1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lâm Như lại gặp mặt Trần Tư Tư. ngờ lần gặp mặt này cả hai bên đều rất bình tĩnh, hề xảy ra bất cứ tranh cãi nào.

      Nơi hai người gặp nhau vẫn là quán cà phê Điệp Luyến Hoa, lần này là Trần Tư Tư đến sớm, Lâm Như đến muộn hơn. Vì Hứa Thiếu Phong sắp đặt trước chuyện này rồi nên Lâm Như ngần ngại thẳng vào vấn đề, liền : “Chuyện bức thư nặc danh biết rồi chứ?”

      Trần Tư Tư đáp: “Tôi biết rồi”.

      Lâm Như : “Có người định mượn chuyện của để trị Hứa Thiếu Phong trận, xem, bây giờ nên làm thế nào?”

      Trần Tư Tư : “Đây cũng phải điều tôi mong muốn. Chị , muốn tôi làm thế nào tôi phối hợp với chị”.

      : “Theo suy đoán của Hứa Thiếu Phong Ủy ban Điều tra Kỷ luật Thành phố cho người xuống điều tra, đến lúc đó hãy là em họ xa của tôi”.

      Trần Tư Tư đáp: “Vậy tôi chị là cháu của chị họ bà ngoại tôi”.

      Lâm Như : “Tùy , cứ xưng hô thế nào cũng được”.

      Trần Tư Tư : “ thể tùy tiện muốn gọi thế nào gọi được, nhất định phải cho trùng khớp chứ, nếu tôi với họ chị là cháu của chị họ bà ngoại tôi còn chị lại tôi là con cậu họ của chị, như thế phải là lạy ông con ở bụi này sao?”

      cảm thấy lời Trần Tư Tư bổ sung cũng có phần đúng, liền : “Được, vậy chúng ta cứ quyết định xưng hô như thế. Chúng ta gặp nhau vào ngày 16 tháng 4 có phải ?”.

      Trần Tư Tư : “Ngày 16 tháng 4”.

      Lâm Như : “6 giờ chiều ngày 16 tháng 4, tôi, Hứa Thiếu Phong và , ba người chúng ta cùng ăn cơm ở quán Tân Thanh, ngồi ở ngoài trời, chúng ta gọi sáu món ăn và món canh. Canh là canh vịt, còn thức ăn là con cá hồi, đĩa tôm hùm, đĩa ngao, đĩa rau cải thìa, còn có đĩa cua và đĩa mướp đắng. Tôi mang đến hai chai rượu kinh thành Can Hồng, uống hơi nhiều khiến tôi yên tâm liền bảo Hứa Thiếu Phong đưa về”.

      Trần Tư Tư thêm: “Ăn cơm xong người tính tiền là Hứa Thiếu Phong, hết bao nhiêu tiền cũng phải để Hứa Thiếu Phong biết con số cụ thể mà còn chủ động”.

      Trong lòng Lâm Như thầm nghĩ, ta còn nghĩ được những chuyện tỉ mỉ thế này quả thực chỉ số IQ của ta cũng tồi chút nào, liền : “Chúng ta ra về khoảng 8 giờ tối”.

      Trần Tư Tư tiếp: “Nên thêm chi tiết nữa, chị gọi điện bảo tôi ăn cơm, tôi đến trước cổng bệnh viện đón chị”.

      Lâm Như : “Được, cứ như vậy . Ngoài ra, nhà tôi ở phòng 18B tầng 16 khu nhà số 1, khu đô thị Phú Hoa, nhà hướng Bắc, nhớ kỹ lúc người ta hỏi biết mà trả lời”.

      Trần Tư Tư : “Còn tôi sống ở phòng 15A, tầng 15, khu nhà 15 tầng, lô số 3, khu hoa viên Di Tình, phòng khách, hai phòng ngủ, cũng là hướng Bắc, nếu họ có hỏi chị cứ thế mà trả lời”.

      Lâm Như nghĩ thầm trong bụng, điều này tôi biết từ lâu rồi, còn đợi nhắc chắc? Nghĩ rồi tiếp: “Con trai tôi tên là Hứa Chí Đông, thường gọi là Đông Đông, hai năm trước sang Mỹ du học rồi”.

      Trần Tư Tư : “Tôi năm nay 28 tuổi, năm năm trước tốt nghiệp Đại học Giang Thành xong tôi đến thành phố Hải Tân sinh sống, tôi học Khoa Nghệ thuật. Bây giờ tôi làm giáo viên dạy yoga ở hai nơi là Trung tâm Thẩm mỹ và Câu lạc bộ Dương Quang”.

      Lâm Như : “Tôi là bác sĩ, Phó Chủ nhiệm Khoa Phụ sản Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

      Trần Tư Tư : “Hôm đó tôi mặc bộ quần áo trắng”.

      Lâm Như : “Tôi biết rồi, còn tôi mặc bộ váy liền thân”.

      Trần Tư Tư : “Tôi cũng biết rồi, màu tím xanh”.

      Lâm Như lại : “Được rồi, nếu còn chuyện gì nữa hôm nay chuyện đến đây thôi”.

      Trần Tư Tư vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống tiếp: “Nếu bọn họ đến tìm tôi tốt nhất là chị cũng đến, chúng ta cùng chuyện với bọn họ, thế phải là giải quyết được mọi chuyện sao?”

      Lâm Như : “Được thế tốt quá. Để xem tình hình thế nào , nếu mọi việc thuận lợi, tôi qua chỗ . Còn nếu bọn họ đến tìm tôi trước, tôi cũng để đến chỗ tôi”.

      Trần Tư Tư : “Vậy chị ghi số điện thoại của tôi vào ”.

      Lâm Như liền rút điện thoại ra : “ đọc số , tôi gọi sang cho ”.

      Trần Tư Tư: “13697710225”

      Sau khi lưu xong, Lâm Như liền gọi sang máy Trần Tư Tư.

      Trần Tư Tư cũng vừa rút điện thoại ra, ấn nút từ chối nhận cuộc gọi rồi : “Được rồi, tôi nhận được rồi. Nếu còn việc gì nữa tôi trước đây”.

      Lâm Như : “Ừ, ”.

      Trần Tư Tư vẫy tay gọi phục vụ: “Em , tính tiền cho chị”. xong rồi mới quay sang với Lâm Như: “Hôm nay tôi trả tiền”.

      cũng từ chối, chỉ câu: “Được”, xong liền đứng dậy ra khỏi quán.

      Lần hẹn này khiến tâm trạng của Lâm Như được giải tỏa phần nào. biết rằng bây giờ tất cả đối với tiền đồ chính trị của Hứa Thiếu Phong là hết, chỉ cần Hứa Thiếu Phong qua được cửa ải này cách thuận lợi tất cả những gì mà nhượng bộ đều đáng giá cả.

      Sau khi thỏa hiệp với Trần Tư Tư, định tối nay đến nhà bà Vu Quyên Tú kiểm tra sức khỏe cho bà ấy. Thực ra lần phẫu thuật này đối với Vu Quyên Tú mà cũng chẳng có vấn đề gì lớn, những người bình thường làm xong phẫu thuật chẳng cần phải kiểm tra gì thêm cũng đảm bảo được sức khỏe rồi. Nhưng Vu Quyên Tú giống họ, bà là phu nhân của Bí thư Thành ủy, kể cả là làm sao Lâm Như cũng phải viện cớ đến kiểm tra lại. Mục đích của rất ràng đó là cùng Hứa Thiếu Phong đến nhà Bí thư Uông, để Bí thư Uông thấy quan hệ của bà và Hứa Thiếu Phong vẫn rất tốt, vẫn bình thường, những lời trong bức thư nặc danh kia viết chỉ là những lời bịa đặt đúng thực tế, là lời của những kẻ có mục đích xấu muốn làm hại người khác.

      Buổi chiều, Lâm Như gọi điện cho Vu Quyên Tú tối nay đến nhà để khám lại vết mổ cho bà ấy. Vu Quyên Tú rất vui mừng : “Tiểu Lâm à, để hôm khác tôi đến bệnh viện cũng được, bắt phải đến tận nhà phục vụ, tôi thấy ngại lắm”.

      Lâm Như vừa nghe thế biết là Vu Quyên Tú khách sáo với mình hay là muốn từ chối? cách nhàng: “Chị Quyên Tú, chị những lời này khách sáo quá, đến nhà kiểm tra sức khỏe cho chị có đáng gì chứ? Hơn nữa, ban ngày chị đến chẳng phải là chị coi trọng sức khỏe của bản thân sao, là bác sĩ em đương nhiên phải nhắc nhở chị rồi. Căn bệnh này mặc dù phải là bệnh nghiêm trọng gì nhưng rất dễ tái phát, em nhất định phải thường xuyên kiểm tra cho chị, như thế em mới yên tâm được. Chị đừng ngại gì cả, ăn tối xong nếu chị rảnh em đến nhà chị, nếu rảnh hôm khác em đến vậy”.

      Lâm Như đến mức này rồi, Vu Quyên Tú đành đáp lại: “Tiểu Lâm à, thực cảm ơn nhiều, làm phiền đến chuyến vậy, khoảng 8 giờ tôi ở nhà đợi nhé”.

      Lâm Như có thể cảm nhận được nhiệt tình cũng như chân thành trong lời của Vu Quyên Tú, đây đúng là kết quả mà mong đợi, may mắn lần này lại đến với gia đình rồi.

      cùng với Hứa Thiếu Phong thể tay đến nhà Bí thư Uông được, để tỏ lòng tôn kính cũng nên mang theo chút quà. đến quà, điều này lại khiến hai vợ chồng phải đau đầu. Lần trước Lâm Như có được bài học rồi nên biết Bí thư Uông và Vu Quyên Tú rất liêm khiết, nhận những món quà đắt tiền bao giờ. Vậy phải nghĩ cách, quà được rẻ quá, vì rẻ quá có ý nghĩa gì cả, cũng được đắt quá vì đắt quá bị người ta trả lại, lúc đấy còn biết giấu mặt vào đâu nữa, cũng biết người ta nghĩ thế nào nữa, thế nên nhất định phải chọn được món quà nào vừa để Bí thư Uông từ chối vừa khiến bọn họ vui vẻ nhận.

      Vì chuyện này, hai vợ chồng bàn bạc rất lâu và cuối cùng quyết định mang hộp trà Phổ Nhĩ biếu vợ chồng Bí thư Uông, bức tranh chữ của nhà thư pháp nổi tiếng Trung Quốc - Trung Thạch. Loại trà đó là do người bạn biếu vợ chồng , được chế biến từ những năm 90, rất thơm ngon. Bức thư pháp đó là do đích thân Hứa Thiếu Phong xin Trung Thạch. Hai năm trước, thành phố Hải Tân tổ chức ngày Lễ Văn hóa Nghệ thuật, Trung Thạch được mời đến thành phố này biểu diễn tài nghệ. Lúc đó Hứa Thiếu Phong xin hai bức thư pháp, bức xin với danh nghĩa cá nhân và đương nhiên đó viết tên Hứa Thiếu Phong, còn bức kia xin với danh nghĩa Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Lúc đầu ông định đem bức thư pháp đó đến treo ở Cục nhưng Vương Chính Tài nhắc nhở ông: “Cục trưởng Hứa, có biết ? Bức thư pháp này thị trường đáng giá 50 nghìn tệ, giữ lại sau này đem biếu cấp có tốt hơn ? Hơn nữa, bức thư pháp này xin với danh nghĩa cá nhân, đó hề ghi tên đơn vị, nếu sau này thăng tiến muốn mang cũng mang được”. Hứa Thiếu Phong thấy Vương Chính Tài rất đúng nên giữ lại, ngờ hôm nay lại là lúc phải dùng đến nó.

      Hứa Thiếu Phong nghĩ rằng nhân vật tầm cỡ như Uông Chính Lương tặng những món quà đắt giá nhất định nhận, tặng quà rẻ tiền quá ông ấy cũng muốn nhận, trà Phổ Nhĩ có giá trị về văn hóa ẩm thực, chữ thư pháp lại có giá trị sưu tầm, những món quà này vừa tao nhã vừa làm người ta khó lòng từ chối.

      Sau khi chuẩn bị chu đáo mọi thứ, Lâm Như và Hứa Thiếu Phong bước ra khỏi cửa. Vừa định Lâm Như phát chiếc áo sơ mi của Hứa Thiếu Phong bị nhàu liền : “Đợi chút, để tôi chỉnh lại quần áo cho ông rồi hãy ”. xong liền giúp ông chỉnh sửa.

      Hứa Thiếu Phong : “ sao đâu, có phải ra mắt đâu mà cẩn thận thế làm gì”.

      Lâm Như : “Gì mà sao chứ, chú ý ngoại hình sao được chứ, để Bí thư thấy ông ăn mặc lôi thôi có phải ảnh hưởng đến đại cục ”.

      Hứa Thiếu Phong cười hì hì : “Bà thế lại làm tôi nhớ lại cái ngày lần đầu tiên tôi đến nhà gặp bố mẹ vợ, bà cũng giúp tôi chỉnh sửa quần áo, đầu tóc như thế này. Bà còn phải có tinh thần chút, được để bố mẹ vừa nhìn thấy chàng trai này chẳng gọn gàng tí nào”.

      Trong lòng Lâm Như bỗng nhiên trào dâng cảm giác ấm áp, liền : “Ông vẫn còn nhớ chuyện đó cơ à?”

      Hứa Thiếu Phong : “Sao mà nhớ chứ, nghĩ đến cứ như vừa mới hôm qua vậy, thời gian trôi nhanh , chẳng mấy chốc mà chúng ta đến tuổi trung niên rồi”.

      Lâm Như : “Hai việc này cũng chẳng khác nhau là mấy, gặp bố mẹ là muốn bố mẹ có ấn tượng tốt về ông, để họ thấy được điểm tốt của con rể, còn gặp Bí thư cũng mong tạo được ấn tượng tốt với ông ấy, để ông ấy thấy được ông là người hoạt bát, nhanh nhẹn”.

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy rất cảm động, trong lòng thấy vô cùng xúc động : “Lâm Như, tôi thực cảm ơn tấm lòng độ lượng và khoan dung của bà”.

      Lâm Như : “Thôi gì nữa, đợi qua được cửa ải lần này tôi tính sổ với ông, đến lúc đó tội mới tội cũ tôi đều tính hết”.

      Hứa Thiếu Phong cười ha ha : “Được, tôi với bà cùng tính”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bọn họ cứ thế cùng nhau ra khỏi nhà, cùng lên xe và cùng đến tòa nhà công vụ, Lâm Như ấn chuông cửa điện thoại nhà Bí thư Uông, trong máy vọng ra tiếng Vu Quyên Tú: 'Ai vậy?.

      Lâm Như liền : “Chị Quyên Tú, là em Lâm Như đây”. Vu Quyên Tú tiếp: “Ừ, lên ”, tiếng vừa dứt xong cửa mở.

      Vợ chồng lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy Vu Quyên Tú mở cửa rồi. Nhìn thấy Lâm Như và Hứa Thiếu Phong cùng đến Quyên Tú vui vẻ : “Là Cục trưởng Hứa à, ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế này?”

      Hứa Thiếu Phong cười ha ha rất tự nhiên : “Đó là ngọn gió Lâm Như đấy chị ạ, nhân tiện đến thăm Bí thư và chị luôn”.

      Lâm Như nghe câu đó của Vu Quyên Tú biết ngay bà ấy rất chào đón Hứa Thiếu Phong, liền vui vẻ tiếp lời ông : “Đúng vậy, mấy lần trước đến nhà chị, ấy cũng muốn đến thăm chị nhưng em cho . Hôm nay ấy muốn làm tài xế cho em, từ chối được nên em đồng ý cho ấy theo đấy”.

      Vu Quyên Tú : “Mấy lần trước lẽ ra nên đưa Hứa Thiếu Phong cùng mới đúng, đến đây kiểm tra cho tôi còn ông Uông nhà tôi có chú Phong làm bạn rồi”.

      Lâm Như : “Chị Quyên Tú, nhiều nữa, em kiểm tra cho chị xong về liền. Hình như hôm nay Bí thư Uông có nhà?”

      Vu Quyên Tú : “Đúng là may rồi, Hứa Thiếu Phong đến ông ấy lại ở nhà, tối nay ông ấy dự tiệc, biết đến khi nào mới về”.

      Lâm Như vừa nghe Bí thư ở nhà trong lòng cũng có chút thất vọng nhưng miệng vẫn : “ sao, muốn gặp Bí thư có gì khó, lúc nào bật ti vi lên cũng có thể nhìn thấy mà”.

      Mọi người chuyện đúng lúc đó ti vi cũng xuất hình ảnh Uông Chính Lương, ba người nhịn được cười phá lên. ti vi đưa tin thời về thành phố Hải Tân, Uông Chính Lương cùng lãnh đạo Ủy ban Cải cách Sửa đổi xem xét công việc các doanh nghiệp. Phát thanh viên giới thiệu: “Trước tình hình cuộc khủng hoảng tài chính thế giới bùng phát, Ủy ban Nhân dân Tỉnh, Ủy ban Nhân dân Thành phố có những biện pháp tích cực để đối mặt với khó khăn, vượt qua áp lực, ủng hộ các doanh nghiệp tiếp tục tìm cách phát triển”.

      Vu Quyên Tú đương nhiên rất vui vẻ, bà cười : “Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, cả ngày bận bịu đến tối cũng được nghỉ ngơi”.

      Hứa Thiếu Phong : “Bây giờ lại thêm ảnh hưởng của cơn bão tài chính, số doanh nghiệp xuất khẩu chịu ảnh hưởng rất nặng nề, trọng trách vai Bí thư lại càng nặng hơn, đương nhiên phải bận hơn trước nhiều rồi”.

      Vu Quyên Tú : “Dạo này ngày nào cũng đến khủng hoảng tài chính, việc này từ năm ngoái năm kia cũng thấy xuất rồi, biết đến bao giờ mới thoát khỏi tình trạng này?”

      Hứa Thiếu Phong : “Bây giờ cũng biết thế nào, theo dự đoán của các chuyên gia ít nhất phải đến cuối năm 2009”.

      chuyện vài câu Lâm Như cũng chuẩn bị xong dụng cụ kiểm tra, liền xen vào: “Thiếu Phong, em kiểm tra cho chị Quyên Tú, sao đây? Hay là cứ trước ”.

      Hứa Thiếu Phong : “Chị à, vậy chị cứ kiểm tra sức khỏe nhé, em xin phép trước đây”.

      Vu Quyên Tú ngăn Hứa Thiếu Phong lại : “Ngồi, ngồi xuống, cậu cứ ngồi đây xem ti vi lát , đừng sốt ruột, hôm nay làm tài xế cho Tiểu Lâm rồi cũng phải làm cho hết nhiệm vụ chứ, được bỏ giữa chừng. Để Tiểu Lâm kiểm tra cho tôi trước , biết chừng lát nữa ông Lương về cũng nên”.

      Hứa Thiếu Phong cười hì hì : “Vậy được, em xin nghe chị”.

      Vu Quyên Tú thế Lâm Như cũng vui vẻ : “Vậy em kiểm tra cho chị Quyên Tú đây, tuyệt đối được nhìn trộm đâu đấy”.

      Quyên Tú cũng cười : “Cậu ấy muốn nhìn trộm cũng nhìn những trẻ đẹp, chứ bà già như tôi cậu ấy nhìn làm gì?”

      Hai người họ xong liền vào phòng ngủ, Lâm Như kiểm tra rất cẩn thận rồi mới vui vẻ : “Chị Quyên Tú, chúc mừng chị, mọi thứ đều bình thường. Vết mổ chỉ còn lại vết sẹo mờ, chắc lâu nữa vết sẹo cũng nhìn thấy đâu”.

      Vu Quyên Tú vui vẻ : “Vậy tốt quá rồi”.

      Lâm Như : “Em lên mạng mua cho chị lọ thuốc bôi, nghe loại thuốc này rất tốt, mỗi ngày chị thoa lần trước khi ngủ, là làm mờ vết sẹo, hai là giúp trị ngứa”. rồi liền lấy từ trong túi y tế ra đưa cho bà.

      Vu Quyên Tú : “Tiểu Lâm à, đúng là rất cảm ơn , cái này bao nhiêu tiền để tôi gửi?”

      Lâm Như : “Chị Quyên Tú, chẳng đáng bao nhiêu tiền, chị đừng suy nghĩ gì cả, chị nghĩ em là người bán thuốc bằng”.

      Vu Quyên Tú cười ha ha : “Được, được, để ý nữa”.

      Đợi Vu Quyên Tú mặc quần áo xong Lâm Như cũng thu dọn xong đồ đạc, ra khỏi phòng ngủ, thấy Hứa Thiếu Phong chăm chú xem ti vi.

      Vu Quyên Tú : “Thiếu Phong, để cậu phải chờ lâu rồi”.

      Hứa Thiếu Phong liền : “Đâu có, đâu có, em ngồi xem ti vi mà? Nhanh thế, kiểm tra xong rồi à?”

      Lâm Như đáp: “Chị Quyên Tú hồi phục rất nhanh, cũng có biểu tái phát, tất cả đều bình thường. Thiếu Phong, chúng ta về thôi làm phiền chị Quyên Tú nữa”.

      Vu Quyên Tu : “Làm phiền gì chứ? Ngồi chơi thêm lúc nữa ”.

      Hứa Thiếu Phong đứng dậy : “Thôi chị ạ, hôm khác có thời gian em lại đến thăm chị. Lần này em đến có mang tặng Bí thư bức thư pháp là tác phẩm của nhà thư pháp nổi tiếng ở Bắc Kinh, nghe Bí thư rất thích tranh chữ, nên em mang đến tặng cho ấy”.

      Vu Quyên Tú : “Được, Hứa Thiếu Phong đích thân mang đến tôi xin thay mặt ông ấy nhận. Đó là cái gì vậy?”

      Hứa Thiếu Phong tiếp tục : “Là gói trà, để Bí thư uống lúc nghỉ ngơi, có tác dụng giúp cơ thể thoải mái, thư giãn tinh thần”.

      Lâm Như : “Chị Quyên Tú, những thứ này em kiểm tra kỹ càng rồi, toàn là những thứ đáng tiền đâu, em bảo ấy tất cả những thứ có liên quan đến tiền bạc thể mang đến, nếu mang đến đồ đắt tiền là Bí thư Uông trả lại ngay”.

      Vu Quyên Tú liền vui vẻ : “Vẫn là Tiểu Lâm hiểu tôi nhất mà, phải tôi khó tính gì, cũng phải tôi hiểu tình cảm của mọi người, nhưng nếu tôi cứ nhận quà cáp linh tinh chồng tôi thể có ngày hôm nay được, như thế chẳng khác nào chồng cố gắng phấn đấu, vợ ở đằng sau phá hỏng sao?”

      Hứa Thiếu Phong liên tục tán thưởng : “Chị rất đúng, Tiểu Lâm cũng thường lấy chị làm gương, trước mặt em luôn chị là người tốt, là cánh tay đắc lực của Bí thư. Hôm nay trực tiếp được lĩnh hội nghiêm túc của chị, khiến em mở mang thêm được nhiều điều”.

      Vu Quyên Tú cười ha ha : “Được rồi, được rồi, hai vợ chồng cậu cứ kẻ tung người hứng khen ngợi tôi, mấy năm nay tôi hình thành thói quen này rồi, muốn thay đổi cũng thay đổi được, thôi cứ kệ nó ”.

      Lâm Như : “Đây là thói quen tốt, chị Quyên Tú, chị được sửa đổi đâu đấy, nếu chị thay đổi quan điểm này em mất mục tiêu và phương hướng học tập đấy”.

      Vu Quyên Tú được Lâm Như khen đến mức cười phá lên liền : “Xem cái miệng kìa, làm người ta buồn cũng phải vui, nếu làm bác sĩ phẫu thuật mà chuyển sang làm công tác tuyên truyền hay là công việc bên Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng được đấy”.

      Cứ như thế, hai người bọn họ mãi hết chuyện. Tạm biệt Vu Quyên Tú, ra khỏi nhà, xuống thang máy Lâm Như và Thiếu Phong mới thở phào nhõm.

      Lên xe rồi Lâm Như vẫn khỏi còn chút tiếc nuối : “ xui xẻo, hôm nay Bí thư Uông Chính Lương có nhà, ông ấy mà có nhà tốt biết mấy”.

      Hứa Thiếu Phong : “ sao, nhất định Vu Quyên Tú lại mà”.

      Lâm Như : “Ông ấy mà ở nhà những thứ ông ấy cảm nhận được khác hẳn với những gì bà Quyên Tú kể lại”.

      Hứa Thiếu Phong : “Nếu ông ấy ở nhà, mình tôi chuyện với ông ấy, tôi thực biết gì, như thế còn khó xử hơn”.

      Lâm Như : “Xem ông kìa, thế mà còn đòi lên chức Phó Thị trưởng Thành phố”.

      Hứa Thiếu Phong cười ha ha : “Việc đó hề giống nhau chút nào, khi vào chốn quan trường tôi thể để ý đến cấp bậc cao thấp, quyền lực lớn bé. Do để ý, nên với những lãnh đạo có chức vụ cao lúc nào tôi cũng phải tỏ thái độ tôn trọng, cảm thấy mình kém người ta bậc. Tương tự như thế, những người thấp hơn tôi khi nhìn thấy tôi cũng cúi người kính cẩn như thế, cảm thấy tôi đáng sợ. Thực ra tôi có gì đáng sợ đâu? Chẳng qua là vì tôi giữ quyền lực to nhất ở cái Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này. Từ góc độ này mà , kính trọng đối với người nào đó phải hoàn toàn là đối với bản thân người đó mà là đối với quyền lực mà người đó sở hữu. Điều này trở thành quan niệm thâm căn cố đế ăn sâu trong tiềm thức của người dân đối với giới quan chức rồi. Nếu như ông là người dân bình thường, tham vọng danh lợi chốn quan trường có nhìn thấy Bí thư Thành ủy cũng cảm thấy căng thẳng, nếu ông là người ham muốn quyền lực, cho dù buộc con lừa trong phòng làm việc của giám đốc, là giám đốc quý nó có khi ông cũng tôn kính con lừa đó, đạo lý này là như thế”.

      Lâm Như nhịn được cười phá lên.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Buổi chiều hôm sau, Lâm Như cũng nhận được bức thư nặc danh nhưng trong phong bì thư chỉ có bức ảnh chụp Hứa Thiếu Phong và Trần Tư Tư, có bất cứ nội dung nào khác.

      Lâm Như sớm biết trước chuyện này, hề thấy bất ngờ chút nào, nhưng khi ngồi mình trong phòng làm việc, nhìn tấm ảnh đầy tình cảm kia, trong lòng khỏi tức giận, giận Hứa Thiếu Phong, cũng giận cả người gửi bức thư nặc danh đó. biết mục đích của người gửi bức thư này cho là muốn công kích để và Hứa Thiếu Phong cãi nhau, trong lúc Hứa Thiếu Phong lao đao để cứu mình thoát khỏi việc này họ thừa cơ được lợi. Đột nhiên cười cách lạnh nhạt, thấy rằng hành động này của bọn họ xấu xa hèn hạ, nhất quyết bị chúng đưa vào tròng, có biết bao uất ức mà phải chôn chặt trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phải đóng kịch là đôi vợ chồng ân ái mặn nồng, gia đình hòa hợp, để cho những con người xấu xa kia phải thất vọng tràn trề. Thậm chí còn có ý nghĩ kỳ quặc là hẹn Trần Tư Tư rồi cố ý qua trước mặt Phùng Hải Lan để bà ta nhìn thấy quan hệ giữa hai bọn họ phải là quan hệ tình địch.

      Lâm Như cất bức thư nặc danh trong ngăn kéo, đợi việc của Hứa Thiếu Phong giải quyết ổn thỏa xong tìm tay bảo vệ kia, nhất định điều tra ra người đứng đằng sau điều khiển vụ này là ai, liệu có phải là Trương Minh Hoa và Phùng Hải Lan ? Nếu cho dù có chết cũng thể nhắm mắt được.

      Lúc Lâm Như nhận được bức thư nặc danh Hứa Thiếu Phong cũng bị cán bộ Thành ủy gọi lên chuyện.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy hai từ “ chuyện” trong lòng cũng cảm thấy có chút căng thẳng, tim đập thình thịch. biết là ai nghĩ ra cái từ “ chuyện” đó, chốn quan trường khi nhắc đến từ “ chuyện” thông thường người ta nghĩ ngay đến hai khả năng, là bạn có khả năng được đề đạt hoặc là sau khi được đề đạt lãnh đạo cấp gọi bạn đến để chuyện, để động viên, để chúc mừng nữa. khả năng khác nữa là bạn làm sai chuyện gì đó, lãnh đạo gọi bạn đến chuyện mục đích là khiển trách bạn. Lần này lãnh đạo Thành ủy tìm chuyện chắc chắn là có liên quan đến chuyện bức thư nặc danh kia, chắc chắn là khiển trách rồi. ngờ được rằng, mới chỉ tháng trước còn là đối tượng dự bị cho cái chức Phó Thị trưởng Thành phố, được Bí thư gọi lên chuyện, được đón tiếp nồng nhiệt, chỉ sau tháng thôi, đúng ngày hôm nay lại trở thành đối tượng chỉ trích của lãnh đạo, biết là vị lãnh đạo nào muốn tìm mình chuyện? Bí thư Uông Chính Lương liệu có biết ?

      Buổi sáng sau khi nhận được điện thoại thông báo của văn phòng Thành ủy, Hứa Thiếu Phong mặc dù có chuẩn bị về tinh thần nhưng buổi chiều khi xuất trước tòa nhà văn phòng Thành ủy, trong lòng tránh khỏi hoảng loạn. Thực Lâm Như bao nhiêu lần nhắc nhắc lại với , bắt phải tự nhiên rằng Trần Tư Tư là em họ của , và Trần Tư Tư rất trong sạch, chẳng có quan hệ mờ ám gì cả. Vì thế đây chính là chuyện lừa dối lương tâm, bắt phải phủ nhận những chuyện này trước tổ chức, vẫn cần phải có dũng khí hơn nữa mới làm được. Hứa Thiếu Phong biết là nếu thừa nhận chuyện này bị kỷ luật, cái ghế Cục trưởng cũng vì thế mà lung lay, còn nếu cố sống cố chết phủ nhận tội có khi lại qua được cửa ải này.

      Hứa Thiếu Phong đến văn phòng Thành ủy, thư ký bảo ngồi đợi rồi ra ngoài, lát sau thư ký quay lại với rất khách sáo: “Ông Hứa, Bí thư Uông Chính Lương đợi ông ở phòng làm việc, ông có thể đến đó được rồi”.

      Hứa Thiếu Phong vừa nghe thấy Bí thư Uông Chính Lương muốn tìm mình chuyện tự nhiên thấy hoảng, liền đứng vội dậy về hướng phòng làm việc của ông ấy. Hứa Thiếu Phong vẫn thường xuyên đến phòng làm việc của Bí thư Uông để báo cáo công việc, đó là vì công việc của đơn vị, mỗi khi đến đây, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, sợ hãi nhưng cảm giác đó giống như bây giờ. hoảng loạn hôm nay ràng là cảm giác thể tự chủ được. biết được việc tốt và cả việc xấu của lần chuyện này, nó liên quan trực tiếp đến vấn đề tổ chức có còn tin tưởng nữa , cũng chính là có liên quan trực tiếp đến tiền đồ chính trị của .

      Đến trước cửa phòng làm việc của Bí thư Uông, khẽ gõ cửa, nghe thấy bên trong vọng ra: “Vào ”, đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy Bí thư Uông ngồi cạnh bàn làm việc, còn ghế sofa là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật Lý Minh Đạt, cảm thấy ong ong trong đầu. Chuyện này mà truyền đến Ủy ban Điều tra Kỷ luật Thành phố chắc chắn là nghiêm trọng rồi, liền thận trọng : “Bí thư Uông, Bí thư Lý, chào hai ”.

      Uông Chính Lương chào lại ông : “Nào ngồi xuống ”.

      Đợi ngồi xuống rồi, Uông Chính Lương mới : “Thiếu Phong, hôm nay mời cậu đến Thành ủy, tôi muốn tôi và Minh Đạt chuyện thẳng thắn với cậu lần. Dạo này công việc của tôi cũng bận bù đầu rồi, cũng có thời gian chuyện nhiều với cậu, xem ra lần này tôi phải chọn thời điểm thích hợp để chuyện, trao đổi như thế có lợi cho công việc của chúng ta hơn. Kể từ khi cậu toàn quyền quản lý Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đến nay, chung là công việc luôn tích cực và chủ động, có tính sáng tạo, dù là phương diện tạo ra tên tuổi ngành Văn hóa Nghệ thuật thành phố Hải Tân chúng ta, quảng bá việc tuyên truyền xây dựng hình tượng Hải Tân, phương diện lãnh đạo nội bộ, hay là tạo lập danh tiếng cho công việc trọng tâm của Ủy ban Nhân dân Thành phố đều làm việc rất xuất sắc, Ủy ban Nhân dân Thành phố rất hài lòng. Tất nhiên, là cán bộ Đảng viên, chúng ta phải có cầu cao hơn, nghiêm khắc hơn so với bản thân mình, dù là lĩnh vực công việc hay là trong cuộc sống riêng tư đều phải tuân thủ điều lệ Đảng, luôn luôn lấy tiêu chuẩn người Đảng viên để điều chỉnh hành vi của mình, phải tạo dựng được hình tượng đẹp trong lòng quần chúng nhân dân. Gần đây, chúng tôi nhận được phản ánh của quần chúng cậu tự kiểm điểm mình trong đời sống cá nhân, giả thế nào chúng tôi biết, chúng tôi chủ yếu là muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu nên vẫn chưa cho điều tra sâu rộng, muốn gọi cậu đến chuyện trước, tốt nhất là chuyện trực tiếp, Bí thư Minh Đạt, thấy thế có đúng ?”

      Hứa Thiếu Phong thấy mừng thầm trong bụng, lời của Uông Chính Lương chỉ là lời mở đầu, có thể hiểu thế này cũng được hiểu thế kia cũng được, dù hiểu thế nào cũng có thể được. đến phần quan trọng, ông ấy lại đẩy sang cho Lý Minh Đạt, có thể thấy ông ấy thâm nho, sâu sắc, trình độ học vấn cũng cao siêu nên Hứa Thiếu Phong đành im lặng mà nghe theo.

      Lý Minh Đạt tiếp lời Uông Chính Lương : “Đồng chí Hứa Thiếu Phong, vừa nãy Bí thư Uông rất rồi, thành tích của tổ chức ghi nhận, mọi người cũng công nhận, tôi cần thêm gì nữa. Lần này gọi đến chuyện chủ yếu là muốn thà với tổ chức xem trong phong cách sống của có chỗ nào đúng , nếu có sai lầm sai phạm ở chỗ nào? Đảng ta luôn cầu cán bộ Đảng viên phải tăng cường tự kiểm điểm, phải nghiêm khắc tuân thủ nguyên tắc làm việc, tuyệt đối cho phép cán bộ Đảng viên bồ bịch ở ngoài, nếu thực xảy ra chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm khắc. Sở dĩ chúng tôi chưa điều tra sâu rộng mà gọi đến đây chuyện trước là vì muốn cho cơ hội, để chủ động tình với tổ chức. chuyện, còn nếu để tổ chức điều tra ra thực đúng như bức thư nặc danh đó viết lại là chuyện khác. Tôi mong là đồng chí giấu tổ chức, có gì đấy, nếu giấu diếm tổ chức tội lại càng nặng thêm”. đến đây, Lý Minh Đạt nhìn Uông Chính Lương rồi : “Được rồi, bây giờ tôi muốn nghe những lời chân thành nhất từ đấy, Thiếu Phong”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hứa Thiếu Phong nghe lời Lý Minh Đạt , trong lòng khỏi lo lắng.

      ngừng nhắc nhở bản thân là phải bình tĩnh, chỗ nào cần đại khái đại khái, chỗ nào cần ràng phải ràng, tuyệt đối thể phạm sai lầm trước mặt hai vị lãnh đạo này được. Khi Lý Minh Đạt xong, liền đóng giả bộ dạng vô cùng oan ức, cười cách gượng gạo : “Bí thư Uông, Bí thư Lý, trước tiên tôi xin cảm ơn hai vị Bí thư bận rộn thế mà vẫn bớt chút thời gian để chuyện với tôi. Tôi rất quan tâm và giúp đỡ của hai vị Bí thư, ý hai vị lãnh đạo tôi cũng hiểu, phản ánh của quần chúng nhân dân phải là hoàn toàn có căn cứ, chắc chắn cũng có nguyên do của nó. Trước kia cũng có người đùa tôi là tôi và em họ Trần Tư Tư có quan hệ với nhau, tôi là sao mà như thế được. Tất nhiên, từ chuyện này cũng chứng tỏ điều, kể từ đó về sau khi tiếp xúc với những trẻ trung như vậy luôn luôn phải chú ý giữ khoảng cách nhất định, cho dù là có quan hệ họ hàng nhưng cũng nên để người ta ra vào, cũng nên mình đến chỗ ấy. Nhưng tôi có thể thẳng thắn với tổ chức, tôi và Trần Tư Tư là hoàn toàn trong sáng, từ trước đến giờ chưa hề xảy ra chuyện gì cả”.

      Lý Minh Đạt : “Trần Tư Tư là em họ của ?”

      Hứa Thiếu Phong : “ ấy là em họ của vợ tôi, kể ra cũng được gọi là em vợ”.

      Lý Minh Đạt hỏi: “ là khi tiếp xúc với những trẻ nhất định chú ý giữ khoảng cách thích hợp, cũng thể mình đến chỗ ấy, thế nghĩa là trước kia từng mình đến tìm ấy còn có tiếp xúc gần gũi, có đúng vậy ?”

      Lý Minh Đạt quả hổ danh là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, khi đến những tình tiết quan trọng tư duy của ông vô cùng nhạy bén lại còn từng bước, từng bước ép Hứa Thiếu Phong đến mức toát cả mồ hôi. Cũng may Hứa Thiếu Phong sớm chuẩn bị tinh thần trước rồi nên luôn: “Đúng là tôi từng mình đến nhà ấy, tầm khoảng tuần trước, tôi, Lâm Như và cả Trần Tư Tư ăn cơm cùng nhau, vì Tư Tư uống hơi nhiều chút nên Lâm Như bảo tôi đưa ấy về, khi đến bãi đỗ xe của khu nhà ấy, lúc xuống xe ấy lảo đảo suýt ngã nên níu tay tôi, tôi vội vàng đẩy ấy ra, vì tôi nghĩ nếu để người ta nhìn thấy ảnh hưởng quả là ”.

      Trần Minh Đạt : “Lâm Như vợ bảo đưa ấy về? Thế còn ấy sao? Tại sao ấy tự mình đưa Trần Tư Tư về? Hoặc là tại sao ấy cùng với ?”

      Trong lòng Hứa Thiếu Phong nghĩ, vị lãnh đạo này lợi hại, ông nghĩ cách rồi lập tức trả lời: “Lâm Như là muốn đến thẩm mỹ viện nên ấy với tôi được”.

      Lý Minh Đạt : “ ấy đến thẩm mỹ viện nào?”

      Hứa Thiếu Phong : “Tôi biết, hôm đó tôi hỏi”.

      Lý Minh Đạt : “Còn nữa, có người phản ánh thường xuyên khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình, gây ra cái nhìn phản cảm trong lòng quần chúng nhân dân, chuyện này có đúng như vậy ?”

      Hứa Thiếu Phong vốn muốn , với tư cách Đảng viên xin đảm bảo là hề có chuyện đó. Nhưng khi vừa định ra như thế lại nghĩ, nếu thế Lý Minh Đạt lại lật lại bắt ông bảo đảm với tư cách Đảng viên và nhân cách của mình về những chuyện làm thế nào? Nghĩ vậy nên ông liền rất trôi chảy: “Đây hoàn toàn là những lời bịa đặt, đúng , từ trước đến nay tôi chưa từng khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình bao giờ chứ đừng đến chuyện thường xuyên, lại càng thể có khả năng tôi gây ra ảnh hưởng xấu trong quần chúng nhân dân. Tôi tin tưởng tổ chức, cũng mong tổ chức điều tra ràng để lấy lại trong sạch cho tôi”.

      Lý Minh Đạt dường như còn muốn hỏi gì tiếp nhưng Bí thư Uông Chính Lương ngắt lời ông : “Được rồi, được rồi, tôi thấy hôm nay chúng ta chỉ nên đến đây thôi. Hứa Thiếu Phong à, vừa rồi Bí thư Lý có những câu hỏi hơi thẳng thắn chút, mong cậu hiểu cho. Minh Đạt là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, nhiệm vụ của cậu ấy là điều tra xem xét xem cán bộ Đảng viên chúng ta có vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật , tôi và cậu cũng có nhiệm vụ phải tiếp nhận điều tra đó. Những nghi ngờ mà Minh Đạt vừa ra cũng là điều mà tôi muốn hỏi, còn về vấn đề những gì cậu vừa hay giả chúng tôi còn phải đợi điều tra sâu rộng thêm nữa. Tóm lại là ý kiến của người dân đưa ra nhất định phải có thái độ tiếp thu và sửa đổi, đồng thời chuyện này cũng là lời cảnh báo với chúng ta, trong cuộc sống hàng ngày tất cả mọi lời , hành động của chúng ta đều phải chú ý đến ảnh hưởng của người dân, ảnh hưởng của xã hội, làm gì cũng phải tự đặt cho bản thân câu hỏi là làm như thế này đúng chưa? phù hợp với chuẩn mực của Đảng chưa? Hôm nay đến đây thôi, cậu có gì cần bổ sung có thể , nếu có vấn đề gì cần nữa chúng ta kết thúc ở đây, sau này lại chuyện tiếp”.

      Hứa Thiếu Phong : “Cảm ơn Bí thư Uông, Bí thư Lý, cuộc chuyện hôm nay có ý nghĩa gợi ý và giúp đỡ tôi rất nhiều, sau này tôi nghiêm khắc với bản thân hơn, đồng thời cũng hy vọng các vị lãnh đạo thường xuyên phê bình, giúp chúng tôi nhận sai và sửa sai, tôi còn gì phải bổ sung cả”.

      Uông Chính Lương : “Được rồi, vậy cậu trước . Tôi và Bí thư Lý còn có chuyện phải bàn bạc”.

      Hứa Thiếu Phong đứng dậy, gật đầu chào Uông Chính Lương và Lý Minh Đạt : “Bí thư Uông, Bí thư Lý, hai làm việc”, xong ra ngoài.

      Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng Thành ủy, Hứa Thiếu Phong mới thở phào nhõm. thực rất biết ơn Vương Chính Tài vào lúc quan trọng nhất giúp cách đắc lực như vậy, cho biết trước nội dung của bức thư nặc danh. cũng biết ơn thấu tình đạt lý của Lâm Như, ấy bắt tay hợp tác với Trần Tư Tư, diễn vở kịch chị em mới khiến có đủ tự tin chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với lãnh đạo cấp . biết kết quả như thế nào, nhưng nhờ có chuẩn bị sớm nên còn lo lắng nhiều. Nếu có những giúp đỡ ấy, có khi sớm nhận lỗi trước lãnh đạo rồi, lúc ấy sinh mệnh chính trị của cũng chẳng giữ được nữa.

      Bây giờ chưa thể là có thể kê cao gối ngủ ngon lành, Bí thư Uông là còn phải đợi điều tra kỹ hơn . Điều đó làm phải suy nghĩ thêm điều, biết Bí thư Uông phải tìm hiểu thêm là có ý về phương diện nào, là phương diện phong cách sống của hay là phương diện nào khác? Điều đó khiến thấy bối rối, chẳng biết làm thế nào. Hay đó chỉ là câu mà lãnh đạo vô tình ra, căn bản có hàm ý gì cả.

      Có thể do lo lắng quá mà thôi, vừa nãy trước mặt hai vị lãnh đạo khi biểu diễn những lời dối trá, cảm thấy day dứt trong lòng, thậm chí ở tận đáy lòng còn cảm thấy khinh thường chính bản thân mình. Vốn là người thà, vậy mà để bảo vệ tiền đồ chính trị của mình, để bảo vệ chức vụ của mình ông thể làm như vậy.

      Lên xe rồi, lái xe khỏi tòa nhà Ủy ban Thành phố, bỗng nhiên Hứa Thiếu Phong nghĩ đến chi tiết rất , nhất định phải kịp thời cho Lâm Như nếu muộn mất. Chi tiết quyết định thành bại, trong lịch sử ít minh chứng thành bại có liên quan mật thiết đến những chi tiết này, thể coi trọng nó được.

      liền gọi điện thoại cho lâm Như, Lâm Như : “Thiếu Phong, có chuyện gì ?”

      : “Tôi vừa mới chuyện với lãnh đạo Ủy ban Thành phố xong, bà phải nhớ , buổi tối hôm đó, tại sao bà cùng tôi đưa Trần Tư Tư về, nhớ trả lời là bà muốn đến thẩm mỹ viện”.

      Lâm Như “ồ” tiếng rồi : “Tôi biết rồi”.

      lại : “Rốt cuộc là bà đến thẩm mỹ viện nào, bà cho tôi biết, tôi cũng hỏi”.

      Lâm Như : “Vâng, là như thế, tôi gì với ông. Thiếu Phong, liệu có chuyện gì , ông vẫn ổn chứ?”

      : “Tôi vừa mới ra khỏi văn phòng Ủy ban Thành phố rồi, có chuyện gì cả, mọi thứ đều rất tốt, bà cứ yên tâm, tối về nhà gặp”.

      Gọi điện thoại xong thấy tinh thần được tốt lắm. Mặc dù những câu trả lời của đối với hai vị lãnh đạo có gì sai sót nhưng liệu có thể qua được cửa ải này hay còn rất khó , thể đoán trước được những yếu tố bất ngờ xảy ra.

      Tiếng nhạc nhàng cất lên từ chiếc radio xe cũng xoa dịu những buồn phiền trong lòng Hứa Thiếu Phong.

      Hứa Thiếu Phong muốn về phòng làm việc ngồi yên tĩnh suy nghĩ lát, liền lái xe về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Khi ông vừa vào đến cổng gặp Trương Minh Hoa ra. Trương Minh Hoa lập tức hạ kính xe chào ông : “ đến rồi đấy ạ, Cục trưởng Hứa”, ông cũng đành phải hạ kính xe chào lại : “Cậu đâu à?”.

      Trương Minh Hoa đáp: “Em phải lên Ủy ban Nhân dân Thành phố chút, có việc gì ”. Ông : “ có gì, cậu ”, xong rồi chiếc xe cũng vào trong.

      Hứa Thiếu Phong vào còn Trương Minh Hoa ra khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Vừa nãy Trương Minh Hoa nhận được điện thoại của Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố muốn ông đến chút, ông vừa mới nghe xong điện liền vội vàng ngay.

      Trương Minh Hoa sớm biết được những kinh nghiệm trong chốn quan trường, muốn có được chỗ đứng trong làng chính trị, nếu có cấp chỉ đường mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân thể thăng tiến được. Muốn sống minh bạch ông phải tìm chỗ dựa chính trị ở những vị lãnh đạo quyền lực cấp cao. Tất nhiên ở đây lại tồn tại vấn đề, nhiều khi muốn người ta làm chỗ dựa cho mình nhưng điều đó có nghĩa là họ đồng ý làm chỗ dựa cho mình, trong chuyện này còn phải đến chữ duyên nữa. Ông biết rằng, ông có thể làm đến chức Phó Cục trưởng, trong đó có công rất lớn của Chung Học Văn. đúng ra là, nếu có Chung Học Văn đứng sau giúp đỡ thể có ông ngày hôm nay, Trương Minh Hoa tất nhiên thể quên báo đáp Chung Học Văn, tình cảm của hai người bọn họ cũng ngày sâu đậm nhờ trao đổi lợi ích như thế.

      Trong nhiều lần qua lại tiếp xúc với Chung Học Văn, Trương Minh Hoa nhận thấy ông ấy vốn có cảm tình gì lắm với Hứa Thiếu Phong, nhân tiện có cơ hội này Chung Học Văn muốn loại bỏ Hứa Thiếu Phong và đưa ông lên vị trí Cục trưởng. Tất nhiên ông rất vui mừng. Cơ hội thể đánh mất, thời gian thể quay lại, có giúp đỡ của Chung Học Văn, ông mới có đủ gan nhiều lần công khai đối đầu Hứa Thiếu Phong. ngờ được rằng kết quả cuối cùng lại như ông mong đợi, ông những lật được Hứa Thiếu Phong mà còn phải nhận lại trả thù, căm tức của Hứa Thiếu Phong, điều này làm ông thấy vô cùng khó chịu và bực bội. Đấu tranh chính trị là như thế đấy, phải là gió Đông lật được gió Tây mà là gió Tây lật đổ gió Đông. Nhưng vật nào cũng thế, bản thân nó mang trong mình tính phức tạp có thể bùng phát những nguy cơ khó mà đoán trước được, tất cả những sai lầm đối với hình thức đều được coi là thể tránh khỏi, điều này cũng thể trách ai được.

      ngờ được rằng trong lúc ông dần dần thất bại vợ ông, Phùng Hải Lan, lại vô tình phát ra hướng mới, khiến ông có cảm giác sung sướng tột cùng. Hai vợ chồng ông chuẩn bị và lên kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận. Tối hôm qua hai vợ chồng ông mang rất nhiều quà cáp có giá trị đến nhà Chung Học Văn, ngờ Chung Học Văn có nhà, hai người bọn họ ngồi chuyện với Lý Mai Hoa vợ của Chung Học Văn lúc rồi ra về. Hôm nay, Chung Học Văn gọi điện gọi ông lên gặp, chắc chắn là biết chuyện tối qua vợ chồng ông tới nhà thăm, chắc chắn cũng xem qua bức thư nặc danh đó rồi.

      Trương Minh Hoa nghĩ vậy nên liền lên tòa nhà Văn phòng Ủy ban Nhân dân Thành phố, gõ cửa phòng làm việc của Phó Thị trưởng Thường trực Chung Học Văn.

      Chung Học Văn vẫy tay rất nhiệt tình: “Vào đây Minh Hoa, cậu ngồi ”.

      Khi thấy Chung Học Văn nhiệt tình với ông như vậy, ông đoán ngay là ông ấy biết chuyện vợ chồng ông đến chơi nhà ông ấy tối qua, nên yên tâm ngồi xuống. Theo thói quen ông rút thuốc ra hút, khi vừa định châm thuốc hút bỗng ông nghĩ ra là Chung Học Văn hút thuốc nên lại nhét vào trong túi.

      Chung Học Văn và ông chuyện vài câu về công việc rồi chuyển sang chủ đề của Hứa Thiếu Phong.

      Chung Học Văn : “Minh Hoa, tôi mới nhận được lá thư tố cáo, phản ánh Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí ở ngoài, nghe các lãnh đạo Ủy ban Thành phố cũng nhận được lá thư này. Hôm nay gọi cậu đến đây là muốn tìm hiểu chút, những gì phản ánh trong lá thư đó tình hình thực hư thế nào, thái độ của quần chúng nhân dân với phong cách sống của Hứa Thiếu Phong ra sao?”

      Trương Minh Hoa mừng thầm trong bụng, nhân cơ hội này liền : “Hứa Thiếu Phong xưa nay làm việc rất kín đáo, hầu như để lại dấu vết gì cho ai biết bao giờ. Về chuyện ta có bồ bịch ở ngoài hay em cũng dám chắc chắn, em chỉ nghe người ta đồn đại là hình như ta có qua lại với họ Trần xinh đẹp, trẻ trung, những chuyện khác em cũng biết thế nào. Xem ra, con mắt của quần chúng nhanh nhạy, ta có thể giấu được tổ chức chứ giấu được quần chúng”.

      Vừa nghe thấy thế Chung Học Văn thấy mừng thầm trong bụng, chuyện công trình lần trước, sau khi Hứa Thiếu Phong chơi trò trước mặt ông, ông muốn tìm cơ hội lật đổ. Cho dù phục vụ tôi tôi cũng phải xếp người tôi có thể dùng. Khi ông đau đầu vì chuyện này ngờ lại xuất lá thư nặc danh liên quan đến Hứa Thiếu Phong. Lá thư này như vật báu gối đầu giường, trở thành vật chứng có lợi để lật đổ Hứa Thiếu Phong, liền : “Dạo này có thể Ủy ban Thành phố tổ chức điều tra các cơ quan ban ngành về việc cậu đề đạt cầu điều động cán bộ. Tôi nhiều lần suy nghĩ, nếu bây giờ mà điều động cũng chỉ là bình thường, điều cậu nơi khác cậu cũng vẫn chỉ là chức phó thôi. Minh Hoa à, tôi nghĩ là nếu chuyện Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí có cái ghế Cục trưởng của ta giữ được rồi, nếu cái ghế đó mà trống nhất định tôi tìm cách giành nó cho cậu”.

      Trương Minh Hoa nghe thế, hai mắt sáng rực lên. Ông thấy được định hướng của Chung Học Văn, cũng cảm nhận được hậu thuẫn của ông. Lật đổ Hứa Thiếu Phong lên làm Cục trưởng phải là mơ ước của ông hay sao? Ông giữ được niềm sung sướng đó, vui vẻ : “Cảm ơn quan tâm của Phó Thị trưởng, em có ngày hôm nay tất cả cũng là nhờ giúp đỡ và đề bạt của . Nếu thực có khả năng ấy hy vọng giúp đỡ em, Trương Minh Hoa em đời này kiếp này quên đại ân đại đức của , cảm kích cả cuộc đời này”.

      Chung Học Văn nghĩ, nếu có thể lật đổ Hứa Thiếu Phong và đưa Trương Minh Hoa lên đương nhiên đây là việc tốt, như vậy vừa có thể trả được Trương Minh Hoa món nợ ân tình lại có thể cần mất chút công sức gì mà vẫn có được công trình đó. Vì thế ông cười ha ha : “Minh Hoa à, cảm kích hay cảm kích giờ cũng chưa cần đến, cậu là cán bộ do tay tôi nâng đỡ, nếu thực có khả năng này tôi dùng cậu còn dùng ai được nữa? Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là những gì trong lá thư tố cáo kia phản ánh có đúng , nếu là vấn đề này dễ giải quyết rồi, chỉ có cách kéo được Hứa Thiếu Phong xuống cậu mới có cơ hội thôi”.

      Trương Minh Hoa : “Phó Thị trưởng, có lửa sao có khói, ta có tình nhân người khác cũng thể tự tạo ra cho ta nhân tình được, chỉ cần Ủy ban Điều tra Kỷ luật kỹ chắc chắn điều tra ra quan hệ của họ”.

      Chung Học Văn : “Thế này , cậu thăm dò xem tình hình thế nào, nếu có phát gì mới phải kịp thời báo cho tôi ngay. Còn về việc của cậu cậu cứ yên tâm, dù thế nào tôi cũng giúp đỡ cậu nhiệt tình, nhất định giành cho cậu”.

      Trương Minh Hoa vội vàng : “Cảm ơn Phó Thị trưởng, bây giờ em có thêm lời nào nữa cũng là thừa, mong Phó Thị trưởng cứ xem biểu của em sau này là được rồi”.

      Cáo từ ra về, Trương Minh Hoa thấy thời tiết hôm nay sao mà đẹp đến thế, mặt trời chói sáng, bầu trời màu xanh thẳm, tâm trạng cũng vui hơn nhiều. Ông biết Chung Học Văn bây giờ phải chỉ là Phó Thị trưởng chuyên điều động nhân lực ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn nữa mà còn là Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố rồi, là Đảng ủy Thành ủy, nếu ông ấy thực muốn tranh giành cho ông sợ gì có cơ hội. Xem ra, tối qua đến nhà ông ấy quả là uổng công chút nào, phải bỏ ra chút ít mới thu được về, chỉ có bỏ ra mới có hy vọng có được những gì mình cần. Ông nghĩ đợi đến khi Chung Học Văn giúp ông làm xong chuyện lớn này hậu tạ sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :