1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 183: giả

      ″ Lâm Thi Ngữ em trở về ! !" chạy thẳng ra biển rộng, vào giờ phút này lòng chỉ muốn chết nếu như còn sống thể đền bù vậy hãy để cho theo cùng nhau chết! Tử Đồ Mi nhanh chóng phi lên trước mặt ." muốn chết sao? suy nghĩ lệch lạc"

      " cút!" Trác Minh Liệt rống .

      "Trác Minh Liệt hãy nhìn lại cái bộ dạng của bây giờ !"

      " có thể xác định Tiểu Thi còn ở đây sao? Nếu như xác định được điều đó lên là có lẽ ấy vẫn còn sống, miễn là còn sống còn hy vọng! Còn nếu như ấy còn phải nghĩ cách vì ấy báo thù chứ phải là ở chỗ này khóc!" Tử Đồ Mi ném cánh tay của ra tự mình rời . Trác Minh Liệt quỳ trong nước biển rất lâu mà vẫn cách nào ức chế được bi thương trong lòng.

      "Tổng giám đốc!" Trợ lý cầm điện thoại di động rụt rè lên "Lão Thái Gia sắp tới, chiều mai phi thuyền dừng ở cảng Thánh nữ, ngài ấy bảo đón!"

      Trác Minh Liệt bình ổn lại tâm tình bi thương của mình. Ông ngoại đột nhiên trở về nước làm cho bất ngờ. Ông ngoại từng đến lúc chết cũng bước ra khỏi đảo Cực Nhạc sao tự dưng lại tự mình nuốt lời?

      "Gọi điện đến công ty!"

      "Vâng"

      " Bí thư Vương , trợ lý Lý các lập tức chuẩn bị cuộc họp cho tôi!"

      "Tổng giám đốc cuối cùng ngài cũng xuất !" Bí thư Vương lo lắng " biết vì sao toàn bộ vốn trợ cấp cho chúng ta hoàn toàn bị dừng lại, thị trường cố phiếu đóng băng ạ!"

      Trác Minh Liệt lập tức nhận biết được mọi chuyện quá nghiêm trọng. . ." Mọi chuyện bắt đầu từ lúc nào?"

      "Từ tuần trước! Đổng trưởng bán vàng ra thị trường đến nay tạm thời ổn định cục diện thế nhưng đây cũng phải là kế hoạch lâu dài! Tổng giám đốc liệu công ty của chúng ta có bị phá sản hay ?"

      "Trước hết các đừng vội! Chờ tôi trở về!" Trác Minh Liệt cúp điện thoại lập tức theo trợ lý đến công ty, có lẽ Tử Đồ Mi đúng, bây giờ thể tuyệt vọng, ít nhất là phải giải quyết xong mọi việc của nhà họ Trác và Lâm .

      Tại nhà hàng Trung Quốc cao cấp,
      " Tiên sinh tôi báo cho tất các các an hem, họ bố trí nơi này xong! Ngài có thể yên tâm ở!"

      "Nghe tiểu tử nhà họ Lâm kia giải quyết xong kế hoạch A?" Người đàn ông trung niên kéo rèm cửa sổ nặng nề dầy cộm lên.

      "Đó chỉ là lời đồn đãi, muốn biết có phải là hay phải để sau khi chúng ta gặp ta !"

      "Các cậu cần liên lạc với ta, ta tự mình đến đây! An hem nhà họ Lâm quả nhiên giống người bình thường!"

      "Vâng"

      Sau khi trầm mặc trong chốc lát người đàn ông trung niên lại hỏi: " nay ấy như thế nào? Khi nào tôi có thể nhìn thấy ấy?"

      "Bà ấy rất khỏe, còn có chuyện chưa có giải quyết xong, thuộc hạ đề nghị trước tiên tiên sinh đừng vội gặp bà ấy "

      Người đàn ông trung niên thêm gì nữa. . .
      Hội nghị cấp cao tại phòng họp của Trác thị,
      " Đối với tình trạng của Trác thị nay các vị có ý kiến gì ?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Tổng giám đốc tôi cảm thấy xung quanh chúng ta đều là địch, kế hoạch A làm chúng ta thiệt hại quá nhiều! Nó giống như phần mủ sinh ra trong vết thương"

      " rất có đạo lý, đến bây giờ chúng ta chỉ có thể gạt vết mủ này khỏi vết thương ! Mặc dù cắt mất nó bị đau nhưng cắt nó xuống chúng ta chắc chắn phải chết! Mọi người hãy lập tức sáng tạo ra đề án nhằm sịnh lợi cao nhất cho Trác thi, cả dự án về đồ chơi hay hệ liệt Cinderella hãy lập tức đưa ra thị trường! Phải nhanh chúng ta phải làm cho kẻ địch ứng phó kịp!" Trác Minh Liệt rành mạch.

      Phía dướ, mặc dù mọi người đều nhưng mặt người đều là vẻ thán phục, nếu thỏ khôn có ba hang câu này chuẩn để về Trác Minh Liệt. Lúc đầu khi Trác Minh Liệt mới tiếp quản công ty lập tức xhi ra rất nhiều tiền để sáng chế ra loại đồ chơi cho trẻ em và hệ liệt giày cho phụ nữ, tất cả cổ đông đều cảm thấy ta quá phí phạm tiền tài của công ty. Nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này tuyệt đối là chiến lược tuyệt diệu, trong suốt 5 năm, mặc dù chưa hề đưa ra thị trường nhưng sức nóng của món đồ chơi và hệ liệt giày này vang vong khắp thị trường trong và ngoài nước, nó có thể làm cho công ty cải tử hồi sinh .

      Lầm quảnh cáo này Trác Minh Liệt quyết định mang theo cả Mộc Mộc và Cầu Cầu và chính mình cũng ra trận để thể tinh cha con tha thiết nhằm đánh vào lòng của khách hàng.

      Mới chút đến buổi trưa ngày hôm sau, Trác Minh Liệt lái xe đến cảng tàu sớm chút, khoảng tiếng sau chiếu du thuyền quen thuộc xuất ở cảng.

      "Cháu trai!" Ông cụ hưng cao nhanh chóng xuống boong thuyền.

      "Ông ngoại!" Trác Minh Liệt ôm lại ông!

      "Tiểu tử thúi gần đây có bị chuyện của công ty làm cho chóng cả mặt mày ?!"

      "Có ông làm hậu thuẫn, chuyện gì Minh Liệt cũng sợ!" Trác Minh Liệt cười .

      Đúng lúc này Trác Minh Liệt chợt phát bảo vệ của ông ngoại mang từ thuyền thứ gì xuống.

      "Ông ngoại ông tặng cháu thứ gì sao?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Dẫn theo!" Ông cụ cười lớn từ trong lồng ngực móc ra cây súng lục kiểu mới nhất.

      "Ông ngoại nơi này là Trung Quốc!" Trác Minh Liệt vội vàng ấn súng về chỗ cũ "Cháu muốn về thứ bọn họ đưa lên!"

      "A cái đó.. "Ông vừa định là ngoài ý cứu được lại bị hộ vệ bên cạnh cắt đứt "Mời lên xe hãy ở đây nhiều người nhãn tạp tôi sợ có ngoài ý muốn!"

      Nhưng khi hai ông cháu lên xe lại quên mất đề tài vừa rồi.

      "Mọi chuyện xảy ra với công ty có phải là có người đứng sau? Có phải có liên quan với Bang Bạch Hổ?"

      "Cháu cứ ?" mặt ông cụ ra vẻ nặng nề hiếm có.

      "Ông ngoại cháu vẫn luôn muốn biết rốt cuộc ba mươi năm trước Đồ Long Bang và Bang Bạch Hổ có chuyện gì xay ra? Tại sao lại chìm trong bể lửa?"

      "Ai Chuyện này là ân oán từ đời trước sao cứ mãi chịu buông! Ba mươi năm trước Đồ Long Bang chúng ta theo con đường chính nghĩa quyết tâm phát triển ở trong nước. Mà Bang Bạch Hổ lại theo con đường khác nên thể tránh được xuất phân tranh" Ông cụ chỉ số chuyện cơ bản rồi thôi nhưng lại cho là chuyện chỉ đơn giản như vậy. mơ hồ cảm giác thân thế của mình cũng giấu trong câu chuyện này!

      Chương 184: Trác lão gia

      ″ Ông nội cháu định tạm thời dừng kế hoạch A lại, tung sản phẩm đồ chơi thiết kể ra ngoài thị trường nhằm ổn định tình hình nay của công ty!"

      Ông cụ nghe Trác Minh Liệt như vậy lập tức tán thưởng " Minh Liệt ông nội quả nhiên nhìn lầm cháu! So với ba cháu cháu còn giỏi hơn nhiều!"

      Vừa vừa chuyện mấy chốc đến Nhà họ Trác.

      "Ba! !" Bà Trác nhìn thấy ba mình giật mình ra lời "Sao ba lại tới đây?"

      "Nha đầu chết tiệt kia, có phải muốn tôi sống đơn cả đời đảo!"

      "Ba" Bà Trác chợt rơi nước mắt "Người tới, có phải là tha thứ cho con ?"

      "Cũng ba mươi năm, Minh Liệt cũng có con trai sao ba còn có thể tha thứ cho con? Hơn nưa ta cũng chỉ có đứa con là con"

      "Cái gì?" Trác Minh Liệt cho là mình nghe lầm sao ông nội lại như thế!

      "Ông nội, người…."

      " ra ông là ông ngoại cháu! Lúc đầu ông phản đối mẹ cháu lấy ba cháu, nhưng tên tiểu tử Trác Khiếu Thiên kia lại muốn ở rể nhà chúng ta nhưng đến khi có con trai lại cho mang họ Trác! Hôm nay ông tới đây chính là tìm ta tính sổ!" Ông cụ giận đùng đùng vào cửa.

      "Mộc Mộc đâu?" Ông cụ tìm tên tiểu tử kia khắp nơi. . . Trác Minh Liệt cảm thấy có chút mơ hồ rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?Sau bao nhiêu năm như vậy đến tận bây giờ mới biết ông nội là ông ngoại? Những điều bọn họ giấu diếm quả chỉ như lời ông ngoại nọi? Hay còn có tình khác?

      "Kỳ quái sao người lại biết Mộc Mộc ?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Ta thần thông quảng đại cái gì mà biết !"

      "Mau gọi Mộc Mộc ra đây !"

      "Ông ngoại, Mộc Mộc ở nhà riêng của cháu"

      "Vậy mau dẫn ta đến đó !"

      "Nhưng phải ông muốn gặp ba sao? Còn mẹ nữa"

      " có việc gì, Minh Liệt, ba con bây giờ cũng ở nhà. Còn về mẹ cũng rất lâu mẹ chưa gặp con và Mộc Mộc rồi. Đúng rồi gần đây Thi Ngữ như thế nào?" Kể từ khi biết Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ, bà Trác dám nhắc đến cái tên này nữa tránh cho Trác Minh Liệt đau lòng và ông Trác tức giận.

      "Thi Ngữ là ai ?" Ông cụ hỏi.

      " Cháu dâu ngài " Bà Trác cung kính .

      "Hả? Cháu dâu chúng ta, nhanh ông thể chờ để gặp bọn họ nữa rồi!"

      " ấy rơi xuống biển rồi." Trác Minh Liệt chán nản . . .
      " ! ….!" Bà Trác cũng kinh ngạc khác thường.

      "Rơi xuống biển?" Ông cụ tự lẩm bẩm giống như là nhớ ra cái gì đó "A ông nhớ ra rồi!" Nhưng Trác lão gia vừa định chợt ông Trác trở lại.( ko có duyên lần 2)

      Ông Trác nhìn thấy Trác lão gia vừa kinh ngạc lại vui mừng "Ba! Sao ba lại tới đây?"

      " có việc gì tôi đến được sao!" Ông cụ ngồi xuống "Còn phải là bởi vì chuyện của Bang Bạch Hổ!"

      Vừa nghe đến Bang Bạch Hổ sắc mặt của ông Trác lập tức thay đổi.

      "Ba mươi năm trước tôi giao Đồ Long Bang giao cho , sau bao lâu nay làm nhưng việc gì vậy?"

      Trác Minh Liệt vừa nghe cũng hiểu ra ra là Đồ Long Bang vốn phải là của nhà họ Trác !

      "Ba, Khiếu Thiên có tội!" Tính khí Trác Khiếu Thiên luôn luôn nóng nảy lại có thể cúi đầu.

      "Hôm nay tôi đến đây phải là để chuộc tội! Mà là đến để xem có đối sách gì! Ân oán giữa chúng ta và Bang Bạch Hổ cũng nên kết thúc thôi!"

      "Để con tìm ông ta!" Bà Trác đứng lên, vẻ mặt nặng nề nghiêm trang. Lần đầu tiên Trác Minh Liệt nhìn thấy vẻ mặt như thế của mẹ, trong nháy mắt nghĩ đến lời Jayson trước đây, ba mươi năm trước Bang Bạch Hổ và Đồ Long Bang mâu thuẫn với nhau vì người phụ nữ, lẽ người phụ nữ đó lại là mẹ của ?

      " được!" Trác lão gia và ông Trác đồng thanh rống to, lúc này Trác Minh Liệt mất quyền phát biểu.

      "Con…" Bà Trác muốn lại thôi, ba người đồng thời nhìn Trác Minh Liệt chút sau đó hờ hững ngồi xuống "Trác Minh Liệt chúng ta thăm Mộc Mộc!" Ông cụ đứng lên.

      Trác Minh Liệt nhìn mọi người chút, im lặng gật đầu cái.

      đường đến nhà riêng Trác Minh Liệt hỏi câu hỏi mà vẫn luôn muốn hỏi "Ông ngoại có phải mẹ con chính là nguyên nhân của mâu thuẫn năm đó?"

      Ông cụ im lặng gật đầu cái "Ấy là nha đầu nghe lời"

      Trác Minh Liệt hỏi thêm nữa bởi vì muốn biết về chuyện tiếp theo. lúc lâu sau mới chợt nhớ ông có hai lần muốn gì đó mà chưa lần nào xong.

      "Ông ngoại, ông trước đây ông ở biển làm sao?"

      "A đúng rồi, Minh Liệt khi chúng tôi ở biển…" Nhưng cũng chưa kịp xong điện thoại của ông chợt vang lên.( Vô duyên lần 3)

      "Alo, thưa ngài kết quả kiểm nghiệm có kim loại người vị tiểu thư kia chính là loại kim loại thất chuyền X62, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

      Ông cụ trầm mặc cúp điện thoại đem lời đến khóe miệng nuốt xuống.

      "Có chuyện gì ông ngoại?"

      "A có việc gì. Khi ở biển chúng ta bắt được cá mập, giết nó ta chuẩn bị có bộ đồ bơi bằng da cá mập rồi"

      Trác Minh Liệt thất vọng thở dài, hi vọng về Thi Ngữ còn sống đến bây giờ càng ngày càng mong manh.

      "Cầu Cầu, mấy ngày nữa là chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi." Mộc Mộc vừa chơi đồ chơi vừa với với Cầu Cầu . Hai tay Cầu Cầu nâng má, ngồi ở đó xem.

      Chuông cửa chợt vang lên theo phản xạ có điều kiện Cầu Cầu vội chạy nhanh tới "Mẹ!" Nhưng trước cửa có mẹ chỉ có hai người đàn ông, người râu tóc bạc phơ người còn lại là chú Minh Liệt.

      "Mộc Mộc cháu là Mộc Mộc!" Ông cụ vui mừng "Tiểu bảo bối ông là cụ cố đây!" Ông cụ chưa từng nhìn thấy hai đứa bé nên nhầm Cầu Cầu thành Mộc Mộc.

      Cầu Cầu có chút sợ lui về phía sau, nhút nhát kêu tiếng chú Minh Liệt, lúc đó ông cụ mới hiểu đứa bé này phải là Mộc Mộc.

      "Mộc Mộc có người tìm cậu" Cầu Cầu đứng ở phía sau cửa vọng vào.
      AnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 184: Trác lão gia

      ″ Ông nội cháu định tạm thời dừng kế hoạch A lại, tung sản phẩm đồ chơi thiết kể ra ngoài thị trường nhằm ổn định tình hình nay của công ty!"

      Ông cụ nghe Trác Minh Liệt như vậy lập tức tán thưởng " Minh Liệt ông nội quả nhiên nhìn lầm cháu! So với ba cháu cháu còn giỏi hơn nhiều!"

      Vừa vừa chuyện mấy chốc đến Nhà họ Trác.

      "Ba! !" Bà Trác nhìn thấy ba mình giật mình ra lời "Sao ba lại tới đây?"

      "Nha đầu chết tiệt kia, có phải muốn tôi sống đơn cả đời đảo!"

      "Ba" Bà Trác chợt rơi nước mắt "Người tới, có phải là tha thứ cho con ?"

      "Cũng ba mươi năm, Minh Liệt cũng có con trai sao ba còn có thể tha thứ cho con? Hơn nưa ta cũng chỉ có đứa con là con"

      "Cái gì?" Trác Minh Liệt cho là mình nghe lầm sao ông nội lại như thế!

      "Ông nội, người…."

      " ra ông là ông ngoại cháu! Lúc đầu ông phản đối mẹ cháu lấy ba cháu, nhưng tên tiểu tử Trác Khiếu Thiên kia lại muốn ở rể nhà chúng ta nhưng đến khi có con trai lại cho mang họ Trác! Hôm nay ông tới đây chính là tìm ta tính sổ!" Ông cụ giận đùng đùng vào cửa.

      "Mộc Mộc đâu?" Ông cụ tìm tên tiểu tử kia khắp nơi. . . Trác Minh Liệt cảm thấy có chút mơ hồ rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?Sau bao nhiêu năm như vậy đến tận bây giờ mới biết ông nội là ông ngoại? Những điều bọn họ giấu diếm quả chỉ như lời ông ngoại nọi? Hay còn có tình khác?

      "Kỳ quái sao người lại biết Mộc Mộc ?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Ta thần thông quảng đại cái gì mà biết !"

      "Mau gọi Mộc Mộc ra đây !"

      "Ông ngoại, Mộc Mộc ở nhà riêng của cháu"

      "Vậy mau dẫn ta đến đó !"

      "Nhưng phải ông muốn gặp ba sao? Còn mẹ nữa"

      " có việc gì, Minh Liệt, ba con bây giờ cũng ở nhà. Còn về mẹ cũng rất lâu mẹ chưa gặp con và Mộc Mộc rồi. Đúng rồi gần đây Thi Ngữ như thế nào?" Kể từ khi biết Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ, bà Trác dám nhắc đến cái tên này nữa tránh cho Trác Minh Liệt đau lòng và ông Trác tức giận.

      "Thi Ngữ là ai ?" Ông cụ hỏi.

      " Cháu dâu ngài " Bà Trác cung kính .

      "Hả? Cháu dâu chúng ta, nhanh ông thể chờ để gặp bọn họ nữa rồi!"

      " ấy rơi xuống biển rồi." Trác Minh Liệt chán nản . . .
      " ! ….!" Bà Trác cũng kinh ngạc khác thường.

      "Rơi xuống biển?" Ông cụ tự lẩm bẩm giống như là nhớ ra cái gì đó "A ông nhớ ra rồi!" Nhưng Trác lão gia vừa định chợt ông Trác trở lại.( ko có duyên lần 2)

      Ông Trác nhìn thấy Trác lão gia vừa kinh ngạc lại vui mừng "Ba! Sao ba lại tới đây?"

      " có việc gì tôi đến được sao!" Ông cụ ngồi xuống "Còn phải là bởi vì chuyện của Bang Bạch Hổ!"

      Vừa nghe đến Bang Bạch Hổ sắc mặt của ông Trác lập tức thay đổi.

      "Ba mươi năm trước tôi giao Đồ Long Bang giao cho , sau bao lâu nay làm nhưng việc gì vậy?"

      Trác Minh Liệt vừa nghe cũng hiểu ra ra là Đồ Long Bang vốn phải là của nhà họ Trác !

      "Ba, Khiếu Thiên có tội!" Tính khí Trác Khiếu Thiên luôn luôn nóng nảy lại có thể cúi đầu.

      "Hôm nay tôi đến đây phải là để chuộc tội! Mà là đến để xem có đối sách gì! Ân oán giữa chúng ta và Bang Bạch Hổ cũng nên kết thúc thôi!"

      "Để con tìm ông ta!" Bà Trác đứng lên, vẻ mặt nặng nề nghiêm trang. Lần đầu tiên Trác Minh Liệt nhìn thấy vẻ mặt như thế của mẹ, trong nháy mắt nghĩ đến lời Jayson trước đây, ba mươi năm trước Bang Bạch Hổ và Đồ Long Bang mâu thuẫn với nhau vì người phụ nữ, lẽ người phụ nữ đó lại là mẹ của ?

      " được!" Trác lão gia và ông Trác đồng thanh rống to, lúc này Trác Minh Liệt mất quyền phát biểu.

      "Con…" Bà Trác muốn lại thôi, ba người đồng thời nhìn Trác Minh Liệt chút sau đó hờ hững ngồi xuống "Trác Minh Liệt chúng ta thăm Mộc Mộc!" Ông cụ đứng lên.

      Trác Minh Liệt nhìn mọi người chút, im lặng gật đầu cái.

      đường đến nhà riêng Trác Minh Liệt hỏi câu hỏi mà vẫn luôn muốn hỏi "Ông ngoại có phải mẹ con chính là nguyên nhân của mâu thuẫn năm đó?"

      Ông cụ im lặng gật đầu cái "Ấy là nha đầu nghe lời"

      Trác Minh Liệt hỏi thêm nữa bởi vì muốn biết về chuyện tiếp theo. lúc lâu sau mới chợt nhớ ông có hai lần muốn gì đó mà chưa lần nào xong.

      "Ông ngoại, ông trước đây ông ở biển làm sao?"

      "A đúng rồi, Minh Liệt khi chúng tôi ở biển…" Nhưng cũng chưa kịp xong điện thoại của ông chợt vang lên.( Vô duyên lần 3)

      "Alo, thưa ngài kết quả kiểm nghiệm có kim loại người vị tiểu thư kia chính là loại kim loại thất chuyền X62, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

      Ông cụ trầm mặc cúp điện thoại đem lời đến khóe miệng nuốt xuống.

      "Có chuyện gì ông ngoại?"

      "A có việc gì. Khi ở biển chúng ta bắt được cá mập, giết nó ta chuẩn bị có bộ đồ bơi bằng da cá mập rồi"

      Trác Minh Liệt thất vọng thở dài, hi vọng về Thi Ngữ còn sống đến bây giờ càng ngày càng mong manh.

      "Cầu Cầu, mấy ngày nữa là chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi." Mộc Mộc vừa chơi đồ chơi vừa với với Cầu Cầu . Hai tay Cầu Cầu nâng má, ngồi ở đó xem.

      Chuông cửa chợt vang lên theo phản xạ có điều kiện Cầu Cầu vội chạy nhanh tới "Mẹ!" Nhưng trước cửa có mẹ chỉ có hai người đàn ông, người râu tóc bạc phơ người còn lại là chú Minh Liệt.

      "Mộc Mộc cháu là Mộc Mộc!" Ông cụ vui mừng "Tiểu bảo bối ông là cụ cố đây!" Ông cụ chưa từng nhìn thấy hai đứa bé nên nhầm Cầu Cầu thành Mộc Mộc.

      Cầu Cầu có chút sợ lui về phía sau, nhút nhát kêu tiếng chú Minh Liệt, lúc đó ông cụ mới hiểu đứa bé này phải là Mộc Mộc.

      "Mộc Mộc có người tìm cậu" Cầu Cầu đứng ở phía sau cửa vọng vào.
      Chương 185

      ″ Ba Minh Liệt " Trong mắt Cầu Cầu ngấn nước mắt "Sao mẹ về cùng?"

      Trác Minh Liệt ôm Cầu Cầu vào trong lòng "Cầu Cầu đừng khóc, mẹ rất mau trở về!"

      "Có " Trong lòng nho của Cầu Cầu chứa đầy lo lắng. Nó ôm cổ của Trác Minh Liệt đau lòng hỏi: " Có phải mẹ chết?"

      Trác Minh Liệt vừa nghe Cầu Cầu như vậy, trong lòng khỏi quặn đau, cố giữ bình tĩnh"Sao có thể thế được! Sao Cầu Cầu có thể những lời như thế ra!"

      Trác lão gia chỉ đứng bên cạnh nhìn lòng càng vội, Cầu Cầu này càng nhìn càng giống con trai của Trác Minh Liệt.

      "Trác Minh Liệt đứa bé này là"

      "Ông ngoại đây là Cầu Cầu cũng là con trai của cháu!" Trác Minh Liệt dắt tay bé của Cầu Cầu dẫn nó đến trước mặt Trác lão gia: " Mau gọi cụ!"

      "Cụ" Hai mắt Cầu Cầu đẫm lệ nhẹn nghẹn ngào ngào gọi tiếng cụ.

      "Ai tiểu bảo bối tại cháu lại sao khóc? Có chuyện gì cho cụ nào "Ông cụ lớn tuổi nghe được tiếng khóc đau lòng này nữa.

      "Cụ ơi, mẹ cháu đâu mất rồi, cụ có thể giúp cháu tìm mẹ về ?" Cầu Cầu nhìn chằm chằm ông cụ nghiêm túc hỏi " biết mẹ nơi nào, vài hôm trước chính mắt cháu thấy mẹ rơi vào biển rộng"

      "Biển rộng?" Ông cụ nhìn Trác Minh Liệt chút nhớ lại lời nó trước đây. . . Chẳng lẽ người được ông cứu lên dâu của Trác Minh Liệt, mẹ của hai đưa ?

      "Cụ, cụ ơi" Mộc Mộc cũng chạy tới "Nhất định cụ có thể tìm được mẹ có đúng hay ? Mẹ rơi xuống biển có đúng hay ?"

      Đối mặt với hai tiểu bảo bối ông cụ chợt phát cuộc sống của mình ra hoàn mỹ như vậy. Những chuyện kia có phải cũng nên dừng lại hay .

      "Được cụ nhất định giúp các cháu tìm mẹ trở về" Mỗi tay ông cụ ôm bảo bối cười đến miệng kéo đến mang tau "Bây giờ các cháu hãy vao trong , để ông bàn bạc với ba xem tìm mẹ về như thế nào?"

      "Vâng ạ" Mộc Mộc kéo Cầu Cầu chạy vào trong phòng.

      " Minh Liệt, trong hai đứa bé ai là chắt ruột của ta? Hay cả hai đều là…?"

      "Mộc Mộc là con trai ruột của cháu còn về thân thế của Cầu Cầu đến bây giờ vẫn chưa tra "

      "Thế mẹ của Mộc Mộc sao cũng là của Cầu Cầu?"

      "Chuyện này ra rất dài dòng" Trác Minh Liệt kể lại tất cả mọi chuyện giữa và Lâm Thi Ngữ cho ông cụ nghe, nghe xong ông cũng thở dài tiếng. . ." Chuyện của nhà họ Lâm ta cũng có nghe qua. Nhưng ngờ lại còn dình đến vô tội!"

      "Ông ngoại cháu muốn hỏi ngài, năm đó Nhà họ Lâm phá sản chỉ trong đêm có phải là do Trác thị làm ra hay ?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Chuyện này cháu nên hỏi ba cháu, ta là người biết nhất nhưng ông có thể khẳng định nhà họ Lâm phá san chỉ bởi vì chúng ta, Thẩm thị tuyệt đối cũng tham dự!"

      "Thẩm thị?" Trác Minh Liệt kinh ngạc.

      " Ba nhà Thẩm Trác Lâm vốn đều vì Bang Bạch Hổ mà đứng chung chỗ, ba con châu chấu cây lúa kiểu gì cũng có lúc bị xụp đổ!"

      Dường như Trác Minh Liệt hiểu , ba mươi năm trước ba nhà liên thủ với nhau để lật đổ bang Bạch Hổ, nhưng 30 năm sau ba nhà lại bắt đầu xảy ra nội chiến!

      người bí mật đến nơi xét nghiệm " Rốt cuộc bây giờ Lý tiên sinh muốn làm như thế nào?" người đàn ông ngoại quốc mặc áo khoác trắng hỏi. Đứng trước mặt người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt dữ tợn .

      " Bác sĩ John cứ bình tĩnh đừng vội. Chúng tôi đợi lão tiên sinh ra lệnh nhưng trước đó nhất định ngài phải giữ bí mật cho chúng tôi!" Người áo đen giọng.

      "Nếu như bây giờ chúng ta giao người phụ nữ này cho quân đội nhất định có thể kiếm được số tiền lớn, tại sao còn phải chờ đến lão tiên sinh sắp chết kia đây?"

      Người áo đen gì, sau lúc lâu ta mới thầm : " Đây là chuyện nhà của chúng tôi ngài cần quản!"

      Bác sĩ nhún vai cái rồi đến hành lang. ta vừa người áo đen lập tức gọi điện đện cho Trác lão gia.

      "Thưa ngài thời gian chúng ta có còn nhiều lắm ngài hãy nhanh chóng ra quyết định !"

      " được động đến kia!" Ông cụ nghiêm túc "Cậu phải bảo vệ ấy tốt!"

      Trác Minh Liệt nhìn ông ngoại có chút buồn bực.

      Ông cụ cúp điện thoại rồi chuyện với Trác Minh Liệt: " Minh Liệt ông có lời muốn với cháu"

      "Có chuyện gì sao?" Trác Minh Liệt còn chưa dứt lời điện thoại di động của chợt vang lên.

      "Alo là tổng giám đốc sao? Buổi họp báo ra mắt hệ liệt Cinderella chuẩn bị xong, bây giờ đợi ngài đến để thông báo"

      "Được, tôi lập tức tới đó!"

      Trác Minh Liệt cúp điện thoại, tiếp tục hỏi: " Ông ngoại, ông muốn gì?"

      "Là chuyện của công ty sao? Vậy cháu hãy mau , còn chuyện kia ông tự mình xử lý!" Ông cụ sợ làm Trác Minh Liệt phân tâm vì vậy nuốt lời muốn xuống đay lòng, ra ông cũng chưa xác định được kia có phải là dâu của Minh Liệt hay
      Trác Minh Liệtvội vã rời , ông cụ lên lầu chơi đùa với chắt của mình.

      Tại hội trường họp báo giới thiệu về hệ liệt Cinderella,
      " Chắc hẳn quý vị mong đợi lâu, hệ liệt giày dành riêng cho phái nữ- Cinderella kinh điển cuối cùng cũng được chính thức ra mắt! Hôm nay chúng tôi vinh dự mời đến đây tổng giám đốc Trác thị đồng thời cũng là người thiết kế ra Cinderella- ngài Trác Minh Liệt lên tiếng về sản phẩm kinh điển !"

      Trác Minh Liệt thẳng lưng tay để lên bục, mắt nhìn thẳng xuống dưới, mặc bộ âu phục màu xam, thắt calavat màu xám mặc dù nét mặt hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt góc cạnh vẫn làm toát lên vẻ trương dương, tự tin, oai hùng như trước.

      "Cinderella để các vị đợi lâu! Nó chỉ đơn giản là đôi giày mà còn là câu chuyện cũ đầy tình cảm! Nó minh chứng cho duyên phận của tôi và phu nhân tôi và cũng ngưng tụ lỗi nhớ nhung của tôi danh cho ấy, tôi tin chắc rằng nếu ai tâm nó nhất định có thể cảm nhận được những tình cảm mà tôi muốn biểu đạt! Hôm nay điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy tiếc nuối chính là phu nhân của tôi thể đến đây" Giọng của Trác Minh Liệt trầm xuống.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 185



      ″ Ba Minh Liệt " Trong mắt Cầu Cầu ngấn nước mắt "Sao mẹ về cùng?"

      Trác Minh Liệt ôm Cầu Cầu vào trong lòng "Cầu Cầu đừng khóc, mẹ rất mau trở về!"

      "Có " Trong lòng nho của Cầu Cầu chứa đầy lo lắng. Nó ôm cổ của Trác Minh Liệt đau lòng hỏi: " Có phải mẹ chết?"

      Trác Minh Liệt vừa nghe Cầu Cầu như vậy, trong lòng khỏi quặn đau, cố giữ bình tĩnh"Sao có thể thế được! Sao Cầu Cầu có thể những lời như thế ra!"

      Trác lão gia chỉ đứng bên cạnh nhìn lòng càng vội, Cầu Cầu này càng nhìn càng giống con trai của Trác Minh Liệt.

      "Trác Minh Liệt đứa bé này là"

      "Ông ngoại đây là Cầu Cầu cũng là con trai của cháu!" Trác Minh Liệt dắt tay bé của Cầu Cầu dẫn nó đến trước mặt Trác lão gia: " Mau gọi cụ!"

      "Cụ" Hai mắt Cầu Cầu đẫm lệ nhẹn nghẹn ngào ngào gọi tiếng cụ.

      "Ai tiểu bảo bối tại cháu lại sao khóc? Có chuyện gì cho cụ nào "Ông cụ lớn tuổi nghe được tiếng khóc đau lòng này nữa.

      "Cụ ơi, mẹ cháu đâu mất rồi, cụ có thể giúp cháu tìm mẹ về ?" Cầu Cầu nhìn chằm chằm ông cụ nghiêm túc hỏi " biết mẹ nơi nào, vài hôm trước chính mắt cháu thấy mẹ rơi vào biển rộng"

      "Biển rộng?" Ông cụ nhìn Trác Minh Liệt chút nhớ lại lời nó trước đây. . . Chẳng lẽ người được ông cứu lên dâu của Trác Minh Liệt, mẹ của hai đưa ?

      "Cụ, cụ ơi" Mộc Mộc cũng chạy tới "Nhất định cụ có thể tìm được mẹ có đúng hay ? Mẹ rơi xuống biển có đúng hay ?"

      Đối mặt với hai tiểu bảo bối ông cụ chợt phát cuộc sống của mình ra hoàn mỹ như vậy. Những chuyện kia có phải cũng nên dừng lại hay .

      "Được cụ nhất định giúp các cháu tìm mẹ trở về" Mỗi tay ông cụ ôm bảo bối cười đến miệng kéo đến mang tau "Bây giờ các cháu hãy vao trong , để ông bàn bạc với ba xem tìm mẹ về như thế nào?"

      "Vâng ạ" Mộc Mộc kéo Cầu Cầu chạy vào trong phòng.

      " Minh Liệt, trong hai đứa bé ai là chắt ruột của ta? Hay cả hai đều là…?"

      "Mộc Mộc là con trai ruột của cháu còn về thân thế của Cầu Cầu đến bây giờ vẫn chưa tra "

      "Thế mẹ của Mộc Mộc sao cũng là của Cầu Cầu?"

      "Chuyện này ra rất dài dòng" Trác Minh Liệt kể lại tất cả mọi chuyện giữa và Lâm Thi Ngữ cho ông cụ nghe, nghe xong ông cũng thở dài tiếng. . ." Chuyện của nhà họ Lâm ta cũng có nghe qua. Nhưng ngờ lại còn dình đến vô tội!"

      "Ông ngoại cháu muốn hỏi ngài, năm đó Nhà họ Lâm phá sản chỉ trong đêm có phải là do Trác thị làm ra hay ?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Chuyện này cháu nên hỏi ba cháu, ta là người biết nhất nhưng ông có thể khẳng định nhà họ Lâm phá san chỉ bởi vì chúng ta, Thẩm thị tuyệt đối cũng tham dự!"

      "Thẩm thị?" Trác Minh Liệt kinh ngạc.

      " Ba nhà Thẩm Trác Lâm vốn đều vì Bang Bạch Hổ mà đứng chung chỗ, ba con châu chấu cây lúa kiểu gì cũng có lúc bị xụp đổ!"

      Dường như Trác Minh Liệt hiểu , ba mươi năm trước ba nhà liên thủ với nhau để lật đổ bang Bạch Hổ, nhưng 30 năm sau ba nhà lại bắt đầu xảy ra nội chiến!

      người bí mật đến nơi xét nghiệm " Rốt cuộc bây giờ Lý tiên sinh muốn làm như thế nào?" người đàn ông ngoại quốc mặc áo khoác trắng hỏi. Đứng trước mặt người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt dữ tợn .

      " Bác sĩ John cứ bình tĩnh đừng vội. Chúng tôi đợi lão tiên sinh ra lệnh nhưng trước đó nhất định ngài phải giữ bí mật cho chúng tôi!" Người áo đen giọng.

      "Nếu như bây giờ chúng ta giao người phụ nữ này cho quân đội nhất định có thể kiếm được số tiền lớn, tại sao còn phải chờ đến lão tiên sinh sắp chết kia đây?"

      Người áo đen gì, sau lúc lâu ta mới thầm : " Đây là chuyện nhà của chúng tôi ngài cần quản!"

      Bác sĩ nhún vai cái rồi đến hành lang. ta vừa người áo đen lập tức gọi điện đện cho Trác lão gia.

      "Thưa ngài thời gian chúng ta có còn nhiều lắm ngài hãy nhanh chóng ra quyết định !"

      " được động đến kia!" Ông cụ nghiêm túc "Cậu phải bảo vệ ấy tốt!"

      Trác Minh Liệt nhìn ông ngoại có chút buồn bực.

      Ông cụ cúp điện thoại rồi chuyện với Trác Minh Liệt: " Minh Liệt ông có lời muốn với cháu"

      "Có chuyện gì sao?" Trác Minh Liệt còn chưa dứt lời điện thoại di động của chợt vang lên.

      "Alo là tổng giám đốc sao? Buổi họp báo ra mắt hệ liệt Cinderella chuẩn bị xong, bây giờ đợi ngài đến để thông báo"

      "Được, tôi lập tức tới đó!"

      Trác Minh Liệt cúp điện thoại, tiếp tục hỏi: " Ông ngoại, ông muốn gì?"

      "Là chuyện của công ty sao? Vậy cháu hãy mau , còn chuyện kia ông tự mình xử lý!" Ông cụ sợ làm Trác Minh Liệt phân tâm vì vậy nuốt lời muốn xuống đay lòng, ra ông cũng chưa xác định được kia có phải là dâu của Minh Liệt hay
      Trác Minh Liệtvội vã rời , ông cụ lên lầu chơi đùa với chắt của mình.

      Tại hội trường họp báo giới thiệu về hệ liệt Cinderella,
      " Chắc hẳn quý vị mong đợi lâu, hệ liệt giày dành riêng cho phái nữ- Cinderella kinh điển cuối cùng cũng được chính thức ra mắt! Hôm nay chúng tôi vinh dự mời đến đây tổng giám đốc Trác thị đồng thời cũng là người thiết kế ra Cinderella- ngài Trác Minh Liệt lên tiếng về sản phẩm kinh điển !"

      Trác Minh Liệt thẳng lưng tay để lên bục, mắt nhìn thẳng xuống dưới, mặc bộ âu phục màu xam, thắt calavat màu xám mặc dù nét mặt hơi mệt mỏi nhưng khuôn mặt góc cạnh vẫn làm toát lên vẻ trương dương, tự tin, oai hùng như trước.

      "Cinderella để các vị đợi lâu! Nó chỉ đơn giản là đôi giày mà còn là câu chuyện cũ đầy tình cảm! Nó minh chứng cho duyên phận của tôi và phu nhân tôi và cũng ngưng tụ lỗi nhớ nhung của tôi danh cho ấy, tôi tin chắc rằng nếu ai tâm nó nhất định có thể cảm nhận được những tình cảm mà tôi muốn biểu đạt! Hôm nay điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy tiếc nuối chính là phu nhân của tôi thể đến đây" Giọng của Trác Minh Liệt trầm xuống.


      Chương 186: nhớ lại

      ″ Trác tiên sinh ý ngài là khi chúng tôi đôi giày này vào là có thể cảm nhận được tình của ngài đối với phu nhân của ngài sao?" phóng viên trẻ tuổi cười hỏi.

      "Tôi có thể cho thử" Trác Minh Liệt cười cách mê người.

      thẹn thùng cười, Trác Minh Liệt lấy đôi hàng mẫu đưa cho , sau đó ngồi xổm xuống tự mình giúp vào. thụ sủng nhược kinh biết làm sao .

      Toàn bộ đèn đều chiếu tụ lại đôi giày. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền, thế nhưng Trác Minh Liệt lại cảm thấy thương cảm. Đáng nhẽ bầy giờ người đứng tại nơi này phải là Thi Ngữ, còn công bố chủ nhân của Cinderella chính là Thi Ngữ! Nhưng bây giờ Thi Ngữ, em ở đâu?

      Tại nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
      " Chủ nhân, Trác Minh Liệt thay đổi chiến lược ! ta muốn sử dụng hệ liệt giày nữ và đồ chơi để lật lại tình thế!"

      "Cậu cảm thấy có thể ?" Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi lại.

      "Chuyện này thuộc hạ biết!"

      “ Trác Minh Liệt quả nhiên phải là người bình thường! Cậu nghĩ chúng ta có nên dừng tay!" Phùng Thiếu Diễm híp cặp mắt "Stanford muốn tôi trở về để làm thầy giáo, ngày đó có lẽ cũng tệ!"

      "Nhưng thưa chủ nhân, nếu làm như vậy chúng ta phải giải thích như thế nàovới Lâm tiên sinh!"

      "Nếu như trong máu của tôi chảy dòng máu của nhà họ Lâm mấy chuyện như thế này tôi nhất định can thiệp vào! Đúng rồi chuyện nhà giam kia xử lý xong chưa?"

      " xử lý ổn thỏa, nếu có việc phát sinh tối mai làcó thể!"

      Phùng Thiếu Diễm gật đầu cái "Cụ thể làm sao cậu hãy làm cho cẩn thận!"

      Tại nhà họ Lâm,
      Kể từ khi Lâm Thi Ngữ mất tích, tinh thần Lâm Thi An càng sa sút cả người gầy trông thấy . . . tuần lễ trôi qua vẫn chưa hề có tin tức nào về em , biết phải làm thế nào để đối mặt với chính bản thân mình. Trác thị ở thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn để Trác Minh Liệt làm cho Trác thị cải tử hồi sanh. Nhưng tất cả mọi chuyện đâu thể dễ dàng như thế, kế hoạch A bị lộ địch liệu có thể để cho Trác Thị được yên? Kịch hay vẫn còn ở phía sau !

      cầm ly rượu đỏ đứng ở lan can tầng hai nghĩ đến bước kế tiếp nên làm như thế nào . Chuyện đến đâu đến đó chỉ cần trong tay nắm bản kế hoạch A hoàn chỉnh vẫn còn nước còn tát!

      " biết kế hoạch A dùng để làm gì sao?"
      Lý Triết Vũ bị trói ở ghế ngồi hỏi "Lâm Thi An, rốt cuộc muốn trói tôi đến khi nào?"

      "Mày đừng nhiều lời! Lý Triết Vũ bây giờ mày cũng là lợi thế của tao!" Lâm Thi An lạnh lùng . . .
      " Lợi thế? Tôi chỉ là người vô dụng ! Bác tôi vì tôi mà nhíu mày cho nên cũng thể dùng tôi để uy hiếp bác tôi được đâu!"

      Lâm Thi An cười lạnh để ý

      "Kế hoạch vốn là của chúng tôi ai ngờ lão gia tử nhà họ Trác kia thần thông quảng đại lại có thể đoạt ! Ai" Lý Triết Vũ tự lẩm bẩm.

      "Đầu óc mày có còn bình thường ?"

      "Ha ha tôi biết trước là dù tôi có cũng tin! Kế hoạch A vốn là dự án rất quan trong đối với quân đội khi đó bác tôi cầu tôi đấu thầu trong thầm, nhưng Lâm Thi An à, tôi muốn cho là đừng tưởng rằng lấy được kế hoạch A rồi thoải mái được rồi. ra kế hoạch A gồm hài phần gồm Software và Hardware!"

      Nghe Lý Triết Vũ Lâm Thi An nửa tin nửa ngờ "Còn có phần Hardware ?"

      "Đúng vậy, phải có cứng mềm kết hợp mới là kế hoạch A hoàn chỉnh cũng chính là phần cứng tự động driver siêu cấp!" Lý Triết Vũ bình tĩnh cười giống như mới là người cuối cùng biết được !

      "Vậy phần Hardware ở đâu?" Lâm Thi An khẩn trương hỏi.

      "Cái này rất khó " Lý Triết Vũ nhắm hai mắt lại.

      Tại nhà hàng cao cấp
      " Sao Lâm Thi An còn chưa tới?" Phía sau rèm cửa sổ người đàn ông trung niên thầm cau mày.

      "Kể từ về nước có vẻ tiên sinh hơi thiếu kiên nhẫn"

      "Tôi thể kiên nhẫn được tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bây giờ tiểu tử nhà họ Trác giúp Trác thị thoát khỏi khó khăn? ! Nếu như chúng ta nhanh ra tay chừng kiếm củi ba năm thiêu giờ!"

      "Tiên sinh cần lo lắng! Chúng ta chỉ yên lặng theo dõi biến hóa! Hơn nữa tôi còn nhận được tin tức cực mới đó là phần Hardware thất lạc năm năm trước được tìm thất"

      "Ở nơi nào?"

      "Nghe là ở người của "

      Tại viện nghiên cứu bí mật,
      " Các người là ai? Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?" Sau vài lần kích điện rốt cuộc Lâm Thi Ngữ hoàn toàn tỉnh táo lại!

      " là vị khách quan trọng của chúng tôi " Các ý ta chuyện qua những chiếc khẩu trang.

      "Hãy gọi cho người nhà của tôi đến đón tôi, làm ơn, tôi là Lâm Thi Ngữ tôi là Lâm Thi An" Lâm Thi Ngữ vươn hai tay ra nhưng lại tới người.

      "Tiểu thư cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh ! Khi đủ thời gian chúng tôi đưa về!" xong họ sột soạt thẳng bước ra ngoài.

      Nhưng sau đó lâu lắm hình như lại có rất nhiều người vào.

      "Các người, các người là ai?"

      có ai chuyện bọn họ bế Lâm Thi Ngữ lên sau đó cất vào thứ gì.

      "Cứu mạng, cứu mạng, các người buông tôi ra" giùng giằng nhưng rất nhanh có người nhét tấm vải vào miệng làm phát ra được thanh nào. Trời ơi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

      "Lão Thái Gia! xong rôi!"

      "Có chuyện gì?"

      " thấy vị tiểu thư kia đâu ! biết là tự ấy bỏ trốn hay là..."

      "Ngu xuẩn, nhiều người như vậy mà trông nổi tiểu nha đầu! Lập tức tìm, tìm được cậu cũng cần tới gặp tôi!" Ông cụ giận đùng đùng cúp điện thoại, dàn xếp xong cho hai đứa bé tự mình cũng đến viện nghiên cứu kia. Nhưng ông vừa mới ra khỏi cổng chính lại gặp Trác Minh Liệt từ công ty trở về.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 187: Cha con gặp nhau

      ″ Ông ngoại, ông đâu vậy?"

      "Trác Minh Liệt cháu trở về đúng lúc! Mau với ông ngoại chuyến, xem bé kia có phải là dâu của cháu !"

      "Ông ngoại!" Trác Minh Liệt kích động kéo cánh tay ông lại "Người cái gì? tìm được Thi Ngữ rồi sao?"

      "Ai ta cũng biết có chuyện gì xảy ra, cháu cứ theo ông chuyến !"

      Hai ông cháu đến viện nghiên cứu bí mật rất nhanh.

      "Ông ngoại đây là đâu?"

      "Nơi này là chợ đen!"

      "Tại sao Thi Ngữ lại ở chỗ này?"

      "Trác Minh Liệt, điều đầu tiên ta thể chắc chắn bé kia là dâu của cháu. Điều thứ hai bé ấy được ta cứu từ dưới biển và được đưa đến nơi này!"

      "Ông ngoại! !" Trác Minh Liệt kích động bởi trực giác có thể xác định này nhất định là Lâm Thi Ngữ." Bây giờ ấy đâu, người mau dẫn cháu gặp ấy!"

      Ông cụ thở dài gọi người có trách nhiệm chăm sóc Lâm Thi Ngữ lên.

      "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Ông cụ hỏi.

      "Ban đầu mọi chuyện đều tốt nhưng sáng nay khi thuộc hạ tỉnh dạy và sang phong bệnh của ấy thấy ấy đâu nữa! Sau đó tất cả các bác sĩ của viện cũng đều mất tích!"

      "Khốn kiếp!" Ông cụ tức giận, toàn thân phát run " Tư Đồ Như ta sao lại có thuộc hạ bất tài vô dụng như vậy!" Ông chợt rút súng lục ra nhắm thẳng vào đầu người bảo vệ áo đen . . .
      " Ông ngoại!" Trác Minh Liệt kéo tay của ông "Lưu lại, sau này còn hữu dụng!"

      Mặc dù Trác Minh Liệt gấp nhưng cũng hiểu nặng . Vì vậy đem bắt người bao vệ kia lạ mọi chuyện từ đầu.
      "Vị tiểu thư kia mắt bị mù vẫn luôn chịu lời nào"

      Lòng của Trác Minh Liệt chợt trầm xuống sau đó lại kịch liệt nhảy lên "Chính là ấy, ấy chắc chắn là Lâm Thi Ngữ" nắm cái trán trước mắt trống rỗng.

      "Ông ngoại tại sao người sớm cho cháu biết ! Bây giờ ra sao, bây giờ ấy ở đâu?" Trác Minh Liệt rống lên.

      "Bao quanh viện là chợ đen là bộ máy giao dịch lớn nhất cả nước, thuộc hạ chỉ sợ có người thèm muốn thứ kim loại người ấy nên bắt cóc ấy và bán rồi!"

      "Cái gì, kim loại gì ?" Trác Minh Liệt run rẩy hỏi "Làm thế nào có thể lấy thứ đó ra khỏi người ấy?"

      "Đó chính là kim loại Hardware bộ phận trong kế hoạch A mà chúng ta thiếu, muốn lấy ra chỉ có cách giết người đoạt cốt" Vẻ mặt ông cụ nặng nề. . .
      " Ông ngoại người đưa ấy đến đây, lẽ nào người cũng muốn lấy thứ kim loại ấy ra?" Trác Minh Liệt thể tin được "Các người vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy! !"

      " Minh Liệt! Lúc đầu ông ngoại cũng có ý định này nhưng đến khi gặp Mộc Mộc và Cầu Cầu ông hối hận, để cho cháu biết những chuyện này cũng là do ông thay đổi ý định, nhật định ông cố hết sức để tìm ra ấy!" Ông cụ cũng lên giọng "Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian để giải thích này khi, A Bỉnh cậu hãy lập tức phong tỏa tất cả các phiên giao dịch của chợ đen đồng thời hãy tung tin đồn là ấy vẫn ở trong tay chúng ta, Minh Liệt cháu có thể tìm được nào đó có khuôn mặt giống với Thi Ngữ nhất chứ?"

      Trác Minh Liệt trầm mặc chốc lát chợt nghĩ đến người: Tử Đồ Mi. Khuôn mặt của ta khác Thi Ngữ chút nào!

      Hoàng hôn buống xuống, mặc dù vao tháng 6 nhưng thời tiết dưới chân núi lại có chút lạnh.

      Phùng Thiếu Diễm cho xe dừng lại phía sau nhà tù thành phố hút điếu thuốc. Năm năm, năm năm rồi đến thăm ba.

      "Khụ khụ" Rất ít hút thuốc lại bị bị sặc. Trong vòng năm năm rất nhiều lần muốn đến thắm ba nhưng Lâm Thi An bị người khác phát phá hỏng kế hoạch báo thù của bọn họ cho nên vẫn luôn lặng im. Nhưng đến hôm nay con đường báo thù chợt tìm thấy phương hướng, , nếu được gặp ba sợ mình chống đỡ nổi nữa.

      xuống xe, từ cửa vào. Mặc dù và Lâm Thi An đều chưa lần đến thăm ba nhưng cũng có hỏi thăm về tình hình của ông .

      "Số 0387 có người đến thăm"

      thanh lạnh lẽo từ trong khoáng phòng vang ra, Lâm Mộ Phong nhìn ánh mặt trời từ từ biến mất từ cửa sổ bên ngoài, khỏi thầm cảm thán cuộc sống ngắn ngủi. 0387 bất kể là ai đến đây, tên tuổi đều mất chỉ thay thế vào đó là những con số này. muộn thế này ai còn muốn gặp ông?

      Phùng Thiếu Diễm cúi đầu ngồi chời phía sau cửa sổ thủy tinh, sau đó ít phút nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông lưng hơi gù, mặc áo tù, mái tóc điểm xuyết bạc .

      "Ba!" kích động gõ cửa sổ thủy tinh.

      Lâm Mộ Phong cũng nhìn thấy con trai ông kích động đến mức đôi môi cũng run rẩy thế nhưng biết gì. Mãi lúc lâu ông mới cầm ống lên, run rẩy gọi tiếng: " Thi Kiệt"

      "Ba" Phùng Thiếu Diễm nghe thấy cái tên Thi Kiệt trái tim khỏi đau xót. Lâm Thi Kiệt, cái tên xa lạ này gần như chưa lần nào dùng qua.

      "Sao con lại ở đây, Thi An có khỏe ? tìm được Thi Ngữ chưa?"

      Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của ba Phùng Thiếu Diễm biết nên trả lời như thế nào.

      "Ba, Thi An vẫn khỏe và cũng về đây, chúng con làm theo kế hoạch với mục đích là để Thẩm thị và Trác thị cùng phá sản nhưng bây giờ chúng con bị mất phương hướng theo ba chúng con có nên tiếp tục ?"

      "Ai, bây giờ ba chỉ mong nhà họ Lâm và các con được bình an, kệt quả thể này là do nghiệt ta tạo ra ta oán trách, nhưng còn Thi Ngữ sao?"

      "Ba, tìm được Thi Ngữ " Phùng Thiếu Diễm còn chưa biết chuyện Lâm Thi Ngữ bị rời xuống biển "Bây giờ em ấy ở cùng Thi An!"

      "Có ? tốt quá! Khi nào con mới dẫn con bé đến đây gặp ba" xong Lâm Mộ Phong cũng nước mắt quanh tròng "Ba có lỗi với con bé!”

      Hai cha con kề gối chuyện thẳng đến rất khuya. Khi từ nhà tù ra ngoài Phùng Thiếu Diễm cảm thấy trong lòng mình nhàng rất nhiều. Nhưng ít nhất cũng phải hạ gục Trác Thị. Nghe ba kể truyện cũ ra khi hỏi cưới Thi Ngữ Trác Thị dùng 20% cổ phần để làm của hồi môn vậy mà sau này khi Lâm Thị phá sản Trác Thị cũng hề hoàn trả mà cứ chiếm lấy. nhất định phải đòi lại công bằng cho em .
      Chương 188: Cuộc gặp mặt kinh hoàng

      ″ Trác tiên sinh khuya như vậy ngài còn tới tìm tôi,có chuyện gì sao?" Tử Đồ Mi rửa sạch lớp trang điểm mặt, giờ đây khuôn mặt của là mặt mộc. Lại giống Thi Ngữ thêm vài phần.

      "Muốn nhờ giả làm Thi Ngữ!" Trác Minh Liệt mỉm cười.

      "Vậy có thể giả bộ tôi như ấy sao?" Tử Đồ Mi cũng mỉm cười, Trác Minh Liệt cứng họng.

      Tại quầy rượu trong chợ đen , " Nghe trong tay các có hàng?" Trong bóng tối quản gia Bạch hỏi người thần bí.

      " phải hàng bình thường nên chúng tôi chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn!" Người thần bí giọng đưa ra hàng mẫu của kim loại!

      Quản gia Bạch vừa nhìn thấy lập tức hỏi: " Ra giá !"

      "Đây chính là thứ mà chúng tôi đổi cả mạng sống mới lấy được, 50 triệu Đô-la!"

      "Được!" Quản gia Bạch hề nghĩ ngợi phút viết chi phiếu luôn. Đúng lúc này bỗng nhiên có người đến vào tai người thần bí câu gì mà vội móc sung ra: " Các người là ai? Sao lại dẫn thêm người đến đây?"

      Quản gia Bạch nhận thấy là có vấn đề vì khi đến đấy ông đem theo ai cả .

      "Bây giờ tất cả các phiên giao dịch tại chợ đen đều bị Đồ Long Bang phong tỏa có phải ông cũng là người của Đồ Long Bang?"

      Quản gia Bạch lắc đầu, đúng lúc này lại có vài tiếng hét chói tai vang lên hinh như bên ngoài diễn ra trận đấu súng nguy hiểm . . . Người thần bí nhanh như chớp đá đá vào bụng quản gia Bạch rồi vội vàng theo người của mình chạy ra chiếc xe ngoài cửa.

      .

      Trác Minh Liệt mình trong chỗ tối chạy theo nhanh.

      "Trác Minh Liệt lên !" Tử Đồ Mi biết lấy ở đâu chiếc xe máy, Trác Minh Liệt vội nhảy lên ngồi ở phía sau .

      Hai người đuổi theo chiếc xe kia nhưng đến khu rừng rậm bị mất dấu.

      Tử Đồ Mi đề nghị trở về gọi thêm người đến giúp nhưng Trác Minh Liệt nóng lòng muốn cứu người nhất định muối đuổi theo.

      Cuối cùng hai người quyết định theo đám người kia vào khu rừng đó cụ thể là khu căn cứ bí mật. Những kẻ kia lâm vào khủng hoảng nên để ý có người theo. Nơi này chỗ biên cảnh cho nên vô cùng nguy hiểm.

      "Trác tiên sinh tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trở về chỉ dựa vào lực của chúng ta chỉ sợ người cứu được mà ngay cả tính mạng của chúng ta cũng bi đe dọa!" Tử Đồ Mi cau mày.

      "Nếu như sợ cứ trở về trước. . . Tôi thể để Thi Ngữ ở nơi này mình, bây giờ dù chỉ muộn phút mạng của ấy cũng có khả năng gặp nguy hiểm." Trác Minh Liệt nằm ở trong bụi cỏ phía sau giọng , lời của làm cho Tử Đồ Mi hiểu tại sao mình lại có thể lưu lại cùng mạo hiểm, ngay từ lúc đầu biết là nguy mà vẫn theo bây giờ còn phải thêm điều gì nữa, vì vậy chỉ nhìn cái rồi im lặng lặp đạn vào súng.

      Lúc này trong căn phòng cách đó xa chợt vang lên hai tiếng súng, lâu sau có hai xác chết bị ném ra ngoài. Trác Minh Liệt nhìn kĩ lại mới phát hai thi thể đó là hai người ở quầy rượu trước đó có lẽ hị bị bắn là do giao dịch thất bại.

      Trái tim của Trác Minh Liệt nẩy lên tới tận cổ họng muốn lao ra nhưng lại bị Tử Đồ Mi kéo "Trác tiên sinh, trong trường hợp này nên dùng sức mà phải dùng mưu!" Tử Đồ Mi chớp mắt nhìn chằm chằm bố trí chung quanh mấy căn phòng đơn sơ đó." Nếu như tôi đoán sai nơi đó hẳn là nơi mình tốt nhất. " Tử Đồ Mi chỉ vào mấy tảng đá ở gần phòng ở, nó có thể chặn ngang tất cả mọi tầm nhìn.

      "Chờ trời tối chút nữa tôi thử qua! Nhưng trước đó chúng ta phải biết chắc chắn Lâm Thi Ngữ bị giam ở phòng nào và vì sao bọn họ lại bắt ấy?"

      Trác Minh Liệt trầm mặc , đối với người phụ nữ này chỉ cảm thấy mình phải cận lực tránh cho việc bị lien lụy đến chuyện của và Thi Ngữa.

      Tử Đồ Mi nhìn lời nào cũng hỏi thêm hai người nằm ở trong bụi cỏ chờ đợi trời tối. Đợi lúc Trác Minh Liệt định gọi cho ông ngoại để báo tình hình nhưng nơi này quá mức xa xôi điện thoại di động cũng có tín hiệu.

      Đúng lúc này Tử Đồ Mi đột nhiên cảm thấy bắp chân mình đau nhói, theo bản năng co chân lại lấy tay sờ sờ nhưng hề phát ra vết thương nào. Dựa vào kinh nghiệm có sẵn lấy miếng vải buộc chân chặt.

      Cách đó xa, bên trong phòng mấy kẻ như đầu sỏ bàn luận xôn xao.

      "Việc này càng ngày càng khó khăn hay chúng ta lấy bảo bối ra ?"

      "Mày cho rằng mọi chuyện dẽ dàng như thế sao? Cách bảo quản kim loại chúng ta hề biết ngộ nhớ lấy ra ngoài bị hỏng sao?"

      "Nhưng nuôi người sống lại phải cho ăn, cho uống, lại phải trông chừng ta chạy trốn và nhỡ có người biết đến đấy gây rỗi sao?"

      Lúc bọn họ những lời này, Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi mò tới căn phòng phía sau.Chỉ bứng tường đơn bạc sao có thể ngăng cho thanh phát ra ngoài.

      "Chúng mày phải nhiều lời"Có cả tiếng người nước ngoài vang lên "Tao có thể lấy thứ kim loại kia ra nhưng trước đó phải giết người đàn bà kia!"

      Trác Minh Liệt cả kinh lập tức muốn xông vào nhưng Tử Đồ Mi lại kéo lại cũng ép giữ yên lặng.

      "Giết ta?"

      " giết chẳng lẽ chúng mày bắt tao phải phẫu thuật sao?" Gã ngoại quốc hỏi.

      Bọn chúng quay mặt nhìn nhau.

      "Chúng ta bắt ta đến đây để lấy xương của ta, làm việc nhanh chút có rất nhiều người muốn mua !" Gã ngoại quốc lấy bình từ trong ngực ra "Đây là thuốc độc, hãy đem đến cho ta ăn !"

      người trong đó thò tay ra nhận lấy thuốc độc rồi đến căn phòng khác. Ở phía ngoài Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi cũng lập tức theo.

      Lâm Thi Ngữ vừa nghe thấy có tiếng bước chân đến gần lấy lại sức để ngồi dậy.

      "Ai!" cảnh giác hỏi.

      "Còn ai nữa, tiểu mỹ nhân" Gã đên ngồi xổm bên cạnh .

      "Các người là ai tại sao lại bắt tôi đến đây!"

      "Chúng tao chỉ là đám dân liều mạng còn về chuyện vì sao muốn bắt mày đợi mày ăn thứ này biết!"

      "Các người muốn làm gì" Lâm Thi Ngữ mem theo vách tường lui về phía sau.
      PS: xl mọi người máy bị hỏng giờ mới lấy được hic hic…
      Chương 189: Thay thế.

      Gã từng bước từng bước ép sát , để ép uống thuốc, đến lúc này Trác Minh Liệt còn đủ kiên nhẫn nữa, đá bung cửa số rách nát phía sau ra, ghìm chặt gã kia đổ thuốc độc vào cổ . Tử Đồ Mi lấy con dao mang theo bên mình đâm thẳng vào trái tim gã. Chỉ trong hai phút ngắn ngủn bọn họ giải quyết gã xong. Trác Minh Liệt liếc mắt nhìn Tử Đồ Mi rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Thi Ngữ.

      "Đừng tới đây, là ai?" Lâm Thi Ngữ co thành cục, toàn thân phát run.

      Trác Minh Liệt nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối, ánh mắt trống rỗng thê lương tràn đầy hoảng sợ của , trong nháy mắt chua sót trong lòng dâng trào đau như sát muối vào tim.

      “ Thi Ngữ là khó khăn .

      Lâm Thi Ngữ như bắt được tin tưởng, mờ mịt nhìn xung quanh tự lẩm bẩm: " Minh Liệt, Trác Minh Liệt ?"

      Trác Minh Liệt dùng sức ôm chặt vào lòng, hôn lên mái tóc của . Lâm Thi Ngữ giống như chú gà con nép trong lòng gà mẹ, cả người vẫn phát run. Tử Đồ Mi nhìn họ lòng cũng vui theo.

      "Trác tiên sinh chúng ta mau thôi, nơi đây nên ở lâu!" Tử Đồ Mi nhắc nhở.

      Sauk hi nghe nhắc Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ lập tức chạy ra bên ngoài.

      "Sao A Bưu lấu thế?" Số người còn lại chờ đợi bắt đầu sốt ruột. “ phải là có chuyện gì xảy ra đấy chứ.”

      "Chẳng lẽ tiểu tử này thấy sắc khởi ý?"

      Đúng lúc bọn họ bàn luận ầm ĩ bên ngoài chợt vang lên tiếng súng ngoài ý muốn. . . Mấy người lập tức kêu to ổn vội chạy đến căn phòng phía sau mới phát ra gã A Bưu kia chết rồi. Bọn lính gác ở bên ngoài đuổi theo Trác Minh Liệt.

      tên trong đó vội bấm chuông báo động, tiếng chuông vừa vang lên xung quanh đồng loạt xuất người .

      "Trác tiên sinh , mang Tiểu Thi trước !" Tử Đồ Mi chân thành nhìn Trác Minh Liệt "Tôi cản bọn họ rồi theo sau!"

      "Như vậy sao được!" Trác Minh Liệt rống to " muốn chết sao?"

      "Chẳng lẽ muốn chúng ta chết hết? Nhiều người như vậy ba người chúng ta là sao có thể cùng lúc xông ra?" Tử Đồ Mi cũng hét lên.

      " Minh Liệt, ai vậy?" Trong cơn mông lung Lâm Thi Ngữ nghe được thấy gọng quen thuộc nhưng bị mù nên biết đấy là ai "Tất cả là tại em nên mọi người mới gặp nguy hiểm!"

      "Lâm Thi Ngữ, câm miệng! Bây giờ điều em phải làm là nhắm mắt lại!" Trác Minh Liệt như cầm trân bảo ôm Lâm Thi Ngữ vào trong ngực. . ." Minh Liệt thả em xuống em có thể tự ! Như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho !"

      "Nhưng mắt em như vậy, em có thể tự được ?" Người vô tâm người nghe hữu ý. Lâm Thi Ngữ đột nhiên thêm lời im lặng nằm trong ngực Trác Minh Liệt.

      Tiếng súng dày đặc vang lên Lâm Thi Ngữ sợ hãi bịt chặt lỗ tai .

      "Chúng mày là ai mà lại có gan đến địa bàn của lão tự gương oai!" Đối phương hét vào mặt Trác Minh Liệt bắt bọn họ đầu hàng .

      Ba người núp ở sau núi đá giữ yên lặng.

      "Chúng mày thích thích ăn đạn tiếp sao !"

      Trác Minh Liệt hiểu dụng ý của đối phương lại càng biết lai lịch của đám người này. Trước khi đến đây chỉ vừa nhận được tin của ông ngoại là có người giao dịch ở quầy rượu vội vàng lao chưa tra được tin tức của đối phương, biết họ là bạn hay thù của Đồ Long bang ?

      "Các ngài làn bạn nơi nào?" Tử Đồ Mi thấy Trác Minh Liệt do dự lập tức nhận lời của đối phương.

      "Đừng dài dòng chúng tao chỉ muốn mày ở lại, nếu chúng tao cho cả mày và bạn mày phơi thây nơi này!"

      "Được thôi" xong Tử Đồ Mi định ra ngoài lại bị Trác Minh Liệt giữ lại " điên rồi sao?"

      Tử Đồ Mi mỉm cười nhìn cái : " phải đây là mục đích đưa tôi đến đây sao?"

      Trong lòng Trác Minh Liệt chấn động lập tức nghiêng đầu sang bên dám nhìn ánh mắt của nữa. Tử Đồ Mi giơ hai tay lên theo ánh sang đèn đối phương soi mà đến.

      "Các người nhìn cho kỹ!" Tử Đồ Mi lớn tiếng "Tôi quay lại mời các ngài thả bạn tôi ra!" Đối phương soi đèn lên khuôn mặt của nhìn kĩ rồi mới tắt hết đèn .

      "Đúng vậy, chính là ta!"

      Tử Đồ Mi từng bước đến gần bọn họ mà Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ cũng từng bước lui ra khỏi vòng vây của bọn họ." Tử Tử Đồ Mi hi vọng có thể kiên trì đến lúc tôi đến cứu !"

      " Minh Liệt ấy đâu?"

      " có việc gì, chúng ta " Trác Minh Liệt sải bước nhanh chóng tìm đường thoát ra khỏi rừng rậm. Nhưng bản tính vốn thiện lương nên làm thế nào cũng quên được câu cuối cùng và ánh mắt tuyệt vọng của Tử Đồ Mi. Vì vậy được lúc lại ngừng lại, đến nơi cách chiếc xe máy kia xa Trác Minh Liệt chợt chần chờ cảm giác mình thể ích kỷ như vậy.

      " Thi Ngữ em hãy ngoan ngoãn ngồi yên ở nơi này chờ chút rồi trở về!"

      “ Minh Liệt!" Lâm Thi Ngữ bắt được cánh tay của " đâu?"

      " vừa rồi vì cứu chúng ta mà ở lại phải cứu ấy!"

      " Minh Liệt!" Lâm Thi Ngữ bắt lấy bàn tay , ngàn vạn lần đều muốn nhưng thể nhẫn tâm nhìn người khác vì mà chết !" phải cẩn thận nhất định phải mau quay về!"

      Trác Minh Liệt ôm Lâm Thi Ngữ đến nơi chốn vô cùng kín đáo rồi nhảy lên xe máy quay ngược trở lại.

      "Này chúng mày sao tao nhìn nhìn lại con bé này so với con bé lúc trước cứ khác khác ?" Đến tận bây giờ đám bại hoại kia mới phát ra khác thường.

      "Khác ở chỗ nào, tao thấy y như đúc mà !"

      "Ánh mắt của con bé kia như người mù mà ánh mắt của con bé này lại…."

      "Mắt của tôi phải bị mù mà là thấy thôi, vì sao các người lại bắt tôi đến đây?" ra đến tận bây giờ Tử Đồ Mi vẫn hiểu bọn họ bắt Tiểu Thi để làm cái gì.

      " biết sao? Chúng tao hề vì mày mà vì xương của mày!"

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 190: Trà mi nở lúc trăm hoa lụi

      Tử Đồ Mi chợt cảm thấy sợ hãi nhưng tất cả đều kết thúc rồi. cơn đau xa lạ từ chân truyền nên não, theo bản năng thử di chuyển hai chân nhưng ai ngờ lại khụy ngã xuống. Vừa rồi có thể là bị rắn cắn. Xem ra vận mệnh của cách nào thay đổi, tiếc nuối duy nhất là còn thiếu Hắc Mân Côi lời giải thích! Năm ba gã to con mặc áo đen muốn đẩy vào phòng. Nhưng thanh từ chiếc xe máy đến lại dẫn dắn đến chú ý của bọn . Tử Đồ Mi tuyệt vọng nhắm mắt nhưng cuối cùng lại có chút vui mừng Trác Minh Liệt quả nhiên làm cho thất vọng .

      Trác Minh Liệt lợi dụng chiếc xe khổng lồ đánh ngã bọn người áo đen để đến chỗ của Tử Đồ Mi .

      "Mau lên xe!" Trác Minh Liệt mau chóng .

      Tử Tử Đồ Mi cố gắng di chuyển bước chân nặng nề nhưng lại ngã xuống.

      "Trác tiên sinh" khó khăn gấp gáp mà gọi Trác Minh Liệt " nên quay lại nơi này! Nhưng tôi thực phải cám ơn !"

      "Tử Đồ Mi sao vậy!"

      "Tôi bị rắn độc cắn, mạng của tôi hết! Trác tiên sinh mau! Nếu như có cơ hội gặp Hắc Mân Côi nhất định phải cho ấy biết sư phụ của ấy phải do tôi giết! !" buồn bã khổ ra tâm nguyện cuối cùng.

      Trác Minh Liệt kinh ngạc, nhìn ngã ở dưới đất mà biết phải làm sao. . . Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà đám người kia gọi thêm đồng bọn đến.

      "Trác tiên sinh mau , nhanh lên! ! thể kiếm củi ba năm thiêu trong giờ! Lâm Thi Ngữ có khuôn mặt giống như tôi nếu ấy vui vẻ tôi cũng yên tâm" Giọng của của dần dần thấp cũng có thêm ít dịu dàng.

      Nhìn lần cuối, Trác Minh Liệt khởi động xe lao vào rừng rậm thoái khỏi đám người sắp vây quanh. Tử Đồ Mi nhìn theo bóng Trác Minh Liệt rời khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại. từng nhìn thấy Trác Minh Liệt đau khổ như thế nào khi tưởng mình mất Lâm Thi Ngữ, ở bờ biển, khi đó từng nghĩ nếu có người như thế dù có phải chết cũng cam tâm tình nguyện. Đến lúc này, người kia cũng như Lâm Thi Ngữ nhưng lại chết vì , từng, có thời gian căm hận khuôn mặt này vì nó hề thuộc về chính bản thân nhưng đến khi gặp được Trác Minh Liệt lại cảm thấy mình may mắn cỡ nào mới có được gương mặt này, trong cuộc đời ngắn ngủi của , từng làm bạn danh nghĩa của Lý Triết Vũ cũng từng Lâm Thi An nhưng trong bọn họ người nào giống như Trác Minh Liệt, họ thể nào vì cứu mà có thể quay lại vào giờ phút nguy nan như thế này, bất chợt nhớ đến bài ca dao cổ:
      Theo phấn hoa mai, hoa phai.
      Hải đường hồng thắm mới về đây.
      Trà mi nở lúc trăm hoa lụi.
      Rêu biếc, cây hoang phủ đầy.

      Thanh thê lương mà trống rỗng như vượt qua ngàn năm len lỏi qua từng nhành cây kẽ lá của rừng rậm đến bên tai Trác Minh Liệt. chợt biết bản thân mình ở đâu, áy láy và hối hận làm cho biết như thế nào. biết sau bao lâu, biết như thế nào cuối cùng cũng được đến chỗ giấu Lâm Thi Ngữ.

      " Thi Ngữ" gọi tên trong vô lực.

      " Minh Liệt, cuối cùng cũng về!" Lâm Thi Ngữ kinh sợ mà thẳng bước ra ngoài ôm lấy Trác Minh Liệt" ấy như thế nào?"

      "Chết rồi." Trác Minh Liệt thở dài "Là hại ấy!"

      "! Là em tất cả đều là vì em!" Lâm Thi Ngữ khổ sở cúi đầu "Cuối cùng em vẫn là người mang lại rắc rối cho mọi người!"

      "Lâm Thi Ngữ tôi cho phép em những câu như vậy lần nữa!" Trác Minh Liệt thêm câu nào nữa chỉ ôm Lâm Thi Ngữ lên xe sau đó nhanh chóng rời .

      "A, sao người phụ nữ này chưa gì chết rồi?"

      "Vừa rồi A Bưu có cho ta uống thuốc độc, có khi là vì thế !"

      "Các người bế ta lên bàn phẫu thuật !" Gã ngoại quốc chỉ huy.

      Ba bốn người bê xác của Tử Đồ Mi lên bàn phẫu thuật, gã ngoại quốc cũng rút con dao phẫu thuật sáng loáng ra. Lưỡi dao bén nhọn tững lưỡi từng lưỡi lướt qua thân thể trắng noãn, từng giọt máu đỏ tươi chảy dọc theo, xuống nền nhà.

      "OH" Gã ngoại quốc hô to "Chuyện này là sao! Xương của ả này hoàn toàn tối đen! Chúng mày cho ta ăn cái gì vậy? Kế hoạch của chúng ta bây giờ hoàn toàn bị nhỡ!"

      "Tại sao có thể như vậy? A Bưu cho ta ăn đúng thứ mày đưa cho nó mà..”
      Gã ngoại quốc ném con dao phẫu thuật ra "Tao làm! Chúng mày đúng là lũ heo ngu xuẩn!"

      nhóm người quay mặt nhìn nhau biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

      Trác Minh Liệt lái xe máy nhanh như chớp lao về phía trước, Lâm Thi Ngữ ôm hông của chặc, tốc độ này làm cho khó chịu.

      Rừng rậm từ từ biến mất phía sau lung, ven đường bắt đầu xuất đèn đường. Điện thoại của Trác Minh Liệt cũng lấy lại được tín hiệu. Trác Minh Liệt dừng xe máy lại để lại ven đường gọi chiếc xe taxi đến. Suốt cả quá trình đều ôm chặt Lâm Thi Ngữ như sợ lại biến mất lần nữa.

      " Minh Liệt chúng ta đâu vậy?" ,
      " Về nhà" Trác Minh Liệt trầm giọng .

      "Người vừa rồi cứu em và là ai?"

      "Là tử Đồ Mi"

      Tử Đồ Mi? Người phụ nữ này phải là người từng uy hiếp để lấy kế hoạch A sao? Sao đến bây giờ lại.." Sao có thế là ta?" Lâm Thi Ngữ tự lẩm bẩm.

      "Em từng gặp ấy?"

      "Trước đây ta từng bắt cóc Cầu Cầu để uy hiếp em lấy cắp tư liệu của công ty giao cho " Cũng bởi vì chuyện này mà đến tận bây giờ vẫn có dũng khí đối mặt với !

      Trác Minh Liệt trầm mặc im lặng ôm Lâm Thi Ngữ vào trong ngực cằm chống lên cái trán của . Chuyện qua mặc kệ là đúng hay sai cũng theo người này biến mất, đến bây giờ còn ý nghĩa gì nữa.

      Tử Đồ Mi, thiếu cái mạng.

      Tiếng chuông điện thoại di động bất chợt vang lên Trác Minh Liệt cầm lên nhìn xuống màn hình là ông ngoại gọi đến.

      "Trác Minh Liệt!" Ông cụ gần như là gào thét " mình chạy nơi nào? Giang hồ hiểm ác có biết hay !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :