1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: gặp

      “Ba mẹ của cậu tới sao?” Cầu Cầu vị có ai chơi cung nên khi nhìn thấy Mộc Mộc ngồi tại góc liền rất vui vẻ còn tưởng rằng tìm được tri kỷ “Mẹ tớ tới” Mộc Mộc nhìn cũng thèm nhìn lại, Cầu Cầu tự lo tự : “bọn họ rất bận làm sao cậu lại lời nào?” Mãi mà thấy Mộc Mộc chuyện Cầu Cầu rốt cuộc nhịn được đặt câu hỏi.

      “Tôi có ba mẹ” Mộc Mộc vô cùng vui .

      “Làm sao lại thế chứ? Tiểu Thi đứa bé nào cũng có ba mẹ” Cầu Cầu nhìn Mộc Mộc nghiêm túc : “ ấy chúng ta đều là có ba mẹ” Hai đứa bé tiểu thiên sứ này mặc dù hoàn cảnh giống nhau nhưng thực lại là giống nhau. Cầu Cầu ra cũng biết ba mẹ là khái niệm gì nhưng nó lại muốn thừa nhận hoặc là căn bản ý thức được mình cũng có ba mẹ .

      “Cậu ” Mộc Mộc rốt cuộc cách nào nhịn được Cầu Cầu rồi. Nhưng Cầu Cầu lại hề để ý đến. “Ah làm sao cậu lại có món đồ chơi này?” Mắt Cầu Cầu liếc nhìn tới tay Mộc Mộc trong tay cậu ta có cái món đồ chơi mà nó vẫn luôn muốn có.

      “Có thể cho tôi mượn chơi lát được hay tôi đưa cái này đưa cho cậu” Cầu Cầu lấy Transformers trong túi xách ra .

      “Tôi muốn cho cậu”Mộc Mộc tức giận bắt đầu đẩy Cầu Cầu. Cầu Cầu phản ứng chậm còn chưa có chuyện gì xảy ra bị Mộc Mộc đẩy ngã mặt đất rồi.

      Cầu Cầu ngây người hai giây sau chợt đứng lên lớn tiếng khóc Mộc Mộc nhìn thấy Cầu Cầu khóc tay chân có chút luống cuống.

      “Cầu Cầu thế nào?” giáo nghe tiếng khóc lập tức chạy tới xem là có chuyện gì xảy ra?

      “Nó đẩy con” Cầu Cầu khóc rất uất ức nó chỉ muốn mượn món đồ chơi của cậu ta mà thôi ngờ cậu ta lại đẩy nó. Các bạn học của Cầu Cầu đều chạy tới lên tiếng ủng hộ Cầu Cầu trong lúc nhất thời Mộc Mộc trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

      Cầu Cầu khóc suốt ngừng giáo bất đắc dĩ chỉ có thể gọi cho Tiểu Thi.

      “Alo, có phải mẹ của Cầu Cầu ạ? Cầu Cầu xảy ra chút chuyện làm phiền có thể tới đây chút được chứ!”

      Tiểu Thi vừa nghe thấy Cầu Cầu xảy ra chuyện liền vội vội vàng vàng mà chạy tới.

      “Cầu Cầu! Cầu Cầu!” Tiểu Thi rất hoảng loại bởi vì giáo ràng cũng biết là xảy ra chuyện gì.

      “Mẹ” Cầu Cầu vừa nhìn Tiểu Thi tới lập tức nhào tới.

      có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt làm mẹ sợ muốn chết!” Tiểu Thi ôm trọn Cầu Cầu vào trong ngực lòng lo lắng vẫn ngừng được.

      Lúc này tất cả mọi người đều vây quanh Cầu Cầu quan tâm nó an ủi bó nên hề có người nào hỏi thăm đến bé Mộc Mộc đứng ở bên . Nhìn Tiểu Thi cái này trẻ tuổi xinh đẹp ra là chính là đứa con trai mẹ ấy là sao thương “Cầu Cầu cho mẹ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      “Là nó, nó đẩy con!” Cầu Cầu chỉ ra phía ngoài đoàn người nhưng lúc này Mộc Mộc biết chạy đâu.

      “Cầu Cầu có phải là con bắt nại người ta phải ?”

      có đâu mẹ. Con chỉ muốn mượn món đồ của cậu ta chơi chút” Cầu Cầu cúi đầu.

      “Tốt lắm bây giờ con muốn ở lại chỗ này tiếp tục chơi hay là cùng mẹ trở về nhà?”

      “Về nhà, ở chỗ này cũng còn gì chơi bằng về nhà.”

      “Tốt” từ Nhi Viện đến cửa Cầu Cầu luôn sôi nổi khuôn mặt Tiểu Thi luôn lộ ra vẻ cưng chiều cảnh này bị Mộc Mộc núp ở bên nhìn thấy rất ràng. Nó nâng cánh tay bé lên quật cường lau nước mắt từ khóe mắt chảy ra chạy như bay vào khu vực nghỉ trưa.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: tìm kiếm

      Trác Minh Liệt làm xong việc của công ty liền nhanh chóng lái ô tô tiến về phía Nhi Viện, lúc này Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu ra khỏi cổng, họ mới rời thi Trác Minh Liệt đến vừa đúng nhìn thấy bóng lưng bọn họ.

      “Người phụ nữ này sao nhìn giống với nhân viên tặng hoa vậy” Trác Minh Liệt dừng xe xong liền nhanh chóng tới phòng làm việc của viện trưởng.

      “Trác tiên sinh rất vui được gặp mặt!” Viện trưởng là phụ nữ trung niên thái độ của vô cùng hiền hòa. biết Trác Minh Liệt là vì chuyện của Mộc Mộc mà đến vì thế mà trước đó đem tất cả tư liệu về Mộc Mộc chuẩn bị trước rồi. “Những thứ này là tư liệu về Mộc Mộc ngài xem trước chút !” Trác Minh Liệt mở tài liệu ra ngay tờ đầu tiên là rất nhiều hình ảnh của đứa bé gầy yếu.

      “Theo bệnh viện Mộc Mộc là đứa bé sinh non nhi lúc đó khi ra đời rất hô hấp khó khăn, biết có phải là vì vậy mà nó mới bị cha mẹ vứt bỏ hay tóm lại Mộc Mộc là đứa bé rất đáng thương!”

      Trác Minh Liệt lời nào nghiêm túc xem tài liệu, đó ghi lại tất cả mọi chuyện của Mộc Mộc từ khi vừa vào Nhi Viện cho đến bây giờ. Trong đó có cột ghi chép về tình trạng cơ thể của Mộc Mộc bé trai này thân thể hình như đặc biệt yếu có thể là do nó bị sinh non trước đó mà ra.

      “Trác tiên sinh…”
      “Tình trạng của Mộc Mộc phải rất tốt nhưng viện trưởng xin yên tâm. Tôi nhận nuôi Mộc Mộc sau này đặc biệt phái người chăm sóc nó!”

      “Thứ cho tôi mạo muội Trác tiên sinh tại sao ngày lại muốn nhận nuôi Mộc Mộc?”

      “Khả năng này là duyên phận !” Trác Minh Liệtcũng hiểu nổi mình.

      “Ai,,, nếu như có thể có nhiều người giống như Trác tiên sinh như vậy có lẽ xã hội này những đứa trẻ bị vứt bỏ ít !” Viện trưởng cảm động .

      “Viện trưởng tôi muốn xem Mộc Mộc chút!”

      “Được.” Viện trưởng cầm điện thoại lên gọi cho bộ nhận phụ trách chăm sóc cho Mộc Mộc “Sơ Lý làm phiền có thể đem Mộc Mộc tới phòng làm việc của tôi”
      “Viện trưởng hay là hay để tôi đến chỗ của Mộc Mộc tìm nó, tránh cho nó khẩn trương.”

      “Mộc Mộc là trong số những đứa bé tương đối yếu ớt , thôi tôi dẫn ngày .”

      Viện trưởng dẫn Trác Minh Liệt tới khu vui chơi các bé trai ,bé vừa nhìn thấy viện trưởng tới đều chạy tới vây quanh nhưng bọn họ lại nhìn thấy Mộc Mộc.

      “Các cháu có ai nhìn thấy Mộc Mộc đâu ?” Viện trưởng hỏi.

      “Mới vừa rồi cậu ấy và Cầu Cầu đánh nhau sau đó Cầu Cầu được mẹ đem mang Mộc Mộc thấy tăm hơi đâu rội ạ” bẹ trai cất tiếng non nớt theo sát viện trưởng hồi báo.

      “ Đánh nhau? Tại sao lại có thể có chuyện như vậy?” Viện trưởng rất kinh ngạc theo lý thuyết Mộc Mộc bao giờ động thủ đánh người!

      “Viện trưởng Mộc Mộc tới nơi nào?” Trác Minh Liệtvừa nghe Mộc Mộc đánh nhau lòng có chút gấp gáp.

      “Trác tiên sinh nên sốt ruột nhi viện có biện pháp bảo an rất tốt Mộc Mộc có việc gì đâu! Bây giờ chung ta phong ngủ xem chút, trước kia Mộc Mộc có chuyện vui trốn tới nơi ấy!”

      Từng dãy giường chỉnh tề sắp xếp thành hàng đứng yên trong phòng nghỉ , ánh sáng chiếu vào phòng mang theo hương vị ảm đạm. Cái loại đó tĩnh lặng đó tràn ngập mùi vị bi thương.

      “Mộc Mộc Mộc Mộc cháu ở đâu?” Viện trưởng dịu dàng mà gọi Mộc Mộc nhưng ai trả lời.

      Trong khí trầm lặng tiếng khóc mơ hồ truyền đến tai viện trưởng! “Ngày hãy nghe!” Trác Minh Liệt ngừng thở cẩn thận phân biệt phương hướng của thanh nó được phát ra từ tủ đồ chơi khổng nồ ở cuối gian phòng này!

      “Mộc Mộc!” Trác Minh Liệt lên phía trước muốn đem cửa tủ mở ra nhưng viện trưởng lại kéo lại.

      “Mộc Mộc cháu trốn kỹ! Tôi tới tìm cháu” Viện trưởng dịu dàng kéo cánh cửa tủ ra khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt của Mộc Mộc trong nháy mắt xuất trước mặt bọn họ. Con ngươi nó như hắc ngọc ( ngọc có màu đen mọi người có ai biết nó tên là gì ) trong ngấn mắt chứa đầy nước mắt thân thể nho co rút thành cục.

      ps ta quay lại[/size]
      Chương 23: vô tình gặp được

      “Mộc Mộc” Trác Minh Liệt ôm nó ra ngoài, Mộc Mộc đem cả khuôn mặt nhắn dúi chặt vào tây trang đắt giá của nức nở ngừng.

      “Trác tiên sinh xem ra Mộc Mộc rất thích ngày” viện trưởng rất vui mừng sau đó “Tôi đưa ngay cho ngày thủ tục nhận nuôi để xá nhận, tôi tin tưởng Trác tiên sinh nhất định phụ lòng kỳ vọng của chúng tôi!”

      Trác Minh Liệt khẽ vuốt ve cái đầu của Mộc Mộc “Mộc Mộc làm sao con lại khóc?”

      Mộc Mộc có lên tiếng chỉ đem bàn tay bé cố lau sạch nước mắt mặt.

      “Mộc Mộc con nguyện ý cùng tôi về nhà ?”

      “A đúng rồi. Mộc Mộc vị này là Trác tiên sinh ấy nuốn nhận cháu làm con cháu đồng ý ?” Viện trưởng dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhắn của nó.

      Mộc Mộc rốt cuộc ngẩng đầu lên nó chỗ hiểu chỗ nhìn viện trưởng “Mẹ viện trưởng Trác tiên sinh là ba của Mộc Mộc sao?”

      Chyện này nhìn như là vấn đề hết sức đơn giản nhưng lại làm khó hai người.

      “Mộc Mộc về sau tôi chính là ba của con!”

      Mộc Mộc nhìn Trác Minh Liệt nó nhất thời còn chưa hiểu chuyện này nhưng người cao lớn tuấn như vậy mà lại là ba của nó điều này thực là ước mơ tha thiết của rất nhiều đứa bé!

      “Hôm nay con cẩn thận đem bạn đẩy ngã bọn họ đều tại con, Mộc Mộc rất uất ức.”

      “Đó là Cầu Cầu, chờ ba chút lần nhìn thấy cậu ta ba nhất định giúp Mộc Mộc báo thù, đem mông cậu ta mở ra hoa!” Trác Minh Liệt siết quả đấm, vụng về hướng tới Mộc Mộc, làm cho nó cười rộ lên.

      “Tốt tốt” Viện trưởng cũng cười ngờ cái con người giá trị nghìn tỷ này bề ngoài lãnh khốc lại có mặt dịu dàng như thế . “ là duyên phận. Trác tiên sinh làm phiền ngài cùng tôi đến phòng làm việc làm thủ tục!”

      Trác Minh Liệt sau khi làm hết các thủ tục nhận nuôi liền trực tiếp đưa Mộc Mộc về nhà.

      “Mộc Mộc lập tức đến nhà” Trác Minh Liệt cũng có chút khẩn trương lần đầu tiên trong cuộc đời chăm sóc đứa bé ra năm năm trước nếu xẩy ra kiện kia có lẽ tại cũng có đứa bé.

      “Mộc Mộc con thích ăn cái gì?”

      “Mộc Mộc con thích xem TV hay chơi trò chơi điện tử?”

      Trác Minh Liệt hỏi rất nhiều vấn đề nhưng từ sau khi từ Nhi Viện ra Mộc Mộc vẫn gì.

      “Thiếu gia ngài về rồi!” Trác Minh Liệt vốn là sống mình nhưng Trác phu nhân lo lắng cho con mình mình chăm sóc tốt nên thay tìm người giúp việc đó là bà Vương.

      Bà Vương vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt dẫn theo đứa bé trở về có điểm khó hiểu .

      “Thiếu gia đứa này…”
      “ Đúng rồi bà Vương. Đây là Mộc Mộc con tôi. Bà trước dẫn nó tắm tôi mua mấy thứ đồ dùng cho trẻ em!”

      Bà Vương ngây người như phỗng đứa này lại là con trai của thiếu gia? ? ta lúc nào lại có cậu con trai lớn như thế này rồi.Trác Minh Liệt vừa rời bà Vương liền vội vàng đem Mộc Mộc dẫn tới phòng tắm bắt đầu hỏi thăm: “Cháu tên là Mộc Mộc đúng ? Mẹ cháu là ai ?” Nhưng vô luận bà có hỏi cái gì Mộc Mộc đều chuyện.

      ra là người câm!” Bà Vương lắc đầu cái .

      “Bà mới là người câm !” Mộc Mộc chợt mở miệng chuyện Bà Vương bị dọa sợ đến nỗi khăn lông trong tay rơi hết xuống đất.

      “Mẹ con muốn ăn bánh bích quy vị này mẹ đổi vị khác có được ?”

      “Mẹ con muốn cái đó!” Cầu Cầu đứng ở trong xe đẩy lát chỉ cái này lát muốn cái kia. “Cầu Cầu con bây giờ còn rất nhiều thứ thể ăn cẩn thận về sau lớn lên cao!” Tiểu Thi cảnh cáo nó “Còn nữa ăn quá nhiều đường có thể bị sâu răng! Có hàm răng đen đen xấu hổ chết rồi!”

      Cầu Cầu kéo mũ lưỡi trai xuống từ trong xe nhảy xuống làm mặt quỷ với Tiểu Thi liền chạy tới nhanh tới các gian hàng khác.

      “Tiểu thư xin hỏi…” Trác Minh Liệt nghe được đối thoại ở phía sau gian hàng lập tức chạy tới vốn muốn hỏi chút đứa bé ở độ tuổi nay thích gì lại nghĩ gặp phải Tiểu Thi.

      “Tại sao lại là ?” còn chưa dứt lời Tiểu Thi đẩy xe đẩy ra ngoài.

      .
      Chương 24: đánh cướp

      “Mẹ! Mẹ làm gì mà nhanh vậy!” Cầu kéo vạt áo của Tiểu Thi .

      “Bởi vì mẹ đụng phải tên đại bại hoại!” Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm lên xe đẩy vội vàng tới quầy thu tiền bên kia. Trác Minh Liệt làm sao mà chịu thả cho nhanh chóng lập tức đuổi theo.

      “Tiểu thư tổng cộng 532!”

      Tiểu Thi vừa định móc túi tiền ra xấp tiền mặt màu đỏ đưa tới trước mặt thu ngân “Đồ trong tay bao nhiêu tiền tôi giúp trả!”

      “Cám ơn ý tốt của ! Nhưng tôi nghĩ là tôi còn là tự trả!”

      “Nhưng là…” Trác Minh Liệt căn bản coi lời của là gì tiếp tục tự do trả tiền sau đó đem xe đẩy đẩy ra.

      “A!” Tiểu Thi dậm chân.

      “Cháu là con trai của ấy?” Trác Minh Liệt hỏi Cầu Cầu.

      phải ấy là chị ! Cầu Cầu cúi đầu nó vẫn nhớ lời Lý Triết Vũ dặn dò trước kia nếu như có người hỏi nó và Tiểu Thi quan hệ là chị.

      Trác Minh Liệt hừ tiếng cũng hoài nghi vị thứ nhất nhì qua Tiểu Thi quả rất trẻ tuổi, thứ hai là Cầu Cầu trả lời cũng quá mức tự nhiên.

      “Này Trác tiên sinh! Làm phiền trả xe đẩy lại cho tôi!” cuối cùng Tiểu Thi cũng đuổi kịp nhannh chóng ngăn cản đường của Trác Minh Liệt.

      Trác Minh Liệt liếc mắt nhìn Tiểu Thi đem Cầu Cầu từ trong xe ôm ra ngoài. Từ đầu tới cuối Cầu Cầu vẫn luôn đội mũ lưỡi trai nếu Trác Minh Liệt nhất định có thể nhận ra nó chính là bé trai ngày đó ở hội trường tuyển chọn kia.

      “Đây là thẻ tiền lấy về mua những thứ đồ mình thích , những đồ vừa mới chọn những thứ đồ này tôi muốn có!” Trác Minh Liệt xong liền đem những đồ trong xe đẩy lấy ra.

      có bị bênh thần kinh vậy! Muốn đồ làm sao tự mình chọn!” Tiểu Thi thể tiếp tục chịu được cố tình gây của người này.

      “Hôm nay tâm tình của tôi khá tốt nên tôi so đo với ! Hôm nào phải đến Trác thị để tặng hoa cùng lắm tôi bảo an ninh ngăn cản !” Trác Minh Liệt cầm đồ liền hướng xe của mình mà tới.

      “Này!” Tiểu Thi giận điên lên là chưa từng gặp qua người đàn ông nào như thế mất mặt.

      “Oa rất đẹp trai!” Tiếng cảm thán non nớt của Cầu Cầu cất lên “Tiểu Thi chú ấy so với chú Triết Vũ đẹp trai nhiều a hì hì!”

      “Quỷ con, biết cái gì! Người này quả là..” Tiểu Thi đuổi theo hung hăng đá phát vào xe của mới bằng lòng bỏ qua. ngờ Trác Minh Liệt lại quay cửa kính xe xuống mặt cười như cười : “Này bé xe này rất quý đá hỏng bồi thường nổi sao?”

      ! Tiểu Thi giận đến mức mặt đỏ rần Trác Minh Liệt làm như để ý đến nữa khởi động xe mất.

      Trác Minh Liệt mang theo chiến lợi phẩm đánh cướp được về khi trở về Mộc Mộc ngủ rồi. Bà Vương thấy Trác Minh Liệt trở lại vội vàng vừa kéo đến vừa hỏi: “thiếu gia đứa bé kia là con ngài?”

      “Bà Vương chuyện tôi giao phó làm xong chưa?” Trác Minh Liệt trả lời bà.

      “Việc thiếu gia phân phó tôi làm xong, phòng ở phía bên tay trái lầu chính là phòng của Tiểu Thiếu gia. Hôm nay a Tam đưa tới những món đồ chơi ở chiếc xe kia cũng bày xong!” Bà Vương thấy Trác Minh Liệt phải rất muốn nghe nên cũng rất thức thời ngậm miệng lại.

      Trác Minh Liệt rón rén lên lầu hai đến phòng ngủ ở bên trái kia, phòng này trước kia thường dùng để ngủ với phụ nữ xem ra về sau dùng được nữa rồi. Ngoài cửa có con Winnie the Pooh khả ái. nhàng đẩy cánh cửa ra đập vào tầm mắt đầu tiên chính là rất nhiều loại đồ chơi mới cùng mô hình. Giấy lót tường là giấy lót có hình ảnh tương tự với hoa văn ga giường và chăn rất thanh thoát, hoạt bát mà ấm áp.

      Trác Minh Liệt cho là Mộc Mộc ngủ thiếp khi chuẩn bị bất thình lình nghe lại nghe thấy tiếng của cậu bé ni: ‘làm sao bây giờ mới trở về?” thanh kia mang theo chút vô dụng còn có chút trách cứ. Đây là lần đầu tiên trong suốt xuộc đời Trác Minh Liệt được nghe có người hỏi những lời này vì vậy chợt có chút biết phải trả lời như thế nào ‘Mộc Mộc sao con còn chưa ngủ! Mới vừa rồi ra ngoài mua ít đồ” xong nhưng nghe thấy Mộc Mộc thêm lời nào nữa. Có lẽ là ngủ thiếp ! Xem ra chăm sóc đứa bé phải là chuyện dễ dàng!
      Chương 25: học

      Bị Trác Minh Liệt đoạt mất đồ Tiểu Thi tức giận đùng đùng trở laijsieeu thị lần nữa để mua lại độ
      “Mẹ cái chú đó là ai ?” Cầu Cầu tò mò hỏi.

      “Với có quan hệ với con!” Vừa nghĩ tới người người đàn ông kia liền tự chủ được mà tức giận.

      “A” Cầu Cầu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Chỗ ở của Tiểu Thi vốn cách nơi này cũng quá xa, mua đồ xong mẹ con hai người tay lắm tay dảo bước về nhà. Lúc này đèn đường được thắp sáng lên rực rỡ gió đêm thoang thoảng thổi thành thị chợt trở lên huy hoàng điều này khiến lòng Tiểu Thi sinh ra loại cảm giác khác thường, giống như cực kỳ lâu trước kia từng sống cuộc sống tại nơi này chẳng lẽ đó là từ kiếp trước? Có lẽ là nghĩ quá nhiều đầu đầu lại bắt đau. Gần đây đầu đau càng ngày càng thường xuyên biết còn có thể chống chịu được bao lâu.

      “Mẹ chú Triết Vũ rất lâu gọi điện thoại cho con!” Cầu Cầu chợt nhắc tới Lý Triết Vũ. Lý Triết Vũ ấy lâu điện thoại cho ! ra vẫn cũng hiểu Lý Triết Vũ, trong cảm nhận của rốt cuộc là gì cũng hiểu được? Người thân? Tiểu Thi cảm giác cuộc sống của mình như bị đứt gãy hình như nó thiếu đoạn nào đó nhưng cũng biết là thiếu đoạn nào!

      Cầu Cầu có chút buồn ngủ Tiểu Thi ôm nó lên. Nếu như mình xảy ra chuyện gì Cầu Cầu phải làm sao? Tiểu Thi chợt sinh ra mấy phần thấp thỏm.

      “Tổng giám đốc ngài tìm tôi?” Thư kí khi Ở nhi viện phát ra Mộc Mộc bị Trác Minh Liệt gọi vào phòng làm việc.

      “Ngày hôm đó cậu phạm vào lỗi lầm rất lớn!”
      “Tôi có thể thay đổi để cho tôi làm cái gì cũng cũng được nhưng xin ngày đừng sa thải tôi!” Thư kí vừa nghe Trác Minh Liệt nhắc tới ngày hôm đó lập tức kích động.

      Trác Minh Liệt cười lạnh tiếng “ phải khai trừ . Là đổi nơi khác thôi. Bây giờ hãy giúp tôi chăm sóc Mộc Mộc! Chủ yếu là đưa nó học và đón lúc tan học, còn nữa thể để cho những đứa bé khác bắt nạt nó hiểu chứ?”

      Phụ tá cho là tai mình bị hỏng tổng giám đốc lại để cho làm vú em!

      “Tổng giám đốc vậy là sao ạ?”
      muốn sao?”

      ! Tôi đồng ý! Chỉ cần phải là sa thải đương nhiên là làm cái gì cũng đồng ý!” Thư kí hấp tấp nhận lấy. Trong tay Trác Minh Liệt cầm tư liệu về Mộc Mộc “Tổng giám đốc ngày chọn nhà nào nhà trẻ? Là bình thường hay là Quý tộc hay là sao ạ?”

      “Đương nhiên là tốt nhất cái này còn phải hỏi!” Trác Minh Liệt cau mày.

      Thư kí nghe được lệnh lập tức liên lạc.

      Ba ngày sau đó, nhà trẻ Ngôi sao mới liền nghênh đón vị học sinh mới đó chính là Mộc Mộc.

      “Các bạn hôm nay chúng ta có bạn mới!” giáo dẫn Mộc Mộc ra ngoài giới thiệu cho mọi người biết, Cầu Cầu ngồi ở phía dưới chỉ liếc mắt cái nó liền nhận ra Mộc Mộc.

      Thế nào lại là cậu ta!

      Càng nghĩ đến giáo dẫn Mộc Mộc đến ngồi chỗ ngồi của nó. Chuyện này đối với Cầu Cầu mà quả thực là khiêu chiến. Mộc Mộc dĩ nhiên cũng nhận ra Cầu Cầu nhưng mà nó thèm để ý. Cặp kia nhìn bao quát tất cả mọi người ánh mắt của nó và ba nó có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu cho dù ai cũng để ở trong mắt huống chi cậu ta chính là bại tướng!

      .
      Mọi người hộ mình tí nhé: nếu tìm truyện này google mọi người gõ là “VỢ TRƯỚC CỦA TỔNG TÀI LÃNH KHỐC NHÉ” đừng gõ là “….TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG” vì nó dẫn đến chỗ copy truyện của mình.
      Cám ơn mọi người ủng hộ…….^^…..>3<

      http://dieplachoa.wordpress.com/

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: tranh chấp

      “ah cậu phải là bé trai ở nhi viện kia sao?” từng đến nhi viện nên ai cũng nhận ra Mộc Mộc ra mọi người cũng có ý khác ngờ lại chọc giận Mộc Mộc.

      Nó nâng cánh tay bé lên tức giận cầm món đồ chơi ném ra đầy đất thậm chí còn đẩy đứa bé đặt ở phía dưới. Đúng lúc này giáo và nuôi dạy trẻ đều ở trong phòng nhất thời rối mọi thứ loạn lung tung hết cả lên. Dáng người Mộc Mộc hơi lùn cộng thêm thân thể lại yếu chỉ chốc lát sau liền bị đứa bé kia đánh trả lại. “Này ,,,” Đứa bé mập mạp đè ép Mộc Mộc ngừng bóp cái mũi của nó.

      Cầu Cầu cảm thấy u mê chẳng biết quỷ thần sai khiến gì mà chợt nó lại lên đẩy đứa bé mập kia ra. Hành động của Cầu Cầu nhất thời khiến tất cả mọi người bất ngờ thậm chí bao gồm cả chính nó.

      “Tôi…. các cậu đừng đánh nữa! Ba mẹ tức giận!” Nó thở hồng hộc khuôn mặt nhắn cũng đỏ bừng lên. Mộc Mộc nhân cơ hội đứng lên cho bé mập quyền. Lần này có lẽ là rất đau bé mập kia khóc lớn lên rốt cuộc cũng kinh động đến giáo.

      Mười lăm phút sau Tiểu Thi chạy tới nhà trẻ. rất là hiểu Cầu Cầu ngoan như vậy tại sao mấy ngày nay lại liên tiếp xuất những chuyện như thế làm cho rất tức giận.

      Mà Mộc Mộc, giáo cũng cả gan trực tiếp gọi tới phòng làm việc của Trác Minh Liệt.

      “Trác tiên sinh con trai của ngài quá bướng bỉnh, mới học được ngày thứ nhất cùng các bạn khác đánh nhau!” Trác Minh Liệt vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình nhưng mà điều giận phải là vì Mộc Mộc mà chính là vị giáo này. Đánh nhau sao, chuyện như vậy làm sao có thể do người làm được. Vị giáo này ràng chính là kỳ thị Mộc Mộc mà kỳ thị Mộc Mộc chính là kỳ thị Trác Minh Liệt . Trác Minh Liệt lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách chăm sóc Mộc Mộc nhưng ngờ người phụ trách đó sớm từ chức rồi.

      chính là mẹ của Cầu Cầu đúng ? tại sao lại giáo dục cho đứa bé!” Thư kí tay chống nạnh hướng về phía Tiểu Thi chỉ chỉ chõ chõ.

      “Các người mới là biết chăm sóc? !” Tiểu Thi tức giận chỉ vào lỗ mũi thư kí hình tượng rống to. Khi Trác Minh Liệt chạy đến vừa vặn nhìn thấy màn này đưa tay kéo Tiểu Thi qua “Chẳng lẽ người đánh Mộc Mộc hôm nay là em ?” Trác Minh Liệt hai mắt đỏ như máu bộ dáng giống như muốn đánh người.

      “Này! Trác tiên sinh! ! Làm phiền ngài biết tình hình rồi hãy có được hay !” Tiểu Thi là hận được đánh vào khuôn mặt tuấn tú của ta đòn. ngờ Trác Minh Liệt lại kéo tay của vào trong phòng làm việc.

      chị là ba mẹ của Mộc Mộc ?” hiểu chuyện giáo tới “Xin lỗi cắt ngang chị, chuyện của bọn trẻ dàn xếp tốt rồi bây giờ tôi đặc biệt tìm chị tới đây để về vấn đề giáo dục đứa bé!”

      giáo!” Tiểu Thi bị tức đến lỗi mạch lạc.

      “Tôi chỉ muốn biết có phải em người phụ nữ này đánh con tôi hay ! Những thứ khác tôi muốn nghe!” Trác Minh Liệt bá đạo . giáo bị làm tức giận “ chị rốt cuộc là các người là ai?”

      “Tôi là ba của Mộc Mộc!”

      “Tôi là… Cầu Cầu..” Tiểu Thi chợt biết nên người chưa lập gia đình như mình đứa con lớn như vậy đúng là có điểm khó chịu lại còn là ở trước mặt người khác. “Mẹ!” Tiểu Thi chợt phát thanh của mình thấp xuống là gặp quỷ.

      “Con trai của ! ?” Trác Minh Liệt thể tin vào tai của mình “Tiểu quỷ kia côlà chị nó sao?”

      “Liên quan gì tới !” Tiểu Thi cực kỳ tức giận.

      liên quan đến việc của tôi! ra là Cầu Cầu chính là con của ! Tốt ,lần trước ở nhi viện cũng chính là nó đánh Mộc Mộc đúng !”

      “Trác tiên sinh phân biệt được trắng đen hãy sao! ràng là con trai của đánh con tôi!” Tiểu Thi cơ hồ muốn nắm lấy cà vạt của Trác Minh Liệt rồi.

      theo các bạn ta có lên đào thêm hố nhỷ =D =D =D =D =D

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      http://dieplachoa.wordpress.com/hd-dem-san-xuan-sac/
      Chương 27: Tử Quân

      “Khó trách tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy ra là mặt ngoài vô hại nhưng bản chất bên trong lại giống người đứng đắn như !” Trác Minh Liệt càng càng thái quá Tiểu Thi cũng càng ngày càng tức giận. biết từ lúc nào bọn họ bị giáo dẫn ra ngoài.

      “Tôi lệnh con của lập tức chuyển trường! Nhà giữ trẻ này tôi mua!” Trác Minh Liệt ngạo mạn mà gọi người phụ trách nhà trẻ lên.

      xin lỗi Trác tiên sinh. Tôi bán!” trẻ tuổi khéo léo mỉm cười tuổi của chắc cũng tầm tuổi của Tiểu Thi. Bất thình lình bị làm cho lúng túng điều này khiến cho Trác Minh Liệt tức giận khác thường “Mặc kệ có bán hay bán nhà trẻ này tôi nhất định phải mua! !”

      “Mộc Mộc! !” Trác Minh Liệt quay người nhìn thấy cách đó xa Mộc Mộc đứng ở dưới gốc cây . Nó trốn ở bên trong , lời giống như động vật bị hoảng sợ.

      “Thẩm tiểu thư, vị tiên sinh này là cố tình gây , ràng là Mộc Mộc bắt nạt các bạn khác trước chính là từ khi nó tới mới gây ra hoảng loạn!” “Mộc Mộc” giáo nhân cơ hội nghe người phụ trách báo lại.

      “Câm miệng của người lại bằng tôi để cho lập tức bị thất nghiệp!” Ánh mắt Trác Minh Liệt như có thể giết người.

      “Mộc Mộc tới đây” Trác Minh Liệt hướng về phía Mộc Mộc vẫy tay nhưng nó vẫn phản ứng chút nào, toàn bộ đôi mắt đều nhìn chằm chằm Tiểu Thi rồi.

      “Mộc Mộc cần sợ hãi. Sau này ba giúp con xử lý người phụ nữ này tốt!”

      Tiểu Thi xoay người Mộc Mộc tới phía sau lưng . Ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong nháy mắt toàn bộ thế giới giống như cũng nghiêng đổ. Ánh nắng sáng rỡ, gió mát dịu dàng. Trong đôi mắt kia tràn đầy sợ hãi giông như bị uất ức. giây kia lòng Tiểu Thi đau nhói ra lời “Cháu là Mộc Mộc” thanh có cũng như ngay cả gần như cũng phân biệt ra được, lắc lư hai cái rốt cuộc ngã mặt đất.

      “Này!!” Trác Minh Liệt rống to.

      “Tiểu thư! Tiểu thư làm sao thế? !” giáo vội vàng gọi cấp cứu đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.

      Chói mắt… quá,, trong ánh sáng trắng đó có rất nhiều bóng người. Đáng tiếc người cũng thể nhìn ! Nơi này rốt cuộc là nơi nào rất thương hay mơ thấy nơi nay nhưng cho tới bây giờ đều đây là nơi nào. Chẳng lẽ là kiếp trước sao?

      “Mẹ” Cầu Cầu mang theo tiếng khóc nức nở rốt cuộc làm cho Tiểu Thi tỉnh táo hoàn toàn lại. mở mắt chỉ thấy người phụ trách kia mỉn cười dẫn Cầu Cầu đứng ở trước giường bệnh của .

      “Cầu Cầu” suy yếu gọi.

      ‘Tiểu thư có việc gì là tốt rồi.” kia mặt vô cùng lo lắng ân cần “ Chuyện của Cầu Cầu và Mộc Mộc chúng tôi xử lý tốt nhất có thể!”

      “Cám ơn xin hỏi gọi như thế nào?” khuôn mặt Tiểu Thi tái nhợt mỉm cười.

      “Tôi họ Thẩm”
      “Đúng rồi tiểu thư xin hỏi ngài là..”
      này chính Thẩm tiểu thư cũng chính là bạn của Lâm Thi Ngữ , Thẩm Tử Quân, sau khi tốt nghiệp đại học trốn ra từ trong gia tộc mịnh xây dựng lên nhà trẻ này và chỉ trong vẻn vẹn mấy năm đưa nhà trẻ liền này phát triển lên thành trong số những nhà trẻ tốt nhất thành phố này.

      “A gọi tôi là Tiểu Thi là được rồi!”

      “Tiểu Thi? Xin hỏi có biết người nào là Lâm Thi Ngữ ?” Vào lúc này Thẩm Tử Quân cuối cùng đem nghi ngờ trong lòng mình ra , lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thi cảm thấy ấy cực kỳ giống Lâm Thi Ngữ năm đó.

      “Tôi biết người này là ai Thẩm tiểu thư ấy và tôi dung mạo rất giống nhau sao?”

      “Ha ha ra là như vậy. ấy hẳn là giống nhau chỉ là cảm giác này…” Thẩm Tử Quân cúi đầu thanh trầm thấp mà xa xa.

      “Lâm Thi Ngữ là bạn tốt của sao? Bây giờ ấy ở đâu?”

      “ Vâng ấy là người bạn rất tốt của tôi” Thẩm Tử Quân chợt cảm thấy được nữa, “Đều là chuyện trước đây cũng được! Bây giờ nhìn có việc gì tôi cũng an tâm ở nhà trẻ còn có việc tôi về trước đây!” Tử Quân vội vã rời khiến Tiểu Thi chợt có chút buồn bã giống như bị mất người bạn thân thiết nhất ở nơi này thành thị xa lạ này. Tại sao Thẩm Tử Quân ,,,, tại sao tình cảm với bạn ấy lại phải giấu kín như vậy!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: phát

      “Vương Trợ lý lập tức tra cho tôi tất cả các tư liệu về nhà trẻ ngôi sao này!” Sau việc tại nhà trẻ Trác Minh Liệt càng hạ quyết tâm muốn mua lại nhà trẻ này.

      Mười phút sau trợ lý đem tư liệu về nhà trẻ cho Trác Minh Liệt.

      Người thành lập : Thẩm Tử Quân tốt nghiệp ở học viện nhạc đó phải là trường học mà Lâm Thi Ngữ học sao? Hai hàng lông mày Trác Minh Liệt nhíu chặt tròng mắt đen nhanh chóng nhìn qua những chữ viết kia lòng từ từ treo lên. Bởi vì thấy trong tài liệu của Thẩm Tử Quân có giới thiệu về Lâm Thi Ngữ và họ lại là bạn tốt cùng lớp. Năm năm nay tìm biết bao nhiêu lâu mà trừ người ở trong nhà giam là cha của kia thể nào tìm thấy người nào khác có liên quan tới . biết có thể có chết vì tất cả các bệnh viện trong phố này đều ghi chép đến cái chết của nhưng tìm khắp nơi nhưng đều tìm được !

      “Vương Trợ lý giúp tôi gọi đến nhà trẻ ngôi sao. Tôi muốn tìm Thẩm Tử Quân!”

      “Xin chào tôi là Thẩm Tử Quân xin hỏi tôi có thể giúp gì cho !”

      “Tôi là Trác Minh Liệ ttôi muốn gặp !” Trác Minh Liệt thẳng vào vấn đề.

      “Lại là , muốn gì? Tôi cho biết nhà trẻ này tôi bán cho đâu”
      “ Lâm Thi Ngữ! Tôi muốn biết chuyện của Lâm Thi Ngữ!” Trác Minh Liệt cố gắng làm cho mình tỉnh táo giọng chậm lại phát ra từng chữ từng chữ “Thẩm tiểu thư tôi biết là bạn tốt của Lâm Thi Ngữ!”

      rốt cuộc là ai?” Tử Quân cảnh giác hỏi, lần đầu tiên trong năm năm có người hỏi vấn đề này nhưng ta lại chỉ là người xa lạ.

      “Tôi là là chồng của ấy!” Bởi vì khi Lâm Thi Ngữ mất tích lúc trước bọn họ chưa hề ly hôn nên theo pháp luật mà bọn họ bây giờ vẫn còn là vợ chồng.

      Đầu điện thoại bên kia chợt trầm mặc giống như báo hiệu cho giông bão sắp tới.

      ra là chính là tên súc sinh kia?” Thẩm Tử Quân cố gắng để cho mình bình tĩnh nhưng phát thể khống chế được.

      “Thẩm tiểu thư, bây giờ tôi có thời gian để nghe mắng chửi! hãy lập tức đến gặp tôi!”

      “Tôi muốn nhìn thấy , gương mặt làm cho người ta ghê tởm!”
      Thẩm Tử Quân hung hăng quăng điện thoại. vĩnh viễn cũng quên được năm năm vào cái đêm sinh nhật Lâm Thi Ngữ mười bảy tuổi , họ tỉ mỉ vì ấy mà chuẩn bị buổi lễ sinh nhật vậy mà lại bị lạc mất ấy bữa tiệc vui mừng mà tan. Mấy ngày sau lại có tin truyền đến ấy chuẩn bị cưới vị thừa kế Trác thị nhưng ở trong hôn lễ lại bị vứt bỏ rồi sau đó bị tai nạn xe cộ, từ đó về sau liền còn có gặp lại ấy nưa .Đối với Lâm Thi Ngữ dù ấy còn sống hay chết vị trí của ccaa ấy trong lòng cũng bao giờ thay đổi.

      Cha Lâm vẫn còn ở trong tù, thỉnh thoảng cũng thăm ông ấy, ông ấy rất đáng thương , mỗi lần ông đều hỏi đến Lâm Thi Ngữ ra sao nhưng mỗi lần đều biết trả lời như thế nào. trai của Lâm Thi Ngữ, Thi An,cũng biết ở đâu từ sau khi Lâm gia phá sản có tin tức, chuyện Lâm gia phả sản chỉ trong đêm làm cho xã hội thấy kinh ngạc. Điện thoại lại vang, Trác Minh Liệt lại gọi đến “Thẩm tiểu thư tôi hi vọng xử theo cảm tính!”

      “Trác tiên sinh hi vọng tôi đến gặp sao?” Thẩm Tử Quân cắn răng nghiến lợi hỏi.

      “Thẩm tiểu thư tôi biết chuyện tôi làm vào năm năm trước là sai vì vậy mà tôi cố hết sức để đền bù cho nên xin hãy cho tôi cơ hội!”

      “Đền bù? Cái gì gọi là đền bù? ấy chết!” Thẩm Tử Quân cuối cùng cũng nhịn được thất thanh khóc rống lên, đầu điện thoại bên kia Trác Minh Liệt cũng trầm mặc. Mặc dù cho là Lâm Thi Ngữ có thể chết nhưng biển người mênh mông thế này nếu như tìm được muốn bồi thường phải là chuyện viễn tưởng sao?
      Chương 29: kỳ lạ

      Trác Minh Liệt buông điện thoại xuống cả người rơi vào trong ghế. Năm năm trước trong lúc mất lý trí mà tạo nên cục diện thể vãn hồi như bây giờ . Lâm gia từ xuống dưới chết người chết quan( kiểu như là mất chức đoa) năm đó nguyên nhân mà Lâm thị bị xụp đổ cũng được giữ kín. Những năm gần đây vì có thể để cho mình an tâm chút cũng thử điều tra Lâm thị cho nên vấn đề có người động tay động chân là nhưng lại hề có đầu mối về việc Lâm Thi Ngữ bị tai nạn xe cộ và mất tích liệu có quan hệ với chuyện này hay .

      Nghĩ tới đây ra khỏi phòng làm việc, lái ô-tô tiến về phía nhà trẻ ngôi sao kia tìm đến Thẩm Tử Quân.

      “Thẩm tiểu thư bây giờ tôi ở bên ngoài nhà trẻ hãy ra ngoài chút!” Trác Minh Liệt giọng chậm lại.

      “Trác Minh Liệt da mặt là dày”
      “Tôi rồi nếu như còn xem mình làm là bạn tốt của Lâm Thi Ngữ hãy tới gặp tôi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn cùng hỏi !”

      Mười phút sau Thẩm Tử Quân xuất trước mặt Trác Minh Liệt. Bộ đồ công sở đơn giản mái tóc dài mềm mại và thêm cái kính mắt to Trác Minh Liệt căn bản nhìn nét mặt của .

      “Thẩm Tử Quân?”

      Tử Quân gì mà là hung hăng cho Trác Minh Liệt cái tát “ cái tát này là tôi thay cho Lâm Thi Ngữ đòi !”

      Ngoài mặt Trác Minh Liệt biến sắc nhưng nội tâm lại cực kì tức giận qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh!

      “Đánh đủ chưa, đủ rồi lên xe!” Trác Minh Liệt đè nén ý định muốn cho người phụ nữ này trận, khẽ đẩy cửa ra. Tử Quân trừng mắt lườm cái rồi mới trèo lên xe.

      Năm phút sau bọn họ tới quán cà phê hạng sang ở gần đó.

      “Có chuyện mau , tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Tử Quân vô cùng khó chịu đối đãi với thứ người như thế này cũng cần lịch .

      ‘Tốt vậy tôi vào vấn đề luôn. Xin hỏi có biết Lâm Thi Ngữ giờ ở đâu ?”

      ‘Trác Minh Liệt là tuyệt tình. Ban đầu ấy chết thảm ở Tây Bắc tin tức này gần như cả nước đều biết, bây giờ lại còn muốn hỏi tôi tung tích của ấy!” Tử Quân rất kích động.

      ‘Nhưng tận mắt thấy ấy chết rồi sao?” Nét mặt Trác Minh Liệt thay đổi hỏi “Tôi điều tra tất cả các bệnh viện ở thành phố này đều có ghi chép gì đến ngày nằm viện và cái chết của ây việc này giải thích như thế nào!”

      “Trác Minh Liệt để cho tôi có cái gì tốt! Ban đầu đem ấy ném lại ở Tây Bắc lúc đó người cũng chỉ có cái áo cưới căn bản có gì cả, dù là chủ viện hoặc là ….” Tử Quân chợt bởi vì chuyện này ra mấy Logic cho dù là lúc ấy người Lâm Thi Ngữ có bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận của mình nhưng nếu như ấy chết dù bận rộn đến mấy cảnh sát cũng thông báo cho người thân đến nhận thi thể chứ! Chẳng lẽ Lâm Thi Ngữ vẫn còn sống chỉ là bị người khác giấu ? Nhưng bọn họ có động cơ gì đây?

      “Thế nào được tiếp?” Trác Minh Liệt uống hớp cà phê “Có phải cảm thấy câu chuyện có Logic ? Ban đầu khi tôi vừa nghe đến tin tức tai nạn xe cộ chạy tới ngay. Lúc ấy Lâm Thi Ngữ ở bệnh viện tốt nhất nhưng nhân viên cứu hộ ấy bị thương nặng rất nặng và bị đem , phải cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Khi đó dưới Lâm gia hỗn loạn như vậy ai đón ấy đây?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :