1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 169: Cầu Cầu ra ngoài

      “Mẹ cũng biết” Lâm Thi Ngữ thở dài. Sau khi mất ánh sáng mới hiểu được nhìn thấy thế giới xung quanh tốt đến nhường nào.

      “Mẹ mau ngủ ” Cầu Cầu giúp mẹ kéo chăn lên, “Nếu nửa đêm mẹ muốn vệ sinh hãy gọi Cầu Cầu dậy” Lâm Thi Ngữ chợt rất cảm động, ngờ có thể có đứa con trai biết quan tâm như vậy.

      “Cầu Cầu, con cho mẹ về chuyện trước đây được ?”

      Cầu Cầu trầm mặc lúc rồi mới : “Mẹ muốn nghe chuyện lúc ở bên chú Triết Vũ hay là chú Minh Liệt ?”

      “Chú Triết Vũ?” Đối với cái tên này Lâm Thi Ngữ hề có ấn tượng.

      “Vâng chú Triết Vũ. Khi đó chúng ta ở Canad, chú Triết Vũ thường dẫn chúng ta công viên quốc gia còn thăm rừng điệp nhưng mà chú ấy thích mẹ ra ngoài luôn nhốt mẹ ở nhà. Chú ấy cũng thích con, và thường kể chuyện cho mẹ nghe.” Cầu Cầu cố gắng nhớ lại mọi việc khi ở Canada nhưng bởi vì thơi gian lâu nên nó cũng nhớ được nhiều. Sauk hi nghe Cầu Cầu chuyện xong Lâm Thi Ngữ mới có thêm chút ấn tượng. Trong trí nhớ xa xăm hình như từng có người, nơi như vậy.

      “Vậy còn chú Minh Liệt?”

      “Mặc dù chú Minh Liệt rất lạnh lung nhưng con rất thích chú, mẹ cũng rất thích chú ấy!” Chỉ câu ngắn gọn nhưng trong đó như chứa đựng rất nhiều vui vẻ, thích của Cầu Cầu. . . “Mẹ và chú ấy lẽ là kết hôn nhưng biết vì sao sao lại thay đổi thành như bây giờ” Cầu Cầu mất mác , thanh cũng dần dần thấp xuống.

      Lâm Thi Ngữ còn muốn hỏi thêm số chuyện nhưng bên cạnh phát ra tiếng ngáy ra cậu bé ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau trời vừa mới sáng Cầu Cầu bò dậy.

      “Mẹ tối hôm qua mẹ có muốn vệ sinh hay ?” Cầu Cầu phát mình ngủ quên mất.

      con” Lâm Thi Ngữ cười “Mẹ có thể …” đưa tay ra tìm kiếm Cầu Cầu, Cầu Cầu lập tức đưa tay ra nắm lấy tau .

      “Mẹ bây giờ con phải tìm Mộc Mộc rồi !”

      “Đừng!” Lâm Thi Ngữ ngăn cản “ Những người bên ngoài mà bắt được họ đánh con!” gấp gáp .

      “Thế mẹ định làm như thế nào? Hay mẹ còn thích Mộc Mộc và chú Minh Liệt nữa rồi?” Cầu Cầu hỏi.

      “Tóm lại, mẹ để cho con mạo hiểm!” Lâm Thi Ngữ kéo tay của nó “Những chuyện này nên để mẹ làm!”

      Hai mẹ con tranh luận Lâm Thi An bỗng nhiên gõ cửa. . . “Thi Ngữ em dạy chưa?”

      “A đến đây” Lâm Thi Ngữ kéo Cầu Cầu ra phía sau.

      mất hồn, biết nên như thế nào “ Sớm như vậy có chuyện gì sao?”
      “Ăn điểm tâm” Lâm Thi An dắt bàn tay của em dẫn ra ngoài. Cầu Cầu nhân cơ hội này chạy trốn.

      “Cầu Cầu đâu?” Sau khi ngồi xuống Lâm Thi An mới phát thấy Cầu Cầu đâu.

      có ở sau người em sao?” Lâm Thi Ngữ nhìn chằm chằm, ánh mắt trống rỗng kinh ngạc hỏi.

      có”
      Lâm Thi Ngữ lập tức nhớ đến nó nó muốn báo cho Mộc Mộc, tiểu tử này nhất định nhân lúc mọi người để ý mà trốn mất. Chuyện này nên làm như thế nào mới tốt đây !

      về Cầu Cầu, chính xác là nó chạy ra ngoài để cứu Mộc Mộc. Mẹ thích Mộc Mộc và chú Minh Liệt như thế, nhất định mong muốn họ gặp nguy hiểm, nên nó mới quyết định mạo hiểm.

      Tại nhà riêng của Trác Minh Liệt
      Vì công ty rất hỗn loạn nên Trác Minh Liệt quyết định là ở nhà làm việc. Như vậy vừa có thể tránh được những tai mắt lại có thể suy nghĩ về nhiều chuyện. Kế hoạch A lien kết với quân đội nên cũng phải lo lắng về việc quay vòng vốn, vấn đề mà quan tâm nhất bây giờ chính là Lâm Thi Ngữ và Cầu Cầu và cả 5% cổ phần cuối cùng kia nữa .

      “Có phải tìm được vị trí của Thi Ngữ ?” Trác Minh Liệt trò chuyện với trợ lý.

      “Tổng giám đốc chúng tôi khoanh vùng phạm vì, giờ cơ bẩn là có thể xác định tiểu thư Thi Ngữ ở trong tay Bang Bạch Hổ!”

      “Người của Bang Bạch Hổ tới đây sao?” Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      “Theo người của chúng ta , có nhóm người của Bang Bạch Hổ bí mật đến đây nhưng bọn họ ở đâu và định làm gì chúng tôi !”

      “Vậy hãy kiểm tra cho ràng! Ngàn vạn lần được cho bọn thừa cơ lợi dụng!” Trác Minh Liệt giọng dặn dò. “Chuyện này đổng trưởng có biết ?”

      “Đổng trưởng nghe về chuyện của Bang Bạch Hổ, ông ấy rất tức giận!”

      Trác Minh Liệt để điện thoại xuống, cả người dựa vào ghế. Từ khi mới bắt đâu cũng biết là có người nhằm vào kế hoạch A nhưng vẫn biết họ là ai nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ người khởi sướng chính là Bang Bạch Hổ! Chẳng lẽ Phùng \Thiếu Diễm vầ Thẩm thị đều là người của bang Bạch Hổ sao?

      Tại phòng làm việc riêng của Phùng Thiếu Diễm.
      Phùng Thiếu Diễm ngôi mình ở ban công, đôi mắt lim dim, bên cạnh có ly ca phê đag bốc khói. Tiếng nhạc êm ái hòa cùng với ánh mặt trời dịu dàng làm cho người ta có cảm giác yên bình. Phùng Thiếu Diễm cũng đắm chìm trong khí tuyệt diệu ấy, từng tế bào trong toàn than thể cũng như ngưng hoạt động.

      “Chủ Nhân” Bỗng nhiên có người phá vỡ khí yên lặng.

      Phùng Thiếu Diễm mở mắt “Chuyện gì?”

      “Chúng tôi điều tra ra sô cổ phần còn lại của Trác thị, 5% cổ phần đó ở nước ngoài?” ngồi dậy “Tại sao có thể có là người nước ngoài ?

      “Nhưng tài liệu như vậy”
      “Vậy cậu hãy lập tức điều tra xem người nắm trong tay số cổ phần đó là ai?” Phùng Thiếu Diễm cau mày, chẳng lẽ Trác thị có người giúp đỡ từ nước ngoài? biết chuyện của Trác thị thể kéo dài, càng kéo dài càng thêm bất lợi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 170 : Gặp phải người xấu

      “Dì xinh đẹp” Cầu Cầu ra ngoài mê mam nhìn những người đường, vì nhớ đường nên nó phải hỏi “Dì ơi, dì có biết đường đến nhà trẻ như thế nào ?” Kéo tay người phụ nữ, Cầu Cầu cười hỏi.

      “Nhà trẻ nào?....Người bạn .” ta vốn định quát nó nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Cầu Cầu lập tức hít hơi.

      “ Cháu biết” Cầu Cầu gãi gãi đầu, nó bỗng nhiên nhớ ra tên nhà trẻ là gì rồi!

      “Ha ha biết là nhà nào làm sao tìm được ?” cười “Ở nơi này có nhà trẻ Thiên Sứ, nhà trẻ Chim Bồ Câu Trắng và nhà trẻ Người Bạn cháu muốn tìm nhà nào ?” tiếp tục hỏi.

      phải, cháu muốn tìm cái nhà kia cơ” Cầu Cầu thất vọng “Dù sao cũng cám ơn dì, dì xinh đẹp!” Nó chân thành, cúi khom người chào.

      “Trời ạ, đây là con nhà ai, đứa bé là đáng !” kia gần như muốn thét chói tai “Người bạn , ba mẹ cháu đâu?”

      “A bọn họ…. bọn họ ở nhà trẻ đợi cháu” Cầu Cầu tùy tiện .

      “Vậy cháu có nhớ số điện thoại của bọn họ ?”

      ạ” Cầu Cầu lắc đầu bất đắc dĩ.

      “Ai,.. cháu , cháu cái gì cũng biết hay về nhà cùng dì !” Nhìn thấy áng mắt tội nghiệp của đứa bé lòng muốn dẫn nó về nhà. . .”Cháu còn có việc gấp thể dừng lại lâu! Cháu phải đến nhà trẻ của Mộc Mộc. Dì cũng đừng mất thời gian vì cháu! Cầu Cầu nghiêm trang “Có người xấu muốn bắt cậu ấy!”

      “A ra là như thế !” cầm lấy ba lô của Cầu Cầu. “Vậy để dì dẫn cháu tìm chú cảnh sát.”

      Cầu Cầu lắc đầu cái, nếu như tìm chú cảnh sát nhất định nó bị dẫn về nhà. cảm thấy bất đắc dĩ, vì vậy lấy điện thoại di động ra mở hệ thống định giúp nó lần lượt lần lượt tra tìm.

      “Có phải nhà trẻ Ngôi Sao Mới hay ?”

      “Dạ vâng!” Cầu Cầu vui mừng gật đầu “Chính là nó!”

      “Vậy bây giờ cháu muốn như thế nào ?” Đối với đứa bé này cảm thấy tò mò lúc đầu ba mẹ đợi nó ở nhà trẻ lúc sau lại ai bị bắt cóc....

      “Xe taxi” Cầu Cầu nghiêm túc xong, quả nhiên đứng ở ven đường đón xe taxi rồi. Kết quả có ai nguyện ý chở đứa bé. Nìn dáng vẻ đáng thương của Cầu Cầu thể mặc kẻ nó vì vậy lại tự mình lai nó đến bên cạnh nhà trẻ. . . Nhưng vẫn yên lòng mãi cho đến khi Cầu Cầu tìm được Mộc Mộc mới đành lòng rời .

      “Cầu Cầu , sao lâu như vậy cậu học?” Mộc Mộc nhìn Cầu Cầu bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đúng hỏi “Mẹ đâu?”

      “Mắt mẹ nhìn thấy” Cầu Cầu đau long, cúi thấp đầu.

      “Mắt mẹ nhìn thấy?” Mộc Mộc còn chưa hiểu đây là ý gì.

      là bị mù đó. Lần này tớ đặc biệt trốn ra ngoài để bảo cho cậu, bác đáng định tìm người để bắt cậu và chú Minh Liệt cho lên cậu phải trốn kĩ đừng để họ bắt được!”

      “Bác là ai ? Sao lại muốn bắt tớ và ba?” Mộc Mộc hiểu hỏi.

      “Tớ biết!” Cầu Cầu lắc đầu cái “Cho nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng về nhà tìm mẹ !”

      “Về nhà tìm mẹ?” Mộc Mộc nghe hiểu ý của Cầu Cầu “Người xấu muốn bắt chúng ta, chúng ta phải trốn, vây sao đến được chỗ mẹ đây?”

      “Ừ” Cầu Cầu gật đầu sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Đúng lúc này người chịu trách nhiệm bắt cóc Mộc Mộc của Bang Bạch Hổ cũng đến. Bọn họ nâng mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào của nhà trẻ tìm kiếm bóng dáng của Mộc Mộc.

      “Vật kia đâu?” Hai người quan sát nửa ngày cũng nhìn thấy Mộc Mộc đâu họ biết rằng Cầu Cầu dẫn Mộc Mộc chạy ra ngoài trước đó.

      “Cậu nhìn xem, hai người kia chính là người xấu” Cầu Cầu và Mộc Mộc giấu mình ở trong bụi rậm nhìn hai người ở bên ngoài.

      “Làm sao cậu biết bọn họ là người xấu?” Mộc Mộc hỏi.

      “Bởi vì dáng vẻ của họ xấu xí. Cậu xem chú Minh Liệt, chú Triết Vũ, dì Tử Quân và cả mẹ nữa họ đều rất xinh đẹp cho nên bọn họ đều là người tốt!” Cầu Cầu dùng Logic của mình mà mặc dù cái logic này chẳng có tính đảm bảo. Thế những Mộc Mộc lại có mấy phần tin phục.

      “ Vậy bây giờ chúng ta đâu đây?” Mộc Mộc hỏi.

      “Tớ dẫn cậu tìm mẹ…” Cầu Cầu xung phong nhận nhiệm vụ.
      “Nhìn thấy bé , , dì phải xinh đẹp hoặc dì xinh đẹp như vậy họ mới thích, phụ nữ họ luôn muốn được khen là xinh đẹp!” Mộc Mộc cướp lời “ Ba từng như vậy!”

      “ Khi nhờ dì đưa đến đây tớ cũng dùng phương pháp này, và thế là dì ấy đưa tớ đến tận nơi, rất hiệu quả đấy!” Cầu Cầu tràn đầy tự tin, những chỉ trong ít giây nụ cười của nó tắt ngúm.

      “Sao thế?” Mộc Mộc nhìn thấy Cầu Cầu bỗng nhiên đứng ngẩn người.

      “Tớ quên mất chỗ mẹ ở là chỗ nào rồi!”

      Hai cậu bạn hứng phấn lập tức ủi xìu như trái bóng xì hơn.

      “Hay là chúng ta về chỗ ba , nhất định là ba biết mẹ ở nơi nào sau đó chũng ta cứu mẹ!” Mộc Mộc đề nghị.

      “Được, vậy cậu hãy dẫn đường!” Cầu Cầu hưng phấn, bước .

      “ Nhưng tớ cũng nhớ đường về , vì ba đều đến đón tớ bằng ô tô mà” Mộc Mộc cúi đầu xuống.

      hai cậu bé chần chừ bỗng có người xa lạ đến gần “Hai bạn có phải hai cháu bị lạc đường hay ?” rất thân thiết hỏi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 171: mình xông vào động hổ

      “Vậy nhà các cháu ở đâu ?” Người đàn ông đểu giả hỏi.

      Hai người bạn hai mặt nhìn nhau ai ra được.

      “Chú dẫn các cháu về có được ?”

      “Được ạ!” Mộc Mộc từ khóm hoa nhảy xuống.

      “Nhưng chú cũng biết nhà chúng cháu ở đâu sao đưa được chúng cháu về?” Cầu Cầu nhẹo đầu hỏi ngược lại.

      “Chú là người lớn nhất định chú tìm ra” bế Cầu Cầu lên sau đó “ Bây giờ chú dẫn các cháu ăn sau đó đưa các cháu về nhà!”

      “Tổng giám đốc! thấy Mộc Mộc đâu!” Trợ lý lo lắng gọi cho Trác Minh Liệt.

      Trác Minh Liệt chỉ cảm thấy đại não nổ đoàng tiếng, trống trong hai, ba giây . “Xung quanh tìm chưa? Ở nhà trẻ có phát kẻ nào khả nghi hay ?”

      “ Ở xunh quanh nhà trẻ chúng tôi tìm rồi, bây giờ tìm ở nơi xa hơn. Chúng tôi liên lạc với cảnh sát để hộ trợ tìm kiếm!” Trợ lý tận lực bình tĩnh.

      Trác Minh Liệt hai lời, ném điện thoại , chạy thẳng tới nhà trẻ. Mộc Mộc là tâm can bảo bối của nên càng sợ nó gặp chuyện may vậy mà giờ đây thực xảy ra chuyện.

      “Những người bạn khác hình như nhìn thấy Cầu Cầu đến đây biết Mộc Mộc có phải cùng nó hay ?” Trợ lý dường như nắm được cây cây cỏ cứu mạng. . . “Cầu Cầu?” Lông mày Trác Minh Liệt nhíu lại, “Dẫn tất cả cac thầy, giáo nhà trẻ đến đây”
      “Các người làm công việc gì vậy, tại sao đứa bé ngay dưới mí mắt của các người đâu mà các người cũng biết?”

      Các thầy giáo im lặng dám câu gì, thời gian gần đây vì viện trưởng Thẩm Tử Quân gặp chuyện may, đến nhà trẻ nên mọi người đều có chút lười biếng cho nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.

      “Nếu như con tôi có mệnh hề gì các người đợi lệnh gọi của tòa !” Trác Minh Liệt tức giận đùng đùng, gọi điện cho tứ đại hộ pháp của Đồ Long bang, người đứng đầu Thanh Long nhận điện thoại.

      “Nghe lệnh, con tôi tìm thấy đâu, các lập tức tổ chức lực lượng giúp đỡ tìm kiếm!”

      “Nhưng tổng giám đốc tung tích của tiểu thư Lâm Thi Ngữ còn chưa xác định được.”

      cần nhiều lời nhanh chóng tới đây!”

      “Dạ!”

      Người đàn ông dẫn Cầu Cầu và Mộc Mộc từ từ cách xa nội thành.

      “Chú, chú định dẫn chúng cháu đâu ?” Cầu Cầu cẩn thận hỏi.

      “Dẫn bọn cháu tìm mẹ các cháu!” vẫn lừa bọn họ.

      “ Tớ cảm thấy phải!” Mộc Mộc lạnh lung phát dung mạo của người đàn ông này rất xấu mà theo cách của Cầu Cầu ông ta hẳn là người xấu!

      Cầu Cầu nháy mắt nhìn người đàn ông kia giống như chờ đợi câu trả lời. . . “Nếu gặp người xấu nên làm cái gì bây giờ?”

      “Ha ha chú phải là người xấu, chú chỉ muốn mời cháu đến nhà của chú chơi mấy ngày!” bì ổi cười “ Nhà của chú có rất nhiều các bạn giống các cháu. Mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ!”

      “Cháu muốn ” Mộc Mộc giận dỗi chịu tiếp.

      ?” ta lập tức lộ bản mặt hung ác ra, hung tợn xách cổ áo Mộc Mộc lên “Có hay ?” Mộc Mộc bị dọa sợ hãi, oa oa khóc lớn.

      Cầu Cầu cũng khóc lên, bọn nó cuối cùng cũng xác định được bọ nó xong đời rồi.

      “Mau thả cậu ấy xuống , ông mau thả xuống!” Cầu Cầu giằng xé quần áo của người xấu, “ Ông giết cậu ấy mất!”

      Người đàn ông nghe thế đẩy Mộc xuống đất rồi kéo hai nhọc vào xe tải ở bên đường rồi lái xe chạy qua địa phận biên giới.

      Trác Minh Liệt lái xe xuyên dọc khắp các ngõ lớn ngõ nhưng đều tìm thấy, lòng như có lửa đốt, nóng cháy sắp tan hết lục phủ ngũ tạng rồi. Mộc Mộc rột cuộc con ở đâu? Nếu là bắt cóc tống tiền phải có người gọi điện thoại ra điều kiện mới đúng nhưng tại sao cho tới bây giờ vẫn có ai liên lạc? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là Mộc Mộc bị mất tích sao?

      Biệt thự của Lâm Thi An
      “Chủ Nhân! Hôm nay chung tôi hề nhìn thấy Mộc Mộc đâu, có lẽ hôm nay nó học!”

      “Phế vật!” Lâm Thi An rít qua hàm răng. mới vừa xong chợt có người từ bên ngoài chạy vào ghé vào tai hai ba cậu rồi lại ra ngoài. Thi An cười ý vị thâm trường “Các cậu lập tức gọi cho Trác Minh Liệt, cho biết con trai nằm trong tay tôi. Muốn cứu con trai phải mình đến đây. Nếu dám báo cảnh sát bảo chờ nhặt xác con trai !”

      “Nhưng đứa bé ở nơi này ?” Bọn thủ hạ lũ lợn biết suy nghĩ, tức dẫn quát:” Ta tự biết phải làm thế nào, các người chỉ cần làm như lời ta là được!”

      Ba phút sau điện thoại của Trác Minh Liệt vang lên.

      “Trác tiên sinh sao? Lệnh công tử nhà ngài ở trong tay chúng tôi. Nếu như ngài muốn thấy nó hãy lập tức đến số 19 đường Thanh Phong, ngài nên mình thôi vì nếu chúng tao thấy dù chỉ hơn người hãy chờ mà nhận xác cậu con trai quý của mày !”

      “Các người là ai?” Trác Minh Liệt vừa nghe vừa nhấn nút ghi “Các người muốn thế nào, có chuyện gì hãy nhằm vào tôi, đừng thương tổn con tôi!”

      “Hãy bớt nhảm mày chỉ có giờ đồng hồ!” Đối phương khách khí cúp điện thoại.

      Cái bẫy này ràng như vậy nhưng Trác Minh Liệt vẫn vì chuyện này có lien quan đến Mộc Mộc. Xả than vì con đây là trách nhiệm của người làm cha!

      Địa điểm số 19 đường Thanh Phong này nghe quen tai, cẩn thận suy nghĩ chút phải chăng là vị trí tổ trạch nhà họ Lâm . Năm đó khi nhà họ Lâm bị phá sản tổ trạch này cũng bị tịch thu trả nợ, sao bây giờ llại trợ thành địa ddiemr bắt cóc chẳng lẽ trong đây có gì đó sâu xa? Trác Minh Liệt đến trước đại trạch rồi dừng lại. đánh giá xung quanh chút, xung quanh cỏ dại mọc tum lum hề giống như được người chăm sóc như vậy đâu có giống có người ở.

      “Chủ nhân Trác Minh Liệt dính bẫy!”

      “Rất tốt, dẫn vào !”

      “Tôi đến, các người hãy xuất !” Trác Minh Liệt lớn tiếng .

      ai trả lời lời, nhưng lại mơ hồ chuyền đến tiếng khóc của trẻ con từ trong phòng, Trác Minh Liệt vốn là người rất trấn định nhưng lúc này sợ hãi.

      “Các người hãy mau giao con trai tôi ra, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi đừng lại con trai tôi bị thương!” Trác Minh Liệt nóng nảy rút súng lục bên hông ra.

      Trong góc ở tầng hai, Lâm Thi An cũng lấy súng lục ra còn nhắm ngay vào Trác Trác Minh Liệt!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 172

      ″ Đoàng" tiếng súng vang lên, chỉ cảm thấy cơn đau nhói ở chân trái Trác Minh Liệt quỳ gối xuống, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trốn vào trong góc tường.

      Chân trái chảy máu đầm đìa, đau đến tận tim. Nếu như đối phương muốn lấy tính mạng của phát súng vừa rồi có thể đẩy vào chỗ chết rồi nhưng có lẽ họ còn chưa muốn chết ngay vì vậy mạnh dạn hỏi: " Các người có cầu gì cứ việc cần lén lút như vậy! Tôi chỉ mong các người có thể thả con trai tôi ra còn mạng của tôi các người có thể tùy tiện mà lấy!" còn chưa dứt lời tiếng súng lại vang lên.

      "Trác Minh Liệt quả nhiên là người gan dạ!" tay câm sung Lâm Thi An từ từ xuống "Dám mình tới đây!"

      "Là ?" Trác Minh Liệt đứng lên như vết thương ở chân đau chút nào. bén nhọn nhìn Lâm Thi An, cố gắng nhớ xem người này là ai, trong đầu Trác Minh Liệt vẽ lên khuôn mặt duyên phận.

      "Lâm Thi An?" Trác Minh Liệt hỏi.

      " sai là tao!" Lâm Thi An cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo "Năm năm, cuối cùng chúng ta gặp mặt! Trác Minh Liệt là lâu gặp !"

      "Rốt cuộc muốn cái gì? Tại sao lại bắt con tôi!" Trác Minh Liệt giận dữ hỏi.

      "Gậy ông đập lưng ông! Lúc đầu, để đối phó với nhà họ Lâm ba mày và mày phải cũng dùng hạ sách này sao?" Lâm Thi An cúi đầu thấy thái độ của . . . Trác Minh Liệt cau mày biết nên giải thích làm sao về vụ việc năm năm trước. Bởi vì cũng chỉ là con cờ tất cả mọi việc đều tay ba đạo diễn.

      "Ân oán giữa nhà họ Trác và nhà họ Lâm cứ nhằm vào tôi, đứa bé vô tội!" Trác Minh Liệt bình tĩnh .

      "Chỉ cần họ Trác hợp thành !"( Mình cũng ko hiểu lắm TT^TT)

      "Nó chỉ mang họ Trác nó còn là con trai của Lâm Thi Ngữ! Cháu ngoại của !" Trác Minh Liệt lớn tiếng .

      Nét mặt của Lâm Thi An khẽ biến đổi nhưng chỉ là thoáng qua.

      "Mày phải xứng đến Lâm Thi Ngữ! Em tao làm sao có thể có con với mày!" Lâm Thi An rống giận "Trác Minh Liệt, năm năm trước là mày lừa tao nên tao mới thua! Hôm nay tao muốn đánh cuộc với mày lần nữa!"

      "Được thôi, nhưng đánh cuộc gì?"

      "Đánh cuộc giữa mạng của con trai mày và phần quan trọng của kế hoạch A!" Lâm Thi An cắn răng, vẻ mặt tàn khốc mà dữ tợn.

      "Được, nhưng tôi phải thấy con trai tôi trước!" Trác Minh Liệt bình tĩnh .

      " thể thể! Muốn cá phải cá, nếu cá, về sau mày cũng đừng mong được nhìn thấy con trai mày!"

      Trác Minh Liệ tkhẽ cau mày nhưng vẫn gật đầu "Vậy bắt đầu !"

      vai người lập tức chuẩn bị chiếc bàn tròn, Lâm Thi An ngồi vào ghế tiện tay đẩy Trác Minh Liệt xuống luôn. Ván cá cược bắt đầu.

      "Thêm bài!" Trác Minh Liệt trầm giọng "Nếu như tôi thắng phải thả con trai tôi! Còn phải cho tôi biết Tổng Đường Chủ Bang Bạch Hổ ở đâu!"

      Thi An lạnh lùng cười "Trác Minh Liệt, mày luôn rất tự tin nhưng mày cho rằng lần này mày có thể thắng sao?"

      Trộn bà lần nữa, Lâm Thi An nhìn Trác Minh Liệt lãnh khốc câu thêm bài "Lần này, ngay cả mạng của mày tao cũng muốn!"

      ngừng trộn bài ngừng chia, hai người vẫn luôn yên lặng quan sát đối phương, liệu ai thắng?

      Ván bài đến lúc lật bài. Mặc dù chân vẫn chảy máu nhưng Trác Minh Liệt vẫn có thể đắc thể mỉm cười. chậm rãi lật ra quân đầu tiên là 1 quân K bích.

      "Mời !" Trác Minh Liệt làm tư thế mời.

      Lâm Thi An cúi đầu mỉm cười lật bài của mình là quân A bích.

      "Trác Minh Liệt mày thua!" lập tức đứng lên, trong nháy mắt ba bốn chỉa súng chĩa thẳng đầu Trác Minh Liệt.

      "Lâm Thi An giở trò!" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi "Lá bài này thể nào có thể xuất !"

      "Cái này gọi là gậy ông đập lung ông thôi! Tao học của bọn mày mà!"

      "Ha ha tốt. Như thế tôi cũng giao đồ cho ! Ngoại trừ mạng của tôi, bất kể cái gì cũng đừng hòng lấy được!" Trác Minh Liệt cười lạnh.

      "Con trai của mày sao?" Thi An thong thả bước đến trước mặt Trác Minh Liệt nâng cằm của lên.

      "Lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra!" Trác Minh Liệt rống giận "Tao Mộc Mộc cũng là con trai của Lâm Thi Ngữ, nếu như ngay cả cháu ruột của mình cũng nhẫn tâm xuống tay mời!"

      "Được thôi" Lâm Thi An kéo dài lượng " ở trong tay tao dù muốn hay mày cũng phải !" phất phất tay Trác Minh Liệt bị mang . Lâm Thi Ngữ nghe thấy tiếng động ở bên ngoài định ra hỏi chút nhưng cửa lại bị khóa chặt. trai thay đổi, lúc trước trai luôn coi là bảo bối luôn đứng vị trí đầu tiên nhưng giờ đây trong lòng chỉ có mỗi ý nghĩ đó là báo thù!

      "Mau thả tôi ra ngoài! !" Lâm Thi Ngữ đập vào cửa, Lâm Thi An nghe thấy rất ràng lại giả vờ như nghe thấy.

      "Các cậu hãy trông chừng tiểu thư đừng để em ấy chạy loạn!"

      " là…" Ở nơi bị giam, khi nhìn thấy Trác Minh Liệt Tuấn Huyên khỏi giật mình đứng lên "Trác tổng giám đốc sao cũng ở đâu?"

      "Con trai của Lão Trương ?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Đúng vậy, đúng rồi chị Tiểu Thi cũng ở đây, chưa nhìn thấy ấy sao?" Tuấn Huyên tiện mồm nếu bị thuộc hạ của Lâm Thi An bắt được có lẽ bị đánh đau.

      "Lâm Thi Ngữ ở đây?" Vừa nghe thấy tên Lâm Thi Ngữ, Trác Minh Liệt nhíu mày, ấy nhất định là nhớ lại hết tất cả mọi chuyện trước kia, có lẽ ấy vĩnh viễn tha thứ cho mình vì vậy mà hôm nay dù chỉ lần ấy cũng hề xuất . Nghĩ đến đây Trác Minh Liệt có chút nản chí.

      "Trác Minh Liệt!" Lâm Thi An mở cửa vào "Bây giờ mày vật có quyền lựa chọn. ra tao cũng đành lòng nhìn thấy tổng giám đốc của Trác thị bị đòn roi!"

      “ Nực cười. Lâm Thi An mày quá coi thường tao rồi! Mày cho rằng những thủ đoạn hạ lưu này có thể dọa được tao? Nếu quả có bản lĩnh hãy tự mình lấy được tất cả tư liệu của kế hoạch A !"

      "Trác Minh Liệt mày đừng nghĩ mày thắng được cả thiên hạ, cuộc thi về máy tính năm năm trước mày nghĩ xem người thực thua là ai?" Lâm Thi An cười hỏi " về thiên tư tao tuyệt đối thua gì mày chỉ vì tao được họ thích thôi! Nếu như tao còn đủ thời gian nhất định tao tự tay mình chiếm hết phần tư liệu kia nhưng tiếc thay bây giờ tao muốn lãng phí thời gian!"

      Chương 173: Trác Minh Liệt bị tra tấn

      ″Đây là chút tâm ý tao đem đến từ Mỹ để dành cho mày, có muốn thử chút ?!" Lâm Thi An đẩy cỗ máy khổng lồ đến bên cạnh Trác Minh Liệt, sau đó đội lên dàu chiếc mũ được gắn đầy dây điện.

      "Chỉ cần tao nhấn xuống, nguồn điện lập tức truyền làm cho mày sống bằng chết!" Lâm Thi An cười gằn.

      "Cứ nhấn ! Lâm Thi An nếu như cảm thấy làm như vậy có thể ép tôi mở miệng!"

      Lâm Thi An lãnh khốc nhấn chốt mở nguồn điện, trong nháy mắt cả đất trời đều chỉ còn màu đen, dòng điện xông vao ăn mòn khắp tế bao trong cơ thể Trác Minh Liệt làm tứ chi của đều rã rời, miệng, tại mũi đều tỏa khói.

      "Này, muốn giết người sao? điên rồi !" Tuấn Huyên bị dọa sợ đến mức trắng bệch cả mặt cậu dùng lý trí lớn nhất để lớn tiếng kêu "Chị Tiểu Thi có người giết bạn trai chị !"

      Nhưng ai quan tâm đến cậu, Lâm Thi An hài lòng nhìn phản ứng của Trác Minh Liệt, sau khoảng phút sau ngừng lại.

      Trác Minh Liệt chỉ cảm thấy tam hồn lục phách bay mất hơn nửa.

      "Trác tổng giám đốc cảm giác như thế nào?"

      Trác Minh Liệt hít sâu hơi " tệ!" bình tĩnh tự nhiên.

      "Nhà họ Trác các người của quả nhiên đều là tảng đá ngâm trứng vừa thối vừa cứng!" Lâm Thi An vứt vật trong tay "Tao cũng muốn ép buộc mày ngay bây giờ, cho may khoảng thời gian để nghĩ, nghĩ kĩ hay đến gặp tao!"

      Lâm Thi An nhàn nhã ra ngoài, những năm sống ở trong thế giới bóng tối làm phai mờ thiện lương của , càng ngày càng trở lên tàn nhẫn vô tình. . Sau 5 phút chịu tra tấn Trác Minh Liệt mới bắt đầu bị xuất các ảo giác, tai cũng ù , ra đây mới là tác hại của máy kia, nó làm đầu óc người ta trở lên quay cuồng, mơ hồ.

      Tiếng Violin du dương vâng vong khắp cả hội trường lớn .

      buồn ngủ chợt nghe thấy người dẫn chương trình : "Xin mời học sinh ưu tú của học viện nhạc Lâm Thi Ngữ lên trình bay bản nhạc cuối mùa thu!"

      Vì nghe thấy cái tên Lâm Thi Ngữ này mà mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nghe Lâm Thi Ngữ này chính là đại tiểu thư Nhà họ Lâm. Ở giữa sân khấu, dưới ánh nắng ban mai, mang mắt kính đen bình tĩnh ôm cây đàn violin tự tin kéo, cả hội trường như hòa cũng với tiếng nhạc du dương!

      " Thi Ngữ!" thực và cảnh trong mơ dung hợp lại với nhau, tất cả đều biến mất trong nháy mắt khi bật dậy.

      "Trác tiên sinh! Ngài khỏe chứ!" Tuấn Huyên giọng gọi. . . ra vừa rồi là nằm mơ. Nhưng giấc mơ ngắn ngủi đó làm cho nhớ lại kí ức từng bị lãng quên ra trước lúc cưới từng gặp Thi Ngữ!

      "Tôi sao" Cả người Trác Minh Liệt như bị hàng ngàn cây kim châm vào. Khung cảnh trước mắt từ mơ hồ trở lên rang hơn, Mộc Mộc với tay ra câu cứu , nó bị chạy rất nhiều máu." Ba, bam au đến cứu con! Con đau quá! Mộc Mộc đau quá!"

      "Mộc Mộc! Chờ ba, ba lập tức tới ngay!" Vừa tỉnh lại, Trác Minh Liệt lập tức bị chìm sâu trong ảo giác.

      Cũng may Tuấn Huyên luôn ở bên cạnh gọi dậy.

      "Trác Minh Liệt!" Lần này Lâm Thi Ngữ xuất " làm sao vậy?" dịu dàng vuốt khuôn mặt của .

      ",… Thi Ngữ rất đau!" Đối mặt với Thi Ngữ cần ngụy trang nữa, có thể ra cảm nhận chân nhất từ đáy lòng.

      "Vậy hãy cho bọn họ biết tất cả, rồi sau đó chúng ta cao chạy xa bay quan tâm đến chuyện gì nữa!" dịu dàng tựa sát vào người , tất cả tự như chân . buồn ngủ thào : " Được "

      "Là ảo ảnh! Trác tiên sinh!" Tuấn Huyên để ý đến người xung quanh lớn tiếng gọi, Trác Minh Liệt chợt thức tỉnh thấy Lâm Thi An chuẩn bị giấy bút từ bao giờ.

      "Ha ha Trác tiên sinh ngờ mày lại có thể là loại người đa tình!" Lâm Thi An cười nhạo "Nếu biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế! Bây giờ hối hận cũng muộn! Thi Ngữ còn khả năng hạnh phúc sống cùng mày!"

      Trác Minh Liệt tái nhợt, vô lực cười cười giữ yên lặng.

      Thi An cầm lại giấy trắng "Tốt tôi xem có thể chống bao lâu cái tôi có chính là thời gian có thể đợi!" Lần này đem Tuấn Huyên cũng mang cả căn phòng chỉ còn sót Trác Minh Liệtmột người.

      Viết đạn đùi bắn xuyên cả vao xương vẫn chảy máu, nếu chữa trị sau này nhất định để lại dị chứng. Nhưng bây giờ đâu có quan tâm đến nhiều như vậy!

      Bất tri bất giác trời tối đen tì được Mộc Mộc cũng biết tổng giám đốc đây trợ lý vô cùng hoảng sợ ta chỉ có thể gọi điện thoại thông báo cho đổng trưởng.

      "Đổng trưởng tìm thấy tổng giám đốc đâu!"

      " người lớn như vậy làm sao có thể mất tích, hay là do công việc bận rộn có lẽ nó đến công ty rồi !" Ông Trác xem thường.

      " phải vậy đổng trưởng!" Trợ lý lắp ba lắp bắp : " Hôm nay Mộc Mộc bị mất tích tổng giám đốc ra ngoài tìm cậu ấy! Nhưng đến tận bây giờ chỉ thấy Mộc Mộc mà ngay cả tin tức của tổng giám đốc cũng thấy đâu !"

      "Cái gì, đứa bé kia!" Ông Trác tức giận " Nếu gặp chuyện may cũng là do nó tự tìm!"

      như vậy nhưng sau khi cúp điện thoại Ông Trác vẫn lệnh cho thủ hạ khắp nơi để tìm Trác Minh Liệt.

      Lâm Thi Ngữ vẫn đứng ở cửa phòng của mình, sau khi gọi khan cả giọng mà ai đến mở cửa cho , ngày ăn uống cảm thấy mình như ngồi tù, ký ức trọn vẹn cũng từ từ khôi phụ, Trác Minh Liệt, hình bóng này ngày càng ràng thù hận và tình đan xen, nhớ vô cùng nhưng lại hề biết ở ngay bên cạnh mình.

      ", em muốn vệ sinh!" Lâm Thi Ngữ vô lực gõ cửa.

      Trong tuyệt vọng , tiếng gọi lần cuối cùng này nhưng lại có người đến mở cửa cho "Đại tiểu thư!" thanh này thể quen thuộc hơn đó chính là người giúp việc của nhà họ Lâm chị Cúc.

      "Chị Cúc trong nhà xảy ra chuyện gì, tôi đâu?" Lâm Thi Ngữ nắm chặt vai chị Cúc khẩn trương hỏi.

      "Đại tiểu thư, Đại Thiếu Gia vừa mới ra ngoài! Hôm nay bọn họ bắt được người đàn ông! Hình như là cái gì tổng giám đốc tôi cũng biết nhưng ta bị đánh rất thảm!" Chị Cúc tất cả những gì mình biết cho Lâm Thi Ngữ "Cho nên ngày này đại thiếu gia cho ra ngoài cũng là vì vậy!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 173: Trác Minh Liệt bị tra tấn

      ″Đây là chút tâm ý tao đem đến từ Mỹ để dành cho mày, có muốn thử chút ?!" Lâm Thi An đẩy cỗ máy khổng lồ đến bên cạnh Trác Minh Liệt, sau đó đội lên dàu chiếc mũ được gắn đầy dây điện.

      "Chỉ cần tao nhấn xuống, nguồn điện lập tức truyền làm cho mày sống bằng chết!" Lâm Thi An cười gằn.

      "Cứ nhấn ! Lâm Thi An nếu như cảm thấy làm như vậy có thể ép tôi mở miệng!"

      Lâm Thi An lãnh khốc nhấn chốt mở nguồn điện, trong nháy mắt cả đất trời đều chỉ còn màu đen, dòng điện xông vao ăn mòn khắp tế bao trong cơ thể Trác Minh Liệt làm tứ chi của đều rã rời, miệng, tại mũi đều tỏa khói.

      "Này, muốn giết người sao? điên rồi !" Tuấn Huyên bị dọa sợ đến mức trắng bệch cả mặt cậu dùng lý trí lớn nhất để lớn tiếng kêu "Chị Tiểu Thi có người giết bạn trai chị !"

      Nhưng ai quan tâm đến cậu, Lâm Thi An hài lòng nhìn phản ứng của Trác Minh Liệt, sau khoảng phút sau ngừng lại.

      Trác Minh Liệt chỉ cảm thấy tam hồn lục phách bay mất hơn nửa.

      "Trác tổng giám đốc cảm giác như thế nào?"

      Trác Minh Liệt hít sâu hơi " tệ!" bình tĩnh tự nhiên.

      "Nhà họ Trác các người của quả nhiên đều là tảng đá ngâm trứng vừa thối vừa cứng!" Lâm Thi An vứt vật trong tay "Tao cũng muốn ép buộc mày ngay bây giờ, cho may khoảng thời gian để nghĩ, nghĩ kĩ hay đến gặp tao!"

      Lâm Thi An nhàn nhã ra ngoài, những năm sống ở trong thế giới bóng tối làm phai mờ thiện lương của , càng ngày càng trở lên tàn nhẫn vô tình. . Sau 5 phút chịu tra tấn Trác Minh Liệt mới bắt đầu bị xuất các ảo giác, tai cũng ù , ra đây mới là tác hại của máy kia, nó làm đầu óc người ta trở lên quay cuồng, mơ hồ.

      Tiếng Violin du dương vâng vong khắp cả hội trường lớn .

      buồn ngủ chợt nghe thấy người dẫn chương trình : "Xin mời học sinh ưu tú của học viện nhạc Lâm Thi Ngữ lên trình bay bản nhạc cuối mùa thu!"

      Vì nghe thấy cái tên Lâm Thi Ngữ này mà mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nghe Lâm Thi Ngữ này chính là đại tiểu thư Nhà họ Lâm. Ở giữa sân khấu, dưới ánh nắng ban mai, mang mắt kính đen bình tĩnh ôm cây đàn violin tự tin kéo, cả hội trường như hòa cũng với tiếng nhạc du dương!

      " Thi Ngữ!" thực và cảnh trong mơ dung hợp lại với nhau, tất cả đều biến mất trong nháy mắt khi bật dậy.

      "Trác tiên sinh! Ngài khỏe chứ!" Tuấn Huyên giọng gọi. . . ra vừa rồi là nằm mơ. Nhưng giấc mơ ngắn ngủi đó làm cho nhớ lại kí ức từng bị lãng quên ra trước lúc cưới từng gặp Thi Ngữ!

      "Tôi sao" Cả người Trác Minh Liệt như bị hàng ngàn cây kim châm vào. Khung cảnh trước mắt từ mơ hồ trở lên rang hơn, Mộc Mộc với tay ra câu cứu , nó bị chạy rất nhiều máu." Ba, bam au đến cứu con! Con đau quá! Mộc Mộc đau quá!"

      "Mộc Mộc! Chờ ba, ba lập tức tới ngay!" Vừa tỉnh lại, Trác Minh Liệt lập tức bị chìm sâu trong ảo giác.

      Cũng may Tuấn Huyên luôn ở bên cạnh gọi dậy.

      "Trác Minh Liệt!" Lần này Lâm Thi Ngữ xuất " làm sao vậy?" dịu dàng vuốt khuôn mặt của .

      ",… Thi Ngữ rất đau!" Đối mặt với Thi Ngữ cần ngụy trang nữa, có thể ra cảm nhận chân nhất từ đáy lòng.

      "Vậy hãy cho bọn họ biết tất cả, rồi sau đó chúng ta cao chạy xa bay quan tâm đến chuyện gì nữa!" dịu dàng tựa sát vào người , tất cả tự như chân . buồn ngủ thào : " Được "

      "Là ảo ảnh! Trác tiên sinh!" Tuấn Huyên để ý đến người xung quanh lớn tiếng gọi, Trác Minh Liệt chợt thức tỉnh thấy Lâm Thi An chuẩn bị giấy bút từ bao giờ.

      "Ha ha Trác tiên sinh ngờ mày lại có thể là loại người đa tình!" Lâm Thi An cười nhạo "Nếu biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế! Bây giờ hối hận cũng muộn! Thi Ngữ còn khả năng hạnh phúc sống cùng mày!"

      Trác Minh Liệt tái nhợt, vô lực cười cười giữ yên lặng.

      Thi An cầm lại giấy trắng "Tốt tôi xem có thể chống bao lâu cái tôi có chính là thời gian có thể đợi!" Lần này đem Tuấn Huyên cũng mang cả căn phòng chỉ còn sót Trác Minh Liệtmột người.

      Viết đạn đùi bắn xuyên cả vao xương vẫn chảy máu, nếu chữa trị sau này nhất định để lại dị chứng. Nhưng bây giờ đâu có quan tâm đến nhiều như vậy!

      Bất tri bất giác trời tối đen tì được Mộc Mộc cũng biết tổng giám đốc đây trợ lý vô cùng hoảng sợ ta chỉ có thể gọi điện thoại thông báo cho đổng trưởng.

      "Đổng trưởng tìm thấy tổng giám đốc đâu!"

      " người lớn như vậy làm sao có thể mất tích, hay là do công việc bận rộn có lẽ nó đến công ty rồi !" Ông Trác xem thường.

      " phải vậy đổng trưởng!" Trợ lý lắp ba lắp bắp : " Hôm nay Mộc Mộc bị mất tích tổng giám đốc ra ngoài tìm cậu ấy! Nhưng đến tận bây giờ chỉ thấy Mộc Mộc mà ngay cả tin tức của tổng giám đốc cũng thấy đâu !"

      "Cái gì, đứa bé kia!" Ông Trác tức giận " Nếu gặp chuyện may cũng là do nó tự tìm!"

      như vậy nhưng sau khi cúp điện thoại Ông Trác vẫn lệnh cho thủ hạ khắp nơi để tìm Trác Minh Liệt.

      Lâm Thi Ngữ vẫn đứng ở cửa phòng của mình, sau khi gọi khan cả giọng mà ai đến mở cửa cho , ngày ăn uống cảm thấy mình như ngồi tù, ký ức trọn vẹn cũng từ từ khôi phụ, Trác Minh Liệt, hình bóng này ngày càng ràng thù hận và tình đan xen, nhớ vô cùng nhưng lại hề biết ở ngay bên cạnh mình.

      ", em muốn vệ sinh!" Lâm Thi Ngữ vô lực gõ cửa.

      Trong tuyệt vọng , tiếng gọi lần cuối cùng này nhưng lại có người đến mở cửa cho "Đại tiểu thư!" thanh này thể quen thuộc hơn đó chính là người giúp việc của nhà họ Lâm chị Cúc.

      "Chị Cúc trong nhà xảy ra chuyện gì, tôi đâu?" Lâm Thi Ngữ nắm chặt vai chị Cúc khẩn trương hỏi.

      "Đại tiểu thư, Đại Thiếu Gia vừa mới ra ngoài! Hôm nay bọn họ bắt được người đàn ông! Hình như là cái gì tổng giám đốc tôi cũng biết nhưng ta bị đánh rất thảm!" Chị Cúc tất cả những gì mình biết cho Lâm Thi Ngữ "Cho nên ngày này đại thiếu gia cho ra ngoài cũng là vì vậy!"
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :