1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 191: Ân oán thị phi khi nào mới dừng

      ″ Ông ngoại cháu rất khỏe cháu tìm được Thi Ngữ rồi." Trác Minh Liệt trầm trọng "Chỉ là Tử Đồ Mi chết"

      "Tử Đồ Mi? Cái tên này nghe có chút quen tai, có phải chính là cái vị sư tỷ mà Chu Tước vẫn hay là người giết sư phụ của ta "

      "Được rồi ông ngoại , chuyện này khi về ông cháu ta chuyện tiếp nhưng trước tiên ông hãy chuẩn bị cho cháu đội quân, trước khi trời sáng cháu muốn quay lại đây để cướp lại thi thể của ấy!"

      "Cháu có biết đối phương là ai ? Mà dám người ngựa xông vào hang hổ?" Ông cụ hỏi.

      " lắm nhưng bọn họ có rất nhiều súng ống"

      "Bọn họ đều là những phần tử phản loạn ở biên giới, nến cẩn thận khi đối đầu với họ!"

      Bọn họ nhanh chóng đến được nơi an toàn. Lâm Thi Ngữ nơm nớp lo sợ từ trong xe ra tay nắm tay Trác Minh Liệt chặt. Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà đối với như là trải qua mấy tram năm.

      " Minh Liệt!" chợt gọi cách thê thảm sau đó ngừng lại.

      " Thi Ngữ sao thế?" Minh Liệt ân cần hỏi.

      "Mộc Mộc đâu, Mộc Mộc đâu?" run rẩy hỏi. . .
      " Thi Ngữ Mộc Mộc sao, đứa bé được đặt trong xe ngày đó là đứa bé khác…" Trác Minh Liệt tiếp được, dù là đứa bé khác cũng là sinh mạng vô tội. Lâm Thi An quả đáng làm súc vật.

      "Là đứa bé khác" Lòng của Lâm Thi Ngữ như mềm ra "Tại sao trai lại có thể làm như thế? Sao ấy có thể biến thành người như vậy?"

      " Thi Ngữ" Trác Minh Liệt muốn an ủi nhưng lại biết nên thế nào.

      "Em biết ? từng tưởng rằng còn được gặp lại em trong cuộc đời này nữa nếu như vậy cả đời này sống trong tự trách, Thi Ngữ chỉ cần em còn sống tất cả mọi thứ đều là gì!" Trác Minh Liệt thâm tình ôm Lâm Thi Ngữ vùi mặt vào bả vai mềm mại của "Em có thể tha thứ ? cuồng vọng, ngu xuẩn của vào năm năm trước !"

      "Nhìn gương mặt này, mày cảm thấy Lâm Thi Ngữ có thể tha thứ cho mày hoặc nên tha thứ cho mày sao?" Giọng đột ngột vang lên làm cho Trác Minh Liệt và Lâm Thị Ngữ đều giật mình.

      "Phùng Thiếu Diễm tại sao lại là ?" Là Phùng Thiếu Diễm.

      "Bất ngờ sao?" Phùng Thiếu Diễm cười khẽ "Tao vẫn rất hâm mộ khả năng diễn kịch của mày! Trác Minh Liệt đến lúc này chẳng lẽ mày vẫn muốn tất cả mọi chuyện cho Thi Ngữ biết sao?"

      " muốn gì?" Trác Minh Liệt cảnh giác hỏi. . .
      " Chuyện của nhà họ Lâm ! Lúc đầu mày làm thế nào để đánh lừa chiếm mất cổ phần trong tay Lâm Thi An, làm thế nào để thông đồng được với nhà họ Thẩm cướp mất dự án quan trọng nhất của nhà họ Lâm, cuối cùng làm thế nào để ép nhà họ Lâm đến đường cùng! Tất cả chuyện này Lâm Thi Ngữ đều biết chút nào !" Phùng Thiếu Diễm lãnh khốc hỏi " Trác Minh Liệt, khi mà mày đẩy mới mười bảy tuổi - Lâm Thi Ngữ ra ngoài đường cái hại ấy bị tai nạn mất khi khuôn mặt và đôi mắt! Lúc ấy mày làm cái gì? Có lẽ tìm cách để chiếm lấy đồ cưới của ấy! 20% cổ phần của nhà họ Lâm và còn có con Bạch mã huyết ngọc có giá trị liên thành !"

      "Rốt cuộc là ai?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Mày hỏi tao là ai?"

      "Chẳng lẽ chính là người mà Thi An thường là cái…" Lâm Thi Ngữ khẩn trương nắm chặt tay áo của Trác Minh Liệt, lòng nóng như lửa đốt.

      "Con hoang! Đúng ?" Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi " Có phải Thi An thường cho em tôi chính là con hoang!"

      Lâm Thi Ngữ giật mình dám tiếp ra là người lãnh khốc này- Phùng Thiếu Diễm lại chính là trai của mình! Người này khi mới sinh ra mang mình lời nguyền. Là người con ba có ở ngoài, ba sắp xếp hết tất cả chỗ ở cho . dưới nhà họ Lâm đều biết đến tồn tại của đứa bé này nhưng ai muốn gặp . Nhất là mẹ, cũng vì chuyện này mà mẹ bị chết do tai nạn. Sau ra của mẹ Lâm Thi An và Lâm Thi Ngữ bắt đầu hận ba. Đặc biệt là Lâm Thi An bắt đầu xa đọa , xa vào ăn chơi chịu học hành tu trí nữa " là Thi Kiệt" Mặc dù chưa lần được gặp mặt nhưng Lâm Thi Ngữ vẫn biết tên là Lâm Thi kiệt.

      " sai, trong nhà họ Lâm tôi tên là Lâm Thi kiệt!"

      "Xem ra chỉ lợi dụng nhà họ Thẩm " Trác Minh Liệt thở dài " ra đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trác ! Tôi thừa nhận lừa gạt chuyện nhưng khi đó tôi còn chưa biết ! Về những chuyện khác…"

      " Minh Liệt, và Tử Quân đều tham dự vào tất cả những chuyện đó sao?" Lâm Thi Ngữ khó có thể tin vào tai mình cũng muốn tin.

      " Thi Ngữ nếu là đúng em xử lý thế nào?" Trác Minh Liệt khổ sở hỏi.

      Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng buông tay ra, tại sao có thể như vậy, lúc đầu vốn cho rằng chỉ áy náy vì bỏ rơi năm năm trước, thời gian qua tình của dành cho cũng nhận thấy có thể tha thứ cho nhưng vì sao lại có thế là người làm Lâm thị phá sản còn có cả Thâm Tử Quân nữa, tại sao? người là người nhất, người là bạn tốt nhất, tại sao có thể đối xử với như thế?

      " Thi Ngữ" Trác Minh Liệt gọi tên "Em thể tha thứ cho sao?"

      " Trác Minh Liệt, mày làm ra những điều như vậy mà còn muốn được con bé tha thứ?" Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát "Mày nhìn cho , gương mặt này phải là của Lâm Thi Ngữ! Lâm Thi Ngữ năm đó bị mày hại chết!"

      Lâm Thi Ngữ đứng sững như chiếc cột trong mắt chứa đầy nước mắt. Rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải? ra là đây mới là thù hận Thi An . Nhưng nhưng hận nổi" Trác Minh Liệt, nếu như lúc đầu đến Trác thị tôi cũng dễ dàng bỏ qua cho như vậy!" Phùng Thiếu Diễm kéo Lâm Thi Ngữ đến bên cạnh mình.

      " Thi Ngữ em phải cho cơ hội! Cho cơ hội được bồi thường!" Trác Minh Liệt sốt ruột "Em hãy là được , xin em !"

      Lâm Thi Ngữ mãi vẫn lời nào, cũng biết mình nên cái gì.

      Mãi lúc sau mới khé : "Các hãy để cho tôi được ở mình, yên lặng chút!"

      " Thi Ngữ!" Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm đồng thanh gọi.

      "Câm miệng!" Hai người lại cùng rống lên.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 192: Việc đời cũng qua vài lần

      ″ Thi Ngữ, tình trạng của em bây giờ thể ở mình! Hãy cùng về nhà, Mộc Mộc và Cầu Cầu đều đợi em về !" Trác Minh Liệt khẩn cầu "Tại sao chuyện giữa hai gia tộc nhất định phải do chúng ta gánh chịu? Chúng ta cần để ý đến được hãy đợi xử lý xong hết mọi việc trước mắt rồi chúng ta rời khỏi nơi này! Mang theo Mộc Mộc và Cầu Cầu vĩnh viễn trở lại!"

      "Trác Minh Liệt mày hãy dừng lời ngon tiếng ngọt lại ! Đến tận bây giờ mày cũng chưa từng thừa nhận trách nhiệm của mình!"

      "Là tôi có trách nhiệm! Tôi làm sai, tôi cố hết sức để đền bù nhưng hai người đều cho tôi cơ hội!" Trác Minh Liệt nổi giận "Lâm Thi Ngữ em phải về cùng ! Đời này kiếp này nhất định dính chặt lấy em! Trừ khi em cần !"

      "Các đừng ép tôi! Cho tôi thời gian và gian riêng! Tôi muốn về nhà làm phiền dẫn đường, dẫn tôi về đường Hạnh Phúc!"

      Phùng Thiếu Diễm nắm lấy tay của Lâm Thi Ngữ nhưng đúng lúc này chông điện thoại di động của chợt vang lên.

      " Chủ nhân, có chuyện hay! Hôm nay tiểu thư Tử Quân lại đến bệnh viện để khám thai, tình hình mấy lạc quan bác sĩ vị trí thai nhi đúng, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của tiểu thư!"

      Phùng Thiếu Diễm nhắm chặt hai mắt lại.

      "Vậy tại sao bệnh viễn vẫn chưa lấy đứa bé đó ra? !"

      "Này…"

      Thừa dịp Phùng Thiếu Diễm chuyện điện thoại Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ mang . . ." Trác Minh Liệt! Quay lại!" Phùng Thiếu Diễm chạy theo xe hô to "Dù mày có mang được Lâm Thi Ngữ ấy cũng tha thứ cho mày!"

      Trác Minh Liệt cũng thèm để ý đến ta.

      "Lâm Thi Ngữ theo về nhà được ?"

      "Hãy để cho tôi được yên lặng chút" Lâm Thi Ngữ vô lực thở dài "Tôi muốn ở mình!"

      Trác Minh Liệt nắm lấy tay của "Được nhưng đừng để đợi quá lâu"

      Xe dừng lại ở đường Hạnh Phúc Trác Minh Liệt vẫn đưa Lâm Thi Ngữ đến cửa nhà trọ .

      " Tiểu thư Lâm Thi Ngữ!" Người bảo vệ nhận ra Lâm Thi Ngữ " mạnh khỏe lâu gặp! Trong thời gian vắng chồng chưa cưới của đến đây sống nhờ mấy ngày"

      Người bảo vệ nhìn Trác Minh Liệt nhất thời có chút thể xác định ai là chồng chưa cưới của Lâm Thi Ngữ.

      "Chồng chưa cưới của tôi?" Lâm Thi Ngữ hỏi "Lý Triết Vũ tới đây? Bây giờ ấy còn ở đây ?"

      "Lý tiên sinh ra ngoài từ mấy ngày trước đến nay vẫn chưa về!"

      "Lý Triết Vũ xuất ở đây?" Trác Minh Liệt cau mày " Thi Ngữ thể để cho em và ta ở cùng nhau, Lý Triết Vũ phải là người tốt!"

      Lâm Thi Ngữ trầm mặc, lúc lâu sau mới : " Tôi nợ ấy ơn cứu mạng"

      "Ơn cứu mạng? Thi Ngữ đó là do em hề biết ? Em có biết vì sao em bị đám người kia bắt ?" Trác Minh Liệt nhìn bảo vệ chút nuốt lời trở về. . . Mãi đến lúc vào phòng mới nặng nề theo sát : " Lý Triết Vũ tuyệt đối phải là người tốt! giấu thân thế của em, cố ý tẩy não em còn ghê tởm hơn thế là sửa khuôn mặt em trở thành khuôn mặt người phụ nữ mà từng ! ! Biến em thành vật thay thế cho ta! ! Trước đây cũng chỉnh sửa khuôn mặt của người phụ nữ, người đó chính là Tử Đồ Mi ấy có khuôn mặt giống y như em, nhưng ấy bất hạnh được ta thích nên bị ta vứt bỏ!"

      "Tại sao lại có chuyện như thế?" Lâm Thi Ngữ bị dọa cho sợ thể tưởng tượng được người ôn nhu, hiền dịu như Lý Triết Vũ lại có thể là con người như thế." Tại sao? Triết Vũ sao có thể như vậy? Tại sao?" chết lặng vuốt khuôn mặt mình, ánh mắt trống rỗng của như cái động đáy tràn đầy tuyệt vọng .

      "Lý Triết Vũ" Lâm Thi Ngữ ngồi xụp xuống ngây người như phỗng "Gương mặt này lại có thể phải là của tôi? Trước kia, tôi có khuôn mặt như thế nào? Trác Minh Liệt! Minh Liệt cho tôi biết tôi nên làm như thế nào đây?" Muôn vàn đến làm cho Lâm Thi Ngữ hoàn toàn xụp đổ, ai có thể dẽ dàng tha thứ cho việc bị biết thành người khác để sống chứ.

      " Thi Ngữ" Trác Minh Liệt đau lòng ôm lấy " sao, bất kể em thành ra như thế nào em vẫn luôn là Lâm Thi Ngữ. Gương mặt này thay đổi được gì cả!"

      "Nhưng tại sao lại muốn cho tôi biết!" Lâm Thi Ngữ nhịn được nữa khóc rống lên, rốt cuộc phạm vào lỗi gì ? Tại sao có nhiều chuyện xay ra người vậy.

      Trác Minh Liệt biết làm cách nào để an ủi . Đứng trước thử thách, trước sống và cái chết đều chút nhíu mày nhưng mỗi khi đối mặt với lại biết làm sao. khóc đau lòng muốn chết, đành kéo vào trong ngực" Thi Ngữ , bất kể khuôn mặt em có biến thành gì, vẫn gọi em là Thi Thi, em vẫn là Lâm Thi Ngữ, là mẹ của Mộc Mộc và cũng là vợ của " Trác Minh Liệt ôm lấy Lâm Thi Ngữ thâm tình .

      Lúc này Lâm Thi Ngữ khóc mệt nằm trong ngực của nghĩ lại những việc qua. Đến bây giờ vẫn thể ngời được Lý Triết Vũ lại có thể lừa lâu như vậy, lại còn có thể thay đổi khuôn mặt của , cũng may còn có Trác Minh Liệt ở đây, nhưng người đàn ông này lại là kẻ thù đội trời chung của cả nhà, biết làm thế nào để đối mặt với thâm tình và sám hối của .
      Tại khách sạn cao cấp,
      " Tiên sinh!" Quản gia Bạch hoảng hốt "Tôi phát người phụ nữ kia có tay!"

      "Đó là Hardware mà chúng ta bị mất sao?" Người đàn ông trung niên hỏi.

      "Tôi được nhìn thấy tận mắt nhưng có lẽ trong tình huống đó bọn họ thế dối! Nhưng vào đúng lúc tôi chuẩn bị giao dịch xong người của Đồ Long Bang lại xông đến!"

      "Lũ Đồ Long Bang đúng là lũ ăn hại! Các người tiếp tục điều tra nhất định phải đem đồ của chúng ta trở về!"

      "Tiên sinh, năm đó Hardware bị mất tích cách bị tại sao bây giờ lại có liên quan đến người phụ nữ"

      "Cậu hoài nghi gì? Chẳng lẽ trong nội bộ Bang Bạch Hổ có nội gián? Là ai ?"

      "Chuyện này thuộc hạ cũng chỉ là đoán mò, muốn biết chính xác chúng ta phải tiếp tục điều tra"

      "Tiếp tục , chú ý đến hành động của Trác thị, bây giờ vẫn chưa đến lúc quyết định thắng bại! Chuẩn bị quan sát tình hình của Thẩm thị, tìm tập hợp tất cả chủ nợ ép Thẩm thị phá sản rồi chúng ta thu mua lại!"

      " thưa tiên sinh!"

      Nhà họ Thẩm ,
      " Lão gia xong rồi, tất cả các ngân hàng đồng loạt đòi nợ và chấm dứt kì hạn vay của chúng ta, chúng ta chống được nữa rồi!" Bác Phúc vội vã chạy vào.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193: Máu và nước mắt

      ″ Bác Phúc có chuyện gì thế?" Thẩm Tử Quân ôm bụng bầu to từ tầng xuống.

      "Đại tiểu thư các chủ nợ của Thẩm thị chợt đồng loạt đến đòi nợ."

      " phải chúng ta trong lúc gây dựng lại sao? Tại sao có thể như vậy?" Ông Thẩm gấp gáp hỏi.

      "Có phải là do Phùng Thiếu Diễm làm trò quỷ hay ?" Thẩm Tử Quân giận dữ hỏi.

      "Chuyện này vẫn chưa là do ai làm? Nhưng chắc chắn là có người ở sau lưng chúng ta động tay động chân!" Bác Phúc rầu rỉ ." Vốn của chúng ta bị thâm hụt nặng lề nếu có nguồn từ ngoài vào chỉ sợ chúng ta tiếp tục trụ được nữa"

      "A thời thế của ta kết thúc! Bác Phúc bác hãy thông báo tới tất cả quản lý của công ty để bọn họ thu xếp công việc bán đấu giá công ty "

      "Lão gia thể !" Bác Phúc đau đớn "Thẩm thị là tâm huyết cả đời của ngài!"

      "Ba để con tìm Phùng Thiếu Diễm!" Thẩm Tử Quân đỡ bụng kiên định "Con thể trơ mắt nhìn Thẩm thị bị phá sản được!"

      " Tử Quân con cần đâu! Ba cũng lớn tuổi, cũng mệt mỏi vì công ty quá nhiều rồi, mất mất, cũng đúng lúc để chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống bình yên" Ông Thẩm hoàn toàn có ý trí chiến đấu.

      "Ba yên tâm. Con khong sao" Thẩm Tử Quân đỡ bụng tự mình đến cửa. . . Ông Thẩm yên lòng dặn dò Bác Phúc cùng nhưng Thẩm Tử Quân sợ có người theo khó mà nên cho Bác Phúc theo.

      " Chủ Nhân, gần đây có người muốn làm Thẩm thị phá sản

      Phùng Thiếu Diễm trầm ngâm, cần cũng biết là ai, nhất định là Bang Bạch Hổ - Bạch Diệu. Rốt cuộc ông ta cũng tự thân xuất mã!

      "Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu tiền bạc?"

      "Chúng ta có nhiều tiền mặt vì phần lớn dùng để mua cổ phần của Trác thị!"

      "Được, bây giờ cậu hãy bán tháo cổ phần của Trác thị , sau đó chuyển tiền cho Thẩm thị"

      "Chủ Nhân, nếu chúng ta làm như vậy phải mọi chuyện trước đây đều uổng phí sao?" Thủ hạ hiểu hỏi.

      "Cậu cần lo nhiều như vậy, làm theo lời tôi !" Phùng Thiếu Diễm gầm .

      "Tiểu thư, tiểu thư đây là tài sản cá nhân thể tự ý vào!" Bên ngoài nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm, Thẩm Tử Quân bị bảo vệ ngăn cản.

      " hãy cho Phùng Thiếu Diễm biết Thẩm Tử Quân muốn gặp !" Thẩm Tử Quân trầm mặt.

      Bảo vệ giải thích được nhìn Thẩm Tử Quân vô cùng tình nguyện vào thông báo. . ." Phùng tiên sinh bên ngoài có phụ nữ mang thai tên là Thẩm Tử Quân muốn gặp "

      Phùng Thiếu Diễm chợt trầm mặc Thẩm Tử Quân đến đây vào lúc này chắc chắn là vị chuyện của Thẩm thị. Nhất định ấy lại cho rằng là giở trò quỷ.

      " gặp!" Nếu vô duyên gặp nhau bằng gặp. Nếu cách nào giải thích bằng giữ im lặng.

      "Vâng " Bảo vệ lặng lẽ lui ra ngoài "Chuyện đó, chủ nhân của ngôi nhà này muốn gặp !"

      "Tại sao muốn gặp tôi, là dám gặp tôi mới đúng!" Thẩm Tử Quân vừa bực vừa hận "Rốt cuộc muốn thế nào? Rốt cuộc muốn biến nhà họ Thẩm chúng tôi thành cái gì? Hôm nay nhất định tôi phải gặp được !"

      Trời dần dần tối, Thẩm Tử Quân vẫn bất chấp đứng ở nơi đó, Phùng Thiếu Diễm kéo cửa ra, mặt thay đổi nhìn . Rốt cuộc này có thể ngu tới khi nào?

      " gọi người phụ nữ kia vào !" Phùng Thiếu Diễm trầm giọng .

      "Vâng"

      Ba phút sau Thẩm Tử Quân được dẫn lên.

      "Thẩm Tử Quân?" Phùng Thiếu Diễm cố ý tỏ ra lãnh khốc " đến tìm tôi làm cái gì?"

      Thẩm Tử Quân đè nén khuất nhục trong lòng, phẫn hận giận dữ hỏi: " Chuyện xảy ra cho nhà chúng tôi có phải lại do giở trò quỷ phải ? Tại sao? Tại sao thể cho chúng tôi con đường sống?"

      "Tôi phải là do tôi có tin ?" Phùng Thiếu Diễm khinh miệt cười "Trong lòng mặt của tôi khắc hai chữ người xấu!"

      Thẩm Tử Quân mặt đỏ lên " phải còn có thể là ai ?"

      "Nếu như đồng ý điều kiện của tôi, tôi suy nghĩ cho Thẩm thị chút trợ giúp!"

      "Điều kiện gì?" Bảo hổ lột da đương nhiên phải có giá cao.

      "Phá đưa bé trong bụng của !" Phùng Thiếu Diễm nhìn cái bụng lớn của , trong mắt xẹt qua tia ưu thương dễ dàng phát giác .

      "Phùng Thiếu Diễm sao có thể ác độc như vậy!" Lòng của Thẩm Tử Quân như vỡ tan "Đứa bé này cũng là con của ! Hổ dữ cũng ăn thịt con, quả còn bằng cầm thú!"

      "Thẩm Tử Quân từng làm tù nhân của tôi cảm thấy có tư cách sinh hạ đứa bé của tôi sao?" Phùng Thiếu Diễm vô tình hỏi "Thứ tôi cho đương nhiên là tôi có quyền được thu hồi!" ra những lời này trái tim của cũng chảy đầy máu nhưng vì thể vô tình.

      "…" Thẩm Tử Quân ôm bụng lệ rơi đầy mặt." Phùng Thiếu Diễm tôi hận , tôi hận !"

      "Vậy sao, tôi nghĩ còn chưa chắc, người phụ nữ nguyện ý vì người đàn ông sinh hạ con cho ta ta nhất định là ta, phải tôi đó chứ?" ác ý cười tiến về phía .

      "Phùng Thiếu Diễm được chết tử tế" Thẩm Tử Quân khó thở từ từ ngồi xổm xuống. cơn đau đớn khác thường ở giữa hai chân tản ra lát sau có cơn nhiệt lưu trào ra ngoài" Đau "Thẩm Tử Quân sợ ngây người, đôi tay nắm chặt váy khổ sở cả người co cắp lại.

      Tử cung bị thương, vị trí thai nhi bất ôn làm cho Thẩm Tử Quân sảy thai.

      "Phùng …Phùng Thiếu Diễm.. cứu, cứu cứu lấy đứa bé cứu cứu chúng ta.. làm ơn.. cứu …" Đầu đầy mồ hôi, lời mạch lạc , chỉ lời cầu xin. Nước mắt hòa cùng mồ hôi xen lân mặt làm ngay cả khuôn mặt cũng nhìn .Lòng Phùng Thiếu Diễm đau như đứt từng khúc. im lặng bế lên, ra ngoài. Tự nhiên sinh non đây là kết quả tốt nhất nhưng thân là người làm mẹ Thẩm Tử Quân vẫn hy vong con của có thể được sống vì vậy hạ mình cầu xin Phùng Thiếu Diễm nhanh lên nhanh lên cứu lấy con của .

      Đưa Thẩm Tử Quân vào phòng cứu cấp hình tường người đàn ông lãnh khốc của Phùng Thiếu Diễm cũng xụp đổ, hai tay ôm đầu vô lực ngồi xuống.

      "Tiên sinh ngài là cha của đứa bé sao?"

      "Vâng"

      "Đứa bé bị sinh non nhưng người mẹ và đứa bé chỉ có thể giữ , chúng tôi cần chứ kĩ xác định của ngài" Bác sĩ đưa tài liệu đến.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 194: Hận ông trời có mắt

      ″ Cứu người mẹ" Phùng Thiếu Diễm chút nghĩ ngợi "Nếu như đứa bé có thể sống điều đó là tốt nhất"

      "Chúng tôi cố gắng hết sức"

      Sau ba giờ phẫu thuật cuối cùng Thẩm Tử Quân cũng tỉnh lại "Bác sĩ con của tôi đâu?" kéo bác sĩ ở gần đó như phát điên hét loạn.

      " Thẩm chúng tôi làm theo ý muốn của chồng là lấy đứa bé ra!"

      "… "Thẩm Tử Quân nhìn cái bụng tròn xẹp xuống, trong đầu trống rỗng.

      "Thẩm Tử Quân, tôi lấy con ra! Từ nay về sau, chúng ta, nước giếng phạm nước sông !" Phùng Thiếu Diễm lãnh khốc , Thẩm Tử Quân vừa mới tỉnh lại lại nghe thấy như vậy, tim đau đớn như bị dao cắt.

      "Phùng Thiếu Diễm! Tại sao lại giết con của tôi, tôi muốn đền mạng!" Thẩm Tử Quân nổi điên.

      "Tôi cảnh báo trước chuyện đến lúc này cũng là do tự tìm! Tự giải quyết cho tốt !" Phùng Thiếu Diễm xoay người muốn rời lại bị Thẩm Tử Quân giữ lại. dùng sức đẩy ra, làm ngã lăn xuống đất.

      ", đền mạng"

      "Buông tay!"

      gào khóc ở phía sau. Khóc mãi cho đến khi ruột gan đứt từng khúc khóc mãi cho đến khi hai mắt cũng mơ hồ đẫm lệ. . . sau khi rời khỏi Phùng Thiếu Diễm cũng về nhà mà đến quán rượu uống đến say mèm.

      Trời sáng, tất cả kết thúc, Lâm Thi Ngữ nghĩ suốt cả đêm cuối cùng cũng đưa ra quyết định phải hướng về phía trước, đối mặt với mối thù của cả nhà cũng như tình cảm của chính mình. Còn những chuyện khác cứ từng bước từng bước thôi. Các đương nhiên bỏ qua cho nhà họ Trác mà nhà họ Trác cũng thể ngồi chờ chết. bị kẹp ở giữa khó khăn quyết định nên trước hết phải giữ yên lặng. Chắc chắn rằng chuyện này có phương pháp giải quyết tốt nhất. Nghĩ đến đây mới thở phào cái từ từ nhắm mắt lại.

      Trác Minh Liệt thấy cuối cùng cũng thở đều đều, biết là ngủ thiếp , cũng biết là có quyết định cho số chuyện. Hi vọng tất cả đều có kết quả tốt.

      Tám giờ ông ngoại gọi điện thoại tới. Trác Minh Liệt bế Lâm Thi Ngữ nhàng để lên giường rồi đến phòng khách nghe điện thoại.

      "Trác Minh Liệt ông chuẩn bị người cho cháu xong rồi. Gặp bọn họ hãy tên ông ra họ làm khó cháu đâu"

      "Sớm biết bọn họ có quen ông tối hôm qua xảy ra thảm kịch!" Trác Minh Liệt than thở.

      "Đứa ngốc ông ngoại cũng phải là vạn năng, bảo tên ông ra là để cho họ biết chúng ta phải dạng người dễ bị bắt nạt!" Ông ngoại . . .
      Cúp điện thoại Trác Minh Liệt trở lại trong phòng, Lâm Thi Ngữ vẫn còn ngủ say. biết cả đêm qua cũng ngủ ngon, ánh mặt trời nhàn nhạt từ trong khe hở rèm của cửa sổ len lén chiếu lên khuôn mặt nhắn tinh khiết của Lâm Thi Ngữ, làm thánh khiết như thiên sứ. Trác Minh Liệt nhếch khóe miệng lên, hôn trán . Sau đó ra cửa.

      Tử Đồ Mi vì bọn họ mà chết, dù cứu được , nhưng cũng trả lại cho tôn nghiêm.

      Trác Minh Liệt mang theo thuộc hạ đến khu rừng rậm tối hôm qua. Nhưng tất cả mọi thứ đều yên binh như chưa từng có chuyện gì xảy ra qua.

      Đoàn người rẹp cây cỏ dại tiến vào khu vực nhưng chỉ thấy mảnh hỗn độn. Mấy gian nhà tan hoang bị cháy sạch còn hình dáng như trước, người ở đây cũng biết đâu hết.

      Trác Minh Liệt nghiêm túc, Tử Đồ Mi bị rắn độc cắn nhất định là còn sống mà bản thân lại có giá trị lợi dụng gì, chắc chắn rằng bọn chúng vứt thi thể của .

      Cuối cùng sau thời gian tìm kiếm dài bọn họ cũng tìm được thi thể của Tử Đồ Mi ở sau mái nhà xụp. Thảm nỡ nhìn làm cho mọi người phải nhắm mắt lại. Trác Minh Liệt thở hơi dài trầm thống bảo thuộc hạ lấy vải bọc thi thể lại . thực nhìn ra được cái xác này lúc trước từng là con người.

      Cái chết đột nhiên của Tử Đồ Mi làm cho Trác Minh Liệt ít nhiều chũng thấu hiểu cuộc sống có rất nhiều bất ngờ, số mệnh định muốn tránh cũng được.

      Chuông điện thoại di động chợt vang lên.

      "Alo thưa tổng giám đốc . hiểu Phùng Thiếu Diễm bị thần kinh hay sao ta lại bắt đầu bán tháo số lượng lớn cổ phần của công ty rồi ! Nhiều người chơi cổ phiếu cũng chịu ảnh hưởng của ta nên đồng loạt bán cố phần ra làm cho lòng người bàng hoàng, tình huống của công ty nguy cấp!"

      " Phùng Thiếu Diễm đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ ! ta là cố chấp!" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi "Các cậu hãy tìm cách làm cho tình hình ổn định trước tôi trở về ngay lập tức!"

      Phùng Thiếu Diễm say đến lỗi biết đường về phải nhờ đến thuộc hạ đưa về nhà riêng, trước đây nghe người ta chỉ muốn say muốn tỉnh hiểu giờ đây thực chỉ muốn thế chỉ muốn say say mãi. Lần báo thù làm cho đau đến tận cùng có lẽ cả đời này cũng lành được. Bóng tối trong thế giới của càng ngày càng đen, sâu như vực thẳm.

      " Chủ nhân tỉnh"

      "Tử Quân sao rồi, đứa bé đâu?" chợt thức tỉnh phát mình nằm ở trong nhà.

      " Tiểu thư Thẩm Tử Quân bình an, đứa bé chúng tôi mang đến, vừa rồi bệnh viện gọi tới về cơ bản tình huống của đứa bé cũng ổn định"

      Phùng Thiếu Diễm thở dài tiếng, chân mày nhíu chặt cũng dãn ra. Trời cao từ bi cuối cùng cũng cho chút ấp áp.

      "Chúng ta thu hồi xong tiền của Trác thị chưa?"

      " thu lại được ít nhưng vì cổ phiếu ngã giá tổn thất rất nhiều tiền"

      " sao , cậu hãy mang số tiền này đầu tư cho Thẩm thị "

      Trác Minh Liệt nhanh chóng chạy về công ty lập tức tập hợp hội nghị khẩn cấp, này Trác thị ở tình trang bấp bênh, dù chỉ cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể đưa Trác thị vào chỗ chết.

      "Tổng giám đốc, tôi cảm thấy đây là thơi cơ tốt nhất để chúng ta lấy lại số cổ phần mà Phùng Thiếu Diễm nắm trong tay!"

      " dẽ nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" tang cao mọi người bàn bạc xôn sao nhưng Trác Minh Liệt vẫn lời.

      "Lấy tất cả các khoản tiền của Trác thị ra!" Trác Minh Liệt đứng lên.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 195: Ông Thẩm chết

      ″ Nhưng tổng giám đốc, chúng ta còn cần tiền để phát triển hạng mục của mô hình đồ chơi!"

      "Là có nặng ! Làm như lời tôi !"

      Lấy tất cả tiền của Trác thị, Trác Minh Liệt cũng dự tính đến trường hợp xấu nhất.

      Nhà họ Thẩm,
      Ông Thẩm thấy Thẩm Tử Quân cả đêm về có chút lo lắng nhưng nhớ đến Bác Phúc cùng với nên cũng suy nghĩ nhiều. Nhưng khi trời sáng Bác Phúc chợt gọi điện thoại về Thẩm Tử Quân xảy ra chuyện.

      "Lão gia, tiểu thư xảy ra chuyện!"

      "Bác Phúc Tử Quân sao vậy?" Tim ông Thẩm đập loạn lên trước mắt bỗng chợt tối đen như mực." Tử Quân, Tử Quân"

      "Lão gia ngài sao vậy! Ngài đừng vội!" Bác Phúc khẩn trương, được Thẩm lão gia bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ông lo lắng ông ấy thể chịu đựng.

      " mau!" Ông Thẩm nóng nảy.

      "Tiểu thư bị sảy thai!" Giọng của bác Phúc có chút kích động "Bây giờ ở bệnh viện Bà Mẹ Và Trẻ Em!"

      " …." Ông Thẩm lấy tay bịt chặt trái tim co giật đau đớn! Điện thoại rơi xuống ông Thẩm ngã xuống.
      " Lão gia" Bác Phúc thấy đâu điên thoại kia thanh gì biết là có chuyện vì vậy lập tức vội vàng trở về. . . Mười lăm phút sau bác Phúc đưa ông Thẩm bệnh viện.

      Sau giờ cấp cứu, sắc mặt bác sĩ nặng nề bước ra ngoài.

      "Chúng tôi vô cùng thương tiếc"

      "Bác sĩ lão gia chúng tôi sao rồi?" Bác Phúc hoảng sợ.

      "Chúng tôi cố gắng hết sức"

      Các bác sĩ vô tình khuất, hai phút sau di thể của ông Thẩm được y tá đẩy ra ngoài.

      "Lão gia" Bác Phúc run rẩy khóc thành tiếng, tại sao có thể như vậy !" Lão gia ngài thế này, bảo tôi với tiểu thư thế nào! !"

      Ông Thẩm đột nhiên qua đời làm cho Thẩm thị thò chân xuống vực thẳm bây giờ thảm đến lỗi thể vãn hồi.

      Bác Phúc vốn muốn giấu tin ông Thẩm qua đời thời gian nhưng những người khác biết những chuyện này. Bọn họ trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tử Quân nên đến tận lúc này Thẩm Tử Quân mới biết ba mình còn.

      "Các người gì? ?" nghĩ là những người này sai!" Những chuyện này phải là do ba tôi chịu trách nhiệm sao?"

      "Thẩm tiểu thư chẳng lẽ vẫn biết sao? Thẩm tiên sinh mất"

      "Ông gì?" Thẩm Tử Quân cảm giác phải mình "Chuyện xảy ra khi nào?" vừa nước mặt chảy ra như suốt. . ." Ba ngày trước"

      Điện thoại di động tiếng động rơi xuống, Thẩm Tử Quân cảm thấy hô hấp và nhịp tim như muốn ngừng đập. Bóng tôi từ từ thay thế ánh sáng, ngất .

      "Ba ba" mặc váy vàng chạy theo sau người đàn ông đẹp trai cao lớn, trong tay bé cầm que kem tan chảy.

      Người đàn ông chợt xoay người bế bé lên " Tử Quân, tiểu bảo bối của ba "

      "Ba khi nào mẹ về ?"

      "Mẹ về rất nhanh thôi" Giống như bộ phim cũ, hình ảnh trong mơ đột ngột dừng lại làm Thẩm Tử Quân tỉnh lại, nước mắt thấm ướt nửa gối.

      khó khăn bò dậy, gọi điện thoại cho bác Phúc.

      "Bác Phúc cháu muốn nhìn thấy ba" Tiếng còn chưa phát ra hết lệ chảy ra. Thẩm Tử Quân nghe thấy giọng của bác Phúc gần như khóc thành tiếng.

      "Đại tiểu thư" tiếng đại tiểu thư bao hàm đau đớn vô hạn "Đại tiểu thư cháu đừng vội, đừng vội"

      "Bác Phúc , bác đừng lừa cháu, bác cũng nên lừa cháu, cháu muốn gặp ba"

      "Bác Phúc muốn lừa cháu, bác chỉ muốn đợi cho cháu khỏe hơn, tang lễ còn phải đợi đại tiểu thư chủ trì!"

      Thẩm Tử Quân đau lòng đến cực hạn biến nên làm cái gì tiêos." Bác Phúc bác hãy lái xe đến đón cháu về"

      Nửa giờ sau, Thẩm Tử Quân ngồi ở trong xe bác Phúc. Từ khi nhìn thấy bác Phúc, cái phút chốc ấy, làm cho nước mắt lại rơi.

      "Đại tiểu thư cháu đừng như vậy ! Nhất định lão gia cũng muốn cháu như vậy" Bác Phúc xong nước mắt cũng quanh tròng.

      bao lâu sau bọn họ đến nơi lưu giữ di thể của Ông Thẩm.

      Thẩm Tử Quân run rẩy mở tấm vải trắng phủ lên thân thể ba ra, khuôn mặt của ông tái nhợt.

      "Ba, Tử Quân bất hiếu" Thẩm Tử Quân quỳ rạp xuống bên cạnh ba nước mắt như mưa. Từ Thẩm Tử Quân mất mẹ, sống nương tựa với ba. Ba đối với có thể là muốn gì được đó, giờ đây người đàn ông nhất ra làm sao có thể đau lòng. Tang con vết thương còn chưa hết nay ba lại bỏ ra , Thẩm Tử Quân gần như cạn nước mắt.

      "Ba , ba đừng , ba rồi Tử Quân biết ra sao?" Thẩm Tử Quân khóc rống "Ba! Ba" nằm rạp mặt đất gào khóc." Tại sao ba đợi Tử Quân về"

      "Tiểu thư" Bác Phúc gạt lệ đến đỡ Thẩm Tử Quân "Cháu cứ như vậy lão gia ở cao nhìn thấy cũng đau lòng đấy!"

      Thẩm Tử Quân nghe thấy câu gì chỉ khóc to lên khóc cho đến khi thanh khàn đặc phát ra được nữa .

      Tại phòng chọ của Lâm Thi Ngữ,
      Mấy ngày nay ngoài việc xử lý chuyện của công ty Trác Minh Liệt vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Thi Ngữ chăm sóc . Bọn họ lại ngoài ý muốn xem tin tức mà biết được tin ông Thẩm qua đời.

      " Minh Liệt! Tin tức vừa rồi gì? Có phải Tử Quân xảy ra chuyện hay ?" Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi.

      Trác Minh Liệt cau mày " Thi Ngữ, ba của ấy qua đời!" Chuyện này quá đột nhiên.

      "Tại sao có thể như vậy? Bây giờ nhà họ Thẩm như thế nào? Minh Liệt theo chúng ta cùng đến thăm ấy!" Cũng quá lâu bọn họ chưa gặp nhau.

      "Nhà họ Thẩm đứng trước bờ vực phá sản! Phần lớn tiền bạc của bọn họ đều trong tay Phùng Thiếu Diễm biết chuyện lần này có quan hệ gì với ta !"

      " Thi Kiệt?" Lâm Thi Ngữ ngồi xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :