1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 23

      Edit bY fijian


      Uyển Uyển chậm rãi đến gần, bước chân nhàng thong nhả như mọi ngày. NHưng Lệ Nhiên Hi lại cảm thấy từng bước chân của nàng như dẫm nát lòng .

      Nhiên Hi, đây là gì?”

      Ngửa đầu nhìn vào nam nhân tuấn trước mắt, ngũ quan góc cạnh ở trước mặt nàng luôn cởi bỏ lạnh lùng, thay vào đó là hòa nhã. Nhưng giờ đây, nàng lại coi như hề biết nam nhân này.

      Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua nơi tay nàng, có chút bất thường hay lo lắng, rất thận trọng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay trong túi quần lại chậm rãi nắm lại.

      , nàng lại hỏi lần nữa: “Thứ này có phải đúng như em nghĩ ?”

      Môi của mín chặt, cuối cùng cũng gật đầu.

      “Vậy là cũng hít nó?”

      cho nàng là phải , may phải.

      nhướng mắt, khẽ cử động như người mây. Ánh mắt lại ửng đỏ. Sau đó nàng cũng nhìn sâu bên trong ánh mắt là những cảm xúc biến hóa ngừng.

      mở miệng tính nhưng lại thôi. Cuối cùng chỉ đơn giản câu: “Phải”

      điên rồi!? có biết thứ này hại rất nhiều người ? sao lại dùng thứ này chứ. Nhiên Hi của em sao lại dùng nó?

      Trước mắt nàng màu đỏ tươi, gật đầu trong nháy mắt nàng cảm giác như trái tim mình nứt ra. Trái tim co thắt lại, cơn suyễn lại tới.

      NÀng lui về sau bước, bả vai bé yếu ớt ngừng rung lên. Suy yếu vịn chặt nơi đầu giường, thở dốc.

      Sắc mặt Lệ Nhiên Hi trắng toát, nhanh tới muốn đở lấy nàng: “Uyển Uyển”

      Nàng xoay người , né tránh đụng chạm của : “Đừng chạm vào em. Nhiên Hi, quả khiến em thất vọng”

      Tức khắc tay dừng lại giữa trung.

      Hô hấp vừa bình thường lại, Uyển Uyển cầm lấy đồng phục nơi đầu giường, lách qua người Lệ Nhiên Hi. Bàn tay mềm mại vừa chạm vào nắm cửa, giọng khàn khàn của Lệ Nhiên Hi truyền tới, giống như ở rất xa vang vọng về khiến nàng dừng bước.

      “Uyển Uyển, Nhiên Hi khiến em ghê tởm phải ?”

      Nàng cắn môi, nhắm mắt lại.

      lúc lâu sau, từng chữ như rớt vào tai.

      Phải”

      Sau khi Uyển Uyển rời , Lệ Nhiên Hi đứng đó biết bao lâu. Môi mấp máy, mặt thay đổi, nhìn chằm chằm vật rơi khắp nơi đất.

      Khởi Phi vào trong nhìn bộ dạng Lệ nhiên Hi như mất cả hồn vúa, dáng vẻ hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phiá vật rơi đất, vài người lo lắng nhìn nhau.

      LÂm Thụy Kỳ mở miệng: “, làm sao vậy? Chúng em vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa ở dưới lầu….”

      mệt lắm, ra ngoài hết

      Giọng của Lệ Nhiên Hi có vẻ rất mệt, Khởi Phi muốn gì đó nhưng bị Lâm Thụy Kỳ lôi ra khỏi phòng ngủ, Ty Lăng cuối cùng khi ra ngoài khép cửa phòng lại

      LÂm Thụy Kỳ cùng Ty Lăng mặt mày cau có, chỉ có Khởi Phi tùy tiện còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì.

      “Làm sao bây giờ”- Ty Lăng mang mặt gọng kính vàng rất nhã nhẵn, nhìn như người lịch .

      LÂm Thụy Kỳ dùng tay vỗ vỗ lắc đầu, Khởi Phi hiểu la lên: “ hai bị gì thế? Xảy ra chuyện gì?”

      Ty Lăng trừng mắt nhìn : “Xảy ra chuyện gì? Ta đoán, chắc chắn phải chuyện rất lớn…”

      Chap 24

      Mấy ngày nay, Uyển Uyển vẫn học như thường vẫn tan học, Cuộc cống khác trước mấy. Mấy ngày qua, Lệ Nhiên Hi cũng tìm đến nàng, ngay cả cuộc điện thoại cũng .

      ngày buổi chiều, nàng còn học điện thoại vang lên. Qua lúc lâu, nàng mới thong thả rút điện thoại từ túi áo ra Là Lâm Thụy Kỳ.

      Nàng nhìn màn hình di động đến ngẩn người, lát sau điện thoại cũng dứt. Nhưng rất nhanh lại vang lên lần nữa. Nàng cắn môi, ấn nút trò chuyện.

      Mới vừa tiếp điện thoại, bên kia nghe giọng Lâm Thụy Kỳ: “Tiểu gia hỏa, đừng giận Nhiên hi nữa? Đừng tra tấn ấy nữa, xem như cầu em , được ?”– Tuy rằng Lâm Thụy Kỳ cố gắng tỏ ra hòa khí, nhưng là kẻ luôn tự cao. Ngoại trừ Lệ Nhiên Hi, ai có thể khiến cầu xin chứ?

      Tra tấn!!

      Hai chữ này khiến Uyển Uyển hít hơi sâu, lúc sau Lâm Thụy Kỳ gì nàng cũng biết. Chỉ trầm mặt hồi lâu, yên lặng để điện thoại treo lên. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lúc này là mùa động, khí trời lạnh giá.,

      Qua vài ngày, người quản lý của Oreco lại gọi điện tìm nàng, cha nàng lại tạo áp lực, tất cả chỉ vì khế ước đất trong tay nàng.

      Đối với chuyện này, Uyển Uyển duy trì im lặng , lập trường kiên định. Nhưng rất nhanh, có người kiềm chế được nữa tìm tới tận cửa.

      Hôm nay, Uyển Uyển vừa tới cổng trường thấy rất nhiều học sinh đứng đó biết nhiền theo cái gì. Hướng theo tầm mắt của họ chỉ thấy chiếc Maybach xám bac sản xuất rất hạn chế đậu ở đó.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, thân xe phản xạ lại phát ra ánh sáng chói lọi, thu hút người khác cũng khó.

      “Hách Liên tiểu thư, ông chủ của tôi muốn gặp

      Cứ như thế, vô số ánh mắt tò mò đều nhìn về phía nàng bị đẩy mạnh vào chiếc xe sáng giá kia. Lúc vệ sĩ mời nàng lên xe xong, chiếc màn xe màu đen phủ lên. Bên trong xe khó ngột ngạt, Uyển Uyển quay đầu nhìn nam nhân tựa bức tượng Hy lạp rất tuấn cả người tinh vận bộ âu phục đát tiền, đôi mắt băng lãnh kết hợp với màu đen làm tăng lên tao nhã, lạnh lùng, tuyệt đẹp, cao quý, tất cả chỉ có thể dùng những từ đẹp nhất để hình dung.

      Đột nhiên ánh mắt lệch , chạm vào ánh mắt nàng. Nàng hít hơi, cuống quýt hạ mắt xuống.

      Nàng quên ngày hôm đó ánh mắt lạnh thấu xương, giống như dìm nàng vào sông băng, vạn kiếp bất phục.

      Hai tay đặt gối gắt gao nắm lấy vải quần áo thầm suy nghĩ.

      Đôi mắt như chim ưng của Lạc Tư đảo quan toàn thân Uyển Uyển, hề bỏ qua bất cứ động tác nào của nàng.

      Nam nhân lạnh nhạt cười chế giễu: “Sao vậy? Hách Liên tiểu thư mà cũng khẩn trương sao? Ngày ấy lúc xông vào khách sạn cũng thấy khẩn trương như thế?”

      Giọng chậm rãi nhưng mang theo ý chế giễu.

      Nàng ngẩn đầu nhàn nhạt hỏi: “Mỉa mai em làm vui đến thế sao?”

      Nghe thấy vậy, ánh mắt hai người lại gặp nhau.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 25 +26

      Edit by Fijian

      khí bên trong xe bị những lời của nàng làm cho ngưng đọng. Đôi mắt băng lãnh của Lạc Tư dừng lại người nàng, giống như dò xét nhưng ra cân nhắc suy nghĩ. Nàng chịu nổi ánh mắt này, vừa tính mở miệng giọng êm dịu như tiếng đoàn violon vang lên.

      “Hách Liên tiểu thư, đâu. Tôi đưa


      Uyển Uyển vốn định cự tuyệt, nhưng nam nhân này trời sinh ra ngay từ đầu để cho người khác trước mặt . Cắn môi suy nghĩ lát, nàng địa chỉ nhà trọ Lệ Nhiên Hi

      Lái xe Damon khẽ chớp mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu chờ ông chủ lên tiếng. Chỉ thấy Lạc Tư khẽ gật đầu, Damon liền khởi động xe chút cũng dám chậm trễ.

      Chiếc xe màu xám bạc chạy đường, Uyển Uyển im lặng ngồi đó, dáng người nho mảnh khảnh hề lên tiếng khiến cho bất cứ ai cũng có thể quên mất tồn tại của nàng.

      Nàng biết Lạc Tư hôm nay tìm nàng vì cái gì, nếu phải vì khối đất kia, có lẽ cả đời này cũng muốn tái kiến nàng.

      Trộm nhìn, nàng đem ánh mắt dừng lại người . khí bên trong xe mang đậm hơi thở độc đáo nam tính từ người phát ra, mùi hương nhàn nhạt có thể quyến rũ tâm người khác. Bộ đồ vest cắt may tỉ mỉ, cà vạt tinh xảo, cúc áo khảm kim cương, người nam nhân mỗi chi tiết đều trải qua quá trình tinh xảo tỉ mỉ khiến người khác khỏi ghen tỵ.

      “Nếu nhìn đủ rồi, xin Hách Liên tiểu thư cùng tôi bàn công việc chút được chứ.

      ràng là hỏi, nhưng mỗi câu từ miệng Lạc Tư đều là mệnh lệnh. Nàng nhìn thấy nơi cổ áo khêu gợi để lộ ra bên ngoài của khẽ chuyển động vài cái khiến nàng tỉnh táo lại. Ý thức mình mới dõi theo , nàng cuống quýt thay đổi tầm mắt, nhưng vành tai đỏ rực.

      Sắc môi của Lạc Tư vẫn trước sau như lạnh lùng, đôi mắt màu tím sâu vạn dặm chút gợn sóng, lúc này lại chăm chú nhìn nàng, bên trong lại giống như con dã thú ngủ đông bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy xé rách con mồi

      “Đối với công việc, giữa chúng ta có gì để . Khối đất kia, temcho dù thế nào cũng bán”– Đối với điều này, nàng rất kiên định

      cười nhạo, giọng hề thay đổi: “Chẳng lẽ giữa chúng ta còn chuyện riêng để sao? Hách Liên tiểu thư, tôi nghĩ cũng nên hiểu cho , tôi tới tìm chỉ vì nguyên nhân, chính là việc công. Ngoại trừ điều đó, tôi tìm thấy bất cứ lý do nào khác để gặp lại người từng lừa gạt mình, lại còn là nữ nhân mà chán ghét đến cực điểm”

      Có người cần câu nào, chỉ đơn thuần ngồi im cũng khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn, khiến cho người khác thể phục, Lạc Tư chính là người như thế. chuyện với người khác luôn tiết kiệm từng chữ .

      Khó ai có thể khiến nhiều lời đến vậy, nếu đó phải là người quan trọng đó phải là người rất ghét. Mà Uyển Uyển thuộc về trường hợp thứ hai.

      “EM chưa từng lừa gạt . Mọi lời của người khác đều phải

      “A? ?”- cười cười, tiếng cười trầm thấp khiến dòng nước khuấy động, chậm rãi gợn sóng lăn tăn.

      Nàng hiểu hàm nghĩa trong tiếng cười của , ánh mắt nàng dừng lại bên cạnh . Đột nhiên bị thân thể to lớn của đẩy về phía cửa xe. gần trong gang tấc, biết lưng nàng chạm phải nút gì cửa kính xe liền hạ xuống, gió vù vù thổi vào làm cho tóc nam nhân trở nên loạn, nhưng đôi mắt tuẩn mỹ kia vẫn nhìn nàng.

      Nàng bây giờ cảm thấy rất bối rối.

      “Vậy xem, cái gì mới là ”.

      Trong lúc thất thần nàng lại nghe hỏi.

      Cái gì mới là ??

      Vấn đề này của Lạc Tư khiến nàng cứng đờ, thể đáp ngay được. nhìn chằm chằm đồng tử của nàng, trong khoảnh khắc lên chút cảm xúc, nhanh đến mức khiến người khác kịp bắt giữ. Nhưng nếu bây giờ nàng nhìn vào mắt , nhất định cảm xúc trong mắt của chỉ khiến nàng thất vọng.

      “Sao? Trả lời được? Hay là để ta , cho tới bây giờ chưa từng , mọi lời đều là giả dối?

      Nàng cắn môi, cụp mắt xuống, muốn nhìn vào đôi môi đả thương người khác.

      “Nếu em , năm đó em chưa từng gạt . Cho tới bây giờ, em chưa từng lừa , tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Như thế có tin em ?”

      mim môi, giọng lạnh nhạt: “Hách Liên Uyển Uyển, cảm thấy sau khi dùng đao cắm vào tim người khác, sau đó lại phải cố ý, tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm, cảm thấy người khác còn tin sao? Vấn đề của , giống như muốn hỏi tôi có tha thứ cho , buồn cười. Đáp án của tôi chính là… biết!”

      Vai nàng hạ xuống, sớm dự định trước phản ứng của , khóe môi cong lên cách khó khăn đầy chua xót.

      sai trong mắt lóe lên chút thương tâm. Cho dù biết trong lòng tiểu nữ chưa trưởng thành suy nghĩ sâu như thế. Nhưng…

      điều kiện , chỉ cần đồng ý bán cho tôi, điều kiện gì cũng được.

      có lẽ vẫn nương tay. thương trường, làm việc gì cũng thuận lợi, thủ đoạn độc ác. Mảnh đất nay, nếu muốn lúc nào cũng có thể động vào khiến cho thế lực của nàng thể làm gì được.

      “Em muốn gì hết”– Trừ ra.

      Ánh mắt khẽ rùng mình, trong khoảnh khắc vô số tia sáng lạnh lẽo bắn ra: “Hách Liên tiểu thư, cần được tấc lại tiến thước. Đắc tội với tôi, biết có kết cục thế nào mà”

      Kết cục? Kết cục của nàng so với còn thảm hơn sao? Nàng cười khổ lắc đầu, đẩy ra: “Để em suy nghĩ lát, xem đời này còn thứ gì mà em muốn ?”

      nghe ra trong lời của nàng có chút chế giễu, đôi mắt băng lạnh sâu hoắm nhìn nàng, giống như có thể nhìn thấu lòng nàng. Lúc này, ánh mắt Lạc Tư khẽ chuyển, vốn muốn nhấc người lên nhưng hiểu sao lại còn áp tới.

      Uyển Uyển mở to hai mắt, như con thỏ sợ hãi, trừng mắt nhìn môi của nam nhân. Bên hông trở nên căng thẳng tiến sát vào gông cùm xiền xích của . Đầu lưỡi của linh hoạt mang theo mùi rượu cùng thuốc lá nhàn nhạt quét qua miệng nàng.

      Mùi đàn hương hào vào hơi thở của nàng, mang theo lửa cháy rần rật lan ra khắp đông cỏ, khí thế hừng hực quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng từ từ cuốn lấy, xoa, khẽ cắn, cảm giác tê dại từ đầu dây thần kinh truyền tới.

      Nàng run rẩy, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt vô tội, ngẩn ngơ nhìn nam nhân gần sát ngay đó. Chỉ trong vòng vài ngày, hai người thân mật vô số lần. So với hai năm về trước còn nhiều hơn.

      Lúc trước, mỗi khi thế này câu đầu tiên là: “ sao, có thể chờ. Chờ em trưởng thành, dù sao sớm hay muộn em cũng là nữ nhân của

      Lúc ấy nghe được câu này, nàng giống như chiếm được toàn bộ thế giới, giống như có được niềm hạnh phúc lớn lao. Danh hiệu nữ nhân của tuyệt.

      Nhưng hôm nay, mỗi lần ngẫm lại tim như bị đao cắt ra.

      Ánh mắt nàng chứa đầy thâm tình, sâu đậm mà mãnh liệt. Bàn tay bé chậm rãi nâng lên, mặc dù nơi bờ môi truyền đến cảm giác sưng đau tê dại rất chân , nàng lại muốn chạm vào nam nhân trước mắt muốn xác định xem là ảo giác do nhớ nhung sinh ra hay là ?

      Giờ phút này, hôn nàng. Như thế có phải chứng minh trong lòng có hay có nàng? Cho dù chính mình sợ hãi.

      Dừng giây, tay cương lại giữa trung. Xuyên thấu qua lớp cửa kính thủy tinh, nàng nhìn thấy bên ven đường có nam nhân đứng đó nhìn thấy tất cả.

      Lệ Nhiên Hi

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 27 +28

      Edit BY Fijian

      Trong giây lát Uyển Uyển như bị thứ gì đó làm cho sợ hãi, lập tức duỗi tay đẩy nam nhân áp người mình. Nàng tay chống vào lưng ghế thở gấp, gió đông lạnh lẽo theo cửa kính xe thổi vào, xẹt qua nàng dĩ nhiên chính là đôi môi đỏ mọng ướt át vừa bị nam nhân hấp dẫn.


      Trong khoảnh khắc, mọi thứ càng lạnh hơn.

      Lạc Tư bị Uyển Uyển đẩy ra, đôi mắt của liền lên chút sắc bén, mắt nhướng lên, cách ra xa khoảng, trực tiếp nhìn về phía nam nhân cao lớn đứng bên đường

      Cùng lúc, ánh mắt của và Lệ Nhiên Hi gặp nhau.

      Ánh mắt của hai nam nhân gặp nhau giữa trung, mặt Lạc Tư lạnh băng chút biểu tình, chỉ có đôi mắt màu tím như thủy tinh thêm phần trầ. Lệ Nhiên Hi hề sợ hãi nhìn , chỉ có tay đặt trong túi quần nắm thành quyền.

      cố ý sao?”– Sau khi hô hấp vững vàng, nàng nhìn thể tin được.

      Lạc Tư thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đảo qua người nàng, thân thể ung dung ngồi lại vị trí ban đầu. Đôi chân thon dài vắt lên chân kia, nhất cử nhất động đều mang theo mị lực của nam nhân cùng thận trọng của nam nhân thành công. CHỉ là quanh thân nhiệt độ lạnh lẽo.

      cảm thấy thế nào?”

      nam nhân khôn khéo.

      đem câu hỏi vứt lại cho nàng, nhưng ngữ khí mỉa mai giễu cợt lại ràng muốn rằng: nàng cần phí sức hỏi .

      Sau lưng, ánh mắt Lệ Nhiên Hi như mũi nhọn, ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng có. Nàng nhìn động tác Lạc Tư thuần thục mở tủ lạnh trong xe, lấy ra chai brandy đổ vào ly, sau đó lắc kề sát miệng, đôi môi hé mở cực kì quyến rũ.

      “Về chuyện miếng đất em suy nghĩ”– Nàng đột nhiên câu.

      Vì cái gì cự tuyệt dứt khoát? Có lẽ trong tiềm thức nàng vẫn muốn xuất cùng .

      Động tác của Lạc Tư khẽ dừng lại, lạnh lùng : “ thể tốt hơn được nữa

      Uyển Uyển liếc mắt nhìn , rồi mở cửa xe bước ra ngoài. Cửa xe mở rộng, nàng khép lại. Xuyên qua cửa sổ màu đen, nhìn nàng thong thả tới bên cạnh nam nhân tuấn bên kia đường.

      Mày khẽ nhíu lại.

      “Boss. Có cần tôi điều tra chi tiết người đó ”- Vincent ngồi ở trước quay lại xin chỉ thị.

      cần”- Boss thu hồi ánh mắt, đem ly rượu uống sạch hơi.

      “Vincent lái xe

      Chiếc maybach khởi động rời , Uyển Uyển mới thả lỏng vai về trước. Cảm giác đau đớn môi nhắc nhở nàng, mọi chuyện lúc nãy phải mơ,

      Nhưng mà…

      Nàng nhướng mắt, đứng trước mặt Lệ Nhiên Hi, đôi mắt đen như đêm nhìn ra chút cảm xúc. trở nên rất gầy, gương mặt tuấn phi phàm trở nên nhợt nhạt, cằm nhọn, môi tái lại..

      Lâm Thụy Kỳ hôm trước gọi điện câu đầu tiên lại vang lên trong đầu nàng là __ tra tấn. Tâm bỗn dưng cứng lại.

      Sau buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp Lệ Nhiên Hi. Tuy rằng vẫn đẹp như trước, tóc theo gió khẽ lay động, chút gò bó mang theo cuồng ngạo, gương mặt góc cạnh ràng, ánh mắt đen thẫm, nhất định có thể khiến hàng vạn thiếu nữ chết mê chết mệt.

      “Vài ngày gặp, em hình như gầy

      Nàng do dự biết nên gì để phá vỡ im lặng của họ, Lệ Nhiên Hi lại trước. Nhưng những lời này nàng lại càng muốn với .

      “Uyển Uyển.. em tới tìm sao?”

      Nếu nàng nghe lầm, giọng có chút khẩn trương. Mắt trông lên, đôi mắt Lệ Nhiên Hi đen như mực thâm thúy, so với nữ nhân mang theo chút sắc bén như phủ bóng ma, nhưng thể che sáng rực trong mắt.

      Nàng mở miệng, lời lại biến thành.

      !! Em nhớ tới món quà tặng, là phòng vũ đạo, nên em muốn tới đó luyện tập”

      Môi nhàng nở nụ cười, nhưng hiển nhiên mang theo thất vọng.

      trầm mặc lại chiếm giữ, từ lúc nàng quen Lệ Nhiên Hi chưa bao giờ xảy ra tình huống này, mặc dù ai lời nào, nhưng trầm mặc này khiến người khác khó xử.

      Bây giờ… bầu khí như ngưng đọng, nàng cười cười nhìn Lệ Nhiên Hi, nụ cười rực rỡ hề mang theo tâm cơ, gióng như chuyện ngày hôm đó chẳng qua là mơ

      Nhiên Hi, em tập luyện đây. Miệng vết thương của chưa hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều a

      xong, nàng qua nhưng bị Lệ Nhiên Hi vương tay giữ lại, bước chân buộc phải dừng lại.

      Ánh mắt nhìn nàng, trong mắt gợi sóng, nhưng ràng có điều muốn mà lại thôi: “Có lẽ tại nên giải thích với em, nhưng mà thứ đó…”

      Biết muốn nòi gì, nụ cười của Uyển Uyển cứng lại, lập tức biến mất.

      Nàng duỗi tay nhàng, cực kì thong thả đầy bàn tay cánh tay mình ra: “ Nhiên Hi, trễ rồi, em lên trước”

      Nàng bước lên thang máy nhà trọ, Lệ Nhiên Hi đứng ở đó hề có chút phản ứng. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bầu trời nổi gió mưa rơi ẩm ướt. Hơi lạnh của mưa làm ướt áo khoác của nam nhân, lúc này mới ngẩng lên, đôi chân dài chết lặng suy sụp về phía nhà trọ

      giờ sau khi tập xong, nàng tựa vào vách tường khẽ thở dốc. Do vận động qua mức nên thân thể chịu đựng được nhưng nàng bây giờ vẫn còn trẻ mà. Đối với cơ thể mình, nàng rất ràng. Tuy khối thân thể này từng bảo nàng phải cam chịu, thể chịu kích động quá mạnh, thể vận động quá mức hoặc làm việc mệt nhọc, ngay lập tức nàng cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng bước thong thả.

      Người khác nghĩ nàng là tiểu thư cố ý tỏ ra nhõng nhẽo bộ dạng nhu nhược, để chiếm được đồng tình của người khác. Nhưng ai biết, nàng hy vọng có thể giống như bình thường, có thể cười to, tràn đầy sức sống.. phải bây giờ, nàng còn vị thành niên mà phải trải qua cuộc đời tang thương giống như bà già tuổi già sức yếu.

      Nghỉ ngơi xong, cầm lấy khăn mặt, Uyển Uyển xoa mồ hôi mặt. Vừa muốn vào phòng tắm, đột nhiên di động vang lên.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 29 + 30

      Edit by Fijian

      “Hách Liên, Hách Liên có tin tốt”

      Nàng vừa mới tiếp điện thoại, bên đầu dây kia truyền đến thanh to 10 phần.


      Uyển Uyển cười nhạt, hai lúm đồng tiền xoáy sâu động lòng người

      “Chú Lê, chú quả vẫn tràn đầy sinh lực”– Nàng nửa làm nũng nửa nhạo bán cười .

      Chú Lê Dương là bác sĩ chữa trị cho mẹ nàng và nàng. Có lẽ bởi vì đều cùng là người Châu Á, nên chú Lê đối với Uyển Uyển luôn quan tâm chiếu cố

      “Nha đầu. Chú hao tâm tổn sức lo lắng cho thân thể cháu, cháu lại châm chọc chú. Dù sao, Hách Liên chú có tin tốt muốn cho cháu đây, cháu đoán xem là gì”

      Uyển Uyển suy nghĩ hồi lắc đầu. “Cháu nghĩ ra, Chú Lê có tin tức tốt gì thế?”

      “Nha đầu ngốc, để chú cho nghe. Vài hôm trước, chú có sang Mỹ họp gặp vài người bạn. Người này chú cũng từng đề cập vài lần, cháu đoán xem ai?”

      “Quỷ Y Ngải Đức”

      “Quá hay!! Chính là ông ta!! Hách Liên, chú vất vả lắm mới gặp ông ta, ông ta níu tuần này trở về tham gia học thuật nghiên cứu và hội thảo luận, nhưng cũng dành hai mươi phút để chuẩn đoán bệnh cho cháu”

      Giọng của chú Lê quả nhiên rất hưng phấn, nàng từng nghe qua tích về quỷ y Ngải Đức, nhất là chuyên môn về tim, y thuật của ông ta nổi tiếng cũng như tính tình cổ quái của chính ông. Ông đến bất cứ bệnh viện nào làm việc, ngay cả giải phẫu dùng tay bị lên án nhưng ít tiền bối trong giới y học phải kính nể. Hơn nữa gần hai năm nay tiếp nhận bất cứ khoa phẫu thuật nào nhưng danh tiếng hề giảm .

      Tắt điện thoại, chú Lê dặn Uyển Uyển rất nhiều, ăn đồ ăn quá cay, được vận động quá mức. Nhưng biết, cách đây phút trước khi gọi điện thoại, nàng vận động đến gần chết.

      Mặc dù, Uyển Uyển trông mong quá nhiều, nhưng cũng muốn chú Lê thất vọng, cho nên đợi nàng hứa sắp xếp thời gian khám, chú Lê mới tâm gác máy.

      Cùng lúc ở văn phòng Oreco.

      Mùa đông, ban đêm luôn kéo đến rất sớm, trải qua trận mưa rả rích khí ngoài cửa sổ mờ sương

      Lạc Tư đứng trước cửa sổ, gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng chút gợn sóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đô mắt lạnh bạc sâu như hồ nước. Thời gian đối với nam và nữ rất công bằng, nó mang thanh xuân quý giá của người con , nhưng lại giúp cho đàn ông mất ngây ngô mang đến cẩn trọng thành thục.

      SO với Lạc Tư hai năm về trước, càng tuấn mỹ càng thâm sâu, mị lực càng mê người. đồng thời cũng trở nên vô tình.

      Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vincent tới.

      “Boss, ngoài cửa có người muốn gặp”

      Lạc Tư thong thả xoay người, đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn về phái Vincent: “ phải tôi rồi sao, nếu hẹn trước, bất kì ai cũng gặp”

      “Nhưng..” Vincent dừng lại rồi quyết định :”Là Hách Liên Thành, cha của tiểu thư Hách Liên”

      Hách Liên Thành nghe được tin ông chủ Oreco thân. Lão ở thương trường nhiều năm dĩ nhiên cũng đánh hơi được mùi tiền. Liền lân la giao tiếp, biết đâu chỉ có lợi mà còn mang được giá tốt cho Hoàng Long.

      Nhưng Hách Liên Thành tuyệt đối ngờ tới ông ngủ ngồi trong văn phòng đó, lão mới nhìn tới bị khí chất của nam nhân làm cho run sợ, chuyện của hai năm về trước lại ùa về.

      “A… là ngươi..”– Lão kinh ngạc nhìn.

      Lạc TƯ vững vàng ngồi ghế da, trần nhà treo chùm đèn thủy tinh chiết xạ ánh đèn vào người nam nhân, càng làm tăng thêm chút hoang dã thần bí.

      “Sao vậy? Hách Liên tiên sinh quen biết ta sao?”

      Nam nhân khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng dừng lại người Hách Liên Thành, trong lòng lão dù tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng ý thức được bản thân tốt nhất nên . Vì người nam nhân này phát ra khí chất vương giả, bức người đầy nguy hiểm.

      phải là sao, dù rất giống, nhưng lúc ấy Hách Liên Uyển Uyển sao có thể quyen biết nam nhân lợi hại thế này, Hách Liên Thành cúi đầu thầm nghĩ

      Sau khi nghĩ xong, Hách Liên Thành tự nhủ có khả năng. Lão đứng đó, tuy biểu tình lớn nhưng đều bị Lạc Tư nhìn thấy.

      “Ta nghĩ ngươi cũng nên biết ta, ta là…

      Lạc Tư khẽ cười, xen ngang: “Ngượng quá, công việc của ta rất bề bộn, quan tâm xem ông là ai. Cho nên, tiên sinh hay là tự giới thiệu trước cho có chút lòng thành.”

      Hách Liên Thành muốn mượn khí thế trưởng bối trấn áp người thanh niên trước mắt, nhưng câu của như ra oai đánh phủ đầu. Nhất thời, mặt Hách Liên Thành từ tím chuyển sang xanh, thay đổi liên tục

      “Ta là Hách Liên Thành, là chủ nhân của khối đất đường Lindsay. Ta biết ngài có ý muốn thu mua nó, cho nên đến đây chuyện”- Có lẽ Hách Liên Thành nhận ra, lão thay đổi xưng hô gọi Lạc Tư từ ngươi chuyển sang ngài

      Lạc Tư ngồi ghế da, tiếp lời. Ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu tâm can Hách Liên Thành, mang theo chút châm chọc cùng tiếc hận/

      Hách Liên Thành đủ tư cách đàm phàn với , nhưng cả hai đều có mục đích cộng với thông minh nên bất luận có sốt ruột tới mức nào, ai lộ mặt trước người đó thua.

      Hách Liên Thành vội vàng nhìn , muốn cùng chuyện mua bán đất, lão tin nhất định có thể đàm phán với Lạc Tư.

      Lạc Tư hề hé môi, mở hộc bàn lấy điếu xì gà cuba ra, châm lửa, động tác cao quý, Hách Liên Thành cũng lấy làm kì lạ.

      Lạc TƯ chút hoang mang, coi ai ra gì điềm tĩnh hút, khói trắng lượn lờ bay lên, tạo thành tầng sương mờ ảo. Hách Liên Thành vài lần muốn mở miệng nhưng đành nhịn trở lại. Nam nhân trước mắt quá sâu, lão im lặng lúc này là gì.

      Cuối cùng, Hách Liên Thành cũng kiềm được muốn nhanh chóng giải quyết, giọng của Lạc Tư như có như vang lên: “Theo ta biết, Hách Liên tiên sinh có tư cách đàm phán với ta. Khối đất kia thuộc về con của tiên sinh”

      Hách Liên Thành rùng mình, ra ta sớm biết ngồn gốc, lúc gặp mặt mời tự giới thiệu ra cố ý hạ nhục lão. Dù trong lòng oán hận, nhưng Hách Liên Thành đành nuốt cơn giận vào trong.

      “Ngài cũng , chủ nhân miếng đất là con ta. Ta là cha của nó, đồ của con dĩ nhiên ta cũng có quyền. Chỉ cần ngài ra giá thích hợp, ta lập tức mời con hai tay dâng miếng đất cho ngài

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 31 + 32

      Edit By Fijian

      “A”- Lạc Tư nhíu mày.

      Hách Liên Thành tiếp: “Ngài tin? Như vấy nếu ta cho ngài biết, trong tay ta nắm nhược điểm của nó, chỉ cần ta muốn sợ nó ngoan ngoãn đưa ra”


      Đây là thái độ của cha đối với con sao?

      Đột nhiên, nụ cười hình cung môi Lạc Tư mất , ánh mắt kín như bưng nhìn người đàn ông trước mắt.

      “HÁch Liên Uyển Uyển có bí mật lớn, ta là cha của nó, đương nhiên biết chuyện của nó. Nó rất sợ việc này bị công bố khắp nơi, dù sao lòng tự trọng của đứa trẻ đáng sợ. Nếu ngài cho giá hợp ly, ta nhất định khiến ngài thất vọng

      Đôi mắt Lạc Tư khẽ rũ xuống, đôi mắt dưới mái tóc dài sáng bóng, ngón tay thon dài kẹp chặt đíu xì gà.

      Nếu ngại ra, tiên sinh có thể cho ta biết ngài dùng thủ đoạn gì ?”

      Lời của Lạc Tư có khả năng câu dẫn người khác, khiến cho Hách Liên Thành tự động để lộ ra nhiều tin tức cho ..

      “Tuy là con ta, nhưng nó phải do vợ chính sinh ra. Mẫu thân nó là ca kĩ nổi tiếng, chuyện này Hách Liên Uyển Uyển luôn dám ra, bao gồm….”- Hách Liên Thành dừng chút rồi cười: “Bao gồm người bạn trai hai năm về trước của nó”

      Hách Liên Thành hề chú y tới nam nhân ngồi sau bàn công tác tay cầm đíu xì gà khẽ run lên.

      “Trước kia chỉ cần muốn áp chế nó, chỉ cần dọa cho nam nhân kia biết, nó nhất định rất khẩn trương. Vô luận ta đưa ra điều kiện gì, nó cũng đồng ‎. tại bên cạnh nó thằng nhóc lên Lệ Nhiên HI, khẳng định cũng chưa biết xuất thân của nó, chỉ cần ta…”

      “Ra ngoài…

      Hách Liên Thành ngẩn người: “Ngài gì”

      Lạc Tư chậm rãi nâng mắt lên, Hách Liên Thành nhìn đôi mắt màu tím mà cả người đều giống như bị siết lại. đáng sợ, giống như con dã thú ngủ đông, tỉnh dậy như muốn xé vỡ người khác.

      Nam nhân qua tuổi tứ tuần khỏi kinh hãi ngã lui về sau mấy bước.

      Đôi môi Lạc TƯ khẽ hở ra, giọng quyết đoán, thanh vang lên trong đêm tối mang theo hung ác nham hiểm, lạnh đến phát run: “Hách Liên tiên sinh, ta nghĩ ông vẫn chưa hiểu lời ta . Thứ nhất, nếu ta muốn có miếng đất đó, phải dùng thủ đoạn chút tiểu thuật của ông chẳng có tư cách so sánh. Thứ hai, nhớ kỹ, đây là chuyện của con ông, ta hy vọng, ông đừng nhúng tay vào. Nếu ngày hôm sau, ông nghe tin công ty Hách Liên vì kinh doanh tốt mà phải đóng cửa.

      Hách Liên Thành giật mình đứng tại chỗ, gian nan nuốt nước miếng xuống, mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống.

      Lạc Tư chút hoang mang, dập tắt điếu xì gà trong tay: “Bây giờ, cút ra ngoài”

      Ngoài cửa Vincent mở sẵn cửa, Hách Liên Thành lảo đảo như người vừa nhận ân xá vội vàng xông ra ngoài. Phía sau, vang lên giọng của ác , cực kì lạnh lẽo: “Quên tự giới thiệu. Tên của ta là Lạc Tư- Fiji Sigi”

      “Lạc Tư.. Lạc Tư”

      Trong khoảnh khắc, Hách Liên Thành như nhận ra điều gì đó hoàn toàn tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh lập tức xuất mặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

      Lão nhớ , người ban trai hai năm trước hình như cũng tên Lạc Tư.. Ngay sau đó, cả người Hách Liên Thành cứng ngắc ngồi bệt trong thang máy

      Đưa khu đô thị A mới chính thức phát triểu hình thức sản xuất xí nghiệp, đó là mục đích lần này của Lạc Tư. Thế lực của Fiji Siqi vốn bình thường, lại mệt mỏi bành trướng bản đồ nghiệp của mình.

      có chính thức tuyên bố nhậm chức, nên công tác của Lạc Tư cũng bớt chút nặng nề.

      Bên trong thư phòng, sau khi đẽ tắt webcam hội nghị, tiếp đó tắt luôn máy, trong phút chốc màn hình đen rất lớn xuất . xoa trán, ngửa ra sau. Bàn tay mở ngăn kéo, dựa theo thói quen mà chạm vào hộp thuốc lá. Nhưng ngón tay đồng thời cũng chạm vào thứ gì đó lành lạnh kéo ra.

      cây bút ghi màu xám bạc. Bóng đêm lạnh lẽo phủ lên đôi mắt kín đáp của nam nhân. Bất tri bất giác, ngón tay lại ấn nút phát ra tiếng. Rất nhanh bên trong thư phòng vang lên thanh mà nghe qua vô số lần.

      Hách Liên Uyển Uyển, đừng cho rằng tao biết trong cái đầu của mày nghĩ gì”- giọng còn rất trẻ vang lên là nữ nhân.

      Đối phương lâu sau gì, giọng nữ trẻ tuổi đó lại kiên nhẫn : “Hách Liên, mày cũng vô liêm sỉ như mẹ của mày. Thích cướp nam nhân của người khác. Thích đoạt thứ người khác ! Mày đê tiện!! Đáng ghê tởm!! Mày sớm muộn cũng có kết cục như mẫu thân mày”

      Trầm mặc hồi lâu tiểu nữ nhân cũng mở miệng: “Đúng vậy, tao chính là thích cướp, nhất là cướp đoạt của mày. Huống chi, Lạc Tư cũng phải bạn trai mày, mày lấy tư cách gì chỉ trích tao?” Cho dù tao thừa nhận, tao thích , tao chỉ vì trả thù nên mới ..”

      Ba tiếng, ấn nút dừng lại. Bạc môi nhếch lên, những đường nét lại giống như lưỡi dao sắc bén. Ngón tay của Lạc Tư nắm chặt cây bút ghi , ngón tay xinh đẹp vì dùng sức mà trở nên trắng toát.

      Đôi mắt sâu như biển giờ phút này nhìn chằm chằm vật trong tay, giống như muốn dùng mắt bẻ nát nó.

      Uyển Uyển tuân theo thời gian tái khám vào bệnh viện, nhưng xem ra thuận lợi như trong tưởng tượng.

      Tuy rằng thể nhìn thấy quỷ y Ngải Đức, nhưng Uyển Uyển cũng cảm thấy tiếc nuối, bất quả nàng tưởng tượng ra chú Lê tiếc hận như thế nào khi biết tin tức này chứ.

      Thang máy ở trước mặt nàng chậm rãi dừng lại, Uyển Uyển vội vàng lấy lại tinh thần bước vào. Cửa thang máy khép lại, xuyên qua lớp kính cửa, trong lúc vô tình nàng nhìn thoáng qua đôi mắt hẹp dài mang theo y’ cười.

      đôi mắt đào hoa.

      Trong đầu Uyển Uyển thầm nhận định.

      ngờ, ánh mắt của nàng và nam nhân hẹn mà gặp, trái lại với vẻ trấn tĩnh của Uyển Uyển, biểu của nam nhân lại càng trở nên đứng đắn.

      Đôi môi, đôi mắt xinh đẹp như tơ.

      Uyển Uyển cuống quít thay đổi tầm mắt. Bị nam nhân dùng ánh mắt khiêu khích hề che dấu khiến cho người trẻ tuổi như nàng mất tự nhiên.
      Sau lưng, ánh mắt nam nhân nhìn vành tai ửng hồng của nàng mà nụ cười càng sâu thêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :