1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 99.2: Dòng nước ngầm ( Kết )


      Nhu Nhi để ý tới việc Trang Nghiêm giơ tay bảo đảm, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu liếc cái, sau đó kéo mẹ vào trong nhà.

      Khiến Trang Nghiêm lập tức sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Minh Dạ Tuyệt nhìn bộ dáng hơi ngẩng đầu theo dõi mẹ con Duy Nhất của , nhàng thở dài, xem ra Nhu Nhi chẳng có thái độ tốt với bất kỳ người đàn ông nào cả.

      “Nhu Nhi, tại sao lại cho chú Trang Nghiêm vào, phải con rất ghét chú ấy sao?” Vừa vào trong phòng, Duy Nhất giọng hỏi Nhu Nhi, trong lòng có chút khó hiểu.

      “Con biết chú ấy thích con, nhưng chú ấy thích mẹ, chỉ cần chú ấy ở đây ba thể khi dễ mẹ. Bởi chú ấy bảo vệ mẹ. Hắc hắc he he…” Nhu Nhi lộ ra nụ cười sâu xa, lặng lẽ thầm bên tai Duy Nhất.

      “Ách… Nhu Nhi, con học những thứ này từ đâu vậy, chẳng lẽ sư phụ của mẹ dạy con?” Duy Nhất ngẩn người chút, ngờ Nhu Nhi còn nhưng đầu óc lại thông minh đến thế. Bắt đầu từ khi nào, Nhu Nhi suy nghĩ được như vậy?

      “Đương nhiên là do sư phụ của mẹ dạy con rồi, mỗi ngày ông ấy đều đến đây ông ấy là ông nội của con, nhưng con thích gọi ông ấy là ông nội, thế là ông ta ngừng dong dài nhiều chuyện, sau đó con lại cảm thấy những lời mà ông ta rất có lý. nha…” Nhu Nhi đưa đôi mắt nghiêm túc nhìn mẹ mình.

      “Ách… Đúng vậy, rất có đạo lý.” Duy Nhất dở khóc dở cười . Mặc dù ông già kia là lão già ngoan độc, cá tính có chút cổ quái, nhưng thể phủ nhận lời của ông rất có đạo lý, nhưng những lời này với đứa mười tuổi hình như còn quá sớm?

      Hai người đàn ông kia ngồi ở ghế sofa, cũng có ai lên tiếng, chỉ liếc nhau cáo, mỗi khi nhìn nhau, đều thừa dịp Duy Nhất chú ý mà phát ra tia lửa công kích đối phương. Mà Duy Nhất lại ngồi ở bàn học, tập viết với Nhu Nhi.

      Khi mặt trời sắp lặn, ánh sáng màu đỏ nhạt trong nhà cũng trở nên yếu ớt, những chậu hoa nơi bệ của nhuộm màu đỏ ững cũng là lúc Nhu Nhi làm xong bài tập về nhà. Duy Nhất phụ Nhu Nhi thu dọn tập vở, sau đó quay đầu lại nhìn thấy hai người đàn ông ngồi ghế salon, vẫn ngồi im lặng, dường như sau khi vào nhà đến bây giờ, bọn họ chỉ ngồi đó mà thôi.

      “Các người còn chưa về sao?” Nhìn thấy hai người đàn ông như hai kẻ thù của mình, Duy Nhất cau mày hỏi.

      phải lúc ở trường học tôi với rồi sao? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi còn chưa ăn cơm nên chưa về.” Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất cái, sau đó nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, giống như đó là gặp ác quỷ.

      “Duy Nhất, dầu gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau, tuy hôm nay sai, chuyện đúng, nhưng em cũng nên keo kiệt bữa cơm tối chứ?” Trang Nghiêm cũng nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt, cao giọng , giống như là quan hệ của và Duy Nhất.

      “Ách… Được rồi!” Duy Nhất khổ sở nhìn hai người chút, thở dài cái, chậm rãi .

      là người bạn thân cùng lớn lên, là ba của Nhu Nhi. Điều này làm cho khó mà mở miệng.

      Đối với Trang Nghiêm, tuy lời mà hôm nay đả thương , nhưng dù sao bọn họ cũng có hơn mười năm tình cảm, thể nào ra lời cự tuyệt. Đối với Minh Dạ Tuyệt, đúng là khi nãy đứng ở cửa trường học có đồng ý với , cũng cách nào hạ lệnh đuổi khách.

      Thế nên xoay người lại, vào nhà bếp, còn Nhu Nhi lại đứng đó nhìn hai người đàn ông ngồi ở ghế salon lúc, sau đó xoay người vào bếp cùng với mẹ của bé.

      Từ Nhu Nhi có thói quen theo bên cạnh phụ giúp Duy Nhất làm việc. Khi hai người còn ở trong bang Thiên Minh, Nhu Nhi có chỗ để , cũng có bạn bè để chơi cùng, niềm vui duy nhất của bé là chuyện với mẹ, phụ mẹ việc nhà.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơm tối chuẩn bị xong, Duy Nhất bưng những đĩa thức ăn ra ngoài, nhìn hai người đàn ông vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhúc nhích gì, đột nhiên trong lòng dâng lên cỗ tức giận, tại sao lại muốn nấu cơm? tại chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả, cần phục vụ bọn họ.

      Duy Nhất đứng nghĩ xem mình có nên gì đó với hai người đàn ông kia hay , cuối cùng chỉ căn răng xoay người lại, với Nhu Nhi: “Nhu Nhi, chúng ta ăn cơm .”
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ LÒNG THAM ĐÁY

      "Tổng giám đốc Minh, tôi, là tôi ạ!" Người đàn ông cúi đầu khom lưng, gương mặt lên nụ cười lạnh, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo tia oán hận, cũng dám lộ ra.

      Minh Dạ Tuyệt cau mày ngó người đàn ông chào đón mình, cũng nhớ từng gặp ông ta ở chỗ nào, vì vậy để ý đến ông ta, xoay người về phía cửa.

      "Tổng giám đốc Minh, tôi là Hách Chấn Tân, là ba của Duy Nhất! Ngài nhớ tôi sao?" mặt người đàn ông kia cố nở ra nụ cười lấy lòng, mặt lộ ra rất nhiều nếp nhăn, biểu rằng mấy năm qua cuộc sống của ông dễ dàng.

      "Ba?" Nghe ông ta thế, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông kia, nghiêm túc hồi tưởng lại chút ký ức mơ hồ mình từng có. Chỉ là, bảy năm qua, dường như ông có liên lạc gì với Duy Nhất, cũng có đến thăm Duy Nhất, hôm nay tới đây làm gì? Hơn nữa, với loại đàn ông bán con để đổi lấy bình an cho mình, còn có tư cách tới nơi này sao?

      "Đúng vậy, tôi là Hách Chấn Tân, hắc hắc he he, ngài nhớ ra rồi chứ?" Hách Chấn Tân cười nịnh .

      " , có mục đích gì?" Minh Dạ Tuyệt giận tái mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông tới, lời mang theo châm chọc.

      Thứ người như thế này, gặp quá nhiều, tìm tới cửa đơn giản chỉ có hai chuyện, có tiền, hai là gây rối.

      Quả nhiên, đoán lầm, lời kế tiếp của Hách Chấn Tân nghiệm chứng suy nghĩ của .

      "Ách. . . . . . , cái đó. . . . . . , Tổng giám đốc Minh à, tôi muốn mượn cậu ít tiền, biết. . . . . ."

      "Hả? Nhưng bây giờ tôi ly hôn với con ông, cũng có lý do gì để cho ông tiền. Hơn nữa, đừng quên, đến tiền, ông vẫn còn thiếu nợ tôi!" đợi Hách Chấn Tân xong, Minh Dạ Tuyệt lập tức ngắt lời ông, xoay người vào cửa chính

      "Ly hôn? Tại sao có thể như vậy?" Hách Chấn Tân hơi sững sờ, tự lẩm bẩm, vậy tại ông phải làm thế nào? Nhưng khi giương mắt thấy cái người đàn ông kia vào cửa và có ý đóng cửa lại, trong mắt ông ta lại lộ ra suy nghĩ sâu xa, vừa nghĩ ông lập tức lộ ra nụ cười gian, lần nữa về phía Minh Dạ Tuyệt.

      "Tổng giám đốc Minh, xem như ngài nghĩ lại chút ? Dù sao tôi cũng được xem như là ba vợ của ngài, cần phải đem chuyện kia quay mồng mồng chứ? Ngài có tiền như vậy, tôi chỉ mượn ngài chút thôi, có đáng gì chứ?" Hách Chấn Tân vừa , vừa đến bên cạnh , như đó là chuyện đương nhiên.

      Những năm qua, cuộc sống của ông hề dễ dàng gì, ông từng buôn bán chút nghĩ là Đông sơn tái khởi. Cũng biết là vận khí của ông tốt, hay ông căn bản có duyên với chuyện làm ăn. Mỗi hạng mục ông làm liền lỗ vốn, trải qua lần lại lần như thế, ông hết hy vọng, dám suy nghĩ đến chuyện làm ăn nữa, vốn tưởng rằng coi như làm ăn, lấy số tiền năm đó bởi vì Minh Dạ Tuyệt cưới Duy Nhất mà cho ông và chút đất đai có được bán cũng có thể sống tốt nửa đời sau. nghĩ, hai mẹ con Mỹ Lệ chẳng tự giác, cứ tiêu tiền như nước, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mua quần áo trang sức hàng hiệu, mỹ phẩm xa xỉ, biết tiết kiệm gì cả, từ từ tiền cũng bị xài hết, những thứ bất động sản trong tay, của cải đều bán sạch sẻ. Cho đến đến bây giờ, bọn họ trừ chỗ ở có thể xem như tạm được chẳng còn gì nữa; thế mà hai mẹ con kia lại cố giữ tôn khiêm của phu nhân và đại tiểu thư, gì cũng chịu ra ngoài làm việc, trong nhà có nguồn kinh tế, tự nhiên trở nên khắc khổ. Ngày kham khổ chút, nếu như bọn họ có thể hòa thuận cũng sống qua ngày được, nhưng tại ông thể thỏa mãn được thói hư vinh của mẹ con Trương Mỹ Lệ, nên hai mẹ con kia cứ oán giận ông. Mỗi ngày vừa gặp ông là mắng ông là phế vậy, đến vợ con cũng nuôi nổi. Sau có cách nào, ông nghĩ phải tìm công việc gì đó để làm, dầu gì có thể duy trì được cuộc sống là tốt rồi, nhưng công việc tiền lương cao, tới phiên ông làm, cứ bắt ông làm cán bộ nhân viên hạ đẳng, ông lại chẳng chịu làm.

      ngày, ông bỗng nhiên nhớ đến căn nhà từ, từ khi bọ họ căn nhà này bỏ hoang, cũng có người ở. Vì vậy, ông muốn động đến căn nhà này. Nhưng ông có chìa khóa, cũng còn quyền sở hữu căn nhà này, cho nên coi như ông có muốn bán nó , cũng thể vào được. Sau đó qua thời gian dài, ông cũng bỏ qua. Nhưng mấy ngày trước, khi ông tới nơi này, đột nhiên phát phòng ốc nơi này thay đổi, biết từ lúc nào, tường được sơn rất đẹp, cửa chính cũng đổi, hơn nữa quan trọng nhất là nơi này giống như có người sinh sống. Cho nên ngày ngày ông đều đứng đây thăm dò xem chủ nhà này là ai, sau mới phát đây là nhà của Duy Nhất – người mà bảy năm trước ông gả . Hơn nữa, tại đều xe hơi thay cho bộ, ăn mặc cũng là những bộ quần áo thời trang đại, đó cũng giống như cuộc sống của ông trước kia, nếu phải là đứa trẻ chết dầm này, có lẽ cuộc sống của ông phải của đẳng cấp thượng lưu. Tất cả đều làm mắt ông sáng rực, xem ra sau này ông có cuộc sống an nhàn rồi.

      "Ông có thể kiểm tra, xem là hay giả." Minh Dạ Tuyệt cười nhạo tiếng, đối với những người như thế này, vốn chẳng muốn để ý, nhưng lại sợ ngộ nhỡ quá mức, ông ta lại tìm Duy Nhất gây phiền toái

      " sao à, dù ly hôn, còn có thể kết hôn lại! Chỉ cần cậu cho tôi năm mươi triệu. , năm trăm vạn là tốt rồi, tôi có thể giúp cậu để cho con bé quay về kết hôn với cậu!" Bộ dạng của Hách Chân Tân giống như dáng vẻ của kẻ dối, suy tư chút, vội vàng , mặc kệ như thế nào, có tiền là tốt rồi, năm trăm vạn, chỉ cần ông giao số tiền này cho hai mẹ con kia, tiết kiệm chút cũng có thể sống dư nửa đời sau

      Chợt nghe đến cậu này của ông, Minh Dạ Tuyệt nhịn được đưa cặp mắt nguy hiểm nhìn ông, cỗ sát khí chợt vọt tới trái tim, nghĩ ông ta dám bán Duy Nhất lần nữa? Người như vậy làm sao xứng đáng làm cha? biết trước kia Duy Nhất sống thế nào nữa.

      "Làm sao ông biết tôi muốn có ấy? Bảy năm trước, ông sớm đem con mình trả nợ, khuyên ông nên rời sớm chỗ, đừng ở chỗ này quấy rầy." Minh Dạ Tuyệt đè lửa giận trong lòng xuống, làm bộ như muốn chuyện với ông ta, nhưng trong lòng lại sớm hận thể đem người đàn ông
      kia ra chặt thành trăm mảnh.

      "Hả? sao? Nếu sớm bán, vì sao ngài Tổng giám đốc lại ở chỗ này chịu ? phải có ý tứ gì với nó chứ? Chẳng lẽ cậu có ý tứ với căn nhà này? Vậy cũng tốt, chỉ cần cho tôi tiền, tôi giao căn nhà này lại cho cậu." Hách Chấn Tân lần nữa, vô luận như thế nào nhất định hôm nay ông phải cầm được tiền, căn phòng này tuy thuộc quyền của ông, nhưng ông là ba của Duy Nhất, cũng tin ông chuyện mà lại nghe. Coi như nghe, ông cũng có biện pháp để nghe.

      "Cút..." Nghe đến đó, Minh Dạ Tuyệt cũng nhịn tức giận xuống được nữa, đột nhiên hét lớn tiếng, cũng kiềm chế lửa giận chợt lao ra khỏi trái tim.

      Trước kia ông ta dám khi dễ đồ đần của , nhưng từ nay về sau ông ta đừng hy vọng động đến đầu ngón tay của . Cặn bã như thế này càng được.

      "Cút..." Min Dạ Tuyệt đột nhiên rống to, đem Hách Chấn Tân quay ngược mấy bước. Tim thiếu chút nữa ngừng đập.

      "Cậu, cậu, cậu muốn cái gì? Giết người là phạm pháp." Hách Chấn Tân nhìn người đàn ông từng bước, từng bước về phía ông, ngừng lui về phía sau mấy bước.

      "Nếu biến, tôi lập tức đưa ông lên Tây Thiên." Minh Dạ Tuyệt từng chữ , giọng lạnh lùng như băng.

      "Tôi... Tôi... được, tôi tìm cậu, tôi tìm Duy Nhất. Tôi là cha của ta, cậu có tư cách ngăn cản tôi?" Hách Chấn Tân cố gắng tăng thêm can đảm, vỗ ngực cái khuyến khích mình .

      Nghe ông ta thế, Minh Dạ Tuyệt ngẩn ra. Đúng vậy, ông ta muốn gặp Duy Nhất, có lý do gì để ngăn cản, chỉ là khẳng định Duy Nhất muốn gặp người đàn ông này? Dù sao năm đó, người đàn ông này nhẫn tâm bán .

      Thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, Hách Chấn Tân thận trọng vòng qua , run rẩy đến cửa chính.

      "Đứng lại." lúc Hách Chấn Tân đến cửa sắt, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên quát, xoay người bước nhanh về phía Hách Chấn Tân, đem Hách Chấn Tân còn sống trong sợ hãi lui về sau mấy bước, cho đến khi hai người dính lên bờ tường thể dịch chuyển được nữa, ông mới ngừng lại, nhìn người đàn ông giống như bị ma nhập, đùi mềm như sắp đứng vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào đó, tới mệt lả ngã xuống.

      "Mẹ...., nhanh lên chút!" lúc này, bên trong tường truyền ra giọng và êm tai của Nhu nhi, tỏ mẹ con các sắp ra cửa.

      "Cầm tiền lên, lập tức biến cho tôi. Từ hôm nay tôi muốn phải nhìn thấy ông nữa, nếu như ông dám xuất ở chỗ này thêm lần nữa, tôi khiến cho ông sống bằng chết." Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng móc từ trong túi áo ra tờ chi phiếu, soàn soạt soàn soạt thêm mấy con số, sau đó ném đến trước mặt Hách Chấn Tân. Theo bản năng muốn Duy Nhất thấy người đàn ông này nữa, sợ Duy Nhất thấy đau lòng.

      "Được... Tôi.... Tôi nhớ kỹ rồi, tôi bảo đảm .... trở lại." Hách Chấn Tân run rẩy khom người nhặt chi phiếu đất lên, run run rẩy rẩy .

      "Cút...." Minh Dạ Tuyệt gầm , dùng sức đè thấp giọng làm cho người ta phải run sợ.

      "Tôi... tôi ... cút ngay" Hách Chấn Tân nghe như thế, vội vàng chống đôi chân bủn rủn lên, dưới ánh mắt sắc bén của Minh Dạ Tuyệt, từ từ lui .

      "Két." Hách Chấn Tân vừa mới rời mấy bước, cửa lớn có người mở ra, tiếp theo là hai mẹ con bước từ trong nhà ra.

      "Ôi... .... Sao lại tới đây?" Vừa mở cửa ra, Duy Nhất bị người đàn ông đứng trước cửa làm cho hết hồn, vỗ vỗ trái tim bị kinh sợ của mình, tức giận hỏi, hồn tan hả?

      " có gì, chỉ là muốn tới đưa Nhu Nhi học." Thỉnh thoảng Minh Dạ Tuyệt đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông chậm rãi bước , bởi vì mới vừa rồi đè thấp giọng , bây giờ khi ra nó có chút khàn khàn.

      " ở đây làm gì?" Nhìn thấy dáng vẻ có chút yên lòng của , Duy Nhất nhịn được cũng dõi theo ánh mắt của , chỉ thấy phía trước có người đàn ông chật vật , dẫu bước vậy mà thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn bọn họ.

      "Là ai vậy?" Duy Nhất nhìn cái bóng dáng có chút quen thuộc đó nhịn được mà cau mày hỏi.

      Từ đến lớn, vốn chỉ gặp qua Hách Chấn Tân vài lần, hơn nữa bảy năm thấy, sớm quên hình dáng của ba, tại chỉ nhìn thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc mà thôi, những thứ khác nhớ gì cả.
      .
      Last edited by a moderator: 15/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 93: ĐUỔI TRỞ VỀ?

      - có việc gì, chỉ là người qua đường, chúng ta thôi! - Nghe được lời của ..., Minh Dạ Tuyệt đột nhiên quay đầu lại rồi xoay người chặn tầm mắt của , tiếp đến đưa tay ra định nắm lấy tay . ý thức được việc muốn tìm ra đầu mối vụ việc, người ba như thế xứng đáng để nhìn sao!

      - cần, tự tôi có thể đưa Nhu Nhi , cần dùng Nhu Nhi làm cái cớ đến đây. - Duy Nhất cau mày nhàn nhạt ra, nhìn bàn tay duỗi ra của , cố ý tránh để đụng chạm.

      - Tôi làm em ghét đến như vậy sao? - Nhìn đôi bàn tay rơi trung, lập tức thu hồi tay về, nhìn về ánh mắt phòng bị của , nhàng hỏi.

      Trước kia thấy luôn có thái độ phòng bị đối với , chỉ tức giận, chưa bao giờ nghĩ tới việc bên trong nó còn có nguyên nhân khác. Nhưng mới rồi thấy người đàn ông kia, giống như hiểu ra điều gì đó. Có lẽ vô cùng lo sợ việc giống như người cha của , khi dễ Nhu Nhi? Nghĩ tới lý do này, tim của khỏi nhói đau cái, trong lòng nhiều hơn tia nhu tình. Chẳng lẽ mỗi khi xuất đều cảm thấy sợ hãi sao?

      Đột nhiên, muốn dùng phương pháp này để cho trở về bên cạnh , muốn nhìn đưa đôi mắt phòng bị hay lo sợ nhìn .

      - . . . . . . , thế nào? - Nghe lời , Duy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông đứng trước mặt , giải thích được biểu của .

      Từ hôm nào lại trở nên như thế? Từ hôm nào mà mỗi khi nhìn thấy , liền trở thành người khác, đến tột cùng có ý định gì?

      - Đừng lo lắng, chỉ đơn thuần muốn tới đây đưa Nhu Nhi học, cũng có mục đích gì khác. Nếu như mà làm như vậy, em có cảm giác an toàn, về sau hạn chế đến đón Nhu Nhi tan học. Nhưng hôm nay, có thể miễn cưỡng để đưa hai người hay ! - Minh Dạ Tuyệt xong, cho cự tuyệt, dắt tay của Nhu Nhi đến bên xe.

      biết nếu như muốn trưng cầu ý kiến của , nhất định cử tuyệt, chẳng bằng trực tiếp động thủ như thế đơn giản hơn.

      - Này, . . . . . . - Duy Nhất bị kéo cho lảo đảo mấy cái, có chút kinh sợ nên thét lên.

      Tại sao người này luôn tự ý quyết định mọi chuyện như vậy? gió có mưa ư.

      - Buông ra mẹ! - giọng thanh thúy mang theo tia sắc bén vang lên con đường an tĩnh, bóng dáng nho vọt tới trước mặt Minh Dạ Tuyệt, chặn bước chân của , đôi mắt mở to như có ngọn lửa thiêu đốt.

      - Nhu Nhi. - Duy Nhất nhìn cái cammera trước mặt, con sư tử khiến cho ngẩn người.

      Gần đây phát Nhu Nhi thay đổi nhiều, mặc dù đứng ở trước mặt vẫn là mềm mại, nhưng nay lại thêm phần khéo léo. Nhưng phải đối mặt với người khác nhất là khi phải đối mặt trực tiếp với Minh Dạ Tuyệt bé lại giống như con dã thú chờ vận động, giống như là từng giờ từng phút đều chuẩn bị ra đánh trận. Là cho rằng Nhu Nhi quá nhu nhược sao? Vì tình gì mà biến thành bộ dáng này? Tại sao phải bảo vệ con , mà là con tới bảo vệ .

      Minh Dạ Tuyệt cũng nhìn đứa bé trước mắt đến ngây ngẩn cả người, làm sao mà chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mẹ con của hai người, đều giống như biến thành người khác vậy, đều giống như người xa lạ, để cho biết nên nghe ai.

      - Buông ra mẹ. - Giọng thanh thúy trở nên lớn ra rất nhiều, cũng mở trừng đôi mắt giống như Duy Nhất vậy, bàn tay bé nắm chặt quả đấm, cước đá về phía trước, cước đá ra sau, mặc dù động tác quá tiêu chuẩn, nhưng cũng đủ mười phần uy nghiêm rồi.

      - Được, ba buông ra, tại ba đưa con đến trường học được ? - Nhìn hai người trước mặt lúc lâu, Minh Dạ Tuyệt từ từ buông tay Duy Nhất ra, nhịn được giọng , cũng khỏi có chút tức giận với Nhu Nhi.

      chưa từng những từ ngữ ngọt ngào, trong lòng nghĩ như thế nào cũng thể thành lời.

      - , mẹ con có xe hơi, cần ba đưa. - Nhu Nhi giương mắt nhìn mẹ mình chút, sau đó kiên định mà ra. Khí phách trong giọng chưa từng buông lỏng.

      Mọi người đều , sau khi ba mẹ ly hôn, thể cùng nhau, như vậy tại ba nên trở về tìm mẹ.

      - Nhu Nhi. . . . . . thích ba sao? - Nghe Nhu Nhi như thế, tâm tư Minh Dạ Tuyệt từ từ trầm xuống, chẳng lẽ ngay cả con của cũng ghét sao?

      Nghe được câu hỏi của , Nhu Nhi đột nhiên gì nữa, trầm mặc lúc lâu mới mở miệng lên tiếng.

      - Đúng, con thích ba, thích chút nào cả.

      - Tại sao? - Minh Dạ Tuyệt xoay người nhìn ngẩng đầu nhìn mình, quay đầu lại nhìn Duy Nhất chút, sắc mặt có chút khó coi.

      Chẳng lẽ có thể thông qua suy nghĩ mà điều khiển tâm tư của Nhu Nhi sao?

      , phải là , phải là thứ người như thế, nếu như là người như thế, cho gặp mặt Nhu Nhi nữa. Mà trực tiếp mang Nhu Nhi rời khỏi . Nếu như phải là , chẳng lẽ là lỗi của sao? Chẳng lẽ sai lầm sao?

      - Ba cũng đâu có thích con đâu, phải ? - Nhu Nhi mở to đôi mắt, mang theo chút uất ức, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, bé muốn ba thương bé, nhưng cho tới bây giờ ba cũng có chăm sóc bé.

      Trước kia bé luôn cố tìm mọi cách để lấy lòng ba, nhưng ba lại cứ lần lại lần lạnh nhạt với bé, để cho bé sớm hiểu rằng ba muốn giữ khoảng cách với bé.

      - Tại sao phải nghĩ như vậy? Ba ghét Nhu Nhi đâu! - Nghe được lời của Nhu Nhi , nhìn bé mở to đôi mắt mang theo chút xa lánh và lạnh nhạt, lòng của Minh Dạ Tuyệt khỏi căng thẳng, chưa từng như vậy!

      - Bởi vì ba luôn khi dễ mẹ, ba chưa từng cùng mẹ mang theo con ra ngoài, cũng làm nhiều chuyện với con cái. Nhưng con gì cả, bởi vì mẹ dạy con, đều là mẹ chăm sóc con, hơn nữa ba của người ta còn vui vẻ ôm lấy con mình; có lúc conmuốn ôm ba, ba lại ôm con, cái này chẳng lẽ phải là ba ghét con sao? - Nhu Nhi từ từ ra, lời chậm rãi mang theo chút run rẩy, đôi mắt mở to như hồ nước buổi sớm mai.

      Bé cũng rất muốn có người ba thương bé, nhưng nếu như ba thích bé, bé cũng đoạt lấy tình cảm đó. Cho tới nay ba luôn coi thường bé, cho nên bé sớm hy vọng rồi. Nếu như ba thích bé và mẹ, vậy sau này bé tìm thêm tình cảm cha con nào nữa. Tựa như người bạn xa lạ mà thôi.

      - Ba. . . . . . , phải là ba thích con, chỉ là ba hơi vội, ba rất bận, cho nên mới sơ sót với Nhu Nhi mà thôi, ba cố ý. - Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng giải thích, cũng biết vì sao mình lại phải để ý đến suy nghĩ của đứa bé như thế. Nhưng muốn người thân của mình, cốt nhục duy nhất của
      nghĩ vậy. Nhưng lời đến cổ hộng mới phát thể giải thích được.

      “Mẹ cũng rất bận, nhưng mẹ cũng giành thời gian cho con, dù bận rộn thế nào, cũng lạnh nhạt với con.” Nhu Nhi câu ngắn ngủi, cắt đứt năng lực giải thích của Minh Dạ Tuyệt.

      “Nhu Nhi…” Minh Dạ Tuyệt nhìn con mình, há hốc mồm, cứng lưỡi biết như thế nào. ngờ Nhu Nhi lại tức giận như thế, cũng nghĩ đến trong lòng con của lại nghĩ như thế

      “Mẹ, chúng ta !” Nhu Nhi thấy gì thêm nữa, liếc cái sau đó tới dắt tay mẹ mình rồi lên tiếng.

      “Nhu Nhi!” Duy Nhất nhìn khuôn mặt nhắn cau có của con , đột nhiên biết phải gì, cũng ngờ tuy Nhu Nhi còn nhưng trong lòng lại giấu nhiều tâm như thế. Là sơ suất quá sao?

      Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn hai mẹ con từ từ rời , vươn tay muốn kéo họ trở về, lại phát chẳng biết phải gì.

      Duy Nhất và Nhu Nhi cùng quay lên xe, đạp chân ga, xe dần dần rời , nhịn được quay đầu lại tìm hiểu người đàn ông đứng bên đường ngơ ngác nhìn bọn họ, lòng của khỏi đau xót. Cho tới bây giờ luôn ngẩng cao đầu mà sống, cho tới bây giờ lời của luôn là thánh chỉ, nhưng bây giờ lịa chẳng lời nào. Tất cả những chuyện xảy ra, vốn phải là do cố ý?

      Thở ra hơi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia nữa, thôi, vẫn là như chuyện gì xảy ra xảy ra rồi. tại bọn họ còn quan hệ gì nữa, như vậy cũng tốt, vê sau trở lại tìm nữa?

      Minh Dạ Quyệt nhìn chiếc xe hơi dần dần rời xa, trong lòng nặng nề giống như có ngàn vạn tảng đá đè ép, nặng nề để cho thở nổi.

      Là sai lầm của sao? Chưa bao giờ nghĩ qua, trong lòng con lại nghĩ như thế. Có lẽ trước kia, quá sợ?

      Hồi lâu, mời phờ phạc rã rượi xoay người lên xe hơi, chỉ chốc lát sau, xe hơi màu đen kéo lê vòng ánh sáng hoàn mỹ mà lạnh lẽo đường phố.

      Những nơi mà chạy qua, xa xa bên tường là gương mặt người lấm la lấm lét, nhìn hai chiếc xe hơi đường ai nấy , khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo. ra là bọn họ ly hôn, nhưng ông nhìn ra Minh Dạ Tuyệt rất quan tâm Duy Nhất, nếu như vậy ông vẫn còn cơ hội.

      ***

      Trong tòa cao ốc tập đoàn Minh Thị.

      người đàn ông ngơ ngác đứng ở cửa sổ sát đất lông mày nhíu lại thành đoàn dài, tay cầm điếu thuốc nâng lên đến khóe miệng, chỉ chốc lát sau lại khạc ra vòng khói mù, ánh mắt của ta vô cùng hung ác, cũng rất nhẫn tâm.

      Rốt cuộc có lỗi ở chỗ nào? Tại sao Duy Nhất lại thay đổi, Nhu Nhi cũng thay đổi, từ trước tới nay chưa từng cảm thấy họ quan trọng, thế nhưng mấy tháng qua, mỗi khi trở về căn phòng trống rỗng, tim của lại khỏi cảm thấy đơn. tại, mới phát giác ra việc thiếu người khiến gian trở nên yên tĩnh đến vậy, mỗi lần đều khiến cho khó ngủ.

      “Cốc cốc…” Cửa phòng có hai tiếng gõ khẽ, gian yên tĩnh như có người nào đó phá vỡ.

      vào.”

      Minh Dạ Tuyệt đưa tay đem điếu thuốc đặt vào gạt tàn, xoay người ngồi trở lại chiếc ghế sau bàn làm việc, đúng vẫn là có thói quen với mùi lạ, nhưng mùi vị quen thuộc kia lại sớm biến mất khỏi thế giới của , nghĩ muốn tìm lại tìm được.

      …” Người tiến vào phải người khác, chính là người vừa nhậm chức giám đốc của tập đoàn Minh Thị - Minh Dạ Phạm.

      “Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn cậu ta cái, cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu bàn.

      , khỏe ?” Minh Dạ Phạm tới bên cạnh , lo lắng hỏi. Mấy tháng này, càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng thích chuyện, trước kia mặc dù cũng chuyện nhiều, nhưng dầu gì cũng với người thân hai câu. Nhưng bây giờ đến mấy chữ cũng thèm ra, biết, về sau sống như thế nào nữa.

      “Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ‘ừ’ tiếng, bày tỏ mình có việc gì, nhưng ngẩng đầu lên.

      hối hận sao?”

      “Hối hận?” Nghe được câu kia, động tác tay của Minh Dạ Tuyệt bống dừng lại.

      Hối hận sao? tại muốn gọi họ trở lại rồi bên cạnh , nhưng lại sợ ánh mắt phòng bị của mẹ con họ, cái này gọi là hối hận sao? biết.

      “Nếu để ý đến ấy như vậy, tại sao chủ động theo đuổi ấy trở về?”

      “Theo đuổi trở về?” Minh Dạ Tuyệt mê hoặc ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Phạm đứng trước bàn làm việc của .

      Cậu ta …. Theo đuổi sao?
      Last edited by a moderator: 16/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: (Kết)


      Cúi đầu nhìn vào chút cảm giác đơn hữu nhạt nhòa nơi ngực trái, nơi đó giống như cất cao giọng gì đó, , đến thể mất . Đưa tay nhàng bịt lồng ngực đập mạnh mẽ, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên định.

      , nếu như biết mình ai đó, làm sao có thể để dễ dàng tìm hạnh phúc mới như thế, nhất định phải là của , vô luận đó là đồ đần năm đó, hay là Duy Nhất của tại, cũng nhất định là của .

      Nếu người thuộc về , dĩ nhiên thể thuộc về người khác.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên đứng lên, trì hoãn nữa, di chuyển hai chân, lập tức ra ngoài.

      Đúng, thể kéo dài nữa, nếu lại buông ra, trở thành người phụ nữ của người khác. thể ngồi mà đợi chết, trơ mắt nhìn và người đàn ông khác đùa, cũng thể tưởng tượng thân thể của lại bị người đàn ông khác ôm lấy, nghĩ đến những thứ kia, là lại kích động đến nổi điên.

      - Tổng giám đốc Minh - Phương Lập Được ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của để xử lý công việc, vừa nhìn thấy vội vã bước ra ngoài, cho là lại xảy ra chuyện gì.

      - tại tôi có chuyện phải , có chuyện gì trực tiếp tìm giám đốc Phạm. - Minh Dạ Tuyệt vừa , vừa , bước chân thèm dừng lại. Dĩ nhiên cũng chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đứng bên cạnh.

      Chỉ thấy kia vừa thấy bước vào thang máy, lập tức xoay người chạy về phía cầu thang.

      Trái tim Minh Dạ Tuyệt bị nhiễu loạn chỉ cố suy nghĩ về Duy Nhất, cũng có chú ý tới việc thang máy mà mới vừa vào sau lưng lại có thêm , trong mắt của có cả và oán giận.

      "Chi, két" Ở bãi đỗ xe, tiếng xe hơi chói tay đột nhiên vang lên, phát ra ngừng vọng về, ngay sau đó chiếc xe hơi màu đen vọt ra rồi biến mất, xe hơi màu đen mới vừa ra ngoài bao lâu, từ bãi đỗ xe lại vọt ra thêm chiếc xe hơi màu đỏ, cố gắng đuổi theo chiếc xe hơi màu đen.

      "Két" tiếng thắng xe chói tai vang lên vang lên ngừng con đường , làm cho những chú chim đậu cành cũng phải kinh sợ. Chiếc kia xe hơi màu đen, mang theo chút bụi mù dừng lại. Cách đó xa chiếc xe hơi màu đỏ đuổi theo xe .

      Hạ kính xe xuống, nhìn cửa nhà khép chặt, thân thể Minh Dạ Tuyệt hơi ngữa về phía sau, nương đến chỗ ngồi tài xế, bây giờ còn chưa là giờ tan giờ học, vẫn chưa về, nên thể làm gì ngoài đợi chờ. Mặc dù rất muốn gặp , nhưng nghĩ đến mỗi khi xuất tại cửa trường học, mặt lại lên tia phòng bị, tim của lại căng lên lý do.

      Nếu như, chỉ ở nơi này đợi , trong lòng ít phòng bị hơn chút?

      Xe hơi màu đen bất động, cách đó xa xe thể thao màu đỏ cũng bất động.

      Hạ Thanh Lịch ngồi xe cứ nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đen ngoài trước, trong mắt lóe nhất tia oán hận.Tại sao lại chạy đến nơi này, vốn tưởng rằng, hai tháng rồi chưa từng đến nơi này, chính là đại biểu bỏ kia, nghĩ đến, chỉ bởi vì vài câu của Minh Dạ Phạm, lại lần nữa đến nơi này. Lần này trong mắt mang theo nghiêm túc và buông tha, dường như luôn xem là người ngoài.

      Đều do Minh Dạ Phạm, nếu phải là xen vào việc của người khác, có lẽ chuyện này qua rồi, thời gian dài, Minh Dạ Tuyệt từ từ cách xa ta, quên ta, từ đó trở lại bên cạnh . Ngàn sai vạn sai đều là Minh Dạ Phạm, dĩ nhiên còn có mẹ con kia, nếu có họ tồn tại,
      Minh Dạ Tuyệt rồi, làm sao còn có thể chạy đến đây?

      Nghĩ được như vậy, trong mắt càng trở nên hung ác gấp bội, tuyệt bỏ qua cho bọn họ tất cả những người giật dây Minh Dạ Tuyệt, khiến Minh Dạ Tuyệt để ý người khác, đều vỏ qua.

      Chờ xem, sớm muộn cũng có ngày, cho bọn họ trả giá đắt.

      Ngày mùa thu, nắng gay gắt chiếu lên người, lại có cảm giác giống nhau, mặc cho bị ánh mặt trời nóng bức chiếu rọi, thế mà da thịt trắng noãn lại cao ngọa tỏa nắng. cỗ gió thu mang theo khí nóng thổi những sợi tóc của , lộ ra đôi mắt to tròn có chút u, ở trong đó lóe ra loạt tàn nhẫn, giữa khí nóng này này lại khiến cho người ta phát rét.

      Dần dần mặt trời hạ về phía Tây, chạng vạng tối, gió thổi qua tới làm cho người ta còn nóng bức nữa, những chiếc xe hơi trước mặt vẫn có ý muốn rời . Hạ Thanh Lịch nhìn chiếc xe kia, trong lòng oán hận càng thêm bành trướng.

      Tại sao lại đến nơi này, kiên nhẫn chờ đám người kia? Trước kia dù khách hàng có quan trọng hơn, ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích công ty, chỉ cần làm trễ nải giây, cũng lập tức . Chưa bao giờ làm chuyện này. Vậy mà bây giờ, thế nhưng lại dành trọn ba giờ đồng hồ ở đây.

      lúc này, chiếc màu bạc lướt qua chiếc xe hơi của , từ từ dừng lại trước cổng cửa sắt, tiếp theo là hai mẹ con mặc áo đầm trắng bước xuống xe. Khi Hạ Thanh Lịch thấy hai mẹ con kia thấy chiếc xe hơi màu đen cũng bước xuống, điều đó làm nghiến răng chặt, ở gian nho phát ra tiếng khanh khách.

      Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy chiếc xe kia đến, trong mắt mang theo chút nóng rực, vọi vàng xuống xe, tới cạnh bọn họ.

      “Duy Nhất.” Chỉ thấy vừa khòm người bước ra, nhàng gọi tên .

      Đợi chờ cả buổi chiều, sớm làm cho nóng giận. kích động từ từ đè xuống, biết rất ghét khống chế hay ra lệnh cho như vậy, coi như trước kia biết, qua mấy lần tiếp xúc, cũng biết. tại phải dùng phương pháp dịu dàng để đến gần , phạm phải sai lầm lần nữa.

      …” Duy Nhất nhìn người đàn ông trước mắt mà vô cùng bất ngờ.

      Từ ngày đó, sau khi rời , chưa từng xuất trước mặt , hôm nay tại sao lại tới đây?

      lâu gặp Nhu Nhi rồi, để chơi với con bé chút.” Minh Dạ Nguyệt cúi đầu nhìn đứa bé giống như phòng bị mình nhàng ra.

      Có lẽ trước kia quá mức sơ sót, mới khiến cho Nhu Nhi có thành kiến với như thế.

      “Hả?” Nhìn thấy ánh mắt có chút buồn bã của khi nhìn Nhu Nhi, trong lòng có chút căng lên, nhưng cũng gì.

      Nhất định là thái độ ngày đó của Nhu Nhi đả thương tim của rồi.

      “Có thể để cho vào nhà ngồ chút ?” Laanfnayf khoong sý gây , chỉ nhàn nhạt hỏi thăm ý kiến của . muốn để trợn mắt nhìn như trước.

      “Ách… Được rồi.” Trầm mặc hồi lâu, Duy Nhất đồng ý, xoay người mở cửa.

      Nhìn đến ánh mắt của khi nhìn Nhu Nhi, cũng là lần đầu tiên thấy la lắng hay lớn tiếng, Duy Nhất đột nhiên ra lời cự tuyệt, nhưng cũng biết phải ở chung chỗ với như thế nào.

      “Mẹ……” Nhu Nhi lôi kéo tay Duy Nhất, nhìn Minh Dạ Tuyệt vẫn còn đứng bên cạnh.

      “Nhu Nhi ngoan, có chuyện gì.” Duy Nhất nhìn Nhu Nhi nhàng cười . biết trong lòng Nhu Nhi có phòng bị, chỉ là nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt như vậy, có người ba để cho bé cảm giác an toàn, nên bé mới có vẻ đa nghi?

      ra cũng biết, Minh Dạ Tuyệt chưa từng làm tổn thương đến , chỉ bởi vì, sợ mang Nhu Nhi bên cạnh , nên tự chủ mà phòng bị thôi. Là tước đoạt người ba của Nhu Nhi? Trong lòng bé vẫn muốn có người ba thương bé.

      Hạ Thanh Lịch ngồi trong xe thể thao màu đỏ, nhìn ba người biến mất khỏi cổng sắt, đôi tay nắm lấy tay lái, chợt cắn chặt môi, cho đến khi gương mặt trắng bệch vẫn có buông ra.

      ta thế mà lại để cho vào, là vì con nên mới đến đây phải ? muốn có con? Như vậy khó bảo toàn việc về sau có tình cảm với người mẹ hay ?

      Được rồi, rất tốt, như vậy cũng đừng trách khách khí.

      Đột nhiên tay của kéo mạnh thắng xe, sau đó đạp chân ga, chiếc xe hơi màu đỏ lập tức vọt ra ngoài, để lại phía sau làn khói dài, xa xa đường chỉ còn lại đạo ánh sáng màu đỏ, trong chớp mắt biến mất giữa trời đêm.
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      Hằng Lê thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: BÃO TÁP SẮP TỚI

      Minh Dạ Tuyệt theo sau lưng mẹ con Duy Nhất, đây cũng là lần thứ hai bước vào ngôi nhà này, cũng là lần đầu tiên chăm chú nhìn cả căn nhà, nhìn kỹ mới phát tất cả các đồ vật trong nhà đều mang cảm giác của , có trang sức độc đáo, cũng có bày biện sang trọng, nhưng làm cho người ta có cảm giác gần gũi và ấm áp mỗi khi bước chân vào nhà.

      - . . . . . . - Nhìn ánh mắt lướt xung quanh đánh giá của , Duy Nhất biết nên gì.

      - Em muốn làm gì cứ làm , quấy rầy em, cũng gây trở ngại cho em. - Minh Dạ Tuyệt xong, thẳng tới bên sofa ngồi xuống, nhìn ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách như thế, khẽ gật đầu cái, cũng cái gì nữa.

      - Ách. . . . . . . - Nhìn động tác của , Duy Nhất có chút ngẩn ra, qua lúc lâu mới phản ứng được, cau mày xoay người bắt đầu làm bài tập với Nhu Nhi.

      vẫn bắt Nhu Nhi làm bài tập ngay sau khi về nhà, trước khi làm những việc khác phải làm bài tập. Làm xong bài tập mới có thể chơi, từ từ và Nhu nhi cũng dưỡng thành thói quen này.

      Nhu Nhi ra rất thông minh, đa số thời gian cần phải quan tâm, ngay cả lúc bận rộn nên lơ là chút, tự bé cũng xoay sở tốt mọi việc. Coi như thỉnh thoảng gặp phải vài vấn đề khó hiểu, bé cũng cố gắng dùng phương thức nhàng để tìm hiểu, thường thường chính bé cũng có thể giải quyết ổn.

      Trong phòng rất an tĩnh, trừ Nhu Nhi và Duy Nhất chuyện, lâu lâu lại lật sách, cũng có thêm bất kỳ thanh nào nữa, nếu phải là đôi lần tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế Salon, cho rằng chỉ có hai mẹ con ở nhà như bình thường.

      - A, rốt cuộc cũng làm xong. Mẹ! hôm nay chúng ta ăn cái gì ạ? - Thời gian chậm rãi qua , rốt cuộc Nhu Nhi cũng làm xong bài tập, bé vui mừng nhảy từ ghế xuống dưới đất, vừa dọn dẹp quyển sách vừa hỏi mẹ mình.

      - Thế Nhu Nhi muốn ăn cái gì. - Nhìn khuôn mặt tươi cười của con , Duy Nhất xoay người tới nhà bếp, lại thấy người đàn ông từ khi bắt đầu vào nhà đến giờ vẫn lên tiếng. Hôm nay yên lặng đến khác thường, có lửa giận ngút trời cũng có làm cho người ta tức giận, cứ ngồi yên lặng như thế, kinh ngạc nhìn họ, an tĩnh đến để cho thiếu chút nữa quên tồn tại của .

      - . . . . . . Định ăn cơm ở đây luôn sao? - Nhìn cứ nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên tia mê man và chút gì đó rất khác lạ, Duy Nhất từ từ hỏi.

      Nghe được đột nhiên lại chuyện với mình, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , nghĩ tới lại hỏi như thế, cho rằng muốn đuổi về.

      - Thời gian ăn cơm tối cũng sắp đến rồi, nếu như muốn ở chỗ này ăn, xin mời trở về cho! - Nhìn bộ dạng ngẩn ra của , Duy Nhất nhịn được mà nhăn mày lại, hôm nay người đàn ông này rất khác thường, vẫn là nên cẩn thận chút hơn.

      - Ừ. - Minh Dạ Tuyệt vội vàng gật đầu cái, ngờ cho ở lại ăn cơm.

      - À? Có ý tứ gì? - Nhìn kịp chờ đợi gật đầu, Duy Nhất có chút hồ đồ, ‘ừ’ là có ý gì? Là muốn ăn ở chỗ này, hay là muốn trở về?

      - Được, nếu như em cảm thấy phiền toái, muốn ở lại đây ăn cơm. - Minh Dạ Tuyệt từ từ giải thích, trong mắt nhiều hơn tia chờ mong.

      Hả? Chỉ vì cử tuyệt mà trở nên dịu dàng đến như vậy sao, đây là thái độ trước nay chưa từng có.

      cũng có cảm giác đối với chứ?

      - Nha. - Thấy trở nên khách khí như thế, Duy Nhất nhịn được mà nhăn mày lại, người này sao thế, từ khi nào trở nên khách khí như vậy rồi hả?

      - Mẹ, con giúp mẹ. - Lúc này Nhu Nhi cũng chạy tới, liếc mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt cũng gì, trong mắt lại lóe chút phòng bị, theo Duy Nhất vào trong bếp.

      Nhìn theo bóng dáng rời của hai người, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt cũng bám theo đuôi họ

      Đuổi theo, biết, chưa bao giờ có đuổi theo người nào cả, cũng biết cái gì gọi là theo đuổi. Trước kia chỉ biết từ mọi đoạn, nhưng tại dám dùng chiêu thức đó, vì sợ mẹ con các xa cách hơn.

      Tạm thời mà , điều làm tốt nhất cũng chỉ là đứng nhìn bọn họ, chỉ cần mỗi ngày tới nơi này nhìn họ, biết cuộc sống của vẫn như trước kia, có người đàn ông nào bên cạnh là tốt. Thời gian dài, khi bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của , quyết định trở về bên cạnh chứ?

      Ngoài dự đoán, lần này bọn họ dùng cơm cực kỳ an tĩnh, cực kỳ bình thản, sau khi Minh Dạ Tuyệt ăn cơm no, liền chủ động rời , cái gì cũng dặn, cầu, cả buổi tối cũng lên tiếng. Nhưng cứ như thế, ngược lại khiến Duy Nhất thích ứng

      làm sao thế?

      Cau mày nhìn ánh đèn xe chạy đường, Duy Nhất xoay người đóng cửa lại, trở về phòng.

      Trước kia rất hay phản đối những lời của . Hôm nay gì, liền làm cái đó, chẳng có tức giận khó nhịn hay là nét mặt đồng ý.

      nằm ở giường nhìn trần nhà, lâu cũng thể ngủ được.

      Hôm nay, các phản ứng của Minh Dạ Tuyệt làm cho suy nghĩ thông. Đến tột cùng là muốn làm gì?

      Từ ngày đó về sau, tất cả mọi chuyện ngừng biến hóa, làm cho có chút biết phải theo ai.

      Ngày thứ nhất, bởi vì mặt có chút gì đó rất đơn, trong ánh mắt lại bôi thêm tia hy vọng, nỡ ra lời cự tuyệt, mà để cho ở lại, nhưng sau khi ăn cơm xong, rất tự giác rời .

      Ngày thứ hai, lúc trở lại, lại ở cổng lớn chờ , điều này làm cho nhịn được mà nhăn mày lại, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cũng giống như ngày thứ nhất, lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon, điều này làm cho càng thêm giải thích được.

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, căn bản ngày nào cũng đến đây trình diện. Điều này làm cho nhịn được bắt đầu hoài nghi, làm cái gì, nhưng mỗi ngày đều tới nơi này, cũng có bất kỳ lời thừa thải hay động tác dư thừa nào, để cho nghĩ đuổi , cứ mỗi khi nhìn đến cặp mắt của lại ngậm miệng.

      Nhìn mỗi ngày tới nơi này, mới đầu trong lòng Duy Nhất có xuất tia phòng bị, dần dần quá để ý đến . Nhưng có chỗ nào đó đúng, nấu cơm có phần của , cũng mở miệng gì, chỉ đợi và Nhu Nhi ăn no rồi chuẩn bị ngủ, tự động rời .

      Tám ngày, mười ngày, nửa tháng, tháng, hai tháng chậm rãi qua , trừ chủ nhật đem Nhu Nhi về vườn hoa hai ngày ra, ngày ngày

      đều đứng ở cửa đợi . Cho đến khi mùa thu thổi qua, mùa đông mang theo những cơn gió Đông Bắc thổi đến, vẫn kiên trì như cũ, sau khi được vào nhà vẫn lặng lẽ nhìn , thỉnh thoảng hỏi mấy câu, rồi đợi đến lúc bọn họ chuẩn bị ngủ rời .

      cái gì cả cũng hỏicái gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ như vậy, theo chuyển động ánh mắt của và Nhu Nhi, hơn nữa ánh mắt kia càng ngày càng cay hơn, càng ngày càng khiến khó bỏ được.

      Từ từ, Nhu Nhi cũng đề phòng giống như trước đây, theo thời gian chậm rãi qua , Nhu Nhi nhìn thấy chào hỏi, mỗi khi Nhu Nhi hướng về chào hỏi mỉm cười nhìn Nhu Nhi, trong mắt nhiều hơn phần dịu dàng, giống như giọng của Nhu Nhi là thứ tốt đẹp nhất đời này vậy.

      - Rốt cuộc muốn làm cái gì? -Cho đến hôm, Duy Nhất nhịn được, khi lần nữa trở về nhà là lúc bầu trời đen như mực.

      lời, để cho cảm xúc của , rốt cuộc có mục đích gì. Cứ mãi lấy lý do nhớ Nhu Nhi mà đến đây cả chiều rồi, thế mà đến đây lại gì cả.

      - có gì, em đừng lo lắng dẫn Nhu Nhi đâu. - Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại nhìn , nhàng ra.

      - lại ở đây…..

      - Em cũng cần lo lắng ép buộc em làm cái gì, hoặc có mục đích gì. Coi như trước kia hay tại cũng làm như vậy. Em yên tâm. chỉ muốn thấy mẹ con em mà thôi. - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên cắt đứt lời của , trong mắt mang theo phần kiên quyết chờ đợi, đáng tiếc vì hai người đứng giữa trời đêm nên Duy Nhất trong nhìn thấy ý vị sâu xa trong đôi mắt .

      - …..

      - Trời tối rồi, mau vào nhà ! - Minh Dạ Tuyệt lần nữa ngắt lời , xoay người tới xe hơi, sau khi ngồi lên xe hơi rồi xoay lại nhìn đứng ngây ngô há hốc miệng, cười nhạt tiếng, quay đầu lại khởi động xe, đảo mắt rời .

      Duy Nhất nhìn chiếc xe trong nháy mắt biến mất trong đêm, xoay người vào, thuận tay đóng cửa chính lại.

      , đoạt lại Nhu Nhi của , cũng ép buộc làm điều gì cả? Lại càng có mục đích gì? Vậy tại sao ngày ngày đều đến đây?

      Trải qua mấy ngày nay, mỗi đêm đềutới nơi này, cho đến khi ăn xong cơm tối xong rồi rời ra, quả cũng có làm cái gì. Vậy tất cả những điều làm là vì lý do gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là đến đây nhìn cuộc sống của bọn họ thôi sao? Nhưng nếu quả đến đây chỉ vì lý do đơn giản như thế, phù hợp với tính cách của !

      Thôi , tùy , chỉ cần đừng mang theo cái suy nghĩ muốn đưa Nhu Nhi là tốt rồi, những thứ khác, muốn như thế nào làm như thế đó , cũng sao cả.

      cho là cuộc sống sau này có lẽ trôi qua trong bình yên như thế, nhưng cho đến có ngày xảy ra chuyện, mới biết, ra tất cả cũng chỉ do đơn phương nghĩ mà thôi, chuyện căn bản đơn giản như nghĩ, mà kiện cũng làm cho quan hệ giữa cải thiện lên tốt lên ít, cứ như hai người bắt đầu quay lại điểm xuất phát. Thậm chí còn tốt hơn trước khi ly hôn rất nhiều.

      Mấy ngày sau.

      Gần tối, Duy Nhất lái xe chở Nhu Nhi sắp về đến cửa, xa xa liền thấy trước cửa nhà chiếc limousine đậu đó. hồ nghi nhăn mày lại, đó phải là chiếc màu đen của Minh Dạ Tuyệt. Nếu phải là Minh Dạ Tuyệt, vậy là ai tới nơi này, mấy người trai của vô cùng ghét những loại xe thể giàu sang như thế, xe của bọn họ đều là hàng trong nước, chưa bao giờ biết lái những loại xe đắt tiền chỉ thích hợp trưng bày trong viện bảo tàng mà thôi.

      Từ từ xuống xe, Duy Nhất dẫn Nhu Nhi về phía cửa, có lẽ, chỉ là ai đó tạm dừng xe ở đây mà thôi.

      “Cạch” Họ mới vừa tới, khi thấy Duy Nhất dẫn con về phía mình, rồi lựa lúc Duy Nhất hề phòng bị mà ra tay. Duy Nhất nghe tiếng mở cửa xe bên cạnh bị người ta mở ra, nhanh chóng kéo Nhu Nhi vào trong lòng mình, chỉ kém vài centimet nữa là đụng phải người Nhu Nhi.

      Duy Nhất nhàng kéo Nhu Nhi đến bên cạnh mình, giương mắt căm tức nhìn bọn họ, thế mà bọn họ vẫn cứ ngồi trong xe có ý định ra ngoài.

      Người này cũng quá phận rồi? Đem xe dừng ở trước cửa nhà , sao cả, nhưng loại này làm cho vô cùng tức giận.

      - Thế nào? Thấy choáng? Chưa từng thấy xe sang trọng như vậy sao? - giọng kiều mị mang theo chút giễu cợt truyền từ trong xe ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 17/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :