1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 133

      Edit By ss Quýt


      Nhìn vào thân thể xinh suy nhược dưới thân, mồ hôi lạnh làm ướt cả tóc nàng, dính bết vào hai má và cổ, lông mi dài như cánh bướm chậm rãi run run, lúc nào làm dứt ra được khỏi ý muốn bảo hộ của người đàn ông.

      Giờ phút này, chung quanh tràn ngập mùi hương, ngoại trừ mùi hương độc đáo người nàng, còn có hương của rượu nho thơm lừng, khiến kẻ khác say mê. Nàng chỉ im lặng, dùng cặp mắt đen bóng chứa tầng hơi nước mỏng manh dừng ở .

      cần phải lo lắng.”

      Sau khi Uyển Uyển xong câu đó, nàng có thể cảm nhận được khoảnh khắc người đàn ông này phát ra ánh mắt tàn nhẫn, giống như hình ảnh Satan thường ngày của , từ từ mở ra đôi cánh màu đen.

      mấp máy khóe môi, thanh cực kì trầm thấp mà thô ráp bay vào tai của nàng: nên biết, chọc giận tôi, đối với có lợi.”

      Hình như muốn xác minh lời của mình, ngón tay thon dài mang theo chút thô ráp chạm vào từng đường cong lung linh của nàng, làn da trắng mịn, mềm mại như trẻ con truyền theo từng ngón tay lan tràn ra toàn thân, làm hạ thân nổi lên dục vọng, mang theo trừng phạt mà lần lượt va chạm vào thân thể của nàng.

      Từng cơn gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ đến bên người con nằm giường lớn mềm mại, người nàng, người đàn ông như dã thú ra sức luật động, áo sơ mi cao cấp màu trắng khẽ rộng mở, ra từng bắp thịt cùng đường cong hoàn mỹ, dáng người tuấn cao lớn như như .

      biết đến tột cùng giằng co bao lâu, Uyển Uyển ngất vài lần, rồi lại bị va chạm của làm thanh tỉnh. Nàng biết, hận nàng, cho nên mới để nàng tỉnh táo để nhìn vào mình bị chiếm giữ như thế nào.

      mệt mỏi quá, trái tim đau đến mất tri giác.

      Nàng với bản thân mình, bất luận như thế nào cũng thể khóc, bởi vì nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay cũng bấu vào trong da thịt, nhưng khi nàng mở to hai mắt ra, điều đầu tiên nàng thấy là ánh mắt lãnh khốc cùng biểu tình tỏ ra căm hận của người đàn ông đó. Yên lặng, giọt nướt mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.

      Đêm khuya, thời gian dường như ngưng lại, chung quanh tràn ngập tĩnh mịch, ngoại trừ hơi thở nặng nề của người đàn ông bên cạnh, chỉ có Uyển Uyển bị giam cầm, bởi vì hai tay bị còng vào đầu giường, lúc va chạm phát ra tiếng vang của kim loại, có vẻ vô cùng chói tai. Rốt cuộc, sau lần phát tiết cuối cùng, cũng rời khỏi thân thể của nàng.

      Những tiếng xoạc xoạc liên tiếp vang lên, là thanh mặc bộ tây trang cao cấp. Từ cao nhìn xuống, đứng ở bên giường mặt có chút thay đổi nhìn đến Uyển Uyển, trông chẳng khác gì như con búp bê bị mất linh hồn.

      người của nàng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà đầy dấu phấn hồng, nhưng sắc mặt lại tái nhợt có chút đáng sợ. Hình ảnh cửa sổ trước mắt nàng ngày càng nhòe , tóc dài bị mồ hôi ướt nhẹp cứ quấn quanh cổ nàng.

      Trong lúc đó, trong đôi đồng tử của Lạc Tư lên tia thương xót, song lại khôi phục như vẻ thường ngày khiến người ta thể nắm bắt.

      “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.” Ánh mắt dừng khuôn mặt nàng, lạnh lùng mở miệng. Dù sao cũng vô cùng kiêu ngạo, quyết cho phép mình có thể lưu lại người đàn bà chán ghét mình.

      “Được.” Đôi môi nhợt nhạt của nàng chợt hé mở, thanh khàn khàn như tơ nhện.

      nhíu mày, ngũ quan trong nháy mắt xuất những tia phức tạp.

      Nàng ngờ, mình có thể dễ đàng đáp ứng như vậy.

      “Sau này, cho dù có van xin, tôi cũng gặp lại .”

      Nàng như cũ mặt chút thay đổi, đáp ứng : “Được.”

      Lửa giận phút chốc từ trong đáy mắt lên, người đàn ông luôn có thói quen che giấu cảm xúc của mình giờ phút này lại biểu ra phẫn nộ ràng, mâu đen như ma quỷ lạnh lùng nheo lại.

      khi như vậy, tôi chúc tân hôn hạnh phúc.” Ý cười châm chọc của đầy hung ác nham hiểm, gợi lên chút tàn nhẫn. “Chỉ cần chú rể ngại dâu mới cưới hóa ra là phụ nữ mà tôi từng chơi qua.”

      xong xoay người, hai chân thon dài bước , thời điểm đến cửa phòng, phía sau bỗng dưng truyền đến thanh trầm thấp như trong gió.

      “Lạc Tư, lần này là tạm biệt.”

      Bống tay nắm chốt cửa trở nên cứng đờ. cảm thấy những lời này dường như mang theo hàm ý khác. Nhưng mà quan trọng nữa. bao giờ cho phép việc phụ nữ trêu chọc tình cảm của . Rầm tiếng, cánh cửa khép lại, Lạc Tư rời để lại đống hỗn loạn. Trong khí vẫn còn có thể nghe thấy mùi xạ hương thoang thoảng người .

      Uyển Uyển chậm rãi mở mắt, trong tâm lúc này dâng lên trận chua xót.

      Lần này, là tạm biệt.

      Rất nhiều chuyện, nàng đều . Nàng cho , lần tạm biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt. tại nàng ở bên bờ vực sinh tử, chưa kể giờ phút này trong bụng nàng còn chứa cốt nhục của nàng và , còn , cho đến bây giờ cũng chưa từng tin vào tình của nàng. Đôi mắt chứa đầy cảm xúc của nàng chậm rãi nhắm lại.

      Lần này, cho dù bọn họ quay lại cũng có tương lai. Đây là điều nàng hy vọng phải sao? Ít ra lúc nàng rời khỏi thế giới này, cần biết bởi vì mình chết mà khó sống. Nhưng mà vì cái gì, lòng của nàng lại đau như vậy.

      Theo tin tức hôn lễ diễn ra ngày hôm nay nhưng lại gặp phải biến cố lớn, cơ bản là chẳng có hôn lễ nào ở đây, đừng đến dâu chú rể, nhưng mà giới báo chí truyền thông vẫn thích phao tin đồn, cuối cùng tất cả lại rơi vào trận đùa dai như vậy. Vì vậy, sau đó truyền thông lại đưa tin, bởi vì chú rể trước hôn lễ nhìn thấy dâu cùng người đàn ông khác nằm giường trần như nhộng, nên mới căm giận quyết định hủy bỏ hôn lễ.

      Sau đó, tin tức ngày càng lan truyền ra bên ngoài, thậm chí còn ngày càng quá đáng hơn, mà bất lợi chỉ thuộc về dâu mới. Vì chuyện đó mà trong mắt mỗi người Uyển Uyển biến thành người phụ nữ dâm đãng, trong miệng toàn lời khinh bỉ. Dư luận cùng áp lực ùn ùn kéo đến làm nàng càng suy sụp, yếu ớt.

      Có điều, sau khi chuyện này phát sinh lâu, dâu Hách Liên Uyển Uyển giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, làm cho người khác thể tìm ra tung tích của nàng.

      134

      Sau khi kiện đó qua lâu, có lẽ bạn thân Joy cũng thể nhìn Lạc Tư tự ngược mình như vậy, đòi từ bỏ công việc mà trở về biệt thự. Lạc Tư lay chuyển được bạn tốt, mà tính của lúc nào cũng lạnh như băng, hề kịch liệt phản kháng. Chỉ là khi ngồi ở xe của Joy, cảm thấy mệt mỏi quá.

      Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy ban đêm dài quá mức, gian trong biệt thự chẳng khác gì ngục giam. Cho nên chuyển văn phòng của mình về phòng ngủ, hề nghỉ ngơi mà chỉ lo làm việc.

      Cửa biệt thự vừa mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Lạc Tư khẽ giật mình, mới mơ hồ nhớ lại này, nàng hình như là tên là U Nhiễm, là bạn thân của Uyển Uyển.

      U Nhiễm vốn tưởng rằng người đến là Joy, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tư, nàng theo bản năng nhíu mày. Ngũ quan tuấn lúc nào tản ra băng hàn lạnh thấu xương, khóe môi khẽ nhếch lên. Trước mắt là người đàn ông nắm trong tay phần ba mạch máu nền kinh tế thế giới, ánh mắt lóe sáng như loài hoa nở rộ trong đêm tối.

      Điểm đáng nhất có lẽ là đôi tử đồng, thế giới này, chỉ sợ còn đôi mắt nào xinh đẹp có thể sánh ngang với . Tiếp xúc với luôn cảm thấy e sợ, nguy hiểm. Nhưng U Nhiễm lại đối với có nhiều hảo cảm lắm, môi của người đàn ông này rất mỏng, chứng tỏ cũng lãnh tình. ( #Quýt: ta thấy thằng nào môi mỏng là đểu ko à …=.:)

      Mà lúc trước đối đãi với Uyển Uyển đầy thủ đoạn như vậy, phải là lãnh tình, mà là quá mức tàn nhẫn.

      U Nhiễm cho sắc mặt tốt, mà chỉ xoay người vào phòng bếp. phải là Joy, mấy thứ đồ ăn này cũng cần giữ lại. Nhưng người đàn ông kia lại theo phía sau nàng vào phòng ăn, đôi tử mâu băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng

      “Sao lại ở đây?” Lạc Tư theo phía sau nàng vào phòng bếp, bản thân cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng Lạc Tư vẫn quên ba năm trước đây cùng lão bá tước cố ý giấu giếm kiện đó.

      Theo lý mà , nàng vốn nên xuất trong biệt thự của Joy.

      Cho dù thích người đàn ông này, nhưng U Nhiễm vẫn lễ phép, xoay người trả lời: “Bởi vì tại tôi là bạn của Joy.”

      “Bạn ?” Lạc Tư nhíu mày. Đây là biểu tình duy nhất tỏ ra với người ngoài.

      “Đúng vậy. Tôi biết việc Joy mất trí nhớ có quan hệ với mình, nên tôi cố gắng làm ấy quay trở lại.” những lời này, trong đáy mắt U Nhiễm chợt lóe lên thể quyết tâm thể dao động.

      Tuy rằng năm đó tìm thấy Joy, việc xảy ra Lạc Tư kể với nàng nhưng U Nhiễm vẫn với , muốn người đàn ông này nhúng tay vào chuyện của người khác.

      Quả nhiên, trong đáy mắt liền nhíu mày, rốt cuộc cũng chẳng cái gì.

      Cùng tảng núi băng ở chung phải là ý hay, U Nhiễm tại chỉ muốn dọn dẹp nhanh mọi thứ, sau đó ngày mai lại đến

      Lạc Tư vốn cũng muốn nhúng tay vào chuyện người khác, chưa kể này đối với mình cũng vô hại, cũng hề chuyện gì. Quan trọng hơn, lúc U Nhiễm muốn Joy “quay về”, trong đôi đồng tử lóe ra ánh sáng, cũng người phụ nữ nào đó giống y hệt

      Ánh mắt như vậy, làm nhớ nàng.

      “Uyển Uyển, ấy…” kịp suy nghĩ, lời tự nhiên buột miệng ra.

      Nhưng chưa kịp xong, U Nhiễm tức giận xoay người, chặn ngang lời .

      “Uyển Uyển? có tư cách gì nhắc đến cái tên này! tổn thương ấy quá mức, còn nhắc đến tên ấy để làm gì? có biết hay ấy gặp phải bao nhiêu chuyện. có biết hay tại ấy …”

      Đột nhiên U Nhiễm nhớ tới lời Uyển Uyển nhắc nhở nàng, vội vàng nuốt lại câu vừa sắp sửa bật ra.

      Lạc Tư nhận thấy trong lời của nàng có vẻ kỳ quái, cũng để ý lúc U Nhiễm nhắc đến Uyển Uyển trong hốc mắt dần dần trở nên đỏ

      “Quên , căn bản cái gì cũng hiểu.”

      ràng xem!”

      Đột nhiên, Lạc Tư giơ tay ngăn cản bước chân của U Nhiễm. dự đoán được Lạc Tư đột nhiên bắt lấy tay nàng, U Nhiễm lảo đảo cái, sau đó chật vật ngã về phía sau. Lạc Tư theo bản năng suy nghĩ, thích đụng vào người phụ nữ khác. Nhưng nghĩ nghĩ lại này là bạn của Uyển Uyển.

      Lần đầu tiên, duỗi tay, đỡ lấy U Nhiễm xoay người xuống, để cho nàng phải hôn môi trúng sàn đá cẩm thạch. Nhưng ngực của Lạc Tư so với sàn nhà cũng tốt gì hơn, đều cứng như thạch, làm U Nhiễm bị đâm phải đến choáng váng hoa mắt.

      “Hay cho hình ảnh này nhỉ, muốn câu dẫn đàn ông cũng xin chú ý lựa trường hợp khác .”

      thanh lạnh lẽo mang theo châm chọc từ chỗ cửa truyền đến, U Nhiễm che đầu, trông thấy Joy tựa bên khung cửa lúc nào, tư thái nhàn nhạ lười biếng, áo sơ mi cao cấp màu trắng mở sẵn vài nút , lộ ra bộ ngực mê người màu mật ong, áo khoác tây trang bên ôm lấy, mà thích ý nhìn về phía bên này.

      Ý thức được Joy được hiểu lầm, nàng vội vàng từ trong lòng đứng dậy, cuống quít giải thích: phải, phải như nghĩ đâu.”

      cười: cảm thấy tôi nghĩ như thế nào?”

      Nếu biết về người phụ nữ này còn chưa tính, nhưng biết Lạc Tư, cho dù mạng sống của người nào, cũng liếc mắt cho qua chuyện, Lạc Tư cũng bố thí ánh mắt trân quý kia cho ai, chẳng khác nào chuyện xây bảy chùa tháp.

      Hai chân thon dài bước ra, chậm rãi tới: như vậy, chẳng lẽ biết tôi là người như thế nào? Trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc chịu nổi đơn hay lại đổi tính? Nếu muốn đàn ông, chỉ cần tôi tiếng là được, cần gì phải tốn công như vậy?”

      Lời của Joy rất đả kích, chỉ cần Lạc Tư mở miệng giải thích, bảo đảm có thể đem hiểu lầm giải trừ. Nhưng mà Lạc Tư hoàn toàn muốn thay U Nhiễm giải thích, bởi vì vừa mới ra tay cứu nàng chuyện “Bà Tám” vô cùng rồi.

      U Nhiễm gì xoay người bỏ , Joy nâng mắt trừng Lạc Tư, ý tức mang vẻ đầy chỉ trích.

      Lạc Tư chỉ thoáng nhìn Joy, trong đầu vang lên câu ngắt quãng của U Nhiễm. Uyển Uyển ấy làm sao?

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 135

      Edit by Fijian


      nhắm mắt lại, cứ nhắc đến cái tên đó trong lòng vẫn đau đớn. Uyển Uyển, Uyển Uyển. Mỗi lần nhắc đến, vết thương trong lòng lại sâu hơn. Sau đó kiềm được, lại xát muối lên nơi vết thương chảy máu, xát đến đau xót.

      Tình luôn tra tấn con người đến khi chịu nổi nữa mới thôi.

      Đôi mắt Lạc Tư thẫn thờ, hỏi Joy: “Có rượu ?

      Joy nhìn Lạc Tư có vẻ bình thường: “Có, trong tủ lạnh”

      Lạc Tư nhanh vào bếp, hai chân thon dài chỉ cần vài bước đến tủ lạnh, mở cánh cửa lấy toàn bộ rượu bia trong đó ra.

      Này, cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại uống nhiều như thế?”– Joy theo sau , hai tay vòng trước ngực tựa vào cửa bếp, thong thả nhìn vào Lạc Tư.

      Khóe môi nhợt nhạt của Lạc Tư cười khổ: “Mình cũng rất muốn biết bản thân bị làm sao!” cũng muốn biết, bản thân lúc này nên vui vẻ sao bây giờ ngay cả cười cũng nổi.

      Bàn tay cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, đổ chất lỏng màu hổ phách vào ly tạo ra vầng sáng huyền bí, màu sắc đó lại khiến nhớ tới nàng.

      ràng là trả thù được ấy, mình nên vui phải sao. Mình chờ ngày này nhiều năm như vậy, nhưng mà..”- Hai mắt Lạc Tư nheo lại, trong đáy mắt là bối rối. Bưng chén rượu, uống cạn hơi: “Quên , uống ly cùng mình”

      Joy nhìn Lạc Tư rất lâu, mới cầm lấy ly rượu mà Lạc Tư rót sẵn nuốt vào, Lạc Tư mỉa mai hỏi: “Nghe cậu có bạn ?”

      Joy đổ ít rượu vào ly, rồi lại uống cạn hơi.

      “Chỉ có nửa năm mà thôi, nửa năm sau đó chịu nổi loại phụ nữ đó nữa”

      Lạc Tư cười nhạo: “Nửa năm? Cậu sao lại giao dịch với ta như vậy?”

      Bởi vì người ta có hắc xà chi tâm mình cần tìm, thể để rơi vào tay kẻ ngoài”– Đúng, chính là thế.

      Lạc Tư buông ly, nghiền ngẫm nhìn người bạn tốt nhiều năm: “Nếu chỉ vì nó, Joy, cậu đừng cậu có cách kiếm ra nó. Chúng ta đều cùng loại người, đôi khi còn dùng đến cách đê tiện. Cậu thế chẳng qua chỉ lừa gạt mình, tự dối gạt bản thân?”- Giống như trước đây, có thể tìm ra cách nhanh nhất có được miếng đất kia, nhưng lại đáp ứng điều kiện buồn cười của nàng, đồng ý kết hôn.

      “Thừa nhận Joy, hành động này chẳng qua là để làm nhiễu suy nghĩ của cậu”– Lạc Tư tỏ ra rất sành sỏi.

      Hai ngón tay Joy kẹp chặt ly, như muốn đem thủy tinh bóp nát thành từng mảnh. Lạc Tư đúng, chỉ cần muốn, ra lệnh cho vài người làm, đôi khi còn có cách. Nhưng sao lại đáp ứng đề nghị hoang đường của ta? Lãng phí nửa năm, cùng nàng ở chung nhà tồi tàn mà chơi đùa?

      muốn xem nữ nhân này dùng tình cảm của ta lừa gạt có năng lực thế nào? Phải là như vậy!

      “Joy, đừng làm cho ấn tượng chủ quan ban đầu của cậu ảnh hưởng đến phán đoán, đừng để tương lại phải hối hận”- Lời Lạc Tư cũng cạn, chuyện Joy và đó cũng thuộc quyền quản lý của .

      cũng có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, chính lúc này cũng rối bời, những suy nghĩ hỗn loạn quanh quẩn trong đầu. Nguyên nhân cũng vì người con mang tên Hách Liên Uyển Uyển.

      U Nhiễm lái xe núp trong quán cà phê, lúc bước vào nàng cẩn thận quan sát xung quanh lần nữa. Nhìn thấy xung quanh có Cameras hay đội chó săn mới đẩy cửa quán cà phê vào.

      vào trong, Uyển Uyển quả nhiên im lặng ngồi trong góc. Nàng ngày càng gầy, càng lúc trở nên tái nhợt.

      Đôi mắt U Nhiễm nhuốm đầy thương cảm.

      Uyển Uyển nhìn thấy dáng vẻ lén la lén lút của U Nhiễm, khỏi mỉm cười: “U Nhiễm, tới rồi sao. Mau ngồi , để tôi mang cho chút trà nóng”

      U Nhiễm để ý đến tách ra nóng bàn, thẳng tới, kéo tay Uyển Uyển: “Uyển Uyển, mặtcô làm sao thế?”

      Biết thể gạt được vì mặt nàng sưng lên rất . Uyển Uyển tháo kính xuống, gương mặt xinh đẹp lại sưng đỏ khiến người khác sợ hãi.

      U Nhiễm thương cảm , đôi mắt cũng đỏ hoe: “Là cha đánh sao?”

      “Tôi sao, quen rồi”- Cứ như vậy, Uyển Uyển an ủi U Nhiễm.

      Chính là như vậy, nàng cũng biết chuyện của Hách Liên Gia, chuyện đánh chửi diễn ra như cơm bữa. Hơn nữa, nàng tìm cha, xác định tham gia buổi hôn lễ buồn cười kia, ông ta càng thêm giận.

      Tốt, mày muốn chống lại đúng ? Tao hỏi mày câu nữa, mày có tham gia ? Nếu tham gia đừng trách người cha này nhẫn tâm, nhận đứa con như mày”

      Uyển Uyển cười nhạt: “Ông từ khi nào coi tôi là con ông? Ngoại trừ Doanh Doanh, ông còn người con nào khác sao?”

      “Mày!”– Giống như bị đâm vào chỗ đau, sắc mặt Hách Liên Thành tái mét, đập bàn, tay vung lên tát mạnh vào mặt Uyển Uyển.

      Trong miệng mùi máu tanh tràn đến, Uyển Uyển nhàn nhạt cười: “Bị tôi đúng rồi, có phải ?”

      Hách Liên Thành lại nâng tay lên, nhưng lời Uyển Uyển vừa vang lên, cánh tay dừng lại giữa trung. Qua lâu, ông nghiêm khắc : “Tao cho mày, Lạc Tư là chồng của Doanh Doanh, mày tuyệt đối thể trở thành chướng ngại giữa hai người! Dù hận tao cũng được, oán tao cũng được, tao được đối kẻ như mày mà phá hết mọi thứ!”

      Nàng lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt: “Ông yên tâm, tôi làm cản trợ việc của mấy người”- Nàng chưa bao giờ là của Lạc Tư.

      “Uyển Uyển, Uyển Uyển”

      Giọng gần sát bên, kéo Uyển Uyển ra khỏi suy nghĩ. Đối diện là gương mặt thân thiết của U Nhiễm, Nàng nhanh chúng dẹp bỏ bi ai, lấy văn kiện đặt đến trước mặt U Nhiễm.

      U Nhiễm khó hiểu: “Đây là gì?”

      “Đây là số tài sản luật sư giúp tôi sắp xếp, nếu…”- Uyển Uyển cười . “Nếu tôi có xảy ra chuyện gì đó, xin hãy giúp tôi tìm luật sư này để tiến hành”

      Đây là di thư? U Nhiễm như chạm vào khoai lang nóng, bàn tay rụt lại.

      “Uyển Uyển, được. Tôi tuyệt đối để bỏ sinh đứa trẻ, dù đối với Lạc Tư còn hy vọng, nhưng cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa”

      Uyển Uyển lắc đầu, giọng nhàng: “U U, tôi và giống nhau. Chúng ta đều đánh cược. Thứ cược là tình , thứ tôi cược là sinh mạng của bản thân. Nhưng tôi quá mệt rồi , con đường kế tiếp tôi muốn mình bước

      136

      Dưới màn đêm, người đàn ông nhìn về phía tòa lâu cao đối diện, ánh đèn lúc sáng tối, dáng người tuấn nghiêm nghị cao ngạo, bờ môi băng lãnh, toàn thân phát ra khí chất lạnh, như muốn khiến cho mọi người tránh xa hàng trăm dặm.

      Ngón tay của kẹp lấy điếu thuốc, khói trắng bay lên, từng hạt bụi rơi xuống đôi giày da màu đen tạo thành vết bẩn, mà lại hề cảm thấy.

      Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng ồn, phá vỡ yên tĩnh.

      “Tiểu thư! Tiểu thư thể vào “

      Cửa văn phòng đóng bị mở tung, thư ký ngăn lại được.

      “Tổng tài, xin lỗi ngài, tiểu thư này…”

      để thư ký xong, U Nhiễm cao giọng : “Lạc Tư, tôi có chuyện muốn với —là, có liên quan đến Uyển Uyển”

      Nghe thấy hai chữ Uyển Uyển, người đàn ông cả tiếng qua cứ đứng yên mới từ từ xoay người lại. Lạc Tư quan sát U Nhiễm, sau đó mới nhìn tới đôi giày da dính đầy khói bụi của mình.

      dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn, sau đó tao nhã ngồi xuống chiếc ghế da cao cấp. Mỗi cử chỉ đều toát lên cao quý, và tao nhã khiến U Nhiễm cảm giác người đàn ông này quan tâm Uyển Uyển. Trong chớp mắt, nàng bắt đầu hoài nghi, hành động hôm nay liệu có giúp được người con muốn sống kia.

      lát sau, Lạc Tư mở miệng: “ đến tìm tôi có chuyện gì?”

      “Tôi vừa mới là vì chuyện của Uyển Uyển”

      Nghe vậy chỉ khẽ nhướng bên mắt: “Tôi còn nhớ, hôm đó đối với tôi rất hận, thậm chí tôi có tư cách biết”

      U Nhiễm chán nản, tình huống trước mắt cho phép nàng tức giận, dù sao Uyển Uyển quan trọng hơn.

      Nếu lúc sống còn muốn gặp Uyển Uyển, tôi khuyên đừng dùng thái độ này chuyện với tôi”- Lúc này nàng thể để người khác ăn hiếp Uyển Uyển

      Lạc Tư vẻ mặt buồn bã, đôi mắt đeo kính áp tròng đen nheo lại: “ vậy, là có ý gì?”

      Nhìn thái độ Lạc Tư thảy đổi, U Nhiễm thở nhõm, ít nhất, phải quan tâm Uyển Uyển. lên trước, đem văn kiện ném lên bàn của Lạc Tư.

      “Là Uyển Uyển đưa cho tôi, là ấy tự tay đưa. Tuy tôi biết chuyện tình cảm của người khác nên nhúng tay vào. Nhưng Uyển Uyển là người bạn tốt, tôi thể để ấy chết ở nơi mà ai biết. A!! Đau!”

      Chưa để U Nhiễm xong, trước mắt xuất bóng đen, nhanh đến mức khiến người khác kịp phản ứng. Chỉ nửa giây, cơ thể nàng bị nhấc lên hề thương hoa tiếc ngọc, cánh tay to lớn bóp chặt vai, như muốn bóp nát xương của nàng”

      vừa gì? lại lần nữa”- Trước mắt là gương mặt dự tợn

      Nén đau, U Nhiễm : “Uyển Uyển bị bệnh tim rất nặng, ấy chờ diễn xong phẫu thuật, ngay cả quỷ y Ngải Đức cùng bác sĩ Doãn Tát Nhĩ bạn của Joy đều tham gia. Nhưng ngờ, Uyển Uyển lại mang thai, muốn sinh đứa trẻ. Nhưng với cơ thể của ấy, dù có sinh đứa trẻ ra, ấy cũng…”- Câu kế tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, thể ra những lời tiếp theo.

      Dần dần, Lạc Tư thả lỏng tay, lui về sau. Mái tóc trán bị thổi che khuất đôi mắt u của . bệnh tim bẩm sinh!.

      Ra là thế, chưa từng thấy nàng cười to hay khóc lớn, trách được, nàng luôn gầy dáng vẻ nhu nhược. trách được, chút sợ hãi nho cũng khiến mặt nàng tái nhợt.

      ra chỉ dọa nàng mà còn ảnh hưởng đến tính mạng nàng! Huống chi mang thai?

      “Uyển Uyển , tin ai cả, sau này lại bị ấy lừa gạt tiếp cận , niềm tin của mất . ấy muốn lúc già , cơ khổ nơi nương tựa, ngay cả người thân nương tựa bên cạnh cũng có ai. ấy , ấy muốn giữ đứa trẻ. khi tính mạng này thể kéo dài cũng muốn giữ lại đứa trẻ để ở cùng cho đến cuối cuộc đời!”

      Lạc Tư cười nhạo: “Quả nhiên là lời do ấy . ích kỷ, bướng bỉnh đến đáng sợ. Tính mạng của mình làm sao biết thể kéo dài? ấy là bác sĩ, là ông trời sao?”

      U Nhiễm vừa tính thanh minh, thứ lóe lên đập vào mắt nàng, là lệ sao?

      Nàng rung mình, lời muốn ra đều thu về.

      Lạc Tư cười: “ với ấy, nếu ấy chết, đứa con đó tôi cần, ấy thể ở bên tôi đến già như vậy cũng cần quyết định thay tôi”

      Nàng hiểu ý Lạc Tư, nếu Uyển Uyển sống, nửa đời còn lại cũng chỉ là cái xác hồn. Đứa trẻ này, thể ràng buộc , thể là chỗ dựa cho .

      Nhưng mà…

      “Xin lỗi, những lời này tôi thể giúp chuyển cho ấy..”

      Lạc Tư quắc mắt: “Vì sao?”

      “Bởi vì tôi thể tìm ra ấy, đây chính là nguyên nhân tôi đến đây. Lạc Tư, nếu còn ấy, dù cũng là thích. Nhưng mà, tôi cầu xin hãy tìm ấy. Có lẽ là cơ hội cuối cùng, xin đừng để ấy ra mình. Uyển Uyển rất đáng thương”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 137

      Edit By Fijian


      Lạc Tư: Lúc bức thư này đến tay , chắc em cũng đến thích hợp. Đừng hỏi em làm sao, cũng đừng tìm em. Bởi vì nơi em ở có thể từ xa nhìn thấy , cũng từ xa cầu nguyện giúp . Cùng với bức thư này là toàn bộ bất động sản, tiền đầu tư. Tuy em biết coi nó ra gì, cũng biết nó đối với chẳng đáng bao nhiêu, nhưng em hy vọng mọi thứ của em đều được em cho người em nhất bảo quản nó.

      .

      Từ khi em biết còn tin em nữa, em cũng còn với từ này. Nhớ năm xưa, tình cảm lúc trẻ tất cả đều là quá khứ, em cũng cần với , bởi vì tình của em chưa từng thay đổi, cũng chưa từng nhạt phai. Tình ngắn, nhưng để quên lâu. NHưng em tin rằng, hạnh phúc, nhất định người con đến với , nhất định người con so với em càng đáng để quý trọng.

      A, phải rồi, quên với . Lạc Tư, em chuẩn bị món quà cho , nó rất đẹo, em tin rằng, thích, có đúng ?

      Rầm.

      Sắc mặt Lạc Tư hề thay đổi, tay cầm phong thư đặt mạnh xuống bàn. Lúc nãy U Nhiễm trước khi gì?

      Di thư?

      Hừ, người con này tự cho là mình đúng, muốn dọn đường sẵn cho , ngay cả di thư cũng chuẩn bị sẵn, còn cái gọi là “quà”!

      Đáng chết, đương nhiên biết món quà đó là con của hai người, nhưng là sao thích? Làm sao quan tâm?

      Điều duy nhất quan tâm lúc này chính là người con kia dối , che giấu bệnh tình với nhiều năm như vậy! Đột nhiên, ánh mắt Lạc Tư nhìn về sấp văn kiện, duối tay lấy tờ ghi chú màu hồng ra—

      khi em chết cũng là lúc hạnh phúc nhất.

      đừng hát khúc bi thương

      Mộ phần của em cần cây tường vy.

      cần cây bách thụ giữ ấm.

      Chỉ cần nguyện ý mãi mãi nhớ em.

      Nếu quên em.

      Em ở nơi đó lòng hoang mang.

      Ánh mặt trời mọc lên, phá tan nỗi buồn.

      Có lẽ chỉ mình em nhớ cũng có thể quên

      Nhìn tới đó, giận!! rất giận! Nàng cuối cùng còn muốn áy náy, đau lòng đến mức nào mới bỏ qua!? Nàng dùng cách này rời bỏ , khiến thôi nàng. Nhưng có nghĩ tới, lúc biết chân tướng mọi việc áy náy hối hận đến chết ?

      xé nát tờ ghi chú, có thể coi như chưa từng nhìn thấy, nhưng lòng của vì nàng mà vỡ nát? Cho dù có thêu may chắp vá lại cũng có khả năng trở về như ban đầu. Trái tim của khoét lỗ lớn nếu có nàng bên cạnh, nhìn thấy nàng khỏe mạnh, thấy nàng tồn tại bên .

      “Hách Liên, đáng chết!”

      Đêm xuống, nhắm mắt lại, ngăn cản được luồng chất lỏng cuồn cuộn rơi xuống. Bao lâu rồi khóc. Lần thứ nhất khóc là khi nào? nhớ, chỉ nhớ cảm giác đau đớn đến hít thở thông này có lẽ chỉ có người con đó mới khiến cảm nhận được.

      Lạc Tư hít sâu, nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu, gặp nguy cũng loạn chính là Lạc Tư. U Nhiễm đúng, việc cấp bách lúc này là tìm Hách Liên, phải đánh vào mông nàng trận, muốn bóp nát cái suy nghĩ ngây thơ của nàng “Vì mà làm”. Trước hết phải tìm ra nàng

      Lấy di động ra, ngón tay thon dài ấn dãy số liên tục: “Vincent, tôi muốn cậu dừng mọi chuyện làm ngay, giúp tôi tìm cho ra Hách Liên Uyển Uyển”

      Nghe giọng Lạc Tư, Vincent có chút hoảng hốt hoàn toàn biết gì, sau đó cẩn trọng : “Boss, boss.. ngài lần trước trả thù, lần này có thể cho qua cho Hách Liên tiểu thư ?”

      Vincent nghĩ muốn trả thù? Đúng vậy, ngay từ khi Hách Liên và ở chung, chưa từng đối xử tốt với nàng, chỉ có làm tổn thương.

      “Vincent, cậu chỉ cần giúp tôi tìm ấy”- Hít sâu, giọng mềm mỏng hơn.

      “Vâng, tôi biết Boss”- bất luận thế nào, cũng chống lại lệnh ông chủ.

      Lúc Vincent tính cúp máy, giọng khàn khàn mệt mỏi từ đầu dây kia truyền tới—

      “Tôi ấy, Vincent”

      Vincnet giật mình, bên tai truyền đến tiếng đô đô mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Lúc trước, Lạc Tư cảm thấy thế giới này tìm người rất dễ. NHưng tính sai rồi, muốn tìm người con cố ý chạy trốn còn khó hơn so với lên trời.

      Thời gian trôi qua gần nửa tháng, vẫn có tin tức. Bất đắc dĩ, Lạc Tư đành phải tìm tới chuyên gia – Tập đoàn “Hoàng”

      Nếu và Joy là hai kẻ tồn tại dưới ánh mặt trời, Hoàng tập đoàn lại có thế lực lớn dần trong bóng đêm. Ông “Hoàng” rất bí , bất luận là súng, tài chính, đổ cổ, đấu giá, chỉ có giá trị .

      Tập đoàn “Hoàng”- giống như chiếc lưới vô hình, internet đầy rẫy, đem toàn bộ thế giới chính trị và kinh tế, bất luận là hắc đạo hay bạch đạo đều kính trọng nhưng ai tiếp cận được, thậm chí còn dựa vào nó mà sinh tồn. Thần bí hơn nữa, là người lãnh đạo tập đoàn “Hoàng” là thiếu niên.

      Nhờ có tập đoàn nhúng tay vào, ngày thứ năm, bàn Lạc Tư có hành trung gần đây của Uyển Uyển. Lạc Tư vừa coi xong tư liệu liền cầm lấy di động và áo khoác bỏ ra ra ngoài, Vincent thình lình cản lại.

      Lạc Tư nhíu mày, ngoái đầu nhìn người ở bên cạnh mình nhiều năm.

      Vincent nghiêm túc hướng Lạc Tư gật đầu: “Boss, nhất định phải mang được Hách Liên Uyển Uyển”- Vì tiểu thư Hách Liên cũng vì hạnh phúc của Boss.

      Ánh mắt của Boss trở nên hòa nhã, thần sắc ung dung bình thản như đá: “Được, nhất định làm được”

      138

      Lúc biết mình mang thai, bác sĩ từng dặn nàng. Trái tim nàng còn mỏng hơn cả thủy tinh, chỉ cần chú ý vỡ thành mảnh . Lúc ấy, nàng chỉ cười, nó làm sao yếu ớt như thế. Nhưng trong lòng, nàng vẫn nhớ kỹ lời bác sĩ.

      Nàng hy vọng Lạc Tư đối với nàng hết hy vọng, như vậy khi bỏ , với tính cách kiêu ngạo của phái người tìm nàng. Lúc trước, nàng đoán được bị lừa dối mà thoải mái tức giận, đây là cơ hội tốt bỏ , đành phải biết thời thế thừa nhận việc mình làm.

      Nhưng, nàng lại ngờ được, cách thức giận dữ của suýt lấy nửa cái mạng của nàng.

      Đêm đó, bỏ lại mình nàng chật vật, cùng Vincent bỏ , nàng vội vàng gọi cho bác sĩ tư. Bác sĩ này là bạn thân của chú Lê, chuyện của nàng cũng có biết chút ít. Lúc nhìn thấy nàng thở dốc, vốn định quở trách nhưng cuối cùng đành nghẹn lại nuốt về.

      Sau khi thủ tục chuyển viện được xử lý xong, bác sĩ cho nàng ít thuốc an thần, trong lúc ngủ, nàng mơ thấy mình ở trong máy rời khỏi thành phố.

      nay, nàng dưỡng bệnh tại bệnh viện nhỏở thị trấn của Mỹ tên là Hope, tuy có trang thiết bị tốt, nhưng khung cảnh lại phù hợp với việc dưỡng bệnh. Huống chi, lúc trước nàng bỏ ra số tiền lớn thuê bác sĩ phụ sản tốt nhất nước mỹ, cùng với lại bác sĩ chuyên bệnh tim. Nàng làm tất cả vì muốn đứa trẻ sinh ra an toàn.

      Mới sáng sớm, ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua bức màn, ngừng nhảy nhót trong phòng, giống như rất vui vẻ.

      chiếc giường lớn giữa phòng, nàng công chúa xinh đẹp ngủ. Nàng trầm tĩnh mà xinh đẹp, da thịt trắng như trứng nõn, hai mắt khép chặt, hơi thở đều đều.

      Vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến tim người khác đập nhanh, chỉ có điểm hoàn mỹ đó là sắc mặt quá nhợt nhạt, nhìn lướt qua cảm thấy yếu ớt, lúc này lại nặng nề ngủ.

      Lúc này cửa bị đẩy vào rất “chi nha” tiếng, đến mức phải nghe kỹ lắm mới có thể nhận ra cửa phòng bị mở ra.

      Theo sau đó, là bóng người xuất , người đó rón ra rón rén tới bên giường, cẩn thận như sợ mình gây ra tiếng khiến nàng bừng tỉnh.

      Nhưng khéo, người đó vừa đến gần, mỹ nhân ngủ say giật mình, đôi lông mi dài như cánh bướm cũng run lên, sau đó, đôi mắt màu đen mông lung mở ra.

      “Chị tiểu Vy, chào buổi sáng”- Uyển Uyển nhìn thấy người bên giường, cũng kinh ngạc, mà cười nhìn đối phương, giọng dịu dàng tựa con mèo lười biếng.

      Dương Nhược Vy bĩu môi: “Em sao lại ngủ nông như thế, chị ràng gây ra tiếng động mà em vẫn tỉnh dậy?”

      Mỗi lần đều thế, chỉ cần nàng chuyển động, bất luận Uyển Uyển ngủ bao lâu cũng tỉnh dậy. Dương Nhược Vy ngoài miệng thế, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác an toàn.. Mỗi lần chỉ cần gió thổi , Uyển Uyển dều thức giấc.

      Uyển Uyển chuyển người, Dương Nhược Vy lập tức theo thói quen đỡ lấy Uyển Uyển, kéo lấy gối đầu đỡ sau lưng Uyển Uyển.

      Sau khi đỡ Uyển Uyển dậy, Dương Nhược Vy đến bên cửa sổ, vén màn qua. Ánh sáng buổi sớm chói mắt, Dương Nhược Vy dùng tay che ánh mặt trời lại, sau đó mới từ từ quen được, quay đầu lại.

      Lúc quay lại, thấy Uyển Uyển ngã ngửa đầu, nhắm mắt, khóe miệng cong lên thành nụ cười thỏa mãn. Giống như khoảnh khắc này là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời nàng.

      Dương Nhược Vy lắc đầu, lấy từ tủ đầu giường đưa hai viên thuốc cho Uyển Uyển cùng với ly nước.

      “Uyển Uyển, chị trước giờ vẫn muốn hỏi em, vì sao mỗi lần vén màn lên em đều cười?”

      Uyển Uyển uống thuốc xong, đem ly nước trả cho Dương Nhược Vy, lúc nghe Nhược Vy hỏi, Uyển Uyển chậm rãi mỉm cười.

      Nàng thành đáp: “Bởi vì mỗi sáng thức dậy, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu người, em biết mình vẫn còn sống. Điều này đối với em là hạnh phúc”

      Nghe Uyển Uyển vậy Dương Nhược Vy có chút giận, giọng thiếu bình tĩnh: “Cái gì mà còn sống? Chị phải , bệnh nhân dưới tay chị chưa từng lên trời ai cả, chí cho em biết Hách Liên, đừng có phá vỡ danh tiếng của chị. cho phép của chị, em được suy nghĩ miên man!”

      Uyển Uyển biết mình lại khiến Nhược Vy đau lòng, tuy rằng tiếp xúc chưa lâu, nhưng hai bên đều coi là chị em, mỗi lần nghe Uyển Uyển những lời như thế, Nhược Vy đều giận.

      Uyển Uyển mỉm cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền, làm nũng kéo tay Nhược Vy: “Được, xin lỗi chị Nhược Vy mà, em sai rồi!”

      Uyển Uyển dùng ánh mắt vô tội nhìn, cơn giận của Dương Nhược Vy cũng biến mất, Nhược Vy thở dài : “Ai, em a, đến cuối cùng vẫn khiến người khác an tâm, tâm tư lại dễ đoán. biết, người đàn ông kia sao bỏ em”

      Đột nhiên ý thức bản thân điều nên, Dương Nhược Vy im lặng. Nhược Vy hoảng sợ nhìn, thấy mặt Uyển Uyển, ánh mặt trời quá chói, chiếu lên người nàng tạo nên bóng dài, đôi mắt màu đen của Uyển Uyển sáng rực, bên môi mỉm cười, dường như hề để ý đến điều Dương Nhược Vy vừa .

      Nhưng quan tâm sao?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 139

      Edit By Fijian


      Lạc Tư thông qua các mối quan hệ cùng với những cách tìm người, dù là truyền thông hay thám tử tư, ngay cả thủ đoạn tồi tệ nhất, phái người lật mỗi ngóc ngách thành phố ra.

      luôn hỏi, ai nhiều hơn? Ngay cả đến mạng sống cũng khó giữ, nàng lại vì mà cắn răng chịu đựng. Thậm chí, từ bỏ cả tính mạng, muốn để lại người cho nương tựa vào lúc cuối đời.

      Cứ mỗi lần nghĩ tới, hơi thở của lại trở nên khó khăn người bình thường thể hiểu. Bao nhiêu lần, trong bóng tối tự gặm nhấm tĩnh mịch cũng nhớ nhung. Chỉ cần nghĩ tới gặp được nàng, ngay cả thở cũng đau nhưng lại hạnh phúc.

      Nhưng có nàng, ngay cả đau, cũng có cảm giác.

      Xuống may bay, Lạc Tư lập tức đến địa điểm mà tập đoàn “Hoàng cung cấp cho . Có người ở nơi này nhìn thấy Phương Đông xinh đẹp, dù tin tức này đúng hay , Lạc Tư cũng muốn đích thân xác định. Tuy rằng, trước đó, từng chạy rất nhiều nơi nhưng vẫn từ bỏ.

      Đột nhiên, cách đó xa, tiếng bước chân nhàng vang lên, trong khung cảnh yên tĩnh của căn biệt thự cao cấp này tiếng bước chân rất . Lạc Tư vội vàng núp mình sau cái cây.

      Tiếng bước chân từ xa tới, người đó mặc đồ rất đơn giản bộ đầm trắng, mái tóc đen búi cao. Chưa đến 40 tuổi, nhìn qua khiến người khác cảm giác còn trẻ.

      Nhìn dáng vẻ, có lẽ nàng vừa đến siêu thị mua đồ, trong tay vẫn còn cầm gói đồ to có đề tên cửa hàng.

      Bóng người con dần dần biết mất, Lạc Tư từ sau cây bước ra, nhìn về phía bóng người mất hút, trong đôi mắt lên gì đó. Tuy chưa bao giờ gặp qua người con đó, nhưng vừa liếc mắt nhận ra đó là bác sĩ Dương mà trong tài liệu đề cập đến. là bác sĩ chăm sóc Uyển Uyển.

      Dương Nhược Vi dừng lại ở khoảng sân, lấy chìa khóa trong túi mở cửa vào. Cách đó xa, chiếc xe cao cấp màu đen chờ tới, cửa sổ hạ xuống để lộ ra gương mặt tuấn, lông mày rậm, đôi mắt như chim ưng chăm chú nhìn về phía xa.

      Nơi này là ở ngoại thành, chung quanh có nhiều nhà cửa, xe cộ cũng ít. Xung quanh yên tĩnh, bốn phía đều là cây cỏ được trồng khiến tâm tình người ta sảng khoái, vui vẻ trước màu xanh của thực vật, chỗ này khiến người ta rất khó cảm nhận được ồn ào nơi đô thị.

      Nếu theo những gì tư liệu thu nhập, vị bác sĩ kia xuất ở nơi này, chắc chắn Uyển Uyển cũng ở trong căn biệt thự kia. càng đến gần với , tâm lại càng hoảng. biết vì sao, ở trước mặt, lại chùn bước, ngay cả dũng khí vén màn lên cũng có.

      Nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, Lạc Tư bước xuống xe, được vài bước lại đứng lại nhìn cánh cửa Châu Âu phía có hoa rất đẹp..

      Ngón tay chậm rãi đưa lên, từng khớp xương lộ ra ràng, bất thình lình cánh cửa mở ra, nhìn người trước mặt, việc đầu tiên là sửng sốt, hai mắt nàng mở to, dám tin nhìn Lạc Tư, sau đó lại từ từ chuyển sang bất an.

      sao lại tìm tới đây?”

      Đối phương quả nhiên biết là ai.

      Hai mắt Lạc Tư nhìn chằm chằm bác sĩ Dương, im lặng trong chốc lát, mới mở miệng: “Uyển Uyển ở trong đó phải ?”

      Thấy vẻ mặt bác sĩ Dương thay đổi, có thể khẳng định Uyển Uyển ở đây. lâu sau, Dương Nhược Vi cũng biết giờ mà dối tệ, đành thả lỏng người.

      “Phải, Uyển Uyển ở đây. Nhưng chắc chắn muốn gặp ấy sao?”

      Nheo đôi mắt đen lại, giọng trở nên nguy hiểm: có ý gì?”

      Bác sĩ Dương ngẩng đầu, mặt giận dữ: “Vì sao lúc này lại tới gặp ấy!? Nếu còn chút lương tâm, đừng để ấy nhìn thấy . Dù gặp sao, ngoại trừ gây tổn thương còn mang lại cho ấy được gì? Uyển Uyển lúc này sống bằng chết, nỗi đau đớn khiến ấy chịu nổi, có hiểu ?”

      Nàng vẫn nhớ, ngày đó, nhận điện thoại của Uyển Uyển vào ban đêm chạy tới biệt thự. giường lớn hỗn loạn, trong khí mang đậm mùi hoan ái, Uyển Uyển như người chết rồi nằm ngửa giường, nhìn thấy như vậy nàng bị dọa đến sợ, vội vàng chạy tới dò xét hơi thở mới biết Uyển Uyển bất tỉnh.

      Cũng nhờ Uyển Uyển có ý chí muốn bảo vệ đứa trẻ và bản thân mới qua được. Dương Nhược Vi cũng cảm thấy kỳ tích, nàng muốn Uyển Uyển tiếp tục sống, nên muốn Uyển Uyển gặp người đàn ông này. Người đàn ông này tới đây chỉ khiến Uyển Uyển vừa bình tĩnh lại trở nên hồ đồ.

      Sống bằng chết? đột nhiên muốn cười. Đúng vậy, bốn chữ này có thể hình dung cuộc sống hơn tháng qua của , cũng công bằng.

      Trong lòng lo lắng, áy náy, cùng tiếc nuối tình cảm kịp ra, nơi sâu nhất của trái tim lại quặn thắt, có lẽ ngoại trừ người con nhắn kia ai có thể hiểu được.

      muốn gặp nàng. Muốn hỏi nàng, vì sao muốn hạnh phúc lại dùng cách này bỏ thấy bóng dáng. gương mặt tuấn mỹ vẻ lên nụ cười chua xót.

      cười : “ đúng, tôi có lương tâm. Cho dù tất cả mọi người ở trước mặt tôi chết , tôi cũng quan tâm. NHưng mà – chỉ có ấy, dù còn sống hay chết cũng khiến tôi rất đau lòng”

      140

      Bác sĩ Dương bị những lời làm chấn động

      “Xin , xin hãy để tôi gặp ấy”

      người đàn ông cao ngạo bao giờ biết cúi đầu lại dùng ngữ khí cầu xin chuyện với nàng.

      Nhìn người đàn ông này đến hoa cả mắt, nàng lui lại bước, thiện ý : “Được, vào , nhưng Uyển Uyển vừa uống thuốc xong, đừng có lên tiếng tránh làm ồn. Xúc động mạnh quá tốt cho ấy”

      khẽ nhíu mày, gật gật đầu.

      Hai người thả bước qua hành lang xây theo kiểu xưa có thể nhìn thấy mọi nơi, xung quanh là ao sen vòi phun nước, đá cụi hai bên, hoa nở rực rỡ đủ màu sắc, hơn nữa còn có màu tím của Lavender rất nhiều. Lối dẫn đến căn phòng, căn phòng ở độc lập giữa khung cảnh.

      Càng đến gần, tim của đập ngày càng hỗn loạn.

      Dương Nhược Vi đặt tay lên môi, cánh cáo được lên tiếng. phối hợp im lặng đứng cạnh cửa, nhìn Dương Nhược Vi đẩy cửa vào.

      “A? Sao em vẫn chưa ngủ? Chẳng lẽ muốn chị đánh em đến ngất sao?”- Bác sĩ Dương giống như giáo nghiêm khắc quở trách đứa trẻ, nhưng bên trong lại chứa quan tâm

      Người con dựa giường chậm rãi quay đầu lại, ánh nắng mặt trời chiếu lên tóc nàng khiến cho nó ngả vàng, áo trắng phủ cơ thể tựa như thiên sứ du ngoạn xuống thế gian, nàng chuẩn bị quay về thiên đường của nàng.

      Nghe giọng bác sĩ, nàng mỉm cười yếu ớt, giọng nhàng khiến người khác nghe , cũng có chút làm nũng: “Nhưng em chỉ muốn ngồi lát, thời tiết hôm nay rất tốt”

      Cầm lấy cuốn sách đặt đầu gối Uyển Uyển, bác sĩ Dương lắc đầu, ràng với nàng: “Em phải nghỉ ngơi nhiều, nếu nghỉ ngơi đủ, đứa trẻ với em chỉ cần gió thổi qua cũng ngã”

      Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “ đâu! Em tin, đứa trẻ này khỏe mạnh giống cha nó. Cha nó cũng bệnh, à đúng rồi, bị bệnh về tiêu hóa”

      Nghe Uyển Uyển , người đàn ông giấu mình sau cửa khẽ cứng đờ. Nàng sao lại có thể dùng giọng hạnh phúc như thế khi nhắc đến ? Chẳng lẽ nàng quên làm tổn thương nàng sao? Hách Liên, em chỉ bướng bỉnh mà còn ngốc nữa.

      được, cho dù đứa trẻ giống ông nội em cũng phải ngủ ”- Bên trong cánh cửa lại vang lến tiếng của Dương Nhược Vi

      “Nhưng, em muốn ngủ. Em sợ ngủ rồi thể tỉnh lại..”– Ánh mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, đau xót .

      Bác sĩ Dương cứng đờ người, đôi mắt nhói đau: “Ngốc, chị ở đây. Nếu đến lúc ăn cơm em tỉnh, chị đánh cho em tỉnh dậy”

      “Chị Nhược Vi, trả lại cho em”

      Dương Nhược Vi chống nạnh trừng mắt giận: “cái gì. em ngốc còn thừa nhận. Cùng người đàn ông giàu có nhất thế giới này ly hôn, lấy nửa tài sản của lại chỉ cầm cuốn sách. Sách này, nhìn xem, ngay cả ảnh chụp chính thức cũng có, tất cả đều là ảnh cắt từ tạp chí, việc gì phải coi nó như báu vật, mỗi ngày coi coi lại đến chục lần”- Giọng Dương Nhược Vi rất lớn, chính là cố ý cho người đàn ông bên ngoài nghe được.

      “Nhưng em chỉ có thứ này”– Lúc nhớ , nàng chỉ có thứ này để an ủi.

      Nàng hạ mắt xuống, đôi mắt chua xót buồn bã: “ biết, còn có thể gặp ấy ..’

      “Đương nhiên có thể, người đàn ông đó đứng ngoài cửa kìa” Dương Nhược Vi tính thế nhưng kiềm lại, , chỉ sợ dọa Uyển Uyển.

      Uyển Uyển lắc đầu, than : “Không đâu, bọn em bỏ qua cơ hội, chỉ còn lại hiểu lầm. Rất nhiều vấn đề nối tiếp giữa bọn em, cho dù cố gắng cũng mất . Có lẽ lúc này, ấy ở cùng Doanh Doanh”– Hốc mắt ửng đỏ, khóe mạng cong lên nở nụ cười nhạt, nhưng chỉ khiến người khác thêm xót xa. Ánh dướng quang cũng chiếu sáng mạnh hơn nhưng cũng khiến nàng ấm hơn.

      “Lúc nhớ lại, khoảng thời em và ấy ở với nhau cũng rất ngắn.. Năm ấy em mười sáu tuổi, ấy là mối tình đầu. Lúc đó ấy lạnh lùng, cũng thiếu niềm tin với mọi người như thế. Hạnh phúc, vui vẻ, em bao giờ có được. biết, là ấy tàn nhẫn với em hay ông trời tàn nhẫn, đến phút cuối cùng, mọi hồi ức đều là đau khổ”

      Người đàn ông đứng bên cửa vẫn lên tiếng, có lẽ bị khiếp sợ , cũng có thể rất áy náy, ngón tay thon dài của bóp chặt ở khung cửa, năm đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng toát.

      Đó là Uyển Uyển. Chỉ qua mấy tháng, ngoại trừ phủ tấm chăn có thể thấy bụng nàng gồ lên, nàng mỗi lúc gầy gò, gương mặt xinh đẹp cũng vì bệnh mà tái nhợt, môi tái .

      Nhìn thấy nàng như vậy, lòng rất đau. Giống như có vô số bàn tay bóp chặt nơi tim của . Trái tim nhảy lên như người chết, giống như lâm vào cơn ác mộng sâu vô tận, thể thở, thể cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.

      Đúng vậy, thẳng ra là để cho chết , cam nguyện đau lòng mà chết, cũng muốn nhìn nàng suy kiệt như thế, tưởng chừng có thể biến mất trước mắt .

      Lúc này cơ thể như phải của mình, từng bước từng bước, đến cạnh nàng. Hai mắt mở to muốn nhìn cho , nhưng luôn bị màng nước trước mặt che mất.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 141 + 142




      chứng kiến kinh ngạc của nàng, nàng cảm thấy khó xử.

      Hình ảnh như vậy liền dừng tại chỗ, cả hai bọn họ đều ngắm nhìn lẫn nhau lâu. Lúc còn chưa duỗi tay ra, nàng chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay về phía nàng. Cầm bàn tay bé lạnh lẽo của nàng, mặt tỏa ra hạnh phúc.

      Rốt cuộc động đậy, xương ngón tay cũng bắt đầu đau nhứt, bị nàng đâm, ra kiên cường như cũng có lúc đau như vậy, như đầy châm rơi trúng, như nhiễm phải máu độc, cả người trở nên thống khổ.

      sao” nàng nghẹn ngào, hai hàng nước từ trong viền mắt bất chợt chảy xuống, chỉ dòng chất lỏng trong suốt, lại giống như là tảng đá đè nặng trong lòng .

      Nhanh chóng gật đầu : “Là . Xin lỗi, đến trễ “

      Gặp nàng trễ như vậy khiến trận đau khổ, nhưng ai biết.

      Đồ ngốc này.

      Rất nhanh sau đó, nàng cười.

      Nụ cười rực rỡ nhiễm bẩn, thuần khiết trong sáng, vẫn là nụ cười nhất năm nàng mười sáu tuổi.

      , đây là mơ. Trong thực, ấy cười như vậy với mình, cũng cho mình khóc. Chỉ có trong mơ, ấy mới có thể dịu dàng nhìn vào mình như vậy.”

      Nghe lời của nàng, thể trả lời, như thể mất ngôn ngữ, trong đáy mắt trở nên nghẹn ngào.

      “Đồ ngốc, , phải trong mơ.” Đem mặt vùi vai của nàng, mạnh mẽ ôm lấy, bao giờ muốn tách ra.

      bả vai thấm đầy nước mắt, nàng lại cười.

      Người đàn ông ngốc này, khóc cái gì.

      Mặc dù là trong mơ, nhưng nước mắt vẫn nóng rực, vẫn như cũ làm nàng ấm áp như vậy.

      Đôi tay bé khẽ lau nước mắt khuôn mặt , chậm rãi nhìn vào con ngươi đen kia.

      trở nên gầy , ánh mắt vẫn trong suốt, vẫn là vĩnh viễn xinh đẹp rực rỡ nhất.

      cần đeo kính sát tròng, em muốn nhìn thấy đôi mắt màu tím của , rất muốn, vô cùng muốn.”

      Nghe vậy, cảm thấy nao nao, thuần thục đem kính sát tròng màu đen gỡ bỏ, lộ ra cặp máu màu tím hiếm lạ quý báu.

      Nàng nghiêm túc mà lại tham lam nhìn vào, giống như muốn đưa bọn họ khắc sâu trong trí nhớ.

      Nhưng, nàng còn có thể nhìn vào ánh mắt này bao lâu? xa vời.

      Vừa mới nhìn thấy, rồi lại muốn bắt đầu tính toán ngày phải chia ly.

      mặc cho nàng ngừng vuốt ve, cảm thụ con người bên nàng.

      tốt, còn có thể sống mà nhìn thấy . Lạc Tư, em rất nhớ , mỗi ngày mỗi phút, giây. ở đây, cảm tạ ông trời, đây là lễ vật tốt nhất em nhận được.” Nàng tựa như bé cười thỏa mãn, chỉ có ở trong mơ, nàng mới có thể đối với cười như vậy, đối với ra tâm trong lòng.

      lắc lắc đầu, nhắm đôi mắt tràn ngập niềm vui lại. Đem nàng gắt gao ôm lấy, thương lại lan tràn.

      Đồ ngốc này, ông trời muốn cướp em từ tay của , em còn cảm ơn cái gì? Em nên trách , mắng nên để chúng ta nhau, lại tàn nhẫn chia cách chúng ta như vậy, mắng nên chia rẽ đôi uyên ương, chúng ta là người thân, được xa cách nhau.

      Tình của chúng ta, vì sao lại như vậy?

      Quá mức khắc cốt ghi tâm, cũng quá mức đau triệt nội tâm

      Nhưng mà, chúng ta gặp lại nhau, ở bên nhau. Nổi thống khổ của chúng ta, bi thương của chúng ta, chúng ta phải chịu tội. Thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, niềm vui thế tục cùng hạnh phúc, giống như giọt nước trong trẻo, ấm áp như dòng suối ngọt ngào ở trước mắt , cứ ngừng chảy mãi ra xa, có hy vọng xa vời, chỉ muốn em hạnh phúc, còn đau buồn nữa.

      Có lẽ niềm vui gặp lại làm trái tim Uyển Uyển nhất thời chịu đựng được, sau đó lâu, nàng nặng nề rơi vào giấc ngủ. Lông mi dài im lặng buông xuống, nàng ngru quá mức im lặng, như con búp bê bằng gốm sứ, tuy đắt nhưng lại dễ vỡ.

      Lạc Tư ôn nhu mang Uyển Uyển đặt ở giường, đắp chăn cho nàng, sau đó nhàng mở cánh cửa ra ngoài.

      “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”

      Ngồi sô pha trong phòng khách, cùng với Dương Nhược Vi mặt đối mặt. Bưng ly Whisky lên, nhàng lay động, chất lỏng màu vàng cùng hương vị mê ly tỏa ra.

      muốn tôi như thế nào? qua nhiều ngày như vậy, ấy ngày nào cũng giống nhau. Dưỡng bệnh, ăn cơm, buổi sáng ngồi trước cửa sổ ôm quyển sách ngây ngô cười, buổi tối lại ôm nó khóc lớn. Mỗi lần ngủ ấy đều rất sợ, bởi vì ấy sợ ngủ nhiều quá bao giờ tỉnh lại được nữa.”

      Dương Nhược Vi xong, tâm Lạc Tư trầm xuống, mùi vị rượu trong miệng trở nên chua xót, theo yết hầu xuống, tràn đầy đau đớn.

      biết ? cho ấy tình hết thuốc chữa. Tôi hỏi qua bác sĩ trị liệu cho ấy từ , bệnh của ấy từ lúc sinh ra có, mẹ ấy bởi vì bệnh này mà qua đời. Từ , ấy thể cười to, thể giống như người bình thường muốn làm gì làm. Mà cả đời ấy, việc mạo hiểm nhất chính là . Nhưng, ấy đặt cược quá lớn, cho dù thắng trong tình , ấy lại thua chính sinh mệnh của mình. ấy, thực rất ngu ngốc.”

      suýt chút nữa ngừng thở, trong lòng rung động cũng . Đúng vậy, nàng rất ngốc, ngu ngốc đến mức cái gì cũng cho , ngốc đến mức nên gả cho người đàn ông như , bị đưa vào tù, sau khi ra khỏi, nàng cũng thông minh lên chút nào, ngược lại càng trở nên ngốc thêm. Nàng nghĩ mình trốn làm người khác lo lắng sao, nàng biết người khác vì nàng mà thể sống sao.

      Nhưng mà, sao nàng ngốc như vậy, khiến cho người ta thương tiếc, cũng khiến cho người ta thương.

      “Còn có biện pháp sao?” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu, thanh khàn khàn hỏi.

      “Sao? Sao hỏi về con của ?”

      nhàng kéo môi, động tác rất nông, giống như cố nặn ra nụ cười: “Tôi quan tâm.”

      Dương Nhược Vi gật gật đầu, đúng vậy, mình lãnh huyết vô tình, tất cả mọi người chết cũng để ý.

      Nàng : “Có, giữ lại em bé, sau khi sinh xong tiếp tục làm phẫu thuật, đổi trái tim trọn vẹn khỏe mạnh.”Đây là biện pháp duy nhất, nhưng cũng là biện pháp làm Uyển Uyển dễ ra nhất.

      đơn giản như vậy, ?”

      Nếu phải thời cơ đúng, nàng vì người đàn ông thông minh như vậy vỗ tay.

      Dương Nhược Vi gật gật đầu: “Đúng, bởi vì sau khi sinh xong cơ thể ấy vô cùng suy yếu, căn bản thích hợp làm phẫu thuật, hơn nữa thân thể của ấy thể chịu đựng thời gian giải phẫu dài như vậy. Cho dù thành công, thân thể còn trải qua đau đớn hành hạ, phải điều dưỡng qua thời gian dài mới có thể bình phục. Nhưng mà, cũng thể đảm bảo vài năm sau ấy xuất phản ứng phụ.”

      trầm mặc hồi lâu, mới nhàng hỏi: “Nếu làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công đến mấy phần?”

      Nàng nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi trả lời: tại, chỉ đến hai mươi phần trăm “

      gật gật đầu, cái gì.

      Cuối cùng đứng lên: “Cám ơn , giúp tôi chăm sóc ấy.”

      “Lạc Tư tiên sinh, tôi có thể xin việc được ?” Đột nhiên, nàng lên tiếng.

      Người đàn ông dừng bước đứng trước cảnh cửa, nghi hoặc quay đầu nhìn vào nàng.

      Nàng cũng đứng lên, chân thành : “Tôi muốn xin , nếu ấy, xin hãy cố gắng chờ đợi. Cũng hy vọng , có thể làm ấy tin tưởng, làm ấy sống sót. ấy tại rất mong manh, cũng rất suy yếu. Khả năng giữ lại đứa bé cũng là cái kỳ tích, tôi hy vọng kỳ tích này có thể kéo dài thêm.”

      Nhìn vào nàng lâu sau, mới gật gật đầu, bờ môi cong lên, khẽ ảm đạm cười, từ trước đến nay trong đôi mắt sắc bén giờ phút này lộ vẻ ôn nhu cùng tình sâu sắc, còn có kiên định: “Tôi muốn miễn cưỡng ấy. Nhưng mà tôi cho ấy biết, ấy, nữa đời sau cuộc sống của tôi như cái xác hồn.”

      Nhìn người đàn ông rời khỏi, Dương Nhược Vi lâu hề cử động.

      Lời của , có thể hiểu được.

      Nàng sống, sống. thiên đàng, dưới bầu trời, nơi nào có Hách Liên Uyển Uyển, có Lạc Tư bên cạnh. Rốt cuộc, biết ai là người ra .

      loại , vượt qua thời gian cùng gian, vì cái chết mà biến mất.

      loại , khắc sâu mà hề có đạo lý, trong nội tâm bnj họ chỉ có thể trồng trọt lần, lần lúc sau, tình nguyện hoang vu. Sau đó, chỉ có thể trơ mắt xem hoang vu chết .

      Nếu đau thương, ngươi có thể vì nó thương tiếc, lại vĩnh viễn thể thay đổi được nó.

      Ban đêm, ánh trăng lén lút lộ ra, có lẽ là muốn quấy rầy đôi tình nhân trong phòng, nó ngượng ngùng tránh ở sau đám mây, xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng, tản mát ra ánh sáng thần bí mà lại mông lung. Bóng cây nhờ gió nhàng lay động, cảnh ban đêm, rất ấn tượng.

      giường lớn trong phòng ngủ, Uyển Uyển tựa vào lồng ngự cngười đàn ông,trong tay người ấy cầm quyển sách, nhàng đọc chậm. Giọng trầm thấp mà tràn ngập từ tính, tựa là thanh êm ái đẹp nhất trong đêm, giống như có vô số tinh linh nhảy múa hay phảng phất đâu đây tiếng ca thánh thót của ai ngâm. (Quýt: có 1 giọng mà có cần phải phóng đại đến rứa ko @!@)

      đọc rất nghiêm túc, nàng nghe hạnh phúc.

      chỉ muốn lặng im ở bên em, dám ,…

      khát vọng con người em, nhưng dám, sợ em biết tình cảm này.

      Bởi vậy tùy tiện chiếm giữ em từ đầu đến cuối.

      Từ trong mắt em liên tiếp truyền đến kích lệ, làm cho luôn cảm thấy mới mẻ.

      Đọc xong đoạn dài, Lạc Tư chậm rãi khép lại tập thơ. đôi tay bé lạnh lẽo đột nhiên duỗi tới.

      “Đừng dừng lại, đọc tiếp cho em nghe , em thích nghe.” Uyển Uyển giọng làm nũng.

      Kỳ , nàng muốn nghe nhiều lắm, muốn nghe thanh của . Ở bên cạnh , nàng thậm chí cảm thấy ngủ là lãng phí thời gian, vào lúc này nàng rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng nàng muốn ngủ, chỉ muốn nghe thêm nhiều giọng của , cảm thụ được hương vị của truyền đến bên người nàng.

      Nắm lấy bàn tay an phận của Uyển Uyển, nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến làm người đàn ông khẽ nhíu mày. Ôm lấy nàng chặt, kéo tay nàng với vào trong áo ngủ của mình, dùng chính nhiệt độ cơ thể làm nàng ấm áp. Mặt Uyển Uyển nhiễm màu đỏ hồng, hành động của Lạc Tư tuy ôn nhu nhưng cũng mập mờ, khiến nàng có chút ngượng ngùng.

      đồng ý với em, ngày mai lại đọc cho em nghe. Nhưng tại em cần nghĩ ngơi, quá khuya, đừng quên cục cưng của chúng ta hôm nay chơi đủ rồi.”

      “Nhưng em muốn ngủ.” Nàng thấp giọng kháng nghị, con ngươi xinh đẹp lóe ra có chút đáng thương nhìn .

      bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng mang theo sủng nịch nồng đậm: “Được rồi, vậy em muốn làm cái gì?”

      chuyện phiếm.” Thấy Lạc Tư có chút đùa cợt, nàng vội vàng cao hứng đưa ra cầu.

      “Được, em muốn tán gẫu chuyện gì?” nhàng xoa mái tóc dài mềm mại của nàng, ôn nhu đem chúng nó vén sau hai tai nàng.“Em muốn biết, làm sao tìm được em?”

      Từ thân thể người đàn ông ngồi bật dậy, nàng cầm lấy tay chơi đùa mái tóc đen của nàng, từng sợ từng sợi theo khe hở của bàn tay từ từ rơi xuống.

      Nàng có chút tò mò, nàng ràng trốn thành công như vậy, trong thời gian ngắn lại có thể tìm được nàng. Nhưng, Uyển Uyển biết, trong mắt nàng là“Thời gian ngắn”, nhưng với Lạc Tư, mỗi ngày trôi qua giống như trải qua ngàn năm, vạn năm lâu như vậy, thế cho nên sau khi tìm thấy nàng, vô luận nàng kháng cự như thế nào, muốn tha thứ cho , cũng rời khỏi người nàng bước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :