1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đàn ông luôn bất chấp tất cả để tranh quyền đoạt chức, còn những người đàn bà cố giành bằng được người đàn ông có quyền lực về tay mình.

      Chương 5: Ai cũng muốn thể mình

      Buổi chiều, Lâm Như hẹn với Vu Quyên Tú tối nay khoảng 8 giờ đến nhà để kiểm tra sức khỏe cho bà. Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ hơn 7 giờ, dọn dẹp nhà cửa xong sửa soạn lại chút cho bản thân. Lúc sắp ra khỏi cửa Hứa Thiếu Phong muốn đưa . Lâm Như cảm thấy hôm nay ta đối với rất tốt, nhưng đằng sau nhiệt tình ấy là cả tâm trạng, điều đó khiến cảm nhận được tính nguy cấp của vấn đề, cũng cảm nhận được mức nghiêm trọng của việc mà Hứa Thiếu Phong phải gánh chịu. Lâm Như : “ cần đâu, tôi bắt taxi cũng đươc, ông cứ ở nhà nghỉ ngơi ”.

      Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Thế đồ đạc chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”.

      “Đủ cả rồi!”, Lâm Như đáp. Khi ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lại, nhận ra ánh mắt Hứa Thiếu Phong tràn đầy niềm hy vọng, ông còn dặn dò nhất định phải chú ý chừng mực, năng phải khéo léo chút. Lâm Như đáp lời ông: “Tôi biết rồi! Ông cứ yên tâm ở nhà mà xem ti vi”.

      Ra khỏi nhà, trong lòng Lâm Như bất giác nảy sinh tâm trạng đồng cảm với Hứa Thiếu Phong. Trong ký ức của , Hứa Thiếu Phong là người đàn ông rất tự tin, từ trước đến nay toàn người khác đến cầu cạnh ông ấy chứ ông ấy có bao giờ phải nhờ người khác. Bây giờ, ông ấy kỳ vọng hết vào , điều đó đủ thấy được áp lực mà ông ấy phải chịu đựng lớn như thế nào. Lâm Như cũng vì thế mà hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách thuyết phục bằng được Vu Quyên Tú, nhờ bà ấy tâm với Bí thư Uông, để chồng bà ấy giúp Hứa Thiếu Phong thoát qua cửa ải này.

      Ra đến con đường cái ở phía trước nhà, Lâm Như đứng đợi xe, bỗng nhiên chiếc xe con màu hồng tươi thuận chiều chạy đến, dừng ngay bên cạnh . Đúng lúc đó, cửa kính xe từ từ hạ xuống, bên trong xe phát ra giọng của người: “Hỡi tiểu thư quyền quý, xin hỏi nàng đứng đợi chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào vậy? Nếu như nàng chê xin hãy lên xe của tôi”.

      Lâm Như quay lưng lại nhìn, thấy Hồ Tiểu Dương cũng cười với . mở cửa bước lên xe rồi mới : “Con quỷ này! Ở đâu đến mà như thần thế?”

      Hồ Tiểu Dương đáp: “Đúng lúc định đến nhà rủ chị cùng em đến thẩm mỹ viện, ngờ chị lại có hẹn? Chị đúng là rất tốt! Rất có triển vọng! Có phải là chàng đẹp trai lần trước chào chị em mình ?”

      linh tinh gì thế, cái gì mà hẹn với hò, tôi đến nhà bà Vu Quyên Tú để kiểm tra lại sức khỏe cho bà ấy, nếu bận gì chở tôi đến nhà bà ấy thể với”, Lâm Như .

      Hồ Tiểu Dương vẫn giữ giọng cười đùa đáp: “Được! Bổn nương em đây hôm nay nguyện làm tài xế riêng cho chị, thấy chị trang điểm đẹp như thế này em cứ tưởng là chị hẹn hò với chàng nào!”.

      Lâm Như : “Đẹp cái nỗi gì chứ? phải già rồi sao, có trang điểm mấy cũng trẻ đẹp được như , sắp thành bà lão đến nơi rồi. Còn hẹn hò nữa? nghĩ bây giờ tôi có thể hẹn hò với ai được nữa?”

      “Chị quên rồi à? Lần A Xán công tác về, chị em mình cùng nhau ăn tối bến Vọng Xuân, chẳng phải chàng ăn mặc bảnh bao chào chị cách đầy tình tứ và thân mật đó sao?”

      Lúc này, Lâm Như mới chợt nhớ ra Trần Chí Cương, liền cười : “Thân mật tình tứ cái gì? giỏi suy luận. ta là bạn học hồi phổ thông với tôi, là ông chủ kinh doanh bất động sản, ngày trước chỉ làm ăn ở đại lục, năm ngoái mới đến thành phố Hải Tân này”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chỉ có thế thôi sao?”

      “Vậy còn muốn như thế nào nữa?”, Lâm Như hỏi.

      “Xem chừng ta rất quan tâm đến chị”, Hồ Tiểu Dương .

      Toàn thân Lâm Như bất giác run lên, : “To đầu mà biết nghĩ gì cả. Chị của khi còn trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt qua giới hạn, huống hồ bây giờ ngần này tuổi đầu, còn ham muốn gì nữa”.

      “Là vì khi còn trẻ chị luôn sống theo nề nếp, còn phải lo cho nghiệp, cho gia đình, bây giờ son rỗi rồi lại muốn thử sức cho biết kẻo sau này lại tiếc. Hơn nữa, Hứa Thiếu Phong phản bội chị, lẽ nào chị thể ông ăn chả bà ăn nem”.

      Vừa nghe Hồ Tiểu Dương nhắc đến việc Hứa Thiếu Phong phản bội , trong lòng Lâm Như lại dấy lên cơn đau. Đôi khi người trong cuộc thường hay mù quáng còn người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo. Tuy nhiên, lý thuyết là chuyện còn thực lại là chuyện khác, có những lúc lý thuyết hiểu rất nhưng khi vào thực hành lại rất khó. phải là có cơ hội mà thuộc tuýp người dễ thay đổi, có thể là bảo thủ. Hiếm khi nào tự bước ra khỏi cái ranh giới quan niệm cổ hủ của chính mình. Nghĩ vậy, liền : “ linh tinh gì thế? Có khả năng chúng ta hiểu lầm ông ấy rồi, tôi thấy Hứa Thiếu Phong phải là hạng người đó đâu, mấy ngày nay ông ấy đều về nhà rất đúng giờ”.

      Hồ Tiểu Dương định gì nhưng lại thôi, biết nếu như tìm ra cái người mà chị dâu gọi là hồ ly tinh kia dù có ra chị cũng chưa chắc tin, liền : “Chị yên tâm, em luôn đúng ”.

      Lâm Như bỗng thấy rùng mình, trong những lúc như thế này phải đặt tinh thần đoàn kết lên hàng đầu, lo lắng sợ Hồ Tiểu Dương gây ra số chuyện khác làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong. : “Tiểu Dương! Những lời lần trước chị với tạm thời hãy gác lại , bây giờ rể gặp phải vấn nạn rất lớn, trong lúc khó khăn như thế này, chúng ta nên gây thêm phiền phức cho ông ấy nữa, đợi sau khi vấn nạn này qua chúng ta tiếp tục tính sổ với ông ấy”.

      Hồ Tiểu Dương hoảng hốt : “Gì cơ? rể gặp chuyện lớn, là chuyện gì vậy? Có phải vẫn là chuyện hỏa hoạn lần trước?

      Lâm Như thở dài hơi : “Bây giờ Tổ Điều tra cố của tỉnh lại truy cứu xuống cả Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn của ông ấy, xét tình hình tại rất bất lợi cho ông ấy, chị thấy những người ủng hộ ông ấy chẳng có mấy ai. Hôm nay, chị đến nhà bà Vu Quyên Tú, là để kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, mặt khác cũng là muốn bà ấy nhờ chồng giúp đỡ Hứa Thiếu Phong, xem xem có thể khiến Bí thư Uông ra mặt với Tổ Điều tra cố, để họ dừng cuộc điều tra lại”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thảo nào mà mấy hôm nay rể về nhà đúng giờ, hóa ra là ông ấy gặp phải tai vạ”.

      “Xem kìa, lại thế nữa rồi? Em vợ với rể xưa nay vốn dĩ vẫn được quan hệ, đúng là lúc nào cũng phán xét ông ấy”.

      Hồ Tiểu Dương : “ phải là em phán xét rể, xem chị mấy ngày nay phải vất vả chạy đôn chạy đáo vì ấy em thấy rất buồn. Chị hãy nhìn ấy xem, gặp chuyện lớn cháy nhà mới ra mặt chuột, lại còn để chị phải mất mặt thay ấy cầu cạnh người khác, tại sao ấy bảo con hồ ly tinh đó ? ấy nên thuyết phục bồ của ấy mới phải, để ta tự thân đến phòng ở của Tổ Điều tra cố của tỉnh ngủ với mấy vị quan to quyền lớn đó vài ngày, như thế phải là mọi chuyện được giải quyết tốt đẹp sao?”.

      Lâm Như cười cách đau khổ, cảm thấy mặc dù lời của Hồ Tiểu Dương có chút nghiệt ngã nhưng đó là . còn cách nào khác, dù sao vợ chồng vẫn là vợ chồng, bất luận thế nào trong giờ phút quan trọng quyết định đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, vẫn phải dốc hết sức và trách nhiệm vì ông ấy, còn về cái chiêu mà Hồ Tiểu Dương đưa ra phải là hiểu nhưng chỉ có thể lấy đó làm trò vui mà thôi.

      biết từ lúc nào, xe đến trước khu nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như : “Tiểu Dương! Chị xuống xe! bận việc gì cứ làm !”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em bận gì hết, em ở ngoài này đợi chị, nhìn dáng vẻ chị lúc này giống như nữ hùng vào sinh ra tử trong phim “Mai phục” “hot” nay. Em thể quan tâm đến chị được!”.

      Lâm Như liền cười : “Tâm trạng tôi lúc này cũng khác như thế là mấy, nếu ngại phiền đợi chị nhé”.

      vấn đề gì, chị cứ yên tâm , em dạo vài vòng quanh khu này rồi quay lại đón chị, để chị khỏi lo lắng làm ảnh hưởng đến việc chính ”.

      Lâm Như : “Được! Xong việc mời uống cà phê”, xong liền cười cái rồi bước xuống xe.

      Khi bước vào tòa nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như mới thực cảm nhận bản thân lúc này giống như nhân vật nữ chính trong phim mà Tiểu Dương vừa , cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, nhất là lúc bước đến cửa thang máy, phải giơ tay ấn chuông cửa nhà bà Vu Quyên Tú, trong lòng tránh khỏi nỗi sợ sệt. thể thừa nhận, trong cái cơ chế xin cho thâm căn cố đế này, mặc dù vẻ bề ngoài vẫn nào là bình đẳng, nào là tự do nhưng sâu thẳm bên trong nó thể loại bỏ được cái gọi là đẳng cấp, mà đẳng cấp khác nhau có thể hoàn toàn quyết định đến chức quan cao hay thấp, to hay .

      Đàn ông là như thế, đàn bà cũng phải ngoại lệ. Có điều, điểm khác biệt là ở chỗ đàn bà thường dựa vào quyền lực của đàn ông để quyết định địa vị của mình. Đương nhiên là như vậy, mặt này còn liên quan đến mặt khác nữa, đó gọi là nguyên tắc dục vọng, hoặc có thể người ngay sợ mất thể diện.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Có khả năng Quyên Tú và Bí thư Uông sớm tính đến việc nhờ vả nên mới khóa chặt miệng lại. Nếu thực như thế, e rằng Hứa Thiếu Phọng gặp đại họa rồi.

      đến nơi này vài lần rồi, lần trước đến mặc dù có chút sợ sệt nhưng đó là do cảm giác tâm lý lần đầu mà thôi, còn lần này lại khác. Lần trước đến danh nghĩa là bác sĩ, hề có mục đích lợi dụng gì cả nhưng hôm nay ngoài là bác sĩ, còn nhờ vả người khác, trong hành vi của có chút tư lợi. Cảm thấy rất hoang mang nhưng rốt cuộc Lâm Như vẫn ghé vào máy điện thoại chuông cửa của nhà bà Vu Quyên Tú, vọng vào: “ Chị Quyên Tú! Em là Lâm Như”. Đối phương liền đáp lại: “Tiểu Lâm à! Mau lên đây !”. vừa đặt máy xuống, cửa thang máy từ từ mở ra.

      Vào thang máy, lên tầng 20, ấn hồi chuông, cửa liền mở ra ngay.

      “Vất vả cho quá! Tiểu Lâm!”, Vu Quyên Tú .

      Lâm Như bước vào nhà: “ sao! sao đâu ạ!”

      Thay giày trong nhà, qua phòng khách, mới phát ra Bí thư Uông xem ti vi, liền nhanh nhẹn chào ông ấy câu: “Chào Bí thư! cũng ở nhà ạ”.

      Uông Chính Lương liền gật gật đầu, vừa cười vừa đáp lại : “Vâng! Vất vả cho quá, khiến phải chạy chạy lại”.

      Lâm Như cẩn trọng : “ có gì ạ! So với công việc Bí thư của có đáng gì?”

      Uông Chính Lương cười vang : “Đó là do công việc giống nhau, nếu để tôi làm bác sĩ như chỉ sợ có bệnh nhân nào dám để cho tôi chữa bệnh cả”.

      Vu Quyên Tú cũng tiếp Uông Chính Lương : “Vậy bệnh viện thể bị đóng cửa sớm”, sau đó quay sang với Lâm Như: “Chúng ta vào phòng ngủ được ?”

      Lâm Như gật đầu : “Được ạ!”, rồi cũng quay sang với Uông Chính Lương:

      “Bí thư, xem ti vi nhé, em kiểm tra sức khỏe cho chị đây ạ!”

      Uông Chính Lương : “Cần tôi giúp gì cứ gọi nhé!”

      Vu Quyên Tú liền chen vào: “ mượn động tay”.

      Lâm Như thấy thoải mái hơn lúc trước rất nhiều liền vừa cười vừa : “Chị Quyên Tú! Xem chừng Bí thư Uông rất quan tâm đến chị!”

      Vu Quyên Tú : “Ông ấy như thế chỉ là để người ngoài nhìn thôi, chứ bình thường câu hỏi thăm cũng có!”

      Lúc này hai người đến hành lang, vẫn nghe được Uông Chính Lương : “Tôi ngoài miệng ra, nhưng chẳng phải vẫn quan tâm tới bà bằng hành động đó sao”.

      Vu Quyên Tú tủm tỉm cười, quay sang Lâm Như ra ám hiệu bằng miệng, từ những cử chỉ đó thấy được hòa thuận và thương nhau giữa hai vợ chồng họ, liền ngoái đầu lại : “Bí thư! Chị Quyên Tú nghe thấy những lời vừa đâu”.

      Bí thư cười vang: “Miễn là bà cảm nhận được là tốt rồi”.

      Đây là lần thứ ba Lâm Như đến nhà Quyên Tú, trong trí tưởng tượng của luôn cho rằng nhà của Bí thư rất sang trọng, đồ đạc trong nhà phải toàn là những thứ đắt tiền, nhưng thực tế lại giống như vậy. Diện tích căn phòng mặc dù rất lớn nhưng trang hoàng đồ đạc lại rất đơn giản, thiết kế cũng rất bình dị, bước vào nhà Bí thư mà có cảm giác như bước vào nhà những người công nhân viên chức bình thường khác, hề có chút cảm giác đây là nhà của vị quyền to chức trọng. Phòng ngủ của họ cũng rất đơn giản, giường và tủ quần áo đều cũ, có điều cách bố trí lại rất gọn gàng, sạch .

      Lâm Như đợi Quyên Tú cởi bỏ áo ngoài, sau đó mới tiến hành kiểm tra sức khỏe cách cẩn thận, kiểm tra vết mổ dưới nách, tất cả đều rất bình thường, có vấn đề gì cả, nhất là miệng vết mổ sau khi cắt chỉ liền lại rất nhanh.

      Kiểm tra xong, Lâm Như quay sang với Quyên Tú: “Chị Quyên Tú! Em kiểm tra kỹ cho chị rồi, tất cả đều rất bình thường, vết mổ cũng liền rất nhanh, em kê thêm cho chị toa thuốc”.

      Quyên Tú hỏi: “Lâm Như, xem xem sau này vết sẹo để lại có to ?”.

      Lâm Như vừa chia thuốc vừa : “ to lắm đâu, hơn nữa sau này vết sẹo liền hẳn nếu chị để ý có khi còn nhìn thấy”.

      Vu Quyên Tú vui mừng reo lên: “Như thế tốt quá! Tôi chỉ sợ sau này có sẹo để lại, ảnh hưởng đến thẩm mỹ”.

      Lâm Như : “Chị cứ yên tâm , có chuyện đó đâu, bình thường chị nên chú ý bổ sung thêm nước, nên uống nhiều loại đồ uống có chất kích thích”.

      Chỉ trong chốc lát Lâm Như chia xong thuốc cho Quyên Tú.

      “Tiểu Lâm, tôi có câu hỏi muốn được thỉnh giáo cho chút”, Quyên Tú .

      “Xem chị kìa, lại còn thỉnh giáo nữa chứ, có việc gì chị cứ ra !”

      “Cuộc phẫu thuật này làm được gần tháng rồi, biết bây giờ có thể… có thể quan hệ vợ chồng được ?”

      Trong lòng Lâm Như nghĩ thấy buồn cười, mới được tháng, bà ấy chịu đựng được rồi? thể nhìn ra là bà ấy vẫn còn sung sức đến vậy, có điều, nếu như vậy có phần thiên vị, biết chừng là do Bí thư kiên trì chịu đựng nổi nên mới nhờ bà ấy hỏi .

      Bất luận thế nào, cũng nên giữ vẻ mặt nghiêm trọng, vừa giúp Quyên Tú mát-xa phần ngực vừa giải thích: “Được chị ạ, có ảnh hưởng gì đâu. Có điều, khi quan hệ chị được quá sức kẻo ảnh hưởng đến vết mổ, hãy để việc đó cho Bí thư”.

      Vu Quyên Tú liền vui mừng cười : “Tiểu Lâm, hổ danh là bác sĩ giỏi, lại còn chữa trị cả tâm lý cho bệnh nhân nữa”.

      Lâm Như cũng cười ha ha : “ phải thế đâu ạ, đấy là do thói quen nghề nghiệp thôi, có muốn sửa cũng sửa được”.

      Đợi Vu Quyên Tú mặc xong áo, Lâm Như vừa cất dụng cụ khám bệnh vào túi vừa nghĩ làm thế nào để tặng đồng hồ cho bà ấy đây? Bây giờ phải là lúc thích hợp nhất sao? Nghĩ vậy, liền lấy trong túi xách ra chiếc đồng hồ, quay sang Quyên Tú : “Chị Quyên Tú! Lần trước chị tặng em miếng ngọc bội rất đẹp, em rất thích nó, hàng ngày đều đeo nó lên cổ làm vật hộ thân. Hôm nay, em cũng có món quà tặng chị làm vật kỷ niệm, rồi, chị được từ chối đâu đấy”.

      Vu Quyên Tú : “Vậy còn phải xem món quà tặng tôi là món quà gì? Tôi cũng trước, nếu quá đắt là tôi dám nhận đâu đấy! Đây là quy định riêng của tôi”.

      Sắc mặt Lâm Như bất giác đỏ lên, mang ra rồi bây giờ phải cất vào thể được, đành là kẻ mặt dày đưa món quà đó về phía Quyên Tú: “Đây chỉ là món quà bình thường, phải là thứ gì quý báu đâu ạ, xin chị hãy nhận cho”.

      Quyên Tú nhận lấy, mở hộp quà ra xem, là chiếc đồng hồ đeo tay, bà ngắm nghía tỉ mỉ. Lâm Như hồi hộp, mong rằng bà ấy đoán ra nó là hàng hiệu mà tốt nhất chỉ nên nhận ra nó là chiếc đồng hồ tầm thường cũng được.

      Quyên Tú nhìn lượt, bỗng từ chiếc đồng hồ chuyển sang nhìn Lâm Như. Lâm Như cảm nhận được vẻ mặt nóng lên của mình, sợ bà ấy xem xong từ chối món quà của , liền giả vờ cười : “Chị Quyên Tú, lần trước chị tặng em miếng ngọc bội, bây giờ em tặng lại chị chiếc đồng hồ này, cổ nhân có câu, nhận mà cho phi lễ nghĩa, hơn nữa chiếc đồng hồ này cũng chẳng đáng là bao, chị hãy nhận lấy cho em vui lòng”.

      Vu Quyên Tú đóng hộp quà lại, lắc đầu : “ Lâm, tấm lòng của tôi xin nhận. Tuy nhiên, cũng phải hiểu cho tôi, tôi thể phạm vào quy tắc tôi đặt ra”, xong liền đặt lại món quà vào tay Lâm Như.

      Mặt Lâm Như đỏ gay gắt, từ trước đến giờ chưa từng tặng cho ai món quà đắt như thế này, cũng chưa từng cầu cạnh người khác việc của bản thân, hôm nay nếu phải việc của chồng , cũng chẳng phải năm lần bảy lượt hạ mình cầu người khác nhận đồ như thế. việc đến bước này, đành phải nhận lấy chiếc đồng hồ, rụt rè : “Chị Quyên Tú, chị đúng là coi em như người ngoài rồi, chị từ chối món quà của em em cũng đành nhận lại vậy”.

      Vu Quyên Tú cũng cảm thấy có chút phải với Lâm Như, nên trong lúc Lâm Như cất đồng hồ vào túi xách, nhìn thấy tay Lâm Như đeo chuỗi vòng hạt bằng gỗ, liền đợi sau khi cất đồ đạc xong mới lôi tay về phía bà : “Tiểu Lâm, tay đeo đồ vật gì vậy? Màu sắc của nó nhìn rất hay”.

      Lâm Như cười tươi : “Cái đó là vật kỷ niệm năm ngoái em lên núi Nga Mi chơi, thấy hay hay nên mua đeo thôi chứ chẳng đáng giá gì cả, trăm tệ hai cái”.

      Quyên Tú liền cười : “Nếu tặng chị cái đó, tôi chắc chắn nhận”

      Lâm Như thấy ngại liền : “Thứ đáng tiền này em làm sao dám mang tặng chị?”

      Quyên Tú : “ nghĩ vậy là sai rồi, thứ được mang từ núi Nga Mi về, cái đó mới gọi là giá trị”.

      Lâm Như biết bà ấy an ủi liền nhàng : “Nếu chị thích cái vòng này em xin tặng lại nó cho chị làm kỷ niệm, xong liền tháo vòng ra trao cho Quyên Tú.

      Quyên Tú cầm lên ngắm nghía, : “ tồi chút nào, nghe cái này còn có thể trừ tà ma? Có điều, lấy thứ đeo chắc là được?”

      Lâm Như bất chợt nghĩ ngay đến miếng ngọc bội mà đeo người, liệu có phải Quyên Tú sử dụng chiêu thức vu hồi này, từ chối lễ vật của bà Lý Mai Hoa - phu nhân Chung Học Văn, tưởng miếng ngọc bội này là thứ trang sức tầm thường mà nhận lấy? Sau đó vẫn lầm tưởng đó là vật bình thường mà đem tặng cho ? Nếu là như thế, những suy đoán trước đó cũng dễ được lý giải, vì thế đối với bây giờ cũng dễ dàng lý giải. giả cười cái: “Em vẫn còn chiếc nữa ở nhà, tặng chị cái này làm kỷ niệm”.

      Quyên Tú vui mừng đeo vào tay : “Được! Vậy tôi xin nhận, đừng cho tôi là người khó tính nhé. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác vì để làm được vợ của Bí thư phải là chuyện dễ. Đôi khi nếu sống quá nguyên tắc bị người khác cho là vênh váo kiêu ngạo, còn sống quá tùy tiện mắc phải tội tham ô nhận hối lộ. Tôi tự đặt cho mình ba quy tắc sống, ông Uông nhà tôi cũng biết ba quy tắc đó, những thế ông ấy còn rất tán thành và hy vọng tôi thực được nó, nên ra rồi lại vi phạm. Ba quy tắc đó để tôi đọc cho nghe, nhận bất kỳ đồng tiền hay vật quý giá nào của người khác biếu tặng; hai là tham gia vào công việc của chồng, giúp công việc cho người khác trước mặt chồng, nhận lời bất kỳ ai khi có mặt chồng; ba là lấy danh nghĩa của chồng để cất nhắc liệu việc, tham gia các hoạt động giao thương. xem xem, những điều tôi vừa có đúng ?”

      Lâm Như nghe xong phần nào nhận thấy Vu Quyên Tú guốc trong bụng , biết mọi hành động việc làm của hôm nay, nhân lúc chưa kịp mở miệng nhờ vả tìm lý do thoái thác khiến thể ra. bất chợt cảm thấy xấu hổ như bị ai đó lột trần đến nỗi mặt đỏ gay gắt, tai nóng bừng bừng, chỉ còn cách phải giả cười đối mặt với người trước mặt: “Chị làm như thế là đúng, đến chức phu nhân Bí thư của chị, mà ngay cả cái chức phu nhân Cục trưởng Cục cỏn con em đây, cũng ít người đến cầu cạnh, nếu triệt để gây ra cho Thiếu Phong nhà em ít phiền phức rồi. Thực ra mà , trước khi quen biết chị em được nghe người ta chị ở nhà là người vợ hiền còn khi làm lại là người lãnh đạo giỏi, trăm nghe bằng thấy, hôm nay em thực học được từ chị ít bài học kinh nghiệm rồi”.

      Vu Quyên Tú nghe xong nhịn được cười: “ quá khen rồi! Chỉ cần người khác tôi là đàn bà mà có hương vị đàn bà là được rồi. Tiểu Lâm hãy đến phòng khách uống chút trà và ăn hoa quả !”

      Lâm Như hiểu , bây giờ bất kể thỉnh cầu gì cũng thể ra, bà ấy khóa chặt miệng rồi, nếu tiếp tục nhờ vả, bà ấy những nhận lời, mà còn coi thường cho mình là kẻ hiểu lý lẽ, việc như thế chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy, biết đâu Bí thư Uông nể tình mình chăm sóc chu đáo cho vợ ông ấy mà mở cho chồng mình con đường sống. Nghĩ như vậy, khách khí : “Cảm ơn chị Quyên Tú, Bí thư làm việc cả ngày mệt rồi, hãy để ấy nghỉ ngơi, nhà em có việc cũng nên về sớm chút”. xong liền ra khỏi phòng ngủ, khi ra đến phòng khách còn thấy Bí thư ở đó nữa.

      Lâm Như : “Chị Quyên Tú! Bí thư đâu rồi mà thấy nữa?”

      “Ông ấy đến thư phòng đọc sách rồi”, Quyên Tú đáp.

      Lâm Như nhàng : “Vậy em đến chào ấy nữa, em về đây”.

      ngồi ăn chút hoa quả rồi hãy về”, Quyên Tú .

      “Cảm ơn chị, để cho Bí thư còn làm việc nữa”, Lâm Như xong liền giày vào, nhanh chóng ra khỏi căn nhà.

      Ra khỏi tòa nhà, đến khu vực đại sảnh của tòa nhà này, Lâm Như thở dài hơi, toàn thân dường như còn chút ý chí nào. thể ngờ rằng Vu Quyên Tú lại thông minh lão luyện như thế, lão luyện đến mức ngay cả theo đuôi cũng thể theo kịp, đối diện với bà ấy giống như những kẻ thích học thái cực quyền đối diện trước cao thủ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ thể nhìn thế giới nội tâm. Có khả năng Quyên Tú và Bí thư Uông sớm tính đến việc đến nhờ vả nên mới cố ý khóa chặt miệng lại, Bí thư Uông cũng cố ý trốn tránh . Nếu thực như thế, e rằng Hứa Thiếu Phọng gặp đại họa rồi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như thất bại, nhưng có người khác lại thành công. Họ đều là phụ nữ, cùng vì việc của Hứa Thiếu Phong.

      Thành công hay thất bại đều phụ thuộc trí thông minh của họ, mà quan trọng là hãy xét vận may của mỗi người. Người phụ nữ đó phải ai khác chính là hồ ly tinh mà Lâm Như tìm kiếm, hoặc có thể ta là tình nhân của Hứa Thiếu Phong, “phu nhân phi chính thức” Trần Tư Tư.

      Khi biết Hứa Thiếu Phong gặp đại nạn trong lòng Tư Tư vô cùng lo lắng. ta chỉ có cách duy nhất là cầu cứu bạn học cùng hồi đại học Mã Được Được. Trần Tư Tư và Mã Được Được sở dĩ có thể trở thành đôi bạn thân, điều đó có liên quan nhiều đến tên của họ, người là Tư Tư, người là Được Được, hai tên đều lặp lại chữ, hơn nữa họ đều là hai xinh đẹp. Thông thường mà , hai người vừa xinh đẹp vừa có họ tên lặp lại như thế hoặc là rất dễ trở thành đối thủ của nhau, hoặc là trở thành bạn tốt. Hai người họ lựa chọn kiểu thứ hai, trở thành đôi bạn tốt thực .

      Sau khi tốt nghiệp, Trần Tư Tư đến thành phố Hải Tân, Mã Được Được về Thâm Quyến. Hai người mặc dù sống cùng thành phố những vẫn thường xuyên gặp nhau, hoặc là Tư Tư Thâm Quyến thăm ấy, hoặc là ấy đến Hải Tân thăm Tư Tư. Được Được làm việc cho công ty bất động sản, đãi ngộ rất tốt, người chàng da đen, cao to khỏe mạnh. dẫn người đến Hải Tân, hỏi Tư Tư xem ta có được , Tư Tư : “Những cái khác đều rất tốt, chỉ có điều ta trông mạnh mẽ thế, cậu con yếu ớt thế này, tớ chỉ sợ cậu chịu nổi". Được Được liền véo Tư Tư cái : “Tớ thích thế”. Tư Tư lại : “Cái đó cũng giống như giày, giày chật giày rộng chỉ bản thân mình biết, chỉ cần mình thích là được rồi". Được Được liền cười : “ nghe khó coi chết được, cái gì mà giày với chân. Tớ hỏi cậu, bạn trai của cậu đâu? Tại sao gọi ấy đến ăn cơm cho vui, hay là sợ tớ bắt mất?”. Tư Tư : “ phải cậu gặp rồi sao?”. “Gặp ở đâu mà gặp?”, Được Được hỏi. Tư Tư trả lời: “Cậu còn nhớ , chính là chàng giúp chúng mình chụp ảnh ở bãi biển”. Lúc này Được Được mới ờ lên tiếng : “Cuối cùng cậu cũng bắt được ta rồi”. Tư Tư cười khúc khích hỏi: “Cậu thấy ấy thế nào?”. Được Được liền bảo: “Tớ còn nhớ ấy nữa, hay là cậu gọi ấy đến đây để tớ nhìn kỹ chút, xem xem ta có xứng đáng với cậu hay ?”. Tư Tư : “ ấy có gia đình rồi, lại là người trong giới quan chức, ấy rất cẩn trọng”.

      Hứa Thiếu Phong là người rất cẩn trọng trong giới quan chức nhưng giờ đây chức vụ ông ấy bị đe dọa, Tư Tư thể gọi điện cho Được Được, hy vọng ấy có thể nối kết được với trai để mở ra cho Thiếu Phong chút liên hệ.

      Mã Được Được : “Cậu cho tớ, vị lãnh đạo trong Tổ Điều tra cố tỉnh tên là gì, tớ còn biết liệu trai tớ có quen họ nữa”.

      ta tên là Mã Trung Tân”, Tư Tư .

      Được Được giật mình: “Gì cơ? ta tên là Mã Trung Tân, cậu có nhầm đấy?”

      ta đúng là Mã Trung Tân, thể nhầm được”, Tư Tư quả quyết.

      Được Được đột nhiên cười lớn: “ đời này sao có chuyện trùng lặp đến vậy, trai tớ cũng tên là Mã Trung Tân”.

      Tư Tư : “ biết chừng đó lại chính là trai cậu”.

      thể nào, trai tớ làm bên Ban Thư ký Tỉnh ủy, phải Tổ Điều tra cố”.

      Trần Tư Tư cười : “Sao ngốc thế, cậu gọi điện cho trai cậu hỏi là biết liền”.

      “Được, tớ gọi ngay đây”, Được Được xong liền cúp máy.

      Tư Tư thầm nghĩ, nếu là trai ấy tốt quá, Hứa Thiếu Phong coi như được giải cứu rồi.

      lúc sau, Được Được gọi điện đến, Tư Tư liền nhấc máy, Được Được cười mãi thôi. Tư Tư thấy ta cười vậy, cảm nhận được có điều tốt lành liền sốt sắng hỏi: “Cậu , liệu có đúng là trai cậu?”

      “Đúng là trai tớ”, Được Được đáp.

      “Vậy tốt quá! Cậu gì với ấy?”, Tư Tư hỏi.

      Được Được liền : “Cậu ngốc vừa vừa thôi, chuyện này có thể chuyện qua điện thoại được ?”

      “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Hay là cậu đến Hải Tân chuyến, coi như là tớ cầu xin cậu”, Tư Tư .

      “Nghe cậu câu này biết là cậu thành tâm, nếu có thành ý tớ còn xem xét lại”.

      Trần Tư Tư : “Được rồi, nương, tớ thành tâm, thành ý mời cậu đến được chưa?”

      Được Được lúc này mới cười to: “Được! Chiều mai tớ đến, gặp nhau rồi chuyện tiếp”.

      Tư Tư vui mừng : “Được Được, cậu nhất định phải đến đấy”.

      Đặt điện thoại xuống, Tư Tư khỏi vui mừng ra mặt, liền mở vội di động ra, định viết cho Hứa Thiếu Phong tin nhắn báo tin cho ông ấy vui mừng, nhưng mới viết được hàng tin nhắn liền gập di động lại. cho rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc, phải đợi Được Được đến, tìm được trai ấy, bàn bạc xong mọi chuyện, lúc đó cho Thiếu Phong biết, mới có thể tạo ra niềm vui bất ngờ, như thế mới có ý nghĩa, mới tạo được kích thích.

      Vừa nghĩ tới Hứa Thiếu Phong, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể . cũng biết cảm giác đó bắt đầu có từ khi nào, chỉ biết là khi cảm giác đó xuất chiếm hết linh hồn . Thực tế có rất nhiều việc bản thân ta thể kiểm soát được, nhất là chuyện tình cảm. Vào buổi hoàng hôn trời mưa lất phất, chạy đến vòng tay của Hứa Thiếu Phong, phần cũng là vì cảm động, mặt khác là do tính hiếu kỳ. vốn dĩ nghĩ mình lại có thể bị mắc vào đó, cũng chưa từng có ý phòng bị, hơn nữa Thiếu Phong sớm nhắc nhở rằng là người đàn ông có gia đình và vì bất cứ người đàn bà nào khác mà ly dị vợ. cho rằng điều đó là gì cả, có gì là tồn tại vĩnh viễn, chỉ cần và Thiếu Phong sống với nhau hạnh phúc thời gian, khi tình cảm qua giai đoạn tự nhiên cho dù lúc đó muốn chia tay, cũng chẳng còn tốt đẹp gì nữa. Vậy mà có nhiều chuyện tiến triển cũng giống như việc lên xe buýt vậy, khi chưa lên xe mong ngóng chỉ mong sao sớm lên được xe, cho dù phải đứng cũng thấy thỏa mãn rồi, nhưng khi lên được xe, có chỗ đứng ổn định, lại muốn có chỗ ngồi, có chỗ ngồi lại mong muốn những người xung quanh xuống hết để ngồi cho được thoải mái hơn. Tình cảm nam nữ cũng tương tự như vậy, đó là loại thuốc kích thích, màu nhưng trong chốc lát khiến chúng ta đều bị nghiện, khiến chúng ta đều bị cuốn hút vào nó. Ngay lúc đầu, bị chính thứ tình cảm đó đảo ngược suy nghĩ, làm thế nào có thể biến từ địa vị của vợ hờ trở thành người vợ chính thức, làm thế nào để cùng người phụ nữ khác hưởng thụ chung người đàn ông trở thành độc chiếm ta, độc chiếm người đàn ông có vợ cần phải có dũng khí và nhẫn nại.

      Dũng khí có đủ, còn nhẫn nại thực biết phải đợi bao lâu, càng biết khi đợi như thế rồi liệu có kết quả gì . Vì vậy, trong lúc thể mở miệng đưa ra cầu bắt Hứa Thiếu Phong ly dị chỉ còn cách muốn có con với ấy, đợi khi có con rồi sợ khống chế được ấy.

      Có rất nhiều chuyện, sợ làm được, chỉ sợ nghĩ ra. Chỉ cần muốn có con, biện pháp ắt có. Đến giờ phút quan trọng nhất, nghén, như thế dễ dàng qua mặt được ông ấy. Cứ như thế, mang trong mình đứa con với Thiếu Phong. Vốn dĩ muốn thông qua biện pháp hòa bình nhận được đồng tình chấp nhận từ phía ấy, ngờ lại bị ấy kịch liệt phản đối, đành sử dụng chiêu thức vu hồi, bên ngoài vẫn niềm nở nhưng thực tế lại giấu diếm, đợi đến khi bụng ngày lớn hơn, khi thành hình hài rồi, sợ Hứa Thiếu Phong ruồng bỏ.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mong ngày mong đêm, buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Trần Tư Tư cũng gặp được Mã Được Được.

      Mã Được Được thuyền từ Thâm Quyến, đến thành phố Hải Tân này mất đúng tiếng. Sau khi xuống thuyền, xe của Tư Tư đậu sát bên cạnh . Hai người trông giống hai chú chim vừa gặp nhau chuyện ríu ra ríu rít, họ lên xe đến quán cà phê gần đó.

      Sau khi ngồi xuống bàn, Được Được mới vào vấn đề chính: “Tư Tư, cậu cho tớ biết, vấn đề vị quan chức đó gặp phải có lớn ? Trong vụ hỏa hoạn đó ông ta có sai sót gì ? Nếu là vấn đề lớn liên quan đến kinh tế và chính trị, có lẽ tớ cũng thể giúp gì được”.

      Trần Tư Tư : “ có. ấy chỉ bị trách nhiệm liên đới, là cấp dưới của ấy cho người khác thuê bất động sản văn phòng, do quản lý chặt dẫn đến hỏa hoạn, nếu có người bị chết ấy đến nỗi phải chịu trách nhiệm như vậy”.

      Được Được cười : “ phải cậu vừa dối tớ sao? Nếu làm chết người phải là cố lớn. Còn nữa, tớ muốn hỏi cậu, cậu nắm chắc ông ấy chưa?"

      Trần Tư Tư : “Chuyện đó cậu hỏi làm gì?”

      “Tớ nhất định phải hỏi cho , chúng ta hao tâm tổn sức giúp đỡ ông ấy, kết quả ông ấy vẫn là chồng của người ta, cậu giành được, phải là khiến cậu mang cục tức trong người sao?"

      Trần Tư Tư : “Bây giờ còn chưa chắc chắn, có điều, tớ mang trong mình đứa con của ấy rồi”.

      Được Được giật mình hoảng hốt: “Gì cơ? Cậu có con với ông ta rồi, ông ta bây giờ còn chưa ly hôn, cậu vội vã có con với ông ấy rồi?”

      Trần Tư Tư biết giải thích thế nào cho ấy hiểu, đành thôi giải thích nữa, liền : “ ấy vốn dĩ cũng định ly hôn, nhưng gặp cố này làm sao bắt ấy ly hôn đây? Được Được, tớ cầu xin cậu, lần này cậu đến, nhất định phải giúp tớ thuyết phục trai cậu tay cho ấy chút. Những việc thế này, nếu muốn truy cứu, có tội cũng có thể tìm ra, nếu muốn điều tra, có. Đợi khi việc lắng xuống tớ cảm ơn cậu!”.

      Được Được bật cười : “Tớ từ xa đến đây, làm được việc cảm ơn tớ phải ? Người gì thế biết!”.

      Trần Tư Tư : “Được rồi! Được rồi! Dù thế nào cậu cũng là người có lý, tối nay tớ tìm cho cậu con vịt để cậu tha hồ có đôi”.

      Mã Được Được liền giơ tay lên phất vài cái: “Đúng là chút đứng đắn cũng có. Được rồi, đùa với cậu nữa, hãy đến việc chính . đường tớ nghĩ kỹ rồi, tối nay chúng ta tìm trai tớ, nếu ấy có việc gì, chúng ta kéo ấy cùng ăn cơm, chuyện”.

      Tư Tư : “Được như thế tốt quá, nhưng tốt nhất bây giờ vẫn nên gọi điện cho ấy”.

      Mã Được Được : “ việc gì phải gấp. Vẫn còn việc, cần phải làm . Tớ với tớ như thế nào, vị Cục trưởng đó là tình nhân của cậu hay là vị hôn phu?”.

      Tư Tư lắc đầu : “ được, tuyệt đối được giới thiệu như thế, để cậu biết được tớ là tình nhân của ấy, phải càng thêm phiền phức sao. Cậu cứ ấy là họ tớ. Đúng rồi! Cứ họ của tớ”.

      Mã Được Được liền : “Gì cơ? Để trai tớ biết được càng thêm phiền phức, câu này có ý là gì vậy? Cứ như là trai tớ và ông ấy cùng tranh giành thứ gì vậy”.

      Tư Tư : “Ai tranh giành ai chứ, chỉ tại Nhà nước ra quy định cán bộ Nhà nước được phép có tình nhân. trai cậu là người nắm quyền hành pháp luật trong tay, tốt nhất vẫn nên để ấy biết càng ít càng tốt”.

      “Được rồi! Bây giờ cậu vẫn chưa lên chức phu nhân thế mà hiểu được ít quy tắc rồi đấy”.

      Trần Tư Tư : “Được rồi! Đừng đùa nữa! Cậu mau gọi điện cho trai ”.

      Mã Được Được lúc này mới nối được máy với Mã Trung Tân, thông báo cho ta rằng công tác qua thành phố Hải Tân này, buổi tối có thể gặp được ? Mã Trung Tân liền ta họp, đợi họp xong gọi lại cho , xong liền tắt máy.

      Hai người phụ nữ chỉ còn biết cách vừa uống cà phê vừa chuyện cho hết thời gian.

      Bạn học cũ gặp lại, đề tài chuyện nhiều nhất vẫn là chuyện hồi đại học, cũng kể chuyện của số người khác trong khoảng thời gian gần đây, chuyện đến mức vui quá liền cười vang góc quán. Cứ như thế thời gian bỗng chốc cũng trôi . Lúc này, điện thoại của Được Được bỗng reo lên, vừa xem số điện thoại, liền quay sang Trần Tư Tư reo lên: “Là ấy”.

      Ấn nút nghe, thấy giọng của Mã Trung Tân : “Được Được! Em đến Hải Tân khi nào vậy?”.

      Được Được trả lời: “Em đến từ lúc chiều, có rảnh ? Chúng ta cùng ăn cơm có được ?”

      “Em đến còn có ai nữa?”

      Mã Được Được đáp: “Chỉ có mình em. Có điều, ở thành phố này em quen người bạn học cũ, ấy là tiểu thư rất xinh đẹp, em hẹn với ấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm được ?”

      “Được thôi, ở chỗ nào vậy?”, Mã Trung Tân hỏi.

      Tư Tư chen vào: “Cậu hỏi xem ấy ở chỗ nào? Bọn mình đến đó đón”.

      Mã Được Được liền : “, người đẹp của chúng ta muốn hỏi ở đâu để bọn em đến đón”.

      Mã Trung Tân liền cười : “ ở khu Nhà khách Thành ủy, tốt nhất các nên đến đây, hãy địa chỉ đến đó cũng được”.

      Được Được liền quay sang hỏi Tư Tư: “ ấy cần chúng ta đến đón, cậu đây là chỗ nào để ấy trực tiếp đến, hay là cậu chuyện với ấy ”, xong liền đưa điện thoại cho Tư Tư.

      Tư Tư nhận điện thoại : “Chào ! Em là Tư Tư, bạn của Được Được”.

      “Chào Tư Tư, các định hẹn ở đâu?”, Mã Trung Tân hỏi.

      “Bên cạnh Nhà khách Thành ủy có quán rượu rất nổi tiếng, chúng ta đến đó được ? 6 giờ tối có được ?”, Tư Tư .

      “Được! Hẹn gặp nhau sau”, Mã Trung Tân .

      Tư Tư đáp lại: “Vâng! Vậy chúng ta gặp nhau sau nhé”.

      Tắt điện thoại, Trần Tư Tư : “Xem ra trai cậu rất hiền lành”.

      Hai chuyện với nhau, nhoáng cái có mặt tại quán rượu, đặt xong hết tất cả các món, Mã Trung Tân mới đến.

      Mã Được Được : “, em xin giới thiệu chút, đây là bạn học cũ của em, tên là Trần Tư Tư, ấy sống ở Hải Tân”.

      Mã Trung Tân ờ tiếng.

      “Chào !”, Tư Tư .

      Mã Trung Tân: “Rất hân hạnh, làm việc ở đâu?”

      Trần Tư Tư vốn nghĩ rằng Mã Trung Tân phải là người uy nghiêm lắm, khi gặp rồi mới biết ta giống như nghĩ, tinh thần cũng nhõm ít nhiều: “ phải là cơ quan Nhà nước, bây giờ em chỉ là giáo viên dạy yoga cho mấy chị em phụ nữ”.

      Mã Trung Tân nhìn lại Trần Tư Tư lượt: “Chả trách có khí chất cao sang, thân thể hài hòa, hóa ra là giáo viên dạy yoga. tồi! Đúng là tồi chút nào!”.

      Tư Tư có chút ngại ngùng : “Cảm ơn khen ngợi của Mã, biết đến Hải Tân được lâu chưa?”

      Mã Trung Tân trả lời: “Cũng gần được ba tuần rồi”.

      chuyện hồi, đợi thức ăn được dọn lên, Tư Tư rót đầy ba ly rượu : “Nào! Mã, biết đến Hải Tân được lâu rồi, biết có tội, bây giờ xin được cùng và Được Được uống cạn ly rượu này”.

      Mã Trung Tân cũng cụng ly : “Được! Cảm ơn !”

      Mọi người cụng ly, sau đó uống cạn hết ly rượu.

      Mã Được Được hỏi: “, còn ở lại bao lâu?”

      “Cũng , chắc khoảng vài hôm nữa”, Mã Trung Tân .

      món mới lại được mang lên, Tư Tư dùng đũa gắp thức ăn vào bát cho Mã Trung Tân.

      Mã Trung Tân liền : “Đừng khách khí, để tôi tự gắp được rồi”.

      Được Được hỏi: “, vụ hỏa hoạn vừa rồi ảnh hưởng đến lãnh đạo địa phương có nhiều ?”

      “Chắc chắn là có rồi, nhưng ảnh hưởng nhiều lắm”, Mã Trung Tân .

      Mã Được Được lại hỏi: “Lãnh đạo Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn liệu có bị trách nhiệm liên đới?”.

      Mã Trung Tân cảnh giác hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ?”

      Được Được đáp: “ em tiện mồm hỏi vậy thôi, xem điệu bộ nghiêm nghị của , cứ như bọn em là mật thám moi tin tức bí mật quốc gia vậy”.

      Mã Trung Tân lại cười tít mắt, nâng ly rượu lên : “Nào, uống với hai chị em ly”.

      Uống xong rượu, Mã Trung Tân mới từ từ : “Tôi thấy hai cũng chẳng khác gì nữ mật thám là mấy, , các mời tôi ăn cơm là có chuyện gì? Đừng có vòng vo tam quốc nữa”.

      Trần Tư Tư bất giác giật mình, cảm thấy Mã Trung Tân này lợi hại , trong chốc lát nhìn thấu tim gan , biết nên ứng phó như thế nào cho tốt.

      Được Được cười : “, tài thế, làm sao biết bọn em dối ”.

      Mã Trung Tân nhịn được cười, liền : “Tài với chả cán gì chứ, ở đâu ra kiểu người như ? Thôi đừng vòng vo nữa, có chuyện gì hãy mau ra coi, có điều, tôi cũng có lời muốn trước, nếu có liên quan đến án kiện, liên quan đến vấn đề đại tôi cũng thể giúp gì được”.

      Mã Được Được nhìn Tư Tư cái, Tư Tư có ý muốn để ấy . Mã Được Được liền cười : “ họ của Tư Tư là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, bọn em sợ ấy có chuyện gì xảy ra nên mới nhờ quan tâm chút”.

      Mã Trung Tân nhìn Tư Tư : “Có phải Hứa Thiếu Phong ?”

      Tư Tư gật gật đầu đáp: “Đúng là ấy. Mã! ấy có chuyện gì phải ?”

      Mã Trung Tân ngừng uống rượu : “Mục đích các tìm tôi hôm nay chính là vì ta?”

      Tư Tư gật đầu khẳng định.

      Được Được tiếp: “, ấy chỉ là lãnh đạo địa phương, chẳng qua cũng chỉ là người chịu trách nhiệm liên đới, gây phiền phức gì cho đâu. Những việc thế này từ trước đến nay cũng đều là chuyện to hóa , chuyện hóa có. Nếu như điều tra có giới hạn, phải lãnh đạo thành phố Hải Tân này cũng khó tránh khỏi trách nhiệm sao? hãy cho Tư Tư chút thể diện , nhìn vẻ mặt đáng thương của ấy, em cũng thấy buồn lây”.

      Trần Tư Tư cũng nhân cơ hội đó xen vào: “ Mã! Em cầu xin , việc của họ em, nếu truy cứu trách nhiệm của ấy chắc chắn cũng điều tra ra, còn nếu muốn truy cứu cũng có chuyện người khác bắt phải truy cứu. Em và Được Được thân nhau như chị em cũng có nghĩa em là em của , hãy cho em chút thể diện được ?”

      Mã Trung Tân rót rượu, nâng ly lên : “Nào, chúng ta hãy cạn ly!”

      Uống ngụm rượu đầy, Mã Trung Tân mới : “Vốn dĩ, việc này có thể kết thúc rồi, ngờ có người gửi cho chúng tôi bức thư nặc danh, đưa ra số tình tiết, lãnh đạo Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn có trách nhiệm liên đới. Vì vậy chúng tôi mới phải xuống Cục điều tra, là có vấn đề, phải điều tra, cũng điều tra ra chút manh mối, nếu có vấn đề, cũng coi như chẳng có gì cả. Các giúp cho ta, tôi cũng phải nể mặt các rồi”.

      Trần Tư Tư vui mừng : “ Mã! là tốt quá! Cảm ơn ! Cảm ơn !”

      Được Được cũng vui mừng nâng ly lên: “Tư Tư cậu nên uống riêng với trai tớ ly mới được”.

      Tư Tư rót rượu vào ly, đứng dậy : “Nào! Em xin cạn với ly. là bày tỏ cảm ơn trước giúp đỡ của , hai là chính thức gọi tiếng trai”.

      Mã Trung Tân : “Được! Ly rượu này tôi nhất định phải uống”.

      Uống xong ly rượu, Mã Trung Tân : “Những lời hôm nay chỉ nên ba chúng ta biết mà thôi, nên để lộ ra bên ngoài, Tỉnh ủy và chúng tôi đều nhận được bức thư nặc danh đó, điều tra cũng khó , làm như thế, hai ngày sau có thể rút. Lần này khiến Tư Tư phải tốn kém rồi, lần sau lên tỉnh, tôi mời ăn cơm”.

      Tư tư vui mừng, gặp chuyện vui này lại càng vui hơn, liền : “Vậy lần sau lên tỉnh, uống rượu được, ngoài ra còn phải đưa em chơi nữa, ai bảo trai của em”.

      Mã Trung Tân vui mừng : “Được! Được! chơi! tiếp đón em giống như với Được Được vậy”.

      việc như thế này, ai cũng thấy nhõm hẳn, ăn cơm xong, Tư Tư lại mời hai em họ hát karaoke, Mã Trung Tân : “Tôi hát đâu, bởi vì tôi làm nhiệm vụ, nếu để người khác nhìn thấy hay chút nào, người hiểu biết còn nghĩ các là em tôi, chứ người biết lại nghĩ tôi có tính lăng nhăng”.

      Mã Được Được : “ bọn em vậy!”.

      Mã Trung Tân liền cười : “Vậy các ! Tôi thực được, với lại tôi cũng mệt, phải về phòng nghỉ thôi”.

      Cứ như thế, sau khi cáo từ Mã Trung Tân, họ liền đến vũ trường Tiền Hải Mã hát karaoke.

      Trần Tư Tư liền với Được Được: “Được Được! Cảm ớn cậu nhé! Cậu đến là mọi việc đều thành công ngay”.

      Được Được : “Cậu đừng quên tớ cũng họ Mã, đây gọi là mã đáo thành công!”.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc này, Hứa Thiếu Phong đợi Lâm Như ở nhà, cảm giác đợi chờ này giống như cảm giác người bệnh đợi bác sĩ đến chữa bệnh cho mình.

      Nghe thấy có tiếng chuông cửa reo, Hứa Thiếu Phong ngồi ở ghế sofa bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Lâm Như, cần hỏi, cũng đoán ra được hết mọi chuyện, hy vọng cuối cùng của tan biến rồi, nếu Vu Quyên Tú giúp cho , điều đó có nghĩa việc lần này rất nghiêm trọng, khỏi thở hơi dài, cầm túi xách cho Lâm Như, liền : “ vấn đề gì, cùng lắm là cách chức, chẳng sao”.

      Lâm Như bỗng nhiên sà vào lòng ông : “Thiếu Phong tôi thực hết cách rồi!”

      Hứa Thiếu Phong nhàng xoa lưng Lâm Như, bỗng nhiên cảm thấy vai mình ớn lạnh, trong lòng tránh khỏi cảm giác tủi thân, giống như an ủi bản thân, quay sang an ủi Lâm Như : “ sao đâu, cấp quyết định như thế rồi, chúng ta có muốn thay đổi cũng được, đành thuận theo tự nhiên vậy”.

      Lâm Như bỗng nhiên quay mặt lại, rơm rớm mắt : “Chúng ta thể để thế này được, hay là, tôi tìm Lý Mai Hoa, bà ấy giống như Vu Quyên Tú, bà ấy dám nhận quà của người khác. Lần này phải biếu nhiều tiền chút, phải biếu 50 vạn, sợ bà ấy giúp chúng ta”.

      Thiếu Phong lắc lắc đầu : “Mất công! Bây giờ tìm bà ấy cũng chỉ vô dụng thôi, Chung Học Văn chẳng qua cũng chỉ là người chủ quản Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, ông ấy lần này chẳng có chút quyền hành gì, quyền quyết định là ở Tổ Điều tra cố tỉnh, ngoài Thị trưởng Tô Nhuệ Hoa và Bí thư Uông ra, chẳng ai có thể giúp chúng ta được cả”.

      đến ghế sofa, Hứa Thiếu Phong tắt tivi, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

      Lâm Như hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Chúng ta thể ngồi yên chỗ mà xem cái chức Cục trưởng này tuột khỏi tay chúng ta được”.

      Thiếu Phong : “Cũng đến mức nghiêm trọng như vậy, Tổ Điều tra cố tỉnh vẫn chưa thấy có biểu gì”

      “Đợi họ có biểu ra ngoài phải là quá muộn rồi sao?”, Lâm Như .

      Hứa Thiếu Phong thở hơi dài : “Người tính bằng trời tính, bây giờ chỉ còn biết nghe theo ông trời sắp đặt thôi”.

      “Khó khăn lắm mới có được như ngày hôm nay, bỗng chốc chỉ vì chuyện này mà mất hết nghiệp, khó mà chấp nhận được”.

      Thiếu Phong nhàng đặt tay lên vai Lâm Như : “Thôi! Nghĩ thoáng lên chút, chỉ cần sống khỏe mạnh là được, những thứ khác cũng chẳng quan trọng”.

      Lâm Như : “ cứ như thế, nhưng… tôi vẫn thấy cam tâm chút nào”. Bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi, Lâm Như liền vào nhà vệ sinh.

      Hứa Thiếu Phong từ từ ngồi xuống, nghe tiếng nước chảy phát ra trong nhà vệ sinh, bất chợt cảm nhận nỗi buồn đơn từ trước đến giờ chưa từng gặp cứ bủa vây lấy chịu buông tha. Lẽ nào, giống như dự đoán của Lâm Như, tất cả sắp sửa biến mất khỏi tầm tay của ?

      Đợi mãi thấy Lâm Như từ trong nhà vệ sinh ra, Thiếu Phong định vào đó xem ấy liệu có bị làm sao , bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động phát ra từ phòng khách, đó là tin nhắn. đến thư phòng, mở tin nhắn ra xem, là tin nhắn của Trần Tư Tư, trong lòng bỗng nghĩ, bây giờ tâm trạng rối thế này, còn nhắn tin cho ? Đọc dòng đầu thấy viết: “Em nhờ em của Mã Trung Tân từ Thâm Quyến đến đây giúp , vừa rồi bọn em ăn cơm với Mã Trung Tân, ta , cứ yên tâm, có chuyện gì đâu”.

      Hứa Thiếu Phong vui mừng ra mặt, lập tức trả lời tin nhắn: “Em ! Cảm ơn em nhiều lắm!”.

      Trần Tư Tư trả lời lại: “ có rảnh ? Đến quán Tiền Hải Mã gặp em”.

      Ông liền đáp lại: “Được!”

      Trả lời xong, ông ra khỏi thư phòng, miệng kêu lên: “Lâm Như! Tin vui! Tin vui đến rồi!”

      Lâm Như từ trong nhà vệ sinh chạy ra, nhìn ông : “Có việc gì mà ông vui vậy? Có phải là chúng ta gặp được cứu tinh rồi ?”.

      Hứa Thiếu Phong : “ phải là cứu tinh mà là đại cứu tinh, người bạn học của tôi ở tỉnh là bạn thân với Mã Trung Tân trong Tổ Điều tra cố, buổi chiều tôi nhắn tin nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy vừa nhắn lại cho tôi, gọi điện nhờ Mã Trung Tân giúp cho rồi, ông ấy bảo tôi bây giờ gặp Mã Trung Tân”.

      Lâm Như vui mừng : “Vậy ông ngay ”.

      Thiếu Phong đáp: “Được rồi! Tôi ngay đây”.

      Lâm Như chỉnh lại quần áo cho Hứa Thiếu Phong : “Có cần phải chuẩn bị cho ông ấy ít quà ?”

      cần đâu, nếu cần thiết đưa ông ấy uống rượu hoặc hát karaoke cũng được”, xong liền nhanh chóng ra cửa.

      Đến quán Tiền Hải Mã, gặp Trần Tư Tư, nhìn thấy điệu bộ vui mừng của ấy và Mã Được Được, ông rất muốn là người bạn học của họ để có thể ôm chặt ấy vào lòng.

      Trần Tư Tư giới thiệu Được Được cho Hứa Thiếu Phong: “Đây là Được Được bạn học của em”, sau đó hướng về phía Hứa Thiếu Phong giới thiệu với Mã Được Được: “ ấy là Hứa Thiếu Phong, là người mà tớ hay với cậu”.

      Hứa Thiếu Phong liền : “Hóa ra là em, trong trí nhớ của , vẫn còn hình ảnh của em”.

      Được Được liền cười : “Nếu như có, chắc chắn có hình bóng của cả em và Tư Tư, thể chỉ có mình em được”.

      Hứa Thiếu Phong cười : “Cũng có cả em nữa, mấy năm trôi qua, em vẫn xinh đẹp như xưa”.

      Mã Được Được liền : “Làm gì có, em già rồi, cảm ơn quá khen”.

      “Có gì mà già? Vẫn trẻ đẹp như xưa, coi là già”, Hứa Thiếu Phong .

      Trần Tư Tư tiếp lời : “Việc của , Được Được với trai ấy rồi, phải chịu trách nhiệm gì đâu, hai hôm nữa bọn họ ”.

      Thiếu Phong vui mừng : “ vậy sao?”

      Được Được : “Đúng vậy, bọn em vừa ăn cơm với nhau, trai em đồng ý rồi, hãy yên tâm ”.

      Lúc này, Hứa Thiếu Phong mới thấy yên tâm, liền : “Cảm ơn Được Được, cảm ơn em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :