1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      tiếp nhé hi hi * cúi đầu * " cám ơn ủng hộ mình" =D =D =D =D
      Chương 15: chấn động

      là….! Nếu như có thể lựa chọn chỉ hy vọng giờ phút này, có thể vĩnh viễn nằm tại đây bao giờ phải đứng lên như vậy để cho họ nhìn thấy dáng vẻ chất vật và khuôn mặt nhếch nhác của .

      Trác Minh Liệt nhìn thấy Tiểu Thi ngã nhào trong lòng chợt rung xuống. Loại cảm giác đó phải kinh ngạc, phải thương hại mà là loại cảm giác thể hiểu nổi đợi biết rốt cuộc đó là cái gì hai chân tự động đến chỗ Tiểu Thi bị ngã nhào.

      “Tiểu thư sao chứ?” an ninh tốt bụng nhìn thấy màn này, ở trước mặt Trác Minh Liệt đỡ lên. Điều này làm cho Trác Minh Liệt dừng bước.
      (Tự dưng thấy ghét an ninh này thế…..)

      có việc gì cám ơn ” Ngoài miệng Tiểu Thi có việc gì nhưng chân phải lại đau dữ dội ràng là bị trật rồi. Tiểu Thi khập khiểng ra khỏi Trác thị. Trừ Trác Minh Liệt phía sau tất cả mọi người đều giống như được xem hài kịch. Chỉ chỉ chõ chõ cười cười chỉ có Trác Minh Liệt mặt hề biến sắc.

      “Lý bí thư!” nét mặt thay đổi gọi Lý bí thư đến bên cạnh “Xét thấy biểu vừa rồi của tôi cho rằng còn thích hợp công tác ở Trác thị nữa rồi. Cho nên có thể khỏi nơi này!”

      ! ! Lời của Trác Minh Liệt như “Sấm sét giữa trời quang” chân Lý bí thư mềm nhũn ngã nhào ở đại sảnh. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, thoáng chốc tất cả mọi thứ đều trở nên yên lặng như tờ. Mặc dù gì nhưng đều tất cả họ đều toát mồ hôi. Xem ra chuyện mới vừa rồi làm thần kinh tổng giám đốc xúc động rồi.

      “Tiểu Thi! làm sao vậy!” Ông chủ tiệm bán hoa nhìn Tiểu Thi chân thấp chân cao tới vội vàng chạy tới dìu .
      xin lỗi oonh chủ. Tôi có chút thoải mái tôi muốn xin về nhà trước chút!”
      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nước mắt mặt Tiểu Thi ông cũng hỏi nhiều. Xoay người đưa cho bó hoa hướng dương: “Cho vui vẻ lên chút nào !”
      “Nếu như là chuyện công tác vậy cám ơn ,tôi sao! “Tiểu Thi cười rộ lên. Cầm này bó hoa hướng dương tới đường cái.
      Thời tiết rất tốt, nhiệt độ vừa phải tâm trạng xấu ban nẫy rất nhanh cũng bị khí ấm áp này mang . Đem tai nghe điện thoại di động nhét vào lỗ tai, tại đó có các bản nhạc của kèn ác-mô-ni-ca đó là thanh mà thích nhất . Nếu là ở trước kia gặp chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của nhất định là gọi điện thoại cho Triết Vũ để kể khổ với . Nhưng bây giờ làm như vậy nữa vì muốn sống dựa vào Triết Vũ muốn tự bản thân mình có thể xây dựng thế giới cho riêng mình. Cho nên khi Triết Vũ muốn tìm người giúp việc liện cần.

      Tiểu Thi tìm chiếc ghế dài ngồi xuống. Chiếc áo màu hồng , quần dài màu rám nắng dường như ánh mặt trời bao quanh , giống như gốc cây gầy yếu, nhưng chính cái vẻ yếu đuối đó lại làm cho quyến rũ,mát mẻ động lòng người. Cách đó năm thước xuyên qua khính ô tô, Trác Minh Liệt ngồi trong xe ngắm nhìn Tiểu Thi.

      Người phụ nữ này dường như trước đây từng gặp qua ở nơi nào, chợt chuông điện thoại di động mãnh liệt vang lên phụ tá điện tới cuộc tuyển chọn bé trai để đóng quảng cáo bước vào trận chung kết mời đến quan sát.

      ——————————————

      Mọi người cấp cho cạn nhắn lại a ~ nhắn lại phiếu phiếu hoa tươi ~(^__^) hì hì ai đến cũng cự tuyệt ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: ngoài ý muốn
      tiếp nhé ,,,,,,,,,,, ;) ;) ;) ;) ;) ;) ;)

      Trác Minh Liệt đến hội trường, chỉ nhìn năm phút rồi rời , phụ tá thấp thỏm theo phía sau, biết những thứ này đứa bé phù hợp cầu của tổng giám đốc . Nhưng có biện pháp gì đâu,từ khi lần trước nhìn thấy đứa bé kia đến nay cũng có tung tích gì “Tôi nhớ về chuyện này lần trước tôi với Vương Trợ để ý đến! Tôi phải muốn bọn đến đây để diễn trò mà tôi muốn chúng có thể thể được sống tinh khiết được lớn lên!” Trác Minh Liệtnhư là giận dữ lớn tiếng “Thành phố này lớn như vậy chẳng lẽ đứa bé tìm cũng được sao?”

      hãy nghe cho kỹ đây nếu như trong vòng tuần, mà vẫn tìm được như vậy cũng cần tới nơi này nữa!”

      ! Tay phụ tá run cái, tài liệu tay rơi xuống đầy đất. Đây phải là làm khó sao?

      Chớp mắt cái thời gian đến xế chiều bởi vì chân đau có cách nào xe máy Tiểu Thi chỉ có thể bộ đến nhà trẻ đón Cầu Cầu tan học.

      “Tiểu Thi!” Cầu Cầu như con chim bay ra chạy đến chỗ Tiểu Thi “Chúng ta mau về nhà bạn con bảo hôm nay TV truyền hình trực tiếp nha!” Cái gì truyền hình trực tiếp?

      Cầu Cầu chợt lên tiếng bởi vì nhớ lại chuyện lần trước.

      “Tiểu Thi chân mẹ bị đau sao?” Cầu Cầu chú ý tới bộ dáng ( bộ dạng , dáng điệu ) chân thấp chân cao của Tiểu Thi.

      có việc gì chỉ bị trẹo cái.”

      Cầu Cầu đem bàn tay nhắn từ trong tút rút ra nắm lấy tay của “Như vậy có khá hơn chút hay ? Chú Triết Vũ bé trai phải bảo vệ bé , Cầu Cầu là bé trai Tiểu Thi là bé ” nhìn bộ dáng trẻ con và giọng non nớt của nó Tiểu Thi chợt cười ha ha: “Cám ơn Cầu Cầu!”
      ( Cầu Cầu moaaaaaa ps: về sau con xuất bé đáng kém nha)

      “Tiểu Thi” Cầu Cầu chợt muốn lại thôi kể từ khi đến nơi này nó giống như có rất nhiều lần như vậy.

      “Cầu Cầu con có phải có chuyện gì hay ?” Tiểu Thi ngồi xuống nắm tay bé của nó.

      “Tiểu Thi, các bạn ở đây đều có ba mẹ ,tại sao con lại có?” Cầu Cầu trong mắt xuất lệ quang.

      Tiểu Thi chấn động trong lòng giống như bị giáng đòn đau lời của Cầu Cầu làm chỗ sâu nhất tại đáy lòng xúc động nó làm cho chợt thấy hoảng loạn. đem Cầu Cầu ôm vào trước ngực khẽ vỗ đầu của nó cẩn thận an ủi: “Cầu Cầu ngoan, Tiểu Thi là mẹ của con nha, trước kia khi ở Canada lúc phải con gọi mẹ là mẹ sao?”

      “Nhưng Chú Triết Vũ để cho con gọi như vậy chú ấy bảo con gọi người theo tteen tuổi hoặc là chị , bây giờ chú Triết Vũ có ở đây con mới có thể gọi!” Tiểu Thi ôm chặt khuôn mặt của nó hôn nó cái. hiểu ý của Lý Triết Vũ ấy là sợ người khác hiểu lầm Cầu Cầu là con của bởi vì thực tế Cầu Cầu chẳng qua là được Triết Vũ nhận nuôi.

      “Mẹ” Cầu Cầu nhào vào trong ngực Tiểu Thi khóc lớn lên. thanh kia rất bi thương giống như là bị uất ức rất lớn lao. Nghe được thế cổ họng Tiểu Thi căng lên cũng rơi lệ theo.

      “Cầu Cầu con ngoan.”
      “Mẹ…” Nhức đầu quá
      “Đừng khóc” Mỗi lần bị kích động Tiểu Thi đều cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

      “Mẹ, mẹ chảy máu” Cầu Cầu nắm chặt lấy tay Tiểu Thi “Cầu Cầu sợ, Cầu Cầu giúp mẹ gọi điện thoại có được ” Tiểu Thi run rẩy lấy điện thoại di động ra đợi Cầu Cầu nhận liền ngất .

      “Mẹ, mẹ….” Cầu Cầu bị dọa sợ đến phát khóc lớn lên.

      Cũng may bây giờ là thời gian tan học người đến người rất nhiều. bạn trong nhà trẻ của Cầu Cầu nhận ra nó nên nhờ ba mẹ mình đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.

      “Cầu Cầu đây là mẹ cậu sao?” Người bạn hỏi.

      “Đúng vậy” Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ.

      “Tớ cứ nghĩ đây là chị của cậu” người bạn hâm mộ.
      Cầu Cầu cười rộ lên.


      .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hi hi cám ơn tất cả mọi người ủng hộ mình để đáp lại minh đăng trước ngày nhé
      ps: căn bản là hum nay tự dưng lại có mạng hi hi =D =D =D =D =D =D =D
      Chương 17: bệnh chứng

      “Tiểu thư xin hỏi nhà của có tới đây ?” y tá cầm bệnh án.

      có” Tiểu Thi nâng trán suy yếu .

      “Có là tôi!” Cầu Cầu líu vạt áo ý tá cố gắng để cho côấy nhìn thấy mình. y tá cười sờ sờ đầu của nó“Đúng vậy,nhưng cháu còn quá ” “ có việc gì đâu y tá. Bệnh của tôi, tôi biết rất có chuyện gì cứ việc thẳng !”

      “Là như vậy tiểu thư chúng tôi phát trong đầu có khối u gần đây códấu hiệu tăng kích thước cho nên côcó định nằm ở viện quan sát hay là..”“Tôi có việc gì cần nằm viện. Tự tôisẽ có thuốc”“Mẹ mẹ bị bệnh gì?” Cầu Cầu leo lên giường bệnh vuốt mặt củaTiểu Thi.

      Tiểu Thi tái nhợt cười cười “Mẹ có việc gì lát nữa chúng ta hãy về nhà.”

      Mặc dù luôn kiên trì muốn về nhà nhưng bác sĩ lại đề nghị côhãy ở lại bệnh viện qua đêm để tránh xảy việc ngoài ý muốn như vậy có lẽ có nguy hiểm tính mạng.

      Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng làm xong thủ tục xuất viện Tiểu Thi đưa Cầu Cầu nhà trẻ. Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện liền gặp phụ tá của Trác Minh Liệt nhìn ta nhìn Cầu Cầu cứ như là nhìn thấy cứu tinh.

      “Rốt cuộc tôicó thể tìm thấy cậu bé này rồi !” xong anhta nhanh chóng muốn lên ôm lấy Cầu Cầu.

      “Mẹ…” Cầu Cầu trốn sau lưngTiểu Thi.

      “Vị tiên sinh này định làm cái gì?”Tiểu Thi cảnh giác hỏi.

      “Nó làcứu tinh của tôi tìm được nó tôi phải thất nghiệp”lời của phụ tá mạch lạc “Đúng rồi là mẹ của đứa bé phải cùng tôi !”

      “Buông tay! Tôisẽ báo cảnh sát!”Tiểu Thi cầm lên ví da liều mạng đánhmạnhvào người đàn ông kia. Tình huống này rất nhanh làm kinh động đến người chung quanh còn có người báo cảnh sát.

      “ Cảnh sát người này hình như tinh thần có vấn đề , ta định cướp đứa bé của tôi !”Tiểu Thi ôm Cầu Cầu chưa tỉnh hồn trốn đượcsau lưng cảnh sát. “Này..” Phụ tá trăm miệng cũng thể bào chữa bây giờdù như thế nào giải thích cũng thể làm cho người ta tin tưởng vì vậy ta bị cảnh sát bắt .

      “Tổng giám đốc! Tôivừa tìm được đứa bé kia!” Phụ tá lập tức điện ngay cho Trác Minh .

      “Hả? Vậy nghĩ biện pháp dẫn nótới đây.”

      “Nhưng bây giờ tôiđang ở đồn cảnh sát!”

      Nghe xonglời giải thíchcủa phụ tá Trác Minh Liệt chỉ câu rồi tắt điện thoại: “Chính nghĩ biện pháp ra !” mới vừa cúp điện thoại xong Lena liền vào “Tổng giám đốc xế chiều hôm nay ở nhi viện có hoạt động từ thiện ngài có ?”

      “Tôi rất mệt mỏi giúp tôi đẩy xuống. Đúng rồi chuyện kêu gọi đầu tư gần đây tình tiến triển như thế nào?”

      “Rất thuận lợi. Trước mắt có ba công ty phù hợp cầu của chúng ta. Sắp tới đây bọn họ cho người tới theo chúng ta thương lượngcụ thể!” Lena xong cũng hề rời “Tổng giám đốc ngài gần đây có phải là thoải mái hay mà tôi luôn có cảm giác ngày có dáng vẻ rất mệt mỏi.” thanh của ta chợt trở nên ôn nhu dị thường.

      “Tôi sao, có thể gần đây chuyện hơi nhiều!” TrácMinh Liệtlời còn chưa dứt vai bàn tay mềm mại khẽ xoa bóp. Lena cúi người xuống bộ đồ công sở ôm gọn lấy bộ ngực tròn trịa của ta.
      tiếp nhé và đây cũng là cháp cuối cùng trong tháng này nhé vì mình chính thức bắt đầu thi =D =D =D =D =D =D
      Chương 18: Mộc Mộc

      Trác Minh Liệt khẽ mỉm cười bắt lấy cái tay kia: “Lena có phải cảm giác mình ở công ty này quá lâurồi hay ?”

      Lena giống như bị điện giật vội vàng rút tay trở về lui về phía sau bước.

      “Cút!”Trác Minh Liệthíp mắt từ trong răng nặn ra mấy chữ “Tôi hy vọng chuyện này có lần sau!” Bị dọa sợ, Lena ảo não ra khỏi phòng làm việc.

      Trác Minh Liệtchợt cảm thấyphiền não khác thường tóc mai hai bên cũng dựng nên. Bất thình lình điện thoại lại vang lên nhịn được cầm lên nghe chỉ nghe thấythư ký phụ trách hoạt động Nhi Viện kêu: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! mau lại đây chúng tôiphát nhi viện có đứa bé tốt!” Thư ký đầu đuôi kêu loạn Trác Minh Liệtcàng nghe càng cảm thấy phiền: “ bừa bãicái gì .Ôn định lại lời rồi hãy gọi lại cho tôi!”

      Sau mười giây, điện thoại lại vang, lần này người chuyện cảm xúc ràng ổn định hơn rất nhiều: “Tổng giám đốc chúng tôi phát hiệnở nhi viện đứa bé có phong cách vô cùng đặc biệt, rất thích hợp đại ngôn (*phát ngôn) chobộ đồ chơi của chúng ta”. “Còn có nó và có dáng dấp cực kỳ giống nhau?”Giọng của thư kí khác thường biết lão bản tin tưởng lời của mình.

      “Tổng tàitôi đều là , nếu tin thử tự mình đến kiểm chứng lời chúng tôivừa đứa bé này bất kể là dáng dấphay phong cách cùng với cực kỳ giống nhau. là quá thần kỳ.”Giọng của ta cao vút khiến cho TrácMinh Liệt hứng thú mấy phần. thế giới chẳng lẽ thực có hai hề có quan hệ máu mủ gì với nhau mà dáng người lại rất giống nhau hay sao?

      “Tổng giám đốc người bạn rất ngầu hãy tới xem chút !” Thư ký ở bên kia hết sức làm rung động Trác Minh Liệt.

      “Nếu như mà tôi đến đó mà phát ra đứa bé hãy tự cầu thêm nhiều phúc !”Trác Minh Liệt để điện thoại xuống ra khỏiphòng làm việc.

      Mười phút sau tới cửa nhi viện. Thư ký chờ sẵn ở nơi đó trong tay còn cầm ảnh của Trác Minh Liệt khi còn bé.

      “Tổng giám đốc” thư ký hớn hở ra mặt cảm giác giống như khi Columbo phát vùng đất mới.

      Trác Minh Liệtkhông lời sải bước về phía trước thư ký theo ở phía sau.

      “Người bạn cháu tênlà gì vây?”

      “Người bạn cháu bao nhiêu tuổi rồi ?”

      Mấy nhân viên nữ khác ở công ty như gà mẹ túm tụ ở chỗ cần phải hỏi nơi đó nhất định là đứa bérất giống .

      “Tránh ra tổng giám đốc đến rồi!”

      Thư ký quát lớn tiếng tất cả mọi người đều tách ra để cho bé trai xuất tại tầm mắt của Trác Minh Liệt, trong khắc kia đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đánh vàotrong lòng đòn nghiêm trọng làm cho dường như quên cả hô hấp. Chuyện …..này…..đứa bé nàyvà quả thực là quá giống nhau! Cái loại phong cách bình tĩnh tự nhiên,ánh mắtđạm bạc thần thái của khuôn mắt,môi ……này….. tại sao có thể có chuyện như vậy? !

      “Người thấy như thế nào, tổng giám đốc. Tôi dối nha!”Thư ký kia giống như hiến được vật quý cho cười mà đứng lên Trác Minh Liệt đẩy ta ra trực tiếp tới bé trai bên cạnh. ngồi xuống cầm tay bé của nó giọng hỏi: “Cháu tên là gì?”

      “Mộc Mộc” Nó nâng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Trác Minh Liệt thanh rất rất trầm hề tương xứng với độ tuổi của nó.

      “Mấy tuổi?”

      “Bốn tuổi”.

      Trác Minh Liệt nhìn ánh mắt của nó lúc lâu ánh mắt đó làm hít thở thông,nỗi đau trong lòng bỗng chốc dâng lên chuyện này là như thế nào? tự hỏi mình chẳng lẽ đứa bé này có quan hệ gì với sao?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      mình định post sau nhưng chẳng lẽ lại post lên wp rồi lại đăng lên đây>>>
      =D =D =D
      PS HI MÌNH ĐỌC XONG BỘ NÀY . MÌNH CẢM THẤY HÌNH NHƯ LÀ MÌNH HỀ CHỌN SAI BỘ NÀY ĐỂ LÀM RỒI , NÓ HỀ GIỐNG NHỮNG BỘ N9 CÓ EM BÉ TRƯỚC RỒI MỚI GẶP LẠI NAM9 NHƯ NHỮNG BỘ TRƯỚC ĐÂY MÌNH ĐỌC NÓ KHÁC LUN.

      Chương 19: hỗn loạn



      Trác Minh Liệt muốn hỏi nữa nhưng vào lúc này Mộc Mộc lại tránh thoát khỏi tay của chạy .



      ra là sơ ở nhi viện tới.



      “Trác tiên sinh chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài làm tất cả cho Nhi Viện, Mộc Mộc mau ra đây, cảm ơn chú” Sơ lôi kéo Mộc Mộc cánh tay bé của nó nhưng nó vẫn chịu đứng ra.



      “Thưa Sơ, về Mộc Mộc tôi muốn tìm hiểu tình huống của nó chút.” Trác Minh Liệt ra suy nghĩ của mình. Bên trong sinh ra loại ý nghĩ là muốn nhận nuôi Mộc Mộc, điều đó làm cho kích động.



      “Mộc Mộc chơi ” Sơ chỉ Mộc Mộc và bắt đầu liên tục.



      “Mộc Mộc vào Nhi Viện từ hơn bốn năm trước nó là đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ ở bệnh viện bình thường thích chuyện, tính cách hướng nội có khuynh hướng hơi tự kỉ “Tôi có thể nhận nuôi nó được chứ!” Trác Minh Liệt đột nhiên thốt lên, câu của làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.



      “Tổng giám đốc cần thiết phải như vậy. Ngài là tổng giám đốc của Trác thị độc thân lại nhận nuôi đứa bé có vẻ tốt cho lắm? Nếu để cho truyền thông biết được lại nên viết linh tinh” Thư kí của giọng .



      Tất cả mọi người đều nhìn vào Trác Minh Liệt như là đợi xác định. Nhưng vẫn im lặng trong hỗn loạn.



      xin lỗi hãy để tôi suy nghĩ thêm chút” vừa nghe như vậy thư ký khẽ thở ra hơi “Tổng giám đốc ngày phải suy nghĩ kĩ. Nếu như ngài rất thích đứa bé này chúng ta có thể đến đây thăm nó thường xuyên!”



      xin lỗ tôi còn có việc trước!” để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người Trác Minh Liệt sải thẳng bước mà ra ngoài. Khi khởi động xe bỗng nhiên lại nhìn thấy Mộc Mộc núp ở góc tường bên ngoài . Nhìn thấy nó con ngươi Trác Minh Liệt như phát ra ánh sáng. quay xe mởi cửa rồi xuống xe lại nhìn nó nhanh chóng chạy .



      “Cũng chỉ là đứa bé mà thôi!” Trác Minh Liệt khẽ trấn an mình tâm tình của chưa từng mất khống chế như hôm nay. Vì đứa bé này làm cho nhớ tới chuyện nào đó vào năm năm trước.



      Nhìn thấy có nhóm trẻ em đường về nhà tốc độ chậm lại.



      “Mẹ” Cầu Cầu kéo tay Tiểu Thi vui vẻ kể chuyện của nó trong ngày ở nhà trẻ với “Tất cả các bạn đều con mạnh đẹp hì hì” “Tiểu quỷ lần này hài lòng chưa!” Tiểu Thi khẽ nhéo cái mũi của Cầu Cầu ôm nó lên.



      “Mẹ giáo ngày mai chúng con đến Nhi Viện để thăm các bạn ở đó, ba mẹ cũng phải cùng nha.” Cầu Cầu ôm cổ Tiểu Thi.



      “Nhưng ngày mai mẹ còn phải làm” Tiểu Thi hơi khó sử bởi vì chân bị thương nên mấy ngày chưa làm nhưng lại đành lòng khiến cho Cầu Cầu thất vọng “Mẹ cố gắng hết sức để đến đó có được hay ?”



      sao đâu, mẹ, nếu như mẹ thể tới cần đâu cũng sao đâu.Cầu Cầu cùng giáo là được rồi.” Cầu Cầu rất khéo hiểu lòng người. Có lúc Tiểu Thi cảm thấy nó chuyện thực hề giống với đứa bé 4 tuổi có lẽ nghuyên nhân sâu xa là do cuộc sống của nó trước kia . Nghĩ đên đây Tiểu Thi cảm thấy lòng đau

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      >><< post lun cho nó mới cái nhỷ =D =D =D =D =D
      Chương 20: nhận nuôi

      “Vương Trợ giúp tôi chyển máy sang Nhi Viện.” Từ Nhi Viện trở về Trác Minh Liệt suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy bé trai Mộc Mộc kia luôn làm cho cảm thấy thân quen, thể nào mà có thể vứt bỏ được vì thế nên quyết định nhận nuôi nó. Mặc dù làm như vậy có thể gây ra hậu quả tương đối nghiêm trọng nhưng vẫn chập nhận. vừa nghĩ tới Mộc Mộc lạnh lùng toát ra tự ánh mắt tràn đầy đề phòng đó làm cho lòng của đau nhói. thể tin được ở trong lòng của mình lại có thể có nơi mềm mại như thế này .

      “Viện trưởng lý phải ạ? Tôi là Trác Minh Liệt làm phiền người có thể giúp tôi làm thủ tục nhận nuôi Mộc Mộc . Tôi muốn nhận nuôi nó!”

      “Trác tiên sinh ngài nghiêm túc chứ?”

      “Tôi chắc chắn !”

      “Nhưng Trác tiên sinh ngài là nhân vật công của công chúng, chúng tôi hy vọng ngài có thể cho Mộc Mộc lớn lên trong hoàn cảnh thích hợp với nó nhất và chúng tôi tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc . Như vậy , Trác tiên sinh , tại Nhi Viện sắp có hoạt động cho các bé cùng phụ huynh của chúng đến đây, nếu ngày có thể hãy đến nhi viện tham gia để xem nó có chấp nhận ngày hay !” Viện trưởng nghiêm túc .

      Trác Minh Liệt phát ra mình suy nghĩ việc này quá đơn giản luôn tưởng rằng chỉ cần mình làm thủ tục nhận nuôi là được rồi ngờ còn có nhiều việc như vậy.

      “Tốt, tôi cố gắng hết sức” Trác Minh Liệt chỉ có thể như vậy bởi vì thực quá bận rộn.

      “ Trác tiên sinh chúng tôi chờ ngày!”

      Hôm nay là ngày đâu tiên hoạt động của Nhi Viện tổ chức Tiểu Thi bởi vì bận rộn công việc nên chỉ đưa Cầu Cầu đến.

      “Cầu Cầu, hôm nay thể cùng con mẹ xin lỗi”
      “ Mẹ, sao Cầu Cầu ngoan , con cùng chơi với những người bạn của con. Mẹ con có thể đem cái này cho bạn ở nhi việnđược hay ?” Cầu Cầu từ trong túi xách lấy ra Transformers.

      “Có thể, Cầu Cầu tốt bụng!” Tiểu Thi ngồi xổm xuống khẽ véo khuôn mặt nhắn của Cầu Cầu rồi vội vàng “ Vào ,buổi chiều mẹ tới đón con!”

      “Mẹ gặp lại sau!”

      Trong nhi viện vì có rất nhiều các bạn xuất khí trở nên náo nhiệt khác hẳn với mấy hôm trước người trầm lặng như Mộc Mộc quả thực là có chỗ để trốn. Nó thích chơi cùng với các bạn khác mà nó cũng muốn ngủ. Nó chạy ra xa xa ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

      “Mộc Mộc sao con chơi với các bạn?” Viện trưởng nhi viện kéo tay bé của nó dịu dàng hỏi. Ở nhi Mộc Mộc viện là trong số những đứa trẻ được mọi người vô cùng thính đứa trẻ này rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện, trừ việc thích chuyện những thứ khác cũng rất tốt.

      “Con thích” Mộc Mộc cúi đầu.

      “Mộc Mộc thích các bạn khác sao?”

      “Ừ bọn họ đều có ba mẹ Mộc Mộc có”( thương quá hic hic) Khuôn mặt nhắn ngây thơ ngước lên nghiêm túc nhìn viện trưởng con ngươi đen nhánh như bị màn sương mù che phủ.

      Trong lòng viện trưởng chấn động mắt cũng bắt đầu mơ hồ theo.

      “Viện trưởng ba mẹ Mộc Mộc tại sao lại cần Mộc Mộc?”

      phải vậy đâu Mộc Mộc ba mẹ nhất định là…” Viện trưởng chợt biết nên gì.

      “Vậy sao..” Nó chán nản đầu cúi xuống viện trưởng cố gắng muốn an ủi nó nhưng sao tìm được lời thích hợp .


      .

      .
      Ps :giờ mới đến chương 20 con hơn 10 lần nữa hịc chẳng bít bao giời mới xong đây>>>>>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :