1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 88: BIẾN HÓA CỦA (Kết)

      Trang Nghiêm chạy nhanh đến trường học, chợt đạp thắng xe, tiếng “két” chói tay vang lên, sau đó xe dừng lại, nhanh chóng xuống xe, vừa nhìn thấy Nhu Nhi chuẩn bị lên xe của Minh Dạ Tuyệt, bên cạnh còn có Duy Nhất, vội vàng chạy tới.

      Đến bên cạnh của bọn họ, nhìn thấy Duy Nhất đứng bên cạnh người đàn ông khác, đôi mắt Trang Nghiêm thoáng qua tia căm ghét. Tim của đập vội vã, đập gấp gáp

      - Duy Nhất. . . . . . - Đảo mắt nhìn về đôi mắt đầy lo lắng của Duy Nhất, khẽ gọi, cũng chẳng cần biết người đàn ông trước mặt này là ai

      - Ách. . . . . . , sao lại tới đây? Toàn Nhi đâu? - Nhìn người đột nhiên xuất trước mặt mình, Duy Nhất hết hồn, ngờ lại đuổi theo đến chỗ này

      - Nếu tới đón Nhu Nhi, tại sao gọi tiếng? chở em , cần làm phiền người ngoài như vậy. - Trang Nghiêm nghiêng mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt đứng bên cạnh, lạnh giọng .

      - Ách. . . . . . , - nghe được câu kia, Duy Nhất có chút sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn muốn biết phải trả lời như thế nào.

      - Cái gì gọi là làm phiền, về sau tôi tự đón con của mình, cũng cần phiền toái đến cậu nữa, cám ơn cậu chăm sóc mẹ con ấy trong thời gian qua. - lúc Duy Nhất do dự, biết trả lời như thế nào, Minh Dạ tuyệt lại đột nhiên lên tiếng. Chỉ vì nghe giọng kia lại có chút muốn gây .

      - À, cần khách khí, đây là việc tôi phải làm, ngược lại nên xem lại mình, lâu rồi còn đến nhận Nhu Nhi, tôi còn tưởng rằng quên tồn tại của con bé luôn rồi. Nhưng cũng sao, là người bận trăm công ngàn việc nên những thứ này cứ giao cho tôi. Tôi đảm bảo chăm sóc tốt cho mẹ con hai người, cứ yên tâm về chuyện đó. - Trong lời Trang Nghiêm cũng mang theo thăng trầm, ánh mặt trời y hệt nụ cười sớm biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng căm thù.

      - Xin cậu yên tâm, mặc kệ bận rộn bao nhiêu, về sau tôi đều tìm chút thời gian đón con, trước kia là tôi sơ sót, về sau tôi tự nhiên biết làm gì, cái này cần cậu quan tâm. - Minh Dạ Tuyệt cũng buông lỏng, với người đàn ông trước mặt này, nhìn quen, nếu phải là vẫn chưa điều tra được gì, làm sao có thể để cho Duy Nhất tự tiện ở bên cạnh người ta như vậy

      - Tổng giám đốc Minh à, dù sao ấy cũng là ‘vợ trước’ của , bây giờ cứ xuất quanh cuộc sống của ấy, như vậy tốt lắm đâu? - Trang Nghiêm cố ý tăng thêm lượng khi hai chữ ‘vợ trước’, nhắc nhở tình trạng tại của Minh Dạ Tuyệt.

      - tốt? Chỗ nào tốt? - Nghe được câu người kia , Minh Dạ tuyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn Duy Nhất im lặng hề lên tiếng. Trong lòng xông lên trận lửa giận, nhưng cố gắng nhịn xuống

      Chẳng lẽ sớm việc của bọn họ cho người đàn ông trước mặt nghe rồi sao?

      - tới đây để đón Nhu Nhi đó là chuyện dễ hiểu, nhưng phải cùng với mẹ của bé có chút hơi quá đáng. Dù sao các người ly hôn, nếu như thường xuyên xuất bên cạnh nhau, người khác gặp hiểu lầm. - Trang Nghiêm cười nhạt , chút buồn cười lên nơi đáy mắt

      - Tôi đến đây để đón con mình, nếu như mẹ của con bé muốn đến cùng có thể rời , tôi bắt buộc ta ở chỗ này. - Mặt Minh Dạ Tuyệt có chút cảm xúc nào, lòng bàn tay nắm chặt, lửa giận trong lòng cũng muốn xông ra.

      Hiểu lầm? Hiểu lầm chỗ nào đấy?. sợ người ta hiểu lầm sao?

      Duy Nhất cau mày nhìn bọn họ lời, tôi câu, giống như ai cũng muốn nhịn, nhìn lại cặp mắt mê man của Nhu Nhi, từ nãy giờ con bé im lặng lời nào, sắc mặt của dần thay đổi

      Bọn họ đấu nhau trước mặt Nhu Nhi, thẳng thắng bàn luận về con bé, chẳng lẽ sợ làm đứa bị tổn thương sao?

      Trang Nghiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Dạ Tuyệt, thoáng qua trong mắt là tia tàn nhẫn. hiểu nổi, đến tột cùng Minh Dạ Tuyệt muốn làm gì, nhưng hiển nhiên, mục đích của ta chỉ dừng lại người Nhu Nhi

      Nhu Nhi sao? Nếu như ta muốn mang con bé cũng được, chỉ đừng mộng tưởng mang Duy Nhất , con của ai, người đó có quyền, nhưng mà Duy Nhất lại thể sống thiếu Nhu Nhi, nên mới phải xen vào chuyện của Minh Dạ Tuyệt.

      - Vậy mời mang con
      của , chớ quấy rầy. . . . . .

      - Đủ rồi, nếu như các người muốn gây gổ, xin cách xa chúng tôi chút, đừng đứng trước mặt Nhu Nhi mà những lời như thế." Nghe được lời Trang Nghiêm , lòng Duy Nhất khỏi lạnh lẽo, tay tự giác phải nắm chặt tay bé của Nhu Nhi, sau đó lập tức ra hét lên.

      Làm sao Trang Nghiêm lại nghĩ như vậy? lại muốn giao Nhu Nhi cho Minh Dạ Tuyệt sao?

      Nghe được tiếng thét của Duy Nhất, Trang Nghiêm mới ý thức được câu của mình, hối hận biết phải giải thích như thế nào, vội vàng hướng về Duy Nhất muốn giải thích

      - Duy Nhất, . . . . . .

      Làm sao lại tính khí của Duy Nhất, nếu phải là mới vừa rồi quá lo sợ mất , ra những lời như vậy

      - Nếu như các người muốn tiếp tục cãi nhau, vậy tôi và Nhu Nhi trước đây. - Duy Nhất lườm bọn họ cái, dắt tay Nhu Nhi xoay người rời .

      - Chúng ta thôi, tôi quen biết ta, có lý do gì gây gổ với ta cả. - Minh Dạ Tuyệt vừa thấy họ rời , vội vàng tiến lên bước, đưa tay dắt bàn tay còn lại của Nhu Nhi, rồi với Duy Nhất.

      - Tùy tiện. - Ngay trước trước mặt Nhu Nhi, thể nổi giận, thế nhưng khi thấy dắt tay Nhu Nhi trong lòng khỏi chuyển động. Lúc nào lại thay đổi thế, lại có những hành động thân mật với Nhu Nhi như vậy? Chẳng lẽ tình cảm cha con xuất trong lòng ?

      Nhu Nhi nhìn bàn tay to lớn của Minh Dạ Tuyệt nắm tay mình sững sờ đôi chút, ngày trước ba chưa từng chủ động ôm lấy bé, hoặc nắm tay bé, hôm nay ba lại làm thế? Nhu Nhi mang theo hồ nghi ngẩng đầu nhìn lại, thấy nụ cười khẽ của ba, mặc dù nụ cười này làm bé rất lạ lẫm, nhưng ràng là ba cười với bé.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Minh Dạ Tuyệt, Nhu Nhi nhíu chân mày lại, đây là ba bé sao? Sao lại tốt đến thế

      Cảm thấy Nhu Nhi ngẩn ra, Minh Dạ tuyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt bé rất giống đôi mắt của Duy Nhất, mỗi khi đồ đần nhìn , khiến khỏi cười tiếng.

      Giờ khắc này, đôi mắt to tròn của Nhu Nhi nhìn , cũng bởi vì bộ dáng của bé càng lớn càng giống Duy Nhất, cho nên, chưa bao giờ nghiêm túc nhìn từng nét mặt của bé, tại mới phát , gương mặt của bé cũng khác gì Duy Nhất cả. Trời ạ, tại sao trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ khi đồ đần của là mẹ con mới có giống nhau đến thế này, nếu như sớm phát ra chuyện này, có lẽ đến tình trạng hôm nay?

      có con rồi, là con của và Duy Nhất

      Giờ khắc này mới phát , ra cái suy nghĩ này đẹp đến thế, lần đầu tiên biết cái gì gọi là thỏa mãn, cái gì gọi là an lòng, có lẽ đây chính là cảm giác hạnh phúc mọi người thường ?

      Nhìn Minh Dạ Tuyệt trái phải dắt tay Nhu Nhi, cùng rời , mà mặt của Trang Nghiêm lại thêm căng thẳng, đôi tay bóp chặt, tiếng xương kêu răng rắc. Nhìn hình ảnh ấy rất giống nhà ba người. Để cho lòng đầy vết dao cắt

      mất sao? Đợi nhiều năm như vậy mà vẫn mất sao?

      , muốn buông tay, cũng buông tay, tối thiểu, có thể thấy được, cam tâm tình nguyện trong mắt Duy Nhất, nếu phải vì Nhu Nhi, rời khỏi , có phải ?

      Nhưng nếu có thể nhìn ra được vịêc Duy Nhất quan tâm Nhi Nhi đến thế nào, Minh Dạ Tuyệt cũng nhất định nhìn ra được, nếu như Minh Dạ Tuyệt dùng cách này để chói chân ..., có thể thắng sao?

      - Về nhà ! Dì Trương cũng bảo lâu rồi gặp Nhu Nhi nên rất nhớ con bé. - Sau khi lên xe Minh Dạ Tuyệt .

      - , nếu nhớ Nhu Nhi như thế, hãy kêu dì ấy ra ngoài cùng ăn bữa cơm ! - Duy Nhất lên tiếng cự tuyệt đề nghị của , đến cái nhà đó sao, muốn trở về đó chút nào cả, mặc dù có hơi quá đáng với dì Trương, nhưng muốn trở về.

      - Ách. . . . . . , vậy sau này hãy , lúc nào nguyện ý về, về chơi cũng muộn, chúng ta hay ăn cơm ! - Minh Dạ Tuyệt trầm ngâm lát rồi , vất vả mình tìm ra được chút thời gian ở bên cạnh và Nhu Nhi, cũng muốn người trung gian có mặt.

      Phản kháng của , biết, tựa như Phạm , tại thể chọc giận , cầu như thế nào phải làm vậy

      Ah? Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , làm sao thế? Trước kia chẳng cho phép người khác nghi vấn câu của ? Chớ chi là nghe lời của người khác, hôm nay sao lại dễ dàng thay đổi chủ kiến như vậy
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: TÂM LINH TƯƠNG THÔNG? (đầu)
      Trong phòng ăn.

      Minh Dạ Tuyệt ngây ngô nhìn Duy Nhất và Nhu Nhi vui vẻ ăn cơm, chẳng hề đụng đến thức ăn trong dĩa của mình.

      Trước kia, buổi sáng khi ra cửa, Nhu Nhi còn chưa dậy; khuya về nhà, Nhu Nhi ngủ. Coi như thỉnh thoảng cùng nhau ngồi ăn cơm, cũng chưa từng chú ý tới mẹ con bọn họ. Hôm nay, lần đầu tiên chăm chú nhìn họ ăn cơm, mới biết ra động tác của mẹ con các giống nhau đến vậy, Duy Nhất múc ngụm canh uống..., Nhu Nhi cũng đưa ngụm canh vào trong miệng, uống xong, họ đồng thời nhấp miệng cái, giống như là thưởng thức mùi vị, sau đó họ lại cầm chiếc đũa lên, tiến về bàn thức ăn, Nhu Nhi vừa ăn vừa cùng Duy Nhất việc học ở trường, mà Duy Nhất rất nghiêm túc nghe lời của bé..., thỉnh thoảng lộ ra nụ cười dịu dàng.

      Nhìn, nhìn đến xuất thần, bọn họ cùng nhau lộ ra nụ cười vui vẻ, đây chính là cảm giác tình thân phải ? có vách ngăn, khác nhau, mẹ con giống như bạn bè. Tại sao trước kia lại phát ra điểm này chứ?

      Nó khiến nhớ đến cuộc sống trước kia, nếu có thể trở lại, nhất định đối xử tốt với , nhất định sống hòa thuận, bởi vì công việc mà sơ sót họ, cũng vì thành kiến mà hiểu lầm .

      hận như thế, ghét đến thế sao? Nếu như bây giờ muốn trở về bên cạnh , trở về ?

      Sau khi Duy Nhất ăn no liền cầm khăn giấy lên xoa môi, thấy Nhu Nhi cũng buông đũa xuống, lập tức đưa miếng khăn giấy khác vào tay Nhu Nhi, nhàng : "lau miệng ."

      có chủ trương cưng chiều con, cũng nuôi con theo kiểu ăn, mặc ở, tất cả sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc vào , vì con dạy bé cách sống cách làm người. Nếu như Nhu Nhi đủ khả năng làm được chuyện đó, giúp bé. Nếu như Nhu Nhi biết, cầm tay dạy cho bé, cho đến khi bé biết dừng lại. Chỉ cần Nhu Nhi muốn biết, muốn học, chỉ cần là biết,

      dùng toàn bộ kiến thức của mình dạy cho Nhu Nhi, cũng ngại phiền toái.

      Năm đó mẹ quá mau, việc hiểu được quá ít, ngay cả thái độ làm người cũng biết. Cái gì cũng biết, thể làm gì khác hơn là cố gắng học tất cả, mình thích ứng với hoàn cảnh xa lạ. sợ, ngộ nhỡ có ngày nào đó cũng có ở đây, Nhu Nhi lại phải chịu những cực khổ giống hồi . Cái loại cảm giác biết gì, cái gì cũng hiểu, tất cả mọi chuyện đều cần tự suy nghĩ chính là vô cùng cực khổ với đứa bé, muốn Nhu Nhi phải trải qua cuộc sống như thế. Mặc dù đối với đại đa số người mà , có lẽ nghĩ quá xa, nhưng việc đời khó đoán, nào ai biết được tương lai, số phận, giây kế tiếp chẳng ai đoán được có chuyện gì xảy ra. Sớm dạy con thích ứng
      với xã hội, về sau đứa bé sống cực khổ nữa

      Nhìn Nhu Nhi lau sạch cái miệng của mình, Duy Nhất nở nụ cười dịu dàng, vừa ngẩng đầu lại đúng lúc thấy ánh mắt Minh Dạ Tuyệt nhìn , giống như muốn tìm tòi điều gì đó, trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của , lại thấy được dĩa thức ăn trước mặt dường như chưa đụng đến.

      "Làm sao ăn?" cau mày hỏi.

      "À?" Đột nhiên giọng vang lên, cắt đứt trầm tư của Minh Dạ Tuyệt, lấy lại tinh thần mới phát , và Nhu Nhi ăn xong từ lúc nào, cả hai đều đưa mắt nhìn

      "Hô. . . . . . Nhu Nhi sắp đến giờ học rồi, mời ăn nhanh lên chút?" Duy Nhất thở dài ra hơi, nhịn tia kiên nhẫn trong lòng xuống. Tâm có chút bối rối.

      Mới vừa rồi suy nghĩ gì thế? phải là muốn mang Nhu Nhi chứ? tại trong lòng của chưa nghĩ ra biện pháp nào cả.

      "A, sao, khi đến lúc chúng ta !" Minh Dạ Tuyệt xong liền đứng lên, chuẩn bị rời .

      " ăn sao?" Duy Nhất hồ nghi hỏi, phải muốn ăn cơm sao?

      " sao, phải là Duy Nhi phải học sao? Chúng ta thôi!" Minh Dạ Tuyệt nhàng xong, mặt vẫn chút cảm xúc, nhưng giọng có tia lạnh lẽo.

      Lần đầu tiên đối mặt với chất vấn của , kiên nhẫn, tức giận.

      Nghe được lời , Duy Nhất nhíu mày giải thích được hành động của , cảm giác có chỗ nào đó đúng.

      Đúng rồi, trước kia đều là ăn mình, mặc kệ người khác thế nào, lúc nào lại nhượng bộ như thế? luôn lấy mình làm trung tâm, phải sao?

      " phải sắp trễ học rồi sao? thôi!" Thấy Duy Nhất còn sững sờ nhìn mình, Minh Dạ Tuyệt cũng nhăn mày lại. Sao người kia lại nhìn kỳ quái như thế? Từ khi nào lời của lại thiếu trọng lượng như vậy?

      "ừ. . . . . . Nhu Nhi, chúng ta ." Duy Nhất nhìn lần nữa, thấy nét mặt của tại, mới xác định việc mình nghe lầm, quay đầu lại dắt tay Nhu Nhi, theo phía sau .

      Nhìn bóng lưng cao lớn của , lần đầu tiên Duy Nhất có loại cảm giác xa lạ. Đột nhiên, cảm thấy như mình hiểu được con người , có phải thay đổi rồi ? tại hay trước kia mới là con người ?

      xe, Minh Dạ Tuyệt thêm gì nữa, Duy Nhất cũng có chủ động đặt câu hỏi, chỉ chuyện cùng Nhu Nhi mà thôi.

      Sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi vả, cũng có trợn mắt nhìn nhau.

      " đến đâu? Tôi đưa !" Sau khi đưa Nhu Nhi đến trường học, Minh Dạ Tuyệt xoay người đứng đối diện với , hỏi

      " cần, phải công việc của rất bận sao? cứ lo công việc của ." Duy Nhất xong xoay người muốn rời .

      " sao, công việc chậm chút cũng sao." Nhìn muốn rời , Minh Dạ Tuyệt vội vàng . chưa nghĩ đến chuyện phải cùng tách ra nhanh đến thế. Mà Duy Nhất nghe lời của lập tức dừng bước.

      Hoãn? để công việc qua bên? Trước kia Nhu Nhi bị thương nặng như vậy, thời điểm bé cần , cũng thèm bỏ công việc, sao bây giờ lại hoãn công việc vì chuyện như thế?

      "Đến tột cùng là muốn làm gì?" Duy Nhất từ từ xoay người, đưa đôi mắt phòng bị nhìn .

      theo bên cạnh nhiều năm như vậy, làm sao lại biết xem công việc quan trọng hơn cả tánh mạng, nhưng hôm nay sao lại muốn buông tha công việc chỉ vì đưa về, tất cả những chuyện này kỳ quái, làm như thế, sau lưng chắc chắn có mục đích gì đó?

      "Tôi. . . . . . , có, chỉ là muốn đưa đến nơi muốn thôi." Minh Dạ Tuyệt , rất muốn nhìn cuộc sống tại của , ăn ở như thế nào, muốn biết để tính toán kế hoạch, trận đầu này, phải thắng.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 89: TÂM LINH TƯƠNG THÔNG? (Kết)





      - Thế cảm ơn , tôi muốn lãng phí thời gian quý giá của , chuyện này tôi có thể giải quyết được, cũng làm phiền . - Duy Nhất liếc cái, xoay người rời . Đây là cực hạn của , thể để cho tiếp tục vào cuộc sống của nữa

      - Khi nào tan học, tôi tới đón Nhu Nhi, nếu như rất bận có thời gian, đến cũng được. - Nhìn đột nhiên xoay người rời , Minh Dạ Tuyệt lên tiếng.

      - Cái gì? - lời của Minh Dạ Tuyệt để cho run rẩy, chợt quay đầu lại sải bước tới bên cạnh , hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt , thét lớn: - , có mục đích gì?

      - có mục đích gì cả, chỉ muốn ở bên con nhiều hơn chút mà thôi, mấy ngày nay chăm sóc nó nhiều rồi, thỉnh thoảng hãy giao nó cho tôi, có thể nghỉ ngơi thoải mái, cứ như vậy . - Nhìn đến gần, khóe môi Minh Dạ Tuyệt khẽ cong lên, chậm rãi .

      - Chỉ là muốn gặp Nhu Nhi? phải vừa rồi gặp rồi sao? Sao còn tới nữa? - Duy Nhất tiến lên bước, đưa tay níu lấy cổ áo của tức giận quát.

      - mấy tháng nay tôi gặp Nhu Nhi rồi, thấy thêm vài lần cũng rất tốt mà? Lại , dù sao con bé cũng là cốt nhục của tôi, tôi biết trước kia mình rất coi thường con bé, bắt đầu từ hôm nay, tôi người cha gương mẫu, cố gắng bồi dưỡng tình cảm. - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt nghiêm túc kia, nghĩ đến việc mình cần làm người cha, những lời phải là giả.

      Quan trọng nhất là, muốn trở về bên cạnh

      - . . . . . . . - Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của , Duy Nhất sợ đến độ biết nên

      có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn cướp Nhu Nhi sao?

      - Yên tâm, tại tôi chỉ muốn làm người cha tốt mà thôi, cũng có muốn đoạt lại Nhu Nhi. Tôi chỉ cần bên cạnh của xuất người đàn ông nào khác, tôi mang con bé . vẫn là mẹ của bé, vẫn ở bên cạnh con bé như trước đây. Nhưng nếu bên cạnh xuất thêm người đàn ông khác, tôi bảo đảm về chuyện này. - Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của , Minh Dạ Tuyệt giọng ra, tay nhịn được mà khẽ chạm vào mặt .

      đáng sợ như thế sao? Đáng sợ đến độ luôn phòng bị sao?

      à, sợ tôi cướp Nhu Nhi sao, vì sao ngoan chút? Chỉ cần ngoan chút, cần lo lắng đề phòng tôi như vậy đâu.

      Cảm thấy mặt có bàn tay lạnh lẽo chạm vào, Duy Nhất bất ngờ, vội vàng hất tay của ra

      - . . . . . . ra vẫn hề thay đổi, vẫn là ... biết kiềm chế bản thân mình sao? Vì cái gì lại muốn vào cuộc sống của tôi thêm lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, đừng xuất trước mặt tôi nữa, có được . - Duy Nhất cắn răng hầm hừ, chợt lui về đằng sau bước rời khỏi va chạm của , tiếc khi còn tưởng rằng thay đổi, ra trong lòng vẫn chẳng có thay đổi gì cả.

      - Đổi? Tôi có gì cần phải thay đổi? , tôi muốn gặp con gặp con , ngăn cản; tôi cũng , chỉ cần bên cạnh có người đàn ông nào khác, tôi mang con , khi tôi nuốt lời. Thế nào? Chẳng lẽ nghĩ giữ lời, nếu như vậy, tôi cũng cần giữ lời nữa? - Minh Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tức giận của , tâm chợt rút chặt.

      hận , có thể để ý tới , nhưng ở bên cạnh có người đàn ông nào khác. Chỉ có như vậy, mới có thể trở về bên cạnh

      - . . . . . , được, tôi lời giữ lời, chẳng qua tôi hi vọng có thể giữ lời. - Duy Nhất răng cắn kêu lập cập, tay nắm chặt.

      thể để cho Nhu Nhi rời xa mình, dù sao đứa bé cũng mất quyền lựa chọn, nếu cố ý muốn mang con bé về bên cạnh mình, mà chỉ là muốn nhìn Nhu Nhi, thăm con xong rồi , cũng có lý do gì cử tuyệt

      - Dĩ nhiên.

      - Vậy tốt, lời định. - Duy Nhất nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của . biết là người được làm được, chưa bao giờ lừa gạt người khác. Chỉ cần chuyện đồng ý, lật lọng! Chỉ có đồng ý, có thể tin tưởng .

      - lời định. - Minh Dạ Tuyệt nhàng gật đầu, bày tỏ việc mình nuốt lời.

      Nghe được câu trả lời khẳng định của Minh Dạ Tuyệt, Duy Nhất mới xoay người rời khỏi trường học, muốn tiếp tục ở bên cạnh , mỗi lần ở bên cạnh , thần kinh của lại căng thẳng, cũng gần như bộc phát.

      Nhìn bóng lưng của khi rời , Minh Dạ Tuyệt thở dài tiếng xoay người ngồi vào trong xe hơi.

      Lần đầu tiên lại gặp khó trị như thế, khiến cho mỗi lần nhìn thấy là lại muốn ôm vào lòng, chung quy tất cả đều ở vẻ mặt của . Sau khi nghe được lời của , càng muốn bóp chết hoặc đánh cho trận tơi bời. Tại sao, chịu ngoan ngoãn nghe lời chút?

      Trở lại công ty, Minh Dạ Tuyệt ngồi ở trước bàn làm việc sững sờ nhìn những tài liệu kia, thế mà chữ cũng vào đầu được.

      Đến tột cùng người thế nào? tại mới phát chẳng hiểu gì về , như vậy, để cho thích ứng, muốn như thế nào, mới có thể trở lại đây?

      Người đàn ông bên cạnh phải là người đàn ông đơn giản, Đông Phương Dực ở ngoài sáng, ai vừa nhìn hồ sơ hiểu ngay, thân thế và bối cảnh của , cùng có quan hệ hợp tác, cũng có phái Phương Lập Được điều tra, quan trọng là lai lịch của Trang Nghiêm, thân phận của tựa như có rất nhiều điều bí , nhìn bên ngoài cũng nghiệp gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng cùng Duy Nhất tìm những loài hoa lạ, những thứ khác cũng có gì lạ, nhưng cũng quá mức bình thường, cho nên càng thêm nghi vấn.

      Duy Nhất trở lại tiệm bán hoa, cả buổi chiều cũng yên lòng, mắt cứ nhìn đồng hồ, sợ Minh Dạ Tuyệt làm những chuyện mà ngờ tới. Tuy , lấy kiêu ngạo của , lật lọng. Nhưng, chỉ cần thấy Nhu Nhi, lòng của cũng buông lỏng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm thấy sao gian nan quá đỗi, lần đầu tiên thể tập trung vào công việc, lần đầu tiên biết tư vị lo lắng ra sao. Lần nữa nhìn về đồng hồ, thấy thời gian sắp tới rồi, Duy Nhất báo nhân viên tiếng rồi chạy ra ngoài.

      "Két. . . . . ." tiếng thắng xe chói tai vang lên, Duy Nhất lập tức xuống xe, thấy có người đến sớm hơn cả mình.

      ? Làm sao lại tới sớm như vậy?

      Chỉ thấy cách đó xa có người đàn ông tay ôm ngực tựa xe thể thao đen, mắt nhìn thẳng vào cổng trường học, giống như là suy nghĩ gì đó. Vẻ mặt lộ ra tia mê man và độc. người có tia nguy hiểm làm cho người ta dám mạo hiểm đến gần.

      - Sao đến sớm như vậy? - Nhấc chân từ từ tới bên cạnh , chần chờ hỏi.

      - Sợ đến đón Nhu Nhi rồi, vậy tôi phải chuyến tay . Làm sao cũng đến sớm như thế? - Thấy Duy Nhất xuất trước mặt mình, khóe môi Minh Dạ Tuyệt khẽ nâng lên, cũng biết tới sớm thế

      - Lẫn nhau, xem ra chúng ta sợ lẫn nhau nhỉ. - Duy Nhất cười nhạo tiếng, .

      yên lòng về , cũng yên lòng về , phải sao?

      - Nên chúng ta tâm ý tương thông mới đúng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của , lạnh nhạt .

      - Hừ. . . . . . - Duy Nhất hừ lạnh tiếng, xoay người ngó vào cổng trường học lần nữa, người nào tâm linh tương thông với .

      Canh chừng từng động tác của , Minh Dạ Tuyệt cũng có thêm gì, chỉ nhìn bóng dáng của , mặt dần dần lộ ra nụ cười, lần đầu tiên phát , dáng vẻ lạnh lùng của lại đáng đến thế
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: CHUYỂN BIẾN CỦA NHU NHI

      Sau hồi lâu, thấy im lặng gì, giống như chẳng có bất kỳ điều gì muốn , Minh Dạ Tuyệt hít hơi sâu rồi mở miệng : "Bữa tối chúng ta cùng về nhà ăn cơm !"

      - Về nhà? Về nhà người nào? Nghe như thế, Duy Nhất kinh ngạc vội vàng quay đầu lại nhìn , lời có ý gì?

      Ăn cùng , thần kinh của quay vòng vòng, chỉ cần câu của , rất có thể khiến cho đầu nổ tung.

      - Cứ thoải mái, nhà tôi hay nhà cũng được - Minh Dạ Tuyệt đưa ánh mắt hờ hững nhìn , sau đó lên tiếng.

      - Ách. . . . . . , tại sao? ra ngoài ăn cũng tốt kia mà? - đưa đôi mắt hoài nghi nhìn , chẳng biết trong lòng nghĩ cái gì nữa.

      - Tôi thích ăn cơm bên ngoài. - Minh Dạ Tuyệt đáp với cái giọng thờ ơ, ngữ điệu chẳng có chút cảm xúc nào, giống như tất cả đều là chuyện vô cùng bình thường

      Nếu như thể mang về nhà, như vậy tự mình tiến vào cuộc sống của , để cố gắng tạo khoảng cách với . phải cứ rời xa cuộc sống của , phải là thế giới của , tin tưởng sớm muộn cũng có ngày, lại tiến vào thế giới của . để cho biến thành ngoan ngoãn của , hôm nay được, sớm muộn cũng có ngày chuyện đó thành . có thừa kiên nhẫn.

      - . . . . . . , nếu như muốn ăn cơm ở nhà hàng, có thể về nhà ăn cơm, tôi theo. - Nghe được lời , Duy Nhất mới nghĩ đến việc bữa trưa chịu ăn cơm, dường như động chút đồ ăn nào cả, cũng nhớ đến chuyện trước kia, mặc kệ có về trễ thế nào, cũng phải nấu cơm cho ăn, hơn nữa mỗi bữa đều ăn rất ngon miệng.

      - Được, nếu như chịu về đó ăn cơm tối, mời , tôi có thể tự đưa Nhu Nhi về nhà ăn cơm. - Giọng của Minh Dạ Tuyệt vẫn nhạt như nước lã, nhưng vào trong lỗ tai của Duy Nhất, lại làm cho tức giận mà mím chặt môi, người đàn ông này là càng ngày càng quá đáng, tự nhiên cứ lấy Nhu Nhi ra làm cái cớ ép buột .

      - . . . . . .

      - lâu rồi tôi gặp con, mang con bé về nhà ăn bữa cơm cũng có gì quá đáng chứ? - Duy Nhất vừa muốn gì đó, Minh Dạ Tuyệt lập tức cắt đứt lời của .

      Nghe như thế, khóe môi Duy Nhất khỏi mím chặt, nếu như là người bình thường, dĩ nhiên lo lắng, nhưng là Minh Dạ Tuyệt, tại sao có thể yên tâm để Nhu Nhi cùng .

      - Như thế nào? đến giờ tan học rồi, nếu như muốn về nhà tôi, tôi tự đưa Nhu Nhi về nhà ăn bữa cơm. - Minh Dạ Tuyệt nhìn về phía những đứa bé vui vẻ chạy ra khỏi cổng trường, lên tiếng hỏi.

      - Đến nhà tôi . - Duy Nhất nhìn chằm chằm , sau đó cắn răng , lời quá lớn, nhưng trong tiếng người huyên náo vẫn có rất nhiều người nghe ra lời của mang theo chút thành ý nào.

      thế nào nữa cũng đến nhà , càng thể để cho mang Nhu Nhi về đó. Nhìn người đàn ông vô vị trước mắt, chỉ muốn chửi má nó. Lúc nào , người đàn ông này lại trở nên dây dưa như thế?

      - muốn như thế rồi tôi cũng có ý kiến nữa. - Minh Dạ Tuyệt nhún vai, ra chiều sao cả.

      Ánh mắt lại bất ngờ rơi vào người , khóe môi khỏi nâng lên nụ cười, người vẫn có bóng dáng của đồ đần năm nào, vẫn dễ dàng tin tưởng lời của , vừa vài câu khiến trở nên nghiêm túc như thế.

      điều mà còn chưa biết đó là Duy Nhất có thể tin lời của bất kỳ ai, duy chỉ có lời của , là làm cho nó trở nên nghiêm trọng. Chỉ vì, biết chưa bao giờ xạo, chỉ cần chuyện ra, nghiêm túc làm theo. lời giữ lời, để cho hoàn toàn nghi ngờ, nên hầu như lời đều tin đó là .

      - Mẹ. - Nhu Nhi ra khỏi cổng trường, nhìn chung quanh cái thấy Duy Nhất đứng ở bên kia, lập tức nhào vào trong ngực của , vui vẻ cười , căn bản hề chú ý đến việc còn người nữa đứng bên cạnh hai người.

      - Được rồi, chúng ta về nhà ! - Duy Nhất cười, nhàng dắt tay Nhu Nhi, xoay người vào trong xe, căn bản là quên luôn Minh Dạ Tuyệt đứng bên cạnh.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn họ xoay người rời , tâm có chút mất mát nên lời. Tại sao bây giờ trong mắt của hề có ? Ngay cả Nhu Nhi cũng chú ý đến xuất của . Có phải giống như lời , bọn họ chỉ là người xa lạ, hoặc là còn hơn cả người xa lạ?

      Nhìn mẹ con các lên xe rời , mặt của Minh Dạ Tuyệt có chút trầm, cũng vội vàng ngồi lên xe của mình, chạy theo .

      đường Nhu Nhi ngừng kể chuyện trường lớp, bất tri bất giác sắp về đến nhà, thấy cửa nhà gần ngay trước mắt, Duy Nhất từ từ dừng xe lại, cùng Nhu Nhi xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa vào.

      - Duy Nhất - lúc Duy Nhất muốn mở cửa vào, giọng mang theo áy náy vang lên phía sau .

      Nghe được giọng kia, Duy Nhất chợt quay đầu phát ra Trang Nghiêm đứng đó từ lúc nào, mắt nhìn ra sau lưng , mới nhìn thấy xe đậu dưới gốc cây đại thụ to, là ban nãy quá vô tâm nên mới nhìn thấy.

      - Sao lại tới đây? - Duy Nhất lạnh giọng hỏi, trong giọng cũng chẳng có chút giác thân thiện như ngày trước.

      Buổi trưa hôm nay, những lời làm lòng đau đớn, vốn tưởng rằng, giống như , cũng đau lòng khi mất Nhu Nhi , chẳng thể ngờ là lại như thế. chọn buông tha Nhu Nhi, nên bây giờ biết phải đối xử với như thế nào. Mặc dù biết rất tốt với , từ đến lớn đều quan tâm chăm sóc , nhưng lại dám bỏ qua món đồ bảo bối của , nếu như giúp giữ lại người mà quý nhất dám đem nó giao cho người khác, vậy chẳng có cách nào đối xử với như trước kia

      - Duy Nhất, xin lỗi, chuyện ngày hôm nay, phải là cố ý. - Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , trong lòng Trang Nghiêm có chút chán nản, chỉ là quá sợ mất Duy Nhất, chỉ là sợ mình nắm chặt thể giữ được , cho nên khi biết người đàn ông kia xuất , liền kiểm soát được lý trí.

      - sao, dù sao Nhu Nhi cũng phải con , có lý do gì bảo vệ con bé cả, làm như thế, tôi cũng để ý. - Duy Nhất xong, xoay người lại tiếp tục mở cửa.

      - Duy…. - Trang Nghiêm nóng nảy, tới kéo tay Duy Nhất, trong lòng có chút nóng nảy.

      - Chú à, buông tay mẹ cháu ra. - đợi Duy Nhất lên tiếng, giọng đột nhiên vang lên, giọng kia mang theo lạnh lẽo, khiến Trang Nghiêm và Duy Nhất vô cùng sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía Duy Nhất đứng ở cửa. Từ trước đến nay, mặt Nhu Nhi vẫn là nụ cười vô ưu vô lo, chẳng biết từ lúc nào mà con bé có cái giọng lạnh lẽo hợp tuổi như thế.

      - Nhu Nhi. . . . . . - Nhìn ánh mắt sắc bén của Nhu Nhi, lòng của Trang Nghiêm khỏi giật mình, giống như đứa này nhìn ra nội tâm của , để cho tình cảm chôn ở nơi sâu nhất trong lòng được phơi ra ngoài.

      - Chú, chú mẹ của cháu phải ạ? - lúc bọn họ ngẩn ra, đột nhiên Nhu Nhi lại lên tiếng, khiến cho cả Duy Nhất và Trang Nghiêm càng kinh ngạc, hơn nữa người vừa xuống xe, sắp tới vào nhà của bọn họ, đó ai khác là Minh Dạ Tuyệt.

      - Nhu Nhi. . . . . . , con nghe ai vậy. -Duy Nhất cau mày nhìn con . biết hôm nay Nhu Nhi bị sao, từ trước đến nay chưa từng nghe con bé như thế, trước kia chỉ cần đứng trước mặt người lớn, Nhu Nhi trở thành đứa trẻ khôn khéo, rất nghe lời, chưa bao giờ chuyện như hôm nay.

      - Đương nhiên là nhìn ra được, ngày ngày chú cố tìm lý do đến đây ăn cơm với cháu và mẹ, chẳng lẽ đúng sao hả mẹ? - Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn Duy Nhất rồi , giọng trong trẻo mang chút sắc bén trong ánh mắt, làm cho người ta thể nào phản đối được.

      - Ách. . . . . . - Nghe được lời của con , Duy Nhất hơi sững sờ, biết mở miệng như thế nào, mặc dù cũng biết Trang Nghiêm có thể sinh tình cảm khác với , nhưng từ khi biết chuyện đó, cố gắng giữ khoảng cách với , nhưng ngờ hôm nay Nhu Nhi lại đột nhiên nhắc lại chuyện này.

      - Nhu Nhi, chú thích mẹ cháu, cho nên. . . . . .

      - Chú à, nếu như chú mẹ cháu, phải bảo vệ món đồ mà mẹ cháu thích chứ. Mẹ rất thích, rất cháu, nhưng hôm nay chú lại nghĩ đến việc đưa cháu cho người khác, điều này làm cho cháu thích chú chút nào cả. Chú nên biết nếu mẹ cháu mất cháu, mẹ rất đau lòng, rất đau lòng, nhưng chú lại muốn mẹ cháu đau lòng. Nếu như chú thể giúp mẹ và cháu ở bên cạnh nhau, nên tránh xa chút, cháu tự biết cách bảo vệ mẹ của mình. - Nhu Nhi lạnh lùng xong, còn có cái điệu bộ khiến cho Duy Nhất có cả giác rất quen thuộc

      - Nhu Nhi, những lời này con nghe ai vậy. - Nghe lời của con..., Duy Nhất nhịn được nhăn mày lại, dường như đây phải là những lời với Nhu Nhi. Cho tới bây giờ Nhu Nhi chưa từng như thế.

      - Là sư phụ của mẹ , ông ấy đàn ông phải biết bảo vệ cho người ở trong lòng mình, cũng như phải bảo vệ đồ vật mà người ấy thích, ông còn , cái này giống như thích căn phòng phải thích tất cả những đồ vật trong phòng, nếu như bảo vệ được người mình thích , vậy người đó là phế vật, cũng đáng để người kia . - Nhu Nhi nhìn Trang Nghiêm kiên định, chú thể bảo vệ vật trong lòng người chú , cũng thể bảo vệ mẹ trong lòng bé. Cho nên, chú chính là phế vật

      - Trời ạ. - Duy Nhất vuốt cái trán kêu rên tiếng, ngờ Nhu Nhi lại những lời như thế, ra là sư phụ dạy con bé, xem ra sau này phải để Nhu Nhi cách xa ông rồi. Cứ đầu độc tư tưởng con bé như thế, biết sau này con bé sống sao nữa?

      - Nhu Nhi. . . . . . - Trang Nghiêm nhìn Nhu Nhi mà biết nên cái gì, lời Nhu Nhi sai, cái đứa bé hiểu chuyện thế rồi, thể gì, là phế vật là cái gì?

      - Đúng, Nhu Nhi đúng. - Minh Dạ Tuyệt từ sau lưng của bọn họ lên trước, trong lòng tràn đầy đắc ý. Lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Nhu Nhi, chưa bao giờ biết con lại thông minh đến thế. Còn tuổi ra được những lời khiến cho người lớn chỉ biến cứng lưỡi, há hốc mồm.

      Nghe được giọng kia, ba người đứng trước cửa đồng loạt xoay người lại nhìn người tới, trong mắt đều có những ý nghĩ sâu xa.

      Trong mắt Trang Nghiêm tràn đầy ý thù địch, Duy Nhất khốn nhiễu nhăn mày lại, Nhu Nhi lẳng lặng nhìn Minh Dạ Tuyệt tới, cũng chẳng thấy làm lạ, giống như sớm biết tới

      - Ba. - lâu sau, thấy ai lên tiếng, Nhu Nhi nhàng kêu tiếng, ngay lúc vừa bước ra khỏi cổng trường, bé thấy ba đứng bên cạnh mẹ, nhưng vì trước kia ba đối với mẹ rất quá đáng, cho nên, bé mới cố ý làm như thấy ba.

      - Nhu Nhi ngoan, chúng ta vào nhà ! - Mang theo nụ cười thản nhiên, lần đầu tiên Minh Dạ Tuyệt nghiêm túc nhìn con đến vậy, đứa con này làm cho liên tục giật mình.

      Nghe được đoạn chuyện của bọn họ, Duy Nhất từ từ nhăn mày lại, mặt Trang Nghiêm có thêm vài phần nặng nề. Nhưng ngay khi bọn họ đăm chiêu với những suy nghĩ của riêng mình, câu tiếp theo của Nhu Nhi lại làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

      - Ba, đây phải là nhà của ba, đây là nhà của con và mẹ. - Nhu Nhi như vậy, khiến nụ cười mặt Minh Dạ Tuyệt lập tức cứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Nhu Nhi.
      Last edited by a moderator: 16/1/15
      Fuu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: DÒNG NƯỚC NGẦM (Đầu)

      Ba người đồng loạt đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn Nhu Nhi.

      Duy Nhất ngờ Nhu Nhi lại có thể biết dùng giọng điệu đó với Minh Dạ Tuyệt. Mà Trang Nghiêm lại giật mình, thái độ của Nhu Nhi đối với Minh Dạ Tuyệt cũng thay đổi. Mới vừa rồi, cho là Nhu Nhi thế vì con bé nghiêng về phía ba của mình, nghĩ đến bé cũng cự tuyệt Minh Dạ Tuyệt. Minh Dạ Tuyệt càng thêm sững sờ, ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ Nhu Nhi lại thế.

      Vài giây sau, nơi này chỉ còn nghe được tiếng thở nặng nề, và chẳng có thanh nào khác

      Nhu Nhi cảm thấy vô cùng kỳ quái khi bốn người lớn cứ nhìn chằm chằm bé, từ từ bé nhíu chân mày lại, xoay người kéo tay Duy Nhất, sau đó quay lại đưa ánh mắt kiên định nhìn Minh Dạ Tuyệt.

      "Ba, con rời khỏi mẹ, vĩnh viễn . Nên ba đừng dùng cách này để hù dọa mẹ, đàn ông hù dọa phụ nữ phải là đàn ông tốt." bàn tay Nhu Nhi kiên định nắm lấy tay mẹ mình, giống như rót thêm năng lượng cho Duy Nhất, để cho lo lắng thêm nữa

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhắn của Nhu Nhi, trong lòng ra ấm áp, khóe mắt ướt từ lúc nào, lần đầu tiên cảm thấy Nhu Nhi lớn rồi, còn chưa từng bảo vệ con bé, thế mà Nhu Nhi lại bắt đầu ra sức bảo vệ .

      Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt trong veo của Nhu Nhi, trong lòng có loại nhếch nhác vì bị người ta đoán ra nội tâm, nhưng kỳ dị là ngoài việc có chút lúng túng ra, hoàn toàn có bất kỳ tia tức giận nào.

      Nếu là trước kia quá chú ý đến Nhu Nhi sao? Tại sao phát , đứa bé này kiên cường như vậy, nó làm cho người ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

      "Mẹ, chúng ta vào nhà ." Nhu Nhi nhìn sang Minh Dạ Tuyệt
      , lại nhìn Trang Nghiêm chút, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, nhàng .

      Bọn họ đều khi dễ mẹ, bọn họ đều phải là người tốt. Nhưng bé bảo vệ mẹ, để cho mẹ lo lắng.

      “Được, chúng ta vào nhà thôi.” Duy Nhất nhìn khuôn mặt nhắn của Nhu Nhi, nhàng dắt tay Nhu Nhi, cười cái, xoay người vào nhà, khóe môi khẽ run, trong lòng tràn đầy ấm áp và vui mừng, Nhu Nhi của lớn rồi.

      Mắt thấy mẹ con các vào nhà, Minh Dạ Tuyệt nhịn được di chuyển bước chân theo, tuy Nhu Nhi cũng có tình cảm tốt đẹp với , nhưng dù sao cũng là ba của bé, đến đây ăn cơm có gì quá đáng cả?

      Chỉ là đứa bé mà thôi, có thể là trước kia có chút sơ sót với bé, cho nên có ngày hôm nay, về sau đền bù lại từng chút , bé có thể tha thứ cho chứ? Mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn có quan hệ máu mủ!

      Sau khi vào nhà, Duy Nhất xoay người lại chuẩn bị đóng cửa, lại nghĩ rằng Dạ Minh Tuyệt cũng vào.

      đến đây làm gì thế?” Duy Nhất nhịn được nhăn mày lại, chẳng lẽ muốn vào nhà . Thái độ mới vừa rồi của Nhu Nhi rất ràng rồi kia mà?

      “Nhu Nhi, có thể cho ba vào ngồi chút ?” Minh Dạ Tuyệt chỉ nhìn Duy Nhất cái, sau đó lướt qua , trực tiếp đối mặt với Nhu Nhi. Vừa rồi phát ra điều, sau khi hai người bắt đầu sống riêng, chỉ cần là Nhu Nhi chấp nhận, đáp ứng. Đặc biệt là trải qua chuyện mới vừa rồi, càng thêm xác định việc này.

      Xem ra, muốn họ trở về bên cạnh , trước tiên phải xuống tay với Nhu Nhi.

      Nghe được lời , Nhu Nhi cũng trả lời mà quay sang nhìn Duy Nhất, bé muốn biết ý mẹ mình như thế nào, bé muốn biết mẹ có đồng ý .

      “Nhu Nhi có thể tự mình quyết định, bắt đầu từ bây giờ, Nhu Nhi có thể quyết định mọi chuyện, mẹ tôn trọng ý kiến của con.” Nhìn vào đôi mắt đầy ý hỏi thăm của Nhu Nhi, Duy Nhất cười dịu dàng.

      cự tuyệt việc Minh Dạ Tuyệt đến thăm Nhu Nhi, chính là sợ nếu như cự tuyệt , Nhu Nhi đem ba mình thành người xa lạ, sợ sau này Nhu Nhi lớn lên hiểu chuyện, nó trách ngăn cản cha con họ gặp mặt. Lại nghĩ rằng Nhu Nhi hiểu nhiều chuyện như vậy, nghe được những lời Nhu Nhi vừa , còn lo lắng việc Nhu Nhi rời xa nữa, Nhu Nhi trưởng thành, có thể tự có quyết định riêng, cũng có thể làm theo suy nghĩ của mình.

      “Dạ… vậy ba vào nhà , nhưng ở chơi lúc rồi nha.” Nhu Nhi thấy mẹ chỉ mỉm cười, vì vậy trầm mặc hồi rồi .

      Nhớ ông ngoại từng , gặp phải người vô liêm sĩ, thể mực cự tuyệt, bằng , ép, là khiêu chiến. Bé sợ rằng nếu hôm nay để ba vào nhà, ba tiếp tục dùng bé uy hiếp mẹ bé, dù sao tại chỉ đến thăm bé thôi, đâu có chuyện gì đâu?

      “Nhu Nhi, có thể cho ba cháu vào nhà chơi, như vậy người chú này cũng có thể vào chứ?” Trang Nghiêm thấy Nhu Nhi đồng ý Minh Dạ Tuyệt vào, vì vậy cũng tới.

      Mặc dù phải rất quý cái đứa bé mang dòng máu của người đàn ông này, nhưng để cho nhìn Minh Dạ Tuyệt cứ như vậy vào nhà của Duy Nhất mà có ai trông nom, cũng phải là phong cách làm việc của , nhất định phải tận mắt nhìn mọi hành động của Minh Dạ Tuyệt. nhìn ra, mặc dù Duy Nhất có chút ý kiến đối với , muốn quan tâm , nhưng thái độ của đối với Minh Dạ Tuyệt cũng tốt hơn là bao, bọn họ cũng dừng lại ở vạch xuất phát, thể để cho Minh Dạ Tuyệt chui vào chỗ trống được.

      “Có thể, nhưng được quấy rối, cho chọc tức mẹ cháu.” Nhu Nhi nhìn Minh Dạ Tuyệt chút rồi lên tiếng, bé sợ nhất là khi mẹ tức giận. Mỗi lần mẹ đau lòng, bé đau lòng.

      “Được, chú bảo đảm gây gổ.” Trang Nghiêm giơ tay bảo đảm. Tận lực làm ra vẻ mặt lời giữ lời, cũng suy nghĩ đến việc, ở trong lòng của Nhu Nhi chỉ là người thể bảo vệ mẹ bé, đồng thời thái độ của cũng chuyển tiếp đột ngột, trước kia luôn là vẻ mặt tươi cười, nhưng bây giờ chỉ có vẻ xa lánh.

      Cho vào, chỉ bởi vì sợ rằng ba khi dễ mẹ bé lần nữa, bé sợ ngộ nhỡ ba động thủ với mẹ, bé bảo vệ được mẹ. Mặc dù cái người chú tên Trang Nghiêm này bé cũng chẳng thích là mấy, nhưng bé biết nếu mẹ gặp chuyện may, chú Trang Nghiêm nhất định bảo vệ mẹ, bằng , bé cho chú vào đâu.
      Last edited by a moderator: 20/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :