1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      đúng là ông ăn chả bà ăn nem. Lúc Lâm Như và Trần Chí Cương vui vẻ bên nhau ở bên bờ biển Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong cũng vui vẻ bên nhau.

      Sau khi ra khỏi quán cà phê Điệp Luyến Hoa, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân, nén được nỗi uất ức nên gọi điện cho Hứa Thiếu Phong muốn gặp ta. Hứa Thiếu Phong hỏi xem ta ở đâu, ta về nhà rồi. Hứa Thiếu Phong hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với đến ngay.

      Kể từ khi chuyện của và Hứa Thiếu Phong bị Lâm Như phát , Trần Tư Tư càng ngày càng thấy việc đơn giản như nghĩ. Lâm Như thực ra có ý định từ bỏ Hứa Thiếu Phong mà ngược lại còn muốn đánh bại ta, điều này khiến ta rất bực bội, càng khiến ta sợ hãi yên. ta biết là mình danh chính ngôn thuận, cũng có tư cách gì nên khi cãi nhau với Lâm Như, thấy bất lực. Thực ra Lâm Như cũng có gì ghê gớm lắm nhưng để chứng tỏ mình đúng Tư Tư ngại gì mà thế.

      Sau lần chạm mặt lần thứ hai với Lâm Như, luôn thấy mình thực bị đánh bại rồi, biết tiếp theo phải làm gì đây? chỉ có hy vọng duy nhất là nhận được an ủi và ủng hộ về tinh thần của Hứa Thiếu Phong. muốn thăm dò Hứa Thiếu Phong xem liệu ta có định ly hôn ? Bây giờ thực chống đỡ nổi nữa rồi.

      Chợt nhìn thấy xe Hứa Thiếu Phong phía trước, liền nhàng ấn tiếng còi xe rồi phóng lên đuổi theo.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy tiếng còi nhìn vào gương chiếu hậu thấy hóa ra là xe của nên cũng nhàng ấn tiếng còi làm tín hiệu, trong lòng cũng cảm thấy rung động.

      Những ngày gần đây, tâm trạng của Hứa Thiếu Phong rất bức bách, nhất là sau khi Lâm Như biết chuyện của ta và Trần Tư Tư. Ngoài áy náy, ta còn cảm thấy mình tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan. ta thể lén lén lút lút vừa nuôi bồ vừa ôm ấp vợ như trước được nữa. việc bị phát khiến ta bắt buộc phải chọn trong hai, nếu Lâm Như chấp nhận ta, thời gian qua Trần Tư Tư có lẽ cũng chấp nhận ta nữa. Đây là điều khiến ta lo nghĩ và đau đầu vô cùng. Quả thực, nếu phải chủ động chia tay với Trần Tư Tư, bắt ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với , đành lòng làm thế. Cũng tương tự như vậy, nếu bắt từ bỏ Lâm Như cũng làm được, là vợ chồng gần hai chục năm nay rồi, cũng có những tình cảm những ân tình sâu nặng mà vợ chồng trẻ có được, có những thương và bao dung ân cần. Đó là bến đỗ lặng lẽ, Lâm Như cũng vẫn xinh đẹp như thế ở cái bến lặng lẽ ấy, vẫn hiểu biết thấu tình đạt lý, nếu phải từ bỏ Lâm Như chịu được.

      Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thực lòng hai người bọn họ đều rất giỏi giang, nỡ từ bỏ ai nhưng cũng hiểu rằng ngọn núi thể có hai chúa sơn lâm, bắt buộc phải có thái độ ràng, lựa chọn cũng là điều tất nhiên.

      Những ngày gần đây, khi làm, Thiếu Phong đều phải cố gượng cười, lúc yên lặng lại thấy con tim đau đớn, phải từ bỏ ai trong hai người phụ nữ mà quý bây giờ? Có thể dễ dàng nhận thấy ta thể từ bỏ Lâm Như vì từ bỏ Lâm Như đồng nghĩa với việc từ bỏ truyền thống và đạo đức, nghĩa là ta từ bỏ mọi thứ có bao gồm cả quyền lực, địa vị và tôn trọng kính nể của người khác. Nhất là từ sau khi Lâm Như và ta ngủ chung với nhau nhưng vẫn quan tâm, chăm sóc chu đáo, điều này khiến vô cùng cảm động. biết rằng nếu Lâm Như thể làm được những điều như thế. Cũng chính bởi thế mà luôn chịu áp lực vô hình, nếu trong vấn đề này cứ lưỡng lự dứt khoát quá giới hạn bao dung của Lâm Như, muốn lấy lại được bao dung của Lâm Như e là rất khó khăn.

      Điều này cũng chứng tỏ phải có quyết định kịp thời cắt đứt quan hệ với Trần Tư Tư. Nhưng hễ cứ nghĩ đến chuyện phải cắt đứt quan hệ với Tư Tư lại thấy con tim mình ứa máu. biết sau khi chia tay Trần Tư Tư mình sống ra sao? Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Trần Tư Tư, nghe những lời ngọt ngào ấy thể tận hưởng, rất sợ làm ta đau lòng, lại càng sợ đánh mất ta. Điều này khiến đau đớn vô cùng, thể đón nhận Trần Tư Tư cũng có cách nào đối diện với Lâm Như. Hôm nay, định kiểu gì cũng phải ra mọi chuyện, thà đau lần còn hơn cứ để nó dai dẳng mãi. Đằng nào việc này cũng ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, chuyện chia tay cũng là lẽ đương nhiên, chi bằng nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện, sớm kết thúc là được rồi.

      Nghĩ vậy Hứa Thiếu Phong liền đến bãi đậu xe, dừng xe lại chính lúc đó nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ đun cũng dừng lại. Chiếc xe màu đỏ đun đó in sâu trong mắt , nó giống như ngọn lửa bùng cháy, mỗi lần nhìn thấy, nó lại làm cho tim xao xuyến, nó kích thích đến từng tế bào trong con người . về phía chiếc xe, cùng lúc đó cái con người ngọc ngà mà có ý định từ bỏ kia cũng bước xuống xe. Lúc ta quay người bước ra khỏi xe, mái tóc dài trôi xuống trông giống như đuôi con cáo xinh xắn, mái tóc xõa xuống đẹp cách tự nhiên, thân hình cũng thướt tha uyển chuyển. về phía , mái tóc rung rung, chuyển động theo từng bước của , nó toát lên sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, cũng toát lên hấp dẫn của người con , người con này có gì giống với người mẫu sàn diễn? Trời ơi, thế này bảo tôi sao mà chia tay được, thà giết tôi còn hơn.

      ta giống như con bướm bay tới, gương mặt xinh xắn tràn ngập nụ cười rực rỡ, những bước tràn đầy sức sống.

      đến nhanh vậy” - ta vui vẻ cười với - “Mỗi lần nhìn thấy mọi buồn phiền của em đều tan biến hết”.

      cũng vậy” - Thiếu Phong - “Khi ở cạnh em như được quay lại thời trai trẻ”.

      ta đến bên Thiếu Phong cầm lấy tay , đột nhiên giống như bị ong châm vội rụt tay lại : “Đừng, đừng, đừng làm như vậy”.

      buông tay ra bỗng nhiên cười lớn: “Xem em làm sợ kìa, cứ như em là con hổ dữ bằng”.

      chịu được liền nhìn trước nhìn sau rồi mới cười : “Đừng điên rồ thế chứ, nhỡ ai đó bắt gặp được làm sao?”

      ta : “ sao, đây là bãi đỗ xe ở tầng hầm phải đường đâu mà phải lo”.

      : “ phải đường cũng được, chẳng may mà người ta nhìn thấy, chưa biết chừng lan truyền khắp nơi”.

      giận dữ : “Giả dối, nếu mà sợ như vậy sau này đừng gặp em nữa”.

      vờ như nghe thấy gì chỉ cười, cố ý giữ khoảng cách với ta.

      Khi lên lầu, vào đến trong nhà, đóng cửa lại quay người sà vào lòng ông : “Vừa nãy làm sợ, bây giờ sao sợ nữa?”

      nhìn cái miệng nhắn của , lời sao mà ngọt ngào dễ nghe, đúng là làm người ta ngây ngất. Dù lý trí bảo là phải cự tuyệt nhưng cơ thể thể nào mà cự tuyệt được, liền tự an ủi bản thân qua ngày nào biết ngày đấy, : “Hôm nay em xinh lắm”.

      Chợt hôn , thực thể kìm nén nổi nữa, bèn ôm chặt lấy , hận nỗi là thể ăn sống . Cứ như thế, vừa hưởng thụ vừa nghĩ, mình là loại người gì vậy, sao mà ý chí lại nhu nhược thế này? ràng là đến để chia tay ta vậy mà lại vui đùa như thế này đây, nếu cứ thế đến bao giờ mới chia tay được? Con người mình, nếu như ngày xưa cái thời chinh chiến mà bị kẻ thù bắt , cần phải tra tấn chỉ cần cho người con đẹp đến chưa biết chừng cái gì cũng khai hết.

      Sau nụ hôn dài cháy bỏng, Tư Tư mới cười : “Được rồi, tắm , em chuẩn bị quần áo ngủ cho , được ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Được”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Gần tuần nay gặp nên có chút vội vàng, liền ngay vào phòng tắm tắm qua chút.

      Khi bước ra, nhìn thấy Trần Tư Tư cầm quần áo cho mình, cũng cởi bỏ hết xiêm y chuẩn bị vào phòng tắm, Hứa Thiếu Phong ôm chầm lấy rồi ép chặt lên hai bên eo . nhàng : “Con mèo tham ăn, nhớ em đến thế cơ à?”. ư lên tiếng, trong lòng nghĩ là nhiều chuyện. nhớ sao lại như thế được? liền ghé sát mặt ông : “ ở ngoài đợi em chút, em tắm xong ra ngay, được ?”, rồi nhàng đẩy ông ra ngoài, vào phòng tắm.

      đành mặc quần áo ngủ nằm ghế sofa vừa hút thuốc vừa đợi , trong lòng thầm nghĩ thượng đế tại sao lại tạo ra trò ma quỷ gì thế này, để ta đến cướp mất hồn mình, nếu cứ thế này làm sao mà chia tay được? “ được, thể tiếp tục như thế này được, đợi khi công trình đó mở gói mời thầu mình lấy nó về cho ấy, cũng xem như là báo đáp ấy, sau đó mới đến chuyện chia tay, như thế có lẽ dễ dàng hơn”.

      Hứa Thiếu Phong hút hết điếu thuốc, lúc sau ấy mới ra khỏi phòng tắm, người quấn chiếc khăn tắm. Mái tóc búi cao lên nhìn như biến thành người khác vậy, rất cao quý, sang trọng. để lộ cặp chân dài trắng nõn, rất dễ làm mê hoặc lòng người, bất giác nghĩ thầm trong bụng, tinh, đúng là con tinh.

      định đứng dậy vào phòng ngủ ta : “Thiếu Phong, có biết em vừa gặp ai ?”

      : “Làm sao biết được em gặp ai”.

      : “Em gặp Lâm Như, là bà ấy hẹn em”.

      Nghe thấy vậy, thấy trong lòng có chút căng thẳng, hưng phấn lúc nãy vơi nửa phần, hỏi cách nghi ngờ: “ ấy tìm em để làm gì?”

      vừa xoa kem dưỡng da vừa chậm rãi : “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là động viên em từ bỏ rồi”.

      Ông : “Vậy em trả lời thế nào?”

      cười : “Thiếu Phong, vậy em hỏi , mong em trả lời bà ta thế nào, xem xem liệu chúng ta có cùng suy nghĩ ”.

      Thiếu Phong hơi bực mình, ta mang ra làm trò đùa à, sao mà có thể trả lời câu hỏi thế này chứ?

      Nghĩ rồi cười cách gượng gạo : “Câu hỏi này trả lời được”.

      Trần Tư Tư ngồi xuống bên ông, lay người ông : “ mà, em muốn nghe xem nghĩ thế nào?”

      Hứa Thiếu Phong còn cách nào khác đành phải : “Chắc chắn em thể từ bỏ rồi”.

      Trần Tư Tư : “Thiếu Phong, đây có phải là những gì mong em ra ?”

      Hứa Thiếu Phong thấy có chút phiền hà liền trả lời: “Thực lòng rất sợ hai người bị tổn thương”.

      Trần Tư Tư : “Nhưng mà, bọn em đều bị tổn thương mất rồi, bây giờ nếu bắt phải chọn giữa em và Lâm Như chọn ai?”

      Hứa Thiếu Phong thấy bế tắc trong lòng, nửa hứng thú còn lại cũng tụt mất, bỗng chốc toàn thân mềm ra giống quả bóng bị xịt hơi. Đây phải chính là câu hỏi mà ông nhiều lần tự hỏi bản thân hay sao? Bỗng nhiên ta đề cập đến chuyện này thể lại chạy trốn, thể để ta tuyệt vọng cũng muốn để mình lại có đường rút lui nhưng sợ làm ta tổn thương, liền tìm câu thích hợp chút: “Tư Tư, tình hình của em còn biết sao, nếu bây giờ mà bắt ly hôn với ấy ấy nhất định đồng ý, cũng muốn làm to chuyện này vì dù sao cũng còn hoạt động chốn quan trường. Những ngành nghề khác họ để ý nhiều đến mâu thuẫn trong chuyện tình cảm nam nữ riêng tư hay chuyện đổ vỡ gia đình nhưng chốn quan trường lại hoàn toàn khác, nếu mà chỉ cần lộ ra số chuyện thôi công sức phấn đấu bao nhiêu năm coi như đổ xuống sông xuống bể hết. Là thằng đàn ông, nếu mà nghiệp cho dù ta có ở cạnh người phụ nữ mình , liệu ta có hạnh phúc được ? Thế nên Tư Tư à, mong em hiểu cho nỗi khổ của ”.

      Trần Tư Tư nghe mặt lạnh , đến khi Hứa Thiếu Phong xong mới : “Em hiểu rồi, ý từ bỏ em?”. rồi liền đứng dậy.

      Hứa Thiếu Phong nhìn dáng vẻ đau khổ đó của ta trong lòng cũng dễ chịu chút nào liền an ủi: “Tư Tư, phải em nhưng mà hai người bọn em ai biết ai, cũng nghĩ gì nhiều, chỉ cần được ở bên em là thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều bây giờ bọn em chạm mặt nhau mấy lần rồi, em có biết , cũng rất đau lòng, bên là ấy - người vợ hợp pháp, bên là em - người mà thương. Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, muốn làm tổn thương ai, ngờ bây giờ cả hai đều bị tổn thương rồi. ấy phản bội ấy, em cũng lại oán trách , trong mắt bọn em còn là người nữa rồi”.

      Trần Tư Tư bỗng nhiên to tiếng : “Giả dối, giả dối. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, trong lòng trước sau cũng chỉ có vợ thôi, tình cảm của cũng chỉ dành cho bà ta thôi, còn lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, em nhìn rồi, cái gì mà tình chứ, tất cả đều là giả dối, giả dối”.

      Nghe những lời này Hứa Thiếu Phong hề vui chút nào, cũng có chút giận giữ : “Giả dối à? Ngay từ đầu giấu em chuyện có gia đình. Cũng chưa bao giờ thề là cưới em. Bây giờ em cứ như là lừa gạt em bằng”.

      Trần Tư Tư : “Đúng vậy đấy, lừa em mà là em lừa người, là em quá đa tình, ai bảo em ngốc như vậy chứ? Người đàn ông của người khác xảy ra chuyện, vợ ta lo, em lại long đong lận đận, xin hết người này đến người khác để giải quyết cho . Em tốn nhiều công sức và tình cảm như vậy, đến lúc quan trọng ta lại chọn vợ ta, lẽ nào em là cái gì đối với ? Phải chăng em chỉ giống như bộ quần áo người ta mặc, rách rồi muốn vứt là vứt”. Trần Tư Tư càng càng xúc động, càng càng uất ức, chưa xong khóc nức nở.

      Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy khó chịu như bị ong đốt, nghe Trần Tư Tư vừa khóc vừa im lặng đứng yên. vẫn luôn nghĩ rằng Trần Tư Tư là hiểu biết, sao hôm nay lại quá xúc động như vậy? Liệu có phải hôm nay Lâm Như tìm gặp ấy và gì rồi , những uất ức trong lòng phải kìm nén bấy lâu hôm nay mới có cơ hội trút cho hả giận? Hay là Tư Tư nghe thấy mình muốn từ bỏ ấy nên ấy mới kích động như vậy, mới đau lòng như vậy? Nghĩ đến thời gian vừa qua, mà làm tất cả khiến khỏi đau lòng, nhìn vật vã thế này lòng cũng đau như dao cắt. muốn để ấy bị kích động thêm nữa, liền dỗ dành trước rồi mới từ từ chuyện nên cách chậm rãi: “Nào lại đây, ngồi xuống, ngồi xuống rồi hãy ”, rồi kéo Trần Tư Tư ngồi xuống. Trần Tư Tư giãy cho chạm vào. Hứa Thiếu Phong liền đứng dậy ôm ngồi xuống sofa.

      Trần Tư Tư vẫn đẩy Thiếu Phong ra, vừa đẩy ra vừa : “Bỏ em ra, đừng có kéo em”.

      Hứa Thiếu Phong hiểu miệng bỏ em ra nhưng trong lòng lại rất muốn ông kéo vào lòng nên lập tức ôm trong vòng tay : “Tình của , thiệt thòi cho em rồi. Nhìn em đau lòng thế này cũng rất khó chịu”.

      Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy lo lắng, bà này đúng là ưa ưa nặng. ra cũng thấy oan ức trong lòng nhưng đành nén lại để an ủi , đợi cho Tư Tư khóc xong rồi mới những lời an ủi ngọt ngào. là hết cách, việc mình gây ra mình phải tự giải quyết, chuyện này ai có thể làm thay được. Hơn nữa, nếu bạn tìm người con bằng tuổi hay hơn tuổi bạn ấy chắc chắn bao giờ làm bạn phiền lòng như thế này, cũng cần bạn phải dỗ dành, nhưng bạn lại bằng lòng như vậy. Đàn ông ai cũng vậy cả, ở ngoài ai cũng cao quý, oai phong nhưng đứng trước phụ nữ đều thấp kém thế này đấy, từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình để mà cầu xin ta, đây thực ra là trò gì biết?

      Nhìn Trần Tư Tư nước mắt ngắn nước mắt dài, Hứa Thiếu Phong rút hai tờ khăn giấy trong hộp đưa cho .

      Trần Tư Tư chỉ biết khóc vì đau đớn, cầm giấy Hứa Thiếu Phong đưa cho, Hứa Thiếu Phong liền lau mắt cho . Khi vừa bỏ khăn xuống nước mắt lại trào ra. Hứa Thiếu Phong lại chạy đến lau cho . Cứ như vậy nên Hứa Thiếu Phong cười đùa : “ ngờ khi em khóc mà vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn thế này, nhất là đôi mắt, rất to và đẹp, long lanh trong sáng như gương vậy”.

      Nghe câu đó, Trần Tư Tư bật cười thành tiếng rồi đánh Hứa Thiếu Phong: “ xấu xa, làm cho người ta tức phát khóc lại còn cười người ta, sao lại có người như chứ?”

      Hứa Thiếu Phong biết, khi phụ nữ dùng tay đấm rồi bạn tốt nghĩa là cơn giận của ấy qua rồi, liền nắm lấy tay Tư Tư : “Bà của tôi ơi, sợ rồi, thương em em còn hết, làm sao dám giận em?”

      Trần Tư Tư : “Chỉ được cái hay thôi, sao vừa nãy hung dữ như vậy, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống em vậy”.

      Hứa Thiếu Phong : “Vậy bây giờ ăn sống em nhá”, rồi liền cắn môi .

      Trần Tư Tư nắm chặt cánh tay và hôn lại nồng nhiệt, cháy bỏng. Trong lòng Hứa Thiếu Phong thầm nghĩ mình làm trò gì vậy? Ý định chia tay của mình tan biến đâu cả rồi? Trần Tư Tư càng lúc càng nóng bỏng, ôm chặt cứ như sợ chạy mất vậy. Sau nụ hôn nồng nàn, Trần Tư Tư chủ động cởi đai lưng của và luồn tay vào trong.

      Sau trận mây mưa, nằm trong vòng tay Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nhàng : “Thiếu Phong, còn em ?”

      Hứa Thiếu Phong biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, đúng, sao mà chia tay được? vỗ lên người : “ hay mà em còn biết sao?”

      Trần Tư Tư lay người : “ được, em muốn phải cơ”.

      Hứa Thiếu Phong véo mũi cái : “Đồ quỷ , đấy”.

      Trần Tư Tư : “, em muốn chính miệng em”.

      Hứa Thiếu Phong : “Được rồi, được rồi, , em. Như thế này em mãn nguyện chưa?”

      Trần Tư Tư vui vẻ : “Thiếu Phong, em thực rất , nhưng em sợ ngày nào đó rời bỏ em, thực em lo lắm”.

      Hứa Thiếu Phong lại trầm lặng chút, ngờ thú vui của mình lại gây nên rắc rối lớn đến vậy, bây giờ phải làm sao? Cách tốt nhất là làm công tác tư tưởng, chỉ có cách ngừng kiên trì, rồi cũng có ngày thuyết phục được . Thế là Hứa Thiếu Phong liền làm theo những gì mình nghĩ. : “Tư Tư, ra ai mà có được người con xinh đẹp năng động như em là có phước. người đàn ông hơn bốn chục tuổi như mà có được em đúng là vận may của từ kiếp trước để lại, có lý do gì trân trọng, cũng có lý do gì mà vui mừng. Bây giờ có những cặp tình nhân mới chỉ sống với nhau vài ba năm còn cảm giác mới mẻ nữa rồi chứ gì đến lâu dài. qua lại với nhau ba năm nay rồi, nhưng chúng ta vẫn giữ được cảm giác mới mẻ đó, điều đó chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau. Đời người liệu sống được bao nhiêu năm, bao nhiêu năm hiểu biết mọi chuyện đợi đến khi nhận ra điều gì đó mình cũng ngoại tứ tuần rồi. Theo , chỉ cần mình từng có được sợ gì thiên trường địa cửu? Cổ nhân từng khi nỗi khổ về tình ái kéo dài, con người vô cùng bế tắc”.

      Thấy Tư Tư có phản ứng gì, Hứa Thiếu Phong tự hỏi liệu có phải mình những lời sáo rỗng . Loanh quanh mãi vẫn chưa được tới mấu chốt của vấn đề, thế nên mới làm cho ấy chú ý, nhìn Trần Tư Tư nằm trong lòng mình, nhìn đôi mắt lim dim của , buồn ngủ hay là để tâm đến những gì ? Hứa Thiếu Phong liền nhàng hỏi: “Em ngủ rồi à?”

      Trần Tư Tư bỗng dưng mở to mắt, nhìn ông : “, em nghe diễn thuyết đây”.

      Hứa Thiếu Phong nhịn được cười phá lên, là điên rồ, tâm chuyện trò với ta, ta lại cho rằng mình đọc diễn thuyết, là chẳng còn hứng thú nữa, xem ra đúng là xa vấn đề giống như đọc diễn thuyết vậy, hết cách, nhưng đây là thói quen nhiều năm nay của Hứa Thiếu Phong rồi, giờ chỉ còn cách thay đổi dần dần thôi.

      cười, cũng cười theo, hai người cùng cười lớn, chiếc ghế sofa rung lên từng đợt theo tiếng cười của họ. Hứa Thiếu Phong hiểu rằng, phải quá xa vấn đề mà là cách thức làm có vẻ hợp cho lắm. Những câu này đáng lẽ nên ngồi dậy chuyện thẳng thắn với nhau chứ phải để ta nằm trong lòng mình rồi , con đường sai kết quả đương nhiên cũng thế.

      Thấy Trần Tư Tư cười như vậy bỗng nhiên ông biết phải gì nữa, thôi bỏ , đây đâu phải là nơi bàn chuyện, để hôm khác rồi vậy.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10: Cơn lốc tình

      Tục ngữ có câu: " sợ ăn cắp ăn trộm của người khác chỉ sợ người khác ăn trộm của mình". Khi người nào đó bị người khác để ý và muốn gây chuyện trừ khi người đó là thần thánh, nếu sớm muộn gì kẻ đó cũng bị bắt thóp. Hứa Thiếu Phong ngờ được rằng bị bảo vệ khu hoa viên Di Tình để ý, nhân viên bảo vệ cầu đăng ký thông tin cá nhân, liền đăng ký, bảo vệ đưa tấm thẻ mới được vào. có cách nào khác, có thể quản lý cả hơn nghìn nhân viên ở Cục, có thể tự do ra vào đài truyền hình cũng như các đơn vị quan trọng khác nhưng lại thể tự do ra vào khu hoa viên Di Tình này. Người ta đây là cầu của Ban quản lý khu nhà nên chỉ còn cách tuân theo mà thôi. Hứa Thiếu Phong thể đoán được rằng chính bản đăng ký đó lại là bằng chứng hại sau này, ở bến đỗ xe dưới tầng hầm cũng lắp đặt hệ thống camera theo dõi, nó ghi lại cảnh Trần Tư Tư kéo tay .

      Sau khi nhìn thấy cảnh này trong máy camera, người bảo vệ tên là Phúc Sinh ấy vui như vớ được vàng, biết rằng đây là chứng cứ mà chị họ nhắc đến, chị họ mà có được những thứ này có thể phá hỏng tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cũng có thể thay đổi vận mệnh của số người trong đó có ta. vậy thể bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh của mình được, lặng lẽ lấy cuốn băng video ra sau đó dùng máy tính cố định cảnh đó lại. Ngày hôm sau, copy vào USB rồi mang ra hiệu ảnh rửa thành mười tấm, sau đó vui vẻ đến gõ cửa nhà chị họ Phùng Hải Lan.

      Từ khi biết Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, Phùng Hải Lan rất vui mừng, bà ta nghĩ rằng khi nắm được chứng cứ này lo gì lật được Hứa Thiếu Phong, cũng lo gì thay đổi được vận mệnh của Trương Minh Hoa. Những ngày gần đây, ngày nào bà ta cũng mong chờ Phúc Sinh có thể mang về cho bà ta tin vui. Có hy vọng đó nên tâm trạng bà ta phấn chấn hẳn lên, bước chân cũng nhõm hơn, thèm ăn hơn, ngay cả ham muốn tình dục cũng tăng lên nhiều, điều đó khiến Trương Minh Hoa cũng phải nghi ngờ bà, liệu có phải khi xưa bà đem phần tinh lực trao cho người đàn ông khác, bây giờ mới dốc hết cho ông nên mới dồi dào sức lực như thế. Thế nên mới thăm dò bà: “Bà làm sao vậy? Tôi vẫn là tôi, bà vẫn là bà mà tại sao dạo này lại mãnh liệt thế nhỉ?”

      Phùng Hải Lan : “Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài rồi”.

      Trương Minh Hoa vừa nghe thấy tin đó giật bắn lên, kinh ngạc ngồi dậy hỏi: “Cái gì? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài sao?”

      Phùng Hải Lan vui vẻ gật đầu.

      Nhìn biểu của Phùng Hải Lan, đầu tiên Trương Minh Hoa lại nghĩ bà ấy nhất định quan hệ với Hứa Thiếu Phong, bây giờ ông ta có bồ nhí rồi thèm để ý đến bà ấy nữa nên bà ấy mới có tinh lực dồi dào như vậy. Vì nghĩ thế nên ông quát mắng bà: “Đồ thối tha, ra là có quan hệ với thằng Hứa Thiếu Phong, thảo nào mà ham muốn của bà lại lớn đến thế, vì ta có bồ khác rồi qua lại với bà nữa nên bà mới có tinh thần như vậy”.

      Phùng Hải Lan nhịn được cười phá lên, bà biết Trương Minh Hoa nghĩ sai hướng khác nên mới tức giận như vậy, vì thế bà những tức giận mà ngược lại còn thấy bộ dạng Trương Minh Hoa lúc ghen tuông tức cười liền vừa cười vừa : “ việc phải thế đâu, ông hiểu lầm rồi”.

      Trương Minh Hoa đâu có dễ để bà ngụy biện, liền tiếp tục mắng: “Tôi hiểu lầm gì chứ, bà biết xấu hổ mà ngậm miệng lại, còn tôi hiểu lầm gì nữa. Thảo nào Hứa Thiếu Phong cứ gây khó dễ cho tôi, hóa ra là bị bà cản đường”.

      Phùng Hải Lan nhìn Trương Minh Hoa thực bị kích động, bất giác sa sầm mặt : “Trương Minh Hoa, ông ăn cho cẩn thận chút, ông hỏi ngọn ngành mà mắng nhiếc người khác như vậy sao? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, đó phải là cơ hội tốt cho chúng ta phất lên hay sao? Ông đúng là hồ đồ, tự dưng lại đổ tiếng ác cho tôi”.

      Trương Minh Hoa thấy Phùng Hải Lan giận điên lên, như thế ắt phải là tâm trạng của kẻ vụng trộm, nhưng nghi ngờ trong lòng ông ta vẫn chưa có cách nào giải tỏa được, cũng hiểu được quan hệ nhân quả trong chuyện này, ông ta nghi hoặc hỏi vợ: “Cho dù ta cho chúng ta cơ hội tốt, có liên quan gì đến việc dục vọng của bà đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ? Điều này thể khiến người ta nghĩ là bà vì đoạn tuyệt với nên mới có nhiều tinh lực hơn, bởi thế tôi mới nghi ngờ động cơ trả thù của bà, liệu có phải bỏ rơi bà khiến bà sinh lòng đố kỵ? Việc này mà giải thích ràng tôi để yên cho bà đâu”.

      Phùng Hải Lan đột nhiên nghiêm sắc mặt: “Đầu óc ông hạn hẹp như vậy thảo nào thể đấu được với chồng người ta, lòng dạ hẹp hòi tầm nhìn cũng hạn hẹp, sao ông nghĩ xa hơn chút, trông rộng hơn chút? Hơn nữa, cho dù vợ ông có thích Hứa Thiếu Phong, muốn làm tình nhân của ông ta ông cũng biết lượng sức mình sao? người đàn ông phong độ như Hứa Thiếu Phong lại cần người đàn bà như vợ ông bên cạnh sao? là, nhìn bộ dạng ghen tuông của ông mà khiến cho người ta thấy tức cười, lấy cho tôi cốc nước, tôi khát lắm rồi, uống xong từ từ kể cho ông nghe”.

      Trương Minh Hoa nghe Phùng Hải Lan vậy trong lòng thấy hoang mang, nhưng vẫn xuống giường rót nước cho vợ.

      Phùng Hải Lan uống hai ngụm nước lấy lại giọng rồi mới bắt đầu kể tỉ mỉ cho ông nghe từ chuyện cậu em họ xem ti vi mà nhận ra Hứa Thiếu Phong, đến chuyện bà nghĩ ra kế sách đó, Phùng Hải Lan : “Ông thử nghĩ mà xem, nếu Phúc Sinh giúp chúng ta tìm được chứng cứ chứng tỏ Hứa Thiếu Phong có bồ nhí, nếu chứng cứ ấy bị công bố Hứa Thiếu Phong chẳng phải là hết đời sao? Ngày tận số của Hứa Thiếu Phong cũng chính là ngày vinh quang của ông, sao tôi có thể vui mừng được? Con người mà, ai cũng vậy cả, khi tâm trạng tốt tinh thần phấn chấn, dục vọng cũng mạnh mẽ hơn”.

      Trương Minh Hoa lúc này mới vỡ lẽ, liền vui vẻ : “Bà rất đúng”.

      Phùng Hải Lan : “Bây giờ tôi chỉ còn đợi tin tốt lành từ Phúc Sinh thôi”.

      Trương Minh Hoa : “Việc tốt đúng là việc tốt , có điều, cũng phải lại, bây giờ làm gì có ông nào làm sếp mà có bồ nhí bên ngoài? Đó là chuyện bình thường. Nếu có chứng cứ đáng tin cậy mà chỉ nghe người ta đồn đại cũng chẳng làm được gì”.

      Phùng Hải Lan : “Ông yên tâm, tôi số chứng cứ rồi, bây giờ tôi chưa muốn đánh rắn động cỏ, đợi Phúc Sinh tìm thêm số chứng cứ xác thực hơn nữa tôi mới ra tay, ông cứ việc ngồi đó mà đợi tin tốt của tôi”.

      Trương Minh Hoa lúc này mới vui vẻ : “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, việc tốt thế này sao bà cho tôi biết sớm? Cũng tại bà cả, đến thời khắc quan trọng mới cho tôi biết, lại còn nửa vời nữa chứ, thế mới khiến tôi sinh nghi ngờ”.

      Phùng Hải Lan cười ha ha : “Thực ra tôi muốn đợi đến khi có đủ chứng cứ mới cho ông biết để ông bất ngờ, ngờ tôi mới chỉ vui vẻ chút khiến ông ghen tuông linh tinh rồi”.

      Trương Minh Hoa : “Thực ra việc này rất đơn giản, là do bà cứ làm cho nó phức tạp thêm thôi”.

      Phùng Hải Lan: “ phải tôi làm nó phức tạp lên mà là ông cứ nghĩ phức tạp lên có. Bây giờ ràng rồi ông còn muốn nghi ngờ gì nữa ?”

      Trương Minh Hoa cười hì hì : “, bà đúng là người vợ tốt”.

      Phùng Hải Lan : “ tốt rồi, cái gai trong mắt được nhổ rồi, ông vui chưa?”

      Trương Minh Hoa cười lớn: “Tất nhiên là vui rồi”.

      Phùng Hải Lan : “Vậy chúng ta tiếp tục vui vẻ chứ”.

      Trương Minh Hoa : “Vẫn còn muốn nữa cơ à?”

      Phùng Hải Lan đáp: “Vừa nãy vui vẻ mới được nửa chừng bị dừng lại, vẫn chưa vui hết nên mới muốn tiếp tục nữa”.

      Trương Minh Hoa lay chuyển được ý bà nên đành phải phất roi tiếp tục lên ngựa.

      Phùng Hải Lan lấy lại được cảm giác sung sướng lúc nãy.

      Lần trước, Phúc Sinh đưa cho bà bản đăng ký ra vào khu chung cư, nhìn thấy tên của Hứa Thiếu Phong bản đăng ký đó, bà rất vui mừng và cất nó cẩn thận. Bà biết, nếu chỉ có bản đăng ký này chưa thể lên điều gì, muốn kiện được Hứa Thiếu Phong phải có những chứng cứ thuyết phục hơn. Bà lại bảo Phúc Sinh nghĩ cách. Phúc Sinh lắc đầu thể nghĩ ra cách nào. Bà lại khuyên Phúc Sinh khi cần thiết nên học cách làm như trong phim ảnh vẫn thường làm, ví dụ như có thể lén chụp vài tấm ảnh hay ghi cái gì đó chẳng hạn.

      Trời phụ lòng người, Phùng Hải Lan rốt cuộc cũng đợi được đến ngày Phúc Sinh đem tin tốt đến.

      Khi Phúc Sinh đem những tấm ảnh đó đến cho Phùng Hải Lan, dường như bà thể khống chế được bản thân nữa hét to lên: “Tốt, quá tốt rồi. Phúc Sinh, làm sao cậu có được thứ này?”

      Thấy Phùng Hải Lan vui mừng như vậy Phúc Sinh cũng rất vui, liền kể tỉ mỉ cho bà nghe chuyện ông ta làm thế nào mà có được cuốn băng video đó.

      Phùng Hải Lan : “Phúc Sinh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, chỉ có chị và em biết, sau này dù gặp bất kỳ ai cũng được kể cho họ nghe”.

      Phúc Sinh gật đầu: “Chị, điều này em biết rồi”.

      Phùng Hải Lan chỉ vào Trần Tư Tư trong tấm ảnh : “Chú có biết trong tấm ảnh này làm gì ? Theo chị thấy xinh đẹp thế này mà lại làm bồ nhí của người ta cũng chẳng phải loại hay ho gì”.

      Phúc Sinh lắc đầu : “Cụ thể làm gì em biết nhưng ta hay lái chiếc xe con màu phấn hồng, xem ra cũng rất tử tế”.

      Phùng Hải Lan : “Cậu vẫn phải chú ý đến ta, xem xem ngoài Hứa Thiếu Phong ra ta còn qua lại với loại đàn ông nào nữa. Tóm lại cần biết là chứng cứ giữa hai người bọn họ hay chứng cứ liên quan đến người khác, cứ thu thập được càng nhiều càng có sức thuyết phục”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phúc Sinh ra về, Phùng Hải Lan bắt đầu chuẩn bị tài liệu của mình. Có chữ ký của Hứa Thiếu Phong, có tấm ảnh Trần Tư Tư khoác tay, Hứa Thiếu Phong, lần này ông chết chắc rồi.

      Phùng Hải Lan nghĩ vậy và đến phòng đọc sách bật máy tính lên. Tuy trình độ văn hóa của Phùng Hải Lan cao nhưng với kinh nghiệm làm việc cả vài chục năm nay trong việc viết báo cáo tổng kết cuối năm, việc viết lá thư nặc danh là điều quá dễ dàng. Hơn nữa, những ngày gần đây ngày nào bà cũng suy nghĩ phải làm sao để kiện được Hứa Thiếu Phong nên trong đầu có sẵn những lời có thể khiến kẻ địch chết chắc, cũng nghĩ xong trình tự mạch lạc của bài viết. khi có được chứng cứ này, tư duy lập tức trở nên mạch lạc hơn, chẳng mấy chốc màn máy vi tính lên bức thư nặc danh hoàn chỉnh:

      Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí, ai có thể quản?

      Kính thưa các vị lãnh đạo:

      Tôi là người dân sống ở khu hoa viên Di Tình, phát Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Hứa Thiếu Phong có tình nhân ở khu vực chúng tôi, việc nghiêm trọng ở chỗ, Hứa Thiếu Phong thường xuyên khoác tay bồ nhí ra vào chỗ chúng tôi, làm xấu hình tượng người lãnh đạo trong lòng quần chúng nhân dân, gây ra ảnh hưởng xấu cho đội ngũ cán bộ Đảng viên chúng ta.

      người dân của thành phố Hải Tân, bản thân tôi tự thấy nên để tượng đồi bại này làm ô uế đến thanh danh và làm ảnh hưởng đến uy tín và uy nghiêm đối với đội ngũ lãnh đạo thành phố, vì vậy tôi viết thư báo cáo lại tình hình cho các vị, mong các vị vì trong sạch của Đảng, giữ vững tôn nghiêm của Đảng, bảo đảm đoàn kết, trật tự xã hội, tăng cường xử lý nghiêm khắc để hợp với lòng dân, để cho thành phố Hải Tân chúng ta mãi là thành phố văn minh, lịch .

      Ngoài ra để chứng tỏ tôi phải là kẻ vu khống đặt điều hãm hại người khác, tôi có gửi kèm bức ảnh, còn có bản đăng ký ra vào khu hoa viên Di Tình của Hứa Thiếu Phong, đồng thời cũng cung cấp cho các vị manh mối điều tra, bồ nhí của Hứa Thiếu Phong tên là Trần Tư Tư, sống ở phòng 15A, tầng 15, tòa nhà 15 tầng, lô số 3 khu chung cư hoa viên Di Tình.

      rành rành, trước những chứng cứ vô cùng xác thực quý vị xử lý ra sao, chúng tôi chờ mong giải quyết thỏa đáng của các vị.

      Người đưa tin
      Ngày 20 tháng 4 năm 2009

      Phùng Hải Lan viết liền mạch rồi kiểm tra lại lần nữa, cảm thấy những gì viết ra tàn nhẫn như những gì mình nghĩ, nghĩ nghĩ lại mới nhớ ra còn đoạn chuẩn bị sẵn mà vẫn chưa viết vào. Ý chính của đoạn đó là: “ biết có ai quan tâm việc này ? Nếu các vị để ý giải quyết tôi kiện lên tỉnh, nếu tỉnh ai giải quyết tôi kiện lên Ban Thư ký Trung ương, kiện đến khi nào người dân chúng tôi nhận được câu trả lời thích đáng mới thôi”. Chuẩn bị đánh thêm vào Phùng Hải Lan lại nghĩ, liệu những lời này có giang hồ quá , có vẻ ép buộc giống như lời lẽ của công dân bình thường. Thôi bỏ , thêm vào nữa, đằng nào phía mình cũng là công dân rồi, mình cũng nên tin tưởng bọn họ, nên quá xa.

      Bà in ra thành 10 bản, bà suy tính kỹ rồi, gửi phải gửi vài nơi, phải gửi cho những lãnh đạo quan trọng như Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn, cả Hội đồng Kỷ luật Thành phố, bộ phận tuyên truyền Tỉnh ủy cũng phải gửi, ngoài ra bà còn muốn gửi đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn bản, tốt nhất là gửi đến phòng làm việc để tạo ra nội chiến trong Cục, để bọn họ thấy Hứa Thiếu Phong rốt cuộc là người như thế nào, như thế mới có thể đánh bại được Hứa Thiếu Phong triệt để từ trong ra ngoài. Nếu làm cho đau đớn còn mất công kiện làm gì cho mệt.

      Thủ đoạn của Phùng Hải Lan cũng giống như những kẻ viết thư nặc danh khác, bà ghi tên tuổi, đơn vị công tác, địa chỉ nhà ở lên phong bì thư mà dùng phong bì trắng mua ở bưu điện, bên ngoài ghi địa chỉ người nhận, phía dưới ghi dòng chữ “đọc xong ”.

      Chuẩn bị xong mọi thứ, bà liền vội lấy túi xách ra bưu điện. Vừa may hôm nay là chủ nhật, Trương Minh Hoa có việc nên ra ngoài từ sáng. Lúc đầu bà định để Trương Minh Hoa về xem qua lượt rồi mới gửi nhưng sau đó nghĩ lại đây chẳng qua cũng chỉ là lá thư nặc danh, phải luận văn gì to tát nên cần thiết phải để ông ấy duyệt qua. Hơn nữa, xét đến cùng đây cũng chẳng phải việc hay ho gì, chỉ mình bà đảm nhiệm là được rồi, tốt nhất nên để ông ấy dính tay vào. Cứ như vậy, bà bước trong ánh chiều tà, qua con đường của khu chung cư ra ngoài đường bắt xe taxi, sau đó đến bưu điện đem những lá thư nặc danh do chính tay bà viết ra bỏ vào hòm thư.

      Bà thở phào nhõm giống như qua thiên sơn vạn thủy, đôi chân bước thấy nhanh hơn, hơn. Bà biết rằng chỉ hai ngày nữa những lá thư đó lần lượt đến được nơi cần phải đến, đến lúc đó mọi người đều được xem kịch hay của Hứa Thiếu Phong.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Suốt mấy ngày nay Lâm Như luôn trong trạng thái lo lắng và xúc động.

      Sau khi trải qua cuộc vui nồng nhiệt xe với Trần Chí Cương, luôn tự nhắc nhở bản thân lần sau được thế nữa. cảm thấy chuyện quan hệ giữa nam và nữ cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy, khi nghiện, nếu khống chế được bản thân sau lần có cơ hội lại bất chấp sống chết mà lao vào, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cũng giống như con nghiện, cứ mỗi lần hút xong lại nhắc nhở bản thân lần sau được thế nữa, nhưng đến lần sau lại thử và lại tự hứa, cứ thế thề thề lại rồi lần nào cũng nhịn được, lại tìm cách giải thoát, cuối cùng trở thành nghiện nặng, kết quả là chỉ hại bản thân mà còn hại đến cả người khác. rất sợ chuyện này cũng tiếp tục như thế khiến đánh mất danh tiếng và gia đình của mình.

      Tất nhiên việc nào cũng có hai mặt, mỗi khi gặp Trần Chí Cương, lấy lại được cân bằng, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, nghĩ đến chuyện Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong, còn thấy đau đớn như trước nữa.

      Tuy nhiên tâm trạng là tâm trạng, việc là việc. Đứa con trong bụng Trần Tư Tư uy hiếp lớn cho Hứa Thiếu Phong khiến thể khoanh tay đứng nhìn được.

      Buổi trưa hôm đó đến trung tâm tư vấn tâm lý của Hồ Tiểu Dương.

      Vừa nhìn thấy , Hồ Tiểu Dương liền cười : “Ô, ngờ Phó Chủ nhiệm Lâm cũng đến để tư vấn tâm lý”.

      Lâm Như cười : “Xem kìa, chẳng giống bác sỹ tư vấn tâm lý gì cả, đúng là đồ quỷ”.

      Đến đây Hồ Tiểu Dương mới cười ha ha : “Ngày nào cũng ngồi ở đây đối diện với khách hàng tư vấn tâm lý, ngớt về mấy vấn đề nghiêm túc thế, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi chút lại nhìn thấy người thân. Chị còn cho em đùa vài câu sao, là…”.

      Lâm Như : “Như vậy việc làm ăn của cũng đến nỗi nào đúng ?”

      Hồ Tiểu Dương đáp: “Đương nhiên là tốt rồi, bây giờ chị mới biết à?”. Sau đó lại : “Chị à, em cảm thấy tâm trạng chị hôm nay rất tốt có phải chị giải quyết xong mọi việc rồi ?”

      Lâm Như : “Làm gì mà giải quyết xong. Những thời nay cần chút thể diện gì nữa rồi, có con với người khác mà hề thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn đó là tự do của ta, ta nhất định sinh đứa con đó”. Sau đó Lâm Như kể cho Hồ Tiểu Dương nghe về lần thứ hai gặp Trần Tư Tư.

      Hồ Tiểu Dương nghe xong : “Em thấy ta chỉ là miệng thế thôi chứ chắc gì muốn sinh con”.

      Lâm Như : “Sao lại như vậy?”

      Hồ Tiểu Dương đáp: “ ta chỉ là đánh đòn tâm lý thôi, để chị biết ta có con với Thiếu Phong, nếu chị chấp nhận được này mà ly hôn với Thiếu Phong đúng là trúng mưu của ta rồi. dễ thấy mà, việc này có gì khó đoán đâu. Từ trước tới giờ Thiếu Phong hứa hẹn với ta điều gì cũng thể vì ta mà ly hôn với chị, nếu chị cứ kiên trì, cần biết ta có sinh con ra , nếu chị ly hôn với Phong ta chẳng có cách nào đấu với chị được, cũng tự nhiên mà bỏ ý định sinh đứa con ra thôi”.

      Lâm Như : “ vậy thôi, ta cứ tiếp tục phá hoại cuộc đời ta làm gì, chỉ sợ ta làm hại đến Hứa Thiếu Phong. Thực ra trong chuyện này chị cũng mâu thuẫn lắm, vừa muốn cho ông ấy biết ai là người gây ra chuyện người đó phải tự mà giải quyết, để ông ấy lộ diện làm việc này tốt hơn, để Trần Tư tư bỏ hẳn ý định sinh con đó . Nhưng chị lại sợ, việc này vỡ lở, chị và ông ấy đứt đoạn ông ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào, nếu bị dồn đến bước đường cùng phải làm thế nào?”

      Hồ Tiểu Dương suy nghĩ lát rồi : “Chị à, thảo nào mà Phong nỡ bỏ chị, chị đúng là người phụ nữ lương thiện, rộng lượng, nếu là người phụ nữ khác, quản ấy chặt, cứ nghi ngờ ấy, làm tốt thực đúng là đem chồng mình dâng cho người đàn bà khác. Chị làm thế này thông minh, cho đối phương lối thoát nghĩa là cũng cho mình lối thoát. Về chuyện Trần Tư Tư có thai chị cũng sao, sớm muộn gì Trần Tư Tư cũng cho Phong biết mà thôi”.

      Lâm Như nghe Hồ Tiểu Dương những lời này xong cũng thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều liền đùa: “Chị còn định làm cách nào để giới thiệu cho Trần Tư Tư người đàn ông ưu tú khác, để tình cảm của Trần Tư Tư chuyển sang người đàn ông này, như thế việc dễ giải quyết hơn”.

      Hồ Tiểu Dương vui vẻ : “Đây đúng là cách hay”. đến đây liền nhanh nhẹn bổ sung thêm: “Hay là giới thiệu bạn học cũ Trần Chí Cương của chị cho ta là xong, biết là bọn họ có duyên nữa?”

      Lâm Như cười : “Chuyện này… Trần Chí Cương là người có gia đình, e rằng được”.

      Hồ Tiểu Dương cố ý : “Chị sợ à? Vợ ấy có ở bên cạnh đâu, có gia đình rồi sao chứ? Chỉ cần bọn họ mà đến với nhau chị chẳng phải lo về Hứa Thiếu Phong nữa”.

      Lâm Như thấy đỏ mặt, : “Trần Chí Cương là bạn học cũ của chị, chị thể hại ấy được, xem có còn người đàn ông ưu tú nào nữa , giới thiệu cho ta”.

      Hồ Tiểu Dương thấy mặt Lâm Như đỏ lên hiểu hết mọi chuyện, liền lảng sang hướng khác: “Chị, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tốt như thế chứ, nếu mà có chị giới thiệu cho em đây này”.

      Lâm Như cười ha ha : “Làm gì có ai mặt dày như , ăn cơm trong bát còn nhìn cơm trong nồi, sợ A Xán làm thịt sao?”

      Hồ Tiểu Dương cười ngặt nghẽo : “Thời đại bây giờ ai sợ ai chứ, ấy muốn rán em, em cũng xào được ấy. đấy”.

      Lâm Như : “Thôi được rồi, linh tinh nữa, đến giờ chị phải làm rồi, làm về đến nhà chị, chị nấu canh ngon cho mà ăn”.

      Hồ Tiểu Dương : “Được thôi, em thích nhất là canh của chị đấy, ăn còn ngon hơn ở quán nhiều”.

      Lâm Như : “Đừng có những lời đường mật như thế, chị biết là nịnh chị của rồi”.

      Hồ Tiểu Dương cười hi hi : “Để chứng tỏ cảm ơn vì được chị nấu canh cho ăn, em lái xe đưa chị làm được ?”. xong cũng y như muốn đóng cửa ngay, Lâm Như cản cũng được đành phải nghe theo .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :