút cảm giác an tâm. cũng muốn để cho Duy Nhất có cảm giác lo lắng.

      - . . . . . . , - nhìn Trang Nghiêm nở nụ cười vô tư, Hạ Thanh Lịch hơi bị tức giận.

      Vốn là muốn mượn tay để hoàn thành kế hoạch cuối cùng của mình, nhưng bây giờ lại phát ngược lại, tính toán người . Hạ Thanh Lịch ngẩng đầu trừng to đôi mắt hung ác, liếc cái, giẫm chân, giận dữ xoay người vào xe thể thao màu đỏ của .

      nghĩ muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? Hừ hừ. . . . . . ,chờ xem, dám đắc tội với , bỏ qua đâu, đợi xử lý xong mẹ con kia rồi, kế tiếp chính là , để cho cả và hai mẹ con kia biến mất khỏi thế gian.

      Nhìn sắc mặt nóng như lửa của người kia, Trang Nghiêm từ từ cong khóe miệng lên.

      quá thích cái đứa bé mang dòng máu của người đàn ông khác ở bên cạnh Duy Nhất. Nhưng có nghĩa là, người khác có thể động đến con của Duy Nhất. Tính tình của Duy Nhất, là người bên cạnh từ đến lớn, trong lòng suy nghĩ cái gì, là người hiểu nhất. Nếu như Duy Nhất mất Nhu Nhi, sợ rằng Duy Nhất nổi điên ?

      thể ích kỷ như thế, nếu như có thể, cũng muốn Duy Nhất ở bên cạnh , chân chính thuộc về . Nhưng, điều kiện tiên quyết là lấy bất hạnh mà đánh đổi, nếu phải làm như thế, tình nguyện cần .

      muốn nhìn Duy Nhất giống như ngày bé, người cũng giống người. Duy Nhất như vậy làm cho người ta đau lòng.Duy Nhất cũng có mặt khác của mình, nhưng mặt khác ấy của chỉ có em bọn họ biết. Mặc dù chưa từng giết ai, nhưng nếu người đó đụng đến người trong lòng , tin tưởng, Duy Nhất tuyệt đối làm cho người kia sống bằng chết.

      Duy Nhất như vậy, là như vậy, gặp lần là tốt rồi, muốn nhìn việc đó xảy ra lần thứ hai. Nếu có lần thứ hai , khiến cho người dám làm Duy Nhất thành ra như thế chia thành trăm mảnh.

      người phải là mong cho người đó hạnh phúc hay sao? Nếu như thể cấp cho hạnh phúc mà muốn, tối thiểu cũng để cho đau khổ, chỉ muốn sống vui vẻ, bình yên,coi như chỉ ở bên cạnh nhìn hạnh phúc cũng được rồi. quyết cho phép, có người phá hư nụ cười mà vất vả lắm mới lấy lại được.

      Vừa vào trong nhà, Duy Nhất để cho Quan Thượng Hạo đưa Nhu Nhi đến phòng khách, còn và Minh Dạ Tuyệt vào đó là phòng sách – nơi mà trước kia cho phép vào.

      - Chúng ta chuyện chút được . - Đóng cửa lại, Duy Nhất lập tức xoay người với Minh Dạ Tuyệt

      - Được, em cứ . - Minh Dạ Tuyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , trong lòng có chút chần chờ, biết những lời gì

      - Về sau nên đến đây nữa! - Thấy chỉ nhìn chằm chằm vào mình như thế, Duy Nhất cúi đầu trầm mặc hồi lâu sau mới lên tiếng.

      cũng biết mình phải như thế nào? Phát giác gần đây chỉ cần nhìn biết phải gì, để cho đến lúc rời cũng dám mở miệng, nhưng bây giờ vì Nhu Nhi, thể làm như vậy.

      biết, chuyện Minh Thiên tới đây ngày hôm nay, hoàn toàn biết. Trước kia khi còn ở bên cạnh Minh Thiên, cũng biết số chuyện xảy ra, cũng ngu ngốc cho là bảo Minh Thiên đến đây. Nhưng, xuất của uy hiếp đến an toàn của Nhu Nhi, như vậy nhất định phải khống chế những tình huống có thể xảy ra.

      - Tại sao? - Vừa nghe những lời ..., lòng của Minh Dạ Tuyệt lập tức căng thẳng, tiến về trước vài bước, tới trước mặt , ánh mắt quấn lấy ánh mắt của , mặt cũng bình thản nữa.

      Mấy ngày nay, những chuyện làm còn chưa đủ sao? Tại sao vẫn suy nghĩ đến việc rời xa ? Chẳng lẽ có cảm giác với sao, hối hận rồi kia mà? Chẳng lẽ biết là những hành động của là muốn nhận lỗi với sao?

      - Tại sao? Chẳng lẽ còn biết? - Duy Nhất chợt ngẩng đầu, đưa ánh mắt căm tức nhìn người đàn ông trước mắt, hạ thấp giọng quát.

      Chương 100: đổi ý (Kết)


      muốn để cho người bên ngoài biết tức giận, nếu , chắc chắn Thượng Quan Hạo đứng ở bên ngoài lập tức xông vào. tại còn muốn xung đột nữa.

      - rồi, chỉ cần em rời với đoạn thời gian thôi, em an toàn. - Nhìn ánh mắt của , Minh Dạ Tuyệt chợt bắt được vài suy nghĩ trong đầu của nên cắn răng nghiến lợi . Sau khi ly hôn, hai người trợn mắt nhìn nhau rất nhiều lần, nên sớm có sức miễn dịch rồi. Nhẫn nại của cũng là có hạn, chắc chắn nếu như tiếp tục cự tuyệt, làm ra loại chuyện gì.

      - An toàn? sao? an toàn sao? phải tôi từng ở chỗ mà bảo rất an toàn sao. Bị người ta tìm đến cửa, thiếu chút nữa làm Nhu Nhi bị thương. - Duy Nhất cười nhạo tiếng, đối với những chuyện ngày trước, đúng là thể bỏ được. bảo nơi đó an toàn sao? buồn cười. Những chuyện trước kia mồn trong đầu .

      - Lời này của em có ý gì? - Nhìn trong mắt tia khác thường, khóe miệng nở ra nụ cười khi dễ, Minh Dạ Tuyệt cau mày cao giọng hỏi.

      - Có ý tứ gì? - Nhìn bộ dáng của , Duy Nhất hừ lạnh tiếng rồi :

      - Nếu như mau quên đến vậy, vậy hẳn là còn nhớ việc vì sao chúng ta ly hôn chứ? Người phụ nữ của đến cửa, tìm Nhu Nhi, gây tổn thương cho con bé, cho rằng cái nơi đó là an toàn sao? Tôi lại cho rằng chỗ đó càng nguy hiểm hơn.

      - . . . . . . Khi đó chỉ là lúc sơ sót, để cho những chuyện như thế xảy ra lần nữa. Hơn nữa, ta phải là người phụ nữ của .

      - Đủ rồi, chớ vì sai lầm mà tìm lý do bào chữa, cũng cần cho em biết, đến năng lực bảo vệ mẹ con tôi cũng có, thân là bang chủ bang Thiên Minh thế mà chuyện gì cũng biết cả? Nếu như có năng lực như vậy, vậy tôi lại càng có lý do để ở chỗ , trước kia thôi .

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đủ chứng tỏ làm cho tôi và Nhu Nhi rơi vào phiền toái như thế nào rồi. đường đường là bang chủ bang Thiên Minh, nếu như tâm muốn bảo vệ chúng tôi, đó là chuyện vô cùng dễ dàng, tôi tin người khác có cơ hội dễ dàng ra tay như thế đâu.

      - . . . . . . . - Minh Dạ Tuyệt bị lời của ..., làm cho á khẩu thể được gì. sai, lúc ấy nếu như phái người bảo vệ bọn họ, quả Hạ Thanh Lịch có cơ hội đến gần và Nhu Nhi. Nhưng lúc đó cho là, chuyển mô hình thành công, có số việc cần làm quá mức, cho nên mới cho những người vẫn theo rút lui, nhưng có nghĩ đến, lại xảy ra những chuyện như vậy.

      - Tôi biết mỗi ngày đều đến đây với mục đích gì, nhưng, nếu như thể giúp tôi, còn mang lại cho tôi những nguy hiểm khác, như vậy, tôi hi vọng bắt đầu từ hôm nay đừng đến tìm tôi nữa. Nơi này hoan nghênh .

      - đến đây vì mục đích gì cả? Em hỏi vì mục đích gì? làm nhiều chuyện như thế em lại hỏi vì mục đích gì? - Nghe được những lời ..., Minh Dạ Tuyệt đột nhiên cao giọng, cho là hành động của mình rất ràng rồi, bây giờ lại hỏi vấn đề này?

      - Tôi phải là giun đũa trong bụng , ra làm sao mà tôi biết? Tựa như trước kia, dựa vào suy đoán sao? Trước kia, tôi vẫn cho rằng, người rất coi trọng công việc, nên vì mà cố gắng tự chăm sóc mình, tự sinh con và nuôi con, tôi vẫn cho vội vã là vì quá nhiều công việc, chứ phải vì trong lòng có tôi. Thậm chí bận đến quên luôn việc tôi sắp sinh con, cứ như cũ, bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng sau này tôi mới biết, ra tất cả chỉ là tôi đơn phương mà thôi, coi thường tôi cũng phải vội vã vì công việc mà là có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thế mà tôi còn mực tìm cái cớ cho riêng mình. Biết tôi sanh con vào lúc nửa đêm, muốn tìm cứu mạng, lại them nhận điện thoại của tôi, rồi còn tắt máy, lúc ấy tôi biết tôi sai lầm rồi, ra là, tôi chỉ dựa vào suy đoán của mình suy nghĩ về người, cũng có thể khiến cho người đó lòng suy nghĩ về tôi – Duy Nhất từ từ ra, càng ngừng hít sâu, muốn làm cho nước mắt vốn cạn khô lại chảy thêm lần nữa.

      Cõi lòng thể thở nổi, nơi cổ họng càng ngừng ê ẩm, mắt trở nên mông lung. ngờ, bây giờ lại xuất màn kia, nó khiến trái tim đau đớn đến như thế.

      -Cái gì mà có người phụ nữ khác ở bên ngoài? để phụ nữ ở bên cạnh hồi nào, thời điểm nào tôi nhận điện thoại của em, khóa máy? – Đối với những chuyện , thấy hoàn toàn xa lạ, Minh Dạ Tuyệt thẳng, giọng lạnh lẽo.

      - có sao? Như vậy, lúc tôi đau bụng chuẩn bị sanh, đau chết sống lại, làm cái gì? Chẳng lẽ ở nhà khác sao? – Duy Nhất nhìn thẳng vẻ mặt của , thấy giống như muốn gì đó, lại ngắt lời , tiếp tục :

      -Đừng có, tôi tin. Khi đó tôi từng gọi điện thoại cho , là nhận, sau đó liền dập máy, phải sao? Đừng tất cả những chuyện đó, đều biết, làm sao tôi lại cách làm và cách dùng người của . phân phó của người khác dám nhận điện thoại của , có mệnh lệnh của người khác cũng dám tắt máy, phải sao?

      - Tôi….- Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt đầy đau đớn của , nơi cổ họng như có ai đó dùng tay giữ chặt, biết, từng gọi điện thoại chuyện với .

      - , về sau đừng đến nơi này nữa, ghét tôi, quan tâm đến Nhu Nhi cũng sao, nhưng xin tôn trọng tôi chút, cũng tôn trọng Nhu Nhi chút. cần mang thêm nguy hiểm đến nhà tôi nữa. Tôi muốn suốt ngày phải lo lắng đề phòng – xong những thứ này, hít sâu hơi, để chua xót trong lòng xuống.

      chưa từng nghĩ đến cuộc sống lại khó khăn như thế này, chỉ muốn sống bình yên qua ngày mà thôi.

      - phải quan tâm đến em , cũng nghĩ đến việc lại mang nguy hiểm đến cho em, ……

      - Quan tâm? Nếu như quan tâm tôi, năm đó khi tính mạng của Nhu Nhi bị đe dọa, vì sao chỉ vì hợp đồng buôn bán mà quan tâm đến sống chết của Nhu Nhi? Được rồi, đến những chuyện kia nữa, chuyện ngày hôm nay , nếu như từng quan tâm đến tôi và Nhu Nhi ba của có cơ hội đến cửa đòi cháu sao? Đừng những lời như biết hoặc là có chú ý đến, nếu như trong lòng người, phạm sai lầm lớn đến như thế. Cũng để cho người quan tâm luôn rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho cùng, tôi gặp nguy hiểm gì? Tất cả những nguy hiểm tôi và Nhu Nhi gặp phải phải bời vì sao? Chỉ cần lúc rời khỏi đây đừng đến nơi này nữa, tôi gặp nguy hiểm gì cả, phải sao? Chỉ cần ở bên cạnh tôi, ngày tháng sau này của tôi trôi qua tốt, vì vậy đừng đến nữa – Duy Nhất với người nhất thời tranh cãi, hốc mắt chiếu thẳng luồng nhiệt nóng, trái tim phát run. Đến cuối cùng, sau khi lời từ biệt, muốn để thấy những giọt nước mắt của nên dùng tay che mặt lại.

      - …..- lần nữa á khẩu trả lời được, nhìn tiếp tục nhìn mình mà xoay mặt chỗ khác, trong lòng chợt đánh úp tới trận khủng hoảng, chẳng lẽ muốn thấy sao?

      - Để cho rời , bởi vì muốn mang đến nguy hiểm cho em có phải ? – Minh dạ Tuyệt đưa tay vặn mặt qua, nhìn vào trong đôi mắt mông lung của , bình tĩnh hỏi.

      Nếu như chỉ là bởi vì vấn đề này, như vậy biết mình phải làm như thế nào.

      - Đúng. – Duy Nhất cắn răng gật đầu, biết tại sao, đến bây giờ lại có thể ra những lời khiến cho người ta đau lòng như thế.

      - Được, nhớ kĩ những lời em , cho đổi ý, chờ xử lý tốt tất cả nguy hiểm bên cạnh em, em cự tuyệt nữa, cũng có thể lấy lại lời ban nãy. – Minh Dạ Tuyệt to điều mà muốn . Quay đầu lại, cũng quản Duy Nhất ở phía sau có nghe được lời hay , rời .
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :