1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cuối cùng cũng báo cáo lên báo Ủy ban Thường vụ Thành phố bãi miễn chức vụ mà Trần Nghệ Lâm làm trước đây tại Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng.

      Hứa Thiếu Phong từ đây có thể thở phào nhõm.

      Việc này nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng thực tế khi thực lại có những phiền phức ngờ tới được. Hôm đó, sau khi Chính Tài đánh tiếng cho Trần Nghệ Lâm, Trần Nghệ Lâm liền nhảy lên như đỉa phải vôi: “Cái gì? Muốn cách chức tôi? hợp đồng ký kết giữa Hoàng Đắc Tài và tôi viết rất , tôi là bên A, ta là bên B, bên B có quyền tự chủ kinh doanh độc lập, nếu xảy ra vấn đề gì trong lĩnh vực quản lý kinh doanh, bên B hoàn toàn chịu trách nhiệm, bên A phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. thể có chuyện kiếm được tiền thành tích thuộc về ông chủ Hoàng còn khi xảy ra chuyện lại bắt tôi hứng chịu, đây là cái lý gì vậy? Lần trước bên công an gọi tôi thẩm tra, tôi với bọn họ, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả mọi việc đều phải tuân theo pháp luật, nếu là trách nhiệm của tôi tôi chịu, nếu phải trách nhiệm của tôi chút tôi cũng chịu. Tôi nghe lần trước trong cuộc họp, Trương Minh Hoa chỉ đích danh muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, muốn cách chức tôi. Ai muốn cách chức tôi, cũng được, hôm nay bãi miễn tôi, mai tôi vạch mặt , để xem thế nào. Chúng ta là xã hội pháp chế, tại sao cứ gặp vấn đề cụ thể lại lôi kiểu nhân trị ra, lẽ nào bài học kinh nghiệm trong lịch sử rút ra được hay sao? Tôi mặc dù cho cái chức quan này là việc lớn, làm hay làm cũng quan trọng, nhưng khi làm rồi, để cách chức tôi lại là chuyện khác, điều này có ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. Danh tiếng, có hiểu ? Tôi nhất định phải bảo vệ danh tiếng của tôi”.

      Người nghệ sỹ say mê nghiệp thư họa này, mái tóc dài phía sau, chăm chút đến vẻ bề ngoài, lĩnh vực chính trị chậm chạp, giỏi trong công tác ngoại giao, bình thường trông có vẻ gì là giống người trong chốn quan trường, vậy mà trong giờ phút nguy cấp này lại coi trọng nghiệp đến vậy, những thế lại còn cố chấp nữa.

      Vương Chính Tài trong lòng ngừng cười thầm, cảm thấy trong chốn quan trường Trần Nghệ Lâm vô cùng ấu trĩ, có chút đầu óc chính trị nào cả, thảo nào khi đó lúc đề cập tới mọi người lại đồng tình nhiều như thế, nếu phải có Thiếu Phong làm bàn đạp, thể leo lên cái chức đó được. Nhưng những người như thế này cũng có điểm đáng quý của họ, bày mưu tính kế, trong lòng khá thuần khiết. Cứ nghĩ thế, liền tủm tỉm cười : “Nghệ Lâm, cậu đừng kích động, ngồi ! Ngồi xuống rồi mà!”

      Trần Nghệ Lâm : “Làm sao tôi có thể kích động cho được? Sao tôi có thể bình tĩnh cho được? Tôi hề vi phạm kỷ luật, lại hề tham ô tư lợi, giờ có người khác vu oan hại tôi, làm sao tôi có thể ngồi yên chỗ được?”

      Vương Chính Tài đột nhiên nghiêm nghị : “Cậu đừng có lầm bầm nữa! Trưởng ban trong Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, cho cùng cũng chỉ là cấp phòng bé, cậu còn coi mình là quan? Cái gì gọi là vu oan giá họa? Cậu đáng để cho người khác vu oan giá họa sao? so với Chủ tịch tỉnh Sơn Tây - Mạnh Học Nông, Phó Chủ tịch tỉnh Trương Kiến Dân như thế nào? Cậu so với Thị trưởng thành phố Thạch Gia Trang - Ký Thuần Đường như thế nào? Hai vị đều là vì cố vỡ đê lớn xảy ra ở cuối mỏ khoáng sản của Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Khai thác Khoáng sản Tân Tháp của tỉnh Sơn Tây, thành phố Lâm Phấn, huyện Tương Lâm, gây ra tổn thất làm rất nhiều người chết và bị thương.

      Dựa vào “quy định truy cứu trách nhiệm hành chính về cố đặc biệt vi phạm an toàn” và những quy định có liên quan, thông qua phê chuẩn của Trung ương Đảng và Quốc hội, đồng ý chấp nhận đơn xin từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Sơn Tây của đồng chí Mạnh Học Nông, thống nhất bãi miễn chức Phó Chủ tịch tỉnh Sơn Tây của đồng chí Trương Kiến Dân. Vị sau là vì cố “sữa bột Tam Lộc” mà bị mất chức. Còn có bốn vị có trách nhiệm liên quan cũng bị mất chức. Theo lý của , vỡ đê và Chủ tịch tỉnh có quan hệ gì với nhau, phải bên dưới vẫn còn có người phải chịu trách nhiệm sao? Sao có thể truy cứu đến trách nhiệm của Phó Chủ tịch tỉnh với Chủ tịch tỉnh? Sữa bột Tam Lộc phải còn có xí nghiệp chế biến sao? Tại sao phải truy cứu trách nhiệm của Thị trưởng thành phố? Cậu hãy xem kỹ điều lệ ở phần công nhân viên chức, trong đó điều số 8 có tới, công nhân viên chức lơ là chức trách để gây ra cố lớn hoặc những kiện mang tính tập thể bị xử phạt, tình tiết nghiêm trọng mấy, có thể bị xử phạt là giáng chức hoặc cách chức, tình tiết rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng bị khai trừ. Dựa vào tình hình của cậu, đừng là cách chức, thậm chí còn tương đương với khai trừ, nếu phải Cục trưởng Hứa nghĩ cậu là nhân tài, ra sức bảo vệ cậu, tôi thấy liệu có thể giữ cái danh nghĩa công chức của cậu hay , cậu còn oán trách cái nỗi gì?

      Trần Nghệ Lâm giống như quả bóng bay bị người ta đâm cho lỗ, trong chốc lát mềm ra, ngập ngừng : “Thế… tôi cũng lơ là chức trách, vũ trường cũng phải là tôi kinh doanh”.

      Vương Chính Tài : “Đúng thế, vũ trường phải cậu kinh doanh, nhưng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng có phải là do cậu quản lý hay ? Cậu quản lý kiểu gì thế? Hai mạng người đấy, đó phải là chuyện đùa đâu, cho dù Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa cầu cách chức của cậu, Tổ Điều tra cố của tỉnh cũng có quyền tiến hành điều tra sâu hơn nữa vụ việc này, đến cùng điều tra ra những hành vi phạm pháp, dựa vào pháp luật chỉ ra những cơ quan và cá nhân có trách nhiệm, chỉ sợ đến lúc đó, cậu khó mà giữ được cái danh nghĩa công chức”.

      Trần Nghệ Lâm : “Thế Cục trưởng Hứa sao? Thái độ của ông ấy thế nào?”

      Vương Chính Tài : “ việc đến nước này, ấy cũng còn cách nào khác, thể nhượng bộ”.

      Trần Nghệ Lâm : “ việc đến mức này, để tổ chức cách chức tôi, thà tôi viết cái đơn từ chức là xong, như thế còn dễ nghe chút. Chỉ cần giữ được chức danh công chức của tôi thế nào cũng được”.

      Vương Chính Tài nghĩ lát rồi : “Như thế cũng được! Cậu chủ động chút, đến lúc đó Cục trưởng Hứa cũng dễ giúp cậu trước tổ chức. Xem tình hình trước mắt, quyền công chức của cậu bị ảnh hưởng gì, cậu yên tâm ”.

      Có bước đệm trước của Vương Chính Tài, công việc của Hứa Thiếu Phong cũng dễ hơn rất nhiều. Khi Trần Nghệ Lâm cầm tờ đơn từ chức đến phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, Hứa Thiếu Phong vỗ vỗ vai Trần Nghệ Lâm tỏ vẻ rất thân thiết, có chút hàm ý sâu sa : “Nghệ Lâm à, tôi thực lực bất tòng tâm. Hãy nghĩ thoáng chút nhé, những việc như thế này, ai gặp phải người đó bị làm khó. Cậu vẫn còn tốt chán, tóm lại vẫn còn chút bản lĩnh, có làm chức vụ này hay cũng chẳng ảnh hưởng gì, cậu thế này có thể tự do con đường sáng tác nghệ thuật vẽ vời của cậu, như thế có được thu nhập”.

      Trần Nghệ Lâm : “ Hứa, tôi có thể hiểu được cái khó của , sao, đây là họa trời rơi xuống đầu tôi, muốn tránh cũng tránh được, tôi chỉ biết tuân theo số phận thôi”.

      “Chỉ cần cậu hiểu được cái khó của tôi là tốt rồi. Có những việc, thể làm theo ý muốn của tôi và cậu”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hứa Thiếu Phong nghe thấy điện thoại truyền tới hồi bíp, mới bỏ máy xuống, trong lòng lúc này mới thấy nhõm.

      Cứ như thế, sau khi Hứa Thiếu Phong thỉnh cầu ý kiến của Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn liền mở cuộc họp Đảng bộ, rất nhanh thông qua đơn từ chức Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng của Trần Nghệ Lâm, sau đó báo cáo lên Ban Thị ủy trong thời gian sớm nhất.

      Việc này giống các việc khác, là tiêu điểm toàn thể nhân dân thành phố quan tâm, cũng là chủ đề nóng khiến giới truyền thông chú ý, Thành ủy cũng đồng ý kéo dài, muốn nhanh chóng cách chức Trưởng ban của Trần Nghệ Lâm, gần như là trong vòng ngày, nhật báo Hải Tân, đài truyền hình Hải Tân và các trang mạng lớn đăng hàng loạt tin như “ cố hỏa hoạn chết hai người, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”, “Hỏa hoạn thiêu cháy mũ ô sa - Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”…

      Ảnh hưởng của truyền thông lợi hại, chỉ trong chốc lát, tin tức lan truyền khắp thành phố Hải Tân, những lời bàn tán mạng cũng muôn hình muôn vẻ, có người xử lý việc như thế là tốt, người Trưởng ban như thế nên khai trừ sớm hơn mới phải. Có người lại cho rằng, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng là người có trách nhiệm, đứng đầu vụ việc này phải là Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy, nếu có giấy phép an toàn phòng cháy chữa cháy của họ, vũ trường sao có thể hoạt động được, càng thể gây ra cố hỏa hoạn? Ủy ban Nhân dân Thành phố phải dựa vào pháp luật điều tra những điều khuất tất giấu đằng sau vụ hỏa hoạn này. Thậm chí còn có những cư dân mạng thêm vào, cách chức có là gì? Nên truy cứu trách nhiệm hình của ông ấy!

      Hứa Thiếu Phong xem những mẩu tin tức, thấy có người gõ cửa, liền mời người đó vào. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Chính Tài tay cầm văn kiện vội vã bước vào.

      Hứa Thiếu Phong tiếp lấy tập văn kiện Vương Chính Tài đưa, vừa nhìn thấy đó là tờ thông báo của Ủy ban Nhân dân Thành phố trong cuộc họp khẩn cấp của Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy vào sáng ngày mai, cầu lãnh đạo các Cục phải tham gia. Rồi vội vàng ký tên lên thông báo, đưa lại cho Vương Chính Tài : “Sau khi Trần Nghệ Lâm bị bãi chức, cậu có nghe ngóng thấy Tổ Điều tra cố của tỉnh có phản ứng gì ?”

      Vương Chính Tài quay đầu nhìn thấy cửa chưa đóng chặt, liền quay người ra, đóng chặt cửa lại, mới : “Bọn họ hình như…”.

      Hứa Thiếu Phong : “Cậu ngồi , ngồi rồi ”.

      Vương Chính Tài vừa ngồi xuống chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong vừa nhìn điện thoại hiển thị : “Là của Phó Thị trưởng Chung, tôi nhận điện ”.

      Vương Chính Tài định đứng lên Hứa Thiếu Phong dùng tay ấn xuống, ý muốn bảo ta ngồi xuống, tiếp tục nhận điện : “Là Phó Thị trưởng Chung đấy à, chào ! có chỉ thị gì sao?”

      Đầu dây bên kia : “Thiếu Phong à, sau khi cách chức Trần Nghệ Lâm, quần chúng phản ứng rất nhiều”.

      Hứa Thiếu Phong thấy trong lòng hơi lo, hỏi vội: “Phó Thị trưởng Chung, biết là phản ứng tốt hay là phản ứng xấu?”

      Chung Học Văn: “Đương nhiên là phản ứng tốt, điều này ít nhất cũng thể thái độ của chúng ta, đưa ra câu trả lời trước dư luận xã hội. cố lớn như thế này, nếu truy cứu trách nhiệm của người phụ trách đơn vị có liên quan thể nào được, cũng thể nào đối diện với dư luận được.

      Các cậu xử lý công việc rất kịp thời, cũng rất có chừng mực, tồi chút nào. Ngoài ra, trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn thái độ của các cậu cũng rất ràng mạch lạc, tích cực chủ động, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều rất hài lòng. Thiếu Phong, việc này mang lại bài học rất lớn cho chúng ta, hi vọng về sau còn bất cứ lỗ hổng nào như thế này nữa, nếu còn xảy ra, e rằng cậu và cả tôi đều giữ nổi chức vụ”.

      Hứa Thiếu Phong vội vàng : “Phó Thị trưởng Chung, yên tâm, những việc thế này chỉ cần xảy ra lần là quá lắm rồi, tuyệt đối để xảy ra lần thứ hai đâu ạ”.

      Chung Học Văn : “Thế tốt, cứ thế , có việc liên lạc sau nhé”. xong rồi cúp máy.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy điện thoại truyền tới hồi bíp, mới bỏ máy xuống, trong lòng lúc này mới thấy nhõm. Từ sau khi xảy ra cố hỏa hoạn, tâm trạng chẳng khi nào bình tĩnh được, chỉ sợ có chỗ nào đó có vấn đề lại ảnh hưởng tới bản thân , ngờ cuộc điện thoại của Chung Học Văn làm mối lo lắng trong lòng lắng xuống, liền thở phào cái.

      Thấy Vương Chính Tài nhìn mình chằm chằm, Hứa Thiếu Phong liền cười : “Lúc nãy Phó Thị trưởng Chung , Bí thư tỉnh và đồng chí Chủ tịch tỉnh rất hài lòng với những gì chúng ta làm trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn, Chủ tịch tỉnh cũng rất tán đồng với việc cách chức Trần Nghệ Lâm. Như thế là tốt! Chỉ cần lãnh đạo hài lòng là được. Xem chừng, nước cờ này chúng ta đúng rồi. Chính Tài à, làm rất tốt, tồi chút nào, chủ ý mà cậu đưa ra rất hay, việc của Trần Nghệ Lâm cậu cũng làm rất tốt, tôi tính sẵn, đợi qua cửa ải này, tôi gặp lãnh đạo cấp , cậu được tới nơi cậu nên tới, tranh thủ lúc điều chỉnh tổ chức lần sau kiếm lấy vị trí tốt hơn, lấp vào vị trí Phó Cục trưởng thiếu, tôi cũng coi như là có lời với cậu”.

      Vương Chính Tài nghe vậy, hai mắt lộ ánh sáng như thiêu cháy người. Đợi Hứa Thiếu Phong xong, liền cảm kích : “Cảm ơn cất nhắc đề bạt của , Vương Chính Tài tôi đời này kiếp này cảm ơn vô cùng, mãi mãi bao giờ quên đại ân đại đức của ”.

      Hứa Thiếu Phong liền vỗ tay : “Đừng, Chính Tài! Cậu đừng như thế. thực, tôi sở dĩ nghĩ cách đề bạt cậu, chủ yếu là nhìn thấy nhân phẩm và tài năng của cậu. Tình hình của Cục giờ cậu cũng thấy đấy, có người sợ thiên hạ đại loạn, nhân cơ hội này mà bon chen vào. Cho nên, Chính Tài à, chỉ cần chúng ta đoàn kết lòng vượt qua được hoạn nạn”.

      Vương Chính Tài : “ Hứa, yên tâm , cho dù bất cứ lúc nào, cho dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng luôn đứng về phía rời bỏ , lòng luôn nghĩ về hướng, sức cùng chảy về nơi, tôi tin là ta có bản lĩnh lớn?”

      Hứa Thiếu Phong gật gật đầu : “Đúng thế, cái này tôi tin. Nếu tôi tin cậu, còn có thể tin được ai?” Hứa Thiếu Phong tự hiểu ý của Vương Chính Tài ta” là ám chỉ Trương Minh Hoa.

      Qua cố hỏa hoạn này, Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trương Minh Hoa có chút bất thường, lúc đầu bảo muốn bãi chức vụ của Trần Nghệ Lâm, sau đó lại quay đầu 180 độ, đột nhiên chấp thuận khiến người ta cảm thấy bực mình, đúng là trong bình hồ lô của ta chứa thuốc gì.

      Nghĩ thế, đột nhiên nhớ ra chuyện Tổ Điều tra cố của tỉnh lúc nãy, liền hỏi Vương Chính Tài: “Lúc nãy cậu Tổ Điều tra cố của tỉnh đối với việc cách chức Trần Nghệ Lâm hình như làm sao vậy?”

      Vương Chính Tài : “Tôi biết được từ người bạn cũ, hình như họ có phản ứng rất tốt, cho rằng thái độ của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đối với việc này là vô cùng tích cực, xử lý người có trách nhiệm trong các cơ quan có liên quan, công tác khắc phục hậu quả cũng làm rất tốt, cũng coi như là có câu trả lời đối với quần chúng, việc đến đây nên kết thúc”.

      Hứa Thiếu Phong thở phào cái : “Thế tốt, thế tốt”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của Trần Chí Cương làm mê muội lạc mất đường về.

      Lâm Như nhận cú điện thoại lạ, do dự lát, cuối cùng vẫn ấn nút nghe, lập tức nghe thấy giọng đối phương: “Xin chào! Lâm Như, tôi là Trần Chí Cương”.

      Lâm Như nghe thấy thanh có từ trường, trong ngực đột nhiên ra hình ảnh người đàn ông cao lớn tuấn tú gặp ở bến Vọng Xuân mấy hôm trước, liền nhiệt tình : “Là Trần Chí Cương à, chào ! Sớm thế này gọi điện tới có chuyện gì thế?”

      Trần Chí Cương cười : “Bạn học cũ ơi, em vẫn giữ phong cách như ngày xưa, vừa mở miệng ra là muốn đuổi người khác tới nơi cách xa ngàn dặm, có chuyện gì thể gọi điện đến hỏi thăm tiếng sao?”

      Lâm Như liền cười : “ , tôi đâu có ý đó, ý tôi là… gọi điện đến liệu có phải có việc gì tìm tôi , đương nhiên, có việc gì cũng có thể gọi điện”.

      Trần Chí Cương lại cười lớn : “Tối nay em có rảnh ? Tôi muốn mời em ăn cơm, chính tại nơi hôm nọ chúng ta hẹn mà gặp đó”.

      Nghe thấy Trần Chí Cương thế, lồng ngực của Lâm Như lại lần nữa lên hình ảnh cao lớn của ấy, thân thể cường tráng, phong cách phóng khoáng, khi ấy nhìn , hai mắt long lanh tràn đầy tình cảm sâu sắc. biết ta thầm từ lâu, sợ mình đối diện với ta trong lòng lại khỏi trào lên khát khao mãnh liệt. biết nên đồng ý hay nên từ chối ta, quyết được, bèn : “Điều này… biết tối có rảnh nữa, giờ tôi vẫn chưa quyết định được, đến chiều tôi gọi cho được ?”

      Trần Chí Cương : “Thế cũng được, chiều tôi đợi điện thoại của em”.

      “Được, đến chiều liên lạc nhé, bye bye”, Lâm Như .

      Đặt máy xuống, trái tim Lâm Như vẫn còn đập thình thịch, đây là cảm giác nhiều năm qua chưa từng gặp phải.

      Trong trí nhớ của Lâm Như, Trần Chí Cương luôn là người vui vẻ, ít lời. hơn 20 năm rồi, nếu có cuộc tương ngộ lần trước chắc quên mất rằng đời này còn có người bạn là ấy, người đàn ông mà hồi học trung học cứ theo đuổi mãi nhưng đâu chú ý tới. Ngày ấy những bức thư như là những bông tuyết mà ta viết, chán ngán thèm đọc hết, rồi dừng lại đúng chỗ quan trọng. Nhiều năm có tin tức gì, ngờ vào ngày ba năm trước, ta đột nhiên gọi điện cho , là muốn gặp , ta ở thành phố Hải Tân.

      có chút kinh ngạc trước vẻ mặc nhiên của ta, lại ngại thể từ chối, đành phải đến nơi hẹn.

      chỉ biết được cách mang máng liên tục thông qua những người bạn khác, hình như ta ra trường và đại lục từ rất lâu trước đó, những cái khác đều , lại thêm 20 năm rồi gặp mặt, gần như là quên mất hình ảnh ta. Vào quán cà phê, nếu ta vẫy tay thể nhận ra được. Từ lúc gặp cho tới khi ngồi xuống, mới dần dần tìm thấy được người bạn trung học từ trong khuôn mặt sắc nét từng góc cạnh. thực ra, hồi trung học ta đẹp trai, hoặc là đẹp trai của ta chưa lộ ra, cũng có thể là khi đó chưa biết cách đánh giá đàn ông. Thời gian trôi biến chuyển sau 20 năm, biết là ta thay đổi, hay là thay đổi, nhìn lại, mới thấy người đàn ông trước mặt đẹp trai.

      gọi cà phê, ta thích liền gọi tách hồng trà. Hai người uống, lời cứ như sợi tơ dần dần kéo lại với nhau.

      ta : “Năm đó, tôi học năm thứ ba trung học, em năm thứ nhất”.

      Lâm Như đáp: “Đúng thế, còn viết cho tôi ít thư”.

      “Khi ấy, lúc nào trong đầu tôi cũng có hình bóng của em, em để ý tới tôi, tôi nản chí ngã lòng. Mấy ngày thi đại học đều hồ đồ tập trung được, cuối cùng miễn cưỡng vào trường cao đẳng. Vốn định học lại, lại đúng lúc đó việc kinh doanh của bố tôi xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn, kinh tế của gia đình trở nên rất nguy khốn, chỉ còn biết học tại chức”, ta có vẻ trầm ngâm.

      “Nếu ngày đó tôi cổ vũ chút, liệu có thể thay đổi được cả cuộc đời của ?”, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngại ngần. Có lúc, chút hiền dịu, lời cổ vũ, có thể thay đổi được cả cuộc đời của con người.

      , em có gì sai cả, tôi cũng sai, sai là do cuộc đời”. Ánh mắt của có chút trốn tránh, vẫn nhìn về phía , trong mắt như có hòn lửa, là ngọn lửa muốn nhận chút nào. trốn tránh ánh mắt đó, ngoái đầu nhìn ra phía cửa sổ.

      “Lên đại học, tôi vẫn thể quên được em, lại tiếp tục viết thư cho em nhưng hề có hồi nào của em. Sau đó biết được em thích sưu tập tem, liền lấy số tiền ăn tích cóp được mua tem gửi cho em. Như thế, cuối cùng em cũng trả lời thư lại cho tôi, cho dù chỉ vẻn vẹn có mấy chữ, mà lại là khuyên tôi nên phí tiền, tôi vẫn thích điên cuồng, tiếp tục mua tem gửi cho em. Nhưng từ đó về sau, em hề viết lại cho tôi dù chỉ nửa lời…”.

      Giọng của ta từ bình tĩnh đến gấp gáp, lại từ gấp gáp đến trầm lắng.

      “Khi ấy, còn rất ngốc ngếch, chưa hiểu chuyện”. miễn cưỡng cười chút, lòng bỗng nhiên mềm xuống, lại muốn đưa tay ra sờ lên khuôn mặt của ta cái. Đến năm thứ ba đại học chuyển trường. Những bức thư của ta, những chiếc tem được mua từ tiền tiết kiệm ăn uống của ta, biết bay đến nơi nào? lần đưa nhầm, liệu có thể cắt đứt được duyên phận? biết, biết.

      Cả hai người đều trầm lắng xuống.

      Chiếc đèn ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo, những hình vẽ biến đổi khó hiểu giống như cuộc đời con người có cách nào nắm bắt được?

      chuyện bây giờ, chắc rất ổn rồi đúng ?”, Lâm Như hỏi.

      “Cũng khá ổn, tôi có con , cũng lớn rồi, năm nay thi đại học. Còn em? Con lớn thế nào rồi?”, cười .

      “Con trai tôi 16 rồi, học trung học”, .

      “Nghe , chồng của em là Cục trưởng, chắc chắn em sống rất hạnh phúc đúng ?”, ta hỏi .

      “Cũng khá ổn, tính cách của ấy cũng tốt, rất quan tâm đến tôi. Thế nửa của ? Chắc ấy cũng rất hạnh phúc”, cười tủm tỉm .

      “Suýt chút nữa ly hôn”.

      “Có phải trăng hoa, có người khác bên ngoài?”, đùa , trong lòng lại nghĩ, đàn ông cứ đến trung niên, tấm lòng cũng trở nên lăng nhăng.

      lắc đầu, cười khổ sở : “Làm gì có? Là vì, trong lòng tôi có người khác, ấy chưa bao giờ tồn tại trong trái tim tôi. Điều này thể trách ấy, đều là tại tôi”.

      Trong lòng Lâm Như tự nhiên căng thẳng chút. rất sợ ấy tiếp tục , như thế rất ngại ngùng, liền vội vàng ngắt lời: “ ấy làm nghề gì?”

      ta tiếp tục kể: “ ấy là bạn học cũ cùng trường trung cấp của tôi, sau khi tôi ra trường, ấy được giữ lại trường làm giáo viên”.

      ta gọi chai Bailandi của Pháp, hai người ngồi đối diện nhau uống.

      “Sau khi tôi ra trường, tôi đến đại lục và bắt đầu khai thác về ngành bất động sản, kinh doanh cũng được, chỉ tính trong năm, tôi kiếm được hai triệu… Đầu tiên tôi muốn tìm em… Tôi hỏi được từ bạn bè số điện thoại nhà bố mẹ em, sau đó lấy danh nghĩa là bạn của em xin được số điện thoại của em… 20 năm rồi, chưa bao giờ quên, có lúc muốn quên nhưng thể làm được…”.

      biết, ta tuyệt đối phải có ý khoe khoang tiền bạc với mà là muốn với rằng, với cố gắng nỗ lực của ta cuối cùng ta cũng có được thành công, đó là điều mà người đàn ông đáng cảm thấy tự hào và kiêu hãnh.

      đưa ly rượu lên : “Đáng được chúc mừng! Nào, vì thành công của , cạn ly!”

      nhàng chạm ly cái, uống xong rượu, ánh mắt của vẫn rực sáng như ngọn lửa. dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của ta làm mê muội lạc mất đường về. thực ngờ được, người đàn ông mà chưa từng để ý tới, lại mang trái tim mấy chục năm hề thay đổi.

      : “Thực ra, cuộc sống đích thực chính là dầu mặn chan củi chua, nếu Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc thành gia đình, chưa hẳn hạnh phúc, e rằng ngày nào cũng cãi nhau thôi”.

      ta : “Điều này tôi biết. Nhưng, có nhiều lúc việc hề xoay chuyển theo ý chí chủ quan của con người”.

      Ăn cơm xong, đưa ta đến phòng khách sạn.

      Lúc cáo từ, vừa quay người , gọi lại, nhàng nhìn : “Tôi có thể ôm em lát ?”

      nhàng lắc đầu, mắt như nhìn vào đâu : “Chúng ta… vẫn nên làm hỏng những gì tốt đẹp còn lưu lại trong lòng”.

      xong như chạy ra khỏi phòng…

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      ta đưa tay ra từ phía bàn, đồng thời nắm lấy hai bàn tay , cảm nhận được ấm áp và hồi hộp.

      Ba năm trôi qua, đột nhiên nhớ tới ta, nhất là vào ban đêm, khi mình đơn đợi Hứa Thiếu Phong về, lại nghĩ và nhớ đến tối hôm đó nếu đồng ý Trần Chí Cương, để ta ôm vào lòng biết giờ đây xảy ra chuyện gì? Hoặc là, nếu có chuyện gì đó với Trần Chí Cương có kết quả như thế nào? Cứ nghĩ như thế, lại thấy sợ. muốn xảy ra điều gì, càng muốn có lời qua tiếng lại truyền ra ngoài.

      ngờ hôm nay của ba năm sau đó, ta đến thành phố Hải Tân này phát triển nghiệp kinh doanh. thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy ta, sợ khống chế được bản thân mình mà vượt khỏi giới hạn cho phép. Về mặt lý trí, cố gắng muốn từ chối gặp mặt ta, nhưng trong thâm tâm, lại khao khát được gặp. Đôi khi, con người vẫn có quái lạ như thế, quái lạ đến mức đến bản thân cũng có cách gì hiểu được.

      Buổi chiều đến, Lâm Như rốt cuộc cũng nghĩ thông, là bạn học bao nhiêu năm nay, gặp mặt, chuyện, chuyện cũ cũng chẳng có gì là được cả, chỉ cần tự mình giữ được bản thân cũng chẳng có chuyện gì. gọi điện cho Hứa Thiếu Phong, hỏi xem ông ấy tối có về ăn cơm . Hứa Thiếu Phong , buổi tối có cuộc họp, về nhà ăn được. Tấm lòng của trong giờ phút này càng kiên định hơn, liền gọi điện cho Trần Chí Cương, với ta, buổi tối rảnh, muốn cùng ta dạo, địa điểm là ở “quán cà phê Thượng Đảo” chỗ hai người gặp mặt lần đầu tiên, ở ngay bên bờ biển. thích quang cảnh và khí xung quanh quán cà phê đó, càng thích tiếng nhạc nhàng ở nơi đó, cho dù chuyện, nghe thôi cũng đủ để thưởng thức rồi.

      Cũng giống như lần gặp đầu tiên, Lâm Như đến quán cà phê, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trần Chí Cương đứng dậy vẫy tay với , trong lòng rạo rực cảm giác ấm áp. Thực ra, đó cũng là khát vọng mong đợi từ lâu, chỉ là bị sương khói của thời gian che đậy.

      khoan thai bước từng bước đến đối diện trước mặt ta, cười và ngồi xuống.

      ta : “Gọi món hay ăn buffet? Buổi tối có buffet”.

      nhìn quanh phòng lát, ở giữa có các loại đồ ăn, bèn : “ lát nữa ăn buffet ”.

      ta hỏi: “Thế cũng được, em muốn uống gì?”

      : “Có cà phê ?”

      ta cười lát rồi : “Nhất định là có. Tôi xem, nếu có, chúng ta gọi”. rồi đến đại sảnh.

      Ánh mắt của cũng nhìn theo, nhìn theo dáng vẻ cao lớn, phóng khoáng của , nhìn thế nào cũng thể liên tưởng được tới người bạn học từ thời trung học. Nếu ngày ấy, trong trường học phát có hình thể như thế này, có lẽ rất chăm chỉ viết thư trả lời , chừng còn nữa.

      lát sau đó, ta bưng ra cốc cà phê, cốc trà sữa. để cà phê ở trước mặt của , để trà sữa về phía mình.

      nhàng hớp ngụm cà phê : “Tại sao lại muốn đến Hải Tân để phát triển nghiệp kinh doanh, ấy đến đây chưa?”

      cười cái : “Bởi vì, ở Hải Tân có ước mơ của tôi, đúng lúc chi nhánh công ty tôi ở Hải Tân có hạng mục công trình, tôi liền đến đây phát triển. Mẹ của bọn trẻ vẫn ở đại lục, đợi bên này ổn định rồi về đón cả nhà sang cũng muộn”.

      Trong lòng ngừng được run rẩy, lúc sau mới có thể cất lời: “Chúc mừng , giờ mọi thứ vẫn thuận lợi cả chứ?”

      “Vẫn khá thuận lợi. Dù hạng mục này hơi , nhưng tôi nghĩ chỉ cần cắm rễ, dần dần tốt lên”, .

      nhàng ờ tiếng.

      uống ngụm trà sữa, cũng nhấp ngụm cà phê.

      Trong quán cà phê, tiếng nhạc nhàng, đó là bài hát có tên “Về nhà”.

      mở túi xách màu xanh ra, đó là cái kẹp như cuốn album, đưa đến trước mặt : “Tôi đến đây có mang cho em món quà, hy vọng em thích, đừng chê nó”.

      tưởng là album kỷ niệm gì liền mở ra xem, lại kinh ngạc đến ngây người ra lúc, đó là bộ sưu tập tem rất dày. vui sướng : “Cảm ơn, rất cảm ơn ”.

      cũng vui vẻ cười: “Chỉ cần em vui, tôi cũng thấy vui”.

      lật trang đầu tiên, là tem năm 1990, cứ từ đó cho đến tận năm 2009, tất cả là 19 năm, sưu tập được tất cả những bản tem mới nhất trong suốt thời gian gần 20 năm. Cái này cần bao nhiêu kiên nhẫn, cần bỏ ra bao nhiêu tình cảm mới có thể hoàn thành được? Từ những trang tem này, nhìn thấy tấm lòng của , trái tim bọc gần 20 năm tình dành cho , khỏi phát run lên, cảm giác chưa từng có đột nhiên lan tỏa khắp trái tim của . biết luôn nhìn đắm đuối, dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ ánh mắt của gặp phải ánh mắt như lửa cháy của ấy nhìn thấy yếu mềm trong tim , trong lòng nghĩ nên gì cho đúng.

      lát trôi , mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta vẫn nhìn với ánh mắt đắm đuối. liền : “Tôi chẳng biết gì bây giờ, thực vô cùng cảm ơn ”.

      “Trong lòng mỗi người đều chứa đựng điều tốt đẹp, hoặc là theo đuổi, hoặc có thể gọi là mơ, lòng em chứa đựng những con tem, còn tôi chỉ có em”.

      Sắc mặt trong chốc lát đỏ cả lên.

      ta đưa tay ra từ phía bàn, đồng thời nắm lấy hai bàn tay , cảm nhận được ấm áp và hồi hộp, đây là cảm giác nhiều năm rồi có được, nhưng được lâu, lại nhàng rút tay về : “Thế này được, nếu bị người khác nhìn thấy hay. Ăn cơm thôi. Vừa ăn vừa chuyện có được ?”

      “Được”, ta đáp.

      Buffet cần tự mình chọn, họ chọn mấy món mình thích, đặt trước mặt.

      Rồi lại trở về vị trí cũ, vừa ăn đồ ăn, vừa nhớ lại tình cảnh gặp ta cũng tại tiệm cà phê này ba năm trước, lúc đó, cũng từng cảm động vì tấm si tình của ta, trong lòng trỗi lên tình cảm ngọt ngào và ấm áp. ngờ ngày hôm nay, ta vẫn dùng tấm chân tình của mình nhàng làm cho trái tim rung động.

      ta : “Lâm Như, em có biết ? Ba năm trước sau khi gặp em, tôi lại đến Hải Tân lần, tham gia buổi đấu thầu công trình. Nhưng lần đó tôi gặp em, tôi sợ gặp mặt em làm lay động lòng quyết tâm đến Hải Tân của tôi, nên hề liên lạc với em”.

      : “Vì sao? Tại sao gặp tôi làm lay động quyết tâm đến Hải Tân của ?”

      “Đến đây làm ăn có nghĩa là vứt bỏ hết mọi thứ tôi có từ trước tới giờ, bao gồm cả mối quan hệ xã hội, bao gồm cả tiếng tăm mà tôi vất vả gây dựng được trong mấy chục năm phấn đấu. Tôi sợ em tôi quá mạo hiểm, sợ tôi mất hết, cho nên đến giờ tôi mới dám với em”.

      chút ngạc nhiên, cảm thấy ta đúng là người kỳ lạ, liền : “Thế tại sao nhất định phải chọn nơi này?”

      ta cười : “ hướng về thành phố này, thực ra cũng là hướng về người, bởi vì thành phố này có em, tôi theo dấu vết của em, là vì tìm kiếm mùi hương của em lưu lại trong lòng tôi”.

      Trong lòng đột nhiên cuộn tới sợi dây tình cảm ngọt ngào, khuôn mặt cũng khỏi nóng rực lên. sợ nhất là việc người khác trước mặt những thứ thể chấp nhận được như thế này, từ tới giờ đều như thế. Bây giờ, mặc dù cảm động, nhưng vẫn có cách nào chấp nhận được, : “ đừng… đừng nữa, tôi thể chịu nổi. Xin tha thứ cho, tôi có chồng, là mẹ của đứa con trai, tôi thể…”.

      ta : “Lâm Như, em yên tâm, tôi chưa từng nghĩ để em phải chịu đựng điều gì, tôi cũng dám hoang tưởng để em như thế nào, chuyện này đơn thuần chỉ là chuyện của tôi, có liên quan gì tới em. Cũng như chuyện nông thôn nhớ nhung Lưu Đức Hoa, hay là chàng chăn dê nhớ thương Phạm Băng Băng. Đây phải là vấn đề cần ai tới gánh vác, cũng phải là lỗi của Lưu Đức Hoa hay Phạm Băng Băng”.

      Lòng nhõm rất nhiều, nhịn được cười khúc khích, lại có chút nhẫn nhịn được, bèn : “ đường đường là ông chủ lớn, tại sao lại mang ra so sánh với chàng chăn dê? Tôi tin, người đàn ông có địa vị, có tiền, nghiệp thành công như lại có hàng tá con theo đuổi”.

      ta liền : “Nếu có là dối. Nhưng, cho dù có bao nhiêu người theo đuổi ký ức đẹp đẽ còn đọng lại của thời còn trai trẻ trong tôi có gì có thể thay thế được”.

      Tối hôm đó, họ uống ít rượu, uống tới mức đầu có cảm giác bay bổng.

      ta hình như từng , lựa chọn của ta gọi là trình tự cách tân. Con người đến giai đoạn nhất định nào đó, nên bỏ bỏ , giống như cái máy tính, lâu lâu nên làm mới chút, như thế mới đến nỗi lão hóa trình tự. Cái cũ , cái mới tới, có lúc mất là để đạt được.

      Hình như ta còn từng , mặc dù ta mới tới đây có nhiều thứ còn chưa quen, nhưng tin cùng với nghiệp ngày càng khởi sắc, nhất định lưu lại thành phố này công trình kiến trúc mang tính biểu tượng.

      Khi ta những lời này, nghĩ, người đàn ông ở trước mặt chính là người viết cho ít bức thư tình thời học sinh, chính là người hồi học đại học tiết kiệm tiền ăn mua cho ít những chiếc tem sao? Hoặc là kiếp trước ta có nợ với , kiếp này đến để trả nợ? nên từ chối hay là nên tiếp nhận? Khi nghĩ đến đó, đột nhiên tỉnh lại, ! thể nào! Mình thể phản bội Hứa Thiếu Phong, thể làm nhơ thanh danh của ông ấy.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như hề phản bội Hứa Thiếu Phong, nhưng Hứa Thiếu Phong lại phản bội lại .

      phản bội này phải là phản bội trong lòng mà là phản bội về mặt thể xác. phản bội về tinh thần và phản bội về thể xác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đây là vấn đề mà nhiều người làm vợ thường hiểu sai.

      Rất nhiều người phụ nữ làm vợ đều cho rằng, đàn ông khi giở quẻ, trái tim đặt ở nơi người phụ nữ khác, có gọi cũng về. thực tế phải như thế, có người đàn ông cơ thể thường giở quẻ, nhưng trái tim vẫn hướng về phía người vợ của mình, gia đình là gia đình, tình nhân là tình nhân, họ phân biệt rất ràng hai vấn đề này, chưa từng lẫn lộn bao giờ. Những người đàn ông này phần lớn là những người làm quan chức, hoặc là những ông chủ lớn có nghiệp thành đạt, bọn họ vì lo sợ đàm tiếu của thiên hạ, lo lắng cho nghiệp của cá nhân, chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, bởi vậy, cũng chỉ trăng hoa bên ngoài thôi, còn lá cờ đỏ ở trong nhà vẫn nằm yên đó. Hứa Thiếu Phong chính là người đàn ông thuộc tuýp người đó.

      Lúc này, Hứa Thiếu Phong có mặt ở nhà giáo dạy yoga Trần Tư Tư, toàn thân tập trung vào việc tập yoga.

      Mấy ngày qua, tinh thần của Hứa Thiếu Phong lúc nào cũng bị cố hỏa hoạn bám chặt lấy, chỉ sợ ở mắt xích nào có lỗ thủng, vì thế ông ta qua chỗ Trần Tư Tư. Sáng hôm nay, ông nhận được tin tức , Tổ Điều tra cố tỉnh điều tra ra chân tướng mọi việc, đề nghị Ban Tư pháp truy cứu trách nhiệm hình của những người có liên quan, còn về vấn đề trách nhiệm hành chính, sau khi bọn họ trưng cầu ý kiến của Thành ủy, còn truy cứu nữa.

      Hứa Thiếu Phong sau khi uống thuốc an thần, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, liền muốn thả lỏng chút, ngờ đúng lúc đó lại nhận được tin nhắn của Trần Tư Tư viết:

      , bận gì thế? Em nhớ ! muốn biến thành con côn trùng , đậu ở tai , xem có thấy em phiền hay ?”

      ta xem xong tin nhắn nhịn được cười phá lên, trong lòng nghĩ mấy hôm nay gần gũi với Trần Tư Tư, ấy chịu được đơn, nên mới gửi tin nhắn này để trêu đùa? Liền vừa cười vừa nhắn tin lại: “ phiền, nhưng nhất định là ngứa. Có phải em cũng ngứa ? Tối qua”.

      Rất nhanh, ta lại nhắn lại: “ lưu manh, tối đến, xem em chỉnh đốn thế nào!”

      vừa nhìn thấy dòng chữ “xem em chỉnh đốn như thế nào”, liền nghĩ tới dáng vẻ ấy chỉnh đốn mình khi qua đó, lập tức khắp cơ thể có phản ứng, hận nỗi thể để ta chỉnh đốn ngay lập tức.

      người đàn ông trung niên bị trẻ trung, xinh đẹp chỉnh đốn ắt hẳn phải là chuyện rất vui vẻ, mà xinh đẹp này lại là người từng học múa và giờ đây là giáo viên dạy yoga, mềm dẻo của cơ thể người bình thường thể có được, có thể để người như thế chỉnh đốn, tất nhiên kích thích hơn rất nhiều so với để người bình thường.

      Hứa Thiếu Phong biết để cho Trần Tư Tư chỉnh đốn bao nhiêu lần rồi, mỗi lần chỉnh đốn , ta có thể biến hóa ra rất nhiều kiểu, những động tác vô cùng khó khiến cảm thấy vừa mới lạ vừa kích thích, vừa mệt lừ. Dần dần, gọi là huấn luyện viên, gọi là học viên. Khi động tác của học viên chưa đến độ, huấn luyện viên bắt học viên tiếp tục tập luyện, loại trừng phạt biến tướng này chính là chỉnh đốn mà họ thường nhắc tới.

      Hứa Thiếu Phong trong lòng cứ nghĩ tới việc để ấy chỉnh đốn , cho nên khi Lâm Như gọi điện đến hỏi có về nhà ăn cơm , gần như hề suy nghĩ gì lập tức trả lời ngay rằng tối nay còn có việc về nhà sớm được. Những lời dối như thế này đối với Hứa Thiếu Phong phải là lần lần hai gì, ta quen với cách dối này. thấy vợ có thể dỗ dành được. Chỉ cần kinh tế dư dả, thường xuyên nhường vợ chút, đưa lương cho vợ theo định kỳ, có phản bội về mặt thể xác chút cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao cả. Có tư tưởng đó, hề do dự chút nào về đúng sai trong hành vi của mình nữa.

      Buổi tối vừa tan ca, Hứa Thiếu Phong liền lái xe tới khu hoa viên Di Tình. Cửa của khu nhà hoa viên Di Tình có thiết kế thẻ quét điện tử, nhân viên bảo vệ lễ phép đưa cho tấm thẻ ra vào, mới để cho vào. để xe ở nhà để xe dưới tầng hầm, rồi xông thẳng lên căn hộ riêng của huấn luyện viên yoga.

      ấn hai hồi chuông cửa, khi ấn lần thứ ba, cửa mở rồi. Trước mắt lập tức xuất người con xinh xắn, đáng . Trần Tư Tư mặc chiếc váy quây ở có thêu hình chú thỏ non, tóc tết cách rất tự nhiên tới ngang lưng, cao cao nhìn thẳng ta, ngực căng tròn đầy sức sống, gương mặt cũng lên vẻ thanh tú. Hứa Thiếu Phong đóng cửa, lúc nhìn ấy cởi giày cho , để lộ cả mông, chiếc váy siêu ngắn, khiến thể đưa tay vỗ vào mông cái.

      “Lưu manh!”, Trần Tư Tư thèm quay đầu lại, chỉ với câu.

      ta nhịn được cười ha hả, lâu rồi Hứa Thiếu Phong được cười sung sướng, thoải mái như thế này. Hai từ này buột ra từ miệng , vô cùng dịu , nghe bên ngoài cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      cười gì?”, Tư Tư lúc này mới quay đầu lại.

      Hứa Thiếu Phong vừa thay giày, vừa : “Lại dám mắng là lưu manh?”

      “Vốn dĩ là thế mà”, Tư Tư cũng cười để lộ hàm răng trắng đến chói cả mắt.

      Hứa Thiếu Phong : “Người dám mắng là lưu manh chỉ có mình em”.

      Trần Tư Tư : “Người dám vỗ mông em cũng chỉ có mình ”.

      Hứa Thiếu Phong : “Mắng rất hay!”

      Trần Tư lại cười : “Liệu có phải muốn em cũng vỗ rất hay? Em đâu”.

      Hứa Thiếu Phong nhanh chóng lại ôm từ phía sau: “ chính là thừa nhận”.

      Trần Tư nhàng “Vâng” tiếng: “ lưu manh”.

      Thiếu Phong hất váy của lên : “ đứng là lưu manh, đối với em luôn muốn lưu manh”. rồi liền đưa tay ra vuốt ve.

      ngoảnh đầu lại, hôn cái, dịu dàng : “Đừng vội! Em còn món ăn vẫn chưa xong”.

      vội, làm từ từ”, Thiếu Phong .

      Tư Tư cười, cố ý để lộ mông ra, đùa ông : “Em khiến giả điếc giả câm cố ý quấy rầy?”

      Hứa Thiếu Phong thích thú cởi tung chiếc váy của ra : “Quấy rầy quấy rầy, ai bảo em gợi cảm thế? Ai bảo nhớ em nhiều thế?”

      Ông ta lại cởi tung đồ lót của ra và gấp gáp vào cơ thể của ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :