1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 47

      Edit By Fijian

      Lệ Nhiên Hi đợi cả đêm, mọi chuyện như gương sáng, nhưng vẫn cứ chờ kì tích xuất . Cho đến khi đồng hồ điểm 11h40”, mới chậm rãi đứng dậy, tay bát nát điếu thuốc, rồi chuẩn bị thu dọn mọi thứ.

      Nguyên Phi cùng Lâm Thụy Kỳ nhìn thoáng qua, mới duỗi tay liền nghe giọng Lệ Nhiên Hi chút cảm xúc vang lên: “Để đó , các ngươi nghỉ , ta tự dọn được rồi”


      Bọn họ phẫn nộ rút tay lại, nhìn Lệ NhiênHi im lặng thu dọn căn phòng. Tuy rằng gì, mặt cũng chẳng có biểu lộ thất vọng hay thứ gì khác, nhưng hai người khi nhìn vào đều cảm thấy xót xa.

      Đột nhiên chuông cửa vang lên, Nguyên Phi tâm kinh động : “Có phải tiểu gia hảo đến đây ?”

      Lâm Thụy Kỳ gì, hai người đều quay về nhìn Lệ Nhiên Hi, nam nhân cầm đống dãi lụa lớn.

      Mở cửa ra quả nhiên là Uyển Uyển

      Nhưng Nguyên Phi vẫn ngây người: “Oa, tiểu gia hỏa, chỉ ăn bữa cơm thôi cần long trọng thế chứ?”- quét mắt nhìn bộ lễ phục màu đen của Uyển Uyển, tiểu mỹ nhân tinh xảo này nếu phải bình thường mở miệng khen.

      Uyển Uyển đứng ngoài cửa chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt ửng hồng, nhìn Nguyên Phi trước mắt, sau đó mới khẽ cười nhạt: “ Nguyên Phi, Nhiên Hi ngủ chưa?”

      Nguyên Phi tính chuyện cái bóng xẹt đến trước mắt, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay qua chóp mũi, Lệ Nhiên Hi nhanh tới, đôi mắc đen như hắc ín cẩn thận che dấu nhìn Uyển Uyển, nét mặt biểu lộ nụ cười.

      “Sao gọi điện cho , muộn thế này còn tới, phải để đón em chứ”- dắt tay nàng vào phòng, Nguyên Phi che miệng cười trộm đem cửa phòng đóng lại.

      Uyển Uyển chuyện, cúi đầu chẳng biết suy nghĩ gì. Lâm Thụy Kỳ cũng lại gần.

      : “Tiểu gia hỏa, em cuối cùng cũng tới. lãng phí tâm tư của Nhiên Hi”

      Nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy nhà trọn được trang trí đầy màu sắc nên có chút kinh ngạc: “Hôm nay sao lại mở party?

      Nguyên Phi : “Đúng vậy, Nhiên Hi nhất định phải chúc mừng em lần”

      Thoáng nhìn thấy nét lạnh lùng của của Nhiên Hi, Nguyên Phi lập tức đem hai chữ “sinh nhật” nuốt vào.

      Vui , vui a!! Lệ Nhiên Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ mười giờ năm sau phút vẫn chưa muộn. đưa tay đặt trộm vài túi áo, ngoại trừ Uyển Uyển ở ngoài, ở đây ai cũng biết nhìn nhau cười. Ngoại trừ trang trí căn nhà trọ, món quà mà Lệ Nhiên Hi chuẩn bị là cái nhẫn.

      CHính vì thế khi nghe thấy Uyển Uyển tối mới thất vọng như vậy. nam nhân vì nữ nhân mình mà chuẩn bị nhẫn là vì cái gì, nguyên nhân cần cũng biết.

      Lệ Nhiên Hi cảm giác tay mình run lên, hai mắt tỏa sáng từ lúc nhìn thấy Uyển Uyển vào cửa hề rời mắt. Hít sâu, giống như đứa trẻ run rẩy nhưng đầy mạnh mẽ cầm chiếc hộp gấm tinh xảo từ trong túi áo đem ra

      Nhiên Hi… em muốn kết hôn”

      48

      biết có phải bởi vì gió đông lạnh lẽo thổi vù vù phá lớp thủy tinh cửa sổ mà thổi vào mà ngay cả những cây DIệp Tử đặt bên cửa sổ cũng lại, giống như chịu nổi thời tiết lạnh.

      Những người bên trong nhà cũng biết làm sao, cũng hoàn toàn quên cả phản ứng, cả dân tình nhìn nàng bằng đôi mắt u nhiễm, xem nàng giống như kẻ ngoài hành tinh.

      Chỉ cò lệ Nhiên Hi biểu trấn tĩnh.

      Uyển Uyển thấy đem bàn tay đặt vào túi áo, động tác thong thả như lão nhân ở tuổi xế chiều. Đôi môi cứng ngắc, ngũ quan hạ xuống, bóng đem hạ xuống che . Nhìn ra được khiếp sợ, hay vui sướng, nhưng xung quanh lại toát ra màn ưu thương chua xót, bồi hồi .

      Có đôi khi, biểu càng trấn tĩnh càng lạnh lùng vết thương lòng càng sâu.

      “Là ta sao?”- Lệ Nhiên Hi vẫn như cũ ngẩng mặt lên, chỉ nhàn nhạt hỏi.

      Uyển Uyển gật đầu.

      bên tay Nguyên Phi nắm chặt, đầy kích động: “Tiểu gia hỏa, em đnag đùa bọn sao? Em ngay cả bạn trai cũng có, sao lại kết hôn? Này đừng dọa bọn nữa, trái tim bọn chịu nổi trò đùa của em đâu”

      Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Phi: “ phải đùa, Nguyên Phi là đó. Em phải lập gia đình, chẳng lẽ Nguyên Phi vui sao? Uyển Uyển trưởng thành, muốn lấy nam nhân mình , em rất vui ngờ ấy lại đồng y’”

      Bên tai truyền đến tiếng than của Lệ Nhiên Hi.

      Đầu ngón tay lành lạnh của của trượt qua mặt nàng, hỏi: “ khi vui vì sao còn khóc”

      Nhìn theo thủy châu tay , nàng á khẩu nên lời. Ngay sau đó, vòng tay ấm áp của Lệ Nhiên Hi ôm nàng vào lòng, bàn tay to xoa gáy nàng, bên tai truyền đến tiếng tim đập, tiếng trống ngực.

      Nguy6en Phi cũng thở dài, giống như thể chứng kiến được nữa quay về phòng, Thâm Thụy Kì cùng Ty Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rời . Trong nhất thời chỉ còn hai người.

      lâu sau, trong lòng , nàng giọng : “Bất luận thế nào, em cũng dũng cảm đối diện với con đường mình lựa chọn. Em biết mình sống được bao lâu nữa, nhưng Nhiên Hi à, cả đời người cũng nên sống vì bản thân mình phải sao?”

      trầm mặc. Vì mình mà sống lần, cho nên mới có dũng khí mua nhẫn. Nhưng buồn cười nhất, cái nhẫn chưa kịp đưa, nàng cũng quyết định vì bản thân sống lần.

      Còn ? Vì thành toàn cho cuộc sống của nàng, bây giờ còn lựa chọn nào khác.

      Nàng giương mắt nhìn đồng hồ.

      “Uyển Uyển”- gọi khẽ.

      Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên cũng là cuối cùng làm sinh nhật cho nàng. Có lẽ sau này có nam nhân khác bảo hộ bên cạnh.

      Vì thế….

      “Sinh nhật vui vẻ Uyển Uyển của

      Nhất định, thể hạnh phúc.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 49

      Edit By Fijian

      Chuyện lấy Lạc Tư, ngoại trừ bọn người Lệ Nhiên Hi, Uyển Uyển ai cũng , bao gồm cả phụ thân và người nhà nàng.

      Nàng rất hiểu cha mình, luôn để chữ lợi lên hàng đầu, ngay cả thân tình cũng gạt sang bên. Nếu Hách Liên Thành biết nàng gả cho người xuất sắc như thế, trong ba đại gia tộc cầm quyền, biết làm ra trò gì.


      Mà nàng trong mắt Lạc Tư chỉ là nữ nhân trăm phần hư hỏng, cho dù khiến cho bản thân mình trở nên thấp kém cũng sao. Nhưng nàng muốn quấy nhiễu , khiến cảm thấy phiền toái.

      Quả nhiên dùng đất để trao đổi hôn nhân chẳng bao giờ sáng rọi. Theo như lời , có áo cưới, có hôn lễ, có những thứ mà nữ nhân ước mơ tha thiết. Chỉ là ngay lập tức đăng kí hộ tịch, việc đó cũng do luật sư của Fiji Siqi đảm nhiệm. Quyền lực của Lạc Tư quả nhiên rất lớn, cần xuất tay, hôn nhân đại đơn giản, chỉ cần hai tờ giấy giải quyết dễ dàng.

      Nhưng nàng rất dễ thỏa mãn, ít nhất Lạc Tư cũng tổ chức yến hội. Yến hội tổ chức tại khách sạn, những khách lui tới Uyển Uyển cũng quen, họ cũng chẳng quan tâm đến tân dâu như nàng, điều này khiến nàng thở phào nhõm.

      Ngồi ở trong phòng nghỉ, nàng nhìn ngón tay phải trống đến ngẩn người. Đột nhiên cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa. Nàng vội vàng lấy lại tinh thần. Ánh mắt chuyển đến nam nhân đứng ngay cửa, gương mặt đỏ bừng sững sờ trong giây lát.

      Hôm nay chú rể vẫn mặc bộ âu phục màu đen, chỉ có điều trang trọng hơn so với ngày thường, càng tăng thêm vẻ bất phầm. Cà vạt màu lam sẫm, cùng với chiếc kẹp cà vạt tinh xảo càng tăng thêm phần bức người. nhanh đến, đôi chân thon dài cao, hai tay đặt ở túi, trán vài sợi tóc lay động, lộ ra đôi mắt màu tím động lòng người. Nó giống như cặp kim cương màu tím hiếm có.

      Lạc Tư lạnh lùng liếc nhìn nàng, phía sau là luật .

      Uyển Uyển luôn cảm thấy, có lẽ đời này còn gặp được nhân vật nào tuấn như Lạc Tư. Chỉ có thể dùng từ băng sơn ngàn năm để hình dung để phản bác lại mỹ mạo của . lạnh lùng như hấp dẫn người khác, bên trong lãnh lẽo mang theo bí mật chứa thiêu đốt người khác.

      thiếu quyến rũ cùng mị lực mê người, giống như vô tình, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đem toàn bộ hoàn mỹ của mình lộ ra. Trong khi giãy chết, cũng rất mê người, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo lãnh khốc.

      Lúc Uyển Uyển lấy lại tinh thần, luật đặt trước nàng phần văn kiện.

      “Hách Liên tiểu thư, việc chuyển nhượng đất lại hề ép buộc, là tiểu thư cùng Lạc Tư tiên sinh chuyện trước khi kết hôn chuyện. Mời tiểu thư kí tên.”– Luật sư giải thích.

      Nàng trầm mặc nhìn về phía Lạc Tư, châm điếu thuốc, đứng ngay cửa sổ mà lặng im, đưa lưng về phái nàng, giống như chẳng hề muốn liếc mắt nhìn nàng.

      Nàng cười chua xót dưới ánh mắt kinh ngạc của luật , nàng nhàng đẩy văn kiện trước mặt ra. “Tôi kí”

      50

      Nghe thấy thế mặt luật sư xuất kinh ngạc, khó xử nhìn về phía nam nhân đứng bên cửa sổ,

      Lạc Tư chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Uyển Uyển, mang theo chút vui. đợi luật hỏi mở miệng: “Sao? Muốn đổi ý?”

      Uyển Uyển lắc đầu, nhìn thẳng : “Em muốn cùng chuyện được Lạc Tư?”

      “Tôi nghĩ tiểu thư nên ký tên vào đây trước, Hách Liên Tiểu thư, đây là…”

      Uyển Uyển cắt ngang lời luật sư lải nhải: “Phu nhân Fiji Siqi”

      Thấy vẻ mặt ngạc nhiên nàng lại kiên nhẫn giải thích: “Bắt đầu từ hôm nay, khi xưng hô cũng nên gọi tôi là phu nhân Fiji Siqi”

      Luật sư biết nên gì, nhìn hai lúm đông tiền cực kì thoải mái của Uyển Uyển, giống như mơ hồ nhìn thấy loại cảm xúc bất thường. nhìn về phía Lạc Tư hỏi ý, chỉ thấy kiên nhẫn phất tay, lập tức rời ..

      Lúc cửa phòng bị đóng lại, cằm của nàng liền bị tay Lạc Tư giữ lấy, đôi mắt màu tím gần ngay trước mắt, mang theo ánh mắt sắc bén nhìn thấu nhân tâm dò xét nàng.

      Cơ thể đến gần nàng, khiến nàng thể thối lui, vòng eo tựa thẳng bàn trang điểm bên cạnh, lớp gỗ ép áp sau lưng nàng, nam nhân ở trước lại mang theo xâm lược. mùi xạ hương dễ ngửi từ người nam nhân bay ra, giống như có thể khiến người khác say..

      “Vì sao kí? cuối cùng nghĩ gì?”- lạnh lùng mở miệng, giọng trầm thấp như viên băng châu rơi ra từ cổ họng trơn nhẵn.

      Cằm ngừng đau, dùng sức , bàn tay nâng gương mặt nhắn của nàng, để dưới cằm nàng.

      phải kí, chẳng qua em muốn ở trong ngày kết hôn lại bị nhắc rằng đây chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch, chẳng lẽ em chút ảo tưởng sao”- Ảo tưởng hôn nhân ít nhất là hai người nhau, ảo tưởng rằng ít nhất là cam tâm tình nguyện.

      Giọng Uyển Uyển mềm mại, mặt còn mang theo nét cười. Nhưng giọng vang lên bên tai Lạc Tư lại ràng mang theo chua xót.

      Đôi mắt khẽ lóe lên, loại cảm xúc tên nhanh chóng lướt qua. Trong chốc lát, tới gần nàng, đôi môi lạnh lẽo khéo léo chậm vào vành tai nàng. Thân thể mềm mại ngay lập tức cứng ngắc, còn nghe thấy thanh khẩn trương của nàng. Khẽ dộng giống như hôn nhưng thực tế chỉ cong môi mỉm cười thành hình vòng cung.

      mở miệng, hơi thở nóng hổi trượt vào mạn tai nàng: “ tự mình hiểu lấy, hôn nhân giữa hai ta chỉ là gia dịch. Đó gọi là ảo tưởng, chẳng qua chỉ là tự dối mình.”

      Lừa dối bản thân còn bi ai hơn? Nàng cười khổ khẽ nhướng mắt. “Cho dù là vậy, cũng nên cho em thời gian vài ngày. Hơn nữa, cho phép em đổi ý đúng ? có rất nhiều thủ đoạn đối phó với em, em hiểu được.

      Lạc Tư đứng thẳng dậy, tuy nàng lớn nhưng thân thể lại mềm mại như trẻ sơ sinh, người còn mang theo mùi hương nhàn nhạt. nhìn gương mặt nàng, mà tái nhợt, nhưng vì trang điểm mà trở nên vô cùng hồng hào. Ngũ quan xinh xắn, mang theo chút nơn nớt của thiếu nữ mới lớn cùng thuấn khiết giống như búp bê trong tủ kính.

      Nhưng thương trường nhiều năm như vậy, vô số kẻ e ngại , có đôi khi nhìn thấu được người trước mắt dù đó tiểu nữ sinh mới lớn.. buông ra lời chế nhạo: “Được, tôi đáp ứng . Nhưng.. trong khoảng thời gian này, cũng cần có nghĩa vụ phải thực .”

      Đột nhiên Uyển Uyển cảm thấy môi mình bị sát nhập lại, hai tay bị giữ phía sau, cả cơ thể bị đè ép về phía bàn trang điểm, cong lên dính sát vào người . Bộ tây trang lạnh lẽo của cạ sát người nàng có chút đau.

      Bị môi lưỡi ấm áp chiếm cứ, vây hãm, đòi hỏi. Nam nhân trước mắt lại như khố băng thể dựa vào, cứ như dã thú đối xử với nàng. Nàng thất kinh lồng ngực phập phồng, lại như cũ thể đẩy nổi ra.

      Môi sưng lên đau đớn càng hơn, phía sau tay bắt đầu vuốt ve nơi cổ mảnh khảnh của nàng. Nghĩ đến chuyện xảy ra kế tiếp nàng bắt đầu luống cuống….

      Truyện có chút ngược nha mấy bạn, đọc cảm thấy phù hợp nhấn back nha

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 51

      Edit By Fijian

      Biết rằng sau khi kết hôn, những việc thân mật như thế nhất định có, nhưng nàng bây giờ lại hoảng sợ.

      Hơn nữa nàng cũng biết, Lạc Tư phải là nam nhân biết kiềm chế, trời sinh ra cuồng ngạo, có lẽ đó là nguyên nhân khiến mọi người, chỉ cần muốn có, cho tới giờ có được.


      Nhớ hai năm về trước, nàng ồn áo muốn ngồi ở nơi cao nhất, ràng rất chén ghét tình nguyện, nhưng cũng cự tuyệt lái xe đưa nàng . Có lẽ bầu khí chính là nguyên nhân khiến hai người hôn nhau. Nhưng ai biết nụ hôn này ngày càng thể vãn hôi, cả người nàng bị đẩy ngã đập vào lớp kính thủy tinh bị hung hăng hôn.

      Xe du lịch dừng lại ở nơi cao nhất mặt đất, ánh đèn rực rỡ, bầu trời đầy sao hòa lẫn vào nhai. Thời điểm đó nàng bị mê hoặc. Trong ánh mắt nàng là hình ảnh đều gợi cảm cùng gương mặt mị hoặc của nam nhân, nàng tin rằng cả đời này ai có được đôi mắt đẹp hơn . Pháo hoa màu tím bắn lên cao rồi biến mất, khoảng khắc đẹp đẽ ấy luôn giữ lại vĩnh viễn trong lòng nàng.

      Quần áo bị cởi ra nửa, cực kì hưng phấn, nàng nghĩ vây hãm nàng. Nhưng ai ngờ, đem nàng đẩy ra.

      thở gấp gáo, giả bộ hung tơn nhìn nàng, cắn răng nhẫn nhịn. “Hôm nay tạm tha , đợi trưởng thành, cái gì đến đến”

      câu cuối cùng xong, hình như cam lòng, cắn vào vành tai nàng. Bỗng dưng môi nhói đau, Uyển Uyển lấy lại tinh thần, Lạc Tư ở ngay trước mặt, chóp mũi khẽ run, nàng thậm chí còn cảm thấy hơi thở nóng rực của .

      chuyên tâm, phải chăng năng lực của tôi quá kém?

      Giọng khàn khàn, miệng mang theo châm chọc. Đôi mắt màu tím kia vẫn như trước sâu thẳm, say lòng, có chút ánh sáng lóe lên. Nhưng còn như trước. So với hai năm về trước, hai người hôm nay tuy ở rất gần nhưng nàng vẫn cảm thấy có khoảng cách, cho dù có vượt ngàn sơn vạn thủy cũng cách nào tiến gần vào lòng .

      còn là nam nhân ngây ngô đầy kiềm chế như trước.

      Lạc Tư nhìn chằm chằm biểu tình của Uyển Uyển, trong mắt nàng xuất bất cứ thứ gì cũng bị đôi mắt sắc sảo của bắt lấy.

      GƯơng mặt còn huyết sắc, chỉ có vài giây thân mật ngắn ngủi mà khiến nàng choáng váng, hai má đỏ bừng, cặp môi kia sưng đỏ, nhớ lúc chạm vào nàng, trong chớp mắt hương vị mềm mại ngọt ngào của nàng khiến khống chế nổi.

      ràng khinh thường muốn chạm vào nàng, nhưng động tác lại trước phản bội lí trí của . thể phủ nhận nàng rất đẹp, loại cảm giác nơn nớt ngây thơ nam nhân hận thể nóng lòng chà đạp sao đó che chở bảo vệ nét đẹp tinh tế đó. Năm đó, là bị dáng vẻ bên ngoài của nàng lừa gạt sao?

      Giờ phút này, hai người hai tâm tư. Phòng nghỉ trở nên trầm mặc, thẳng đến khi có tiếng đập cửa kéo dài.

      “Boss, có điện thoại bên Italy gọi tới”- Ngoài cửa Vincent cung kính thông báo.

      Uyển Uyển vừa tính đẩy Lạc Tư áp người mình ra, nhưng chưa kịp duỗi tay, nam nhân nới lỏng kiềm chế, từ bên cạnh nàng rút ra.

      Bộ âu phục màu đen cắt may thủ công, cùng với ghim áo màu vàng mang biểu tượng gia tộc Fiji Siqi dưới ánh đèn càng chói sáng, sắc mặt của Lạc Tư lại băng lãnh, tất cả hợp nhất tạo nên khí thế uy hiếp người

      Nếu phải đôi mắt màu tím sâu hoắm kia, đôi môi sáng rực, nàng tưởng rằng mình ở ngay đầu súng. duối tay đem tóc hất ra sau, động tác liên tục mê người.

      Rời khỏi phòng nghỉ, lạnh lùng : “Đừng quên lời với tôi”

      kéo dài thời hạn kí bản chuyển nhượng đất kia. Lúc đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn người. Biết nghe thấy nhưng nàng vẫn dịu dàng : “Cảm ơn

      Công ty bên Italy gặp chút cố, sau khi phân phó giải quyết ra sao, Lạc Tư đột nhiên muốn quyết định đích thân .

      , đây chẳng qua là chuyện , cần Lạc Tư giải quyết. Nhưng Lạc Tư về, làm cả cấp dưới cũng chỉ biết nơm nớp lo sợ nghênh đón đại Boss đích thân tới.

      Đóng cửa hội nghị lại, theo quán tính rút ra điếu thuốc trong ngắn kéo, vừa tính châm lửa bóng người rất nhanh châm thuốc cho .

      Nhướng mắt muốn lại thôi là Vincent.

      Ánh lửa cùng mùi thuốc lá, màu trắng của tàn thuốc bị đốt thành tro, hút ngụm, sau đó kẹp giữ hai đầu ngón tay thon dài.

      Trong thư phòng ánh đèn mờ tới mông lung màu vàng càng làm cho gương mặt góc cạnh của nam nhân thêm , làm tăng huyền bí. Vincent theo bên Lạc Tư lâu vẫn thể sinh ra kháng thể chống lại mị lực từ

      Mọi người đều lúc nữ nhân hút thuốc là quyến rũ nhất, nhưng Vincent lại cảm thấy, Lạc Tư hút thuốc còn mê người hơn, thậm chí còn giống như bức tranh tao nhã được tạo ra dưới tay nghệ nhân.

      “Vincent cậu có chuyện gì sao?”- Lạc Tư chậm rãi hỏi.

      Vincent cuống quít thu hồi tầm mắt, cúi đầu, sau khi nghe thấy những điều Lạc Tư qua điện thoại: “Boss, công việc bên Italy cũng nghiêm trọng, nếu ngài lo lắng có thể phái tôi . Dù sao, hôm nay ngài cũng vừa kết hôn với Hách Liên tiểu thư”

      Gương mặt Lạc Tư thay đổi, cắt ngang : “Tôi nghĩ lúc ta kết hôn, cũng chuẩn bị sẵn tâm lí. Cho nên Vincent, cậu cần vì ta mà lo lắng, nữ nhân kia thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu”

      Giọng của Boss chút gợn sóng , biểu tình quen thuộc của Vincent , đề tài về phu nhân Fiji Siqi nên nhắc lại nữa. Cho nên khẩn trương chuyển đề tài: “Boss, về phần giấy chuyển nhượng đất, tôi vừa gặp luật sư, hy vọng chúng ta trong vòng 3 ngày giải quyêt ổn thỏa, đạt được lợi lớn nhất”

      lâu sau vẫn gì, Vincent cẩn thận nhấc tầm mắt lên, thấy Lạc Tư nhắm mắt tựa vào ghế da, ngón tay thon dài vẫn giữ lấy điếu thuốc tỏa khói, làn khói trắng lượn lờ tựa sương mì, làm cho gương mặt tuyệt mỹ của càng hư ảo.

      Tuy rằng Boss quyết định để báo cáo, nhưng có gan quấy nhiễu Lạc TƯ, nhưng đành lặng im đứng ngay tại chỗ chờ xử lí.

      Từ sâu thẳm Lạc Tư phá vỡ im lặng: “Chuyện đất đai tôi có cách an bài, trước khi tôi trở về từ Italy cậu cần tìm Hách Liên”

      “Nhưng, Boss, cứ mỗi ngày, Fiji Siqi chúng ta lại tổn thất, hơn nữa làm chậm lại ngày tuyên bố ngài nhậm chức”

      Lần này, Lạc Tư mở mắt. Đôi mắt màu tím như chim ưng xuyên thấu bắn về phía Vincent, giọng nham hiểm: “Vincent, cậu vượt quá giới hạn rồi!”

      Vincent vừa lui ra lâu, cửa phòng Lạc Tư lại bị ai đó mở ra, thậm chí chưa kịp gõ. Lạc TƯ cần hao tâm tổn trí nhìn cũng biết nam nhân dám ngạo mạn trước mặt là ai.

      Đứng trước cửa sổ, ánh trăng kéo dài bóng . Đầu ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc mới, nhàn nhạt mỉa mai: “Chẳng lẽ ở bên Pháp dạy bá tước lễ nghi cơ bản khi vào phòng sao?”

      Joy nhíu mày, đôi mắt màu lam sáng như tinh, khóa môi tựa như vô hình, tay cầm túi mặt cùng Lạc Tư chuyện: “Ngươi chẳng lẽ biết ở bên Pháp, ngay cả người thân cũng nên hành lễ sao?”

      Lạc Tư hừ lạnh muốn cùng chuyện. Joy cũng theo thói quen ngồi xuống, tự bản thân đến quầy bar trong phòng, mở chai rượu vang quý của Lạc Tư, chút khách khí rót vào ly.

      “Lạc Tư, hôn lễ của ngươi cũng giản dị quá đấy”– Joy uống ngụm rượu vang, cảm giác dễ chịu khiến nheo mắt hưởng thụ.

      Lạc Tư chậm rãi quay lại, liếc mắt tên nam nhân cao ráo khí thế cũng chẳng khác mình mấy, bước chân dài dập tắt điếu thuốc, đến bên quầy bar đón lấy ly rượu vang.

      Nhấp ngụm, Lạc Tư thích thú hỏi: “Đơn giản? phải bảo ngươi đừng tới sao?”

      Joy cười xòa tiếng: “Hôn lễ của dòng họ Fiji Siqi sao ta lại dễ dàng bỏ qua như thế, huống chi lại là bạn tình đầu của ngươi. Diễn tốt như thế, dù dùng súng chỉa vào đầu ta, ta cũng tới cổ vũ”

      Bạn , mối tình đâu? Ngươi phải quá đề cao ta chứ?”- Lạc Tư lắc lắc ly rượu trong tay, dưới ánh đèn mờ nhạt, làm cho chất lỏng thêm phần đẹp đẽ, như máu tươi của người.

      Joy nhíu mày: “Ta xem ta cũng phải xấu xa như ngươi nghĩ? Ít nhất ta chưa bao giờ nhìn người sao”

      Lạc Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Joy, đối với lời bình luận của có chút tin.

      Joy nhìn Lạc Tư sau đó lắc đầu: “Chậc chậc, đôi mắt xinh đẹp như thế mà lại để khối băng như ngươi đúng là lãng phí”

      Đối với “lời khen” của Joy, Lạc Tư chỉ nghiêng đầu môi cong lên thành hình cung, gương mặt tuấn dật hề thua kém Joy

      Ngay lập tức Joy cho rằng, nếu Lạc Tư cười nhiều hơn mê luyến toàn bộ nữ nhân thế giới. Trong lúc còn suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng Lạc Tư: “Ngươi cứ như vậy để mặc Tiểu Dã Miêu sao?”

      Joy lấy lại tinh thần, bĩu môi, nét cười mặt thu lại. có lá gan cùng người khác uống rượu, ấy phải tự mình gánh lấy hậu quả. Ta phải làm từ thiện, biết giúp đỡ người khác sửa sai”

      “A, như vậy sao?”- Lạc Tư cười tà, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Dù có người đưa ấy vào khách sạn, cậu cũng quản sao?”

      Joy bưng chén rượu lên tay, sau đó nhíu mày: “Shit! Sao cậu sớm”

      Hung hăng liếc nhìn Lạc Tư, đem chất lỏng màu đỏ trong ly uống cạn, rồi như trận gió xoáy nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

      Lạc Tư chậm chọc cười tiếng, đem chất rượu đỏ đổ vào cổ, sau đó ánh mắt nham hiểm lạnh lùng nhìn về cửa sổ.

      Hôn lễ đơn giản này đối với Uyển Uyển cũng thu hoạch được gì, nhưng cũng cứu được mấy tên nam nhân tránh khỏi bị nét đẹp của nàng đầu độc. Cảm giác thỏa mãn bù lại cho đêm tân hôn chua xót vắn bóng vị hôn phu. Bất quá, ngày hôm sau nàng mới biết đêm đó Lạc Tư Italy. Có cần khẩn trương tránh khỏi nàng như thế ?

      Uyển Uyển nở nụ cười, trong lòng chút cảm xúc, ngay cả chút cảm giác đều có. May mà nàng có nhiều việc phải làm, ít nhất sau khi kết hôn nàng, thể cùng Lạc Tư tới ở khách sạn.

      Nàng cáh nào liên lạc với Lạc Tư, chỉ thông qua Vincent chuyển lời, có thể thấy được nàng mong gặp ra sao. Chẳng qua nàng muốn mua căn nhà để sống. Lạc Tư dị nghị, lập tức đưa người chuyển nàng tờ chí phiếu trống, mặc nàng tiêu xài.

      Ngày hôm sau, Vincent đưa cố vấn tài sản của tập đoàn Fiji Siqi tới khiến Uyển Uyển dở khóc dỡ cười. Có lẽ Lạc Tư muốn bỏ tiền mua nhà hạnh nhất, nhưng nàng chỉ muốn vì hai người tạo ra gia đình ấm áp. Đối với nữ nhân mà , gia đình quan trọng hơn tiền. Nàng vất cả lắm mới bảo Vincent kêu cố vấn tài vụ về , Uyển Uyển tự mình tìm kiếm phòng ở, giá. Cả người bận rộn.

      Bận cũng tốt, ít nhất khiến nàng quên thoải mái, có thời gian suy nghĩ miên man.

      Cuối cùng. Uyển Uyển lựa căn biệt thự cách nội thành xa. Nàng biết Lạc Tư đối với chuyện tình hay thứ gì khác cũng có cầu hà khắc, cho nên việc trang hoàng nàng tự mình chọn lựa.

      Tự mình bố trí nhà của , vừa bận vừa mệt nhưng lòng phấn khích, bất luận thế nào cũng đánh đổ được nàng. Nhưng có lẽ nàng quên hết tất cả. quên hôn nhân giữa nàng và Lạc Tư chỉ là giao dịch, chuyện mua nhà mới còn chưa công bố có nữ nhân ngừng tìm tới cửa, nàng lấy đâu ra quyền chỉ trích , chút quyền lực cũng có.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 52

      Edit By Fijian

      Ngôi nhà mới tọa lạc giữa sườn núi, mùa đông có tuyết qua, tầng mây nhàn nhạt, bầu trời cao bị gột rửa khoác lên mình lạnh lùng.

      Mười ngày qua, uổng phí tâm huyết của Uyển Uyển, toàn bộ căn nhà được trang trí xong. Vincent mang mấy người hầu cũ tới giúp nàng dọn dẹp nhà mới. Đương nhiên Vincent lúc nào cũng thuê người chuyên nghiệp, dùng các biện pháp bảo vệ kỹ thuật đại nhất đặt quanh nhà, dùng dấu vân tay để phân biệt, tia hồng ngoại cảm ứng quét người, GPS tự động, camera định vị. Cũng chính lúc này, Uyển Uyển hiểu rằng mình gã cho người đàn ông lợi hại đến mức nào.

      Nàng đột nhiên hiểu được mua nhà cũng phải có cố vấn tài sản đến khảo sát kiểm duyệt, dù sao nàng dùng toàn thiết bị tiên tiến xa xỉ nhất thế giới để trong nhà, nếu biết dùng quả gáo vàng múc nước giếng.

      Uyển Uyển khẩn trương đem quần áo từ khách sạn về, sau đó đặt vào tủ. Vincent lịch gõ cửa, nàng ngừng tay xoay người thấy người phụ nữ trung niên theo Vincent vào.

      “Tiểu thư Hách Liên, đây lão quản gia ở Đức của Boss, Mary. Mary ở chung với boss khoảng thời gian ngắn. Nếu tiểu thư có chuyện gì có thể thỉnh giáo Mary

      Câu giới thiệu ngắn gọn nhưng lại ngầm thu hút chú ý vào hai từ cuối “thỉnh giáo”, nàng cũng chú ý Vincent đối với vị quản gia này rất kính trọng, sau đó nàng chậm rãi mỉm cười.

      “Mary, xin chào. Tôi là Hách Liên Uyển Uyển, sau này có thể gọi là Uyển Uyển”

      “Làm sao có thể chứ, hạ nhân thể cùng chủ nhân hỗn vi nhất đàm, cái này tôi có thể hiểu”- Mary mặt thay đổi nhìn Uyển Uyển, dáng vẻ thể cung kính hơn.

      Uyển Uyển khó xử thu hồi tay, nghe Mary hỏi Vincent: “Nếu còn việc gì, tôi xin phép xuống cùng mọi người thu dọn”

      Vincent gật đầu: “Được

      ràng nữ chủ nhân đứng trước mặt nhưng Mary lại hỏi kẻ làm thuê cho Lạc Tư. Đúng là biết ra oai phủ đầu hề che dấu. Mary rồi, Vincent nhìn về phía Uyển Uyển: “Mary chăm sóc Boss từ khi còn cho nến tránh khỏi có chút cao ngạo. Tiểu thư cần để trong lòng.”

      Nàng hào phóng cười, lộ ra lúm đồng tiền tròn xoay đáng : “ sao. Dù sao phòng lớn như vậy, có người ở cũng rất vui”

      rất vui. Ít nhất, nàng cũng biết được quản gia theo bên cạnh Lạc Tư đưa đến, như vậy chứng minh phải ở tạm lánh bên ngoài, mà cùng nàng chung sống.

      Người luôn biết cách thỏa mãn, cho nên dù chỉ là nhìn thấy chút điều nhoi, nàng cũng vui vẻ. Khoảng chừng ba bốn ngày nữa mọi thứ sửa sang xong. Cũng may có rất nhiều người giúp nàng, nếu với mình sức của Uyển Uyển, người ta chỉ mất ba ngày nàng chắc phải mất gấp mấy ngày.

      Sau đó, người hầu trong biệt thự cũng giảm . Vì thói quen của Lạc Tư là thích thanh tĩnh, cho nên tại hậu viện luôn có nhà nghỉ ngơi cho người ở.

      Mary đối với Uyển Uyển vẫn lãnh đạm, tuân thủ nghi lễ của kẻ người dưới, nhưng chật vẫn cho rằng Uyển Uyển là chủ nhân. Rất may Uyển Uyển đối với những việc này cũng để tâm, nhưng lại chú ý tới nơi ở của người hầu bị hư. CHỗ này mùa đông tương đối lạnh, cửa sổ kết lại lớp băng. Nếu cứ sống như vậy thân thể bị bệnh chịu đựng nổi, huống chi Mary là đứng tuổi.

      Buổi tối lúc làm việc ở công ty Vincent nhận điện thoại Uyển Uyển.

      “Hách Liên tiểu thư, có việc gì sao?”- đứng dậy, qua bên tiếp điện thoại

      “Vincent nơi ở của người hầu máy điều hòa hư hết rồi, tôi muốn mời Mary và mọi người qua ngủ tạm ở phòng khách biệt thự được ?”

      Nghe bên đầu dây kia có chút khẩn khoản, dịu dàng như tiếng trẻ con, Vincent cười cười: “Tiểu thư, là chủ nhân trong căn nhà, việc này tiểu thư tự quyết định là được”

      “Nhưng..”- Bên đầu dây kia nàng ngượng ngùng . “ cũng biết Mary rất bảo thủ chịu thay đổi, hơn nữa nếu tôi tự mình , họ cũng nghe”

      Vincent chần chừ lát: “Được, tiểu thư đừng lo, để tôi gọi điện cho Mary giải quyết”

      “Được, vậy cám ơn , Vincent”– Nghe thấy hứa giúp nàng, giọng Uyển Uyển vui lên nhiều.

      Vincent cần khách khí, nhưng nghĩ tới gì đó liền trầm ngâm lát, rồi đột ngột : “Tiểu thư, Boss trở về rồi, ở công ty xử lí văn kiện còn tồn đọng, cho nên cần lo lắng”

      Có mấy lần Uyển Uyển gọi tới đều muốn hỏi thăm tin tức Lạc TƯ. Nhưng cuối cùng vẫn biết gì cảm nàng cũng chưa từng hỏi đến, sợ quấy rầy . Trong lòng cảm thấy thương xót cho đáng này, cho nên phá lệ tiết lộ tung tích của Boss.

      Quả nhiên bên đầu dây kia im lặng, sau đó giọng của Uyển Uyển mang theo chút mừng rỡ: “ Lạc Tư về?”

      Vincent cười cười: “Phải, Boss ở công ty”

      Chấm dứt trò chuyện, Vincent đến bên Lạc Tư tiếp tục giúp làm đồng văn kiện còn sót. Lạc Tư suốt nửa tháng, văn kiện chất đống ít.

      “Là điện thoại của ai vậy?”– Lạc Tư bên kiểm tra báo cáo, yên lõng hỏi,

      Vincent ít khi tiếp điện thoại khi họ làm việc trừ khi đó là chuyện quan trọng.

      “A, là Hách Liên tiểu thư”- Vincnet thành đáp, đồng thời cũng chú ýtới ổng chủ nhẩm tính liền dừng lại, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.

      ấy tìm cậu làm gì?”

      “À máy điều hòa ở chỗ người hầu sống bị hỏng, tiểu thư muốn tôi khuyên Mary tối nay dọn qua trong biệt thự”

      Lạc Tư gì, chỉ bưng ly cà phê nguội đặt bên môi tao nhã uống vài ngụ,. Đống văn kiện bị tồn đọng này làm liên tục kịp thở. Nhưng gương mặt lạnh lùng, dung nhan tuyệt mỹ giống như thuốc phiện vẫn chút mệt mỏi.

      Vincnet muốn mà lại thôi, nhưng vẫn mở miệng: “Theo tôi biết, hình như Mary thân thiện với Hách Liên tiểu thư”

      Lạc Tư hừ lạnh tiếng, hề kinh ngạc. nhướng mày, đôi mắt màu tím dừng người Vincent: “Cậu chưa từng thấy, Mary đối với ai cũng thuận mắt sao?”

      Điều này cũng đúng, Mary có tiếng mặt lạnh, quả nhiên chủ nhân của bà cũng vậy. Huống chi Mary còn có chút coi thường với Lạc Tư, tuy thân phận là người hầu, nhưng ở nhà cũ Fiji Siqi bất luận là ai đối với bà cũng cung kính.

      Nhưng, Boss đưa Mary tới đây có dụng ý gì? Chẳng lẽ muốn dùng Mary để trấn áp phu nhân mới lấy về sao? Rất nhanh, Vincnet lại lắc đầu, đem suy nghĩ ngây thơ đó quăng qua bên.

      Tâm tư của Lạc Tư thể đoán lung tung. Boss dù sao cũng có năng lực nhìn thấu suy nghĩ người khác

      Bên này, Uyển Uyển sau khi tắt điện thoại, liền run lên, rồi chậm rãi đón nhận tin tức tốt mà Vincent cho nàng. Lạc Tư về!!

      Nàng ngăn cho bản thân nhảy cẫng lên, nhìn đồng hồ chỉ mười giờ. vừa xuống máy bay liền làm việc ngay sao, khỏi có chút xót xa. Suy nghĩ lát, Uyển Uyển vào phòng bếp. Mary nghi hoặc theo phía sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

      ‘Tiểu thư, trễ thế này xuống bếp làm gì?”

      Nghe thấy giọng , Uyển Uyển liền quay lại cười vui vẻ với Mary, nét mặt hưng phấn thể che dấu.

      Mary, vừa rồi gọi Vincent Lạc Tư về. Trễ thế này ấy còn làm việc, nhất định tự chăm sóc được mình. Tôi có nên làm ít đồ ăn mang cho ấy ?”

      Nàng vẫn mở to mắt, đôi mắt lóe sang. Mary sợ sệt nhìn gương mặt nhắn của nàng, đột nhiên phát bản thân có cách nào đả kích lời nàng .

      Mary cũng có chút đành lòng, gật đầu nói: “Cũng tốt, dạ dày thiếu gia tốt. trễ thế này, chắc chưa dùng cơm”

      Trong chốc lát gương mặt Uyển Uyển lại có vẻ lo lắng, nụ cười biến mất: “CƠ thể Lạc Tư khỏe sao?”

      Mary : “Cũng phải khỏe, chẳng qua vì bán mạng làm việc thôi. Hai năm trước thiếu gia tiếp nhận công ty ở Đức, cũng biết vì sao lại liều mạng lao vào công việc. Sau đó dạ dày cũng khỏe, phải vào bệnh viện mấy lần. Mấy năm qua, trải qua điều dưỡng tốt nên cũng khá lên nhiều”

      Đột nhiên Mary nhận ra mình đối với này lại nhiều như thế. Bà nhìn về phía Uyển Uyển, phát người thứ cũng giống mình lo lắng, sắc mặt tái nhợt, biết suy nghĩ gì.

      Mary lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, phải muốn làm đồ ăn cho thiếu gia sao?”

      Uyển Uyển lấy lại tin thần, nhìn Mary với ánh mắt ngơ ngẩn, rồi mỉm cười miễn cưỡng: “Đúng vậy”

      “Để tôi giúp , như vậy nhanh hơn.”

      Uyển Uyển cảm ơn, Mary mở tủ lạnh lấy ra ít rau dưa chuẩn bị rửa sạch nguyên liệu nấu ăn. Nàng vẫn đứng đó, tiêu háo số tin tức vừa nghe được.

      Hai năm trước….

      Chốc lát, Uyển Uyển khép mắt lại. Lúc mở ra, nỗi buồn trong mắt biến mất. Quá khứ còn quan trọng nữa, quan trọng là thực tại và tương lai.

      Nghĩ thông suốt nàng tự cổ vũ bản thân, giúp Lạc Tư làm bữa tối, còn học hỏi những món Lạc Tư thích ăn. Nửa giờ sau, Uyển Uyển ôm hộp cơm nóng bước xuống taxi.

      Bởi vì tới lần, nên nàng biết đường tới văn phòng tổng tài. Giờ trể nên cả tòa lầu còn ai. Chung quanh chỉ còn vài cái đèn, màu sắc ảm đảm, nàng nhắm mắt theo con đường quen thuộc tới văn phòng.

      “A…. chậm chút, đủ rồi, em em chịu nổi nữa”

      Cửa ban công bị che lấp, giọng của nữ nhân nịnh nọt luồn qua khe cửa ra, giống như hưởng thụ, lại giống như giữa biển đầy tuyệt vọng, trong đêm tối yên tĩnh vô cùng bất nhã.

      Hai mắt Uyển Uyển vo tròn, như bị đóng đinh nhúc nhích nổi,. Dù nàng chưa trải qua, nhưng cũng biết trong đó xảy ra chuyện gì.

      NÀng nhìn qua ghề sô pha đối diện, nữ nhân dáng người xinh đẹp trần như nhộng cưỡi người nam nhân. Nam nhân dang rộng đôi tay dài nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng ta, ngừng nâng lên, sau đó tàn nhẫn buông ra. Mối lần như vậy, nàng phát ra loại thanh yếu đuối vô lực khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.

      Uyển Uyển dùng đôi tay che miệng lại, liều mạng ức chế kêu lần. Nàng muốn di chuyển nhưng mặt tái nhợt, hai chân thể nhích nổi. Lúc này, nàng biết nữ nhân cực khoái.

      Cửa phòng làm việc vẫn mở, ánh sáng đèn nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Mái tóc trán nam nhân rũ xuống che khuất đôi mắt, làm nổi bật cái bóng sàn như bóng ma. NHưng hành vi phóng đãng của nữ nhân ngược lại, nam nhân mặc đồ tây cắt may chỉnh tề, làm cho dáng dưới của lên hoàn mỹ bỏ sót. Cởi bỏ vài nút quần áo lót màu trắng lộ ra, lộ ra lồng ngực to lớn màu mật ong, bắp thịt cứng cáp, cùng vật cự đại ra sức xâm lược.

      Nhưng dù như vậy, nàng thấy bên môi của nam nhân khẽ cong lên. Nếu xóa nụ cười, chỉ có gương mặt góc cạnh dễ dàng phá hủy tình cảm người khác. Nụ cười này là điểm trí mạng của nàng. Đôi mắt màu đen như báo đêm tiến lên trước cắn vào cổ con mồi, xé da thịt. của nó

      Trong nháy mắt, Uyển Uyển giống như quên cả thở, trái tim bị xé toạt, má tươi đầm đìa chảy ra. Đột nhiên nam nhân : “Nga, được rồi! Như thế là đủ rồi!”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 53

      Edit By Fijian

      Giọng của nam nhân trầm thấp khêu gợi, giống như mùi thơm đậm đà từ tiệc rượu bay ra khiến người khác say mê, nhưng ánh mắt băng lãnh hề bị nhiễm ***

      cố ý buông lỏng tay đặt nới thắt lưng của nữ nhân, cứ như vật bất động bản thân chịu đựng chôn sâu trong cơ thể nữ nhân.


      Lợi Duy Á trong mắt lên tia chật vật, nàng quên nam nhân trước mắt căn bản thể so với người, tự chủ kinh người, cho dù tên lắp vào cung như bây giờ cũng dễ dàng nhịn xuống.

      “Được rồi, được rồi, người ta sai rồi, người ta muốn chưa đủ, còn muốn hảo hảo phát tiết được ?”- Lợi Duy Á chu môi, vẻ mặt khẩn cầu nũng nịu, nhưng ngữ khí cung kính.

      Lúc nàng còn xoay xoay thắt lưng, mập mờ người nam nhân cọ cọ.

      Đôi mắt Lạc Tư lên tia khinh miệt nhưng rất nhanh biến mất, đem cảm xúc theo quán tính giấu sâu trong trong đôi mắt. cong môi, nụ cười cướp lấy toàn bộ lí trí của Lợi Duy Á, nàng ta ngây ngốc nhìn

      “Biết tôi ghét nhất cái gì ? Là có người dối gạt tôi”- khẽ mở môi, lạnh nhạt .

      Ánh mắt nam nhân thoáng co lại khiến Lợi Duy Á ngập ngừng : “Xin lỗi, người ta biết sai rồi mà”

      Nam nhân hừ lạnh tiếng, lập tức nắm lại quyền chủ động, dễ dàng nắm lấy thân thể nữ nhân ở cuồng dã tiến lên. Nữ nhân ngâm lên tiếng mãnh liệt, cả người bị nam nhân tinh lực dồi dào va chạm đỡ nổi, cuối cùng tiếng ưm cũng biến thành tiếng nức nở, thân thể đầy mồ hôi nằm úp người nam nhân.

      Uyển Uyển che miệng, khiếp sợ nhìn những gì phát sinh trong phòng. Lỗ tai ngừng vang lên câu của Lạc Tư —- Biết tôi ghét nhất cái gì ? Là có người dối gạt tôi. Lúc này mặt nàng tái nhợt, hai tay ôm lấy hộp cơm, ngón tay xanh xao vì dùng sức mà trở nên trắng toát

      Nàng biết có phụ nữ ở ngoài, nhưng nghĩ bản thân lại tận mắt thấy, cả người ngây ra trong đầu ong ong. Nếu là phụ nữ khác nhìn thấy chồng mình cùng người khác thân mật tình tứ như vậy phản ứng ra sao? Vọt vào tát phụ nữ đó hay mắng nàng ta hồ ly tinh? Hai cho Lạc Tư bạt tay, rồi chất vấn sao lại đối xử với vợ mới cưới như thế.

      Uyển Uyển nhắm mắt lại, lui về sau, muốn nhìn thấy hai người đó. Làm sao nàng có thể chịu đựng chứ. Nhưng nàng có tư cách gì chất vấn? Đau khổ nhất là nhìn thấy chồng mình bên ngoài… dù cùng phụ nữ khác thân mặt nàng ngay cả tư cách ghen tị của có.

      “Hách Liên tiểu thư..”

      Uyển Uyển đờ đẫn quay người lại, nhìn thấy Vincent kinh ngạc nhìn nàng, sau đó nhìn lọt qua khe cửa gỗ hiểu tất cả cần nhìn kỹ ánh mắt của Vincnet cũng biết chứa thương hại.

      Nàng khẽ động đậy miệng, tiếng rên rỉ của nữ nhân sau cánh cửa cũng ngưng . Uyển Uyển ôm chặp hộp cơm, cười nhạt: “Vincent”

      0O0

      Ngồi trong phòng khách, Uyển Uyển biểu cảm xúc gì cả, chỉ có sắc mặt nhợt nhạt. Vincent đem ly nước ấm đặt trước mặt nàng, nàng có phản ứng.

      khẽ thở dài, quên được ánh mắt bất lực, đơn, đáng thương của nàng nay lại ở trước mặt khẽ cười gượng, nhưng trong lòng tràn ngập chua xót.

      Đây phải là biểu tình 18 tuổi nên có.

      “Ách, tổng tài cùng Lợi Duy Á kia có gì đâu”- xong câu đó, Vincent muốn tự cắt đứt đầu lưỡi mình. Thân mật như thế còn có gì.

      Thân thể Uyển Uyển cứng lại sau đó ngẩng đầu nhìn , mặt còn cười gượng, mà nghiêm tục gật đầu: “Tôi biết”.

      Vincent nên lời. ràng an ủi nàng, nhưng Uyển Uyển lại kiên cường an ủi ngược lại . Lúc này, ánh mắt Uyển Uyển nhìn về sau, Vincent cũng chú ý tới, thấy Lạc Tư ăn mặc chỉnh tề ra.

      Vincnet cúi người sau đó biến mất sau cánh cửa thủy tinh rời .

      tới đây làm gì? ”– Lạc Tư đứng cạnh cửa, lạnh lùng , giọng mang theo chút u ám.

      Tâm nàng được kéo lại, giả vờ bình tĩnh. Nàng tính mở miệng, nhưng tiếng gót giày dẫm lên sàn nhà ở sau vang lên, trong tòa nhà im lặng vang lên đột ngột dị thường.

      Lợi Duy Á mặc váy từ văn phòng tổng tài ra, chiếc váy ngắn màu đỏ rực ôm lấy thân càng tôn thêm dáng người nàng. Nàng bước đôi giày cao gót 12 phân, mỗi bước kéo dài cực kì tao nhã.

      Quả nhiên là khẩu vị của Lạc Tư.

      Lúc Lợi Duy Á ngang phòng khách, hiển nhiên nhìn thấy Uyển Uyển biết vì muốn thị uy hay còn ý gì nàng ta trao cho Lạc Tư nụ hôn gió, sau đó ngón tay đặt bên tai, ra hiệu gọi điện cho nàng rồi cười quyến rũ vào thang máy.

      Đôi mắt Lạc Tư mang theo cảm tình từ người Lợi Duy Á rời , rồi dừng lại người tiểu nữ nhân. Nửa tháng gặp, tóc nàng dài ra chút, qua lỗ tai. Tóc thả lỏng kết hợp với đôi mắt đen mực bình thường càng thêm làm gương mặt nhắn của nàng vì bệnh mà tái nhợt.

      Nàng cắn môi, làm cho môi nàng để lại vết màu trăng hình bán nguyệt. biết đây là thói quen của nàng.

      trễ thế này, tới đây làm gì?”- Còn mặc ít như thế.

      nhíu mày, phát nàng lúc nghe thấy giọng mình bờ vai khẽ run, giống như sợ hãi.

      Uyển Uyển hít hơi sâu rồi đứng lên: “Nghe Vincent từ máy bay xuống liền lao vào làm việc, em nghĩ chưa ăn tối. Đây là đồ ăn Trung Quốc Mary bảo em làm theo sở thích của ăn. Bây giờ còn nóng mau ăn

      Cầm hộp cơm trong tay đưa , Lạc Tư hề tiếp nhận, chỉ đôi mắt sâu thẫm lạnh lùng nhìn nàng. Tay nàng cứng lại giữa trung, môi dưới cắn đến chảy máu, vị máu tiến vào miệng, hóa giải được nỗi chua xót.

      Theo lý mà nàng cũng chưa từng có câu trả lời của , Uyển Uyển cười khổ. Nàng tiến lên cầm lấy tay, sau đó đặt hộp cơm vào tay : “Mặc kệ ghét em thế nào, cũng xin chăm sóc mình. Đồ ăn còn nóng lúc đường em dùng áo ngoài bọc lại, chạy nhanh tới đây nên mới nóng như thế. Nếu ăn no có phải rất uổng ?”

      xong những lời này nàng đợi đáp lại mở cửa phòng khách vội vàng ra . xuống lầu của Fiji Siqi, nàng như đứa trẻ bất lực. Nơi này mùa đông rét lạnh, gió tuyết rơi tóc nàng, Uyển Uyển mượn sức kéo áo len người.

      Áo khoác lúc đường bọc hộp cơm nên để quên xe. Nhưng nàng cảm thấp nếu có thể ấm áp hơn lạnh lẽo này được xua .

      đến con ngõ , Uyển Uyển mới hạ vai, tựa vào vách tường. Đêm nay nàng nên tới. Ít nhất hai người mới vừa kết hôn, nàng chưa kịp cố gắng tuyệt vọng với bản thân tăng thêm.

      Tiếng thở hổn hển của nữ phân như lục cứ vang lên bên tai lặp lặp lại, loại đau này như xiết tận tâm can rất khó chịu. Bên tai truyền đến tiếng gót giày, vang lên trong con ngõ .

      Uyển Uyển mở mắt nhìn màu đỏ lóa mắt người nữ nhân.

      “tôi có thể cùng chuyện , Hách Liên tiểu thư”- Giọng của nữ nhân cũng quyến rũ.

      Uyển Uyển nhìn chằm chằm nữ nhân giật mình, yếu ớt hoát khỏi tường, gật đầu: muốn nòi gì? Tôi biết !”

      Nữ nhân cười cười: “Đúng là Hách Liên Tiểu thư sao có thể quen biết tôi. NHưng chồng biết tôi là đủ. Tôi muốn cùng chuyện về Lạc Tư, như vậy còn có thể cự tuyệt sao?”

      Đúng vậy nàng thể cự tuyệt. Uyển Uyển gật đầu theo bản năng kéo cái áo len mỏng: “Được, chúng ta đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :