1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      ngờ khi tâm trạng của Lâm Như nhõm được chút Hứa Thiếu Phong lại lo lắng trăm bề.

      Trận hỏa hoạn này gây ra cho Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn ít phiền phức. Thứ nhất là vì ông chủ vũ trường Chim Thiên Đường - Hoàng Đắc Tài - tạm thời chịu trách nhiệm chi trả tiền phí mai táng cho hai nạn nhân tử vong và tiền viện phí cho những người bị thương. Lãnh đạo thành phố quyết định, để ổn định tình hình, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn phải chi trả phần, sau khi giải quyết xong tình trạng khẩn cấp bắt Hoàng Đắc Tài bồi thường lại cho Cục. Chỉ mỗi việc này thôi cũng mất 3, 4 trăm nghìn tệ, còn sau này Hoàng Đắc Tài liệu có thể bồi thường lại là vấn đề khác. Cứ thế này, nội bộ nhiều lời ra tiếng vào, có người số cá nhân được lợi, bắt Cục phải chịu trách nhiệm là hợp lý. Có người lại , trách nhiệm của ai người đó chịu, Cục có trách nhiệm phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho người cá biệt. Hứa Thiếu Phong thấy chuyện này rất phiền toái, ở dưới đẩy lên ở ép xuống, nếu phối hợp tích cực, làm cho số vị lãnh đạo tức giận, họ nhân cơ hội phát sinh cố này mà loại trừ luôn, cũng chẳng còn nơi nào mà đến để minh oan. Còn nếu chịu trách nhiệm, những người ở dưới nhất định có ý kiến.

      Cân nhắc được mất, Hứa Thiếu Phong cảm thấy thà đắc tội với bên dưới chứ được chọc tức cấp , đành phải vui vẻ đáp ứng bên dưới. Thứ hai là Tổ Điều tra cố muốn lật lại vấn đề tại sao vũ trường Chim Thiên Đường về cơ bản trang bị đầy đủ thiết bị phòng cháy chữa cháy an toàn lại vẫn có được giấy chứng nhận độ an toàn phòng cháy chữa cháy và giấy phép của Sở Công thương và Sở Văn hóa? Phải truy cứu trách nhiệm của đơn vị liên quan. Về vấn đề truy cứu trách nhiệm trong việc cấp giấy phép của Sở Văn hóa, Hứa Thiếu Phong lại rất yên tâm, bởi vì giấy phép của Sở Văn hóa chỉ dựa vào điều lệ quản lý văn hóa, trong phạm vi nghiệp vụ cho phép, hạng mục kinh doanh văn hóa đề cập tới nội dung an toàn phòng cháy chữa cháy. Nếu chỉ từ góc độ này, họ hề có bất cứ trách nhiệm gì.

      Điều khiến Hứa Thiếu Phong lo lắng nhất là trần bị rơi xuống làm chết hai người, nhưng ngờ mọi người lại chỉ tập trung chú ý vào bản thân cố hỏa hoạn, ai đưa ra dị nghị gì đến chất lượng vấn đề hoàn thiện công trình xây dựng, điều này cũng khiến ta đỡ lo phần nào.

      Buổi sáng, Hứa Thiếu Phong họp tỉnh xong vừa về đến cơ quan, Vương Chính Tài liền tìm đến. Hứa Thiếu Phong biết là Vương Chính Tài có chuyện, liền gật đầu : “Vào đây, chuyện lát”.

      Vương Chính Tài ngồi đối diện với Hứa Thiếu Phong : “Cục trưởng Hứa, tiền an ủi và trợ giúp thân nhân người chết tôi tận tay đưa cho họ rồi, cũng đến bệnh viện chi trả viện phí cho những người bị thương rồi, công việc có thể là tạm ổn, xin yên tâm”.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong rất hài lòng, liền gật gù : “Chính Tài, tôi luôn cảm thấy việc này hình như vẫn chưa dừng lại ở đây, trong lòng vẫn cảm thấy yên tâm. Chú thử xem, liệu còn có phiền phức gì khác nữa ?”

      Vương Chính Tài : “ ạ, tôi e rằng lần này chức vụ của Trần Nghệ Lâm giữ được nữa”.

      Hứa Thiếu Phong ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Tại sao?”

      Vương Chính Tài : “Tổ Điều tra cố có tay Tiểu Trương là bạn học ở trường Đảng của tôi, để moi được chút tình hình từ cậu ta, tối hôm qua tôi phải mời cậu ta mát xa chân, chuyện với cậu ấy tôi mới biết được, hình như trong tổ ấy có người đề nghị phải truy cứu trách nhiệm của Trần Nghệ Lâm, ông ta làm lãnh đạo của đơn vị chủ quản đương nhiên phải chịu trách nhiệm”.

      Hứa Thiếu Phong “ờ” tiếng rồi : “Chú có nghe thấy tin gì khác nữa ?”

      Vương Chính tài : “Những cái khác . Có điều, tôi có ý thăm dò chút thực hư xem lãnh đạo Cục chúng ta có bị liên lụy gì ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Thế như thế nào?”

      Vương Chính Tài trả lời: “ trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ phải xem ý của cấp , nếu như cấp muốn trừng trị để răn đe, nhất định có liên lụy đến cấp cùng của Cục, thậm chí còn liên lụy tới cả lãnh đạo cấp thành phố. Nếu cấp muốn làm to chuyện, làm nguyên nhân của cố hỏa hoạn, trực tiếp trừng phạt những người có trách nhiệm liên quan, có lẽ đến đây có thể kết thúc được rồi”.

      Hứa Thiếu Phong thở phào tiếng dài : “Đây chính là điều tôi lo lắng nhất, vì việc như thế này mà bị liên lụy thỏa đáng”.

      Vương Chính Tài : “ Hứa, tôi có cách, cứ ngồi đợi cách thụ động như thế này, thà tích cực ứng phó còn hơn”.

      Hứa Thiếu Phong hồ hởi: “Thế ứng phó bằng cách nào?”

      Vương Chính Tài : “Bỏ xe giữ tướng, hy sinh Trần Nghệ Lâm”.

      Hứa Thiếu Phong bình tĩnh nổi đứng phắt dậy, lại lại vòng rồi lại ngồi xuống, tiếp tục : “Nếu bỏ quân xe, kết quả như thế nào?”

      Vương Chính Tài : “ tai ương đổ lên đầu !”

      Hứa Thiếu Phong thở hơi dài : “Nghiêm trọng đến thế sao?”

      “Xảy ra chuyện lớn như thế này, Cục chúng ta vì hỏa hoạn mà chi ra khoản lớn đến mấy trăm nghìn, Trần Nghệ Lâm nhất định là giữ được chức vụ rồi. xử lý, chỉ e là khi cấp xử lý Trần Nghệ Lâm liên lụy tới . Nếu bên chúng ta xử lý Trần Nghệ Lâm trước bước, có thể cắt đứt được phiền toái của việc. Với cấp , chúng ta cho Thành ủy lời phúc đáp, đối với bên dưới, cho dư luận xã hội và hệ thống công chức toàn Cục câu trả lời”.

      Hứa Thiếu Phong châm điếu thuốc, chầm chậm hút, cảm thấy Vương Chính Tài có lý. Trong thời khắc cấp bách này, chủ động đối phó và chấp nhận tiêu cực dẫn đến hai kết quả hoàn toàn giống nhau.

      Đương nhiên, khi tích cực ứng phó, lại có can hệ đến mặt khác của vấn đề, Trần Nghệ Lâm biết là ta khử , liệu có tức giận mà đổ hết trách nhiệm lên đầu ta ? Nếu như thế, chẳng phải là tự mua dây buộc cổ mình sao, vẽ hổ thành lại thành chó? Nghĩ nghĩ lại, cách tốt nhất là mượn đao giết người, mượn tay của Trương Minh Hoa, trừ khử Trần Nghệ Lâm. Như thế mũi tên trúng được hai đích, vừa có thể hóa giải được mối quan hệ vốn căng thẳng giữa ta và Trương Minh Hoa, vừa có thể khiến cho Trần Nghệ Lâm chĩa mũi giáo thẳng về phía Trương Minh Hoa, bản thân ta có thể lặng lẽ yên chuyện. Nghĩ thế liền : “Có lý. rất có lý”.

      Vương Chính Tài : “Trần Nghệ Lâm bên đó… vẫn cần có người làm việc”.

      Hứa Thiếu Phong nghĩ lát rồi : “Như thế này vậy, tôi tìm Trương Minh Hoa bàn bạc chút, chú có thể tìm Trần Nghệ Lâm rằng việc của ta tôi cố gắng hết sức rồi, bảo ta hãy chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thời gian, đợi khi việc lắng xuống tôi tìm cậu ấy chuyện”.

      “ Vâng ạ! Bây giờ tôi tìm Trần Nghệ Lâm chuyện cho ta biết người muốn hất cẳng ta chẳng phải là mà chính là Trương Minh Hoa”, xong mặt khỏi để lộ vẻ vui mừng.

      Hứa Thiếu Phong nhìn ta : “Chú ngay !”

      Vương Chính Tài quên cúi đầu chào: “Vâng ạ! Tôi ngay đây!”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nơi Hứa Thiếu Phong làm việc, đằng sau những cái bắt tay thỏa hiệp vốn là lợi dụng, thăm dò, đấu đá lẫn nhau dưới vỏ bọc đồng nghiệp, cấp - cấp dưới.

      Nhìn dáng vẻ Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong khỏi thầm nghĩ, ta đúng là con cáo ranh mãnh, những việc mình nghĩ ra ta cũng nghĩ ra, những việc mình lường tới ta vẫn nghĩ ra được. Đối với kẻ như thế cần phải đối xử tốt với để lòng dạ giúp sức cho mình. Bây giờ có lợi với mình nên mạnh dạn lợi dụng , đợi sau khi việc này lắng xuống tìm cách hất cẳng xuống. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố về cơ bản có ba vị trí Phó Cục trưởng, người phụ trách văn hóa, người phụ trách phát thanh truyền hình, người nữa phụ trách về thể thao. Bây giờ ở Cục chỉ có mình Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng, hai người còn lại người phụ trách công tác thể thao học ở tỉnh, người phụ trách văn hóa vừa được điều ra ngoại thành, vừa đúng khuyết chân. biết, Vương Chính Tài nhòm trúng cơ hội này, mới cố hết sức nịnh bợ. cũng có ý muốn đẩy Vương Chính Tài lên, là để cảm ơn ủng hộ của với trong nhiều năm công tác, mặt khác, cũng hy vọng rằng bên cạnh có trợ thủ có thể tin tưởng được. từng cho Vương Chính Tài biết dự định của chính mình, hy vọng Vương Chính Tài có thể chạy đến được nơi nên chạy. Vương Chính Tài vui như mở cờ trong bụng, hết lời cảm ơn đề bạt của , liệu có thể leo lên được chức Phó Cục trưởng hay , cả đời đều dựa vào .

      Dựa vào quan sát và phán đoán của mình, Hứa Thiếu Phong nhận thấy Vương Chính Tài là người vừa có năng lực lại vừa có trí tuệ, việc làm Phó Cục là lẽ đương nhiên, trong tương lai có làm tới vị trí cao hơn nữa cũng có vấn đề gì. vốn dĩ thành phần có thành tích ưu tú, nên nhân lúc giờ mình còn có khả năng đề bạt lên, đợi sau này nghỉ hưu rồi, khi còn quyền hành nữa, cũng còn có người quan tâm đến. thực tế, mỗi cấp lãnh đạo, trong tiềm thức của họ, có ai lại có suy nghĩ này? Chỉ là mức độ giống nhau mà thôi. Có vị lãnh đạo sau khi về hưu rồi, sống như thế là thoải mái, con trai con của ông ấy dưới đỡ đầu của những người được ông đề bạt lúc đương quyền đều thuận lợi chốn quan trường, tiền đồ rộng mở, nguyên nhân chính là ở đây.

      Hứa Thiếu Phong dập tắt đầu thuốc, nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Minh Hoa.

      Rất nhanh, đầu dây điện thoại truyền tới giọng của Trương Minh Hoa: “Là Cục trưởng Hứa phải ? Có chuyện gì thế ?”

      Từ sau vụ cách đây hai hôm trước có xảy ra mâu thuẫn tranh luận bàn họp hội nghị, giữa họ tiếp xúc trực tiếp nữa, cũng gọi điện qua lại, có lúc đụng phải nhau ở hành lang, biểu lộ bên ngoài cũng chỉ gật đầu cái, trong lòng ai cũng thấy bức xúc. Hứa Thiếu Phong cũng muốn làm dịu bớt mâu thuẫn giữa ông và Trương Minh Hoa, cần biết có giận nhau đến mức như thế nào, ít nhất cũng phải bằng mặt, đợi sau này điều kiện chín muồi, loại trừ cũng muộn. Lúc này, nghe giọng của Trương Minh Hoa có thể đoán được ra ta khá nhiệt tình, thậm chí còn có chút ân cần. Bèn : “Minh Hoa, cậu có bận ? Nếu bận mời cậu qua phòng của tôi lát”.

      Trương Minh Hoa : “ bận, tôi qua ngay đây”.

      Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong cảm thấy thoải mái. Giọng của Trương Minh Hoa tỏ ra vẻ nghiêm trang gấp gáp khiến nhận thấy trong đó có cung kính trải dài của . gần như tìm lại được cảm giác ngày xưa của mình, nhưng lòng lại luôn tự nhủ với bản thân nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải giữ vững được phong độ và tôn nghiêm của người lãnh đạo, vừa được để thấy được ý đồ của mình, càng được để hiểu lầm là mình thỏa hiệp với . nghĩ như thế, nghe thấy tiếng gõ cửa liền tiếng “Mời vào!” Sau đó, mắt liền nhìn chằm chằm vào đống tài liệu bàn, cố ý giả vờ là xem văn kiện.

      cảm thấy được ta bước vào cửa, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Minh Hoa móc bao thuốc ra, liền gật đầu, : “ đến rồi đấy à?”

      Trương Minh Hoa mặt cười : “Cục trưởng Hứa xem tài liệu ạ?”. rồi kính cẩn mời Hứa Thiếu Phong điếu thuốc lá và vội vàng châm lửa.

      Hứa Thiếu Phong trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, chỉ cầm lấy điếu thuốc rồi : “Bây giờ đẳng cấp hút thuốc của cũng tăng lên rồi đấy, chuyển Ngũ Diệp Thần lên loại Trung Hoa mềm từ khi nào vậy?”.

      Trương Minh Hoa cười : “Đâu có? Đây là loại thuốc tôi vẫn chuẩn bị để mời coi như là đến nhận tội”.

      Trong lòng Hứa Thiếu Phong cười thầm, miệng lưỡi tên này uốn nhanh ? Hôm trước, trước mặt Phó Thị trưởng Chung Học Văn còn dám ngang vai ngang vế với mình, bây giờ đột nhiên biến thành chú cừu , chẳng lẽ hối hận vì chọc giận mình? Cho dù thế nào, đánh kẻ chạy ai đánh người ở lại, cũng chủ động nhận tội với mình, mình cũng thể đắc ý nhường người, cần có quan tâm và rộng lượng của người lãnh đạo. Liền cười ha ha và : “Ngồi ! Ngồi xuống mà! Minh Hoa à, nghiêm trọng quá, trong công tác khó tránh khỏi những lúc ý kiến bất đồng, chuyện qua rồi cho nó qua , nhận tội gì cơ chứ?”..

      Trương Minh Hoa ngồi xuống : “ Hứa, hôm trước trong hội nghị tôi nên cố chấp như thế, càng nên chĩa mũi nhọn về phía , vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng để người khác nghe được lại cho rằng chúng ta đoàn kết. Sau việc này, là tôi rất hối hận, hy vọng Cục trưởng Hứa vì chuyện đó mà để bụng”.

      “Cậu nhìn cậu kìa, trong công việc tranh cãi vài câu cũng là chuyện bình thường, sao tôi có thể để bụng được? Tôi là người hẹp hòi vậy sao? Minh Hoa à, tôi cũng tự kiểm điểm lại mình, cũng thấy là trong hội nghị lần trước tôi cũng đủ bình tĩnh, nên quá khích như thế, càng nên đưa ra quyết định quá vội. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây muốn công bằng thẳng thắn về cách nghĩ của cả hai”.

      Trương Minh Hoa : “ đúng hổ danh là thủ trưởng của Cục ta, tâm tính thoáng rộng, đại nhân đại lượng, đứng cao nhìn xa, nghĩ vấn đề gì cũng chu toàn hơn tôi, hiểu biết đại cục, khiến cho tôi học được ít thứ từ . ra, lúc đó tôi bị cố lớn như thế làm cho sợ quá, khó tránh có chút cực đoan, sau đó tôi cũng thành nghĩ lại, cảm thấy đằng sau cực đoan đó, có thể có chút ích kỷ, sợ lửa cháy đến thân, ảnh hưởng tới cấp lãnh đạo cao nhất của Cục chúng ta, muốn vẽ đường cuối cùng từ Trần Nghệ Lâm. phê bình rất đúng, những trách nhiệm chúng ta nên gánh vác gánh vác, những trách nhiệm chúng ta nên chịu nên chủ động gánh lấy”.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong đúng là có chút khóc dở cười dở, khi mình cứng cũng cứng, mình mềm cũng mềm, đúng là hoạt thiên hạ chi đại kê. ta vốn dĩ nghĩ dựa vào ý kiến của , đồng thời đẩy trách nhiệm lên đầu của , ngờ quay gót 180 độ của Trương Minh Hoa thoái thác cách sạch , khiến Hứa Thiếu Phong bị loạn hồi, đành cười gượng rồi : “Minh Hoa à, vụ hỏa hoạn này khiến tôi nhận ra rất nhiều điều, bình thường quản lý và cầu của chúng ta đối với đơn vị hạ tầng hơi quá lỏng lẻo, vì thế cho nên mới xuất cố lớn như thế. Có lẽ lần trước cậu đúng, đối với Trần Nghệ Lâm, Đảng bộ của ta thể có động tĩnh gì, chúng ta nên có thái độ ràng. Nên kiên quyết kiên quyết, nên vì phát sinh chút tranh chấp giữa chúng ta mà từ bỏ”.

      Trương Minh Hoa : “ , Cục trưởng Hứa, nhất định đừng chú ý đến cảm giác và cách nhìn của tôi, nguyên tắc vấn đề, nhất định phải kiên quyết. Tôi rất tán thành quan điểm nêu ra lần trước, bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả đều phải dựa vào pháp luật để làm, mặc dù Trần Nghệ Lâm và Hoàng Đắc Tài có ký kết hợp đồng cũng nên dựa vào luật hợp đồng để giải quyết, trách nhiệm của ai người đó gánh chịu, chúng ta nên can thiệp hành chính quá nhiều”.

      Hứa Thiếu Phong trong lòng đau từng trận, tên Trương Minh Hoa này, là ngốc hay là ngốc giả? Nếu là ngốc , cũng xong, thắt lại là xong, nếu là giả ngốc ổn, hay là ta đánh hơi được cái gì? Nghĩ như thế, Hứa Thiếu Phong lại : “Minh Hoa, tôi hề để ý đến cảm nhận của cậu, tôi chỉ là nghĩ cho đại cục thôi, xuất phát từ nguyên tắc. Nếu Đảng ủy có động tĩnh gì về việc này, ở nhìn chúng ta như thế nào? Xã hội nhìn chúng ta như thế nào? Mà Trần Nghệ Lâm, có cần phải chịu trách nhiệm ? Những thứ này đều phải mình cá nhân tôi là xong. Cho nên, việc này cậu cần phải khách khí với tôi, tôi đồng ý ý kiến của cậu, cứ định thế nhé. Chiều nay chúng ta mở cuộc họp Đảng ủy, đưa ra nghị quyết, cũng cho thấy thái độ của cấp cao nhất chúng ta”.

      Trương Minh Hoa vừa muốn gì, Hứa Thiếu Phong liền ngắt luôn lời: “Minh Hoa, nếu là chuyện của Trần Nghệ Lâm, đừng thêm nữa. , xử lý cấp dưới của chính mình, phải là mong muốn của tôi, tôi cũng đành lòng. Nhưng, nếu kìm nén lại tình cảm của mình, cứ tiếp tục kéo dài, tôi chỉ sợ là đến lúc đó Trần Nghệ Lâm giữ được nữa, còn liên lụy cả tới cậu. Tôi nghĩ… điều này… cậu nên hiểu ý của tôi”.

      Trương Minh Hoa ngạc nhiên : “Nghiêm trọng như thế sao? thể nào?”

      Hứa Thiếu Phong cảm thấy có chút bực mình nào, cũng dễ động thủ, bèn : “Trong thời khắc nghiêm trọng này, có gì là thể cả”.

      Trương Minh Hoa biết là thực rồi hay chưa, liền gật gật đầu rồi : “Được, định như thế rồi, chúng tôi làm theo những gì ”.

      gì thế? Sao lại là làm theo những gì tôi ?” - Hứa Thiếu Phong mặc dù rất phản cảm với giọng điệu này của , nhưng miệng vẫn cứ - “Thế cứ quyết định như thế nhé”.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Quan hệ vợ chồng là trói buộc chặt chẽ, cũng giống như bộ phim vậy, hình ảnh chiếu lên tường chính là nghiệp của người đàn ông.

      Chương 3: Món quà thần bí

      Trong phòng làm việc ở cơ quan, Lâm Như bận tìm tập tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng điện thoại bàn reo, liền nhấc máy: “Alo”, nghe thấy trong điện thoại truyền tới giọng người phụ nữ: “Xin hỏi, bác sỹ Lâm có ở đó ạ?”

      Lâm Như nghe ra là ai, bèn hỏi: “Tôi là Lâm Như, xin hỏi chị là…”

      Đối phương liền ngắt lời : “Tiểu Lâm, tôi là Vu Quyên Tú đây, hôm nay làm ? Tôi muốn đến chỗ kiểm tra sức khỏe chút”.

      Lâm Như vừa nghe tên Vu Quyên Tú liền vui mừng : “Vâng! Chào chị Quyên Tú! Em làm việc, chị đến lúc nào cũng được”.

      Vu Quyên Tú : “Giờ tôi đến”.

      Cúp máy xuống, Lâm Như kích động hồi.

      Vu Quyên Tú là phu nhân Bí thư Thành ủy, đồng thời còn là Phó Chủ tịch Tổng Công đoàn thành phố. Tháng trước ở ngực của Vu Quyên Tú bị lên cái u, bà ta rất sợ hãi liền tới bệnh viện kiểm tra. Bệnh viện rất chú ý đến bệnh tình của vị phu nhân số ở thành phố Hải Tân này, còn cử cả tổ chuyên gia đến hội chẩn, Lâm Như cũng là trong những thành viên của nhóm chuyên gia. Thông qua hội chẩn, các chuyên gia đưa ra kết luận là khối u lành tính, nhất định phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.

      Vu Quyên Tú cũng đồng ý làm phẫu thuật, nhưng làm phẫu thuật ở đâu? Đây lại là vấn đề rất quan trọng. Ý kiến của Vu Quyên Tú là muốn đến Thượng Hải để làm, còn phía bệnh viện lại cảm thấy ca phẫu thuật như thế này cần chuyển tới Thượng Hải, bọn họ hoàn toàn có khả năng thực , mà trước đây cũng từng làm qua biết bao nhiêu ca phẫu thuật loại này, cũng đều rất thành công, hề xảy ra chút sai sót nào cả.

      Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương biết việc này cũng đồng ý cho làm phẫu thuật tại bệnh viện, là đây phải là ca phẫu thuật lớn, ở đây có thể chữa khỏi nên đến nơi khác làm gì. Thứ hai là phải nghĩ tới mức ảnh hưởng, phu nhân Bí thư cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nếu người nhà Bí thư đều tin tưởng vào bệnh viện địa phương bảo nhân dân làm sao tin đây?

      Như thế, ca phẫu thuật của Vu Quyên Tú được sắp xếp thực tại bệnh viện thành phố Hải Tân, Lâm Như là bác sỹ mổ chính. Trong bệnh viện, Lâm Như có thể được coi là số về mổ phẫu thuật, đặc biệt là thủ thuật cắt bỏ của , chỉ nổi tiếng khắp thành phố Hải Tân mà toàn tỉnh ai cũng biết đến. Lâm Như có đặc điểm, trước khi tiến hành phẫu thuật cho ai đó nhất định phải chuyện với bệnh nhân để giúp tâm lý bệnh nhân được thoải mái rồi mới làm phẫu thuật, hiệu quả tốt hơn.

      Nhưng khi đối diện với người bệnh nhân đặc biệt này, Lâm Như lại có chút lúng túng, chuyện sợ tinh thần bệnh nhân quá căng thẳng làm ảnh hưởng tới hiệu quả của ca phẫu thuật, còn nếu chuyện lại biết nên gì. chuyện với những bệnh nhân khác, có thể chuyện bệnh tình, chuyện nhà chuyện cửa, rất nhanh có thể nắm bắt được tâm lý bệnh nhân, nhưng khi chuyện gia đình với vị phu nhân số thành phố Hải Tân, trong lòng lại luôn cảm thấy mình có được bản lĩnh ấy, quan trọng hơn nữa là sợ đối phương hiểu lầm rằng nhân dịp này mà bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay cao lên.

      Lâm Như do dự biết nên làm như thế nào, ngờ Vu Quyên Tú cùng Viện trưởng đến tìm .

      Viện trưởng sau khi giới thiệu xong liền : “Để cho hai người chuyện thuận tiện, tôi làm việc khác đây!”

      Vu Quyên Tú nhìn Viện trưởng gật đầu cái : “Vâng, Viện trưởng bận việc trước ạ, đợi tôi chuyện với bác sỹ Lâm xong tìm Viện trưởng”.

      Lâm Như lúc này mới : “Phó Chủ tịch Vu, ngày mai tôi làm phẫu thuật rồi, liệu chị có chút căng thẳng gì ?”

      Vu Quyên Tú : “Bác sỹ Lâm, thực, tôi thực rất lo lắng. Bác sỹ xem, ca phẫu thuật này cắt từ ngực mà có thể bỏ hẳn được khối u sao?”

      Lâm Như từ trước đến giờ chưa từng chuyện với Vu Quyên Tú, chỉ biết người phụ nữ này là Phó Chủ tịch Tổng Công đoàn thành phố, là vợ của Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, từ trước tới nay đều để kiểu tóc ngắn, lúc nào cũng gọn gàng, thuộc tuýt người phụ nữ mạnh mẽ trong chốn quan trường, ngoài ra biết gì hơn. Đây là lần đầu tiên hai người chuyện với nhau trong khoảng cách gần như thế này, ngờ rằng Vu Quyên Tú cũng là người phụ nữ rất hiền dịu. thấy thoải mái phần nào, liền cười : “Phó Chủ tịch Vu, xin chị yên tâm. Cái u của chị may sao lại nằm về bên cánh tay trái, cho nên cách phẫu thuật của chúng tôi chính là hạ dao từ dưới nách, lấy khối u, như thế để lại vết sẹo nào ở ngực cả”.

      Vu Quyên Tú : “Tiểu Lâm à, hãy cho tôi biết ca phẫu thuật này tiến hành liệu có đau đớn lắm ?”

      Lâm Như nghĩ trong bụng, đụng dao lên cơ thể có chỗ nào mà bị đau? Nhưng để an ủi tâm lý bệnh nhân, vẫn nhàng : “Tiêm thuốc tê vào thấy đau nữa. Thực ra, Phó Chủ tịch Vu phải sợ đâu, cũng đừng quá lo lắng, tuyến sữa tăng lên gây ra loại u này là căn bệnh thường gặp của phụ nữ, 80% những người phụ nữ trong độ tuổi từ 40 đến 50 bị mắc căn bệnh này, rất phổ biến, chị đừng sợ gì hết, cắt bỏ xong là khỏi”.

      Vu Quyên Tú : “ thực, từ sau khi phát ở ngực có khối u, trong lòng tôi lúc nào cũng thể an tâm được, ăn ngon, ngủ yên. Trước đây tôi cũng có nghe , loại u này nếu làm tốt dẫn đến việc gây ung thư vú di căn, có người phải cắt bỏ tất cả ngực của mình. nghĩ xem, nếu người phụ nữ cắt phần ngực thử hỏi có còn là người phụ nữ ? Tôi dám nghĩ, càng nghĩ càng phiền. Hôm nay, chuyện với thế này, tôi thấy an tâm hơn rồi.

      “Phó Chủ tịch Vu, sau khi làm xong ca phẫu thuật, dù có bận chăng nữa chị cũng nên luyện tập sức khỏe, đến chuyện cái ngực, bình thường chị cũng nên chú ý chăm sóc nó. Thứ nhất phải chú ý trọng việc ăn uống, thứ hai phải tăng cường sức khỏe cho ngực. Như thế vừa có thể tránh được những bệnh về ngực, vừa có thể giữ được tính đàn hồi làm cho ngực quyến rũ hơn”.

      Vu Quyên Tú : “ ngờ kiến thức về bầu ngực lại nhiều như thế? Đợi sau này có thời gian, tôi phải bái làm sư phụ, thường xuyên đến nghe chỉ giáo mới được”.

      “Phó Chủ tịch Vu khiêm tốn, bái làm thầy tôi thực dám, chỉ cần Phó Chủ tịch Vu có hứng thú, sau này tôi dạy chị là được rồi”.

      Trải qua hồi chuyện, tâm lý của Vu Quyên Tú nhõm rất nhiều. Lần làm phẫu thuật này, hạ dao từ nách, cắt bỏ khối u rất thành công, bề ngoài của ngực bị tổn thương chút nào cả”.

      Vu Quyên Tú rất hài lòng, liền ca ngợi Lâm Như : “Tiểu Lâm, hổ danh là tay phẫu thuật số của thành phố Hải Tân chúng ta, làm rất tốt, làm rất tốt, quả nhiên hề làm tổn hại đến ngực của tôi”.

      Vu Quyên Tú trong thời gian còn nằm viện, Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương cũng có qua bệnh viện vài lần, lần Lâm Như kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân cũng được gặp ông ấy.

      Lâm Như sớm biết mặt Uông Chính Lương qua tivi, liền chủ động chào hỏi: “Chào Bí thư Uông, xin ông yên tâm, chúng tôi chăm sóc cẩn thận cho Chủ tịch Tô”.

      Vu Quyên Tú liền giới thiệu cho Uông Chính Lương : “Chính Lương, đây chính là bác sỹ Lâm người làm phẫu thuật cho tôi, y thuật tinh thông, làm việc cẩn thận chu đáo, vô cùng tận tâm, tận lực”.

      Uông Chính Lương liền gật gật đầu : “Cảm ơn bác sỹ Lâm, phải vất vả rồi”.

      “Cảm ơn Bí thư khen, đây là những việc người làm công tác như chúng tôi nên làm, so với công tác của ngài Bí thư công việc của chúng tôi có là gì đâu?”

      Uông Chính Lương liền gật gật đầu : “Cảm ơn bác sỹ Lâm, công việc của Bí thư cũng chẳng có gì đặc biệt. Đều như nhau, đều như nhau. À, nghe là người thân của Hứa Thiếu Phong, có đúng thế ?”

      Lâm Như : “Bí thư đúng là chiêu hiền đãi sĩ, ngay cả người nhà của cấp dưới cũng hiểu như thế, tôi là vợ của Hứa Thiếu Phong”.

      Uông Chính Lương liền : “Thiếu Phong cũng khá. Tôi cũng chỉ là vừa nghe vợ tôi , đâu dám nhận là chiêu hiền đãi sĩ?”

      Sau khi Lâm Như về tới nhà, liền đem việc này kể hết cho Hứa Thiếu Phong nghe, Hứa Thiếu Phong có phần phấn chấn: “Bí thư Uông tôi cũng khá sao? Là ông ấy muốn đến phương diện nào?”

      Lâm Như : “Tôi cũng biết ông ta thế là có ý gì, ông ta chỉ có thế thôi”.

      Hứa Thiếu Phong nghĩ nghĩ lại: “Lời của lãnh đạo luôn khiến chúng ta phải day dứt, có thể hiểu là Hứa Thiếu Phong là Cục trưởng đến nỗi nào, có tiền đồ phát triển, cũng có thể hiểu là Hứa Thiếu Phong có người vợ như Lâm Như đúng là rất khá, nghĩ về phương diện nào cũng được cả”.

      “Cũng khó trách được người làm quan như các ông luôn sống mệt mỏi, chỉ câu của lãnh đạo cũng khiến các ông nghĩ ngợi đến nửa ngày”.

      Hứa Thiếu Phong : “Giống nhau cả thôi, tôi nghĩ ngợi lời cấp , người cấp dưới lại phải nghĩ lời tôi . Có vài câu tiện thẳng ra, đành phải ám chỉ chút, khiến cho cấp dưới phải lĩnh hội, có lúc chỉ là những lời rất ngẫu nhiên ra, vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì mà cũng khiến cho cấp dưới suy luận đến đau hết cả đầu. Dấn thân vào chốn quan trường, ai cũng phải để ý đến cấp , nghe ngóng cấp , điều này chẳng thể trách ai được, trở thành thói quen rồi. Có điều, lần này đúng là bà có được cơ hội ngàn năm có để tiếp cận với Vu Quyên Tú, bà giống người khác, là bác sỹ điều trị chính, bà phải thường xuyên đến phòng bệnh, thường xuyên quan tâm đến bà ấy. Nếu cần thiết, bà cũng nên nấu chút canh dưỡng sinh tẩm bổ cho bà ấy, làm chút đồ gì đó mà bà ấy thích ăn, quan tâm chút đến bà ấy, trái tim của con người phải là sắt đá, nếu bà quan tâm đến bà ấy, bà ấy cũng quan tâm bà như thế”.

      “Ông còn phải , từ sau khi bà ấy vào viện, những người đến chăm nom bà ấy nhiều kể nổi, các phu nhân lãnh đạo thành phố hầu như đều đến thăm bà ấy cả. Cùng là con người với nhau nhưng chẳng giống nhau chút nào, cũng mắc căn bệnh như thế nhưng nếu là người khác nằm viện câu hỏi thăm cũng có, nhưng khi Quyên Tú nằm viện lúc đầu người ta biết bà ấy còn được yên tĩnh chút, khi họ biết được rồi nườm nượp kéo đến thăm”, Lâm Như .

      “Những vị phu nhân đến thăm bà ấy là ai vậy?”, Hứa Thiếu Phong hỏi.

      Lâm Như : “Tôi thấy có bà Triệu Nhã Quyên phu nhân của Thị trưởng Tô Nhuệ Hoa, bà Lý Mai Hoa phu nhân của Chung Học Văn, còn số phu nhân các Cục trưởng khác tôi đều quen. Đúng là chồng quý vợ vinh, đến vài ngày, cả phòng bệnh chất đống các làn hoa quả và hoa tươi, phòng bệnh chẳng khác nào cửa hàng hoa quả, tiệm bán hoa vậy”.

      Hứa Thiếu Phong tiếp lời: “Bà ấy là ai chứ? Bà ấy là vợ của Bí thư, là vị phu nhân của người nắm quyền hành lớn nhất thành phố Hải Tân này, số người còn lo tìm được cơ hội như thế này để tiếp cận với bà ấy nên khi có cơ hội nhất định buông tha. Cho nên, bà cũng thể ngồi yên chỗ được, cần biết người ta tặng hoa thơm quả ngọt gì, cái gì cần phải tặng chúng ta vẫn phải tặng. Hoa quả phải tặng, canh dưỡng sinh cũng phải nấu, làm ấm bụng bà ta trước, mới làm ấm được trái tim của bà ta, khi bà ấy chú ý đến bà mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Những người làm lãnh đạo thường có 'bốn điều biết , bốn điều ', bà nghe câu châm ngôn này bao giờ chưa? Khi họp hành tiếp thu được gì cần biết nhưng ngồi họp ở vị trí nào lại ; ai làm như thế nào cần biết nhưng ai được đề bạt cần phải ; ai đó tặng lễ vật gì cần biết nhưng ai tặng phải ”.

      Lâm Như nghe xong nhịn được cười liền : “Câu này là ai sáng tác vậy? cần biết lễ vật do ai biếu, chỉ cần quan tâm ai tặng lễ vật, nhất định là vị quan to rồi. Vẫn còn nữa? Vừa rồi ông mới chỉ được ba điều nên và ba điều nên thôi”.

      Điều nên điều nên thứ tư là: Có ngủ với vợ mình hay cần biết , ngủ với ai phải biết . Hứa Thiếu Phong cười xòa, những lời như thế này nhất định thể cho Lâm Như nghe được, ra phải thêm họa vào thân hay sao? Bèn : “Tôi quên rồi, nhớ nữa”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cho dù là phu nhân lớn hay cũng đều thích nghe những lời ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình.

      Lâm Như nghe theo lời Hứa Thiếu Phong, biếu hoa quả cho Vu Quyên Tú, còn tự tay nấu món canh dưỡng sinh rất ngon cho bà ấy ăn. Vu Quyên Tú vừa uống canh, vừa khen hết lời canh Lâm Như nấu rất ngon.

      Lâm Như nghe thấy lời khen của Vu Quyên Tú cũng rất vui, liền : “Tôi cứ sợ Phó Chủ tịch Vu thích canh tôi nấu, chỉ cần hợp khẩu vị của chị là tôi vui lắm rồi’’.

      Vu Quyên Tú : “Tiểu Lâm, phúc hậu, đúng là bác sỹ hiếm thấy. Sau này đừng gọi tôi là Phó Chủ tịch Vu nữa, cứ gọi tôi là chị cả là được rồi, như thế thân thiết hơn”.

      Lâm Như nghe xong câu đó trong lòng ấm lại, có thể gọi phu nhân Bí thư là chị, vô tình địa vị của mình cũng được nâng lên, liền cười : “Vâng! Phó Chủ tịch Vu cho phép rồi từ sau em gọi chị là chị cả. , gọi chị cả, gọi như thế nghe chừng có vẻ hơi già, em gọi là chị Quyên Tú, như thế càng thân thiết hơn”.

      Vu Quyên Tú nghe xong cũng rất vui : “Cũng được, gọi là chị Quyên Tú cũng được. Cho dù xưng hô như thế nào tôi cũng già rồi, nhìn thấy tôi rất ngưỡng mộ”.

      Lâm Như có thể cảm nhận được, lời của Vu Quyên Tú rất . Người ta khi còn trẻ, đều ngưỡng mộ ai đó phương diện tuổi tác, qua cái tuổi bốn mươi ngưỡng mộ những người trẻ hơn mình, ngưỡng mộ Đào Nhiên trẻ đẹp hơn , Vu Quyên Tú lại ngưỡng mộ . Lâm Như hoàn toàn hiểu được tâm trạng này liền cười : “Chị Quyên Tú, xem chị kìa, chị cũng hơn em là mấy, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba tuổi, có gì đáng ngưỡng mộ cơ chứ? Em nhìn truyền hình dáng vẻ tao nhã, khí chất, phóng khoáng của chị, mới thấy đáng ngưỡng mộ”.

      Vu Quyên Tú nghe vậy, trong lòng bất giác thấy vui, đến nỗi cười thành tiếng, đây là lần bà ấy vui nhất từ sau khi nhập viện. Đợi Lâm Như xong, bà ấy liền tiếp: “Tiểu Lâm à, biết an ủi người khác, tôi sắp trạc tuổi ngũ tuần rồi, lớn hơn nhiều, đâu còn trẻ đẹp như nữa. nhìn thấy tôi truyền hình, liệu có phải thấy bà già này khô khan, chẳng còn chút sức sống ?”

      Trong lòng Lâm Như khỏi cười thầm, xem chừng, cho dù là phu nhân lớn hay cũng đều thích nghe những lời ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình. Là phụ nữ, đều mong muốn mình được trẻ trung xinh đẹp.

      Vu Quyên Tú khô khan giống như người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng thể , bèn mực phủ nhận : “Chị Quyên Tú đúng là biết đùa, nếu chị mà có vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ phụ nữ trong thiên hạ này chẳng ai có cả”.

      Vu Quyên Tú lại thấy vui, cùng bàn số chủ đề về làm đẹp, dưỡng sinh, chuyện rất vui vẻ.

      Lâm Như về tới nhà, Hứa Thiếu Phong liền hỏi : “Tình hình ngày hôm nay như thế nào?”. Lâm Như liền kể đúng , Hứa Thiếu Phong vui mừng : “Tốt! Lâm Như, bà đúng là người phụ nữ thông minh, bà nên tiếp tục nấu canh bồi bổ cho bà ấy, nắm chắc người chị này. Có cho mới có thu về, chỉ cần quan hệ giữa bà và bà ấy trở nên bền vững chừng tôi cũng có hy vọng được thăng chức lên bậc ấy chứ. Cho dù được thăng chức, đợi sau nhiệm kỳ 5 năm giữ chức vụ này kết thúc được điều đến đơn vị khác càng có thực quyền hơn cũng tồi chút nào”.

      Đối với việc quan trường, Lâm Như sớm được tai nghe mắt thấy. Thông thường mà , lãnh đạo cấp Cục 5 năm điều chỉnh lần, nếu được điều đến đơn vị có thực quyền tốt, còn , bị điều tới nơi thanh thủy nha môn, mặc dù là cục trưởng, là sếp đấy nhưng thực tế quyền lực còn chẳng bằng tên trưởng phòng trong đơn vị thực quyền, chẳng khác gì việc nghỉ hưu vậy. Lâm Như đương nhiên là vì Hứa Thiếu Phong muốn có tiền đồ ngày càng tốt đẹp, nên mới tiến gần Vu Quyên Tú, đến nước này, quyết để những công lao gây dựng từ trước tuột khỏi tay mình.

      Những ngày sau đó, Lâm Như vẫn tiếp tục nấu canh bồi bổ cho Vu Quyên Tú, mỗi lần đều dùng hết tâm sức để nấu, những thế còn nấu với các loại mùi vị và màu sắc khác nhau. Vu Quyên Tú ngớt lời khen ngon, cũng rất cảm động, liền : “Tiểu Lâm, đừng nấu canh cho tôi nữa, nếu cứ làm thế này tôi thấy rất ngại. còn phải làm, còn phải lo việc nhà, nấu những món canh như thế này phải tốn rất nhiều thời gian. Khi nào rảnh, dạy lại cho người giúp việc nhà tôi, bảo ấy nấu là được rồi”.

      Lâm Như cười : “Vâng, đợi sau khi chị xuất viện em đến nhà chị dạy cho chị giúp việc, còn trong thời gian chị nằm viện, em vẫn muốn chăm sóc chị, đặc biệt là ca phẫu thuật này, giống như người khác, nếu cơ thể thiếu dinh dưỡng, có lợi cho việc lành vết thương”.

      lần tiếp theo khi Lâm Như mang canh tới cho Vu Quyên Tú, Bí thư Uông Chính Lương cũng ở đó.

      Bí thư Uông : “Tiểu Lâm, mấy hôm nay đúng là vất vả cho quá, có tận tâm chăm sóc thế này, là người nhà của bệnh nhân tôi thấy vô cùng cảm kích!”

      Lâm Như nghe xong trong lòng rạo rực, liền tiếp lời : “Cảm ơn Bí thư Uông ghi nhận công lao của tôi, đây là điều chúng tôi nên làm thôi”.

      Bí thư Uông liền cười : “Phẫu thuật là việc của , còn việc nấu canh chăm sóc bệnh nhân lại là tình cảm. Nhưng về sau xin đừng có vất vả thế này nữa, nếu , đến khi ra viện, Vu Quyên Tú nhà tôi trở thành người béo ú làm thế nào?”

      Lời của Bí thư Uông khiến cho hai người phụ nữ ở đó đều phá lên cười, Lâm Như vừa cười vừa : “Bình thường thấy Bí thư Uông rất nghiêm túc, ngờ thực tế lại vui tính như thế, lại còn hòa đồng nữa”.

      Vu Quyên Tú : “Đó là bởi vì mọi người hiểu chồng tôi, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Về mặt công việc nghiêm túc được, còn trong cuộc sống ông ấy là người rất bình thường và giản dị”.

      Lâm Như cười dịu dàng, đưa cho Uông Chính Lương bát canh : “Bí thư, thử bát canh do tôi nấu xem”.

      Bí thư Uông cười : “Như thế này phải tôi ăn chực cơm của bệnh nhân sao?”, rồi đỡ lấy bát canh.

      Lâm Như : “ phải là ăn chực cơm của bệnh nhân, mà là công tác đốc thúc kiểm tra cơ sở”. xong liền múc cho Vu Quyên Tú bát.

      Uông Chính Lương : “ Lâm biết ăn , nếu như là công tác đốc thúc kiểm tra mà có thể được nếm canh ngon của , chúng tôi ngày nào cũng muốn thị sát cơ sở”. xong liền uống thìa , chầm chậm thưởng thức: “Canh ngon, canh ngon! Hương vị đậm đà, vừa thơm vừa mát. Thảo nào Thiếu Phong lúc nào trông cũng béo trắng, hóa ra là được nuôi bởi canh của Lâm”.

      Nghe Bí thư Uông khen vậy, Lâm Như lại có chút e ngại, bèn : “Cảm ơn Bí thư khen, đây cũng chỉ là canh bình thường, chẳng có bí quyết gì”.

      Vu Quyên Tú : “ Lâm rồi, đợi sau khi tôi xuất viện, ấy đến nhà mình dạy cho người giúp việc, sau này ông cũng có canh ngon ăn rồi”.

      Bí thư Uông : “Như thế có được , đúng là phiền Lâm quá”.

      Lâm Như : “ phiền đâu ạ, vì sức khỏe của Bí thư có đáng gì”.

      Cứ như thế, sau khi Vu Quyên Tú ra viện, Lâm Như quả nhiên mang theo nguyên liệu nấu canh đến nhà bà ấy tay truyền tay dạy cho người giúp việc biết làm những món canh.

      Điều khiến cho Lâm Như hề ngờ tới đó là khi sắp bước ra khỏi cửa từ biệt Vu Quyên Tú liền bị bà ấy chặn lại và : “ Lâm, những ngày này vô cùng cảm ơn quan tâm của dành cho tôi, tôi chẳng có gì thể cảm ơn cả, đây là món quà rất bé, tặng làm vật kỷ niệm”. rồi, đưa cho cái hộp màu hồng.

      Lâm Như vừa nhìn thấy cái hộp được bọc rất tinh xảo biết đây là món quà rất quý giá, đúng là có chút kinh ngạc như là nhận được sủng ái, liền rụt tay lại : “Chị Quyên Tú, món quà của chị em xin khắc sâu trong lòng, nhưng em… em chẳng có gì tặng chị sao có thể nhận quà của chị được?”.

      Vu Quyên Tú : “Đây chẳng phải là món quà quý giá gì, chỉ là miếng bùa hộ thân, tiện mang theo mình cho vui, có gì dám nhận chứ? được chê, cầm lấy ”. rồi liền lôi tay của Lâm Như, nhét vào tay .

      Lâm Như có cách nào từ chối ý tốt của Vu Quyên Tú, nhận lấy quà, liền vui vẻ : “Vô cùng cảm ơn chị Quyên Tú, vậy em xin nhận”.

      Vu Quyên Tú cười cái rồi : “Sau này có thời gian đến nhà tôi chơi nhé!”

      Lâm Như vừa gật đầu vừa đáp, cáo từ ra, tim đập loạn ngừng. cũng thể ngờ được là Vu Quyên Tú lại đối với nhiệt tình đến thế, càng ngờ được là bà ấy lại tặng quà cho . Nếu biết sớm bà ấy tặng quà, cũng chuẩn bị món quà tặng cho bà ấy, để tránh khỏi ngại ngùng như thế này. Nhưng, cũng phải lại, Vu Quyên Tú làm như thế cơ bản là vì những ngày qua bỏ ra ít công sức chăm sóc cho bà ấy, món quà này là để bù đắp lại cho công sức của nhằm cân bằng về mặt tâm lý. Nếu mang quà tặng cho Vu Quyên Tú trong lòng bà ấy liệu có phải vẫn tìm được cân bằng? Nghĩ như thế, trong lòng cũng thanh thản rất nhiều.

      Về tới nhà, thể chờ đợi thêm giây nào nữa Lâm Như mở ngay gói quà được gói bọc cầu kỳ mà phu nhân Bí thư Thành ủy tặng nó cho . Bên trong là miếng ngọc phỉ thúy, nhấc ra xem, bên có khắc hình hai con rồng và viên chân châu, dưới ánh điện, hai con rồng tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục, còn viên chân châu ở giữa lại tỏa ra màu đỏ chói. kinh ngạc đến nỗi ngây người ra lúc, đây phải là miếng ngọc phỉ thúy mà Đào Nhiên tặng 3 năm trước sao? đem nó tặng cho Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa biết từ khi nào lại tặng nó cho Vu Quyên Tú để bây giờ Vu Quyên Tú lại tặng nó cho ?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như bộ phim vậy.

      Lâm Như nhớ rất , ba năm trước, Đào Nhiên nhòm ngó cái ghế Phó chủ nhiệm Ban Quảng cáo ở đài truyền hình, muốn nhờ Hứa Thiếu Phong xin cho ta vào vị trí đó, liền tặng miếng ngọc này. Lâm Như cũng biết miếng ngọc hộ thân này có giá trị như thế nào, bèn nhân lần lên tỉnh công tác, tìm đến tiệm chuyên buôn bán châu báu, nhờ vị tiên sinh ước lượng xem nó đáng giá bao nhiêu tiền. Vị tiên sinh ngắm nghía nửa ngày, sau đó đưa cho tám nghìn tệ bảo muốn mua lại nó. Lâm Như vừa nghe, mới biết là vật báu liền từ chối bán.

      Vị tiên sinh đó nâng giá lên gấp đôi, vẫn bán. Vị tiên sinh đó lại tùy cho đưa giá. liền thẳng thừng , đây là vật kỷ niệm người bạn thân tặng, bao nhiêu tiền cũng bán, chỉ muốn khẳng định nó có đáng tiền thôi?

      Vị tiên sinh nhàng ờ tiếng , vàng có giá còn ngọc vô giá. Đây là miếng ngọc Lam Điền, hơn nữa niên đại cũng rất xa xưa, nếu nó có giá trị, người thích nó có thể coi nó là báu vật, nếu có giá, người hiểu nó chỉ coi nó là miếng ngọc bình thường.

      Lâm Như điều tra xong trong lòng thấy rất vui, quả là miếng bảo vật, liền đeo nó bên mình. lần hẹn với Lý Mai Hoa - phu nhân của Chung Học Văn - làm hộ lý, ngờ rằng khi hai người nằm xuống, miếng ngọc rơi từ cổ xuống gối, bị Lý Mai Hoa nhìn thấy.

      Lý Mai Hoa liền : “Cái đeo cổ là vật gì thế? Trông nó đẹp quá!”

      Lâm Như liền : “Là miếng ngọc”. xong liền lấy ra đưa cho Lý Mai Hoa xem.

      Lý Mai Hoa nhìn lát : “Đúng là miếng ngọc đẹp, mua ở đâu đấy?”

      Lâm Như đương nhiên thể , liền bảo: “Đây là món quà em họ tôi tặng cho, hình như miếng ngọc cũng có chút niên đại”.

      Lý Mai Hoa nhìn chăm chú miếng ngọc phỉ thúy, Lâm Như nhìn Lý Mai Hoa. Lý Mai Hoa lật lật lại, càng nhìn càng thích, nhưng có thích cũng tới tay.

      Trong lòng Lâm Như hiểu , Lý Mai Hoa nhất định thích miếng ngọc này rồi, có nên tặng cho bà ấy hay ? Trong lòng rất mâu thuẫn. thực lòng, cũng rất thích miếng ngọc phỉ thúy này, nếu tặng , đúng là có chút nỡ. Còn nếu tặng cho bà ấy cũng được.

      Nếu Lý Mai Hoa là người bình thường làm gì, nhưng đằng này bà ấy là phu nhân của Phó Thị trưởng Chung Học Văn, Chung Học Văn lại là người trực tiếp quản lý chồng . Tục ngữ có câu, quan lớn nhất phẩm đè chết người, kiểu quan hệ thế này rất khó ứng phó, nếu cư xử tốt, nhất định ảnh hưởng tới nghiệp của Hứa Thiếu Phong. Hơn nữa, năm đó Hứa Thiếu Phong được đề bạt từ chức Cục phó lên Cục trưởng, Chung Học Văn cũng tiến cử rất tích cực.

      Những tháng ngày về sau rất dài, chừng có ngày còn phải nhờ vả tới Chung Học Văn, nếu bình thường làm tốt bước đệm, đến lúc cần dùng tới mới đến ổn. Đối với chức vụ của Hứa Thiếu Phong, món quà này có đáng gì? Đào Nhiên vì chức vụ có thể tặng mình lễ vật, chẳng lẽ mình lại thể vì tiền đồ của chồng mà tặng cho Lý Mai Hoa sao? cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như bộ phim vậy, hình ảnh chiếu lên tường chính là nghiệp của người đàn ông.

      Lâm Như rất đăm chiêu, Lý Mai Hoa lại đưa miếng ngọc phỉ thúy lên : “Đúng là miếng ngọc đẹp. Nghe ngọc tốt có thể dưỡng thân, cũng có thể bảo vệ cơ thể. Thảo nào Lâm nhà chúng ta da dẻ mịn màng, khỏe khoắn xinh đẹp, hóa ra là có miếng ngọc phỉ thúy hộ thân”.

      Lâm Như nhàng đỡ lấy miếng ngọc, trong lòng nghĩ, có miếng ngọc bảo vệ bằng có người đàn ông tốt bên cạnh, chỉ cần người đàn ông của mình có thể may mắn trong chốn quan trường, có ngọc hộ thân giá trị con người cũng tăng lên gấp bội. Nghĩ vậy liền mỉm cười : “Người biết ngọc, ngọc cũng biết người. Chị Hoa ngọc như thế này, vốn dĩ có duyên với ngọc, em xin tặng chị làm vật kỷ niệm”. Các phu nhân ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này đều quen gọi Lý Mai Hoa là chị Hoa, Lý Mai Hoa cũng rất vui khi được mọi người xưng hô như thế.

      Lý Mai Hoa mỉm cười : “Tấm lòng của em chị xin nhận, còn ngọc chị xin thôi, nhận rồi phải là chiếm mất cái người khác thích sao?”

      “Chị Hoa đúng là khách sáo quá, đấy cũng chẳng phải là kim ngân châu báu gì, người biết nó, coi đó là bảo vật, người biết nó, chỉ thấy nó là viên đá. Khó có được người ngọc như chị Hoa, là có duyên với ngọc, thời cổ có cách hùng đao, giai nhân biết ngọc. Hôm nay, miếng ngọc này đúng là có chủ thực rồi. Nếu chị Hoa chê, xin hãy nhận cho!”

      Lý Mai Hoa lại cầm miếng ngọc, vui mừng : “Khó có được ai nhiệt tình như Lâm, thế tôi xin nhận vậy, hôm khác mời ăn cơm”.

      Trở về nhà, Lâm Như lên giường, Hứa Thiếu Phong mới phát miếng ngọc phỉ thúy cổ còn nữa, hỏi có chuyện gì xảy ra, Lâm Như bèn kể hết cho Hứa Thiếu Phong. ngờ Hứa Thiếu Phong vui sướng hôn lên má cái : “Em đúng là người vợ thông minh hơn người”.

      : “Thực ra, tôi cũng rất thích miếng ngọc đó, đúng là có chút nỡ”.

      “Có gì mà nỡ, chỉ là miếng ngọc thôi mà, để lần sau công tác tôi mua cho bà cái khác”.

      : “ đừng có mua, đó là miếng ngọc cổ, mua nổi đâu”.

      “Dù sao tặng cũng tặng rồi, bà đừng có nghĩ nữa. Đào Nhiên tặng cho bà, bà lại tặng cho người khác, được lời cũng chịu thiệt. Thực ra, cũng phải lại, phu nhân giống như Lý Mai Hoa có biết bao nhiêu người muốn tặng quà, người ta muốn tặng còn tặng được, bà và bà ta khó khăn lắm mới tiếp cận được như thế, tặng tặng rồi, đừng hối hận nữa”, Hứa Thiếu Phong .

      “Tôi hối hận, chỉ là thấy hơi thích miếng ngọc đó”.

      “Nghe Phó Thị trưởng Thường trực muốn lùi về tuyến sau, Chung Học Văn có khả năng được thay chân, nếu thực ông ta được lên chức Phó Thị trưởng Thường trực, hoạt động trong đội ngũ Đảng ủy, nhất định ông ấy quan tâm đến chúng ta”, Hứa Thiếu Phong .

      ngờ được miếng ngọc này lại rơi vào tay Vu Quyên Tú từ khi nào.

      Lâm Như lần nữa kiểm tra lại, hề có nhầm lẫn, miếng ngọc này, chính là miếng ngọc tặng cho Lý Mai Hoa. chỉ ngọc, mà còn cả sợi dây màu đỏ treo ở miếng ngọc cũng là sợi dây trước đây. Chạy vòng, cuối cùng lại chạy về tay đúng là vật về nguyên chủ, trong lòng có chút vui mừng. Bất chợt trong đầu xuất cách nghĩ khác, ở thành phố Hải Tân có hai miếng ngọc phỉ thúy như thế này, hay là Lý Mai Hoa tặng cho Vu Quyên Tú?

      Sau khi phân tích, Lâm Như dễ dàng loại trừ được khả năng thứ nhất, bởi vì cho dù là có hai miếng ngọc hoàn toàn giống nhau, cũng thể nào có hai sợi dây treo giống hệt nhau được, cho dù có có hai sợi dây treo giống nhau, càng thể có hai miếng ngọc giống nhau được treo hai sợi dây giống nhau được. Cứ nghĩ như thế, khả năng Lý Mai Hoa tặng cho Vu Quyên Tú là lớn nhất.

      Theo lý mà , Lý Mai Hoa thích miếng ngọc như thế, bà ta thể nào tặng nó cho Vu Quyên Tú. Nhưng việc cũng rất khó , lúc trước phải cũng rất thích đó sao? Thích thích nhưng khi có liên quan tới tiền đồ của chồng, thích của người trở thành vô cùng bé. cũng vì lẽ đó, lẽ nào Lý Mai Hoa thể như thế? Trong giờ phút quan trọng có liên quan tới việc Chung Học Văn có thể được làm chức Phó Thị trưởng Thường trực, tặng cho phu nhân Bí thư miếng ngọc phỉ thúy có đáng là gì? Mà miếng ngọc này lại là do người khác tặng, phải là báu vật trong nhà bà ta, có gì mà nỡ?

      Nếu cách nghĩ này đúng, điều khiến cho hiểu được là tại sao Vu Quyên Tú lại có thể tặng món quà quý như thế?

      Là do Vu Quyên Tú biết nhìn hàng, coi lầm miếng ngọc giống như các món đồ trang sức khác, nên tặng lại cho ? Hay là vì bà ấy biết vật này vốn dĩ là của nên muốn trả vật về nguyên chủ? Sau khi phân tích, lại dễ dàng loại trừ được phán đoán sau.

      Điều này có nghĩa là, khi Lý Mai Hoa tặng miếng ngọc phỉ thúy cho Vu Quyên Tú, thể với Vu Quyên Tú rằng miếng ngọc này vốn dĩ là do Lâm Như tặng bà ấy được, đó phải là ngốc tột đỉnh sao, nếu bà ấy , Vu Quyên Tú đương nhiên cũng thể biết lai lịch miếng ngọc được. Vì thế, phán đoán số hai thể đúng được, thế chỉ có thể coi đó là trường hợp thứ nhất thôi, đó là Vu Quyên Tú biết nhìn ngọc, cũng thích ngọc, khi Lý Mai Hoa tặng cho bà ấy, bà ấy vốn thích, lại dễ từ chối nên đành nhận lấy. Bây giờ, bà ấy thấy tốn ít tâm sức vì bà ấy, vì muốn thể cảm ơn, liền tặng cho miếng ngọc mà bà ấy vốn dĩ thích cũng coi trọng này.

      Nghĩ thế, lần lượt có thể giải được hết tất cả các thắc mắc.

      Khi nhìn miếng ngọc thích được trở về chủ cũ, trong lòng có chút cảm giác đắc thắng, đây chỉ có chút vui sướng vì vật về chủ cũ, quan trọng hơn là cảm thấy dường như có chút ý trời, mà hình hai con rồng chơi minh châu này lại có hàm ý có thể mang tới may mắn cho . Cảm giác này khi đạt được khiến cho cảm thấy vô cùng sảng khoái.

      Lúc này, khi nghe thấy Vu Quyên Tú muốn đến bệnh viện, lập tức đến trước gương, kéo miếng ngọc phỉ thúy cổ lên, để lộ ra sợi dây màu đỏ từ chiếc cổ dài và của mình. Mục đích của là muốn cho Vu Quyên Tú nhìn thấy cho rằng rất thích món quà bà ấy tặng cho, nên đeo nó lên. Như thế làm người tặng quà cảm thấy vui. Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể để cho mình Vu Quyên Tú nhìn thấy, bình thường đeo vòng rất thấp, muốn cho người khác nhìn thấy, càng muốn cho Lý Mai Hoa nhìn thấy. Nếu để cho Lý Mai Hoa nhìn thấy, cả hai bên nhất định rất khó xử. Điều cỏn con này rất , nhất định để quan hệ giữa và Lý Mai Hoa xảy ra chuyện gì.

      lâu sau đó, Vu Quyên Tú đến phòng làm việc của . Tinh thần của Vu Quyên Tú tốt hơn nhiều so với trước khi vào viện, đặc biệt là sắc mặt, hồng hào hẳn lên. Sắc mặt của phụ nữ khá là quan trọng, cứ hồng hào là có chất phụ nữ.

      Hai người đàn bà gặp nhau, đầu tiên là khen nhau vài câu, sau đó Lâm Như kiểm tra sức khỏe cho Vu Quyên Tú. Lâm Như nhìn thấy hai bầu ngực của Vu Quyên Tú mặc dù rất to, nhưng hơi sệ xuống, khỏi có chút tiếc nuốt thay cho bà ấy. tiếc nuối này, là tiếc cho Vu Quyên Tú hay là tiếc cho Bí thư Uông Chính Lương? Đột nhiên, nhớ tới Bí thư Uông phong độ hào hoa, trong đầu thầm nghĩ, hai bầu ngực này, biết bị đôi bàn tay to lớn của Uông Chính Lương giày vò bao nhiêu lần, bây giờ Uông Chính Lương còn muốn nó hấp dẫn như ngày xưa hay sao? Cứ nghĩ như thế, bất giác nhìn bà ấy mà như nhìn thấy tương lai của chính mình. Cùng với dòng chảy thời gian, những cái tiêu biểu cho thời thanh xuân tràn đầy sức sống khiến cho người ta cảm thấy tự hào giờ đây cũng dần dần mất , điều này ai có thể thay đổi được.

      Sau khi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Vu Quyên Tú vui mừng, Lâm Như cũng thấy rất vui.

      Lâm Như : “Chị Quyên Tú, hôm nay em muốn mời chị ăn tối, nếu chị còn muốn mời ai khác chúng ta cùng nhau vui vẻ bữa”.

      Vu Quyên Tú : “ đừng phiền phức thế, nếu mời tôi nên mời , làm gì có chuyện để mời tôi được? Hơn nữa, nếu mời tôi ăn tối Hứa Thiếu Phong nhà phải làm thế nào?”

      Lâm Như vốn định Hứa Thiếu Phong từ lâu lắm rồi hầu như tối nào cũng hội họp, ngày nào cũng rất muộn mới về nhà, khi định ra, đột nhiên giật mình, những lời như thế này sao có thể cách tùy tiện chứ? Nhất là trước mặt Vu Quyên Tú, càng phải cẩn trọng chút, vì thế liền nuốt lại lời : “ vấn đề gì, Hứa Thiếu Phong có về bắt ông ấy tự xuống bếp, ông ấy cũng phải cho em chút tự do chứ”.

      Vu Quyên Tú nghĩ lát rồi : “Nếu mời cũng là tôi mời , sao có thể để chủ chi được?”

      “Ai chủ chi cũng được, chỉ cần được tụ tập với chị Quyên Tú, vui vẻ bữa là được rồi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :