1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng thể đối phó nổi với ông.

      Đây đúng là liều thuốc an thần, Hứa Thiếu Phong có được liều thuốc này, coi như ông hồi phục lại được cảm giác tự tin vốn có trước đây, liền nhiệt tình chào hỏi những người cấp dưới của ông.

      Lúc mở cửa phòng làm việc, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ở phía xa cầu thang, Trương Minh Hoa cũng mở cửa, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác thù hận, ông thầm nghĩ, đợi sau này ổn định rồi, nhất định tìm cách làm cho phải trở về đúng chỗ đến.

      Có nhiều việc đều như thế, khi gặp chuyện may, ai cũng trốn tránh bạn, khi gặp được chuyện vui, ai cũng muốn đến bên bạn. Hơn 10 giờ sáng, Chung Học Văn gọi điện đến, Thiếu Phong nhận điện : “Chào Phó Thị trưởng”.

      Chung Học Văn : “Thiếu Phong à, tôi báo cho cậu tin vui, sáng nay tôi trao đổi với đồng chí Mã Trung Tân, tôi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta làm việc rất chu đáo, những việc nên xử lý xử lý rồi, nên truy cứu trách nhiệm chúng ta nữa, còn đối với chuyện bức thư nặc danh, tôi thấy cơ sở thực tế đủ căn cứ, nên vì nó mà hao tổn thời gian và sức lực nữa. Mã Trung Tân nghe xong kiến nghị của tôi cũng tỏ ý đồng tình, như thế là tốt, tảng đá lớn trong đầu tôi cuối cùng cũng được phá bỏ. Thiếu Phong, là lãnh đạo văn hóa địa phương, bất luận là từ góc độ tư tưởng tình cảm hay là cầu công việc, ai mà chẳng quý bảo vệ cấp dưới của mình, việc này qua rồi, tôi chỉ với cậu điều, cậu được kể cho người khác biết, hai ngày nữa Tổ Điều tra cố tỉnh rút quân khỏi Cục chúng ta, cậu cũng phải chịu bất cứ trách nhiệm nào nữa, những việc gì cậu muốn nhận về mình cứ thế mà nhận”.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong những câu đó, trong lòng cười thầm. Nếu như tối qua ông ấy những lời này với , chắc chắn rất cảm kích, chắc chắn cho rằng, Phó Thị trưởng Chung giúp ông rất nhiều trong vụ này. Tuy nhiên khi biết toàn bộ chân tướng việc, Hứa Thiếu Phong mới thấy được vẻ giả tạo của ông ấy. Tuy nhiên vẫn thể cười, vẫn phải giữ vẻ mặt nghiêm túc thành kính nghe ông ấy , đợi Chung Học Văn xong mới : “Cảm ơn Phó Thị trưởng Chung quan tâm và quý đối với các nhân viên cấp dưới như chúng tôi. thực lòng, có người Phó Thị trưởng tốt như niềm vinh hạnh lớn cho những người cấp dưới chúng em. Xin cứ yên tâm, em cố gắng hết sức gánh vác công việc, làm tốt mọi công việc được giao, phụ tấm lòng mà dành cho em!”.

      Hứa Thiếu Phong thể ngờ rằng trong lúc đối phương chân thành với mình, bản thân vẫn ra được những lời đầy ắp tình nghĩa, khiến cho đối phương thể biết được nghĩ gì.

      Chung Học Văn : “ cần phải cảm ơn tôi, đó cũng là việc tôi nên làm. Hôm nay họ đến Cục chúng ta chuyện với từng người , tôi đến nữa, ngày mai phải mở cuộc họp tổng kết, tôi nhất định đến để phát biểu kết thúc cuộc điều tra này, cũng là để cho các cậu câu trả lời vừa ý nhất. Như vậy nhé, tôi vẫn còn có việc khác phải làm, nhiều nữa”.

      Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong nhõm hẳn, mặc dù sớm biết được chân tướng việc nhưng phải đến khi chính miệng Chung Học Văn ra điều đó mới có thể khẳng định đó là . Đó là việc tốt, bất luận thế nào đó cũng là việc tốt.

      lại nghĩ đến Trần Tư Tư, thời gian qua xem thường ấy, ngờ trong giờ phút nguy kịch của đời , ấy lại giúp rất nhiều. Hứa Thiếu Phong biết rằng ấy , nếu có tình , ấy tuyệt đối nhiệt tình giúp đỡ như thế. Đương nhiên, cũng ấy , hơn nữa còn rất là đằng khác. Mặc dù về mặt lý trí luôn phủ định tình dành cho , luôn dặn bản thân mình được mắc vào cái bẫy đó, nhưng tình cảm và thể xác đôi khi cũng phản bội lại lý trí của . Cùng với qua lại ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày sâu đậm hơn. Mỗi khi nhận được tin nhắn của Tư Tư, hoặc là nhận được điện thoại của ấy, tâm trạng lại xao xuyến nguôi. Vậy mà, thực tế nhiều khi vẫn mâu thuẫn với nhau, ấy đồng nghĩa với việc cần ấy. Hứa Thiếu Phong biết ấy muốn ly hôn để có thể được sống cùng , mong muốn sinh được đứa bé là con thực của riêng ấy. ấy lòng mong điều đó, biết, song thể đáp ứng được điều đó. Nếu đáp ứng cầu đó của , bị mất hết tất cả, bao gồm cả địa vị, danh dự, ngoài ra còn phản bội lại tấm lòng của Lâm Như. Nếu mất những thứ đó, giá trị bản thân coi như chẳng còn gì.

      Hứa Thiếu Phong ngồi nghĩ mông lung Vương Chính Tài đến.

      Vương Chính Tài dường như cười. Hứa Thiếu Phong nhìn thấy cậu ta cười liền đoán cậu ấy chắc biết được tin tức nào đó, kịp để cho Vương Chính Tài câu nào liền : “Cậu cũng biết rồi sao?”

      Chính Tài gật gật đầu : “Tôi cũng vừa nhận được tin từ bạn học cũ, việc bình an vô rồi, cứ yên tâm!”

      Thiếu Phong chỉ vào ghế sofa bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó mới : “Có thể coi là kết thúc rồi”.

      Chính Tài : “Từ việc xử lý vụ này, có thể thấy Cục trưởng Hứa đúng là cao thủ, hôm trước còn rối rắm lộn xộn, hôm sau bình yên vô rồi, điều này gọi là quan trường vô đạo, những người phi thường mới có thể làm được”.

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy rất vui, nhưng trong lòng rất , nếu có Tư Tư thầm giúp đỡ, làm sao có được khí bình yên ngày hôm nay. Đương nhiên, bí mật này chỉ có thể mình ông biết, tuyệt đối để lộ ra bên ngoài. Nghĩ như vậy, ông chỉ cười: “Tìm được người tỉnh, chuyện chút làm gì đáng coi là cao thủ?”

      Chính Tài đột nhiên giọng : “Tối hôm qua, tôi thể ngủ được, nghĩ ra kế, định hôm nay thực , ngờ giải quyết được rồi. Xem chừng, chỉ là vấn đề trình độ, mà còn là vấn đề trí thông minh, cao thủ thực bao giờ lộ diện”.

      Hứa Thiếu Phong nhịn được cười, cảm thấy có trợ thủ như ta cũng tốt, ngoài việc trung thành tuyệt đối với ông, còn có chút coi trọng ông, như thế rất dễ thỏa mãn cầu nội tâm của con người. Như thế, đúng là rất tốt, rất tốt, cười xong liền : “Chính Tài, vừa nãy cậu cậu nghĩ ra chiêu ngầm, hãy thử xem”.

      Vương Chính Tài : “ phải Mã Trung Tân là kẻ háo sắc sao? Tôi quen rất xinh đẹp, định tốn khoản tiền thuê ta giả trang thành nhân viên khách sạn, sau đó vào phòng quyến rũ ta, đợi ta sập bẫy, cầm được cuộn băng ghi hình ta, lúc đó phải chúng ta cầu cạnh ta, mà là ta phải cầu cứu chúng ta, đến lúc đó mọi việc đều dễ dàng”.

      Thiếu Phong vừa cười vừa chỉ tay vào mặt Chính Tài : “Đúng là chết ! Mưu kế như thế cậu cũng nghĩ ra được. Có điều, cũng phải lại, nếu còn cách nào khác đấy cũng là diệu kế”.

      Chính Tài : “Kẻ hám tài chết ở đồng tiền, kẻ háo sắc chết dưới gót chân đàn bà, đây gọi là số mệnh”.

      Hứa Thiếu Phong cười cách miễn cưỡng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Trần Tư Tư, khỏi thấy đau xót, liệu có phải vì giúp ông mà phải hy sinh bản thân mình? Dựa vào trình tự thời gian, thể có chuyện đó được, ấy ở cùng với Mã Được Được, thể có chuyện gì xảy ra được. Hơn nữa, ăn cơm xong, ấy còn gửi tin nhắn bảo ông đến gặp ấy, cũng chỉ thấy ấy và Được Được chứ hề thấy Mã Trung Tân đâu cả? Liệu có phải ấy nhận lời với ta? Điều này cũng thể, ta háo sắc, cũng đến nỗi mê bạn của em mình được. Cứ nghĩ như thế, ông thấy bớt lo hơn, liền hướng về phía phòng làm việc của Trương Minh Hoa hỏi: “Ông ấy biết tin này chưa?”

      Vương Chính Tài lắc lắc đầu : “Hình như là vẫn chưa biết, như thế cũng tốt, cứ để cho ta diễn chút, để cho mọi người thấy được bộ mặt thực chất của ta”.

      Thiếu Phong : “Lần sau diễn, phải có kỹ xảo chút, cậu thắt nút, để ông ta cởi nút, để khỏi nhìn thấy ông ta lại thấy ghét”.

      Chính Tài thích nhất là được diễn trò, liền vui mừng : “Cảm ơn tin tưởng, tôi có thể làm được như thế hay , phải dựa nhiều vào ”.

      Hứa Thiếu Phong : “ vấn đề gì, nếu tôi vẫn ở vị trí này, cần cậu còn cần ai? Nhất định là cậu rồi, tôi cũng thể quên việc của cậu được”. đến đây, Thiếu Phong liền chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi! Chính Tài! Chiều mai cuộc họp kết thúc, chúng ta nên mời mấy cán bộ trong Tổ Điều tra cố tỉnh ăn bữa cơm để cảm ơn họ”.

      Vương Chính Tài : “Lần trước họ từ chối chúng ta, lần này biết họ có đồng ý nữa”.

      Thiếu Phong : “Lần trước là do họ điều tra chúng ta, đương nhiên là nhận lời rồi, lần này cuộc điều tra kết thúc, bình đẳng như nhau, tôi nghĩ họ đồng ý. Mọi việc định xong, cậu cũng nên với Trương Minh Hoa câu, tôi nghĩ ông ấy có khả năng , tuy nhiên, chào hỏi vẫn phải làm, cho ông ta cơ hội ngồi dưới mà cười chúng ta được”.

      Chính Tài : “Vâng ạ. giờ, Tổ Điều tra cố tỉnh gặp số cá nhân lãnh đạo thành phố chuyện, tôi chào họ tiếng”.

      “Vậy cậu hãy , đem theo cả trà thuốc, hoa quả, nhiệt tình vào chút”.

      Chính Tài cười tiếng : “Tôi biết rồi!”

      Hai ngày sau, Tổ Điều tra cố tỉnh đúng là rời khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Lúc sắp sửa , Tổ Điều tra cố tỉnh lại mở cuộc họp chuyên đề, do đồng chí Mã Trung Tân thay mặt Tổ Điều tra cố tỉnh tuyên bố kết quả điều tra lần này đối với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn: “Đối với việc quản lý và giám sát các cán bộ trong quá trình làm việc, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm. Mặc dù vụ hỏa hoạn lần này nghiêm trọng, nhưng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cũng chịu trách nhiệm chủ yếu. cố xảy ra, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đưa ra những biện pháp khắc phục rất tích cực, phối hợp với Thành ủy làm được ít việc, mặt là chu cấp tiền mai táng cho người nhà có nạn nhân tử vong, tiền viện phí cho những người bị thương trong vụ hỏa hoạn, động viên tinh thần những gia đình có người bị thương, bị thiệt mạng, mặt khác còn tiến hành tự điều tra tự kiểm điểm, nghiêm túc xử lý những trường hợp có liên can, nhằm duy trì đoàn kết toàn đơn vị, giảm bớt thiệt hại đáng có…”.

      Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng thể đối phó nổi với ông.

      Hứa Thiếu Phong thở hơi dài, trút bỏ hết tất cả những phiền muộn lo lắng trước đây. Trận hỏa hoạn này cho ông học được ít bài học kinh nghiệm, cũng khiến ông quen được ít người, khiến ông cảm động nhất vẫn là hai người phụ nữ bên cạnh ông, nếu họ nhiệt tình giúp đỡ ông biết kết quả bây giờ ra sao nữa.

      Sau này, kết quả số chuyện đều giống như lời phỏng đoán của Thiếu Phong, là sau khi hội nghị kết thúc, ông ấy mời số người trong đó có Mã Trung Tân, Phó Thị trưởng Chung cùng nhau ăn cơm, Mã Trung Tân liền vui vẻ nhận lời, hai là khi Vương Chính Tài đến mời Trương Minh Hoa, ông ta nhà có khách đến chơi, tham gia được.

      Tối hôm đó, sau khi tiếp đãi xong đoàn công tác xử lý cố tỉnh, Vương Chính Tài với Hứa Thiếu Phong: “ đúng là thần thánh, hai việc đều đúng cả”.

      Hứa Thiếu Phong cười thầm, trong lòng bỗng nhiên thấy vui, cho rằng giác quan của bản thân cũng chính xác.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chuyện của Hứa Thiếu Phong lắng xuống, Lâm Như cũng thấy nhõm trong người.

      Mấy hôm nay, Lâm Như vì chuyện của Thiếu Phong mà lao tâm khổ tứ, chút vui vẻ cũng có, lo lắng Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện, điều đó chỉ làm mất mặt cá nhân mà còn làm mất danh tiếng vốn có bấy lâu nay của gia đình, khiến thể ngẩng đầu lên được, tệ hơn nó còn ảnh hưởng đến việc học tập và tiền đồ của con trai . May mà ông trời cảm thương giúp đỡ, để gia đình có thể qua được cửa ải này. Việc này vừa qua , ngờ thần chiếu mệnh của cũng đến, khiến rất vui mừng. hề tặng quà, hề chạy chọt, cũng hề nịnh bợ lãnh đạo, chiếc mũ ô sa đó quả từ trời rơi đúng vào chỗ .

      Mặc dù chức Phó Chủ nhiệm đó phải là chức quan gì to tát, nhưng cũng là cấp lãnh đạo trong bệnh viện này, là vị trí ít kẻ lao tâm khổ tứ muốn có cũng có được. Ngồi được vào vị trí đó, Lâm Như cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Thời gian trước, làm việc trong phòng lớn có cả những nhân viên khác, đến nghe điện thoại cũng thuận tiện, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, mình phòng làm việc, rộng rãi thoải mái, tự do tự tại. Điều khiến thích thú nhất đó là, những đồng nghiệp trước đây với , bây giờ khi muốn vào phòng lại phải kính cẩn chào tiếng chị Lâm Như, sau đó mới bàn đến chuyện công việc. Lúc mới bắt đầu có chút quen, nhưng sau vài ngày lại thấy rất hãnh diện. Nhiều năm qua, luôn cho rằng chỉ cần công việc thành công rồi, chức vụ đạt được rồi nhất định được mọi người tôn trọng, nhất định được cảm nhận giá trị của cuộc sống. biết rằng bản thân mình làm được lãnh đạo, cũng nghĩ mình có thể làm lãnh đạo, bây giờ khi ngồi vào vị trí này mới nhận ra, thực phải như thế. bác sĩ điều trị chính họ chỉ có quyền kê đơn bốc thuốc, nhưng Phó Chủ nhiệm khoa ngoài việc được quản lý những người kê đơn thuốc, còn được ngồi riêng phòng làm việc. Quyền lực là gì? Chính là hưởng thụ và nắm giữ tiền tài, của cải. Quyền lực đúng là thứ quý giá, có nó hay có nó là cả khác biệt lớn, quyền to quyền bé hoàn toàn giống nhau, nó chỉ đem lại cho người ta thỏa mãn và hư vinh về mặt tinh thần mà nó còn có thể giúp người ta có được hưởng thụ về vật chất. Chẳng trách vì thế mà đàn ông luôn bất chấp tất cả để tranh quyền đoạt chức, còn những người đàn bà khi tranh giành được quyền lực cố giành bằng được người đàn ông có quyền lực về tay mình.

      Lâm Như biết rất , tất cả những thứ vừa đến với đều là do câu của Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, khiến cho lãnh đạo bệnh viện hiểu nhầm ý của ông ấy, vì thế mới khiến có được cái chức Phó Chủ nhiệm Khoa Sản cách dễ dàng đến vậy. rất cảm ơn phu nhân Bí thư Uông, nếu vì Vu Quyên Tú bị bệnh đến tìm chữa bệnh, cũng có cơ hội gặp được Bí thư Uông, cũng thể leo lên cái ghế Phó Chủ nhiệm này được. Bất cứ việc gì cũng có cơ duyên của nó, cơ duyên đến, việc gặp việc mới có được kết quả ngày hôm nay. Cho dù lần trước Vu Quyên Tú từ chối nhận quà của , cũng đồng nghĩa với việc từ chối giúp Hứa Thiếu Phong, khiến cảm thấy khó xử, nhưng trong lòng hề thấy oán hận mà ngược lại còn rất kính trọng bà ấy, cho rằng bà ấy mới chính là phu nhân thực , nho nhã lịch thiệp, tràn đầy trí tuệ. so với bà ấy, đáng gì cả.

      Có lúc, cũng thấy tâm trạng bất an, luôn cảm thấy cái chức Phó Chủ nhiệm này là do minh bạch mà có được, biết chừng ngày nào đó khi biết thực hư, người ta lại chẳng lôi xuống, lúc ấy mất mặt. Trong chốn quan trường này, việc nhầm như thế phải là có. từng xem qua bản báo cáo, cán bộ ở Bắc Kinh đảm nhiệm cương vị Phó Chủ tịch tỉnh, mọi người kháo nhau, ta từng làm thư ký cho Chủ tịch nước, nhờ luồn lách chạy chọt nên lâu sau đó ta leo lên được chức Phó Thị trưởng, mấy năm sau đó lại được cất nhắc chức Phó Chủ tịch tỉnh. Sau này, Trung ương cho người điều tra, vị cán bộ Trung ương đó nghĩ ta từng làm thư ký cho Chủ tịch nước nên bảo ta cùng ông ấy ra sân bay đón Chủ tịch nước. Khi Chủ tịch nước xuống máy bay liền bắt tay vị lãnh đạo Trung ương, còn đối với kia, ông ấy biểu thái độ đặc biệt nào ra bên ngoài. Tình tiết đó mọi người đều chú ý, cho rằng ông ấy phải là thư ký của Chủ tịch nước, nếu , chắc hẳn Chủ tịch nước tỏ ra thân mật với ta rồi. Lập tức có người viết thư cho Chủ tịch nước hỏi xem liệu có phải Phó Chủ tịch tỉnh trước đây làm thư ký cho ông ấy hay . Nhận được thư, Chủ tịch nước liền cho người điều tra, vị Phó Chủ tịch tỉnh đó lập tức bị điều đến Văn phòng Chính phủ, nhận chức Thanh tra Liên tỉnh. Lâm Như lo lắng biết liệu khi bị cấp phát phải làm thế nào. Cái ghế Phó Chủ nhiệm này ngồi chưa được ấm chỗ bị đẩy xuống, như thế phải là mất mặt lắm sao. kể cho Hứa Thiếu Phong nghe nỗi lo lắng của mình.

      Hứa Thiếu Phong cười lớn: “Bà hãy yên tâm mà làm cái chức Phó Chủ nhiệm của bà , cái chức đó phải do bà giành giật, mà do lãnh đạo bệnh viện tự nguyện trao cho bà sợ cái gì chứ? Hơn nữa, bà cống hiến cho cái bệnh viện này nhiều năm như thế, bệnh viện đương nhiên phải đề bạt bà rồi”.

      Nghe Hứa Thiếu Phong vậy, mới thấy yên tâm.

      Chiều hôm đó, Lâm Như bỗng nhớ ra nên gọi điện cho Trần Chí Cương hỏi xem ấy dạo này làm ăn thế nào rồi. Kể từ hôm hai người gặp nhau, Chí Cương nhiều lần gọi điện mời ăn cơm nhưng đều từ chối. là do dạo này rất bận, hai là sợ khi gặp Chí Cương thể giữ được cảm xúc mà làm những việc để sau này khiến phải hối hận. Tuy nhiên, có những lúc nghĩ lại cũng thấy cảm động trước tình cảm dành cho , trong cuộc đời biết có người luôn quan tâm đến mình, thương mình, điều đó khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Khi định gọi điện cho ấy Hồ Tiểu Dương đến phòng làm việc của . Hồ Tiểu Dương cười : “Phó Chủ nhiệm khoa Lâm, lên chức sếp mà báo em câu?”

      Lâm Như cười : “Quỷ con, chui ra từ đâu vậy? Chức này gọi gì là sếp?”

      Hồ Tiểu Dương cười ha ha: “Em vừa lên Sở Công thương về, tiện đường vào thăm chị, ngờ chị được thăng chức Phó Chủ nhiệm khoa rồi? Được, chị vẫn còn khả năng leo cao”.

      Lâm Như lấy cho Tiểu Dương cốc nước: “ gì vậy? Khó nghe chết được”.

      Hồ Tiểu Dương lúc này mới cười lớn: “Vậy lời dễ nghe vậy, Trung tâm tư vấn tâm lý Dương Quang của em được nhận đăng ký, em vừa lấy giấy đăng ký về, hai tuần nữa, em chính thức khai trương, đến lúc đó chị còn phải đến chúc mừng cho em nữa”.

      Lâm Như : “ phải khai trương tiệm ăn, nếu như khai trương tiệm ăn, tôi mời bạn đến, đằng này lại là Trung tâm tư vấn tâm lý, làm sao tôi có thể giúp làm người khai trương được?”

      Hồ Tiểu Dương : “Sao thể làm người khai trương chứ? Ở đây chị có nhiều bệnh nhân như thế, chị thể giới thiệu vài người tâm lý rối loạn đến chỗ em điều trị sao".

      Lâm Như cười : “ có bị bệnh đấy? Mở trung tâm tư vấn tâm lý, chỉ mong người ta đều bị thần kinh tâm lý cả”.

      Hồ Tiểu Dương : “Đó là chuyện bình thường. Người đóng quan tài, hy vọng ngày nào cũng có người chết, người kê đơn thuốc hy vọng ngày nào cũng có người bị thương, còn người mở quán ăn hy vọng nhà khác luôn luôn mất nước, những người bán hoa tươi hy vọng ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân”.

      “Người kiểu gì vậy, được rồi, với nữa, tối nay chúng ta gặp nhau, có rảnh ?”

      Tiểu Dương đáp: “Lúc nào cũng rảnh, từ khi A Xán Thâm Quyến, em luôn được rảnh”.

      Lâm Như : “Vậy được, để tôi gọi điện cho Đào Nhiên và Phùng Hải Lan xem họ có thời gian ”, xong liền lập tức gọi điện cho Đào Nhiên sau đó lại gọi cho Phùng Hải Lan. Đào Nhiên nhận lời ngay còn Hải Lan lại từ chối buổi tối còn có việc thể được. Tắt điện thoại, bỗng nhiên thấy có chút lo lắng. Lần trước nghe Hứa Thiếu Phong , ông ấy và Trương Minh Hoa xích mích, liệu Phùng Hải Lan nghe theo Trương Minh Hoa mà tạo ra khoảng cách giữa bà ấy và ? chấp bà ấy nữa, thích thế nào được thế ấy. Lâm Như với Hồ Tiểu Dương: “Hải Lan đến được, tôi bảo Đào Nhiên gọi mỹ nhân đến có được ? ấy là giáo viên dạy yoga của tôi, rất xinh đẹp”.

      Hồ Tiểu Dương : “Tùy chị, chị muốn gọi gọi”.

      Lâm Như biết số điện thoại của giáo Trần liền gọi điện thoại cho Đào Nhiên, để ấy gọi Trần Tư Tư cùng đến. Mỗi lần Lâm Như và Đào Nhiên tập yoga xong, hai người lại làm động tác thả lỏng cơ thể, cảm thấy rất thoải mái, diện mạo tinh thần của mỗi người cũng giống nhau, tự tin xuất phát từ nội tâm, nội tâm quyết định vẻ bề ngoài, câu đó sai chút nào. Bọn họ mấy lần muốn mời Trần Tư Tư ăn bữa, nhưng mỗi lần tập xong yoga lại muốn mát xa mặt. Hôm nay vừa may có thời gian, liền gọi điện thoại cho Đào Nhiên bảo ấy gọi điện cho Tư Tư, cùng nhau tụ tập chút.

      Hồ Tiểu Dương : “Sao hôm nay chị lại muốn mời bọn em? Có phải là muốn tất cả mọi người đến chúc mừng chị?”

      Lâm Như : “Chúc mừng cái gì? Chuyện đó đáng để chúc mừng. Quan trọng là mấy ngày nay tâm trạng tôi rất tốt, hơn nữa cứ bảo mời mọi người ăn cơm mà mãi mời được tôi cũng thấy ngại, khéo vì chuyện đó mà khiến cho lòng người thay đổi”.

      Hồ Tiểu Dương : “ sai! Toàn là đàn bà với nhau, sao biết gọi chàng đẹp trai lần trước gặp đến để ta trả tiền”.

      Lâm Như : “ chàng đẹp trai nào?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chính là chàng mà lần trước chúng ta cùng A Xán ăn cơm gặp, xem chị lúc đó rất tình tứ, em cảm thấy chị và ta có chút gì đó bình thường”.

      Mặt Lâm Như bỗng nhiên nóng lên: “ nhảm cái gì vậy? Hơn nữa, ăn bữa cơm đáng bao nhiêu tiền mà phải mượn ta đến trả”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em chỉ đùa thôi, xem chị kìa, mặt đỏ hết lên rồi”.

      Lâm Như sờ lên má : “ điêu! Đỏ đâu mà đỏ”.

      Hồ Tiểu Dương thấy dáng vẻ ngại ngùng của liền cố ý đùa: “Chị, chị muốn gọi huấn luyện viên gì gì đó, thà rằng gọi cho bà Quyên Tú, như thế mối quan hệ giữa chị với bà ấy phải tốt hơn sao?”

      Lâm Như đương nhiên cũng nghĩ mời Vu Quyên Tú, Lý Mai Hoa, nhưng nghĩ lại mời những người đó với nhau hơi bất tiện, đông người quá cũng được. Quan trọng hơn, từ khi bị Vu Quyên Tú từ chối giúp đỡ, trong lòng vẫn cảm thấy ngại, tuy nhiên những thấy kính trọng mà còn thể tìm lý giận bà ấy, tóm lại đó là thứ cảm xúc phức tạp, có cảm nhận đó khiến muốn kéo gần khoảng cách đó lại nữa. cảm thấy đó là vòng quan hệ tăng tiến, mỗi khi giao tiếp với những người trong cái vòng quan hệ đó, bản thân cảm thấy bé hơn nhiều, luôn luôn phải khúm núm dè dặt phía sau bọn họ. giống bây giờ, là chị cả, chuyện tự do, chỉ có người khác để ý sắc mặt chứ có chuyện để ý sắc mặt của người khác, điều đó khiến thấy tự tin, trong cảm giác được người khác tôn trọng, tìm được giá trị của trong cuộc đời. Trong cuộc sống thực, người có thể giao tiếp với những người ở tầng lớp khác nhưng trong đó vẫn có vòng quan hệ khiến cảm thấy khổ tâm, cái vòng đó vẫn thuộc về . Nghĩ như vậy, liền với Hồ Tiểu Dương: “Thôi, tôi gọi cho Đào Nhiên rồi, ấy chắc liên hệ với họ rồi, đợi lần sau có cơ hội mời bà ấy”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đào Nhiên thực liên hệ với giáo dạy yoga. Đào Nhiên gọi điện thoại xong, giáo Trần liền nhận lời ngay.

      Tâm trạng Trần Tư Tư mấy ngày nay cũng tương tự như thế, từ khi mời Được Được đến thành phố này giúp Hứa Thiếu Phong, tâm trạng có lúc thấy vui, vì người mình mà làm việc có ý nghĩa, cũng giải trừ được lo lắng của đối với ông ấy. Tối hôm đó, Hứa Thiếu Phong đến quán Tiền Hải Mã, cùng và Được Được chuyện đến tận đêm khuya, lại còn thanh toán hóa đơn xong mới chịu về. Tư Tư và Được Được về đến nhà rồi, Tư Tư nhẫn nại thêm được chút nào nữa liền hỏi Mã Được Được, cậu thấy thế nào? Mã Được Được giả vờ hiểu, : “Cái gì như thế nào?”. Trần Tư Tư : “ ấy đó”. Được Được lúc này mới : “ với cậu, để cho cậu tức chết”. Trần Tư Tư kéo ấy lại : “Được rồi, Được Được, cho tớ , cậu thấy ấy rốt cuộc thế nào?”. Mã Được Được : “Quỷ sứ, cậu nghĩ kỹ chưa? Ông ấy là người đàn ông có gia đình, ông ấy vừa già vừa là chồng của người khác, cậu hiểu ? Có câu rất nổi tiếng: Vợ là nhà, tình nhân là hoa, tiền lương đưa về nhà, tiền thưởng đưa tình nhân, có bệnh về nhà, bệnh khỏi ngắm hoa, thường xuyên trở về nhà, quên tưới nước cho hoa. Tớ chỉ sợ bó hoa đẹp là cậu đến mức sâu đậm, sau này bị tổn thương trong lòng”.

      Trần Tư Tư , điều đó tớ hiểu , nhưng… nếu để ấy ly hôn, cũng cần phải có thời gian! Trần Tư Tư kỳ thực cũng hiểu liệu Hứa Thiếu Phong có thể vì mà ly hôn vợ hay , nhưng, để giữ thể diện, vẫn cứ bừa. Mã Được Được lúc này mới : “Tư Tư à, Hứa Thiếu Phong đúng là có sức hấp dẫn, phong độ thư thái, nếu sao cậu có thể bị ta cuốn hút đến vậy được. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là, thường người đàn ông thành đạt, họ có thể người nhưng chưa chắc vì người họ mà dám ly hôn vợ". Trần Tư Tư , nếu sau này tớ có con với ấy, ấy chắc ly hôn, tớ chắc chắn là ấy rất trọng tình cảm. Mã Được Được lắc đầu , đàn bà lúc nào cũng chỉ được nửa tâm hồn là ở thực tại, còn nửa vẫn trong mộng.

      Lời Mã Được Được vô tình động chạm đến nỗi đau của , thể thừa nhận, tình cũng giống như thuốc độc, ai uống vào người đó đều bị trúng độc và thường người chịu thiệt thòi là phụ nữ. Nếu như bây giờ bảo rút lui, e rằng thể làm được. Tuy vậy, Tư Tư biết Hứa Thiếu Phong cũng rất .

      Trần Tư Tư hẹn Hứa Thiếu Phong tối nay đến vịnh Ngọc Tuyền. Đó là khu du lịch quốc gia, có nhà hát kịch, có khu vui chơi giải trí, có cả khu nước nóng. Khu nước nóng lại phân thành khu bình dân và khu cao cấp. Vịnh Ngọc Tuyền nằm ở vùng ngoại ô thành phố nên đến đó cũng hơi xa chút, vì là vùng ngoại ô mới an toàn, mới có gan đến đó tắm nước nóng. nhớ lại lần cuối cùng đến vịnh Ngọc Tuyền là vào mùa thu năm ngoái, Hứa Thiếu Phong lên tỉnh học xong gọi điện thoại bảo đến đó. lái xe đến vịnh Ngọc Tuyền, Thiếu Phong ở đó đăng ký xong phòng ở, sau khi ăn đồ hải sản, vừa vào phòng nhìn thấy chiếc xe đẩy đồ ăn, bên thùng đá, bên trong lại có chai rượu vẫn chưa bóc tem, bên cạnh là hai chiếc ly cao cổ.

      quay đầu nhìn Hứa Thiếu Phong.

      âu yếm ôm vào lòng, hôn lên má : “Đây là món quà đặc biệt chuẩn bị cho em”.

      Vừa rồi còn nghĩ tại sao ăn đồ biển ấy uống rượu, hóa ra ấy chuẩn bị hết rồi.

      Hai người cùng vào bồn tắm, lần đó chắc phải kiềm chế nhiều, tay cũng ngay ngắn, chỉ thỉnh thoảng đặt lên người vài lần, vuốt ve chút, chứ có hành động gì.

      Lúc hai người dùng khăn tắm choàng lên cơ thể, ngồi đối diện nhau giường, mới khui rượu, sau đó rót đầy hai ly, đưa cho ly : “Nào, hãy vì lãng mạn hôm nay, cạn ly”.

      vui mừng nâng ly cụng cái rồi uống cạn.

      Sau đó, ông rót nửa ly tiếp : “Em uống rượu cơ thể người khác bao giờ chưa?”, ông vừa vừa lấy tay vẽ lên lưng vòng tròn.

      tò mò : “Uống rượu cơ thể người khác? Chưa nghe bao giờ. Em chỉ thấy báo đưa tin ở Nhật Bản người ta để cá sống cơ thể phụ nữ để cho khách ăn thôi”.

      đặt ly rượu xuống, nắm lấy ly rượu của đặt lên đầu giường : “Vậy hôm nay chúng ta thử cách uống rượu cơ thể phụ nữ được ?”

      Tính tò mò của bị Hứa Thiếu Phong bắt thóp, cảm giác hồi hộp choáng ngợp toàn thân , liền : “Thử bằng cách nào?”

      “Đừng vội, chúng ta cứ từ từ”. đặt nằm xuống, sau đó nhàng cởi bỏ khăn tắm người .

      “Tư Tư, em hưởng thụ trước nhé”, xong cầm ly rượu tay, sau đó đổ từng giọt từng giọt lên cổ để cho rượu từ từ chảy xuống, chảy đến chỗ thể chảy được nữa.

      cảm thấy toàn thân lạnh toát, bèn cười vang tiếng : “ làm gì vậy? Làm em thấy ngứa ngáy khó chịu quá”

      Hứa Thiếu Phong liền : “Đừng vội, làm sạch nó”. xong ông hạ thấp đầu xuống liếm chỗ rượu đọng người .

      Á! Lạnh lạnh tê tê, đúng là hề có cảm giác bỗng thấy cảm giác kích thích vô cùng.

      Sau đó, ông lại rót rượu từ ngực , từng giọt từng giọt đổ xuống, cảm giác mát rượi đó khiến thấy rùng mình, ngừng chớp mắt, tận hưởng cảm giác kích thích mà ấy dành cho , thỉnh thoảng rên lên từng hồi ...

      Trần Tư Tư miên man nghĩ đến cái đêm lãng mạn ở vịnh Ngọc Tuyền liền có cảm giác giống như mở chai rượu được cất mấy nghìn năm. đọc qua cuốn tiểu thuyết “Sắc giới” của Trương Ái Linh, biết được “con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là qua qua dạ dày, con đường dẫn đến trái tim người đàn bà là thông qua đạo”, khỏi cười thầm. Bây giờ nghĩ lại, mới thấy nó đúng đắn. lại nghĩ đến cuộc hẹn với Hứa Thiếu Phong tối nay, ngờ Hứa Thiếu Phong lại gọi điện đến tối ấy còn bận tiếp bạn từ Thâm Quyến đến chơi, thể được, điều đó khiến tránh khỏi có chút thất vọng.

      Đúng vào lúc cảm thấy buồn chán cũng nhận được điện thoại của Đào Nhiên. Thực ra mà , thân thiết với Đào Nhiên cho lắm, chỉ là do lần đưa bà giám đốc chỗ dạy đến đài truyền hình đăng quảng cáo mới làm quen với ấy. Bà giám đốc tặng ấy cái phong bì kha khá tiền để bày tỏ cảm ơn, nhưng ấy vẫn tăng phí quảng cáo lên, hề tính rẻ cho bọn họ. Điều đó khiến thấy cái Trưởng ban Quảng cáo này chẳng có chút cảm tình gì cả. Hôm nay đột nhiên ấy lại gọi điện mời ăn cơm, muốn từ chối cũng tiện, còn đến đồng ý cũng muốn chút nào, đành hỏi thử xem có còn ai cùng ấy ? thực thích đến những chỗ đông người náo nhiệt, càng thích tiếp khách cho giám đốc, nếu thực như thế nhất định từ chối. Đào Nhiên , là do Lâm Như bảo ấy mời , có người lạ nào nữa. biết Lâm Như, chính là người cùng Đào Nhiên đăng ký học yoga, là Phó Chủ nhiệm Khoa Sản ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố. Đối với Lâm Như, còn thấy có chút cảm tình, thấy ở bà ấy toát lên vẻ sang trọng nho nhã, chuyện với bà ấy chút cũng có gì là tốt, vì vậy mới đồng ý với Đào Nhiên.

      việc nhiều lúc cũng rất kỳ lạ, mặc dù dạy cho bọn họ được vài buổi yoga rồi, nhưng vẫn chưa hỏi qua hoàn cảnh gia đình họ ra sao, cũng biết chồng họ là vị nào, làm việc gì. hỏi, đương nhiên bọn họ cũng giới thiệu cho biết, điều đó gây ra trò đùa kịch tính trong quan hệ giao tiếp giữa đôi bên. Nếu biết Lâm Như là vợ của Hứa Thiếu Phong, e rằng trốn tránh cũng kịp, gì đến việc gặp mặt.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như biết Trần Tư Tư chính là con hồ ly tinh mà muốn tìm bấy lâu nay.

      Nếu biết là ấy, hận ta mới là lạ, chứ chưa đến chuyện đến chỗ ta tập yoga, làm gì có chuyện mời ta ăn cơm! Thực tế có nhiều hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế.

      Đây là nơi yên tĩnh và cũng rất hoang vu, trước đây vốn là Viện dưỡng lão của cán bộ về hưu, về sau, Viện dưỡng lão chuyển đến nơi khác, chỗ này để trống nên được người ta tu sửa thành quán ăn. Quán ăn lớn lắm, nhưng mặt tiền rất rộng, lại giáp bờ biển, rộng rãi thoáng đãng, bên có mái che nắng, chỉ đặt vài cái bàn. Những lúc trời mưa, người ta căng mái che lên, khi hết mưa rồi hạ xuống để đón gió. Tối nay, thời tiết là đẹp, mưa, gió nhè , những tòa nhà cao tầng phía xa xa trải dài khắp bờ biển, ánh đèn điện nhấp nháy tô điểm thêm nét tráng lệ cho thành phố biển này.

      Đào Nhiên : “ nơi tuyệt vời, đây là lần đầu tôi được đến nơi này, Lâm Như, làm sao chị biết được vậy?”

      Lâm Như : “Tôi kiến thức nông cạn, làm gì biết được chỗ này, đây là chủ ý của Tiểu Dương, ấy nơi này đẹp, tôi mới chọn chỗ này”. xong liền nhìn Tư Tư : “ biết giáo Trần đến nơi này chưa?”

      Tư Tư lắc đầu : “Chưa, em cũng đến nơi này lần đầu. Phó Chủ nhiệm Lâm, lần sau chị đừng gọi em là giáo Trần nữa, chỉ cần gọi em là Tiểu Trần là được rồi”.

      Lâm Như cũng cười : “Vậy cũng đừng gọi tôi là Phó Chủ nhiệm Lâm nữa, cứ gọi tôi là Lâm Như giống như Đào Nhiên gọi là được rồi”.

      Trần Tư Tư gật đầu : “Cũng được, gọi là Lâm Như thấy thân thiết hơn nhiều”, sau đó quay sang với Hồ Tiểu Dương: “Hai chúng ta biết ai nên gọi ai là chị?”

      Hồ Tiểu Dương : “Đương nhiên là gọi tôi là chị rồi, xem ra tôi lớn hơn nhiều, nếu được như bây giờ, tôi vui mới là chuyện lạ”.

      Trần Tư Tư : “ phải vậy chứ? Em thấy hai chúng ta cũng khác nhau là mấy”.

      Hồ Tiểu Dương : “Tôi 32 tuổi rồi, già rồi, làm gì xinh đẹp trẻ trung được như ”.

      Trần Tư Tư: “ biết chị 32 tuổi rồi, nếu như vậy chị lớn hơn em vài tuổi, em cũng gần 30 tuổi rồi, năm nay em 28 tuổi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Tôi cũng nhìn ra, cứ nghĩ chỉ 25, 26 là cùng, đúng là người đẹp, đoán ra tuổi. Trước khi chưa gặp , nghe chị tôi giới thiệu rất xinh, bây giờ gặp rồi, quả nhiên được mở rộng tầm mắt, tiếc là tôi phải đàn ông, nếu tôi nhất định ”.

      Trần Tư Tư nghe xong những lời khen đó bỗng thấy đỏ mặt, liền vui mừng : “Đâu có, em thấy chị mới thực là người xinh đẹp, sắc đẹp trời cho”.

      Lâm Như nhìn hai người so bì tuổi tác, trong lòng cũng thấy ngưỡng mộ. Con người đến là lạ, khi muốn lớn, khi lớn rồi lại muốn trở về thời trẻ, nhất là phụ nữ, khi qua tuổi 40 lúc nào cũng chỉ sợ già, chỉ cần nhìn thấy những người phụ nữ trẻ hơn bản thân mình là lại thấy ngưỡng mộ. cười : “Hai đừng có khiêm tốn nữa, cũng đừng so bì với nhau nữa, trong mắt tôi, hai đều rất trẻ trung xinh đẹp, nếu như tôi có thể trở về thời các tốt biết bao”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị cũng đừng có khiêm tốn như vậy, chị ngưỡng mộ tuổi tác bọn em, bọn em ngưỡng mộ đức tính và phong thái của chị, bọn em đến tuổi của chị liệu có được như chị bây giờ nữa ? Lúc đó cười bọn em mới là lạ?”

      Đào Nhiên : “Chị Lâm, Tiểu Dương đúng đấy, chúng em cũng nghĩ như ấy”.

      Lâm Như nghe vậy trong lòng bỗng thấy vui liền : “Được rồi, được rồi! Các đừng có an ủi tôi nữa, mỗi người đều có giai đoạn xuống dốc, bất luận nghiệp của người ta đến đâu, bất luận người ta thành công đến mức nào, đến giai đoạn đó tất giảm sút mọi mặt. Các người là Trưởng ban Quảng cáo của đài truyền hình, người là giáo viên dạy yoga, người là chuyên gia tư vấn tâm lý, bây giờ muốn xinh đẹp đều xinh đẹp, muốn thân thể khỏe mạnh có thân thể khỏe mạnh, lại còn muốn ngưỡng mộ tôi cái gì nữa? Nhân tiện câu, đến tuần sau, Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang của Tiểu Dương chính thức khai trương, đến lúc đó tôi là người đầu tiên mở hàng cho ấy, để ấy giúp tôi điều chỉnh tâm lý lấy lại tinh thần”, đến đây, Lâm Như bất giác cười vang.

      Hồ Tiểu Dương cũng cười vang : “Được, điều trị bệnh cho chị em ắt có cách, chị hiểu đạo lý còn nhiều hơn em, cần phải giảng đạo lý gì, chỉ cần đưa chị lên rừng bắt chị lao động chân tay nửa năm, sau khi trở về ắt lấy lại được cảm giác, tinh thần chị tự nhiên được hồi phục lại”.

      Lâm Như : “Làm gì có bác sĩ tâm lý nào như vậy? Chẳng khác nào bác sĩ lưu manh, bảo tôi lên rừng lao động nửa năm, khi về người ra người, quỷ ra quỷ, vậy còn có nghĩa gì nữa, bệnh lúc đó phải càng nghiêm trọng hơn sao?”

      Mọi người nghe vậy liền cười phá lên, cùng lúc đó rượu thịt cũng được mang lên.

      Lâm Như nâng ly lên : “Nào, các chị em, vì gặp mặt hôm nay của chúng ta, cũng vì Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang của Tiểu Dương sắp khai trương, chúng ta cạn ly nào!”

      Mọi người cụng ly, vừa ăn vừa chuyện vui vẻ.

      Đào Nhiên : “Có học vấn vẫn hơn, giống như Tiểu Dương, tự mình cũng làm được bao nhiêu việc”.

      “Đàn bà, đời này cũng khổ, những người học vấn cao, có ai dám cưới, những người học vấn thấp lại có ai cần; nếu biết trang điểm chê là đồ lẳng lơ, còn biết trang điểm lại có nữ tính; những người xinh đẹp chút dễ bị để ý, những người xinh đẹp khác người lại ai thèm dòm ngó đến; bản thân kiếm được tiền, bị đàn ông quên lãng, để chồng nuôi , lại bạn ăn bám; nếu sinh con cái, sợ ông chủ sa thải, nếu sinh con, bị chồng sa thải”.

      Mọi người nghe xong liền cười vang.

      Lâm Như : “Hay! Hay đó! Tôi xem thuộc vào kiểu người chuyên quyến rũ ong bướm rồi”.

      Hồ Tiểu Dương liền cười : “ sai, em sống cá tính, có quyến rũ ong bướm hay chỉ đàn ông mới có thể phát biểu, chỉ tiếc là, hôm nay đấng mày râu nào. À, chị, và cả Đào Nhiên nữa, mọi người xem, giáo Trần thuộc tuýp người nào?”

      Trần Tư Tư cười : “Tôi chắc là thuộc vào loại ra vẻ giả bộ?”

      Lâm Như : “, hề có chút gì ra vẻ cả, vừa xinh đẹp lại vừa biết làm đẹp, con người lại rất năng động”.

      Đào Nhiên liền cười chỉ vào Trần Tư Tư : “Thuộc loại hồ ly tinh”.

      Tư Tư liền lấy tay che mặt : “ vậy sao? Trông tôi giống hồ ly tinh lắm sao?”

      Hồ Tiểu Dương : “Giống! Nhất là khi lấy tay che mặt, ánh mắt vẻ nhanh nhạy càng giống hồ ly tinh, có khả năng đả thương người khác, nếu tôi là đàn ông, đảm bảo là thể từ chối trước mê hoặc của . Ấy, Tiểu Trần, tôi hỏi câu, bây giờ có bạn trai chưa? Tôi đoán bạn trai chắc cũng tồi chút nào”.

      Mặt Tư Tư bỗng nhiên nóng bừng lên.

      Lâm Như : “Đó là bí mật của con , thể tùy tiện công khai phải ?”

      Trần Tư Tư lúc này mới : “Biết thế nào đây, trước đây cũng người nhưng chia tay nhau rồi, bây giờ chẳng có ai”.

      Hồ Tiểu Dương giảng đạo lý: “Những người phụ nữ ưu tú khó tìm được bạn trai, còn những người đàn ông ưu tú lại dễ tìm bạn ”.

      Đào Nhiên hỏi: “Vì sao lại như thế?”

      Hồ Tiểu Dương : “Nguyên nhân chủ yếu là do bản năng của con trai và con giống nhau, có người làm trắc nghiệm, ở thành phố có trung tâm tư vấn hôn nhân cho phụ nữ, cánh phụ nữ đến đây có thể trực tiếp lựa chọn cho mình người bạn đời vừa ý. Trước cửa trung tâm dán bản thông báo, đó viết: 'Mỗi người chỉ được qua lần, trung tâm có tất cả sáu tầng, tùy vào độ cao khác nhau, tài năng của đàn ông cũng ngày cao hơn, có điều xin chú ý, mỗi vị khách đến mỗi tầng lầu chỉ được phép chọn cho mình người hoặc là tiếp tục lên tầng tiếp theo chứ được trở lại tầng lầu trước'. người phụ nữ đến trung tâm tìm bạn đời. Tầng 1 viết: Đàn ông ở đây có công việc. Người phụ nữ đó thèm vào xem liền thẳng lên tầng 2, tầng 2 viết: Đàn ông ở đây vừa có công việc vừa thương con cái. Người phụ nữ lên tầng 3, tầng 3 viết: Đàn ông ở tầng này những có công việc, biết quý trẻ con mà còn rất đẹp trai. Oa! ta vui mừng khẳng định cho rằng lên tầng càng cao đàn ông càng tốt nên nhất quyết lên tầng 4, tầng 4 viết: Đàn ông ở đây có công việc, con cái, đẹp trai, biết giúp vợ làm việc nhà. Á! Người phụ nữ reo lên, tôi sắp đứng nổi rồi! Thế nhưng ta vẫn tiếp tục leo lên tầng 5, tầng 5 viết: Đàn ông ở đây vừa có công việc, vừa con cái, đẹp trai, biết giúp vợ công việc nhà, đặc biệt rất lãng mạn. Người phụ nữ đó cũng muốn dừng lại ở tầng này rồi nhưng cuối cùng vẫn chạy lên tầng cao nhất. Tầng 6 viết: Bạn là vị khách thứ 123456789 của tầng chúng tôi, ở đây có bất kỳ người đàn ông nào, nó chỉ chứng minh điều phụ nữ có muôn vàn tham vọng, cảm ơn bạn tham quan trung tâm tư vấn hôn nhân của chúng tôi. lâu sau đó, trung tâm tư vấn hôn nhân cho nam giới cũng được khai trương, phương thức kinh doanh cũng giống như trung tâm . Phụ nữ ở tầng 1 là những người xinh đẹp, phụ nữ ở tầng 2 vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền. Kết quả, từ tầng 3 trở lên đến tầng 6 hề có người đàn ông nào ghé thăm. Bản tính của phụ nữ là hoang tưởng còn bản tính của đàn ông là thực tế. Đấy là lý do tại sao những người phụ nữ ưu tú kết hôn nhiều bằng những người đàn ông ưu tú, tại sao nữ giới oán trách hôn nhân nhiều hơn nam giới”.

      Trần Tư Tư nghe xong liền vỗ tay tán đồng: “Hay! Chị Tiểu Dương đúng là hổ danh là chuyên gia tư vấn tâm lý, phân tích đều rất hợp lý sâu sắc, hôm khác em nhất định dành thời gian đến trung tâm chị nghe tư vấn buổi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Được! Em có thời gian đến trung tâm chị nghe tư vấn tâm lý, chị cũng dành thời gian đến chỗ em tập yoga, bên là rèn luyện thân thể, bên là an dưỡng tinh thần, quần tụ hội, châu liền bích hợp, hợp quần sức mạnh, xây dựng hình ảnh mới cho người phụ nữ Hải Tân”.

      Lâm Như : “Tốt! Các nên vì châu liền bích hợp mà chúc mừng riêng với nhau ly mới phải”.

      Đào Nhiên cũng : “Đúng vậy! Hai người đẹp nên uống riêng với nhau ly”.

      “Được! Được! giáo Trần, chúng ta cạn ly”, Tiểu Dương .

      Hai người rót đầy ly cùng nhau nâng cốc.

      Lâm Như : “Ăn chút thức ăn , các vừa rồi toàn chuyện, thức ăn động chút nào”.

      Mọi người cầm đũa lên, vừa ăn vừa chuyện.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Khi tán gẫu với nhau, chủ đề cánh phụ nữ hay nhắc đến nhất là thẩm mỹ, thể dục, trang điểm.

      biết là sau khi ai đó đến chủ đề này, Đào Nhiên liền : “Vợ của Giám đốc Bưu điện Thành phố vừa làm phẫu thuật hút mỡ, lúc trước bà ấy trông rất béo, bây giờ trông người gọn hẳn, hình như còn nắn lại mũi, xinh hơn ngày trước rất nhiều. Khoa học ngày nay phát triển , nếu xinh chỉ cần có nhiều tiền là có thể thay đổi tất cả”.

      Hồ Tiểu Dương : “Giả vẫn cứ là giả, làm phẫu thuật lại đẹp bằng vẻ đẹp tự nhiên. Có câu chuyện cười rằng hotboy lên mạng gặp được hotgirl xinh đẹp, sau thời gian chuyện họ quyết định kết hôn. Trong đêm động phòng hoa chúc, hai người giúp nhau cởi bỏ xiêm y. Chú rể , chúng ta thành vợ chồng của nhau rồi, có chuyện gì hãy với nhau nhé, có vài bí mật muốn kể cho em nghe, nghe xong đừng có sốc nhé. dâu nghe thấy vậy cũng cười tươi, trong đời ai mà chẳng có vài bí mật, đem chuyện riêng của mình kể cho em nghe em cũng kể hết bí mật cho nghe. Chú rể lấy bộ tóc đầu xuống, bắt đầu kể cho dâu nghe: thực ra bị hói đầu. ngờ sau khi nghe xong dâu cũng bỏ bộ tóc dài đầu xuống, cái đó có gì mà phải khiến người khác giật mình, em từ khi sinh ra có tóc. Thấy chú rể ngồi ngây ra, dâu chủ động : thấy mắt hai mí của em có đẹp ? ra là đồ thủ công đấy. Chú rể lấy đấy làm lạ liền , cái đấy chưa là gì hết, em hãy xem mắt trái của . ta vừa vừa lật viên nhãn cầu trong mắt trái ra, hóa ra mắt trái của ta là mắt giả”.

      Trần Tư Tư : “Sợ ! Sao lại có chuyện như thế được?”

      Hồ Tiểu Dương cười ha ha : “Cái cần ở đây là hiệu quả, chị nghe tiếp nhé, câu chuyện vẫn chưa hết. Chú rể tiếp tục , chỉ có mắt trái là đồ giả mà răng của cũng toàn răng giả. dâu , sao, mũi của em phẫu thuật năm lần rồi. Chú rể , giấu gì em, các nếp nhăn mặt cũng được phẫu thuật điều chỉnh mới được như vậy. dâu do dự hồi mới , em cũng giấu nữa, làn da mịn như trứng gà bóc của em cũng phải qua tám lần thẩm mỹ mới được như thế. Chú rể vừa cởi áo sơ mi ra vừa , tim của cũng phải dùng dụng cụ hỗ trợ mới có thể duy trì nhịp đập. dâu cũng chỉ vào ngực mình , em cũng phải bơm ngực mới đầy đặn như vậy. Động tác của chú rể chậm lại, em thành như thế, kể cho em nghe bí mật lớn nhất của , do cuộc khủng hoảng kinh tế nên công ty sắp phá sản rồi. dâu cũng kể ra bí mật lớn nhất của đời mình, lẽ ra em muốn cho người khác biết, nhưng tốt với em như vậy, em cũng hết với , thực ra lúc đầu em phải là đàn bà, em làm phẫu thuật thay đổi giới tính…”

      Hồ Tiểu Dương chưa kể hết, ba người bọn họ cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

      Đào Nhiên : “Đấy phải là hai kẻ ngốc sao? Người này còn ngốc hơn người kia, ngốc đến nỗi buồn cười”.

      Trần Tư Tư tiếp lời: “Chị Tiểu Dương đúng là người hiếm có, biết đùa người khác, hai người đó cũng thuộc vào loại hiếm có, người này nhiều đồ giả hơn người kia, người này kinh khủng hơn người kia”.

      Lâm Như cười : “Buồn cười chết được, đúng là giả đến mức người ta thể tin được, lại thấy buồn cười nữa, lâu lắm rồi mới gặp được câu chuyện cười hay như thế, cười đến nỗi nước mắt chảy hết ra cả rồi”.

      Hồ Tiểu Dương cười: “ nụ cười là mười thang thuốc bổ”.

      Lâm Như : “Lại còn đến mười thang thuốc bổ nữa, cứ cười như thế đến lúc phát điên lên, mặt có nếp nhăn cũng thành đầy nếp nhăn”.

      Tư Tư : “Muốn biết được tuổi của người phụ nữ, tốt nhất là nên trêu cho họ cười, lúc cười tuổi tác mặt ngay. Vừa rồi nhìn chị Lâm cười, em thấy chị có điệu cười rất ngọt, hơn nữa so với lúc cười còn trẻ đẹp hơn nhiều”.

      Đào Nhiên cũng cười : “Đúng đấy! Chị Lâm, giáo Trần sai chút nào, chị cười trông rất duyên, chị nên cười nhiều mới phải”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị đừng có sợ cười làm xuất nếp nhăn, cười mới có nhiều nếp nhăn”.

      Lâm Như đáp: “Làm gì có, già hết cả rồi, làm gì có chuyện cười duyên được như các , sau này phải kể cho chúng tôi nghe thêm nhiều truyện cười nữa mới được”.

      Đúng lúc đó, đàn chim trắng bỗng nhiên bay vút qua đầu, chúng vừa bay vừa đập cánh tạo ra thanh vi vu rất lạ khiến ai cũng phải ngước đầu lên nhìn, đàn chim lớn bay về khu đảo hoang phía xa xa, màu trắng bạc nền trời xanh giống như những vì sao lấp lánh phản chiếu bầu trời, tạo nên bức tranh hữu tình mờ mờ ảo ảo.

      Hồ Tiểu Dương : “Đẹp đấy, có phải là thiên nga ?”

      Tư Tư đáp: “ phải đâu, chắc là chim hải âu”.

      “Bất luận là thiên nga trắng hay là chim hải âu, đàn chim lớn như vậy bây giờ rất ít khi gặp được, bọn chúng chắc bay đến đảo hoang rồi”.

      Đào Nhiên : “Nghe Chính phủ đầu tư hơn tỷ nhân dân tệ, xây dựng nhà hát kịch lớn 1.600 ghế ngồi, đây là nhà hát kịch đảo duy nhất ở nước ta, đến lúc khánh thành xong, thành phố Hải Tân càng đẹp hơn nữa”.

      Trần Tư Tư cười : “Vậy tốt quá, sau này nếu muốn xem Kinh kịch cần đến Thâm Quyến, Đông Hoàn nữa, ở Hải Tân cũng có thể xem rồi”. chuyện, bỗng điện thoại của reo lên, liền lấy trong túi ra, chạy ra chỗ khác nghe.

      Tắt điện thoại, Tư Tư vội vàng chạy lại với ba người phụ nữ: “Các chị, xin lỗi, mấy người bạn của em từ Thâm Quyến đến, em phải đến chào họ tiếng, em xin phép về trước chút”.

      Lâm Như : “ sao, có việc cứ về trước ”.

      Tư Tư với mọi người: “Cảm ơn chị Lâm, chị Nhiên, chị Tiểu Dương, lần sau có thời gian chúng ta lại gặp nhau, bye bye!”

      Mọi người cũng vẫy tay tạm biệt ấy.

      Trần Tư Tư về phía nhà để xe, dáng người kiều diễm khi lại cũng toát lên vẻ hấp dẫn của phái nữ. Lâm Như thở hơi dài : “Trẻ đẹp vẫn tốt hơn”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, chị ngưỡng mộ vẻ đẹp của ấy, biết chừng ấy cũng ngưỡng mộ chị, nhìn chị khí chất đầy mình, thông minh sắc sảo, phải bất cứ ai cũng có được đâu”.

      Đào Nhiên thấy vậy liền : “Tiểu Dương sai, khi còn trẻ chị còn đẹp hơn cả ấy nữa, ấy có là gì mà phải ngưỡng mộ chứ?”

      Lâm Như cười : “Xem hai kìa, người hát, người khen phỉnh nịnh tôi. À, Đào Nhiên, tôi hỏi , Lý Mai Hoa chiều mai chúng ta đến nhà bà ấy chơi mạt chược, bà ấy gọi điện cho chưa?”

      Đào Nhiên đáp: “Rồi ạ! Em đoán là Phó Thị trưởng Chung lại công tác nên bà ấy mới gọi chúng ta đến giết thời gian, chị có ?”

      Lâm Như cười : “Bà ấy bảo như thế chúng ta nên đến”. biết , đây chỉ là vấn đề giết thời gian, mà quan trọng hơn bà ấy còn có ý đồ khác. Điều này trở thành quy luật, mỗi khi Chung Học Văn công tác, Lý Mai Hoa lại tìm người đến nhà đánh mạt chược. là kỹ năng đánh mạt chược của bà ấy cũng được, hai là, bà ấy là phu nhân của Phó Thị trưởng, những người bà ấy gọi đến đều là phu nhân những người dưới quyền chồng bà ấy, vì vậy mọi người chỉ được phép thua chứ nên thắng bà ấy. Cứ như vậy, Lý Mai Hoa càng lên mặt, với mỗi người chơi hai lần, trong vòng tháng cũng thu được nhiều hơn so với tiền lương cả năm của người bình thường.

      Đào Nhiên : “Chỉ cần chị , em cũng ”.

      Hồ Tiểu Dương : “Các chị đúng là sống mệt , muốn thôi nữa, lại còn phải xem ý người khác? Đúng là”.

      Lâm Như cười : “Cái đó gọi là con người trong giới, những việc bên ngoài, để ý được”.

      Hồ Tiểu Dương: “Những người phu nhân như các chị, đúng là nghĩ quá nhiều rồi”.

      Đào Nhiên : “Chị Lâm mới đúng là phu nhân bát phẩm, tôi đâu có phải? Làm gì đủ tư cách”.

      Lâm Như : “Ai vậy? Vương Chính Tài nhà chẳng phải sắp được làm Phó Cục trưởng sao? còn khiêm tốn nỗi gì nữa?”

      Đào Nhiên liền cười : “Ông ấy còn lâu mới được thăng chức. Nếu được là Phó Thị trưởng, là nhờ công giúp đỡ của sếp Hứa và chị Lâm. Nào, chị Lâm em uống riêng với chị ly, để bày tỏ cảm ơn chị giúp đỡ em”.

      Lâm Như : “Đâu có! Đâu có! Đó là do Chính Tài có năng lực thực , nếu có muốn giúp cũng được”, xong liền nâng cốc với Đào Nhiên rồi uống cạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :