1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 79

      Edit By Fijian

      Buổi sáng Lạc Tư như thường lệ đến công ty làm việc, chỉ còn Uyển Uyển cùng Hách Liên Doanh Doanh trong nhà.

      biết tại sao Hách Liên Doanh Doanh lại gặp Lạc Tư, vì sao lại đồng ý để Hách Liên Doanh Doanh ở trong căn nhà của hai người, nhưng điều này Uyển Uyển muốn biết.


      Như mọi ngày Uyển Uyển ngồi bên bệ cửa sổ tựa mặt vào, thủy tinh mát lạnh áp vào da thịt, người khoác cái chăn mỏng, bên trong là bộ quần áo nàng mặc hôm ở du thuyền cùng Lạc Tư.

      Nàng vẫn còn cảm thấy chua xót, vẫn còn cảm thấy tổn thương sâu sắc, trong lòng chỉ có thể tìm lại những kí ức ngày xưa để an ủi ban thân. Bắt đầu từ năm đó, nàng cũng dám ở trước mặt Lạc Tư nhắc tới chữ “, cho dù nên đến vạn kiếp bất phục. Nhưng đáng buồn hơn, bản thân lại dám với .

      Nhìn xe Lạc Tư từ từ rời khỏi cửa biệt thự, nàng mới từ bệ cửa sổ leo xuống, nhìn đồng hồ xem ra lại đêm mất ngủ. Gần đây, tình trạng mất ngủ xảy ra ngày càng nhiều, đối với sức khỏe của nàng ảnh hưởng tốt.

      Đột nhiên tiếng chuông vang lên. tính đến bên giường nghỉ ngơi, Uyển Uyển lại xoay người chậm rãi bắt lấy điện thoại.

      “alo

      Bên đầu dây kia, Hannah thoáng lộ vẻ mệt mỏi: “Uyển Uyển, bây giờ ở đâu? Có thể đến chỗ tôi ?”

      Nghe giọng Hannah khản đặc, Uyển Uyển rùng mình, lập tức nhăn mặt: “Hannah, làm sao vậy? Đừng dọa tôi!”

      “Uyển Uyển, tôi”

      Điện thoại bên kia truyền đến tiếng khóc dù chủ nhân cố gắng kìm lại, tâm Uyển Uyển thắt lại, tận lực ổn định bản thân: “Hannah, đừng khóc, hít sâu vào. Tôi lập tức tới tìm , ở đâu?”

      “Là quán cà phê chúng ta gặp nhau lần trước, tôi biết nên làm gì bây giờ?”

      Uyển Uyển gật đầu, lấy áo khoác từ trong tủ, tay cầm điện thoại trấn an: “Ổn rồi Hannah, hãy nghe tôi , ở đó chờ tôi, tôi qua ngay, ngàn vạn lần được bỏ , được ?”

      Hannah gật đầu giọng khàn khàn : “Được, tôi hứa”

      Bỏ điện thoại xuống, Uyển Uyển suy nghĩ biết có nên gọi Ngải Đức . Dù sao thể trạng của Hannah và mình cũng giống nhau, đều bị bệnh tim rất nặng, còn Ngải Đức lại là cao thủ về phương diện này. Vạn nhất Hannah xảy ra chuyện, ít nhất có Ngải Đức ở đó ứng phó.

      NHanh chóng gọi điện cho Ngải Đức, bên đầu dây kia vừa bắt lên : “alo? Là Hannah sao? Hannah?

      Nghe giọng của Ngải Đức cũng mệt mỏi lo lắng như thấy, Uyển Uyển nhàng thở ra, xem ra lần này Hannah và Ngải Đức lại cãi nhau.

      Ngải Đức, là tôi, Hách Liên Uyển Uyển. Tôi vừa nhận được điện thoại của Hannah hình như ấy khóc.

      Nàng còn chưa xong nghe tiếng gầm của Ngải Đức: “ ấy tại ở đâu?”

      Giọng của nam nhân trầm thấp thô lỗ vang lên bên tai, Uyển Uyển siết chặt lấy ngực, sợ trái tim bị dọa chết khiếp.

      ấy tại ở quán cà phê chúng ta gặp lần trước, tôi bảo ấy chờ”

      “Được, tôi lập tức tìm ấy’

      Trước khi Ngải Đức cúp máy, Uyển Uyển đột nhiên gọi lại: “Ngải Đức!”

      Ngải Đức ngừng lại: “Chuyện gì?”

      Uyển Uyển suy nghĩ lát rồi : “ xác định khi xuất sợ Hannah lập tức bỏ chạy sao?”

      Quả nhiên bên kia lên tiếng. Tuy biết nội tình, nhưng Uyển Uyển cũng đoán được vài phần, nếu Hannah khóc chắc chắn chuyện xảy ra có liên quan đến Ngải Đức. Lúc Hannah gọi điện giọng rất bàng hoàng, có lẽ tại ấy muốn gặp Ngải Đức.

      Cho nên xuất lúc này phải lúc.

      Lát sau, giọng đầy suy sụp của Ngải Đức vang lên: Tôi bây giờ phải làm sao?”

      Uyển Uyển nghĩ lát rồi : “ có biết nhà tôi ? Bây giờ lập tức tới đây. Chúng ta cùng , tôi chuyện với Hannah”

      “Được tôi lập tức sang đó”– Trước khi tắt điện thoại, Ngải Đức chân thành : “Hách Liên, cảm ơn

      Uyển Uyển lắc đầu : “ nhanh lên, tôi chờ

      Nhanh chóng thay đồ, Uyển Uyển ngang qua phòng khách. Hách Liên Doanh Doanh xem tivi, nhìn thấy Uyển Uyển hai tay liền khoanh lại, khiêu khích : “ nữ, muốn đâu? phải là gặp tình lang chứ?

      Bước chân Uyển Uyển trong nháy mắt dừng lại, sau đó lại tiếp tục bước . Hách Liên Doanh Doanh nghiến răng, đôi mắt thâm sâu bất định lóe ra vài phần ngoan độc.

      Nghe tiếng từ phòng khách, Mary tư nhà ăn ra: “Hách Liên Tiểu thư, còn sốt như thế mà muốn đâu?”

      Uyển Uyển quay đầu lại kịp nhiều lời: “Mary, tôi có chuyện quan trọng cần ra ngoài, hôm nay thể đưa cơm cho Lạc Tư, nếu thư kí có gọi tới tôi khỏe”

      “nhưng, Hách Liên tiểu thư!”

      Bóng người Uyển Uyển di xa, Mary đứng tại chỗ bất đắc dĩ khẽ thở dài.

      Ngải Đức rất nhanh tới, Uyển Uyển liền leo lên xe lập tức khởi động. Tiếng xe thể thao gầm rú phát ra tiếng on gong, như mũi tên rời khỏi cung lao đường. Tốc độ xe vượt quá mức tốc độ lái xe thường ngày của của Uyển Uyển.

      Nghe bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc, Ngải Đức mới nhận ra Uyển Uyển tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

      Uyển Uyển quay đầu nhìn trấn an, moi tái nhợt, khẹ lắc đầu: “Tôi sao, bây giờ quan trọng nhất la tìm Hannah”

      Chưa tốn đến nửa thời gian, xe thê thao dừng ngay trước cổng quán cà phê. Xuống xe, Uyển Uyển mới nhận ra bầu khí xung quanh có gì đó rất lại. Quán cà phê này lúc nào cũng náo nhiệt đắt khách, bây giờ lại chẳng thấy ai trừ người phục vụ và người làm vệ sinh.

      Uyển Uyển tiến đến trước cửa, hỏi người phục vụ: “ ngại quá, xin cho hỏi có thấy nữ sinh xinh đẹp rất gầy ở đây chờ ai đó ?”

      Nười phục vụ gật đầu: “ nữ sinh tóc dài đen hình như bị bệnh. ấy mới vừa ngất xỉu được mang vào bệnh viện”

      Uyển Uyển ngây cả người, còn chưa kịp gì, Ngải Đức xông lên, nhưng hung thần túm lấy áo người phục vụ quát: ấy bị đưa vào bệnh viện nào?!”

      Người phục vụ bị dọa đến sửng sốt, lắp bắp : “Bệnh viện trung ương”

      đợi xong, Ngải Đức kéo Uyển Uyển lên chiếc xe thể thao như gió bão phóng .

      nhất định rất Hannah. Tình , có thể khiến cho nam nhân phong lưu giờ phút này cắn môi, hai tay run rẩy nắm lấy bánh lái.

      Uyển Uyển cũng khẽ rung động, tay nắm chặt bàn tay .. Giống như bị tay nàng làm bỏng, Ngải Đức cả người chấn động, nhìn vẻ mặt thân thiết của Uyển Uyển nhìn mình.

      “Hannah sao, đừng lo. Cả còn luống cuống, ai chăm sóc ấy?”

      Giọng mềm mại nhưng lại như chùy gõ mạnh đánh sụp sử khẩn trương của . Hít sâu, Ngải Đức trấn tĩnh lại. Lúc nhìn về phía Uyển Uyển, đôi mắt hẹp dài như phượng bí ấn nhìn Uyển Uyển cười.

      : “Hách Liên, tôi tin 18 tuổi. so với tôi còn chính chắn hơn”

      Uyển Uyển nhàn nhã cười: “Bởi vì tôi biết lo lắng cũng thể giải quyết được vấn đề gì. là chỗ dựa của Hannah, nên tuyệt đối thể suy sụp”

      Ngải Đức gật đầu chuyên tâm lái xe.

      Lúc ở xe, Uyển Uyển liên hệ với chú Lê, chú Lê nhanh chuẩn đoán bệnh tình của Hannah, Chú Lê thăm dò ngay. Lúc tới bệnh viện, chú Lê đợi sảnh, nhìn thấy Uyển Uyển cùng Ngải Đức ở chung chỗ liền ngạc nhiên : “Đã tra ra được, tại trong phòng cấp cứu phẫu thuật, lúc đưa tới bị mê sảng, còn có ý thức, nên nguy hiểm tính mạng”

      Nghe chú Lê xong, Uyển Uyển nghe được tiếng thở phào của nam nhân bên cạnh. theo Chú Lê, ba người tới phòng cấp cứu đừng ngoài chờ lo lắng.

      Ngải Đức tựa vào vách tường, đôi mắt xinh đẹp như hoa đào lúc này lại ửng đỏ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đỏ ở trước phòng, hai tay nắm chặt.

      Uyển Uyển đến bên cạnh : “Nếu lo cũng có thể vài xem thế nào, dù sao cũng là bác sĩ”

      Ngải Đức quay đầu lại kinh ngạc nhìn Uyển Uyển, giống như từ trong suy nghĩ ra, cười khổ lắc đầu: “ tôi sợ bản thân mất khống chế, cho nên tốt nhất vẫn là đứng đây chờ”

      Uyển Uyển gật đầu rồi do dự hỏi: “Giữa ấy xảy ra chuyện gì?”

      Biết Uyển Uyển muốn hỏi chuyện gì, Ngải Đức chua xót : “Tôi cầu hôn ấy”

      “Sao?!”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 80

      Edit By Fijian

      cầu hôn ấy?!”

      gương mặt tái nhợt của Uyển Uyển xuất kinh ngạc, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng ngờ mâu thuẫn giữa hai người chính là Ngải Đức cầu hôn Hannah?


      Ngải Đức gật đầu khóe miệng hơi chua xót, than hình cao lớn tựa vào tường, có chút vô lực có chút suy yếu.

      Bệnh tình của Hannah ngày nặng thêm, so với còn nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi rất bối rối, biết nên làm gì, nhìn ấy ngày mất ngủ, càng ngày càng yếu …… tôi.” hít sâu. “Tôi muốn mất ấy. Hách Liên, biết ? Hannah là tất cả với tôi, từ khi tôi biết ấy, cũng là lúc biết được ấy là toàn bộ sinh mệnh của tôi.”

      Ngải Đức nâng mắt lên, đôi mắt sáng quắc màu rám nắng đầy tơ máu nhin về phía phòng giải phẫu đối diện, ánh mắt xa xăm, giống như xuyên qua lớp kính là nhìn thấy bản thân mình”: “Hannah rất thich kết bạn, nhưng bởi vì biết trong tương lai mình sớm ra , cho nên sợ hãi tình cảm, sợ khiến người khác thích mình, lúc bản thân chết , khiến người còn sống đau khổ. Cho nên ấy trốn tránh xã hội, trốn tránh mọi người. Bởi vì như thế tôi luôn phải che dấu tình cảm, giả vờ phong lưu, khắp nơi tán , cùng ở với nữ nhân lêu lổng, giống như tôi căn bản quan tâm đến Hannah. Nhưng mà đến cuối cùng tôi ấy bao nhiêu chỉ có tôi mới biết được.”

      Đôi mắt đen của Uyển Uyển trở nên mềm mại nhìn Ngải Đức, đến bên cạnh duỗi tay đặt lên vai trấn an. mỏi mệt nhìn về phía Uyển Uyển, cả người nghiêng , tựa đầu lên vai Uyển Uyển.

      “Tôi rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải ngụy trang bản thân”

      Uyển Uyển gật đầu, cũng hiểu được điều Ngải Đức : “Phải, mỗi ngày giả vờ thích người, rất khó”

      Thời gian im ắng trôi qua, biết bao lâu, bên ngoài phòng phẫu thuật có hai người đều chìm vào suy nghĩ, trong lòng lại lo lắng cho Hannah.

      Trước mắt, người đàn ông này còn là Ngải Đức mà nàng gặp qua. Ngải Đức trước kia luôn mang theo lớp mặt nạ chói sáng, đôi mắt hẹp dài lúc nào cũng cho biết đó là kẻ phong lưu.

      Nhưng ai có thể nhận ra, khi lớp mặt nạ rũ bỏ, cất giấu bên trong đó là đôi mắt chân , sâu, thâm tình. Hannah nhưng dám , tựa như nàng Lạc Tư, dùng cả hơi thở để , bất luận là hoa đào nở đầy sân, hay băng tuyết ngàn năm che phủ, tình này cũng đổi. Nhưng nàng vĩnh viễn thể mở miệng với —- nàng .

      Vài giờ qua , đèn phẫu thuật tắt, vài y tá cùng bác sĩ ra. Thân hình Ngải Đức cứng ngắc, Uyển Uyển nhìn , mỉm cười trấn an . che giấu sợ hãi, hít sâu, mới tới chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình Hannah.

      Từ cách đó xa nhìn người đàn ông nhíu mày, trong mắt hề che dấu lo lắng, nàng nhìn thấy mà cảm thấy ngưỡng mộ Hannah.

      Ngưỡng mộ Hannah dù là khoảnh khắc cuối cùng cũng có người . Hâm mộ Hannah, có Ngải Đức tài năng như thế. thế giới này còn điều gì hạnh phúc hơn, có được người mình.

      Nàng tin rằng, Hannah cũng ngốc. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, nàng khẳng định Hannah cũng biết tình cảm của Ngải Đức hay chính là Hannah cũng . Nếu lúc gọi điện, giọng sững sờ sợ hãi như thế.

      Uyển Uyển ở lại bệnh viện cùng Ngải Đức chăm sóc Hannah. Lúc Hannah tỉnh lại, nhưng ý thức ràng, chỉ mở mắt trong giây lát sau đó nặng nề nhắm mắt lại, có lẽ là do tác dụng của thuốc gây mê.

      Lúc chiều, Uyển Uyển ở bệnh viện có uống viên thuốc hạ sốt, miễn cưỡng chống đỡ. Tuy rằng cơ thể chưa khỏe, nhưng nàng cũng thể mặc kệ Ngải Đức và Hannah.

      Thời gian trôi qua nhanh, trời tối đen. Uyển Uyển nhìn đồng hồ chin giờ, lúc này Lạc Tư bình thường vẫn chưa về, nhưng mà bây giờ có Hách Liên Doanh DOanh nàng thể lường được.

      Lại ngây người trong chốc lát, thấy Hannah còn nguy hiểm, Uyển Uyển nhìn Ngải Đức về mai lại tới. hành lang, Uyển Uyển xoa xoa huyệt thái dương, đầu cũng choáng váng. Bận rộn cả ngày, lúc trầm tĩnh lại mới biết cơ thể kiệt sức.

      Từ trong túi lấy ra ít viên thuốc nuốt xuống, nàng tựa vào vách tường trong chốc lát rồi mới nâng chân bước . Đột nhiên lúc này có đôi tay đặt lên vai nàng.

      Uyển Uyển ngoái đầu nhìn lại, là đôi mắt hẹp dài.

      Ngải Đức nhìn Uyển Uyển cười. mỏi mệt chút che dấu nhưng mị lực hề giảm: “Để tôi đưa về, cứ như vậy về mình tôi rất lo”

      Uyển Uyển lắc đầu: cần, Hannah ở đây còn cần người chăm sóc”

      Ngải Đức để nàng cự tuyệt kéo nàng vào bãi đậu xe: “Phòng Hannah tôi cho y tá trực, mới tiêm thuốc tê ít nhất cũng 24 giờ nữa mới tỉnh. Hơn nữa, nếu ấy biết tôi để về thế này, cần ai nhất định tôi bị trách phạt. biết , Hannah chính là cọp cái a!”

      Uyển Uyển cười xùy tiếng, vì vời mà là vì trấn tĩnh lại. mở cửa xe, làm dáng như mời khách: “Mời vào, Hách Liên công chúa”

      Uyển Uyển giật mình, lần đầu tiên có người gọi nàng công chúa, giống như phụ họa cho Ngải Đức cố ý tạo ra bầu khí thoải mái, nàng cũng giỡn: “Cảm ơn, nhưng mà xui quá công chúa hôm nay có tiền bo cho kị sĩ”

      Ngải Đức cười, khoe hàm răng cùng nụ cười hấp dẫn ra: sao, có thể phục vụ công chúa là điều vinh hạnh của tôi”

      Quả nhiên là Ngải Đức vẫn cơ nàng. Uyển Uyển lắc đầu, uốn người, ngồi vào vị trí phó lái.

      Lần này Ngải Đức lái xe kinh tâm động phách như sáng mà từ từ lái xe rồi dừng lại trước biệt thự Uyển Uyển khoảng xa.

      Nàng cảm ơn Ngải Đức, rồi cởi bỏ dây an toàn ra.

      “Hách Liên”

      Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi của Ngải Đức. Uyển Uyển quay lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngải Đức, ánh trắng tỏa ra người nàng tọa ra luồng sáng bạc, bao bọc quanh cơ thể mỏng manh lớp ánh sáng nhàn nhạt, tựa như tiên tử hề vướng chút bụi trần

      Ngải Đức xuống xe, đến trước mặt, cầm trong tay thứ gì đó đưa cho nàng: “ để quên xe”

      Nàng cúi đầu nhìn hộp thuốc tránh thai quen thuộc. Có lẽ do lúc sáng Ngải Đức lái xe quá nhanh nên hộp thuốc từ túi nàng rơi ra ngoài. Uyển Uyển nhận lấy hai gò má ửng hỗng.

      Ngải Đức nhìn nàng nửa ngày rồi mới : “Thân thể tại thích hợp mang thai, trái tim thể nào chịu đựng nỗi việc mang thai mười tháng. Hách Liên, kết hôn rồi sao?”

      Chần chứ lát, Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy cần giấu Ngải Đức.

      “Ra là thế, nhưng tay đeo nhẫn, cho nên tôi vẫn nghĩ còn độc thân, dù sao cũng chỉ mới 18 tuổi

      Nhẫn?

      Uyển Uyển theo bản năng nhìn về phía ngón tay trống rỗng, trong mắt xẹt qua chút kinh hãi.

      “Tôi trước, Ngải Đức chăm sóc tốt cho Hannah, ngày mai tôi lại tới”

      xong nàng xoay người bỏ .

      “Cám ơn , Hách Liên, hôm nay vì tôi và Hannah làm mọi việc., Hách Liên, đúng là thiên sứ”- Nhìn theo bóng người nhắn của Uyển Uyển, Ngải Đức nghiêm túc .

      Bước chân nàng ngừng lại, nhưng vẫn xoay người, chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Đột nhiên lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng động cơ, hơn nữa ngày lớn, ánh đèn xe chói mắt sáng rực.

      “Cẩn thận”

      Ngải Đức dùng hết chú ý, nhanh chạy tới, dùng sức ôm lấy Uyển Uyển hai người ngả lăn xuống đất, Ngải Đức dùng tay bảo vệ đầu Uyển Uyển.

      Giống như nhìn thấy hai người, chiếc xe lạ nhanh chóng chạy khỏi hướng biệt thự. Ngải Đức nằm mặt đất, dùng mắt kiểm tra xem Uyển Uyển có bị thương : “Thế nào? Có bị thương ?”

      Uyển Uyển máy móc lắc đầu, ánh mắt nhìn theo hướng chiếc ô tô biến mất.

      Ngải Đức nhìn theo mắt nàng, nhíu mày: “ biết kẻ nào lại lái xe như thế, chẳng lẽ thấy đứng sao?”

      Nàng thu hồi mắt, cụp xuống: “Tôi nghĩ mình biết kẻ đó là ai!”

      Uyển Uyển trở lại biệt thự, lúc qua thư phòng, cửa thư phòng đột nhiên bật mở, trong chớp mắt, nàng bị ai đó lôi vào, sau đó tiếng cửa đóng phịch lại, nàng bị đẩy mạnh vào ván cửa.

      ”Ngô”- Miệng vết thương sau lưng vẫn chưa tốt lên, lần này chạm vào khiến nàng rên lên tiếng

      Nhưng tiếng theo đó, đôi bàn tay to lớn trong bóng tối bóp lấy cổ họng nàng, lực rất mạnh, giống như muốn bóp nát nàng

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 81

      Edit By Fijian

      Trước mắt chính là hững đường nét lãnh túc tren gương mặt Lạc Tư, đôi mắt màu tím u ám tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm. tựa như mãnh thú rình mồi, chuẩn bị nhe răng nanh, đem nàng xé nát ra.

      Uyển Uyển bị giam giữa giữa cánh cửa nơi thư phòng và lồng ngực của Lạc Tư.


      khẽ nheo mắt, những đường cong mặt càng trở nên sắc bén đầy mị lực. Giọng trầm thấp tựa như hòn đá lớn dặt vào trong lòng nàng: “Hách Liên, luôn nghe lời, tôi tôi cần người vợ lẳng lơ”

      Đôi mắt Uyển Uyển ngưng đọng, nhàn nhạt nhìn lạnh lùng vô tình nàng như thế, sau đó khẽ động khóe miệng cách chua xót, giọng khẽ khàng đến mức tối đa: “Cho nên, muốn giết em?”

      Ánh mắt sắc như dao như muốn xuyên thấu suy nghĩ nàng, nàng áp chế những bối rối nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng kia, cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

      “Tôi chỉ cảnh cáo – Trong khoảnh khắc, ánh mắt léo lên phút buồn bã. “Người đàn ông kia là ai? Là người số hai theo đuổi hay là người số 3 hay nhiều đến mức chính cũng biết”

      Hai tay vẫn đặt cổ nàng, lực đạo càng mạnh thêm, rất nhanh nơi da thịt vết ứ đọng máu màu hồng. Ho hấp dần dần trở nên thiếu hụt, vẻ mặt của lại bí , đôi mắt màu tím che dấu tất cả khiến cho người khác thể tức hay ghen.

      Ghen?

      Hách Liên Uyển Uyển mày điên rồi sao? ấy làm sao có thể ghen?

      biết đến cuối cùng nang suy nghĩ cái gì, thời điểm Lạc Tư tức giận nhất, nàng ít ra cũng nên giải thích hay trấn an chứ phải ra những lời làm càng giận thêm —

      “Thế sao. Còn ? có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài? Hách Liên Doanh Doanh là người thứ mấy? Sáu mươi hay tám mươi?”

      Quả nhiên, ánh mắt Lạc Tư càng thêm sâu càng thêm sắc bén, bàn tay đặt nơi cổ bóp chặt tựa như muốn đẩy nàng vào chỗ chết .

      Chết tay phải là ước mơ tha thiết của nàng. Nàng thở hổn hển, nhưng hề chống cự, giống như biết trước dù có chống cự cũng vô dụng với người đàn ông, cho nên liền nhắm mắt lại, mặc xử trí.

      thanh nhàng vang lên, túi sách Uyển Uyển rơi xuống, di động cùng bài báo tạp chí có xuất của đều rớt ra. Trong đống đó còn có hộp thuốc tránh thai mà Ngải Đức nhặt được xe rơi ra.

      Lạc Tư cúi đầu nhìn những thứ đất, lửa giận công tâm!! ràng nên vui, chán ghét phụ nữ tự cho mình thông minh, ràng biết bản thân xứng mang thai con . Nhưng mà lúc nhìn thấy hộp thuốc, lửa giận trong lòng vốn cháy rực nhau lại bỏ thêm củi vào, lửa cháy lan rộng cả đồng cỏ.

      cười lạnh tiếng, giọng nham hiểm, hai mắt hh mở to, cảnh giác nhìn .

      muốn mang thai con của tôi?”

      Giọng của khiến lòng Uyển Uyển cả kinh, cúi đầu nàng nhìn thấy hộp thuốc tránh thai đất.

      Đôi mắt tối đen, nàng cảm thấy lực tay thả lỏng, luồng khí mới mẻ tiến vào phổi, nàng giống như kẻ vừa sống sót cố gắng hít thở lấy từng ngụm.

      cũng hy vọng em có con mà phải sao?”

      ghét nhất bị người khác nhìn thấu, ánh mắt lạnh lẽo ngưng đọng nhìn nàng, dưng cười to, độ cong của môi lộ ra cao ngạo: “Đúng vậy, nhưng tôi càng thích tự mình an bài vận mệnh của , phải muốn làm cái gì làm cái đó…. muốn mang thai con tôi? Tôi khiến nó lệch lại ý

      cúi người, tựa ác ma giọng lãnh vang lên bên tai, bờ môi kề sát vuốt ve sau tai nàng, thở ra luồng nhiệt khí khiến cơ thể mềm mại nàng run rẩy.

      “Hách Liên, tôi làm đến khi mang thai mới thôi!”

      “Cái…. Ngô!”

      Uyển Uyển vừa mới mở miệng, nhưng chưa kịp cất lời bị nam nhân nuốt vào bụng. Nàng bị nụ hôn của giam cầm, thân thể mềm mại bị cả cơ thể nóng rực của che phủ, nàng lại bắt đầu vì e ngại mà run lẩy bẩy.

      Chỉ là lúc này, nàng thấy ánh mắt Lạc Tư càng sâu thẳm, những cảm xúc khởi động từ sâu bên trong hề che đậy cho nàng biết làm là .

      Lạc Tư thành thạo cúi đầu nắm lấy cằm nàng, nâng gương mặt nhắn nàng lên. Môi cùng môi kết hợp chặt chẽ, vòng eo mảnh khảnh bị siết chặt, chop mũi là mùi hương thanh khiết như sữa, cả người nàng bị Lạc Tư ôm lấy giống như đứa trẻ sơ sinh. Ngay cả nụ hôn của nàng cũng thế, vừa ngọt ngào lại vừa ngây thơ.

      dùng đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, mùi đàn hương từ bên trong miệng cũng tràn ra khắp nơi, như kẻ đói khát tùy ý cướp đoạt mật ngọt nơi miệng nàng. Đầu lưỡi xấu xa tham lam của ở trong miệng nàng đưa đẩy qua lại, chuẩn xác hề mắc sai sót bắt lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng. Hòa quyện, cuốn lấy nhau, đùa bỡn, cảm nhận Uyển Uyển ở trong lòng run rẩy, trong đầu tại chỉ có ý niệm là tra tấn nàng.

      Muốn nhìn thấy nàng rơi lệ.

      Bàn tay to rà soát phía sau lưng, thậm chí còn đụng đến dây nội y của nàng, mập mờ ngừng để lại người nàng vô số nguồn nhiệt, nhớ cơ thể trước mắt mình mềm mại duyên dánh lung linh đến đâu, khiến khắc sâu trong trí nhớ.

      “Đừng như vậy”

      Cảm nhận bàn tay ngày càng lớn mật, Uyển Uyển vất vả mới mở miệng ra từng chữ lại lập tức bị nam nhân nuốt vào.

      biết bao lâu, nụ hôn cuồng nhiệt này mới dừng lại. Uyển Uyển tựa vào người thở dốc, lúc này đây cũng thể để ý bản thân gần gũi bao nhiêu, chỉ theo bản năng cố gắng hít thở.

      Nàng tựa vào lòng Lạc Tư, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lấy quần áo . Cố gắng hít thở từng ngụ, hề biết rằng ánh mắt lúc này lại xinh đẹp, hai gò má đỏ bừng, đôi môi kiều diễm bị hôn đến sưng đỏ, dưới ánh đèn càng làm tăng vẻ mê người.

      Dừng lại ôm lấy nàng, cảm nhận nàng ở trong lòng thở dốc ngực phập phồng cọ vào ngực . Nhìn dáng vẻ Uyển Uyển lúc này, đôi mắt màu tím của nam đen thẫm như hắc hải, nhưng lại lên chút quỷ quái.

      Thứ ánh sáng kia bất bình thường, giống như dã thú thấy được mỹ vị mà mình thích, lúc săn bắt cực kì hào hứng.

      Bỗng dưng nàng nhàng bị ấn vào bàn công tác, phần lưng của nàng áp vào lớp gỗ lạnh ngắc, giống như chậu nước lạnh tưới lên ngọn lửa, khiến nàng tỉnh táo.

      Hai đôi mắt mê muội bỗng mở to, thoạt nhìn làm cho người ta thương . Nhưng hơn cả đó là sợ hãi, nghĩ đến chuyện xảy ra du thuyền ngày hôm đó, nàng bất luận như thế nào cũng tiếp nhận kiểu hoan ái như thế.

      “Buông em ra, Lạc Tư. Đừng như vậy, cầu xin – Nàng lắc đầu, thân thể mầm mại run rẩy dưới thân ngừng giãy dụa.

      Nhưng hề nhận ra dáng vẻ nàng trong mắt đàn ông lúc này càng tăng thêm gợi cảm.

      Làn da trần trụi dưới mắt Lạc Tư mềm mại như tơ lụa, trắng như tuyết, tựa như bức tượng bạch ngọc trong suốt trắng nõn mềm mại, nhẵn như tơ như ra lệnh cho nam nhân đừng ức chế gợi lên ham muốn chiếm hữu nàng từ trong suy nghĩ.

      Roạt—–

      Lớp quần áo trắng duy nhất còn lại người nàng giờ thành miếng vải vô dụng nơi tay , thân thể vừa tiếp xúc với khí lạnh run rẩy lên đáng thương. câu môi, vươn đầu lưỡi từng tấc liếm lấy nàng, khiến cho mọi thứ người nàng đều ẩm ướt.

      , xem có muốn mang thai con tôi ?”- Giọng sâu nồng mang theo chút khàn đặc.

      biết bản thân vì sao cố chấp, nghĩ đến tối hôm qua thấy nàng nôn mửa nơi nhà vệ sinh, trong chớp mắt còn nghĩ nàng mang thai. Thời điểm đó, tâm tình của có chút vui vẻ.

      Nàng nhếch môi, nhìn gương mặt tuấn tựa như ma quỷ, mỹ mạo kinh người, giống như vật trân quý. NHưng mà, nàng quật cười lắc đầu, nhấn từng chữ trong đầu nàng— “ Em cần”

      Nàng cần con nàng trong tương lai cũng đáng thương như nàng, sống trong gia đình có tình . Nàng có thể sống thêm vài năm ? có nàng, Lạc Tư có tái hôn với Hách Liên Doanh Doanh.

      Nàng dám nghĩ, Hách Liên Doanh Doanh đối đãi với con nàng thế nào. Dù , nhưng cũng chưa từng nghĩ lưu lại kết tinh tình . Như vậy đối với con nàng cũng công bằng.

      Phút giây nghe thấy đáp án từ nàng, ánh mắt Lạc Tư trở nên đáng sợ, nụ cười mặt biến mất, đổi lấy chính là ánh mắc đỏ ngàu sôi sục huyết, từ bên trong bừng lên ngọn lửa muốn thiêu cháy mọi thứ.

      “Được!! Tốt lắm!!”

      chút thương hoa tiết ngọc lật người Uyển Uyển lại, đem nàng nằm sấp bàn. hề lưu tình xé nát quần nàng, tiếp đó cởi luôn lớp quần lót trắng.

      Điều hề giỡn, nhanh chóng kéo quần tây xuống, đem vật to lớn của bản thân sớm cứng ngắc đâm vào, Uyển Uyển thét chói tay. cái động thân, đột ngột xuyên vào, khiến cho cơ thể nàng siết chặt thể tiếp nhận nhất thời.

      “A!”- Uyển Uyển đau kinh hô tiếng, thanh vỡ ra.

      Nhưng nam nhân phía sau hề động tâm, ngược lại còn như lần đầu tiên mãnh liệt va chạm, giống như muốn đem nàng xé ra làm hai….

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 82

      Edit By Fijan

      Lạc Tư cứ như vậy từ phía sau tiến vào nàng, giống như động vật giao phối từng động tác đều đầy cuồng dã.

      Cả người từ sau ra trước đều toát lên loại khí phách cao ngạo, đầu ngón tay lạnh lẽo giữ chặt eo của nàng, mỗi lần va chạm đều mãnh liệt, tựa như muốn chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng khiến nó trở nên mềm mại run rẩy từng đợt.


      Nàng cắn môi kiên trì phát ra thanh, mùi máu tanh từ miệng vết thương tràn ra, nơi khóe mắt giọt nước trong suốt chảy ra. Là Lạc Tư, là người đàn ông mà nàng từ sao.

      Mỗi lần di chuyển của vào cơ thể nàng đều khiến nàng tự hỏi như thế. Nhắm mắt lại, cố nhịn bật khóc. Nàng thể nhận thua, cũng thể cầu xin tha thứ.

      người cũng cần thiết biến bản thân trở nên thấp kém như thế, nàng cầu hiểu nàng hay nàng. Chỉ hy vọng trong tương lai, có lúc nhớ tới nàng mỉm cười, còn oán hận còn khúc mắc.

      Nhưng cầu như thế quá cao sao? Vậy phải làm thế nào, khó khăn đến như vậy sao?

      Nước mắt từ gương mặt tái nhợt rơi xuống, giữa trung lưu lại vệt dài màu trắng, nước tích lại mặt bàn màu nâu.

      Lạc Tư phải nhìn thấy nét mặt nàng, lại như cũ vẫn cố tình tàn khốc, va chạm qua lại, càng lúc càng tàn nhẫn. Mái tóc theo động tác của cũng lai động, tạo ra trán độ cong hoàn mỹ gợi cảm, đôi mắt màu tím thâm sâu, cằm siết chặt, hề thả lỏng, thái độ lãnh cảm khiến người khác lạnh đến thấu xương.

      cúi người, bờ môi bé lướt qua lưng nàng, mùi sữa tự nhiên từ da thịt toát ra khiến người khác chỉ cần chạm vào lần quên được. nhàng liếm cắn vào da thịt nàng, để lại đó vô số vết tích giống như tỏ quyền sở hữu, muốn mọi chỗ người nàng đều đánh dấu hai chữ Lạc Tư—-.

      Cho đến khi hôn đến vị trí lưng nằm ngay tim, đột nhiên nghe tiếng thở gấp từ miệng Uyển Uyển bật ra. nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu.

      Đôi mắt tìm kiếm, ánh sáng từ cửa sổ đổ vào khiến nhận ra sau lưng nàng có vất thương rất sâu, bầm tím lại làn da trắng nõn càng khiến người ta kinh tâm động phách.

      Đó là……… Ngày hôm đó ở nhà Lệ Nhiên Hi, quyền của . biết lúc đó lực đạo , nhưng nghĩ tới thoạt nhìn lại khiến người ta sững sờ đến thế. ràng mười ngày trôi qua, nhưng tại sao vết tích vẫn đến thế.

      Đầu ngón tay chậm rãi chạm vào nơi vết thương bầm tím, nhận ra cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ, nhưng phát ra bất kì thanh nào.

      “Rất đau có phải ?”- Giọng nhàng của say lòng người, như tiếng đàn violon trầm ổn dễ nghe, mang theo chất khàn khàn đầy gợi cảm, giống như có dòng chảy ấm áp đổ vào lòng nàng.

      Nhưng nàng như cũ , quay đầu , cố gắng rút vật cực đại của trong cơ thể nàng ra. Dần dần, mỗi cử động của trở nên thong thả, hề kịch liệt như trước, mang theo dịu dàng lưu luyến.

      cuộn cơ thể của nàng lại, nhưng vẫn như cũ chon sâu trong nàng, dễ dàng ôm lấy nàng, tư thế này khiến càng tiến vào sâu..

      Cả cơ thể nàng mềm nhũn, hai chân chết lặng, miễn cưỡng tựa vào người mới chỗng đỡ ngồi dậy. Lạc Tư đem hai chân của nàng quấn chặt quanh eo , sau đó từng bước từng bước từ thư phòng về phòng ngủ.

      Mỗi bước của đều khiến cho vật nóng rực cạ sát vào cơ thể nàng, mỗi lần đều tạo ra luồng nhiệt lưu. Uyển Uyển cuối cùng nhẫn nhịn nổi, từ trong yết hầu bật ra tiếng rên nhàng nhưng tuyệt diệu. đôi cánh tay ngọc gắt gao bám lấy cổ , nhắm mắt gối đầu lên vai .

      Lớp vải đồ tây người va vào cơ thể nàng, cảm giác thô sáp truyền đến, hơn nữa hạ thân bị dùng phương thức này tiến vào, nàng như con búp bê tựa vào mặc bài bố.

      Trở lại giường, vẫn rút khỏi cơ thể nàng. Nhìn người dưới thân làn da mềm mại ửng hồng, thân thể hoàn mỹ, cúi người xuống như cúi chào nữ nhân hôn lên vần trán đầy mồ hôi của nàng

      Mồ hôi mang theo hương vị ngọt ngào hào trộn với hương sữa. Nàng đứa trẻ, người lúc nào cũng mang theo mùi sữa tự nhiên luôn câu dẫn sinh ra loại ảo giác phạm tội.

      áp bàn tay to lớn của mình vào gương mặt nhắn của nàng. Uyển Uyển run rẩy, chậ rãi mở mắt, đôi mắt đen mang theo ôn nhu. Nàng say mê nhìn , lời nào, chỉ nhìn.

      Ngoại trừ lâu lâu phát ra tiếng ưm, nàng còn cảm giác gì cả, ngoại trừ cảm giá chắn ở trong cơ thể nàng mỗi lần đều tăng nhanh tần suất..

      Cuối cùng cúi đầu thở hổn hển, phần eo thắt lại, ở trong cơ thể nàng phóng ra. Uyển Uyển cùng bay lên thiên đường, cũng cảm nhận được ràng mầm móng nóng bỏng của vùi sâu vào cơ thể nàng.

      Sau đó, nàng chịu nổi mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Sau đó, Uyển Uyển bị tiếng nước chảy làm tỉnh giấc. Cảm giác ấm của nước như có vô số bàn tay giúp nàng mát xa, từ từ thức giấc, nàng thoải mái ngâm lên tiếng, hướng về phía nguồn nhiệt ấm áp tiếp tục ngủ.

      Đột nhiên tiếng cười từ phía sau tràn đến, chất giọng khàn khàn gợi cảm, như thứ rượu nồng nàn làm say lòng người, thanh đó chỉ có thể phát ra từ người.

      Khoảnh khắc Uyển Uyển tỉnh lại, hai mắt đối diện với mặt kính màu trắng cao cấp, trong phòng tắm hơi nước bay lên. Xuyên thấu qua lớp kính, cả người nàng trần như nhộng tựa vào người của Lạc Tư, cùng nhau ngồi trong bồn tắm.

      Thân thể cứng ngắc như đá.

      cũng nhìn về phía đối diện, ánh mắt sáng rực ở trong lớp kính đầy hoảng sợ, đôi môi của chậm rãi uốn cong, cúi đầu nhàng thầm vào tai nàng: phải sợ, chỉ là tắm rữa thôi, chạm vào em!

      Bàn tay to hất nước lên người nàng, sau đó dùng ngón tay sạch của xoa cơ thể đau nhức của nàng. biết có phải là do khí hay là nàng đối với quá tín nhiễm nên mới thế này.

      Quả nhiên ngay sau đó, nàng trầm tĩnh lại, sau đó suy yếu nằm trong lòng , mặc giúp mình tắm rửa, chỉ là lâu lâu, tay vô tình xẹt qua nơi mẫn cảm của nàng, khiến nàng run rẩy.

      Tay thoải mái khiến Uyển Uyển buồn ngủ. Nhưng giống như cố tình, mỗi lần nàng vừa tiến vào mộng đẹp, rồi lại cảm giác bên tai truyền đến nhói đau

      cắn vào vành tai nàng rồi thả ra, dùng đầu lưỡi liếm , sau đó hấp lấy: “Chúng ta sinh đứa con được ?”

      Nàng rùng mình, bối rối nhìn về phía đối diện, nhưng ngẩng đầu, mà đem mặt vùi vào trong cổ nàng, ngửi lấy mùi sữa cơ thể nàng.

      Uyển Uyển cắn môi, nàng biết có phải chỉ là nhất thời nổi hứng hay ! Nhưng nếu muốn cùng nàng sinh đứa con, nàng nghĩ dù bản thân nhận hậu quả ra sao cũng để thất vọng.

      Nhưng cuối cùng, nàng trả lời . Tắm rửa xong, dùng khăn tắm bao lấy người nàng, sau đó ôm đến chiếc giường lớn.

      Ra trải giường vẫn còn mùi vị hoan ái của hai người, Lạc Tư lấy từ hòm thuốc ra ít thuốc thoa, kéo người nàng lại. Uyển Uyển cả người còn chút sức, giống như búp bê thuận theo .

      Đầu ngón tay sạch suốt mấy năm qua đều dùng đánh máy nay lại để ít thuốc thoa màu trắng lên tay rồi nhàng bôi lên vị trí lưng bị bầm của nàng.

      Sau khi tắm rửa, da thịt nàng càng thêm trong suốt, vết thương da ngày càng ràng, giống như bức tranh sơn dầu đẹp đẽ loang lổ những vết ghê người.

      cẩn thận giúp nàng xoa thuốc, nàng cả tối đều trầm mặc thêm câu nào..

      Ánh mắt Lạc Tư phức tạp nhìn nàng lâu, sau đó xốc chăn từ phía sau đem nàng ôm vào ngực. tại mùi hương hai người đều như nhau, cơ thể nhắn của nàng như đứa trẻ được lồng ngực của che chở. Ánh trăng đổ vào chiếu vào thân hai người, tạo ra cảm giác yên bình hài hòa.

      “Ngủ , tay ôm lấy nàng.

      Uyển Uyển nhắm mắt lại, từ trong mắt chảy xuống giọt nước thanh khiết cuối cùng biến mất tấm ra giường màu trắng.

      Buổi sáng tiếng chuông điện thoại khiến Uyển Uyển bừng tỉnh. Giống như còn ngẩn ngơ cúi đầu nhìn thấy cánh tay màu mật ong để bên hông nàng giữ lại, hình ảnh tối qua lại tràn về.

      Cánh tay của hơi ngăm đen, đặt vào lớp da thịt trắng xanh của nàng càng nổi bật hơn có vẻ vô cùng khỏe mạnh. Nàng ngẩng đầu, phát tiếng chuông là từ đầu tủ giường vọng lại. Túi xách của nàng biết từ khi nào thu lại, nhưng tìm mãi cũng thấy hộp thuốc tránh thai

      rãnh bận tâm nhiều như thế, sợ đánh thức nam nhân phía sau, Uyển Uyển cẩn thận di chuyển người, sau đó lấy di động ấn nút nhận: “Alo, xin chào”

      “Hách Liên, là tôi, Ngải Đức”

      Uyển Uyển sợ run lên, mới nhớ tới hôm nay hứa đến bệnh viện: “Xin lỗi, Ngải Đức, tôi ngô…!”

      Thân thể nàng đột nhiên bị chuyển , Lạc Tư biết từ khi nào tỉnh dậy, đôi mắt màu tím mang theo tia đục ngầu, thân mật hôn vào môi nàng, tay chặn lấy cánh tay ngọt ngà của nàng, điện thoại đặt ở bên tai nàng cũng thể chuyển .

      Nghe thấy giọng Uyển Uyển là lạ, Ngải Đức hỏi: “Sao vậy Hách Liên, có phải thoải máI”

      Lạc Tư gợi cảm câu môi, đôi mắt màu tím phóng ra tia phong tình, cúi đầu nhìn nàng vẫn còn kinh hoảng, giọng của mang theo chút lười biếng do mới vừa thức giấc.

      cho ta biết, em tại làm gì!”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 83

      Edit By Fijian

      Đôi môi của Lạc Tư gợi cảm tà mị mỉm cười, đôi mắt màu tím phóng ra tia phong tình, cúi người nhìn nàng hoảng loạn. , giọng của mang theo chút lười biếng do mới vừa thức giấc.

      cho ta biết, em tại làm gì!”


      Uyển Uyển biết cố ý, bàn tay cùng miệng của ngừng trêu chọc nơi hông, ngừng hôn lên nơi mẫn cảm của nàng, tay còn lại giữ lấy tay nàng, khiến Ngải Đức bên đầu dây kia có thể nghe giọng của bọn họ.

      mặt bừng bừng đỏ, Uyển Uyển khắc chế tiếng rên rỉ, cố gắng ổn định hơi thở: “Tôi sao, Ngải Đức có phải Hannah tỉnh?”

      Lạc Tư cúi người mở miệng cắn vào đỉnh ngực bên trái, Uyển Uyển khẽ ưm tiếng, bắt đầu mút lấy nó. Cả người nàng run rẩy, mồ hôi tinh tế đổ xuống, mang theo mùi sữa bay vào mũi .

      Ngải Đức nếu còn biết bên kia xảy ra chuyện gì ngu ngốc. “à Hannah tỉnh. Nhưng tại, ấy muốn gặp tôi cũng gặp ai cả. Tôi còn cách nào, đành gọi điện cho . Nhưng mà, nếu lúc này có thời gian tối tới cũng được, tôi cúp máy trước” chuyện có chút mất tự nhiên, cảm thấy mình sáng sớm cắt ngang chuyện tốt của người ta vì vậy nhanh chóng ngắt điện thoại.

      Đồng thời, Lạc Tư cũng thả tay, tay Uyển Uyển buông xuống di động bên tai rớt ra nằm gối. Uyển Uyển tính đứng dậy đẩy nam nhân bên người ra để gặp Hannah. Nhưng đột nhiên, tách hai chân mảnh khảnh của nàng ra, động thân, trong chớp mắt liền xuyên qua cơ thể nàng.

      “Ngô”- hề báo động trước liền bị xâm nhập Uyển Uyển kinh hô tiếng.

      Nửa người bị vật cực đại nóng bỏng của nhét vào, tối qua hôm qua bị tra tấn đến giờ vẫn còn sưng bây giờ lại phải tiếp nhận lần nữa. Uyển Uyển kiềm được đành rên rỉ, từ từ phát ra thứ thanh kiều như bản nhạc êm ai tuyệt với mà động lòng người.

      Lúc nàng tỉnh dậy giữa trưa. Bên cạnh thấy ai cả, chỉ có mặt đất quần áo rơi tơi tả chứng minh cho việc điên cuồng tối qua và sáng nay. Tuy thói quen hoan ái theo ngày của mất nhưng trong lòng vẫn xót xa.

      Uyển Uyển chống đỡ cả người mềm nhũn ngồi dậy xuống giường. Nhưng mũi chân vừa tiếp xúc mặt đất giữa hai đùi bỗng chết lặng, vừa chạm đất nàng mềm nhũn ngã lại vào giường.

      Theo động tác của Uyển Uyển, luồng chất lỏng ướt át giữa hai chân nàng chảy ra. Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức, Uyển Uyển vào phòng tắm rửa.

      Tắm rửa xong, nàng mở ngăn kéo bên giường, xuất ra viên thuốc nuốt xuống cùng với nước. Sau đó ánh mắt dừng lại nơi túi xách đầu giường. Cầm lên quả nhiên có hộp thuốc tránh thai.

      Nhất định là Lạc Tư lợi dụng lúc nàng ngủ say đem nàng quăng nó . Từ tối hôm qua tới giờ hề sử dụng bất kì biện pháp an toàn nào.

      Nàng nhíu mày muốn tìm hiểu xem đến cuối cùng muốn làm gì. Lắc lắc đầu, đem mấy suy nghĩ phiền muộn trong đầu dẹp , tại quan trọng là bệnh tình của Hannah.

      Còn mang thai……. Thôi thuận theo tự nhiên, vốn dĩ thân thể của nàng căn bản thể đậu thai cũng chừng.

      Lúc vào bệnh viện mười giờ. Uyển Uyển thấy Ngải Đức ngồi bên ngoài phòng bệnh Hannah, vẫn là bộ đồ tối qua. Bờ vai rộng lớn buông thỏng, nhưng vẫn như trước mang theo mị lực.

      Nàng cũng có chút xấu hổ chỉ cúi đầu dám nhìn nam nhân, giọng hỏi: “Hannah đâu”

      Ngải Đức ho khan, chỉ vào trong phòng: “Ở bên trong, vào . ấy muốn gặp tôi.”- xong nở nụ cười chua xót.

      Uyển Uyển nhìn gật đầu, đẩy cửa phòng Hannah.

      Hannah tựa vào giường, so với lần gặp trước nàng gầy rất nhiều, sắc mặt tái nhợt có chút máu.

      Nghe tiếng cửa mở, ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển nhìn thấy Uyển Uyển, hai vành mắt đỏ ửng, lệ rơi xuống.

      “Hannah, khỏe ?”- Uyển Uyển đến bên giường, lo lắng nhìn nàng.

      Hannah bật khóc ôm lấy Uyển Uyển, đôi vai gầy run lên. Uyển Uyển cũng muốn khóc theo, nhưng kiềm lại, trấn an vuốt mái tóc dài của Hannah, nàng kiên nhẫn đợi Hannah trút hết mọi thứ trong lòng.

      lát sau Hannah nhìn thấy lớp áo Uyển Uyển ướt đẫm, chóp mũi ửng hồ, có lỗi : “Xin lỗi Uyển Uyển, để khiến quần áo dơ”

      Uyển Uyển lắc đầu tỏ vẻ sao: xảy ra chuyện gì vậy Hannah? Có thể kể cho tôi nghe ?”

      Hannah nhìn nàng cả nửa ngày rồi : “Ngải Đức cầu hôn”

      Uyển Uyển dùng đầu ngón tay lau khóe mắt của Hannah: “Tốt rồi, Ngải Đức như thế nên vui mới đúng phải sao?”

      Hannah lắc đầu: “Uyển Uyển, biết tôi cũng rất khó sống. hiểu mà phải sao? Chúng ta đều thuộc cùng loại người, đều có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào. Tôi làm lại ích kỷ buộc Ngải Đức ở cùng tôi.”

      “Tôi biết tình cảm của Ngải Đức đối với mình, nhưng chỉ có thể giả vờ. ấy đối với tôi rất tốt, tôi, tôi biết tất cả. Nhưng mà, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rời khỏi thế giới này, rời khỏi ấy. Bỏ lại ấy, ấy lẻ loi. Làm sao tôi có thể làm thế”

      Từ trước đến nay đau khổ nhất phải bỏ người kia mà sau khi rồi kẻ còn sống còn ở lại mới là kẻ đau nhất. Hai người đều có thể rời khỏi thế giới bất kì lúc nào, trái tim nàng và Uyển Uyển như quả bom giờ, có thể bãi công bất cứ lúc nào ai biết được.

      Nếu như thế, nàng lấy tư cách gì Ngải Đức. nàng lấy gì báo đáp lại được tình cho .

      Uyển Uyển nâng mâu thân tiếng, ý của Hannah nàng hiểu. NHưng nàng cũng hiểu cảm nhận của Ngải Đức. nhàng vỗ hai má, Uyển Uyển cười nhạt: “Nhưng Hannah, cũng ích kỷ biết ?”

      Nghe lời Uyển Uyển , Hannah giật mình, nước mắt như rửa trôi tất cả, đôi mắt màu đồng trong sáng lên tia khó hiểu.

      Uyển Uyển : rất ích kỷ Hannah, cảm thấy nếu cùng Ngải Đức nhau, tương lai nếu ly khai để lại nỗi đau cho ấy. Nhưng kỳ sợ nợ, sợ mình có lỗi với Ngải Đức, sợ nợ quá nhiều thể bù lại

      “nhưng mà, có từng nghĩ. Nếu cứ như thế ra , chỉ còn lại Ngải Đức, chỉ sợ thể che lấp vết thương lòng ngược lại còn khiến người khác nuốt tiếc. sợ mình mang lưng nhiều gánh nặng, nên lựa chọn trốn tránh nhưng còn Ngải Đức? Ngải Đức chỉ muốn bên , , chăm sóc , nhưng ngay cả cơ hội cuối cùng cũng cho ấy. Chờ sau khi ra , những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người hề có. Mất , Ngải đức dựa vào gì để tiếp tục, dựa vào gì để nhớ ?”

      Nhưng càng như thế Hannah càng khóc dữ hơn, Uyển Uyển chua xót cười, trong mắt nghĩ gì đó: “Tin tưởng tôi, cảm giác nhớ nhung người nhưng chút hồi ức cũng khó khăn chua xót”

      Lau nước mắt của Hannah, nàng thấy bản thân mình cũng giống như Hannah. Nàng biết, Hannah đối với Ngải Đức phải , mà là dám .

      “Hannah, xem Ngải Đức ?

      Sau nửa ngày, Hannah ngượng ngùng gật đầu.

      “Hannah, hãy cho cả hai cơ hội. nhau, dùng tất cả sức lực cho tình này, cần để lại những tiếc nuối cho hai người hiểu ? đời này còn chuyện gì hạnh phúc hơn là hai người nhau

      Hannah nhìn nàng sâu cuối cùng cũng mỉm cười.

      “Hannah”– Phía sau truyền đến giọng khàn khàn.

      Cả hai người đều nhìn về phía cửa, biết Ngải Đức từ khi nào đứng đó, đôi mắt hẹp dài như thêu hoa sáng rực nhìn Hannah.

      Uyển Uyển cho Hannah nụ cười cổ vũ từ trong phòng lui ra, đóng cửa lại, trả lại gian cho hai người. Bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc của Hannah.

      Uyển Uyển lạnh lùng tựa vào vách tường, gương mặt nở nụ cười. Với nàng mà , Hannah rất hạnh phúc, ít nhất bên cạnh ấy còn có Ngải Đức.

      Còn nàng? Bên cạnh có ai? Còn có ai có thể vì nàng mà đau lòng, có ai có thể khóc khi nàng mất ?

      Đây chính là tàn khốc nhất. Tàn khốc đến mức khiến nàng mất hết cả hy vọng, cảm thấy cuộc sống mệt mỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :