1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 163 : Ngoài ý muốn


      ″ Tiên sinh làm thế nào? Có phải lại đau đầu ?" Trước đó bác của Lý Triết Vũ cũng chính là Bạch Diệu vì lo lắng ngăn cản Lâm Thi Ngữ và Trác Minh Liệt đến bên nhau từ đó phá hỏng đại kế cho của ông cho nên ông ta sử dũng phẫu thuật để làm mất trí nhớ của nhưng thất bại, giờ đây Lý Triết Vũ phải hứng chịu hậu quả nghiêm trọng!

      "Xem ra thời gian của tôi còn dài như tưởng tượng nữa rồi!" Cơn đau đột ngột làm Lý Triết Vũ phải ngồi xuống hít thở sâu "Có thể mang Tiểu Thi mà thần biết quỷ hay như vậy chỉ có thể là bang Bạch Hổ! Cậu hãy lập tức liên lạc với các huynh đệ ngày trước của tôi xem họ có thể giúp được gì hay ! Trước đây tôi chỉ muốn ngồi ghế xem hổ đấu bây giờ có lẽ thể được như thế rồi!" Sau cơn đau buốt Lý Triết Vũ cảm giác toàn thân mình như bị rão ra.

      Trợ lý nhận lệnh của rồi ra ngoài.

      Tại đại sạnh Trác thị vô cũng ôn ào.Hôm nay mọi người đến đây chỉ muốn bàn về cách tống khứ cha con họ Trác .

      Nhất là Trác Minh Liệt, mặc dù ta là người thừa kế, là tổng giám đốc nhưng của Trác Thị này, nhưng nay giang sơn thay đổi điều đầu tiên là phải đẩy xuống.

      "Các vị xem ra vận khí của Nhà họ Trác hết, chúng ta cứ theo họ cũng chỉ tốn công tốn sức !" người đàn ông trung niên đứng lên.

      "Đúng nha, lúc đầu khuyên hãy suy nghĩ kĩ rồi mới hợp tác với công ty kia nghe, giờ hay rồi!" người khác thêm thắt đề tài. . . Tất cả mọi người đều ồn ào nghị luận. Chợt bên ngoài xuất người đàn ông trẻ tuổi, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, cổ tay thêu hoa vân, thoải mái mà tới.

      Mọi người vừa nhìn thấy vào vội vàng rối rít đứng lên.

      "Phùng tiên sinh!" ra là Phùng Thiếu Diễm, gần như đa số cổ đông ở nơi này đều biết "Cuối cùng ngài xuất !"

      "Các vị, vị này là Phùng tiên sinh, là người nắm trong tay phần cổ phần lớn nhất Trác thị! Tôi xin đề bạt ngài ấy làm Tổng Tài mới của Trác Thị!" cổ đông đề nghị.

      "Nhưng bây giờ cổ đông lớn nhất Trác thị vẫn là cha con nhà họ Trác !" Có người đưa ra dị nghị.

      "Yên tâm , hôm nay chúng ta là có thể công bố người nào mới là cổ đông lớn nhất Trác thị!" Phùng Thiếu Diễm mỉm cười " nay trong tay tôi giữ 15% cổ phần của Trác thị, và cộng thêm 20% cổ phần của các vị là 45% mặc dù hơn 50% nhưng đảm bảo có thể sánh ngang với số cổ phần của cha con họ! Mặc khác đồi hoa Tháng Năm chiếm 10% số cổ phần, nếu người ngày là đồng minh của chúng ta chúng ta thắng chắc!"

      "Phùng tiên sinh quả là thiếu niên kiệt !" Mọi người than thở "Trẻ tuổi là tốt!"

      Phùng Thiếu Diễm khẽ nhếch miệng, cần lấy cây bút ở treeb bàn bắt đầu viết…. ra trong lòng của vô cùng lo lắng bởi vì thể xác định chính xác phần thắng trong lần này có thể có bao nhiêu. Nếu Trác Minh Liệt có thể vướt qua cơn sóng dữ này về sau khó có được cơ hội khác. Bây giờ có thể đem tất cả hi vọng ký thác vào đồi hoa Tháng Năm, hy vọng họ là đồng minh của .

      "Thiếu gia bây giờ chúng ta có thể lên đường!" Thanh Long nhàng đánh thức Trác Minh Liệt nhắm mắt dưỡng thần .

      "Mọi người đến đông đủ?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi " Lão Trương của đồi hoa tới chưa?"

      " đến sân bay rồi !"

      "Tốt, chúng ta lên đường!" Trác Minh Liệt đứng lên sau đó lại hỏi: " Vết thương của Chu Tước ra sao rồi?"

      "Còn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa cũng may phát súng kia bắn vào chỗ trọng yếu"

      Trác Minh Liệt ừ tiếng rồi lên xe.

      Mười lăm phút sau, Trác Minh Liệt đến Trác thị. Phóng viên lập tức ùa đến như bày ong vỡ tổ.

      "Trác tiên sinh xin ngài hãy chút…..!"

      "Trác tiên sinh…."

      Đây là lần đầu tiên xuất sau chuyện đính hôn với Tiểu Thi vì vậy phóng viên thể bỏ qua cơ hội. Nhưng vì ngại đám người đeo kính đen mặc áo đen kia nên bọn họ cũng dám lỗ mãng.

      Những cổ đông gió chiều nào theo chiều đó vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt tới lập tức bày ra bộ mặt " nợ tôi mấy triệu" giống nhau. Trác Minh Liệt liếc nhìn bọn họ cười lạnh tiếng: " Xem ra các vị muốn theo tôi, tôi mới rời khỏi đây mấy ngày mà thay tôi tìm chủ mới cho công ty?"

      Phùng Thiếu Diễm định viết gì đó vừa thấy nghe ta như vậy chợt ngừng lại. Trác Minh Liệt xong lạnh nhạt, bình tĩnh này…, mặc dù đó là bản chất của ta nhưng quá bình tĩnh như vậy làm cho hơi sợ hãi.

      "Trác tổng giám đốc lâu gặp !" sửa lại vạt áo rồi đứng lên.

      Trác Minh Liệt cúi đầu cười lạnh "Phùng Thiếu Diễm, tôi nghĩ có bản lãnh như vậy! Chắc hẳn nhà họ Thẩm cho ít chỗ tốt chứ? Cũng đúng thôi ngay cả con cũng đưa cho rồi !"

      đến Thẩm Tử Quân sắc mặt của Phùng Thiếu Diễm hơi đổi "Trác tổng giám đốc chúng ta nên về chính ! nay tôi thay mặt các cổ đông chút tình hình về công ty! Hạng mục số ba chiếm gần hết số tiền trong ngân sách của chúng ta, chúng tôi cho tất cả chuyện này đều là do quyết sách sai lầm của ngài, cho nên Hội Đồng Quản Trị quyết định ngài đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc nữa"

      "Vị trí này tôi cũng quá lưu luyến nhưng vấn đề là các người nghĩ muốn tôi xuống như vậy phải là quá dễ dàng hay sao!" Trác Minh Liệt cười như cười "Cổ phẩn ở trong tay tôi và các người ngang nhau đồi hoa Tháng Năm nắm 10% nếu họ theo các người các người hơn tôi ? Nhưng ngộ nhỡ…" cười, hai nụ cười liên tục này khiến cho Phùng Thiếu Diễm hoàn toàn mất lòng tin, trong lòng bàn tay nắm chặt bắt đầu toát mồ hôi.

      Trác Minh Liệt ngồi xuống "Người của đồi hoa cũng đến đây, chúng ta hãy cùng chờ kết quả!"

      "Theo cùng đến cùng!" Phùng Thiếu Diễm cũng ngồi xuống.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa phóng viên đến càng ngày càng nhiều, dường như bọn họ đợi chờ tin tức truyền kì ra đời.

      Vậy mà người của đồi hoa Tháng Năm mãi vẫn chưa xuất , bàn tay Trác Minh Liệt nắm chặt, rất lo lắng lão Trương bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
      Chương 164

      ″ Thanh Long gọi điện thoại " thầm vào tai Thanh Long.

      Thanh Long ra ngoài hai phút sau đó trở lại báo cáo rằng điện thoại của lão Trương gọi được!

      Thời gian từng chút từng trôi mà nhân vật mẫu chốt kia vẫn chưa xuất hiên, khẩn trương được tảm mát trong khí. Phùng Thiếu Diễm từ lo lắng cũng bắt đầu tự tin thỉnh thoảng lại nhìn Trác Minh Liệt, chỉ thấy nhìn khuôn mặt ta bình tĩnh của ta xuất vào nét lo lắng .

      Tại quầy rượu hoang ở bên cạnh sân bay lão Trương bị trói chặt ở đó.
      "Nghe hôm nay có rất nhiều người chờ mày, đáng tiếc nhất định mày thể đến đó được!" Thi An đá lão Trương phát "Giao cổ phiếu trong tay mày ra đây, nếu mày phải chết"

      "Phi, đồ gỗ mục như chúng mày mà cũng muốn đấu cùng với thiếu gia? Chúng mày cũng chỉ biết làm như những con chuột trộm cắp thôi sao !" Bị đánh đến mức cả khuôn mặt sưng phồng lão Trương ngọng nghịu mắng." cho chúng mày biết, tao giao quyền chuyển nhượng cổ phần cho con trai tao! Cho nên dù chúng mày có đánh chết tao cũng vô dụng!"

      "Rất tốt, ngờ mày lại cho tao đầu mối" Thi An gọi thuộc hạ "Đem con trai mang vào!"

      " ? !" Lão Trương vừa nghe thấy con trai cả người như nhũn ra. . ." Muốn tìm ra chúng mày dễ dàng! Bắt con trai mày vốn để uy hiếp mày nay lại lấy may ra uy hiếp nó!" Thi An sai người treo lão Trương lên, Tuấn Huyên bị lấy rãi khăn bít mắt ra thấy ba.

      "Ba, chuyện này là sao, tại sao bọn họ lại bắt chúng ta?"

      Lão Trương khổ sở nhắm hai mắt lại "Con trai bây giờ chuyện gì cũng nên hỏ, con chỉ cần nhờ Nhà họ Trác có ân với chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải bao đáp cho họ!"

      "Ba con hiểu"

      "Đánh" Thi An nhàng câu, sau đó người lão Trương lập tức bị đánh mấy đòn

      "Các người mau dừng tay!" Tuấn Huyên bị dọa sợ tới mức la hoảng lên." Mày muốn làm cái gì?" kéo tay Thi An, tức giận như chú sư tử con.

      "Muốn đồ trong tay mày" Thi An cười "Mày hãy chuyển quyền chuyển nhượng cổ phần Trác thị sang tay tao, tao lập tức tha cho ba mày!"

      "Con trai nên… !" Lão Trương còn chư dứt lời, người bị đánh thêm vài đòn, lão cũng có tuổi bị hành hạ như thế mệt mỏi ngất . . trong đầu Tuấn Huyên trống rỗng biết nên làm thế nào cho phải. Nghĩ nghĩ lại vẫn thấy việc cứu cha là quan trọng hơn nện vội vàng giao hợp đồng chuyển nhượng ra.

      "Tốt lắm "Thi An cầm lấy hợp đồng rồi tiếp "Còn phải làm phiền cậu theo chúng tôi chuyến!"

      Tuấn Huyên nhìn ba hôn mê bất tỉnh, biết tai họa bất ngờ này từ đâu mà đến!

      khí khẩn trương tràn nhập Trác thị, ngoài mặt Trác Minh Liệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất lo sợ, cơ nghiệp của cả gia tộc nhà họ Trác mà mất trong tay còn mặt mũi nào nhìn người khác" Đại diện của Tháng Năm đến!" biết là ai , Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm đều tự chủ được lập tức đứng lên, phóng viên phía ngoài đông như kiến cỏ làm Tuấn Huyên khó có thể lại. Cũng biết qua bao lâu, dưới trợ giúp của bảo vệ Tuấn Huyên được đưa đến phòng họp của Trác thị, từ xa Trác Minh Liệt nhìn người đến phải là lão Trương, trong lòng lập tực lạnh. vốn lo lắng ông ta gặp chuyện may nên cố ý phái mấy người đón lão mà nghĩ tới vẫn thể đề phòng hết.

      "Tôi đến để giao hợp đồng chuyển nhượng cổ phần!" Tuấn Huyên , đối với mấy cuộc chiến của các đại nhân vật ở đây cậu hề có hứng thú nếu phải vì ba, cậu chẳng đến đây!

      "Tôi là đại diện của Đồi hoa Tháng Năm nắm trong tay 5% cổ phần của Trác thị, này tôi xin chuyển nhượng số cổ phần này cho tiên sinh Phùng Thiếu Diễm!" Tuấn Huyên giao hợp đồng cho Phùng Thiếu Diễm.

      "Ba cậu đâu?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Ba tôi…" Tuấn Huyên vừa muốn lập tức bị Thi An ở sau lưng kéo , lúc này Trác Minh Liệt mới phát ra, đằng sau cậu ta có người đàn ông đội mũi xếp che nửa khuôn mặt, sau khi hợp đồng được giao ta lập tức mang Tuấn Huyên ra ngoài.

      "5%? Làm sao lại chỉ có 5%?" Phùng Thiếu Diễm kinh hãi, như vậy tổng cộng cổ phần cũng chỉ có 95% ?Vậy còn có 5% còn lại ở đâu?

      Trác Minh Liệt vẫn luôn nghĩ là đồi hoa có đủ 10% nhưng ngờ họ cũng chỉ có 5%. Bọn họ cũng phải là thứ mấu chốt nhất! Vậy phần mấu chốt này nằm trong tay người nào?

      Kết quả này gây bất ngờ cho tất cả mọi người.Sau khi biết được Thi An vô cùng tức giận mang Tuấn Huyên về chỗ mình vì nghĩ mình bị lừa.

      Mấy ngày trôi qua, Lâm Thi Ngữ hoàn toàn sống trong bóng tối, đôi mắt nhìn thấy gì nữa. Cầu Cầu bị bệnh nặng nên Thi An bí mật sắp xếp, vì vậyxung quanh Lâm Thi Ngữ còn có người quen nhưng ngờ Tuấn Huyên lại ở chỗ này nhìn thấy !

      "Tiểu Thi" hông qua cửa sổ thủy tinh cậu nhìn thấy Lâm Thi Ngữ ở trong sân phơi nắng .

      Chợt nghe thấy thanh xa lạ, Lâm Thi Ngữ sợ hãi đứng lên luôn miệng hỏi là ai.

      "Chị Tiểu Thi em là Tuấn Huyên, chị cũng bị bắt sao?" Tuấn Huyên nhìn thấy Lâm Thi Ngữ ở chỗ này, còn tưởng rằng cũng vì có quan hệ với Trác Minh Liệt mà bị bắt tới đây.

      "Tôi nhìn thấy , tôi biết sao?" Thi Ngữ nhẹn lời hỏi.

      "Em là Tuấn Huyên ở đồi hoa Tháng Năm, Tuấn Huyên đây, Tiểu Thi mắt của chị sao vậy?" Tuấn Huyên kinh ngạc hỏi.

      "Mắt của tôi bị mù nhưng trai tôi hứa là chữa khỏi cho tôi" Lâm Thi Ngữ cố gắng cười cười "Tuấn Huyên sao?? Nhưng tôi nhớ là tôi gặp ở đâu ! Có phải nhớ nhầm hay ?"

      "Chị có phải chị bị mất trí nhớ ?" Tuấn Huyên nhìn qua cửa sổ thủy tinh "Chị hãy nhớ lại xem, chị có cậu em trai là Cầu Cầu, và bạn trai Trác Minh Liệt, chị rất thích ta"

      Cốc nước trong tay Lâm Thi Ngữ bất chợt rơi xuống đất , nước trong cốc bắt tung tóe, muốn cúi người xuống nhặt nhưng lại quên mất mình bị mù nên cả người ngã theo chiếc ghế gỗ nặng lề.
      Ps: thi xong hết rồi lại về quỹ đạo mọi người nhe!
      Nhưng giờ 1 chương dài quá nên 2 -3 ngày 1 chương mọi người nhé
      Chương 165: chân tình

      ″ Chị Tiểu Thi!" Tuấn Huyên kêu lên.

      Ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời sáng như vậy nhưng ở trong thế giới của Lâm Thi Ngữ chỉ là vực tối sâu thẳm. Vừa bị ngã, mảng thủy tinh lại đâm thẳng vào tay làm đau khóc òa. Ký ức trọn vẹn và đáy lòng bi thương cùng đan xen làm đau đớn vô cùng.

      "Lâm Thi Ngữ!" Thi An nghe tiếng khóc, vội chạy ra Tuấn Huyên bị dọa dám lên tiếng.

      ", là đau" Tay của chảy máu nhưng tay lại đè lên ngực.

      Thi An bế vào trong phòng, Tuấn Huyên hiểu việc gì.

      ", khi nào mắt của em mới có thể lại nhìn thấy ánh áng? Trác Minh Liệt đâu?" hốt hoảng lau nước mắt, Trác Minh Liệt bỏ mình lại bên đường đáng lẽ lên hận nhưng sao lại nhớ đến thế!

      "Thi Ngữ em hãy nghỉ ngơi tốt, nhất định chữa khỏi mắt cho em, còn về phần Trác Minh Liệ, những gì thiếu nhà họ Lâm chúng ta đòi lại tất cả!" Trong giọng Thi An tràn đầy hận ý. Năm năm trước, nếu phải vì Trác Minh Liệt bay ra cũng bán 15% cổ phần của Lâm thị! Có thể Trác Minh Liệt chính là nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy nhà họ Lâm phá sản .

      "" Lâm Thi Ngữ cố gắng sờ đến khuôn mặt Thi An " đừng làm tổn thương ấy" Lòng của bây giờ rất hỗn loạn, oán hận của năm năm trước xen lẫn với tình của năm năm sau làm cho thể hiểu đâu mới là tình cảm thực dành cho . . ." Tại sao? hại em bị tai nạn, hại hà chúng ta tan cửa nát nhà, vậy tại sao lại thể làm hại ?" Thi An chất vấn em "Chúng ta đội trời chung với , em đừng quên ba vẫn còn bị giam ở trong ngục"

      Lâm Thi Ngữ vô lực buông thõng tay xuống, tại sao có thể quên những chuyện này? là Trác Minh Liệt làm sao? Hỗn loạn quá! ôm đầu, trong đầu chứa đựng rất nhiều những hình ảnh phong phú.

      Thi An lấy ly rượu đỏ từ trong phòng rồi ra ban công. giơ tay lên thủ hạ lập tức đến.

      " Chủ Nhân!"

      "Um, bây giờ hãy liên lạc với tất cả các bệnh viện lớn để tìm kiếm giác mạc thích hợp " Bác sĩ đôi mắt của Lâm Thi Ngữ thể khôi phục bẳng cách thông thường, nên chỉ có thể thay đổi giác mạc.

      Tại Trác thị mọi người đều biết bước tiếp theo nên như thế nào. Bởi 5% cổ phần còn lại vào tay ai, nên cán cân cổ phần giữa Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm lại khôi phục thăng bằng. . . Bọn họ đều đợi chờ kết quả cuối cùng.

      "Nếu như các cũng đủ điều kiện để đẩy tôi xuống, vậy, bây giờ tôi phải nên ?" Trác Minh Liệt đứng lên, đôi tay ưu nhã chống lên bàn "Mọi việc vậy, bây giờ, tôi lấy thân phận tổng giám đốc của Trác thị mời các vị về nhà nghỉ ngơi! Bình tĩnh và kiên nhẫn! Nếu như các vị lựa chọn tiếp tục tin tưởng tôi hãy chờ tin tốt lành, tôi để Trác thị phá sản!" Trác Minh Liệt mỉm cười nhìn Phùng Thiếu Diễm chút "Phùng tiên sinh, ngài nghĩ sao?"

      Phùng Thiếu Diễm câu nào, phát khuôn mặt tuấn ra nét lo lắng. giống Trác Minh Liệt có hàng vạn thiên binh ở sau lưng mà chỉ có mình, từ nghĩ cách tự làm.

      "Hi vọng có thể hoàn thành lời hứa!" miễn cưỡng đứng lên "Vậy hôm nay hãy tạm dừng ở đây!"

      Nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm xuống nước, đám cổ đông bỗng dao động, ồn ào người ghé tai người mà bàn bạc.

      Phùng Thiếu Diễm nóng nảy khác thường.

      Mới ra ngoài Trác thị lập tức bị phóng viên bao vây.

      "Phùng tiên sinh, xin hỏi việc thâu tóm Trác thị lần này ngài có mấy phần thắng?"

      "Phùng tiên sinh ngài và Trác thị có thù oán gì sao?"

      " thể trả lời!" Phùng Thiếu Diễm dùng lực đẩy phóng viên ra, so với lạnh lùng của , Trác Minh Liệt lại có vẻ thân thiện hơn rất nhiều.

      "Trác tiên sinh đối với nguy cơ lần này của Trác thị ngài có ý kiến gì ?"

      "Cái này cũng gọi là nguy cơ gì, tôi nghĩ đó chỉ là bài kiểm tra dành riêng cho Trác thị. Tôi tin tưởng tôi có đủ năng lực để ngăn cơn sóng dữ này!" Trác Minh Liệt tự tin cười.

      "Còn vấn đề nữa, xin hỏi người con tại lễ kết hôn vừa qua của ngài thực chính là vợ trước của ngài-Tiểu thư Lâm Thi Ngữ? Tại sao hai người có thể quen nhau và nhau lại lần nữa?" Lời của phóng viên này vừa ra làm đám người nhất thời yên tĩnh lại, chờ Trác Minh Liệt trả lời.

      Lần này Trác Minh Liệt nhìn thẳng vào máy quay, hề trốn tránh. Cũng nổi giận mà vô cùng bình tĩnh cười cười.

      " thế giới này, với mỗi người, từ khi ra đời bắt đầu chờ đợi nửa kia của mình xuất , họ có thể gặp nhau nhau đó chính là duyên phận. Mặc dù tôi và Thi Ngữ từng bỏ qua lần duyên phận nhưng ông trời tác thành cho chúng tôi nhất định chúng tôi có thể gặp lại nhau và nhau. Bất kể bị chia cắt bao nhiêu lần chỉ cần chúng tôi có thể gặp lại nhau nhất định chúng tôi lại nhau! Bởi vì tình của tôi với ấy mãi mãi bao giờ thay đổi trừ khi ấy còn tôi nữa" Trong màn ảnh Trác Minh Liệt dùng tình cảm chân thành làm cho rất nhiều người cảm động.

      " Thi Ngữ, giây phút này nếu em có thể nhìn thấy hãy trở lại bên . Mộc Mộc cần em, cũng cần em, đối với mọi việc trước kia, Thi Ngữ, chân thành hi vọng em có thể tha thứ cho !"

      Phùng Thiếu Diễm dứng cách nơi phỏng vấn tầm 3 mét, hình như cũng có cảm động. Nhưng chỉ đứng lại đó tầm 10 giây rồi lại tiếp tục vầ phía trược. Cũng xem bài phỏng vẫn trực tiếp TV nhưng Lâm Thi An bình tĩnh như vậy, cắn răng nghiến lợi hận thể lập tức giết chết Trác Minh Liệt.

      " là ai chuyện?" Lâm Thi Ngữ nghe thấy thanh quen thuộc của Trác Minh Liệt thế nên tự mình đếm phòng khách.

      Trong TV vừa đúng đến đoạn Trác Minh Liệt " Đối với mọi việc trước kia, Thi Ngữ, chân thành hi vọng em có thể tha thứ cho " Lâm Thi An lập tức nhấn tắt TV.

      " có gì, chỉ là quảng cáo mà thôi" Thi An "Mau vào nghỉ ngơi ! Nếu có việc gì cần hãy với người giúp việc."

      xong lập tực đỡ Lâm Thi Ngữ vào trong phòng. Sau đó lên phòng thí nghiệm bí mật ở tầng hai, nơi đây chứa vô số những thiệt bị đắt giá.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 166: Sức khỏe của Cầu Cầu khôi phục

      Từ những mảnh ghép của kế hoạch A được thu nhặt từ Trác thị với bộ máy đại này cũng có thể sâu chuỗi lại thành bản hoàn chỉnh.Tử Đồ Mi giúp lấy được tất cả việc dùng Lâm Thi Ngữ vốn chỉ là tấm bia che cho Tử Đồ Mi.

      Mấy trợ lý ngoại quốc vây quanh Thi An, trong máy vi tính trước mặt đều là loạn mã.

      "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ chúng ta còn thiếu gì?" Trợ lý hỏi.

      "Đúng vậy chúng tôi còn thiếu bộ phận mấu chốt!" Thi An đứng lên "Bằng những tư liệu chúng ta có, các nghĩ kế hoạch A này là gì?"

      "Tôi cảm thấy đó là phát minh đứng đầu !”

      "Tôi cảm thấy có thể là hợp đồng hoặc quy mô kinh doanh"

      Lâm Thi An cười cười trong lòng, thầm giễu cợt những tên trợ lý bất tài này, kế hoạch này có thể là liên quan đến quân !Khó trách nhà họ Trác chỉ là doanh nhân lại có thể liên giao với quân đội. . . rốt cuộc hiểu cũng hiểu muốn đấu với Trác Minh Liệt còn phải đặt mặt với vô số thư sau lưng nữa.

      Nghĩ đến đây ra khỏi phòng thí nghiệm.

      "Chủ nhân đứa bé kia có thể xuất viện!" Người giúp việc .

      "Đứa bé nào?" Thi An quên chuyện của Cầu Cầu từ lâu.

      "Chính là đứa bé kia!"

      "A, dẫn nó đến đây !"

      lâu sau Cầu Cầu được dắt đến bên cạnh Thi An. Nhìn người đàn ông giống mẹ mấy phần này, Cầu Cầu sợ lắm mà thoải mái hỏi: " Mẹ cháu đâu?" Vừa mới khỏi bệnh nên khuôn mặt của Cầu Cầu vẫn tái nhợt.

      "Tiểu tử cháu biết tôi là ai sao?" Thi An ngồi xổm bên cạnh nó.

      " biết" Cầu Cầu "Mẹ cháu đâu?"

      Thi An nhìn nhóc con này hiểu sao trong lòng lại thích thích. . . Cầu Cầu cũng tò mò quan sát : so với chú Minh Liệt và chú Triết Vũ người đàn ông này có vẻ là ác nhất ánh mắt của ông ta cứ như ánh mắt của lang sói. Nghĩ đến đây Cầu Cầu tự chủ lui về sau bước.

      "Cháu là Cầu Cầu?" Thi An hỏi, chẳng lẽ Cầu Cầu này chính là con của Thi Ngữ và Trác Minh Liệt? cũng thể hiểu nổi, năm đó Lâm Thi Ngữ và Trác Minh Liệtvốn hề ở bên nhau giây phút nào sao lại có thể có con? Thế nhưng nếu phải đứa bé này là ai? Tại sao lại gọi Thi Ngữ là mẹ?

      "Ba cháu là ai ?"

      "Ba cháu ?" Cầu Cầu biết như thế nào . " Chú Triết Vũ từng là ba cháu nhưng sau đó chú Minh Liệt cũng muốn làm ba cháu nên cháu biết ai là ba " Cầu Cầu mím môi cái "Chú ơi, rốt cuộc mẹ cháu ở đâu?"

      Lâm Thi An nghe được hiểu ra sao nhưng hắncó nghe thấy câu then chốt đó chính là Lý Triết Vũ. Cái tên này hình như từng nghe qua chẳng phải ta là người đâm vào Lâm Thi Ngữ năm năm trước sao?

      "Bây giờ mẹ được thoải mái, ấy nghỉ ngơi, đợi ấy nghỉ xong cháu có thể thấy !" Thi An chậm rãi .

      "Chú à, mẹ cháu có bị nặng lắm ? Có phải lại bị đau đầu ? Chú mau cho mẹ uống thuốc !" Cầu Cầu khẩn trương hỏi " có cháu ở bên cạnh mẹ nhất định rất đau lòng" Cầu Cầu phiền muộn.

      Lâm Thi An giật mình ngờ đứa bé mới năm tuổi lại có thể ra những lời này xem ra nó và Lâm Thi Ngữ cùng nhau trải qua rất nhiều việc.

      "Cầu Cầu, vì sao tự dưng cháu lại bị ốm?"

      "Là do dì đeo mặt lạ bắt cháu ăn đồ ăn quá hạn nên cháu mới bị đau bụng" Cầu Cầu ôm lấy mặt "Mẹ bao giờ cho cháu ăn những thứ đó! Chú à chú là người thân của mẹ sao?"

      "Đúng vậy ta là mẹ cháu"

      "Vậy cháu gọi chú là gì?"

      "Bác"

      Dì đeo mặt lạ?? Lâm Thi An lập tức nghĩ đến Tử Đồ Mi ra là ta luôn ép buộc Thi Ngữ. Người phụ nữ này chẳng những hoàn thành nhiệm vụ lại còn bị bại lộ thân phận của mình!

      ", ai ở bên ngoài vậy?" Bởi vì bị mù nên Lâm Thi Ngữ rất khó ngủ hơn nữa trở nên cực kỳ nhạy cảm với tiếng động.

      Cầu Cầu vừa thấy tiếng của mẹ lập tức chạy nhanh tới "Mẹ, con là Cầu Cầu!"

      Trong mấy giây đầu Lâm Thi Ngữ bỗng nhiên trống , Cầu Cầu là ai ? Cái tên này rất quen thuộc!

      "Mẹ" Cầu Cầu ôm mẹ " Cầu Cầu chỉ có mình cảm thấy sợ hãi, chú Minh Liệt và Mộc Mộc tới thăm con, mẹ cũng tới!"

      "Con??" Lâm Thi Ngữ vuốt ve khuôn mắt non mềm của Cầu Cầu "Cầu Cầu là con của sao?"

      "Mẹ, mắt của mẹ làm sao vậy?" Cầu Cầu hoảng sợ khi phát đôi mắt của mẹ hình như nhìn thấy nó "Mẹ nhìn thấy Cầu Cầu sao?" Nó quơ quơ bàn tay bé.

      "Tôi…" Lâm Thi Ngữ biết nên làm thế nào, hỏi Thi An: " , đứa bé này là con của em sao?"

      " cũng biết nó là ai? Đợi em khôi phục trí nhớ rồi hãy ! Đứa bé này luôn miệng gọi em là mẹ nhất định là có vấn đề sâu xa! Đó rốt cuộc là có chuyện gì trong trí nhớ của em còn hơn !" Thi An muốn mang Cầu Cầu nhưng nó nhất quyết chịu.

      "Mẹ con là Cầu Cầu đây mà, mẹ cần Cầu Cầu nữa rồi sao?" Cầu Cầu khóc thê thảm, giọng đau đớn làm cho người ta đàng lòng nghe.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 167: Đại nhân nho

      ″ Có thể mẹ nhìn thấy Cầu Cầu, nhưng cầu xin mẹ đừng quan tâm đến Cầu Cầu"

      "Ai" Lâm Thi Ngữ cũng ứa nước mắt " phải là mẹ quan tâm đến Cầu Cầu mà mấy hôm nay mẹ bị ốm "

      Lâm Thi Ngữ ngồi xổm xuống. Nghe được thấy mẹ như vậy Cầu Cầu càng khóc to hơn, cánh tay ôm chắt lấy cổ mẹ chịu thả.

      "Ngoan đừng khóc" Lâm Thi Ngữ vuốt sống lưng nó, ôm nó lên.

      Thi An nhìn bọn họ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nhận lấy Cầu Cầu.

      "Muốn ở bên cạnh mẹ cháu phải ngoan ngoãn được chạy lung tung biết chưa? Nếu bác biết cháu ngoan bác đánh đó !" Thi An cố ý nhấn mạnh. Hai mắt đẫm lệ Cầu Cầu gật gật đầu.

      Dàn xếp xong chuyện mẹ con Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi An lập tức lấy thân phận thiếu chủ Bang Bạch Hổ Thiểu triệu tập hội nghị khẩn cấp. Đề tài thảo luận là “Các lấy số tài liệu mấu chốt của kế hoạch A”.

      "Cái này rất đơn giản! Chúng ta chỉ cần bắt Trác Minh Liệt rồi ép buộc ra?" người thoải mái mà . Lâm Thi An xì mũi coi thường "Người nào dám bắt Trác Minh Liệt, là đường đường đại thiếu gia của Đồ Long Bang, làm sao chúng ta có thể dễ dàng bắt được , cho dù là bắt được nếu chịu phải làm thế nào?"

      Bất chợt mọi người đều gì nữa, ai cũng biết Trác Minh Liệt phải là loại người muốn bắt bắt. . ." Chủ Nhân ra vẫn có phương pháp! Theo tôi biết đại tiểu thư là vợ trước đồng thời cũng là vợ chưa cưới của Trác Minh Liệt nên chúng ta có thể…..!"

      " được ai lấy Lâm Thi Ngữ làm lá chắn. Lá bài này tôi dùng!" Lâm Thi An đứng lên, giọng chắt chẽ "Tôi cho phép bất cứ kẻ nào bao gồm cả tôi tổn thương em tôi!"

      "Được rồi các vị, nghĩ ra biện pháp gì hãy giải tán !"

      " Chủ Nhân!" Chợt có người đứng lên "Tôi có biện pháp!"

      "Biện pháp gì?"

      Nhà trẻ Ngôi sao mới
      Gần đây xảy ra rất nhiều việc làm cho cả thể xác và tinh thần của Trác Minh Liệt đều mệt mỏi. Niềm vui duy nhất của là có Mộc Mộc ở bên cạnh. Tên tiểu tử này chính là nguồn thuốc giải lao tốt nhất, chỉ cần nhìn thấy con là mọi buồn phiền đều tan hết nhưng đó là chỉ trong trường hợp nó nhớ đến mẹ.

      "Ba" Mộc Mộc như con chim nhào vào ngực Trác Minh Liệt, mọi việc xảy ra gần đây làm cho rất sợ con trai bị nguy hiểm nên luôn trực tiếp đón con.

      "Sao ba lại đến đây, chú trợ lý đâu?"

      "Thế nào, chào đón ba sao?"

      "Đương nhiên là có rất vui nhưng gần đây ba rất vất vả, bà nội nếu có thể nên để cho ba mệt nhọc thêm nữa"

      "Bà nội?" Trác Minh Liệt kinh ngạc, đứa bé này chuyện với bà nội khi nào "Con gặp bà khi nào vậy?"

      " phải, bà nội gọi điện thoại tìm ba nhưng Mộc Mộc nhận! Con với bà tình trạng gần đây của ba cho bà!"

      "Ha ha, cái tiểu gian điệp này" Trác Minh Liệt ôm con lên về phía xe. . . Mộc Mộc nằm đầu vai ba khanh khách cười .

      "Ba, có phải mẹ trở lại hay " Mỗi ngày nó đều hỏi mà Trác Minh Liệt cũng sợ nhất lúc nó hỏi vấn đề này.

      "Mộc Mộc nghĩ mẹ trở về sao?"

      "!" Mộc Mộc khẳng định . Tên tiểu tử này vô cùng mâu thuẫn.

      "Mộc Mộc tin tưởng là có, mẹ nhất định trở lại!" Trác Minh Liệt sờ sờ khuôn mặt nhắn của con trai.

      Cha con Trác Minh Liệt vừa ngay bên cạnh nhà trẻ có ba người đàn ông ra. .

      "Đứa bé vừa rồi chính là tâm can bảo bối- con trai của Trác Minh Liệt hình như tên là Mộc Mộc. Mỗi ngày Trác Minh Liệt đều tự đón nó tan học" người .

      "Như vậy sao chúng ta có thể bắt nó !"

      "Chuyện này…. 24h ngày phải lúc nào cũng ở bên cạnh con trai mình được, chúng ta cứ đến nhà trẻ rồi tự bắt nó !"

      " xảy ra vấn đề gì chứ?"

      "Thử rồi biết!"

      Lâm Thi An khỏi nhà, Cầu Cầu khẩn trương chạy vào phòng của Lâm Thi Ngữ.

      "Mẹ! Mẹ!"

      "Sao thế?" Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi.

      "Mẹ ơi, con vừa nghe thấy bác bảo bắt cóc Mộc Mộc để làm mồi nhử bắt chú Minh Liệt, mẹ chúng ta phai nhanh chóng cho bọn họ biết !" Cầu Cầu kéo cánh tay của Lâm Thi Ngữ .

      "Con cái gì? Mộc Mộc là ai ? Gần đây có rất nhiều việc mẹ hề nhớ được, Cầu Cầu có thể cho mẹ nghe chút được ?"

      "Vâng, Mộc Mộc là con trai của chú Minh Liệt, cậu ấy vẫn luôn muốn mẹ làm mẹ của cậu ấy.Chú Minh Liết rất thích mẹ và muốn lấy mẹ làm vợ của chú ấy.Mẹ xem chú ấy đưa cho mẹ cái này này!" Cầu Cầu chỉ về phải chiếc nhẫn tay mẹ .

      "Mẹ, phải là mẹ rất thích chú Minh Liệt sao? Hai ngươi còn môi môi" Cầu Cầu dùng ngón tay chỉ vào đôi môi "Chính là như vậy!"

      Lâm Thi Ngữ cảm thấy là loạn, trí nhớ như từ từ ra.

      "Mẹ chúng ta mau báo cho Mộc Mộc, để cho cậu ấy chuẩn bị " Cầu Cầu vội vã.

      "Nhưng mẹ nhìn thấy đường" Lâm Thi Ngữ chần chừ.

      "Cầu Cầu có thể dẫn đường cho mẹ " xong Cầu Cầu lập tức dẫn Tiểu Thi đến cửa phòng.

      "Các người muốn đâu?"Lâm Thi An nhìn bọn họ muốn đầu vội chặn hỏi " Thi Ngữ, mắt của em vẫn chưa thể tiếp xúc ánh sáng mạnh, em vẫn lên nghỉ ngơi tốt!"

      ", em muốn ra ngoài tản bộ với lại bây giờ cũng là hoàng hôn rồi."

      "Vậy cũng được, bây giờ tuyệt đối cho phép em có chuyện gì nữa!" qua Thi An dẫn bọn họ quay lại trong phòng. Cầu Cầu bất đắc dĩ nhìn mẹ bắt đầu cảm thấy người bác này phải là người tốt.

      "Mẹ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Cầu Cầu hỏi.

      "Cầu Cầu con nghĩ chúng ta nên làm cái gì?" Đôi mắt Lâm Thi Ngữ vô hồn hỏi ngược lại con trai "Gữi bác và chú Trác Minh Liệt rất mâu thuẫn, rất phiền toái"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 168: Tâm của Phùng Thiếu Diễm


      ″ Mẹ cần lo lắng, có Cầu Cầu ở đây. Chú Minh Liệt và chú Triết Vũ Cầu Cầu là con trai, là con trai phải bảo vệ mẹ!" Cầu Cầu nắm quả đấm .

      "Chuyện của Mộc Mộc con có cách!" Nó vui sướng nhảy cấng lên.

      "Cầu Cầu mẹ hỏi con chuyện con cảm thấy chú Minh Liệt là người tốt hay là người xấu?"

      "Là người rất tốt ! Mẹ cũng từng chú Minh Liệt là người rất tốt mà"

      Lâm Thi Ngữ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như năm năm sau đoạn tình cảm với Trác Minh Liệt nhưng lại nhớ đước đó là gì.

      "Mẹ!" Cầu Cầu nhảy lên "Con phải báo cho Mộc Mộc"

      " được!" Lâm Thi Ngữ cự tuyệt "Con bị lạc đường đấy!"

      " có việc gì! Con nhờ cảnh sát đề tìm được chú Minh Liệt " Cầu Cầu giảo hoạt.

      "Vậy cũng được, nhất định chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác hay là để mẹ với bác!" xong Lâm Thi Ngữ lập tức mở cửa phòng ra gọi Lâm Thi An.

      Nhưng hình như Lâm Thi An có ở trong nhà. . ." Thiếu Diễm, chuyện ở Trác thị cậu có mấy phần thắng, hôm nay nếu phải tôi ngăn cản người của đồi hoa kia bây giờ cậu bị Trác Minh Liệt hạ rồi !" Sắc trời tối, Lâm Thi An và Phùng Thiếu Diễm ngồi trong chiếc xe thể thao, giọng trò chuyện với nhau.

      "Tôi rất mệt mỏi" Phùng Thiếu Diễm giọng "Cứ cho là cướp được Trác thị sau đó sao nữa?"

      "Như vậy mới rửa sạch được nỗi nhục của Lâm thị! Cướp lại cái vốn của chúng ta!" Thi An gầm thét "Tôi cho phép cậu có suy nghĩ này!"

      " thẳng ra chỉ là vì chính mình, lấy cái cớ vì Lâm thị làm gì!" Phùng Thiếu Diễm khách khí .

      "Tùy cậu muốn nghĩ sao nghĩ, chúng ta tiến đến chiến thắng rất lớn rồi. Những thứ nhà họ Trác nợ tôi, chúng ta phải đòi cho đủ!"

      "Nhưng nếu như chúng ta thua? cảm thấy có thêm rất nhiều phiền phức sap? Theo tôi được biết kế hoạch A của Trác thị có lien quan đến quân đội, bây giờ tôi có thể tạm thời khống chế Trác thị nhưng có thể bảo đảm sau này họ cắn trả sao ?"

      "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Lâm Thi An nhịn được hỏi.

      Phùng Thiếu Diễm đẩy cửa xe ra ra "Tôi muốn tiếp tục tranh đấu như vậy nữa !" ra ý nghĩ của mình. . ." Được thôi tùy cậu ." Lâm Thi An cũng có phản đối, lái xe rời .

      mình Phùng Thiếu Diễm đến sân biện thự của Thẩm thị. biết tại sao lại đến nơi này như trong tâm trí tự thôi mien mình đến đây.

      biết cửa sổ sang đèn ở tầng hai kia là phòng của Thẩm Tử Quân, biết tại sao bây giờ còn chưa ngủ, còn có đứa bé trong bụng của đó chính là con của họ! Nghĩ đến đây trong lòng Phùng Thiếu Diễm như có hang vạn côn trùng cắn xé làm vô cùng khó chịu.

      "Tiểu thư sao còn chưa ngủ?" Người giúp việc hỏi.

      "Ừ gần đây luôn có cảm giác đau nhức toàn than, đầu óc cũng luôn mơ hồ" Kể từ sau khi trở về Thẩm Tử Quân vui vẻ lên rất nhiều nhưng ác mông kia vẫn cứ luôn theo đuổi dứt.

      "Tiểu thư có muốn gặp bác sĩ hay !"

      " cần" Giống như có tâm linh cảm ứng Thẩm Tử Quân xuống kéo rèm cửa sổ ra.Nghĩ lại những chuyện qua của tuần trước, khi đó, cũng ở trước cửa sổ, nhìn áng trăng ngoài kia chỉ ước là mình có thể thoát khỏi Phùng Thiếu Diễm. Nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng phải đợi đến khi ngầm cho phép mới có thể thoát ra ngoài? thứ bí mật gần như phải là bí mật bí cho Lâm Thi Ngữ và Trác Minh Liệt? Liệu có thể cứu vãn nhà họ Thẩm và Nhà họ Trác? Tất cả mọi việc đều làm xong, đối với mọi người tồn tại của là vô nghĩa. Nghĩ đến những chuyện gần đây càng làm mệt mỏi hơn, dưới đèn đường nơi xa xa có bóng người cao lớn, cái bóng đó rất giống của Phùng Thiếu Diễm, nhưng có thể là sao?

      " Mẹ Ngô " Thẩm Tử Quân gọi người làm.

      "Tiểu thư!"

      "Bà thử xem người ở bên ngoài đó là ai ? Nếu là Phùng Thiếu Diễm bà hãy lập tức báo cảnh sát!" Thẩm Tử Quân rất sợ nhìn thấy .

      "Vâng thưa tiểu thư!"

      Thẩm Tử Quân khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người vội vã chạy ở dưới tầng.

      Phùng Thiếu Diễm ngờ tới xuất của mình dẫn đến chú ý của nhà họ Thẩm vì để tránh phiền phức chỉ có thể trốn . Người phụ nữ tên là Tử Quân đó như là đóa hoa hồng gai, đân sâu vào tim , có lẽ đến mãi đời sau vẫn vô duyên vô phận, nghĩ đến đây trong lòng người đàn ông lạnh lùng cũng thẫn thờ.

      Tại nhà riêng của Trác Minh Liệt.
      " Ba, tối nay trăng sáng tròn" Mộc Mộc chỉ vào trăng sáng ngoài cửa sổ "Mẹ cũng ngắm trăng sáng sao?"

      "Mộc Mộc xuống, nơi đó nguy hiểm!" Trác Minh Liệt ra lệnh.

      Mộc Mộc nhảy xuống ngoan ngoãn đến bên cạnh ba "Ba vui vẻ sao ? Có phải nghĩ đến mẹ?"

      "Đúng vậy, ba rất nhớ mẹ" Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhắn của con trai "Có mệt ? Có muốn ngủ chung với ba ?!"

      "Con còn chưa muốn ngủ. rất lâu rồi, Cầu Cầu cũng chưa đến nhà tẻ con rất nhớ cậu ấy"

      "Mộc Mộc nhớ đến mẹ lại nhớ Cầu Cầu, vậy con có nhớ đến ba ?" Trác Minh Liệt cố tỏ ra vẻ nghiêm túc hỏi.

      "Ha ha" Mộc Mộc chợt cười lớn, đứng lên "Mộc Mộc chưa bao giờ nhớ đến ba bởi vì ba ở trong lòng Mộc Mộc "

      "Coi như con giỏi" Trác Minh Liệt ôm lấy con trai vào phòng ngủ "Con trai nếu như có người lạ tìm con con được bất cứ thứ gì với họ ?"

      "Con hiểu mà! Con ! Chỉ có Cầu Cầu ngu ngốc mới có thể " Mộc Mộc khanh khách cười .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 168: Tâm của Phùng Thiếu Diễm


      ″ Mẹ cần lo lắng, có Cầu Cầu ở đây. Chú Minh Liệt và chú Triết Vũ Cầu Cầu là con trai, là con trai phải bảo vệ mẹ!" Cầu Cầu nắm quả đấm .

      "Chuyện của Mộc Mộc con có cách!" Nó vui sướng nhảy cấng lên.

      "Cầu Cầu mẹ hỏi con chuyện con cảm thấy chú Minh Liệt là người tốt hay là người xấu?"

      "Là người rất tốt ! Mẹ cũng từng chú Minh Liệt là người rất tốt mà"

      Lâm Thi Ngữ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như năm năm sau đoạn tình cảm với Trác Minh Liệt nhưng lại nhớ đước đó là gì.

      "Mẹ!" Cầu Cầu nhảy lên "Con phải báo cho Mộc Mộc"

      " được!" Lâm Thi Ngữ cự tuyệt "Con bị lạc đường đấy!"

      " có việc gì! Con nhờ cảnh sát đề tìm được chú Minh Liệt " Cầu Cầu giảo hoạt.

      "Vậy cũng được, nhất định chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác hay là để mẹ với bác!" xong Lâm Thi Ngữ lập tức mở cửa phòng ra gọi Lâm Thi An.

      Nhưng hình như Lâm Thi An có ở trong nhà. . ." Thiếu Diễm, chuyện ở Trác thị cậu có mấy phần thắng, hôm nay nếu phải tôi ngăn cản người của đồi hoa kia bây giờ cậu bị Trác Minh Liệt hạ rồi !" Sắc trời tối, Lâm Thi An và Phùng Thiếu Diễm ngồi trong chiếc xe thể thao, giọng trò chuyện với nhau.

      "Tôi rất mệt mỏi" Phùng Thiếu Diễm giọng "Cứ cho là cướp được Trác thị sau đó sao nữa?"

      "Như vậy mới rửa sạch được nỗi nhục của Lâm thị! Cướp lại cái vốn của chúng ta!" Thi An gầm thét "Tôi cho phép cậu có suy nghĩ này!"

      " thẳng ra chỉ là vì chính mình, lấy cái cớ vì Lâm thị làm gì!" Phùng Thiếu Diễm khách khí .

      "Tùy cậu muốn nghĩ sao nghĩ, chúng ta tiến đến chiến thắng rất lớn rồi. Những thứ nhà họ Trác nợ tôi, chúng ta phải đòi cho đủ!"

      "Nhưng nếu như chúng ta thua? cảm thấy có thêm rất nhiều phiền phức sap? Theo tôi được biết kế hoạch A của Trác thị có lien quan đến quân đội, bây giờ tôi có thể tạm thời khống chế Trác thị nhưng có thể bảo đảm sau này họ cắn trả sao ?"

      "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Lâm Thi An nhịn được hỏi.

      Phùng Thiếu Diễm đẩy cửa xe ra ra "Tôi muốn tiếp tục tranh đấu như vậy nữa !" ra ý nghĩ của mình. . ." Được thôi tùy cậu ." Lâm Thi An cũng có phản đối, lái xe rời .

      mình Phùng Thiếu Diễm đến sân biện thự của Thẩm thị. biết tại sao lại đến nơi này như trong tâm trí tự thôi mien mình đến đây.

      biết cửa sổ sang đèn ở tầng hai kia là phòng của Thẩm Tử Quân, biết tại sao bây giờ còn chưa ngủ, còn có đứa bé trong bụng của đó chính là con của họ! Nghĩ đến đây trong lòng Phùng Thiếu Diễm như có hang vạn côn trùng cắn xé làm vô cùng khó chịu.

      "Tiểu thư sao còn chưa ngủ?" Người giúp việc hỏi.

      "Ừ gần đây luôn có cảm giác đau nhức toàn than, đầu óc cũng luôn mơ hồ" Kể từ sau khi trở về Thẩm Tử Quân vui vẻ lên rất nhiều nhưng ác mông kia vẫn cứ luôn theo đuổi dứt.

      "Tiểu thư có muốn gặp bác sĩ hay !"

      " cần" Giống như có tâm linh cảm ứng Thẩm Tử Quân xuống kéo rèm cửa sổ ra.Nghĩ lại những chuyện qua của tuần trước, khi đó, cũng ở trước cửa sổ, nhìn áng trăng ngoài kia chỉ ước là mình có thể thoát khỏi Phùng Thiếu Diễm. Nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng phải đợi đến khi ngầm cho phép mới có thể thoát ra ngoài? thứ bí mật gần như phải là bí mật bí cho Lâm Thi Ngữ và Trác Minh Liệt? Liệu có thể cứu vãn nhà họ Thẩm và Nhà họ Trác? Tất cả mọi việc đều làm xong, đối với mọi người tồn tại của là vô nghĩa. Nghĩ đến những chuyện gần đây càng làm mệt mỏi hơn, dưới đèn đường nơi xa xa có bóng người cao lớn, cái bóng đó rất giống của Phùng Thiếu Diễm, nhưng có thể là sao?

      " Mẹ Ngô " Thẩm Tử Quân gọi người làm.

      "Tiểu thư!"

      "Bà thử xem người ở bên ngoài đó là ai ? Nếu là Phùng Thiếu Diễm bà hãy lập tức báo cảnh sát!" Thẩm Tử Quân rất sợ nhìn thấy .

      "Vâng thưa tiểu thư!"

      Thẩm Tử Quân khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người vội vã chạy ở dưới tầng.

      Phùng Thiếu Diễm ngờ tới xuất của mình dẫn đến chú ý của nhà họ Thẩm vì để tránh phiền phức chỉ có thể trốn . Người phụ nữ tên là Tử Quân đó như là đóa hoa hồng gai, đân sâu vào tim , có lẽ đến mãi đời sau vẫn vô duyên vô phận, nghĩ đến đây trong lòng người đàn ông lạnh lùng cũng thẫn thờ.

      Tại nhà riêng của Trác Minh Liệt.
      " Ba, tối nay trăng sáng tròn" Mộc Mộc chỉ vào trăng sáng ngoài cửa sổ "Mẹ cũng ngắm trăng sáng sao?"

      "Mộc Mộc xuống, nơi đó nguy hiểm!" Trác Minh Liệt ra lệnh.

      Mộc Mộc nhảy xuống ngoan ngoãn đến bên cạnh ba "Ba vui vẻ sao ? Có phải nghĩ đến mẹ?"

      "Đúng vậy, ba rất nhớ mẹ" Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhắn của con trai "Có mệt ? Có muốn ngủ chung với ba ?!"

      "Con còn chưa muốn ngủ. rất lâu rồi, Cầu Cầu cũng chưa đến nhà tẻ con rất nhớ cậu ấy"

      "Mộc Mộc nhớ đến mẹ lại nhớ Cầu Cầu, vậy con có nhớ đến ba ?" Trác Minh Liệt cố tỏ ra vẻ nghiêm túc hỏi.

      "Ha ha" Mộc Mộc chợt cười lớn, đứng lên "Mộc Mộc chưa bao giờ nhớ đến ba bởi vì ba ở trong lòng Mộc Mộc "

      "Coi như con giỏi" Trác Minh Liệt ôm lấy con trai vào phòng ngủ "Con trai nếu như có người lạ tìm con con được bất cứ thứ gì với họ ?"

      "Con hiểu mà! Con ! Chỉ có Cầu Cầu ngu ngốc mới có thể " Mộc Mộc khanh khách cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :