1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 143

      Edit By Fjian


      Từ khi thứ dậy, Uyển Uyển biết mình phải mơ. ở trước mặt nàng ràng như thế, so với hình ảnh trong mộng rất khác nhau.

      Nàng trốn tránh, nàng sợ hãi. Nàng hao tốn bao nhiêu tâm tư mới chạy xa được như vậy, lại dễ dàng tìm được nàng? Nàng muốn cùng trải qua thời gian này, muốn để nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình. Nàng hi vọng, mình ở trong lòng đều xinh đẹp, là Uyển Uyển của tuổi 16.

      Nhưng dù có tìm ra nhiều lý do để trốn chạy, nàng vẫn ngã vào lòng ôm ấp. Nỗi nhớ nhưng sâu đến thế. Sâu đến nổi muốn rời xa . Nếu giây tiếp theo chết nàng cũng muốn dùng khoảnh khắc cuối cùng của tính mạng mình ở bên cạnh .

      nghịch ngợm tay nàng sau đó đặt về chỗ cũ. Lạc Tư ôm lấy nàng, phủ chăn lên hai người.

      “Em muốn biết sao?”

      Nàng gật đầu, vô cùng nghiêm túc.

      Lạc Tư than , mới chậm rãi : “Sau khi em , liều mạng làm việc, hề nghỉ ngơi, thậm chí ở lại văn phòng. Sau đó, lại gặp Joy, kéo nhà về biệt thự uống rượu. Ở đó, gặp Hoa U Nhiễm”

      Nàng vội vàng cắt ngang: “U Nhiễm? ấy có khỏe ?

      Lạc Tư nhướng mày, buồn cười liếc mắt nhìn nàng: “Em muốn hỏi, có làm gì ấy à? Yên tâm, cho dù phải phụ nữ của Joy, chỉ cần là bạn tốt của em, cũng làm gì ấy”

      Nàng chột dạ cười, vội chuyển chủ đề: “Sau đó sao?”

      nắm tay nàng chặt tiếp: “Sau đó biết được em vì sao lại bỏ , thậm chí còn mang theo người thừa kế của Fiji Siqi bỏ trốn, giận đến phát điên. Giận bản thân vì ghen mà tàn nhẫn làm tổn thương em. Vì thế, lại như kẻ điên tìm em, khi đó mới nhận ra có nhiều tiền trong tay cũng phải vạn năng. Ít nhất, nó thể giúp tìm được em giữa biển người mờ mịt, tìm được em cứu vớt khỏi áy náy. Sau đó, tìm đến tập đoàn “Hoàng”, cũng may cùng Nhị thiếu gia của tập đoàn có giao tình, nhờ bọn họ tìm tin tức mới tới được đây”

      đúng là ngốc mà”– Tuy rằng giọng hờ hững bâng quơ, nhưng Uyển Uyển biết những ngày tím kiếm nàng rất khổ sở.

      Biết nàng đau lòng, Lạc Tư trầm giọng : “Vậy còn em? phải ngốc sao. Chỉ trốn coi như có việc gì sao? Có biết bao nhiêu người lo lắng cho em ?”

      Nàng hạ mắt, áy náy : “Em biết. Nhiên Hi, Mễ Kỳ, Ngải Đức họ chắc tìm em. Nhưng mà, em muốn để họ thấy em thế này, muốn cùng họ trải qua thời khắc sinh ly tử biệt. Vì vậy em mới quyết rời

      sao? Nếu tìm ra em, em trốn cả đời sao?”- chất vấn .

      Uyển Uyển vội vàng lắc đầu, nâng đôi mắt đẹp nhìn , vội vàng giải thích: “, giống họ”

      nhíu mày: “A? giống chỗ nào?”

      Nàng gật đầu: “, khác họ. Tuy rằng em biết mình có chết , có thể mang đến cho toàn khổ đau hay . Nhưng em biết, nếu em rời , còn gặp nữa, em nuối tiếc. Chúng ta chưa bao giờ thẳng thắn như hôm nay, hề nghi ngờ nhau. Cho nên em muốn trân trọng những ngày nay, muốn hạnh phúc”

      “Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi. Khúc cuối ở bên em lại chỉ toàn tuyệt vọng”

      “ai chỉ có tuyệt vọng?” tức giận gầm : “Chúng ta cùng nhau cố gắng, cần phải ghét bỏ hạnh phúc ngắn ngủi này” ở bên em thêm 50 năm nữa!! Ở cạnh em cho đến khi đứa trẻ lớn lên, ở đến khi răng long đầu bạc, con cháu đầy đàng. từ bỏ, em cũng được từ bỏ, hiểu ?”

      giận, giận nàng suy nghĩ tiêu cực, bi quan. câu cuối cùng lại tựa như cầu xin. cần lời hứa của nàng, để khiến an tâm. còn là tổng tài tập đoàn Fiji Siqi, càng phải con trai trưởng của giac tộc mọi người đều kính trọng, e ngại. Trước mặt nàng, chỉ là người đàn ông người con

      có nàng chống đỡ, ngã xuống trước nàng.

      Uyển Uyển cắn môi, đáp. Năm ngày, nàng có thể hứa, nhưng 50 năm, nàng ngay cả nghĩ cũng dám. Có lẽ nếu trước đây làm phẫu thuật, nàng có thể sống thêm năm mươi năm. Nhưng lúc này, nàng chỉ muốn sống được 10 tháng sinh ra đứa trẻ.

      nhàng nâng cằm nàng lên, hôn nàng. Hai mắt sáng rực, hy vọng nhìn nàng. cần ra, chỉ cần dùng tâm trao đổi.

      Ánh mắt kiên định : “Nếu đổi lấy 40 năm tuổi thọ của em để ở cùng em 50 năm, tuyệt đối đồng ý. Uyển Uyển, em biết , rất muốn ở bên em. Em vẫn chưa dạy là thế nào, chưa dạy làm sao nhiệt tình được như em, luôn lạc quan nhìn thế giới. Vì vậy em thể bỏ . Trái tim chỉ có , nó cơ thể em. Uyển Uyển có em, nó chết”

      “Lạc Tư’

      Nàng cười khổ: “Sao lại hồ đồ như thế, sao lại đem đồ quan trọng như vậy gửi nhờ người khác? Em chắc có kỳ tích xảy đến, em cũng có dũng khí cùng . EM cũng muốn lấy 40 năm tuổi thọ trao đổi, chỉ cần 10 năm là được. Như vậy, học xong là thế nào, dũng cảm hơn em. Cho dù có Uyển Uyển, em cũng để lại món quà đẹp”

      , tính mạng của là do em, em thể chỉ dùng món quà đó mà qua loa với

      Nàng nhìn sâu, thỏa hiệp: “Được, em cố, cố gắng sống 50 năm”

      Ghé vào trong lòng , nàng biết muốn gì. Nhưng thứ muốn, nàng thể làm được, làm được nàng muốn hứa lung tung. muốn ôm hy vọng, cuối cùng mọi thứ mất chỉ còn lại tuyệt vọng.

      Nước mắt chậm rãi rơi xuống, hai má tái nhợt trơn nhẵn lộ ra vẻ đơn. Mặt áp vào lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập của , từng tiếng tựa như bản nhạc có quy luật.

      Uyển Uyển say mê áp vào ngực , hít thở trong gian của . cần so đo hạnh phúc này ngắn hay dài, nếu như có cái gọi là thiên trường địa cửu chia cắt, như vậy nàng là người con may mắn nhất.

      nhau cũng thể, cũng thể ở gần nhau.

      144

      Mấy ngày qua, trời trở lạnh. Lạc Tư ngủ trong phòng, sai người chuẩn bị lò sửi. Vì muốn Uyển Uyển an tâm dưỡng thai, ở bên cạnh nàng tấc rời. đọc thơ cho nàng nghe, hát cho nàng, tóm lại làm những việc trước đây chưa từng làm qua.

      Hai người đề cập tới tương lai, chỉ muốn nắm chắc tại. cũng nhắc lại lời hứa 50 năm, nàng cũng nhắc đến nỗi đau bệnh tật. Giống như bình thường, có gì xảy ra. Đoi khi lừa mình dối người cũng là loại khoái hoạt.

      Lợi dụng khoảng thời gian này, Lạc Tư ít lần liên lạc với các bác sĩ chuyên về tìm. biết, Uyển Uyển phải chữa khỏi, nhưng phẫu thuật mạo hiểm rất lớn. Nếu đồng ý phẫu thuật, đây cũng là canh bạc rất lớn, chỉ tính mạng của nàng, còn cả nửa đời sau của .

      biết, kết quả cuối cùng dù thế nào, dù là thiên đường, hay địa ngục, bỏ nàng.

      Sau khi đem tư liệu từ Pháp chuyển đến sửa lại, hỏi Vincent về công việc, Lạc Tư mới quay về phòng ngủ. Bóng đèn ngủ tỏa ra ánh sáng mờ ảo, Uyển Uyển nằm ngủ say giường, mái tóc đen rối tung xõa dài chiếc giường trắng. Chiếc mền trắng che dáng người nhắn yếu ớt của nàng. Chỉ để lộ ra gương mặt, lông mi rũ xuống rất im lặng,

      Lạc Tư nhíu mày, tiến lại đặt ngón tay chạm vào mũi nàng. Tốt quá, còn thở!

      Ban đêm, đều phải kiểm tra hơi thở của nàng. sợ ngày nào đó mất nàng. Cười khổ lần, châm chọc dáng vẻ yếu đuối lúc này của nàng.

      vào phòng tắm, nước lạnh ngừng tràn xuống người . Cái lạnh đến thấu xương này ít nhất khiến cảm thấy bản thân vẫn sống.

      từng xảy ra rất nhiều kỳ tích, nhưng cũng có lúc kỳ tích quan tâm nữa. Phải làm thế nào, mới mất nàng?

      Đẩy cửa phòng tắm, đôi mắt dừng lại giường. Chiếc mền trắng bị ném xuống đất, người giường cũng thấy đâu.

      “Uyển Uyển? Uyển Uyển?”

      Trái tim như bị bóp nghẹn, vô số gai đâm vào, lúc này rất bối rối. Mỗi góc phòng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào..

      bóng người màu trắng cuộn mình trong góc. Nàng giữ lấy ngực, nỗi đau cuồn cuộn trong lòng, hơi thở hổn hển. Hô hấp càng lúc càng khó khăn, nước mắt ngừng rơi, thậm chí mặt đất hình thành mảng nước.

      Dừng lại! Mau dừng lại .! Nàng ngừng kêu gào, vì sao lại là lúc này..

      Đau quá!! Lồng ngực nàng đau quá!

      Xin đừng là bây giờ, nàng còn muốn nghe ngâm thơ, muốn nghe giọng trách cứ đầy thương của . nàng còn muốn, muốn làm rất nhiều chuyện. Làm sao đây, nàng muốn bỏ . Con người khi có được thứ gì đó, càng tham lam, muốn có được tất cả.

      Con người luôn biết thỏa mãn, nhưng nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chỉ cần sống mà thôi, chỉ cần sống.

      Cắn môi, Uyển Uyển quỳ đất ngừng đau đớn thở dốc, nàng muốn chống chọi lại cơn đau xé ngực này, nàng cực lực muốn trái tim cố gắng vượt qua cơn chấn động này.

      Nước mắt ngừng rơi, sắc mặt Uyển Uyển trắng bệch như tờ giấy. Nỗi đau đớn thấm đến tận xương, lần lại lần nữa, chống lại được, hoa mắt, khí ngày càng loãng, cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ.

      Ý thức bay xa, Uyển Uyển cảm giác lồng ngực đau nhói, nàng rời xa khỏi cơ thể mình, ngực cũng còn đau. Nàng chua xót cười, cười ra nước mắt. được sao, thể chống đỡ nỗi nữa sao?

      Cả người Uyển Uyển mềm nhũn ngã về sau, lúc này bàn tay xuất đỡ lấy. Cảm giác ấm áp quen thuộc..

      Lúc Lạc Tư tìm tới, nhìn thấy Uyển Uyển cuộn mình ngồi đó, máu toàn thân như đông lại, hô hấp cũng cố hết sức. Lúc nàng ngã, vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.

      Nhìn gương mặt nàng tái nhợt đầy nước mắt, nghĩ đến bao nhiêu đêm, nàng phát bệnh, cũng đều mình ở trong góc, tự bản thân đối mặt với cái chết. Lúc này, muốn mở đầu nàng xem trong đó chứa cái gì.

      Đồ ngốc! Em muốn làm sao đây? Nhìn em chết sao? Được rồi! Được rồi! thua!! đưa hai tay đầu hàng! Hẹn ước năm mươi năm, gì ma 40 tuổi thọ, mười năm bên nhau, cần, cần gì hết! chỉ muốn em bình an, đồ ngốc, chỉ cần em bình an mà thôi”

      Bóng đêm đáng sợ dần dần biến mất, giành lấy là cái ôm ấm áp. Áp vào lồng ngực , tốt, nàng vẫn chịu đựng được.

      Muốn đứng dậy, muốn để nhìn thấy nàng vẫn khỏe. Yên tâm, hai người lại qua thêm cửa. Vội vàng dùng tay xoa hai má ướt sũng

      “Lạc Tư khóc?”- Nàng yếu ớt đưa tay chạm vào mặt lau nước mắt. Lại bị ôm vào lòng. Trái tim đập loạn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng hiểu, vẫn vợ hãi.

      Duỗi tay ôm lấy, ghé vào tai : “Đừng lo, đừng sợ. quên rồi sao, chúng ta còn ở bên nhau thêm 50 năm? từ bỏ, Lạc Tư, em . Em muốn những ngày ngắn ngủi này chỉ toàn bóng đêm. Chúng ta còn phải răng long đầu bạc, con cháu đầy đàng, còn ở bên nhau 50 năm. Em để thành người mất vợ đâu!”

      Giọng khàn khàn, chắc chắn: “ sao? Em từ bỏ sao?”

      Nàng gật đầu. Lúc này càng cần an ủi hơn nàng.

      “Em sống, nhất định đó”– Nàng giơ tay lên ngoan ngoãn đảm bảo.

      145

      nhàng thở ra, như vừa trải qua 50 năm kháng chiến. Sau đó ôm lấy nàng, trong trái tim cảm thấy an tâm rất nhiều. Nhưng biết an tâm còn kéo dài bao lâu.

      Mấy tháng sau Uyển Uyển vào bệnh viện do Lạc Tư sắp xếp.

      Ở trong phòng bệnh, do Uyển Uyển thích màu sắc nhợt nhạt, Lạc Tư mang đến rất nhiều hoa. Nào Mân côi, nào bách hợp, Khanh Hinh, hoa Nhài, Hướng dương, còn có Lavender nàng thích nhất. Nhờ dụng tâm mà phòng bệnh trở nên rất đẹp, mang đến cảm giác hạnh phúc.

      Hôm nay là ngày đặc biệt, phòng bệnh trang trí màu hồng, những dải lụa màu, bong bóng bay đầy trong gió.

      Mấy ngày nữa, Lạc Tư lần nữa lấy Uyển Uyển.

      “Xin lỗi, thể cho em hôn lễ long trọng” hôn lên đôi môi trắng nhợt của nàng, đầu ngón tay nàng như trong suốt, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

      đê tiện cũng được, hiểm cũng được. Vì để có nhiều lý do giữ nàng lại, thuyết phục Uyển Uyển tổ chức hôn lễ.

      muốn nàng bận bịu chút. Dù chỉ như vậy, cũng khiến nàng bận tâm.

      Lễ đường kết hôn là phòng bệnh, người chứng hôn là y tá và bác sĩ, hôn lễ hết sức đơn giản. Nhưng suốt cả quá trình nàng luôn mỉm cười, giống như dâu rất xinh đẹp, gương mặt hạnh phúc.

      Nàng lắc đầu, mỉm cười : , em rất thích hôn lễ này, đặc biệt”- Nghĩ đến mấy năm nữa, nàng là vợ Lạc Tư, nhiều năm trằn trọc như thế họ lại quay về như trước. NHưng lần này nàng biết, thứ đợi chờ nàng và chỉ có hạnh phúc.

      “Đồ ngốc, sao dã tâm của em lại thế, dễ dàng thỏa mãn quá”

      Ngón tay vuốt chiếc nhẫn kim cương, nàng lắc đầu: cũng biết, em chỉ cần có . Tay em quá , thể giữ được nhiều. Nhưng có thế nắm lấy như thế đủ rồi

      Hốc mắt phủ màn sương, gương mặt lộ vẻ cảm động: “Tay em đủ, giúp em giữ lấy, đừng quên còn có . Dã tâm em hay lớn cũng sao, chỉ cần năm ngón tay này giữ chặt lấy tình cảm. Uyển Uyển đừng quên, chúng ta còn muốn cả đời bên nhau.”

      Nàng mỉm cười, chủ động chui vào lòng . Thói quen này là bị làm cho hư, chỉ cần nghe tiếng tim đập có thể an tâm mà ngủ, , nàng liền mất ngủ.

      A, muốn làm gì?”

      Uyển Uyển nghi hoặc nhìn tay Lạc Tư đặt trước vạt áo của nàng.

      cởi bỏ dây cột tóc của nàng, sau đó mái tóc đen thả xuống. Lạc Tư cưới xấu xa, trong đôi mắt lóe lên tia ác ma.

      Rất nguy hiểm.

      hôn lên vành tai Uyển Uyển, giọng : “Em xem? và vợ mới cưới có thể làm gì?”

      Gương mặt Uyển Uyển lập tức ửng hồng, hai vành tai nhuốm màu hồng mê người.

      “Này này, đây là bệnh viện. Lát nữa có người kiểm tra phòng nhìn thấy đó”– Nàng cắn môi, đôi mắt bất lực biết làm sao.

      Người đàn ông trầm giọng cười, sau đó rất nhanh đoạt lấy môi nàng, lồng ngực phập phồng, nụ hôn như mưa rớt xuống. Bá đạo hôn, cường ngạnh xâm chiếm, tàn phá đoạt lấy, dùng cách này bày tỏ tình , buông tay.

      Nàng hai tay ôm lấy cổ , hơi thở dồn dập, hai lồng ngực kề sát nhau, lửa nóng như truyền từ sang thiêu đốt cơ thể nàng,

      Lúc Uyển Uyển sắp hít thở thông, mới buông nàng ra. Bờ môi bị hôn đến sưng đỏ, càng thêm ướt át.

      Áp chết dục vọng người, giọng khàn khàn, trầm đục nhuốm màu ham muốn. nhàng hôn lên trán Uyển Uyển, né ánh mắt nghi hoặc của nàng, ôm lấy nàng nằm xuống.

      “Ngốc, hôm nay bác sĩ tới. Đừng lo nữa, hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, chờ em phẫu thuật thành công, có đãi ngộ tốt thế đâu. Biết chưa?”

      “Hách Liên tiểu thư, đến giờ, chuẩn bị chút ”- Cửa phòng mở ra, y tá vào.

      Lạc Tư rất nhanh cảm nhận lạnh lẽo nơi tay Uyển Uyển, giúp nàng sửa sang lại tóc: ‘Sao vậy, sợ sao?”

      Nàng lắc đầu, như thế nào cũng cười nổi. Nàng nhìn thoáng chiếc nhẫn ngón áp út, nàng hứa hẹn với .

      “Uyển Uyển”: gọi khẽ, đưa ý thức phiêu dạt của nàng quay về. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, chỉ có ý chí kiên định. “Uyển Uyển, nhìn kỹ. muốn lúc em làm phẫu thuật, em hề lẻ loi biết ? Vì con chúng ta, cũng vì , nhất định phải sống”

      Nàng chậm rãi mỉm cười: “Được, em cố. Thiên đường dù có tốt có đẹp, cũng em. Cho nên, phải tin em, bởi vì em là kỳ tích của

      Lạc Tư cầm tay nàng, nước mắt rớt xuống.

      em, Uyển Uyển”

      Nàng nở nụ cười, cười như đứa trẻ

      Em cứ tưởng vĩnh viễn câu này”

      “Đây là đặt cọc. Nếu còn muốn em, hãy mang theo con chúng ta từ phòng phẫu thuật ra. Như vậy mỗi ngày, cho em nghe, vô số lần em chờ em đó. Còn nữa, cái này cho em”

      xong, từ túi áo lấy ra cuốn ghi chép bị gãy nếp. Uyển Uyển giật mình mở ra.

      Em thể nghe thấy tiếng của mặt đất

      thể cảm nhận ngọt ngào của mưa.

      Em thể nghe thấy tiếng chim sơn ca hát.

      Chỉ có thể trong đêm hết nỗi đau.

      Em ở lâu trong phần mộ.

      Ánh mặt trời còn mọc lên.”

      Đây là tờ ghi chép nàng để lại trong di thư, đó nửa là chữ nàng, nửa còn lại do tự viết.

      Nhìn tờ ghi chép nhàu nát, nàng có thể tưởng tượng ra lúc nhìn thấy nó giận đến mức nào.

      Bật cười, nàng yếu ớt : “Mấy lời này hấp dẫn em. Được rồi, em vì muốn nghe em, em liều mạng mình từ phóng phẫu thuật ra, còn mang theo con chúng ta”

      Thuốc gây tê bắt đầu có hiệu quả, Uyển Uyển nhắm mắt.

      tới phòng phẫu thuật, chiếc cửa ngăn cách xuất trước mắt.

      Ca phẫu thuật này kéo dài suốt mười tiếng, cậu phải chuẩn bị tâm lý ”- Chẳng biết từ khi nào, Joy đến bên cạnh vỗ vai Lạc Tư

      “Mình hiểu” gật đầu bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tiết lộ bất an sợ hãi xâm chiếm .

      tin nàng, tin Uyển Uyển, bình an ra khỏi đó.

      Nhất định có thể.

      Open Ending

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên Ngoại 1


      Uyển Uyển đúng, nàng chính là kỳ tích của . Với cơ thể như nàng căn bản sinh con là thể. Nhưng sau đó, vì bảo vệ tính mạng của cả mẹ và con, bác sĩ ra lệnh cưỡng chế ép Uyển Uyển ngày hai mươi bốn giờ đều phải nằm giường, cho đến khi sinh con.

      Kỳ , dù bác sĩ cầu như thế, cũng đảm bảo cả mẹ và con bình an. Nhưng kỳ tích lại xảy ra, Uyển Uyển chỉ sống qua được thời gian mang thai, thậm chí còn sinh ra bé trai khỏe mạnh. Đứa trẻ chẳng những mập mạp mà đôi mắt vừa sinh ra luôn có ánh nhìn khác thiền, sau đó đôi khi còn nhăn mặt với các bác sĩ và y tá.

      Nhưng khi đứa trẻ ở với Lạc Tư khác hẳn, nó cười, khác hẳn với đứa trẻ mới sinh lúc ở trong phòng giữ ấm nó vang thứ thanh vui vẻ. Cũng chính vì đứa trẻ khóc, hơn nữa lại đẹp trai như cha nó, nhóm y tá luôn dành giật chăm sóc nó

      Theo như lời Dương Nhược Vy, tiểu Lạc Tư sở dĩ như vậy vì được di truyền. Vẻ đẹp của cha mẹ nó giống như từ trời ban tới, giống phàm nhân, đứa trẻ lớn lên cũng kém. Nhóm y tá hận thể trẻ lại 20 tuổi, có thể cùng tiểu Lạc Tư trở thành đôi.

      Mỗi lần nhìn thấy nhóm y tá tranh nhau ôm con , trong đầu đều ra hình ảnh nàng cùng đứa trẻ hôn nhau, mỗi lần đều cảm thấy lạnh lẽo.

      Trong chớp mắt, trôi qua mấy tháng, xuân về hoa nở, khí cũng trở nên ngọt ngào. Lạc Tư đúng là người cha vô trách nhiệm, trong mắt chỉ có Uyển Uyển. Sauk hi đứa trẻ vừa sinh ra, rất ít quan tâm, càng nhìn tới.

      Tay chân đàn ông thô to, trẻ con yếu ớt, có rất nhiều điều bất tiện. Lạc Tư chẳng muốn nhúng tay, Dương Nhược Vy cũng hiểu được điều đó, ít nhất Lạc Tư cũng gây thêm phiền toái.

      A, quên mất, Dương Nhược vY là bác sĩ chuyên về tim. Lúc trước cùng chú Lê có giao tình, mới bỏ mọi công việc chạy tới chăm sóc Uyển Uyển suốt mấy tháng mang thai. Sau đó, tình cảm từ từ càng thêm sâu sắc, cả đời Dương Nhược Vy chưa từng kết hôn nên coi Uyển Uyển như con mình.

      Sau khi Uyển Uyển sinh xong, Dương Nhược Vy muốn trở về làm công việc như trước, nhưng lại chứng kiến Lạc Tư như thế, trong lòng sinh ra cảm giác thương quyết định ở lại chăm sóc đứa trẻ ai quan tâm này.

      Ôm tiểu Lạc Tư vừa tròn tháng, Dương Nhược Vy đẩy cửa phòng ngủ của Uyển Uyển. Quả nhiên, chiếc giường lớn hai dáng người cộm lên.

      Dương Nhược Vy lắc đầu, tới gần: “Lạc Tư tiên sinh, tôi nhớ hình như phòng ở kế bên”

      Giọng đôt ngột vang lên đánh thức Lạc Tư, từ từ mở mắt, đôi mắt phải màu đen mà là màu tím lười biếng nằm giường, hề nhìn Dương Nhược Vy.

      Ai, thực là nghiệt!

      trách được, Uyển Uyển muốn bỏ cả mạng mình cũng muốn lao vào thứ tình nguy hiểm này. Người đàn ông trước mắt, căn bản sinh ra để khắc chết phụ nữ. Nếu nàng trẻ lại 23 tuổi, cũng bị làm cho mê hoặc.

      Lạc Tư đứng dậy, cố gắng chạm vào mỹ nhân ngủ. dùng ngón trỏ đè hai bên thái dương, giọng khàn khàn: “Mấy giờ vậy?”

      sáng rồi. đừng với tôi ngủ ở đây cả đêm”- Dương Nhược Vy đảo cặp mắt trắng dã.

      Lạc Tư liếc mắt nhìn Dương Nhược Vy, đáp.

      “Tôi rồi, Uyển Uyển vừa phẫu thuật, vết mổ chưa khép lại. thể để bất cứ ai chạm vào, nếu bị nhiễm trùng sao?”

      “Tôi chạm vào ấy”

      Dương Nhược Vy hoàn toàn tin: “Lúc ngủ có biết mình chạm hai ? Nếu vết mổ bị chạm vào nứt ra, làm cho người chết đó”

      Lạc Tư thèm nữa, nhíu lông mày, mím môi nhìn Uyển Uyển vẫn nhúc nhích. Dáng vẻ giống như đứa trẻ làm sai, bướng bỉnh chịu rời khỏi Uyển Uyển nửa bước.

      Dương Nhược Vy cảm thấy cách của mình hơi nặng nề, tính gì đó, Lạc Tư cúi đầu bất đắc dĩ

      Tôi chỉ muốn khi ấy mở mắt ra, người đầu tiên ấy thấy là tôi”

      Trong lòng Dương Nhược Vy phải xót xa. Chuyện của Uyển Uyển và người đàn ông này nàng biết, mỗi khi tiếp xúc với , Dương Nhược Vy chưa từng dùng thái độ hòa nhã, vì quý Uyển Uyển, nên cũng rất giận người đàn ông này

      Thời gian trôi qua, nàng cũng bó tay với Lạc Tư. Nàng có thể nhìn thấy tình cảm sâu nặng từ trong đôi mắt người đàn ông, cũng hiểu được người hoàn hảo như có thể buông bỏ mọi thứ toàn tâm toàn ý mọi người có bao nhiêu khó khăn.

      mắt Lạc Tư nhìn Uyển Uyển. là 28 ngày sau khi phẫu thuật, Uyển Uyển vẫn chưa tỉnh. Tuy cơ thể xảy ra phản ứng loại trừ, nhưng lâu như vậy vẫn tỉnh khiến người khác rất lo lắng.

      muốn nhìn thấy ánh mắt bi ai của Lạc Tư, Dương Nhược Vy vội vàng đem đứa trẻ đặt vào lòng Lạc Tư: “Hôm nay bảo mẫu tới, trưa tôi còn . Đứa trẻ này phải chăm sóc cho tốt, cho nó chuyện với Uyển Uyển, biết đâu là thể làm Uyển Uyển tỉnh dậy. Nếu có chuyện gì gọi ngay cho tôi”

      xong. Dương Nhược Vy rời phòng ngủ, lưu lại trong phòng còn ba người.

      Tiểu Lạc Tư nằm trong lòng cười tươi, ôm cha của mình, bàn tay bé nắm lấy ngón tay Lạc Tư, tuy yếu ớt nhưng khiến cho bên môi Lạc Tư nở nụ cười nhạt.

      Hách liên, em xem đứa trẻ này, lúc nào cũng hiếu động. Chuyện này em yên tâm, tiểu thiếu gia do em sinh ra hề yếu ớt ngược lại đúng là đứa trẻ quậy phá”

      Bàn tay còn lại của Lạc Tư chậm rãi vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của nàng: “Joy , Hoa U Nhiễm rất thích đứa trẻ này, muốn nhận nó làm con nuôi. Nhưng vẫn chưa đồng ý, chưa hứa gì cả. Hơn nữa, cũng bảo bối của chúng ta liên quay đến Joy. Em nhìn xem dạy dỗ đứa trẻ như thế này đây, mỗi ngày càng mập như quả khinh khí cầu, hơn nữa suốt ngày ăn hiếp Lạp Phỉ Nhỉ. Vì vậy, vợ à, chúng ta chỉ cần sinh đứa trẻ thôi được

      Uyển Uyển vẫn im lặng nhắm mắt, giống như tháng trước. Chưa từng mở mắt, cũng chưa từng nhìn thấy con mình.

      Nụ cười mặt Lạc Tư biến mất, khép mắt lại, hít sâu áp chế nỗi chua xót trong lòng: “Vợ à, con trai chúng ta nên đặt tên gì, nếu em tỉnh lại, vậy tự ý quyết định, gọi nó là “Loa Ti” (Loa Ti: Đinh ốc)

      PN2

      Dường như uy hiếp của Lạc Tư có tác dụng, hoặc Uyển Uyển muốn đứa trẻ mình tiếc cả sinh mạng để lưu lại lại có tên của linh kiện. Vì vậy cho đến ngày hôn mê thứ 33 liền tỉnh lại

      đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, Lạc Tư ở bên cạnh Uyển Uyển rời chăm sóc nàng suốt 32 ngày, vẫn thấy nàng mở mắt. Ngày hôm sau, vì văn kiện công ty đọng lại quá nhiều ảnh hưởng đến tiến độ của tập đoàn, sáng sớm Lạc Tư phải bất ngờ quay về công ty giải quyết, muốn tranh thủ thời gian xử lý cho xong, sau đó nhanh nhanh về chăm sóc vợ .

      Nhưng ngờ, rời khỏi mới giờ, Uyển Uyển liền tỉnh dậy. Nếu Lạc Tư biết Uyển Uyển tỉnh vào hôm nay dù Fiji Siqi đóng cửa phá sản, cũng về công ty.

      Ca phẫu thuật mổ tim khiến nàng yếu nhiều, sau đó lại sinh thêm đứa trẻ thân thể thêm yếu ớt, mãi đến hôm nay mới tỉnh. Trong suốt giai đoạn hôn mê, nàng hồi phục rất nhanh, hơn nữa Lạc Tư tấc bỏ cùng với chăm sóc của Dương Nhược Vy, đến ngày thứ mười cần dùng máy duy trí các chức năng cơ thể nàng.

      Lúc Uyển Uyển tỉnh lại, hề cảm thấy mệt mỏi. Trong khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, lớp màn trắng tung bay, làm cho tóc Uyển Uyển phủ xuốn trán, khiến nàng hơi ngứa liền đưa tay gãi

      Lông mi nàng khẽ run lên, từ từ nhớ lại những chuyện khi hôn mê. Nàng nâng bàn tay xanh xao nhợt nhạt lên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út, khóe môi nở nụ cười.

      Đột nhiên thanh quái dị từ phòng bên cạnh phát ra.

      Uyển Uyển cảm thấy nao nao, vội vàng đỡ người ngồi dậy, mái tóc đen tỏa ra mùi hương thơm ngát, lúc Uyển Uyển hôn mê, Lạc Tư tự mình chăm sóc nàng nhờ bất cứ ai.

      Uyển Uyển bước xuống giường, người thân trắng toát, váy ngủ dài hơn gối chút, để lộ đôi chân thon dài cân xứng, nhưng lại trắng nõn như trong suốt

      Nương theo thanh đó, Uyển Uyển rời khỏi phòng, mở cửa phòng bên cạnh. Đập vào mắt chính là chiếc giường trẻ con. Từ góc nhìn của nàng có thể đôi tay trắng yếu ớt quơ trong trung, ngừng phát ra tiếng.

      Đôi mắt màu đen của Uyển Uyển hoang mang, giống như vẫn chưa ý thức được mình là vợ của Lạc Tư, là mẹ của đứa trẻ. Nàng đứng tại chỗ nhìn đứa trẻ, từ từ nhớ lại mới nở nụ cười yên tâm

      tốt, là thiên thần của nàng lại tới bên nàng. Hai chân trắng toát nhón từng bước nhàng, Uyển Uyển sợ nàng đột nhiên bước vào làm cho đứa trẻ vui đùa sợ.

      Càng đến gần, Uyển Uyển càng chắc thanh quái dị lúc nãy là tiếng cười vọng lại của đứa trẻ. Tiếng cười trong sáng như tiếng chuông gió vang lên giữa biển, mang theo mùi gió biển làm cả căn phòng trở nên huyền diệu.

      Đứa trẻ quơ bàn tay bé mập mạp, đôi mắt màu tím chuyển động, bây giờ chỉ mới tháng nhưng có thể tưởng tượng 20 năm sau, đôi mắt này so với cha nó khiến cho nữ nhân mê đảo.

      Uyển Uyển bật cười hốc mắt ươn ướt. biết có phải người mẹ nào trái đất này đều giống nhau hay , nhìn đứa trẻ mình mang thai 10 tháng, từ trong thân mình sinh ra, đều cảm thấy hạnh phúc và thoải mái.

      Đứa trẻ xinh đẹp khỏe mạnh, quả là món quà quý giá nhất ông trời cho nàng.

      Đứa trẻ nhìn Uyển Uyển đứng bên cạnh, đôi mắt hấp háy mở to đối với nàng rất hứng thú. Tim Uyển Uyển đập nhanh, sợ lưu lại ấn tượng tốt, nàng có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, thời gian chầm chậm trôi qua, nàng cố gắng cười nhìn cục cưng.

      Đứa trẻ nhếch môi. Uyển Uyển lo nó khóc to, nhưng nó cười mỗi lúc lớn hơn. Hai bàn tay bé hướng về phía Uyển Uyển, như đòi nàng ôm nó.

      Uyển Uyển nhàng thở phào, nước mắt rơi xuống. Che miệng, kiềm chế để bật khóc. Tay nàng giống như tay đứa trẻ run rẩy, đầu ngón tay chạm vào da thịt của nó, lúc đưa tới bị nó giữ lấy.

      Đứa trẻ nắm lấy ngón tay nàng, cười vui vẻ, dù gì cũng buông. Hai mẹ con chơi đùa, cửa phòng bỉ đẩy vào, trong tay Dương Nhược Vy mang theo bình sữa, giọng sủng nịch mang theo ý cười

      “Loa Ti, đến giờ ăn rồi, uống sữa nào”

      Thanh của Dương Nhược Vy nghẹn lại nơi cổ họng, dám tin vào mắt mình, sợ hình ảnh trước mắt chỉ là mộng.

      Uyển Uyển mặc váy ngủ trắng, ôm lấy Loa Ti cười, bàn tay đứa trẻ giữ lấy mái tóc Uyển Uyển, khẽ động. Đứa trẻ ngừng cử động con ngựa gỗ, nụ cười lên mặt hai người, sáng rực hơn cả ánh nắng.

      Dương Nhược Vy bị hình ảnh trước mắt làm cho xúc động như muốn bật khóc.

      “Uyển Uyển, Uyển Uyển. Em cuối cùng cũng tỉnh”



      Phiên ngoại 3
      Edit By Fijian
      Bên trong văn phòng tổng tài, khí trầm lắng, mười mấy người trong hội nghị im lặng ngay cả tiếng thở cũng nghe. khí xung quanh trở nên áp lực, có người liên tục lu mồ hôi. Riêng Lạc Tư vẻ mặt rất bình thản, ngồi ghế. Dù như vậy nhưng cũng khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy áp lực tỏa ra từ người .
      dùng ngón tay thon dài gõ mặt bàn rất có tiết tấu, xung quanh lặng như tờ, loại thanh theo tiết tấu này lại làm cho người ta cảm giác quỷ dị.
      Bị cú điện thoại buộc rời khỏi Uyển Uyển khó chịu, đống văn kiện này càng khiến tức giận. Chẳng lẽ tập đoàn lớn như Fiji Siqi thể hoạt động được sao? Sao lại như vậy, gọi tất cả các chủ quản tới đem toàn bộ văn kiện cho xem.
      khi khiến khó chịu mọi người cũng vui. Trong gian rộng lớn, truyền đến tiếng trang giấy lật qua lật lại, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Lạc Tư mới coi xong tất cả bản báo cáo của các phòng.
      Lúc này Lạc Tư buông văn kiện xuống, mọi người như trút được gánh nặng.
      “Tôi kết hôn”
      Đột nhiện Lạc Tư lại câu như vậy khiến mọi người khó hiểu nhìn nhau.
      Đôi mắt màu tím của Lạc Tư đảo qua cấp dưới, rồi : “Tôi kết hôn, cho nên năm năm tới, hoặc lâu hơn nữa, những công việc quan trọng làm ở công ty đưa về nhà làm”
      Nghe vậy, mọi người chỉ hiểu ra, ngược lại còn sợ nên lời.
      Lạc Tư là người cuồng công việc, ai ai cũng biết, mấy năm qua làm việc biết sống chết. Chẳng lẽ lần này lại muốn hạ hồng vũ sao? bộ máy công tác cũng có tình cảm với họ — muốn quay về nhà, công việc ở trong lòng còn đứng nhất mà chỉ đứng thứ hai?!
      Lạc Tư để ý đến vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt của mọi người: “Cho nên, tôi thể giải quyết hết mọi việc, mọi người ở đây đều là nhân tài nhận lương công ty gấp ba lần bình thường, mọi người tốt nhất nên lập ra chút thành tích hay ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy các vị có ích, nếu ..”
      Đột nhiên tiếng chuông di động cắt ngang lời Lạc Tư. Mọi người bị tiếng chung là cho hồn vía lên mây, ai cũng sờ vào điện thoại trong túi, xem có phải là của mình hay sao lại cắt ngang lời diễn thuyết của Boss như vậy.
      May quá, có.
      Lạc Tư nhìn số điện thoại, lông mày nhíu lại. Là điện thoại nhà, chẳng lẽ Uyển Uyển… Nhìn thoáng qua mọi người, đứng dậy rời khỏi bàn, đến bên cửa sổ, nhìn xuống con đường dài nườm nượp xe, cả thân hình được ánh mặt trời chiếu rực rỡ tạo thành lớp màu vàng.
      “Bác sĩ Dương, có phải Uyển Uyển…”
      “Lạc Tư, là sao?”
      Thân hình Lạc Tư chấn động, nên lời. Giọng này, là do nghe lầm, hay người bên đầu dây kia chuyện với .
      Rất lâu nghe tiếng Lạc Tư, Uyển Uyển nhíu mày. Chẳng lẽ hôn lễ diễn ra trước khi nàng hôn mê là mơ sao? Vì thời gian hôn mê quá dài, tất cả những điều nàng tưởng đều là mộng, mọi ảo tưởng đẹp đẽ đến giờ phút này nàng vẫn biết là hay giả.
      Lạc Tư hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thấy bàn tay nắm chặt điện thoại chứng tỏ trong lòng lúc này nổi sóng lớn.
      “Uyển Uyển, chờ lát” xong câu đó, xoay người nhìn đám người nghe lén. “Mọi người ra ngoài , những lời tôi lúc nãy phải đùa, trong tháng tôi ở đây nếu thành tích cải thiện, tôi cho mọi người về ăn cơm nhà”
      Lần đầu tiên nghe đại boss dùng giọng ôn nhu như vậy chuyện, đám chủ quản muốn tò mò thêm chút, dù sao nhiều chuyện là thiên tính, dù là đàn bà hay đàn ông. NHưng khi nghe thấy giọng của Lạc Tư đối với bọn họ khác xa lúc nãy, mồ hôi rớt xuống, bất chấp hiếu kỳ trong lòng, trong vòng nửa phút thu nhập mọi thứ rời
      Đến khi văn phòng trở nên im lặng, Lạc Tư mới đặt điện thoại bên tai: “Uyển Uyển, em… em còn nghe ?”
      Uyển Uyển cười cười nghe giọng cẩn thận của , nàng biết phải mơ: “Em đây. Em vừa tỉnh lại nhìn thấy ai, còn tưởng bỏ em rồi. Sau đó chị tiểu Vy quay về công ty, em mới gọi cho , muốn nghe giọng của
      “Đồ ngốc, em là vợ , làm sao chồng em có thể bỏ em chứ?”- trấn an nàng, bên thu dọn đồ, mở cửa văn phòng vội vàng rời .
      “Cũng phải, chúng ta vẫn chưa hưởng tuần trăng mật. Thời kỳ ngọt ngào vẫn chưa trải qua, làm sao bỏ em chứ?”- xong, bên đầu dây kia còn truyền đến tiếng cười khúc khích.
      thanh đó…
      Lần này, Lạc Tư cũng nhận ra Loa Ti lúc nào cũng quậy phá kia… lại có giọng cười ngọt ngào như thế.
      Thấy Lạc Tư rời khỏi văn phòng, thư ký đứng dậy chờ Lạc Tư phân phó, Lạc Tư lại để ngón tay lên môi, ra hiệu thư ký đừng lên tiếng, sau đó nhanh chóng vào thang máy.
      “Vợ , em phải biết, tuần trăng mật của chúng ta chỉ ngắn như vậy. Em quên rồi sao, chúng ta còn có 50 năm, thời gian 50 năm đó, chúng ta hạnh phúc”
      Lạc Tư nhìn thấy khi nghe thấy những lời này hai má Uyển Uyển ửng đỏ.
      “đúng, đúng vậy. Nhưng mà, Lạc Tư tại sao lại đặt tên bảo bối của chúng ta là Loa Ti? Khó nghe quá , sau này làm sao nó làm sao đối diện với nữ sinh chứ”
      Lạc Tư đáp, hừ lạnh tiếng.
      Cuộc điện thoại kéo dài cho đến khi Lạc Tư quay về biệt thự. dùng xe tốc độ cực nhanh, có thể sánh ngang với xe đua. quan tâm đường nhận bao nhiêu giấy phạt, chỉ quan tâm đến người con vừa tỉnh dậy. Người đàn ông lúc nào cũng vững như núi thái sơn hề biến sắc cuối cùng cũng có biểu giống người thường, gương mặt này lại thêm tuấn mỹ.
      Két—
      Xe thể thao cao cấp dừng lại trước cửa, vì tốc độ xe quá cao nên khi thắng lại xe xoay vòng tròn mới ngưng. Xe vừa dừng lại, bóng người màu đen bước ra khỏi xe, kịp đóng cửa, chạy vào phòng khách,
      Mái tóc trán Lạc Tư có chút dài ra, suốt ngày chỉ chăm sóc Uyển Uyển, tấc rời cũng quên mất bản thân. Mái tóc ngắn trước đây nay lại dài ra, rũ xuống chắn ngang hàng mi nhưng dấu được đôi mắt màu tím.
      “Uyển Uyển, cho biết em ở đâu?”- Ở trong phòng ngủ nhìn thấy nàng, Lạc Tư có chút nóng nảy. Sợ tất cả chẳng qua là tương tư mà thành ảo giác.
      Uyển Uyển : “Em ở trong hoa viên”
      Chớp mắt, hai chân thon dài liền đổi hướng về phía hoa viên. Ánh mặt trời như thiêu cháy, chói rực như muốn khiến người ta nhìn thấy.
      Lúc này người con xinh đẹp kia lại cười tươi dưới ánh mặt trời khiến người khác thêm đắm mình. Mác tóc đen như mực tàu trơn bóng như lụa xõa xuống, thoang thoảng trong gió mùi hương hoa, váy dài trắng phối hợp cùng làn tóc tung bay tạo thành đường cong, trong trung tạo thành vệt sáng, tựa hoa lan, tựa bách hợp
      gương mặt nàng nở nụ cười thỏa mãn, giống như có được mọi thứ. Đôi mắt màu đen híp lại, vầng trán sáng rực lóa mắt.
      Mỗi người đều biết rất lợi hại, rất cường đại. Nhưng ai đoán được, kẻ lạnh lùng như tới ngày nào đó say mê nhìn người con mỉm cười?
      Lúc tìm được Uyển Uyển, ngày nào cũng cảm ơn ông trời, tạo cơ hội cho hai người gặp nhau, giúp có cơ hội bù đắp mọi thứ. Hạnh phúc sau này của Uyển Uyển, là trách nhiệm là niềm vui ngọt ngào của .
      Lúc này, nàng cùng con trai chơi đùa mới chú ý đến bóng người đứng đó xa. Nàng quay thẳng lại nhìn, hai lúm đồng tiền thêm sâu.
      “Lạc Tư, về rồi”- Nàng ôm lấy Loa Ti, Loa Ti như cũng biết đó là cha liền quơ quơ bàn tay bé muốn ôm lấy.
      Lạc Tư cố sức dùng tay nắm lấy ly hôn, kiềm chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
      Lạc Tư mày cần dọa ấy, được dọa đến bảo bối. ấy rất yếu, chỉ cần chạm vở như thủy tinh. Mày phải cẩn thận, phải biết tự kiềm chế.
      Nhưng –
      TMD kiềm chế. lạnh lùng cùng nỗi vui mừng thống nhất, trong lòng cũng ra những lời thô tục.
      Nếu người đàn ông nhìn thấy người con mình đến tận xương tủy mà còn kiềm chế được, đó phải Liễu Hạ Huệ, mà là ! Lạc Tư nhanh tới trước mặt nàng, để ý đến đứa trẻ vung tay, tay ôm lấy nàng, làm ôm cả hai mẹ con vào lòng
      “Cảm ơn vì em tỉnh lại, cảm ơn vì em còn muốn gặp , vì em bỏ rơi cha con . Cám ơn, cám ơn ông trời, trong lòng muốn rất nhiều lời cảm ơn, ông trời biết hy vọng giây phút này bao lâu. Uyển Uyển em cuối cũng sao đứng trước mặt , hoàn chỉnh thuộc về
      Hai tay run rẩy, giọng của càng thêm vang dội, tiếng tim đập nhảy loạn lên cũng truyền tới. Mỗi lần lại nhanh hơn.
      Nàng ôm lấy , tựa cằm lên vai : “Em cũng muốn cảm ơn Lạc Tư, cảm ơn vì em như vậy”
      Lúc nàng hôn mê, lúc nào cũng nghe tiếng thầm bên tai, nàng. Nàng biết, mùa xuân của nàng tới, tình gõ cửa.
      chờ đợi bao năm, chung thủy thay đổi, đánh chết cũng từ bỏ tình này. người con như thế còn xứng đáng có được hạnh phúc sao?
      Nàng hạnh phúc, rất hạnh phúc, thậm chí còn cảm giác mọi thứ chỉ là mơ. thâm tình dịu dàng như thế, kiên định và chấp nhất.
      Lúc này nàng mới biết, Lạc Tư, là mục tiêu hàng đầu. Nhưng cũng là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời nàng.
      Trong khung cảnh xúc động này lại bị tiếng trẻ con cười to phá vỡ. tiểu Loa Ti bị hai người ép chặt, hề cảm thấy khó chịu, còn tưởng hai người này đùa cùng nó. Liền cười khúc kha khúc khích.
      Uyển Uyển cúi đầu nhìn con trai, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lạc Tư, bật cười tiếng
      “Tốt quá, có , có Loa Ti, hạnh phúc của em đều ở đây”- Nàng cười .
      cười, trong khoảnh khắc tất cả các loài hoa đều vị vẻ đẹp này làm cho xấu hổ: “Từ giờ trở , hai cha con mang lại hạnh phúc cả đời cho em”
      Cả đời. Từ hay.
      Cuối cùng cũng phải đếm ngược xem mình sống bâu lâu, cũng cần lo lắng liệu ngủ rồi thể tỉnh lại
      Cả đời!!
      Nàng gật đầu, cười e lệ, chủ động ôm , cũng duỗi tay ôm lấy nàng, giống như muốn hòa vào người nàng.
      “Lạc Tư em biết, em là điều mạo hiểm nhất, nhưng cũng quyết định chính xác. tại em rất hạnh phúc”
      Hoàn


    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :