1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như hết giờ làm trở về nhà ngay, vừa nhìn nhận ra sắc mặt của Hứa Thiếu Phong biến sắc, liền hỏi: 'Có phải bị cảm ? Sắc mặt sao khó coi thế?'.

      Hứa Thiếu Phong cười cái rồi : “ sao, chắc là tại mấy hôm nay việc ở cơ quan nhiều, ngủ đủ giấc”.

      Lâm Như : “ hãy nghỉ ngơi chút , tôi nấu cơm”.

      Hứa Thiếu Phong đáp lại tiếng, rồi đến phòng khách, quăng mình lên chiếc ghế sofa và bật tivi lên xem. Vừa xem tivi, vừa nghĩ, thực ra Lâm Như cũng rất tốt, dịu hiền, đảm , khiến phải lo lắng, việc to trong gia đình lúc nào cũng xử lý rất gọn gàng hợp lý, có người vợ hiền như thế là do phúc tu từ kiếp trước mới có được. Những lúc đối diện với , trong lòng cũng thấy áy náy vô cùng, cảm thấy có lỗi với , càng nên phản bội . Nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, đàn ông là thế, luôn ham thích cái mới, vợ chồng chung sống lâu ngày, chỉ có thể trở thành tình thân, chứ chẳng thể có được kích thích, cho dù nếu phản bội về mặt thể xác cũng vẫn chẳng có cách gì khiến Lâm Như cảm nhận được kích thích hoàn toàn từ , cứ thế cơ thể chết dần chết mòn, thà thoải mái, phóng khoáng chút, để bản thân cảm thấy vui vẻ. Đây là lý do Hứa Thiếu Phong an ủi bản thân mình, cũng là phương thuốc bổ thường dùng để điều tiết tâm trạng của mình mỗi khi cảm thấy có tội. Sau mỗi lần tự bào chữa cho mình như thế, trong lòng cảm thấy nhõm rất nhiều, tâm trạng cũng bình thản hơn.

      Lâm Như nấu canh trước, sau đó vo gạo nấu cơm, cuối cùng mới chuẩn bị nấu thức ăn. Lâm Như nấu nướng rất nhanh, đồ ăn cũng rất ngon. Nấu canh tốn rất nhiều thời gian, thường là nấu xong món canh phải mất đến hai tiếng, Lâm Như sợ lâu quá Hứa Thiếu Phong đợi được, liền nấu bát canh cà rốt với xương, mặc dù đơn giản, nhưng lại tốn ít thời gian.

      Ngày trước, Lâm Như sống rất kỷ luật, tối nào cũng phải nấu món canh ngon, để bồi dưỡng cho con trai và chồng, đôi khi chồng bận họp về được, cũng lo, dù sao cũng có con trai thưởng thức thành quả lao động của . Sau này con trai du học, những cuộc tiếp khách của Hứa Thiếu Phong cũng ngày càng nhiều, thói quen của cũng bị phá vỡ. Có lúc nấu lên món canh ngon, chỉ có mình, đành phải bữa này ăn hết lại để bữa sau ăn nốt. Dần dần, cũng lười muốn nấu ăn nữa, bên ngoài có hoạt động gì, ngần ngại từ chối nữa, nên .

      Hôm nay, tâm trạng của Lâm Như rất tốt, được bổ nhiệm lên chức Phó Chủ nhiệm, cố gắng hết mình, cầu bản thân nghiêm khắc hơn nữa, làm tốt công việc của mình trong chức vụ này. Lâm Như mặc dù là bác sỹ chính, nhưng đó chỉ là cách xưng hô lĩnh vực công việc, về mặt chức vụ vẫn chỉ là nhân viên bình thường, vẫn còn phải chịu lãnh đạo của Viện trưởng và Phó Viện trưởng, Chủ nhiệm và Phó Chủ nhiệm. Hồi còn trẻ cũng từng mơ ước được làm sếp của bộ phận nào đó, người khác sai bảo , sai bảo người khác, đây chỉ là chuyển biến về vai trò, mà quan trọng hơn là cầu về lòng tự tôn, tuy nhiên cơ hội như thể lúc nào cũng tuột khỏi tay . Đành vậy, được làm lãnh đạo, làm bác sỹ giỏi trong cơ quan cũng được, làm vợ của lãnh đạo, về nhà giúp chồng chăm con. Cuộc sống như thế khiến quen rồi, bước qua tuổi 40, vốn dĩ có cơ hội thăng tiến gì cả, ngờ quen được Vu Quyên Tú, lại mang đến niềm vui ngoài sức tưởng tượng cho , những vật vật hộ thân về nguyên chủ, mà còn mang tới cho vận may trong chốn quan trường.

      Ra khỏi cổng chính của tỉnh, gió xuân tràn khắp đường, vốn định hẹn Hồ Tiểu Dương và Đào Nhiên cùng ăn cơm. ngờ định gọi điện thoại, Hứa Thiếu Phong lại gọi điện thoại tới ông ấy về nhà muộn chút, hỏi khi nào về nhà? gần như cần suy nghĩ gì mà trả lời luôn, sau khi tan làm về nhà, hỏi ông ấy muốn ăn gì về nấu. Hứa Thiếu Phong , tùy quyết định. Đặt máy xuống, bất giác nhớ tới mẩu tin nhắn Hồ Tiểu Dương gửi cho trước đó lâu:

      Đàn bà có năm việc uất ức: Sau khi tan làm về nhà vào bếp, ăn cơm xong lên giường, lĩnh lương xong gửi ngân hàng, xa nhất là tới chợ, cả đời chỉ lên chiếc giường.

      Phương án sửa đổi: Tan làm có thể về nhà, mấy giờ lên giường do bản thân quyết định, lĩnh lương xong tự mình tiêu, muốn tiêu ở đâu đến đó, tùy thích mặc áo cưới.

      Xu hướng tích cực: Sau khi tan làm cần vào bếp, có thể cả đêm lên giường, lương của người khác mua đồ thời trang, lương của mình gửi ngân hàng, muốn đến đâu tự mình nghĩ, tình nhân xếp thành hàng.

      nhịn được cười phá lên. Nhớ đến việc Hồ Tiểu Dương ngày trước từng cười nhạo , là tiêu chuẩn của người phụ nữ tuân thủ năm quy tắc này. chỉ có thể cười, là bất đắc dĩ, đây là số định cho , cho dù có cố gắng thế nào cũng thể đến được với “xu hướng tích cực”. Quả , chỉ cú điện thoại của Hứa Thiếu Phong mà lại hủy luôn kế hoạch định sẵn, nếu Hồ Tiểu Dương biết được, ấy cười cho mất.

      Thực ra, cho cũng là niềm vui, còn nhận lại phải lúc nào cũng là hạnh phúc. Cái này còn phải xem trái tim lúc đó đặt ở chỗ nào, càng phải xem đối tượng bạn cho là ai, nếu là người bạn , cho nhất định là niềm hạnh phúc. Mặc dù tình của dành cho Hứa Thiếu Phong còn đẹp như hoa dưới trăng nữa, cũng còn kích thích mặn nồng như hồi còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn hơn là cặp vợ chồng chỉ có mối quan hệ thân tình bình thường, hoặc chỉ là quan hệ ân ái nương tựa vào nhau, nó giống như là rượu để lâu ngày trong chiếc bình cũ, mùi vị có thể nồng, nhưng vẫn thuần khiết và lâu dài.

      Sau khi ăn cơm, dọn dẹp nhà cửa xong, rất muốn kể cho Hứa Thiếu Phong nghe chuyện khiến vui suốt cả ngày hôm nay, muốn cùng ông ấy chia niềm vui. Thế nhưng, vẫn chưa kịp mở miệng ra, Hứa Thiếu Phong trước, ông ấy nhắc đến chuyện Tổ Điều tra cố của tỉnh về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn của ông điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, còn ra cả những lo lắng trong lòng ông. Nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm và lo âu của Hứa Thiếu Phong, trong lòng đột nhiên lắng xuống. người có điều kiện gia đình, có người đứng sau làm hậu thuẫn, có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, đó là kết quả ông ấy phấn đấu mấy chục năm, phải mất bao mồ hôi nước mắt mới có được, nếu để tuột khỏi tay trong chớp mắt nửa cuộc đời về sau của Hứa Thiếu Phong coi như chẳng còn lý gì.

      So với việc lớn này, niềm vui của đáng để đề cập tới. Trong lòng , Hứa Thiếu Phong là cây đại thụ, là cây đại thụ che chở cho và con trai, nếu có thể, thà hy sinh vị trí Phó Chủ nhiệm, chứ nhất định muốn cây to này bị đổ xuống. Mà đây là hai khái niệm hề giống nhau, hề có quan hệ nhân quả với nhau, càng thể lấy ra so sánh với nhau. rất , vị trí đó của Hứa Thiếu Phong, đối với , với con trai, với cả gia đình này là vô cùng quan trọng, nó chỉ thỏa mãn được lòng hư vinh của người phụ nữ, mà quan trọng hơn nó còn hàm chứa rất nhiều phần lợi nhuận nhìn thấy được, chính bởi vì có nó mới kiếm được khoản kha khá, đủ để chu cấp cho con trai ra nước ngoài du học. Nếu cây đại thụ này đổ xuống, tất cả những khó khăn ập đến làm ảnh hưởng trực tiếp tới nghiệp của con trai , ảnh hưởng tới danh tiếng của gia đình .

      Đương nhiên, điều này có nghĩa Hứa Thiếu Phong là người tham lam. thực tế, ông ấy hề tham. Thời gian qua, Hứa Thiếu Phong xử lý công việc rất thận trọng, chưa từng nhận hối lộ của bất cứ ai. rất ngưỡng mộ mặt này của ông ấy, người đàn ông ôm chí lớn thực , nhất định phải biết nhìn xa trông rộng, bị dao động vì chút lợi ích trước mắt, chỉ có như thế, mới có thể đứng vững được vị trí của mình, sau đó mới có thể từng bước leo lên tới vị trí cao hơn. biết rất , phụ nữ có thể tạo nên người đàn ông ưu tú, cũng có thể hủy hoại người đàn ông ưu tú. Đàn ông giống như thuyền, đàn bà như nước, nước có thể đẩy thuyền , cũng có thể làm lật thuyền. muốn vì ích kỷ của bản thân mà khiến cho Hứa Thiếu Phong bị lật đổ. Cho nên lúc nào cũng làm việc hết sức cẩn thận, khéo léo và có chuẩn mực. Chẳng hạn như, vào dịp tết, ở Trung Quốc có thói quen tặng lì xì, tất cả những người đàn ông kết hôn, đều phải lì xì cho những người đàn ông chưa kết hôn, gặp bạn bè họ hàng đều phải tặng, sau khi làm, phải tặng cho đồng nghiệp, thậm chí là đến quán ăn, còn phải tặng cả cho người phục vụ, thông thường trong phong bao lì xì phải có 10 hoặc 20 tệ, quan hệ tốt nhiều chút, cứ thế tặng cho đến Rằm tháng Giêng mới thôi. Thời gian này, nhất định bắt con trai ở nhà bởi vì con trai phải con cái nhà bình thường, nó là con trai của Cục trưởng, những người đến nhà chúc tết, đại đa số là cấp dưới của Hứa Thiếu Phong, hoặc là những ông chủ muốn có quan hệ làm ăn, ngày thường có cơ hội thể nên chỉ mong có dịp nhất định phải rộng tay chút, phong bao ít có vài trăm tệ, nhiều lên tới vài nghìn, chỉ cái tết, cũng kiếm được đến mấy chục nghìn. Mà loại thu nhập này, vừa lộ được, lại còn phù hợp với phong tục và truyền thống của người Trung Quốc, để cho người nhận nó cũng cảm thấy bình yên trong lòng, và người mang tặng cũng thấy thuận tình thuận lý, thể để lại hậu họa về sau. Quyền lực chỉ mang lại cho những mặt lợi như thế, khi có thời cơ thích hợp còn giới thiệu số công trình cho người em rể A Xán của mình, như thế vừa có thể làm việc tốt cho người nhà, bản thân cũng có thể kiếm được khoản lợi nhuận kha khá, vì chuyện con trai mình du học mà tìm được lý do chính đáng, là do em họ giúp đỡ. Quyền lực che chắn cho khoản thu nhập kín, vì thế cũng có hệ số bảo hiểm rất cao. Sở dĩ như thế, mới có thể lưu lại cái danh rất đẹp với người khác, người nào nhắc đến cũng đều là người hám lợi, rất có lễ nghĩa quy củ, là người phụ nữ học rộng hiểu cao, người vợ hiền mẹ đảm.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Giờ đây, khi quyền lực của Hứa Thiếu Phong gặp phải nguy kịch, lung lay nghiêng ngả, thể lo lắng, thể vội vã.

      Lâm Như : “Thiếu Phong, liệu bây giờ có còn cách nào xoay chuyển lại cục diện tình hình này ?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Có có, nhưng rất khó. Nếu có người quen với Chủ nhiệm Mã của Tổ Điều tra cố, với ông ta tiếng, để ông ấy làm qua loa mọi việc có thể được giải quyết. Đấy là thượng sách, nếu cách đó mà được thành phố có vị lãnh đạo chủ chốt nào có thể chuyện với Tổ Điều tra cố cũng được. Việc như thế này, thay đổi quá lớn, là có trách nhiệm, cấp có thể truy cứu tới Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, thậm chí là Phó Thị trưởng và Thị trưởng, nhưng nếu chỉ là trách nhiệm trực tiếp dù có truy cứu đến Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng cũng có thể chặn lại”.

      động lòng : “Hay là chúng ta tìm gặp Bí thư Uông Chính Lương, tôi thấy Bí thư Uông Chính Lương đối đãi với mọi người rất hài hòa, cũng dễ chuyện, bảo ông ấy giúp sức bên trong cho chút, ông thấy thế nào?”

      Hứa Thiếu Phong nghĩ lúc : “Nếu Bí thư Uông Chính Lương ra mặt đỡ, nhất định có thể xử lý xong việc này, hơn nữa làm vị lãnh đạo thành phố ông ấy cũng muốn để việc này trở nên to chuyện. Vấn đề là, bà tìm ông ấy chưa chắc thích hợp”.

      thấy có chút đồng tình liền hỏi: “Tại sao?”

      Hứa Thiếu Phong : “Bà nghĩ mà xem, bà quen Bí thư Uông Chính Lương bằng cách nào? phải là khi chữa bệnh cho Vu Quyên Tú mới quen được sao? Nếu bà lờ Vu Quyên Tú, trực tiếp gặp Uông Chính Lương, cho dù là chuyện công hay chuyện tư, để Vu Quyên Tú thấy bà quá tham công tiếc lợi, làm tốt còn bị phản tác dụng. Cho nên, nếu tìm cũng chỉ có thể tìm Vu Quyên Tú trước, nếu bà ta đồng ý giúp, để bà ta lời mật ngọt trước với Bí thư Uông, đó phải là chuyện to hóa , chuyện hóa có sao?”

      Lâm Như lúc này mới chợt hiểu ra: “ có lý, rất có lý. hổ danh là lãnh đạo, lo liệu công việc luôn cao hơn người bình thường chúng tôi”.

      Hứa Thiếu Phong : “Lại bắt đầu rồi, chồng bà sắp nguy kịch tới nơi rồi, bà còn đùa gì nữa?”

      Lâm Như nghiêm chỉnh : “Nguy kịch cái gì? Tôi cho phép ông những lời như thế. Tôi muốn dựa vào quan hệ giữa tôi và Vu Quyên Tú, bà ấy giúp tôi. Ông , ông muốn khi nào tôi gặp bà ấy?”

      Hứa Thiếu Phong : “Hôm nay muộn quá rồi, để ngày mai hãy , tốt nhất là tới nhà bà ấy, chuyện phụ nữ với nhau tốt nhất là nên khi làm việc nhà, như thế càng có hiệu quả hơn. Ngoài ra, bà nên tay đến nhà bà ấy, lần trước phải bà ấy tặng quà cho bà sao? Đến mà có quà là thất lễ, bà nên chuẩn bị món quà tương tự như thế tặng cho bà ấy”.

      Lâm Như : “Tôi cũng từng nghĩ nên biếu bà ấy món quà gì đó, nhưng lại biết nên tặng gì cho hợp với bà ấy? Nếu quý giá quá, e bà ấy chịu nhận, nếu đáng giá tôi cũng thể mang tới được. Hơn nữa, người như bà ấy vốn là người trong chốn quan trường, nếu giữ được chừng mực, để người ta có suy nghĩ sai lệch nào đó, sau này có muốn tiếp cận nữa cũng rất khó”.

      Hứa Thiếu Phong : “Bà sai, cho nên quà tặng được quá quen thuộc, cũng được quá tầm thường, nếu tặng nên tặng quý giá chút, ít nhất cũng nên ở mức bốn năm mươi nghìn tệ”.

      Lâm Như hỏi: “Ông thử xem, tặng gì bây giờ?”

      “Tôi cũng biết nữa, đàn bà con với nhau nên tặng gì bà biết sao?”, Hứa Thiếu Phong .

      Lâm Như lại : “Nếu bà ta chịu nhận, trực tiếp đưa bà ta 50 nghìn tệ còn thực tế hơn là mua món quà 80 nghìn tệ, cũng biết Vu Quyên Tú… là người như thế nào?”

      “Trước đây tôi cũng chưa từng tiếp xúc với bà ấy, biết bà ấy là người như thế nào, sợ nhất là mua món quà đáng giá 100 nghìn tệ mang tặng mà bà ấy nhận, đến lúc đó vừa thể trả lại đồ mà còn khiến việc trở nên phức tạp hơn, hoặc là bà ấy nhận nhưng biết nhìn hàng cứ tưởng nó chỉ đáng mấy nghìn, thế giá trị của nó bị giảm xuống rồi”.

      Lâm Như: “Như thế phải làm thế nào? Chúng ta chưa có kinh nghiệm biếu quà, lần đầu làm việc này biết phải làm thế nào cho đúng. Thiếu Phong, hay là tôi mang tặng bà ấy chiếc đồng hồ vàng mà A Xán tặng tôi cho xong, đằng nào đặt trong nhà mình cũng chỉ để trang trí, chi bằng cho nó phát huy tác dụng”.

      Hứa Thiếu Phong giật mình: “Cái gì? A Xán tặng bà chiếc đồng hồ vàng? Tặng khi nào? Sao tôi biết?”

      Lâm Như : “Năm ngoái A Xán Hồng Kông về tặng tôi chiếc, tặng Tiểu Dương chiếc, tôi sợ ông lại giảng đạo lý chính trị gì đó nên dám ”.

      Hứa Thiếu Phong hỏi: “Nhãn hiệu gì?”

      Lâm Như : “Là loại đồng hồ Longines, vẫn còn hóa đơn mua hàng và tem giá sản phẩm, giá trị cũng khá, tem giá sản phẩm là 58 nghìn đô la Hồng Kông. A Xán sợ sau này có vấn đề gì về kỹ thuật nên đưa cả cho tôi để sau này dễ đổi”.

      Hứa Thiếu Phong xen vào: “Loại đồng hồ Longines tốt giá lên tới hơn 100 nghìn thậm chí là 200, 300 nghìn. Tặng chiếc đồng hồ này cũng được, có điều phải bóc tem giá ra, nếu , ràng quá bà ấy nhận”.

      Lâm Như : “Chúng ta nhờ bà ấy làm việc lớn, chút quà mọn này… liệu có ít quá ?”

      Hứa Thiếu Phong nghĩ lát rồi : “Cứ ném đá hỏi đường trước, xem bà ấy là người như thế nào , nếu bà ấy đồng ý, lần sau tặng thêm. Lần đầu tặng món quà quá quý giá mà bà ấy nhận biết làm thế nào?”

      Lâm Như lúc này mới thở hơi : “Trong chốn quan trường, cần tới cái gì khác, chỉ mỗi việc tặng quà có nhiều kiến thức thế này rồi, còn phải hiểu người này người kia, sau đó mới nghĩ cách tặng quà gì cho thích hợp”.

      “Đương nhiên rồi, giờ chúng ta tiếp cận với phu nhân Bí thư, chừng những người muốn cầu xin chúng ta cũng tiếp cận bà, chỉ cần ở trong vòng luân chuyển này, tránh khỏi việc tiếp cận người khác và bị người khác tiếp cận, muốn tránh cũng khó”.

      Hứa Thiếu Phong tới đây, đột nhiên nghĩ ngợi lần này cầu xin giúp đỡ của Vu Quyên Tú liệu có phải đúng lúc hay ? Tình cảm con người cũng giống như đồng tiền trong túi, lần tiêu có thể mất vài tờ, tiền nên tiêu ở những nơi cần thiết, tình cảm con người cũng nên dùng ở những nơi thích hợp. Chút tình cảm này đối với Quyên Tú cũng vậy, nhất định phải dùng ở nơi nên dùng, quyết được để cho mối quan hệ này trôi cách lãng phí.

      ta có kế hoạch từ sớm, hy vọng tình cảm giữa Lâm Như và Quyên Tú sớm có bước tiến sâu sắc hơn, đợi lần sau bầu Phó Thị trưởng lại bảo Lâm Như lần nữa, biết chừng lại có tác dụng. Nếu như lần này cầu xin bà ấy, về sau có cơ hội rồi dễ gì mở miệng. Đương nhiên, chuyện này còn liên quan tới vấn đề tiếp tục mối quan hệ tình cảm sau này, khi nguồn tài nguyên này dùng hết, phải kịp thời đưa ra chính sách tiếp tục về sau, bổ sung vào nguồn đầu tư tình cảm, nếu cơ hội dễ dàng tuột khỏi tầm tay. Cứ tiếp tục suy nghĩ này, ông cho rằng cố hỏa hoạn cứ đợi ngày mai xem tình thế ra sao rồi quyết định, nếu thực cần làm phiền đến bà Quyên Tú nhất định động đến bà ấy, để dành tình cảm đó dùng cho việc về sau. Đương nhiên, kế hoạch tặng quà vẫn nên tặng, nên lúc nhàn hạ thắp hương, nước đến chân mới nhảy, như thế làm cho người ta nghĩ mình là người quá ham danh hoa bổng lộc.

      Lâm Như nhìn dáng vẻ lao tâm khổ tứ của Hứa Thiếu Phong liền : “Ông nghĩ gì vậy?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Ngày mai bà liên lạc với Vu Quyên Tú chút, nếu buổi tối bà ấy rảnh, bà cứ muốn đến nhà kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, tiện mang theo quà đến tặng. Còn về việc cầu xin giúp đỡ, đợi sau buổi họp ngày mai xem tình hình thế nào rồi quyết định tiếp, nếu tình thế dễ xoay chuyển, tôi gọi điện cho bà chỉ tặng quà thôi nhờ vả, nếu tình hình thực khó khăn, chúng ta cứ làm theo kế hoạch. tóm lại, trong giờ khắc khó khăn này được bỏ sót mắt xích nào cả”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chiều ngày hôm sau, cuộc họp tự kiểm điểm của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn diễn ra theo dự kiến.

      Tham gia họp, ngoài những thành viên của Đảng ủy phòng Công vụ, còn có bốn thành viên của Tổ Điều tra cố tỉnh. Trước khi cuộc họp bắt đầu, Chung Học Văn với Hứa Thiếu Phong rằng cuộc họp này do ông ấy chủ trì, Hứa Thiếu Phong ngoài mặt vẫn đồng ý nhưng trong lòng lại có cảm giác lo lắng bất an. ta biết, cuộc họp này vốn dĩ do mình chủ trì đột nhiên lại chuyển cho Phó Thị trưởng, thể là tình hình ngày càng gay go.

      Đây là tín hiệu, từ tín hiệu này ông có thể nhìn thấy nguy cơ mà ông phải đương đầu.

      Thực ra, nguy cơ này Vương Chính Tài tiết lộ với ông vào buổi sang hôm nay, ngờ tình hình lại xấu tới mức ông thể tưởng tượng được, điều này khiến ông lo liệu kịp.

      Tối hôm qua, Vương Chính Tài hẹn bạn học cũ ăn cơm, sau đó lại cùng nhau tắm hơi, mới có thể làm được nội dung của bức thư nặc danh đó. Trần Nghệ Lâm là Trưởng phòng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng chẳng qua cũng chỉ là con tốt thí mạng, kẻ đầu sỏ mở vũ trường ở Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng phải ai khác mà chính là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Hứa Thiếu Phong. thể nào đùn đẩy trách nhiệm được, vì minh bạch của chính nghĩa, hy vọng Tổ Điều tra cố làm chuyến tới Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn điều tra làm , đưa ra câu trả lời thỏa đáng với quần chúng.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong, cảm giác như luồng gió chạy dọc sống lưng, bất chợt thấy lạnh buốt, ông lấy lại bình tĩnh rồi : “Còn gì nữa?”

      Vương Chính Tài thấy sắc mặt của Hứa Thiếu Phong có chút thất thường, bèn vội vàng : “ ạ, chỉ thế thôi. Đêm qua, vốn dĩ tôi định gọi điện báo cho biết, nhưng thấy muộn quá, lúc đó cũng sắp 1h sáng rồi, tôi sợ làm phiền nghỉ ngơi nên gọi nữa”.

      Hứa Thiếu Phong gật gật đầu : “Có phải là vì bức thư nặc danh làm thay đổi chủ ý của Tổ Điều tra cố? Họ vốn dĩ muốn rời rồi, giờ lại phải điều tra lại?”.

      Vương Chính Tài : “Tình hình đúng là như thế”.

      Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Bức thư đó là do người trong Cục ta viết, cậu thấy sao?”

      Vương Chính Tài đáp: “Tôi vừa nghe những nội dung này, cũng nghi ngờ là người trong Cục ta làm, tôi nghĩ… phải là Trần Nghệ Lâm, mà nhất định là Trương Minh Hoa”.

      Hứa Thiếu Phong : “Khả năng Trần Nghệ Lâm viết là rất hiếm, bởi vì cậu ta biết việc phát sinh ngay từ ngày đầu tiên, tôi ngăn chặn sợ cậu ta và Trương Minh Hoa đối đầu nhau, cậu ta thể biết đúng sai”.

      Vương Chính Tài : “ như thế chỉ có thôi”.

      Hứa Thiếu Phong : “Chính Tài à, đây gọi là biết người biết mặt biết lòng, năm đó, vì tên Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa đó, tôi biết bao nhiêu lời đường mật với Chung Học Văn, tích cực đề cử , ngờ làm ơn lại mắc oán, đúng là khiến cho người ta thất vọng”.

      Vương Chính Tài : “Cục trưởng, tôi nghĩ phải có thù oán gì với đâu, chủ yếu là ta thấy lóa mắt trước vị trí Cục trưởng của thôi”.

      “Có lóa mắt cũng thể làm chuyện đâm người sau lưng như vậy được. Ông ta lóa mắt trước vị trí của tôi, tôi còn lóa mắt trước vị trí của Thị trưởng hay Bí thư Thành ủy đây này, thể bị lóa mắt là có thể làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy được. Có điều, cũng phải lại, bọn họ muốn tới điều tra, cũng được, phụ trách toàn bộ việc trong Cục cũng thể thoát được trách nhiệm, tôi mà thể làm tiếp được chức này cũng đừng hòng leo lên”.

      Vương Chính Tài : “ đừng nên quá bi quan như thế, tình nghiêm trọng như tưởng đâu”.

      Hứa Thiếu Phong lắc lắc đầu : “Tôi đoán bọn họ thông qua Tỉnh ủy rồi, nếu họ thể mạch điều tra xuống Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn như thế được. Đúng rồi, cậu điều tra ra Chủ nhiệm Mã đó… có sở thích gì?

      Vương Chính Tài : “Chỉ có chút sở thích, đó là thích đàn bà, hơi háo sắc”.

      Hứa Thiếu Phong gật gật đầu, : “Sở thích của người, cũng là nhược điểm chí mạng của người đó”.

      Hứa Thiếu Phong vốn còn muốn thêm, muốn tính kế để vị Chủ nhiệm họ Mã này chui vào, sau đó nắm trong tay của mình, lo ông ta bỏ , cũng lo ông ta giúp ông với lãnh đạo, đến lúc đó, có thể biến bị động thành chủ động. Tuy nhiên, định buột miệng rồi ông lại ra, bởi vì trong giờ phút quan trọng này, ông càng phải cẩn thận hơn nữa, nếu làm hỏng mất việc của bản thân.

      Sau khi Vương Chính Tài , ông vẫn còn nghĩ, sắp đặt cái bẫy nào cho ông ta mới ổn? Bảo A Xán tìm đứa con đến chủ động gõ cửa, e rằng ông ta nhất định nhận. Bảo bạn cũ của Vương Chính Tài mời ông ta mát xa chuyến, sợ rằng ta còn chưa đạt được tới mức có thể mời được lãnh đạo mát xa cùng, thứ nhất dám mời, thứ hai là mời được. Cài cái bẫy cho nhân vật quan trọng như thế hề đơn giản, điều này chỉ cầu trí tuệ, còn cầu thời gian.

      Cuộc họp bắt đầu rồi.

      Chung Học Văn đằng hắng tiếng. Đây là thói quen của ông ấy, mỗi lần chủ trì cuộc họp, khi bắt đầu phát biểu, nhất định ông ấy phải ho lên tiếng như ngầm báo hiệu rằng ông ta phát biểu. Chung Học Văn :

      “Chúng ta bắt đầu họp nhé, cuộc họp ngày hôm nay rất đặc biệt, cho nên tạm thời do tôi chủ trì. Mọi người đều rất vụ hỏa hoạn vừa rồi gây ra ảnh hưởng vô cùng to lớn cho thành phố chúng ta, Tỉnh ủy rất coi trọng kết quả của Tổ Điều tra cố tỉnh, hôm nay Tổ Điều tra cố về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn tiến hành sâu điều tra làm vụ việc. Bây giờ tôi xin giới thiệu cho mọi người thành viên trong Tổ Điều tra cố”.

      Chung Học Văn : “Đây là vị Chủ nhiệm Tổ Điều tra, đồng chí Mã Trung Tân”.

      Mã Trung Tân gật gật đầu với mọi người. Mã Trung Tân xem chừng khoảng hơn 40 tuổi, rất phong độ.

      Chung Học Văn tiếp tục giới thiệu từng người cho đến hết mấy vị thành viên của Tổ Điều tra cố, sau khi giới thiệu xong, mới tiếp: “ cố hỏa hoạn này, phản ứng ban đầu của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi nhằm giải quyết hậu quả vụ hỏa hoạn là rất tích cực, rất chủ động, tạm thời chỉ chịu trách nhiệm trong việc động viên thân nhân những gia đình có người thiệt mạng và những người bị thương, mà còn xử lý kỷ luật cách chức đối với đồng chí Trần Nghệ Lâm người trực tiếp chịu trách nhiệm trong vụ hỏa hoạn, những điều này đều được Tỉnh ủy và Tổ Điều tra cố khẳng định. Nhưng điều này vẫn chưa thể chứng minh được rằng lãnh đạo của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta có chút trách nhiệm nào nữa. Vụ hỏa hoạn có liên quan đến hai mạng người, và còn làm hại đến hơn mười người vô can, là đơn vị hành chính chủ quản, đương nhiên tránh khỏi trách nhiệm. Hôm qua trong cuộc họp của Trung tâm Học tập Tỉnh ủy, tôi cũng làm bản kiểm điểm chính mình, cho nên, hy vọng rằng những thành viên trong Cục chúng ta, đặc biệt là những vị lãnh đạo chủ chốt, nên suy nghĩ nghiêm túc, tìm ra nguyên nhân sâu xa lĩnh vực công việc, lĩnh vực quản lý, vụ hỏa hoạn này, với công tác quản lý của chúng ta, và với phương hướng chiến lược của chúng ta, liệu có mối liên quan trực tiếp hay gián tiếp nào ? Tiếp sau đây xin mời Chủ nhiệm của Tổ Điều tra cố, đồng chí Mã lên phát biểu”.

      Mã Trung Tân gật đầu với mọi người rồi bắt đầu : “Lúc nãy Phó Thị trưởng Chung với mọi người mục đích của Tổ Điều tra cố chúng tôi đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn lần này rồi, tôi nhắc lại nữa. Tôi rất tán đồng với ý kiến của Phó Thị trưởng Chung Học Văn, những điều cần ở đây bao gồm hai điểm: Thứ nhất, vụ hỏa hoạn này gây ra ảnh hưởng rất lớn, ủy thác cho Tổ Điều tra cố chúng tôi phải sâu vào điều tra, làm nguyên nhân, truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với những người có trách nhiệm trực tiếp gây ra cố này, nhất định phải giao cho cơ quan tư pháp xử lý, nếu phải chịu trách nhiệm trước Ban Hành chính Kỷ luật Đảng, nhất định phải xử lý cho nghiêm túc, tuyệt đối được qua loa. Nhất là việc lớn liên quan tới an toàn tài sản và tính mạng của quần chúng nhân dân, thái độ của chúng tôi có mặt ở đây lần này là rất ràng, cho dù có liên quan đến bất kỳ ai, vì quản lý tốt mà dẫn đến cố lớn, nhất định phải chịu trách nhiệm liên quan. Thứ hai, hy vọng đội ngũ lãnh đạo chủ chốt của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, phải có cách nhìn đúng đắn, nêu cao tinh thần tự điều tra, bắt đầu từ công tác quản lý tìm ra nguyên nhân. Đương nhiên, có số việc, phải các chủ động gánh chịu rồi, chúng tôi chỉ ra trách nhiệm lớn của trong đó. Chúng tôi xin hứa nhất định lấy thực làm căn cứ, để đưa ra quyết định cuối cùng của chúng tôi, còn thái độ của các tốt hay , sâu sắc hay lạnh nhạt, cũng có tác dụng nhất định làm tài liệu tham khảo trong quá trình điều tra của chúng tôi, có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định nặng hay về ý kiến xử lý của chúng tôi. Tôi nghĩ, các vị có mặt ở đây đều hiểu ý tôi. Tôi chỉ xin đến đây, để thời gian cho mọi người”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chung Học Văn : “Chủ nhiệm Mã rất ràng rồi, bây giờ đến luợt các đồng chí phát biểu rồi, ai có thể trước?”.

      Hứa Thiếu Phong biết, nhất định là ông ấy phải trước. Lúc nãy nghe lời phát biểu của hai vị lãnh đạo, ông nhận thấy nghiêm trọng của vấn đề rồi, nhưng ông vẫn ngừng khuyên răn mình, nhất định phải bình tĩnh, nhất định được gục ngã.

      Trong khi Chung Học Văn tìm người trước, ông liền tiếp lời : “Để tôi phát biểu trước. Xảy ra cố nghiêm trọng như thế này, là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, tôi thể có trách nhiệm. Mặc dù , hôm cố xảy ra, tôi vẫn còn họp tỉnh, trước khi họp tôi giao toàn công việc lại cho đồng chí Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa. Đối diện với cố lớn này, chúng tôi đưa ra những quyết định ứng phó trong thời gian nhanh nhất. Thứ nhất là Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi bỏ tiền chi trả cho người nhà hai nạn nhân tử vong để giúp họ ổn định lại cuộc sống. Sau đó, lại còn trả tiền viện phí cho những nạn nhân bị thương phải nằm trong viện, đảm bảo điều trị của họ bị ảnh hưởng gì. Thứ hai, đối mặt với cố lớn này, chúng tôi tiến hành tự điều tra tự kiểm điểm nội bộ, thông qua thảo luận của Hội nghị Đảng bộ, đưa đơn từ chức của đồng chí Trần Nghệ Lâm nguyên là Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng lên Ban Bí thư Thành ủy và được phê chuẩn. Trong việc xử lý đồng chí Trần Nghệ Lâm, chúng tôi cũng từng có tranh luận, phía ý kiến cho rằng, Trần Nghệ Lâm chuyển gói thầu cho ông chủ vũ trường là Hoàng Đắc Tài, có hợp đồng viết tay, cũng có công chứng của Nhà nước, Hoàng Đắc Tài là người chịu trách nhiệm trước pháp luật, Trần Nghệ Lâm tham gia quản lý, chịu trách nhiệm. ý kiến khác cho rằng, Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng nên cho người khác thuê tầng hầm và đại sảnh để mở vũ trường, cho nên nhất định phải truy cứu trách nhiệm của họ. Xét theo tình hình này chúng ta nên xuất phát từ đại cục, theo mục đích xử lý nghiêm túc rút ra bài học, đưa ra quyết định cách chức đồng chí Trần Nghệ Lâm.

      Bản thân tôi cảm thấy, đối với cố lần này, khi đó chúng ta nên thảo luận việc đồng chí Trần Nghệ Lâm có nên cho thuê Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng làm vũ trường hay , nếu có trách nhiệm, trách nhiệm chính là ở đây. Đương nhiên, vụ hỏa hoạn này là ai ngờ tới được? Nếu có thể ngờ tới được, chúng tôi cũng đồng ý, nếu có đồng ý Trần Nghệ Lâm cũng cho mướn thầu. Giờ chúng tôi xử phạt Trần Nghệ Lâm, mặc dù ta vẫn kêu oan, nhưng cũng còn cách nào, ai bảo cố hỏa hoạn xảy ra trong phạm vi ta tiếp quản? Nếu như, ở còn muốn tiếp tục…”.

      Hứa Thiếu Phong vừa tới đây, nghe thấy Vương Chính Tài ho nặng hồi. Tiếng ho này khiến cho Hứa Thiếu Phong hiểu ra, ta nhắc nhở ông, lời của quá xa. Ông chợt giật mình, trong chốc lát chợt tỉnh ra. Lúc nãy mục đích của ông chính là để lãnh đạo nghe thấy, chúng ta xử lý người, có chút oan uổng cho ông ta, chúng ta nên tạo ra án oan hơn nữa. ngờ lại đến chỗ nhạy cảm, khó tránh khỏi chút kêu ca. Nếu phải Vương Chính Tài nhắc nhở, câu tiếp theo ông ấy là: “Nếu muốn tiếp tục xử lý, khéo còn liên quan đến những lãnh đạo cao nhất của Cục, thế chúng tôi chỉ còn biết chịu phạt thôi”. May mà Vương Chính Tài nhắc nhở, khiến ông lập tức điều chỉnh: “ sâu vào tìm hiểu điều tra Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi, chúng tôi thứ nhất chỉ biết tích cực ủng hộ, thứ hai tạo ra những điều kiện thuận lợi, đồng thời dùng thái độ tích cực tiếp nhận thẩm tra của tổ chức. Bài phát biểu của tôi xin được kết thúc ở đây”.

      Hứa Thiếu Phong xong, đưa mắt nhìn Vương Chính Tài cái, đúng lúc cũng bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của ông ta nhìn ông, cảm giác như có cảm kích tâm đầu ý hợp.

      Chung Học Văn : “Vừa rồi đồng chí Thiếu Phong cũng thể , như thế là rất tốt, chúng ta nên phối hợp với Tổ Điều tra cố cả về mặt tư tưởng và mặt nhận thức, những nên có dũng khí thừa nhận trách nhiệm, còn phải có dũng khí tiếp nhận thẩm tra của tổ chức, bao gồm cả tôi trong đó. Tiếp sau ai phát biểu? Minh Hoa phát biểu . Tiện thể giới thiệu chút với Chủ nhiệm Mã, đây là đồng chí Trương Minh Hoa, Phó Cụ trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn”.

      Trương Minh Hoa gật gật đầu với Chủ nhiệm Mã, rồi lại gật gật đầu với Chung Học Văn, sau đó mới : “Kính thưa đồng chí Phó Thị trưởng Chung Học Văn, kính thưa đồng chí Chủ nhiệm Mã, với cương vị Phó Cục trưởng, trách nhiệm của tôi là quản lý công tác tuyên truyền truyền thông. Đúng như Cục trưởng Hứa lúc nãy , sau khi cố phát sinh, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi dưới lãnh đạo của Thành ủy, đưa ra những chính sách hiệu quả nhất trong thời gian sớm nhất, cũng đẩy mâu thuẫn xuống mức phạm vi nhất, đương nhiên, vấn đề bây giờ phải là để chúng ta phải xử lý những vấn đề còn tồn đọng như thế nào, mà là cần phải tìm ra nguyên nhân gây ra cố to lớn này. Cho nên tôi muốn cách nhìn của tôi về vấn đề này. Thứ nhất, tôi thấy nguyên nhân trực tiếp của vụ hỏa hoạn này là do ông chủ vũ trường thiếu nhận thức về an toàn mà gây ra, nhưng còn nguyên nhân sâu sa giấu đằng sau, chính là Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng vốn dĩ nên cho thuê văn phòng của mình để làm vũ trường. Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng danh chính ngôn thuận là vốn đầu tư của Chính phủ nhằm tổ chức số hoạt động văn hóa có ý nghĩa cho nhân dân, chúng ta lại cho người khác thuê tầng hầm và đại sảnh làm vũ trường, điều này vốn dĩ đúng rồi, cho nên, Trần Nghệ Lâm chịu phạt là đương nhiên, chẳng có gì là oan ức cả, nếu có gì oan ức, cũng là tự ông ta chuốc lấy mà thôi. Ở điểm này, ý kiến của tôi lúc nào cũng ràng, chưa từng mập mờ bao giờ. Thứ hai, hôm xảy ra cố hỏa hoạn, tôi vẫn còn trong thời hạn chịu ủy thác toàn quyền của đồng chí Hứa Thiếu Phong chịu trách nhiệm xử lý công việc của toàn Cục, cho nên tất nhiên là tôi có trách nhiệm thể nào chối bỏ được. Tuy nhiên thực tế, công tác của tôi là quản lý đài phát thanh truyền hình, công tác về văn hóa là do đồng chí Phó Cục trưởng khác đảm nhận, sau khi ông ấy được điều công tác từ năm ngoái, Cục vẫn chưa phân công lại, thực tế vẫn do đồng chí Hứa Thiếu Phong chủ quản. Tôi phụ trách toàn quyền công việc của Cục, chỉ trong thời gian có năm ngày. Mặc dù cố hỏa hoạn xảy ra vào thời gian đó, nhưng mà băng đá ba thước, phải giá lạnh ngày ngày hai mà có được. Những lỗ hổng trong quản lý hàng ngày, bắt tôi sửa đổi trong thời gian năm ngày thực thi chút nào, huống hồ tôi cũng thể vượt quá chức phận, nhân lúc Hứa có nhà mà thay đổi những thứ vốn phải thuộc quyền quản lý của tôi. Xét theo tình tiết này, tôi xin tiếp nhận thẩm tra của tổ chức. Điều đáng chính là, lúc Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng chuẩn bị cho người ngoài thuê, tôi cũng đề xuất ý kiến với cấp rằng làm như thế được thích hợp cho lắm, tuy vậy ý kiến của tôi được coi trọng. Tôi thế này hoàn toàn phải muốn đùn đẩy trách nhiệm, mà quan trọng chỉ muốn thể với lãnh đạo tỉnh, thành phố thấy đối với vấn đề này, tôi luôn giữ vững nguyên tắc”.

      Trương Minh Hoa xong, Mã Trung Tân tiếp lời: “Băng đá ba tháng trước, phải giá lạnh ngày ngày hai, câu này trúng điểm yếu, xảy ra hỏa hoạn ràng là việc chốc lát, nhưng đó hoàn toàn là hậu quả do việc quản lý nghiêm trong thời gian dài, đương nhiên gây ra kết quả tất yếu như thế. Lúc nãy đồng chí , sau khi vị Phó Cục trưởng Cục bị điều , công việc ở Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng do đồng chí Hứa Thiếu Phong trực tiếp chủ quản? Đồng chí Hứa Thiếu Phong, có phải là như thế ?”.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hứa Thiếu Phong ngờ được rằng Trương Minh Hoa lại phủi sạch trách nhiệm của , đổ hết tai họa lên đầu .

      định đợi xong lên tiếng phản kích, ngờ Mã Trung Tân lại gọi tên , chỉ biết : “Tôi chưa từng tuyên bố tôi muốn cai quản Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, biết những vị thành viên trong Đảng ủy ngồi đây có ai nhớ ? Nếu ai có thể nhớ ra, đây hình như là nhiệm vụ mà đồng chí Trương Minh Hoa vừa phân cho tôi”. tới đây, ông nghe thấy trong cuộc họp có người cười thầm, liền cố tình nhìn mọi người cái, sau đó trấn tĩnh lại tiếp: “Lúc nãy đồng chí Trương Minh Hoa đến vấn đề nữa cũng rất kỳ lạ, trong năm ngày đồng chí phụ trách toàn bộ công việc của Cục, xảy ra cố hỏa hoạn này, đây là thực trăm phần trăm, còn về việc đồng chí có trách nhiệm hay , phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào, cấp ắt suy nghĩ, đồng chí nên vì đùn đẩy trách nhiệm, mà vấn đề khó khăn trong công tác xử lý công việc của toàn Cục là vượt quá chức phận. Tôi từ “vượt quá chức phận” ở đây là ý gì, liệu có phải tận tâm tận lực là vượt quá quyền hạn? Nếu tất cả cán bộ Đảng viên chúng ta đều làm việc với thái độ như vậy, công tác quản lý làm sao mà có lỗ hổng được? Còn có điểm nữa, nhà thầu của Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng phải là ý kiến của riêng lãnh đạo nào, mà là Đảng ủy dựa đề nghị của đồng chí Trần Nghệ Lâm, tập thể thảo luận rồi mới đến kết luận. là quyết định của tập thể, cũng nên có dũng khí tập thể chịu trách nhiệm, nên cứ xảy ra chuyện lại đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, tẩy rửa mình sạch bong?”

      Hứa Thiếu Phong vừa xong, Trương Minh Hoa liền tiếp lời: “Tôi xin trình bày chút, phải tôi đùn đẩy trách nhiệm, nếu cần tôi chịu trách nhiệm tôi nhất định gánh vác, tôi chỉ muốn thái độ của cá nhân tôi, chính là trách nhiệm của người nào người đó chịu, sai lầm trong quyết sách của cá nhân, nên để tập thể đứng ra chịu. Cuối cùng ai muốn tẩy rửa bản thân mình, tôi nghĩ mọi người hiểu hơn tôi”.

      Hứa Thiếu Phong chuẩn bị muốn điều gì đó, bị Chung Học Văn ngắt lời: “Thôi được rồi, được rồi, nhiệm vụ chủ yếu ngày hôm nay của chúng ta là tự điều tra tự kiểm điểm, có khác biệt, có tranh luận đương nhiên phải là việc gì tốt, nhưng nếu mà khác biệt trở thành đùn đẩy vạch trần nhau tốt, tôi nghĩ là tốt nhất nên tìm ra nguyên nhân từ tự bản thân chúng ta, tìm ra vấn đề còn tồn tại, xem tiếp theo ai phát biểu? Phải tận dụng thời gian, tôi hy vọng rằng mọi người lên cách nhìn của mình”.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy Trương Minh Hoa như thế, khó tránh khỏi nóng mặt, đầu cứ thấy ong ong. Từ lúc lên làm chức Cục trưởng, luôn nhận được tôn trọng của người khác, chưa từng có người cấp dưới nào đối với như thế, càng có việc dùng giọng điệu như thế để về trước mặt lãnh đạo cấp . Ngày hôm nay, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Giờ vẫn còn ngồi ở vị trí lãnh đạo mà Trương Minh Hoa như thế, nếu ngày bị lật xuống, biết còn ra như thế nào nữa? vốn dĩ ngờ được, bình thường tỏ ra vô cùng hiền hòa giờ sao lại trở nên như thế này, lẽ nào thời cơ của đến rồi? Hay là có người đằng sau nâng đỡ ? Chính trong giờ phút này, Hứa Thiếu Phong mới thực thấy Chung Học Văn có chút đáng nghi, trong các cuộc họp, mỗi khi Trương Minh Hoa xong ông ta đều chặn họng lại, muốn cho . Lý do là vì sao? Chắc hẳn là ông ta ngầm nâng đỡ Trương Minh Hoa? Trong lòng bất giác kinh ngạc, nếu là như thế, nhất định nên thận trọng chút, cho dù như thế nào cũng được bại dưới tay của Trương Minh Hoa. Tiếp sau, những thành viên khác trong Đảng ủy cũng phát biểu qua loa nhận định của chính mình, Hứa Thiếu Phong đều nghe lọt tai, Hứa Thiếu Phong chỉ nghĩ, tối về phải nhờ Lâm Như đến nhà Bí thư Uông chuyến, chỉ cần bám được vào cây đại thụ này, chắc chắn đấu lại được tên tiểu nhân Trương Minh Hoa này, cũng chẳng sợ kẻ nào có thể hất cẳng

      Sau khi tan họp, Hứa Thiếu Phong muốn giữ Chung Học Văn và Mã Trung Tân lại ăn cơm. thấy đây là tín hiệu, nếu có thể giữ lại ăn cơm, chứng minh là Tổ Điều tra cố có chút phản đối nào với ông, nếu giữ lại được, có thể coi ông là người có vấn đề. Nghĩ vậy, liền với Mã Trung Tân: “Chủ nhiệm Mã, các vị vất vả rồi, tối nay tôi muốn mời các vị ăn bữa cơm có được ?".

      Mã Trung Tân : “ dám làm phiền Cục trưởng, lần này đến, chúng tôi tự đặt ra nguyên tắc cho bản thân mình, tham gia vào tiếp đãi của bất cứ đơn vị nào, nơi ăn chốn ở đều do Ủy ban Nhân dân Thành phố sắp đặt, hy vọng rằng có thể hiểu cho”. Hứa Thiếu Phong nghe như thế, khó tránh khỏi hoang mang, Chung Học Văn cũng gần như là nhận ra điều gì đó, liền cố tình gật đầu với ông: “Thôi được rồi, Thiếu Phong, Chủ nhiệm Mã thể được, đừng làm khó ông ấy nữa, chúng ta ai về nhà nấy”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :