1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Sau khi về Phòng Hiệp thương Chính trị thành phố làm việc, hầu như cả ngày Hứa Thiếu Phong chẳng phải làm gì cả.

      biết, khi vào làm việc ở đây, bạn thể chủ động làm việc được, nếu bạn càng nhiệt tình càng gây phản cảm đối với các cơ quan Chính phủ, còn nếu ngồi yên có động thái gì có khi lại được coi là cách làm việc tốt nhất.

      Đến làm việc ở đây gần tháng rồi nhưng tâm trạng Hứa Thiếu Phong vẫn chưa trở về trạng thái như lúc trước, luôn nghĩ rằng bản thân mình nên ở đây quá lâu, rồi ngày nào đó quyết làm cho Đông Tây hòa . Tuy nhiên, mỗi khi nhớ lại vì nguyên nhân gì mà đến nông nỗi này, mọi lý trí trong con người lại tan biến hết. biết, khi có vết, muốn thay đổi bản thân mình bằng con đường chính trị quả thực là điều rất khó. Con người ta khi bị người khác thọc gậy bên sườn cũng giống như đánh rắn đánh tận bảy thước, khiến bạn thể nào tự tin vào bản thân được nữa, khí lực tích tụ trong người cũng còn nữa. Thời gian này, ngoài giờ làm, rất ít khi giao tiếp với những người bên ngoài, cũng chẳng tham gia các hoạt động khác. Mỗi khi gặp phải người quen, luôn cảm thấy trong những câu chào hỏi của họ có chứa giọng điệu chế giễu, cười người đàn bà mà đánh mất mũ ô sa đáng, khiến khỏi xấu hổ và tự ti.

      Quyền lực đối với đàn ông mà cũng giống như ánh sáng đối với bóng đèn, tinh khí của châu báu, đàn ông khi đánh mất quyền lực chẳng khác nào chiếc xe hơi bị xịt lốp, chiếc điện thoại bị hết pin. Vẫn là con người đấy nhưng lại mất tự tin, vẫn là vật đó nhưng thể sử dụng. Lúc này đây, cũng giống như chiếc xe hơi bị xì lốp, nhìn thấy chiếc xe hơn chạy đường cao tốc, cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ, nhất là sau khi biết tin những người trước đây đứng về phía mình giờ bị Trương Minh Hoa ngấm ngầm trả thù và bài xích, vừa thấy giận vừa thấy nhục nhã. thất bại này là do chính bản thân tự chuốc vào thân, do tự cầm dao kề cổ mình.

      Có những lúc Hứa Thiếu Phong tự trách bản thân mình, nếu như gặp Trần Tư Tư, nếu như ấy để ý đến đâu đến nỗi nảy sinh câu chuyện tình cảm phong hoa tuyết nguyệt, cũng đâu đến nỗi phải chịu kết cục đau khổ đến vậy. Người ta mỹ nhân là tai họa, câu này ứng nghiệm lên rồi. Tại sao hôm đó mình và ấy lại gặp nhau ở bãi đỗ xe, mà gặp nhau cũng được nhưng nếu như mình lấn sâu vào chuyện tình cảm hôm nay nghiệp chính trị của mình bị đứt đoạn đến vậy. Mỗi khi nghĩ lại việc này, Hứa Thiếu Phong lại muốn oán giận ấy, song lại thấy đó phải do lỗi của mình ấy, thể trách mình ấy được, ấy cũng có điểm tốt của ấy. cố hỏa hoạn lần trước nếu ấy ra tay giúp đỡ, ai có thể khẳng định là thế cục tốt đẹp hơn bây giờ? Đành vậy, số phận nó phải thế rồi, có muốn oán hận người khác cũng được, nếu muốn trách chỉ nên trách lý trí mình vững mà thôi.

      Từ khi Trần Tư Tư gọi điện đến muốn gặp chuyện cho đến tận bây giờ, hề nhận được bất kỳ tin nhắn nào của ấy nữa, liệu có phải ấy giận , thèm để ý đến nữa? Hoặc là ấy có người đàn ông khác, tìm được người đàn ông ấy thực ? Nghĩ đến điều đó, trong lòng Hứa Thiếu Phong khỏi buồn phiền, vẫn thấy nhớ ấy da diết.

      Hứa Thiếu Phong biết, lý trí bảo cố gắng từ bỏ ấy, thậm chí có lúc còn oán giận ấy nhưng tình cảm lại thôi lời ấy, nỡ xa rời. rồi mới biết tình cảm sâu nặng, say rồi mới biết rượu nồng, tình cảm càng sâu đậm khiến trái tim càng bị đau khổ. đời này, thứ phức tạp nhất có lẽ là tình cảm, thứ dễ đối phó nhất cũng chính là tình cảm.

      Hứa Thiếu Phong luôn nhắc nhở bản thân mình phải chia tay ấy nhưng thể kiềm chế nổi bản thân mình, vẫn bấm số gọi cho ấy, nhưng thanh vọng đến lại là của tổng đài: Xin lỗi, số máy quý khách và gọi liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau… Chợt Hứa Thiếu Phong cảm thấy lo sợ, biết là có chuyện gì xảy ra, liền ấn số gọi lại lần nữa, nhưng thanh đáp lại vẫn là giọng của tổng đài. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào ấy còn nữa nên mới né tránh nhận điện thoại? Hoặc là ấy phải ở nhà mình quá lâu nên xảy ra chuyện gì rồi?

      Hứa Thiếu Phong đứng ngồi yên, vội xuống lầu, phóng xe đến thẳng khu hoa viên Di Tình. Trước đây mỗi lần đến đó, trong lòng tràn đầy khát khao mong đợi. Những nụ hôn nồng cháy. Những vòng tay âu yếm mềm mại. Nhưng lần này như thế. Hứa Thiếu Phong cảm nhận có điều gì đó tốt xảy ra. dám nghĩ thêm điều gì nữa, càng dám giả thiết thêm bất kỳ tình huống nào nữa, bây giờ còn đủ sức để đón nhận thêm bất kỳ điều gì.

      thèm để ý xem nhân viên bảo vệ có theo dõi mình hay , cũng thèm để ý xem ở tầng hầm để xe có camera hay , đối với Hứa Thiếu Phong, những thứ đó còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao tìm ra Trần Tư Tư, phải nhìn thấy ấy vẫn sống bình thường, khỏe mạnh mới yên tâm được. Hứa Thiếu Phong ấn chuông cửa phòng Trần Tư Tư nhưng đợi mãi mà thấy ai ra mở cửa, đành phải dùng chìa khóa của mình mà ngày trước Tư Tư đưa để mở.

      Tư Tư ở nhà. Hứa Thiếu Phong nhanh vào phòng ngủ, căn phòng vẫn còn thoảng mùi hương của ấy nhưng biết người phụ nữ mà tìm kiếm ở nơi đâu. lại vào phòng bếp, nhà vệ sinh, chẳng thấy Tư Tư đâu. Hứa Thiếu Phong lý giải nổi đây là điều mong đợi hay là điều muốn tiếp nhận. Ít nhất cho đến thời điểm này chưa có điều gì khiến có cảm giác bất an, điều đó cũng khiến thấy bớt lo lắng phần nào.

      Hứa Thiếu Phong quay lại phòng khách, thả mình lên chiếc ghế sofa, bỗng nhìn thấy phong thư đặt dưới khay trà. vội vàng mở ra xem:

      Thiếu Phong:

      Nếu như có thể đọc được lá thư này, coi như vẫn còn nhớ đến em, cũng chứng tỏ điều tìm được lối . Lúc đó, em rời xa Hải Tân rồi, đến thành phố khác. Từ đáy lòng, em chỉ có thể ra lời: Xin lỗi, Thiếu Phong, em và chia tay thôi!

      Mong tha thứ cho việc em ra với lời nào. Thiếu Phong, em sợ giọt nước mắt biệt ly làm ướt bờ vai , sợ trái tim do dự làm em từ bỏ quyết định, em chỉ còn có cách duy nhất xách va ly, hành lý rời khỏi . Em còn lựa chọn nào khác, mặc dù cách làm này có chút tuyệt tình, nhưng lại là kết thúc tốt đẹp nhất cho cả và em, ít ra còn khiến chúng ta lưu lại trong lòng ký ức đẹp, có thể tìm cho mình chốn nghỉ hợp lý khi con tim quá mệt mỏi rồi.

      Em mệt rồi, muốn làm nô lệ của tình nữa, có thể vẫn chưa biết, lúc bị ngã ở bậc cầu thang, em gần như tuyệt vọng rồi, nếu như có thể, nếu như có thể em chỉ hy vọng đặt lên mộ em bó hoa, những thứ khác, em đều dám mơ tới. May mà lúc đó chị Tiểu Dương tới cứu, đưa em vào bệnh viện, rồi chị Lâm Như làm phẫu thuật cho em, lại còn hiến máu cho em mới giúp mạng sống của em tiếp tục được đến bây giờ.

      Tất cả giờ còn nữa, kể cả đứa con vẫn chưa chào đời của chúng ta…

      Em thể hiểu nổi, cuộc tình lãng mạn lại khiến em và đau khổ đến vậy, từ đầu đến cuối, chúng ta đều trở thành con rối của tình , đó là thực em muốn đón nhận chút nào, nhưng nó vẫn ngoan cố xuất trước mặt em. Em biết tất cả những điều này đều là do em, mới khiến bị người khác hại, nếu được sống thêm kiếp sau, em rất muốn được cùng kết thành tri kỷ, chứ muốn là người tình của nữa.

      Thiếu Phong, em thấy mệt rồi, em nghĩ cũng mệt rồi, hãy quan tâm đến chị Lâm Như nhé, chị ấy là người phụ nữ tốt nhất mà em gặp cuộc đời này.

      Tư Tư
      Ngày 28 tháng 5 năm 2009

      Hứa Thiếu Phong đọc xong thư, nước mắt ướt nhòa hai mắt.

      hề muốn lau , cứ để nó theo hai gò má chảy xuống, trong lòng trào lên nỗi buồn vô hạn, hối hận xen lẫn buồn rầu, cảm động xen lẫn tuyệt vọng. Rất nhiều cảm xúc trước đây chưa từng diễn ra giờ nó lại cùng lúc xuất trong . Thiếu Phong ngồi đó cho đến tận đêm khuya mà lời nào.

      Chủ nhật vừa rồi, Vương Chính Tài gọi điện mời Hứa Thiếu Phong uống rượu, chỉ có hai người, ngoài ra chẳng có ai khác nữa.

      Hứa Thiếu Phong đồng ý , từ khi lên chức Phó Cục trưởng, Vương Chính Tài hề quên ơn , lần trước cả Vương Chính Tài và Đào Nhiên đều mang quà đến biếu , bất luận là có ý cảm ơn hay là để an ủi, cũng đều chấp thuận. Trong cái xã hội bạc bẽo này, con người đối xử được như thế quả là rất ít.

      Cuộc nhậu chỉ có hai người đàn ông, Vương Chính Tài với , Trương Minh Hoa mời Ban Kiểm toán thành phố về làm công tác kiểm kê lại tài sản. Ý của Vương Chính Tài là, có cần phải để ý đến phòng làm việc, cậu ta giúp cho. Hứa Thiếu Phong vừa cười vừa lắc đầu : “ cần đâu, cứ để họ kiểm tra. Hứa Thiếu Phong biết , rất nhiều vị lãnh đạo, trước khi sắp về hưu bị người khác điều tra. Người điều tra họ ai khác chính là kẻ đối đầu với ông ấy, là người hiểu ông ấy nhất, khi ông ấy rồi, cấp dưới của ông ấy nắm quyền trong tay lật lại những sơ hở của ông ấy trong quá trình đương nhiệm, tìm ra chứng cứ gọi người đến bắt ông ấy ngay, bất luận ông ấy trốn ở đâu, chạy đến nơi nào cũng bị bọn họ tìm thấy.

      Những việc như thế còn gì lạ, báo chí đầy lên. Nào là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Tỉnh trong thời gian đương nhiệm buôn bán trao đổi với bên ngoài, nào là mỗi kỳ nhậm chức Chủ tịch, Phó Chủ tịch ở địa phương nào đó tham ô bao nhiêu tiền… Những vị tham quan đó bị lật đổ phải vào lúc ông ấy đương nhiệm mà vào khi ông ấy lùi về tuyến sau. Chẳng hạn như vào Quốc vụ Viện hoặc Phòng Hiệp thương Chính trị đảm nhận các chức vụ đơn giản, trong tay còn quyền lực nữa, lúc đó mới bị đối thủ công kích. Rất nhiều vụ án lớn xảy ra như thế.

      Hứa Thiếu Phong hiểu , Trương Minh Hoa điều tra sổ sách thực chất là muốn tìm ra sơ hở của , sau đó dùng nó làm bằng chứng để lật đổ . Những người làm sổ sách đều là tay chân của , điều đó khiến lo lắm. Hơn nữa, Hứa Thiếu Phong cũng nắm được những sổ sách của mình. Từ trước đến giờ chưa từng làm sai điều gì trong sổ sách, có muốn điều tra cũng chẳng có thứ gì, vấn đề chỉ ở chỗ việc nhận thầu công trình, việc mua dụng cụ thể dục thể thao đều từng qua tay Lâm Như và Trần Tư Tư, biết có bị lộ ra vấn đề gì ?

      Hứa Thiếu Phong muốn nhắc nhở Vương Chính Tài chút. Cứ nghĩ mãi cuối cùng lại . Im lặng phải lúc nào cũng là vàng, ít biết chừng lại là thông minh, người nhiều nhất định là ngu ngốc, trừ phi đó là phát thanh viên hoặc hướng dẫn viên du lịch. dặn dò có lẽ lại bình yên, dặn dò rồi chừng lại thực lộ ra vấn đề gì. Ai có thể dám khẳng định đằng sau ý tốt của Vương Chính Tài hề có mục đích gì khác? Ngày xưa phải ta đối với Trương Minh Hoa luôn mập mờ nước đôi, gió chiều nào xoay chiều ấy sao, bây giờ khi Trương Minh Hoa lên chức Cục trưởng, cậu ta làm Phó Cục trưởng, nghe quan hệ giữa hai người họ đột nhiên trở nên tốt đẹp vô cùng. Vạn vật biến đổi, con người cũng thay đổi, chỉ có chung lợi ích chứ có kẻ thù hay bạn bè mãi mãi. nên có lòng dạ hại người nhưng cũng được thiếu con mắt phòng người, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng chút.

      Thời gian thấm thoắt đến tháng sáu, Ban Hiệp thương Chính trị thành phố Hải Tân cùng Ủy ban Hiệp thương Chính trị các thành phố Thâm Quyến, Ngu Châu, Đông Quản, Thiệu Quan tổ chức hoạt động giao lưu hiệp chính ngũ vùng, giống như họ hàng đến thăm viếng nhau. Qua lại giao lưu cũng tốt, Hứa Thiếu Phong được cùng đoàn lãnh đạo của thành phố Hải Tân giao lưu. tuyến Ngu Châu, đến Thiệu Quan là ngày thứ tám, ngày đầu tiên họ thăm trong thành phố, ngày thứ hai họ đến Tào Khê, ở lại đó khảo sát chất lượng của suối nước nóng. Mọi người hết sức vui mừng khảo sát và thăm thú, mình Hứa Thiếu Phong chuồn đến chùa Hoa Nam. muốn mình để hỏi Phật xem cái mất rồi, liệu còn lấy lại được nữa ?

      vào cửa núi, đứng trước đình Lục Tổ, Hứa Thiếu Phong khỏi bùi ngùi. Mấy tháng trước, khi cùng Trần Tư Tư đến đây chơi, vô cùng hạnh phúc. Lúc đó, đắc ý, còn muốn tranh cử chức Phó Thị trưởng thành phố, ngờ mấy tháng sau, chức vụ mất, người đẹp cũng rồi, nước chảy hoa trôi mất, trời chốn nhân gian, khỏi cảm thấy chua xót. chênh lệch quá lớn khiến Hứa Thiếu Phong cảm thấy cuộc đời thể nào dự liệu trước được, nhớ lại mấy nghìn năm trước đây, Tô Đông Pha 59 tuổi bị bãi miễn chức vụ, đường tới Nam Thiên Ngu Châu, ông ấy cũng từng đứng rất lâu trước đình Lục Tổ, gió làm bay mái tóc ngả màu trắng của ông, đột nhiên nước mắt lã chã rơi. Hơn nửa cuộc đời trôi qua, tài nghệ thuộc hàng đầu trong thiên hạ, đến cuối cùng hỏi rằng mất cái gì và đạt được gì?

      Lật lại lịch sử Trung Quốc, chốn quan trường khó lường, ai cũng bảo là bẩn, nhưng chẳng ai là muốn bước chân vào cả. Ngay cả Tô Đông Pha còn ngoại lệ, huống chi người khác? Cho nên, khi Đông Pha vào điện, nhìn thấy xác Lục Tổ trong lớp sơn, thần sắc an nhàn, an tọa trong tháp, khỏi bùi ngùi : "Tại sao tôi lại muốn tham kiến Tổ sư? Là vì muốn nhận ra “bộ mặt thực ” của mình. Tổ sư ung dung ngồi đó, như là hỏi về tâm đắc tu đạo đời của tôi. Tôi vô cùng khâm phục hòa thượng Ngu Minh, được Lục Tổ đích thân chỉ điểm, từ đó ngộ đạo. Những bậc tiền sinh ba đời trước của tôi đều là người nhà Phật, chỉ tiếc là tôi sai có bước thôi, rơi vào chốn bụi trần, dẫn đến kiếp nạn này. Hôm nay tôi cúi mình bái lạy trước mặt Tổ sư, khỏi nước mắt tuôn rơi. Tôi muốn dùng nước suối trong mát ở đình tổ Tào Khê này, rửa sạch những vương vấn với cõi trần tục này". Đông Pha ngập tràn cảm xúc, mang tất cả những gì mình nghĩ, xuất khẩu thành thơ, trở thành những câu thơ lưu truyền thiên cổ:

      Hội hà kiến tổ sư, yếu thức bản lai diện.
      Đình đình tháp trung nhân, vấn ngã hà sở kiến?
      Khả liên minh thượng tọa, vạn pháp liễu nhất điện.
      Ẩm thủy ký tự tri, chỉ nguyệt vô phục huyền.
      Ngã bản tu hành nhân, tam thế tích tinh luyện.
      Trung gian nhất niệm thất. Thụ thử bách niên khiển.
      Khu y lễ chân tướng, cảm động lệ vũ tản.
      Tá sư tích đoạn tuyền, tẩy ngã khởi ngữ nghiên.

      Đông Pha phải là thiền sư nhưng ông ấy lại có thể khiến cho thiền và nhân sinh hòa quyện vào nhau. “Mây tan trăng lên ai điểm xuyết, trời sắc biển vốn trong veo”. Tất cả mọi thứ đến rồi , được rồi mất, chẳng qua cũng chỉ là chữ duyên, cầu cũng chẳng được.

      ra khỏi đình, thong dong bước xuống bậc thềm, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy bóng người rất quen, nổi bật lên trong đám người.

      Tim đột nhiên đập loạn lên, như khi ném viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên các đợt sóng dập dềnh. rảo bước, theo bóng người ấy.

      Bóng hình đó, giống như ngọn lửa phập phồng, lúc lúc trong đoàn người, đưa đến bờ biển hoàng hôn năm đó…

      Đó là buổi chiều tàn, ánh nắng đỏ như màu máu, bờ biển vàng rực rỡ, Hứa Thiếu Phong rất hưng phấn cắm giá ba chân cho chiếc máy ảnh lên, chụp lấy những khoảnh khắc hoàng hôn biển, chợt nghe thấy có tiếng người bên tai: “Xin lỗi, có thể giúp chúng tôi chụp bức ảnh chung được ?”.

      Quay đầu lại, thấy bên cạnh mình xuất hai người con xinh đẹp như tiên nữ, người mặc bikini màu đỏ, người mặc bikini màu xanh lam, người hỏi chính là người con mặc bikini màu đỏ. Hứa Thiếu Phong vui sướng nhận lời, chĩa ống kính về phía họ, lập tức trong mắt xuất hai người con xinh đẹp, thân hình thon thả, nụ cười như ánh mặt trời, lại còn bờ cát đẹp mê người nữa, tất cả tạo nên bức tranh hài hòa lộng lẫy.

      Hứa Thiếu Phong chụp liền mấy tấm, rồi lưu luyến nỡ trả lại máy cho mặc bộ bikini màu đỏ.

      : “Cảm ơn!”

      Hứa Thiếu Phong : “ cần cảm ơn, nếu được, tôi có thể dùng máy ảnh của tôi chụp cho hai mấy kiểu, máy tôi là ống kính biến tiêu nên hiệu quả tốt hơn nhiều”.

      Sau khi mặc bikini đỏ hỏi ý kiến của bạn mình, hai người vui vẻ xuất dưới ống kính của , chụp chung xong, còn chụp riêng cho mỗi người vài kiểu. Trong hai đó, Hứa Thiếu Phong thích mặc đồ bơi màu đỏ hơn nên khi chụp ảnh cho ấy cũng để ý hơn.

      Chụp xong tất cả mới hỏi: “Làm thế nào để gửi những bức ảnh này cho các đây?”

      mặc bikini đỏ : “Gửi vào hòm thư cho tôi là được, tôi tên là Trần Tư Tư, bạn tôi là Mã Được Được, ấy sống ở Thâm Quyến, tôi ở Hải Tân. Còn ? làm việc ở cơ quan nào?”.

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi làm việc tại Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân, tên là Hứa Thiếu Phong”.

      : “Hứa Thiếu Phong, cái tên nghe hay quá, tên rất đẹp”.

      Hứa Thiếu Phong : “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng hay, rất dễ nhớ”.

      Lúc này, mặc chiếc áo màu sơ mi màu đỏ, chiếc quần bò màu xanh, vội vàng chen giữa dòng người chạy về phía cửa núi. Hứa Thiếu Phong cũng chạy theo nhưng thể đuổi kịp ấy, trong lúc rối trí bỗng nhiên lại nhìn thấy ở phía bãi đỗ xe xa xa bóng người mặc áo màu đỏ, bên cạnh còn có người phụ nữ khác, hình như là Mã Được Được. Hứa Thiếu Phong muốn lại gần nhìn cho liền bước những bước nhanh về phía hai người bọn họ, nhưng họ lên xe rồi, luồng khói trắng phía sau đuôi xe làm mất dấu vết người con muốn tìm…

      Hứa Thiếu Phong đứng lặng im, biết là mình được hay là mất nữa.

      thực muốn hỏi Tổ sư, biết liệu Tổ sư có thể cho biết ?

      ấy : “Hứa Thiếu Phong! Cái tên này rất hay, dễ nghe”.

      Hứa Thiếu Phong : “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng đẹp, rất dễ nhớ”.

      cái tên dễ nghe, cái tên dễ nhớ. Cái tên dễ nghe, biết ấy gọi bao nhiêu lần. Cái tên dễ nhớ, biết ta nhớ bao nhiêu năm? Phật duyên giữa ấy được định từ hàng nghìn năm trước rồi.

      biết bao nhiêu lâu, chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong mới thoát khỏi vòng suy nghĩ trở về được thực tại, lại cho rằng Trần Tư Tư gọi, lập tức mở ra, nhưng hóa ra là điện thoại của Lâm Như.

      Lâm Như : “Thiếu Phong, ông vẫn khỏe chứ?”

      Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi vẫn khỏe? Còn bà sao? Có khỏe ?”

      Lâm Như : “Chỉ cần ông khỏe là tôi yên tâm rồi”.

      Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong lời của Lâm Như còn có ý gì nữa liền hỏi: “Lâm Như, có việc gì sao? Nếu có việc gì bà cứ ra , vấn đề gì đâu, tôi ở bên ngoài có thể chuyện thoải mái”.

      Lâm Như : “Cái tay bảo vệ đó, Hồ Tiểu Dương điều tra rồi, là em họ xa của Phùng Hải Lan, giờ đây được Trương Minh Hoa cho vào làm tại đài truyền hình rồi”.

      Hứa Thiếu Phong “ồ” tiếng : “Quả đúng là như thế”. hề ngạc nhiên, điều đó sớm dự đoán là như vậy rồi, chỉ có điều khiến nghĩ tới là Trương Minh Hoa chưa gì sắp xếp người nhà vào làm việc trong cơ quan của rồi, xem ra ta quá vội vã rồi.

      Lâm Như : “Nghe , hai ngày trước Lý Mai Hoa bị thẩm tra rồi, biết ông biết chưa?”

      Thiếu Phong ngạc nhiên : “Có đúng như vậy ? Tôi chưa biết tin đó, vì việc gì mà lại như thế?”

      Lâm Như : “Nghe mấy ngày trước, công an bắt được tên tội phạm bị truy nã, tên tội phạm đó từng ăn trộm nhà Lý Mai Hoa hai trăm vạn tệ, Lý Mai Hoa bị dọa sợ đến nỗi dám báo công an. ngờ, tên trộm đó bị bắt. Nghe công an tỉnh muốn bà ấy trình bày nguồn gốc của khoản tiền đó, nếu bà ấy khai báo, rất có thể nhiều người khác cũng bị liên quan”.

      Thiếu Phong “ồ” lên tiếng nữa: “ ra là như thế”. Đối với người đàn bà như Mai Hoa, được mọi người nhiều, bà ta là loại người đàn bà tham lam, ngờ cũng có ngày lâm vào bước đường cùng, bà ta bị bắt tất nhiên Chung Học Văn cũng có liên quan. Như thế lại có trò hay để xem đây, biết chừng Trương Minh Hoa và Phùng Hải Lan lại có chuyện. Hứa Thiếu Phong cũng sớm biết được, Trương Minh Hoa mua chuộc Chung Học Văn mới có thể được làm Cục trưởng, thảo nào trong buổi họp Hội nghị Thường vụ cứ kiên quyết muốn dìm xuống như vậy, mặt cũng là để báo đáp lại cho Trương Minh Hoa cho ông nhiều lễ vật, mặt khác là muốn lấy được bản đấu thầu công trình thư viện vào tay mình, ngờ ông trời cũng có mắt, dám tính toán với người khác người khác cũng tính sổ với , là nhân tính bằng trời tính.

      Lâm Như : “Thiếu Phong, vẫn còn chuyện nữa, hôm nay đồng chí thanh tra tỉnh đến tìm tôi, hỏi tôi có cách nào liên lạc được với Trần Tư Tư, hình như bọn họ vẫn muốn tìm ấy để tìm hiểu thêm vấn đề, tôi biết là họ muốn điều tra về mặt nào nên trong lòng thấy có chút lo lắng”.

      Hứa Thiếu Phong lời, hai thái dương bỗng nhiên đau nhói. lo lắng của Lâm Như chẳng phải cũng là nỗi lo lắng của sao? Thanh tra Tỉnh ủy tìm Trần Tư Tư, nếu là vấn đề về cuộc sống sinh hoạt nhất định hỏi ngay Lâm Như lúc đó, nếu như hỏi Lâm Như, chắc chắn là vấn đề kinh tế.

      Lâm Như : “Thiếu Phong, ông… có nghe tôi đấy?”

      Lúc này mới : “Lâm Như, tôi nghe thấy rồi, tôi cũng biết ấy giờ ở đâu, đừng lo lắng, tôi xảy ra điều gì đâu”.

      Tắt điện thoại, trong lòng Thiếu Phong bỗng có cảm giác bất an…

      HẾT

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :