1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Trước Của Satan - Đô Xuân Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 84

      Edit By Fijian

      ngờ Lệ Nhiên Hi lại xuất tin tức tivi.

      Lạc Tư cả ngày làm, chỉ có Uyển Uyển cùng Hách Liên Doanh Doanh luôn trừng đôi mắt chán ghét nhìn nhau, ở trong phòng ăn bên coi tivi bên chăm chú ăn cơm.


      Uyển Uyển hề thấy có gì lạ, nàng chỉ muốn ăn cho nhanh rồi rời khỏi đây. Nàng cùng Hách Liên Doanh Doanh thể ngồi chung bàn, đây là chuyện từ đến lớn mà ai cũng biết.

      Đột nhiên tivi xuất loạt tin tức thu hút chú ý của Uyển Uyển. Nàng từ từ ngẩng đầu nhìn vào màn hình tinh thể đối diện.

      Hôm nay tin tức nóng hổi mới nhất: hai bên hắc bang của phố Đông và Phố Tây chỉ vì quán bar mà xảy ra tranh chấp. Người chủ quán bar này Uyển Uyển cũng có biết, Nguyên Phi cũng từng kể qua với nàng vài lần, nhưng Lệ Nhiên Hi cho tới giờ cũng muốn cho nàng đến những nơi đó, nên rất khi đề cập đến.

      Nhìn bóng người quen thuộc tivi, sắc mặt Uyển Uyển trắng bệch, thìa trong tay rơi xuống dĩa phát ra tiếng lớn, ngay lập tức Hách Liên Doanh Doanh cũng vui quay đầu nhìn nàng.

      Nhìn Uyển Uyển tái nhợt coi tivi, Hách Liên Doanh Doanh lập tức hiểu ra. mặt xuất chút đùa cợt châm chọc, lành lạnh : “Có phải tình nhân xảy ra chuyện ? Tao nhớ ta ở phố Đông rất nổi danh, xem ra nguy rồi, nghe hai bên hắc bang đều quyết sống chết với nhau, còn đụng tới dao, súng gì gì đó”

      đợi Hách Liên Doanh Doanh xong, Uyển Uyển bật dậy muốn rời khỏi phòng.

      Hách Liên Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng nàng, đôi mắt càng thâm sắc lạnh, rồi thình lình : “Hách Liên Uyển Uyển, mày cũng giống mẹ mày đều là loại lẳng lơ, chỉ giỏi quyến rũ đàn ông nhất quyết buông. Nếu mày thích tên Lệ gì đó, cần Lạc Tư! Mày có biết Lạc Tư tại sao lại cho tao ở đây ?”

      Câu cuối cùng quả nhiên khiến Uyển Uyển ngừng bước, nhưng quay đầu lại.

      Hách Liên Doanh Doanh hiểm cười: “Bởi vì lâu nữa, ấy cưới tao. Mày nếu muốn làm tình nhân, muốn phá hoại hạnh phúc hôn nhân của em duy nhất này cút ra càng xa càng tốt, chạy đến chỗ Lệ Nhiên Hi được lắm đó!”

      Lời của Hách Liên Doanh Doanh sơ hở rất nhiều, nàng ta căn bản biết Uyển Uyển và Lạc Tư kết hôn, cho nên mới Lạc Tư cưới mình. Kỳ chính nàng ta cũng hiểu, Lạc Tư tại sao lại mang nàng đến đây rồi hề để ý tới. Từ trong thâm tâm, nàng ta cũng nhận ra trọng lượng của mình trong căn nhà nay có bao nhiêu thua kém Uyển Uyển.

      Lời của Hách Liên Doanh Doanh lọt vào tai Uyển Uyển lại trở nên hợp tình hợp lý. Lạc Tư từ trước đến nay thích tiếp xúc người ngoài, cho dù có bao nhiêu phụ nữ nhưng chưa từng ngủ lại càng tuyệt đối mang về nhà. Còn Hách Liên Doanh Doanh lại là kẻ ngoại lệ.

      Tuy rằng mỗi đêm Lạc Tư đều đến phòng nàng, hơn nữa đêm nào cũng hoan ái đến vài lần, mãi đến khi nàng ngất . Nhưng thân mật về mặt thể xác có nghĩa tâm ý gần gũi nhau, ngoại trừ giường còn lại lúc ở ngoài cũng cùng nàng nhiều hơn

      cuối cùng có muốn ly dị với nàng .

      Ánh mắt Uyển Uyển bình tĩnh nhưng cả người cứng ngắc. muốn quan tâm đến Hách Liên Doanh Doanh ở sau lưng, nàng vội vàng thả bộ nhanh chóng biến mất khỏi nhà ăn.

      Nàng gọi điện cho Lệ Nhiên Hi, biết có việc gì nữa mới yên tâm. Nhưng Lâm Thụy Kỳ lại bị thương nằm trong bệnh viện.

      Chuyện này làm đến ồn ào như thế, nhưng rất may hai bên ai dở trò nên mọi chuyện nhanh chóng được thu dọn.

      Uyển Uyển bắt taxi đến bệnh viện, trước cửa phòng Lâm Thụy Kỳ rất nhiều người, nhưng khi nhìn thấy Uyển Uyển ai cũng nụ cười đầy mặt, cũng có ai ngăn cản đường của nàng.

      Nhưng mấy người này lúc nãy còn hô hào đánh nhau bây giờ lại cười tươi như hoa khiến Uyển Uyển ngây ngươi trong chốc lát. Lát sau lại nghe Nguyên Phi, lần trước Lệ Nhiên Hi bị thương, lúc nàng bệnh viện thăm bị đám người này ngăn lại. Qua vài ngày, Lệ Nhiên Hi bảo mọi người đến nhìn nàng lần, dặn họ lần sau nếu Uyển Uyển đến được ngăn cản, càng được dùng vẻ mặt lạnh lùng đó để dọa nàng.

      Cho đến khi tin tức truyền xa vạn dặm, những người này đều tưởng Uyển Uyển là bạn quen, ai ngờ lần thứ hai nàng xuất lại kết hôn.

      Sau Nguyên Phi lại , Kỳ Lệ Nhiên Hi chờ nàng tới, dù chẳng biết là có có đến hay , nhưng vẫn chờ. Nhưng có lẽ lúc nàng biết điều này trễ.

      vào phòng Lâm Thụy Kỳ, nhìn đám người vây quanh giường toàn đầu với đầu. Nguyên Phi đứng ở góc ngoài nhìn thấy Uyển Uyển liền hô to: “Tiểu gia hỏa, em đến rồi!”

      Vừa xong, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn nàng, Uyển Uyển cứng đờ người đứng ngay cửa, nhìn đám nam nhân trong bang như hung thần muốn giết người.

      Lát sau giọng khàn khàn từ góc phòng truyền đến, thnah lớn nhưng lại nghiêm nghị, bình tĩnh.

      “Mọi người ra ngoài cả , A Kỳ cũng cần nghỉ ngơi”

      Là Lệ Nhiên Hi.

      Những người này đều nghe lời Lệ Nhiên Hi, khẽ gật đầu, dám chậm trễ nối đuôi nhau mà ra. còn ai cả, phòng bệnh trở nên yên tĩnh và rộng rãi.

      Lệ Nhiên Hi từ trong góc đứng dậy, đến bên cạnh Uyển Uyển, đón lấy rổ hoa quả từ tay nàng, hề để ý Lâm Thụy Kỳ là người bệnh trực tiếp ném lên người .

      “Đồ của cậu, ăn ”- Lệ Nhiên Hi .

      Nhìn vẻ mặt lãnh của Lệ Nhiên Hi, Lâm Thụy Kỳ bật cười: “Này này, cho dù đại ca em cũng ăn, đây là giỏ hoa quả đầu tiên tiểu gia hỏa mua cho mà”- xong còn vứt cho Lệ Nhiên Hi ánh mắt khiêu khích.

      Ánh mắt kia ràng muốn — xem này, lần trước đại ca bị thương cũng chưa được tiểu gia hỏa mua hoa quả cho!

      Quả nhiên sắc mặt Lệ Nhiên Hi tối lại

      Uyển Uyển cười xùy tiếng, kéo tay Lệ Nhiên Hi, giúp báo thù Lâm Thụy Kỳ : “Lâm Thụy Kỳ, cứ ở đây dưỡng thương, còn em dẫn Nhiên Hi cùng mọi người ăn bữa to”

      Nghe thấy vậy, khóe môi Lệ Nhiên Hi hơi cong lên, ánh mắt cũng lãnh như trước, mà mang theo chút dịu dàng.

      Lâm Thụy Kỳ nhíu mày: “Tiểu nha đầu, cũng thương em mà”

      Nguyên Phi lạnh giọng bảo lâm Thụy Kỳ: “Mày chừng nào biết thương chứ sao tao biết vậy.

      xong câu đó, Lâm Thụy Kỳ ném nguyên quả táo về phía Nguyên Phi, dùng tay bắt lấy rồi ném về: “Đây là của tiểu gia hỏa cho mày, đừng có ném cho tao”

      Nhìn hai người giống như hai đứa trẻ ném qua ném lại, Uyển Uyển mỉm cười nhìn họ, gương mặt nhắn cũng ửng hồng hơn nhiều.

      Lệ Nhiên Hi giương mắt nhìn nàng, duỗi tay vén tóc của nàng ra sau tai, dịu dàng : “Lần sau đến cần mua đồ như thế rất mệt”

      Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Lệ Nhiên Hi, chu môi: “ Nhiên Hi, em cũng còn là đứa trẻ nữa”

      Lệ Nhiên Hi nhíu mày: sao? Em cao lên thế nào mà thấy”

      Chiều cao từ trước tới giờ luôn là khuyết điểm của Uyển Uyển. Do trái tim khỏe nên nàng trưởng thành rất chậm, nhiều năm như thế, cao lớn ít, chỉ có nàng vẫn như trước miễn cưỡng lắm mới tới vai Lệ Nhiên Hi. MỖi lần cùng nhau ra ngoài, ai cũng tưởng nàng là em còn học sơ trung của , có người còn bảo nàng là con

      Uyển Uyển trẻ con hừ tiếng, đám con trai bật cười. Mặt nàng cũng hồng lên, cầm lấy túi sách đặt lên giường bệnh, sau đó lấy mấy trái táo tính mang rửa mượn cơ hội rời .

      Lệ Nhiên Hi nhìn nàng bỏ nở nụ cười sủng nịch.

      Thấy Uyển Uyển rời , Lâm Thụy Kỳ lại tiếp tục đề tài dở: “Đại ca, lần này chúng ta bỏ ra ít tiền. Nếu chúng ta thể dựa vào thế lực Mã Gia cũng nên kiếm hàng đem bán”

      Lệ Nhiên Hi thu hồi ánh mắt, mím môi , sau nửa ngày lại lắc đầu: “Loại hàng này tuyệt đối nên đụng vào”

      “Nhưng, đại ca, chúng ta thể chỉ dựa vào các khu vực này mãi được, an hem nhiều như thế làm sao nuôi sống nổ? Người bên ta càng lúc càng nhiều, dựa vào thứ hàng đó căn bản thể tồn tại”- Nguyên Phi cũng hiểu tình trạng ổn.

      Lệ Nhiên Hi trầm mặc .

      Lâm Thụy Kỳ biết bận tâm cái : “Về phía tiểu gia hỏa chỉ cần dối em ấy là được, đại ca, nên hành động theo cảm tính, phải nghĩ đến em trong bang. Lần này bên phố Tây làm trận như thế, còn phải bởi vì họ có kẻ chống lưng”

      Đột nhiên có người vào cắt ngang lời Lâm Thụy Kỳ.

      xong rồi, Lệ ca! Tiểu thư Hách Liên ngất xỉu.

      Hai mắt Lệ Nhiên Hi bật mở, đẩy ngã người kia, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Bác sĩ từ phòng bệnh ra, Lệ Nhiên Hi từ ghế đứng dậy. Nhìn qua lớp cửa kính quan sát thấy Uyển Uyển vẫn còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt.

      Nguyên Phi hỏi: “Bác sĩ, em ấy thế nào?”

      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống : “ có gì trở ngại chẳng qua thiếu máu hơn nữa lại thiếu chất nên dẫn đến ngất xỉu. Tôi vừa cho ấy truyền chất dinh dưỡng, lát tỉnh thôi”

      Lệ Nhiên Hi cùng Nguyên Phi thở phào.

      Bác sĩ nhìn Lệ Nhiên Hi, châm chước mở miệng: “Nhưng, theo phản ứng sợ bộ hình như mang thai, nhưng vì thời gian quá ngắn nên chưa thể xác định được, lát nữa tôi cho người kiểm tra hàm lượng HCG trong máu để chuẩn đoán chính xác hơn.

      Đột nhiên, Lệ Nhiên Hi túm lấy áo bác sĩ nhấc lên, mũi chân cách mặt đất. Bác sĩ nhìn Lệ Nhiên Hi vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt tối đen khiến người ta có giác sợ hãi và nguy hiểm, trong tâm hốt hoảng.

      Lệ Nhiên Hi rít qua kẽ răng hỏi: “Ông gì? ấy mang thai?!”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 85

      Edit By Fijian

      Bác sĩ bị Lệ Nhiên Hi làm cho sợ hãi, gật đầu liên tục. Nguyên Phi cũng bị tin tức này đập cái vào đầu làm cho choáng váng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bác sĩ sau đó lại nhìn Lệ Nhiên Hi.


      “Ông cho ràng”- Hai mắt Lệ Nhiên Hi đỏ rực, nghiến răng từng chữ .

      Bác sĩ chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Nhiên Hi như thế, vội vàng nuốt nước miếng : “Tôi chỉ là hoài nghi, thời gian quá ngắn cho nên chuẩn đoán có thể chính xác. Nếu muốn chắc chắn chỉ có thể đợi ấy làm xét nghiệm máu, xem lượng HCG có đạt tới chuẩn mang thai . Nhưng tôi nghĩ rằng tám chín phần là mang thai”

      Bác sĩ thẳng như thế nhất định rất có khả năng. Lệ Nhiên Hi đờ đẫn buông ra, bác sĩ lách người lui ra xa ngay lập tức, tự hỏi bản thân có nên tiếp .

      Dù sao cái mạng này cũng quan trọng hơn.

      “Còn chuyện nữa”

      Mắt Lệ Nhiên Hi đảo qua: !”

      Bác sĩ cả người lại run rẩy: “Tôi tìm thấy trong túi xách của tiểu thư Hách Liên lọ thuốc chuyên đặc trị cho bệnh tim. Nếu như ấy dùng thuốc này, dựa theo hàm lượng thuốc chứng minh ấy có bệnh tim bẩm sinh, người mang bệnh này thích hợp để mang thai”

      Nguyên Phi liên tiếp bị những tin tức này làm cho kinh hồn bạt vía, theo phản xạ hỏi: “Vì sao?”

      Bác sĩ vẻ mặt tái nhợt, biết Lệ Nhiên Hi phản ứng sao: “Bởi vì trong thời gian mang thai, máu tuần hoàn tăng khiến cho bên trái tim bị lệch, ảnh hưởng đến việc lưu thông của máu, khiến áo lực lên tim càng tăng. Hơn nữa, thân thể ấy như thế căn bản thể chịu đựng nổi việc mang thai cho đến khi sinh con ra.”

      “Nhưng loại thuốc này ấy cũng đừng nên uống nữa, tôi sử dụng thuốc an toàn cho thai phụ và thai nhi”

      Bác sĩ rời , Lệ Nhiên Hi vẫn đứng tại chỗ, mày nhíu chặt, lọ thuốc đó bọn họ đều từng nhìn thấy Uyển Uyển uống qua, cho nên bác sĩ bệnh tim là có .

      Nhưng nhiều năm như thế, bọn họ vẫn biết. Còn nàng lại giấu giếm suốt bao nhiêu năm.

      Nguyên Phi than tiếng, quay đầu hỏi Lệ Nhiên Hi: nên làm gì bây giờ? Lỡ tiểu gia hỏa biết bản thân mang thai”

      Lệ Nhiên Hi thần sắc chấn động nhưng nhanh chóng khôi phục lại, giọng kiên quyết: “ thể, đứa trẻ này nhất định phải bỏ”

      Nguyên Phi kinh ngạc há mồm: “Nhưng, em ấy nhất định đồng ý”

      Lệ Nhiên Hi mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt lạnh đến thấy xương: “Vậy phải làm sao? Bác sĩ , nếu giữ đứa trẻ lại tính mạng của Uyển Uyển khó giữ, thể mạo hiểm như thế, càng thể để Uyển Uyển mạo hiểm”

      Nắng chiều buông xuống, đỏ rực màu nơi cuối trời, đuổi theo sau là cảm giác lành lãnh khi đế xuống, chiếu vào nơi mép giường ấm áp.

      giường bệnh, Uyển Uyển trằn trọc tỉnh lại, nhàng hấp háy mắt. Mùi thuốc tiệt trùng quen thuộc, màu trắng tinh. Hoảng hốt tỉnh dậy, nàng mới nhớ lại buổi sáng ngất nơi hành lang bệnh viện.

      “Em tỉnh rồi!”- giọng khàn khàn từ bên cạnh truyền đến.

      Uyển Uyển quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của Lệ Nhiên Hi phức tạp nhìn mình.

      Nàng gật đầu: “Em ngất sao?”

      Lệ Nhiên Hi vẻ mặt xót xa, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt nàng: “Em có việc gì, có việc gì rồi!”

      Uyển Uyển hiểu hàm nghĩa trong câu của , nhưng ánh mắt lại nhìn hộp thuốc bên đầu giường, ánh mắt lóe lên, ngoái đầu nhìn vẻ mặt bi ai của Lệ Nhiên Hi, nàng cắn môi, chần chừ mở miệng: “ biết cả rồi sao?”

      “Phải, tại sao cho biết bệnh của em”– Giọng của hề có ý trách cứ nhưng Uyển Uyển lại cảm thấy áy náy.

      Nhiên Hi, em phải muốn dấu. Em chỉ là muốn mọi người xem em như người bệnh, suốt ngày lo âu thấp thỏm, mỗi ngày sợ em chết , cảm giác như thế rất tệ. Em muốn cũng như vậy”

      Lệ Nhiên Hi hít sâu, áp chế nỗi đau trong lòng, đứng dậy ngồi xuống đầu giường, kéo nàng tựa đầu vào ngực , đem chăn phủ kín như sợ nàng biến mất, cánh tay cũng ôm cứng, siết chặt thả ra.

      “Em chết đâu, Uyển Uyển. để chết, nhất định ”- Hôn lên trán nàng, đôi mắt đen như mực lóe lên thứ ánh sáng kiên định thay đổi.

      Nàng gật đầu, trả lời, chỉ biết vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc

      Nàng biết tàn nhẫn. Lúc nàng mất mẹ, mất cha, mất Lạc Tư ngay cả lúc nằm mơ thấy.

      Nàng biết bản thân đến cuối cùng cũng mất , nhưng nghe lời Lệ Nhiên Hi trong lòng lại chua xót. Nhiều năm như vậy nàng chưa từng oán trách ông trời đối với nàng bất công, tất cả những bất hạnh đều đổ lên người nàng, nhưng dù chỉ lần nàng cũng oán giận.

      Ít nhất nàng có Lệ Nhiên Hi, dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng hề lẻ loi mình. Năm mười tám tuổi trôi qua nàng bắt đầu biết cảm ơn những gì nhận được.

      Uyển Uyển kiền trì muốn xuất việc, Lệ Nhiên Hi lay chuyển được nàng, đành đáp ứng. Lúc ngồi xe chở về nhà Lạc Tư, gì cả.

      Đôi mắt ngưng đọng suy nghĩ gì đó.

      Xe từ từ dừng lại, đỗ đỗi diện căn biệt thự tinh xảo.

      Uyển Uyển mở cửa xe nghe hỏi: “Liệu làm phẫu thuật có qua khỏi

      Nàng quay đầu nhìn : “Có thể nhưng tỷ lệ thành công rất thấp”

      “Nhưng vẫn có cơ hội sống sót đúng ?”– Đôi mắt sáng rực nhìn nàng, bao nhiêu hy vọng chất chứa chờ câu trả lời từ nàng.

      Có cơ hội nhưng mà tỷ lệ tỉnh lại nữa cũng rất cao. Những lời này, nàng đánh lòng cho biết, chỉ biết gật đầu.

      Lệ Nhiên Hi thở phào: “Được, tiền phẫu thuật cần em lo, nghĩ cách”

      Uyển Uyển lắc đầu: “ được, Nhiên Hi, chuyện này cần lo”

      Đột nhiên, lắp đầy môi nàng, ngăn cản nàng tiếp.

      Nàng giật mình, hai mắt mở to nhìn Lệ Nhiên Hi ở sát mình. Tâm giống như chết .

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 86
      Edit By Fijian


      Đôi môi của Lệ Nhiên Hi khác với đôi môi lạnh giá của Lạc Tư, cảm giác ấm nóng như muốn làm tan chảy lòng nàng. Bàn tay như con đại bàn giữ lấy đầu nàng, tay còn lại nhàng chạm vào da mặt nàng, lực đạo ôn nhu xoa dịu, xem người trong tay mình là vật báu coi trọng nhất.

      Ngược lại môi của cùng nàng thâm mật tiếp xúc, cẩn thận di chuyển. môi Lệ Nhiên Hi thoang thoảng mùi thuốc lá tràn vào miệng nàng, theo sát sau đó là đầu lưỡi trơn nhẵn nhàng cạy mở môi nàng ra, tìm cách thâm nhập vào sâu.

      Từ đầu đến cuối Uyển Uyển chỉ biết ngây người ra.

      Nàng cùng Lệ Nhiên Hi chưa từng hôn nhau, chẳng qua chỉ đơn giản là em, hoặc cha con, chính vì thế chỉ có hôn lên trán hoặc chạm vào má.

      Mà môi chạm môi vẫn chưa từng xảy ra.

      Cũng có thể , lúc này thần trí nàng bay xa, chỉ thở , kinh ngạc nhìn hàng lông mi đen nhánh của so với con còn dài hơn tưởng chừng như có thể quét vào mặt nàng.

      Lệ Nhiên Hi lại cẩn thận dùng đầu lưỡi thâm nhập, sau đó thong thả ở trong miệng nàng đảo qua lại, hấp thụ đôi môi kinh đẹp của nàng. Nụ hôn này chờ lâu, cho nên mỗi hành đông đều rất cẩn thận.

      Từ từ chiếm lĩnh, lưỡi đan vào nhau, cảm giác được ấm nóng trơn nhẵn bên trong miệng nàng, mang theo chút gợi tình. Đầu lưỡi ấm áp liếm xung quanh hàm, trong đầu tróng rỗng, chỉ có mùi sữa nhàng từ người nàng vây lấy cùng với hương vị ngọt ngào bên trong miệng nàng.

      Ánh trăng im lặng lửng lơ giữa trời, từ từ di chuyển, chút ánh sáng bạc ra. Cuối cùng, cũng rời ra, thở gấp buông đôi môi sưng đỏ của nàng.

      Lệ Nhiên Hi vén mái tóc hỗn độn trước trán của nàng sang bên, tinh tế nhìn vào mắt nàng, ôm chặt, để chóp mũi của hai người chạm vào nhau.

      Nhiên Hi”

      Nàng như con thỏ bị làm cho hoảng sợ, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, ngây thơ vô tội mang theo chút mê hoặc. Lúc nàng ba chữ này, đôi môi mấp máy chạm vào cành môi , hạ thân của lại cuồn cuộn nhiệt lại bị hung hăng áp chế lại.

      Hai mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng bị mình làm cho ướt đẫm, đôi mắt đen thẫm lộ ra thâm sâu. Ngón tay thon dài nhàng chạm vào môi nàng khiến Uyển Uyển run rẩy.

      “Uyển Uyển, Nhiên Hi chưa bao giờ muốn làm an hem với em, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn”- Giọng của khàn khàn, quanh quẩn bên trong xe.

      Hai mắt Uyển Uyển dần dần trở nên trấn tĩnh, đôi môi cong lên kiều. Giọng của nạng như đá, thô lỗ ném vào lòng nàng.

      Lệ Nhiên Hi cười nhạt, môi cong lên có chút tự chế giễu bản thân: “Có còn nhớ từng với em chúng ta hãy bỏ trốn ?”- cười lắc đầu. “Những lời này chưa từng là lời đùa, Uyển Uyển. rất nghiêm túc khi ra câu đó, trong lòng Lệ Nhiên Hi này, trừ em ra ai có gì quan trọng hơn cả”

      Nàng thở mạnh tiếng bị dọa rồi.

      Lệ Nhiên Hi nhìn thoáng qua chóp mũi xinh xắn của nàng, ánh mắt sáng rực: “Vì vậy, nếu em biến mất khỏi thế giới này, trong lòng cũng còn gì để nuối tiếc. Em muốn để cũng chết cùng em sao?”

      Hai mắt nàng đẫm lệ, lời của nàng hiểu.

      kiên định chăm chú nhìn nàng: ‘Em còn sống sống. Nếu em chết, cũng còn sống nữa. Cho nên từ giờ trở , coi như là vì nên phải sống cho tốt, được ?”

      Khóe mắt kiềm lại để giọt nước trong suốt tựa thủy châu rơi xuống, nàng gật đầu, nước mắt đọng lại mi run lên, rồi trào ra, gương mặt nàng để lại vệt nước màu trắng.

      Thấy nàng gật đầu, trong đáy mắt Lệ Nhiên Hi nở nụ cười, mang theo trong đó là tình cả giấu suốt bao nhiêu năm.

      Nếu là trước đây, vì nàng mà che dấu tình cảm của bản thân cả đời này. Nhưng hôm nay, muốn ích kỷ lần. Đem tính mạng của và nàng buộc chặt vào nhau chính là muốn nàng đừng buông tay. Bởi vì lúc này chỉ có nàng, mà còn cả tính mạng của .

      Nhìn nàng thong thả vào biệt thư, xem như vấn đề trước kia được lý giải. Lý do vì sao nàng dám cùng xe máy, vì sao nàng việc gì cũng rất thong thả so với người khác, vì sao nàng thể cười lớn, thể khóc to.

      ra là trái tim nàng cho phép.

      Càng hiểu ánh mắt càng trở nên thương. Lệ Nhiên Hi ngồi trong xe nhúc nhích, gần nửa giờ sau, mới nên cánh tay rút điện thoại di động ra gọi.

      ”- Bên kia là giọng của Nguyên Phi nghe rất mệt mỏi.

      “Cùng a Kỳ thương lượng lại lần nữa, hàng của Mã gia chúng ta nhận”

      Nguyên Phi lâu lên tiếng, suy nghĩ nửa ngày lại chẳng nghĩ ra câu hỏi nào hay. Trước đây, Lệ Nhiên Hi thà hi sinh nhiều người cũng đồng ý dính vào thuốc phiện. Hôm nay đồng ý nhận hàng của Mã Gia chắc chắn là vì Uyển Uyển. Vì cái gì trong lòng cũng có đáp án.

      Giọng nghèn nghẹn, Nguyên phi khẽ đáp: “được, em lo”

      Tắt điện thoại, vẻ mệt mỏi lại lên mặt Lệ Nhiên Hi, dùng tay đè hai huyệt thái dương, ánh mắt nhíu lại, rãnh giữa hai mắt càng thêm sâu.

      Dính vào thứ hàng đó, từ nay về sau, bọn họ có cách nào gột rửa trèo ra khỏi bùn đen. Nhưng hối hận..

      Qua vài ngày, Lệ Nhiên Hi lại đến bệnh viện, nhưng phải vì vết thương của Lâm Thụy Kỳ mà là vì kết quả kiểm tra hàm lượng máu. Nhìn thấy kết quả, tuy trong lòng sớm chuẩn bị nhưng vẫn tránh khỏi cảm giác giá lạnh.

      Dương tính.

      Quả nhiên Uyển Uyển mang thai con của người đàn ông đó. cơ thể bé như nàng, lại được khỏe, nay lại mang thêm sinh mạng dần dần lớn lên trong cơ thể.

      Nhưng biết sao với nàng? thế nào để khuyên nàng bỏ đứa trẻ này ?

      yên lặng rút điếu thuốc, khói trắng lượn lờ trong căn phòng nồng đậm mùi thuốc. Lệ Nhiên Hi mở cửa sổ, đêm nay trời trăng, có sao, cảnh đêm chỉ là màu đen tối.

      lấy điện thoại di động gọi cho Nguyên Phi, lâu sau mới có người nghe máy: “Giúp tìm số điện thoại của Lạc Tư- Fiji Siqi, ngay lập tức””

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 87

      Edit By Fijian

      Sáng sớm, ánh nắng chói lòa lọt qua khung cửa sổ chiếu xuống lớp sàn tạo nên màu vàng nhạt như bột phấn.

      Lạc Tư như mọi ngày đúng sáu giờ sáng lại thức giấc. Chỉ có vào buổi sáng, đôi mắt màu tím mới mất sắc bén khiến người khác sợ hãi, trong mắt xuất màu tím nhạt như thủy tinh tím cực kỳ trong suốt.


      Quay đầu, nhìn bên cạnh ngủ rất ngon, hơi thở ngắn và , tưởng chừng như thể nghe thấy. Hàng lông mi dài chạm vào gương mặt nhắn của nàng để lại bóng màu đen, nó khiến cho màu sắc nhợt nhợt da nàng càng nổi bật, Chỉ có đôi môi kia có chút phiếm hồng khẽ hé mở.

      Ánh vàng rực rỡ phản chiếu tạo nên luồng sáng nhàn nhạt, ôn nhu như sa, dần dần lan ra khắp gương mặt nhắn ngủ say trong ngực, má lúm đồng tiền sâu. Nàng im lặng ngủ bên cạnh , mái tóc hỗn động che lấp cơ thể mềm mại của nàng, trong lúc ngủ khóe miệng khẽ cong lên tạo thành hình vòng cung khiến người khác càng thêm thương.

      Lạc Tư vươn tay chạm vào má nàng, đôi mắt trở nên sâu thẳm, nhìn dáng vẻ lúc ngủ say của nàng hề chớp mắt.

      Gần đây, nàng hình như ngủ nhiều hơn. Có nhiều buổi chiều ngẫu nhiên về sớm nhìn thấy nàng nằm giường, hề để tâm nhắm mắt ngủ say. Mary có lúc cũng báo cho hành biết về hoạt động của nàng, biết nàng học nữa, chuyên tâm làm phu nhân của .

      Nhưng mà dáng vẻ nhắn của nàng, chỉ mới đầy mười tám tuổi trở thành bà chủ của gia đình, bất luận thế nào, cảm thấy nàng bây giờ giống như đứa trẻ .

      Chỉ khi hai người hoan ái, lúc tiến vào cơ thể nàng, mới giật mình bừng tỉnh — kỳ , nàng trưởng thành, là nữ nhân của .

      Từ khi hai người trở thành vợ chồng đích , nhấm nháp ngọt ngào ngây ngô của nàng đến điên cuồng, ngay cả kẻ cuồng công việc như cũng bị muộn mấy lần. Nhiều khi cũng tự phỉ nhổ bản thân, cầu mọi thứ đều hoàn mỹ nhưng cũng phá lệ vài lần vì nàng.

      Nhưng dù là thế, cũng thể buông nàng ra. Nhìn nàng dưới thân thở gấp, nỉ non, khóc nức nở, cảm nhận nàng hít thở thông, lửa nóng bao bọc xung quanh, đồng thời cảm giác trống rỗng trong lòng mười mấy năm trong nháy mắt được lấp đầy.

      Cảm giác như vậy tuyệt, cho nên biết điểm dừng, giống như đứa trẻ mới động dục lần đầu, mỗi ngày đầu quấn lấy nàng ở giường ngừng hoan ái, mãi đến khi nàng ngất mới thôi. Bởi vì cảm giác dù là nữ nhân nào cũng thể thỏa mãn tâm hồn .

      Thời gian trôi qua, ràng tỉnh giấc nhưng hề rời giường, ngón tay thon dài nghịch ngợm nhàng đảo qua bờ môi Uyển Uyển, vuốt thẳng hồi lâu, chỉ nghe nàng ưm tiếng, lông mày nhíu chặt, nặng nề ngủ.

      Khóe môi cong lên tạo thành hình cung, sau đó trượt dài người nàng để đầy vết hôn từ cổ xuống xương quai xanh, rồi tuần tra xuống phía dưới…Cuối cùng, vòng quanh hai vật tròn trước ngực nàng, dừng lại phía bụng.

      muốn đứa con, phải xúc động, cũng tự hỏi bản thân tại sao lại thế, Chỉ cảm thấy đứa trẻ đó giống như kiếp sau của nàng, giống y như nàng.

      Ngón tay đặt bụng nàng lưu luyến vẽ thành vòng da thịt, tưởng tượng ra nơi đó chứa con của hai người, cái mũi giống ai? Miệng giống ai? Mắt là giống nàng đen tựa rừng sâu lúc nào cũng trong suốt vô tội, hay giống gia tộc - màu tím?

      Dường như bị quấy nhiễu, Uyển Uyển ưm tiếng, lông mi khẽ rung lên, đôi mắt mờ mịt bị lớp lụa mỏng bao phủ, chậm rãi mở ra, cực kỳ mê người.

      Nàng nhìn rất lâu, ngơ ngẩn cả người. Tựa như vẫn ngủ mơ vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Lạc Tư nhíu mày, chờ đến khi nào nàng mới nhận ra tồn tại của nàng.

      Nhưng đành phải để thất vọng.

      Hai mi mắt nàng giật giật, ô ô hai tiếng, cuối cùng dường như còn rất buồn ngủ, lại khép kín mắt tiếp tục ngủ. Nhưng nàng lại giống như con mèo tìm chỗ ấm áp, hướng vào lòng , chóp mũi cọ cọ vào ngực đầy vẻ lười biếng, hai cánh tay nhắn vắt qua thắt lưng rắn chắc của , tựa vào ngực , cảm thấy mỹ mãn rồi lại ngủ say.

      Dáng người cao lớn của nếu so với nàng nàng rất . Tuy rằng chân dài, tỷ lệ đường cong hoàn mỹ, nhưng lúc rúc người vào lòng chỉ giống như mới lớn. Nhất là khi nàng ngủ hề để tâm gì cả, cả người toát ra mùi sữa tự nhiên.

      Lạc Tư đứng dậy bảy giờ, phải tắm, thời gian còn sớm nữa.

      Lúc từ phòng ngủ khỏi, đứng ở cửa ngoái đầu nhìn lại, nàng vẫn ngủ say, hoàn toàn hề có ý tỉnh lại. Tay đặt lên nắm cửa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nhận ra lúc này trong mắt lóe lên chút sủng nịch rất dễ phát ra.

      Ở dưới phòng khách, Hách Liên Doanh Doanh đợi rất lâu, nhìn thấy Lạc Tư ở cửa, vội vàng ngẩng mặt nở nụ cười xinh đẹp nghênh đón.

      Ai ngờ Lạc Tư xem như thấy, chẳng hề chớp mắt, căn bản như thấy nàng, hai chân thon dài mở rộng bước qua nàng.

      Hách Liên Doanh Doanh cắn môi, căm giận nhìn về phía cửa phòng Uyển Uyển, sau đó đuổi theo.

      Lạc Tư! Lạc Tư”- Nàng đuổi theo, thở khẽ.

      Lạc Tư dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn. Dáng vẻ tuấn sắc bén dưới ánh nắng mặt trời càng tỏa sáng, giống như cây thuốc phiện nở hoa rất đẹp nhưng lại chết người.

      đứng đó, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, từ thắt lưng cho đến đôi chân dài đều gợi cảm, tựa như được họa sĩ cổ đại vẽ rất tỉ mỉ phác họa nên ngũ quan, hơn nữa tuấn nhan như vĩnh hằng hề vướng bụi trần, lãnh đạm, khiến cho càng toát ra cao ngạo, lành lạnh khiến người khác thể kháng cự lại sức quyến rũ đó.

      Trong mắt Hách Liên Doanh Doanh lên si mê, dường như chưa nhìn thấy nam nhân nào vừa đẹp vừa cường đại đến thế. Nhưng người đàn ông này tâm tư lại thâm trầm ai có thể đoán ra nghĩ gì.

      Dù như vậy, Hách Liên Doanh Doanh cũng chỉ biết dự đoán , mặc dù trong lòng có chút e sợ nhưng nàng tiếc. Còn Hách Liên Uyển Uyển chỉ là loại con rớt bên ngoài, căn bản nàng coi ra gì.

      Nàng xoay xoay thắt lưng, dáng vẻ tiêu sái thướt tha, cười tươi nhìn Lạc Tư, còn mắt Lạc Tư khẽ nhíu lại, đôi mắt trở nên lạnh hơn

      “Có việc sao?”- Giọng trầm thấp, mang theo chút ngái ngủ, có chút lười biếng khàn khàn.

      Hách Liên Doanh Doanh gật đầu: “Em có chuyện muốn với

      “Tôi rất vội”- xong, xoay người bỏ .

      Hách Liên Doanh Doanh sửng sốt, vội vàng chạy đến trước mặt : “Em muốn , em ở nhà cũng hay cho lắm, mẹ và cha đều hỏi quan hệ giữa chúng ta, em biết nên trả lời họ thế nào!”

      xong, nàng trộm liếc mắt, nhìn xem có phản ứng gì.

      Đáy mắt Lạc Tư lên chút mỉa mai khinh thường cùng chán ghét, đường cong mặt càng tràn ngập lệ khí. Hai tay vòng trước ngực, tạo nên sức ép khiến nàng thiếu chút nữa nghẹt thở: “Vậy cảm thấy nên trả lời ra sao? Bạn của tôi? Hay vị hôn thê?”

      Hách Liên Doanh Doanh đỏ bừng mặt, nhưng phải đỏ vì xấu hổ mà vì nhận ra ý tứ đùa cợt châm chọc trong lời quá mức ràng của

      Đáy lòng nàng giận dữ: Vậy xem em là gì? Tại sao lại để em ở lại nhà ? Chẳng lẽ muốn cùng nghiệt chủng kia ở cùng nhau? Nó chỉ là con của ca sĩ?”

      nên biết tôi vì cái gì mới cho ở đây! là em Uyển Uyển phải sao?– Giọng càng lạnh hơn.

      Hách Liên Doanh Doanh kinh ngạc trố mắt: “ ra, vì nó mới để em ở đây?”

      Lạc Tư đáp, hai mắt lạnh như băng ngàn năm: “Tôi muốn nghe thấy từ miệng những từ như vậy để hình dung ấy, nếu nếm thử thủ đoạn của tôi!”

      Nàng bị ánh mắt của làm cho hãi hung đến mức nhúc nhích nổi, nghe thấy che chở cho đứa con rơi kia, trong lòng Hách Liên Doanh Doanh nổi lên lòng đố kỵ cùng ghen ghét vô hạn.

      Ánh mắt đầy lửa hận nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lạc Tư rời , nàng cười lạnh: “Hừ coi nó như trân bảo, còn tôi coi như cây cỏ. có biết nó ở sau lưng để cho đội bao nhiêu mũ xanh , còn giống như kẻ ngốc che chở nó”

      Quả nhiên, Lạc Tư có ý rời nhưng khẽ chững lại, đôi mắt nheo nheo lên chút hung ác, nguy hiểm nhìn nàng: “ cho ràng”

      Hách Liên Doanh Doanh tới, trong tay cầm phong thư, đặt vào tay Lạc Tư.

      Nhìn cho kỹ, hiểu, loại con đó vĩnh viễn thể biến thành nhà lành”

      Lạc Tư trở nên trầm, mở phong thư Hách Liên Doanh Doanh giao cho. Bên trong là xấp ảnh, bởi vì trời tối đen nên ảnh chụp cũng tốt lắm. Nhưng vẫn có thể nhìn rất hai người trong xe hôn nhau là ai.

      Biểu của Lạc Tư vẫn như trước hề gợn sóng, chỉ là cả người càng toát ra khí lạnh, tay siết chặt, ảnh chụp trong tay bị nắm đến gãy

      Nhìn thấy như vậy, Hách Liên Doanh Doanh khẽ mỉm cười.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chap 88

      Edit By Fijian

      Từ ngày hôm đó, Uyển Uyển cũng còn gặp Lệ Nhiên Hi. Nàng nghĩ rất kỹ về mối quan hệ của hai người, nhưng càng nghĩ càng thấy loạn. Dạo này Lệ Nhiên Hi dường như rất bận việc, lần nào nàng gọi tới cũng là máy bận hoặc nghe giọng rất mệt mỏi.


      lại ngừng bảo nàng nghỉ ngơi đều đặn, đừng có chạy lung tung, nàng thấy khẩn trương quá độ, lại biết được nguyên nhân khiến lo lắng là gì.

      Cùng ở với Mary cả sáng, Uyển Uyển mang theo hộp thức ăn ngồi vào xe đến công ty của Lạc Tư. Lúc xuống taxi, bước vào bên trong cửa đại sảnh, mọi người đều mang vẻ mặt hết sức quỷ bí. Theo lý mà , nơi này phải phòng hành chính, nhên viên công ty lui tới nhiều, vậy mà lúc này lại đầy người, trông giống nhân viên Fiji-Siqi. Uyển Uyển chăm chú nhìn.

      Lúc đó người đàn ông được ba vệ sĩ bao lấy ở trung tam, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, Uyển Uyển thấy được đó là ai trong mắt lên kinh ngạc rồi biến mất. R6at1 nhanh khôi phục thần sắc ban đầu.

      Uyển Uyển nhún nhún vai, muốn tỏ ra quen biết, liền theo hướng ngược lại.

      Lúc này, thang máy Keng tiếng, có người vội vã từ thang máy chạy ra, là trở lý hay ở bên Lạc Tư. Uyển Uyển tính gọi giao hộp cơm, nhưng trợ lý lại thẳng qua nàng, gọi: “Mã gia”

      Trung niên nam tử bị vây lấy dừng bước, xoay người lại

      Trợ lý gật đầu nhìn ông ta, đưa thứ cầm trong tay giao ra: “Mã gia, ngài quên mất thứ này”

      Người đàn ông gọi là Mã gia vừa nhìn thấy vật mặt mày liền hớn hở: “ ngại quá, ngại quá”

      Uyển Uyển tò mò liếc mắt nhìn vật trong tay lập tức hiểu đó là chi phiếu.

      Nhìn đoàn người Mã gia rời , trợ lý thở hắt, xoay người, đứng thẳng sang bên nhìn thấy Uyển Uyển liền nghênh đón: “Hách Liên tiểu thư lại tới đưa cơm sao?”

      Uyển Uyển gật đầu cười: “Đúng vậy, phiền đưa giúp cho Lạc Tư”

      Trợ lý nhận lấy: “Hôm nay lên sao?

      Uyển Uyển lắc đầu, tuy mỗi ngày nàng đều đưa đồ ăn tới, vẫn quấy rấy Lạc Tư. nàng biết Lạc Tư từ trước tới nay công tư ràng, càng thích ở công ty nhìn thấy nàng.

      “Đúng rồi, người lúc này là ai?”– Nàng hỏi.

      Trợ lý sững người, ấp úng đáp: “Ách, là đối tác của tổng tài”

      Thấy trợ lý muốn biết lộ, Uyển Uyển cũng hiểu mình có hơi nhiều chuyện. Mỉm cười, má xuất lúm đồng tiền sâu: “Đồ ăn còn nóng, dạ dày Lạc Tư tốt, đừng quên nhắc ấy ăn. Trần tiên sinh, tôi trước”

      Giữa tháng 4 thời tiết ấm hơn nhiều. Có lẽ vì là mùa xuân, Uyển Uyển cảm thấy mình ngày càng mê ngủ. Trước kia vì bệnh tim, mỗi ngày đều ngủ đúng mười giờ, nhưng mỗi lần ngủ dậy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, toàn thân thoải mái.

      Nhưng tại, nàng cả ngày đều nằm giường, ngủ suốt mấy giờ cũng thấy đủ, cả người mệt mỏi có sức.

      Còn Lạc Tư đối với nàng cũng như trước. Trước kia dù đối với nàng lạnh lùng, dù thích cùng nàng chuyện, nhưng có khoảng thời gian nàng cảm thấy thái độ của cải thiện, hơn nữa tối đến thường xuyên cùng nàng hoan ái, mãi đến khi nàng chịu được nữa mới thôi. Nhưng gần đây, khôi phục thái độ như trước, chỉ lãnh mà có thêm cảm xúc gì đó rất lạ.

      Ngược lại đối với Hách Liên Doanh Doanh càng quan tâm hơn, trước mặt nàng thân mật, sau đó ăn cơm chuyện phiếm, đôi khi còn phụ họa vài câu, cùng Hách Liên Doanh Doanh đùa.

      Xem nàng như người thừa, dửng dưng để tâm.

      từ trước đến nay khiến người ta đóan được tâm tư, tại càng sâu thêm. Suốt nửa tháng qua, nhìn mặt nàng lấy lần.

      Buổi chiều, sau khi đưa cơm cho Lạc Tư, Uyển Uyển đến bệnh viện nhận kết quả kiểm tra.

      Gõ cửa phòng chú Lê, đẩy vào.

      “Chú Lê, cháu tới rồi. Ngải Đức, cũng ở đây sao?”- vào, nàng đem phần cơm trưa đặt lên bàn chú Lê.

      Vốn định hỏi Ngải Đức ăn cơm , nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ quỷ dị của nhìn mình, Uyển Uyển cảm thấy có chút bất thường. Quay đầu lại nhìn chú Lê, sắc mặt bình tĩnh, hề vui vẻ.

      Nàng đứng tại chỗ, cắn môi: “Có phải xét nghiệm xảy ra vấn đề?”

      Chú Lê than , đáp, chỉ đứng dậy đến bên cửa sổ. Ngải Đức nhìn thoáng qua chú Lê, đôi mắt phượng hẹp dài chứa chút mâu thuẫn.

      Do dự Ngải Đức đáp: “Uyển Uyển gần đây có cảm thấy khỏe ở đâu ?”

      Nàng cả kinh, máy móc lắc đầu.

      “Tim có vấn đề sao?”

      Ngải Đức lắc đầu: phải trái tim, mà là bụng có vấn đề”

      “Bụng”- nàng hiểu.

      Chú Lê xoay người lại, đem bảng xét nghiệm thô lỗ quăng mạnh lên bàn, phát ra tiếng lớn.

      “Hách Liên Uyển Uyển, cháu suy nghĩ gì vậy?!”

      Uyển Uyển bị tiếng động làm giật mình, trước đây cũng chưa thấy chú Lê giận dữ vậy, lui về sau vài bước, kinh hãi nhìn.

      Ngải Đức bật dậy, dùng thân hình cao lớn che lấy Uyển Uyển ở phía sau: “Lê tiên sinh, có chuyện gì từ từ , có thể phải lỗi của ấy”

      phải lỗi của nó?”- Chú Lê nổi giận đùng đùng nhìn Uyển Uyển núp sau lưng Ngải Đức: “Nó cũng phải là trẻ con!! Chẳng lẽ biết dùng thuốc tránh thai sao? Nó biết mang thai tạo thành áp lực lên tim thế nao sao?”

      Uyển Uyển kinh ngạc, hai mắt mở to, môi hé mở: “Chú … con…”

      Chú Lê hung hăng trừng mắt nhìn, giận dữ hỏi: “Hách Liên Uyển Uyển, cháu cho chú biết, cháu còn muốn sống nữa hay ?!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :