1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85: Là em? (Kết)

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên


      - Dĩ nhiên rồi, ra khi đó chính tôi nghĩ, nếu như phải tôi gây ra..., mẹ của đứa trẻ ấy có lẽ sống rất hạnh phúc! biết ? Lúc nghe thấy ấy thể khiến cho chồng mình đến bệnh viện cứu đứa bé tôi chỉ muốn đánh mình hai bạt tai. Là tôi khiến cho ấy nếm mùi vị đau khổ, cũng là tôi khiến cho ấy biết tình người ra sao, nếu phải là tôi, ấy sống hạnh phúc hơn phải ? - Đông Phương Dực chậm rãi , người chồng vốn tốt đẹp trong mắt ấy, nhưng bởi vì gây họa mà khiến giấc mộng ấy tan tành, lúc ấy nhất định ấy rất đau lòng?

      - Chuyện xảy ra khi nào?

      - Hai, ba năm trước, đúng, chuyện ba năm trước đây rồi.

      - sao? - Duy Nhất nhàng cúi đầu, ra thế giới này cũng , ngờ chính là cái người cứu Nhu Nhi vào năm đó.

      - Sao thế? - Nhìn cúi thấp đầu lên tiếng hỏi thăm, phải mới vừa nãy vẫn vui vẻ sao?

      - có gì, ra ấy nên cám ơn , nếu như phải do tai nạn ấy ấy thể nào biết được số chuyện, có lẽ vẫn mãi sống trong cơn mộng của mình, mà nhìn cái những chuyện xảy ra, có trận tai nạn ấy mới có thể khiến ấy nhận ra điều này, đây cũng là chuyện tốt. - Duy Nhất với giọng dằng dặc.

      - Làm sao lại như vậy? ấy giận tôi tôi rất vui rồi. Nào có ai cảm ơn người gây tai họa cho mình chứ?

      - , cám ơn , , ra tôi vẫn thiếu lời cảm ơn, chỉ là tôi tìm được mà thôi.

      - Cái gì? mới cái gì? - Nghe câu của ..., Đông Phương Dực có chút hồ đồ.

      - Đứa trẻ kia là con phải ? Sau được người ta chuyển máu từ bệnh viện khác qua, nó mới được cứu sống, đúng ? - Duy Nhất mỉm cười nhìn .

      - Làm sao biết? - Đông Phương Dực giật mình nhìn , sau đó lại giống như đột nhiên phát ra cái gì, thể tưởng tượng nổi, thể tin nổi, trợn to mắt nhìn - Là ? Người năm đó là ?

      - Ha ha, chuyện cũ rồi, vẫn muốn câu cảm ơn với , nhưng từ đó về sau cũng chưa từng xuất , tôi lại biết tên gì, câu cám ơn này từ đầu đến cuối đều thể ra được. - Duy Nhất mỉm cười .

      - À. . . . . , khi đó tôi có chuyện khẩn cấp, cho nên ngày hôm sau liền , đến nhìn hai người xuất viện, xin lỗi. - Đông Phương Dực trịnh trọng xong, sau đó lại hỏi: - Vậy sao rồi? Mấy năm này có khỏe ? Con bé vẫn tốt chứ?

      - Rất tốt, phải gặp nó rồi sao? Nhu Nhi, chính là đưa trẻ năm đó, rất khỏe mạnh.

      - Vậy tốt. Tôi là người có trí nhớ tốt lắm, qua nhiều ngày tôi mới nhớ lại, hai người xuất viện, mà tôi quên hình dáng hai người nữa, sau đó có hỏi y tá nhưng lúc nhập viện lại cấp cứu nên bệnh viên có lưu lại họ tên, cho nên tôi cũng thể nào tìm được nhà của hai người. xin lỗi - Đông Phương Dực tiếp tục .

      - có gì nữa, cần gì phải xin lỗi, tôi cũng chưa từng trách !

      - Tôi vẫn có lỗi mà, đương nhiên phải xin lỗi rồi. - Đông Phương Dực .

      - Ha ha, nếu như vậy , chúng ta còn phải đứng đây đến khi nào. - Duy Nhất cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu : - hơn mười hai giờ rồi, nếu cảm thấy có lỗi mời tôi ăn bữa !

      - Được thôi, đừng bữa cơm, mời cả đời cũng được ấy chứ. - Đông Phương Dực cách vui vẻ.

      - Ha ha, sợ tôi khiến nghèo à? - Nhìn bộ dáng của , Duy Nhất nhịn được bật cười.

      - sợ, nuôi cả đời cũng là chút lòng thành mà thôi. - Nhìn nụ cười mặt , Đông Phương Dực vỗ ngực ra vẻ đàn ông.

      - Hay quá, thôi nào! tôi chết đói đấy, lúc đó là trách nhiệm của .

      - Được, có biết, lúc ấy tôi bị khả năng lái xe của hù cho sợ chết lắm khong, chưa bao giờ gặp qua người nào lái xe giống vậy cả.

      - Ha ha, sao? Xin lỗi nha, lúc ấy tôi hơi nóng nảy nên lo được mấy thứ khác.

      - có gì, có người mẹ nào mà lo lắng cho con của mình chứ? Tôi. . . . . . -Theo tiếng cười mỗi lúc xa của bọn họ, người toàn thân mặc quần Jean, áo T- shirt bên trong màu xám tro xuất , trong tay cầm chiếc máy chụp ảnh, chụp lại cảnh bọn họ vui đùa

      Công ty Thiên Minh.

      “Bộp” tiếng, sấp ảnh rơi bàn, thanh vừa vang lên, sau đó lại thanh thanh vật ngã nhào mặt đất “cạch cạch”

      Minh Dạ Tuyệt nhìn mấy tấm ảnh bàn mà mắt đỏ rực, người phụ nữ này lại dám vui vẻ với người đàn ông khác như vậy, rất thân thiết với ta sao? Theo như được biết Đông Phương Dực về nước chỉ được mấy tháng, nhưng lại có thể cười vui vẻ như vậy với ta, còn có cái tên Trang Nghiêm gì gì kia nữa chứ, cũng cười vui vẻ như vậy, tại sao chưa bao giờ thấy cười như vậy với ?

      - Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. - Người đứng trước bàn làm việc nhìn khuôn mặt dữ tợn của Minh Dạ Tuyệt bước lui vài bước, trán đầy mồ hôi lạnh, nhịp tim tăng vèo

      - Quay lại, tiếp tục theo dõi ấy, nếu có tin tức báo cáo ngay cho tôi - câu lạnh lùng từ trong miệng của nhảy ra.

      - Vâng - người nọ vội vàng đồng ý rồi lui về phía sau, giây cũng dám dừng lại, cũng muốn ở lại chỗ này nữa, nếu như có thể, tình nguyện theo người phụ nữ kia, dù buổi tối mất ngủ canh chừng ta cũng được, cũng muốn ở đây đối diện với ta.

      Cửa vừa đóng lại, đúng lúc có người muốn vào trong.

      - Trợ lý Phương, tôi khuyên đừng nên vào đó, dường như tổng giám đốc vui cho lắm. - Người nọ ngẩng đầu nhìn người đến, lập tức giọng bên tai Phương Lập Được.

      - có việc gì, trước ! - Phương Lập Diệp gật đầu với ta cái. Nhìn người nọ rời , nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cái rồi vào trong.

      Nếu như có thể, hi vọng mình cần vào trong đó, nhưng nào có số tốt như vậy, điều tra nhiều ngày như vậy mới tìm ra được tin tức tốt lành, nếu như cho ta có lẽ mình chết mất.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: cùng ai liên quan (Đầu) Edit: Bỉ Ngạn Hoa Beta: Tịnh Yên

      - Tổng giám đốc. - Phương Lập Được đến trước mặt rồi đặt phần tài liệu lên bàn, cũng dám quá nhiều lời, chỉ sợ nhiều càng sai nhiều mà thôi

      - Đây là cái gì? - Chân mày Minh Dạ Tuyệt sớm nhíu chặt lại rồi, giọng điệu ràng có chút khó chịu.

      - Đây là toàn bộ tài liệu về Hạ Thanh Lịch từ bên Pháp gửi về. - Phương Lập Được cách thận trọng, chỉ sợ lời của mình có chỗ nào đó đúng, lại chọc giận tổng giám đốc toi.

      - Hạ Thanh Lịch? - Minh Dạ Tuyệt nghi hoặc đưa tay cầm tài liệu, nhìn, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt, tay nắm chặt, chợt ném sấp tài liệu ra ngoài, ánh mắt sắc bén quét về phía Phương Lập Được, Phương Lập Được sợ hãi lùi về sau bước, dám câu gì.

      Sau lúc lâu, chỉ thấy đôi môi mọng của Minh Dạ Tuyệt khẽ động, từ bên trong nhảy ra hai chữ: - Phong sát

      - Phong sát? - Phương Lập Được sững sờ, ra Hạ Thanh Lịch đáng bị phạt, nhưng nhất thiết phải làm đến thế?

      - Bắt đầu từ hôm nay, cứ làm theo kế hoạch là được, cho ta thêm mấy phần tài liệu, còn dư cậu tự làm, dám tính toán với tôi cũng nên tính toán đến hậu quả. - Minh Dạ Tuyệt lạnh giọng , trong mắt tăng thêm phần tàn nhẫn.

      - Vâng - Phương Lập Được lập tức đồng ý lui ra ngoài, theo nhiều năm như vậy dĩ nhiên biết tính tình của . Xem ra lần này Hạ Thanh Lịch xui xẻo.

      Sau khi Phương Lập Được rồi, Minh Dạ Tuyệt nhìn tấm hình bị sấp tài liệu chận lại, đưa tay lấy nó ra, vuốt ve khuôn mặt tươi cười, trong mắt có hiền dịu, nhưng có gì đó trong lòng , giống như có tản đá đè lên vậy.

      Tại sao lại nghe lời như vậy? Tại sao chịu trở về? Chẳng lẽ thích tên đàn ông khác?

      Nhìn cùng với người đàn ông khác, ngực trở nên buồn bực, đột nhiên có chút lo lắng, được, thể thích người đàn ông khác. thể…

      chiếc xe thể thao màu bạc ngừng lại tiếng ‘két’, ngay sau đó là người đàn ông cười tươi rói bước xuống xe, vui vẻ tới mở cửa cho người bên cạnh xuống xe.

      - Tại sao lại dẫn em đến đây? Em có vào trong được ? - Duy Nhất nhíu mày, đây chính nơi trang trí mấy hôm trước, nghĩ tới hôm nay lại đến đây, hơn nữa còn cùng với Trang Nghiêm.

      - đến rồi, tại sao vào được? Mà em thử xem, em theo đến đây, nếu như em bỏ , có phải khiến mất mặt ? - Trang Nghiêm đồng ý để về.

      - Gì. . . . . , ai bảo sớm với em chứ? Nếu cho em biết nơi đưa em đến là chỗ này, ít nhất em cũng nên chuẩn bị tốt hơn. - Duy Nhất tức giận bĩu môi, sáng sớm hôm nay, đến chặn trước cửa nhà , sau khi mang Nhu Nhi đến trường học kéo mùa váy dạ hội, rồi mang trang điểm, khiến hiểu nổi chuyện gì diễn ra, vốn cho là dẫn chơi như trước, nhưng chẳng thể ngờ rằng lại đưa đến đây.

      - xin lỗi, giúp lần được ? - Trang Nghiêm , nhàng kéo tay , lôi xuống xe.

      - Lần sau thể chiếu theo kiểu này nữa, nếu như lần sau còn dám như vậy, xem em dạy dỗ như thế nào. - Duy Nhất bất đắc dĩ trừng mắt liếc cái, đưa ngón tay ra, chỉ vào .

      - Ha ha, em là người đẹp mà, tại sao có thể làm động tác như vậy hả, phá hư hình tượng đấy, còn mau giấu ! - Trang Nghiêm nhàng giữ lấy ngón tay .

      - , đừng đùa với em. - Duy Nhất nhìn bộ dáng của rồi bật cười, cố ý thay đổi khuôn mặt. Người này vĩnh viễn thể khiến tức giận lâu được.

      - Được rồi, sau này như vậy nữa, nhé! - nắm bàn tay bé của , Trang Nghiêm cười như ánh mặt trời rực rỡ, trong lòng ngập tràn cảm giác vui vẻ. Nếu như có thể mãi mãi như bây giờ tốt biết bao nhiêu.

      Duy Nhất liếc cái rồi thêm gì nữa, để mặc cầm tay mình về phía trước.

      - Nghiêm?- Vừa chưa được mấy bước, phía sau bọn họ truyện đến giọng ngọt ngào, bên trong mang theo hưng phấn nhè .

      Duy Nhất quay đầu lại nhìn, thấy ngay Đông Phương Dực mang tóc dài xinh đẹp tới, hai mắt to tròn mang theo nét hồn nhiên, nhìn về phía Trang Nghiêm lên thích nồng đậm, nhưng khi ấy nhìn thấy Duy Nhất đứng bên cạnh Trang Nghiêm tỏ vẻ chán nản.

      - Oa. . . . . . - Đông Phương Dực kinh ngạc nhìn Duy Nhất. Đứng đằng xa còn tưởng Trang Nghiêm mang theo người nào, thấy Duy Nhất đứng bên cạnh cậu ta, tim của đột nhiên chấn động, vốn biết rất đẹp, nghĩ đến khi được trang điểm lên lại càng quyến rũ hơn

      Hôm nay mặc chiếc váy màu tím nhạt, bờ vai mảnh khảnh mang hai dây vái, cổ áo thấp cái rãnh khiến cho người ta ước ao, mái tóc dài xõa bên vai như che bờ vai mềm mại, nhưng lại tăng thêm cái vẻ thần bí vốn có của phụ nữ, bên hông có thắt cái nơ màu trắng, vòng eo của càng thêm vẻ thoát tục.

      - Toàn Nhi, em về khi nào vậy? - Khi thấy đứng cạnh Đông Phương Dực Trang Nghiêm có chút kinh ngạc, nụ cười càng thêm dịu dàng.

      trước mặt này, chính là trong hai con mà Đông Phương Dực có thể nhớ được, ấy là em của Đông Phương Dực, Đông Phương Toàn.

      - Em mới về nước ngày hôm qua ạ, vị này là. . . . . . - Đông Phương Toàn nhìn về bên cạnh Trang Nghiêm lên tiếng hỏi, trái tim khỏi nhói lên, ấy có người rồi sao?

      - Tôi là . . . . . em của ấy, tôi tên là Duy Nhất, chào . - Duy Nhất do dự chút rồi đưa tay về phía ấy, xem ra này chỉ say đắm Trang Nghiêm, mà Trang Nghiêm hình như cũng thân thiết với này. Nếu như vậy, cũng nên tạo ra hiểu lầm cho họ.

      Trang Nghiêm nghe câu của Duy Nhất, thân thể đột nhiên chấn động, bất mãn nhăn mày lại.

      - A, chính là Duy Nhất, ngày hôm qua vừa về nghe trai nhắc đến rồi. Xin chào, tôi tên là Đông Phương Toàn, còn gọi là Toàn Nhi. - Nghe Duy Nhất như vậy, Đông Phương Toàn thầm thở ra hơi, kéo Đông Phương Dực sang bên. ra ấy đây cùng với trai mình. Hù giật cả mình

      - ra là em của Dực! Chỉ là, đều phải đến đây cùng ai trai mình. Hay tụi mình đổi bạn trai với nhau được ? - Duy Nhất giả bộ bất mãn, với Đông Phương Toàn.

      - Ha ha. - Đông Phương Toàn ngượng ngùng nhìn Trang Nghiêm đứng bên cạnh Duy Nhất, rồi đỏ mặt cúi đầu.

      - Gì. . . . . .

      Nghe thế.., Trang Nghiêm vừa định phản bác, Duy Nhất rời khỏi cánh tay tới bên cạnh Đông Phương Dực, khoác tay lên tay cậu ta, rồi tỏ ý bảo Đông Phương Toàn tới bên cạnh Trang Nghiêm.

      Đông Phương Toàn giương mắt nhìn Trang Nghiêm, thấy nụ cười mặt còn, do dự có nên qua đó hay

      - Tốt lắm, tốt lắm, cứ như vậy , Trang Nghiêm, chăm sóc Toàn Nhi tốt nha. - Duy Nhất xong đẩy Đông Phương Toàn qua bên cạnh Trang Nghiêm, sau đó xoay người lại mỉm cười với Đông Phương Dực: - Chúng ta thôi!

      Nhìn bóng hình Duy Nhất với Đông Phương Dực rời , Trang Nghiêm giọng thở dài hơi, rốt cuộc có tim , hôm nay cố làm cho xinh đẹp thế mà lại cùng người con trai khác là sao?

      - Nghiêm? - Đông Phương Toàn nhìn dáng vẻ mất hồn của , lo lắng hỏi.
      - Hả? Chúng ta cũng thôi - Trang Nghiêm nhìn hai người kia vào bên trong, quay đầu lại nhìn bên cạnh, sau đó vào trong.

      - Ừm! - Toàn Nhi gật đầu cái, trong lòng có chút đơn, vì nhìn ra được vẻ vui của , đây là vì cái gì, chẳng lẽ thích cùng sao?

      - Tại sao lại làm như vậy? - Đông Phương Dực vừa theo Duy Nhất, vừa hỏi

      - Cái gì mà tại sao? - Duy Nhất ngẩng đầu cười, trong mắt hình như có chút mông lung.

      - . . . . . . - Đông Phương Dực nhìn đôi mắt trong veo của , đột nhiên ra bất cứ câu hỏi nào, biết tình cảm của Trang nghiêm dành cho sao? Nếu như ra, có lẽ gây nên phiền phức cho ?

      - Sao nào? - Duy Nhất hỏi lại lần nữa.

      - có gì, chúng ta đến bên kia - Đông Phương Dực khẽ thở dài trong lòng, mỉm cười kéo về góc.

      Trang Nghiêm nhìn Duy Nhất và Đông Phương Dực cười đùa vui vẻ, bước chân khỏi chậm lại, biết chỉ xem như người thân trong gia đình mà thôi, nhưng muốn buông tay, còn bao lâu nữa mới nhìn thấy tồn tại của ở đây?

      Đông Phương Toàn nhìn dáng vẻ của , nụ cười mặt cũng dần dần biến mất, tại sao thấy tồn tại của ? Mặc kệ có tìm cách đến gần bao nhiêu vẫn biết đến tồn tại của .

      Mặc kệ dẫu có chuyện gì xảy ra, dường như chưa nào vào trái tim , ít nhất cũng có thể ở bên cạnh đúng ?

      Nghĩ tới đây, Đông Phương Toàn như được tiếp thêm dũng khí, giương mắt nhìn tảng đá màu vàng quái lạ bên kia, sau đó khẽ chạm vào cánh tay Trang Nghiêm: " Nghiêm, nhìn xem đó là cái gì vậy, hình thù của nó kỳ quá!"

      "À? đó là hoa đá, mặc dù có nhìn có vẻ giống đá, nhưng đó là loại thực vật, nó là. . . . . ." Trang Nghiêm phát đụng chạm của , quay đầu lại nhìn theo hướng chỉ, cố gắng giải thích cho hiểu, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía Duy Nhất chút.

      - Oa. . . . . . Nghiêm, biết nhiều thứ quá nha. - Đông Phương Toàn đưa đôi mắt sùng bái nhìn , trong lòng càng thêm ngưỡng mộ .

      - Hoa này Duy Nhất có trồng, hiểu mấy thứ này cũng do Duy Nhất cho biết. ra cũng biết nhiều thứ như thế đâu. - đến Duy Nhất, mặt Trang Nghiêm lại lên nụ cười, chính là người vô cùng đặc biệt, luôn tìm kiếm mấy loại hoa kỳ quái, thời gian dài, đương nhiên hiểu về mấy loại hoa này rồi.

      - sao? - Nhìn đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, má Đông Phương Toàn chợt lên hai vệt đỏ.

      - Đúng vậy, rất đặc biệt. - Trang Nghiêm vừa vừa nhìn về phía Duy Nhất, miệng lại gợi lên nụ cười dịu dàng.

      Thế nhưng quá đặc biệt, nên chẳng biết làm cách nào để giữ bên cạnh mình cả, chỉ vì từng cho rằng, là người thân của , và thể làm người của

      - Hả? Đó phải là Duy Nhất sao? - Minh Dạ Phạm dẫn Diệp Lạc sau lưng Minh Dạ Tuyệt, mới vừa vào cửa nhìn thấy mặc váy dạ hội màu tím, vừa mới bắt đầu cậu chỉ thấy bóng dáng ấy có chút quen thuộc mà thôi, nhìn kỹ mới phát ra đó là Duy Nhất – người mà lâu cậu gặp mặt

      Hôm nay ấy rất xinh đẹp, lúc kết hôn có trang điểm, cho nên cậu chưa từng nhìn dáng vẻ lúc trang điểm. Và chưa bao giờ biết sau khi trang điểm lại đẹp như vậy. Bây giờ ấy giống như nàng tiên lạc giữa trần gian, làm cho người ta hoài nghi bản thân mình có ở trần gian hay .

      Minh Dạ Tuyệt nghe cái tên quen thuộc này giật mình, nhìn về phía Minh Dạ Phạm chỉ, liền nhìn thấy Duy Nhất cười vui vẻ bên cạnh Đông Phương Dực, khi thấy bộ váy mặt người đôi mắt Minh Dạ Tuyệt tối sầm.

      ta mặc cái gì vậy chứ, tới đây mà dám mặc vậy sao? Chẳng lẽ muốn quyến rũ ai?

      Duy Nhất đứng chuyện với Đông Phương Dực, đột nhiên có cảm giác hơi bồn chồn, giống như có người nhìn trộm vậy, khiến đứng ngồi yên. định xoay người xem thử, nhưng nghĩ tới có người đến sau lưng , bởi vì tốc độ xoay người của hơi nhanh nên người kia lảo đảo cơ thể, còn ngã về phía sau.

      - Cẩn thận - Đông Phương Dực thấy ngã về phía sau, vội vàng tiến lên bước đưa tay ra đỡ lấy , khiến tránh khỏi cái cảnh ngã xuống nền nhà.

      - Ôi, cám ơn – Duy Nhất nắm lấy cánh tay Đông Phương Dực để giúp mình đứng vững, sau đó thở phào hơi, mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Dực, trong mắt lóe lên cảm kích.

      - Đừng khách sáo - Đông Phương Dực nhìn nụ cười của đến ngẩn người, quên mất việc thu tay lại.

      - làm sao vậy? - Duy Nhất nhìn thẩn thờ nên lên tiếng hỏi chuyện.

      - À. . . . . . , có việc gì, có việc gì. - Nghe hỏi..., Đông Phương Dực mới tỉnh táo lại, thu tay về : - Mà có sao vậy? Sao đột nhiên quay đầu lại?

      - có gì, mới vừa rồi tôi cảm thấy có người nhìn mình. - Duy Nhất xong quay đầu nhìn xung quanh, nhưng trừ người đứng rải rác khắp nơi có gương mặt nào quen thuộc.

      - Có người nhìn cũng là chuyện bình thường, ai bảo hôm nay đẹp như vậy? Ngay cả tôi cũng sắp bị mê hoặc rồi - Đông Phương Dực cười , hôm nay đẹp như vậy chắc có người lặng lẽ nhìn mà thôi

      - gì vậy chứ? - Nghe vậy, Duy Nhất đỏ mặt, người này thiệt là...

      Bên kia Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất ngượng ngùng, rồi còn có những cử chỉ đưa tình với Đông Phương Dực, còn cả cánh tay Đông Phương Dực đặt ở eo , trái tim lập tức bùng lên ngọn lửa lớn, muốn bước nhanh về phía .

      - Này. . . . . . , . - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy động tác của trai mình, liền vội vàng chặn bước chân lại, để cho qua đó.

      - Buông tay. - Minh Dạ Tuyệt trừng mắt quát em trai mình.

      - hai, định làm gì? - Minh Dạ Phạm nhíu mày, chưa bao giờ thấy mình lại mất bình tĩnh ở nơi có nhiều người như thế này

      - muốn dạy dỗ ta, ai lại mặc đồ như vậy? Trước mặt mọi người lại sợ mất thể diện à, lại liếc mắt đưa tình với người ta, chẳng lẽ ta biết nhục là gì sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn bên kia mà chỉ muốn lột tấm mặt nạ cười của xuống .

      - , quên, ly hôn với ấy ròi - Minh Dạ Phạm buồn cười .

      - Ly hôn rồi có thể quyến rũ người ta? - Giọng điệu Minh Dạ Tuyệt thân thiện cho lắm, biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cười với người đàn ông khác, liền nổi giận, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy.

      - Hả. . . . . . , -Minh Dạ Phạm bị câu của làm cho đứng hình, sau đó còn : - Ly hôn rồi chuyện của ấy còn quan hệ với nữa rồi, ấy có quyền gặp người đàn ông khác, mà mất quyền gì dạy bảo , hiểu ?.

      Minh Dạ Tuyệt dừng bước chân, sao Phạm lại như vậy? là đồ ngốc của , tại sao lại quản được?


    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: buông tha? ! (đầu)
      Editor: Tịnh Yên

      Nhìn vào đôi mắt mê man của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm chỉ có thể thở ra tiếng

      còn cho rằng, cho đến tận bây giờ, Minh Dạ Tuyệt còn chưa nhận ra cảm giác của mình với Duy Nhất chứ? Có lẽ có rồi, nếu làm sao ta cứ muốn quản chuyện của ấy? Rồi chứng kiến cảnh mặt quần áo đẹp đùng đùng nổi giận; có lẽ ghen.

      Đúng, ghen, nhưng chính cũng chẳng biết mình làm cái gì, lấy tính cách của ra mà , vì sao cứ phải để ý người con ? Có lẽ chính còn chưa những chuyện thuộc về ngôn ngữ trái tim.

      Phải làm sao cho người đàn ông này hiểu được những điều chôn giấu trong tim?

      - , bây giờ vẫn quan tâm đến ấy sao? - Minh Dạ Phạm nhìn Minh Dạ Tuyệt đứng bất động, vẻ mặt như bị ai đó đả kích lên tiếng hỏi.

      - Quan tâm? - Nghe lời của em trai, Minh Dạ tuyệt có chút giật mình. quan tâm sao?

      biết, cũng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, chỉ biết, mỗi lần thấy , ánh mắt của cứ vô tình mà đặt lên người , nghe được tên của , kiểm soát được suy nghĩ của mình. Thế là sao?

      - Nếu như quan tâm lời ấy..., để cho ấy được tự do, nếu như thể mang lại cho ấy hạnh phúc, buông tay, để cho ấy tìm hạnh phúc của mình. - Thấy cũng lời nào, chỉ đứng sững sờ giống như như có điều suy nghĩ, Minh Dạ Phạm tiếp tục , xem ra có số việc nếu như để Tuyệt phát ra, vĩnh là người đơn

      - Thả . . . . . . để tự do? Để cho tìm kiếm hạnh phúc? - xoay người, tiếp tục nhìn tươi cười như hoa, giọng, lặp lại lời của Minh Dạ Phạm

      Như vậy, cười với người đàn ông khác kể cả trước mặt sao? Buổi tối có thể ở nhà của người đàn ông sao? Sau đó ngủ ở giường người đàn ông khác, nằm ngực người đàn ông khác? Tại sao vừa nghĩ đến những trường hợp kia, ngực trái của đột nhiên đau thắt? Giống như đột nhiên mất thứ quan trọng nhất đời mình chỉ sau đêm, trống rỗng khiến cho biết xoay xở thế nào, loại cảm xúc hoảng hốt nhiễu loạn suy nghĩ của . Nghĩ đến có thể ngủ trong ngực người đàn ông khác, tâm kích động, rất muốn mang về bên cạnh mình, muốn thấy cười với đàn ông khác, cũng nguyện thấy hỏi han ân cần với bọn họ.

      , được, cho phép, tại sao có thể như vậy?

      - , đừng con đường miễn cưỡng và ép buộc người khác, lấy tính cách của ấy mà , nếu phải quá sai, ấy buông tay đâu, làm, vậy nên hối hận. Đừng quấy rầy cuộc sống của ấy, cũng đừng nghĩ khống chế ấy, ấy rất quật cường, nếu như phải là ấy tự nguyện, em để cho bất cứ ai quyết định thay ấy cả. Lại , giữa với Nhu Nhi còn quan
      hệ huyết thống, nếu bây giờ chọc giận ấy, sợ rằng ấy biến mất, đến lúc đó, chẳng còn thấy mặt Nhu Nhi nữa rồi. Có phải cho đến bây giờ còn chưa điều tra được những chuyện xảy ra mười năm trước sao? Em nghĩ, nếu như ấy muốn , cách nào giữ lại được đâu. - Nhìn sắc mặt xanh mét của Minh Dạ Nguyệt, Minh Dạ Phạm tiếp tục .

      tại chỉ có thể cố gắng cho hiểu nội tâm của Duy Nhất, mới có thể để cho thay đổi thói quen của mình, Duy Nhất là người khác mà là vật ngu ngốc của , nên để cho ấy tiếp tục gánh chịu những mệnh lệnh ngu xuẩn của .

      - Làm sao em biết điều tra được? - Minh Dạ Tuyệt chần chờ hỏi, nhớ là mình chưa chuyện này với Phạm, làm sao nó biết được?

      - ra khi em vừa biết Duy Nhất, em có cho người điều tra những chuyện của ấy, nhưng những chuyện xảy ra mười năm trước của ấy chỉ là trang giấy trắng, có bất kỳ đầu mối nào để cho em điều tra, khi đó em cũng có tra được chuyện gì, chẳng lẽ bảy năm sau có thể điều tra được? Cho nên mới , đừng có dùng những phương pháp đối xử với người khác để đối xử với ấy như vậy bức ấy rời xa mình.

      Nghe lời của Minh Dạ Phạm, Minh Dạ Tuyệt trầm mặc, nhớ tới những lời từng , nếu như bức ép , lập tức biến mất, để cho vĩnh viễn cũng tìm ra , cũng tìm được Nhu Nhi. giương mắt nhìn về phía nụ cười Đông Phương và Duy Nhất, dường như hai người ở quá xa , đây cũng là lần đầu tiên biết ra là cõi đời này cũng có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của . Cái loại mong muốn kéo người về bên cạnh mình, rồi lại dám tiến lên… đó là loại cảm giác chưa từng có.

      - ? - Thấy nhíu mày, cứ nhìn về phía trước, lời gì, Minh Dạ Phạm nhịn được mà giọng gọi.

      Minh Dạ Tuyệt dần lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Minh Dạ Phạm, cũng biết Diệp Lạc xuất bên cạnh bọn họ từ lúc nào, dừng chút, hít sâu hơi sau đó :

      - sao, em yên tâm, tìm ấy gây phiền toái nữa đâu, em cứ chăm sóc Diệp Lạc , qua bên kia xem chút.

      Sau khi xong, Minh Dạ Tuyệt nhìn bọn họ thêm nữa, xoay người ra ngoài, mặc kệ Minh Dạ Phạm đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn trai mình.

      Lúc nào lại trở thành người dễ chuyện như thế? như thế? thay đổi sao?

      - Phạm, đại ca có sao ? - Diệp Lạc nhìn theo bóng lưng của Minh Dạ Tuyệt, nhịn được mà đặt câu hỏi với Minh Dạ Phạm đứng sững sờ.

      - Yên tâm, ta sao cả, ở đời này, có chuyện gì có thể đánh đổ được ta, tại ta cần an tĩnh suy nghĩ kỹ, chờ ta nghĩ thông suốt, ta tự biết mình nên làm thế nào - Minh Dạ Phạm quay đầu, nở nụ cười với Diệp Lạc.

      - sao? Xem ra đại ca của chúng ta cũng rất đáng thương. Có lẽ, chờ ta nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, biết quý trọng người bên cạnh như thế nào rồi, cũng đơn nữa - Nhìn người đàn ông xa, Minh Dạ Phạm cúi đầu đưa tay ôm lấy , dịu dàng cười : - Được rồi, mặc kệ ta, , tôi dẫn xem chung quanh chút.

      - Dạ - Cảm thấy động tác chở che của Minh Dạ Phạm, Diệp Lạc nở ra nụ cười ngoan ngoãn theo .

      Minh Dạ Tuyệt trong mớ suy nghĩ, nhìn những sản phẩm lạ mắt bày bán trước mắt, nhưng tất cả đều thể tiến vào mắt của , trong đầu luôn là những câu của Minh Dạ Phạm.

      Nên thả sao? Nên để cho tìm kiếm hạnh phúc của mình sao? Nếu như ở đây, vậy làm thế nào?

      - Thời gian tan học sắp đến rồi, em phải rước Nhu Nhi, thể chuyện với nữa, xin lỗi.

      Minh Dạ Tuyệt mất hồn bên tai đột nhiên vang lên giọng quen thuộc, khiến cho thần kinh của chấn động. Chợt quay đầu mà nhìn lại, mới phát giác, từ lúc nào đến bên cạnh rồi.

      - Em tự lái xe đến đây sao? Mới vừa rồi hình như Trang Nghiêm chở em tới đây mà, tại cậu ta chạy đâu mất rồi, hay đưa em ! - Đông Phương Dược quay đầu nhìn chung quanh, tìm thấy bóng dáng của Trang Nghiêm, vì vậy .

      - sao, cũng rất bận mà, em ngồi taxi là được - Duy Nhất nhàng cười .
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: buông tha? ! (Kết)

      Editor: Tịnh Yên




      - Vẫn là tôi nên tiễn , dù sao tôi cũng xem đủ rồi, cũng chán, coi như tôi theo để giải sầu! - Đông Phương Dực nhún vai .


      - Ừ. . . . . . , vậy cũng được, cám ơn . - Duy Nhất suy nghĩ chút rồi , mỗi khi ở bên cạnh , luôn có cảm giác an lòng, giống như là bạn bè lâu năm.


      - Nếu như muốn cám ơn tôi, hãy mời tôi ăn bữa tiệc lớn ! Cả ngày ăn ở quán, lâu rồi được thưởng thức những món ăn mang khí gia đình, bây giờ muốn ăn cũng tìm được nơi thích hợp, bằng tự làm cho tôi bữa cơm.


      - Được, muốn ăn món gì, đón Nhu Nhi về rồi chúng ta cùng mua - Nhìn cái mặt ủ dột của , Duy Nhất nhịn được mà phải nở ra nụ cười





      Nghe được câu chuyện của và Phương Đông Dực, lòng của Minh Dạ Tuyệt giống như đau nhói, cổ khí lạnh lẽo bao phủ cả lục phủ ngũ tạng của , để cho cơ thể như cơ thể của như người có nhiệt độ.


      Cho tới bây giờ đều là mang đến cho ấm áp, nhưng bây giờ lại muốn ở cùng nữa, đem ấm áp của mình trao cho người khác mất rồi?


      Nhìn và Đông Phương Dực cùng nhau rời , cắn mạnh môi mình, giơ chân lên đá nhanh vào chân bàn.


      •(♥).•*´¨`*•♥•(★) Tịnh Yên (★)•♥•*´¨`*•.(♥)•



      , thể để thuộc về người khác.


      ra cửa chính, thấy Duy Nhất sắp sửa lên xe của Phương Đông Dực, lập tức chạy đến trước, nắm lấy tay , kéo mạnh về bên cạnh mình, tốc độ nhanh đến suýt nữa khiến cho Duy Nhất ngã nhào


      - A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên tiếng, nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy được vẻ mặt xanh mét của Minh Dạ Tuyệt.


      - . . . . . . lại muốn làm gì? - Nhìn thấy xuất bên cạnh mình, tâm Duy Nhất chợt giật mình, ngay sau đó là trận lửa tức giận vọt lên óc, làm cái gì vậy? Tại sao cứ làm phiền hết lần này đến lần khác?


      - Tổng giám đốc Minh, có chuyện gì cứ , nhưng trước tiên xin buông tay ra có được ? - Đông Phương Dực thấy động tác thô lỗ của Minh Dạ Tuyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.


      •(♥).•*´¨`*•♥•(★) Tịnh Yên (★)•♥•*´¨`*•.(♥)•


      Nghe giọng điệu của Duy Nhất, có thể nhận ra, bọn họ quen biết, chỉ là. . . . . . ra bọn họ có quan hệ gì?


      - Tôi. . . . . . - Nghe được câu của Đông Phương Dực, Minh Dạ tuyệt vừa định rống giận, bên tai đột nhiên vang lên những lời của Minh Dạ Phạm, vì vậy nhịn tức giận trong lòng xuống, hung hăng trừng mắt cái, cũng điên cuồng nữa.


      - muốn đón Nhu Nhi có phải ? với tôi , cũng lâu rồi tôi chưa gặp con bé, tôi muốn thăm con bé chút. - Minh Dạ Tuyệt có để ý đến Đông Phương Dực, chỉ chăm chú chuyện với Duy Nhất. thanh đè nén nên có chút trầm.


      - À? - Nghe được lời , Duy Nhất sững sờ chút, nghĩ tới như vậy, dáng vẻ mới vừa rồi của , như thể nổi trận lôi đình, vì cái gì mà cố nhịn xuống.


      - thôi, chúng ta đón Nhu Nhi. - Nhìn cái vẻ giật mình của , Minh Dạ Tuyệt lại lần nữa lôi tay , bắt đến xe mình.


      - Haizzz . . . . . , buông tay ra, tôi tự mình , làm tôi đau. - Duy Nhất bị kéo khiến cho lảo đảo mấy bước, vừa vừa tức giận hét lớn.


      Đúng là người đàn ông này biết dịu dàng gì cả? Tại sao mỗi lần đều như vậy? Tiếng thét vang dội và cứng rắn của , làm cho người phía trước phải dừng bước lại, nhưng Duy Nhất lại kịp dừng bước, nên đụng vào đầu cái.


      •(♥).•*´¨`*•♥•(★) Tịnh Yên (★)•♥•*´¨`*•.(♥)•



      - . . . . . .


      - Đau ?


      Duy Nhất vừa giương mắt định mắng , nhưng nghĩ, đột nhiên kéo lại trước mặt mình, kiểm tra cổ tay của , sau đó cau mày hỏi, mặc dù giọng của vẫn lạnh lẽo, nhưng trong đó cũng chứa ít dịu dàng.


      - Ách. . . . . . Cũng may, có việc gì. - Nhìn động tác của , Duy Nhất cũng biết phải giải thích thế nào, làm gì vậy? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?


      - Ừ, vậy tốt, chúng ta thôi! - xong, lại nắm tay của , chỉ là lần này lực nắm của rất ít, để cho có thể thoát ra nhưng cũng khiến đau nữa.


      xin lỗi, , cũng chưa từng qua, điều có thể cũng chỉ như vậy thôi.


      - Haizzz. . . . . . , - Duy Nhất tự chủ được lại bị kéo về trước, muốn hất tay của ra, lại phát , chẳng thể nào thoát nổi.


      - buông tay ấy ra, chẳng lẽ phát , ấy muốn theo sao? - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy Duy Nhất nhẫn nại theo , vội vàng đuổi theo bọn họ, chặn trước mặt Minh Dạ Tuyệt.


      - Mau tránh ra. - Nhìn người đàn ông đứng trước mắt, ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt trở nên vô cùng nguy hiểm, mặc dù công ty của bọn họ có quan hệ hợp tác, nhưng cũng vì thế mà chịu lép vế, vì liệt kê Đông Phương Dực vào ‘phần tử nguy hiểm’, để Duy Nhất đến gần ta.


      •(♥).•*´¨`*•♥•(★) Tịnh Yên (★)•♥•*´¨`*•.(♥)•


      - Chỉ cần buông tay ấy ra, tôi tránh ra - Nụ cười mặt Đông Phương Dực cũng biến mất, đôi môi của trở nên vô cùng khó đoán.


      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng chịu tránh ra, cũng chuyện, giữa bọn họ như thể có hai ngọn lửa ĩ cháy, khiến Duy Nhất có chút lo lắng, người đàn ông này lại muốn làm gì?


      - Trước tiên hãy buông tay tôi ra? có thể đến nơi nào đó chờ tôi, tôi đoán Nhu Nhi xong đưa con bé đến gặp - Duy Nhất nhàng , bởi vì muốn bọn họ xung đột.


      - cần, nếu như muốn xe chung với tôi, tôi có thể tự mình đón Nhu Nhi, vừa đúng dịp dì Trương cũng rất nhớ Nhu Nhi, ngày ngày lẩm bẩm là muốn thăm con bé, tôi mang Nhu Nhi về nhà vài ngày, chuyện đưa đón con bé học, tôi sắp xếp, có thể thoải mái vài ngày - Minh Dạ Tuyệt xong buông tay Duy Nhất ra, giống như là thèm để ý đến nữa vậy.


      Duy Nhất nghe xong mấy câu này, lại mở to đôi mắt


      gì? Ngày ngày dì Trương lẩm bẩm? là loại người để ý đến cảm xúc của người khác sao? Hơn nữa, coi như dì Trương có thầm cũng dám trước mặt đâu? Làm sao biết được? Mục đích cuối cùng của , cũng chỉ là mang Nhu Nhi ? Tại sao lại muốn như thế? Chẳng lẽ. . . . . . ?


      •(♥).•*´¨`*•♥•(★) Tịnh Yên (★)•♥•*´¨`*•.(♥)•



      - Được, vậy muốn đâu , mấy ngày nay cần đưa đón con, nếu đồng ý, về sau cũng cần đưa đón con bé nữa. - Nhìn ra vẻ do dự của , Minh Dạ Tuyệt nhìn nữa mà thẳng vào trong xe, nhưng trái tim lại có chút loạn nhịp. Nhớ đêm hôm đó, và Nhu Nhi cao chạy xa bay, như thế nữa chứ?


      - Dực, tôi đón Nhu Nhi với ấy, cứ về trước ! Làm phiền rồi.


      Minh Dạ Tuyệt nghe thế, khẽ xoay người, rồi môi mỏng cong lên, trong mắt thoáng qua tia suy tính, khiến cho cả cơ thể Duy Nhất phải rùng lên, xoay người lại vài câu, rồi lập tức đuổi theo Minh Dạ Tuyệt.


      để cho cùng với Nhu Nhi ở chung chỗ mà có ai, bởi vì thể mất Nhu Nhi.


      Thấy theo mình vào xe, Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn chút người đàn ông vẫn còn đứng chết trân ở chỗ cũ, từ từ nhíu mày rậm lại, thích người đàn ông kia sao?


      , thể thích người đàn ông khác. cũng cho phép người đàn ông khác cưa đỗ người phụ nữ của mình


      Nghĩ tới đây, nhanh chóng đạp chân ga, xe vọt ra khỏi hội chợ hoa


      Đông Phương Dực nhìn theo chiếc xe dần biến mất, mặt mang đầy vẻ đăm chiêu, và Minh Dạ Tuyệt có quan hệ gì? Chẳng lẽ chính là người đàn ông năm đó bỏ con sao?
      Last edited: 3/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 88: BIẾN HÓA CỦA


      Editor: Tịnh Yên



      Vì sao ta lại ở cùng ? Vì sao lại quyết định rời bỏ theo người đàn ông kia, mỗi lần thấy mình đón con , là lại cảm thấy chán ghét cái người xứng làm cha kia.

      Nhưng bây giờ xảy ra chuyện gì? Còn quá nhiều điều chưa biết về Duy Nhất, bây giờ, vì sao lại có người đàn ông nửa xuất bên cạnh . nhìn ra việc người đàn ông kia rất quan tâm đến Duy Nhất, nếu vậy ..., tại sao hai người lại xa cách? Sao Minh Dạ Tuyệt lại khiến cho người phụ nữ của mình bị tổn thương? Chẳng lẽ có nguyên nhân gì khác sao?

      Nghĩ tới đây, Đông Phương Dực cau mày, lắc đầu cái, xoay người về xe. Chuyện của bọn họ, bọn họ tự giải quyết, tin tưởng Duy Nhất dễ dàng để người ta ép buộc đâu!

      Vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy Trang Nghiêm vội vã chạy ra, phía sau còn có cũng chạy đến, nhưng làm sao em yếu đuối Đông Phương Toàn của lại có thể đuổi kịp Trang Nghiêm.

      Trang Nghiêm tới bên cạnh Đông Phương Dực, thấy bóng dáng của Duy Nhất ở đâu, nên lên tiếng hỏi:

      - Duy Nhất đâu?. - Mới vừa rồi khi nhìn thấy hai ngươì đâu, lập tức chạy ra đây, nghĩ đến việc có chạy ra đây cũng gặp được Duy Nhất

      - cần khẩn trương, ấy đón con. - Đông Phương Dực nhìn bộ dáng lo lắng của Trang Nghiêm vội

      - đón con? ấy có lái xe đến, đón Nhu Nhi bằng cách nào?

      - ấy cùng chồng mình. Yên tâm , có chuyện gì cả.

      - Chồng? Duy Nhất ly hôn rồi mà? - Trang Nghiêm cau mày hỏi, có chút giải thích được.

      - Ly hôn? Nhưng ràng ta , rất lâu rồi ta chưa được gặp Nhu Nhi, cho nên muốn thăm con chút, chẳng lẽ đó phải là chồng của ấy sao? - Nghe được lời Trang Nghiêm Đông Phương Dực cũng có chút hiểu, ràng nghe đoạn đối thoại của bọn họ rất giống như hai vợ chồng chuyện với nhau! Nghe Trang Nghiêm qua, trừ nhà họ Thượng Quan ra còn người thân nào nữa, ở đời này chẳng có ai thân thiết cả, nếu như người kia phải là chồng của , vậy ta là ai?

      - ta gì? - Nghe được lời Phương Đông Dực , Trang Nghiêm lo lắng, bắt lấy áo của Phương Đông Dực, thét lớn.

      - ta ta muốn thăm Nhu Nhi, còn bảo dì Trương nào đó muốn thăm Nhu Nhi, người ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Minh Thị, chẳng lẽ dối? - Đông Phương Dực hoài nghi, tại sao Trang Nghiêm lại gấp gáp như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Tuy , và Minh Dạ Tuyệt cũng quá thân thiết, nhưng tin rằng ta phải là kẻ hay dối? Hơn nữa lúc ấy Duy Nhất cũng phản đối lời của ta!

      - Cái gì? Tổng giám đốc Tập đoàn Minh Thị? - Nghe đến đó, Trang Nghiêm trừng lớn đôi mắt.

      Chẳng lẽ là Minh Dạ Tuyệt? Cái người đàn ông mà Duy Nhất luôn miệng giấu giếm là Minh Dạ Tuyệt sao?

      Sau khi Duy Nhất trở về, chẳng hề mở miệng câu nào về chuyện đó, bao gồm cả chuyện sinh hoạt của trong bảy năm qua. Cũng chưa từng nghe nhắc về người đàn ông bạc đãi mình, mặc dù sớm tra được người chồng trước của Duy Nhất là ai. Nhưng, nếu Duy Nhất ly hôn với ta, cũng có ý muốn liên lạc lại với Minh Dạ Tuyệt, cũng chẳng thèm quan tâm đến những thứ này làm gì.

      Nhưng bây giờ, người đàn ông kia còn dám chạy đến đây đòi người ư?

      - Cậu. . . . . . , làm sao cậu có thể để cho ấy cùng với người đàn ông kia? Cậu có biết mình làm cái gì hay ? Sớm biết thế tớ giao ấy cho cậu rồi. - Trang Nghiêm từ từ buông lỏng cổ áo của Phương Đông Dực, cắn răng cái, xong liền xoay người, lấy xe chạy .

      , để cho tiếp tục qua lại với người đàn ông đó, từng sống bảy năm trời bên cạnh người đàn ông súc sinh đó, đó là đại biểu cho việc trong lòng Duy Nhất có Minh Dạ Tuyệt, thể mạo hiểm để hai người quay lại với nhau

      Đông Phương Dực vừa định há miệng gì đó, Trang Nghiêm chạy xa, nhìn theo bóng dáng của Trang Nghiêm, Đông Phương Dực chỉ có thể im lặng, quay người lại, thấy Đông Phương Toàn đứng sau lưng nhìn theo bóng xe của Trang Nghiêm, chỉ thấy mặt của tia đau thương và sầu thảm.

      - Toàn Nhi, Toàn Nhi? - Đông Phương Dực giọng gọi em , thấy vẫn im lặng, than tiếng, đưa tay ôm lấy thân thể của em , đau lòng vuốt ve đầu của Đông Phương Toàn.

      Hôm nay đây là thế nào? Vì sao mọi người lại thay đổi như thế? Duy Nhất cùng người đàn ông khác, Trang Nghiêm lập tức đuổi theo, ngay cả Toàn Nhi cũng biến thành chịu tổn thương.

      - , xem. . . . . . ấy em phải ? - Bị Đông Phương Dực ôm vào trong ngực, giọng hỏi vì quá nhiều việc còn chưa hiểu.

      nhìn ra được, Trang Nghiêm rất quan tâm đến người em kia, thậm chí nó vượt xa khỏi tình cảm em đơn thuần, quan tâm ấy giống như quan tâm người của vậy

      - Toàn Nhi của tốt như vậy, nhất thiết phải đơn phương người, coi như cậu ta thích em, còn rất nhiều người đàn ông, đàn ông tốt lại hiếm, chúng ta tìm người đàn ông mình , phải tốt hơn sao? - Đông Phương Dực giọng trả lời, đời này, trừ mẹ ra, người đàn ông khiến đau lòng nhất chính là em , đáng tiếc, người đàn ông con bé , lại thể cho con bé hạnh phúc.

      - Nhưng. . . . . . , em bỏ được! - Toàn Nhi vùi đầu vào trong ngực , hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài, nó thấm ướt khoảng áo lớn trước ngực Phương Đông Dực.

      - Nha đầu ngốc, cần gì chứ? Buông tay ! - Đông Phương Dực thở dài tiếng, nhưng cũng thể làm gì, nếu như ban đầu để cho nhìn thấy Trang Nghiêm, có lẽ ngày hôm nay đây đau lòng đến vậy? nhiều năm trôi qua, cứ kiên trì ôm lấy, vì sao chịu bỏ xuống?

      - Nếu như có thể, em cũng muốn buông tay. - Nhưng đó là chuyện thể, ấy kiềm chặt trái tim , để cho muốn buông, cũng có cách nào buông được?

      - Nha đầu ngốc. - Đông Phương Dực thở dài tiếng, chỉ có thể nhàng vỗ đầu vai của , dịu dàng an ủi .

      Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là quá tự ti về bản thân. Cố chấp đến độ có đụng đầu vào tường, có máu me đau đớn cũng quyết buông tay.

      Nếu như có thể, nguyện làm mọi cách để có được điều mong muốn, chỉ là tình cảm, có chiếm đoạt cũng vô nghĩa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :