1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13 +14


      Ông trời như là đứa trẻ thích đùa dai, luôn muốn người ta như yên bình tĩnh lặng quên , đến thời điểm lại giáng xuống cái tát quá mạnh.

      Hai năm qua, Uyển Uyển nghĩ qua rất nhiều hoàn cảnh gặp lại, thử từng trường hợp mà chuyện…, nghĩ tới lần lại lần. Nhưng nàng biết, cả đời này còn có khả năng tái kiến .

      Cho nên, nàng thiết kế lần lại lần gặp lại cũng chỉ có ở trong mộng mới có thể xa xỉ thực lần.

      Chỉ có thể đáng thương ở trong mộng, lần lại lần khóc đối với xin lỗi.

      nhưng giờ phút này, nàng mới biết được chính mình quá ngây thơ.

      Lời gì cũng ra, tầm mắt gắt gao giữ lại người nam nhân trước mắt, mọi cử động đều chút đều như vậy vô lực. nghĩ trát động ánh mắt, sợ nhắm mắt lại sau biến mất.

      Nàng ở trong lòng lặp lại tự với mình: cho dù là mộng cũng tốt, cho dù là ảo giác cũng tốt, cứ như vậy mà chân , mộng cho nàng giờ khắc này trở nên như thế nào hạnh phúc, hạnh phúc mà sao tâm đều đau đớn như vậy ?

      Đột nhiên, phảng phất là cảm nhận được tầm mắt của nàng bình thường, ra là dừng lại nơi cước bộ của ngừi nam nhân kia, người theo phía sau ánh nhìn khó hiểu, nhưng vẫn bước sau người chủ, đồng thời đứng ở tại chỗ.

      Lạc Tư chậm rãi quay đầu, dáng người cao lớn, uy nghi mang theo khí thế vương giả nhìn lại. trở lại mâu, con ngươi thủy tinh màu tím co lại, xuyên qua vô số cách trở khi bọn họ ở giữa đám người, cứ như vậy hề báo động đối diện với nàng. . . . . .

      Lạnh như băng, đông lại sương, đạm mạc. cùng ánh mắt hẹn mà gặp, Uyển Uyển thân thể bị dừng hình ảnh. Cứ như là người qua đường chút biểu cảm khiến nàng đau lòng, tay bé trong khoảnh khắc đó chụp lên bên trái ngực, đầu ngón tay trắng muốt gắt gao nắm chặt, quần áo trong tay nàng chút cũng có mấy nếp uốn. Nàng như là suy yếu cực kỳ giống như rút về phía sau, lui từng bước, hô hấp trở nên cằn cỗi mà thiếu thốn.

      từ đầu đến cuối đều mù quáng khó hiểu quản lí bất minh, tới gần Lạc Tư bên người hỏi câu: “Tổng tài, có cái gì đúng sao?”

      Lạc Tư thu hồi tầm mắt, như bức tượng Hy lạp điêu khắc tinh xảo tì vết. Rất nhanh, liền khôi phục khí phái lạnh lùng, câu: “ có gì.”

      Nam nhân lại bước , tất cả như chưa từng diễn ra. Cho dù tất cả mọi người bị đều chứng kiến mặc dù hiểu việc gì, nhưng ai cũng có lá gan tái mở miệng hỏi câu. Rất nhanh, đoàn sau ông chủ vào thang máy.

      Thẳng đến lâu, trong đại sảnh mọi người mới lấy lại tinh thần, tiếng than thở cùng chút bối rối bên tai dứt, tất cả đều ở cảm thán ông chủ cùng với khí thế cao nhất.

      Lúc này, nữ tiếp tân như mới lấy lại tinh thần. Quay đầu, chú ý phía đến nữ sinh phía sau người. Nhưng là, rất nhanh kinh ngạc liền thay thế mặt là nụ cười chuyên nghiệp.

      “Tiểu thư, . . . . . . Tại sao khóc?”

      Uyển Uyển lấy lại tinh thần, dùng đầu ngón tay sờ sờ hai má, lau nước mắt.

      còn tưởng rằng đời này bao giờ nữa hội rơi lệ. Nàng mín chặt môi, trước ánh mắt quái dị của người trước mắt , thản nhiên câu: “Bởi vì đau.”

      tâm,đau, rất đau.

      014 ngoài ý muốn

      Uyển Uyển còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong khiếp sợ khi gặp lại Lạc Tư, liền nhân cuộc điện thoại làm nàng rối loạn toàn bộ kế hoạch trong ngày.

      “Uyển Uyển, ngươi mau tới. Lệ ca bị thương, tại nằm ở trong bệnh viện. . . . . .”

      Còn chưa xong, Uyển Uyển liền sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài, phía sau là tiếng kêu của nữ tiếp tân, nhưng trong đầu của nàng đều là bắt đầu câu hi ca ca bị thương….., ong ong vang lên.

      Taxi vào trước cổng bệnh viện, nàng trước tới vài lần, nhưng đều là đến xem Khởi Phi hoặc là Lâm Rich. Nhưng lần này nằm bên trong là Lệ Nhiên Hi, thời điểm nàng vào cửa, chân cũng như là vững.

      Uyển Uyển ở trong hành lang thấy được rất nhiều người lạ, đám bộ mặt dữ tợn, nhân cao mã lớn, nhưng nàng biết những người này đều là thủ hạ của hi ca ca.

      Khởi Phi sớm chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng, lập tức liền đón chào.

      “Tiểu tử kia, ngươi tới.” Khởi Phi mặt cũng có mấy chỗ bị đả thương, nhưng tình huống lớn.

      Uyển Uyển gật gật đầu, hít thở sâu vài lần, thanh mới dịu lại: “Hi ca ca đâu?”

      Khởi Phi dẫn đường, bên quay đầu có chút tự trách : “Đều là tốt, tính tình nóng nảy, cùng Roger và đám người kia nói rằng động thủ, còn làm cho Lệ ca bởi vì bị thương. Vừa rồi Y Sinh nhìn qua, bụng trúng đao. . . . . .”

      Uyển Uyển dừng cước bộ chút, hô hấp cứng lại, môi tái nhợt.

      Khởi Phi vội vàng khoát tay: “ , em đừng lo lắng, miệng vết thương sâu, Y Sinh Lệ ca thân thể vẫn ổn, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày có chuyện gì.”

      Uyển Uyển thế này mới nhàng thở ra: “Dẫn em gặp ấy.”

      Khởi Phi gật gật đầu.

      đến phòng bệnh ngoại, Vài người đứng ngoài canh chừng gật đầu mở cửa. Cửa mở, Lâm Rich cùng Tư Lăng đều đứng ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Uyển Uyển, Lâm Rich ngẩn người, liền tới đánh Khởi Phi một quyền, lực đạo .

      “A Kỳ, ngươi điên rồi? Sao đánh ta?” Khởi Phi ôm chỗ đau, hiểu nhìn Lâm Rich, phòng bệnh cần nên kiêng kị, áp lực gầm .

      Lâm Rich trừng mắt nhìn Khởi Phi cái: “Ngươi mới điên, đem Uyển Uyển mang tới làm gì, ta mà tỉnh sẽ tính tới ngươi.”

      Khởi Phi thế lúc này mới tỉnh ngộ trong giây lát, Lệ Nhiên Hi bị thương chắc hẳn muốn Uyển Uyển biết chuyện, sợ nàng lo lắng. Aiiiii, tại hắn vừa rồi cảm thấy áy náy, lòng chỉ nghĩ làm sao để Lệ Nhiên Hi tỉnh lại cảm thấy dễ chịu, cho nên mới gọi Uyển Uyển tới, thật ra……

      Uyển Uyển để ý đến bọn họ, bước thẳng đến bên giường.

      giờ phút này, Lệ Nhiên Hi cứ như vậy nằm im lặng, sắc bén khắc sâu gương mặt thoáng chút mền lại, nhưng lại có chút gì ổn, tái mặt nhíu mày.

      ở bệnh viện mùi khó ngửi, thậm chí gay mũi.

      Nhưng Uyển Uyển cảm giác mùi vị kia lúc này phải gay mũi, mà là khó chịu, nếu trong mắt của nàng làm sao có thể sương mù giăng đầy trời? (đừng nói muốn nôn nha.*ta tìm bao nilon*)

      Đột nhiên lúc này, giường bệnh nam nhân mày nhíu chặt lại. Ngay sau đó, đôi mắt rung động, tỉnh lại.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 15 + 16


      015

      Lệ Nhiên Hi mở to mắt, tầm mặt thoáng chút hỗn độn liền khôi phục ngày sự sắc bén thường ngày, chỉ là gương mặt có chút tái nhợt làm gương mặt ngũ quan tuấn dật thoáng chút suy tư.

      nhìn thấy trước giường bệnh là Uyển Uyển, Lệ Nhiên Hi cùng Lâm Thụy Kỳ biểu tình phản ứng có sai biệt, đầu tiên là nhíu chặt dưới mày, sau đó là sắc bén đọng sương giống như ánh mắt phóng đao giết người, thủy chung bắn về Khởi Phi.


      “Ngươi đem ấy mang đến ?” Thanh đông lạnh trầm thấp, vừa mới tỉnh nên khàn đục.

      Khởi Phi nuốt ngụm nước bọt, dáng vẻ cầu cứu nhìn Lâm Thụy Kỳ cùng Tư Lăng, khả hai người cũng chỉ là vứt cho ngầm ý ‘tự cầu nhiều phúc’, liền nghiêng đầu . Khởi Phi tối nghĩa gật gật đầu, miệng ngập ngừng chút, tử lộ của mình đã đến.

      lúc này, Uyển Uyển đột nhiên lên tiếng: ” Hi ca ca đừng trách Khởi Phi ca, là ta gọi điện thoại hỏi các ngươi ở nơi nào , liên quan Khởi Phi ca.”

      Khởi Phi suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt kêu Uyển Uyển tiếng tổ tông, từ trước kinh nghiệm cho biết, chỉ cần Uyển Uyển lên tiếng, Lệ Nhiên Hi cho dù tức đến phun lửa cũng sẽ bị dập tắt.

      quả nhiên, biết Uyển Uyển chính là vì Khởi Phi cầu tình, Lệ Nhiên Hi lập tức thu hồi lửa giận, chính là lạnh lùng liếc mắt Khởi Phi, người sau lập tức co ̉ lại.

      “Cái kia, ca, ngươi cùng Uyển Uyển nói chuyện, ta cùng lão Tam, lão Tứ ra ngoài trước.” Lâm Thụy Kỳ .

      Lệ Nhiên Hi gật gật đầu: thôi, thuận tiện đem người ở phía ngoài cửa cũng rút lui. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.”

      “Nhưng mà. . . . .”

      đợi Lâm Thụy Kỳ phản bác, Lệ Nhiên Hi liền khoát tay áo: “Đều thôi, nhiều người ở nơi này cũng vô dụng, ta nghĩ hù đến nàng.”

      Lệ Nhiên Hi trong miệng nói đến ‘nàng’ tự nhiên có người khác, Lâm Thụy Kỳ gật gật đầu, cùng Khởi Phi và Tư Lăng ra ngoài, đem gian cho hai người.

      cửa phòng đóng lại, nhất thời trong phòng bệnh yên tĩnh tiếng động.

      Lệ Nhiên Hi đam mắt đen dừng người Uyển Uyển, nàng cụp xuống đầu, gương mặt xinh đẹp thấm mồ hôi lạnh.

      “Làm sao vậy? Còn giận Hi ca ca sao ?” sủng nịch ôm lấy nàng môi vẻ hình vòng cung, ôn nhu trạn nhẹ tóc của nàng.

      “Đừng nóng giận, vốn tính giải quyết xong mọi chuyện sẽ tiếp em, nhưng ai biết đến Khởi Phi chọc phải rắc rối lớn như vậy. Lần sau Hi ca ca bao giờ nuốt lời nữa, được ?”

      thanh của như tiếng đàn trầm thấp, nhất là đối với nàng chưa lúc nào dám lớn tiếng. ( phải thôi nếu muốn ngủ chay, *ta nói hơi quá*, haha)

      nghĩ đến nàng lúc này im lặng là vẫn trách hắn cùng nàng tới Oreco. Lúc trạm tay vào vầng trán đẫm nước, nhìn đến hốc mắt sưng đỏ. Tâm, bất giác hoảng loạn.

       Uyển Uyển tuy rằng bề ngoài nhắn mềm mại, nhưng trong tâm lại cứng rắn, quật cường. ít khi thấy nàng khóc, hai năm qua lại càng ít thấy qua. lần duy nhất thấy nàng khống chế được, chính là buổi tối hai năm trước. . . . . .

      “Ngốc, sao. Vẫn còn tốt lắm mà?”

      “Đứa ngốc, nếu em khóc lên, liền, liền. . . . . .”

      xa xa , theo trong phòng bệnh truyền đến giọng nam ôn nhu mà bối rối . . . . . . dỗ ngọt cùng uy hiếp…..

      016 Đêm tĩnh lặng

      ban đêm, ên tĩnh đến ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng đáng đến. Chỉ có cành cây khô ngoài kia đưa theo làn gió, cuối mùa đông lạnh như băng.

      bên cửa sổ, thân ảnh rúc bên bệ cửa. Quần áo bệnh nhân quá khổ quấn người, tựu như đứa bé, mặc trộm ciếc áo của cha, trông buồn cười.

      Uyển Uyển gập hai chân, cằm tựa đầu gối. Đôi chân mày như cánh bướm dang cánh múa lượn , con mắt đen láy xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, khôngmang theo ti buồn ngủ.

      bốn phía thực im lặng, chỉ có tiếng của nam nhân giường bệnh, giờ phút này thở đều theo quy luật.

      nàng ngủ được, mất ngủ đối với người bệnh tim là chuyện lớn. nghỉ ngơi tốt, rất có thể khiến cho tim đập nhanh, nhanh đánh, thậm chí ngất.

      nhưng là, nàng chính là mất ngủ.

      ngoại trừ nam nhân nằm giường bệnh kia, nguyên nhân khác chính là, người nam nhân kia, nàng gặp lúc xế chiều ——

      Lạc Tư.

      hai năm rồi. Thời gian thay đổi rất nhiều thứ, nàng học xong rồi mỉm cười, học xong cho dù đau cũng muốn quên nhiều mối hận trong lòng. Nhưng là người nam nhân kia. . . . . . Thời gian như dừng lại khắc làm cho luôn hoàn mỹ. vẫn như trước, cao ngạo, lạnh lùng, như vị vua.

      như trước. . . . . . Cao thể chạm.

      Lúc trước, nàng là tại sao lại lựa chọn nam nhân và địa vị này cùng lúc?

      Giống như, lúc nàng mười sáu tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt, là nàng vì cứu con mèo bướng bỉnh. Vì con mèo, nàng tường, nàng trèo cây, thiếu chút nữa lấy mạng mình đùa giỡn. Chân nàng bất cẩn té ngã, nàng quả cho mình là người duy nhất vì cứu mèo mà chết người.

      nhưng là, vận mệnh trùng hợp. Công bằng, sai chút nào. Nàng, rơi vào vòng tay vững trãi.

      mười sáu năm qua, lần đầu tiên biết, trong vòng tay người đàn ông lại khiến cho người ta an toàn như vậy, nàng quyến luyến. Nàng tò mò, là dạng nam nhân nào khiến nàng tò mò mùi vị an tâm này. Mà khi nàng chuyển dời ánh mắt trong giây lát, khoảnh khắc, thời gian giống như ngừng trôi. Nàng xem đến ngẩn ngơ, như xung quanh chỉ tồn tại hai người, tầm nắt chỉ ngừng ở nam nhân này. đôi mắt màu tím hiếm lạ, chói mắt, khiến người ta đến chết cũng quên.

      Tuổi trẻ, tưởng trái tim mình lại tái bệnh, nếu lại như trống đập nhảy nhót yên như khiêu vũ?

      thẳng đến sau này nàng mới hiểu được, đây phải là bị bệnh.

      mà là, tâm động___

      Đối mặt với trăng ngoài cửa sổ là tiếng than , Uyển Uyển thu hồi suy nghĩ. Chuyển mắt, nhìn nam nhân giường bệnh, giờ phút này cũng trầm tư suy nghỉ nhìn nàng. Lệ Nhiên Hi giật mình, rất nhanh thu lại dòng suy nghĩ nhoẻn miệng cười .

      “Sao còn ngủ? Trời lạnh như thế, bệnh sao?” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa đựng quan tâm.

      “Ngủ được.” Nàng .

      Lệ Nhiên Hi lắc đầu, xê dịch về bên cạnh: “Muốn nghe tim đập ?” Hai năm qua tạo thành tật xấu, mỗi khi mất ngủ, chỉ cần nhịp tim làm bạn, rất nhanh nàng có thể vào giấc ngủ.

      nàng giống đứa bé giống như cười gật đầu, Từ bệ cửa sổ cẩn thận thong thả gục xuống . Dội chân trần khéo léo như ngọc đến bên giường, sau đó tiến trong lòng Lệ Nhiên Hi.

      Tánh dộng vào miệng vết thương, đôi tay ngọc vòng qua thắt lưng cháng kiện. Uyển Uyển đem hai má dán chặt ngực Lệ Nhiên Hi, truyền đến thanh của nhịp tim luận động.

      chóp mũi quanh quẩn , trừ bỏ lệ đột nhiên hi người đặc hữu bạc hà hương ở ngoài, còn có tiêu độc mùi vị của nước. Nàng thỏa mãn uốn tại trong ngực của , như là con mèo giống nhau khi ngực chà chà.

      ” Hi ca ca, nếu ở bên cạnh em, em nên làm cái gì bây giờ?” thanh như tiếng muỗi, làm nũng.

      nàng như vậy mà đâm vào tim từng vết , , ‘nhất tâm nhị dụng’ thân hình mãnh thú còn phịu đựng dày vò ngọt ngào này, thâm tâm sâu sắc trầm tĩnh, thanh nhàng cất lên.

      cười: “ có ngày đó.” Rồi nhành tay đem nàng cuốn vào chăn.

      Trầm mặc lát, nàng bỗng nhiên : ” Hi ca ca, em hôm nay. . . . . . Nhìn thấy ấy. Lần này phải nằm mơ, nhìn thấy ấy.”

      Vì nàng dịch ra, đôi tay chợt cứng đờ, Lệ Nhiên Hi, gương mặt tuấn dật lên vẻ ngạc nhiên.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 17 + 18


      017 Ta nghĩ gặp


      lần nữa, tại công ty Oreco, Uyển Uyển lại đến với tâm tình phức tạp.

      Chính ra là người của công ty Oreco cầu dịp khác hẹn gặp lại Uyển Uyển, ngay lúc ấy chút lo lắng Uyển Uyển cũng có , liền đáp ứng.

      Sau khi báo tên, có lẽ là ngày đó nữ tiếp tân này có ấn tượng khá sâu đậm với nàng, cho nên chỉ vỏn vẹn 5’ nàng thẳng đường, liền ngồi ghế sopha trong phòng khách.

      bàn bày biện trà nóng, hơi nóng từ miệng chén trà bay lên, thành đoạn sương mờ mê ly mờ ảo. Nàng ngồi ở sopha, có chút lo lắng cùng bất an. đôi tay bé nắm chặt vạt áo, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng biết chính mình đến tột cùng khẩn trương vì cái gì. Lần trước là nàng may mắn, nghe đại lão bản hiếm có thị sát công ty, đầu mỗi năm lần nàng là may mắn có dịp.

      nàng nên thỏa mãn, dám có lòng tham, hy vọng xa vời có thể lại ngẫu nhiên gặp lại .

      qua 10 phút, người tiếp chuyện của nàng xuất .

      Uyển Uyển kinh ngạc nhìn người nam nhân quen thuộc đứng ngay cửa.

      Vincent mở ra phòng họp, liếc mắt cái liền nhìn thân ảnh bé ngồi ở ghế sopha. Hai năm gặp, nàng vẫn như vậy, xinh xắn lanh lợi, bé và yếu ớt giống sắp trưởng thành.

      Thu hồi cảm xúc, bước tới, có nhiều khác biệt nàng vẫn như đứa trẻ trong mắt thoáng chút kinh ngạc.

      Uyển Uyển đứng lên, trước mặt Vincent vươn tay, lễ phép gật đầu: “Hách liên tiểu thư, lâu gặp.”

      Uyển Uyển tầm mắt dừng ở trước bàn tay, do dự lát rồi quyết định bắt lấy bàn tay của Vincent.

      nàng vẽ nụ cười nhạt, lún đồng tiền bên hai khóe môi: “Đúng vậy a, Vincent, ngươi vẫn là như vậy mọi việc dựa vào tình cảm chỉ theo nguyên tắc.”

      Vincent cười nhưng , cũng quên việc gặp nàng là gì. đến bàn hội nghị trước mặt lấy ra văn kiện, ánh mắt nhìn nàng, : “Hách liên tiểu thư, biết việc của hôm nay rồi chứ?”. Nàng gật gật đầu: “Tôi biết, Vincent. Về việc này tôi cũng nên với , tôi bán mảnh đất đó .”

      ánh mắt của nàng kiên định, xử lạnh nhạt.

      Vincent liền giật mình, dời tầm mắt: “Hách liên tiểu thư, yên tâm, Oreco dưa giá rất ưu đãi so với thị trường.”

      nàng lắc đầu: “, Vincent, phải vấn đề tiền bạc. cũng biết, tôi bán vì đây là của mẹ tôi để lại. Cho nên mảnh đất này, tôi bán.”

      gặp nàng ánh mắt trong trẻo, phải muốn cò kè mặc cả, hơn nữa cũng biết, Hách Liên Uyển Uyển cũng phải người như thế.

      đứng dậy, biết như ậy mà cứ dằn co cũng có kết quả gì cũng tốt lắm. Liền đó lấy sấp giấy tờ đem đến: “Về cái văn kiện này, cứ cầm về xem, cần quá lo lắng qua mấy ngày nữa, ta gọi người liên hệ , thế nào?”

      Uyển Uyển có tiếp nhận, mà là thẳng tắp nhìn . Nàng cắn cắn môi, đột nhiên : “Vincent, ta nghĩ gặp .”

      018 chờ đợi

      Nàng muốn địa chỉ, nhưng lại do dự suốt 2 ngày mới quyết định.

      Lạc Tư tại ở lại khách sạn, là nơi cực kỳ sa hoa, nghe đứa trẻ phục vụ được tiền boa cũng đủ để gia đình ăn đại tiệc. Lúc Uyển Uyển đến người cũng có nhiều tiền, nhìn nàng mở cửa đứa bé giữ cửa tha thiết nhiệt tình, khuôn mặt tươi cười, tay bé cũng nắm chặt ví trong túi quần.

      Đứa bé nhìn thấy vẻ mặt khó xử rối rắm của nàng đường mặt, nhưng cũng mất vẻ tươi cười ban đầu, thậm chí còn chủ động vì mà nàng dẫn đường.

      Nàng vội vàng báo số phòng của Lạc Tư, đồng thời cũng chú ý tới đứa bé giữ cửa mặt cũng mang theo kinh ngạc.

      sau đó, nàng liền đứng ở gian ‘phòng cho tổng thống’ . Đứa bé giữ cửa cho nàng biết, Lạc Tư ra ngoài, nhanh trở về. cũng khéo léo từ chối nàng cấp tiền boa, nhưng lúc gần lại hàm chứa ý tứ kỳ lạ nhìn nàng.

      Uyển Uyển rảnh bận tâm người khác, khi biết Lạc Tư có ở phòng nàng liền thở ra.

      nàng tìm được hành lang ở ngóc ngách, tính toán nếu Lạc Tư trở về nhất định qua nơi này. Dựa vào tường, chờ đợi, đây chẳng phải là việc suốt 2 năm qua sao?

      thời gian từng phút từng giây trôi qua, nàng biết mình đến tột cùng đứng bao lâu. Nhưng muốn chết lặng hai chân, thầm lên án tên chủ nhân này. Nhưng còn muốn rời , vì thế nàng ôm hai đầu gối ngồi chồm hổm xuống tại chỗ.

      thời điểm mà nàng vừa ngồi xổm xuống, thang máy đột nhiên ‘đinh đương’ tiếng thanh thúy vang lên, đằng sau đó là thân ảnh nam nhân quen thuộc bước ra.

      Kiêu căng cùng lạnh băng, quý tộc như Lãnh Mạc lạnh lùng, cho tới bây giờ vẫn là nam nhân lạnh lùng, kiêu ngạo bức người.

      thời gian lưu chuyển, gương mặt tuấn mỹ như trong tranh, lại tăng thêm lạnh lùng.

      Bước ra từ thang máy chỉ trong nháy mắt, kinh hỉ xẹt qua khuôn mặt nhắn của nàng, vừa muốn đứng dậy, nhưng giây sau đó nàng nhìn người theo nam nhân ở phía sau, thân ảnh nữ nhân trong bộ lễ phục màu đỏ lửa ôm sát khuỷu tay . Sắc mặt của nàng trắng bệch, bước gian nan.

      lúc này, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ ,ánh mắt của đứa bé vừa nãy.

      là đồng tình!So sánh với người bên cạnh Lạc Tư, nàng căn bản hơn là ‘ nữ nhân ’. Nhiều nhất cũng chỉ là bé chưa phát triển hoàn toàn mà thôi. Tối nghĩa cười khổ cái, nàng phát ở mọi phương diện, luôn tốn nhiều sức mà khiến nàng tự ti, tất cả sụp đổ.

      Sau khi Lạc Tư ra khỏi thang máy, rất nhanh nhìn thấy vóc dáng nhắn đó.

      trong nháy mắt thoáng chút có chút tia cảm xúc hiếm thấy, đáng …, nhưng chỉ trong chút lát trong nháy mắt tình. Đối với việc che dấu cảm xúc, là cao thủ.

      Thời điểm lướt qua người Uyển Uyển, coi thường, keo kiệt đem chú ý đến cho nàng. Nhưng nàng lại biết suy nghĩ gì, ngồi xổm tại chỗ, thanh nhàng yếu ớt, kêu tiếng ——

      “Lạc Tư.”

      chưa từng dừng bước lại, mang theo bạn dùng thẻ phòng mở cửa phòng. Mà quay về đáp của nàng, chỉ là tiếng đóng của lạnh băng.

      nàng đem mặt chôn ở đầu gối càng sâu, cái mũi lên men, nàng lại cố gượng cười, tự giễu lầm bầm lầu bầu: “Chân còn tốt. . . . . .”

      nhắm mắt lại, nước mắt thành chuỗi.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      chương 19 + 20 (***)


      019 đơn thuần phát tiết

      Mới vừa vào phòng, Angle, tay bé luồn vào ngực nam nhân, cứng rắn nhưng thiếu quyến rũ khiến nàng quyến luyến mãi muốn buông tay, nàng từng tiếp xúc qua nhiều người mẫu nam nhưng dáng người hoàn mỹ như vậy, chưa, trách được nhiều danh môn thục nữ nhiều tiền như vậy, đứng trước mặt Lạc Tư cũng mất phòng bị, mê luyến rong chơi.


      Tay mềm đường lục lọi, Angle thân thể mềm mại như rắn quấn chặt Lạc Tư, thẳng đến bàn tay vào giữa hai đùi , cầm lấy cái vậ nam tính mà khiêu khích mời gọi . . . . .

      Nhất thời, Angle kinh thở gấp tiếng, đong đáy mắt màu lam tràn ngập vui sướng.

      Mà Lạc Tư chính là lạnh lùng nhìn nàng cái, ánh mắt chỉ có lạnh lùng nhưng hoàn mỹ như điêu khắc nhìn nàng.

      “Chán ghét, người ta muốn...” Nàng ra vẻ hờn dỗi, nhưng thủ hạ cũng dừng động tác lại, vẫn thuần thục dùng kỹ xảo cầm lấy nam nhân, sau đó lấy lòng của .

      Lạc Tư sâu trong đáy mắt lên tia trào phúng, ngay sau đó kéo khóa quần, hề báo trước xé bỏ váy dài của dài của nữ nhân. Hơi thở mãnh liệt bao bọc lấy thân thể mềm mại nằm dưới. Đem chân nàng tách ra hai bên, sau đó lưu tình chút nào, tiến nhập nàng!

      “Nha! Lạc. . . . . . Ngô. . . . . .”

      Angle lên tiếng kinh hô, thậm chí toàn thân đột nhiên run lên. Cơ hồ so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn lớn hơn, nàng hoàn toàn chịu được của nóng rực cùng cứng rắn, ngay sau đó, nàng liền bị cỗ dã thú giống như chúa tể cuồng bạo điên cuồng xâm lấn. Nàng tự chủ được lớn tiếng kêu t , cảm giác được nam nhân kia tuy lạnh như băng nhưng hấp dẫn, mỗi lần đều rất mạnh và mãnh liệt va chạm giống nhau đều có thể tiến vào đến sâu nhất.

      Trong mê say ngước mắt, nàng vọng tưởng có thể tiến sâu vào đáy mắt nam nhân. mảnh lạnh như băng, cho dù có cuồng dã tiếng vào nam nhân này cũng chỉ như là người khác, thậm chí ngay cả đam mê trong mắt chút cũng có.

      , cũng chỉ là đơn kéo khóa quần tây xuống, cứ như vậy tiến vào nàng.

      Mặc dù biết nam nhân chỉ là đơn thuần phát tiết, nhưng Angle thân mình điên cuồng mà nghênh hợp với Lạc Tư, giống như rắn quấn chặt lấy…

      biết qua bao lâu, nam nhân lần cuối cùng thở gấp sau khi phát tiết ra, Angle tựa như con rối nằm đấy nhúc nhích, hai chân như là mất tri giác, dường như phát run .

      Lạc Tư hề liếc nhìn nàng cái, thân thể trần trụi vào phòng tắm. Theo sát sau, rầm tiếng nước vang lên.

      có thể cùng nữ nhân khác hoan ái, nhưng chưa bao giờ để lại người hương vị dư thừa nào.

      Sau khi tắm xong, mang theo hương thơm nhàng khoan khoái bước ra ngoài, hạ thân chỉ vây quanh cái màu trắng khăn tắm, lộ ra nảu người rắn chắc. Giọt nước trong suốt rơi từ tóc chảy dọc xuống thân, đường xuống phía dưới, làn ra sáng bóng màu mật nhiễm nước, khiến người khác say mê. ( ta là nam mà còn chưa bao giờ để ý kỹ như vậy, dịch xong đoạn này ta xúc miệng đây )

      Angle khôi phục chút thể lực, trước nay chưa bao giờ cảm thụ cuồng dã như vậy ở người, bất quá là lại chính là cảm giác cùng lên thiên đường kia….. Nàng cố ý kéo mảnh vải phủ thân xuống, muốn dụ dỗ nam nhân này lại lần nữa, đột nhiên tấm vải khác lại khoác lên thân thể của .

      Nhìn kỹ, trước mặt nàng là kiện quần áo. dám tin nhìn phía nam nhân, Angle sắc mặt phấn hồng rút , có chút tái nhợt.

      Lạc Tư nhìn cũng nhìn nàng, chậm rãi đến bên cửa sổ, theo thường lệ xuất ra cây xì gà, châm.

      tao nhã phun ra ngụm khói trắng, dôi mắt đẹp giấu sau làn sương khói.

      thanh nam nhân lãnh khốc lạnh thấu xương, thể như là vừa mới trải qua hồi tình cảm mãnh liệt: “Chi phiếu tìm Ellen muốn là được rồi, giờ cút .”

      020 hành lang vừa hôn

      Trong phòng, vẫn còn loáng thoáng hương vị kích tình vừa qua .

      Nhưng rất nhanh, loại khí này liền tan , thay vào đó là vị cay nồng của điếu xì gà Cuba cháy.

      Lạc Tư đứng ở diện rộng cửa sổ sát đất có màn che trước, thân thể cao lớn chỉ bao phủ bởi lớp vải ngang hông. Cánh tay săn chắt kiên cố tạo bởi bắp cơ cứng rắn, hợp cùng bờ vai rộng uy dũng. Nam nhân như vậym quả là sinh ra để người ta chiem ngưỡng chú ý.

      Huống chi, còn có mỹ mạo kinh người hiếm có, cùng nắm trong tay quyền lực và địa vị khiến người ta thuần phục, kinh tế 1/3 thế giới.

      cúi đầu quan sát bóng đêm ngoài cửa sổ, diếu xì gà sắp hết, cũng muốn đứng dậy.

      Tâm tình của trước nay vẫn che dấu rất tốt, Cho dù là thời điểm mình độc trong đêm trường. Lớp vỏ bọc này thực rất lâu rồi, chưa được tháo gỡ Thế mà vẫn có người muốn nhìn sâu vào bên trong, chẳng sợ tôi luyện trong nhiều năm cũng thất bại.

      Đột nhiên, nam nhân đem diếu xì gà chỉ còn đóm tàn liền bóp tắt, xoy người đem áo khoác ngủ mặc vào, tới cửa, mở cửa.

      Quả nhiên! Nàng còn ở nơi này!

      Nhìn chằm vào nữ nhân ngồi cuộn mình ở góc, Lạc Tư trong mắt lên lạnh lùng tàn nhẫn. Sắc mặt rùng mình, bước tới.

      Nghe được tiếng bước chân, Uyển Uyển ngẩng đầu. Còn kịp thấy người trước mắt là ai, bỗng nhiên có cỗ lực mạnh mẽ kéo nàng đứng dậy, đem nàng thốc thẳng dậy, dựa sát tường.

      trận hoa mắt, trước mắt có vài con đom đóm. Uyển Uyển hết sức kinh ngạc hô hấp hít sâu, nhưng khi thấy trước mắt là ngũ quan sắt nhọn như Đao Phong đột nhiên toàn thân cứng lại.

      tay kéo Uyển Uyển dậy, tốn chút sức nào đem nàng đặt tại tường, tay kia nhéo cằm của nàng, lực đạo mạnh mẽ. Rất nhanh, nàng da thịt trắng nõn liền mảnh hồng tím, mà chút ý tứ buông tay cũng có.

      Lạc Tư híp mắt, thanh lạnh lùng mà sắc bén: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

      Nàng hìn đến xuất thần, nửa ngày mới hoàn hồn, môi đào trắng mệt khẽ mở: “Ta là. . . . . .”

      lạnh giọng đánh gãy: “Hách liên Uyển Uyển, ngươi quên trước kia ta và ngươi gì sao?”

      Uyển Uyển tiến đến ánh mắt sâu đọng của , dung mạo quen thuộc, dĩ nhiên là khôn có chút độ ấm. Nàng gợi môi lên, lún đồng tiền hé nở trước mặt , nhưng là —— cười, so với khóc còn chua sót hơn.

      “Nhớ . . . . . . Ngươi , đời này cũng tái kiến ta. . . . . .”

      hừ lạnh: “Nếu nhớ , vì sao còn ra trước mặt ta? Nữ nhân xuất trước phòng khách sạn của nam nhân , ngươi biết điều này có có ý gì chứ?”

      Nàng liền giật mình, vẻ mặt vô tội. Vẻ mặt của nàng, mà nam nhân này ánh mắt như sâu sắc hiểu .

      Đột nhiên, hề báo động trước,môi bạc gợi tình đánh úp lên môi nàng.

      Mang theo xâm chiếm ồ ạt như đói khát, thân thể cao lớn áp sát người nàng.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 21

      Edit By fijian


      Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh khiến nàng kịp kháng cự, Lạc Tư nhanh nhảu mở cửa phòng sát bên, tay kéo nàng vào trong.

      Uyển Uyển chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, sau đó lưng lại đập mạnh vào ván cửa, thân thể nóng rực của Lạc Tư mang theo hương thêm của sữa tắm ập đến, cùng nàng gắt gao tiếp hợp.

      “Lạc…”

      Nàng cố gắng trong lúc môi bị chiếm giữ. Uyển Uyển mở to hai mắt, cảm nhận được nam nhân bất ngờ thô bạo. khí xung quanh mơ hồ cách xa vạn dặm vẫn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trong đó, nhưng càng mãnh liệt người Lạc Tư càng tỏa ra mùi xạ hương rất gợi cảm.

      Hình ảnh Lạc Tư trước mắt uốn lượn, mùi hương của quanh quẩn nơi đầu mũi của nàng, đầu lưỡi của từng bước dẫn nào vào trầm luân. Nhưng đôi mắt như chim ưng kia chỉ nhìn thẳng nàng mà có lấy tia ôn nhu.

      Lòng ngực của đè ép nàng, tiếng tim đập mạnh, hít thở thông, bên môi bị cắn đem lý trí nàng kéo lại. Máu tràn vào trong khoang miệng nàng. cắn môi nàng lại còn cố tình tìm đến chỗ vết thương ra sức hút lấy, giống như thể uống hết máu của nàng bỏ qua.

      Thân thể xinh của Uyển Uyển cách mặt đất nhàng, dùng đầu gối cố định hai chân nàng, bàn tay linh hoạt tiến vào trong quần áo, gió lạnh cuồn cuộn tiến vào, bàn tay to lớn thô bạo ở trước ngực nàng vuốt ve.

      Uyển Uyển lạnh run, quay đầu tránh nụ hôn của . Đôi môi của nàng bị Lạc Tư cắn đến đau đớn, hơi thở mỏng manh : “Đừng như vậy, Lạc Tư, cầu xin , đừng như vậy…”

      Còn kịp phản ứng, Lạc Tư buông nàng ra. Uyển Uyển như lơ lửng trong khoảng , chống đỡ thân thể mềm nhũn vô lực theo ván cửa trượt xuống ngồi bẹp dưới đất.

      từ cao nhìn nàng,hai vành mắt nàng ửng đỏ, ngón tay xanh xao ra sức ôm lấy nơi lồng ngực, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

      cười lạnh, khóe môi cong lên lạnh lùng khiến người khác hoảng hốt: “Sao, hối hận? Em tới đây chẳng phải mục đích là cùng tôi lên giường sao?

      Nàng nhắm hai mắt lại, bởi vì trước mắt nàng chỉ mờ sương. Thừa nhận , Hách Liên Uyển Uyển, ngươi tới đây để gặp , là muốn gặp .

      Nếu lúc ở ngoài cửa nghe thanh *** của nữ nhân kia cùng nam nhân làm chuyện thân mật, vì sao còn chưa bỏ ? Thấy nàng , đôi mắt máu tím sắc nhọn xẹt lên tia hiểu.

      Chẳng biết thuốc lá lấy từ đâu, chậm rãi nhả ra ngụm khói trắng, lãnh khốc nhìn nàng: “Hách liên chẳng lẽ dạy em, nếu muốn lừa gạt người khác trước tiên phải để người khác tin mình. khi chán ghét nụ hôn cùng đụng chạm của tôi như thế, em còn xuất ở đây làm gì?”

      Nàng phản chán ghét nụ hôn của , mà nhìn giường đống lộn xôn, lại nghị tới lúc tiến vào thân thể nữ nhân khác, đôi môi vừa dùng để chạm vào nữ nhân khác lại hôn nàng. Trong lòng nàng rất đau.

      Uyển Uyển chậm rãi nhấp nháy mắt, đôi mắt sâu thẳm của nam nhân đứng trong bóng tối. Qua làn hơi nước, nàng cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy hình sáng của nam nhân mà cả đời nàng khắc sâu.

      “Em đến đây chỉ để giải thích, chuyện xảy ra hai năm trước phải . Lạc Tư, em đối với ..”

      Còn chưa xong đôi mắt của Lạc Tư trở nên băng lãnh, ánh mắt sắc nhọn như thủy tinh đâm vào cơ thể nàng.

      “Ra ngoài!”

      22

      Từ ngày ở khách sạn trở về, Uyển Uyển như kẻ mất hồn suốt mấy ngày. Tuy rằng gặp được người nhưng nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ kia vẫn thể thoát khỏi ám ảnh, nụ cười càng lúc càng buồn, trong lòng trống rỗng, chơi vơi giữa trung. thể tìm thấy điểm dừng chân, thể tìm được nơi để nương tựa.

      LỆ Nhiên Hi cho nàng chìa khóa mở cửa phòng trọ của . vài ngày trước, Lệ Nhiên Hi xuất , nhưng bang phái lại có chuyện cần giải quyết nên phải , nàng cũng muốn để nhìn thấy tớ giấy cùng gương mặt nhợt nhật này. Cho nên trừ gọi điện thoại, mấy ngày nay nàng cũng gặp Lệ Nhiên Hi.

      Nàng vào phòng ngủ Lệ Nhiên Hi, cơ thể yếu ớt nằm giường, gối Lệ Nhiên Hi tỏa ra mùi thơm bạc hà, hai năm nay nàng lúc nào cũng ỷ vào . Nàng giống như con mèo cọ cọ vào chiếc gối, giống như lúc ôm nàng. Nàng lúc này rất cần ấm áp.

      Ánh mắt đen như mực của Lạc TƯ ngày hôm đó khiến nàng bàng hoàng. Nàng nhận ra ánh mắt đầy hận ý của , giống như muốn xé nát nàng ra. Ánh mắt đó đánh mạnh vào tâm nàng.

      Mỗi lần nghĩ tới, trong lòng lại đau đớn, Uyển Uyển từ giường ngồi dậy, mái tóc lộn xộn chịu nổi.

      Uyển Uyển, vốn dĩ là thể nhưng sao vẫn muốn, thể mà còn muốn!!!

      Nàng có sức hô hấp, hai mắt mở to, ở phiá đầu giường có vật thu hút chú ý của nàng.

      Từ giường bó xuống, cánh tay liền hướng về phía góc đó, may mà nàng rất gầy nên liền ngay lập tức bắt được nó. Là gói nhựa khá to, bên trong chứa những gói đựng thứ gì đó màu trắng như sữa bột….

      Buổi tối Lệ Nhiên Hi về nhà. Tin tức truyền đến rất nhành, hơn ba mươi phần trăm đất ở phái Đông Thành bị đánh chiếm. Mấy ngày nay do vội vàng giải quyết hậu quả nên chưa kịp nghỉ ngơi. Bất quá cái này cũng chẳng sao, quan trong là mấy ngày gặp tiểu gia hỏa.

      Vừa nghĩ tới đó, LỆ Nhiên Hi phát cửa khóa. Lúc này người xuất trong nhà chỉ có , đôi mắt hắc đồng chợt lóe sáng, cước bộ mỏi mệt trở nên nhanh hơn.

      “Uyển Uyển, sao lại ra bật đèn?”

      Ở trong phòng, Uyển Uyển nằm giường đưa lưng về phía . Lệ Nhiên Hi nhàng ngồi xuống ấn nút đèn ngủ, ánh sáng chói mắt liền sáng lên. Nàng vẫn nhúc nhích, Lệ Nhiên quen với những cử chỉ nhàng, nụ cười sủng nịch, đôi chân thon dài của nàng.

      “Đến đây lúc nào thế? Trễ thế này, có phải em vẫn chưa ăn cơm ? Chờ chút, Nhiên Hi lập tức…”

      Nàng đứng lên, lạnh lùng nhìn .

      Lệ Nhiên Hi đột nhiên dừng bước, đồng tử nhìn nơi tay nàng gắt gao giữ lấy bịch màu trắng, môi hé mở nhưng hề phát ra tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :