1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Hoang mang

      Editor: Tiểu Phi Tuyết

      Rốt cục cửa phòng được mở ra, rèm cửa khắp phòng đều bị kéo kín, chỉ khi có cơn gió thổi bay rèm ánh sáng mới có thể chiếu đến lộ ra vài điểm. Trác Minh Liệt thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu núp ở góc.

      "Tiểu thi!" Thấy bọn họ còn sống bảo vệ và Trác Minh Liệt cùng thở phào nhõm.

      "Tiểu Thi, Cầu Cầu!" Trác Minh Liệt khẽ gọi.

      "Chú......" Tiếng của Cầu Cầu nghe qua cực kỳ chua chát, bi thương.

      Trác Minh Liệt bước nhanh đến,"Tiểu Thi, làm sao vậy?" vén rèm lên cho ánh mặt trời chiếu vào.

      ngẩng đầu lên phát , trong con ngươi nguội lạnh có chút sức sống.

      " thấy Triết Vũ đâu nữa!" Giọng của khàn khàn. "Lạ , tôi tìm ấy khắp nơi nhưng thấy, vì sao thấy ấy nữa?" Dường như chỉ là giấc mộng, khi tỉnh dậy còn gì nữa. Về phần Lý Triết Vũ, Tiểu Thi lại càng hoang mang. bắt đầu lo lắng bản thân sống trong thế giới người khác xây lên cho !

      Trác Minh Liệt ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay kéo đến lồng ngực, đại khái hiểu chuyện gì xảy ra rồi! Có lẽ cái tên Lý Triết Vũ kia từ bỏ Tiểu Thi và Cầu Cầu, loại đàn ông ghê tởm cực độ!

      suy nghĩ giọng hỏi Cầu Cầu:"Cầu Cầu, cháu có ăn cơm ?"

      "Có!" Cầu Cầu :"Nhưng mà mẹ !"

      Trác Minh Liệt kinh sợ, chẳng lẽ Tiểu Thi vượt qua ba ngày như vậy? Nếu quay lại, có phải vẫn tiếp tục xuống như vậy? Trác Minh Liệt muốn an ủi Tiểu Thi nhưng biết bắt đầu từ đâu, dù sao tại có lẽ việc phải làm là cho ấy ăn chút gì .

      "Mẹ!" Mộc Mộc cẩn thận đứng trước mắt Tiểu Thi, nó tự ý nhận định là mẹ.

      Tiểu Thi nhìn Mộc Mộc, đôi môi khô khốc trắng xanh hơi động cái.

      "Tôi nghĩ rời khỏi người đàn ông kia có lẽ tốt hơn!" Trác Minh Liệt .

      " đúng, đúng!" Tiểu Thi lắc đầu mạnh, cảm giác sợ hãi khủng hoảng trong lòng này có biện pháp biểu đạt ra bên ngoài.

      ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cái gì đó lấp lánh, Trác Minh Liệt nhìn ra được cho tới bây giờ phải là bi thương mà là loại sợ hãi và hoang mang thể hiểu nổi.

      " ấy mất tích, hiểu ? ấy để lại cho tôi số điện thoại đông tây đều là giả, kết nối thậm chí cả phương án dự phòng cũng tồn tại, đây thực thể tưởng tượng nổi!" Tiểu Thi lắc đầu, giọng nghe qua như là thào với bản thân mình.

      "Có lẽ ta có chuyện gì!" Trừ những lời này biết phải an ủi thế nào.

      " Triết Vũ xảy ra chuyện? Nhưng mà ấy có thể xảy ra chuyện gì đây?"

      "Ngoài Lý Triết Vũ, có biết bạn bè nào khác của ta ? Hay là người nhà?"

      Tiểu Thi lắc đầu, ở đây năm năm, trong trí nhớ của năm năm qua ngoài Triết Vũ dường như chưa bao giờ thấy người khác xuất . cũng chưa bao giờ nghe Triết Vũ về người khác, thực là điều này sao có thể? làm sao lại có bạn bè hay người thân? Nhưng vì sao trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề này? Tiểu Thi càng sợ hãi, giống như rơi vào hạng động lớn, như là sống trong mưu rất lớn.

      Bằng tự mình tìm nơi các người từng ở, tìm ta , tôi tin mọi chuyện phải như vậy đâu!" Trác Minh Liệt bình tĩnh : "Nhưng điều kiện trước tiên là phải ăn chút gì đó!" Trác Minh Liệt căn dặn bảo vệ lấy ít thức ăn.

      "Trác Minh Liệt, lừa tôi đấy chứ?" Trong ba ngày này vẫn hoang mang khiến cho dám đối mặt với vấn đề, giờ phút này rốt cục cũng hỏi lên.

      "Ăn mấy thứ này xong tôi cho đáp án!"
      um 208 c bạn ạ hoàn tg tháng 5 hay 6 gì đấy
      =D =D =D =D =D
      dạo này mình ko ed bộ này đến c71 mình mới làm lên là có 1 chương thôi phải đợi bạn ý làm.
      :love2: :love2: :love2: :love2: :love2: :love2:
      Thông báo
      Cái này của tác giả a
      Sau chương 78 vì ed xong nên t cho lên lun

      Cho ta phiết hoa ta cho mọi người truyện!!!!!!!!!!

      Trác Minh Liệt rốt cuộc lúc nào mới có thể nhận ra Lâm Thi Ngữ?

      Mộc Mộc cùng Cầu Cầu ai mới là con trai của Trác Minh Liệt?

      Năm năm trước tai nạn xe kia chính là cất giấu bí mật gì?

      Lý Triết Vũ rốt cuộc là ai?

      Phía sau màn điều khiển ta là ai?

      Những bí mật này được mở dần dần~~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65: Sân bay

      Edit: Tiểu Phi Tuyết

      "Thư ký Vương, cậu lập tức liên hệ với cảnh sát Vancouver xem có người nào tên là Lý Triết Vũ, năm phút sau gọi lại cho tôi."


      đợi Tiểu Thi ăn cái gì, Trác Minh Liệt bắt đầu hành động. Tiểu Thi khẩn trương theo dõi gọi điện thoại tựa như đó là quyết định sinh tử gì đó.

      Năm phút trôi qua rất nhanh thư ký gọi điện tới.
      "Tổng giám đốc, cảnh sát có người này!"

      Đây cũng nằm trong dự kiến của Trác Minh Liệt, câu trả lời truyền đến Tiểu Thi nghe lại giống như ngày tận thế. vặn khăn trải giường, bả vai gầy yếu hơi run rẩy. Nếu trước khi gọi điện thoại hỏi vẫn còn để lại cho tia hy vọng, mà khi lấy được đáp án khiến cho tuyệt vọng triệt để.


      Vậy mà căn bản tồn tại người nào tên là Lý Triết Vũ, người ờ cùng chỗ với là người nào??? Những năm gần đây người theo làm bạn là ai?


      "Thư ký Vương, đặt giúp tôi hai vé máy bay Vancouver buổi sáng ngày mai! Ngoài ra, đặt khách sạn, kiểm tra thời thiết và giao thông trong ba ngày gần đây." Trác Minh Liệt nghĩ ra mưu tại là gì, rốt cục Lý Triết Vũ là người như thế nào?




      "Chờ đến Vancouver tất cả có câu trả lời!" Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi kiên định : "Tin tưởng bản thân!"



      Tiểu Thi nhàng gật đầu, chỉ là chuyện cho tới bây giờ còn cần thiết sao? Chỉ là nếu muốn vứt bỏ cần gì phải trăm phương ngàn kế như vậy! Triết Vũ, rốt cục xảy ra chuyện gì?



      Trác Minh Liệt xử lý xong chuyện Tiểu Thi bèn mang theo Mộc Mộc về căn biệt thự khác của mình. Mấy ngày nay vì nguyên nhân cha mẹ cũng muốn trở về, chỉ là mang Mộc Mộc đến ở nơi khác.
      "Ba ba!" Mộc Mộc bỗng nhiên mở miệng gọi , giọng trẻ con yếu ớt nhưng đặc biệt êm tai.

      "Mẹ làm sao vậy?" Tiểu gia hỏa này bề ngoài yếu đuối nhưng kỳ thực rất cố chấp. Ví dụ như về việc nhận định Tiểu Thi chính là mẹ của mình.
      Trác Minh Liệt xoa xoa đầu nó gì. Nếu người đàn ông thích người phụ nữ ta có rất nhiều lý do để rời khỏi vứt bỏ ấy, nhưng thế nào cũng hiểu tại sao tên Lý Triết Vũ kia lại nghĩ ra trăm phương nghìn kế như vậy!


      Trừ phi ta buộc phải như vậy hoặc là muốn. Hay vẫn là bị ép buộc! Vì sao ta bị ép buộc vứt bỏ Tiểu Thi? Phía sau Lý Triết Vũ rốt cục còn có cái gì? Có quan hệ gì với Tiểu Thi? Trác Minh Liệt ôm Mộc Mộc, bản thân mệt mỏi cũng nằm xuống.


      Hôm sau Tiểu Thi cầm vé máy bay hoảng loạn đến sân bay tuyệt nhiên đợi Trác Minh Liệt đưa .


      "Tôi có thể mình, mấy ngày nay làm phiền nhiều rồi!" Trước khi Tiểu Thi gọi điện thoại cho Trác Minh Liệt. hiểu ý của vì thế cũng gượng ép.


      "Mẹ có sao ?" Cầu Cầu cẩn thận hỏi.


      "Mẹ sao!" Tiểu Thi sờ khuôn mặt nhắn của nó cười cười.


      Tiểu Thi mơ màng xuống taxi về phía trước, lúc này bỗng nhiên có người xô mạnh vao khiến lap đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

      "Trời ơi, ví tiền của tôi!"Chờ ý thức được khi đó mới phát thấy ví tiền nữa. Tiểu Thi khóc ra nước mắt, vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh thư, chi phiếu tất cả đều ở bên trong! Ông trời ơi, làm sao lại có thể xảy ra chuyện này! là nhà dột gặp mưa to!(Tương đương với câu "Chó căn áo rách" của Việt Nam)
      Chương 66: Xin giúp đỡ


      Edit: Tiểu Phi Tuyết
      "Mẹ!" Cầu Cầu kéo tay Tiểu Thi ,"Người vừa rồi lấy của chúng ta cái gì đó!"


      "Con nhìn thấy sao lại !" Tiểu Thi bỗng nhiên tức giận gạt tay Cầu Cầu ngồi xuống ghế dài bên. Tâm tình cực kỳ phiền chán.


      "Mẹ, Cầu Cầu biết!" Cầu Cầu nhìn Tiểu Thi lã chã chực khóc. Mấy ngày nay nó hiểu tâm tình mẹ tố vẫn rất cẩn thận hết sức ngoan ngoãn. Giống như vừa rồi nó nhìn thấy người kia cầm cái gì đó của mẹ, vốn nó định kêu to nhưng lại sợ mẹ ghét bỏ nó ầm ĩ.

      Tiểu Thi đau đầu kịch liệt đè trán khiến cho nghĩ ra được biện pháp gì.


      "Mẹ!" Cầu Cầu vừa thấy Tiểu Thi lại bắt đầu đau đầu lập tức nôn nóng đến mức phát khóc. "Mẹ muốn uống thuốc!" Tiểu Thi lấy ra mấy viên thuốc trực tiếp nuốt xuống, nhìn Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ, rốt cục cũng nhìn được khóc lên.


      "Cầu Cầu, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, Cầu Cầu của mẹ rất ngoan!" Tiểu Thi ôm Cầu Cầu khóc ngừng!

      Tốp người vội vàng nhốn nháo đường lạnh lùng, lần đầu tiên Tiểu Thi nảy sinh hoài nghi với thế giới này!

      Đúng lúc này di động của kêu lên.
      "Xin hỏi có phải là Ngôn tiểu thư ?" Là giọng nữ xa lạ.


      "Đúng vậy xin hỏi là ai vậy?"


      "Là như vậy, tại trường trung học gần sân bay chúng tôi có nhặt được hộ chiếu và chi phiếu......"
      "Được được, tôi đến ngay!" Tiểu Thi sung sướng dị thường, đoán chứng là tên trôm vặt lấy tiền còn lại ném . Sờ Sờ trong túi vẫn còn 50 đồng.(dĩ nhiên là 50 đồng Trung Quốc ạ!)



      Tiểu Thi bế Cầu Cầu gọi xe taxi đến. Quả thực đoán sai, ngoài tiền mặt tất cả mọi thứ đều ở bên trong. Đánh mất mà tìm lại được khiến cho Tiểu Thi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhàng thở ra. Nhưng mà mất còn đồng nào rồi.



      Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đứng ở đầu đường đột nhiên hiểu ra, ngước mát chính mình quen. Cảm giác thê lương và bất lực nỳ khiiens cho nghĩ đến người, Trác Minh Liệt! May ,à còn quen người như vậy!



      "Alo”
      Tiểu Thi khóc nức nở “ xảy ra chuyện!"
      Trác Minh Liệt ở phòng họp bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại khó hiểu làm chấn động.


      "Xảy ra chuyện gì, ở đâu? Đừng làm gì cả tôi đến ngay!"


      "Ừ........." Tiểu Thi ngoan ngoãn báo vị trí của mình sao đó chờ Trác Minh Liệt đến.


      "Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây!" Trác Minh Liệt kéo ghế tựa muốn ra ngoài.

      "Nhưng mà tổng giám đốc, vấn đề hạng mục còn chưa quyết định xong!" Trợ lý sốt ruột, gần đây đối với chuyện công ty tổng giám đốc luôn luôn có phần yên lòng, nếu vẫn cứ như vậy sớm muộn gì cũng có vấn đề xảy ra.
      "Tôi có việc gấp!" đợi trợ lý thêm vào thang máy.



      "Tổng giám đốc...Aiz...........Tôi thấy tám phần tổng giám đốc và giao hoa kia có gian tình là !" Liên Na gảy mỏng tay khinh thường .


      Mọi người đều lắc đầu mỗi người tản nơi ai phản ứng với ta. Lena mất mặt gập lại cặp hồ sơ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện. Có lẽ tại là thời cơ tốt nhất làm chuyện này thần biết quỷ hay! muốn cho bọn đàn ông chẳng thèm ngó ngàng gì tới biết đắc tôi với phụ nự tuyệt đối có kết cục tốt đẹp gì!
      hum này chắc 2 chương hố này 1 chương hố kia!!!!!!!

      Chương 67: vui mừng

      Ở trong xe Trác Minh Liệt nhìn thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu đứng ở đường cái đối diện, đứng ở nơi đó bất lực như lạc. Bởi vì nơi này thể quẹo phải cho nên chỉ có thể để xe dừng đến ven đường bộ sang.

      Ở bên trong đám người chật chội Tiểu Thi chỉ liếc nhìn thấy Trác Minh Liệt đường cho người bộ. Tây trang màu xám tro kết hợp với áo sơmi màu trắng dưới ánh mặt trời cực kỳ nổi bật. Sao lại chói mắt như vậy so với người khác khác biệt giống như thiên thần hạ phàm trần!

      Tiểu Thi nhìn thấy lo lắng và sợ hãi trong lòng biến mất trong nháy mắt còn bóng dáng. có chút mờ mịt về phía trong lòng đầy tràn cảm động mừng rỡ.

      “Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt gọi tiếng “Thế nào?”

      lại trả lời mà đột nhiên ôm , chặt ôm ! lúc lâu mới chậm rãi : “Vừa rồi tôi là sợ!” ( Chị ăn đậu hũ a)

      Cầu Cầu dắt vạt áo Tiểu Thi mặt mờ mịt nhìn bọn họ.

      “Thế nào?” Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      “Có cầm của mẹ cái gì đó” Cầu Cầu cướp lời.

      ra là gặp ăn trộm,Trác Minh Liệt thở phào nhõm còn tưởng rằng gặp chuyện gì chứ, thiếu chút nữa bị câu đầu đuôi kia dọa cho.

      “Có phải ? Dù sao cũng mất, đồ thay người, sao đâu chỉ là việc đến Vancouver mất thêm khoảng thời gian nữa thôi!” Trác Minh Liệt đem Tiểu Thi kéo đến trước mặt, nhìn .

      “Chỉ có tiền mặt là mất” Tiểu Thi cúi đầu.

      “Chuyện !” Trác Minh Liệt hờ hững khiến Tiểu Thi có chút thất vọng.
      cho Tiểu Thi tấm thẻ sau đó lại đưa bọn họ đưa đến sân bay.

      “Tôi trả lại !” Tiểu Thi nghiêm túc .

      Trác Minh Liệt để ý tới mà là tới trước đài biết tiến hành thứ gì đó.

      Tâm tình Tiểu Thi lại bắt đầu bị lo lắng phủ lên. bắt đầu sợ Vancauver sợ biết chân tướng!

      “Các vị khách xin chú ý, chuyến bay đến Vancauver phải lập tức cất cánh, xin mời hành khách ở cửa số 6 lên máy bay!” Sân bay truyền thanh vang lên Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu từng bước quay đầu lại tìm kiếm Trác Minh Liệt nhưng lại vẫn đững tại nơi bán vé đó.

      “Các vị khách xin chú ý, chuyến bay đến Vancauver phải lập tức cất cánh, xin mời hành khách ở cửa số 6 lên máy bay!”
      Truyền thanh lại vang lên lần Tiểu Thi nhìn bọn họ vào lối kiểm an.

      “Tiểu Thi!” Tiếng của Trác Minh Liệt đột ngột vang lên trong đại sảnh,Tiểu Thi xoay người chỉ thấy trong tay giơ vé máy bay lên “Các trước tôi ngồi chuyến sang đó tiếp theo !”

      Tiểu Thi thể tin vào tai của mình vui mừng có lúc luôn tới đột nhiên như vậy. ra suy nghĩ vạn lần là rất muốn để cùng đến Vancauver nhưng dám mở miệng vì sợ bị cự tuyệt, và hình như cũng có lập trường và lý do để làm như vậy nhưng lại có thể nhìn thấu tâm tư của !

      Cài tốt dây nịt an toàn Tiểu Thi đắm chìm trong vui sướng khổng lồ. Cầu Cầu ngoan ngoãn ngồi xong đột nhiên hỏi Tiểu Thi câu:” mẹ có phải mẹ thích chú Minh Liệt hay ?”

      Tiểu Thi chợt thức tỉnh là chẳng lẽ…. thể …tuyệt đối thể nào! chỉ là có chút lệ thuộc vào mà thôi, chỉ là …nhưng tại sao đối với Triết Vũ lại có loại cảm giác đó !
      .
      xong hôn nay nhé!!!!!!!!!


      Chương 68: tuyệt vọng

      Cũng biết trải qua bao lâu Tiểu Thi bị truyền thanh đánh thức, ra là đến.

      “Cầu Cầu chúng ta về nhà rồi!” Tiểu Thi đánh thức Cầu Cầu, trong lòng có mấy phần chua xót, đến tháng trước nơi này cũng là nhà của nhưng còn bây giờ nơi này còn như vậy …..

      Máy bay hạ cánh Tiểu Thi lập tức hỏi thăm chuyến bay tiếp theo thời gian tới đây còn lâu .

      đợi rất lâu rồi thấy có chuyến bay nào tới, Tiểu Thi có chút sốt ruột.

      “Tiểu thư cho hỏi tại sao chuyến bay 1024 vẫn chưa hạ cánh? ?”

      xin lỗi tiểu thư, nửa giờ trước chúng tôi nhận được tin tức chuyến bay 1024 bị mất tích ngoài ý muốn, chung tôi điều tra nguyên nhân mất tích!”

      ! Tiểu Thi thể tin vào tai mình ngồi sụp xuống ghế sô pha. Trác Minh Liệt xảy ra chuyện? ! ! Nếu như bởi vì mà khiến Trác Minh Liệt gặp chuyện may làm sao có thể đối mặt với nhà của Trác gia!

      “Tiểu thư ngài hãy bình tĩnh, máy bay tại chỉ là mất tích mà thôi thương vong cụ thể còn chưa có tin gì!”

      “Câu thương vong nghe kinh người!”

      “Chú Minh Liệt!” Cầu Cầu chợt gọi to tiếng làm suy nghĩ của Tiểu Thi dừng lại trong nháy mắt lại bị kích hoạt lên. vội vàng xoay người ăn mặc rất thoải mãi đến- Trác Minh Liệt xuất trong tầm mắt . Ánh mắt của chợt mơ hồ nắm Cầu Cầu chặt.

      có việc gì tốt quá!” Tiểu Thi tái nhợt cười.

      “Vừa rồi ở máy bay tôi cũng nghe loa phóng thanh , chỉ là thiếu chút nữa là tôi lên chuyến máy bay kia. Đáng tiếc tôi mua được tấm vé cuois cùng nên đành chuyên cơ sang đây!” Trác Minh Liệt hời hợt qua. Tiểu Thi cố gắng mở to mắt nhưng vẫn hoàn toàn mơ hồ. “Xem nào, thời gian của còn nhiều lắm.”

      “Chúng ta đến chỗ nào đầu tiên?”

      “Tôi muốn đến viên trang họ Lý đầu tiên”Tiểu Thi kéo Cầu Cầu giọng “Cầu Cầu nắm tay mẹ có được hay ?”

      “Vâng” Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu.

      Tháng tư ở Vancauver khí hậu rất dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp.Từng đợt hoa Đào và Đỗ Quyên nở rộ.

      Trác Minh Liệt gọi chiếc xe taxi chạy thẳng tới viên trang họ Lý.

      “Tiểu Thi có phải thoải mái chỗ nào hay ?” Trác Minh Liệt nhìn thấy khác thường của Tiểu Thi .

      “Tôi sao” Mười lăm phút sau, tòa trang viên khác với kiến trúc của Trung Quốc xuất , nằm tại lưng chừng dốc núi. Trang viên được bao bọc xunh quanh bởi các cây đại thụ và những vườn hoa rực rỡ. Hàng rào sắt mang phong cách châu Âu bị cây Tường Vi bám đầy.

      “Mẹ weare¬home! weare¬home!” Cầu Cầu qua ở cửa sổ xe trước vui vẻ kêu to. Tiểu Thi lại trầm mặc, , mơ hồ cảm nhận thấy trong tầm mắt của trang viên này hề có sức sống thậm chí mang đậm khí trầm lặng.

      Xuống xe Cầu Cầu là người đầu tiên chạy ra nó chạy nhanh đến trước cửa bấn chuông và kêu to: “un¬cleweare¬home!” Nhưng Trác Minh Liệt lại để ý thấy những thứ như tay nắm cửa và hàng rào sắt gỉ vết loang lổ nhìn giống như lâu ai tới.

      lâu bên trong lại truyền đến tiếng người: “người nào!”

      “Mẹ có người ở”!

      ông cụ tóc nâu trắng ra, mặt tò mò nhìn Tiểu Thi: “ngài tìm ai?”

      Tiểu Thi nắm hàng rào khẩn trương hỏi: “ngài khỏe, xin hỏi Lý Triết Vũ còn ở tại nơi này ?”

      “Lý Triết Vũ? Chưa nghe qua!” Ông cụ trả lời, điều đó khiến Tiểu Thi trầm mặc.

      “Nơi này là phải gọi là Lý Viên sao? Trước đây ai ở đây?” Trác Minh Liệt hỏi.

      “Cái gì là Lý Viên, nơi này là vườn Hoa Thường trước là gốc Hoa ở sau đó ấy lại trở về nước, phòng này vẫn trống !”

      Nghe ông cụ như vậy, Tiểu Thi cảm thấy mơ hồ chẳng lẽ cuộc sống trước kia là tự tưởng tượng ra sao?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hôm nay 3 chap nhé!!!!!!!!!!!!
      Chương 69: Mờ mịt

      “Chúng tôi có thể vào xem chút được ?” Trác Minh Liệt vừa vừa đem xấp tiền mặt đưa vào. Ông cụ nhìn chút, im lặng rồi mở cửa chính ra. Cầu Cầu như con chim bay vào, nhìn Cầu Cầu đối với nơi này quen thuộc như vậy Trác Minh Liệt biết Tiểu Thi dỗi hoặc là che dấu cái gì, như vậy dỗi chỉ có thể ông cụ này! Mà ông ta dối nguyên nhân khẳng định cũng là từ Lý Triết Vũ!

      Trong phòng tất cả mọi thứ đều được che tầng vải trắng lên, phía đó rơi đầy bụi bẩm.

      “Mẹ những món đồ chơi của con đều thấy!” Cầu Cầu ra từ trong cái phòng, cả khuôn mặt đều lộ vẻ khó hiểu.

      Tiểu Thi vô lực nhìn nó quả biết nên giải thích làm sao.

      Trác Minh Liệt tra xét chung quanh tin tưởng chỉ cần Lý Triết Vũ từng ở đây ta nhất định lưu lại cái gì.

      “Cầu Cầu!” Tiểu Thi phát Cầu Cầu về phía vườn hoa sau núi, nơi đó có chỗ rất nguy hiểm. “Cầu Cầu nhanh lên trở lại!”

      vừa hô vừa đuổi theo “Mẹ, con thỏ của con cũng thấy!” thanh của Cầu Cầu từ trong bụi cỏ truyền đến.

      “Cầu Cầu con ra ngoài nhanh lên chút, mẹ nhìn thấy con đâu!” Tiểu Thi gấp đến độ kêu to. Nhưng vào lúc này nghe được tiếng vang của Cầu Cầu nữa rồi.

      “Cầu Cầu… Cầu Cầu ..con ở đâu!” Tiểu Thi chợt phát Cầu Cầu nằm ở dưới thân cây cách đó xa.

      “Cầu Cầu! !” Tiểu Thi chạy vọt tới chỗ Cầu Cầu! ! là vì nguyên nhân gì mà Cầu Cầu lại ngủ mê man, bên cạnh nó còn có tờ giấy.

      “Tiếp cận Trác Minh Liệt tìm hết tất cả dự liệu về kế hoạch A ! Nếu ….” Tiểu Thi nhảy dựng lên hiểu đây là mưu. Nhưng mưu này bắt đầu từ khi nào? Năm năm trước? Hay tháng trước? Lý Triết Vũ ở trong mưu này rốt cuộc là nhân vật gì? Người bị hại? Người tham dự? Hay kẻ chủ mưu? Kế hoạch A là cái gì? Cùng với Trác Minh Liệt có quan hệ gì !

      “Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt phát thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu lập tức tìm tới.

      Tiểu Thi lập tức đem tờ giấy dấu có việc gì, Cầu Cầu chỉ ngủ thiếp !”

      Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi chút lại nhìn sang Câu Câu ngủ miên man chút nhạy bén cảm thấy được Tiểu Thi giống như che giấu cái gì. Nhưng có tiếp tục truy vấn mà là thúc giục mau chóng rời khỏi khu đất thị phi này.

      “Phía dưới đến nơi nào?” Trác Minh Liệt chút để ý, hỏi.

      “Tôi biết” Tiểu Thi khẽ “Có lẽ chúng ta nên trở về! Nếu như Triết Vũ muốn gặp tôi chúng ta có tìm cũng được!”

      “Cầu Cầu làm sao lại vô duyên vô cớ ngủ thiếp !” Trác Minh Liệt cau mày nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Thi. Nơi đó thoáng qua vẻ bối rối quả như dự liệu.

      “Tôi biết” Tiểu Thi cuống quít che giấu có lẽ là quá mệt mỏi!

      Trác Minh Liệt tiếp tục lên tiếng chợt có loại dự cảm xấu. giống như theo người phụ nữ này bước vào vùng gian mờ mịt.

      Phía đông Vencauver, khu biệt thự Victoria, gió biển thoang thoảng thổi, thổi tung cả rem của sổ mau xanh, nơi đó có người đàn ông trung niên ngồi. Ông ta có khuôn mặt lãnh, hai mắt mất hồn nhìn mặt biển nơi xa trước mặt.

      “Tiên sinh tất cả đều ở trong dự tính!” người mặc tây trang đen kính cẩn lễ phép hồi báo.

      “Tốt!”

      “Tiên sinh người phụ nữ kia làm theo lời chúng ta sao?”

      thực tế cũng chỉ là mồi câu cá! Mồi câu tác dụng có lúc cũng phải vì bắt cá mà là khiến cá chìm đắm trong thứ mồi đó! Tôi bỏ ra ba trăm vạn Đô-la cứu trở lại, cũng đến lúc nên báo đáp tôi! Triết Vũ bên kia như thế nào?”

      “Biểu thiếu gia, ngày ấy vẫn chịu ăn cơm nhưng mà chúng tôi bắt đầu chuẩn bị dùng chất để tẩy cái đoạn nhớ kia!”

      Rất tốt ngôn tình tiểu thuyết mê đọc căn cứ, rất đủ, rất nhanh, rất cường đại! Ngôn tình tiểu thuyết quảng đại hoan nghênh độc giả cất giấu.

      giờ mới hoàn cho các bạn đây


      Chương 70: giày vải

      Nhặt được tờ giấy kia lòng của Tiểu Thi cực kỳ lo lắng là hối hận khi nhìn thấy tờ giấy kia, hối hận tới Vancauver. Sớm biết như vậy chắc chắn đến !

      “Tổng giám đốc hãy mau trở lại! Đổng Trưởng tìm khắp nơi!” Phụ tá gọi điện thoại tới.

      Trác Minh Liệt câu cũng , liền tắt điện thoại “Nếu như muốn đến nơi khác, chúng ta nên trở về thôi! Vé máy bay đường về tôi chuẩn bị tốt!” Nhận lấy Cầu Cầu Trác Minh Liệt gọi xe taxi!

      “Tôi muốn…..” Tiểu Thi muốn lại thôi.

      “Thế nào?” Trác Minh Liệt dịu dàng hỏi.

      sao chúng ta trở về thôi!” Tiểu Thi trời sinh phải loại người tâm cơ, giỏi dấu tâm . Giờ phút này, rất muốn đem tất cả chuyện về tờ giaays kia cho biết!

      “Về sau định như thế nào?” Trác Minh Liệt hỏi con đen nhánh nhìn chằm chằm phía trước, gương mặt góc cạnh ràng có nét mặt gì. Tiểu Thi gì chỉ là thở dài.

      “Chuyện gì cũng có hai mặt rời khỏi Lý Triết Vũ có lẽ có cuộc sống tốt hơn chờ !” Đây coi như là an ủi hay còn là ám hiệu?

      Tiểu Thi nhìn xoay mặt hướng ngoài cửa xe.

      Điện thoại di động lại vang Trác Minh Liệt vừa nhìn là Jayson: “Jayson!”

      “Trác! Chuyện lần trước nhờ tôi tra được rồi! Đồ Long Bang cũng có thụ địch gì chỉ là chuyện khác?” Jayson thần bí hỏi.

      “Chuyện gì?”

      Ba mươi năm trước, Đồ Long Bang từng có cuộc đại chiến với Bạch Hổ đường cũng chính là kẻ thù lâu năm của các !”

      Trác Minh Liệt giật mình, mặc dù chuyện này xảy ra ở đời trước, nhưng theo lý thuyết chuyện lớn như vậy thể nào biết! Nhưng tại sao lại thấy cha nhắc qua !

      “Hi vọng tôi có thể trợ giúp cho ! Trác, chừng nào chúng ta có thể gặp mặt chúng ta rất lâu có gặp nhau!”

      “Gần nhất !” Trác Minh Liệt hàn huyên phen, liền tắt điện thoại. phút đồng hồ sau, điện thoại di động lại vang: “Trác Minh Liệt là tôi!”

      “Dì Mỹ Thù”. Giọng của Trác Minh Liệt chợt trở nên nhu hòa, xem ra bên đầu điện thoại kia phải là người bình thường.

      " Tiểu tử này còn nhớ dì chứ! Ngày thứ 6 của tháng sau nhớ đến buổi phát hành sách mới (hội thảo) của ta nghen. A! Đừng quên còn có đại tác phẩm của ngươi. Mẫu Cinderella hàng năm đều ra 1 kiểu giày mới nhưng quá , hại ta tìm thấy người mẫu. Nếu triển lãm năm nay còn như vậy ngươi tự tìm người mẫu ."
      "Dì xinh đẹp à, kiểu giày tên Cinderella đương nhiên phải ai cũng có thể mang. Được rồi, năm nay nếu vẫn được, cháu mang người mẫu tới." Trác Minh Liệt cao giọng .

      “Được, được năm nay dì có thể giới thiệu cho ngươi 1 bạn xinh đẹp ở trường Đại học d'Evry.” “Nga,” khóe miệng Trác Minh Liệt khẽ giơ lên "mĩ nữ mà dì giới thiệu đương nhiên cháu cự tuyệt rồi"
      Hai lòng bàn tay chắp với nhau đều ướt đẫm mồ hôi. Cú điện thoại mà lén nghe được kia, khiến cả người như đứng đống lửa, ngồi đống than. bỗng nhiên nghĩ tới đôi giày kia. Trước kia còn nghĩ mình còn có Lý Triết Vũ, nhưng giờ thực có gì ngoài 1 đôi giày.
      Chương 71: trở về

      Năm giờ sau, Tiểu Thi mang theo tâm tình mất mác, nặng nề mà trở lại Trung Quốc.

      “Tiểu Thi chăm sóc mình và Cầu Cầu tốt. Nếu Lý Triết Vũ chọn rời dù có như thế nào nữa cũng làm nên chuyện gì! Cứ sống tốt !” Trác Minh Liệt thở phào cái mặt mày tản ra nhu tình.

      “Ừ” từ trong lòng Tiểu Thi nhận lấy Cầu Cầu miễn cưỡng khẽ động khóe miệng khô khốc cười cười.

      “Có chuyện gì có thể tìm tôi!” Trác Minh Liệt đưa tờ giấy nho màu trắng tới . Tiểu Thi nhận lấy vừa nhìn xong trong nháy mắt dường như kích động muốn khóc. Phía kia viết chỉnh tề tất cả các phương thức liên lạc của .

      đưa Cầu Cầu để lên mặt đất lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm số điện thoại của Trác Minh Liệt. nhạc du dương vang lên Tiểu Thi vung tóc dài lên để điện thoại di động lên lỗ tai, Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra nhấn nút trả lời.

      “Này, Tôi là Trác Minh Liệt?”
      Tiểu Thi chưa được lời nào nước mắt chảy ra trước, nghẹn ngào thốt nên lời. Lỗi bi thương suốt nín nhịn trong suốt nhiều ngày qua, vào lúc Trác Minh Liệt nhận điện thoại dường như vỡ òa.

      “Cái số này phải là vô ích số!” thanh hùng hậu của Trác Minh Liệt ở đầu điện thoại kia lại vang lên giống như cơn mưa trong những ngày nóng gắt, Tiểu Thi ôm điện thoại di động khóc rống lên.

      “Mẹ” Cầu Cầu vuốt mái tóc dài của Tiểu Thi cũng khóc lớn theo.

      Trác Minh Liệt đứng ở nơi đó nhìn những tia ánh mặt trời vụn vặt dịu dàng rơi vào người bọn họ, xa xa là tường trắng, bụi hồng gai đỏ tười che phủ ngói đỏ. Thời gian dường như dừng lại để giữ trọn vẹn bức tranh nhu hòa này, bức tranh ấy làm cho nhịn được nhàng thở phào cái!

      Sau khi Trác Minh Liệt Tiểu Thi bắt đầu lên tìm kiếm kế hoạch A. Nhưng tìm lâu cũng ra kế hoạch A cụ thể nào để ghi chép lại.

      Tiểu Thi tìm được rất nhiều những tin tức vụn vặt cố ghép chúng lại với nhau và phát đó là hạng mục rất lớn của Trác thị. Hạng mục này liên quan đến những tin tức liên quan đến an toàn của quốc gia cho nên mới phải che giấu. Tin tức quan trọng như vậy, làm sao có thể nắm được. Mà dù là có thể nắm được về sau làm sao có thể đối mặt với Trác Minh Liệt! Tiểu Thi khổ sở ôm lấy đầu.

      “Mẹ. Mẹ làm sao vậy?” Cầu Cầu cẩn thận từng li từng tí tới bên cạnh Tiểu Thi vuốt tóc của “Có phải đầu vừa đau rồi hay !”

      phải Cầu Cầu. Mẹ có việc gì mẹ hỏi con này, Cầu Cầu cảm thấy là chú Triết Vũ tốt hay chú Trác Minh Liệt tốt?” Tiểu Thi nhìn Cầu Cầu có chút chăm chú hỏi.

      “Cầu Cầu biết, chú Triết Vũ cho Cầu Cầu mua món đồ chơi, chú Trác Minh Liệt đưa mẹ về nhà” Cầu Cầu nghiêm túc ràng trong lòng nó có cảm giác an toàn.

      “Cầu Cầu” Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm vào trong lòng rốt cuộc nên làm cái gì? Cuộc sống sau này nên làm như thế nào? Trong quá tiền là vấn đề mà chưa bao giờ nghĩ đến nhưng là bây giờ thể suy nghĩ! Cũng may căn phòng này Triết Vũ thanh toán tiền thuê phòng trong cả năm, nhưng năm sau nên làm cái gì?

      “Cầu Cầu về sau chúng ta ở tại phòng con có cảm thấy thoải mái hay ?” Tiểu Thi nghiêm túc hỏi.

      “Mẹ sẻ ở cùng Cầu Cầu sao?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Cầu Cầu chỉ cần mẹ” Cầu Cầu ôm lấy cổ của Tiểu Thi hình như chỉ cần nó vừa buông tay biến mất!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hôm nay 3 chap nhé!!!!!!!!!!!!
      Chương 69: Mờ mịt

      “Chúng tôi có thể vào xem chút được ?” Trác Minh Liệt vừa vừa đem xấp tiền mặt đưa vào. Ông cụ nhìn chút, im lặng rồi mở cửa chính ra. Cầu Cầu như con chim bay vào, nhìn Cầu Cầu đối với nơi này quen thuộc như vậy Trác Minh Liệt biết Tiểu Thi dỗi hoặc là che dấu cái gì, như vậy dỗi chỉ có thể ông cụ này! Mà ông ta dối nguyên nhân khẳng định cũng là từ Lý Triết Vũ!

      Trong phòng tất cả mọi thứ đều được che tầng vải trắng lên, phía đó rơi đầy bụi bẩm.

      “Mẹ những món đồ chơi của con đều thấy!” Cầu Cầu ra từ trong cái phòng, cả khuôn mặt đều lộ vẻ khó hiểu.

      Tiểu Thi vô lực nhìn nó quả biết nên giải thích làm sao.

      Trác Minh Liệt tra xét chung quanh tin tưởng chỉ cần Lý Triết Vũ từng ở đây ta nhất định lưu lại cái gì.

      “Cầu Cầu!” Tiểu Thi phát Cầu Cầu về phía vườn hoa sau núi, nơi đó có chỗ rất nguy hiểm. “Cầu Cầu nhanh lên trở lại!”

      vừa hô vừa đuổi theo “Mẹ, con thỏ của con cũng thấy!” thanh của Cầu Cầu từ trong bụi cỏ truyền đến.

      “Cầu Cầu con ra ngoài nhanh lên chút, mẹ nhìn thấy con đâu!” Tiểu Thi gấp đến độ kêu to. Nhưng vào lúc này nghe được tiếng vang của Cầu Cầu nữa rồi.

      “Cầu Cầu… Cầu Cầu ..con ở đâu!” Tiểu Thi chợt phát Cầu Cầu nằm ở dưới thân cây cách đó xa.

      “Cầu Cầu! !” Tiểu Thi chạy vọt tới chỗ Cầu Cầu! ! là vì nguyên nhân gì mà Cầu Cầu lại ngủ mê man, bên cạnh nó còn có tờ giấy.

      “Tiếp cận Trác Minh Liệt tìm hết tất cả dự liệu về kế hoạch A ! Nếu ….” Tiểu Thi nhảy dựng lên hiểu đây là mưu. Nhưng mưu này bắt đầu từ khi nào? Năm năm trước? Hay tháng trước? Lý Triết Vũ ở trong mưu này rốt cuộc là nhân vật gì? Người bị hại? Người tham dự? Hay kẻ chủ mưu? Kế hoạch A là cái gì? Cùng với Trác Minh Liệt có quan hệ gì !

      “Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt phát thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu lập tức tìm tới.

      Tiểu Thi lập tức đem tờ giấy dấu có việc gì, Cầu Cầu chỉ ngủ thiếp !”

      Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi chút lại nhìn sang Câu Câu ngủ miên man chút nhạy bén cảm thấy được Tiểu Thi giống như che giấu cái gì. Nhưng có tiếp tục truy vấn mà là thúc giục mau chóng rời khỏi khu đất thị phi này.

      “Phía dưới đến nơi nào?” Trác Minh Liệt chút để ý, hỏi.

      “Tôi biết” Tiểu Thi khẽ “Có lẽ chúng ta nên trở về! Nếu như Triết Vũ muốn gặp tôi chúng ta có tìm cũng được!”

      “Cầu Cầu làm sao lại vô duyên vô cớ ngủ thiếp !” Trác Minh Liệt cau mày nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Thi. Nơi đó thoáng qua vẻ bối rối quả như dự liệu.

      “Tôi biết” Tiểu Thi cuống quít che giấu có lẽ là quá mệt mỏi!

      Trác Minh Liệt tiếp tục lên tiếng chợt có loại dự cảm xấu. giống như theo người phụ nữ này bước vào vùng gian mờ mịt.

      Phía đông Vencauver, khu biệt thự Victoria, gió biển thoang thoảng thổi, thổi tung cả rem của sổ mau xanh, nơi đó có người đàn ông trung niên ngồi. Ông ta có khuôn mặt lãnh, hai mắt mất hồn nhìn mặt biển nơi xa trước mặt.

      “Tiên sinh tất cả đều ở trong dự tính!” người mặc tây trang đen kính cẩn lễ phép hồi báo.

      “Tốt!”

      “Tiên sinh người phụ nữ kia làm theo lời chúng ta sao?”

      thực tế cũng chỉ là mồi câu cá! Mồi câu tác dụng có lúc cũng phải vì bắt cá mà là khiến cá chìm đắm trong thứ mồi đó! Tôi bỏ ra ba trăm vạn Đô-la cứu trở lại, cũng đến lúc nên báo đáp tôi! Triết Vũ bên kia như thế nào?”

      “Biểu thiếu gia, ngày ấy vẫn chịu ăn cơm nhưng mà chúng tôi bắt đầu chuẩn bị dùng chất để tẩy cái đoạn nhớ kia!”

      Rất tốt ngôn tình tiểu thuyết mê đọc căn cứ, rất đủ, rất nhanh, rất cường đại! Ngôn tình tiểu thuyết quảng đại hoan nghênh độc giả cất giấu.

      giờ mới hoàn cho các bạn đây


      Chương 70: giày vải

      Nhặt được tờ giấy kia lòng của Tiểu Thi cực kỳ lo lắng là hối hận khi nhìn thấy tờ giấy kia, hối hận tới Vancauver. Sớm biết như vậy chắc chắn đến !

      “Tổng giám đốc hãy mau trở lại! Đổng Trưởng tìm khắp nơi!” Phụ tá gọi điện thoại tới.

      Trác Minh Liệt câu cũng , liền tắt điện thoại “Nếu như muốn đến nơi khác, chúng ta nên trở về thôi! Vé máy bay đường về tôi chuẩn bị tốt!” Nhận lấy Cầu Cầu Trác Minh Liệt gọi xe taxi!

      “Tôi muốn…..” Tiểu Thi muốn lại thôi.

      “Thế nào?” Trác Minh Liệt dịu dàng hỏi.

      sao chúng ta trở về thôi!” Tiểu Thi trời sinh phải loại người tâm cơ, giỏi dấu tâm . Giờ phút này, rất muốn đem tất cả chuyện về tờ giaays kia cho biết!

      “Về sau định như thế nào?” Trác Minh Liệt hỏi con đen nhánh nhìn chằm chằm phía trước, gương mặt góc cạnh ràng có nét mặt gì. Tiểu Thi gì chỉ là thở dài.

      “Chuyện gì cũng có hai mặt rời khỏi Lý Triết Vũ có lẽ có cuộc sống tốt hơn chờ !” Đây coi như là an ủi hay còn là ám hiệu?

      Tiểu Thi nhìn xoay mặt hướng ngoài cửa xe.

      Điện thoại di động lại vang Trác Minh Liệt vừa nhìn là Jayson: “Jayson!”

      “Trác! Chuyện lần trước nhờ tôi tra được rồi! Đồ Long Bang cũng có thụ địch gì chỉ là chuyện khác?” Jayson thần bí hỏi.

      “Chuyện gì?”

      Ba mươi năm trước, Đồ Long Bang từng có cuộc đại chiến với Bạch Hổ đường cũng chính là kẻ thù lâu năm của các !”

      Trác Minh Liệt giật mình, mặc dù chuyện này xảy ra ở đời trước, nhưng theo lý thuyết chuyện lớn như vậy thể nào biết! Nhưng tại sao lại thấy cha nhắc qua !

      “Hi vọng tôi có thể trợ giúp cho ! Trác, chừng nào chúng ta có thể gặp mặt chúng ta rất lâu có gặp nhau!”

      “Gần nhất !” Trác Minh Liệt hàn huyên phen, liền tắt điện thoại. phút đồng hồ sau, điện thoại di động lại vang: “Trác Minh Liệt là tôi!”

      “Dì Mỹ Thù”. Giọng của Trác Minh Liệt chợt trở nên nhu hòa, xem ra bên đầu điện thoại kia phải là người bình thường.

      " Tiểu tử này còn nhớ dì chứ! Ngày thứ 6 của tháng sau nhớ đến buổi phát hành sách mới (hội thảo) của ta nghen. A! Đừng quên còn có đại tác phẩm của ngươi. Mẫu Cinderella hàng năm đều ra 1 kiểu giày mới nhưng quá , hại ta tìm thấy người mẫu. Nếu triển lãm năm nay còn như vậy ngươi tự tìm người mẫu ."
      "Dì xinh đẹp à, kiểu giày tên Cinderella đương nhiên phải ai cũng có thể mang. Được rồi, năm nay nếu vẫn được, cháu mang người mẫu tới." Trác Minh Liệt cao giọng .

      “Được, được năm nay dì có thể giới thiệu cho ngươi 1 bạn xinh đẹp ở trường Đại học d'Evry.” “Nga,” khóe miệng Trác Minh Liệt khẽ giơ lên "mĩ nữ mà dì giới thiệu đương nhiên cháu cự tuyệt rồi"
      Hai lòng bàn tay chắp với nhau đều ướt đẫm mồ hôi. Cú điện thoại mà lén nghe được kia, khiến cả người như đứng đống lửa, ngồi đống than. bỗng nhiên nghĩ tới đôi giày kia. Trước kia còn nghĩ mình còn có Lý Triết Vũ, nhưng giờ thực có gì ngoài 1 đôi giày.
      Chương 71: trở về

      Năm giờ sau, Tiểu Thi mang theo tâm tình mất mác, nặng nề mà trở lại Trung Quốc.

      “Tiểu Thi chăm sóc mình và Cầu Cầu tốt. Nếu Lý Triết Vũ chọn rời dù có như thế nào nữa cũng làm nên chuyện gì! Cứ sống tốt !” Trác Minh Liệt thở phào cái mặt mày tản ra nhu tình.

      “Ừ” từ trong lòng Tiểu Thi nhận lấy Cầu Cầu miễn cưỡng khẽ động khóe miệng khô khốc cười cười.

      “Có chuyện gì có thể tìm tôi!” Trác Minh Liệt đưa tờ giấy nho màu trắng tới . Tiểu Thi nhận lấy vừa nhìn xong trong nháy mắt dường như kích động muốn khóc. Phía kia viết chỉnh tề tất cả các phương thức liên lạc của .

      đưa Cầu Cầu để lên mặt đất lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm số điện thoại của Trác Minh Liệt. nhạc du dương vang lên Tiểu Thi vung tóc dài lên để điện thoại di động lên lỗ tai, Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra nhấn nút trả lời.

      “Này, Tôi là Trác Minh Liệt?”
      Tiểu Thi chưa được lời nào nước mắt chảy ra trước, nghẹn ngào thốt nên lời. Lỗi bi thương suốt nín nhịn trong suốt nhiều ngày qua, vào lúc Trác Minh Liệt nhận điện thoại dường như vỡ òa.

      “Cái số này phải là vô ích số!” thanh hùng hậu của Trác Minh Liệt ở đầu điện thoại kia lại vang lên giống như cơn mưa trong những ngày nóng gắt, Tiểu Thi ôm điện thoại di động khóc rống lên.

      “Mẹ” Cầu Cầu vuốt mái tóc dài của Tiểu Thi cũng khóc lớn theo.

      Trác Minh Liệt đứng ở nơi đó nhìn những tia ánh mặt trời vụn vặt dịu dàng rơi vào người bọn họ, xa xa là tường trắng, bụi hồng gai đỏ tười che phủ ngói đỏ. Thời gian dường như dừng lại để giữ trọn vẹn bức tranh nhu hòa này, bức tranh ấy làm cho nhịn được nhàng thở phào cái!

      Sau khi Trác Minh Liệt Tiểu Thi bắt đầu lên tìm kiếm kế hoạch A. Nhưng tìm lâu cũng ra kế hoạch A cụ thể nào để ghi chép lại.

      Tiểu Thi tìm được rất nhiều những tin tức vụn vặt cố ghép chúng lại với nhau và phát đó là hạng mục rất lớn của Trác thị. Hạng mục này liên quan đến những tin tức liên quan đến an toàn của quốc gia cho nên mới phải che giấu. Tin tức quan trọng như vậy, làm sao có thể nắm được. Mà dù là có thể nắm được về sau làm sao có thể đối mặt với Trác Minh Liệt! Tiểu Thi khổ sở ôm lấy đầu.

      “Mẹ. Mẹ làm sao vậy?” Cầu Cầu cẩn thận từng li từng tí tới bên cạnh Tiểu Thi vuốt tóc của “Có phải đầu vừa đau rồi hay !”

      phải Cầu Cầu. Mẹ có việc gì mẹ hỏi con này, Cầu Cầu cảm thấy là chú Triết Vũ tốt hay chú Trác Minh Liệt tốt?” Tiểu Thi nhìn Cầu Cầu có chút chăm chú hỏi.

      “Cầu Cầu biết, chú Triết Vũ cho Cầu Cầu mua món đồ chơi, chú Trác Minh Liệt đưa mẹ về nhà” Cầu Cầu nghiêm túc ràng trong lòng nó có cảm giác an toàn.

      “Cầu Cầu” Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm vào trong lòng rốt cuộc nên làm cái gì? Cuộc sống sau này nên làm như thế nào? Trong quá tiền là vấn đề mà chưa bao giờ nghĩ đến nhưng là bây giờ thể suy nghĩ! Cũng may căn phòng này Triết Vũ thanh toán tiền thuê phòng trong cả năm, nhưng năm sau nên làm cái gì?

      “Cầu Cầu về sau chúng ta ở tại phòng con có cảm thấy thoải mái hay ?” Tiểu Thi nghiêm túc hỏi.

      “Mẹ sẻ ở cùng Cầu Cầu sao?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Cầu Cầu chỉ cần mẹ” Cầu Cầu ôm lấy cổ của Tiểu Thi hình như chỉ cần nó vừa buông tay biến mất!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76: Cinderella

      “Đứng lại!” Trác Minh Liệt chợt trầm giọng .

      Tiểu Thi chợt dừng lại, từng bước chân truyền tới đau đớn để cho hít vào ngụm khí lạnh.

      tới bên người nhìn chằm chằm vào hai chân của sau đó ngồi chồm hổm xuống đem giầy cởi ra.

      “Chuyện này là chuyện gì xảy ra?” luôn luôn trầm tĩnh nhueng lần này lại lẫn vài phần gấp gáp.

      “Tôi cẩn thận dẫm vào mảnh thủy tinh vỡ!” cắn môi “Trác tiên sinh buông ra ! Bị nhóm người của công ty nhìn thấy được tốt đâu!”

      Trác Minh Liệt buông chân của xuống lời gì mà đem dìu vào phòng làm việc. Trong toàn bộ quá trình đều câu nào,Tiểu Thi cảm giác giống như tức giận.

      lấy hộp cứu thương ở trong ngăn kéo ra cẩn thận giúp lau máu vết thương sau đó cẩn thận băng bó, động tác chậm chạp mà dịu dàng.

      “Lần sau cẩn thận chút!” thanh của chân đáng tin mang theo vài phần ra lệnh. Tiểu Thi im lặng gật đầu cái.

      Bởi vì bị băng bó mà chân của Tiểu Thi cách nào cho vào bên trong giầy.

      Trác Minh Liệt mở phiến cửa ngầm phía sau ghế làm việc này ra rồi vào trong đó lúc sau lấy ra đôi giầy nữ vẫn còn rất mới. Tiểu Thi giật mình nhìn , thể tưởng được có sở thích này!

      “Này, tôi biết nghic gì đấy”! Ngữ điệu trong giọng của Trác Minh Liệt chợt trở nên có phần nhõm “Những thứ này phải là của tôi mà là tác phẩm tôi cất giấu !”

      Tiểu Thi cũng buông lỏng “ nghĩ còn có sở thích này!”

      Trác Minh Liệt chợt trầm mặc, lấy từ trong đó ra đôi giày cao gót màu đỏ đến gầnTiểu Thi ra hiệu “ thử xem có vừa ?”

      Tiểu Thi cho thử chân vào bên trong giầy nhưng phát kết quả được vì vậy lắc đầu cái.

      “Tôi còn nghĩ là có thể vừa!” đem giầy thả lại trong hộp giầy.

      Tiểu Thi phát Trác Minh Liệt đối với đôi giầy màu đỏ kia hình như rất thích vì vậy nhịn được hỏi: “Đôi giày kia có phải là tác phẩm thích nhất?”

      ! Nó là đôi bình thường nhất!” Trác Minh Liệt cầm giầy cẩn thận chu đáo “Nhưng căn bản ai ăn vừa được!”

      Tiểu Thi nhìn đôi giày hình như giống với đôi giầy của học sinh cấp 3.

      như vậy giống như là cho bé!”

      sao? biết đôi giày này gọi là gì sao?”

      “Giày còn có tên?” Tiểu Thi hiểu.

      “Nó gọi là gặp gỡ! trong những đôi thuộc dòng sản phẩm của Cinderella!” Trác Minh Liệt cười cười nụ cười dịu dàng hiếm thấy, Tiểu Thi giống như hiểu chút,vì vậy : “Nếu như lúc ấy gặp gỡ tiểu nương, lâu như vậy ấy nhất định trưởng thành. Giày thủy tinh của tìm được ấy rồi!”

      Trác Minh Liệt ngẩn ra chán nản đem giầy cất . Là tại năm tháng trôi qua, người vừa tại sao lại có thể thay đổi!

      “Tôi sai gì sao?”

      có. Tôi đưa xuống lầu!” Trác Minh Liệt đỡ Tiểu Thi dậy, ra ngoài cửa.

      “Trác tiên sinh tôi nghĩ tôi có thể tự mình được!” Tiểu Thi cười khô khốc,xưa đâu bằng nay, thể làm theo ý mình như vậy nữa rồi.

      sợ?” Trác Minh Liệt dán sát lỗ tai của hỏi.

      “Trác tiên sinh sợ sao?” Tiểu Thi hỏi ngược lại.

      “Vương bí thư” Trác Minh Liệt chợt gọi người từ căn phòng bên cạch : “ đưa tiểu thư Tiểu Thi xuống !”

      Tiểu Thi đưa cánh tay cho thư ký khập khiểng xuống. vừa Trác Minh Liệt lập tức gọi Liên Na vào.

      “Tôi muốn biết, vừa rồi rốt cuộc xẩy ra việc gì! ánh mắt Trác Minh Liệt lạnh lẽo khiến Liên Na biết trốn chỗ nào, chỉ có thể ra .

      “Đây là lần thứ hai! Liên Na, biết tôi làm việc đều theo nguyên tắc, quá tam ba bận! Lần sau nếu như xảy ra chuyện tương tự, xin mời cần đến Trác thị nữa ! Còn nữa, bây giờ phải là trưởng thư kí của tôi nữa, bị hạ xuống bậc ! !”

      .

      Chương 77: Mộc Mộc Cầu Cầu

      Cả người Liên Na ngây người. nghe lầm chứ người đàn ông nàysao lại có thể vì cái người giao hoa đó mà nghiêm luật trừng phạt như thế !

      “Tổng giám đốc tôi….” Liên Na còn muốn điều gì lại liếc thấy trong mắt Trác Minh Liệt nhẫn chán ghét. chợt hiểu mình ở chạm đến ranh giới cuối cùng của rồi. Những năm gần đây nếu phải tư cách chuyên nghiệp vượt qua thử thách sợ rằng sớm bị đuổi !

      Liên Na im lặng, lui ra khỏi phòng làm việc của Trác Minh Liệt, hai tay nắm chặt móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.

      giao hoa ah! ! Cái thù này, tao nhất định phải báo!” Ánh mắt Liên Na ác độc xuyên thấu qua tấm thủy tinh sáng ngời của Cao ốc xuyên xuống cửa hàng phía dưới.

      Tại Nhà trẻ Ngôi Sao Mộc Mộc vài ngày rồi mới nhìn thấy Cầu Cầu, Mộc Mộc phát cậu ta giống như cao lên. Mộc Mộc nhìn cậu ta, có phản ứng đến gần cậu. Cầu Cầu camt thấy thú vị, ngậm miệng lại toàn bộ thân thể nho nằm cả bàn , gương mặt buồn buồn vui.

      “Cậu làm sao vậy? Mẹ tôi đâu?” Mộc Mộc chợt chuyện lẽ, dáng vẻ thẳng thắn khiến Cầu Cầu cực kỳ kinh ngạc. Mẹ nó khi nào trở thành mẹ của cậu ta?

      “Cậu là mẹ tôi sao?” Cầu Cầu tiến lên bước xác định.

      “Mẹ tôi, ấy đồng ý làm mẹ tôi đấy!” Lời của Mộc Mộc chợt thay đổi.

      “Mẹ tôi!” Cầu Cầu đỏ mặt lên.

      “Mẹ tôi!” Mộc Mộc nhìn chằm chằm Cầu Cầu gương mặt kiêu căng!

      Hai đứa bé cứ lời tôi lời sút chút nữa là đánh nhau may mà Thẩm Tử Quân tới. nghe gần đây Cầu Cầu luôn nghỉ học vì vậy rất muốn biết Tiểu Thi xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa tới cửa phòng học nhìn thấy Cầu Cầu và Mộc Mộc tranh cãi nhau!

      “Mộc Mộc, Cầu Cầu” Thẩm Tử Quân vội vàng kéo bọn họ ra ngoài “Các con làm gì vậy?”

      giáo, Mộc Mộc mẹ con là mẹ của cậu ta. giáo, mẹ có phải cần con nữa hay ?” Cầu Cầu xong, đôi mắt lại đỏ lên, Thẩm Tử Quân phát tên tiểu tử này đặc biệt có cảm giác an toàn.

      Ngược lại, Mộc Mộc lúc đó dáng vẻ lại rất giống ba của nó Trác Minh Liệt chỉ hung hăng đứng nhìn. Chính vì nguyên nhân nay mà Thẩm Tử Quân thích việc giao tiếp với Mộc Mộc. gọi người tới dàn xếp Mộc Mộc cho tốt còn mình dắt Cầu Cầu tới phòng làm việc.

      Nhìn Thẩm Tử Quân mang Cầu Cầu , Mộc Mộc cúi đầu xuống. Tay bé cấm túi xách lên, lấy ra từ trong đó cái Transformers nho , đó là món quà ba đưa cho nó đây là bản số lượng có hạn, vôn nó định hôm nay mang tới đưa cho Cầu Cầu nhưng…..! .(Ô ô thương bé Mộc của ta hu hu hu hu)

      “Tới uống chút đồ!” Thẩm Tử Quân cho Cầu Cầu ly sữa. Nhìn tiểu tử kháu khỉnh này làm cho người ta cảm nhận được tình thương của mẹ tràn lan
      “Cầu Cầu, gần đây mẹ con có phải là có chuyện gì hay ? Tại sao lâu như vậy Cầu Cầu tới nhà trẻ?” Thẩm Tử Quân vuốt đầu nó hỏi.

      thấy chú Triết Vũ đâu, mẹ con tìm chú ấy tìm được nên mẹ rất đau lòng” Cầu Cầu mạch cho xong, Thẩm Tử Quân nghe cảm giác như bị rơi vào trong biển sương mù, nhưng biết Tiểu Thi là gặp phải chuyện hài lòng.

      “Mẹ luôn khóc lại còn nhức đầu, Cầu Cầu là sợ” Cầu Cầu vừa trong đáy mắt của nó quả vẫn còn cất dấu, nhẫn sợ hãi, Thẩm Tử Quân đau lòng đứng lên đứa này tại sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy! Nó và Mộc Mộc đúng là đôi quái thai!

      “Cầu Cầu ngoan phải sợ! Có giáo ở đây Cầu Cầu có thể với giáo về chú Triết Vũ là ai được hay ?”

      “Chú Triết Vũ…” Cầu Cầu nắm đầu “Chú Minh Liệt cũng hỏi như vậy nhưng chú Triết Vũ chính là chú Triết Vũ” Nó làm sao biết chú ấy là ai chứ!

      “Chú ấy là bạn trai của mẹ sao?”

      Cầu Cầu biết trả lời làm sao nhưng nó hiểu chú ấy là bạn trai của mẹ ! Vì vậy nó nhìn Thẩm Tử Quân rồi nhàng lắc đầu! Thẩm Tử Quân thở dài cuối cùng hiểu chút!


      Chương 78: trực giác của phụ nữ

      Thẩm Tử Quân an ủi Cầu Cầu lúc đến thời gian tan học. Tới giờ Tiểu Thi tới đón Cầu Cầu tan học rồi.

      “Thẩm tiểu thư, Cầu Cầu lại gây phiền toái cho rồi !” Tiểu Thi nhìn thấy Cầu Cầu ở cùng Thẩm Tử Quân cho là nó vừa làm sai điều gì đó.

      “Tiểu Thi chân của sao thế?” Thẩm Tử Quân nhìn thấy chân Tiểu Thi có chút bình thường.

      có việc gì chỉ là bị thương thôi” Tiểu Thi cảm kích “Cám ơn quan tâm”
      “ Tiểu Thi có thể gọi tôi là Tử Quân đừng gọi là Thẩm tiểu thư nghe là xa lạ!” Thẩm Tử Quân cười .

      “Có ? Tôi có thể gọi là Tử Quân?” Tiểu Thi vui vẻ hỏi.

      “Dĩ nhiên nếu như phải ghét bỏ, chúng ta còn có thể làm bạn tốt nha !”

      “Tất nhiên là rồi!” Ở chỗ này Tiểu Thi có bạn bè có thể cùng Thẩm Tử Quân làm bạn dĩ nhiên rất nguyện ý! Huống chi đối với Thẩm Tử Quân luôn có cảm giác giống như ấy làm bạn lâu lắm rồi !

      “Tôi nghe Cầu Cầu gần đây gặp phải chuyện vui, nếu như cần tôi có thể giúp tay, nhất định nên khách khí!” Thẩm Tử Quân chân thành .

      Tiểu Thi sờ tóc theo thói quen cười cười “Cám ơn Tử Quân! Nếu như cần tôi nhất định tìm !”

      “Tiểu Thi!” Thẩm Tử Quân quả cảm thấy giống như là mê muội. mỗi lần nhìn thấy Tiểu Thi đều nghĩ đến Lâm Thi Ngữ. “Nhà của ở đâu?”

      “Đường Hạnh phúc!”

      tôi là cha mẹ cơ!”

      Tiểu Thi khốn hoặc nhìn Thẩm Tử Quân “ Có phải vẫn cảm thấy tôi giống Lâm Thi Ngữ ? Cha mẹ tôi là người gốc Hoa, tôi lớn lên tại Vancauver -Canada !”

      “Làm sao lại biết chứ?” Ở trong lòng Thẩm Tử Quân giống như kêu to thế giới, tại sao có thể có hai người cho cảm giác giống nhau như thế chứ!

      “Đúng rồi, Tử Quân tôi có việc mong có thể giúp đỡ!” Tiểu Thi “Ngày mai tôi phải đến Trác thị để giúp họ bố trí hội trường, có thể giúp tôi chăm sóc Cầu Cầu được hay ?”

      “Đương nhiên là có thể!” Thẩm Tử Quân dắt tay của Cầu Cầu “Con trai của rất đáng , ba nó…”
      “ Thẩm Tử Quân còn sớm, tôi nên trở về làm cơm tối, có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp!” Tiểu Thi thay đổi đề tài. Thẩm Tử Quân cũng cảm thấy mình có phần đường đột vì vậy ngượng ngùng cười.

      Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu qua phòng học, lúc đó Mộc Mộc vẫn còn chờ phụ tá của Trác Minh Liệt tới đón. Nó cầm nguyên cái Transformers, khuôn mặt nhắn cũng dán vào cửa thủy tinh, đôi mắt đen nhánh theo sát bóng dáng của Tiểu Thi, cả khuôn mặt tràn đầy mất mác. Bóng dáng nho ấy phản lại vào lúc mặt trời lặn tạo cho người ta cảm giác ưu thương khác thường.

      “Tiểu Thiếu gia, chúng ta về nhà thôi!” Từ bên ngoài phụ tá vào cầm túi sách của nó lên. Bất chợt Mộc Mộc lại chạy vù ra bên ngoài.

      “Tiểu Thiếu gia!” Phụ tá ở phía sau, kêu to.

      Mộc Mộc đuổi ra cửa chính, bình tĩnh nhìn bóng dáng của Tiểu Thi và Cầu Cầu từ từ biến mất ở khúc quanh.

      “Cầu Cầu, sao hôm nay con lại ở cùng với giáo Tử Quân ?” Tiểu Thi hỏi con trai.

      “Bởi vì Mộc Mộc”
      “ Mộc Mộc?” Tiểu Thi chợt nghĩ đến hôm nay hình như có thấy Mộc Mộc.

      “Ừ cậu ta mẹ là mẹ của cậu ta!” Cầu Cầu bất mãn .

      ? Tiểu Thi ngẩn ra ngừng lại “Chúng ta bây giờ quay lại xem bạn ấy có sao nhé?”

      “Tại sao?”

      “Mộc Mộc có mẹ là đứa bé đáng thương”
      Tiểu Thi hôn khuôn mặt nhắn của Cầu Cầu cái. Cầu Cầu gật gật đầu, liền theo mẹ quay trở lại.

      .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :