1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 70

      Edit By Fijian

      Trong chớp mắt toàn bộ giác quan đều tập trung vào điểm, chất lỏng bên trong cơ thể cùng vật cứng rắn của dung hòa chỗ.

      “Mọi thứ giao cho , thả lỏng chút, ngoan”


      Giọng ôn nhu quyến luyến, mang theo chút dụ hoặc, thân thể nàng liền mất năng lực chống đỡ, tinh thần mê man hùa theo, hai tay gấp quấn lấy cổ , hai chân ý thức vòng qua eo .

      Vật nóng rực cứng rắn ma sát, nàng trốn cũng thể, chỉ có tiếng nức nở, mang theo thanh thở dốc cũng niềm vui cực hạn, móng tay bấm sâu vào lưng .

      Nhanh động thân, lần nữa hung hăng đưa vật cực đại xuyên qua, vùi vào bên trong nơi ấm áp bí của nàng

      Uyển Uyển kêu lên tiếng, sau đó trời đất luân chuyển, hai người đổi tư thế, thoải mái thong dong đối sang tư thế ngồi, khiến nàng ngồi phía vật cự đại kiêu ngạo của

      Trán nàng gác vào cổ , vô thức cọ vào. Lạc Tư cảm giác được bên trong nàng siết chặt, quấn bện, hai tóc bên vành tai chạm vào nhau xen kẽ với hơi thở gấp, bên trong da ngừng rung lên khiến càng thâm xâm nhập vào.

      Vừa cảm nhận thân thể nàng để lại dấu vết, Uyển Uyển hai mắt mê loạn. khí bốn phía ngưng đọng, ngoại trừ tiếng thở ồ ồ của và nàng, còn lại thanh gì cả.

      Lưỡi giao vào nhau, môi ẩm ướt cộng hưởng, thân thể nàng tin tế run lên, lại cẩn thậ cảm nhận nàng ý loạn tình mê. Uyển Uyển cảm giác trong lòng có gì đó vứt , trống trải.

      Giương mắt nhìn, nhìn nam nhân trước mắt. Vẫn như trước kia, thời gian hề lấy tuổi xuân ngược lại còn mang thêm cho mị lực cùng ổn trọng.

      Nhưng mà, thân thể gần sát như như thế nàng, trong lòng nàng vẫn thấy trống trải Nàng , điều này thể nghi ngờ, còn ?

      Còn hận nàng hay ? Còn chán ghét nàng ? Nữ nhân luôn có lòng tham, sau khi kết hôn rồi luôn cố gắng đoán tâm ý nam nhân. Nàng cắn môi, nhắm mắt lại, ngừng tự – như vậy tốt, Uyển Uyển, mày cần toàn tâm toàn ý , đừng tham lam, đừng tự cảm thấy chưa đủ.

      Dụ sao được ở bên như vậy rất may mắn

      Lông mi run lên, môi dừng lại nơi da thịt non mềm của nàng. Nàng thuận thế đem mặt vùi vào khuỷu tay cường trán của , để cho nhìn thấy ánh mắt ghen tuông chua xót của nàng.

      Lạc Tư mãnh liệt co rúm, đôi mắt hẹp dài bắn ra đạo quang, cùng với tiếng gầm , ở trong cơ thể nàng để lại chứng cớ hoan ái. Ngay lúc đó, ngón chân Uyển Uyển cũng co quắp lại, hai bên xinh quấn bên lưng càng siết chặt, càng thêm bện vào.

      Cảm xúc mãnh liệt nàng gọi tên : “Lạc Tư”

      Cho tới lúc này– , là

      Từng cơn song biển đập vào, ánh mặt trời xuyên qua bức màn, ánh sáng chiếu rọi quấy nhiễu tiểu nữ nhân hãy còn ngủ say giường.

      Lông mi dài khẽ run, đôi mắt mờ sương từ từ mở ra. Trong chốc lát, Uyển Uyển còn ngẩn ngơ. Nhưng sau khi thanh tỉnh, tuần thân chỗ nào kêu đau, cảm giác đau xót, giống như bị chiếc xe tải nghiền nát, ngay cả ngón tay nho cũng thể động đậy.

      Những hình ảnh cuồng nhiệt tối qua như cuốn phim chầm chậm lên trong đầu nàng, toàn bộ đều cho nàng biết những hành động điên cuồng tối qua. Chớp mắt, sắc mặt Uyển Uyển ửng hồng thể hồng hơn, nàng khóc thét tiếng, đem mặt vùi vào gối.

      “Trời ạ!”

      Trong phòng được thiết kế phản màu sắc hòa vào nhau, mỗi góc đều tinh xảo xa hoa, thậm chí tràn ngập mùi đàn ông cùng cảm giác cường thế. mặt đất là tấm thảm lót màu xám trắng rất giá trị, tuy nhưng ai để ý.

      Tối hôm qua vì quá tối hơn nữa bị nam nhân hung hăng cuốn lấy, nàng căn bản thể quan sát phòng ngủ bên trong khoang thuyền.

      Đột nhiên, nàng nghĩ tới gì đó, cuống quýt xốc mền lên, cúi đầu nhìn về phía thân thể mình —-

      Vô cùng thê thảm!

      Thân thể nàng lúc này chỉ dùng bốn chữ này hình dung. Mặc kệ là ngực hay giữa bắp đùi khắp nơi đều lưu lại dấu vết ửng hồng mập mờ của nam nhân, cả những vết hôn đỏ tươi, lên án nam nhân tối hôm qua thô bạo cuồng dã tới mức nào.

      Nhưng mà, kẻ khổ là nàng. Đến cuối cùng, nàng cả người đều xụi lơ mặc đùa nghịch chà đạp, toàn thân còn khí lực. Cũng may, trái tim nàng lúc ngay thời khắc quan trọng đình công, là bất hạnh trong vạn hạnh, phải sao.

      Tuy thân thể rầm rĩ đau đớn, môi của nàng cũng sưng phồng nhưng lại cong lên mỉm cười hạnh phúc. Uyển Uyển dùng mền bộc lấy thân thể trần trụi của mình, mũi chân vừa tiếp xúc với lông thảm mềm mại, lập tức mềm oặt ngã ngồi giường

      Tối hôm qua, cảm giác đau đớn vẫn như cũ, cắn môi, mồ hôi lạnh đổ xuống. Nhắm mắt lại hít hơi sâu, cảm thấy tốt lên, nàng mới từ giường đứng lên.

      Trong phòng vẫn lưu lại hương vị mãnh liệt dù khoang thuyền lớn. Năm phú đồng hồ sau, Uyển Uyển mình đứng boong tàu, đối diện với chiếc du thuyền trống ngẩn người. Trời và nước màu xanh, càng làm cho bóng nàng thêm đơn.

      Nếu phải những vết tích người quá , nàng nghĩ hôm qua chỉ là mộng xuân. Gió biển nhè thổi qua mặt nàng, nhưng giống tối qua có thể thổi bay những phiền não trong nàng.

      Kí ức hôm qua lại mơ hồ, nhớ hôn nàng say mê, nhớ bên tai nàng thầm. Nhưng lúc này, ở đâu?

      71

      Sau đó lâu, Uyển Uyển bị vệ sĩ Lạc Tư đưa tới mang vào bờ. Theo sau là vị luật nàng từng gặp. vào phòng khách sạn, văn kiện được đưa đến.

      Hách Liên tiểu thư, đây giấy chuyển nhượng đất, mời xem qua lần” Mọi người bên cạnh Lạc Tư đều như nhau, gọi nàng là Hách Liên tiểu thư.

      Uyển Uyển còn chưa thôi kinh ngạc từ khi thức dậy, bây giờ đối diện với bản văn kiện lạnh như băng. Nàng cúi đầu nhìn bảng hợp đầu, trông có vẻ rất chăm chú coi nhưng tâm tư bay đâu đó.

      Lúc đầu cho nàng ăn quả ngọt sau đó lại tát nàng môt bạc tay? Như vậy đêm lãng mạn đó, chẳng qua chỉ là thuận lý hoan ái, biến nàng thành nữ nhân của . Ngày hôm sau, đem đến văn kiện này để nàng ký tên

      Nàng biết có nên cảm thấy may mắn , bởi vì nhờ có văn kiện này, mới bằng lòng chạm vào cơ thể nàng?

      Thầm cười khổ lần, nước mắt che mất mọi thứ. Tích tiếng, thủy châu rơi xuống văn kiện.

      Luật sư ngẩn người hiểu, chần chừ : “Hách Liên tiểu thư, nếu có nghi vấn gì xin , cũng có thể mời luật sư khác đến làm cố vấn. Sau đó mới kí tên cũng được” quen nhìn thấy nước mắt nữ nhân. Hơn nữa lại xinh đẹp như thế, làm cho người ta khỏi thương cảm.

      Uyển Uyển lắc đầu, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, hào phóng cười: cần phiền như vậy, tôi kí”

      Luật sư nghe chần chừ, vội vàng đưa cây bút bi. Uyển Uyển chút do dự, kí tên mình văn kiện.

      Sau khi tiếp nhận văn kiện, luật sư chỉ đại khái liếc nhìn, sau đó bỏ văn kiện vào bao.

      “Cảm ơn , Hách Liên tiểu thư”– Luật sư đứng lên, duỗi tay ra. muốn cảm ơn nàng, dự án này chậm nhiều ngày gây ra thiệt hại lớn, cổ đông đều lo ngại Lạc Tư nên dám lên tiếng cũng dám hành động. Hơn nữa Hách Liên Uyển Uyển là vợ của Lạc Tư, ai dám đến quấy rầy.

      Lúc nhìn thấy nàng rơi nước mắt, còn lo lắng hôm nay bản hợp đồng thể kí, trở về bị nhóm cổ đông luân phiên nhau oanh tạc. Nhưng nàng rất thong thả kí tên mình vào.

      Cho nên, nên cám ơn nàng.

      Uyển Uyển cũng duỗi tay bắt lấy, gì. Nhưng lúc luật sư rời , nàng đột nhiên gọi lại.

      “Lưu Luật sư!”

      Luật sư xoay người theo bản năng giữ chặt văn kiện, sợ nàng đổi ý. Nếu có suy nghĩ như vậy Uyển Uyển cũng chú ý tới động tác của Lưu luật , long mi khẽ nhướng lên, để lộ đôi mắt đẹp sáng rực nhìn hỏi: “Lạc Tư, ấy ở công ty sao?”

      “Vâng phải, tổng tài chuẩn bị kí kết hạng mục quan trọng, cho nên hai ngày tới rất bận”

      Uyển Uyển gật đầu, gì. Lưu luật sư nhìn nàng vài lần, cảm thấy nàng đáng thương, tuổi còn mà như con chim yến bị nhốt trong lòng, bị nhốt trong căn nhà xa hoa, lại thân bất do kỷ.

      ra, tổng tài ngài…”

      Đột nhiên, Vincent xuất cản trở hai người họ, lạnh giọng nhắc nhở: “Lưu luật sư, ông nên xong, ánh mắt dừng lại người Uyển Uyển.

      Cả người Lưu luật sư cứng ngắc, đối với lời vừa thốt ra năng thiếu suy nghĩ trong lòng sợ hãi. Nhưng Vincent xuất xem như bảo vệ bát cơm của . Dù sao việc nhà của tổng tài, đâu đến lượt luật sư nhoi như nhúng tay vào. Vội vàng tạm biệt, Lưu Luật sư bước vào thang máy.

      Đợi rồi, Vincent nhìn Uyển Uyển: “Hách Liên tiểu thư, tổng tài đêm nay về”

      Nàng gật đầu, hôm nay Lưu Luật sư cầm giấy chuyển nhượng đất tới nàng hiểu. Bờ vai nhắn hạ xuống, mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ.

      Vincent nhíu mày, sâu kín nhìn chằm chằm nàng.

      Uyển Uyển nâng mắt, nhìn thấy ánh mắt quái dị của Vincent hỏi: có chuyện gì muốn với tôi sao?”

      Vincent trong mắt lên tán thưởng, còn như vậy chin chắn… lại còn thông minh. Nhưng nữ thân thông minh cỡ nào, bất luận thế nào cũng thua tay thần tình , trở nên hèn mọn.

      Có lẽ theo Lạc Tư lâu, nên nam nhân này cũng có chút lạnh lùng, Vincent cũng phải người thích nhiều. đem quyển tạp chí giao cho Uyển Uyển , sau đó bỏ .

      Nhìn theo bóng Vincent cho đến khi biến mất, nàng thu hồi mắt nhìn tạp chí trong tay. Đây là báo tạp chí còn chưa xuất bản, có lẽ là tạp chí xã ngăn lại cho đưa tin. Đúng là kẻ nhiều tiền, câu cũng đầy quyền lực, bất luận ai đưa tin bất lợi cho cũng đều tung ra, bị bóp chết từ trong nôi.

      Uyển Uyển cúi đầu nhìn ánh mắt đờ dẫn. bìa tạp chí, là nam nhân khí độ bất phầm, tuy rằng bị che mặt, nhưng từ dáng người Uyển Uyển liếc mắt cũng nhận ra là nam nhân tối hôm qua thân mật cùng nàng. Lúc này, mang theo nữ nhân bên người, còn thân mật kéo tay , tựa vào , ngay cả người vợ danh chính ngôn thuận như nàng cũng chưa từng làm qua.

      Ánh mắt thong thả hạ xuống, thời gian ảnh chụp là sáng nay. Lúc đó nàng lẻ loi giữa biển lớn. Còn lôi kéo nữ nhân tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào.

      Nàng hiểu, Vincent muốn nhắc nhở nàng. Nghĩ đến hôm qua, nàng vui vẻ đến phát điên, khi thấy chạm vào nàng, cảm thấy bị nhu tình mật ý của bao phủ. Nhưng lúc này quay về nhớ ra chỉ có thể hình dung nàng lúc đó—

      Nàng khờ…

      Nàng xoay người mở tủ quần áo, phát điên, thậm chí giọt nước mắt cũng . Đem mấy bộ quần áo lôi ra, nhét vào valy đặt ở giường.

      Về nước.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 72

      Edit By Fijian

      Lấy được vé máy bay, Uyển Uyển mình quay trở lại A thị. Hành trình trở về này có phi cơ tư nhân, tâm tình cũng tốt cũng .


      Cũng đúng lúc, hôm nay dưới A thị lại mưa rả rích. Mưa đông mang theo cái lạnh cắt da, gió thổi phần phật, giống như bao giờ dừng lại. Nước mưa lạnh như băng kia tựa như có thể thấm cái lạnh vào từng xương cốt.

      Chẳng cần biết bao lâu, nàng vẫn nhau. Nhưng hạnh phúc quá xa xỉ, ngay cả những cơn gió này cũng thể bắt lấy. ra cuộc đời này đáng bi ai, ngay cả thứ tình cảm nhân loại nhoi này cũng thể chịu đựng được.

      Nàng cần tìm chỗ liếm vết thương của mình như lần trước. Nàng sống trong thế giới của mình, ngừng thôi miên mình, lúc bị tổn thương nàng lựa chọn lừa dối bản thân.

      NHưng cũng tiếc nuối đến cuối cùng vẫn chưa nhìn thấy cung điện thánh Louvre nằm ở trung tâm Paris, Sông Seine, cung Versaillies, Nhà thờ thánh Michelle. Mọi thứ cũng cách xa nàng. Chung quy, cuộc sống bi ai, có lỗi nặng với cái gọi là vui sướng, ít nhất cuộc sống của nàng chính là thế.

      Ngồi Taxi, biển quảng cáo bằng đèn neon phát sáng đập vào mắt Uyển Uyển, nàng sửng sốt, nàng vỗ vào thành ghế bác tài.

      “Tiên sinh, có thể dừng lại chút , cảm ơn”

      Ngay sau đó, Taxi dừng lại trước hiệu thuốc, Uyển Uyển nhàng bước xuống làn mưa, kéo hành lý ra.

      “Tiểu thưa, tôi giúp được gì cho ?” giọng mềm mại truyền đó, đứng trong quầy mỉm cười dịu dàng ấm áp, nhưng ít nhiều vẫn mnag theo cảm giác lành lạnh của tiết trời.

      Uyển Uyển mất nửa ngày mới định thần lại, dáng vẻ buồn bã thất thểu lại trở nên đăm chiêu. Nàng hé môi, cảm thấy mở miệng khó khăn. “Bán cho tôi hộp thuốc tránh thai, cảm ơn”

      bán thuốc cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nhìn qua đống hành lý Uyển Uyển cầm, có chút khẽ lắc đầu, đến quầy thuốc dành cho nữ: “Hai mươi giờ hay là bảy mươi hai giờ?”

      “Ach”- Uyển Uyển giật mình, nhất thời hiểu.

      nhìn chung quanh rồi : “Nếu tính từ thời điểm quan hệ cho đến giờ quá 24 giờ mua cái này. Nếu qua mua cái này”- nàng đem hai loại thuốc khác nhau đặt trước mặt Uyển Uyển.

      Sắc mặt Uyển Uyển thoáng ửng đỏ, có chút xấu hổ, duỗi tay cầm lấy hộp liền nắm chặt trong tay.

      bán thuốc kêu nàng trả tiền. Trong người Uyển Uyển lúc này có lấy chút tiền, chỉ có cách đây lây Lạc Tư đưa cho nàng thẻ của , toàn bộ tiền vé máy bay và tiền taxi đều được tính vào số tiền trong thẻ.

      theo đến quầy thu ngân, ánh mắt nàng nhìn vào lớp thủy tinh đối diện, dưới ánh sáng đèn, nàng thấy gương mặt mình ướt đẫm nước, trong mắt vẫn còn chút kinh hoảng. Quả nhiên rất giống bị đàn ông vứt bỏ. Nàng chua xót mím môi, ra khỏi cửa hàng thuốc

      khí trở nên ảm đạm vì cơn mưa, còn nỗi buồn của con người lại biết từ đâu mà ra.

      Đêm nay Lệ Nhiên Hi ra ngoài, ngoại trừ những việc thể rất ít xuất môn, chỉ nằm nhà vui chơi qua ngày. Đám người Nguyên Phi biết tâm tình tốt cũng khuyên , chỉ ra ngoài giúp giải quyết số chuyện.

      bàn phòng khách nhiều miếng gỗ rơi đầy, còn có cả con dao dùng để điêu khắc. Cách đó xa, ở nơi rất sạch có đặt rất nhiều bức tượng gỗ hình nữ nhân sống động như .

      Người con có dung mạo xinh đẹp, đôi môi mỏng manh, mái tóc ngắn cũng dài, bộ quần áo màu trắng cực kỳ giống người. Có người , nếu tâm người chỉ cần nhắm mặt lại cũng có thể nhìn thấy người ấy gần ngay trước mắt. Bởi vì trong lòng luôn có nàng mới có thể khắc tinh xảo như vậy, tựa như người .

      Lúc này chuông cửa vang lên. Lệ Nhiên Hi nhìn bức tượng gỗ khẽ dừng lại, cẩn thận đặt nó xuống tựa như trân bảo rồi mới ra mở cửa.

      Người đứng ngoài cửa cả người đẫm, là Uyển Uyển, nàng nhìn thấy Lệ Nhiên Hi kinh ngạc liền nở nụ cười má lúm đồng tiền, có điều đôi môi lại nhợt nhạt, nụ cười đó khiến hề an tâm ngược lại càng thêm thương xót.

      Nhiên Hi, em có thể vào trong tắm rửa ?”- Nàng muốn quay về ngồi biệt thự lạnh như băng kia.

      Lệ Nhiên Hi rất nhanh định thần lại, kéo lấy vali trong tay nàng vào. Đôi mày nhọn nhíu lại, vì nàng biết quan tâm cơ thể của mình mà tức giận, vì nam nhân kia lại để cho nàng mình dầm mưa ra ngoài.

      Cơ thể Uyển Uyển luôn khỏe, chỉ cần thời tiết thay đổi ngay lập tức bị cảm mạo phát sốt. Mọi người đều nàng là người thủy tinh, nên chưa bao giờ để nàng giữa trời đông lạnh.

      Đem nàng đẩy vào phòng ngủ, rồi kéo valy vào theo. Sau khi chuẩn bị nước, Lệ Nhiên Hi từ phòng tắm ra, nhớ đến dáng vẻ lúc đứng ngoài cửa khẽ sững sờ. LỚp áo mỏng manh ướt đẫm bó sát vào cơ thể nàng, càng làm yếu ớt nhoi của nàng. Ánh trăng chiếu người nàng nhưng lại thể chiếu tới lòng nàng, lạnh lùng lại khuynh sái, thấy khóe môi này mở ra chua xót.

      “Nhanh tắm , để nấu cháo cho em”

      Nàng quay đầu lại nhìn cười cười, so với trước càng ít .

      Bên trong truyền đến tiếng nước chảy, đứng đó lúc lâu mới nhích chân vào phòng bếp.

      Sau khi Uyển Uyển kết hôn, hai người là lần đầu tiên gặp nhau. TRong lúc này chưa từng gọi điện cho nàng, cũng có tìm nàng để gặp vì sợ bản thận nhịn được, kiềm chế được tình cảm bản thân.

      Bây giờ nhìn thấy nàng trong lòng vẫn rất vui, ít nhất lúc nàng bị tổn thương, tâm tình tốt người đầu tiên nghĩ tới là . Có lẽ đối với là niềm vui lớn lao.

      Mười lăm phút sau, nấu xong cháo, tiếng nước vẫn còn vang lên nên Lệ Nhiên đành đem cháo đặt ở bàn gần giường ngủ. Đột nhiên, cúi đầu nhìn thấy ở trong túi áo khoác giường có cái hộp màu hồng nhạt thu hút .

      Duỗi tay lấy nó ra, lúc nhìn thấy chữ đó vẻ mặt liền chấn động.

      73

      Nam nhân kia sao có thể. Để kéo hành ly giữa đường phố, trong túi áo còn có hộp thuốc tránh thai khẩn cấp. Lệ Nhiên Hi hít sâu, cố nén tức giận, tay nắm thành quyền, nhưng sợ bóp hư hộp thuốc. Vì thế cẩn thận đặt nó quay về trong túi áo khoác.

      Nhưng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Uyển Uyển chà lau tóc bước ra. Lệ Nhiên Hi cả người cứng ngắc, Uyển Uyển nhìn thấy vật trong tay , khẽ dừng lại. Bồng nhiên, nhàn nhạt cười, lên trước như có việc gì, mở hộp thuốc ra, đem viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng, cầm lấy chén cháo nóng nuốt xuống.

      Cháo, rất nóng, vừa tiếp xúc với ruột khó chịu. Nhưng sắc mặt nàng đổi, chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Lệ Nhiên Hi: “Em còn , bây giờ thích hợp mang thai, Nhiên Hi cũng từng em vẫn là đứa trẻ mà”

      Nụ cười rực sáng. Nhưng hiểu tính cách nàng, nàng dùng nụ cười xem nó như mặt nạ che dấu nỗi đau. Mỗi khi nàng cười tươi như thế tức trong lòng rất khổ sở.

      đành lòng vạch trần nó ra, lại sợ tổn thương nàng, chỉ biết lúc trước đồng ý để nàng cùng nam nhân kia kết hôn là đúng hay sai?

      NHưng nàng mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên đành che dấu buông tay tình cảm của bản thân, để nàng theo đuổi hạnh phúc. NHưng đến cuối cùng nàng đuổi theo vẫn thấy hạnh phúc, ngược lại còn khờ dại để cho cả người đầy vết thương, nên làm gì đây?

      Hối hận? Nhưng còn kịp nữa. nhìn nàng, tình cảm sâu đậm phức tạp, thiên ngôn vạn ngữ chỉ nghẹn lại nơi cổ họng..

      Lệ Nhiên Hi chậm rãi giữ lấy tóc nàng, đôi mắt đen mang theo niềm thương cũng như sắc bén nhìn thấu nhân tâm. Nàng chậm rãi cụp mắt xuống, che giấu chua xót trong tâm. Đứng trước Lệ Nhiên Hi, nàng vĩnh viễn thể dối.

      Em đến cuối cùng vẫn khiến lo lắng, sau này thông minh lên phải tự biết bảo vệ bản thân nghe ?” tiếng than , giọng thấp nghiêm nghị mang theo miễn cưỡng.

      Duỗi tay đem nàng ôm vào lòng, nàng cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực . Nàng dường như gầy , có lẽ bệnh tim lại tái phất.

      hiểu sao, áo nơi ngực khẽ ướt. Bả vai nàng run lên, cánh tay càng thêm siết chặt. khẽ mở môi, sau đó lại mím lại, hành động này tới lui nhiều lần nhưng vẫn như cũ ra tiếng.

      Uyển Uyển, chúng ta cùng nhau bỏ trốn ?

      Ở nước Pháp trong văn phòng Fiji Siqi, Lạc Tư ngồi sau bàn phê duyệt văn kiện. Bút trong tay xoay tròn, nhưng ngòi bút hề chạm xuống dưới. Lúc này, giọt mực màu đen chậm rãi rớt xuống tờ văn kiện. Màu mực đen lan ra thành chấm tròn rất lớn, xóa nhòa văn kiện quan trọng.

      Lúc này, đáng ra nên xử lý tốt kêu thư ký đánh lại phần khác. NHưng vẫn như cũ động tác thay đổi. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đống văn kiện, biểu tình kín như bưng.

      gian trước mắt trở nên méo mó, nhớ lại buổi chiều lúc nhận văn kiện chuyển nhượng đất. Mặt cũng còn có vết nước rất lớn, chỉ có giọt nhưng lại trong suốt.

      Lưu luật sư hề e ngại vẻ mặt lạnh lẽo của nên dám đưa ra đề nghị bồi thường chút kinh tế cho nữ nhân

      Ngay cả vị luật sư lãnh huyết đó cũng bị nàng thu phục rồi sao?

      Đem văn kiện khép lại, mắt thấy tâm phiền. Rút từ trong ngăn kéo ra điếu thuốc ngậm vào miệng tao nhã. Cạch tiếng, ánh lửa chớp lên, rồi khói trắng lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt chất chứa suy nghĩ cùng gương mặt góc cạnh của .

      Kỳ , nếu muốn nàng ký tên vào văn kiện có rất nhiều các. cần phải hao tâm tổn chí, muốn nàng du thuyền.

      Vì sao lại thế cũng . Trong lòng vẫn nhớ đến tối qua tuyệt vời thế nào, lúc kết hợp với nhau trong lòng rung động vui vẻ.

      nên như vậy phải sao? Cho dù muốn thể xác nàng, cũng hà tất gì phải lưu luyến ôn nhu như thế, đối đãi với nàng như thiên sứ phải sao?

      Tất cả mọi suy nghĩ đều thể lý giải.

      đem thuốc lá cắn bên miệng, lập tức chung quanh trở nên dị thường, nâng tay che mắt lại. Tại sao đêm lại tốt đen như thế, lại thừa nhận suy nghĩ của mình về nàng.

      Cọc, cọc cọc——

      Cửa văn phòng gõ vang, Vincent cầm văn kiện tới.

      Lạc Tư khôi phục thái độ thường ngày, là tổng tài của Fiji Siqi bất cứ ai cũng thể hiểu . phút trước còn hút thuốc, vẻ mặt tăm tối phiền muộn, nay lại biến mất.

      Vincent đem văn kiện đưa đến trước mặt Boss, cung kính : “Tôi vừa rồi có gọi điện cho ngân hàng, tổng cộng số tiền dùng ngài là chin ngàn chín trăm đô, trong đó chín ngàn năm trăm đô do tiền mua vé ở sân bay quay về A thị, ba trăm sáu mươi đô là tiền thanh toán Taxi, còn lại 40 đô”

      Vincent dừng thông báo nữa, khó xử nhíu mày, nhìn về phía ông chỉ. Lạc Tư nâng mắt lên, nhướng mày ra hiệu tiếp.

      Vincent nuốt nước bọt xuống, biết nên bắt đầu làm sao, nhưng linh hồn sớm bay . vẫn tiếp tục : “40 đô kia, hách Liên tiểu thư dùng nó mua thuốc tránh thai khẩn cấp tại hiệu thuốc.

      Nam nhân khẽ run lên, nhưng ai nhận ra, tàn thuốc cứ như vậy rơi xuống vấy bẩn tập tài liệu Vincent đem tới. NHìn thấy biểu tình của Boss, Vincent trong lòng kinh ngạc, Lạc Tư gì thêm, phất tay lạnh lùng : “ biết, cậu ra ngoài

      Vincent như được đặc xá, trong vòng nửa giây biến mất.

      Chỉ còn mình thừ người, Lạc Tư lấy di động gọi điện cho nàng. Lúc nàng bắt máy, cũng biết nên gì. Sau khi có được nàng, lại để nàng mình biển, biết lúc nàng nhận điện thoại của , phản ứng đầu tiên có chửi ầm lên .

      cười nhạt tiếng, cảm thấy thể có khả năng này. Tiểu nữ nhân kia làm gì cũng chậm chạp nhàng, giống như chỉ cần kích động lấy mạng nàng vậy.

      Mắng người khác? Cả đời này cũng có chuyện đó.

      Điện thoại lâu mới bắt lên, đối phương : “Xin chào”

      Đầu dây kia trả lời, Lệ Nhiên Hi nhíu mày, hỏi lại lần nữa: “Xin chào”

      lâu sau bên kia mới truyền đến giọng lạnh như băng: “ là ai?”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 74

      Edit By Fijian

      Giọng bên kia quả nhiên băng lãnh như đông, hung ác nham hiểm đầy cuồng vọng. cần hao tâm tổn trí đoán xem đối phương là ai.

      Đôi mắt Lệ Nhiên Hi cuối xuống, đôi mắt đen như mực lên chút thâm trầm thậm chí mang theo sắc nhọn cùng tàn nhẫn lóe lên trong mắt rồi biến mất.


      cúi đầu nhìn Uyển Uyển vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, từ bên giường đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra ngoài phòng khách.

      Lạc Tư hiếm khi kiên nhẫn treo điện thoại như thế, nghe bên kia có tiếng cửa vang lên. Đường cong càng thêm lãnh túc, đầu ngón tay bấu chặt.

      “Tôi là ai?”– Tiếp tục câu chuyện giữa hai người, Lệ Nhiên Hi chỉ hừ lạnh, giọng trầm chưa từng để Uyển Uyển nhìn thấy vang lên: “Để vợ của mình đơn thân cầm hành lý đường cả người ướt đẫm, gọi tới hỏi thăm ấy? tại lại hỏi tôi là ai?”

      Khóe môi Lạc Tư nhếch lên, ánh sáng trong mắt mất , mi tâm bắt đầu khởi động loại phẫn nộ lạ lẫm, tại mím chặt khóe môi.

      Lát sau nghe giọng hỏi: “ ấy ở cùng sao?”

      Lệ Nhiên Hi chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mưa đông vẫn còn tí tách rơi làm cho lớp kính thủy tinh ướt đẫm. đường chỉ lác đác vài người qua lại, vội vàng bước , có phải họ về nhà hay vì thấy ở nhà có người mình thân đợi?

      Khóe môi kéo lên lên chút chua xót, Lệ Nhiên Hi thong thả mở miệng: “Nếu thích ấy, hãy buông tha cho ấy. có lẽ biết. Bị chính người mình làm cho tổn thương đau đớn đến mức nào, vết thương vĩnh viễn thể lành được. Tôi hy vọng ấy như thế, thích nhìn ấy miễn cưỡng cười còn trong lòng lại đầy nỗi đau, Lạc Tư, tôi suy nghĩ lúc đó đem ấy tặng cho đến cuối cùng là đúng hay sai?”

      Đến cuối cùng là đúng hay sai……..

      Mi mắt Lạc Tư rung lên, chút do dự ấn nút cúp điện thoại.

      Lệ Nhiên Hi chầm chậm buông điện thoại xuống, lát sau rút từ trong túi áo khoác ra gói bọc cũ. Lễ giáng sinh năm trước, Uyển Uyển đưa cho , là tiền thưởng có được từ việc thi đấu vũ đạo, dùng số tiền đó mua cho món quà đầu tiên.

      Mở góc ra, bên trong là bức ảnh trắng đen lắm. trong ảnh cười tươi, tuy chỉ là hai màu trắng đen nhưng qua đôi môi căng đầy kia cũng có thể nhận ra đó rất kiếu diễm. Tóc dài như thác nước, tóc mai tỏa ra mùi thơm, má trắng như tuyết, là xinh đẹp.

      Ngón tay thon dài nhàng vuốt ve nụ cười của , ánh mắt Lệ Nhiên Hi càng sâu thẳm, làm cho người ta đoán ra.

      tới thời gian tân tầm, Vincent đến xin chỉ thị và rất nhiều việc quan trọng cần có quyết định của Boss. Lúc mở cửa thấy Lạc Tư đứng bên cửa sổ, suy nghĩ.

      Sống lưng thon dài, bờ vai dài rộng, thắt lưng hẹp , bộ tây trang thẳm thớm càng làm tăng độ chin chắn. Ánh trăng buổi tối đổ xuống, lấp lánh chiếu vào nhưng chỉ càng thêm lạnh lẽo, từ người Lạc Tư tỏa ra mùi nguy hiểm.

      Vincent hít sâu biết có nên thông báo công việc .

      “Boss, báo cáo điều chính kết cấu đầu tư đặ ở bàn, ngày mai có buổi kí kết với Ladsione, buổi chiều 2 giờ ngài nhất định phải tham dự, bên truyền thông chúng ta cũng chuẩn bị xong”

      lâu, Lạc Tư lên tiếng, Vincent cũng chỉ đứng đó đợi sắp xếp. Qua lúc lâu, Lạc Tư mới dùng ngón tay bóp nát điếu thuốc trong tay, xoay người, nhìn Vincent : “Gọi điện cho Andrew, chuẩn bị phi cơ, tôi đêm nay phải về A thị chuyến, bản báo cáo đầu tư cứ để trong phòng, khi về xem”

      xong Lạc Tư cũng bắt đầu thu dọn văn kiện bàn.

      Vincent kinh ngạc miệng mở to, đứng bất động. Lạc Tư sau khi thu dọn xong, mắt hướng về phía , có chút vui hỏi: “Vincent còn có việc gì sao?”

      Vincent phục hồi tinh thần, có chút khó xử nhìn về phía ông chủ: “Boss, ngày mai là lễ ký với Ladsione, tôi mời rất nhiều giới truyền thông nổi tiếng tới, ngài thể có mặt”

      Lạc Tư thu hồi tầm mắt, cầm lấy áo khóc: “Tôi ngày mai về đúng giờ, trong lúc này cậu thay tôi giải quyết các vấn đề còn lại là được, cần nhiều lời”

      Biết Lạc Tư khi quyết định thể hồi tâm chuyển ý, Vincent đành ủ rũ suy nghĩ cách ứng phó với tình huống khẩn cấp ngày mai ra sao. Nhưng tại sao ông chủ đột nhiên phải về thành phố A? Trước đây làm việc luôn quá độ, chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả?

      Quả nhiên, ban đêm Uyển Uyển bắt đầu phát sốt, Lệ Nhiên Hi bận rộn cả đêm mới khiến nhiệt độ cơ thể nàng hạ xuống. Nếu ổn, mang Uyển Uyển bệnh viện.

      Lúc Uyển Uyển còn ngủ say giường chuông cửa vang lên. Nàng ngơ ngẩn từ giường ngồi dậy, vốn định kêu Lệ Nhiên Hi nhưng lại nhớ ra ra hiệu thuốc mua đồ.

      Chuông cửa vang lên dồn dập, nàng quay đầu nhìn đồng báo thức, chỉ mới bảy giờ mà thôi, ai lại đến vào sáng sớm thế này?

      Nàng kịp nghĩ nhiều, đầu óc mịt mờ ngừng tự hỏi, nhưng bản thân lại như cái máy tựa vào vách tường di chuyển, bước chân hư vô về phía cửa..

      Lúc này người đứng bên ngoài cửa chính là người nàng bao giờ ngờ được.

      Nhìn thấy Lạc Tư ngoài cửa, Uyển Uyển tựa mình bị ảo giác. Có chút khẽ giương đôi môi nhắn trắng bệch lên, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn thẳng .

      sao lại tới đây?”

      Giọng của nàng phải vui mừng cũng phải buồn, chủ yếu vì hơi thở mong manh của nàng mà ngữ điện có chút lạ. cũng nhận ra sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng.

      Lạc Tư nhíu mày tạo thành rãnh giữa trán, đột nhiên vui kéo tay nàng: “Theo tôi về”

      75

      Uyển Uyển chỉ cảm thấy đầu óc mịt mờ, thể suy nghĩ được. Mới vừa tỉnh táo lại, Lạc Tư đứng ngoài cửa, nàng cảm thấy có phải mình bị ảo giác .

      Nhưng lúc ngón tay lạnh lẽo của Lạc Tư chạm cổ tay nàng, chỉ có cảm giác lạnh lẽo của mới thấm vào da thịt nàng. Cho nên đây phải mơ, càng phải ảo giác.

      Mọi thứ trở nên ràng, hình ảnh hai người hoan ái du thuyền như thước phim diễn ra trong đầu nàng. Còn có, ngày hôm sau nàng bị lạnh lùng quăng lại du thuyền, còn cùng người phụ nữ khác vui vẻ, mọi thứ cùng tập kích vào đầu nàng.

      Tất cả hình ảnh hòa vào nhau biến thành gương mặt cười châm chọc nàng ngốc nghếch. Trong phút chốc nàng kháng cự , là lần đầu tiên, dám gạt bỏ tay .

      phải vì giận hay ghen tị mà là vết thương nàng vẫn chưa lành lại. Nàng còn chưa kịp lấp đầy vết thương, ngụy trang tâm trạng của bản thân, nàng làm sao dám đối mặt với ? Lúc này ngay cả nụ cười giả tạo nhất nàng cũng thể làm ra.

      hề dự đoán trước Uyển Uyển lại cự tuyệt , ta Lạc Tư rất nhanh bị nàng hất ra.

      Ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt màu tím trở nên nguy hiểm, khóe môi cong lên, lạnh lùng nhìn nàng

      “Theo tôi về nhà”- Lại lần nữa, thấp giọng hạ lệnh.

      lại lần nữa vì người con này phá lệ, bỏ cuộc kí kết quan trọng, bỏ lại mọi công việc, sau đó hoang đường trở về thành phố A, cho phép khi tìm được nàng đáp án của nàng lại cự tuyệt của .

      Lại giữ lấy tay nàng, để nàng giãy dụa, xoay người mang Uyển Uyển rời khỏi căn phòng của người đàn ông khác.

      “Buông ấy ra!”- giọng nghiêm nghị lạnh lùng từ phía sau cất lên.

      Hai mắt Lạc Tư nheo lại, chậm rãi nhìn ra xa. Chỉ thấy bóng nam nhân cao to đứng ngay cửa thang máy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thấy đáy, lóe lên nguy hiểm và lãnh đạm tựa như .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Nhiên Hi, Lạc Tư rất nhanh khôn khéo đánh giá , rất nhanh liền đưa ra kết luận, người đàn ông trước mắt này nhất định sau này ai có thể đoán được trong bụng chứa gì.

      Nhưng mà việc đó cũng phải có cho phép của . Ánh mắt Lạc Tư trở nên linh hoạt.

      Tôi muốn mang vợ mình ,c hẳng lẽ còn phải được đồng ý qua?”- Giọng lưu loát ràng từ trong cổ hạng Lạc Tư phát ra, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

      Lệ Nhiên Hi cười lạnh, chút e sợ nhìn , ánh mắt sáng quắc coi biểu tình của đối phương như cái giẻ rách: “Nơi này là địa bàn của tôi muốn mang ấy , nhưng tôi để có cơ hội gây tổn thương ấy nữa”

      Quyết cho phép, thứ coi như trân bảo bị người nam nhân tra tấn làm cho tổn thương. Quyết cho phép.

      Uyển Uyển giật mình đứng bên, nhìn lệ khí hai bên hề chịu thua kém đối phương, trong lòng có dự cảm tốt. Xung quanh từ người họ đều tỏa ra cảm giác áp bách, Lệ Nhiên Hi cũng như vậy, nàng chưa từng thấy như thế.

      Đôi mắt tối đen sâu thẳm, bên trong ngừng nổi lên sóng lớn, toàn thân tỏa ra mùi sát khí cùng tàn nhẫn, khiến cho kẻ khác sợ hãi..

      Lạc Tư lạnh lùng câu môi, bờ môi bé tạo nên độ cong hoàn mỹ, nhưng ngay sau đó, thân hình cao to di chuyển, mọi người chưa kịp hoàn hồn, trong nháy mắt nó xuất trước mắt Lệ Nhiên Hi. Lửa quang bắn ra khắp nơi, tung quyền ào Lệ Nhiên Hi.

      thanh trầm đục vang lên, Lệ Nhiên Hi tuy có phòng bị, nhưng Lạc Tư nhanh như vậy khiến cho người khác khỏi thán phục. Xương mặt như lệch , lảo đảo lui về sau vài bước, Lệ Nhiên Hi kiềm nén tiếng rên trong cổ họng, để nó thoát ra.

      Uyển Uyển kinh hô, đôi mắt xinh đẹp mở to, sững sờ che kín miệng.

      Lệ Nhiên Hi nghiêng mặt nhìn Lạc Tư, mặt đổi, chỉ có đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo. Bàn tay nắm chặt, đánh nhau với là chuyện bình thường như cơm bữa, dùng tốc độ nhanh nhất, cũng tung quyền ngay giữa trán Lạc Tư.

      Quả nhiên đầu Lạc Tư lệch , khóe mắt trở nên bất thường giương lên. Tốt lắm. bao nhiêu năm chưa có gặp đối thủ?

      Toàn thân khí lực mười phần, nhanh chóng tung quyền đáp trả. Trước mắt có gì đó lóe lên, muốn thu hồi lực nhưng kịp, sau đó tiếng rên to khiến người ta kinh ngạc.

      Thứ thanh giống như xương và thịt tách ra, tiếng ma sát tiếng rên hòa vào nhau——

      Lạc Tư thu tay, bàn tay vẫn còn đau. Đôi mắt màu tím bất thường, mặt chút thay đổi nhìn Uyển Uyển yếu ớt tựa vào lòng Lệ Nhiên Hi.

      Là nàng, lúc tung quyền dùng cả thân thể của mình chặn đứng phản kích của . biết lực đạo lúc nãy của mình mạnh đến bao nhiêu, nhưng điều làm tức giận là ngờ nàng vì nam nhân kia mà làm lá chắn..

      Lệ Nhiên Hi cũng quan tâm Lạc Tư cừng còng đứng bất động, lòng tràn đầy lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Uyển Uyển.

      Uyển Uyển, em có sao ?”- Nỗi lo lắng thấp thỏm dừng lại người nàng, Lệ Nhiên Hi hề che giấu tình cảm thân thiết quan tâm lo lắng của bản thân.

      Tưởng như cú đấm của Lạc Tư phải giáng vào lưng Uyển Uyển mà là giáng vào trái tim Lệ Nhiên Hi .

      Qua lát, Uyển Uyển từ từ hồi tỉnh, Lệ Nhiên Hi trước mắt nàng trở nên mơ hồ, nàng gần như muốn ngất . quyền của Lạc Tư khiến cho lục phủ ngũ tạng nàng muốn bay ra, phía sau lưng vừa đau vừa như có lửa đốt nóng rát.

      Nhưng đôi môi tái nhợt vẫn cố gắng mỉm cười, vừa khiến người ta vừa khiến người ta xót thương.

      Nàng nhìn Lệ Nhiên Hi lắc đầu, sau đó nhìn thẳng về phía Lạc Tư. TRong mắt nàng hình ảnh Lạc Tư rất mờ, nhưng vết thương gây cho nàng lại cách nào mờ nhạt.

      Em về, nhưng phải lúc này. Xin cho em chút thời gian suy nghĩ xem sau này chúng ta sống chung thế nào được ?”

      Lạc Tư nên lời, môi mím chặt từ cao nhìn nàng. Cuối cùng buông tay, nhàn nhạt đáp: “Tốt lắm, Hách Liên, nhớ kỹ lựa chọn ngày hôm nay của

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 76

      Edit By Fijian

      Lạc Tư rồi, Lệ Nhiên Hi đem Uyển Uyển ngất xỉu vào phòng. Vừa đặt nàng lên giường đụng phải vết thương sau lưng, hai mắt nhíu lại, nàng đau đến mức bật kêu rên.


      Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Uyển Uyển, hai tay Lệ Nhiên Hi nắm chặt. Nếu biết như thế chẳng đánh nhau trước mặt nàng. Ngược lại, còn vì mà nàng bị thương.

      Lấy hòm thuốc ra, quay về giường. Nhìn hai mắt Uyển Uyển yếu ớt cố gắng mở lên sau đó lại chịu đựng được mà xụp xuống. cẩn thận nâng nàng dậy, để nàng dựa vào mình, để đụng vào vết thương sau lưng. Chậm rãi cởi lớp áo trắng người Uyển Uyển, nhìn thấy làn da trắng nõn sau lưng xuất vết bầm tím rất to, bầm đen rất to, ngay lúc đó, ánh mắt Lệ Nhiên Hi trở nên sâu thẳm.

      Người đàn ông kia rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực.

      Nàng lại bắt đầu phát sốt, người lại có thêm vết thương, giúp nàng uống thuốc trái tim vừa đau xót vừa hối hận.

      Lúc nãy, thể ngờ được Uyển Uyển lại xông lên. Giống như Lạc Tư, cũng kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm rất mạnh đó dừng người nàng. Cơ thể nàng mềm oặt giống như trang giấy bị xé rách, nhõm rớt vào lòng . Ngay thời khắc đó, hít thở thông.

      Sauk hi giúp nàng uống thuốc, đầu ngón tay nhàng đụng vào vết bầm lưng khỏi khiến nàng run rẩy. Lệ Nhiên Hi hít sâu, từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt, hận thể đem Uyển Uyển hòa vào trong xương tủy, đem máu của mình vào ngừi nàng.

      Từ đầu tới cuối, Uyển Uyển đều rất tỉnh táo. Nếu ngất ít nhất phải chịu đựng cơn đau cháy bỏng này. Nhưng tóm lại nàng rất thanh tỉnh. THanh tỉnh đến mức có thể nhận ra bàn tay sau lưng nàng nhàng di chuyển qua lại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Lệ Nhiên Hi

      Chậm rãi, nàng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lên, nó vẫn mãnh liệt như cũ ai có thể ngăn nó tỏa sáng. Nàng biết tính cách Lạc Tư, hận ai đó luôn tính toán chi li. hận nàng, hôm nay lại còn để mất cả mặt mũi.

      Lúc bỏ còn câu cuối cùng làm cho người ta sợ hãi. NHưng điều nàng tại lo lắng nhất là liên lụy Nhiên Hi, sợ rằng Lạc Tư bỏ qua cho Nhiên Hi.

      Điều làm cho nàng nghi ngờ là tại sao lại xuất ở phòng này?

      Lịch trình dày đặc có thời gian để thở khiến Lạc Tư suốt đêm xử lý văn kiện xong liền lên máy bay quay trở lại A thị, điều thể tin được là chẳng những mang được nàng về, ngược lại còn đánh nàng.

      Lúc sau, kịp suy nghĩ, liền lái xe quay về sân bay, ngồi máy bay tư nhân. TRong suốt hành trình, lật văn kiện nhưng đọc nổi. Lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn mu bàn tay ửng đỏ. Xương ở mu bàn tay nhói đau

      Gương mặt bình thường đều lãnh đạm nên khiến người khác thể hiểu được, những kẻ hầu hạ bên cãnh đều nơm nớp lo sợ càng thêm cẩn thận.

      Xuống máy bay, Vincent nhìn thấy vết thương mặt Lạc Tư khẽ sửng sốt. Từ lúc theo bên cạnh Lạc Tư, chưa từng thấy con người bình tĩnh này lại trở nên chống chế như thế.

      Đánh nhau sai? Càng thể

      Chiếc xe cao cấp dáng thuôn được sản xuất có giới hạn rất nhanh lao về phía nơi kí kết, giây cũng dám chậm trễ. Lúc này, Lạc Tư thay bộ đồ tây, Vincent liên hệ với người hóa trang đem vết thương mặt Lạc Tư dấu .

      Tuy rằng với giới truyền thông hôm kí kết nhất định thể chụp ảnh Lạc Tư, nhưng khó tránh khỏi bị mọi người nhìn thấy vết thương miệng . Cho nên để tránh phiền toái, đành phải để Lạc Tư ủy khuất lần, dùng thuốc màu đánh lên.

      Lễ kí kết diễn ra thành công, hai vị tổng tài đều là người thành công, khác nhau ở chỗ người là tiền bối người là tuổi trẻ tài cao. Thành công của hai người trong mắt người khác là lẽ đương nhiên.

      Hơn nữa, Lạc Tư hết lần này đến lần khác được Fiji Siqi cất nhắc, nam nhân trẻ tuổi thành công được mọi người ca tụng truyền miệng khắp nơi.

      Quả nhiên phải vậy, gần đầy tất cả đầu đề các báo đều là tin tức của Fiji Siqi cùng Ladsione kí kết, tin tức này oanh động cả thế giới.

      Đúng ra lịch trình ở Pháp chấm dứt có thể quay về A thị, nhưng Lạc Tư lại muốn ở lâu lên, mấy ngày qua, trong phòng khách sạn đêm nào cũng chè chén. ngừng có phụ nữ ra, lại phụ nữ vào, Vincent biết Boss đến cuối cùng muốn làm gì, ngoại trừ công tác bình thường ở ngoài, đối với phụ nữ tiếp cận đều cự tuyệt từ chối.

      Trước đây, Lạc Tư cũng phải chưa từng có đàn bà, nhưng cũng đến mức càn rỡ thế này. Lúc trước mỗi khi có nhu cầu mới kêu Vincnet tìm đại ai đó cũng chưa từng tham hoan đến như thế. Hôm nay, dường như muốn chứng minh điều gì đó, mỗi ngày ngừng thay đổi nữ nhân.

      Thế nên, cùng với thành công về buổi kí kết Lạc Tư tốc độ thay đổi phụ nữ của ngày càng nhanh. Lần này Lạc Tư hề che đậy, cũng kêu Vincent tới tạp chí ngăn chặn, chính vì thế mấy tờ báo bát quái đưa hết mọi việc của phơi ra ngoài ánh sáng.

      Vincent khỏi đoán, Lạc Tư hai ngày qua thay đổi như thế có phải liên quan đến việc về A thị? Ngày đó chắc chắn xảy ra chuyện, nếu người luôn bình thản như Boss sao lại mang theo vết thương về?

      Lúc này, Hách Liên tiểu thư có phải cũng bắt đầu chú ý tới chuyện xấu của Boss?

      77

      Lần này bệnh nặng Uyển Uyển trải qua gần 1 tuần mới khôi phục chút ít. Nàng nhàng khước từ lời cầu của Lệ Nhiên Hi, nàng quyết định quay về biệt thự lạnh băng.

      Ngày thứ mười.

      Nhìn vào con số lịch, mới biết bản thân mê man tới ngày thứ mười. Tới nay, nàng cũng chưa hề biết tin gì về Lạc Tư, ngay cả điện thoại cũng có. Con đường duy nhất để biết tin tức của chỉ là bát quái tạp chí ngừng đưa tin.

      Nàng biết bản thân đến cuối cùng là điên rồi hay đối với miễn dịch từ sớm. Thậm chí còn kêu người ở mua tạp chí bát quái về xem, nhàng cắt ảnh của ra.

      Còn nhớ trước đây, điều nuối tiếc trong đời chính là có tấm ảnh nào của . Tuy tạp chí bát quái chụp ảnh của , nhưng ít nhất cũng có chút gì đó của .

      Từ từ cắt những người phụ nữ bên người ra, để lại chút dấu vết. Lúc này, lòng của nàng chết lặng, Chú Lê cũng bệnh tình nàng mỗi lúc nặng, Ngải Đức cũng nếu có điều kiện tốt nhất mau làm phẫu thuật, ngay cả người tùy tiện như Hannah đều bảo nàng tại nên tùy hứng

      Tùy hứng?

      Nếu như chọn giữa chết giường giải phẫu lạnh ngắt còn gặp nàng quyết định tùy hứng lần. Từ khi mới mười ba tuổi, nàng từ quỷ môn quan về. Trải qua kinh hãi bao nhiêu lần nhưng mà tại thành thói quen.

      Thói quen đối mặt với cái chết, rất xót xa đúng ?

      Nhưng ai có thể hiểu, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy ánh mặt trời sáng sớm nàng cảm kích biết bao, để bản thân còn cơ hội sống. Nàng thể khỏe như người thường, người bước gần tới cái chết phải cố gắng kéo dài thời gian sống mà toàn tâm toàn ý hoàn thành tâm nguyện bản thân.

      Mà Lạc Tư chính là tâm nguyện của này.

      , ngay từ đầu phải diễn kịch. Cho dù người ngoài đều nhìn thấy ngược lại, nhưng tất cả đều là . Khi người nó trở thành bản năng, cho nên dù sống hay chết cũng quan trọng nữa.

      Đem số ảnh cắt xong bỏ vào cái hộp , bên trong là những ảnh chụp cùng tin tức lớn nàng thu được từ tạp chí.

      Cạch—cạch.

      Mary đẩy cửa vào, Uyển Uyển như đứa trẻ làm sai đem chiếc hộp giấu ra sau lưng. Nàng cười mất tự nhiên: “Mary, có gì sao?

      “Tiểu thư, Boss về, nhưng mà….”

      Uyển Uyển kinh hãi nén được niềm vui: “ sao, cám ơn Mary, để tôi xem ấy”

      “Tiểu thư….”- Mary muốn gì đó nhưng kịp ngăn cản, nhìn nàng chạy xuống lầu. Đứng tại chỗ than , lắc đầu.

      Cuối cùng Mary dừng lại chiếc hộp mà Uyển Uyển bỏ quên, trong chốc lát, ý chí sắt đá của bà bị này làm cho rung động. Bà biết trong chiếc hộp kia là gì, mấy ngày qua lúc bệnh nặng Uyển Uyển luôn mang theo nó bên người. Mỗi đêm bà ngang qua, luôn cố ý nhìn vào bên trong cửa phòng, nhìn thấy Uyển Uyển nhìn thứ gì đó đến ngẩn người nếu cũng bật khóc.

      Mary lại than , tiến lên đem chiếc hộp cất , rồi chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.

      Quên mất bản thân phải bình tĩnh, Uyển Uyển chạy xuống lầu, đem lỗ tai áp vào cửa, nàng giống như đứa trẻ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến.

      Trong lòng thở gấp, nàng hít sâu, chuẩn bị nở nụ cười với . Nàng mở cửa, giọng nhàng: “Lạc Tư, về rồi!”

      Nhưng trong khoảnh khắc, nụ cười cứng ngắc môi, hai lúm đồng tiền xoáy sâu tạo nên đáng . Lúc Uyển Uyển nhìn thấy Lạc Tư mang theo Hách Liên Doanh DOanh, trong chốc lát trái tim nàng như người chết .

      NHìn thấy biểu tình thay đổi của Uyển Uyển, Lạc Tư nhìn nàng cái, gương mặt lãnh túc mang theo mị lực lóa mắt, bộ đồ tây màu lam khoác người càng làm tăng thành thục của nam nhân, bờ vai rộng lớn, lồng ngực to, cánh tay rắn chắc.

      Lúc này khuỷu tay của lại bì nữ nhân khác tựa vào. Là Hách Liên Doanh Doanh.

      Lạc Tư mang Hách Liên Doanh Doanh coi ai ra gì vào biệt thự, lướt qua người Uyển Uyển, xem nàng như kẻ vô hình. Nhưng Hách Liên Doanh Doanh có dễ dàng bỏ qua cho Uyển Uyển, nữ nhân này ngờ sau lưng nàng lại ở cùng Lạc Tư? Quả thể tha thứ!

      được hai bước, Hách Liên Doanh Doanh quay lại, xoay người nhìn Uyển Uyển sững sờ đứng bất động, mặt đắc ý mang theo nụ cười gian trá môi.

      “Chị sao vậy? Em đến chị cũng thể chào đón em lần sao? Lạc Tư tối hôm qua còn với em, chị rất nhớ cha và em”– Nàng ta cường điệu “tối hôm qua”, quả nhiên môi Uyển Uyển trở nên trắng toát đến đáng sợ.

      Nhìn Uyển Uyển yếu ớt như thế sao có khả năng hầu hạ người cường tráng như Lạc Tư? bằng đem cho nàng có tốt !

      Nghĩ như vậy, Hách Liên Doanh Doanh lên, từ trong túi lấy thứ gì đó đưa cho Uyển Uyển, cười sáng lạng: “Chị, em và Lạc Tư có chọn cho chị món quà, hy vọng chỉ thích”

      Uyển Uyển máy móc nhìn chiếc hộp trước mắt, đôi mắt trong suốt nhìn bên trong chiếc hộp là tòa tháp Paris được làm bằng thủy tinh rất đẹp.

      Uyển Uyển giương mắt, đôi mắt đen nhìn Lạc Tư đứng cách đó xa.

      Chỉ thấy lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt lạnh thấu xương trở nên quá quen thuộc. Trong khi còn ngẩn ngơ, :“Sắp xếp cho Doanh DOanh phòng, bắt đầu từ bây giờ ấy dọn về đây”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 78

      Edit By Fijian

      Kỳ cần gì Uyển Uyển phải chuẩn bị, chỉ cần câu, Mary sắp xếp mọi thứ. biết do cố ý hay vô tình, Mary đem phòng của Hách Liên Doanh Doanh cách xa phòng Lạc Tư nhất, ngay cả phòng Uyển Uyển cũng cách tới mấy căn phòng.


      Hách Liên Doanh Doanh cam lòng nhưng ngại dám với Lạc Tư, dù sao cũng là lần đầu tiên tới chỗ này, ăn nhờ ở đậu, tự nhiên dám dị nghị

      Còn Uyển Uyển từ đầu tới cuối cũng chỉ biết im lặng, còn muốn quan tâm đến gì cả. Nhưng sắc mặt lại mỗi lúc nhợt nhạt.

      Bữa cơm chiều, chỉ có mình Hách Liên Doanh Doanh vui vẻ, ríu rít suốt bữa ăn. Dùng nụ cười mê hoặc của Hách Liên gia mỉm cười, gọi Lạc Tư rất ngọt ngào.

      Lạc TƯ chỉ ngẫu nhiên đáp vài câu, nhưng cũng nhiều lời. Điều này cũng có gì lạ, đối với người trọng yếu Lạc Tư từ trước tới nay luôn kiệm lời. Đối với Hách Liên Doanh Doanh xem như nhiệt tình lắm rồi.

      Hai người bên góc chuyện trò thân thiện, Uyển Uyển bên này lại im lặng dị thường. Chốc chốc nàng lại nâng mắt nhìn Lạc Tư, nhưng sau đó lại thu hồi, giống như bát cháo trắng trước mặt còn hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.

      Uyển Uyển nuốt từng miếng nhưng hề cảm thấy ngon. Nàng biết Lạc Tư từ khi nào lại quen Hách Liên Doanh Doanh, đối với Hách Liên Doanh Doanh cũng hề bài xích, thậm chí còn nở nụ cười khiến kẻ khác mê sai. Uyển Uyển cầm thìa tay run rẩy vài lần.

      Nàng chưa bao giờ cho rằng mình có tư cách quản lý chuyện bên ngoài của Lạc Tư, dù sao trước khi kết hôn đó cũng là thông điệp gửi tới nàng. Nhưng kẻ xen vào hôn nhân của hai người là Hách Liên Doanh Doanh, nàng rất rất để ý.

      Cứ nghĩ tới việc nàng cùng Hách Liên Doanh Doanh chưa bao giờ xưng hô chị em, bây giờ lại thế khiến nàng quen. Nàng thích ánh mắt Hách Liên Doanh Doanh nhìn Lạc TƯ như nhìn mồi, cũng thích mỉm cười tươi như vậy với nàng.

      Dù sao nụ cười này hai năm về trước vẫn thuộc về nàng. Xem như nhẫn nhịn nổi, Uyển Uyển buông cái thìa trong tay, chút hứng thú ăn cũng có, nàng vừa đứng dậy nghe giọng lạnh lùng của Lạc Tư—-

      “Ngồi xuống!

      Cả người Uyển Uyển cứng đờ đứng bên cạnh bàn ăn, hai mắt xinh đẹp mang theo chút thẫn thờ. Hách Liên Doanh Doanh cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt lên chút ghen ghét cùng độc ác.

      Tuy cả đêm, Lạc Tư xem như cũng nhiệt tình bắt chuyện, ngẫu nhiên trả lời nàng, nhưng kì căn bản hề muốn với nàng, thậm chí có vài lần hề trả lời.

      Bởi vì suốt cả tối, ánh mắt của Lạc Tư luôn dừng lại về phía Hách Liên Uyển Uyển, đôi mắt kín bưng màu tím biết suy nghĩ gì, nhưng ràng mọi chú ý đều bị nữ nhân kia hấp dẫn!

      Lạc Tư nhìn Uyển Uyển đôi mắt tuấn xẹt qua tia vui, giọng trầm thấp, siết chặt như muốn dùng dây bẽ gãy cây: “Sao? Cơm ở nhà Fiji Siqi khó nuốt với đến thế sao? Hay là đồ ăn do Lệ Nhiên Hi làm mới phù hợp với ?”

      Giọng châm chọc nhàn nhạt đùa bỡn, đáy lòng Uyển Uyển trầm xuống hề có biểu , chỉ ngoan ngoãn ngồi lại.

      Hách Liên Doanh Doanh nghe thấy cái tên quen thuộc liền vô tội thuần khiết mỉm cười: “Lệ Nhiên Hi? Là Nhiên Hi sao? Chị em thích ăn cơm của Nhiên Hi cũng có gì lạ. Chị ấy từ quan hệ rất tốt với ấy, mấy năm qua chị em luôn ít về nhà, hình như là cùng Nhiên Hi ở chung với nhau!”

      Lời của Hách Liên Doanh Doanh tưởng như vô tâm buộc miệng , nhưng chất bụng dạ rất thông minh.

      Nghe thấy những lời này, trong mắt Uyển Uyển có chút kinh ngạc, giống như quá quen với kiểu hành xử này của Hách Liên Doanh Doanh, nàng ta luôn cố ý đẩy nàng vào khốn cảnh. Dù sao từ , Hách Liên Doanh Doanh luôn lấy việc làm tổn thương nàng làm niềm vui.

      Quả nhiên sắc mặt Lạc Tư tối sầm, hai mắt sắc như dao thẳng tắp nhìn về phía Uyển Uyển, khóe môi nhếch lên nguy hiểm.

      “A”- Hách Liên Doanh Doanh trong suốt che miệng, giống như vừa phát bản thân lỡ lời, vội vàng giải thích: “ Lạc Tư, cần giận, chị em phải loại con tùy tiện. Kỳ cha em cũng từng ngăn cản mối quan hệ giữa chị và Nhiên Hi, cho nên ở cùng nhau cũng phải lạ”

      Càng càng làm mối quan hệ hai người thêm mập mờ, bên kia càng làm cho mối quan hệ giữa Uyển Uyển và Lạc Tư thêm xa ra.

      Uyển Uyển nhíu mày nhìn Hách Liên Doanh Doanh diễn kịch, loại kịch bản này diễn suốt nàng ta thấy chán sao? Nàng tính bỏ , nhưng Lạc Tư đồng ý: “Mary, lấy cho tiểu thư Hách Liên chén cơm”

      Cả đêm nhìn nàng chỉ húp mỗi cháo, hơn nữa hề nhúc nhích miệng, giống như đối diện với thể ăn nổi. hề biết, mấy ngày qua nàng chẳng ăn gì cả, chỉ có chút cháo là miễn cưỡng ăn.

      “Nhưng”- Mary lại khó xử.

      Hai mắt Lạc Tư sắc lạnh, giống như hàn băng nhìn Mary bảo nàng chớ lên tiếng, Mary đành bưng chén cơm đặt trước mặt Uyển Uyển.

      nhìn Uyển Uyển : “Nếu ăn nổi cơm của Fiji Siqi sau này cần ăn nữa”

      xong, Lạc Tư để ý tới nàng, chậm rãi nâng chén cơm của , nhất cử nhất động đều tao nhã.

      Hách Liên Doanh Doanh tiếp tục chuyện hằng ngày hề chịu im , cũng thấy Lạc Tư luôn thích im lặng cũng khẽ nhíu mày.

      Uyển Uyển than tiếng, bao nhiêu ủy khuất nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng vẫn như cũ ngậm chặt miếng cơm. Lúc này nàng giống như diễn vai Tiểu Sửu- con hài. Còn Quốc Vương cao ngạo ở cao, mỹ nữ xung quanh vây lấy.

      Xem ra nàng chọn sai vai diễn, xông vào thế giới thuộc về nàng. Đột nhiên dạ dày quay cuồng, cảm giác ghê tởm cuồn cuộn lên.

      “Ngô”– Nàng che miệng từ cổ họng phát ra tiếng.

      Trong chốc lát hấp dẫn chú ý của hai người. Uyển Uyển bất chấp thái độ của Hách Liên Doanh Doanh, cùng dáng vẻ kinh ngạc của Lạc Tư. Che miệng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh gần phòng ăn, mở nắp bồn cầu nôn ra mọi thứ.

      Lạc Tư hất khăn ăn đùi qua, nhanh lại, chú ý Hách Liên Doanh Doanh gào lên, trong đầu chỉ có hình ảnh tái nhợt của Uyển Uyển, che miệng chạy . Chết tiệt phải quan tâm nàng!! phải!!

      Uyển Uyển giống như đem mọi thứ trong dạ dày nôn ra, cả người còn sức, sau khi nôn ra hết, mới yếu ớt nhấn nút xả bồn cầu.

      Hách Liên Doanh Doanh cũng tới, đứng sau Lạc Tư, nhìn thấy Hách Liên Uyển Uyển như thế, đột nhiên liên tưởng tới gì đó, hai mắt trợn trừng, sau đó ánh mắt lên độc ác và mưu.

      Còn Lạc Tư từ đầu tới cuối chỉ đứng ở cửa buồng vệ sinh, thân hình cao lớn đứng lặng yên, khiến người ta thể bỏ qua tồn tại của . Đôi mắt kín bưng, từ nơi sâu thẳm nhất có cái gì đó dâng trào.

      Khoảng cách từ lần đó mới có 10 ngày, liệu có thể !! Mary chạy tới, nhìn hai người đứng trước cửa, nhìn người yếu ớt té ngã nơi buồng vệ sinh ngay cả sức đứng lên cũng có. Liền mang nước cho Uyển Uyển, rồi quay lại nhìn Lạc Tư giải thích.

      “Hách Liên tiểu thư từ khi mắc mưa bệnh tới nay, mấy ngày qua sốt cao, ăn được gì cả, cứ ăn rồi lại ói ra. CỨ như vậy làm sao khỏe được.”

      Trong mắt Lạc Tư có gì đó tan biến , trở nên ảm đảm. Ánh mắt dừng lại người Uyển Uyển, bình luận gì cả, xoay người bỏ .

      Hách Liên Doanh Doanh cũng đứng lâu, còn trò hay gì nữa, liền quay về phòng.

      Mary lắc lắc đầu, nhìn tái nhợt như tờ giấy, khỏi quan tâm: “Tiểu thư còn đứng lên được ?”

      Uyển Uyển hạ mắt gật đầu. vất vả mới về tới phòng, Mary đưa nàng ít thuốc, sờ trán nàng giống như bị lửa thiêu

      Uyển Uyển kiên trì bệnh viên nên Mary cũng đành chịu, trông mãi đến khi Uyển Uyển ngủ say mới rời . Nhưng vừa đóng cửa lại, người nằm ngủ giường liền mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người

      Lát sau, Hách Liên Doanh Doanh vào, Uyển Uyển cũng nhận ra. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cho đến khi Hách Liên Doanh Doanh dùng sức lay nàng dậy, Uyển Uyển mới mở mắt, yếu ớt nhìn nàng ta.

      “Cầm là điện thoại của cha”– Giọng Hách Liên Doanh Doanh bao giờ cũng ra lệnh.

      Uyển Uyển thâm trầm đến đáng sợ, nàng cũng có tâm sức ứng phó đành đón lấy điện thoại, lát sau mới : “alo”

      Điện thoại kia truyền đến tiếng la mắng của Hách Liên Thành: “Mày là con nha đầu chết tiệt, nghe Doanh Doanh , mày bám lấy Lạc Tư!! Mày điên rồi sao? Sao phải làm đến gia môn bất hòa như thế? Mày biết Doanh Doanh thích Lạc Tư!! Tao cho mày biết, Doanh Doanh cùng mày ở chung nhà phải chăm sóc tốt cho nó, cho nó cùng Lạc Tư có cơ hội gần gũi biết chưa!! Chỉ cần tao nghe Doanh Doanh gì về mày, tao tuyệt đối để mày sống”

      Mặt Uyển Uyển thay đổi, trong lòng hề cảm thấy gì nữa. Chỉ là, rất lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :