1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: Nguy cơ tứ phía trong tang lễ

      ″ Chúng ta hãy chuẩn bị chút, hôm tang lễ chúng ta tham ra.!" Trác Minh Liệt đưa cho Lâm Thi Ngữ ly nước trái cây " Thi Ngữ, tìm giác mạc thích hợp cho em, nhất định giúp em tìm lại ánh sáng!"

      Trác Trác Minh Liệt vui vẻ nhưng Lâm Thi Ngữ lại rơi vào trầm tư.

      Nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
      " Chủ nhân! Thẩn lão gia qua đời!"

      Động tác tay Phùng Thiếu Diễm dừng lại " Tử Quân sao rồi?"

      "Đau đớn tột cùng!"

      Phùng Thiếu Diễm khổ sở nhắm hai mắt lại.

      "Tang lễ cử hàng khi nào?"

      "Ba ngày sau "

      Tại khách sạn,
      " Tiên sinh Thẩm Thiểu Hùng chết" Quản gia Bạch chậm rãi .

      "Hả? Chết nhanh như vậy?Ai, chết quá dễ dàng! Vậy chuyện chúng ta thu mua Thẩm thị tiến hành đến đâu rồi?"

      "Tất cả đều thuận lợi Nhà họ Thẩm bây giờ chỉ còn nha đầu. Nghe ta chuyển buổi đấu giá sau tang lễ "

      " Tang lễ cử hàng khi nào?"

      "Ba ngày sau!"

      Chợp mắt qua 3 ngày, Thẩm Tử Quân đỡ linh cữu ba mình hạ táng. . . Theo nguyện vọng của ba lúc còn sống Thẩm Tử Quân cử hành tang lễ theo kiểu Trung Quốc truyền thống. Sáng sớm hôm này tại đại sảng của nhà họ Thẩm tập chung rất nhiều phóng viên và người đến viếng. Thẩm Tử Quân đốt giấy, để tang, quỳ gối trước linh cữu, khuôn mặt tái nhợt buồn khổ đáp lễ làm cho người ta đành lòng nhìn.

      " Tử Quân, Tử Quân" Lâm Thi Ngữ mặc áo quần đen, đeo kính đen dưới giúp đỡ của Trác Minh Liệt vào nhà để linh cữu.

      Thẩm Tử Quân nghe thấy thanh quen thuộc mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người đến là Lâm Thi Ngữ nhịn được mà đứng lên ôm lấy , nước mắt rơi như mưa.

      " Tử Quân, ngoan" Lâm Thi Ngữ vỗ vai , lau nước mắt ở đôi mắt trống rỗng có tiêu điểm .

      " Thi Ngữ mắt của cậu…" Thẩm Tử Quân vuốt khuôn mặt thon gầy bi thương cực độ của .
      Bọ họ từng vô tư trong sáng như thiên thần, từng học, từng chơi với nhau nhưng sao chỉ có 5 năm bọn họ lại có thể biến thành như thế này! Ông trời cũng công bằng. Lâm Thi Ngữ còn có Trác Minh Liệt nhưng có cái gì? Người ba duy nhất thương của cũng còn, càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng đau lòng, Lâm Thi Ngữ cũng đau lòng theo Thẩm Tử Quân. . . Theo quy củ Trác Minh Liệt và Lâm Thi Ngữ lấy thân phận là vợ chồng cùng nhau châm hương tế bái sau xong phải lui ra ngoài. Nhưng đúng lúc này chợt có hai vị khách lạ lùng đến.

      Người đến là hai người đàn ông tuổi cũng tương đương nhau nhưng người mặc áo đen người kia lại mặc áo trắng. Khuôn mặt của người áo đen được giấu trong mặt lạ. Còn người áo trắng mặc dù có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn rất tuấn tú.

      Hai người tới bàn thờ cầm nén hương.

      Người áo đen lạnh lùng : " Bạn cũ lâu gặp. ngờ chúng ta gặp lại dưới tình huống như thế!" Trong lời của ông ta có tình mà Thẩm Tử Quân lại biết ông ta là ai, nên hỏi " Xin hỏi tiên sinh ngài họ gì?"

      "Bạch!"

      Ông ta vừa xong Trác Minh Liệt lập tức kéo Lâm Thi Ngữ về phia sau lưng mình, cảnh giác nhìn ông ta. Bác Phúc đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt chỉ duy nhất Thẩm Tử Quân là hiểu gì.

      "Khi còn sống tôi chưa từng nghe thấy ba có quen với nhà họ Bạch"

      "Dĩ nhiên ta bởi vì tôi vốn ở thế giới bên kia!" câu kinh người làm cho tất cả mọi người ở đám tang bỗng trở nên yên lặng như tờ mọi người đều suy đoán lai lịch người này.

      "Ông ta xuất rồi!" Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài, trầm giọng "Cuối cùng ông ta cũng thể nhịn được! Hôm nay nhất định màn kịch hay!"

      lúc ấy ngoài cửa chợt thông báo ông Trác và phu nhân đến viếng. Người áo đen nghe thống báo ấy giống như nghe được thống bao vô cùng kinh dị, bàn tay bất chợt nắm chặt thành nắm đấm. Trác Minh Liệt nhận thấy có chuyện ổn.

      "Lâm Thi Ngữ em ở yên tại đây, đừng đâu ra đây chút rồi quay lại!" chạy nhanh ra ngoài ngăn cho ba mẹ vào trong.

      "Ba mẹ hai người thể vào!"

      "Có chuyện gì?" Ông Trác vô cùng nóng nảy nhìn con trai.

      "Tóm lại là hai người tốt nhất là nên quay về hoặc ở lại đây, đừng vào đó!" Trác Minh Liệt cau mày.

      "Nhưng tôi muốn !" Ông Trác nhất quyết vào còn Bà Trác ngồi lại trong xe vì bà biết con trai khẩn trương như thế nhất định là có nguyên nhân. Lúc đầu hai vợ chồng cùng vào nay chỉ còn mình ông Trác. Trác Minh Liệt theo sát ba chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      " theo tôi làm cái gì?" Ông Trác ghét bỏ nhìn con trai "Tôi cần bảo hộ chu đáo như vậy!"

      Nhưng Trác Minh Liệt lời chỉ im lặng theo sát. Khi bọn họ qua hai người khách lạ kia, đột nhiên cảm thấy sát khí ngùn ngút. Người áo trắng nhìn ba bằng ánh mắt sắt như dao đầy thù hận, người áo đen đưa tay vào trong áo và ba cũng đưa tay cầm lấy súng lục trong túi quần, người này quả nhiên là kẻ thù chung của ba nhà Lâm, Trác, Thẩm-Bang chủ bang Bạch Hộ -Bạch Diệu.

      Trác Minh Liệt toát mồ hôi, ngần lần hy vong xay ra chuyện giết người ngay tại tang lễ, việc này là viếc tôn trọng nhất đối với người chết. Cám ơn trời đất, mặc dù thế cục hết sức căng thẳng nhưng cũng may bọn họ hề động thủ. Trắng, đen hai người cùng ra ngoài. Nhưng chuyện còn chưa kịp kết thúc khi đại diện cho nhà họ Lâm đến - Lâm Thi An xuất .

      Lâm Thi An vừa xuống xe nhìn thấy Bạch Diệu, biết sớm muộn gì cũng nhìn thấy ông ta. Nêu như tìm ông ta chắc chắn ông ta cũng tự mình tìm đến .

      "Cha nuôi!" Dù muốn nhưng Lâm Thi An vẫn duy trì cung kính.

      "Thi An khỏe chứ! Lâu lắm rồi con chưa liên lạc với cha nuôi có gì bất mãn sao?" Người áo đen hình như là cười .

      "Thi An làm sao dám bất mãn gì, dạo này còn bận quá!" Lâm Thi An lảng sang chuyện khác "Thi An tài sơ học thiển chuyện cha nuôi nhờ vả sợ là có cách nào hoàn thành!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197: Thẩm thị phá sản

      ″ Hừ!" Người áo đen hừ lạnh tiếng " cho rằng cánh của bay giờ cứng cáp rồi sao? Thức thời hãy mau giao kế hoạch A ra đây!" Người áo đen giọng.

      "Cánh của tôi vẫn chưa thực cứng nhưng ít nhất cũng chống lại được uy hiếp của ông! Muốn kế hoạch A cũng được, hãy dùng cổ phần của nhà họ Trác để đổi! Chỉ cần lấy lại được thứ của nhà họ Lâm kế hoạch A đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như ông đáp ứng được cũng đừng trách tôi bán kế hoạch A này cho người khác!" Lâm Thi An cười như cười.

      Người áo đen ý vị sâu xa nhìn cái rồi chui vào xe. Lúc này bà Trác chợt xuống xe, vài bước như muốn đuổi theo nhưng vẫn dừng lại.

      Lâm Thi An nhìn bà hừ lạnh tiếng, rồi đến bên cạnh bà giọng câu: " Tiểu Nhi La Sát, ngưỡng mộ lâu!" Bà Trác như là bị người ta bóc trần lớp mặt lạ bỗng giận thể nuốt. Nếu vì xung quanh có nhiều tai mắt bà nhất định dọn dẹp tiểu tử biết trời cao đất rộng này tốt .

      Lâm Thi An nghênh ngang vào linh đường nhìn thấy cha con Trác Minh Liệt.

      "Trác Minh Liệt sao mày vẫn chưa chết?" Nhìn thấy Trác Minh Liệt, Lâm Thi An lập tức nghĩ tới Lâm Thi Ngữ " Thi Ngữ đâu? Thi Ngữ sao rồi? mình mày chạy trốn bỏ lại Thi Ngữ sao?!"

      Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn cái, vừa định rời lại bị Lâm Thi An hung hang giữ lại. . Bọn họ đều mặc đồ đen đến tang lễ nhưng người dùng calavat, người dùng nơ. Lâm Thi An cuồng ngạo vô lại, Trác Minh Liệt lại trang nhã, thanh cao! Nhưng họ đều là những người đàn ông làm cho người ta chú ý!

      "Oan có đầu, nợ có chủ, nhưng hôm nay là ba tang lễ của ba tôi mời các người tôn trọng chút!" Thẩm Tử Quân tức giận đứng dậy. Lâm Thi An xoay người lại, lại càng làm cho thêm sợ hãi và tức giận bởi vì gương mặt đó giống hệt Phùng Thiếu Diễm.

      " Tiểu thư Thẩm đúng vô cùng. Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay người chết hay người sống đều là kẻ thù của tôi!" tà tứ mà cười xoay ngược lại nhìn ông Trác : " Bác Trác, bác xem cháu có đúng ?"

      " là Lâm Thi An?" Ông Trác cũng nhận ra Lâm Thi An.

      "Bác quả là có trí nhớ tốt ! Cháu còn tưởng rằng những năm gần đây bác phải chịu khiển trách của lương tâm mà quên chúng tôi !"

      Ông Trác xì mũi coi thường "Ta tưởng là ai chứ? ra là đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi có thành tựu của nhà họ Lâm !"

      Lâm Thi An thẹn quá hóa giận "Tôi muốn xem các người có thể vênh mặt đến lúc nào!"

      Sau tấm màm che Lâm Thi Ngữ nhận ra được trai mình-LâmThi An. . . muốn ra nhưng lại sợ nhìn thấy . Nếu như bây giờ ra ngoài nhất định bị Thi An ép buộc dẫn . Nhưng nếu ra trong lòng lại rất lo lắng.

      "Các người đủ chưa?" Thẩm Tử Quân thể nhịn được nữa "Mặc kệ các người có thù oán gì, bây giờ ba tôi còn các người còn muốn như thế nào nữa? Các người muốn Thẩm thị vậy lấy , tôi quá mệt mỏi rồi!" Thẩm Tử Quân tự chủ được lại khóc lên. Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cách làm của Lâm Thi An vô cùng tức giận. Phải, tất cả số người đến hôm này người tốt có lẽ đếm được đầu ngón tay. phải là đến để xem chuyện cười nhà họ Thẩm, đến vì trả thù, vì cuộc đấu giá sắp tới.

      Ông Trác tự ra khỏi linh đường, Trác Minh Liệt lùi ra phía sau chỉ còn lại mình Lâm Thi An ở đó phát giận.

      "Lâm Thi Ngữ chúng ta !" Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ giọng .

      "Nhưng…" Lâm Thi Ngữ có chút chần chừ " …"

      "Yên tâm , nhất định ấy có thể xử lý tốt!" Trác Minh Liệt an ủi nhưng trong lòng Lâm Thi Ngữ lại nghĩ: " ấy xử lý như thế nào đâu? Thứ ấy cần chính là Trác thị phá ản và lấy lại được thứ thuộc về Nhà họ Lâm, nếu như ấy thành công nhà họ Trác báo thù, nhưng nếu thành công ấy ngăn cản chúng ta ở bên nhau.

      Trong ba nhà Trác, Lâm, Thẩm có hai nhà phá sản chỉ còn lại mình nhà họ Trác khổ khổ chống đỡ. Ngày hôm sau sau khi tang lễ của ông Thâm xong, Thẩm Tử Quân chính thức tuyên bố Thẩm thị phá sản. Tất cả bất động sản, các bản hợp đồng còn thời hạn, và tài sản liên quan của công ty đều lên thầu bán đấu giá. Người mua nhiều nhất là người mặc áo đen xuất ở buổi tang lễ hôm đó. Thâm Tử Quân thấy ông ta cứ liên tục mua hàng liền gọi bác Phúc lên.

      "Bác Phú, bác có biết người áo đen kia là ai ?"

      "Biết!"

      "Ông ta là."

      "Bang chủ bang Bạch Hổ-Bạch Diệu oan phong thời, ngờ là ông ta vẫn còn sống!" Bác Phúc thở dài "Bây giờ nghĩ lại có lẽ mọi chuyện xảy ra cho Thẩm thị đều là do tay ông ta thao túng. Mà có lẽ chỉ có Thẩm thị mà là cả Trác thị và Lâm thị nữa.”

      "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

      "Ba mươi năm trước, Bang chủ bang Bạch Hổ - Bạch Diệu, tổng giám đốc Trác thị - Trác Khiếu Thiên, lão gia chúng ta - Trầm Thiểu Hùng và cả tổng giám đốc Lâm thị-Lâm Mộ Phong bọn họ được ca tụng là tứ công của cả thành phố, họ cùng học với Lâm phu nhân trường, nhưng thời thế thay đổi, Bạch Tổ Diệu tự mình lập ra bang Bạch Hổ cũng như Trác Khiếu Thiêu và nhà Tư Đồ cùng nhau lập nên Đồ Long Bang, rồng hổ bất phân cao thấp. Nhưng thói đời trêu người bọn họ gặp phải tranh chấp vô cùng lớn mà thể hòa giải bằng lời. Chính vì thế, ba mươi năm trước, ba nhà Trác-Lâm-Thẩm đặt bẫy dẫn Bạch Diệu và bang Bạch Hổ thiêu trụi trong biển lửa." Sắc mặt Bác Phúc nặng nề, Thẩm Tử Quân nghe xong kinh ngạc trợn mắt hốc mồm ra đời trước còn có ân oán như vậy.

      " Mẹ cháu cũng vị biển lửa đó mà mất" Bác Phúc thở dài.

      Trong lòng Thẩm Tử Quân lạnh xuống, chuyện này là ai báo thù ai đây? Bạch Diệu tìm có báo thù hay cũng nên tìm ông ta để trả thù.

      "Bác Phúc bác , chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Thẩm Tử Quân ưu thương nhìn Bác Phúc, dù có muốn báo thù nhưng yếu đuối như làm sao có thể có đủ sức để bước chân vào chốn giang hồ hiểm ác.

      "Chuyện đến nước này, tiểu thư cứ nên bán công ty cho ông ta thôi, còn mối thù kia cứ để cho nó qua!" Bác Phúc buồn bã than thở "Để cho ông ta tiến đến mục tiêu tiếp theo là nhà họ Trác, cứ yên tâm mà trở lại nhà trẻ thôi"
      Chương 198: Vì nên đồng quy vu tận.
      Thẩm Tử Quân trầm mặc, biết có số chuyện chỉ ràng cũng thể giải quyết được hết. Nếu như bán công ty cho ông ta ông ta cũng ép bán. Nghĩ đến đây Thẩm Tử Quân gật đầu cái.

      "Nhưng bác Phúc chúng ta cũng thể để cho ông ta dẽ dàng có được tất cả như vậy!" Thẩm Tử Quân thầm mấy câu, Bác Phúc lập tức gật đầu rồi rời . Nhà họ Thẩm bị thương quá nặng, thể chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, món nợ kếch xù kia quả làm cho người ta hít thở thông. Dù có bán đấu giá công ty xong cũng đủ hoàn lại. Theo luật pháp khi công ty bị phá sản những món nợ này do chủ cũ của công ty đó trả hết nhưng vì muốn trả thù Bạch Diệu nên Thẩm Tử Quân đẩy lên đầu ông ta .

      "Tiểu thư kì lạ, trong tài khoản của Thẩm thị vẫn còn khá nhiều tiền?" Bác Phúc vừa kiểm tra lại tài khoản thấy ở trong đó có mấy chục triệu tiền mặt. Mặc dù số tiền kia đối với tình trạng của Thẩm thị bây giờ mà chỉ như muối bỏ vào biển nhưng đối với cá nhân Thẩm Tử Quân đó cũng là khoản tiền .

      "Tìm hiểu nguồn gốc ."

      "Khoản này chuyển qua rất nhiều ngân hàng, tra được!"

      "Vậy hãy để lại đó!"

      Xử lý xong tất cả mọi chuyện Thẩm Tử Quân gần như mệt lả. còn chút sức lực nào, nhưng khi ánh mắt chạm vào cái bụng nho của làm nhịn được muốn khóc. . . Đó là bảo bối của , tiểu sinh mệnh sống sờ sờ. từng cảm thấy bé sống trong bụng , Phùng Thiếu Diễm là hại chết bé con của , là gián tiếp hại chết ba ! Nghĩ đến đây, Thẩm Tử Quân cắn răng nghiến lợi hận thể tự tay giết chết !

      "Phùng Thiếu Diễm tôi nhất định bắt nợ máu trả bằng máu!"

      ra mỗi người đều có cái khó của mình, thể làm tốt tất cả mọi việc, đây mới là cuộc sống . Khi Thẩm Tử Quân hận Phùng Thiếu Diễm đến cắn răng nghiến lợi lại thương , đau lòng, ngủ yên. Nhưng biết tình khắc cốt ghi tâm với phải dừng lại. Vì vậy chỉ có thể nhịn đau ngắm nhìn.

      Nhưng mọi chuyện đâu kết thúc dẽ dàng như vậy.

      Lần cuối cùng bọn họ gắp nhau là vào buổi hoàng hôn, trời lâm thâm mưa. Phùng Thiếu Diễm nhìn nhưng vết mưa còn lưu lại cửa xe! Đúng lúc này trong màm mưa nhìn thấy Thẩm Tử Quân mặc bộ quần áo đỏ tươi đường, nhìn giống như ngọn lửa di động. Sao lại có thể mặc đồ dỏ? Chẳng lẽ nhìn nhầm? Khuôn mặt lạnh nhạt khắc khổ làm cho người ta cảm thấy đau lòng, hai mắt vô thần chẳng để ý gì đếm xung quanh mà cứ băng qua đường, nhỡ có xe lao qua sao .

      Phùng Thiếu Diễm cả kinh. . . Nhưng càng sợ điều gì điều đó càng mau đến, ở đằng xa bỗng nhiên xuất chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía Thẩm Tử Quân, Phung Thiếu Diễm vội mở cửa xe hét lớn: " Tử Quân, cẩn thận!"

      Thẩm Tử Quân như tỉnh lại từ trong mộng nhanh chóng tránh . Cách xa chiếc xe đứng mặt đường lẳng lặng nhìn nét mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt của ở đối diện. Phùng Thiếu Diễm cũng nhìn ánh mắt ấy chứa đầy nét dịu dàng. Vào giờ phút này điều muốn làm nhất chính là được ôm chặt vào lồng ngực với , mọi chuyện đừng sợ ở đây. Nhưng chợt cười tươi, nụ cươi ấy nở rộ xinh đẹp như đóa túc nhưng cũng mang theo nét tuyệt vọng. Giây phút này, Thẩm Tử Quân còn biết tại sao lại cười, nụ cười ấy từ đâu mà có, từ sau trong nội tâm hay tự lỗi tuyệt vọng mà ra! đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, đứng ở nơi đó nhưng lại chưa bao giờ có quan hệ với !

      Phùng Thiếu Diễm nhìn cười khóe miệng cũng nhếch lên. Hai nụ cười tràn đầy là mong chờ cuộc sống mới hay là kết thúc cho cuộc sống bây giờ. Mưa gió ngừng lại. Khi Phùng Thiếu Diễm phục hồi tinh thần Thẩm Tử Quân lên xe của mình.

      im lặng mở cửa xe trong lòng nghĩ đến chính là: " Từ khi đó chỉ có thể là người lạ!"

      Tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc thôi. mộ của ba nở đầy hoa tươi. Bọn ở nhà trẻ chơi đùa sân cỏ, Thẩm Tử Quân khởi động xe, Phùng Thiếu Diễm cũng lái xe , từ nay về sau chỉ là người xa lạ, mãi mại còn được ở bên nhau. Tiếng phanh xe bén nhọn vang vọng khắp mọi nơi, trong đầu Phùng Thiếu Diễm bất chợt trống rỗng, xe của Thẩm Tử Quân lao đến gần như là có điềm báo. Cuối cùng cũng hiểu hàm ý sau nụ cười của ra muốn cùng đồng quy vu tận.

      mỉm cười nhắm hai mắt lại, đau đớn sau va chạm cảm nhận được. chỉ tiếc tại sao Thẩm Tử Quân lại muốn chọn lựa phương thức như thế. Muốn mạng của có rất nhiều cách tại sao cũng muốn theo.

      "Phùng Thiếu Diễm, tôi rồi, muốn nợ máu trả bằng máu!" Đây là câu cuối cùng trước khi Thẩm Tử Quân mất ý thức.

      Sau va trạm Thẩm Tử Quân bị văng ra ngoài. Máu nhiễm đỏ xung quanh, Phùng Thiếu Diễm nằm cách đó xa.

      " Tử Quân em biết ? Con của chúng ta vẫn còn sống, đưa bé đến Los Angeles!"

      " ra cũng hề muốn em phá thai nhưng cơ thể của em thích hợp cho việc sinh còn, muốn em bị bất kì nguy hiểm gì"

      "Chuyện về Thẩm thị rất xin lỗi"

      " Tử Quân xin lỗi, em có thể tha thứ cho ?"

      " Tử Quân, nếu như có kiếp sau chúng ta nhau "

      "Phùng Thiếu Diễm có từng tôi?"

      Tiếng xe cứu thương từ xa vang đến, trời bỗng dưng đổ cơn mưa to. Bị máu tươi nhiễm đỏ nước mưa chảy về phương xa. Mọi người vội vang bế hai người lên xe cứu thương, tất cả mọi thứ lại khôi phục như ban đầu, yên lặng tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 199: Thư mời.
      Ps: chương này siêu dài hu hu ed đau cả tay
      Ba giờ sáng, Lâm Thi Ngữ bật dạy sau cơn ác mộng.

      " Minh Liệt" đẩy Trác Minh Liệt ở bên cạnh.

      "Sao thế? Lại mơ thấy ác mộng à ?" Trác Minh Liệtcầm cái gối lót sau lưng .

      "Em mơ thấy có người xảy ra chuyện"

      Trác Minh Liệtt gõ cái trán của , phía đều là mồ hôi.

      "Mộng chỉ là giả, có việc gì có ở đây rôi." hôn cái trán của cái, nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Ba giờ phút, đến lúc trời sáng còn lúc nữa. Lâm Thi Ngữ nhắm hai mắt lại, hô hấp vẫn chưa vững vàng. Trác Minh Liệt cũng ngủ được.

      gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột tới, Trác Minh Liệt khẩn trương khẩn trương mà trước nay chưa từng xuất .

      "Alo!" Đây là số điện thoại của người trợ lý của công ty.

      "Tổng giám đốc, công ty xảy ra chuyện!"

      Trác Minh Liệt vội đưa Lâm Thi Ngữ về nhà riêng của mình còn mình chạy tới công ty.

      "Tình hình bây giờ sao rồi?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Tổng giám đốc, công ty bị khống chế. Cổ phiếu ngừng giảm nhưng vốn lưu động bị đóng băng. Các đông của công ty đồng loạt nhờ đến luật sư để đảm bảo tài sản của mình!" Trợ lý ủ rũ cúi đầu.

      Kết quả này tuy ngoài dự đoán của Trác Minh Liệt nhưng cũng có nghĩa; Trác thị gần như bị hủy ở trong tay Phùng Thiếu Diễm và người kia rồi. . . Chuyện đến mức này xem ra cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

      Tại khách sạn,
      Bạch Diệu và quản gia cũng biết về tin tức này.

      "Tiên sinh cuối cùng chúng ta cũng đợi được đến ngày này, Trác thị bây giờ cũng là của chúng ta!" Quản gia Bạch mỉm cười.

      Bạch Diệu khe khẽ thở dài, kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong.

      "Nếu như chúng ta có thể tìm lại nốt phần còn lại trong kế hoạch A mới gọi là hoàn thiện!" Quản gia Bạch chần chừ "Tiên sinh lúc đầu tôi với ngài là chúng ta có người phản bội ngài có đoán ra là ai ?"

      " nghĩ là ai cứ thẳng" Bạch Diệu ngồi xuống.

      "Tôi nghĩ chính là thiếu gia, năm năm trước cậu ấy về nước đàm phán về kế hoạch A, kế hoạch A biến mất cũng từ đó và đồng thời cậu ấy mang về ! Tôi to gan phỏng đoán Hardware của kế hoạch A có khi nào người kia?"

      "Ý của là Lâm Thi Ngữ? Con nhà họ Lâm?"

      "Chính là ấy."

      Nhà họ Lâm,
      Lâm Thi An vẫn giam giữ Lý Triết Vũ.

      "Lâm Thi An, bây giờ tôi biết khuyên thế nào cho tốt nữa!" Lý Triết Vũ khinh thường cười "Nếu như tôi là , tôi cầm bản kế hoạch này bán! Sau đó cao chạy xa bay, trở về nữa!"

      Lâm Thi An nhìn ta chút lời. . ." Lý Triết Vũ tôi chỉ muốn hỏi chuyện nữa, kế hoạch A hoàn chỉnh là thứ gì ?"

      "Nếu như có ngày có thể hoàn chỉnh nó tự nhiên biết nhưng mà trước mắt có ai biết được!" Lý Triết Vũ thần bí cười.

      Bọn họ chuyện có người giao phong thư đến.

      Lâm Thi An mở ra xem ra là thư mời của Bạch Diệu. đó viết mời đến tiệc rượu tổ chức tại khách sạn Hoa Đế vào tối mai.

      "Bác lại bắt đầu ra vẻ rồi !" Lâm Thi An ném thư mời sang bên " tôi có nên ?"

      "Nếu như Tiểu Thi còn sống tôi đề nghị đừng !" Lý Triết Vũ cau mày "Chuyện này có thể là bữa tiệc lớn nhưng cũng có thể là bữa tối cuối cùng của !"

      "Hả? Có thể như vậy? Vậy tôi phải thử chút!"

      Lý Triết Vũ lắc đầu cái.

      "Mẹ!"

      "Mẹ!"

      Cầu Cầu và Mộc Mộc nằm mơ cũng ngờ là mẹ đột nhiên xuất .

      Nhất là Cầu Cầu, tiểu tử kích động đến phát khóc.

      "Mẹ, mẹ chạy đâu vậy! Cầu Cầu vẫn luôn tìm được mẹ!" Cầu Cầu ôm Lâm Thi Ngữ khóc ngừng. Mộc Mộc lại rất bình tĩnh "Con biết mẹ nhất định về mà, mẹ rất Mộc Mộc mà!"

      Lâm Thi Ngữ rất vui khi được ở bên các con nhưng buồn ở chỗ là thể chính mắt nhìn thấy.

      "Mẹ, mắt của mẹ sao rồi?" Mộc Mộc cuối cùng cũng phát ra ánh mắt của Lâm Thi Ngữ bình thường.

      "Con trai ngoan, Cầu Cầu và Mộc Mộc các con có thể đến gần đây được , mẹ nhìn thấy các con!" Lâm Thi Ngữ cười đưa tay ra. Cầu Cầu chạy vào lòng mẹ đầu tiên sau đó Mộc Mộc cũng sà vào.

      Ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt người các con, Lâm Thi Ngữ rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác hạnh phúc lâu thấy.

      "Mẹ ba đâu?" Mộc Mộc nhìn thấy ba về cùng cảm thấy rất kỳ quái "Trước đây ba tìm mẹ suột tại sao bây giờ lại thấy đâu!"

      "Ba làm trở về ngay thôi, để mẹ nấu bữa sáng cho các con!"

      " cần đâu mẹ! Cầu Cầu uống sữa tươi là được rồi, Mộc Mộc cũng vậy!" Cầu Cầu rất đau lòng , mắt mẹ nhìn thấy gì "Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi!" Sau chuyện này Cầu Cầu cứ như là trưởng thành trong đêm.

      "Cầu Cầu" Lâm Thi Ngữ nắm lấy bàn tay bé của Cầu Cầu cảm động.

      "Mẹ, mắt của mẹ khi nào mới có thể nhìn thấy" Mộc Mộc cúi đầu xuống hỏi "Mẹ thể nhìn thấy làm con rất lo lắng cho mẹ!"

      "A, Mẹ khỏe lắm các con phải lo lắng! Mặc dù mắt mẹ tạm thời nhìn thấy nhưng vẫn có thể chăm sóc cho hai con!"

      Ba mẹ con chuyện bỗng dưng có người nhét vật qua khe cửa.

      "Báo sao?" Mộc Mộc chạy tới nhặt từ mặt đất lên lá thư.

      "Mẹ đây là gì?"

      "Hình dáng ra sao ?"

      "Màu hồng phía cái nơ"

      "Để tớ xem chút" Cầu Cầu cầm lên, mặc dù nó biết mấy chữ hán nhưng lại biết rất nhiều từ tiếng vì nó lớn lên ở Canada "Mẹ là in¬vi¬tôi¬tion!"

      "Thư mời?"

      Mộc Mộc chịu yếu thế, cần phải mở ra xem bên trong là cái gì.

      "Cậu đến đấy thôi, bây giờ là nhiệm vụ của tớ" Nó tất cả những chữ nó biết ra. Lâm Thi Ngữ nghe Mộc Mộc , phát đây giống thư mời mà là thư nặc danh.

      Chương 200: Chờ đợi kết quả.

      sao lại biết đến người này? Ai muốn biết về quá khứ của ?" Lâm Thi Ngữ lẩm nhẩm sau đó cất thư mời , phải đợi Trác Minh Liệt về.

      Biệt thự nhà họ Trác ngập trìm trong áng nắng sớm mai. Bốn người trong già đình cùng quấy quần bên chiếc bàn tròn trong phòng khách.

      "Ông ngoại chúng ta thua sao?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Ai" Ông cụ thở dài "Chúng tôi thua, thua bởi vì chúng ta yếu lòng! Tuổi của ta cao nên muốn làm việc ác mà cháu lại quá thiện lương!" Ông cụ biết nếu như lúc đầu ông giết Lâm Thi Ngữ có lẽ cục diễn bây giờ khác nhưng rất may mắn là làm như vậy. Bởi vì nghiệp mất còn có thể làm lại từ đầu nhưng mất tình nghiệp có lớn mạnh đến mấy cũng có ý nghĩa gì!

      "Chúng tôi còn chưa thua!" Trác Khiếu Thiên lấy bức thư ra "Bạch Diệu mời chúng ta đến buổi dạ hội của vào ngài mai!" Ông xoay người nhìn vợ chút tàn nhẫn : " Chúng ta có thể nhân cơ hội này giết chết ông ta!"

      Mặc dù ông cách giết Bạch Diệu như thể nào nhưng trong lòng Trác phu nhân biết ông ấy muốn lợi dụng tình của Bạch Diệu đối với bà. Giây phút này ba đối với chồng mình vọng nặng lề vì muốn thắng ngay cả vợ mình cũng muốn hy sinh. . ." Chuyện này chỉ sợ tôi giúp được ông!" Trác phu nhân tức giận ngồi xuống ghế sa lon.

      "Trác Khiếu Thiên muốn lợi dụng Tiểu Cành?" Ông cụ vui "Con bé vì còn chưa đủ sao! Nếu có con bé liệu có của ngày hôm nay, vậy mà còn muốn lợi dụng nó nữa sao!"

      Trác Khiếu Thiên oán hận nhìn bọn họ rồi bỏ vào thư phòng. Ông ta vừa vừa : " Bất kể các người có hay bữa tiệc này chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"

      "Ông ngoại cháu cảm thấy đừng nên !" Trác Minh Liệt ngắm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ "Khi nào ông về đảo Cực Nhạc? Cháu muốn dẫn Thi Ngữ và hai cháu cùng ông!"

      "Ha ha chưa gì thoái lui !" Ông cụ cười ha ha "Chuyện còn chưa đâu với đâu dừng quyết định thành bại nhanh thế!"

      Trác Minh Liệt mệt mỏi nhìn ông ngoại kín đáo : " Ông ngoại cháu muốn đến nơi thanh bình chút với lại mắt của Thi Ngữ …"

      "Ông hiểu lỗi lòng của cháu nhưng bữa tiệc này nhất định phải ! Món nợ ba mươi năm trước cũng nên có kết rồi! Nếu cuộc sống sau này sống ra sao?"

      Ông cụ vỗ vai Trác Minh Liệt cũng vào. . . Mắt trời càng lên càng cao chỉ chốc lát cả phòng ngập tràn ánh mặt trời. Trong phòng khách chỉ còn lại mình Trác Minh Liệt và mẹ . từ từ đến bên cạnh bà ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi: " Mẹ con phải là con ruột của ba phải khônh?"

      Cả người Bà Trác khẽ run rẩy, ly trà trong tay bất chợt rơi xuống. Bí mật giữ kín bao năm của bà bất ngờ bị phát . Ánh mắt bà lóe lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Trác Minh Liệt cái giống như trốn tránh.

      Có rất nhiều việc dù được tận tai nghe đáp án chính xác nhưng trong lòng biết rã. Trác Minh Liệt thở dài cầm chìa khóa xe lên chạy về nhà riêng của mình.Tất cả thù hận thế giới này đều phải dùng hy sinh mà kết thúc đến bao giờ mới được bình yên.

      "Ba về!" Mộc Mộc vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt trở lại lập tức thét lên chạy về phía phòng bếp, Lâm Thi Ngữ chuẩn bị sữa nóng.

      "Bảo mẫu đâu? ?" Trác Minh Liệt vừa nhìn Lâm Thi Ngữ tự mình chuẩn bị sữa nóng cho các con khỏi tức giận nhanh chóng bước nhanh đến chỗ Lâm Thi Ngữ đỡ lấy sữa nóng trong tay “ Sao em lại phải tự mình làm? Bảo mẫu đâu?”

      Lâm Thi Ngữ biết làm sao, hiểu sao Trác Minh Liệt lại nổi giận như vậy "Em bảo ấy ra ngoài mua thức ăn"

      "Mắt em tốt đừng đến nơi này biết chưa? Ngộ nhỡ bị bỏng sao?" Trác Minh Liệt kích động nên để ý đến lời . Lâm Thi Ngữ lên tiếng đây phải là lần đầu tiên đến đôi mắt rồi. Nếu như sau này mắt của vẫn như bây giờ có lẽ bọn họ thể tiếp tục được nữa.

      Lâm Thi Ngữ mất mác lui về sau vài bước lại dẫm phải thùng rác làm trượt chân ngã xuống. Nổi giận, tuyệt vọng, đau lòng, mất mác trong nháy mắt tràn vào trái tim. Lâm Thi Ngữ giữ ý tứ mà khóc lên.

      "Ba, sao ba lại bắt nạt mẹ" Mộc Mộc bĩu môi, sử dụng hết sức bình sính muốn kéo mẹ lên. Cầu Cầu WC vừa nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài cũng vội vàng chạy đến.

      "Mẹ! !" Cầu Cầu vừa nhìn thấy mẹ ngã xuống vội vàng chạy tới "Mẹ sao mẹ lại bị ngã?" Nhìn khôn mặt bất đắc dĩ đau lòng của Trác Minh Liệt, Cầu Cầu nghĩ là do chú Minh Liệt bắt nạt mẹ.

      "Chú Minh Liệt có phải chú bắt nạt mẹ ?" Trong mắt của Cầu Cầu chứa đầy nước mắt "Mắt mẹ thể nhìn thất, mẹ đáng thương, sao chú lại còn bắt nạt mẹ nữa!"

      Cầu Cầu vừa vữa lau nước mắt cho mẹ: " Mẹ , mẹ phải đau lòng về sau Cầu Cầu là đôi mắt của mẹ"

      Hai mẹ con khóc cả lên, Trác Minh Liệt im lặng ôm Lâm Thi Ngữ lên cuối cùng cũng hiểu làm sai điều gì rồi. Ngay từ đầu luôn nhìn từ góc độ của hề đặt mình vào vị trí của nên hiểu được muốn gì, đau lòng như thế nào, cả bằng Cầu Cầu" Thi Ngữ xin lỗi em, Cầu Cầu đúng về sau là đôi mắt của em! Chuyện hôm nay hy vọng em có thể tha thứ cho !"

      Lâm Thi Ngữ ngừng tiếng khóc đôi ôm lấy cổ .

      "Hôm nay ba bắt nạt mẹ các con, bây giờ ba xin trịnh trọng xin lỗi! Hi vọng Cầu Cầu và Mộc Mộc có thể làm chứng" Trác Minh Liệt làm như có đứng cúi đầu với Thi Ngữ.

      Chọc cho Mộc Mộc khanh khách cười ngừng chỉ có Cầu Cầu im lặng lên tiếng.

      “Minh Liệt, hôm nay em nhận được cái này” Lâm Thi Ngữ lấy bức thư ra. “ mau xem xem đó là gì.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Tiệc rượu.
      Trác Minh Liệt chau mày Bạch Diệu muốn phát thiệp mời? Tại sao đến nơi này cũng phát! Nội dung cuae thư cũng làm kinh ngạc ông ta muốn biết về quá khứ của Lâm Thi Ngữ nếu tính mạng của Lâm Thi An nguy hiểm.

      “Minh Liệt hình như trong đó có nhắc đến của em? Bọn họ muốn thế nào?”

      Trác Minh Liệt do dự biết có nên cho Lâm Thi Ngữ biết hay , thứ ông ta muốn lấy đâu phải đơn giản chỉ là quá khứ của mà còn là thứ ở người , mạng sống của . Ngộ nhỡ rơi vào tay của bọn chúng, hậu quả khó mà lường được. Nhưng nếu như cho biết chuyện về Lâm Thi An ấy nhất định oán hận mình. Thay vì mạo hiểm cứ để ấy oán hận còn hơn. Nghĩ đến đây Trác Minh Liệt từ từ : ‘Trong thiệp viết, bữa tiệc này họ mời rất nhiều người của em cũng cho nên hi vọng em cùng! Nhưng mà lại hy vọng em !”

      “Tại sao?” Lâm Thi Ngữ hiểu.

      “Các con lâu lắm rồi được ở bên em, nên muốn em ở bên bọn chúng và lại tiệc rượu bên kia lắm người ồn ào, lo cho an toàn của em.”

      Lâm Thi Ngữ nghi ngờ gật đầu cái.

      “Vậy cũng phải cẩn thận chút!”

      “ Thi Ngữ sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc ở đây, muôn rời khỏi nơi này thời gian. Em có nguyện ý cùng ?”

      “Nếu như tất cả đều hạnh phúc, em nghe theo lời tất.”

      “Tất cả hạnh phúc?”

      “Các trai và đều bình an, bam au ra tù…” Lâm Thi Ngữ tự lẩm bẩm. . . Trác Minh Liệt hiểu ý của , đến bây giờ vẫn luôn ánh trong lòng mối thù của gia tộc. Nếu như giải quyết chuyện này dù trong tương lai bọn họ có ở bên nhau cũng bị lương tâm của chính mình khiển trách. Trác c Minh Liệt vuốt mái tóc dài của dịu dàng : “ nhất định cho em câu trả lời hài lòng, chắc chắn!”

      “Khách sạn Đế đô chuẩn bị xong chưa?” Bạch Diệu hỏi quản gia.

      “Tiên sinh tất cả chuẩn bị sẵn sàng!”

      “Phải làm sạch , được lưu lại dù chỉ chút dấu vết!”

      !”

      Hôm sau tại khách sạn Đế đô.
      “Lâm Thi An mày vẫn dám đến đây?” Bạch Diệu lãnh khốc nhìn Lâm Thi An bị đánh trước khi vào đây.

      “Bạch Diệu tao biết trước là mày sử dụng chiêu này! Tao thẳng, kế hoạch A ở đây, mày có gan đến lấy !” Lâm Thi An chỉ đầu mình. Lâm Thi An vốn nghe theo lời Lý Triết Vũ là tham ra tiệc rượu này nhưng ngờ vẫn trúng bẫy của Bạch Diệu . . .Ông ta Lâm Thi Ngữ ở trong tay bọn họ nếu đến bọn họ giết Lâm Thi Ngữ!

      “Được! Để xem mày chịu được đến lúc nào! Tiếp tục đánh!”

      Bạch Diệu vừa dứt lời, lập tức có mấy tên du côn to con bao vây Lâm Thi An, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc , Lâm Thi An hét to rồi ngất .

      Trác Minh Liệt lái xe cùng với ba và ông ngoại xuất tại Đế Đô. Mặc dù đại nhưng khí chất của ba người lại làm cho người nghĩ đến những bậc vương hầu của những thời đại trước. Ông Trác mặc tây trang màu đen bí hiểm. Ông cụ mặc chiếc áo khoác đen dài kém phần ! Ba người đàn ông sánh vai cùng nhau khí thế mười phần!

      Đêm này tĩnh lặng cực kỳ quỷ dị làm cho người ta liên tưởng đến ngày tận thế. Vào các ngày bình thường khi đến đây Trác Minh Liệt thấy rất đông người ngoại quốc. Nhưng tối nay mặc dù nơi này vẫn sáng đèn nhưng lượng khách ràng giảm bớt.

      “Ông ngoại, người nghĩ Bạch Diệu có mai phục hay ?” Trác Minh Liệt hỏi.

      “Tiệc rượu này chắc chắn là chuẩn bị riêng cho chúng ta! Bằng hiểu biết cả ta đối với tiêu tử kia, nhất định mai phục!” Ông ngoại đánh giá xung quanh “ Chưa biết định đối phó với chúng ta thể nào nhưng ta cũng chuẩn bị trước rồi!”

      “Chủ nhân, bọn họ đến” Quản gia Bạch cung kính .

      “Tốt! Cuối cùng đến lúc rồi !” Bạch Diệu soi gương sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài cửa .

      Két tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Minh Liệt, Trác Khiếu Thiên và cả ông cụ vào.

      Thức ăn ngon, rượu ngon, rực rỡ muôn màu, muôn hình dạng nhưng cả tiệc rượu chỉ có mỗi bọn họ là khách!

      “Bạch Diệu mày ra !” Trác Khiếu Thiên tỉnh táo, thanh vang vọng cả phòng.

      Tiếng vỗ tay bộp bộp từ phía sau lối vào vang lên, Bạch Diệu xuất trong tầm mắt của mọi người.

      “Tốt tốt vô cùng! Người nên đến đều đến!” Bạch Diệu lạnh nhạt : “Nhưng có chút khác lạ.”

      “Bạch Diệu, chuyện Bang Bạch Hổ năm đó do tay tôi tạo thành nếu như cậu muốn trả thù cứ nhằm vào ông già này !”

      “Yên tâm ai thiếu người đó nhất định phải trả!” Hôm nay tôi muốn hoàn thành hai việc, là Trác Khiếu Thiên phải dập đầu xin lỗi với tôi! Và các người phải chính tay giao Trác thị cho tôi! Hai là lấy được kế hoạch A hoàn chỉnh! Cho nên người đến vẫn còn chưa đủ. Tiểu nương nhà họ Lâm còn chưa thấy đâu. Nhưng hay yên tâm tôi vẫn còn rất nhiều kiên nhẫn.” Bạch Diệu tổ nhàng cười tiếng, phẩy tay với quản gia.

      Trước mặt mọi người đột nhiên rơi ra bịch lòng thòng, nhìn kĩ lại ra là người dính đầy máu.

      “Lâm Thi An! !” Trác Minh Liệt nhận ra người này là Lâm Thi An.

      Lâm Thi An từ từ mở mắt, ánh sáng chói mắt đột nhiên đến làm cho chưa kịp thích ứng, hai chân bị bẻ gãy treo trung càng thêm đau rát.

      “Trác Minh Liệt…” khó khăn chuyện “Thi Ngữ tốt chứ?”

      Trác Minh Liệt lên tiếng, biết có phải Lâm Thi An vì Lâm Thi Ngữ nên mới đến đây.

      “Bạch Diệu, rốt cuộc ông muốn gì?” Trác Minh Liệt rống giận.

      “Tôi rồi vợ cậu tới, tự nhiên Lâm Thi An an toàn, nếu như ta đến cậu và ta đều phải hối hận cả đời!” Bạch Diệu giơ súng nhắm thẳng vào Lâm Thi An bị treo ngược!

      “Tôi dám cam đoan tối nay ai đến, phải hối hận!” Ông ta lên cò súng.

      “Chờ chút! Giọng nữ trầm ổn từ bên ngoài vang lên, Trác Minh Liệt xoay người lại có thể nhìn thấy Lâm Thi Ngữ. , vì sao lại tới!
      Chương 202: Xương.


      “ Thi Ngữ! phải em cần đến sao!” Trác Minh Liệt gấp gáp.

      “ Em đến trai tốt!” Lâm Thi Ngữ mờ mịt nhìn xung quanh, biết Bạch Diệu đứng ở đâu, trai ở đâu. “ Thi An ở đâu ?”
      “Tình cảm ruột thịt làm cho người ta cảm đông vô cùng. trai ở ngay trước mắt, thấy sao?” Bạch Diệu biết Lâm Thi Ngữ bị mù.

      Thi An, ….!” Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi “ sao rồi ?”

      “Thi Ngữ, sao, em có việc gì là tốt rồi! Đừng lo cho !” Lâm Thi An đứt quãng : “Mau khỏi đây, mau lên!”

      , làm sao vậy?Sao bọn họ lại bắt đến đây?” Lâm Thi Ngữ mịt mù muốn về phía trước nhưng lại bị Trác Minh Liệt gắt gao kéo lại. . . “Em thể đến đó!”

      “Em thể bỏ mặc trai của em.” Lâm Thi Ngữ quật cường .

      “Nhưng em đến đò rồi sao ? Em có thể cứu được ta sao?” Trác Minh Liệt hỏi.

      “Chỉ cần đến đây, tôi lập tức thả Lâm Thi An!” Bạch Diệu “ Thứ tôi muốn, có ở người .”
      “Ông muốn gì ở người tôi.” Lâm Thi Ngữ hiểu hỏi.

      “Xương!”

      Cả người Lâm Thi Ngữ run lên lui về sau bước.

      “Thế nào? Sợ?” Cảm giác được Bạch Diệu đến gần Lâm Thi Ngữ tiếp tục lui về phía sau. . . “Tôi cho rằng tình cảm em của các người sâu nặng hơn. phải nhà họ Lâm còn người con trai nữa sao? Sao hôm nay lại đến?”

      câu của Bạch Diệu nhắc nhở cho mọi người nhớ đến Phùng Thiếu Diễm hình như hai ngày qua người này chưa từng xuất .

      “Thi Ngữ mau !” Lâm Thi An mở ra cố gắng hết sức kêu to “ mau, vĩnh viễn đừng quay về nữa.”

      !” Lâm Thi Ngữ đau lòng, dừng lại chút, nghiêm nghị : “ Được tôi qua đó ông nhất định phải thả tôi ra.”
      “Thi Ngữ! !” Trác Minh Liệt thất thanh kêu lên “ Em thể đến đó.”

      Lâm Thi Ngữ bất đắc dĩ xoay người giọng câu: “ xin lỗi!” Rồi xoay người về phía trước tới. Trác Minh Liệt theo muốn kéo lại nhưng Bạch Diệu lại bật chợt nổ súng. Ông Trác và ông cụ lập tức chuẩn bị tinh thần chiến đấu nhanh chóng mình. Cả đại sảnh chỉ còn sót lại Trác Minh Liệt, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An bị treo ở .

      “Tôi đếm đến ba nếu đến đây tôi buộc phải cắt sợi dây này! Bạch Diệu giơ súng lên chân phải Lâm Thi Ngữ di chuyển ! Kèm theo tiếng hét của Trác Minh Liệt đạn của Bạch Diệu cũng nhắm vào mà bắn.

      Nhìn Lâm Thi Ngữ về phía trước Trác Minh Liệt hoảng loạn vô cùng nhưng cứ khi nào thò đầu ra là súng của Bạch Diệu lại điên cuồng bắn.

      Hai mắt nhìn thấy Lâm Thi Ngữ đến bên kia Trác Minh Liệt quản đến bản thân vội vàng vùng dậy. Bạch Diệu và quản gia Bạch bắn sungd liên hồi, trong hỗn loạn Lâm Thi Ngữ bỗng nhiên trở thành cái bia ngăn giữa hai bên. Đối với Bạch Diệu mà sống chết của Lâm Thi Ngữ chẳng có quan hệ gì với ông vì vậy mà ông ta cứ thỏa phanh mà bắn trả. Nhưng với Trác Minh Liệt phải vậy muốn Lâm Thi Ngữ an toàn.

      “ Minh Liệt! Thi An” Vì nhìn thấy Lâm Thi Ngữ chỉ có thể vô dụng ôm đầu mặc cho cơn mưa đạn gào thét.

      “Thi Ngữ ngồi xổm xuống!” Trác Minh Liệt hô to.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 203 , hai, ba chúng ta đều là đồ ngốc.
      Giây phút này dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng thể ngăn cản viên đạn giết người kia. Trác Minh Liệt tuyệt vọng khổ sở nhắm mắt lại.

      "Đoàng" tiếng súng vang lên, Trác Minh Liệt muốn chết theo thể nhẫn tâm nhìn mọi thứ!

      "Tiểu Thi" Giọng quen thuộc vô lực kêu tên của , Lâm Thi Ngữ run rẩy sờ cái, gần như là oa khóc nên cái tên: " Triết Vũ, là Triết Vũ!"

      "Lý Triết Vũ?" Trác Minh Liệt mở mắt nhìn thấy Lý Triết Vũ nằm trong vũng máu ra vừa rồi ta chắn ngang người Lâm Thi Ngữ đỡ lấy viên đạn kia.

      "Tiểu Thi em còn sống là quá tốt" Viên đạn bắn xuyên lồng ngực của

      Tiểu Thi sờ soạng hai tay đều dính đầy chất lỏng sềnh sệch biết bị thương rất nặng.

      "Triết Vũ" Nước mắt Lâm Thi Ngữ ngừng rơi xuống "Vết thương của đến rất nặng, hãy cố gắng đợi em gọi bác sĩ!"

      Nhưng lại vội nắm chặt lấy cánh tay của " muốn đâu cả, hay ở bên cạnh lát, cơ hội này nếu em cho sợ ạnh còn có thể có được"

      "Xin lỗi, xin lỗi …." Lâm Thi Ngữ khóc lên lên lời "Tất cả đều là lỗi của em!"

      "Đứa ngốc, tất cả chuyện này đều phải là lỗi của em mà phải là của . . . Vết thương này vốn dĩ là của ! Ngay từ đầu chính em là người vô tội nhất!" Trong miệng Lý Triết Vũ ứa máu, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.

      "Triết Vũ đừng nữa"

      " phải sợ sau này còn cơ hội!" Lý Triết Vũ nâng bàn tay dính đầy máu tươi lên vuốt ve khuôn mặt nhắn tái nhợt của Lâm Thi Ngữ.

      " Thi Ngữ , em nhớ sao?" mỉm cười đột ngột hỏi mộ câu, câu hỏi này làm cho Lâm Thi Ngữ cực kỳ kinh ngạc." Sao em lại biết , là Triết Vũ- Lý Triết Vũ."

      " phải là Lý Triết Vũ, tên là A Hào, là người từng là hàng xóm của em chưa đến tháng, là cậu con trai đeo gọng kính màu đen, đần độn, ít ấn tượng"

      Quá khứ có đôi lúc chỉ thuộc về người, có lẽ em chưa từng biết đên tôi nhưng tôi biết đến em từ lâu, ngắm nhìn em cười, em hạnh phúc. thế gian có nhiều thứ thể ngờ có lẽ từ rất lâu chúng ta từng gặp nhau.

      " A Hào học lớp mười hai là người có dáng người cao to sao?"

      Quá khứ từ rất lâu rất lâu như ra trước mặt họ. . . Khi đó Lâm Thi Ngữ mới học xong tiểu học. Khi đó mẹ còn chưa có gặp chuyện may, trai còn là học sinh xuất sắc, ba thường tự mình lái xe đưa học. Lúc đó Lâm Thi Ngữ còn là bé mặc váy công chúa, có đôi mắt to ! Có ngày bên cạnh nhà họ có người chuyện đến đó là cặp mẹ con xa lạ. Người mẹ rất hay ngã bệnh, cậu con trai luôn mang chiêc kính gọng đen dày cộp, mặc dù rất nội tâm và ít nhưng lại rất thích chọc cười , còn nhới bảo với tên là A Hào.
      " A Hào sao có thể là ?" Nước mắt Lâm Thi Ngữ ngừng rơi, vì sao dù chỉ chút cũng thể nhận ra là . ra họi gặp nhau phải là tình cờ mà là số mạng định trước.

      "Em nhớ đến sao?" Lý Triết Vũ mỉm cười, khi đó còn sống nương tựa với mẹ, người đáng thương như chưa bao giờ nghĩ đến mình có ngày hôm nay. Trong lòng vẫn luôn có bí mật đó là rất thích ngắm nhìn nụ cười tươi của . Nhưng sau lại bác bỗng nhiên xuất số mạng của cũng thay đổi, từ đó bọn họ trời nam đất bắc.

      "Năm năm trước" Lý Triết Vũ sâu kín "Cuối cùng cũng gặp lại ấy, nhưng ông trời lại quá trêu người, ấy bị tai nạn,bị thương nặng đến mức mạng sống khó bảo toàn, vì muôn ấy sống bí mật trộn vào xương ấy thứ kim loại hiếm có nhất trong vụ trụ, thay đổi khuôn mặt ấy trở về như hồi còn , nhưng lại sợ ấy nhớ lại, đau khổ nên lừa ấy" Nghe đến đó Lâm Thi Ngữ khóc thành tiếng.

      " hiểu sai lầm của mình, chỉ muốn có được tha thứ ấy"Lý Triết Vũ kéo tay Lâm Thi Ngữ lên hai má của mình " biết em có thể tha thứ cho ?!"

      "Làm ơn, đừng nữa" Lâm Thi Ngữ gần như là gào khóc, tình khắc cốt ghi tâm sao có thể nặng lề như vậy, ai có thể cho biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Sao ông trời lại cứ muốn đùa giỡn bọn họ như vậy.

      "Sống cùng Triết Vũ năm năm Tiểu Thi rất vui vẻ, nên đừng lời xin lỗi với em, nếu cũng có em của ngày hôm nay!" Lâm Thi Ngữ khóc hai mắt đỏ hoe "Triết Vũ phải kiên trì, Cầu Cầu còn đợi !"

      " thể kiên trì thêm được nữa, những năm này đối với quá mệt mỏi, chưa từng được làm việc mình thích, nên nên kết thúc được rồi, đúng rồi Cầu Cầu cũng phải là con của , nó là trong hai đứa bé được em sinh ra nhưng nó được sinh sau của nó đến tháng, em cũng đừng trách , cố ý bỏ bỏ Mộc Mộc lại đâu bởi vì y tá đó Mộc Mộc chết"

      Người đến lúc sắp chết mới lời lòng, Trác Minh Liệt nghe thấy Lý Triết Vũ vậy biết thêm điều gì, khi biết Cầu Cầu cũng là con trai của mình, trong lòng hy vọng hạnh phúc như được lan tỏa lấp đẩy như muốn nổ tung.

      " Thi Ngữ còn việc nữa, hy vọng em đồng ý với " Lý Triết Vũ khó khan , khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

      " hi vọng sau khi chết, em hãy lấy và sử dụng giác mạc của , để em có thể lại nhìn thấy sáng "

      "Em cần, em muốn an chất" Lâm Thi Ngữ khóc rống.

      "Ngoan, đừng khóc, hãy dùng đôi mắt của tiếp tục nhìn thế giới tươi đẹp này, hãy hứa với em hãy sống hạnh phúc!" xong ngực Lý Triết Vũ chợt phập phồng dữ dội nhưng lát sau lại tĩnh lại.

      Chương 204: Bắt đầu là hận, kết thúc là .

      ″ Phá hỏng việc lớn của ta, đồ phản đồ!" Bạch Diệu hận thể nuốt trôi " ra tất cả mọi chuyện đều do giở trò! Chết là đáng đời!"

      "Rốt cuộc ông có phải là người , ta là cháu của ông!" Trác Minh Liệt giận dữ.

      "Bây giờ lại muốn giáo huấn tôi về đạo đức ?Nực cười, các người hãy nhìn lại mình " Bạch Diệu lãnh khốc cười. Trác Khiếu Thiên thừa dịp Bạch Diệu chú ý bắn thẳng súng vào bắp chân trái của ông ta làm cho ông ta đau đến lỗi khụy cả chân xuống.. Trác Khiếu Thiên còn muốn bắn tiếp nhưng Bạch Diệu chĩa súng thẳng vào thái dương của Trác Minh Liệt.

      "Thử xem súng của mày nhanh hơn hay của tao nhanh hơn!" Bạch Diệu khiêu khích .

      "Buông cháu tôi ra!" Ông cụ vừa nhìn thấy cháu trai mình gặp nguy hiểm cũng hoảng sợ theo. Lâm Thi Ngữ càng thêm hận đôi mắt mù lòa của mình.

      "Tới đây !" Bạch Diệu kể súng vào thái dương Trác Minh Liệt từng bước lui về phía sau "Trác Khiếu Thiên, mày đốt Bang Bạch Hổ nắm đó phải lường trước là có ngày hôm nay!"

      Ông ta chuẩn bị bóp cò"Tối nay tao cho mày nếm thứ đau xót khi mất con!"

      "Buông Minh Liệt ra!" Bà Trác xuất trước cửa, phong thái trác tuyệt kém gì năm đó. Bạch Diệu hoảng hốt lắm lấy cơ hội đó Trác Khiếu Thiên bắn súng bắn thẳng vào ngực của ông ta. . . được giải thoát Trác Minh Liệt cũng lập tức thoải , quay người lại đỡ lấy ông.

      "Tiểu Cành" Ôn ta giùng giằng đứng lên "Cuối cùng em cũng đến!"

      "Ân oán này là do tôi gây ra nên để tôi kết thúc sao?" Bà Trác nhìn Trác Khiếu Thiên rồi lại nhìn Bạch Diệu bị thương nặng "Ba mươi năm qua nhưng ân oán vẫn chưa từng kết thúc! Ba mươi năm tôi vẫn sống nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu!"

      "Diệu, Minh Liệt là con trai của ! Cho nên thể giết nó!"

      "Cái gì?" Trác Khiếu Thiên tưởng mình nghe lầm, ông cụ cũng kinh ngạc.

      " sai, Minh Liệt là con của Diệu! Tôi lừa , lừa ba, ba mươi năm!" bà Trác kích động "Năm đó chỉ vì lừa gạt tình cảm của mà tôi sống trong đau khổ suốt 30 năm qua. Mà bởi vì mang thai đứa bé của lại lừa dối Khiếu Thiên làm cho tôi càng thêm tự trách! Cho nên người sống thống khổ nhất trong ba mươi năm qua phải là cũng phải là Khiếu Thiên mà là tôi! Nhưng các có ai từng lòng đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ?" Bà Trác ưu thương nhìn bọn họ.

      " ân trong bóng tối muốn đuổi tận giết tuyệt Khiếu Thiên! Còn lại thề muốn cho Bạch nhà tan cử nát! Các đều có lý do của riêng mình chỉ có tôi phải nghe theo an bài của vận mệnh!"

      "Cho nên …"Bà Trác thở dài "Tôi muốn tất cả cho các biết. . .vì vậy có ân oán gì các người cứ nhằm vào tôi!"

      "Mẹ" Trác Minh Liệt run giọng. Vẫn biệt lag vậy nhưng đối với mỗi người mà này lại được hiểu theo nhiều ý khác.

      "Ha ha" Trác Khiếu Thiên cười to"Tôi vẫn cho rằng tôi thắng, chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Càng! Tôi cũng luôn cho là người ấy là tôi! Nhưng đến tận hôm nay tôi mới biết mình là người thua thảm hại nhất! Bạch Diệu cậu thắng! Tư Ngọc Chi có thể vì cậu chịu nhục đưa con của cậu đến cho tôi nuôi chứng tỏ tình cảm ấy dành cho cậu rất sâu đậm !"

      Bạch Diệu rất giật mình, ông nằm mơ cũng ngờ được là mình có con trai! Nhìn Trác Minh Liệt ông thể tưởng tượng được cậu thanh niên ưu tú đẹp trai này là con trai của mình.

      "Trác Khiếu Thiên cậu thua là nhưng tôi cũng hẳn là thắng" Ông tự tay lột cả mặt lạ xuống, khuôn mặt nhăn nhó xấu xí xuất trước mặt mọi người "Đây chính là kiệt tác của cậu! Đây cũng chính lag nguyên nhân tôi giam mình trong bóng tối suốt ba mươi năm."

      Trác Minh Liệt và Tư Ngọc Chi sợ ngây người, đây có thể là khuôn mặt của con người sao, cả mặt chằng chịt những vết sẹo có nơi nào còn nguyên vẹn, hai hõm sâu đen kia là mắt sao?. Đây cũng chính là chứng cứ của vụ hoả hoạn năm đó.

      "Cậu có từng nghĩ đến những đau đớn tôi phải chịu năm đó?" Bạch Diệu lạnh nhạt hỏi "Như hôm này tôi có Minh Liệt, cho nên tôi hy vọng tất cả có thể kết thúc! Những thứ nhà họ Trác lấy của tôi, tôi đều màng đến nữa!" Bạch Diệu đứng lên, kết quả này ngay cả ông cũng ngờ. Oán hận ba mươi năm ra trời xanh đối với ông vẫn có tình .

      "Ngọc Chi, cám ơn em!"

      Bà Trác khẽ thở dài cái, bà biết sau tối nay có nhiều chuyện thể trở lại như lúc trước.

      "Các người đều thông suốt?" Ông cụ đứng dậy tâm trạng của ông cũng thay đổi nhiều vì dù Trác Minh Liệt có là con ai vẫn là cháu ngoại của ông điều đó là điều thể thay đổi.

      " xong!" Quản gia Bạch hô to, ông ta vừa dứt lowig xung quanh khách sạn cùng vang lên những tiếng nổ mạnh.

      "Bạch Diệu lại muốn dùng lửa đốt chúng tôi?" Ông cụ sợ hết hồn.

      ", đừng vội, vẫn còn đường ra!" Bạch Diệu định mở lối thoát ra nhưng ngờ lỗi đó cũng chìm trong biển lửa"Chuyện gì xảy ra?" Ông hỏi quản gia.

      "Tiên sinh tôi nghĩ từ trước ngoài ngài ra còn có rất nhiều người độc ác cho nên tôi lấy kế hoạch A" Quản gia rút Bạch súng lục ra.

      "Mày…" Bạch Diệu ngờ người của mình làm ra chuyện như vậy.

      Thế lửa càng lúc càng nếu ngay thể ra ngoài được. Trác Minh Liệt ôm lấy Lâm Thi Ngữ, vừa dìu Lâm Thi An cố gắng tìm kiếm đường ra.

      "Mày hãy để Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An lại" Quản gia Bạch uy hiếp.

      "Đoàng" tiếng súng vang lên, lão quản gia còn chưa dứt lời, viên đạn xuyên qua đầu , là do Lâm Thi An bắn. Lâm Thi An nửa chết nửa sống ai cũng để ý đến , vì vậy cố hết sức lực lấy mạng sống chỉ còn là màng treo chuông giải quyết tên bại hoại này. Các trưởng bối phụ giúp Trác Minh Liệt dẫn Lâm Thi Ngữ , Lâm Thi An và thi thể của Lý Triết Vũ ra ngoài trước. Ông cụ và Trác Khiếu Thiên cũng ra ngoài, nhưng bà Trác lại nhốt mình vào trong biển lửa.

      "Tiểu Cành! Vì sao?" Bạch Diệu hô to "Mở cửa ra!"
      Chương 205: Trong mộng hoa rơi nào biết nhiều ít.

      Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh bà Trác khẽ mỉm cười. NHìn theo bọn họ phất phất tay, Bạch Diệu đau lòng muốn chết, ông để ý đến ngọn lửa hừng hực cháy kia, đá văng cửa lớn ra rồi nhảy vào theo. Ông vốn là người chết bây giờ chết thêm lần nữa còn sợ sao?

      Ông vừa nhảy vào các thanh xà đỡ cũng rơi xuống. Cả căn phòng bỗng chốc trở thành vùng biển biển mênh mông. Trong phút chốc bà Trác và Bạch Diệu vị ngọn lửa cắn nuốt."Mẹ!"

      "Ngọc Chi!"

      Trác Minh Liệt quỳ xuống lệ rơi đầy mặt, ông cụ đau lòng hô hấp khó khan "Con sao con ngốc như vậy!"

      Trác Khiếu Thiên nhìn vợ mình dùng cạch này để tự sát mà Bạch Diệu cũng theo tình cảm của hai người làm cho ông cảm thấy tình cảm của mình đáng buồn cười, ra vở kịch suốt 30 năm qua chỉ mình ông độc diễn chưa từng có ai quan tâm đến ông. Có lẽ trong lòng người vợ dịu dàng đó vẫn luôn có hình bóng của người đàn ông mà ông dám nhớ lại.

      Nhưng lúc trước là ai ép ấy làm vùng, là ai nể tình bạn mà giết chết Bạch Diệu, Trác Khiếu Thiên mơ hồ . Ông từ từ giơ súng lên nhắm vào thái dương của mình mà bắn.
      " Ba" Trác Minh Liệt vừa gọi tiếng, đau trơ mắt nhìn người ba mà mình gọi suốt ba mươi năm qua ngã xuống . ." Vì sao các người lại ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ còn cách giải quyết nào khác sao?" Trác Minh Liệt khóc, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà mất hai người thân thiết nhất trong cuộc đời, đám cháy càng ngày càng lớn thiêu rụi cả hận thù suốt ba mươi năm, người của Đồ Long Bang đến ứng cứu các phóng viên cũng đồng loạt chạy đến.

      "Kính thưa quý vị, vào lúc tám giờ tối ngày hôm qua tại khách sạn Đế Đô nổi tiếng xảy ra trận hỏa hoạn vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhân cụ thể dẫn đến vụ việc vẫn trong điều tra, người trong cuộc bị cảnh sát gọi đến!"

      "Báo ứng "Tại nhà họ Hàn, ông Hàn vừa xem tin tức vừa thở dài." Mọi chuyện giờ đây mới có thể kết thúc!"

      tháng sau,
      " Bác sĩ" Trác Minh Liệt khẩn trương kéo bác sĩ.

      "Tiên sinh, ngài hãy yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công"

      Bác sĩ cẩn thận tháo băng ra khỏi đôi mắt của Lâm Thi Ngữ.

      "Tiểu thư chậm mở mắt chút "

      Lâm Thi Ngữ gật đầu cái, đôi mắt nhắm chặt nhàng mở ra, khuôn mặt của Trác Minh Liệt từ từ ở trước mặt . . . đột nhiên vùi mình vào ngực , ôm chặt, lệ nóng dâng trào nhịn được muốn khóc. Tình cảm của Triết Vũ làm cho rung động, ngay lúc này dùng đôi mặt của để nhìn thế giới điều này làm cho cảm thấy dằn vặt. Chẳng bao lâu sau đôi mắt này theo cả cuộc đời

      " Thi Ngữ, em mới được tháo băng đừng khóc!"

      "Ừm" Lâm Thi Ngữ gật đầu ngẩng đầu lên. gầy, cằm lún phún rất nhiều râu, những chuyện gần đây để lại cho đả kích quá lớn. đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt , và cũng vùi cả khuôn mặt mình vào bàn tay . Khổ sở trong lòng khó có thể ra có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt chút.

      "Bác Lâm ngày mai ra tù, Cầu Cầu và Mộc Mộc trở lại nhà trẻ. Chân của Thi An phẫu thuật nhưng tạm thời chưa có kết quả, Thẩm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm mất tích" Trác Minh Liệt cho Lâm Thi Ngữ những chuyện xảy ra gần đây. Lâm Thi Ngữ nhịn được lại ôm lấy " Minh Liệt, muốn khóc khóc !" muốn nhìn dáng vẻ nhẫn của nữa.

      Trác Minh Liệt dùng sức ôm lấy , vùi đầu vào mái tóc dài của "Tất cả đều qua! Mấy ngày nữa ông ngoại về đảo Cực Nhạc, chúng ta cũng !"

      "Ừm!" Lâm Thi Ngữ trịnh trọng gật đầu.

      Ba ngày sau, trời mưa phùn là ngày Ông Trác ra tù.

      Sống trong tù ngục làm cho ông Lâm già mấy tuổi. Bóng lung ông hơi gù già yếu còn đâu phong độ của ngày trước. Lâm Thi Ngữ đẩy Lâm Thi An ngồi xe lăn run rẩy gọi tiếng "Ba!"

      Có lẽ ông Lâm cũng nhận ra Lâm Thi Ngữ, ông chớp mắt mấy lần khi nhìn thấy Lâm Thi An mới xác định này là Lâm Thi Ngữ.

      " Thi Ngữ sao con…."

      "Ba người đừng hoài nghi, con chính là Thi Ngữ!" Lâm Thi Ngữ cười, rơi lệ đưa tay cầm lấy tay của ba.

      "Bác Lâm " Trác Minh Liệt cung kính chào ông.

      Ông Lâm cũng hiểu lắm chỉ hỏi: " Thi Kiệt đau? Nó tới đây sao?"

      Lâm Thi Ngữ nhìn Lâm Thi An cái, biết với ba thế nào.

      "Thi kiệt tạm thời sang nước ngoài làm giáo sư!" Lâm Thi An dối ba .

      "Thi An chân của con?"

      Năm năm gặp con trai con cũng thay đổi.

      "Ba chúng ta về thôi, về rồi con kể lại mọi chuyện!" Lâm Thi Ngữ dìu ba mình lên xe.

      Và cùng là ngày hôm đó, vụ án Hàn Ti Nhã cố ý giết người và Liên Na ăn trộm buôn bán thông tin bí mật của công ty cũng đồng thời được phán quyết. Phiên tòa xử Hàn Ti Nhã ngồi tù ba năm vì ta cũng chưa hẳn giết người. Còn Liên Na vì chuyện ăn trộm tài liệu cũng bị xử tù ba năm. Hai người gặp nhau trong hành lang nhà tù nhưng đều biết mình bị cùng người đàn ông đưa vào .

      Khi đưa ông Lâm về nhà, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe. Ông Lâm nghe xong cũng khỏi nước mắt quanh tròng, ông lấy tập hình cũ ở trong hòm ra. đó là hình ảnh của 4 cậu con trai và 3 , bọ họ đều vô cùng xinh đẹp. Chẳng ai ngờ đến kết quả như vậy. ra, năm đó khi ông bị xử tù ông vẫn có khả năng chống án nhưng ông lại lựa chọn lặng im. Ông biết có rất nhiều chuyện thể tránh được dù sao lịch sử cũng thể xóa .

      "Bọn họ đều chỉ còn lại mình tôi, năm đó Bạch Diệu là người đẹp trai nhất trong số 4 người, Ngọc Chi là hoa khôi của trường, Khiếu Thiên lạnh lùng nhất, lão Hùng thực tế nhất, bọn họ đều rồi." Ông Lâm tự lẩm bẩm mình, dường như ông sống trong kí ức của chính mình.

      "Ba người hãy nghỉ ngơi " Lâm Thi Ngữ an ủi ba "Hãy xem như bọn họ được giải thoát khỏi cuộc sống khổ đau này."

      Ông im lặng hồi lâu, rồi mới cầm ảnh lên về phòng của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :