1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng - Thiển Khuynh Thành (Full 207 Chương - Đã có eBook+NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 100: khoảng khắc động lòng
      Ps : Chương này đổi xưng hô nhé cho nó tình củm,
      Sắp được ăn thịt rồi!!

      “Có người xấu? sợ, có chú ở đây, cho chú biết là ai bắt nạt cháu!" Trác Minh Liệt thấy Cầu Cầu tự tin như mọi khi nên khẽ nhìn sang Tiểu Thi thấy Tiểu Thi thầm vào lỗ tai Cầu Cầu cái gì đó, sau đó Cầu Cầu nên tiếng nữa, nên nghi ngờ. cau mày nhìn chằm chằm Tiểu Thi nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

      "Tiểu Thi!" hỏi "Ngày hôm qua có phải xảy ra chuyện gì đúng ?"

      "Cầu Cầu thiếu chút nữa….." Thẩm Tử Quân cướp lời lại bị Tiểu Thi kéo lại.

      "Cầu Cầu chỉ có chút phát sốt mà thôi" Tiểu Thi bình tĩnh .

      " sao?" Lần này ánh mắt Trác Minh Liệt hướng sang Thẩm Tử Quân, Thẩm Tử Quân bị dọa lập tức xoay đầu sang chỗ khác, dưới ánh mắt của Trác Minh Liệt ai có thể giấu được bí mật gì. Trác Minh Liệt nhìn phản ứng của và Tiểu Thi biết chuyện tuyệt đối đơn giản như lời họ , còn thực là chuyện gì xảy ra , khi về nhất định biết.

      Mười lăm phút sau bọn họ đến khách sạn. Trác Minh Liệt mở cửa xe nhàng bế Cầu Cầu ra khỏi lòng Tiểu Thi, sau đó đưa tay cầm lấy tay Tiểu Thi dắt ra ngoài. Thẩm Tử Quân há to miệng, ta làm những động tác này vô cùng lưu loát giống như Tiểu Thi và Cầu Cầu là vợ và con trai .

      Tiểu Thi hờ hững mặc nắm lấy tay .

      "Tối nay tìm tôi có chuyện gì?" Tiểu Thi hỏi. . .

      " Chờ chút nữa em biết!"

      "Tôi muốn chờ!" Tiểu Thi chợt hất tay ra, bước tiếp nữa . Con ngươi sáng ngời đong đẩy lỗi ưu thương dám .

      "Em làm sao vậy? Rốt cuộc Cầu Cầu xảy ra chuyện gì?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "Tôi muốn lại bị lừa dối nữa, tôi muốn lại trở thành đứa bé trong đêm giáng sinh, chỉ mở to mắt, mong mỏi, chờ đợi phần quà!" Sau chuyện Lý Triết Vũ làm cho hiểu vô dụng, phụ thuộc đến mức nào vì thế bây giờ thể chỉ chờ đợi như vậy nữa. Giọng của Tiểu Thi đầy kích động, thanh cũng run rẩy theo. Qua tối nay, vĩnh viễn phải rời xa , cho nên nhớ lại rất nhiều việc trước đây. rất mệt mỏi. Lạnh lùng với như vậy để nhanh chóng chết tâm hơn. Thẩm Tử Quân nắm chặt tay Tiểu Thi lặng lẽ an ủi .

      " lại đây!" Trác Minh Liệt bế Cầu Cầu xuống dưới đất, chỉ vào Thẩm Tử Quân "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

      " thể cho !" Thẩm Tử Quân khách khí thẳng với Trác Minh Liệt.

      "Thẩm Tử Quân, nếu như thái độ của vẫn cứ biết điều như vậy cũng đừng trách tôi nể mặt!" Trác Minh Liệt cách nào nhịn được loại phụ nữ tự cho mình là đúng này . . ." Quản lý tốt chính mình !" Thẩm Tử Quân hung hăng trừng, mắt liếc cái, kéo Tiểu Thi và Cầu Cầu định khỏi nơi đây. Đúng lúc ấy người phụ trách buổi họp báo hoảng loạn, khẩn trương chạy tới "Trác tiên sinh cuối cùng cũng trở lại. Trần nữ sĩ tìm khắp nơi, buổi họp báo lập tức bắt đầu bây giờ!"

      Mặt Trác Minh Liệt thay đổi, nhìn chằm chằm vào bóng ba người trước mặt bỗng chạy nhanh đoạt lấy Tiểu Thi ở trong tay Thẩm Tử Quân, kéo vội về phía khách sạn.

      "Tiểu Thi!"

      "Mẹ!"

      Thẩm Tử Quân và Cầu Cầu còn có vị trợ lý kia đều bị hành động của Trác Minh Liệt làm cho giật mình, ta muốn mang ấy đâu?

      "Buông tay định kéo tôi đâu?" Sao bất kể lúc nào ta cũng bá đạo như vậy.

      Trác Minh Liệt chỉ im lặng nắm tay chặt, dẫn đến căn phòng đen như mực rồi mới dừng lại.

      "Đây là đâu? ?" Tiểu Thi lo lắng hỏi.

      Trác Minh Liệt dùng tay còn lại bật đèn lên, ra đây là cánh gà sau sân khấu.

      Dưới ánh đèn mờ nhạt, khí nhanh chóng tràn lên mùi vị mập mờ khác thường. Hai tay Tiểu Thi đan vào nhau, tự chủ lùi lại vài bước. Trác Minh Liệt đốt điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ vào trong khí vì vậy mà gương mặt vốn góc cạnh ràng của bỗng trở lên mờ ảo, như như .

      "Em biết ? Trong suốt năm năm qua, luôn tìm kiếm người!"Giong Trác Minh Liệt có vẻ xa xôi.

      Mặc kệ Tiểu Thi có nghe hay nhưng vẫn tiếp "Năm năm trước, vào hôm sinh nhật của bất ngờ xông vào phòng , lúc đó uống rượu say và coi ấy như vợ chưa cưới của mình" ưu nhã thổi ra nàn khói thuốc, sau đó dập tắt nó.

      "Đó là lần đầu tiên của ấy, ấy hoảng sợ cầu cứu, rồi đến lúc ấy chạy trốn mới phát ra là mình phạm vào sai lầm nhưng lúc đuổi theo ra ngoại lại chỉ nhặt được đôi giày cao gót mà ấy bỏ lại, mặc dù, có lẽ đó chỉ là lần ngoài ý muốn nhưng thậm chí thể nào quên được ấy. Năm năm qua, vẫn luôn hy vọng có thể tìm được ấy nhưng trừ đôi giày cao gót ra, có bất cứ manh mối nào cả, cho nên để tìm kiếm cũng rất khó khăn. Vì vậy đem toàn bộ hi vọng đặt vào đôi giày kia, hy vọng có ngày câu chuyện kết thúc như trong chuyện cổ tích vậy"

      "Chuyện này có quan hệ gì với tôi sao?" Tiểu Thi lạnh lùng hỏi.

      "Trong chuyện cổ tích, người vừa giày thủy tinh chính là lọ lem của hoàng tử!" Trác Minh Liệt chợt có chút kích động.

      "Trác tiên sinh, cũng biết, đó chỉ là truyện cổ tích…." Lời của Tiểu Thi còn chưa dứt, cả người bị rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Cằm khẽ cọ vào cái trán của , dịu dàng : " cho biết, em có phải là ấy hay ? Em là ấy đúng ?"

      Tiểu Thi cố nén rung động trong lòng, tỉnh táo trả lời: " , tôi phải! Tôi phải người muốn tìm!"

      "Nhưng ở trong lòng , em chính là ấy!" gần như gắng đè nén tình cảm lại, điều đó làm cho thanh nóng bỏng của có chút khàn khàn." thích em! muốn em!" Bờ môi lạnh bạc của dọc đường cố tìm kiếm bờ môi của . càng giãy dụa, ôm càng chặt, môi của thành công tiến đến, nhành ngậm lấy bờ môi , lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng cuốn lấy lưỡi của cùng nhau dây dưa. Tiểu Thi hoàn toàn bị luân hãm trong hương thơm bạc hà lẫn với chút mùi thuốc lá của . cảm giác mình giống như được chắp thêm đôi cánh, dưới ánh mặt trời ấm áp có thể tự do bay lượn, cuối cùng nước mắt chảy xuống mùi vị mặn mặn chạy dọc theo mí mắt rơi vào trong miệng Trác Minh Liệt, ngừng lại dịu dàng nhìn : " Tại sao khóc?"

      lắc đầu cái, đưa hai cánh tay ra nhàng vòng qua cổ của , như vậy cũng đủ rồi, đến nơi đến chốn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 101: model thần bí

      cưng chiều ôm vào trong ngực, hôn lên tóc của cười vui vẻ. Mặc kệ Tiểu Thi có phải là kia hay , nhưng tìm kiếm và chờ đợi nữa, bởi vì tìm được người con mong muốn!

      Tiểu Thi nghe tiếng tim đập của , trong lòng trống rỗng,mặc kệ có phải coi năm năm trước hay , giờ chỉ muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, bởi vì qua tối nay bất kể có chuyện gì cũng đến gần nữa.

      Trác Minh Liệt cúi người, cởi giầy của Tiểu Thi ra sau đó dịu dàng giúp vào đôi giày màu đỏ thắm, đây chính là đôi giày mà năm năm trước bỏ lại. Trong thoáng chốc Tiểu Thi cũng cảm thấy mình có khả năng là kia, nếu sao đôi giày này lại có thể vừa như vậy?

      "Năm năm trước tôi từng bị tai nạn, nên cao hơn nữa, vừa đôi giày này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn!" Lời của Tiểu Thi khiến Trác Minh Liệt ngừng lại, hiểu được, bất kể như thế nào, đôi giày này cũng để đây năm năm, chủ nhân của nó có thể vừa nữa, mà đời này có lẽ cũng chỉ có Tiểu Thi, đây chính là ý trời!

      Trác Minh Liệt vừa giúp Tiểu Thi giầy xong màn sân khấu lại bị kéo ra.

      "A.." bỗng nhiên bị đối mặt với ánh đèn sáng chói, Tiểu Thi giật mình.

      Trác Minh Liệt dắt tay của , trực tiếp ra ngoài sân khấu. . . Vô số đèn flash chiếu sáng toàn hội trường. Nhìn Tiểu Thi với ánh mắt tình , Trác Minh Liệt khẽ " Thưa các vị, vị này chính là người mẫu của tôi tiểu thư Tiểu Thi." Trác Minh Liệt khẽ khom người, nắm lấy tay đến giữa sân khấu, rồi mình xuống khán đài.

      "Đôi giày này chính là nguồn cảm hứng cho dòng sản phẩm Cinderella của Trác tiên sinh, tên của nó là gặp gỡ. Màu sắc đỏ thắm tượng trưng cho lửa nóng của tình cũng như nhiệt huyết sôi trào đây là lần gặp gỡ kích tình !" Tiểu Thi theo lời của người dẫn mà nhành chuyển động ưu nhã.

      Ở dưới sân khấu Thẩm Tử Quân trợn to hai mắt, đôi giày này nhìn là quen. Năm năm trước vào đêm trước sinh nhật của Lâm Thi Ngữ, từng tự tay chọn cho ấy đôi như vậy! Tại sao Trác Minh Liệt lại có nó? Là trùng hợp sao?Đôi giày ấy là độc nhất chẳng lẽ lại sản xuất đôi thứ hai sao.

      "Đôi giày này ngồn cảm hứng của Trác tiên sinh cho “Số mệnh màu hồng”. Ngài ấy muốn nhắn nhủ điều chính chờ đợi hay kết thúc. Theo cách của Trác tiên sinh bất kể đôi giày này có thể tìm được chủ nhân của nó hay , dòng sản phẩm Cinderella cũng kết thúc tại đây! biết Trác tiên sinh có tìm được chủ nhân của đôi giày này hay ?"

      Trác Minh Liệt lại lên sân khấu, nắm lấy tay Tiểu Thi , nhận lấy micro. . ." Cinderella tìm được chủ nhân của nó!" Trác Minh Liệt nhếch miệng lên "Đó chính là Tiểu Thi" nhưng là những lời này chưa kịp phát ra bởi vì khách sạn bỗng nhiên bị cắt điện, dưới sân khấu có rất nhiều tiếng hô kinh ngạc, ngoại trừ Tiểu Thi ai cũng nghe thấy. khách sạn năm sao, sao lại có thể mất điện cơ chứ, thể tin được.

      Thị lực của Tiểu Thi vốn rất kém, nay lại ở trong bóng tối nên càng thể nhìn thấy gì. Bỗng nhiên biết bị ai va phải, buộc buông lỏng tay của Trác Minh Liệt ra, vì vậy trong chốc lát tìm được ở đâu.

      "Tiểu Thi! Em ở đâu?"

      " Minh Liệt! Minh Liệt!"

      Đến lúc ánh đèn sáng lại lần nữa, Tiểu Thi bị người khác dẫn sang phòng khác. Trác Minh Liệt vẫn ở sân khấu tìm .

      " Minh Liệt, cháu đồng ý với dì rồi sao? Đồng ý làm người mẫu cho dì?" Trần Mỹ Thù nhìn thấy Trác Minh Liệt vẫn đứng sân khấu vui vẻ tiến lên hỏi .
      (bạn hoa: sao ta ghét mụ già này thế chứ)

      "Tiểu Thi đâu?" trầm giọng hỏi.

      " ấy ở dưới sân khấu, tốt lắm Minh Liệt, cháu hãy lập tức chuẩn bị ! Dì rất vui! Đúng rồi cái dây chuyền kia đâu?" Trần Mỹ Thù hỏi.

      "Tôi đưa cho Tiểu Thi rồi !"

      " ? ?"

      nhạc vang lên, hàng loạt người mẫu mặc áo cưới từng bước từng bước nối đuôi ra ngoài, sau đó kéo cánh tay Trác Minh Liệt đến trước sân khấu.

      " Tiểu thư Tiểu Thi xin hỏi dây chuyền cổ là Minh Liệt đưa cho sao?" Mỹ Thù đến trước mặt Tiểu Thi.

      "Đúng vậy" Tiểu Thi nghi ngờ nhìn bà ta, biết bà ta muốn làm gì.

      "Là như vậy, sợi dây chuyền này là thiết kế đặc biệt của tôi để kết hợp với váy cưới, hiểu ? Váy cưới mà thiếu mất linh hồn vốn có, mà theo tôi thấy nó cũng hợp với , nếu thích tôi có thể tặng cho cái khác!"Trần Mỹ Thù cố gắng đem lời ra uyển chuyển hết mức, Tiểu Thi hiểu ý của bà ta vì vậy lấy sợi dây xuống"Sợi dây chuyền này là Trác Minh Liệt lấy được, bây giờ tôi đưa cho ngài , ngài hãy với ấy tiếng giúp tôi?"

      "Thi tiểu thư xin yên tâm!" Trần Mỹ Thù cầm dây chuyền trong tay vui vẻ vào.

      "Tiếp theo chương trình là tác phẩm tâm huyết của nữ sĩ Trần Mỹ Thù - tác phẩm có tên là trăm năm hạnh phúc, nằm trong bộ sưu tập “lương duyên trời định” " Tiếng người dẫn chương trình vừa kết thúc, tấm màn sân khấu liền được kéo lên. Người phụ nữ mặc áo cưới màu trắng đeo mặt nạ xuất ở nơi đó. áo cưới màu trắng đính đầy thủy tinh và trân châu xa hoa. Làn váy dài cả mét tậng tầng lớp lớp như hoa mẫu đơn nở rộ do hai hoa đồng nâng. Trác Minh Liệt có chút kinh ngạc vì kia còn đeo mặt nạ? Trần Mỹ Thù rốt cuộc làm trò quỷ gì.
      Trong tiếng nhạc của hành khúc hôn lễ kia chậm rãi về phía Trác Minh Liệt, sau đó đứng ở bên cạnh , lúc này người Trác Minh Liệt cũng mặc bộ lễ phục màu trắng kết hợp với bộ váy cưới kia, quả là hoàn mĩ.

      Họ đứng cạnh nhau giống như ý nghĩa của bộ đồ đó “ như duyên ông trời định trước”. Mặc dù nhìn thấy mặt kia nhưng khí chất toát ra từ ấy đủ cho người khác cảm nhận thấy, ấy nhất định là người vô cùng xinh đẹp và cao quý.Còn Trác Minh Liệt phải , đẹp như bức tượng hy lạp được mài dũa . Nhìn đến đây, Tiểu Thi chợt cười ra nước mắt, cuối cùng tối nay vẫn chỉ là khán giả mà thôi. thừa lúc mọi người đều bị hấp dẫn, lặng lẽ rời .

      Nhân viên chợt đưa lên cái hộp "Trần nữ sĩ , đây chính là niềm vui bất ngờ dành cho ngài, ngài chỉ cần lấy vật trong chiếc hộp đeo lên tay dâu, là co thể xem khuôn mặt của ấy rồi!"

      Trác Minh Liệt kiên nhẫn mở hộp ra, đồ vật bên trong làm cho bất ngờ, ở nơi Tiểu Thi xa rồi. đột nhiên đưa tay lột mặt nạ người phụ nữ kia xuống, có chút kinh ngạc hỏi" Tại sao lại là ?”
      Ps: thời gian sóng gió bắt đầu.
      Ta băn vằm bọn ngược nữ chính của ta….
      Chương 102 Bí mật năm năm trước
      .
      .
      .
      .
      .
      .
      "Đôi giày kia có thể là của Lâm Thi Ngữ đấy!" Thẩm Tử Quân bị ép đến mức nóng nảy rống lên.
      ,
      ,
      ,,
      hay quá ha ha xong bí mật 1 rồi
      còn tầm 5 sáu cái nữa thôi
      về sau có nhiều em mới lắm há há
      =D =D =D =D =D =D =D =D =D =D =D =D

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 102: bí mật năm năm trước

      có bất kỳ vui mừng nào mà lại là bất mãn.

      "Thế nào? cảm thấy ngoài ý muốn sao?" kia cười hỏi. Trác Minh Liệt xì mũi coi thường.

      "Trác tiên sinh, xin hỏi vị này chính là chủ nhân của Cinderella mà ngài muốn tuyên bố sao?"

      "Đương nhiên là vị tiểu thư này rồi, nhưng Trác tiên sinh còn chưa cưới tiểu thư Hàn Ti Nhã làm vợ!" tay Trần Mỹ Thù kéo Hàn Ti Nhã, tay còn lại kéo Trác Minh Liệt tới trước sân khấu.
      ( mẹ ơi ta thề là ta ghét cái bọn nhận vơ này thế)

      Đột nhiên, Trác Minh Liệt cảm thấy mình bị người khác sắp đặt, dùng lực hất cánh tay Trần Mỹ Thù ra, khách khí hỏi: " Các người đem Tiểu Thi giấu đâu rồi?"

      "Tiểu Thi? sao cả ?" Mặt Trần Mỹ Thù tỏ vẻ vô tội.

      Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, chợt vội vàng chạy ra ngoài.

      "Trác Minh Liệt" Hàn Tư Nhã kêu to.

      " Thi Thi!" Trác Minh Liệt vừa chạy vừa gọi Tiểu Thi, cảm thấy từ khi quen ấy, luôn phải chạy tìm ấy. Vụ án bắt cóc hay dạ tiệc từ thiện cho đến bây giờ.

      "Trác…. Trác Minh Liệt đứng lại!" Thẩm Tử Quân cũng đuổi theo từ hội trường.

      "Thẩm Tử Quân? Tiểu Thi đâu?" nắm bả vai của hỏi.

      "Tôi hỏi , đôi giày kia có được từ nơi nào?" Thẩm Tử Quân hỏi đằng, trả lời nẻo. . . Trác Minh Liệt sắp bị người phụ nữ này làm điên rồi, tại sao ta lại phân biệt được tình hình!" Tôi rảnh cho , tôi thấy Tiểu Thi đâu, tôi muốn tìm !"

      "Tiểu Thi ??? thấy Tiểu Thi, làm sao lại thấy. ấy có người quen ở Hongkong, nhưng phải mau cho tôi biết , đôi giày kia lấy từ nơi nào! Đây là vấn đề vô cùng quan trọng!" Thẩm Tử Quân níu lấy Trác Minh Liệt chịu thả.

      " mau buông tay!" Dù được giáo dục rất tốt nhưng cũng thể chịu được loại người cố tình gây như vậy, Trác Minh Liệt nổi giận.

      "Đôi giày kia có thể là của Lâm Thi Ngữ đấy!" Thẩm Tử Quân bị ép đến mức nóng nảy rống lên.

      Thình lình như có tiếng sấm vang bên tai Trác Minh Liệt, cảm giác lỗ tai của mình nhất định là có vấn đề nếu đầu người phụ nữ này có vấn đề, chuyện này sao lại có thể liên quan đến Lâm Thi Ngữ.

      "Thẩm tiểu thư, mời buông tay, được ? Bây giờ tôi có việc gấp!"

      "Tôi hiểu , tin tưởng nhưng tôi ! Hôm nhật Lâm Thi Ngữ năm năm trước, tôi tự mình tặng cho đôi giày y như vậy!"

      " cái gì? ?" Trác Minh Liệt xoay người lại, trong ánh mắt của có ánh sáng sắc bén dọa người, bàn tay dùng sức bóp chặt cổ tay Thẩm Tử Quân làm cổ tay trắng bệch "Năm năm trước, thánh nào, ngày nào? Ở nơi nào?" hơi. . ." Mười ba tháng sáu! Quán bar Ngày Chín!" Thẩm Tử Quân gân như là run rẩy mà , muốn cũng nguyện ý, suy đoán của mình biến thành .

      "Mười ba tháng sáu… mười ba tháng sáu…." Trác Minh Liệt lẩm bẩm, từ từ buông lỏng tay Thẩm Tử Quân ra, cả người giống như muốn sụp xuống, bởi vì mười ba tháng sáu cũng là sinh nhật , ngày đó ở quán bar Ngày Chín!

      " Trác Minh Liệt, đêm năm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ?" Thanh của Thẩm Tử Quân vô cùng lo lắng và thương cảm gần như muốn khóc lên." biết , đêm đó tôi mời rất nhiều người đến, trang điểm cho Lâm Thi Ngữ rất xinh đẹp và để ấy vào hội trường trước. Nhưng khi tôi dẫn bạn bè vào lại tìm được Lâm Thi Ngữ, bọn chúng tôi đợi ấy lâu nhưng ấy cũng thấy đâu, cuối cùng sau đêm đó tôi cũng gặp lại Lâm Thi Ngữ! Trác Minh Liệt, đôi giày kia , tại sao lại có ?"

      Trong đầu Trác Minh Liệt trống rỗng chẳng lẽ năm năm trước , người cùng cả đêm triền miên lại là Lâm Thi Ngữ? Nếu quả là như vậy cái thế giới này nhất định là điên rồi. Người mộng dắt hồn, lượn hương thơm (chơi đó) lại chính là vợ trước của mình ? ? ? , , nhất định .

      "Chỉ có đôi giày thể ra cái gì cả ? Có lẽ ngày đó, Lâm Thi Ngữ đến đó!" Trác Minh Liệt cắn răng gằn từng chữ .

      "Trác Minh Liệt, tôi chỉ muốn biết, đêm năm năm trước đó làm cái gì?" Thẩm Tử Quân hỏi tiếp.

      "Tôi…" Trác Minh Liệt biết nên làm sao "Chúng tôi xảy ra quan hệ!"

      " ấy…?" Thẩm Tử Quân thuận tay định cho Trác Minh Liệt cái tát nhưng lại bị bắt được.

      "Thẩm tiểu thư, đây là lần thứ hai đánh tôi!Loại chuyện xa xưa nay về sau tôi cho phép đến hay hỏi tôi lần nữa!" Thanh của Trác Minh Liệt lạnh lẽo làm cho Thẩm Tử Quân cứng đơ tại chỗ, đại não tạm thời mất năng lực suy tư, cho đến mất, mới nhớ phải gọi điện thoại cho Tiểu Thi, nhưng điện thoại di động của ấy lại trong tình trạng tắt máy.

      Trác Minh Liệt biết mình làm sao mà tìm được xe, từ khi nghe Thẩm Tử Quân xong, bắt đầu trở nên hoảng hốt. Trong đầu rắm rối thành cục. Trước đây vẫn cảm thấy Tiểu Thi có thể chính là ban đầu đó, bởi vì chỉ có mới vừa đôi giày kia. Nhưng bây giờ nếu kia là Lâm Thi Ngữ, như vậy là phải Tiểu Thi có thể là Lâm Thi Ngữ sao? Chuyện này thể nào, ràng Tiểu Thi và Lâm Thi Ngữ hoàn toàn khác nhau! Đầu Trác Minh Liệt đau muốn nứt ra.

      "Tư Nhã, hoạt động tối nay, bác chuẩn bị hoàn mỹ, nhưng bác cũng cố gắng hết sức. ngờ đường tự nhiên có thêm con kì đà Tiểu Thi gì kia" Buổi chiều Trần Mỹ Thù nhâm nhi cốc cà phê chuyện với Hàn Tư Nhã.

      "Tư Nhã cám ơn bác, khiến ngài mệt mỏi rồi!" Hàn Tư Nhã khẽ mỉm cười "Bây giờ, phải là năm năm trước, cháu tin tưởng thực lực của mình! Trác Minh Liệt nhất định là của cháu!"

      "Bác nhất định đứng về phía cháu!" Trần Mỹ Thù cũng cười "Nhưng con bé Tiểu Thi kia, cháu cũng thể khinh thường! Bác thấy cái nha đầu kia cũng phải là dĩa đèn cạn dầu!"( có ý nghĩa gì)

      "Dầu cạn cháu đập cả đèn!" Nụ cười của Hàn Tư Nhã trở lên trầm. Trần Mỹ Thù nhìn cái gì.

      "Mẹ chúng ta đâu ?" Tiểu Thi cõng Cầu Cầu dọc theo đường cái phồn hoa, thẳng về phía trước.

      "Chúng tôi khu vui chơi có được ?"

      "Mẹ gạt người, buổi tối, khu vui chơi mở cửa" Cầu Cầu ngọng nghịu .

      "Vậy chúng ta ngắm cảnh đêm có được ?"

      Chương 103: bắt đầu mưu

      "Mẹ, tại sao mẹ lại muốn rời khỏi chú Minh Liệt?" Cầu Cầu chợt đưa bàn tay bé ra khẽ vuốt mặt của mẹ, giọng hỏi.

      Tiểu Thi bất đắc dĩ mà cười cười ưu thương, lát sau : " Chờ con trưởng thành, con hiểu!"

      "Nha" Cầu Cầu ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiểu Thi gì thêm, ban đêm gió còn có chút lạnh, nên nó đem thân thể bé dính sát vào lòng mẹ, lấy lòng hỏi: " Mẹ được Cầu Cầu ôm, mẹ có cảm thấy ấm áp hơn chút ?"

      Tiểu Thi vui vẻ mà cười, giống như tất cả những âu lo đều tan biến." Cám ơn con trai, là ấm áp !"

      Trác Minh Liệt liên tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Thi nhưng vẫn luôn người nhận. lái xe dọc theo đường xung quanh khách sạn, ra ngoài đường chính để tìm nhưng vẫn thấy bóng dáng mẹ con . hiểu, tại sao Tiểu Thi lại đột ngột bỏ như vậy chẳng lẽ là bởi vì hanh động của hôm nay quá đường đột? Hongkong lớn như vậy, có thể nơi nào? Hơn nữa còn chưa quen cuộc sống nơi đây, xẩy ra chuyện gì chứ? Vì để phòng điều may, Trác Minh Liệt còn huy động lực lượng của Đồ Long Bang tìm giúp. . ." Mẹ, chúng ta nghỉ ngơi chút " Cầu Cầu vừa nghịch mái tóc dài của Tiểu Thi vừa đề nghị.

      "Được" hai mẹ con tới quảng trường rộng lớn, trong bóng đếm hề có người nào ở đây. Cầu Cầu chạy đến vòi phun nghịch nước.

      Năm, ba người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh nhau, quan sát Tiểu Thi ngừng bàn luận xôn xao: " Các nhìn bên kia xem có phải họ là người mà thiếu chủ muốn tìm?"

      "Hình như là vậy, hay là chúng ta hỏi chút!" Vì thế bọn họ gọi điện cho Trác Minh Liệt thông báo, rồi lặng lẽ tiến về phía Tiểu Thi. Tiểu Thi vừa nhìn thấy có người về phía mình, sợ hãi ôm lấy Cầu Cầu, chạy như điên. Đợi đến khi Trác Minh Liệt đến, xa. Trác Minh Liệt tực giận quay ra mắng to những người kia là đồ vô dụng.

      Tiểu Thi thở hồng hộc chạy vào khách sạn, nhanh chóng ru Cầu Cầu ngủ còn cứ trợn tròn mắt chờ đợi trời sáng. Ngày mai phải nơi nào đây? Tương lai nên làm như thế nào?

      Nhìn Tiểu Thi cứ như vậy mà mất tích, Thẩm Tử Quân giống như rơi vào sương mù, cũng hiểu tại sao Tiểu Thi lại phải ! Đối với ấy, Hongkong là đất nước vô cùng xa lạ, ấy có thể đâu, liệu ấy có sao , nhìn Trác Minh Liệt tìm, vội theo nhưng cũng nhịn được mà cãi nhau với ta. ." Đủ rồi, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ chút xem, Tiểu Thi có thể nơi nào?" Thẩm Tử Quân nhịn được " thấy tôi lo lắng cho ấy hơn à!"

      "Tại sao có thể lo lắng hơn tôi được?" Trác Minh Liệt cau mày.

      "Bởi vì…." Thẩm Tử Quân rất muốn , bởi vì ấy là Lâm Thi Ngữ, tôi là bạn tốt của ấy, nhưng vẫn cố nhịn xuống." Bởi vì ấy là bạn của tôi!"

      "Tôi hỏi , mấy hôm trước ở nước, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao Cầu Cầu lại có người xấu?" Trác Minh Liệt hỏi.

      "A, chẳng lẽ Tiểu Thi rời là bởi vì cái này?" Thẩm Tử Quân bừng tỉnh, hiểu ra "Cầu Cầu bị người ta bắt cóc, sau đó bị treo lên ban công tầng 12, Tiểu Thi rất sợ hãi !"

      Trác Minh Liệt nghe xong, chợt phang gấp thiếu chút nữa đẩy Thẩm Tử Quân ra ngoài"Sao sớm? ?" cắn răng nghiến lợi hỏi.

      "Tiểu Thi cho tôi " Thẩm Tử Quân ủy khuất trả lời "Tôi biết rồi, Cầu Cầu bị bắt cóc sau đó Tiểu Thi lại rời khỏi , nhất định là có người lợi dụng Cầu Cầu uy hiếp ấy được đến gần !" Thẩm Tử Quân chợt trở nên thông minh đứng lên , Trác Minh Liệt đưa ánh mắt bén nhọn hướng ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tử Quân rất đúng nhất định có người uy hiếp Tiểu Thi.

      " , chính là sát tinh của Lâm Thi Ngữ !Bất kể trước đây hay bây giờ cũng thế. Gặp phải như gặp phải xui xẻo!" Thẩm Tử Quân lỡ miệng ra nhưng Trác Minh Liệt lâm vào trầm tư, hề để ý đến.

      Trong khi chờ đợi trời sáng, Thẩm Tử Quân mở điện thoại ra nhận được điện thoại thúc giục về nhà của cha, mà Trác Minh Liệt cũng báo cho cảnh sát tiếp tục tìm kiếm Tiểu Thi.

      "Có lẽ về nhà?" Thẩm Tử Quân tự .

      "Tôi điều tra, tối hôm qua ấy hề về Trung Quốc!" Sắc mặt của Trác Minh Liệt rất kém, tối hôm qua nhất định ngủ ngon.

      Hongkong lớn như vậy, nếu như muốn xuất cho dù là có bản lính như thế nào cũng sử dụng được. Trác Minh Liệt có chút chán nản, thở dài đưa tay buông lỏng cà vạt của mình ra chút.

      "Hai vị sớm như vậy?" Hàn Tư Nhã bưng điểm tâm qua phòng nhìn thấy Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân, nở nụ cười chân thành, thẳng tới chỗ bọn họ, nhưng ai để ý đến .

      "A, tiểu thư Tư Nhã?" Thẩm Tử Quân sợ ta mất mặt vì vậy trả lời có lệ câu.

      "Nghe tối hôm qua Thi tiểu thư mất tích?" tự ý ngồi bên cạnh bọn họ nhưng Trác Minh Liệt lại chợt đứng lên rời . Thẩm Tử Quân cười khô khốc, vốn định hóa giải lúng túng của người phụ nữ kia ai ngờ ta lại rỗi hơi ra điều nay, thôi cũng mau cho lẹ. Hàn Ti Nhã nắm chặt chén cà phê, mười ngón tay sơn đỏ thẫm nắm chặt vào nhau tào thành mảng màu đỏ. ta liều mạng trừng mắt, hất cái chén xuống đất.
      " Tổng giám đốc khi nào ngài trở lại?" Thư ký gọi điện thoại tới "Có tập đoàn muốn hợp tác với công ty!"

      " Hẹn thời gian với bọn họ. Đúng rồi lần trước tôi giao cho kiểm tra camera thế nào rồi?"

      "Chúng tôi kiểm tra toàn bộ và phát toàn bộ Camera đều bị động tay chân!"

      "Được!" Trác Minh Liệt cười lạnh, lại có nhừng gian lận ngay dưới mắt của , là chán sống.

      Thẩm Tử Quân vốn định ở Hongkong thêm mấy ngày, ai ngờ cha lại trong nhà có chuyện quan trọng cần trở về thương lượng. biết có chuyện xảy ra, chỉ có thể mau chóng trở về, rồi mới phát ra là mở Hội Đồng Quản Trị.

      "Hôm nay đề tài thảo luận của Hội Đồng Quản Trị chúng ta là về đề án mới của CEO mới." Thẩm phụ đưa đống tài liệu cho thư kí, bảo họ phát đến tận tay các vị tổng giám ( từ chỉ chung cho các quan cao cấp) của các ban. Thẩm Tử Quân nhận lấy lấy tài liệu ra là dự án của Phùng Thiếu Diễm phải rút ra khoản tiền khá lớn.
      Chương 104 Mộc Mộc bị bệnh nặng

      .......

      "Ba, nơi này Mộc Mộc đau quá" Mộc Mộc cố gắng vén quần áo lên, Trác Minh Liệt vừa nhìn thấy chỗ đó, khỏi hít ngụm khí lạnh.Vết thương này là viết thương cũ của Mộc Mộc nhưng lúc đó nhìn chúng nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ chỗ đó lại xuất những vết loang nổ màu tím, rồi những chỗ u cục, nhìn thấy mà ghê.

      .....
      Nào các chị em....
      hết bình yên rồi chuẩn bị đao gươm và khăn giấy thôi

      đao gươm để chém tiểu tam, chém người ngược Thi tỷ, Quân tỷ,

      Khăn giấy để lau nước mắt khi nhìn Mộc Mộc chiến đấu với tử thần, nhìn 2 chị bị tổn thương nhìn nhưng người bị thương tổn ở đây!!!!!!
      :-( :-( :-( :-( :-( :-( :-( :-(
      Chương 104: Mộc Mộc bị bệnh nặng

      ″ Đổng Trưởng, Phùng Thiếu Diễm vừa mới lên muốn dùng nhiều tiền như vậy để làm gì?" Thẩm Tử Quân hoài nghi hỏi.

      "Trong kế hoạch viết rất, rất ràng!"

      Thẩm Tử Quân nhìn vào nội dung bản kế hoạch, bản kế hoạch này muốn thành thành lập công ty quan hệ xã hội sau đó dùng quan hệ này để hợp tác với hạng mục của Trác thị .

      "Đổng Trưởng, Trác thị chắc là cho chúng ta làm như vậy,nếu muốn cạnh tranh cứ đường chính chính mà làm, sao phải tự làm khó mình!" Thẩm Tử Quân biết Phùng Thiếu Diễm nghĩ cái gì. biết, kế hoạch A của Trác thị có liên quan đến nhiều phương diện, cho nên nếu hợp tác rất phiền phức nhưng nguồn lợi cũng vô cùng to lớn nhưng….

      "Những vị khác có ý kiến gì ?" Thẩm phụ để ý đến lời của con .

      ( ông này cứ ko để ý về sau mất công ty đừng trách)

      "Nếu như CEO có thể cho mang lại lợi ích cho công ty chúng tôi chắc chắn phản đối, huống chi kế hoạch A của Trác thị đúng là khối mỡ lớn, chúng ta tham dự quả là rất uổng phí!" Những người khác cảm thấy cái kế hoạch này rất có tiềm lực vì vậy đều nhất chí phản đối. Thẩm Tử Quân cảm giác có chút kinh ngạc, như vậy phải là lừa gạt sao? Rốt cuộc Phùng Thiếu Diễm muốn làm cái gì đây? Vì chỉ có mình Thẩm Tử Quân phản đối, đa số thắng thiểu số, cho nên kế hoạch của Phùng Thiếu Diễm được chấp nhận!

      "Ba!" Hội đồng quản trị vừa kết thúc, Thẩm Tử Quân nhanh chóng gọi cha lại "Con vẫn hiểu , mọi người có ý gì ở đây!"

      " hiểu là tốt!" Thẩm phụ nhìn con thần bí cười. . ." Chẳng lẽ chúng ta phải đối địch với Trác thị sao?"

      "Con người thể vĩnh viễn sống, kẻ địch thể có vĩnh viễn, bạn bè cùng , chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn!"

      "Ba!"

      "Tốt lắm. Ba còn có việc"

      Nhìn cha rời , Thẩm Tử Quân chợt có cảm giác thầm sợ hãi" Mẹ, chúng ta về nhà sao?" Cầu Cầu ngẩng đầu lên hỏi.

      "Cầu Cầu ngoan để mẹ nghĩ" Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đừơng cái mịt mù sương, cái mịt mù ấy giống như con đừơng của vậy, thành thạo nghề nào, nên làm gì, nên nơi nào đây? Vào lúc nản chí, thất vọng, chợt có bảng quảng cáo lọt vào mắt .Nó cách đây 15 dặm có cửa hàng “Hoa tháng năm” tuyển nhân viên.

      Tiểu Thi mừng rỡ, nhanh chóng chỉnh chu lại trang phục, công việc này nhất định phải có, và lại địa điểm nơi này lại ở nông thôn nên có thể dẽ dàng tránh xa Trác Minh Liệt .

      Vội vàng tìm điện thoại công cộng gọi đến chỗ cửa hàng, kết quả chưa đến mất phút dễ dàng được nhận bởi vì có ai muốn làm công việc đó. . . Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu chen lên xe buýt. Chiếc xe bus chạy nhanh, dọc theo con đường rợp bóng cây xanh, gió thổi qua thoải mái cả lòng người.

      Có lẽ là khoảng nửa giờ sau, con đường cây xanh bắt đầu được các vười hoa thay thế, Tiểu Thi biết sắp đến nơi.

      "Mẹ nhiều hoa!" Cầu Cầu nhìn biển hoa qua cửa kính, vừa nhìn vừa hưng phấn. Hoa đào hồng nhiều như mây, hoa mai trắng nhiều như sương.Cả ngọn đổi như được bao phủ bởi màu đỏ tươi của hoa Đỗ Quyên, vang vọng trong đồi sâu còn có cả tiếng chim hót ngân nga, đây quả là thiên đường của các loài hoa .

      Tới đón thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.

      " chính là người vừa gọi điện thoại?" Thiếu niên nhếch miệng cười, mái tóc như hòa vào gió mà tung bay.Ánh mắt trong như ánh trắng, nàn da trắng nón nhìn cứ y như vậy.

      "Đúng vậy, tôi là Tiểu Thi. Cậu mạnh khỏe" Tiểu Thi cười.

      "Đây là đồi hoa nhà tôi , vì chị tôi lấy chồng cho nên bây giờ bị thiếu người làm….ah đứa bé này?"

      "Cháu là cháu của ấy" đợi giới thiệu, Cầu Cầu cướp lời.

      Tiểu Thi bất đắc dĩ lắc đầu nếu tiểu tử này có lòng như vậy nên tiếp thu tốt .

      "Đúng vậy đây là em trai tôi"

      "Làm tôi giật mình, tôi còn tương là con , còn trẻ thế này…." Thiếu niên ngượng ngùng cười.

      " sao, vậy công việc bây giờ của tôi là cái gì?"
      “A, trước tiên hãy cùng tôi gặp ba tôi" theo thiếu niên,Tiểu Thi vừa vừa ngắm đồi hoa dài vô tận, Cầu Cầu cũng vui vẻ giống như con chim sơn ca, nhưng ở phía xa, trong thành phố sức khỏe của Mộc Mộc hình như được tốt lắm.

      "Tiểu thiếu gia, dạy thôi, chúng ta nhà trẻ" Trợ lý khiêm vú em cẩn thận lật chăn lên nhưng lại thấy Mộc Mộc co rút thành cục, nhìn chằm chằm vào , đôi mắt như hắc ngọc non nớt hỏi: "Lúc nào ba mới trở lại?"

      "Hôm nay hoặc là ngày mai thôi. Dù sao lâu đâu." Trợ lý ôm nó đứng lên mặc quần áo.

      "Tôi muốn" Mộc Mộc đẩy ta ra "Tôi muốn ba"

      "Nhưng đại thiếu gia còn chưa về?" Trợ lý bất đắc dĩ nhìn vị tiểu thiếu gia quật cường phía xa.

      Trợ lý có biện pháp chỉ có thể kiên quyết bế nó lên, ai ngờ tiểu tử kia lại khóc lớn.

      "Tổ tông của tôi ơi, cháu đừng khóc có được ?" Trợ lý cầu khẩn.

      "Đau đau đau đau" Mộc Mộc khóc .

      Trợ lý toàn thân sợ hãi biết nó có ý gì. Đúng lúc ấy Trác Minh Liệt mở cửa vào, trợ lý vừa nhìn thấy bị dọa sợ dám lên tiếng.

      "Ba" Mộc Mộc nhìn thấy ba,mặc kệ chân trần chạy vội tới.

      "Con trai ngoan" Trác Minh Liệt ôm lấy con trai, hôn nụ hôn khuôn mặt nó nhưng lại phát nhiệt độ người Mộc Mộc có chút khác thường, ánh mắt hề vui vẻ mà mệt mỏi, u buồn.

      "Mộc Mộc có phải là có gì thoải mái phải ?"

      "Ba, nơi này Mộc Mộc đau quá" Mộc Mộc cố gắng vén quần áo lên, Trác Minh Liệt vừa nhìn thấy chỗ đó, khỏi hít ngụm khí lạnh.Vết thương này là viết thương cũ của Mộc Mộc nhưng lúc đó nhìn chúng có gì nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ chỗ đó lại xuất những vết loang nổ màu tím, rồi những chỗ u cục, nhìn thấy mà ghê.

      " đến đây!" Trác Minh Liệt gọi trợ lý tới "Vết thương này của Mộc Mộc có thừ bao giờ?"

      "Tổng giám đốc, được hai ngày, Mộc Mộc lại để cho tôi tắm, cho nên tôi biết" Trợ lý hèn nhát .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: mẫu tử liên tâm

      Trác Minh Liệt thêm gì nữa, ôm lấy Mộc Mộc, chạy vội đến bệnh viện.

      "Ba, mẹ đâu?" Mộc Mộc rũ cụp mí mắt, buồn buồn hỏi.

      Trác Minh Liệt bị nó hỏi như vậy, trong lòng bỗng trống rỗng, biết phải làm sao trả lời nó.

      "Mẹ có việc bận"

      "Ba , Mộc Mộc có phải chết?" Nó giống như có chút khô miệng, giọng cũng khàn khàn .

      " được như vậy!" Trác Minh Liệt lớn tiếng khiển trách con trai "Ba để cho con chết!"

      "Ba" Giọng của Mộc Mộc dần dần thấp xuống. Tuy rằng là như thế, nhưng nó vẫn cảm nhận được vòng tay áp của ba. Cuối cùng nó còn là đứa trẻ mà ai muốn nữa rồi. Xe được nửa đường, Mộc Mộc bắt đầu nôn ra, Trác Minh Liệt gấp đến chẳng quan tâm đến gì hết cứ đạp ga mà chạy.

      "Mộc Mộc bình tĩnh chút, sắp tới bệnh viện rồi!" biết con trai bị bệnh gì nhưng là trong lòng luôn có loại dự cảm xấu.

      "Ba, khó chịu" Mộc Mộc nằm xuống bên tay lái phụ của ba,cả người cuộn tròn lại.

      Cuối cùng tới bệnh viện, Trác Minh Liệt ôm nó chạy thẳng tới phòng cấp cứu.

      "Bác sĩ mau khám bệnh cho con tôi!"

      "Được, nhưng tiên sinh làm phiền ra bên ngoài chờ chút!"

      "Các ông nhanh lên chút! Nhanh lên chút, cứu con trai tôi!" Trác Minh Liệt nắm chặt bả vai bác sĩ buông. . ." Tiên sinh đừng kích động chúng tôi cố gắng hết sức!"

      Mộc Mộc bị đẩy vào phòng cấp cứu, trong đầu Trác Minh Liệt trống rỗng, ngồi xuống.

      Mười lăm phút sau cấp cứu kết thúc. Bác sĩ ra.

      "Bác sĩ, con tôi sao rồi?"

      "Tiên sinh, ngài nên gấp, đứa bé chỉ bị thương ngoài da, có gì đáng ngại!"

      Nghe thấy lời của bác sĩ, Trác Minh Liệt mới thở phào nhõm.

      "Ba" cấp cứu vừa kết thúc, Mộc Mộc lại ầm ĩ đòi ba, y tá chỉ có thể ôm nó ra ngoài.

      "Tiên sinh chúng tôi chuẩn bị xong xuôi phòng bệnh cho bé, làm phiền ngài trấn an bé chút!" Y tá bế Mộc Mộc giao cho Trác Minh Liệt.

      "Con trai, sao rồi." bế con trai vào trong lòng, nhàng vuốt khuôn mặt nhắn của con.

      "Ba, khi nào mẹ mới tới thăm con" trong đôi mắt của Mộc Mộc phát ra loại ánh sáng kỳ quái khiến Trác Minh Liệt cảm thấy phải kinh hãi. . trong lòng lo lắng khẽ an ủi con : " Chờ Mộc Mộc hết bệnh, mẹ tới thăm con"

      "Nhưng…" Nó vùi đầu ở trong ngực Trác Minh Liệt, Trác Minh Liệt cảm thấy nhiệt độ người nó vẫn chưa khôi phục như bình thường.

      "Nhưng nếu như Mộc Mộc khỏi sao?" Nó bỗng nhiên lại , tuy còn tuổi nó lại có thể ra những lời như vậy, Trác Minh Liệt nghe xong, trong lòng lạnh lẽo cả mảnh.

      " được như vậy!" Trác Minh Liệt nắm tay của nó làm bộ như có vẻ tức giận. Mộc Mộc giấu mình trong ngực của ba thêm gì nữa. Khi còn ở nhi viện nó từng bị như vậy, vì thế mà nó rất sợ , nó sợ được nhìn thấy ba mẹ lần nào nữa.Trác Minh Liết cũng biết điều đó vì vậy cũng hết sức an ủi, cổ vũ tinh thần cho con, nhưng đến buổi tối , bỗng nhiên nó lại chìm vào cơn hôn mê sâu.
      Lần thứ hai Mộc Mộc bạu đẩy vào phòng cấp cứu , khi đóTrác Minh Liệt biết bệnh của nó cũng phải là căn bệnh đơn giản của trẻ con nữa rồi. phải chuẩn bị cẩn thận mới được.

      Đến mãi lúc trời sáng, các bác sĩ mới mệt mỏi ra khỏi phòng cấp cứu.

      "Bác sĩ con tôi sao rồi?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.

      "Tiên sinh, tình hình của con phải rất lạc quan, chúng tôi hi vọng chuẩn bị tư tưởng tốt. Kết quả chẩn đoán bệnh cụ thể đến buổi trưa mới có, có lẽ phải đợi thêm chút" Giọng của bác sĩ rất trầm trọng, lần đầu tiên Trác Minh Liệt cảm nhận được như thế nào gọi là khủng hoảng.

      "Xấu nhất là gì?" Trác Minh Liệt nắm chặt tay thành quả đấm, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi .

      "Bệnh máu trắng!" Giống như bị người cầm gậy đánh đòn đau Trác Minh Liệt lung lay đứng vững. Bệnh máu trắng là loại bệnh đáng sợ đến mức nào. Mộc Mộc đáng như vậy , hiểu chuyện như vậy làm sao lại có thể bị mắc căn bệnh nay.

      " !" quả quyết.

      "Tiên sinh, hãy bình tĩnh chút, kết quả cuối cùng còn chưa có , con có khi chỉ đơn giản là cảm sốt tồi!" Bác sĩ an ủi nhưng sao có thể lường trước được kết quá đây.

      Hongkong , tại đồi hoa Tiểu Thi chăm sóc cho hoa, ở phía xa xa Cầu Cầu chạy đuổi theo bươm buớm.

      "Mẹ, con tặng mẹ cái này" Cầu Cầu vội chạy tới, hai tay chắp sau lưng.

      "Cầu Cầu, con phải là em trai mẹ sao?" Tiểu Thi ranh mãnh giễu cợt nó "Tại sao còn gọi là mẹ?"

      "Tiểu Thi, Cầu Cầu có quà cho chị" Cầu Cầu làm dáng vẻ quan , từ trong tay lấy ra con bươm bước bị gãy cánh.

      Tiểu Thi nhìn khuôn mặt nhắn của nó bị bôi bẩn như con mèo hoang, mắt chắm chú nhìn con bướm gãy cánh trong tay, chợt nhịn được cười lớn.

      Cầu Cầu chán nản ném bươm buớm , buồn buồn vui .

      "Cầu Cầu?" Tiểu Thi cảm thấy có thể động đến lòng tự ái của nó " xin lỗi nha"

      "Mẹ, lúc nào chúng ta mới trở về? Con muốn gặp Mộc Mộc, con muốn cùng cậu ấy còn có cả chú Minh Liệt cùng nhau tắm rửa" Cầu Cầu chợt đứng lên, ánh mắt tràn đầy nhớ nhung, lòng của Tiểu Thi giống như nước sắp vỡ đê, lời của Cầu Cầu đem lớp mặt lạ kiên cường mấy ngày qua của đập vỡ, bỗng oa khóc.

      "Mẹ khóc" Cầu Cầu dùng bàn tay non nớt lên lau mặt cho mẹ, nhưng tay nó lại bẩn kết quả làm mặt mẹ nó cũng thành con mèo hoang.

      "Cầu Cầu" Tiểu Thi sao lại muốn trở về nhưng là vì an toàn của Cầu Cầu chỉ có thể cố gắng kiềm chế mà ở lại.

      "Ba, rốt cuộc khi nào mẹ mới tới thăm con?" Mang bệnh nên quyết định của Mộc Mộc càng thêm mãnh liệt hình như thấy Tiểu Thi là tâm nguyện cuối cùng của nó. Trái tim Trác Minh Liệt như bị đao cắt thành ngàn mảnh, nhưng lại biết làm sao để trả lời nó.

      "Mẹ" Mộc Mộc thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng mơ hồ, lúc tỉnh táo liền ngừng gọi mẹ, Trác Minh Liệt bất đắc dĩ thúc giục người bên Hongkong mau chóng tiếp tục tìm kiếm Tiểu Thi.

      PS:khổ cứ đăng hai hố liền là lại bị nhầm hic, xl mọi người
      Mộc Mộc Cầu Cầu của tỷ , Thi Thi cũg mạnh mẽ ra phết nhỉ bít mình ko có nơi nào để vậy mà vẫn cố gắg thoát khỏi nơi đó :number1: chị mau về Mộc Mộc đg cần chị lắm đó :hixhix:
      thanks edit
      Chương 106: Thẩm Tử Quân gặp nạn

      11h 30’ trưa,
      Cuộc họp của chuyên gia kết thúc, Trác Minh Liệt bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc.

      “Trác tiên sinh, chúng tôi lòng chia buồn với , con của bị bệnh máu trắng!”

      Trong đầu Trác Minh Liệt nổ oanh cái, cảm giác hình như mình bị mất thính giác.

      “Trác tiên sinh, chúng tôi cố hết sức cứu chữa cho Mộc Mộc. Tình trạng của đứa bé bây giờ có thể coi như là ổn định, chỉ cần tromg thời gian cho phép, tìm được cốt tủy thích hợp Mộc Mộc có thể cứu!”

      Câu tiếp theo của bác sĩ cũng thể làm cho Trác Minh Liệt bình tâm hơn. Đối với căn bệnh máu trắng này, rất sợ hãi vì trước đây em trai của cũng vig căn bệnh này mà chết.
      “Tỷ lệ tìm được người hợp tủy là bao nhiêu?” Trác Minh Liệt ổn định lại thanh. . .
      “Nếu như Mộc Mộc có chị em khoảng 25% , nếu có mà tìm ở ngoài cái này rất khó ” bác sĩ thở dài.

      Bên ngoài, mặc dù ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại lại hề cảm nhận được ấm áp, và hy vọng.

      Mộc Mộc là nhi, phải đâu để tìm chị em của con đây? Trác Minh Liệt tuyệt vọng, chỉ có thể thử tìm vận may trong số những người xa lại vậy.

      “Chúng tôi đưa tư liệu con trai của đến kho cốt tủy Trung Hoa và thế giới và cũng mong Trác tiên sinh hãy tích cực phối hợp tìm kiếm người để việc cứu Mộc Mộc được nhanh chóng!” Bác sĩ khích lệ Trác Minh Liệt nhưng vẫn bi thương khác thường. . . Từ phòng ra Trác Minh Liệt biết làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc. Giả sử tìm được tủy hợp lý, vậy đứa bé này chẳng phải biến mất sao, điều này làm sao chịu nổi .

      “Ba…” Mộc Mộc mang bệnh nên phút cũng muốn rời xa .

      Trác Minh Liệt vừa an ủi con trai vừa gọi điện thoại đến công ty thông báo cho trợ lý chuẩn bị hội nghị triệu tập khẩn cấp.

      “Tất cả mọi người trong công ty đều phải đến bao gồm nhân công vệ sinh!”

      “Tổng giám đốc xảy ra chuyện gì?” Trợ lý cả kinh thất sắc,việc tập hợp này chỉ có khi công ty xảy ra chuyện khẩn cấp.

      “Hãy bớt nhảm , làm theo lời của tôi!” Trác Minh Liệt gì thêm, cúp điện thoại xuống, tiếp tục an ủi Mộc Mộc.

      Tổng công ty Thẩm thị, vì hoài nghi cách làm của Phùng Thiếu Diễn cho nên Thẩm Tử Quân muốn trực tiếp gặp ta để ràng.

      “Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc có mục đích gì?” Thẩm Tử Quân lạnh lùng hỏi.

      “Đại tiểu thư, nơi này là công ty phải là phòng làm việc của tôi, đột nhiên xông tới như vậy là tốt sao?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng .

      “Tốt chúng ta ra ngoài chuyện.”

      Hai người đếm chỗ để xe.

      “Có phải mưu gì ?” Thẩm Tử Quân hỏi.

      “ Đều do người nhà họ Thẩm quyết định, nếu có mưu cũng phải là mưu của tôi, nên muốn hỏi nên hỏi ba chứ, có phải ?” Phùng Thiếu Diễm châm chọc cười, trong mắt nhìn Thẩm Tử Quân có vẻ thông minh mà quả ngu ngốc vô cùng.

      “Tốt phải , tôi tất cả mọi chuyện cho Trác Minh Liệt!” xong Thẩm Tử Quân quay người muốn , nhưng Phùng Thiếu Diễm chợt chắn trước mặt .

      “Bây giờ cho biết chính là hại chết cha ! Mà nghĩ ta tin sao?” Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát, Thẩm Tử Quân từng bước lui về phía sau, chợt chân trượt, tiếng hét to mốt tiếng ngã xuống cầu thang!

      .

      ps: Đợt này chắc tầm 3-4 / chương 1 tuần

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 107: Biết được tin

      Trong nháy mắt rơi xuống kia Thẩm Tử Quân như mơ hồ nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm mỉm cười cách quỷ dị, thậm chí có cảm giác ta tình đẩy xuống, nhưng tất cả những nghi vấn đó đều bị ngăn lại, cơn đau nhức kịch liệt ập đến, sau đó hoàn toàn mất ý thức. Máu tươi dính ướt mái tóc đen của giống như đóa hoa mâm sôi nở rộ. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Quân ngã xuống, trong mắt PhùngThiếu Diễm xẹt qua tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó biến mất tung tích. lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện, rồi xuống bế lên.

      Khi ông Thẩm biết con mình bị thương cũng lập tức chạy tới bệnh viện.

      " Thiếu Diễm có chuyện gì xảy ra?" Thẩm phụ hiểu, sau khi con chạy đến công ty lại bị ngã như vậy.

      " xin lỗi bác Thẩm Thẩm, Tử Quân tới công ty tìm cháu để hỏi xem kế hoạch kia cháu có miu gì , sau đó bị kích động rồi ngã xuống, là lỗi của cháu!" Phùng Thiếu Diễm hiểu có lúc ra chân tướng còn tốt hơn dối nhiều.

      "Đứa này luôn cố tình gây !" Quả nhiên ông Thẩm đẩy lỗi lầm lên người con .

      lúc sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu ra, mặt nặng nề.

      "Ai là người thân bệnh nhân?"

      "Tôi là cha ấy!"

      " Đầu bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể biến thành người sống đời sống thực vật!" Bác sĩ mà mặt có biểu cảm gì. . . Ông Thẩm phụ vừa nghe xong lời bác sĩ , chịu nổi. Con ông chỉ ngã chút làm sao có thể thành người thực vật được.
      "Bác sĩ con của tôi biến thành người sống đời sống thực vật sao?Có nhầm lẫn gì ở đây ?"

      "Tiên sinh, chúng tôi là là chỉ có lẽ, bây giờ bệnh nhân vẫn còn trong giai đoạn quan sát, nếu như mấy ngày sau ấy tỉnh lại có vấn đề gì còn ông hay chuẩn bị tinh thần trước chút!"

      Cả người ông Thẩm lắc lư mấy cái thiếu chút nữa té xỉu. Ông chỉ có mỗi con bảo bối, nếu con phải sống cuộc sống thực vật ông làm sao có thể sống đây? Phùng Thiếu Diễm còn dáng vẻ lãnh khốc như thường ngày, cũng nhàng an ủi ông.

      Vào lúc đó tại hội trường Trác thị tập chung tất cả các nhân viên lại, Trác Minh Liệt đứng ở lan can tầng hai, vẻ mặt nghiêm túc.Khuôn mặt thay đổi nhìn bao quá tất cả mọi người, làm cho trong lòng họ cảm thấy như có cơn gió từ Bắc Cực thổi qua.Tất cả những khuôn mặt quen lạ này liệu có ai có duyên với con ?

      "Các vị hôm nay tôi cho mời tất cả mọi người đến đây phải là vì chuyện của công ty, đó là chuyện cá nhân của tôi!" Sau khi lời của Trác Minh Liệt vang lên, tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, hiểu tổng giám đốc có việc gì mà giả quyết được lại phải nhờ đến họ.
      "Các vị cũng biết, tôi có nhận nuôi đứa bé, giờ con tôi bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, cho nên Trác Minh Liệt tôi thỉnh cầu các vị giúp tay, làm ơn hay đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy có hợp với con trai tôi ! Tất cả các chi phí công ty thanh toán!"

      Dưới lầu xôn xao cả khoảng trường, rất nhiều người bị tình cảm của Trác Minh Liệt dành cho con làm cho cảm động . . Dưới cái nhìn của họ luôn luôn là tổng giám đốc vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc, nhưng lần này người cha tốt, vô cùng tốt.

      "Tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi luôn sao?." Đám người rối loạn lên.

      " cần, mọi người chỉ cần đợi ở đây, tôi liên lạc với bệnh viện họ đến đây !" Trác Minh Liệt rất cảm động.

      "Tiểu Thi!" từ đàng xa của đồi hoa thiếu niên kích động chạy đến " đến lúc nghỉ trưa! vào nhà nghỉ ngơi !"

      "Tuấn Huyên, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi là chị!" Tiểu Thi chống nạnh cố làm tức giận .

      "Nhưng xem, đứng cùng tôi nhìn cũng hơn tôi được tuổi nào ?" Tuấn Huyên ủy khuất : " Tại sao tôi phải gọi là chị ?"

      "Đánh giá bằng mắt là chuyện , thực tế là chuyện khác!"

      "Tốt lắm, nhanh lên !" Tuấn Huyên cố ý sang chuyện khác, dẫn Tiểu Thi và Cầu Cầu đến nhà ở đồi hoa.( Hoa: thích nhỉ cả cái nhà ở đồi hoa!!!!!! <3)

      Tiểu Thi vừa vào nhà nhìn thấy TV phát về buổi họp báo đêm đó .

      " Tại buổi họp báo của Trần nữ sĩ Tổng giám đốc Trác thị -Trác Minh Liệt tuyên bố tiểu thư Hàn Ti Nhã chính là chủ nhân của tác phẩm Cinderella ! Đêm đó, Hàn tiểu thư và Trác tổng cùng nhau khoác lên bộ “ lương duyên trời định” của Nữ sĩ, liệu đây có phải là điểm báo cho tiệc rượu sắp đến !"Nhìn Trác Minh Liệt trong màn hình cười nụ cười ưu nhã làm Tiểu Thi bỗng hoảng hốt.

      "Có tin đồn vào năm năm trước Trác tổng từng cưới , nhưng hôn nhân này nhanh chóng tan vỡ"

      "Người này là có bệnh !" Tuấn Huyên bất mãn mắng. Lại bị cha hung hăng gõ cái "Nhóc con đừng lung tung, có biết đây là ai ?"

      "Người nào ? ta là ai mắc mớ gì tới con ?" Tuấn Huyên quật cường hỏi ngược lại. Cha liếc cậu cái thêm gì nữa.

      "Bây giờ là thông báo mới nhất, chín giờ sáng hôm nay, tiểu thư của tập đoàn nổi tiếng Thẩm Thỉ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, giờ năm bệnh viện biết tình hình ra sao!"

      "Thẩm Tử Quân! !" Tiểu Thi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Thẩm Tử Quân tring ti vi khẩn trương đứng lên "Tại sao Thẩm Tử Quân có thể bị tai nạn?" Suy nghĩ của có chút tập trung "Mẹ, đó là Tử Quân sao?" Cầu Cầu cũng nhận ra Thẩm Tử Quân.

      Tiểu Thi lặng lẽ nhìn nó ý bảo Cầu Cầu hãy lập tức ngoan ngoãn thêm nữa.

      kéo Cầu Cầu chạy ra bên ngoài định ổn định lại tinh thần, ai ngờ đợi khi quay lại ti vi lại phát ra tin tức khiến cả trái tim cũng treo lên.

      "Cũng trong lúc đó Trác thị cũng xảy ra chuyện lớn. Tổng giám đốc Trác Minh Liệt vì cứu con trai mà tập hợp toàn bộ nhân viên để kiểm tra máu xem có ai có tủy phủ hợp với con . Nghe con nuôi của Trác tổng tên là Mộc Mộc mới được 4 tuổi nay được xác nhận là bị bệnh máu trắng"

      Trong nháy mắt Tiểu Thi cảm giác mắt mình bị hoa lên, nắm chặt tay Cầu Cầu mới có thể đứng vững.
      "Mẹ, Mộc Mộc…." Cầu Cầu cũng nghe được tin tức mặc dù nó biết bệnh máu trắng là cái gì bệnh nhưng nó hiểu Mộc Mộc bị bệnh hơn nữa là bệnh rất nghiêm trọng.

      Tiểu Thi thể tin vào lỗ tai của mình, đứa bé đó đáng như thế sao lại có thể mắc căn bệnh đó? Cái thế giới này tại sao lại công bằng như vậy.

      "Mộc Mộc ngã bệnh, chúng ta thăm cậu ấy được ?" Cầu Cầu giọng hỏi.

      Tiểu Thi kiềm chế nước mắt của mình, ôm Cầu Cầu chạy tới căn phòng của mình.
      Chương 108


      "Mẹ, Mộc Mộc biết mẹ rất thương Cầu Cầu nhưng Mộc Mộc rất thích mẹ, bây giờ Mộc Mộc ngã bệnh ngày ngày đau đau. Nhưng con hề khóc bởi vì ba chỉ cần Mộc Mộc khóc, khỏe lại là có thể nhìn thấy mẹ. Trước kia ở nhi viện Mộc Mộc rất muốn có người mẹ......."

      "Mộc Mộc có lẽ chết ở nhi viện , Mộc Mộc nhìn thấy có bạn chết ở đó cho nên Mộc Mộc rất sợ, mẹ, mẹ mau tới đây thăm Mộc Mộc ,con lại cùng với ba, với Cầu Cầu tắm chung, chơi chung!"

      :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :