1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 179: Lâm Thi An

      So so sory mọi người, thi xong 2 môn rồi còn 1 môn nữa thôi hic hi thi xong lại đều đều nhé <3

      Ngày trước Lâm Thi An vốn là thiên tài về máy tính, nên việc chế tọa r thứ gì đó lien quan đến máy móc là khó đối với ! Vài năm trước cũng chính là người thi cuộc thi quốc gia với Trác Minh Liệt mặc dù thắng nhưng vào được chung kết cuộc thi cũng phải tay xoàng.

      Ba ngày ba đêm Lâm Thi An tự giam mình ở trong phòng thí nghiệm, ba ngày ba đêm tích tụ đủ loại thù hận trong lòng ra. Nhà họ Trác từ thủ đoạn nào, Bang Bạch Hổ bọ ngựa bắt ve tại sao người bị hại lại là Nhà họ Lâm, nhà có thế lực yếu nhất? Tại sao nỗ lực suốt năm năm của đổi lại chỉ là con cờ trong phục vụ cho thù hận?

      Những suy nghĩ hỗn loạn giống như cơn sóng thần mạnh mẽ phá bỏ tất cả lá chắn bao quanh kích thích tiềm năng của phát triển. Ở bên trong 72 giờ liều tất cả mạng sống lẫn tâm trí của mình vào kế hoạch A. Và kết quả đáng kinh ngạc. Kế hoạch A lại là loại vũ khí toàn cầu! Bất cứ quân đội cá nhân hay quốc gia chỉ cần có thứ vũ khí này như hồ có thêm cánh, như chỉ cần trong nháy mắt là có thể nắm cả thế giới ở trong tay, thứ vũ khí mạnh mẽ này trước nay chưa từng có!

      " Rốt cuộc nhà họ Trác hợp tác cùng người nào? Tại sao có thể nghiên cứu ra loại vũ khí này chứ? Rốt cuộc bọn họ muốn gì?" Lâm Thi An rơi vào trầm tư. Nhưng bây giờ cũng còn thời gian mà phí phạm chỉ cần nắm được thứ này trong tay, thế cục xoay chuyển. . . Bạch Diệu luộc dục ép giao nộp kế hoạch A xem ra sớm biết về bí mật của kế hoạch này.
      Tại biệt thự của Trác Minh Liệt
      “Chú trợ lý hai ngày rồi sao ba cháu còn chưa về" Mộc Mộc lo lắng hỏi.

      " rất nhanh thôi, cháu hãy ngoan chút nếu khi ba quay về vui" Trợ lý mặc tạp dề quét dọn vệ sinh. Cầu Cầu ngồi bên cạnh Mộc Mộc, bàn chúng có rất nhiều đồ chơi đều là Mộc Mộc mang ra cho Cầu Cầu chơi nhưng Cầu Cầu khong hề động đến nét mặt vẫn hề thay đổi.

      "Cầu Cầu" Mộc Mộc kéo tay của nó "Tớ biết cậu lo cho mẹ, nhưng chắc chắn mẹ sao đâu. Hôm qua tớ vừa mơ thấy mẹ!"

      Cầu Cầu hoảng sợ nhìn nó "Mẹ gì, mẹ có khi nào quay lại !"

      " " Giọng Mộc Mộc lại "Bây giờ mẹ thấy ba cũng thấy rồi."

      "Hai cháu hãy lạc quan nên chút. Ba vạ mẹ đều thấy có lẽ họ ở cùng với nhau. Các cháu xem ba mẹ ở bên nhau chắc chắn có việc gì đâu !" Trợ lý phân tích hình như hai bạn cũng hiểu ra cái gì .

      "Cầu Cầu ăn cơm " Tiểu gia hỏa đáng thương vài ngày rồi chưa ăn cái gì. . .
      " Tớ ăn vào" Cầu Cầu lắc đầu cái.

      "Cầu Cầu, cậu cứ ăn cơm khi nào mẹ về nhìn thấy rất đau lòng" Mộc Mộc khoa tay múa chân đưa thìa cho nó "Mẹ ăn cơm xong mới là bé ngoan!"

      Cầu Cầu bất đắt dĩ cầm chiếc thìa lên vừa ăn nước mắt lại chảy ra, trợ lý và Mộc Mộc thấy vậy lòng cũng đau.

      "Cậu xem rốt cuộc mẹ có sao ?" Đôi mắt Cầu Cầu đẫm lệ nấc .

      "Cầu Cầu sao cậu lại như thế? Mẹ sao đâu." Mộc Mộc biết gì hơn.

      Khi bọn họ chuyện điện thoại trong phòng chợt vang lên.

      "Alo, xin hỏi ai đấy ạ" Trợ lý cầm điện thoại lên.

      "Tôi là Trác Minh Liệt!"

      thanh này đối với ba người trong phòng mà quả thực là bồ tác sống!

      "Tổng giám đốc cuối cùng ngài cũng xuất à là lộ diện"

      "Mộc Mộc, tìm được chưa?!" Sau khi biết mọi chuyện về Lâm Thi Ngữ Trác Minh Liệt mới nhớ đến chuyện Mộc Mộc mất tích .

      "Tìm được rồi! ! Tổng giám đốc, ngài, mấy ngày nay nơi nào, Đổng Trưởng bên kia…."

      "Gọi Mộc Mộc đến đây, tôi muốn chuyện với nó!" đợi trợ lý dài dòng Trác Minh Liệt lập tức ngắt lời ta.

      "Được được" Trợ lý che điện thoại vui vẻ kêu to: " Mộc Mộc là ba cháu"

      "Ba!" Mộc Mộc kích động vừa nhảy vừa chạy nhận lấy điện thoại "Ba, ba ở đâu con rất nhớ ba!"

      "Con trai ngoan, rốt cuộc con cũng bình an trở về i !" Trác Minh Liệt kích động thôi.

      "Ba, mẹ ở bên cạnh ba sao? Con và Cầu Cầu cũng rất nhớ mẹ, ba đừng để mẹ tức giận, trở về sớm chút !" Giọng của Mộc Mộc chậm lại, nó vừa ngẩng đầu lên lại phát Cầu Cầu cũng giương mắt nhìn điện thoại của nó.

      "Ba, Cầu Cầu rất muốn chuyện với mẹ ba có thể gọi mẹ ra đây chút ?"

      Bên đầu điện thoại kia, Trác Minh Liệt cố gắng bình ổn lại hô hấp chậm rãi : " Bây giờ mẹ nghỉ ngơi, đợi ấy tỉnh để ấy chuyện với Cầu Cầu, con và Cầu Cầu ở nhà phải ngoan, vài hôm nữa ba về!"

      "Vâng" Mộc Mộc đành lòng để Cầu Cầu thất vọng vì vậy với Trác Minh Liệt lần nữa : " Ba, mẹ rất khỏe phải ?"

      Trong lòng Trác Minh Liệt bi thương vì vậy cố hạ thấp giọng tiếng phải, sau đó bảo Mộc Mộc đưa điện thoại cho trợ lý.

      "Vương trợ lý, lập tức báo cho an hem Đồ Long Bang, bảo bọn họ luôn luôn phải chuẩn bị sẵn sàng kẻ địch của chúng ta xuất ! Còn nữa hãy tổ chức nhóm người mọi lúc mọi nơi đợi lệnh của tôi"

      " thưa tổng giám đốc!" Trợ lý nhất thời khẩn trương, chẳng lẽ có chuyện lớn gì sắp xay ra rồi sao?

      "Cầu Cầu, ba mẹ có việc gì, lần này cậu có thể yên tâm rồi chứ?"

      "Ừ" Cầu Cầu thở phào nhõm, ba mẹ chính là ông trời của đứa bé, có bọn họ đứa bé lập tức suy xụp.

      bệnh viện nào đó, trong phong bệnh của Trác Minh Liệt, sau khi cúp điện thoại cả người Trác Minh Liệt cũng ngây người. Anhkhông biết về sau làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc và Cầu Cầu.

      "Hôm nay tôi muốn tìm Thi Ngữ" thầm , ba ngày qua, ba ngày ngắn ngủi này sao đối với lại cứ như qua ba năm.

      "Tùy thôi, chẳng qua tôi nghe Lâm Thi An và Lý Triết Vũ đều tìm Tiểu Thi nếu như bọn họ đều chưa tìm được chẳng lẽ là có thể tìm được sao? Và lại có tin tức chưa chắc phải là tin tức tốt, có lẽ Tiểu Thi được người khác cứu ." Tử Đồ Mi nghiêng người dựa vào tường trong tay kẹp điếu thuốc.

      " cùng Lý Triết Vũ thân quen như vậy, vậy tôi hỏi Cầu Cầu là con của ai?" Trác Minh Liệt chợt nghĩ đến vấn đề này "Là của Lâm Thi Ngữ sao?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 180: Hận trong hận

      ″ Dĩ nhiên là phải , sau khi Cầu Cầu ở cùng Lâm Thi Ngữ , tôi cảm thấy Cầu Cầu có thể là do Lý Triết Vũ nhận nuôi nhưng là như thế nào chỉ có chính ta biết nhưng tôi có thể bảo đảm đứa bé kia tuyệt đối là con của ta và Lâm Thi Ngữ!"

      Trác Minh Liệt nắm chặt quả đấm, đáng chết, Lý Triết Vũ lại dám vấn bẩn danh dự của Thi Ngữ !

      du thuyền ông Trác " Ông chủ !" Người áo đen vội vã tới ghé vào lỗ tai ông mấy câu. Khuôn mặt ông lập tức nặng nề mọi chuyện sao lại càng ngày càng phức tạp như vậy. Đầu tư về phía quân đội sao lại chợt dừng lại? Chuyện này là vì gì?

      Ông lập tức vào khoang thuyền ba D, toàn bộ màn hình mở ra người đàn ông mặc quân trang trỉnh tề xuất đó.

      "Tướng quân xảy ra chuyện gì?" Ông trầm giọng hỏi.

      "Trác tiên sinh, chúng tôi hoài nghi kế hoạch A bị tiết lộ ra ngoài vì vậy chúng tôi hoài nghi về lợi tức của nó còn được như ban đầu cho nên chúng tôi dừng việc cấp vốn cho Trác thị!"

      "Tiết lộ? thể nào! Ngay cả cháu trai tôi cũng biết về toàn bộ kế hoạch làm sao có thể tiết lộ ra ngoài!"

      "Nhưng thực tế thực xảy ra chuyện như vậy, chị bị lọt ra ngoài, các thông tin về cải tiến cũng bị lộ hoàn toàn"

      Ông Trác nghĩ mọi lý do nhưng vẫn có cách nào giải thích nhưng giờ đây chuyện biết ai là người tiết lộ còn quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là nếu như Trác thị mất hạng mục này mà phần lớn cổ phần lại nằm trong tay Phùng Thiếu Diễm lần này Trác thị tràn ngập nguy cơ rồi. . . Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?

      "Các cậu lập tức gọi điện cho thiếu gia hỏi về tình trạng gần đây của công ty!"

      "Alo là mẹ sao?" Mộc Mộc nhìn thấy là số của Lâm Thi Ngữ nên lập tức chạy tới nhận.

      "Xin hỏi nơi này là nhà của Trác Minh Liệt sao?" Người bảo vệ của ông Trác còn tưởng gọi nhầm điện thoại.

      "Đúng vậy, là ai?"

      "Tôi…" ông cụ thấy hộ vệ lề mề ấp úng lập tức giành điện thoại.

      "Alo lập tực gọi Trác Minh Liệt ra nghe điện thoại!"

      "Ba ở nhà!"

      Giọng non nớt khả ái của Mộc Mộc khiến trái tim lão gia tử kích động đến thiếu chút nữa ngừng đập. Rốt cuộc ông cũng hiểu vì sao hộ vệ lại ấp úng nghe thấy giọng kha ái này ai còn muốn nhẫn tâm hô to gọi .

      "Cháu là con trai của Trác Minh Liệt?" Ông cụ vui vẻ ra mặt, tâm tình khẩn trương vừa nãy bay còn mống. . .
      " Vâng cháu là Mộc Mộc, cháu đợ điện thoại của ba, nếu ông có việc gì khi khác hãy gọi đến!"

      " ông có việc ông có việc" Ông cụ hắng giọng cái "Mộc Mộc người bạn cháu bao nhiêu tuổi rồi? học chưa? Ông là ông của Trác Minh Liệt cũng chính là cụ cố của cháu!"

      "Cụ cố?" Mộc Mộc hiểu lặp lại lần nữa.

      "Ai…. WOW!" Ông cụ vui vẻ đến muốn chết.( hiểu lắm)

      Trợ lý vừa nghe thấy tiếng của lão chủ tử vội vàng nhận điện thoại "Lão Gia ngài khỏe chứ!"

      Ông cụ vừa nghe thấy giọng khác lập tức mất hứng hỏi: " là ai, cháu trai tôi đâu! Đứa bé đó là con của Trác Minh Liệt sao?"

      "Việc này" ở trước mặt Mộc Mộc trợ lý biết nên gì vì vậy chỉ có thể đẩy trách nhiệm "Chuyện này tổng giám đốc là người ràng nhất ngài hỏi ngài ấy là biết!"

      " Bây giờ Minh Liệt ở đâu?"

      "Tổng giám đốc bị thương bây giờ bệnh viện điều trị!"

      Ông cụ trầm ngâm chốc lát " lập tức báo cho nó phải theo dõi thực trạng của công ty! Có vấn đề gì lập tức báo cáo với tôi!"

      "Vâng tôi hiểu, thưa lão gia!"

      Tại biện thự của Phùng Thiếu Diễm.
      " Chủ Nhân có tin tức tốt! Nguồn đầu tư thần bí cho Trác thị ngừng rồi!"

      "Xem ra vẫn còn có thể phá" Phùng Thiếu Diễm tự "Các cậu hãy chuẩn bị thu mua cổ phần của Trác thị ! Bất kể như thế nào hoàn thành chuyện này tôi cũng xem như là phụ lòng nhà họ Lâm !" phụ lòng nhà họ Lâm nhưng nhà họ Thẩm sao? Thẩm Tử Quân ra sao?

      Tại bệnh viện thành phố Bảo Vệ Sức Khoẻ Bà Mẹ Và Trẻ Em Thẩm Tử Quân, người giúp việc và ông Thẩm đến khám thai. Phùng Thiếu Diễm nghe thấy thế lập tức theo đuôi tới nhưng hề lộ diện, chỉ ngồi trong xe theo dõi và bác sĩ qua camera.

      "Thẩm tiểu thư, sức khẻo của giờ hề thích hợp mang thai, tôi khuyên hãy phá thai!" Bác sĩ như "Thân thể của quá mức suy yếu hơn nữa tử cung bị tổn thương, nguy hiểm quá lớn!"

      "Tôi sợ!" Thẩm Tử Quân kiên định , đứa bé này lớn lên từng ngày từng ngày trong bụng , thù hận với Phùng Thiếu Diễm từ từ biến chuyển thành mong đợi con chào đời mặc cho đây là đấu ấn ta sỉ nhục .

      "Thẩm tiểu thư"

      " Tử Quân nếu như vậy hãy nghe lời của bác sĩ , ba chỉ có đứa con là con"

      "Ba hãy tin con!" Thẩm Tử Quân nắm lấy tay của ba kiên cường mỉm cười. Bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ , trong phòng Phùng Thiếu Diễm nghe tất cả mọi chuyện, dùng lực đánh vào vô lăng.

      Sau lúc lâu lấy điện thoại di động ra nhấn vào mã số quen thuộc.

      "Thẩm Tử Quân phải rất hận tôi sao? Tại sao phá bỏ đứa bé!" nhẫn cố ý tỏ ra lạnh lùng chất vấn.

      Thẩm Tử Quân nghe thấy giọng của ta lập tức bị dọa sợ đến mức muốn vất điện thoại . Ông Thẩm thấy thế nhận lấy điện thoại.

      "Phùng Thiếu Diễm? Cậu đừng khinh người quá đáng! !" Ông Thẩm biết gì tiếp "Chúng tôi, Thẩm Tử Quân vô tội!"

      "Vô tội? Vậy hãy bảo con ông phá đứa bé ! !"

      "Tôi , Phùng Thiếu Diễm càng muốn tôi càng làm, làm, bao giờ!" Thẩm Tử Quân như phát điên rống to vào điện thoại di động "Tôi muốn sinh nó, sau đó ngày ngày ngược đãi để cho đau lòng đến chết!"

      Vô lực khép điện thoại di động lại Thẩm Tử Quân giống như bị rút hết sức lực, ngồi xụp xuống ai có thể cho biết nên làm cái gì?

      Phùng Thiếu Diễm thở dài tiếng vô lực nhắm hai mắt lại. Nếu như trước thể đền bù như vậy về sau lại càng có lý do nào để thiếu nữa, nghĩ tới đây nghĩ ra quyết định tàn khốc.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 180: Hận trong hận

      ″ Dĩ nhiên là phải , sau khi Cầu Cầu ở cùng Lâm Thi Ngữ , tôi cảm thấy Cầu Cầu có thể là do Lý Triết Vũ nhận nuôi nhưng là như thế nào chỉ có chính ta biết nhưng tôi có thể bảo đảm đứa bé kia tuyệt đối là con của ta và Lâm Thi Ngữ!"

      Trác Minh Liệt nắm chặt quả đấm, đáng chết, Lý Triết Vũ lại dám vấn bẩn danh dự của Thi Ngữ !

      du thuyền ông Trác " Ông chủ !" Người áo đen vội vã tới ghé vào lỗ tai ông mấy câu. Khuôn mặt ông lập tức nặng nề mọi chuyện sao lại càng ngày càng phức tạp như vậy. Đầu tư về phía quân đội sao lại chợt dừng lại? Chuyện này là vì gì?

      Ông lập tức vào khoang thuyền ba D, toàn bộ màn hình mở ra người đàn ông mặc quân trang trỉnh tề xuất đó.

      "Tướng quân xảy ra chuyện gì?" Ông trầm giọng hỏi.

      "Trác tiên sinh, chúng tôi hoài nghi kế hoạch A bị tiết lộ ra ngoài vì vậy chúng tôi hoài nghi về lợi tức của nó còn được như ban đầu cho nên chúng tôi dừng việc cấp vốn cho Trác thị!"

      "Tiết lộ? thể nào! Ngay cả cháu trai tôi cũng biết về toàn bộ kế hoạch làm sao có thể tiết lộ ra ngoài!"

      "Nhưng thực tế thực xảy ra chuyện như vậy, chị bị lọt ra ngoài, các thông tin về cải tiến cũng bị lộ hoàn toàn"

      Ông Trác nghĩ mọi lý do nhưng vẫn có cách nào giải thích nhưng giờ đây chuyện biết ai là người tiết lộ còn quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là nếu như Trác thị mất hạng mục này mà phần lớn cổ phần lại nằm trong tay Phùng Thiếu Diễm lần này Trác thị tràn ngập nguy cơ rồi. . . Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?

      "Các cậu lập tức gọi điện cho thiếu gia hỏi về tình trạng gần đây của công ty!"

      "Alo là mẹ sao?" Mộc Mộc nhìn thấy là số của Lâm Thi Ngữ nên lập tức chạy tới nhận.

      "Xin hỏi nơi này là nhà của Trác Minh Liệt sao?" Người bảo vệ của ông Trác còn tưởng gọi nhầm điện thoại.

      "Đúng vậy, là ai?"

      "Tôi…" ông cụ thấy hộ vệ lề mề ấp úng lập tức giành điện thoại.

      "Alo lập tực gọi Trác Minh Liệt ra nghe điện thoại!"

      "Ba ở nhà!"

      Giọng non nớt khả ái của Mộc Mộc khiến trái tim lão gia tử kích động đến thiếu chút nữa ngừng đập. Rốt cuộc ông cũng hiểu vì sao hộ vệ lại ấp úng nghe thấy giọng kha ái này ai còn muốn nhẫn tâm hô to gọi .

      "Cháu là con trai của Trác Minh Liệt?" Ông cụ vui vẻ ra mặt, tâm tình khẩn trương vừa nãy bay còn mống. . .
      " Vâng cháu là Mộc Mộc, cháu đợ điện thoại của ba, nếu ông có việc gì khi khác hãy gọi đến!"

      " ông có việc ông có việc" Ông cụ hắng giọng cái "Mộc Mộc người bạn cháu bao nhiêu tuổi rồi? học chưa? Ông là ông của Trác Minh Liệt cũng chính là cụ cố của cháu!"

      "Cụ cố?" Mộc Mộc hiểu lặp lại lần nữa.

      "Ai…. WOW!" Ông cụ vui vẻ đến muốn chết.( hiểu lắm)

      Trợ lý vừa nghe thấy tiếng của lão chủ tử vội vàng nhận điện thoại "Lão Gia ngài khỏe chứ!"

      Ông cụ vừa nghe thấy giọng khác lập tức mất hứng hỏi: " là ai, cháu trai tôi đâu! Đứa bé đó là con của Trác Minh Liệt sao?"

      "Việc này" ở trước mặt Mộc Mộc trợ lý biết nên gì vì vậy chỉ có thể đẩy trách nhiệm "Chuyện này tổng giám đốc là người ràng nhất ngài hỏi ngài ấy là biết!"

      " Bây giờ Minh Liệt ở đâu?"

      "Tổng giám đốc bị thương bây giờ bệnh viện điều trị!"

      Ông cụ trầm ngâm chốc lát " lập tức báo cho nó phải theo dõi thực trạng của công ty! Có vấn đề gì lập tức báo cáo với tôi!"

      "Vâng tôi hiểu, thưa lão gia!"

      Tại biện thự của Phùng Thiếu Diễm.
      " Chủ Nhân có tin tức tốt! Nguồn đầu tư thần bí cho Trác thị ngừng rồi!"

      "Xem ra vẫn còn có thể phá" Phùng Thiếu Diễm tự "Các cậu hãy chuẩn bị thu mua cổ phần của Trác thị ! Bất kể như thế nào hoàn thành chuyện này tôi cũng xem như là phụ lòng nhà họ Lâm !" phụ lòng nhà họ Lâm nhưng nhà họ Thẩm sao? Thẩm Tử Quân ra sao?

      Tại bệnh viện thành phố Bảo Vệ Sức Khoẻ Bà Mẹ Và Trẻ Em Thẩm Tử Quân, người giúp việc và ông Thẩm đến khám thai. Phùng Thiếu Diễm nghe thấy thế lập tức theo đuôi tới nhưng hề lộ diện, chỉ ngồi trong xe theo dõi và bác sĩ qua camera.

      "Thẩm tiểu thư, sức khẻo của giờ hề thích hợp mang thai, tôi khuyên hãy phá thai!" Bác sĩ như "Thân thể của quá mức suy yếu hơn nữa tử cung bị tổn thương, nguy hiểm quá lớn!"

      "Tôi sợ!" Thẩm Tử Quân kiên định , đứa bé này lớn lên từng ngày từng ngày trong bụng , thù hận với Phùng Thiếu Diễm từ từ biến chuyển thành mong đợi con chào đời mặc cho đây là đấu ấn ta sỉ nhục .

      "Thẩm tiểu thư"

      " Tử Quân nếu như vậy hãy nghe lời của bác sĩ , ba chỉ có đứa con là con"

      "Ba hãy tin con!" Thẩm Tử Quân nắm lấy tay của ba kiên cường mỉm cười. Bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ , trong phòng Phùng Thiếu Diễm nghe tất cả mọi chuyện, dùng lực đánh vào vô lăng.

      Sau lúc lâu lấy điện thoại di động ra nhấn vào mã số quen thuộc.

      "Thẩm Tử Quân phải rất hận tôi sao? Tại sao phá bỏ đứa bé!" nhẫn cố ý tỏ ra lạnh lùng chất vấn.

      Thẩm Tử Quân nghe thấy giọng của ta lập tức bị dọa sợ đến mức muốn vất điện thoại . Ông Thẩm thấy thế nhận lấy điện thoại.

      "Phùng Thiếu Diễm? Cậu đừng khinh người quá đáng! !" Ông Thẩm biết gì tiếp "Chúng tôi, Thẩm Tử Quân vô tội!"

      "Vô tội? Vậy hãy bảo con ông phá đứa bé ! !"

      "Tôi , Phùng Thiếu Diễm càng muốn tôi càng làm, làm, bao giờ!" Thẩm Tử Quân như phát điên rống to vào điện thoại di động "Tôi muốn sinh nó, sau đó ngày ngày ngược đãi để cho đau lòng đến chết!"

      Vô lực khép điện thoại di động lại Thẩm Tử Quân giống như bị rút hết sức lực, ngồi xụp xuống ai có thể cho biết nên làm cái gì?

      Phùng Thiếu Diễm thở dài tiếng vô lực nhắm hai mắt lại. Nếu như trước thể đền bù như vậy về sau lại càng có lý do nào để thiếu nữa, nghĩ tới đây nghĩ ra quyết định tàn khốc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 181: Tư thị


      Khu biệt thự Canada Victoria,
      " Tiên sinh vé máy bay chuẩn bị xong, lúc nào chúng ta cũng có thể lên đường!" Bạch quản gia trình vé máy bay lên. Trong bóng tối người đàn ông trung niên kia lại hề đưa bàn tay ra để nhận lại mà khe khẽ thở dài.

      "Tiên sinh sao vậy?"

      " bao lâu rồi tôi chưa ra khỏi căn phong trong cái nhà này?"

      " nhiều năm rồi." Giọng của quản gia thấp xuống "Nhưng tiên sinh, ngài phải lo lắng, thuộc hạ chuẩn bị xong tất cả!"

      Rốt cuộc người đàn ông trung niên cũng quay mặt lại ánh sáng yếu ớt chiếu rọi xuống, toàn bộ khuôn mặt của ông ta đều ân giấn qua chiếc mặt lạ đặc biệt.

      Ông nâng tay phải lên theo bản năng sờ tim cái "Ta vỗn phải chết từ 30 năm trước rồi!"

      "Tiên sinh ngài đừng vậy, tất cả đều là lỗi của Trác, Lâm, Thẩm, mọi chuyện đều lien quan đến ngài!"

      " thế giới này vốn có tuyệt đối đúng hay sai, mấu chốt là phải xem lập trường của cậu!" Người đàn ôn gnhận lấy vé máy bay "Cậu lần này chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"

      Ông tiện tay cần bức ảnh ở bàn lên, đó là tầm 17,18 tuổi xinh đẹp, mặc chiếc váy màu đen.

      "Thu dọn hết tất cả đồ vật quan trọng cho tôi bởi vì biết chúng ta còn cơ hội trở về nữa hay !" Giọng ông nhàn nhạt thương cảm "Tôi chờ ba mươi năm nhưng biết phải làm thế nào để đối mặt với ấy!"

      "Tiên sinh tất cả đều có nhân quả, lúc đầu họ đốt Bang Bạch Hổ cũng phải nghĩ đến là có ngày hôm nay!"

      Người đàn ông trung niên lại trầm mặc ngồi xuống . . ." Nếu tôi giết cha con họ Trác nhất định ấy rất đau khổ "

      "Tiên sinh! Chẳng lẽ ngài quên lúc đầu là ai lừa gạt tình của ngài thông đồng với bên ngoài để đưa ngài vào chỗ chết à? ? Tại sao đến hôm này ngài lại chỉ nhớ đến điểm tốt của ta, suy nghĩ cho ta ?"

      "Tôi…." Người đàn ông quay mặt che dấu nét mặt bối dối, dù vẫn biết là thế nhưng…..

      "Lần này tôi để cho tiên sinh tự mình làm chủ" Sauk hi dọn đò xong quản gia ra ngoài tự mở cửa "Tiên sinh xin mời đừng lên, chúng ta thôi!"

      Tại nhà nhọ Lâm,
      Lâm Thi An và Lý Triết Vũ ngồi đối mặt với nhau, lãnh khốc, vô tình chí ( mưu). lạnh lung, lạnh nhạt, tiêu điều. Bọn họ đều vì Lâm Thi Ngữ mà gặp nhau cũng là vì Lâm Thi Ngữ mà thù hận. . ." Lý Triết Vũ, biết được bao nhiêu về Bang Bạch Hổ?" Lâm Thi An hỏi.

      " cũng biết phải chuyện gì tôi cũng biết. Bây giờ nhất định là rất muốn biết về quá khứ của bác tôi" Lý Triết Vũ sờ sờ mắt kiếng "Nhưng đến khi biết được tất cả đều kịp nữa rồi!"

      " Rốt cuộc Bạch Diệu là ai, tôi ở bên ông ta nhiều năm như vậy chỉ thấy ông ta luôn có vẻ mặt thờ ơ tai sao bỗng dưng lại trở thành người có nhiều lớp mặt là như vậy?"

      "Chuyện cũ của bác tôi rất nhanh có kết cục. Ba mươi năm rồi cũng nên kết thúc!"

      "Ba mươi năm?" Lâm Thi An hỏi ngược lại, khoảng thời gian này so với tuổi của cũng chênh là mấy.

      "Chẳng lẽ chưa nghe , ba mươi năm trước Bang Bạch Hổ và Đồ Long Bang từng có trận phong ba bão táp sao?"

      " từng nghe nhưng nguyên nhân ràng lắm"

      "Nguyên nhân lúc đầu vốn là rất đơn giản chính là vẫn đề về địa bàn nhưng là sau lại vì xuất mà thay đổi đến phức tạp!"

      "Cái gì? Do phụ nữ?"

      "Năm đó, mặc dù ấy mới khoảng 17,18 tuổi nhưng lại là sát thủ nổi danh lạnh lùng trong giang hồ, dang vẻ thanh thuần thoát tục nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn. người đàn ông mà tiếc uất ức cầu toàn núp ở bên người đàn ông khác ở bên cạnh người đó đến ba năm cuối cùng cũng thành công phá hủy , những ân oán tình thù trong chuyện này có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy, tôi cũng chỉ được nghe kể lại mà thôi!" Ánh mắt Lý Triết Vũ lạnh nhạt như lạc vào nơi rất xa xôi, chuyện chém giết máu me trôi vào lịch sử tại chỉ còn lưu lại thù hận. Lâm Thi An cũng biết đại khái hai người đàn ông kia là ai nhưng kia là ai được chứ?

      " kia là ai ?"

      "Bây giờ là Trác phu nhân, tên của bà ấy là Tư Ngọc Chi, năm đó mọi người gọi bà là Tiểu Nhi La Sát! "

      Lời của Lý Triết Vũ khiến Lâm Thi An thất kinh, ai có thể nghĩ tới người phụ nữ dịu dàng cao quý đó mẹ của Trác Minh Liệt lại còn có mặt như thế! Khó trách mấy ngày trước nhìn bà ta xuất tại TV lại có loại khí chất đặc biệt như vậy, khó trách bà ta rất ít khi xuất ở nơi công cộng.

      "Sao lại có thể là bà ta được?"

      " ngờ được phải ? Những chuyện ngờ đến còn có rất nhiều rất nhiều, ân oán đời trước lại ứng lên người chúng ta."

      "Vậy tại sao nhà họ Lâm chúng tôi lại bị cuốn vào đó, theo tôi được biết cha mẹ tôi đều là người rất an phận!"

      "Đó chỉ là chuyện sau này khi lớn lên còn những chuyện trước kia có biết ? Nghe năm đó Lâm, Trác và cả Nhà họ Thẩm từng dùng thuật tung hoành "

      Lâm Thi An hỏi thêm nữa vì biệt có bao nhiêu chuyện làm giật mình, hiếm ai biết chân tướng. Theo phỏng đoán của bây giời có lẽ Bạch Diệu ra đến sân thời rồi.

      Tại phòng bệnh của Trác Minh Liệt
      " Hôm nay có phải tôi có thể xuất viện?" Trác Minh Liệt hỏi Tử Đồ Mi vì có khuôn mặt tương tự như Lâm Thi Ngữ cho nên giữ ta ở bên cạnh.

      "Bác sĩ có thể, nhưng chân của vẫn thể quá sức!" Nét mặt Tử Đồ Mi thay đổi đưa cho cây gậy "Cái này cho "

      Trác Minh Liệt lạnh lùng đẩy ra vịn tường đứng lên "Tôi - Trác Minh Liệt bao giờ dựa vào bất kỳ vật gì để đứng lên!"

      "Tùy , phải đến tận bây giờ vẫn muốn tôi ở bên cạnh đó sao, sau đó tôi phải giả làm Lâm Thi Ngữ sao?"

      " phải giả làm mà có giả cũng thể được. Tôi muốn theo tôi là vì con của tôi" Có lẽ còn là vì trong tiềm thức của vẫn chưa thể đối mặt với việc Lâm Thi Ngữ ra .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 182: Cơn ác mộng sợ

      ″ Nhưng bây giờ Lâm Thi An muốn tìm tôi, có thể bảo đảm người thân của tôi an toàn sao?"

      "Lâm Thi An biết dung mạo của và em ta giống nhau sao?"

      "Dĩ nhiên biết, trước kia có lẽ bí mật này chỉ có mình Lý Triết Vũ biết, sau khi trốn ra từ chỗ của tôi đều đeo mặt nạ!"

      Trác Minh Liệt nhịn được đau, từ từ bước thong thả ra ngoài phòng. Ánh mặt trời sáng lạn làm cho người ta cảm thấy là thoải mái.

      Ngoài cửa lớn có mấy chiếc xe hơi đỗ ở đó từ trước vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt ra ngoài, lập tức có nhóm người từ bên trong ra .

      "Tổng giám đốc!" Vương Trợ lý khom người " ra là ngài ở bệnh viện này, tại sao sớm chút !"

      Trác Minh Liệt im lặng lên tiếng , lúc sau mới hỏi: " Tôi muốn cậu tìm cho tôi đội thợ lặn cậu tìm được chưa?"

      "Tìm xong rồi, nhưng biết tổng giám đốc muốn tìm thứ gì? Là đồ dung hay là người nào rơi xuống biển? Nếu như là người có lẽ đến bây giờ ngay cả xương cũng còn, trong biển nhiều cá như vậy ngài cho rằng bọn nó ăn chay sao "Trợ lý hời hợt xong hoàn toàn để mắt đến Tử Đồ Mi ở sau lưng Trác Minh Liệt, vẫn cố gắng nháy mắt với ta.

      "Cút! ! !" Trác Minh Liệt gào thét, con ngươi đó au gần như muốn ra máu, dáng vẻ hung ác như muốn ăn thịt người. . .
      " Tổng.. tổng ..tổng giám đốc" Trợ lý bị dọa sợ đến mức ràng, biết là sai chỗ nào "A bây giờ tôi lập tức báo bọn họ lên đường! Đúng rồi Lão Thái Gia muốn tôi báo với nên xem xét và theo dõi tình hình của công ty nay, và còn có tình hình của Mộc Mộc rất tốt ạ" Trợ lý vội vàng hy vọng có thể đánh lạc hướng của Trác Minh Liệt.

      nhấc cái chân bị thương lên mặt thay đổi lên xe. Còn Tử Đồ Mi theo trợ lý lên chiếc xe khác.

      " Tiểu thư Thi Ngữ có khỏe ?" Trợ lý căn bản nhận ra Tử Đồ Mi phải là Lâm Thi Ngữ.

      Tử Tử Đồ Mi mở cửa sổ xe ra rút điếu thuốc.

      Trợ lý kinh ngạc nhìn , nghĩ thầm sao có mấy ngày mà tiểu thư Thi Ngữ dịu dàng lại trở nên phong trần như vậy.

      "Thế nào, nhìn khác sao? Cái vị tiểu thư Lâm Thi Ngữ kia có lẽ như vừa bị cá ăn hết rồi !"

      "…. "Trợ lý toát mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng nhất thời sợ đến mức ra lời tiểu thư Thi Ngữ sao lại có thể bị như vậy? Khó trách vừa rồi tổng giám đốc lại giận dữ.

      Tại du thuyền của Trác lão gia,
      " Mới qua ngày mà chúng ta có thể đến cảng khẩu rồi !"

      "Ừ" Trác lão gia nhắm mắt dưỡng thần, toàn tâm toàn thân hưởng thụ ánh nắng tốt đẹp. . ." Vị tiểu thư kia tỉnh nhưng mà chúng tôi phát hình như ấy bị mù rồi"

      "Mù rồi còn hơn là chết ấy có ấy ở đâu ?"

      "Hình như ấy bị kích thích gì đó rất lớn, chịu câu, cũng chịu ăn chúng tôi còn phát người loại kim loại hãn hữu cũng bởi vì thế mà mới có thể sống sót lại!"

      "Kim loại? Kim loại gì ? Trong cơ thể con người mà có thể kim loại sao?" Ông cụ hiểu hỏi.

      "Đúng vậy phần lớn bộ xương của vị tiểu thư này đều là kim loại hãn hữu , lão gia chúng tôi hoài nghi loại kim loại này liệu có phải là loại chúng ta muốn tìm X62, cũng chính là loại kim loại quan trọng Hardware trong kế hoạch A, ngài còn nhớ ? Năm năm trước Bang Bạch Hổ từng phái người tới Đại lục đấu thầu kế hoạch A nhưng sau đólại tơi tả mà về đồng thời tài liệu về kim loại này cũng thần bí mà biến mất, phải biết chúng ta nghiên cứu kế hoạch A chỉ là bộ phận Software nếu như chúng ta có thể tìm được Hardware quân đội bên kia…"

      " phải cậu nằm mơ chứ? Vị tiểu thư này cũng là do chúng ta vô tình cứu được sao có thể lien quan đến kế hoạch A lại còn có thể kiên quan đến Hardware thất chuyền năm năm? Tôi nghĩ cậu điên rồi!"

      "Có phải điên rồi hay ngày sau là chúng ta có thể biết , tôi lấy mẫu đơn xét nghiệm rồi!"

      Ông cụ nhìn ta cái rồi vào.

      Trong căn phòng du thuyền của Lâm Thi Ngữ,
      Lâm Thi Ngữ núp ở trong góc đầu óc của ở trạng thái bất động. Sau khi ngâm mình trong nước biển hai ngày mới được cứu, vui mừng, bi thương, sợ hãi còn cả vết thương cũ chưa lành cũng tấn công vào đại não làm cho cảm thấy cả cơ thể như hỏng mất, trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng khóc của đứa trẻ kia và mắt, bàn tay ấm nóng của người đàn ông. dám nghĩ cũng muốn nghĩ đến ngày hôm đó nếu như có thể lựa chọn lại vẫn tình nguyện gieo mình xuống biển. Bỗng chốc có ộng cụ tóc bạc đến gọi .

      " ở đâu, chúng tôi có thể đưa về nhà!"

      hờ hững lắc đầu cái.

      Ông cụ thở dài, lắc đầu cái ra ngoài.

      "Nha đầu này vừa nhìn cũng biết là người bình thường nào có gioongd là người lien quan đến kế hoạch A. Các cậu vẫn nên điều tra ấy! Đúng rồi thông báo cho Minh Liệt bảo nó đến cảng Thánh nữ đón tôi!"

      Thuộc hạ vâng tiếng rồi lui xuống.

      Vừa xuất viện ra Trác Minh Liệt lập tức chạy đến bờ biển nơi Lâm Thi Ngữ gặp nạn, đối mặt với trời lam biển biếc rốc cuộc tâm tình bị đè nén của Trác Minh Liệt cũng mất khống chế quỳ rạp xuống bờ biển thất thanh khóc rống.

      lên ở trước mặt chính là dáng vẻ bất lực của khi bị đuổi xuống xe, là trường tai nạn đẫm máu, gọng mắt kính đen vỡ vụn, áo cưới trắng tinh khiến nhuộm máu đỏ, khi Lâm Thi Ngữ tròn hai mươi hai tuổi nụ cười tinh khiết của , ánh mắt bi thương của , khi Lâm Thi Ngữ bị mù ánh mắt trống rỗng nhưng lại vẫn cố gắng cứu , Lâm Thi Ngữ…!

      "Tại sao! Tại sao em phải cho tôi cơ hội!" Trác Minh Liệt bi thương hét to "Lâm Thi Ngữ, Thi Ngữ tại sao cho tôi cơ hội!"

      Tử Đồ Mi xoay mặt lặng lẽ lau nước mắt khóe mắt. Nếu như có người như vậy nếu như phải chết cũng cam lòng. Nhưng từ lâu biết bao giờ có giá như bởi phải là thượng đế! Lâm Thi Ngữ ra để lại Trác Minh Liệt đau đến phế tâm phế liệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :