1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc Hứa Thiếu Phong gọi điện cho Trần Tư Tư, xe.

      Chương 6: Đứng trước cám dỗ

      Hôm nay, Hứa Thiếu Phong dẫn các cán bộ cùng ngành tham quan đảo Thiên Vân. Hải Tân được mệnh danh là thành phố trăm đảo, có tất cả hơn trăm hòn đảo lớn , những hòn đảo được khai thác thành khu du lịch cũng đến hơn chục nơi. Đảo Thiên Vân cách trung tâm thành phố xa lắm, nếu dọc theo đường bờ biển bằng ô tô cũng chỉ mất đến 40 phút đồng hồ. Đây là hòn đảo phong cảnh kỳ vĩ, đảo có nhiều rừng cây lá đỏ, có sông có núi, còn có trường học và khu nuôi trồng động thực vật. Đặc biệt là các cửa hàng hải sản rất phong phú đa dạng, những người trong thành phố thường xuyên lái xe đến đây thưởng thức đồ biển, những thức ăn rẻ, mà quan trọng hơn nó rất tươi ngon. Thông thường những người khách ở xa tới, họ thường dẫn bạn của mình đến đảo Thiên Vân chơi, sau đó ăn đồ hải sản, như thế có thể đạt được mãn nguyện rồi.

      Buổi tối đảo thường hay lạnh, bọn họ ăn đồ hải sản, uống rượu vào là có thể làm cho cơ thể ấm lên. đường về, Thiếu Phong rất nhớ Trần Tư Tư. Cảm giác này, chỉ có khát vọng về mặt thể xác, mà còn có nhu cầu về tâm hồn, hơn nữa, khao khát đó còn rất mãnh liệt. biết rằng, điều này có liên quan đến kế hoạch của . Vốn dĩ định đưa Tư Tư đến vịnh Ngọc Tuyền chơi, nhưng kế hoạch bị đảo lộn, khiến khỏi mong nhớ sớm được gặp mặt ấy.

      Vừa mới nghĩ đến vịnh Ngọc Tuyền, liền nhớ lại cái đêm huyền ảo được tận hưởng cảm giác vui sướng khoái lạc chưa từng có từ trước đến nay, cảm giác tuyệt vời đó giống như sau khi xem bộ phim màn ảnh rộng mà dư của nó còn để lại mãi. Hơn nữa, nữ chủ nhân màn bạc đó ai khác chính là người phụ nữ mà quý, có vẻ đẹp thiên thần, người tràn đầy sức sống, khiến lĩnh hội được cách đầy đủ sức hấp dẫn vô cùng của nghệ thuật cơ thể. Còn nhớ sau khi kết thúc, Trần Tư Tư hỏi học được động tác đó ở đâu, tại sao trước đây thấy thử nghiệm? Đó chính là thứ mà ông thu hoạch được trong lần họp trước...

      Lúc này, khi lần nữa nhớ lại giây phút lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt lúc đó, trong lòng Hứa Thiếu Phong lại kiềm chế nổi kích động, nén được, liền gọi điện cho Tư Tư. Sau khi nhận điện, mới biết ăn cơm với bạn ở bên bờ biển, nghe thấy thế liền tắt máy, cũng có thể về. có thể cảm nhận được vội vàng và đợi chờ của từ trong giọng . Ông cũng tăng tốc, chạy như bay về phía thành phố.

      Đến cổng khu hoa viên Di Tình, nhân viên gác cổng chặn xe ông lại, sau khi ông lấy thẻ ra vào từ tay của người bảo vệ, còn phải ký vào bản đăng ký mới được qua. Đây là việc chưa từng xảy ra từ trước đến nay, ông thấy bực mình liền : “Đăng ký cái gì? Từ trước đến nay có làm như vậy bao giờ đâu, sao bây giờ lại lằng nhằng thế?”

      Nhân viên bảo vệ : “Thưa ông, xin lỗi, gần đây trong khu có xảy ra vụ trộm cắp, để tăng cường cảnh giác, chúng tôi phải tiến hành đăng ký với tất cả mọi người”.

      Hứa Thiếu Phong đành phải điền tên mình vào cột những người đến thăm. Sau khi đưa cho người bảo vệ xem, ta mới để ông vào.

      Thế nhưng, Hứa Thiếu Phong chẳng hề ngờ được là tất cả những thứ đó, đều do người em vợ Hồ Tiểu Dương bố trí cả, khi ông vừa vào khu hoa viên Di Tình cũng đồng nghĩa với việc vào cái bao.

      Ngay sau khi Hứa Thiếu Phong lái xe vào khu hoa viên Di Tình, người bảo vệ gọi điện cho Hồ Tiểu Dương.

      Lúc này, Hồ Tiểu Dương đường đưa Lâm Như về nhà, vừa lái xe, vừa với Lâm Như về chuyện cổ phiếu. Lâm Như cũng chơi ít cổ phiếu, bây giờ tình hình rất khó khăn, biết nên bán ra hay mua thêm vào. Đúng lúc đó điện thoại của Hồ Tiểu Dương rung lên. Di động để ở trong túi của Hồ Tiểu Dương, Lâm Như móc ra đưa cho , điện thoại này! Sau khi Hồ Tiểu Dương nhận máy, mới biết đó là người bảo vệ ở khu hoa viên Di Tình gọi tới. Người bảo vệ với : “Hứa Thiếu Phong vừa vào khu hoa viên Di Tình, người ông ta đến thăm tên là Trần Tư Tư, địa chỉ là phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.

      Hồ Tiểu Dương : “Được được được, tôi biết rồi”.

      Tắt máy xong, Hồ Tiểu Dương thấy có chút mâu thuẫn. thấy tâm trạng của Lâm Như hôm nay rất tốt, nếu đem chuyện này kể với chị ấy nhất định làm chị ấy vui, biết nên luôn lúc này hay là để sau này mới ? Đây là vấn đề. Vấn đề nữa là, lần trước A Xán dặn dò , muốn khắp nơi lo chuyện của chị , đặc biệt là việc gia đình, chừng Lâm Như sớm biết chuyện này, chỉ là giả vờ biết mà thôi, nếu làm việc quá ràng có ảnh hưởng gì tới quan hệ vợ chồng của họ ? Quả thực lúc này hơi khó xử, biết nên làm thế nào mới ổn?

      Trong lúc biết nên làm như thế nào cho phải Lâm Như biết cách mình nên làm.

      Đột nhiên Lâm Như : “Ông ấy lại đến khu hoa viên Di Tình phải ?”

      Hồ Tiểu Dương muốn cho biết, bèn né tránh vấn đề : “Ai cơ? Đâu… đâu có, là người bạn của em”.

      Lâm Như lạnh lùng : “ đừng có lừa tôi, lúc nãy tôi nghe thấy hết cả rồi, ai gọi cho vậy?”

      Lúc này Hồ Tiểu Dương mới hết mọi chuyện cho Lâm Như nghe về việc mua chuộc được nhân viên gác cổng ở khu hoa viên Di Tình. Cuối cùng mới : “Chị, em thực có cách nào khác, chỉ biết làm thế thôi”.

      Lâm Như : “Làm rất tốt! Như thế mới giống em chị chứ. xem, ông ta đến tìm ai, sống ở tòa nào, số nhà bao nhiêu?”

      Hồ Tiểu Dương : “Tên là Trần Tư Tư, phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.

      Lâm Như : “Giờ chúng ta đến đó. Tôi muốn xem xem, con hồ ly tinh kia có sức hấp dẫn đến đâu!”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, chị hãy bình tĩnh chút ”.

      Lâm Như : “Còn bình tĩnh cái gì nữa? Họ vốn dĩ coi chị ra gì, còn tôi phải bình tĩnh, làm sao bình tĩnh được đây?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, thế chúng ta đến đó rồi làm thế nào?”

      Lâm Như : “Hôm nay, tôi nhất định phải cắt đứt với Hứa Thiếu Phong, nếu ông ta còn tiếp tục qua lại với con hồ ly tinh đó, tôi cũng đồng ý luôn. Nếu ông ta thành tâm ở với tôi, phải lập tức cùng tôi về nhà. Tôi có thể hẹp hòi chuyện qua, nhưng ông ta nhất định phải đưa ra thái độ ràng”.

      Hồ Tiểu Dương : “Đây cũng là cách”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như mặc dù miệng kiên quyết như thế, nhưng trong lòng cứ như có vật gì đó đục khoét, chút sức lực cũng còn.

      Người phụ nữ, khi còn chồng mình, còn muốn tiếp tục bảo vệ gia đình mình, điều này là đau đớn. thực tế, Lâm Như sớm dự cảm được Hứa Thiếu Phong có người phụ nữ khác, chỉ là dám chứng minh và đối diện, sợ vượt qua được phũ phàng đó, chỉ có thể lừa dối bản thân được ngày nào hay ngày ấy thôi. Giờ đây, sau khi vấn đề được sáng tỏ, còn cách nào quay lại được nữa, phải đối diện với nó.

      Hồ Tiểu Dương thấy Lâm Như gì, bèn hỏi: “Chị, Trần Tư Tư này là ai? Chị trước đây nghe thấy người này bao giờ chưa?”

      Lâm Như : “Chưa từng, ông ấy chưa từng nhắc tới ta trước mặt tôi, cũng biết ta mọc ra từ đâu nữa”.

      Vấn đề kỳ quặc chính là ở đây, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương hề biết giáo Trần, người cùng ăn tối với họ lúc nãy là Trần Tư Tư, Trần Tư Tư này và Trần Tư Tư đó là .

      Vừa mới đó, Hồ Tiểu Dương lái xe đến cổng khu hoa viên Di Tình, khi người bảo vệ lấy vé cho họ có nhận ra Hồ Tiểu Dương, liền thốt lên câu: “Là ?”

      Hồ Tiểu Dương : “Là tôi!”

      Lúc này Lâm Như chen vào.

      Lâm Như với người bảo vệ: “Xin cậu mang bản đăng ký lúc nãy ra cho tôi xem”.

      Người bảo vệ quay sang nhìn Hồ Tiểu Dương.

      Hồ Tiểu Dương : “ sao, bà ấy là chị tôi, cậu lấy ra đây cho chị ấy xem”.

      Người bảo vệ mang ra cho Lâm Như xem, Lâm Như vừa nhìn thấy nét chữ viết bằng bút máy rất trôi chảy phóng khoáng, cần so biết chắc đó là Hứa Thiếu Phong. Ngày trước, Lâm Như bị bức thư tình viết bằng bút máy với dòng chữ trôi chảy phóng khoáng này của ông ta làm cho cảm động, cho nên mới bằng lòng lấy ông ấy. ngờ sau nhiều năm, nét bút phóng khoáng ấy lại viết tên người đàn bà khác. vồ lấy sấp giấy, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, giật tờ giấy ra khỏi bản đăng ký.

      Người bảo vệ ngạc nhiên : “Chị thế này…”

      Lâm Như lấy 200 tệ từ trong túi xách đưa cho người bảo vệ : “Hãy nhớ, việc hôm nay chưa từng xảy ra bao giờ”.

      Người bảo vệ nhận lấy tiền, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, gật gật đầu đồng ý.

      Lâm Như : “Nếu có người hỏi tới chuyện này, cho dù là ai, cậu cũng được kể. Sau này nếu chiếc xe đó vẫn tiếp tục vào đây, cậu cần đăng ký nữa”.

      Người bảo vệ lúc này mới tỉnh ra, gật gật đầu : “Tôi rồi”.

      Lâm Như bảo Hồ Tiểu Dương: “Lái xe vào!”

      Hồ Tiểu Dương hỏi người bảo vệ: “Khu nhà đó ở chỗ nào?”

      Người bảo vệ chỉ cho phương hướng, lúc này mới lái xe vào trong.

      Hoa viên Di Tình là khu chung cư rất lớn, có núi, có hồ, còn có sân cỏ và hoa viên nữa, là khu đô thị cao cấp. Lái xe hồi, hết rẽ phải, lại rẽ trái mới tìm được căn nhà đó.

      Hồ Tiểu Dương lái xe sang lề đường, dừng lại rồi : “Chị, đến rồi”.

      Trong đầu Lâm Như đột nhiên biến thành vùng hư , kích động lúc nãy gần như khiến quên hết mọi chuyện, giờ đây sau khi dần dần tỉnh lại mới cảm thấy, mình đến chốn này rốt cuộc là muốn làm gì? Là đến bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ sao? Cho dù có bắt được quả tang bọn họ làm sao chứ? Là để ly hôn? Là phân chia tài sản với ông ấy? Hay là vì muốn đánh nhau trận với con hồ ly tinh tên Trần Tư Tư kia? Những thứ đó đều phải là mục đích của , thực ra chỉ muốn xông vào nhà Trần Tư Tư, giành lại chồng mình thôi. Nhưng cách đó có giành lại chồng được ?

      tự nhiên do dự, bèn với Hồ Tiểu Dương: “Từ từ , để tôi bình tĩnh chút”.

      Hồ Tiểu Dương muốn an ủi nhưng lúc này lưỡi như cứng lại, tìm được bất cứ lời nào để an ủi cả. Gặp phải chuyện như thế này, gì cũng chỉ là thừa. chỉ biết để cho Lâm Như có thời gian suy nghĩ thôi.

      Tiếng nhạc trong xe vẫn nhàng cất lên, đó là bài hát “Hương thần” của ca sĩ dân tộc Tạng - Tát Đỉnh Đỉnh, giờ phút này nghe lại càng cảm nhận được tâm trạng trong đó:

      Người của Lâm Quách ơi, người lên núi kẻ xuống biển.

      Yan ma ni ba mi niu.

      Nhưng người của tôi ơi sao lại chẳng thấy đâu,

      Sao lại chẳng thấy đâu.

      Yan ma ni ba mi niu.

      Hồ Mapang weicuo ơi, giông tố cuồn cuộn

      Yan ma ni ba mi niu.

      Có phải là nơi người của tôi lưu lạc,

      Thắp cho tôi ngọn đèn thần.

      Yan ma ni ba mi niu

      Yan ma ni ba mi niu,

      Yan ma ni ba mi niu.

      Người của Lâm Quách ơi, người đến người .

      Yan ma ni ba mi niu.

      Nhưng người của tôi ơi, sao lại chẳng thấy đâu,

      Sao lại chẳng thấy đâu.

      Yan ma ni ba mi niu

      Núi Kailash ơi, mây sương mịt mù.

      Yan ma ni ba mi niu.

      Có phải là nơi người của tôi lưu lạc.

      Thắp cho tôi nén hương thần.

      Yan ma ni ba mi niu.

      Yan ma ni ba mi niu,

      Yan ma ni ba mi niu.

      Bài hát “Hương thần” đúng là thắp lên nén hương trong lòng, nó cũng sâu xa và bình yên như kinh Phật, khiến cho con người dần dần lấy lại được bình tĩnh.

      Lâm Như hít hơi sâu, biết, người, nếu trái tim của người đó dành cho mình nữa, dù có níu kéo cũng vô ích, nhất thời xúc động, làm ầm lên chẳng phải là lại càng đẩy ấy ra xa hơn sao. Nếu bạn còn người đó, bạn còn hy vọng ở ta, nhất định được kích động, phải cho ta chút sĩ diện và tự trọng.

      Bài “Hương thần” phát hết.

      Lâm Như nhàng : “Tiểu Dương tắt nhạc ”.

      Hồ Tiểu Dương liền tắt nhạc.

      Lâm Như lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Thiếu Phong : “Ông xong việc về nhà sớm nhé!”

      Hứa Thiếu Phong : “Gì cơ… xong việc? đưa người bạn Thâm Quyến mát xa chân”.

      Lâm Như tắt ngay di động.

      Hồ Tiểu Dương khịt tiếng từ trong mũi: “Thà tin đời có ma còn hơn tin vào miệng lưỡi của đàn ông. Chị à, em bái phục kiềm chế của chị đấy, còn có thể nén nhịn được tới mức này! Nếu đổi lại là em, em vạch trần bộ mặt ta rồi, lại còn để ta làm xong chuyện”.

      Lâm Như : “Có người đàn ông nào mà là con mèo ăn vụng? Ăn vụng ở bên ngoài nhưng quên đường về nhà đâu. Nếu làm ra ngô ra khoai mọi chuyện lại khiến ông ấy còn lối thoát. Tiểu Dương, chúng ta về thôi”.

      Hồ Tiểu Dương vừa lắc đầu “Đúng là chết mất!” vừa khởi động xe, thoắt cái ra tới đường lớn, thẳng tiến về nhà.

      Lâm Như : “ chậm thôi! muốn chết chết đừng lôi tôi vào cùng”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị bảo em điều tra ra con tinh đó là ai, em tốn bao nhiêu công sức mới điều tra ra, chị lại nhẫn nhịn như thế”.

      Lâm Như cười nhạt tiếng : “Có lẽ, cách tốt nhất chính là diệt trừ tận gốc, xử lý vấn đề cách triệt để”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em phục chị đấy”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tâm trạng Lâm Như vừa mới vui vẻ được mấy hôm bị chuyện dan díu giữa Thiếu Phong và Trần tư Tư làm cho đảo lộn.

      Những người biết đến , tưởng vô cùng hạnh phúc, cuộc sống sung túc, trong công việc được mọi người tôn trọng, dáng vẻ lại đẹp, duyên dáng, con trai du học nước ngoài, chồng làm quan to, nhưng ai có thể biết được nỗi khổ tâm chất chứa trong lòng ?

      Trước kia, cố hỏa hoạn khiến cho lo lắng yên, vì giúp Hứa Thiếu Phong bảo toàn chức vụ, nề hà việc gì, gác chuyện tình cảm cá nhân sang bên, màng cả danh dự bản thân đến nhà Bí thư Thành ủy mong giúp cho Hứa Thiếu Phong, mặc dù thu được kết quả gì, nhưng thực cố hết sức vì ông ấy. ngờ việc đó lặng xuống chưa lâu, lại mọc lên Trần Tư Tư, thể nghĩ cách xử lý ổn thỏa việc này. biết việc này đối với hạnh phúc của gia đình là việc lớn nhất, nếu xử lý tốt, những ảnh hưởng tới hòa khí trong gia đình, mà còn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Hứa Thiếu Phong nữa.

      làm vợ của sếp, thể biết được nỗi khổ của những người làm vợ sếp, lên núi cao, biết được lạnh giá núi cao. Dân thường có niềm vui của dân thường, vợ quan cũng có những điều khó của vợ quan. Nếu chỉ là người bình thường, vào nhà gõ cửa cãi cọ hồi, làm loạn hết cả lên, khiến cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết con hồ ly tinh đó dụ dỗ cướp chồng người khác, để ta từ giờ về sau còn mặt mũi nào gặp ai nữa, cũng khiến cho Hứa Thiếu Phong bài học đừng vào nhầm cửa lên nhầm giường nữa. Nhưng, có thể ? thể, thực thể. phải làm được mà là cho dù có làm được chăng nữa cũng làm thế. nay có bao nhiêu người nhòm ngó vị trí của Hứa Thiếu Phong, hy vọng Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện để họ nhảy vào vị trí của ông ấy. Vì vậy, cho dù có bực mình đến mấy cũng phải biết suy xét trong ngoài, khi nào cần nhịn phải nhịn, chuyện nhịn được hỏng việc lớn.

      Chiều nay, Lý Mai Hoa gọi đánh mạt chược, mặc dù chẳng có hứng chút nào nhưng thể giả vờ thích thú được. Hồ Tiểu Dương là người thà chết vì sĩ diện chứ sống để chịu tội. thừa nhận đôi khi đúng là người như thế , vì sĩ diện, thể mở lòng để tác hợp cho người khác. Trong xã hội thế tục này, bạn muốn thoát tục cũng khó, có điều là bạn phải chấp nhận hy sinh rất nhiều, rất nhiều thứ tốt đẹp khác. Mọi người đều là người phàm tục, tránh khỏi thế tục. Hơn nữa, vị phu nhân Phó Thị trưởng Thành phố như Lý Mai Hoa, bình thường biết bao nhiêu người muốn làm quen cũng thể làm quen được, bà ta mời bạn đến nhà chơi, là ngắm trúng bạn rồi, bạn thể vuốt mặt mà nể mũi.

      trang điểm chút, mang theo đủ tiền, mới đóng cửa, xuống, nhìn thấy phía xa, chiếc xe của Đào Nhiên đứng đợi .

      Đào Nhiên là người bạn trung thành nhất của , cho dù đâu, chỉ cần tiếng, ấy liền trở thành người tài xế riêng của , dừng xe ở trước nhà đợi xuống, điều này khiến vô cùng cảm động. Chính vì có cảm giác như thế, mới ít lần tốt cho Đào Nhiên trước mặt Hứa Thiếu Phong, mục đích chính là khiến ông ấy để ý đến vợ chồng Đào Nhiên chút. Hứa Thiếu Phong cũng tự hiểu được ý của , cũng khen Vương Chính Tài rất được, ông nghĩ cách đề bạt ông ta lên chức Phó Cục trưởng. Sau khi tin này được Lâm Như truyền đạt lại cho Đào Nhiên, Đào Nhiên cảm kích vô cùng. thực tế, chức Trưởng ban Quảng cáo của đài truyền hình mà Đào Nhiên có được cũng là nhờ quan tâm của Lâm Như. Hứa Thiếu Phong chuyện với lãnh đạo nhà đài thế là mọi chuyện được giải quyết cách nhanh gọn. có ân với Đào Nhiên, Đào Nhiên đương nhiên phải tìm cách trả nghĩa cho . Thường ngày, Đào Nhiên hay kéo thẩm mỹ viện, hoặc ngâm chân nước nóng, cứ qua lại như thế, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật.

      Lúc này, nhìn thấy Đào Nhiên đứng bên cạnh xe đợi , Lâm Như đột nhiên nhớ ra miếng ngọc phỉ thúy mà Đào Nhiên tặng cho ngày trước.

      thò tay vào cổ tìm kiếm, quyết định khi ra ngoài phải bỏ nó ra cho yên tâm. Miếng ngọc bội đó quá đặc biệt, Đào Nhiên tặng , lại tặng cho Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa lại tặng cho Vu Quyên Tú, Vu Quyên Tú cuối cùng lại tặng lại cho . Cứ như vậy, từ dưới lên , lai lịch của nó rất đặc biệt, điều đó khiến Lâm Như đặc biệt chú ý mỗi khi đeo nó. Nếu gặp Vu Quyên Tú, nhất định phải đeo, như thế Vu Quyên Tú mới biết được rất trân trọng món quà bà ấy tặng, bà ấy nhất định rất vui. Nhưng nếu khi gặp Lý Mai Hoa, phải tháo nó ra, được để bà ta nhìn thấy, nếu như bà ấy nhìn thấy thấy vui, cũng khiến bà ấy thấy ngại, nặng khiến bà ấy hiểu nhầm, cho rằng cố tình đeo trước mặt để cho bà ấy trông thấy, để trêu ngươi bà ấy, nếu đúng như thế, gặp phiền phức lớn. Lâm Như biết mình nên làm gì, luôn thận trọng trong vấn đề này, khi nên đeo tuyệt đối được đeo, khi nào cần đeo nhất định phải đeo. Mặc dù mệt chút, nhưng còn cách nào khác, ai trong hàng ngũ những người làm phu nhân quan chức như cũng hiểu điều đó.

      Lâm Như vừa ra thấy Đào Nhiên xuống xe, sau đó là Phùng Hải Lan cũng xuống xe. Đột nhiên có chút vui, hôm qua, mời Phùng Hải Lan ăn cơm, ta còn từ chối mãi tới, hôm nay Lý Mai Hoa gọi ta đánh mạt chược đột nhiên ta lại rảnh. Phùng Hải Lan này liệu có phải bây giờ cần đến nữa nên cũng cần tôn trọng nữa, hay là vì Trương Minh Hoa và Hứa Thiếu Phong có chút bất đồng, nên bà ta cũng có cách nhìn khác với ? Nhưng bây giờ bà ta xuống xe đón , ít nhất bà ta cũng còn chút tôn trọng, cũng tính toán làm gì nữa, liền vẫy tay chào bọn họ.

      Phùng Hải Lan liền cười tươi : “Chị Lâm, em thấy chị ngày càng xinh đẹp ra”.

      Lâm Như biết đây là lời nịnh nọt nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, vừa cười vừa : “Đâu có, tôi chỉ ước được trẻ như các thôi”.

      Phùng Hải Lan : “Trông chị còn trẻ hơn chúng em ấy chứ”.

      Lời này là , nhiều hơn Phùng Hải Lan năm, sáu tuổi, nhưng nhìn có vẻ vẫn trẻ hơn Phùng Hải Lan, đây cũng là tự tin mỗi khi đối diện với bà ta. Nghe xong những lời này trong lòng đột nhiên thấy rất vui, liền : “Làm gì có chuyện đó, dù thế nào tôi cũng nhiều hơn năm, sáu tuổi mà”.

      Đào Nhiên cười ha ha : “Hai chị đều rất trẻ, nhìn vào chẳng hơn em là mấy”.

      Lâm Như lại cười : “ Nhiên biết làm cho chúng tôi vui lòng”.

      Phùng Hải Lan : “Còn phải vậy sao?”.

      Lên xe, ba người họ cùng nhau đến nhà Lý Mai Hoa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lý Mai Hoa rất hiểu biết văn hóa mạt chược, mỗi lần bà ta gọi người đến đều là những người thuộc cùng hệ thống.

      Hôm nay bà ta gọi người trong hệ thống văn hóa, ngày mai lại gọi những người trong hệ thống y tế, hôm sau nữa lại gọi những người thuộc lĩnh vực giáo dục, tiếp lần sau lại gọi những người thuộc hệ thống khoa học kỹ thuật. Tụ họp thời gian dài, mọi người đều vui vẻ, có thua chút tiền cũng thành vấn đề, huống hồ, những người đến đây dù lớn dù cũng đều là vợ quan, so với những gia đình bình thường, điều kiện kinh tế họ khá hơn rất nhiều, thua chút tiền có ai dám kêu ca phàn nàn chứ? Có lúc bạn muốn tặng bà ta còn dễ, chỉ có thông qua cách này, người nhận cũng dễ, mà người tặng cũng dễ, tất cả đều nằm trong quy luật rồi.

      Ba người họ lên lầu nhà Lý Mai Hoa, ấn nút chuông cửa, cửa vẫn chưa mở, ở trong truyền ra giọng của Lý Mai Hoa: “Tôi đắp mặt nạ, làm cho mọi người sợ chứ?”

      Lâm Như liền cười : “Chúng em cũng phải chưa làm như thế bao giờ, chị có thể dọa ai được chứ?”

      cửa mở ra, mặt Lý Mai Hoa quả nhiên là có lớp mặt nạ màu trắng, giống như con quỷ ác bị vỡ đầu, nếu phải bà ta trước, chừng đúng là làm cho người khác chết khiếp.

      Lý Mai Hoa cười ha ha : “Vào , vào . ngờ các đến nhanh như thế, mặt nạ vẫn còn chưa khô”.

      Ba người họ vừa thay dép vừa : “ sao, cứ từ từ đợi nó khô rồi hãy rửa”.

      Ngồi đợi ở ghế sofa, nhìn Lý Mai Hoa mặt trắng như sơn nhưng răng lại vàng và ố đen, người cũng trở nên ngày càng xấu xí. Lý Mai Hoa cười : “Các cứ tự nhiên như ở nhà nhé, hoa quả ở bàn trà, uống trà tự pha nhé, tôi phải rửa mặt đây”.

      Lâm Như : “Vâng! Chị cứ làm việc của chị , chúng em tự làm”. rồi lại nghĩ thầm, khi còn trẻ phụ nữ thích trang điểm cho lắm, tại sao cứ càng già lại càng thích đẹp?.

      Lâm Như chuẩn bị pha trà, Đào Nhiên lập tức đỡ lấy : “Để em!”. đáng của Đào Nhiên chính là ở chỗ này, lúc nào cũng nhìn việc mà làm.

      Lâm Như cứ cách mấy ngày lại tới nhà Lý Mai Hoa lần nên quen thuộc tất cả những thứ trong nhà bà ta. Đó là căn nhà có kết cấu trùng điệp, diện tích hơn 200 mét vuông, đều là đồ gỗ, đồ gia dụng cũng dùng toàn hàng hiệu, vừa nhìn cũng biết là tốn ít tiền. Lý Mai Hoa chỉ có con , giờ làm nghiên cứu sinh tỉnh, trong nhà bây giờ chỉ có hai người họ. Khi Chung Học Văn công tác, căn nhà lớn như thế này đột nhiên rất trống trải, nếu là bất cứ ai cũng đều cảm thấy đơn, chẳng trách Lý Mai Hoa lúc nào cũng mời người tới chơi. Lâm Như khỏi nhớ tới căn nhà của Vu Quyên Tú, theo lý mà , Bí thư phải là quan to hơn Phó Thị trưởng mấy bậc, phòng ốc càng phải hoành tráng chút mới phải, ấy vậy mà nhà của Vu Quyên Tú lại rất bình thường, chẳng khác gì so với nhà của người dân bình thường, xem chừng, tiền nhiều hay ít cũng hoàn toàn phụ thuộc chức quan cao hay thấp, mà chủ yếu là do con người.

      Lý Mai Hoa rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh ra, trông bà như người vừa lột xác, có vẻ tươi tắn hơn nhiều.

      Đào Nhiên : “Làn da của chị Hoa đúng là đẹp , sau khi đắp mặt xong vừa mịn vừa sáng, rất giống thiếu nữ xinh đẹp”.

      Lâm Như nghĩ, Đào Nhiên đúng là tinh, người đẹp, lời lẽ cũng ngọt ngào, chẳng trách ai cũng thích ta.

      Mọi người đều quen gọi Lý Mai Hoa là “chị Hoa”, Lý Mai Hoa cũng thích người ta gọi mình như thế, hễ gọi bà ta bằng cái tên đó là bà ta lại cười. Lý Mai Hoa cười rạng rỡ : “Làm gì có, nếu đẹp như chằng còn gì vui bằng”.

      Lâm Như : “Đắp mặt nạ đúng là trẻ ra rất nhiều, xem ra phụ nữ nên thường xuyên chăm sóc cho bản thân mình”.

      Lý Mai Hoa cười : “ phải vậy chứ, già rồi, giờ có người gọi tôi là bác rồi”.

      Phùng Hải Lan : “Sao thế được, đâu đến nỗi như thế”.

      Lý Mai Hoa : “ đấy! Lần trước đến cửa hàng, nhìn thấy kem chống nắng vốn định mua lọ, kết quả là người phục vụ , bác ơi loại kem chống nắng này chất lượng rất tốt. Tôi tức quá, tôi già như thế sao? ta còn tiếp tục giới thiệu với tôi bị tôi cáu thèm nghe ta giới thiệu nữa, tôi thèm mua hàng cho ta nữa, tốt mấy tôi cũng mua”.

      Lý Mai Hoa vừa kể xong, mọi người liền cười vang. Lý Mai Hoa lúc thẳng thắn cũng vui, giống như trẻ con vậy.

      Lâm Như vừa cười vừa : “Người nhân viên đó chắc là vừa từ quê lên, hiểu được quy tắc của thành phố, cứ tưởng là giống như ở quê, xưng hô với người khác càng già càng thể mình tôn trọng người ta. ngờ tôn trọng này lại làm cho người đẹp của chúng ta giận chạy mất”.

      Lý Mai Hoa được đùa vui, bèn cười : “Đâu còn là người đẹp nữa? Nhiều nhất cũng chỉ là người mang vẻ đẹp thầm kín, hoặc người đẹp nóng tính”.

      Mọi người lại được trận cười. Lâm Như cũng trong lúc vui vẻ ấy, quên phiền não của gia đình, cảm thấy quan hệ vòng tròn này cũng có cái vui của nó.

      Cũng trong giây phút vui vẻ này, bọn họ đến bàn mạt chược, bắt đầu chơi.

      Đánh mạt chược cần vận may, có lúc bạn muốn thắng, chưa chắc có thể thắng được, có lúc muốn thua, ngược lại bạn lại thua được. Lâm Như hôm nay vốn mang tâm trạng thua cuộc tới chơi, ngờ những cây bài bốc lên lại rất đẹp, muốn thua cũng thua được, để ý thắng được bao nhiêu, lại còn cho Lý Mai Hoa thua mấy lần. Bắt đầu từ 3h chiều, cứ thế chơi tới 7h tối, tính toán, hình như bị thua lần nào. Bọn họ gọi bốn suất ăn ngoài về, rồi tiếp tục chơi. Đến 11h đêm mới kết thúc. Lần này Lâm Như thua nhiều, hình như Phùng Hải Lan thiệt hại nhiều nhất. Nhưng người thua bao giờ thua bao nhiêu, người thắng cũng mình thắng bao nhiêu, chơi là vui rồi, trong khí mơ hồ mọi người đều hiểu ý nhau.

      Từ bàn mạt chược trở về cuộc sống tại, Lâm Như còn phải đối diện với cuộc sống, còn phải đối diện với mâu thuẫn mới. Cứ nhớ đến chuyện tối qua, lòng lần nữa lại thầm đau đớn.

      Đêm hôm qua, khi Hứa Thiếu Phong trở về sắp sửa 12h rồi, Lâm Như vốn dĩ vẫn ở giường mở to hai mắt nghĩ chuyện, vừa nghe tiếng ta về liền giả vờ nhắm mắt lại vẻ như ngủ. muốn để ý đến ta, sợ khống chế được tình cảm của mình lại cãi cọ, chỉ biết chọn thái độ trốn tránh. Hứa Thiếu Phong tưởng là ngủ rồi, bèn nhàng lên giường nằm bên. lát sau, cố tình lật mình, thở dài tiếng, cố tình đưa tín hiệu ra cho Hứa Thiếu Phong biết vẫn chưa ngủ để có thể hỏi thăm chút.

      tưởng là Hứa Thiếu Phong hỏi thăm , sao vẫn chưa ngủ được? cần quan tâm này, cho dù đó chỉ là quan tâm cũng cần. Nhưng đợi lâu lắm vẫn thấy Hứa Thiếu Phong có động tĩnh gì, liền muốn hỏi "Ông về rồi à?" để ông biết vẫn chưa ngủ, còn đợi ông. Thế nhưng, lúc định , lại nghe thấy Hứa Thiếu Phong ngáy khò khò, mong đợi lúc nãy chốc lát biến thành tức giận. Đồ con lợn! Bị Trần Tư Tư làm cho mệt quá nên trở về nhà chỉ biết ngủ thôi!

      Buổi sáng khi tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Hứa Thiếu Phong vẫn ngủ rất ngon, lại thấy tức trong người. Trong lòng nghĩ đất nhà còn hoang, ông còn muốn chạy tới nhà người khác trồng trọt, trồng trọt mệt rồi lại về bắt tôi hầu hạ. Nghĩ vậy, nhưng vẫn chuẩn bị bữa sáng cho ông ấy. Sau khi luyện xong yoga trở về, lại nấu canh cho ông ấy ăn. muốn cho ông ấy biết dù trong bất cứ hoàn cảnh nào gia đình mãi mãi là bến bờ cho ông quay về khi mệt mỏi, là mảnh đất thuộc về ông, khiến cho tâm hồn ông được bình an.

      Lên lầu, tưởng Hứa Thiếu Phong vẫn chưa về, ngờ sau khi mở cửa ra lại nhìn thấy ông ngồi xem ti vi, ít nhiều điều này cũng làm cảm thấy chút ấm áp.

      Hứa Thiếu Phong hỏi tiếng: “Xong rồi sao?”

      : “Xong rồi. Tối ông ăn gì?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi ra ngoài ăn tạm vài thứ, nhìn dáng vẻ bà thế này nhất định là thua rồi”.

      Lâm Như cười cái rồi : “Trong trường hợp đó có thể thắng được hay ? Chưa chơi cũng biết là phải thua rồi”.

      Hứa Thiếu Phong : “ sao, có lúc, thua là để thắng. Mệt rồi, nên nghỉ sớm ”.

      đáp lại lời nào, tấm lòng của phụ nữ đúng là mềm, thực ra tức giận oán trách của với ông vẫn chưa hết, nhưng chỉ cần câu quan tâm nhàng này thôi, lại kích thích mềm yếu trong lòng , khiến cảm thấy ấm áp, cũng có được cảm giác yên tâm.

      chuẩn bị tắm, ngờ Hứa Thiếu Phong lại : “Lúc nãy Đông Đông vừa gọi điện về”.

      Lâm Như vừa nghe tới Đông Đông, trong lòng lập tức bừng tỉnh. Con trai chính là mặt trời của , là trụ cột tinh thần của , cho dù ở bất cứ lúc nào, trong bất cứ tình hình nào, chỉ cần nhắc tới con trai Đông Đông, lại có tinh thần trở lại. vội vàng hỏi: “Đông Đông có ổn ? Nó có ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Nó rất tốt, nó bảo chúng ta nên lo lắng cho nó”. Hứa Thiếu Phong nắm được mềm yếu này của , lúc nào vui chỉ cần nhắc tới Đông Đông là có thể hóa giải mọi chuyện.

      Lâm Như : “Thằng bé này, ở nơi xa xôi như thế, làm sao chúng ta có thể yên tâm được cơ chứ? Nó có nó gặp khó khăn gì trong cuộc sống ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Lần trước phải nó rồi sao? Nó còn kiếm được việc làm thêm, lần này thấy gì, có lẽ là có khó khăn gì đâu”.

      Lâm Như : “Thế ông thể hỏi được câu à? Dù gì cũng là người bố, cứ như nó phải con ruột của ông vậy, chẳng biết thương nó chút nào”.

      Hứa Thiếu Phong cười : “May mà tôi còn là bố đẻ của nó, nếu là bố dượng thảm rồi”.

      Lâm Như : “Ông lại linh tinh cái gì thế?”. vốn dĩ muốn cười, cứ nghĩ đến con hồ ly tinh Trần Tư Tư kia là lại cười nổi nữa, cúi đầu vào nhà tắm.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Trần Tư Tư biết, điều này có lẽ là kiểu ốm nghén mà người ta vẫn thường .

      Mấy hôm nay Trần Tư Tư rất buồn phiền, buồn phiền này phải là vì có người để ý đến , thực ra vốn biết có người để ý đến , vẫn rất lễ phép với Lâm Như - người trước đây đến học yoga, Lâm Như cũng rất khách khí với . buồn phiền của chủ yếu là do thay đổi của cơ thể.

      Mấy ngày nay, đột nhiên thấy rất buồn nôn mỗi khi ăn xong, nhịn được, toàn muốn nôn, có lúc nôn ra, cứ giống như lật sông đổ núi vậy, như kiểu là cho ra hết cả tim gan, nôn đến nỗi mặt xanh nanh vàng cả, đến nỗi bụng đói rồi mà dám ăn. biết, điều này có lẽ là kiểu ốm nghén mà người ta vẫn thường . ngờ được phản ứng của cơ thể lại mãnh liệt đến như thế, khiến khó mà chịu được.

      Sau khi nôn xong, bình tĩnh lại nghĩ, mình việc gì phải khổ thế? Nếu đổi lại là người phụ nữ khác mà bị ốm nghén cũng như , ít nhất còn có người thương, có người quan tâm, rót cho chén nước, lấy cho bát cơm, cho dù là nôn mửa cũng đường đường chính chính mà nôn, đâu có giấu giấu giếm giếm như ? chẳng phải là người xấu xí đến mức có ai nhòm ngó, ngược lại, có ít chàng đẹp trai và những ông chủ có tiền theo đuổi , hiểu tại sao lại từ chối hết bọn họ, cứ sống chết bám lấy Hứa Thiếu Phong? Liệu có phải là kiếp trước có nợ nần gì để đến kiếp này phải trả hay , hay đây là tiền định đối với cuộc đời ?

      bắt đầu hoài nghi lựa chọn của chính mình, làm như thế này rốt cuộc có đáng hay ? Bản thân mình hy sinh nhiều như thế, cho nhiều thứ như thế rốt cuộc là vì cái gì? Là để có được đứa con, hay là để có được Hứa Thiếu Phong?

      đưa ra được đáp án chính xác cho mình. Có lúc quyết định bỏ cái thai, lúc sau lại quyết định giữ lại nó, người nhàn rỗi có thể nuôi con vật cưng, nuôi rồi sinh ra có tình cảm, tự mình nuôi con mình, chẳng tốt hơn nuôi con vật sao. Cùng với tâm trạng thay đổi, cách nghĩ của cũng vì thế mà thay đổi theo. Mỗi lần gặp Hứa Thiếu Phong, đều muốn với ông ấy, nhưng rồi lại lần lữa. biết nếu với Hứa Thiếu Phong, chắc chắn ấy bắt bỏ , thế biết làm thế nào? nghe lời ấy, hay là làm ngược lại? Thà thầm đối phó với ông ấy cho xong, đợi đến khi thay đổi của cơ thể hoàn toàn ràng rồi, để ông ấy phát ra lại tính tiếp.

      vô cùng mâu thuẫn. Lúc nghĩ thế này, lúc lại nghĩ thế khác, suy nghĩ hôm qua khác hẳn hôm nay, là mâu thuẫn. Đột nhiên nhớ tới Tiểu Dương, chuyên gia tư vấn tâm lý, rất muốn tìm gặp ấy, dốc hết nỗi khổ trong lòng kể cho ấy nghe để xem ấy phân tích như thế nào?

      Vào buổi chiều nắng chói chang, gõ cửa Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang.

      “Là à, giáo Trần? vào , mời ngồi!”, Hồ Tiểu Dương vui vẻ .

      “Em là hôm nay em muốn gặp chị”, Trần Tư Tư bỏ kính râm ra .

      Hồ Tiểu Dương thân thiết nhường chỗ cho , sau đó rót cho cốc nước, đặt trước mặt rồi : “Tiểu Trần, tôi thấy sắc mặt hơi vàng, có phải gần đây khỏe ?”

      Trần Tư Tư cười rồi : “Đúng là khỏe lắm”.

      Hồ Tiểu Dương ờ tiếng : “Mùa xuân thời tiết thất thường, nên chú ý ăn uống và bảo đảm nhiệt độ cơ thể ”.

      Trần Tư Tư : “Chị đúng là người chị tốt. Thực ra, da của em như thế hẳn chỉ là vấn đề ăn uống mà còn có vấn đề về tâm lý, hôm nay em đến muốn nhờ chị tư vấn cho chút”.

      Hồ Tiểu Dương : “Người thành phố có nhịp sống quá nhanh, lại sống trong môi trường khép kín, mối quan hệ giữa người với người có khoảng cách, hầu hết mọi người dù ít hay nhiều đều có những vấn đề về tâm lý. Theo tài liệu thống kê, bây giờ có đến hơn nửa dân số thành thị mắc những vấn đề về tâm lý, điều này hề lạ chút nào. , sao đâu, tôi chẩn đoán bệnh cho, xinh xắn như thế này, thể để những vấn đề về tâm lý trở thành hung thủ giết chết sắc đẹp được”.

      Trần Tư Tư : “Chị Tiểu Dương, chị , người nếu người khác, nên tiếp tục đợi người đó hay là từ bỏ?”

      Hồ Tiểu Dương vừa nghe biết được là chuyện gì rồi, liền cười : “ nhất định là chàng có vợ rồi, đối phương chịu vì mà ly hôn, vì thế mà thấy thiệt thòi và đau khổ, có đúng ?”

      Trần Tư Tư ngờ được điều chưa ra có vẻ như Hồ Tiểu Dương biết hết cả rồi, nén được tò mò, bèn hỏi: “Chị Tiểu Dương, sao chị lại biết?”

      Hồ Tiểu Dương vì muốn khiến cho đối tượng tư vấn của mình tin tưởng hoàn toàn, nên tiếp: “Tôi cũng là người trải qua chuyện đó, có lúc tự mình trải nghiệm qua rồi, cho nên có thể hiểu được cách sâu sắc cảm giác lúc này của ”.

      Trần Tư Tư như tìm được tiếng chung, vui mừng : “ thế sao? Thế tốt quá, chúng ta cuối cùng cũng có tiếng chung rồi, chị trước , chị xử lý chuyện này như thế nào?”

      Điên mất! Vốn dĩ là muốn ta ra bí mật, giúp bắt mạch cho, ngờ ấy lại trở thành người nêu ra câu hỏi cho ? Đương nhiên Hồ Tiểu Dương bị vấn đề này làm khó, bèn cười : “Chia sẻ với người về chuyện riêng tư của bản thân, đó là tri kỷ; chia sẻ tâm tư của mình với nhiều người, người ta gọi đó là blog; chia sẻ suy nghĩ của mình với toàn thể nhân dân cả nước, người ta gọi đó là 'nghệ thuật sống'. Vậy chúng ta hãy làm tri kỷ trước ”.

      Trần Tư Tư bèn vui vẻ : “Vâng, thế chúng ta hãy làm tri kỷ với nhau nhé”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thế tôi xin ra bí mật của tôi trước, sau hai năm lén lút làm người tình, việc của chúng tôi bị vợ của ấy phát , vợ ấy muốn ly hôn, thế rồi ấy ly hôn với bà ta, tôi từ người tình giấu giếm trở thành người tình công khai, sau đó kết hôn với ấy. Thế còn , giờ vẫn còn là người tình bí mật của ông ta sao?”

      Trần Tư Tư gật gật đầu, cảm thấy Hồ Tiểu Dương trả lời quá là đơn giản, ấy vẫn còn những điều giấu giếm chưa ra hết, lại thể hỏi thêm gì, bèn : “Nếu mà được như thế tốt quá, người đó của em chịu ly hôn vì em”.

      Hồ Tiểu Dương nhàng ờ tiếng: “Thực ra đàn ông đều giống như nhau, ép đến mức đó, ai cũng chần chừ chịu ly hôn”.

      Trần Tư Tư : “Ý của chị là muốn , em nên ép ấy, bắt ấy phải lựa chọn giữa em và vợ? Thực ra em cũng từng dò hỏi qua, nếu khi bị ép, ấy liền lập tức lùi bước. Em cũng khó xử quá nên ép ấy nữa, em mãi mãi cũng chỉ là người tình vụng trộm của ấy thôi, hễ ép ấy, lại sợ khiến ấy chạy mất. Chị Tiểu Dương, em thực rất khó nghĩ”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thế ông ta có em ?”

      Trần Tư Tư gật gật đầu : “! ấy rất em. Nhưng chỉ có điều là ấy chịu ly hôn với vợ, ấy chưa từng nhắc tới vợ của ấy trước mặt em. Cho đến giờ em vẫn biết vợ của ấy làm gì, giữa bọn họ rốt cuộc có nhau hay ”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thế đó nhất định là người có thân phận, có địa vị”.

      Trần Tư Tư : “Đúng thế, ấy là sếp cơ quan, quản lý rất nhiều người”.

      Hồ Tiểu Dương lại ờ tiếng : “Thế tôi rồi, ông ấy lúc nào vô cùng thận trọng, sợ chuyện của hai người bị người ngoài biết được, có đúng ? Ông ta lượn lờ giữa và vợ ông ta, hai bên đều từ bỏ được, hoặc là ông ấy muốn bên em, nhưng khi em ép ông ấy ly hôn, ông ấy lập tức rụt lại. Điều này chính là muốn , nếu bắt ông ấy phải chọn lựa hoặc là , hoặc là vợ của ông ấy, ông ấy do dự mà đứng về phía gia đình, vì ông ấy quá lý trí, ông ấy mà để mất những thành quả và đãi ngộ mà ông ấy phải chinh chiến nhiều năm mới có được. khi tình đối đầu với tiền đồ của ông ấy, ông ấy có thể vứt bỏ tình . giáo Trần, có thể như thế thể chấp nhận được, nhưng mà thực tế là như thế. Những người đàn ông thành công đa số cứ đến tuổi trung niên, mấy chục năm cuộc sống gia đình trở nên khiến họ vô cùng chán ngán rồi, nắm lấy tay vợ, giống như tay phải nắm lấy tay trái vậy. Cuộc sống vợ chồng lâu dài, khiến tình cảm của họ trở thành tình thân, chứ hề có kích thích, vì thế, họ muốn tìm người tình xinh đẹp bên ngoài, bù đắp lại thiếu hụt về tình cảm. Nhưng khi người tình ảnh hưởng tới gia đình, họ liền lập tức từ bỏ, đây chính là khi miêu tả về những người đàn ông thành đạt”.

      Trần Tư Tư : “Chị Tiểu Dương, chị phân tích quá triệt để, ấy chính là người như thế. Có lúc em cảm thấy ấy rất chân thành, còn có chút thẳng thắn của người đàn ông chín chắn, có lúc lại cảm thấy ấy rất lạ lẫm, thậm chí là xa cách. Em biết, có nhiều người theo đuổi em như thế, tại sao em lại cứ thích ấy chứ? Mà lại còn sâu sắc như thế nữa. Em muốn chị cho em lời khuyên, bảo em làm thế nào mới có thể khiến ấy ly hôn?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chuyện này cũng phải tùy người, trong những trường hợp thông thường có hai tình huống có thể dẫn đến thay đổi trong hôn nhân, thứ nhất chuyện của hai người bị vợ của ông ta biết được, sau đó bà ấy điên tiết lên, vợ ông ta bắt ông ta phải ly hôn, ông ấy tránh được việc ly hôn. Trường hợp thứ hai là, có thai, sau khi gạo nấu thành cơm, vì đứa bé, ông ấy thể đưa ra lựa chọn. Đương nhiên tốt nhất là phương án thứ nhất, phương án thứ hai cần phải có chút mạo hiểm, nếu như gặp phải lão ngoan cố, chỉ sợ sau này khi đứa trẻ được sinh ra rồi, ông ta vẫn thèm để ý, như thế chẳng phải rất tệ sao. Trường hợp của tôi thuộc về phương án , vợ trước của chồng tôi ở Hồng Kông, chồng tôi mở chi nhánh công ty tại Hải Tân, sau khi việc của chúng tôi bị vợ ông ấy phát , vợ ông ấy chủ động đòi ly hôn, nhưng điều kiện ly hôn cũng rất hà khắc. Tổng công ty của ông ấy ở Hồng Kông thuộc về bà ấy, nhà ở Hồng Kong cũng thuộc về bà ấy, ông ấy chỉ có chi nhánh công ty ở Hải Tân thôi. Tôi chỉ cần bên nhau, để vợ ông ấy giữ lại số tài sản nhiều chút cũng sao”.

      Trần Tư Tư hít hơi dài : “Chị Tiểu Dương, chị giỏi, mấy câu của chị đúng là trúng tâm tư của em rồi. Em cũng từng nghĩ đến việc để cho vợ ấy biết chuyện, bà ấy chịu được mà đòi ly hôn, nhưng mà, cho đến giờ em vẫn chưa biết vợ ấy tên là gì, làm việc ở đâu, cho nên em lựa chọn cách hai. Em có thai rồi, trong bụng có em bé rồi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :