1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 83: TRA ĐƯỢC
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên

      Nghe lời của , Duy Nhất chợt quay đầu lại rồi đứng ngẩn người, qua hồi lâu mới nở nụ cười nhàn nhạt khóe miệng.

      - cái gì đó? Cả đời coi chừng em? Em muốn bị người ta mắng đâu. Nào có ai chăm sóc em mình cả đời chứ? Giỡn cũng cần làm quá như vậy đâu!

      - Giỡn? Tại sao em cứ cho rằng đùa?- Trang Nghiêm cau mày quay đầu hỏi , tấm lòng của bị đả kích.

      - thường xuyên đùa mà! Chẳng lẽ phải đùa với em sao? - Duy Nhất cười và hỏi, từ đến lớn vốn là như vậy, lẽ đây là nghiêm chỉnh ư?

      - À. . . . . . - Trang Nghiêm sa sút tinh thần quay đầu nhìn vê phía trước.

      Mỗi khi đối mặt với đều trở thành kẻ bất lực như thế, cũng biết là cố ý hay biết. Mỗi lần ra lời lòng, lại cho rằng giỡn. Mỗi lần giỡn, lại cho đó là điều lòng.


      - Được rồi, cố gắng lái xe , chúng ta còn phải đón Nhu Nhi nữa đấy. - Duy Nhất nhìn khuôn mặt xụ xuống mà thể giải thích được.

      Bảy năm gặp nhau, Trang Nghiêm thay đổi ít, ràng vẫn cười đáng như trước, nhưng lại khiến cảm thấy có chỗ nào đó hơi bất đồng.

      - Được . . . . . . -Trang Nghiêm nhìn cái rồi dài giọng trả lời, sau đó còn có tiếng thở dài bất đắc dĩ. Người con này chẳng bao giờ coi lời của lòng cả

      Bọn họ đưa Nhu Nhi về nhà, mà đưa bé đến nhà hàng gần đấy ăn cơm, rồi trực tiếp đưa bé đến trường học thêm buổi chiều, ngay sau đó là đến giờ gặp khách hàng.

      Gần tối, sau khi tan học, và Trang Nghiêm lại đón Nhu Nhi về vườn hoa, ngày mai là cuối tuần, những loại hoa khách đặt đều chuẩn bị đâu và đó. Cho nên hôm nay bọn họ có thể nghĩ ngơi, thừa dịp hai ngày cuối tuần, và các công nhân rải giống hoa mới vào vườn, thời gian hai ngày là đủ để hoàn thành việc rải giống và theo dõi rồi.

      - Sư phụ, sư nương." -Mới vừa vào cửa thấy hai người lớn ngồi hóng mát trong sân, Duy Nhất nở nụ cười.

      Từ sau khi quay lại đây, sư phụ và sư nương cũng ở lại đây, là sống ở nhà Thượng rất nhàm chán, dù sao cuối tuần bọn họ cũng về đây chơi vài ngày, bằng ở lại đây luôn cho khỏe người, vừa có thể hưởng thụ bầu khí ở nông thôn, lại có thể giúp chăm sóc vườn hoa, công đôi việc.

      - Về rồi à? Nhu Nhi mau đến đây để ông ngoại thơm cái nào, tuần rồi thấy được gặp ông, cháu có nhớ ông ngoại hả? - Thượng Quan lão già vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức giang tay ra chờ Nhu Nhi nhào vào lồng ngực của mình.

      - Bà ngoại. - Nhu Nhi nhìn ông chút, nhưng để ý đến nhiệt tình của ông, vòng qua ông rồi nhào vào lòng ngực của Thượng Quan lão phu nhân.

      - Ngoan, Nhu Nhi cháu nhớ bà ngoại à? - Lão phu nhân cười tươi, ôm lấy Nhu Nhi ngồi xuống, rồi hiền từ hỏi

      - Dạ, con rất nhớ bà ngoại - Nhu Nhi thân thiết ôm lấy cổ bà, hôn cái kêu lên mặt bà

      - Nhu Nhi cũng làm như vậy với ông ngoại - Thượng Quan lão gia cũng tới trước mặt bé, mở rộng vòng tay.

      - muốn! - Nhu Nhi nhìn ông chút, quay đầu núp vào lồng ngực Thượng Quan lão phu nhân, dù có bị la nữa bé cũng để ý đến ông.

      Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Nhu Nhi thích ông rồi, cũng bởi vì trong ấn tượng của bé, ông là người la mắng mẹ của bé, cho nên ông là người xấu. Và từ lâu bé đem hết chuyện đó để trong đầu. Ấn tượng đầu tiên đối với ông tốt, cho nên dù Thượng Quan lão gia có lấy lòng bé con đến thế nào, Nhu Nhi vẫn quan tâm đến ông.

      - Haizzz…….. tiểu bảo bối, tại sao để ý đến ông đây chứ? Con khiến ông đau lòng quá nha. - Thượng Quan lão gia sững sờ, sau đó là cố gắng đến gần Nhu Nhi.

      Nhu Nhi càng để ý, ông càng cố đến gần con bé. Ông có con , hai thằng con ông đều sinh ra cháu trai. Duy Nhất luôn gọi ông bằng sư phụ, chưa bao giờ gọi ông nghe đứa con nào gọi mình là ba cả, mặc dù ông biết là tại sao, nhưng ông tôn trọng quyết định của Duy Nhất, chỉ vì ông biết trong lòng Duy Nhất có bí mật muốn cho ai biết. Mà ông cũng muốn vạch trần cái vết sẹo ấy ra làm gì. Cho nên đối với đứa cháu như Nhu Nhi, ông muốn để nó qúy ông cách tự nhiên, mặc dù bây giờ nó để ý đến ông, nhưng ông tin tưởng với kiên nhẫn của mình, đến ngày nào đó đứa này gọi ông tiếng ông ngoại, cũng tin đứa này có cố chấp của Duy Nhất như năm đó.

      - Chúng ta vào nhà trước - Duy Nhất buồn cười nhìn Thượng Quan lão gia và Nhu Nhi tranh chấp với nhau, xách đồ trong tay lên, quay sang với Trang Nghiêm.

      - Được - Trang Nghiêm cười cười chuẩn bị xoay người vào, bên ngoài căn nhà vang lên tiếng động cơ xe.

      Trang Nghiêm cùng Duy Nhất xoay người nhìn ra ngoài, thấy có mấy người tiến vào.

      - ơi. - Nhu Nhi vừa nhìn thấy Thượng Quan Mặc Nhiên và Thượng Quan Kiệt Nhiên chạy ra nghênh đón, sớm quên mất chuyện mình cãi vã với ông ngoại

      Ba đứa gặp nhau, tụm lại chỗ chơi đùa.

      - , chị dâu, hai người tới chơi. - Duy Nhất mỉm cười chào hỏi hai người, trong sân nhiều hơn vài người, cũng lập tức có thêm nhiều tiếng cười, tất cả đều thể hình ảnh của gia đình ấm áp.

      Đây mới là khí mà gia đình cần có?

      Minh Dạ Tuyệt đứng ở cửa lúc lâu, lại trở vào trong xe, ngồi trong xe đến khi mệt mỏi lại ra ngoài, từ lúc mặt trời còn đỉnh đầu đến khi mặt trời lặn về phía Tây, rồi lại đợi đến lúc mặt trăng lên đỉnh ngọn cây, ánh sao rải đầy bầu trời, vẫn chưa trở về.

      - Shit, cả ngày mà vẫn về nhà. – Nhớ tới việc sáng nay vừa nhận điện thoại xong liền rời , ánh mắt Minh Dạ Tuyệt nheo lại, chợt nhấc chân đá cái mạnh vào gầm xe hơi.

      Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng càng nóng nảy.

      Người phụ nữ chết tiệt này, cũng gần nửa đêm rồi, ta lại còn chưa trở về. Tại sao trễ như thế này rồi mà quay về, rốt cuộc ta đâu? Chẳng lẽ đến nhà tên khốn kia?

      Nghĩ tới đây, tim của khỏi co lại.

      Khốn kiếp, nếu ta làm như vậy, bỏ qua cho ta.

      Bầu trời từ màu đen chuyển sang mà ánh sáng rực rỡ, mặt trời dần nhô lên nhưng vẫn chưa quay lại.

      Minh Dạ Tuyệt từ tức giận trở nên nóng nảy, lại từ nóng nảy chuyển sang phẫn hận, nhìn mặt trời từ từ thức giấc, mặt của dần trở nên trầm, bàn tay nắm chặt.

      biết là do cả đêm ngủ hay trong lòng lo lắng, mà mắt của xuất đầy tia máu, cả người đều có vẻ mệt mỏi.

      Người phụ nữ chết tiệt, ta ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Lạị dám cả đêm về, chờ đến khi quay về dạy dỗ cho ta trận.
      Last edited: 7/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 83: TRA ĐƯỢC (Kết)
      EDITOR: BI NGẠN HOA


      Nhìn cánh cổng rồi định lấy điện thoại ra gọi cho , nhưng lại đột nhiên phát , biết số điện thoại của . tại mới phát , nếu như bỏ , có cách nào để tìm được , thế giới của hiểu chút nào.

      Nhìn cánh cửa cổng đóng chặt, trong lòng khỏi dâng lên nỗi phiền muộn, lấy điện thoại di động ra bấm mã số khác.

      - Điều tra cho tôi qua thiếu phu nhân nơi nào, nếu có tin tức lập tức báo cáo cho tôi biết.- Phân phó xong, nhìn cánh cổng mà mặt trở nên cứng ngắt.

      Người phụ nữ ấy, đừng làm gì quá phận, nhẫn nại của tôi cũng có hạn.

      Sáng sớm, Duy Nhất rời giường ra vườn phân loại hoa với công nhân, từ lúc mặt trời lên cao rồi lặn về phía tây, hạt giống cũng rải đều hết mọi nơi.

      Ngồi thẳng người lên rồi lau hết mồ hôi trán, quay đầu lại nhìn bọn vui đùa ở bờ ruộng hoa bên cạnh, nơi này khiến cho người ta và đều có cảm giác thỏa mãn. Từ lúc đến nơi này, nụ cười mặt Nhu Nhi lên nhiều hơn , tâm tình của nó cũng càng ngày càng tốt, ưu sầu rất ít tìm đến nó nữa, nếu người đàn ông kia tìm phiền phức cho , có lẽ còn điều gì khiến bận tâm nữa.

      Công ty họ Minh.

      - Tổng giám đốc. . . . .- Phương Lập Diệp nhìn người ngồi sau bàn công tác, nhìn người đàn ông nãy giờ chịu lên tiếng chuyện, bọn họ đứng ở chỗ này hơn nửa tiếng đồng hồ, người nơi này đều đợi quyết định của , nhưng ta vẫn ngồi ở chỗ đó câu nào, nên bọn họ chỉ dám đứng đó dám có hàng động gì thêm.

      - Rầm

      - Phế vật, có chút chuyện như vậy mà cũng làm xong, tôi nuôi mấy người làm gì hả? .

      tiếng vang lớn, ngay sau đó là tiếng rống giận kèm theo. Cả phòng làm việc ngập tràn mùi thuốc súng, khiến cho người ta thở nổi.

      - Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, xin người cho tôi thêm cơ hội, tôi bảo đảm lần này nhất định có gì sai sót.- người trong đó cúi đầu run rẩy , đầu gần như chạm vào nền nhà.

      - Cút. - Minh Dạ Tuyệt trừng mắt người trước mặt, trong mắt toát ra tia lửa.

      - Vâng, vâng- Mấy người kia cúi thấp đầu ra khỏi phòng làm việc, dám làm gì thêm.

      Phương Lập Diệp nhìn Minh Dạ Tuyệt cái, lắc đầu rồi ra ngoài.

      Hai ngày nay, từng người từng người vào phòng làm việc, người nào bị chửi. Cũng biết hai ngày nay tổng giám đóc của bọn họ gặp phải chuyện gì, gặp người liền mắng. Tính tình trước kia cũng tốt hơn là mấy, nhưng vô duyên vô cớ phát giận, nhưng bây giờ, ta trở nên khó chịu như vậy.

      Trong phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, Minh Dạ Tuyệt xoay người tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài chuyển sang sắc đỏ, mặt của cũng càng thêm bó chặt, hai ngày hai đêm chưa từng ngủ, khiến tâm tình của thay đổi , có thể là kém đến cực điểm.

      Thuộc hạ của điều tra ra được đâu, cũng tra ra được từng chút gì về . báo cáo , chuyển đến đây chỉ được hai tuần lễ mà thôi, từ trước đến nay chưa có ai tới đây, hàng xóng chung quanh cũng quen thuộc với , và cũng để ý đến mọi người gần đó. thường ngày đều rất vội, trừ mỗi ngày về nhà rất đúng giờ, ra cửa đúng giờ, căn bản thấy ai khác trong nhà , dĩ nhiên, thỉnh thoảng còn có người đàn ông xuất ở đó, trừ người đó ra còn người nào ra vào nhà . Mà người đàn ông ấy, bọn họ cũng tra ra được thông tin gì. Bởi vì thời gian ta xuất quá ngăn, nên thuộc hạ tra ra được gì.

      Nhìn mọi thứ bản báo cáo, tâm tình của càng ngày càng tệ. trải qua, tra ra được, trước đây xảy ra chuyện gì, cũng tra ra được. Tại sao người của thể tìm được bất cứ thứ gì liên qua đến ? Rất nhiều năm trước, sau khi rời khỏi , chuyện trước khi lấy . chút cũng biết, giống như có người phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan về . báo cáo chỉ , năm mười tuổi mẹ tự sát, bị người tình của cha mình bán , mười năm sau đó đột nhiên xuất , cho , có ai biết ở chỗ nào, cũng người nào biết cuộc sống trước đây là dạng gì. Hành tung của như bí mật, tra đượ, cũng biết gì về .

      Hai ngày qua, vẫn chưa về. Nhìn mặt trời xuống , giận.

      Chợt quay người lại, đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác thành ghế rồi ra ngoài, biết vì sao, cái văn phòng làm việc nhưng chục năm, giờ lại thấy nó vô cùng ngột ngạt. chỉ muốn đứng trước cửa nhà đợi về.

      Cũng biết là vì là đồ ngốc nhà hay vì là cái gì, tại chỉ muốn bắt về lại đây, để ở bên cạnh đến già. là đồ ngốc của , vốn nên ngoan ngoãn bên cạnh , ngoan ngoãn nghe lời của .

      - Tổng giám đốc.- Vừa ra cửa Hạ Thanh Lịch bước lên đón tiếp, lâu rồi chưa với câu. cam lòng, thể như vậy được nữa, chờ nhiều năm.

      Minh Dạ Tuyệt ngay cái liếc nhìn cũng bố thí cho ta, trực tiếp vào thang máy. Kể từ khi biết Duy Nhất là đồ ngốc, liền sinh ra cảm giác chán ghét đối với ta, mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được mục đích của Hạ Thanh Lịch ở đây, nhưng chuyện ta tổn thương Duy Nhất là . Đồ ngốc của cho bất kỳ ai ức hiếp.

      Nhìn Minh Dạ Tuyệt biến mất ở cửa thanh máy, Hạ Thanh Lịch cắn chặt môi, trong mắt có nước, tại sao ngay cả nhìn mình ấy cũng nhìn, phải ả ta rồi sao? Tại sao ấy vẫn thấy được tồn tại của ?

      Minh Dạ Tuyệt lần nữa lại đến đây, nhìn chỗ này đóng cửa hai ngày hai đêm, cắn răng chặt.

      Còn chưa về, còn chưa về, chẳng lẽ quay về đây nữa?

      Nghĩ tới khả năng này, trong lòng cảm giác trống rỗng, giống như bị người ta bỏ rơi vậy, khiến đứng ngồi yên.

      Ngày từ từ tối , nhìn ánh đèn lên đường, Minh Dạ Tuyệt biết tư vị trong lòng mình giờ đây là gì, càng ngày càng lo lắng, chưa bao giờ vi người phụ nữ đứng ngồi yên, cũng chưa từng đứng trước cổng người phụ nữ đợi ta hai ngày hai đêm.

      chỉ biết, muốn tìm trở về, muốn về lại đây.

      Gió đêm dần dần nổilên, mang theo cái hơi lạnh nhưng mát vào buồng xe, rồi lại thổi vào trong lòng nóng giận của , vẫn chưa về, hai đêm rồi, hôm nay là đêm thứ ba, phải sau này quay về nữa phải ?

      Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe dừng trước cửa nhà , ngay sau đó từ bên trong xuống nam nữ, trong ngực người nữ ôm đứa trẻ, người nam vội vàng xuống xe mở cửa lấy đồ. Nhìn nam nữ kia, tay của phát ra tiếng răn rắc.

      Thế nhưng lại ở chung nơi với ta, lại dám ở chung với tên kia hai ngày hai đêm.
      - "Được rồi, trời cũng còn sơm, cũng mau về nghỉ ngơi !- Bế Nhu Nhi ngủ say bỏ lên giường, Duy Nhất xoay người với Trang Nghiêm đứng đối diện.

      - Cũng giữ lại, đau lòng mà.- Trang Nghiêm vuốt vuốt trái tim, làm bộ đáng bị tổn thương.

      - , đau lòng mới là lạ.-Nhìn bộ dáng của , Duy Nhất cười hì hì hôm nay bọn họ làm hơi bị nhiều cho nên dẫn đến chậm trễ, thu thập xong tất cả về, nhưng nghĩ đến Nhu Nhi lại ngủ thiếp vì mệt.

      - Ừ, , em nhớ khóa cửa cẩn thận. - Trang Nghiêm xong xoay người ra ngoài.

      - Biết, dài dòng quá . - Duy Nhất cười sau , cùng với ra ngoài, cho đến khi xe lái , rồi mới xoay người vào cửa, lúc cửa chuẩn bị đóng lại hoàn toàn, giống như bị cái gì đó chặn lại, thể chuyển động.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 84: TRANH CHẤP
      EDITOR: BỈ NGẠN HOA

      Hồ nghi mở cửa sắt ra, vừa định kiểm tra xem có cái gì chặn lại dưới đất hay , bóng đen xuất trước cửa, cả người bị bóng đêm đó bao phủ lên, ánh đèn đường hắt lên tấm lưng của người nọ, khuôn mặt của bao phủ trong bóng đen, để cho thấy khuôn mặt của .

      Do phòng bị, lúc thấy được bóng đen kia liền vung tay đánh, nhưng như mong muốn, bóng đen kia cũng vươn tay ra bắt lấy cái tay định đánh vào má , ngay sau đó cái tay khác cũng nhanh chóng chộp lấy , Duy Nhất sững sờ ngờ người này ra hành động nhanh như vậy, mặt trầm xuống rồi túm lấy cái tay đặt cổ tay , chân trái chợt giơ lên, lấy tốc độ cực nhanh đá phía dưới đầu gối của .

      - Người phụ nữ này, dừng tay mau.- thanh lạnh lùng vang lên bên tai , thoáng chốc khiến kinh hãi, động tác ngừng lại.

      - . . . . . - Nghe thanh quen thuộc đó, rồi cái mùi vị lạnh lạnh quen thuộc bao bọc lấy người , phòng bị người cũng thả lỏng.

      Tại sao ta lại đến đây?

      - Tại sao trễ như vậy mới quay về? đâu hả? Người đàn ông kia là ai- Vừa mở miệng chính là chất vấn, khiến Duy Nhất nhăn mày.

      - đến đây lúc nào? Đến đây làm gì hả? - Duy Nhất rũ bỏ phòng bị, muốn rút tay ra, nhưng ta lại càng nắm chặt hơn, thậm chí khiến đau.

      - trả lời tôi, tại sao hai ngày về? Người đàn ông kia là ai?- Minh Dạ Tuyệt càng nắm càng chặt, khi thấy người đàn ông kia cùng quay về đây với , bực tức, ngủ nghỉ ngơi chờ hao đêm liền, nhưng lại về cùng với người đàn ông khác, khiến thực chịu nổi.

      Duy Nhất vô lực thở ra hơi, giương mắt cắn răng mở miệng - Tôi đến đâu liên quan đến à? Buông tay ra.

      - Có liên quan sao? có liên quan sao? - Nghe giọng điệu xa cách của , Minh Dạ Tuyệt chợt kéo đến bên cạnh mình, mặt đột nhiên tiến sát đến mặt , trong đêm tối ánh mât loé sáng nhìn chằm chằm

      - " liên quan. Cho nên, mời buông tay, tôi rất mệt mỏi, tại chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi, xin ngày về giùm. - Duy Nhất nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm lửa kia, rồi lên giọng .

      Hai ngày mệt mỏi khiến còn sức, còn hơi để mà tranh luận với ta.

      - liên quan? - Nghe lời ..., Minh Dạ Tuyệt hận thể bẻ đầu xuống, dám tất cả đều liên quan đến mình sao?

      - Đúng, liên quan

      - Lam Duy Nhất, cần quá đáng như vậy.

      - Quá đáng? Hừ?... Nhìn ta Duy Nhất cười nhạo - Nửa đêm canh ba tìm tới nhà rồi, khiến người khác nghỉ ngơi được, ai mới quá đáng hả?. Ngày đó tôi rất ràng, ly hôn, vậy chúng ta là người xa lạ, đừng đến tìm tôi nữa, đừng làm phiền tôi nữa! - Duy Nhất chợt hất tay ta ra, tức giận nhìn , rồi hét lớn vào mặt , ngực bởi vì cơn giận mà lên xuống phập phồng, tại sao buông tha cho chứ?

      - , tôi cho biết, nếu muốn phủi sạch quan hệ cùng với tôi, có cửa đâu. Lam Duy Nhất, đồ ngốc, tại sao chuyện là đồ ngốc lại cho tôi biết? À? Tôi cho biết, chỉ cần là đồ ngốc, vĩnh viễn thoát được tôi đâu - Minh Dạ Tuyệt hầm hừ, từng bước đến gần .

      - ...... Làm sao biết? - Nhìn thấy ta từng bước tới gần mình, Duy Nhất sợ hãi lui về phía sau, ta sao biết được? Lúc nào biết? Ngày hôm kia, ta vẫn còn chưa biết mà?

      Chẳng lẽ là.... Minh Dạ Phạm?

      Nghĩ tới khả năng này, mắt Duy Nhất chợt lạnh lẽo, tại sao Minh Dạ Phạm lại làm vậy? Tại sao dưới tình huống bây giờ lại cho ta biết?

      - Làm sao tôi biết được ư? Nếu như người khác cho tôi biết chuyện này, có phải cũng định giấu tôi chuyện đó mãi đúng k? Cả đời gạt tôi? - Từng bước tiến tới gần, từng chữ phẫn hận phun ra.

      Nỗi khiếp sợ ban đầu, và hốt hoảng cũng biến mất. Coi như ta biết làm được gì? nợ gì ta? Sợ ta làm gì?

      - Nếu như tôi mà cho ..... tôi sao? Trong lồng ngực tồn tại của tôi sao? - Duy Nhất dừng bước, theo dõi ánh mắt ta. Mặc dù biết đây là thể nào, nhưng hỏi ra lúc này, trong lòng vẫn có chút mong đợi.

      - Tôi ....... - Nghe câu hỏi của , Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, biết trả lời như thế nào, chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này.

      ? có vì là đồ ngốc mà ?

      thể nào, dĩ nhiên thế nào, làm sao có thể người phụ nữ? Coi như là đồ ngốc, cũng thể được.

      - Nếu biết, mấy lời ấy ra có gid khác nhau chứ? Mời giùm tôi, giữa chúng ta còn gì để nữa rồi." Nhìn ta đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn trong mắt của ta là mịt mù xác định , chê cười bản thân, lòng của giống như bị gì đó chích vào, khó chịu đến mức thể thở nổi.

      Quả nhiên, , dù là đồ ngốc, cũng

      Nghĩ tới mấy phần mong đợi lúc nãy của mình, Duy Nhất cười nhạt, ở trong lòng cười nhạo mình, quá buồn cười phải ? Mình biết ta bao giờ mình, vậy mà trong lúc vô tình mình lại mong đợi từ ta điều gì?

      - Nếu như cho tôi biết, chính là đồ ngốc, tối thiểu tôi cũng đối xử tốt với , ly hôn với . - Nhìn bộ dạng làm gì sai của , còn dám đuổi . Minh Dạ Tuyệt nhìn được hét lớn. Thái độ của ta là gì đây? Tại sao trở nên biết lí lẽ như vậy?

      - Nhưng vẫn tôi, đúng ? - Duy Nhất nhìn thẳng vào mắt mặc dù, nhìn thấu hết suy nghĩ trong đó, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra người ta có bất kỳ chút tình cảm nào dành cho , thấy ta có phản ứng gì, thêm - Nếu như vậy còn gì đáng

      - có gì đáng ? giữa chúng ta còn gì để đáng ? Chẳng lẽ biết tôi luôn luôn tìm hay sao? Sống bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, biết tôi luôn tìm , mà câu nào, là muốn làm cái gì? Muốn nhìn tôi rồi chê cười tôi sao? Thấy tôi điên khùng tìm kiếm , vui lắm sao? thấy tôi ngốc nghếch lắm sao? - Minh Dạ Tuyệt bước lên tóm lấy . cho rằng cố ý , cho rằng muốn xem chuyện cười từ nơi .

      Cũng bởi vì, vứt bỏ hay sao?
      Last edited: 7/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 84.2: TRANH CHẤP
      EDITOR: BỈ NGẠN HOA



      - Vậy từng cho tôi biết là ai chưa? từng là Minh Dạ Tuyệt sao? cho tôi biết, chính là Tuyệtca ca lúc còn sao? Chưa hề, chưa bao giờ. Là chính tôi nhận ra, tôi nghe tên biết liền là ai. Phạm vừa nghe đến tên tôi biết tôi là ai, mà tôi lại ở bên cạnh bảy năm, lại nhận ra tôi, biết tôi là ai. Cho đến khi người ta với , thìanh mới biết. Bản thân tôi ở bên cạnh bảynăm trời, nhưng sáng bằng cái tên rấtquan trọng. Vậy clàm ái gì? Vậy chỉ cóthể , bản thân tôi trong mắt quá bé, bé đến mức tôi ở bên cạnh bảy năm nay, vẫn phát ra tôi. Mặc dù tôi biết lý do vì sao tìm tôi, chỉ là, vẫnnên cám ơn tìm tôi trong thời gian gầnđây, cám ơn . Xong chưa? Như vậy đủchưa? có thể bây giờ chưa? - mà lòng chua xót, cổ họng căng lên vì đâu. Chuyện sáng tỏ, ở trong lòng anhc ó bao nhiêuquan trọng, ở bên cạnh bảy năm, nhưngkhông sánh được cái tên mơ hồ trong lòng , đây coi là cái gì? biết mình nênđau lòng hay là nên cảm ơn còn nhớtên mình hay .

      - Cứ như vậy? - Minh Dạ Tuyệt dám tin nhìn , tìm nhiều năm như vậy, chỉ nghe vài câu này là xong sao?

      - Đúng, chính là như vậy.

      - ? bây giờ muốn tôi ? Khốn kiếp, đừngquên năm đó là tôi mua .. số phận của là của tôi, người của cũng là của tôi, lập tức trởvề của tôi, sau này được bỏ , cũngkhông cho phép ở cạnh người đàn ông khác.- Minh Dạ Tuyệt nghe ..., hung hăng nắm hai vai , muốn động thủ bóp chết , rồi lại biết vì sao, tay di chuyển đến cổcô.

      - mua tôi, nhưng cũng làm mất tôi, khôngphải sao? chỉ mua tôi lần thứ nhất, cùng chưa từng bán lần thứ hai. Đồ ngốc của , đãchết vào cái đêm vứt bỏ rồi. Người đangtrước mặt bây giờ, có bất cứ quan hệgì với , chưa, mời giùm tôi.- Duy Nhất nhã từng chữ .

      Trong cả cuộc đời, chuyện thống hận nhất là chuyện bị bán , đó là chuyện bao giờ muốn người khác nhắc đến. Mặc dù bị bánđi, khiến gặp , nhưng thà tình nguyện cả đời này chưa biết , cả đời chưa gặp .

      - . . . . . . - Nhìn Duy Nhất cự tuyệt, Minh DạTuyệt nheo mắt, người phụ nữu này càng ngày càng quá mức, trước kia biết còn chưa tính, phải đồ ngốc của luôn ngoanngoãn nghe lời hay sao?

      - Xin. . . . . . - Duy Nhất tới cửa rồi đưa tay làm động tác mời về. mặt mang bấtkỳ vẻ mặt nào.

      - theo tôi. -Nhìn động tác , Minh Dạ Tuyệt làm gì , đứng đó.

      - Từ cái hôm gặp lại tôi, cứ nhiều lời bảo tôi quay về với , nhiều lần như vậykhông cảm thấy phiền sao? Tôi , chúng tađã ly hôn , vậy muốn tôi về đó làm gì? Và tại sao lại muốn tôi về đó?

      - Cùng tôi trở về. - Minh Dạ Tuyệt cứ nhìn côcứ lặp lại câu .

      nghĩ ra lý do tại sao phải quay vềbên cạnh mình, nhưng chỉ biết nhất địnhphải quay về cùng với . Bằng , tim củaanh rất trống trải, giống như thiếu vài món đồ vậy.

      - Xin giùm - Duy Nhất cũng nhìn thẳng vàoanh, chịu thỏa thuận.

      Nếu bàn về chịu đựng, bao giờ thuaanh.

      Cho đến cuối cùng, hai người cũng lêntiếng chuyện, chỉ căm tức nhìn đối phương chịu thỏa hiệp, thời gian như ngừng lạivào giây phút ấy.

      - Được, rất tốt. - Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệtcắn răng nhã ra hai chữ, đột nhiên xoay người đivề phía cửa, nếu tự , có biệnpháp khiến tự đầu hàng.

      Nghe ta , Duy Nhất sững sờ, nhưng khinhìn động tác của ta giật mình, vộivàng chạy theo hướng người đàn ông kia, lúc ta chuẩn bị chạm vào nắm cửa, vội chặn giữa ta và cánh cửa.

      - muốn làm gì? - Thận trọng nhìn ta, trong mắt toát lên vẻ phòng bị.

      - Làm gì? Tôi muốn mang con của tôi . - Minh Dạ Tuyệt nhìn người dang hai cánhtay đứng trước mặt , cản trở đường củaanh chỉ là người phụ nữ, cười ác ý, cũng tin trị được .

      - đừng mơ mộng hão huyền, được. -Duy Nhất cắn răng ra, chưa bao giờ biết người đàn ông này có thể làm như vậy.

      - được? Đừng quên nó là con của tôi. - Minh Dạ Tuyệt .

      - cũng đừng quên, Nhu Nhi thuộc quyềnnuôi dưỡng của tôi, tôi có đồng ý, cũng có quyền mang nó . - Duy Nhấtbình tĩnh đứng trước cửa , nhưng lòng lạnh hơn vài phần.

      - Bây giờ tôi hối hận rồi, quyền nuôi dưỡng tôikhông muốn giao cho nữa.- Minh Dạ Tuyệtđột nhiên áp mặt vào mặt , nhàng .Mắt chăm chú nhìn , trong đêm tối phát ra ánh sáng nguy hiểm.

      lần lại lần nhượng bộ, vẫn khôngbiết điều, vậy đừng trách ra tay ngoan độc.

      - Đáng tiếc, luật pháp có hiệu lực rồi, bây giờNhu Nhi là của tôi. - Duy Nhất bị lời ta hù được đâu, muốn đoạt lại Nhu Nhi trong tay sao? Nằm mơ.

      - Tôi có thể kháng án, đừng cho rằng tôi hếtcách với . - thanh của ta càng ngày càng thấp, đôi môi cũng càng ngày gần hơn, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra quyết tâmtrong tình thế bắt buộc.

      - Tốt, có thể thử xem, tôi bảo đảm như ạm mong muốn. tại Nhu Nhi khálớn, dù là luật pháp cũng tôn trọng ý kiến củatrẻ con. cho là, nó chọn theo sao? - Đừng tưởng rằng hiểu, lúc ấy vì quyền nuôi dưỡng Nhu Nhi, tìm hiểu kỹ về quyền nuôi con trước khi tính toán việcly hôn rồi, muốn lừa cũng có dễ đâu.

      - Luật pháp? cho rằng cái này có thể ngăn cản tôi được dao? phải biết, luật pháp là do con người định đoạt, là do con người quan lý, chỉ cần tôi muốn, nghĩ mình thắng được tôi? có tin hay , chỉ cần tôi muốn, quyên nuôi dưỡng Nhu Nhi nhất định là của tôiđấy, bây giờ tôi cũng có thể khiến vềnhà, biết ?

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta, trong lòng Duy Nhất run lên, lát sau sau, mới khe khẽ mở miệng.

      - Tin, tôi làm sao dám tin, có chuyện gì mà Minh Dạ Tuyệt thể làm được hứ?Chỉ là, anhtin hay , chỉ cần người đó bịlàm sao, tôi có thể biến mất ngay lập tức trướcmặt , để cho vĩnh viễn bao giờtìm được tôi, cũng tìm được Nhu Nhi? Cảđời này cũng thể gặp lại tôi đâu, biết chưa?

      Giọng trầm thấp và lạnh lẽo mang theo quyết tâm và thỏa hiệp của , Minh DạTuyệt nhướng mày, trái tim, lỡ nhịp đập. Lời của đáng trúng vào chỗ đau của , chuyện biến mất mười năm, vẫn chưabiết gì cả. Nếu là lúc trước, ra như vậy, hừ mũi khinh thường, nhưng bây giờ, anhlại dám phớt lờ.

      - Mời . -Duy Nhất lần nữa, thanh có chút lo lắng.

      - Được, tốt. Tôi, trở quấy rầy ,nhưng cũng đừng làm cho tôi nhìn thấy bất cứ tên đàn ông nào bên cạnh , nếu , tôi sẽmặc kệ bất cứ giá nào, đem Nhu Nhi về bêncạnh tôi, người bên cạnh cũng đừng mong khá hơn là bao. - Minh Dạ Tuyệt lui từng bướcvề phía sau, lần đầu tiên biết cảm giáckhông đủ mạnh, lần đầu tiên biết, cõi đời này cũng có chuyện thể làm được.

      Duy Nhất nhìn ta lui từng bước ra khỏi cửa,thân thể dựa cửa từ từ trượt lên đất, tronglòng tim đập dữ dội, trong đầu hỗn loạn khôngthôi.

      Rốt cuộc ta muốn làm gì? Tại sao ly hôn rồimà còn xuất trong cuộc sống của ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85: Là em?

      Nhìn cánh cửa vẫn mở rộng, thất thần ngồi dưới đất lâu. Cho đến khi cái cảm giác lạnh lẽo nơi nền đất truyền đến người, cái hơi lạnh theo cơn gió vờn qua tóc, để cho rùng mình cái, mới đứng lên khỏi mặt đất. Lúc này mới phát , chân của vẫn mềm nhũn, vẫn còn sợ , sợ đem Nhu Nhi , và sợ làm chuyện gì đó với bọn họ.

      Cổ họng căng lên khiến hít thở thông, hít hơi sâu, từ từ về phía cổng, mượn ánh đèn đường chói sáng vẫn tìm thấy bóng dáng của , lúc này mới yên tâm, đóng cửa về.

      Những lời ta là có ý gì? Rốt cuộc ta muốn làm gì? Nếu thương nên tham gia vào cuộc sống của , phải sao? Làm gì còn phải ép buộc thể chuyện với người đàn ông khác? Rồi còn lo lắng chuyện có về muộn hay nữa?

      Nằm ở giường, nhìn Nhu Nhi ngủ an lành, nhưng lại có đêm mất ngủ.

      Ngày hôm sau, vẫn rời giường đúng giờ, làm xong điểm tâm rồi gọi Nhu Nhi dậy ăn sáng, sau đó mắt tự chủ nhìn quanh bốn phía, thấy có xe nào đậu bên ngoài, cũng thấy ai xuất ở đây, mới xoay người đóng cửa lại, lúc khóa cửa rồi chuẩn bị rời nhìn vào góc tường bên cạnh cửa sắt, chẳng biết vì sao nơi đó lại xuất rất nhiều tàn thuốc. Nhìn đống tàn thuốc ấy, nhăn mày lại, là ai có đạo đức công cộng như vậy, lại ném đầu thuốc lá ở cửa nhà ? Nhưng khi nhìn thời gian sắp muộn, nên cũng rãnh để dọn dẹp chúng, thể làm gì khác hơn là xoay người lên xe cùng với Nhu Nhi.

      Mới vừa vào mùa Thu, mặt trời vẫn còn rất ác liệt, ánh nắng cực nóng chiếu lên người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhưng cũng khiến mồ hôi người họ chảy ròng ròng. Sau khi Duy Nhất cùng mấy người công nhân bận rộn dọn đóng hoa cỏ, nhìn chúng có hư hại bao nhiêu, mới đưa tay lên lau mồ hôi hột trán rồi ngồi xuống bậc cầu thang bên cạnh.

      Nhìn những đóa hoa được trình bày theo đủ dạng khác nhau, cùng ánh mắt vui vẻ của những người khách đến lấy hoa, nở nụ cười hài lòng.

      Mấy ngày nữa ở đây tổ chức lễ hội giao lưu, nên chẳng thiếu được những đóa hoa trang trí, nhìn nhưng đóa hoa nở rộ bên kia, trong lòng thỏa mãn. Tuy nhiên có lúc cũng thấy hơi mệt mỏi chút, nhưng nhìn cố gắng của mình được người khác thừa nhận, loại cảm giác đó có gì có thể thay thế được.

      Nhìn mọi người ngắm hoa, cười ngây ngô.

      Mấy ngày nay yên tĩnh đến khó tin, từ sau ngày hôm đó, quả nhiên Minh Dạ Tuyệt tiếp tục đến tìm nữa, cũng xuất đột ngột trước mặt . Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của cũng có thể đặt xuống, chẳng lẽ, ta bỏ qua? Nghĩ nghĩ lại, lại cười, trong lòng an tâm hơn mấy phần, có thể quay về cuộc sống trước đây, trong thế giới của có đánh giết, có cãi vả, yên lặng trải qua những ngày mà mong muốn.

      - Xong rồi - giọng ấm áp chợt vang lên đỉnh đầu , khiến trong trạng thái trầm tư suy nghĩ, lại gặp cơn gió xuân mát lạnh thổi qua cõi lòng, để cho thân thể mệt mỏi của nhõm hơn phần.

      Ngẩng đầu nhìn lên, liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười đầu , nụ cười kia dưới ánh nắng mặt trời lại vô cùng chói mắt.

      - Ah? Làm sao lại ở đây? - Nhìn gương mặt ôn hòa ấy, khỏi lên nụ cười tươi, biết vì sao, mỗi lần nhìn đến , lòng của cảm thấy rất nhõm. Tất cả thứ thoải mái biên mất còn dấu vết, lúng túng, khẩn trương của cảm giác xa lạ.

      - Tôi cũng là trong số những người chủ của nơi này mà. Tới đây cũng là chuyện bình thường! - Đông Phương Dực cười khom ngồi xuống bên cạnh .

      - . . . . . sợ bẩn quần áo à? - Duy Nhất nhìn động tác của có chút kinh ngạc, ở trong ấn tượng của người có tiền bao giờ ngồi mặt đất hoặc bậc thang như .

      - Bẩn sao? cảm thấy bẩn sao? Tôi lại thấy nó cực kỳ thoải mái - Đông Phương Dực nhìn khuôn mặt giật mình của cười sâu hơn.

      Bộ dáng giật mình của càng thêm đáng .

      - Tôi và khác nhau mà, tôi làm công nhân, còn ….

      - Có chỗ nào khác nhau, có thể ngồi tôi cũng có thể ngồi! Tôi với đều là người, phải sao?

      - Ha ha, cũng đúng. - Nghe lời của , càng vui vẻ.

      biết tại sao, chưa từng có cảm giác gò bó khi ở cùng , cứ như họ là bạn bè Iâu, chuyện vô cùng hợp ý, chưa từng có cảm giác phòng bị, cùng nghĩ có lẽ vì là bạn của Trang Nghiêm nên mới thế!

      - Như thế nào? Mệt à? - Đông Phương Dực nhìn những giọt mồ hôi li ti trán giập mình, đưa ống tay áo lên lau giùm cho . Động tác tự nhiên mà tùy ý, tựa như đây là chuyện bình thường hay làm.

      - Hả….- Duy Nhất nhìn động tác của mà sửng người, mặt hơi đỏ lên, sau đó nhìn về phía mấy bông hoa kia. - Làm chuyện mình thích, mệt mỏi cũng là điều đáng giá.

      - Đúng vậy, có thể làm chuyện mình thích cũng là loại hưởng thụ, đúng ? – Nhìn vào trong ánh mắt của , thấy được đoán gì đó, tự nhiên mỉm cười.

      người phụ nữ rất đặc biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy , là biết rất đặc biệt. người chưa bao giờ mang theo những đồ trang sức dư thừa. mặt của chưa từng có son phấn, làn da mịn màng cách tự nhiên. người cũng chưa từng có mùi nước hoa, hơi thở đều là mùi thơm đặc trưng của phái nữ.

      chưa bao giờ cố ý thu hút chú ý của người khác, nhưng mỗi khi xuất vẫn có thể tìm được . chưa bao giờ để ý đến nào, hoặc có thể , chưa bao giờ để người con nào vào trong trái tim của mình, nhưng kể từ khi xuất trước mặt , ánh mắt đều tự giác chuyển sang người .

      Nhìn gương mặt thanh tú của , mặt nổi lên nụ cười, trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu, lại vừa hay nhìn thấy cảnh khiến cho phải lo lắng.

      - A….. – kêu lên tiếng, đứng lên chạy ra đường cái.

      - Sao thế? – Nhìn vội vã chạy , Duy Nhất cũng chạy theo , liền thấy lao qua đường ôm lây đứa trẻ chơi đùa, cũng đúng lúc này chiếc xe lao hanh như xé gió thoát quá. Suýt chút, đứa bé kia vùi thân ở dưới bánh xe rồi.

      Nhìn đứng bên cạnh cười đùa hỏi thăm đứa trẻ kia, mặt của lại lên nụ cười, lâu đôi vợ chồng chạy tới, người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ lo lắng hỏi han, người đàn ông ngừng lời cảm ơn với .

      - thập Ià người tốt chẳng lẽ sợ mình gặp nguy hiểm sao?- Chi đôi vợ chồng kia rồi, Duy Nhất mới bước tới hỏi

      - Người tốt? Ha ha, tôi cũng được tính là người tốt à? - Đông Phương Dực cảm thấy rất nực cười, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó: - Kỳ nếu là lúc trước tôi cũng để ý đến mấy đứa trẻ chơi đường vậy đâu, bởi vì tôi lái xe nhanh, tôi cũng đua xe phố. Sau lần gặp tai nạn. nhìn đứa bé kia nằm trong vũng máu tôi hơi lo lắng, nhưng cũng có nhiều áy náy với nó, chỉ đến lúc nghe tiếng khóc nức nở của mẹ nó tôi mới biết mình gây ra chuyện gì. biết ? Từ lúc tôi vừa chào đời, tôi cũng chưa từng nghĩ mình gây ra họa gì, bởi vì dù tôi gây họa cũng có người thay tôi giải quyết, phải mắng chửi bản thân mình, thoải mái đến mức nghĩ rằng mọi chuyện thế gian này đều có thể giải quyết bằng tiền, dù sao cái thế giới này vốn Ià thế giới của đồng tiền. Nhưng khi tôi nhìn đứa trẻ ấy mất máu quá nhiều. Mẹ của nó phát điên lái xe cực nhanh tìm cha đứa trẻ để cứu nó, nhưng khi thấy ta hợp tác tôi mới biết mình gây nên chuyện gì, trong lòng mới có cảm giác áy náy. Lúc nhìn ấy thét gào trong cơn mưa vì ai giúp đỡ, tôi hận thể giết bản thân mình ngay lúc đó. Nhưng cũng may, sau đó đứa bé có việc gì. Nhưng từ đó về sau, lúc tôi ở lối bộ chú ý bên cạnh có đứa trẻ nào , tôi muốn mình gây thêm họa nữa? muốn làm cho người mẹ khác lại đau lòng vì mình, có phải đấy là chuyện buồn cười hay !” Đông Phương Dực vừa vừa gợi lại quá khứ của mình.

      sao?” Nghe vậy, Duy Nhất từ từ dừng bước, biết vì sao, thấy dường như việc này rất quen thuộc với mình.....
      Last edited: 11/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :