1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      tự tin này, Hứa Thiếu Phong chỉ có thể thể được cách đầy đủ nhất qua cơ thể của Trần Tư Tư.

      Thực ra, cơ thể của Lâm Như cũng muốn thể , nhưng thể nào thực được. Đây phải là do Hứa Thiếu Phong cố gắng, mà là kích thích về tình cảm, cuộc sống vợ chồng lâu dài, sớm làm thấy tê liệt, mệt mỏi về thẩm mỹ, kích thích về thị giác, quyến rũ lẫn nhau về mùi vị. Sau khi có tất cả những cái đó, ta thể trở thành nghệ sĩ nhạc ưu tú, thậm chí còn trở thành căn hộ của người nông dân bị ép phải thuê với nhau. Từ khi gặp Trần Tư Tư, ngửi thấy mùi hương hoặc nghe thấy tiếng của ta, Hứa Thiếu Phong mới có thể có được kích thích cách gì khống chế được, sức mạnh bột phát có cách nào kìm hãm được, giống như trở về thời mười tám đôi mươi của .

      Hứa Thiếu Phong vừa làm động tác, vừa hỏi: “Được ?”

      Trần Tư Tư : “Được! Rất tốt!”

      ta : “Có còn muốn làm món kia ?”

      làm nữa”, Trần Tư Tư trả lời.

      Hứa Thiếu Phong đắc ý cười phá lên.

      Tư Tư giơ tay ra, đặt vào mông ông ấy : “Em cho cười trộm, nhìn vẻ mặt đắc ý của kìa”.

      ta cười điên dại: “Đương nhiên, đương nhiên rồi”.

      Họ cứ như thế, sau khi thực loạt động tác khởi động ở phòng khách, lại vào phòng ngủ.

      Phòng ngủ rất ấm áp, giường rất to và cũng rất chắc chắn, đủ cho họ thỏa sức mà thể tài năng và sức lực của mình. Ở sân khấu này, bọn họ diễn nên rất nhiều câu chuyện kinh thiên động địa, điên sóng đảo gió, từng chết rồi lại sống lại. Mồ hôi của họ ở rải rắc khắp nơi, tưới tắm cho những bông hoa xinh đẹp của tấm ga trải giường.

      Bây giờ, bọn họ vào phòng ngủ, lại bắt đầu loạt động tác mới, khởi đầu họ đứng ở nền nhà, sau đó là lên giường, sau trận điên sóng đảo gió chết sống lại, mới giống như những chú bò nghỉ ngơi trong ruộng, cùng nhau yên lặng giường.

      Rất lâu sau, Trần Tư Tư mới đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Hứa Thiếu Phong và : “Đói rồi đúng ? nghỉ ngơi chút, em hâm lại đồ ăn”.

      : “Ừ”.

      trườn qua người , ánh mắt Hứa Thiếu Phong dõi theo , nhìn thấy bóng dáng của rất đẹp, đùi và thân rất hài hòa, eo lại thóp vào, tạo nên hình quả dưa xinh đẹp, mông nở ra. Sau khi ra khỏi cửa, ánh đèn ở ngoài chiếu vào qua hai đùi , tạo thành luồng ánh sáng tròn tròn, kích cỡ như là quả trứng gà, giống như kẹp ở bẹn giữa hai đùi .

      Hứa Thiếu Phong bèn nghĩ ngay tới có tài liệu từng nhắc tới, hai đùi của người phụ nữ khép lại, nếu ở chỗ đùi có thể nhét vừa quả trứng, dáng vóc của người đó là đẹp nhất. nghĩ đợi hôm nào đó có thời gian thử chút, xem giữa hai đùi của Trần Tư Tư liệu có thể nhét được quả trứng ? Nghĩ đến đây, Hứa Thiếu Phong đột nhiên cười phá lên, cười vì suy nghĩ này của chính mình, cũng cười vì phát của bản thân mình.

      Nhưng, Hứa Thiếu Phong thể ngờ được, ta phát ra giữa hai đùi của Trần Tư Tư có thể nhét vừa quả trứng cũng có người phát ra ta đến hoa viên Di Tình. Phát ra Hứa Thiếu Phong phải ai khác, chính là em vợ Hồ Tiểu Dương.

      Vào lúc hơn 6h tối, cũng là lúc sau khi Hứa Thiếu Phong vừa vào tới hoa viên Di Tình, Hồ Tiểu Dương biết. Tin tức này có được là do người bảo vệ khu này gọi điện cho biết. Hồ Tiểu Dương quen người bảo vệ đó, nhưng phong bì có thể làm quen với bảo vệ, người bảo vệ biết Hứa Thiếu Phong, nhưng có thể nhận ra được biển số xe mà Hồ Tiểu Dương cho ta, vấn đề gắn kết với nhau là ở chỗ đó.

      Nhìn bề ngoài Hồ Tiểu Dương là người liến thoắng biết giữ mồm giữ miệng, nhưng khi làm việc khá là nhanh nhạy. Lần trước khi tiết lộ bí mật của Hứa Thiếu Phong cho Lâm Như là vốn chỉ muốn cảnh báo cho chị họ, muốn người ngoài cướp mất rể. Nhưng ngờ sau khi cho Lâm Như biết, Lâm Như lại đẩy vấn đề cho , bảo tìm hiểu xem con hồ ly tinh đó là ai?

      Mặc dù Hồ Tiểu Dương thể đồng tình với cách đề cập đến chuyện hồ ly tinh, nhưng việc chị họ giao cho, thể coi trọng. Bất cứ việc gì, chỉ cần cố gắng, khi cố gắng, chỉ có nghĩ ra, chứ làm được.

      Cách đây mấy hôm, nhân lúc nhàn rỗi, Hồ Tiểu Dương phóng xe đến khu hoa viên Di Tình chuyến. Lần đó, khi qua cửa, mưu kế của nảy ra. để xe bên, gọi người bảo vệ lại, nhét cho cái phong bì kha khá là có thể sắp xếp hết mọi chuyện.

      Sau khi Hồ Tiểu Dương nhận được điện thoại của người bảo vệ, vui mừng : “Được! để ý họ kỹ cho tôi, tốt nhất là điều tra giúp tôi xem ông ấy vào căn hộ nào, với ai? yên tâm, điều tra tôi có thưởng lớn, tuyệt đối để phải thiệt. Gì cơ? dễ điều tra? Các có thể động não mà. Chẳng hạn như ở khu vực gác cổng của số nơi khác thường bắt người qua lại phải ghi lại thông tin, bắt người đó ghi lại đầy đủ người đến thăm và người chủ nhà là ai, có thể học kinh nghiệm quản lý của những nơi đó. Ha ha, biết rồi à? Được, rồi tốt, tôi đợi tin tức của ”.

      Hồ Tiểu Dương dặn dò rất vui vẻ, ngờ những lời này bị chồng - A Xán - ở trong phòng bên nghe được, A Xán nghe thấy những điều này trong lòng đương nhiên vui, ta tưởng là Hồ Tiểu Dương có bồ ở ngoài, tranh giành ghen tức với ai. Tiểu Dương vừa đặt điện thoại xuống, A Xán liền lạnh lùng bước tới trước mặt .

      A Xán hỏi: “Lúc nãy em gọi điện cho ai?”

      Hồ Tiểu Dương : “Gọi điện cho người bảo vệ của khu nhà”.

      ta lại hỏi: “Em bảo theo dõi ai?” Khi A Xán câu này, sắc mặt của ta có thay đổi. chuyển sắc đó Hồ Tiểu Dương nhìn cái là nhận ra.

      Hồ Tiểu Dương : “Chưa thể là theo dõi, mà chỉ có thể là để ý chút”.

      A Xán : “ ta là ai?”

      Hồ Tiểu Dương vốn dĩ muốn với bất cứ ai, nhưng trước vẻ điên tiết của A Xán lại sợ hiểu lầm, liền nhìn ta : “Người đó là rể, Hứa Thiếu Phong”.

      A Xán : “Hứa Thiếu Phong? Em sai người theo dõi Phong có việc gì?”

      Lúc này Hồ Tiểu Dương mới thể mang tất cả đầu đuôi ngọn ngành việc cho A Xán biết, cuối cùng : “Bây giờ yên tâm được chưa? Hứ! Nhìn dáng vẻ lúc nãy của , mặt còn dài hơn cả quả mướp đắng”.

      A Xán liền cười hi hi : “ phải, đâu có?”

      Hồ Tiểu Dương liền đưa ngón tay ra ấn lên mặt của A Xán, nhại lại lời của A Xán : “ phải, đâu có? tốt”.

      A Xán liền cười hi hi, cười vì lo lắng trong lòng mình cuối cùng được giải tỏa rồi, nhưng việc khác lại xuất , giờ hướng về phía Hứa Thiếu Phong trong công trình tu tạo sân vận động, nếu hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn, ắt phải ảnh hưởng đến chủ thầu của công trình này.

      Cứ nghĩ thế, thể cho Hồ Tiểu Dương biết: “Nhưng, kiến nghị, hy vọng em đừng xen vào tình cảm của hai vợ chồng họ”.

      Hồ Tiểu Dương sôi máu: “Xen gì mà xen? Làm như tôi trở thành người thứ ba bằng”.

      , có ý đó. Ý là, giữa hai vợ chồng đôi khi cũng cần mơ hồ, nên quá ràng, quá ràng e ảnh hưởng tới ổn định của gia đình họ. Hơn nữa, người như rể, có người bên ngoài cũng là chuyện bình thường, chừng chị em biết từ lâu rồi, bà ấy chỉ là mắt nhắm mắt mở thôi, chừng, em làm như thế này, họ vốn dĩ có mâu thuẫn tự nhiên thành có mâu thuẫn”.

      Hồ Tiểu Dương : “ cái gì thế? Cái gì mà vốn dĩ có mâu thuẫn tự nhiên thành có mâu thuẫn, đây phải đổ lỗi sang cho em sao? Hơn nữa, em cũng thể giương mắt ra nhìn người đàn bà khác phá hoại hạnh phúc gia đình chị mình mà động tĩnh gì? Chị em phải là biết, rất hiền lành, chị ấy là tiêu chuẩn của người vợ đảm hiền hậu, chưa bao giờ mất mặt tranh giành với kẻ khác, em tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, đợi đến khi việc vỡ lở gương vỡ khó lành”.

      A Xán : “Tiểu Dương à, hiểu em nghĩ gì, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của em. Nhưng nhất định phải cực kỳ chú ý đến cách làm. Em đừng vội tức giận với , em nghe , xong rồi em hãy ý kiến và cách làm của em. là đàn ông, biết bệnh của đàn ông là gì, Hứa Thiếu Phong cũng chỉ là tìm mới lạ ở bên ngoài, ấy như những người đàn ông bình thường khác, có người thà là ly hôn, ấy như thế, ấy còn phải để ý đến danh dự và địa vị của mình, còn muốn leo lên vị trí cao hơn nữa, cho nên ấy tuyệt đối chia tay với chị em đâu. Có cơ sở này, sao em cứ phải làm mọi chuyện trở nên rạch ròi chứ? Nếu làm cho mọi chuyện ràng hơn, áp lực trong lòng của chị em càng lớn hơn, làm tốt còn gây ra náo loạn trong nhà, như thế gia đình phải mất ổn định và đoàn kết hay sao?”

      Hồ Tiểu Dương : “Được rồi, được rồi, được rồi! Đàn ông các lúc nào cũng nhìn từ góc độ của đàn ông, chẳng có ai chịu nghĩ cho người phụ nữ chúng tôi cả? Hơn nữa, chị tôi cũng phải là người phụ nữ có giáo dục, chị ấy làm chuyện cũng giống như những người đàn bà khác đến đó mà làm toáng lên, chị ấy nghĩ cách trị người đàn bà đó, bảo vệ gia đình mình. Được rồi, được rồi, đừng nữa, canh nấu xong rồi, hãy ăn canh trước , tôi làm thêm cho hai món nữa. Trương Ái Linh từng , dạ dày của đàn ông nối liền với trái tim, muốn giữ được trái tim của người đàn ông, phải nuôi tốt dạ dày của họ. Nếu tôi cũng muốn giữ được bên mình phải cho ăn ngon mới được”.

      A Xán vốn dĩ còn muốn khuyên giải thêm hồi nữa, ngờ bị Hồ Tiểu Dương bịt miệng, chỉ biết cười gượng : “Em sợ ăn no rồi ra ngoài tìm hoa ghẹo nguyệt sao?”

      Hồ Tiểu Dương đột nhiên giơ nắm đấm lên : “ dám?”

      A Xán liền cười vang khắp nhà.

      Hồ Tiểu Dương : “A Xán, em cảnh cáo , cần biết các bà vợ khác có khái niệm mơ hồ hay , em được. Nếu để em biết được có người khác bên ngoài, đến lần thứ hai, lập tức bye bye luôn”.

      A Xán chút ngượng ngùng : “Nhìn kìa, phải đùa với em đó sao, đâu dám?”. A Xán rồi đưa mắt nhìn, nhìn Hồ Tiểu Dương quay người , thoáng thấy ấy cười thầm, cũng cười theo.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tình cảm con người cũng như đồng tiền trong túi, lần tiêu có thể mất vài tờ, tiền nên tiêu ở những nơi cần thiết, tình cảm con người cũng nên dùng ở những nơi quan trọng.

      Chương 4: tính toán của đàn ông

      Vận may của Lâm Như đến rồi.

      Vận may đúng là thể nào trước được, khi nó đến dù có muốn nó cũng đến, khi nó đến muốn cũng thể ngăn lại được.

      Ngày hôm đó, Lâm Như được Viện trưởng gọi tới phòng làm việc.

      Viện trưởng lau lau lại chiếc kính cận vừa dày vừa nặng : “Lâm Như à, mấy năm qua làm việc rất xuất sắc, quan hệ giao tiếp xã hội cũng giải quyết khá tốt, quan trọng hơn, y thuật của rất tinh thông, y đức lại rất cao đẹp, chưa từng bị ai phản ánh nhận hối lộ bao giờ, cũng chưa bao giờ vì tiền thưởng ít nhiều mà gây với đồng nghiệp hay với lãnh đạo. Như thế rất tốt, bệnh viện của chúng ta có được những vị bác sỹ giỏi như cũng thấy rất tự hào”.

      Khi Viện trưởng những lời này, Lâm Như càng nghe càng thấy lạ, càng nghe càng thấy đầu óc trống , Viện trưởng hàng ngày bận bịu công việc sao hôm nay lại ngồi đây những lời hoa mỹ như thế, liệu có phải Viện trưởng muốn nhờ làm giúp việc gì , hay là thông qua nhờ Hứa Thiếu Phong giúp chuyện gì? Nếu ông ta vô duyên vô cớ lại những chuyện như thế? thực muốn ngắt lời ông ta, có ý định mấy lần nhưng vẫn được nên đành phải ngồi nghe ông ấy tiếp.

      Viện trưởng : “ giờ, vị trí lãnh đạo các khoa ở bệnh viện chúng ta còn thiếu chân, cụ thể hơn là Khoa Phụ sản còn thiếu chân Phó Chủ nhiệm khoa, thông qua xem xét của Đảng ủy bệnh viện chúng ta, nhất trí đề cử lên chức Phó Chủ nhiệm đó, hôm nay gọi tới đây, chính là để hỏi ý kiến của . Nghe trong tháng này Ủy ban Thường vụ Thành ủy có cuộc thảo luận nghiên cứu vấn đề cán bộ các ngành khoa học, nếu có ý kiến gì, tôi lập tức báo cáo lên Cục Y tế thành phố, sau đó Cục báo cáo lên Ban tổ chức Thành ủy, dự tính quyết định bổ nhiệm về trong nay mai thôi”.

      Viện trưởng Đông Tây hồi cuối cùng mới đến then chốt của vấn đề. Lâm Như vừa nghe, trong lòng nhịn được cười, nhưng gương mặt vẫn cố gắng giữ vẻ dè dặt. Mặc dù Lâm Như phải là kẻ ham mê quyền chức, nhưng khi thấy hàng loạt những người tư cách kém xa đều được thăng cấp, đặc biệt là những kẻ tuổi tác ít hơn, trình độ kém hơn lại được lên quản lý trong lòng cũng thấy hơi khó chịu. Nhưng dù khó chịu mấy cũng phải nhịn, còn cách nào khác, nghĩ rằng mặc dù mình làm lãnh đạo nhưng trong nhà có người làm quan cũng đủ rồi, bản thân được làm quan, được làm phu nhân của vị quan cũng tốt rồi, cũng được rất nhiều người phải cầu xin rồi, vì vậy trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái. thay đổi nghiệt ngã của thời gian xóa nhòa nét sắc sảo gương mặt, nhưng Lâm Như ngờ được rằng vào cái giai đoạn bình lặng nhất của cuộc đời, việc tốt đột nhiên lại xuất trước mặt , điều này đối với , thể ví như nấm mốc gặp mưa xuân.

      Trong lòng hiểu rất , cho dù vui mừng đến mấy nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ như có chuyện gì, như thế mới khiến cho Viện trưởng cảm thấy là người đặt công việc và nhiệm vụ lên hàng đầu, chứ phải là người phụ nữ nông cạn, lòng dạ xấu xa thèm muốn hư vinh. Nghĩ như thế, liền : “Cảm ơn tin tưởng của Viện trưởng dành cho tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng mình làm lãnh đạo, có thể cũng làm tốt được chức lãnh đạo này. Hơn nữa tôi cũng hơn 40 tuổi rồi, đề bạt lên cũng chẳng làm được mấy năm”.

      Viện trưởng nghe đến đó, liền tiếp lời: “ Lâm Như, thực rất xin lỗi ! Chúng tôi đề bạt có chút muộn màng, đương nhiên trong đó có rất nhiều yếu tố, tôi cũng tiện ra. Nhưng, cũng phải lại, hơn 40 cũng chưa phải là muộn gì lắm, tôi cũng ngoài 40 tuổi mới được đề bạt lên chức Chủ nhiệm khoa, đến 50 tuổi mới được chính thức lên chức Viện trưởng này. Chế độ bây giờ là như thế, nhất định phải từng bước từng bước , hãy làm Phó Chủ nhiệm trước, hai năm sau làm Chủ nhiệm, đợi đến lúc làm Chủ nhiệm rồi, có cơ hội được bổ sung vào hàng ngũ lãnh đạo của bệnh viện. yên tâm, dựa vào năng lực làm việc của , tôi tin đến vài năm sau có thể thăng chức”.

      Trời ơi! Lâm Như nghe Viện trưởng thiếu chút nữa kêu lên. Viện trưởng hôm nay sao thế nhỉ, có phải uống nhầm thuốc , sao lại như thế? Việc đề bạt này, vốn dĩ phải là cấp dưới xin cấp , cá nhân xin tổ chức, giờ ông ấy cứ như ông ấy cầu xin vậy. thấy nên vòng vèo nữa, cũng nên khiêm tốn thêm nữa, nhất định phải nhận lời, nếu biết còn có lời nào thốt ra từ miệng Viện trưởng nữa, liền : “Cảm ơn quan tâm và quý của Viện trưởng dành cho tôi, ông thế, tôi cung kính bằng tuân lệnh, sau này xin ông hết lòng giúp đỡ chỉ bảo!”

      Viện trưởng lúc này mới vui vẻ cười, lau kính rồi lại tiếp tục : “Thế mới phải. Cơ hội phải lúc nào cũng đến, khi mất có muốn cũng chẳng được. có ý kiến gì, cứ như thế nhé. Mọi công việc sau này, chúng ta có thể trao đổi thêm”.

      Lâm Như cảm ơn thêm lần nữa, lúc cáo từ ra mới dám từ từ thở hắt ra. Về tới phòng làm việc của mình, vẫn nghĩ cứ như là còn trong mơ, vẫn hoài nghi những lời Viện trưởng liệu có phải là hay giả, Viện trưởng liệu có phải uống nhầm thuốc rồi ? Việc tốt như thế này đến với điều may mắn rồi nhưng sao Viện trưởng lại có vẻ như cầu xin vậy, người khác nghe thấy tin đành, đến cũng thể tin vào tai mình nữa.

      Rót cốc nước uống liền hơi, trấn tĩnh lại, Lâm Như vẫn thể hiểu tại sao Viện trưởng đề bạt , cũng tìm ra lý do khiến Viện trưởng đề bạt lên chức Phó Chủ nhiệm. Chức Phó Chủ nhiệm này mặc dù quyền lợi phải lớn lắm, nhưng cho cùng cũng là lãnh đạo cấp vừa, khi lên được chức đó, đãi ngộ cũng tăng theo. Chức vị hấp dẫn như vậy, có rất nhiều kẻ nhòm ngó mà được, tự nhiên nó lại đến với mà lại đến cách dễ dàng, ắt hẳn trong đó phải có căn nguyên. Liệu có phải Viện trưởng muốn thông qua nhờ Hứa Thiếu Phong giúp chuyện gì hoặc là có phải dùng điều kiện gì để trao đổi hay ? Dường như điều đó là thể, vì nếu Viện trưởng có đổi chác nào với Hứa Thiếu Phong ông ấy nhất định với , thể che giấu như thế này được, nhất là việc có liên quan tới chuyện đề bạt, Hứa Thiếu Phong càng thể thương lượng với . Loại trừ nguyên nhân này, có nguyên nhân nào nữa? Nhìn cách chuyện của Viện trưởng, trong đó nhất định phải có nguyên nhân, nếu phải là do bị tác động, Viện trưởng khẩn thiết với như thế.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghĩ đến đây, chợt nhớ đến Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương.

      Việc này ắt hẳn là có tác động của Bí thư Uông, chả là từ khi Bí thư Uông Chính Lương câu đó, thái độ của lãnh đạo bệnh viện đối với thay đổi.

      Vào hôm Vu Quyên Tú xuất viện, chồng của bà ấy, Bí thư Uông Chính Lương đến đón. Lãnh đạo bệnh viện biết ông ấy tới, đều ra tiễn Vu Quyên Tú, là bác sỹ điều trị chính, Lâm Như đương nhiên cũng có mặt. Sau khi Bí thư Uông và lãnh đạo bệnh viện hỏi thăm nhau cách khách khí, nhìn thấy Lâm Như, Bí thư liền bước tới với : “Cảm ơn ! Bác sỹ Lâm! Là người nhà bệnh nhân, tôi vô cùng cảm ơn , hổ là bác sỹ phẫu thuật số của thành phố Hải Tân chúng ta, y thuật vô cùng nhanh nhạy chính xác, miệng vết thương cũng lành rất nhanh”.

      Lâm Như cười cách khiêm tốn: “Cảm ơn động viên của Bí thư, đó là việc tôi nên làm mà”.

      Bí thư Uông lại câu. Câu này rất có thể là câu làm thay đổi vận mệnh của . Bí thư Uông cười ha ha : “Được rồi, nhiều nữa, hôm khác có thời gian đến nhà tôi chơi, chị Vu của và tôi đều rất hoan nghênh !”

      Câu này vừa được ra, Lâm Như liền cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn thay đổi. Nhà của Bí thư Thành ủy là nơi có thể ra vào tùy tiện được sao? Mọi người thể, nhưng Lâm Như lại có thể. những có thể đến, mà còn do Bí thư công khai mời đến. Bí thư còn : “Chị Vu của và tôi luôn hoan nghênh!”. Điều này cho mọi người thấy, quan hệ giữa Lâm Như và gia đình Bí thư phải là quan hệ bình thường. Có thể này, nếu lãnh đạo bệnh viện cứ tiếp tục thờ ơ ổn chút nào.

      Lâm Như nghĩ nghĩ lại, cảm thấy cơ của việc đề bạt này có lý do nào khác ngoài câu của Bí thư Uông.

      Câu này mặc dù có ý ràng đề nghị đề bạt , nhưng người có quyền đề bạt nghe biết nên làm thế nào. việc vốn dĩ là thế, người có ý, người nghe lại cảm thấy có ý, trong tình huống thực hư như thế nào người nghe đưa ra quyết định như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, có cơ sở này, càng khiêm tốn, bọn họ càng cảm thấy thất lễ với , cho nên mới khẩn cầu nhận lời như thế.

      Lâm Như càng nghĩ càng thấy chuyện này rất hài hước, đương nhiên chuyện chiếc bánh bao có nhân thịt biết từ đâu rơi xuống chỗ cũng khiến trong lòng cảm thấy rất vui. Trở về tới nhà, liền đem chuyện này kể cho Hứa Thiếu Phong nghe để ông ấy phân tích nguyên nhân cốt lõi bên trong, cũng để cho lòng thấy yên tâm hơn.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong câu chuyện liền cười phá lên, vừa cười vừa : “Tin tốt, đúng là tin tốt lành, sau này, nhà chúng ta chỉ có Cục trưởng mà còn có Chủ nhiệm, có thể hợp thành ban rồi”.

      Lâm Như : “ rất hay, ông thử phân tích nguyên nhân bọn họ đề bạt tôi liệu có phải do câu của Bí thư Uông ?”

      Hứa Thiếu Phong nghĩ lát rồi : “Bà thử nghĩ xem, Vu Quyên Tú liệu có khen bà với Viện trưởng , hoặc là có ám hiệu gì đó?”

      Lâm Như nghĩ lát rồi : “Hình như , có cũng ràng cho lắm, tôi cũng biết nữa”.

      “Thế có khả năng câu của Bí thư Uông gây ra tác dụng quan trọng. Nghe lời của lãnh đạo, thứ nhất là phải xem hoàn cảnh, thứ hai là phải xem ngữ điệu. Hoàn cảnh của câu rất quan trọng, nếu ông ấy chỉ trước mặt bà và bà Quyên Tú, có nghĩa là ông ấy chỉ muốn thể ấn tượng tốt đối với bà, mà ảnh hưởng đối với cá nhân lớn. Nhưng nếu ông ấy trước mặt lãnh đạo bệnh viện, rất khó có thể khiến cho người ta đoán biết ý đồ, bọn họ có thể hiểu là tình cảm giữa bà với vợ chồng Bí thư tầm thường chút nào, cũng có thể hiểu đấy là ám hiệu của Bí thư với họ. Ngoài ra, nghe giọng điệu ông ấy, giọng điệu nặng nhanh chậm, cũng đoán biết được tình cảm lạnh nhạt hay nhiệt tình. Lời như nhau, nếu lãnh đạo cách thờ ơ đó chỉ là tiểu tiết còn nếu ông ta có ý nhấn mạnh, điều đó có nghĩa là muốn để người khác nghe thấy. Nếu lãnh đạo muốn người khác nghe thấy, người khác nhất định phải nghe thấy, nghe thấy rồi nhất định để ý lời của lãnh đạo, nếu để ý hoặc để ý được chu đáo, bị lãnh đạo để ý lại. Tôi nghĩ chắc là lãnh đạo bệnh viện của bà lĩnh hội sâu sắc lời của lãnh đạo, mới đối xử với bà khẩn thiết như thế, mới đưa bà lên chức Phó Chủ nhiệm”.

      Lâm Như nghe Hứa Thiếu Phong hồi, cũng thở phào nhõm : “ ngờ kiến thức chốn quan trường cũng nhiều đến thế, chỉ học cách lĩnh hội lời của lãnh đạo thôi cũng bao gồm nhiều chiêu thức như thế này rồi, nếu chỉ học ở trường thôi bao giờ biết được những điều này”.

      Hứa Thiếu Phong : “Đương nhiên rồi, thực tế cuộc sống luôn cho ta kiến thức mà. Có lúc, đối với lời của lãnh đạo, chúng ta lĩnh hội có sâu sắc hay có thể cho thấy nhìn nhận của người đó là sâu sâu sắc hay nông cạn, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ sau này của người đó. Tôi lấy ví dụ phản diện, vị lãnh đạo cùng ngành, khi chuyện phiếm với cấp dưới, tới việc bố ông ta ở quê muốn dỡ nhà. Vị lãnh đạo , vốn dĩ muốn đón bố mẹ ông ấy lên thành phố sống chung với gia đình, nhưng bố mẹ ông ấy quen, nhất định đòi sống ở quê nên ông ấy cũng còn cách nào khác đành sửa nhà cho ông cụ.

      Người cấp dưới này chỉ thêm vào lời vị lãnh đạo vừa , cho rằng những người già bây giờ toàn là những người cổ hủ, cố chấp, chứ lĩnh hội được hàm ý đằng sau lời của vị lãnh đạo đó. Sau này, những người khác được thăng quan tiến chức, riêng người cấp dưới đó ngóc đầu lên được, tìm hiểu nguyên nhân mới , những người được đề bạt đều giúp sức xây nhà cho bố mẹ lãnh đạo, chỉ riêng cấp dưới đó là , đương nhiên cũng thuộc trong hàng ngũ được đề bạt. Ngoài ra còn có vị lãnh đạo khác khi xuống địa phương kiểm tra công tác có nhắc đến tên người, người đó là bạn học cũ hồi đại học với ông ấy, giờ sống ở huyện này nhưng biết làm việc gì? Lãnh đạo trong huyện biết, bèn nhanh chóng cho người điều tra. Chẳng bao lâu, ban điều tra có câu trả lời, hóa ra ông ấy làm giáo viên trường học ở ngôi làng. Vị lãnh đạo đó : “Hồi học đại học, tôi và ấy thân nhau như chân với tay, quan hệ với nhau rất tốt, ngờ sau hơn 10 năm lại liên lạc với nhau được nữa, các cậu có gặp giúp tôi hỏi thăm”. Nghệ thuật lãnh đạo là gì? Chính là ở chỗ đó. Ông ấy bảo họ đề bạt bạn của ông ấy, chỉ đưa cho họ thông tin, gì thêm. Ông ấy trở về, lâu sau lãnh đạo huyện điều người bạn học cũ đó lên huyện, đề bạt làm chức Phó Chủ nhiệm phòng Giáo dục Đào tạo huyện. câu của lãnh đạo cấp , có lúc có thể hơn cả phấn đấu cả đời của người. Giống như quan hệ với gia đình Bí thư Uông, phải ai muốn cũng được, Vu Quyên Tú và Bí thư Uông hoan nghênh bà đến nhà họ bà nên bớt chút thời gian đến đó, giúp họ nấu bữa canh, biếu chút thuốc, đây là cơ hội tốt để thắt chặt thêm mối quan hệ với họ, nhất định phải trân trọng”.

      Lâm Như nghe thấy rất vui liền : “ rất có lý, để cảm ơn, tôi nhất định nắm chắc cơ hội này, phải đến nhà họ vài lần mới được. Tôi chỉ e người ta mời khách khí, nếu , chưa hẳn họ vui. Hơn nữa, để người khác nhìn thấy cũng rất ngại, giống như thấy người sang bắt quàng làm họ, cố tình đến kết giao với vợ Bí thư”.

      Hứa Thiếu Phong : “ sao, quan trọng là phải biết nắm bắt cơ hội. Cổ nhân từng , chân lý chỉ cần vượt qua bước, gặp phải sai lầm. Quan hệ xã giao với người khác cũng thế, nắm bắt quá chặt cũng gây phiền hà cho người ta, nếu lâu lâu mình đến thăm cũng bị người ta cho rằng mình tạo khoảng cách với họ, quan hệ vốn dĩ rất tốt cũng trở nên xa dần, khi quan hệ xa rời cũng giống như cơm nguội, có muốn hâm nóng lại cũng được như cũ nữa. Hôm khác bà liên lạc với bà Quyên Tú chút, cứ về chuyện dạy bà ấy việc nấu canh dưỡng sinh, bà ấy nhất định rất vui khi bà đến”.

      Lâm Như nghe xong cứ gật đầu khen mãi. thấy đầu óc Hứa Thiếu Phong đúng là rất sâu sắc, có hiểu biết, bất cứ việc gì đến tay ông ấy, ông ấy đều phân tích ra ngọn ra ngành, đây cũng là thứ mà luôn cảm thấy ngưỡng mộ và tự hào ở ông. Đương nhiên ông ấy cũng có điểm khiến phải phiền muộn, chẳng hạn như việc ông ấy luôn về nhà muộn, miệng bảo là phải hội họp nhưng thực tế ai có thể biết ông ấy họp với ai? Cho đến bây giờ vẫn chưa đủ bằng chứng chứng minh ông có người đàn bà khác, nhưng từ số biểu bên ngoài, vẫn có chút hoài nghi. Việc này giống như những việc khác, khi nghi ngờ, trong lòng được thoải mái, nhất là chuyện quan hệ chăn gối càng thể tập trung được, cho nên dần dần chất lượng cũng bị giảm xuống. Ông ấy vốn dĩ thuộc lòng những nguyên tắc ngầm trong chốn quan trường, lại biết lợi hại trong các mối quan hệ trong đó, tại sao ông ấy vẫn dám đùa với lửa?

      Cứ nghĩ như vậy, lại muốn thử, hoặc là đánh động cho ông ấy, bèn : “À, Thiếu Phong, gần đây mạng có tin hot về vị cán bộ giết tình nhân, đúng là kinh thiên động địa, biết ông đọc chưa? Ông này nguyên là Chủ nhiệm Hội đồng Thường trực Ủy ban Nhân dân thành phố Tề Nam tên Đoàn Nghị Hòa. Ông ta có tình nhân nhưng người đàn bà đó rất quá quắt, được voi đòi tiên, lòng tham vô đáy, đòi Đoàn Nghị Hòa mua nhà cho đành, lại còn muốn sắp xếp công việc cho họ hàng nhà bà ta, làm cho vị lãnh đạo này phải khổ sở. Sau đó người đàn bà này ngừng đòi tiền của Đoàn Nghị Hòa. Ông này thể chịu đựng thêm nữa đành nghĩ cách giết người diệt khẩu. Cuối cùng mưu bí mật với cháu rể, đặt thuốc nổ xe của người đàn bà đó, người đàn bà đó bị nổ tung phố, còn làm bị thương cả hai người đường. Những người này, có nhà có con cái, lại có địa vị muốn sống cuộc sống sung sướng, vì người đàn bà mà hủy hoại bản thân, lại còn hủy hoại cả gia đình, đúng là đáng”.

      Hứa Thiếu Phong trong lòng căng thẳng, phải bà ấy có ám chỉ gì khác chứ, sao lại kể với mình tin này? Liền : “Xem rồi, bây giờ cả nước có mấy vụ án quan chức giết tình nhân, những người này đúng là hám lợi mất khôn, vì chút lợi ích mà ném cả sinh mạng của mình vào trong đó, để cuối cùng, tất cả nhận được chỉ là con số 0”.

      Lâm Như : “Những người đàn bà này đúng là chết hết tội, tưởng là chỉ cần nắm chặt kẻ làm quan là có thể thay đổi được vận mệnh tám đời nhà mình, đúng là chẳng có tôn ti gì cả, quá đê tiện, cũng quá đáng ghét. Có chết cũng có ai thương. Những tên cán bộ đó cũng kém cạnh quá? Rành rành biết được đó là cạm bẫy, còn chui vào trong, chẳng chịu tiếp thu bài học của người khác gì cả”.

      Hứa Thiếu Phong càng nghe càng thấy bình thường, dường như bà ấy phải về người khác, mà là nhắc nhở ông. Liệu có phải Lâm Như biết gì đó về chuyện của ông và Trần Tư Tư? Nghe thấy rất thoải mái, muốn bỏ chủ đề này, liền : “Cái này có gì lạ chứ? Thiên hạ rộng lớn, có chuyện gì là có. Trước đây, ở Quảng Đông xảy ra vụ án Cục trưởng giết Cục phó, nguyên nhân là Cục phó loan tin muốn cướp vị trí của Cục trưởng, Cục trưởng giết chết Cục phó trong phòng làm việc. Sau đó qua điều tra là người Cục trưởng đó tinh thần bình thường, nghĩ xem, người thần kinh bình thường, làm sao có thể làm Cục trưởng?”

      Lâm Như : “ biết là vì quyền lực, hay là vì sắc, ông nhất định được như họ đâu nhé, lên được cái chức như ông bây giờ phải dễ dàng gì, phải biết tự hài lòng và coi trọng nó”.

      Hứa Thiếu Phong hơi tức giận : “ linh tinh! Sao tôi có thể giống họ được?”

      Lâm Như cười : “Tôi chỉ là có ý nhắc nhở ông thôi, biết chừng có con đàn bà nào muốn bám lấy ông, ông lại đứng vững làm thế nào? Đến lúc đó ông hãy nghĩ tới lời tôi , nghĩ tới con mà kìm nén bản thân mình”.

      “Nếu tôi là loại người đó, khi còn trẻ giở thói đó rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Bà cứ yên tâm , tôi hồ đồ như thế đâu”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Việc đời đúng là muôn hình vạn trạng, thay đổi khôn lường. Hứa Thiếu Phong vừa mới ổn định chưa được mấy hôm, ngờ tình hình mới lại phát sinh.

      Tỉnh ủy ra thông báo ngày mai Tổ Điều tra cố tỉnh cho người xuống làm việc với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, tiếp tục điều tra sâu hơn về nguyên nhân cố hỏa hoạn, Cục cần phải tích cực phối hợp điều tra với Ban Điều tra cố tỉnh, làm tốt công tác tự chấn chỉnh.

      Hứa Thiếu Phong mặt mũi tối sầm lại, thông báo này đúng là mập mờ nước đôi, hiểu nổi ý đồ của Ban Điều tra cố tỉnh là gì, ý đồ của Hội đồng Nhân dân Tỉnh ủy thế nào? Mấy hôm trước phải Vương Chính Tài Ban Điều tra cố của tỉnh chuẩn bị rời rồi sao? Bây giờ sao lại muốn điều tra lại Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn, điều này có nghĩa là gì? Liệu có phải là muốn truy cứu lại trách nhiệm của Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn?

      Hứa Thiếu Phong dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong chốn quan trường cho rằng, lần này, chỉ e là tai ương ập đến đầy nhà. Nhất định có người vẫn chưa hài lòng với kết quả xử lý của Ban Điều tra cố của tỉnh, hoặc là ai đó kiện tụng gì, nếu Ban Điều tra cố của tỉnh thể chuẩn bị quay về trong chốc lát lại quay lại như thế được. nhất định phải làm nguyên nhân bên trong mới có thể đưa ra chính sách hợp lý, nếu làm đúng, đối diện ngay với họng súng, phải oan uổng lắm sao? Nghĩ nghĩ lại, Hứa Thiếu Phong thấy nên gọi điện cho Phó Thị trưởng Chung Học Văn, xem có thể moi được tin tức gì từ ông ấy .

      Hứa Thiếu Phong và Chung Học Văn chỉ là quan hệ giữa cấp với cấp dưới, được thân thiết gì cho lắm, đại thể cũng có thể là khá ổn. gọi được điện thoại cho Chung Học Văn, kể với ông ấy những nghi ngờ này.

      Chung Học Văn : “Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo của Ban Tỉnh ủy vào sáng nay, bảo tôi phải phối hợp với Tổ Điều tra cố của tỉnh điều tra Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn, làm tốt công tác tự chỉnh đốn. Thiếu Phong à, cậu phải lo lắng gì đâu, đến lúc đó nhiệm vụ chính của chúng ta là phối hợp với Tổ Điều tra cố của tỉnh, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học. Nếu có gì liên quan đến vấn đề nguyên tắc, là người của chính phủ và Đảng ủy địa phương, chúng ta vẫn nên quan tâm cán bộ của mình”.

      Đặt máy xuống, Hứa Thiếu Phong có chút mơ hồ . Từ cuộc điện thoại của Chung Học Văn, nghe ra đại thể việc, Tổ Điều tra cố của tỉnh điều tra Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn, có thể là tình thế ép buộc, phải là ý đồ của Hội đồng Nhân dân tỉnh, nếu ông ta những câu như là làm người của Chính phủ và Đảng ủy địa phương phải thương cán bộ của mình. thực tế, Tỉnh ủy cũng muốn làm to chuyện, làm việc to lên ảnh hưởng càng xấu đến họ, chẳng ai muốn rước họa vào thân. Giờ đây, điều khiến thấy ràng nhất đó là rốt cuộc ở tỉnh ai đưa ra chỉ thị này, muốn giết dọa trăm, nhất định phải tìm ra người cụ thể. Hay là có thư nặc danh, bọn họ khó xử lý, làm như vậy chỉ là hình thức thôi? Cả hai khả năng này đều thể loại trừ được. Nếu là khả năng thứ nhất vấn đề phiền phức to rồi, cho dù Tỉnh ủy muốn bảo vệ cán bộ của mình cũng lực bất tòng tâm. Nếu là khả năng thứ hai, còn dễ đối phó chút, ông xử lý việc cộng thêm thành phố giúp đỡ điều chỉnh ít chuyện to cũng hóa thành chuyện bé, chuyện cũng hóa .

      nghĩ cần phải bảo Vương Chính Tài nghe ngóng ý đồ của Tổ Điều tra cố tỉnh, nếu có chuẩn bị tốt cũng dễ bốc thuốc trị bệnh, nghĩ vậy liền nhấc điện thoại gọi, lâu sau, Vương Chính Tài gõ cửa vào.

      Vương Chính Tài có thói quen tốt, mỗi lần bước vào phòng đều tiện tay đóng cửa lại, sau đó mới đến gần nghe chỉ thị của ông hoặc báo cáo cho ông nghe tình hình việc. Lần này cũng ngoại lệ, Hứa Thiếu Phong cảm thấy làm Chánh văn phòng nên làm việc như thế, làm việc chu đáo, cẩn thận nghiêm túc mới được.

      Vương Chính Tài : “ Hứa, gọi tôi có chuyện gì vậy?”

      Hứa Thiếu Phong : “Bên Tổ Điều tra cố tỉnh có động tĩnh gì , cậu có nghe thấy gì từ họ ?”

      Vương Chính Tài : “Tôi cũng vừa biết tin, nghe có người gửi bức thư nặc danh cho Tổ Điều tra cố của tỉnh và Ủy ban Điều tra Kỷ luật Thành phố, mũi nhọn chĩa vào Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn chúng ta. Tổ Điều tra cố của tỉnh vốn dĩ định trở về rồi nhưng gặp phải chuyện như thế này, có thể bọn họ ở lại thêm vài ngày”.

      Hứa Thiếu Phong trong lòng lo lắng, hỏi: “Thế họ định chĩa súng vào ai?”

      Vương Chính Tài : “Cái này tôi . Tôi cũng chỉ mới biết được từ chỗ người bạn cũ, ta chỉ với tôi những điều này, ta hình như có ý trốn tránh câu hỏi của tôi. Lúc nãy, khi tôi chuẩn bị báo lại cho , ngờ lại gọi điện cho tôi”.

      Hứa Thiếu Phong thở phù tiếng : “Lúc nãy tôi nhận được thông báo của Thành ủy ngày mai Tổ Điều tra cố về Cục mình, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, làm tốt công tác tự chỉnh đốn. Chính Tài, cậu đoán xem mục đích đến của họ lần này là ai, phải là tôi chứ?”

      Vương Chính Tài cũng lo lắng họ nhằm vào Thiếu Phong, nhưng những lời như thế thể trước mặt Hứa Thiếu Phong được, liền an ủi : “ có chuyện đó đâu, tôi nghĩ họ còn cách nào khác, hoặc là áp lực gì đó nên mới đến vậy thôi. Hơn nữa, chúng ta xử lý xong Trần Nghệ Lâm, bọn họ thể nghi ngờ mà truy cứu tiếp được. Nếu như thế, Phó Thị trưởng Thường trực chủ quản Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn, Phó Bí thư Thường trực Thành phố cũng có trách nhiệm”.

      Hứa Thiếu Phong hiểu , Vương Chính Tài như thế hoàn toàn chỉ là muốn an ủi ông, thực tế việc hề đơn giản như vậy, bèn cười gượng : “Chính Tài à, cậu xem, nếu lần này họ chĩa vào tôi, nên ứng phó thế nào?”

      Vương Chính Tài : “Nếu thực muốn chĩa súng vào lãnh đạo chúng ta, chỉ còn cách hy sinh Trương Minh Hoa. Bởi vì khi việc phát sinh, có mặt ở Hải Tân, là ông ta phụ trách toàn bộ công việc ở Cục, về lý ông ấy phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.

      Hứa Thiếu Phong mặc dù nghĩ trong lòng như thế, nhưng ngoài miệng lại : “Đây cũng là lý do, nhưng bây giờ đơn vị nào cũng thực chế độ lãnh đạo do người phụ trách, nếu Trương Minh Hoa lấy lý do này để đùn đẩy trách nhiệm làm thế nào?”

      Vương Chính Tài : “Chế độ lãnh đạo do người phụ trách là sai, vấn đề ở chỗ, vị lãnh đạo cao nhất trao quyền lực lại cho người có chức vụ thấp hơn bậc, trong thời gian đặc biệt đó, chính là chế độ do người được trao quyền đó phụ trách. Cục trưởng Hứa, trong vấn đề này, đừng có đạo đức quá, càng nên chủ động gánh chịu trách nhiệm, con người của Trương Minh Hoa phải là biết, ta hận nỗi xảy ra chuyện để có thể thay thế , vì vậy nhất định phải kiên quyết, trách nhiệm của ai người đó chịu”.

      Hứa Thiếu Phong vẫn chưa quên được biểu của Trương Minh Hoa ngày hôm đó, nên cũng muốn nhân cơ hội này nhổ ra khỏi Cục. Đương nhiên, ta cũng có chút lo lắng, sợ rằng nếu hai người thực đối đầu, làm cho cả hai đều bị thương, để Tổ Điều tra cố của tỉnh tóm gọn phải làm thế nào? Kế đó, đúng là hạ sách, vấn đề duy nhất bây giờ là làm thế nào để Tổ Điều tra cố nhanh chóng rút khỏi đây, giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua vụ này. Chủ nhiệm Mã của Tổ Điều tra cố, về phương diện chức vụ, mặc dù chỉ tương đương với chức cán bộ địa phương, nhưng ông ấy đại diện cho Tỉnh ủy, là khâm sai đại thần, ý kiến của họ, Đảng ủy và chính quyền địa phương thể nghe. Nếu vị khâm sai đại thần này quyết định tiếp tục điều tra gay to, chuyện này nếu có trách nhiệm có, có trách nhiệm nhất định có , trách nhiệm cũng được phân ra nhiều hay ít, có thể kéo ra cũng có thể rút ngắn lại, nếu thực làm bị bãi chức, cũng khiến thể kêu oan được.

      Nghĩ đến những việc này, Hứa Thiếu Phong cười cách miễn cưỡng: “Cách tốt nhất bây giờ là làm thế nào tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Mã. Nhưng biết chủ nhiệm Mã này… nếu ông ta thực hám lợi, còn dễ giải quyết, còn nếu ông ấy chẳng tham gì cả vấn đề phức tạp rồi”.

      Vương Chính Tài : “Tôi tìm hiểu chút ít, vị chủ nhiệm Mã này khá đứng đắn, tham lợi, là người thích lập công lớn”.

      Hứa Thiếu Phong nén được tiếng thở dài: “Vụ hỏa hoạn này, đúng là khiến cho người khác phải hao tâm tổn sức. Thế này vậy, cậu lập tức làm giúp tôi bản thông cáo, cầu Đảng ủy phòng Công vụ của Cục ta đúng 2h30 chiều mai có mặt tại phòng hội nghị để họp, đồng thời cầu mỗi người viết bản tự kiểm điểm về việc xảy ra vụ hỏa hoạn, nếu có trách nhiệm trách nhiệm, có trách nhiệm phát biểu suy nghĩ, tạo ra vỏ bọc để cho lãnh đạo biết được tận tâm trong công việc của chúng ta”.

      Vương Chính Tài : “Vâng, tôi biết rồi. Nếu có việc gì khác, tôi làm ngay”.

      Hứa Thiếu Phong chợt nghĩ tới việc nên gài bẫy cho Trương Minh Hoa, để chủ động chui vào, đối diện với mọi người, ra trách nhiệm nên gánh, sau đó lấy chính cái giáo đó đâm vào khiên của , như thế mới có thể rũ bỏ dễ dàng trách nhiệm của mình được. Nghĩ thế, bèn : “Ngoài ra, cậu nên chú ý đặc biệt đến Trương Minh Hoa, bảo viết chân thực chút”.

      Vương Chính Tài : “Vâng, tôi với ta, tự kiểm điểm chỉ là lướt qua thôi, nhưng diễn phải cho giống”.

      Hứa Thiếu Phong cười cái : “Thế cậu nên để cảm thấy cậu sắp xếp cho . Còn nữa, Chính Tài, buổi tối cậu nên bố trí mời người bạn cũ của cậu uống rượu, tắm xông hơi, mát xa gì gì đó… xong việc tôi đưa ngân phiếu cho cậu. Tốt nhất nên hỏi ràng nội dung bức thư nặc danh đó viết gì, hoặc là chủ nhiệm Mã đó còn có yếu điểm nào có thể chọc thủng được”.

      Vương Chính Tài gật gật đầu : “ Hứa cao tay, tôi phải học hỏi ở nhiều”.

      Vương Chính Tài khỏi, Hứa Thiếu Phong thở dài tiếng, tựa đầu vào lưng ghế tựa, cơ thể và tinh thần đều cảm thấy rất mệt mỏi, ta lo lắng, e là vụ hỏa hoạn này thực thiêu cháy mũ ô sa của mình. Điều khiến lo lắng nhất là hai tình tiết, thứ nhất là Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng là do tay ta ấn định cho Trần Nghệ Lâm làm, trong phiên họp Đảng ủy của Cục, chỉ qua loa, cơ bản để ai có thể thảo luận. Thứ hai, việc tu sửa Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng lại là do họ hàng của làm, hơn nữa, khi xảy ra cháy, nóc trần rơi xuống làm chết hai mạng người, nhất định có liên quan đến vấn đề chất lượng hoàn thiện. Nếu cấp truy cứu tiếp, Hứa Thiếu Phong chắc chắn trốn tránh được trách nhiệm. Nghìn dặm khó giữ, hủy trong chớp mắt.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nhất định Hứa Thiếu Phong phải suy nghĩ thấu đáo, phải bắt tay từ việc nhất, ngăn chặn từ đầu, chỉ có thế, mới đến nỗi thuyền bị lật vì móc câu ngầm.

      Hứa Thiếu Phong nghĩ đến khái niệm hậu thuẫn, trong lòng khó tránh khỏi chút hoảng sợ, nhớ lại ngày trước mình chật vật đối phó mấy chục năm trong chốn quan trường mà có ai nâng đỡ, mặc dù quan hệ giữa với Chung Học Văn và Uông Chính Lương tồi, nhưng đó chỉ là quan hệ cấp cấp dưới, là quan hệ về mặt công việc, ngoài ra, chẳng có gì là đặc biệt, càng qua lại gì về mặt lợi ích. biết, phải có quan hệ lợi ích, cùng đứng chiến tuyến, lúc vinh cùng vinh, lúc nhục cùng nhục mới thực tìm thấy cây che nắng. muốn tìm cây to để tránh nắng con đường nghiệp, nhưng ở đời có phải điều mình muốn là có ngay được đâu. Để có được điều đó cần phải có cơ hội, càng cần có bản lĩnh. Bản lĩnh ở đây là ngoài việc cần phải có bộ mặt dày, giỏi luồn lách ra, còn cần phải có khả năng tài chính hùng hậu. Nếu , khi tiếp cận vị quan lớn chỉ nhận được lời suông mà thôi. Về mặt này Hứa Thiếu Phong còn thiếu rất nhiều, vừa thiếu tố chất tâm lý dám làm trao đổi, vừa thiếu cả nguồn tài chính.

      Nếu Uông Chính Lương đứng ra giúp dàn xếp với Tổ Điều tra cố, lúc đó cho dù có phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cũng thành vấn đề nữa, cũng cần vì chuyện này mà hao tâm tổn sức.

      Nghĩ vậy, Hứa Thiếu Phong hoãn lại cuộc họp được định từ trước, chuẩn bị khi hết giờ làm về nhà ngay, bàn với Lâm Như chút xem có thể chuyện với vợ chồng Bí thư thành phố giúp trở lại con đường vinh hoa lúc trước. ngờ vừa vạch xong kế hoạch, Trần Tư Tư lại gọi điện đến, bảo tối qua chỗ ta. Hứa Thiếu Phong , mai Tổ Điều tra cố xuống Cục điều tra, bận thể đến được. ta liền hỏi, chẳng phải bọn họ rồi sao, sao đột nhiên lại quay lại? liếc nhìn xung quanh rồi đóng chặt cửa lại, tiếp, có người viết thư nặc danh, có thể là muốn gây bất lợi cho . ta liền : “Thiếu Phong đừng lo, xem người phụ trách Tổ Điều tra cố đó tên là gì? Em có thể tìm gặp ta thông qua bạn em, bảo ta nương tay chút”.

      Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Bạn học của em? ta làm gì, có bản lĩnh đó sao?”

      Trần Tư Tư : “ được coi thường ấy, ấy có khả năng, nhưng trai ấy là cán bộ cấp cao, làm việc Ủy ban Kỷ luật của tỉnh, ấy có thể bảo ấy nương tay chút, biết chừng vị khâm sai đại thần đó lại là người quen của trai ấy”.

      Hứa Thiếu Phong biết Trần Tư Tư chưa hiểu gì những quy tắc trong chốn quan trường, ấy làm sao có thể giúp được , nhưng để tránh làm tổn thương tấm chân tình của , nên đành với : “ ta tên là Mã Trung Tân”.

      Trần Tư Tư : “Được, giờ em liên lạc với bạn em ngay”.

      Đặt điện thoại xuống, Hứa Thiếu Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, cho dù thế nào cũng ghi nhận nhiệt tình của Tư Tư. biết, . Mặc dù hồi đầu mới tiếp xúc, quan hệ giữa họ có chút tính chất trao đổi, cũng cố gắng khống chế bản thân mình được quá chú tâm đến chuyện tình cảm, nhưng cùng với dòng thời gian, tiếp xúc về thể xác ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày tăng lên, đến khi nhìn lại mới phát ra mình ấy mất rồi. Tình cảm có lúc kỳ lạ như thế, thứ phản bội lý trí dễ dàng nhất là tình cảm, thứ thể dựa dẫm nhất cũng là tình cảm, nhưng con người ta vẫn thể rời xa nó.

      Lần trước, sau khi quan hệ với Trần Tư Tư, ngờ ấy lại đề cập tới vấn đề khiến Hứa Thiếu Phong khỏi giật mình, ấy muốn có con.

      liền nghiêm nghị : “Bà của tôi ơi, quan hệ của chúng ta như thế này làm sao có thể có con được? phải là em biết, nếu có con, thứ nhất là công bằng với đứa trẻ, để nó sinh ra danh phận tên tuổi ràng, đến khi nó lớn rồi hận chúng ta mới là lạ. Thứ hai là như thế thiệt thòi cho em quá, thể lộ diện, mình em phải làm thế nào? Thứ ba nếu để người khác biết được việc có người khác bên ngoài, cái mũ ô sa này bị rơi xuống ngay, những thế còn bị rơi vào tay nhiều người! Nếu có kết cục như thế , em có đành lòng ?”

      Trần Tư Tư nghe xong liền cười ha ha : “Nhìn bị dọa kìa! Bây giờ trẻ cha thiếu gì, chuyện đó có gì đáng ngại? Nếu dám thừa nhận là bố nó cũng sao, mình em nuôi nó, đợi sau này nó lớn lên rồi, cũng già rồi, về hưu rồi, bố con gặp mặt nhau, cũng là việc lãng mạn”.

      Hứa Thiếu Phong : “Tư Tư, em có biết hả? Việc đó quá mạo hiểm, em đừng có suy nghĩ lung tung. Nếu thực em muốn có con, có thể rút lui, em đường đường chính chính tìm người đàn ông tử tế kết hôn với ta, như thế đối với em hay với đứa trẻ đều tốt đẹp”.

      Trần Tư Tư tức giận : “Gì cơ? muốn em kết hôn với người khác? Có phải thấy em còn mới lạ nữa nên em nữa, nên muốn chia tay với em đúng ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Em lung tung đâu vậy? có ý đó, em hay lẽ nào em biết, lẽ nào em nhận thấy? Ý muốn , nếu em thực muốn có con, cũng nên vì mà lỡ dở, chỉ biết đau đớn mà nén nhịn thôi”.

      nghe xem, như thế có công bằng ? lại, bắt em chỉ được chọn trong hai hoặc hoặc con, chọn , thể có con được, để có con, phải từ bỏ , điều này phải là thích em rồi sao?”

      Hứa Thiếu Phong quả thực dở khóc dở cười với suy luận của Tư Tư. Đàn bà là lắm lý lẽ. Có lúc, người phụ nữ càng xinh đẹp càng nên lý với họ. Đạo lý đơn giản như thế này, cuối cùng lại bị ấy làm cho rối tung lên, càng ngày càng phức tạp. Tuy nhiên, cũng phải lại, ấy làm như thế cũng vì luôn muốn ở cạnh bạn, cũng là vì bạn, nếu vì tình , ấy chắc chắn làm như thế đâu. Nghĩ vậy, liền đổi cách : “Tư Tư, thực em muốn có con sao?”

      nhàng gật gật đầu.

      “Thực ra, từ trong sâu thẳm trái tim , cũng muốn có, cũng rất muốn có với em đứa con, nếu là con , cũng muốn nó xinh đẹp như em”, Thiếu Phong .

      Trần Tư Tư lúc này mới yên tâm cười : “ sao? Thế chúng ta sinh đứa là được rồi”.

      Hứa Thiếu Phong : “ việc đơn giản như em tưởng tượng, bây giờ Nhà nước có cầu mới với viên chức, nếu viên chức Nhà nước có tình nhân bên ngoài, nhất định phải khai trừ, nghiêm trọng bị phế truất, cách chức trong ngoài Đảng. Em biết ? Nếu chúng ta có con, khi bị bại lộ, chỉ là vấn đề cách chức nữa, mà còn bị khai trừ cả chức vụ công chức nữa. phải lúc nào em cũng đó sao? , em phải nghĩ cho chút, đừng để trở thành kẻ vô công rồi nghề”.

      Trần Tư Tư nhịn được cười : “ sao khó nghe thế, cái gì mà làm liều? Cái gì mà vô công rồi nghề? Được rồi, có con là được chứ gì, em cũng muốn ép buộc để khó xử”.

      ôm vào lòng : “Như thế mới là Tư Tư thấu tình đạt lý của chứ”.

      vênh mặt lên : “Lúc nãy có phải là thấu tình đạt lý?”

      lấy giọng điệu dỗ dành : “Lúc nãy cũng thấu tình đạt lý rồi. Đằng nào làm con bao giờ cũng thiệt vì đàn ông bọn , cho dù như thế nào cũng đều là có lý. Xinh đẹp gọi là người đẹp, xinh đẹp gọi là có khí chất; người phụ nữ có tài hoa gọi là tài nữ, có tài gọi là thục nữ; gầy gọi là thon thả, béo gọi là đầy đặn; cao gọi là duyên dáng kiều, thấp gọi là nhanh nhẹn xinh xắn; tính khí tốt gọi là dịu dàng, tính khí tốt gọi là chanh chua; thích cười ngốc nghếch gọi là trẻ trung, vẻ mặt nghiêm nghị gọi là đẹp lạnh lùng; hoạt bát gọi là ánh hào quang tỏa ra xung quanh, dè dặt gọi là điềm đạm phóng khoáng; có trang điểm gọi là dung mạo làm động lòng người, trang điểm gọi là phù dung đóa khoe sắc; ăn mặc chỉnh tề gọi là đoan trang hoa mỹ, mặc tùy tiện thoải mái lại bảo tự tại cá tính; trẻ trung gọi là thanh xuân diễm lệ, có tuổi chút lại bảo là trưởng thành cuốn hút; có nhiều người theo đuổi gọi là quần tinh hội nguyệt, ai dám theo đuổi gọi là tuyết trong sương; người kiếm nhiều tiền gọi là muốn tự lập, kiếm tiền lại gọi hy sinh vì gia đình; nhiều con gọi là người mẹ vĩ đại, sinh con lại được coi là thực kế hoạch hóa gia đình của Nhà nước; cả ngày ở nhà bước ra khỏi cửa gọi là hiền dịu, ngày nào cũng ra ngoài về gọi là quyền lực của phụ nữ; chưa từng ly hôn gọi là tình cảm trọn vẹn, ly hôn rồi lại được gọi là theo đuổi hạnh phúc; lảm nhảm suốt ngày gọi là hướng dẫn từng bước, nếu coi thường ức hiếp gọi là người bạn dã man; cứ nhất định phải giống đàn ông gọi là nhượng đấng mày râu, còn nhất định phải bắt đàn ông nhường nhịn gọi là ưu tiên phụ nữ; trông giống nữ giới gọi là có hương vị phụ nữ, còn trông giống phụ nữ gọi là người phụ nữ siêu sao”.

      Trần Tư Tư vẫn chưa nghe xong cười như nắc nẻ, vừa cười vừa dùng nắm đấm đánh ông: “ nghe được ở đâu thế, buồn cười chết mất”.

      Hứa Thiếu Phong : “Còn có thể nghe được từ đâu chứ, chính là nghe được từ những bữa ăn đấy”.

      Trần Tư Tư lại cười : “ , lúc nãy có phải là em ép buộc, ức hiếp ?”

      Hứa Thiếu Phong : “ rồi em được bực mình đâu nhé?”

      Trần Tư Tư : “ bực mình, ”.

      Hứa Thiếu Phong : “Lúc nãy, đúng là hơi ngang ngược, có chút lý lẽ gì cả”.

      Trần Tư Tư mỉm cười : “ biết ? Con lý lẽ là với người ngoài, với người mình thích càng nên lý lẽ. Hơn nữa, con luôn nóng nảy, em làm thế với còn làm với ai được, chẳng nhẽ lại để học viên của em hứng chịu sao?”

      Hứa Thiếu Phong cảm thấy ấy có lý, bèn gật gật đầu, giả vờ vô cùng thành : “Thế sau này mỗi khi em dở tính nóng nảy ra hãy với tiếng trước nhé, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, dùng thái độ thích hợp nhất và thân thiết nhất để đối xử với em”.

      Trần Tư Tư nhàng tóm lấy tai Thiếu Phong : “ lại biến tướng ra để mỉa mai em đấy à, làm gì có chuyện dở tính nóng nảy ra phải trước tiếng bao giờ?”

      Hứa Thiếu Phong có lúc nghĩ, người phụ nữ biết điều tiết tình cảm đúng là loại thuốc lành tính, ấy chỉ mang đến niềm vui thể xác và tinh thần, còn có thể kích thích được trái tim già nua, đặc biệt đối với người đàn ông có tuổi như lại càng thấy đúng. Từ sau khi chung sống với Trần Tư Tư, cảm thấy hình như mình trẻ lên rất nhiều, đặc biệt là tâm trạng, khác rất nhiều so với ngày xưa. Hứa Thiếu Phong dám tưởng tượng, nếu ngày kia, Trần Tư Tư rời bỏ biết phải làm thế nào?

      Giờ đây, khi ngồi ở phòng làm việc nhớ lại chuyện này, mới cảm thấy hai người nhau rất sâu đậm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :