Chương 87: buông tha? ! (đầu)
Editor: Tịnh Yên
Nhìn vào đôi mắt mê man của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm chỉ có thể thở ra tiếng
còn cho rằng, cho đến tận bây giờ, Minh Dạ Tuyệt còn chưa nhận ra cảm giác của mình với Duy Nhất chứ? Có lẽ có rồi, nếu làm sao ta cứ muốn quản chuyện của ấy? Rồi chứng kiến cảnh mặt quần áo đẹp đùng đùng nổi giận; có lẽ ghen.
Đúng, ghen, nhưng chính cũng chẳng biết mình làm cái gì, lấy tính cách của ra mà , vì sao cứ phải để ý người con ? Có lẽ chính còn chưa những chuyện thuộc về ngôn ngữ trái tim.
Phải làm sao cho người đàn ông này hiểu được những điều chôn giấu trong tim?
- , bây giờ vẫn quan tâm đến ấy sao? - Minh Dạ Phạm nhìn Minh Dạ Tuyệt đứng bất động, vẻ mặt như bị ai đó đả kích lên tiếng hỏi.
- Quan tâm? - Nghe lời của em trai, Minh Dạ tuyệt có chút giật mình. quan tâm sao?
biết, cũng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, chỉ biết, mỗi lần thấy , ánh mắt của cứ vô tình mà đặt lên người , nghe được tên của , kiểm soát được suy nghĩ của mình. Thế là sao?
- Nếu như quan tâm lời ấy..., để cho ấy được tự do, nếu như thể mang lại cho ấy hạnh phúc, buông tay, để cho ấy tìm hạnh phúc của mình. - Thấy cũng lời nào, chỉ đứng sững sờ giống như như có điều suy nghĩ, Minh Dạ Phạm tiếp tục , xem ra có số việc nếu như để Tuyệt phát ra, vĩnh là người đơn
- Thả . . . . . . để tự do? Để cho tìm kiếm hạnh phúc? - xoay người, tiếp tục nhìn tươi cười như hoa, giọng, lặp lại lời của Minh Dạ Phạm
Như vậy, cười với người đàn ông khác kể cả trước mặt sao? Buổi tối có thể ở nhà của người đàn ông sao? Sau đó ngủ ở giường người đàn ông khác, nằm ngực người đàn ông khác? Tại sao vừa nghĩ đến những trường hợp kia, ngực trái của đột nhiên đau thắt? Giống như đột nhiên mất thứ quan trọng nhất đời mình chỉ sau đêm, trống rỗng khiến cho biết xoay xở thế nào, loại cảm xúc hoảng hốt nhiễu loạn suy nghĩ của . Nghĩ đến có thể ngủ trong ngực người đàn ông khác, tâm kích động, rất muốn mang về bên cạnh mình, muốn thấy cười với đàn ông khác, cũng nguyện thấy hỏi han ân cần với bọn họ.
, được, cho phép, tại sao có thể như vậy?
- , đừng con đường miễn cưỡng và ép buộc người khác, lấy tính cách của ấy mà , nếu phải quá sai, ấy buông tay đâu, làm, vậy nên hối hận. Đừng quấy rầy cuộc sống của ấy, cũng đừng nghĩ khống chế ấy, ấy rất quật cường, nếu như phải là ấy tự nguyện, em để cho bất cứ ai quyết định thay ấy cả. Lại , giữa với Nhu Nhi còn quan
hệ huyết thống, nếu bây giờ chọc giận ấy, sợ rằng ấy biến mất, đến lúc đó, chẳng còn thấy mặt Nhu Nhi nữa rồi. Có phải cho đến bây giờ còn chưa điều tra được những chuyện xảy ra mười năm trước sao? Em nghĩ, nếu như ấy muốn , cách nào giữ lại được đâu. - Nhìn sắc mặt xanh mét của Minh Dạ Nguyệt, Minh Dạ Phạm tiếp tục .
tại chỉ có thể cố gắng cho hiểu nội tâm của Duy Nhất, mới có thể để cho thay đổi thói quen của mình, Duy Nhất là người khác mà là vật ngu ngốc của , nên để cho ấy tiếp tục gánh chịu những mệnh lệnh ngu xuẩn của .
- Làm sao em biết điều tra được? - Minh Dạ Tuyệt chần chờ hỏi, nhớ là mình chưa chuyện này với Phạm, làm sao nó biết được?
- ra khi em vừa biết Duy Nhất, em có cho người điều tra những chuyện của ấy, nhưng những chuyện xảy ra mười năm trước của ấy chỉ là trang giấy trắng, có bất kỳ đầu mối nào để cho em điều tra, khi đó em cũng có tra được chuyện gì, chẳng lẽ bảy năm sau có thể điều tra được? Cho nên mới , đừng có dùng những phương pháp đối xử với người khác để đối xử với ấy như vậy bức ấy rời xa mình.
Nghe lời của Minh Dạ Phạm, Minh Dạ Tuyệt trầm mặc, nhớ tới những lời từng , nếu như bức ép , lập tức biến mất, để cho vĩnh viễn cũng tìm ra , cũng tìm được Nhu Nhi. giương mắt nhìn về phía nụ cười Đông Phương và Duy Nhất, dường như hai người ở quá xa , đây cũng là lần đầu tiên biết ra là cõi đời này cũng có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của . Cái loại mong muốn kéo người về bên cạnh mình, rồi lại dám tiến lên… đó là loại cảm giác chưa từng có.
- … ? - Thấy nhíu mày, cứ nhìn về phía trước, lời gì, Minh Dạ Phạm nhịn được mà giọng gọi.
Minh Dạ Tuyệt dần lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Minh Dạ Phạm, cũng biết Diệp Lạc xuất bên cạnh bọn họ từ lúc nào, dừng chút, hít sâu hơi sau đó :
- sao, em yên tâm, tìm ấy gây phiền toái nữa đâu, em cứ chăm sóc Diệp Lạc , qua bên kia xem chút.
Sau khi xong, Minh Dạ Tuyệt nhìn bọn họ thêm nữa, xoay người ra ngoài, mặc kệ Minh Dạ Phạm đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn trai mình.
Lúc nào lại trở thành người dễ chuyện như thế? như thế? thay đổi sao?
- Phạm, đại ca có sao ? - Diệp Lạc nhìn theo bóng lưng của Minh Dạ Tuyệt, nhịn được mà đặt câu hỏi với Minh Dạ Phạm đứng sững sờ.
- Yên tâm, ta sao cả, ở đời này, có chuyện gì có thể đánh đổ được ta, tại ta cần an tĩnh suy nghĩ kỹ, chờ ta nghĩ thông suốt, ta tự biết mình nên làm thế nào - Minh Dạ Phạm quay đầu, nở nụ cười với Diệp Lạc.
- sao? Xem ra đại ca của chúng ta cũng rất đáng thương. Có lẽ, chờ ta nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, biết quý trọng người bên cạnh như thế nào rồi, cũng đơn nữa - Nhìn người đàn ông xa, Minh Dạ Phạm cúi đầu đưa tay ôm lấy , dịu dàng cười : - Được rồi, mặc kệ ta, , tôi dẫn xem chung quanh chút.
- Dạ - Cảm thấy động tác chở che của Minh Dạ Phạm, Diệp Lạc nở ra nụ cười ngoan ngoãn theo .
Minh Dạ Tuyệt trong mớ suy nghĩ, nhìn những sản phẩm lạ mắt bày bán trước mắt, nhưng tất cả đều thể tiến vào mắt của , trong đầu luôn là những câu của Minh Dạ Phạm.
Nên thả sao? Nên để cho tìm kiếm hạnh phúc của mình sao? Nếu như ở đây, vậy làm thế nào?
- Thời gian tan học sắp đến rồi, em phải rước Nhu Nhi, thể chuyện với nữa, xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt mất hồn bên tai đột nhiên vang lên giọng quen thuộc, khiến cho thần kinh của chấn động. Chợt quay đầu mà nhìn lại, mới phát giác, từ lúc nào đến bên cạnh rồi.
- Em tự lái xe đến đây sao? Mới vừa rồi hình như Trang Nghiêm chở em tới đây mà, tại cậu ta chạy đâu mất rồi, hay đưa em ! - Đông Phương Dược quay đầu nhìn chung quanh, tìm thấy bóng dáng của Trang Nghiêm, vì vậy .
- sao, cũng rất bận mà, em ngồi taxi là được - Duy Nhất nhàng cười .
Last edited by a moderator: 3/10/14