1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc tới ngày 'bầu cử'.

      Từ Trung ương tới địa phương, Đảng ủy các cấp đều rất coi trọng “bầu cử”. Thành phố Hải Tân cũng vậy, mỗi năm đều có “bầu cử”, mỗi lần “bầu cử” đều náo nhiệt như khi đón năm mới vậy. Nơi diễn ra hội nghị và khách sạn mà ủy viên ở, đều treo những khẩu hiệu màu sắc sặc sỡ trước mặt các tầng lầu. Những quả cầu rực rỡ những sắc màu tung bay trong gió, cảnh sát vũ trang đứng gác trước cửa, ai ai cũng đều rất nghiêm trang, các vị đại biểu và các ủy viên tham gia buổi lễ ai nấy đều tươi cười niềm nở. Mỗi khi mở tivi, nội dung chính vẫn luôn là “bầu cử”, trước khi hội nghị diễn ra, nhìn quanh là các vị lãnh đạo bốn ban: bí thư, chủ tịch tỉnh, chủ tịch công đoàn và đại biểu, ủy viên tham gia hội nghị. Sau khi hội nghị tiến hành, theo thông lệ vẫn là chủ tịch tỉnh khai mào đầu tiên, tiếp đến là phân nhóm thảo luận, những lời của các ủy viên đại biểu đa phần tương tự nhau, đều báo cáo chính quyền đối với quá khứ thực cầu thị, đối với tại phải kết hợp với thực tế, đối với tương lai khích lệ tinh thần và lòng dân.

      Hứa Thiếu Phong tranh thủ thời gian nghỉ trưa xem qua chút các chương trình truyền hình tới “bầu cử”, bỗng nhiên vô tình nhớ tới mấy ngày trước có câu thuận miệng được tiếp sóng các bản tin: "Khai mạc có cái gì là quan trọng, bế mạc có ai là giành thắng lợi; có bài diễn văn nào quan trọng, có nghị quyết nào là thông qua; cổ vũ nào là nhiệt tình, ai là hào hứng; có vị lãnh đạo nào là được coi trọng, bước tiến luôn luôn thuận lợi; có vấn đề nào là được giải quyết, có kế hoạch dự án nào là vượt kim ngạch; có thành tích nào là vĩ đại, có dự án nào hoàn thành trước chỉ tiêu đề ra; tiếp đón vô cùng nồng hậu chu đáo, quan hệ luôn luôn tốt đẹp hữu hảo; khí các cuộc hội đàm rất thoải mái, dễ chịu, hội nghị nào cũng thành công tốt đẹp".

      Tắt ti vi, bất giác thấy buồn cười, vừa mới xem thôi mà thoáng cái tới lúc phải họp, nào họp.

      Chiều nay là tiến cử đại hội, cũng có thể là đại hội đề cử ứng viên, thông qua hình thức bầu phiếu kín, đợi khi hoàn tất việc kiểm phiếu tuyên bố người đắc cử.

      thực tế, lâu sau khi báo cáo lên Tỉnh ủy, Hứa Thiếu Phong biết được ai là người được đề cử. Cho biết tin này ai khác chính là Giám đốc Sở Tài chính, cũng là trong hai đối thủ của - Chu Đa Dân.

      Hứa Thiếu Phong và Chu Đa Dân bình thường ngoài mối quan hệ trong công việc ra có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào, việc tới thăm bất ngờ của Chu Đa Dân quả thực khiến Hứa Thiếu Phong vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa còn cảm thấy rất vui vì điều đó.

      Hứa Thiếu Phong sau khi châm thuốc, rót trà cho Chu Đa Dân mới đùa: “Giám đốc Chu, trong ba người chúng ta, tôi thấy là người có khả năng nhất, tới khi đó, lão đệ tôi chắc chắn bỏ phiếu cho ”.

      Chu Đa Dân cười lớn : “ dám, lên, tôi sao có thể lên nổi chứ”.

      Hứa Thiếu Phong nghe những lời đầy hàm ý của Chu Đa Dân, cười ha hả : “ vẫn thế, tôi nào dám so sánh với ? , lần này có thể được xếp ngang hàng với , tôi cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi”.

      Chu Đa Dân thở dài : “Người em, giấu gì , và tôi đều bị đem ra làm cái nền thôi, tỉnh xác định rồi, người được đề bạt là ông cán bộ nhảy dù đó”.

      Hứa Thiếu Phong vừa nghe qua, trong lòng khỏi sửng sốt. hiểu, Chu Đa Dân tới Bành Thành Thư. ngờ ông ta mới xuống thành phố Hải Tân chưa đầy bốn năm, thoắt cái trở thành Phó Thị trưởng thành phố, đừng Chu Đa Dân phục, mà ngay cả cũng cảm thấy công bằng. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản tiếp: “ Chu, tôi thấy trong ba người chúng ta là tài giỏi nhất, ngờ lại bị ông ấy vượt mặt”.

      Chu Đa Dân : “ có biết ta là người như thế nào ?”. Hứa Thiếu Phong khẽ lắc đầu.

      Chu Đa Dân : “Ông ta là Thư ký tiền nhiệm của Phó Bí thư Trương ở Tỉnh ủy, chúng ta muốn đọ cùng ông ta, liệu có đọ nổi ? Cốt yếu là cùng điểm xuất phát”.

      Hứa Thiếu Phong thở dài : “ ra là vậy”.

      Chu Đa Dân : “Cứ nghĩ tới chuyện này là tôi lại thấy ấm ức, nếu là người em đây được tiến cử, tôi cũng tâm phục khẩu phục, để cho kẻ chẳng có chút kinh nghiệm công tác nào lên chiếm cái ghế đó, trong lòng tôi thể thoải mái được”.

      Nghe Chu Đa Dân vậy, Hứa Thiếu Phong mới hiểu là vì sao Chu Đa Dân chủ động tới tìm mình chuyện, ra là ông ta cảm thấy bức bối, khó chịu, lại chẳng có ai để ông ta trút giận, chỉ có tới chỗ những người cùng chung số phận để dốc bầu tâm . Hứa Thiếu Phong lại rất , Bí thư Uông rất quan tâm tới mình, dù rằng lần này để tuột mất cơ hội, vẫn còn rất nhiều cơ hội khác, tuyệt đối được ăn linh tinh, nếu , biết chừng những lời lúc này lại trở thành bằng chứng của người khác chống lại về sau, trong thời khắc then chốt nó lại làm hỏng việc lớn. Nghĩ tới đây, liền cho qua chuyện: “ số người ta được làm quan to, Chu, thôi bỏ , cứ để ông ta nhận chức. Với kinh nghiệm công tác và từng trải của người em đây, lần này đắc cử, chắc chắn lần sau được, cũng cần phải để ý tới ai lên trước ai lên sau làm gì”.

      Ngồi chuyện thêm lúc, đợi khi Chu Đa Dân rồi, Hứa Thiếu Phong mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. cảm thấy nhiều ngày nay, giống như quả bóng căng tròn, tràn đầy niềm tin và hy vọng, nhưng tin mà Chu Đa Dân vừa mang tới lại giống như là mũi kim vô hình, châm vào quả bóng căng tròn đó, tất cả những niềm tin và hy vọng chẳng mấy chốc tiêu tan hết.

      ngờ lại chính lúc đó, điện thoại của reo lên, tin nhắn của Trần Tư Tư: “Thiếu Phong, em tỉnh, em cũng vừa biết được tin, quả thực khiến người khác thất vọng, người được đề cử lại là Bành Thành Thư. Em xin đừng có thất vọng quá, sau này có nhiều những cơ hội khác nữa”.

      Hứa Thiếu Phong vội cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trần Tư Tư. Nhưng điện thoại của Trần Tư Tư lúc đó bận.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      buông điện thoại xuống, trong lòng trào dâng cảm xúc mãnh liệt, tất cả những cung bậc cảm xúc cùng lúc ùa về.

      ấy lên tỉnh khi nào? Vì sao trước khi ấy lại với mình tiếng? ấy sợ mình cản ấy lại, hay vẫn muốn như lần trước dành cho mình bất ngờ? Nhưng ấy lên tỉnh tìm ai chứ? Liệu có phải tìm trai của Mã Được Được - Mã Trung Tân? đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Chính Tài từng , Mã Trung Tân làm việc chấp chính, liêm minh, tham ô, chỉ có điều có chút háo sắc. ấy cầu xin ta, lẽ nào… Bất giác giữ được bình tĩnh, vội vàng nhấc điện thoại và lần này có thể liên lạc được với .

      Hứa Thiếu Phong cách nóng vội: “Tư Tư, em vẫn ở tỉnh sao?”

      Trần Tư Tư cười : “Vâng, tin nhắn em gửi nhận được chưa?”

      Hứa Thiếu Phong : “ nhận được rồi, em lên tỉnh lúc nào vậy, sao trước với câu?”

      Trần Tư Tư : “Em hôm qua, Thiếu Phong, em định dành cho bất ngờ, nhưng nào ngờ tin nhận được lại khiến người ta phải thất vọng, là thất vọng tới mức thể chịu nổi”.

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy, vô cùng cảm động, cho dù kết quả có như thế nào, điều Tư Tư làm cũng khiến ông cảm kích muôn phần, ông kìm được xúc động : “Tư Tư, em đừng thất vọng, em làm hết sức rồi, em về , đừng ở đó nữa”.

      Trần Tư Tư ừm tiếng : “Em định mai về”.

      Hứa Thiếu Phong liền cảnh giác hỏi: “ hỏi em, có phải em tìm Mã Trung Tân ?”

      Trần Tư Tư : “Vâng đúng ạ, sao lại đoán được là em tới tìm ta?”

      Trong lòng Hứa Thiếu Phong tràn đầy cảm giác bất an, giống như mất thứ gì đó, bỗng ông dứt khoát : “Tư Tư, em nghe này, về nhà , hôm nay phải về luôn, đừng ở lại đó nữa”.

      Trần Tư Tư cười khúc khích : “Thiếu Phong, có phải ghen đấy? yên tâm, ấy là trai của Mã Được Được, cũng là trai em, ấy chỉ coi em như em thôi, em và ấy có gì đâu”.

      Hứa Thiếu Phong vừa nghe thấy nào trai, nào em , trong lòng lại càng thêm phần lo lắng, liền : “ phải yên tâm, việc cũng có kết quả rồi, em cứ ở đó là có ý gì chứ?”

      Trần Tư Tư : “Em vẫn còn có số người bạn ở đây, tối nay hẹn nhau tụ tập, em mà đòi về chẳng phải khiến người khác mất hứng sao?”

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy, cũng muốn bắt ép nữa, liền : “Vậy cũng được, ở tỉnh nhiều người, phức tạp lắm, em phải cẩn thận, đừng để ai cướp mất người đẹp của ”.

      Trần Tư Tư cười lớn: “ yên tâm, em là của rồi, chẳng ai cướp em được đâu”.

      Nghe vậy, Hứa Thiếu Phong mới bình tâm trở lại.

      Đặt máy xuống, lại nhớ tới người được đề cử vào chức Phó Thị trưởng là Bành Thành Thư, ông và Chu Đa Dân chẳng qua chỉ là làm nền cho ông ta, khiến ông cảm thấy rất thất vọng. Kể cũng phải, chó sói đông còn thịt lại quá ít, người nhằm vào vị trí đó quá nhiều, thực lực của ông lại chẳng thể so bì với người ta, đành phải lùi bước để chờ thời cơ khác. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đợi sau này .

      thể trở thành Phó Thị trưởng, đành phải nắm bắt lấy công việc. Điều mà nghĩ tới đầu tiên là bố trí nhân . cho cùng, điều đầu tiên để trở thành người lãnh đạo tốt chính là phải chọn đúng người và dùng đúng người. Nếu như trong ban đoàn kết, nghe, tôi tôi nghe, như vậy rất mệt mỏi. Nếu như dùng đúng người có năng lực, được thoải mái nhàng, chỉ cần phải xác định đúng phương hướng, bên dưới tự khắc làm tốt theo những gì đề ra.

      Chuyện khẩn cấp lần này, khiến nhiều người để lộ ra những tính cách của mình, cũng khiến nhìn thấu nhiều chuyện. Người khiến cảm thấy rùng mình nhất chính là Trương Minh Hoa, trước đây ta đối xử rất tốt với , ngờ vào đúng lúc quan trọng, ta lại là người dội cho gáo nước lạnh. Lần này, nhất định xử lý ta, đưa Vương Chính Tài lên thay thế. Đương nhiên, chỉnh bộ máy điều hành trong Cục, phải là được, quan trọng vẫn là do tổ chức suy xét, hoàn toàn có quyền kiến nghị, chỉ cần nhiều lần kiến nghị với lãnh đạo, cấp lưu ý tới những ý kiến của .

      Vì lẽ đó, bàn riêng với Chung Học Văn chuyên lo việc quản lý nhân . Các lãnh đạo đều nước đôi, hoàn toàn khẳng định cũng phủ định, chỉ suy xét ý kiến của , đợi sau khi kết thúc “bầu cử”, việc bố trí nhân sau. Những tình huống thông thường đều là như vậy, hàng năm sau khi kết thúc bầu cử, Thành ủy thành phố có những điều chỉnh nho nhân , những người nên được đề bạt được cân nhắc đề bạt, còn những người nên điều bị điều . Có những câu trả lời như thế này, họ cảm thấy vấn đề quá lớn, bàn tiếp sau khi “cuộc bầu cử” bế mạc.

      Hội nghị chiều nay, là để chọn ra Phó Thị trưởng thành phố, người đắc cử là Bành Thành Thư. Có nghĩa là hơn trăm đại biểu, đều tới bỏ phiếu cho Bành Thành Thư, làm gì có chuyện thắng cử chứ? Hứa Thiếu Phong từ khi lên nhận chức Cục trưởng, đương nhiên cũng trở thành đại biểu lớn, cho cùng, những đại biểu lớn thuộc cơ chế này, tất yếu phải giữ nguyên thống nhất cao độ. Cái được gọi là giữ nguyên nhất trí đó, chính là phải lĩnh hội được ý đồ lựa chọn của cấp , nếu bên muốn chọn ai, phải bầu phiếu cho người đó, tuyệt đối được đối đầu lại.

      Vì vậy, trong số những lá phiếu bầu cho Bành Thành Thư có cả lá phiếu của Thiếu Phong, chuông điện thoại của bỗng rung lên. ngồi tại chỗ mở ra xem, đó là tin nhắn của Trần Tư Tư, tin nhắn viết: “Thiếu Phong, Mã Được Được từ Thâm Quyến tới Hải Tân rồi, tối nay có thời gian gặp mặt với em?”. nghĩ lúc, tối nay nhất định có buổi gặp mặt của đại hội, thể tránh khỏi việc chạm mặt với các lãnh đạo thành phố, đây chính là cơ hội tốt để tạo dựng các mối quan hệ, nhưng, nghĩ tới việc lần trước Mã Được Được giúp đỡ ông, lần này lại từ Thâm Quyến tới mời cơm, ông lại thấy dù thế nào nữa cũng thể tránh mặt với ấy, liền vui vẻ nhắn tin lại: “ ở hội nghị, em cứ đặt trước chỗ ăn , hai người cứ ăn trước, tới muộn chút”.

      Từ tỉnh trở về, Trần Tư Tư trong lòng cảm thấy rất buồn bã, vốn muốn dành cho Hứa Thiếu Phong bất ngờ, cuối cùng bất ngờ chẳng thấy đâu, ngược lại còn mang đến cho ông cái tin chẳng tốt đẹp gì.

      ra, phải Trần Tư Tư trực tiếp lên tỉnh, tới Thâm Quyến trước, thứ nhất là để thay mặt Hứa Thiếu Phong cảm ơn Mã Được Được lần trước giúp đỡ, cũng coi là trả nợ ân tình cho ấy, hai là muốn Mã Được Được lại ra tay giúp đỡ Hứa Thiếu Phong lần nữa. Trần Tư Tư tặng cho Mã Được Được chiếc nhẫn kim cương, giá của nó đắt cũng rẻ, tới tận xưởng chế tác mua về.

      Mã Được Được được tặng chiếc nhẫn đó rất vui, ngừng nhờ Trần Tư Tư chuyển lời cảm ơn tới vị đại quan đó. Khi Trần Tư Tư định nhờ Mã Được Được giúp đỡ, ấy phải là muốn giúp, nhưng trong chuyện này ấy giúp nổi và tỏ lời xin lỗi: "Tư Tư, khả năng của mình phải cậu biết, trong số những người mà mình quen biết ở Tỉnh ủy, ngoài trai mình, thế lực của những người khác thể bằng được với ấy, những việc liên quan tới nhân của tỉnh phải ai cũng có thể giúp cậu được. Hay là, đợi mình xong việc rồi mình và cậu cùng lên tỉnh chuyến tìm trai mình, hỏi xem liệu ấy có giúp gì được ?". Trần Tư Tư sao có thể đợi được tới lúc ấy xong việc chứ? liền , sao, cậu cứ thu xếp việc của cậu , trai cậu cũng như trai mình, mình có thể trực tiếp tới gặp ấy. Mã Được Được , vậy cũng được, để mình gọi cho ấy trước, bảo ấy phụ trách khoản tiếp đón cậu.

      Theo thu xếp của Mã Được Được, tới cửa hàng bán rượu và thuốc lá mua cho Mã Trung Tân hai tút thuốc lá thượng hạng và hai chai rượu hạng nhất, mình lên tỉnh tìm gặp ta. may, Mã Trung Tân cũng phải kẻ thất tín, tiếp đón Trần Tư Tư rất chu đáo. Sau khi nghe đề cập tới việc cần bàn, Mã Trung Tân cũng gây khó dễ cho , chỉ ta có thể giúp hỏi han tình hình, nhưng chưa chắc giúp được gì, vì việc liên quan tới nhân thường rất phức tạp, Tỉnh ủy cơ bản thường tôn trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương, người khác thường rất khó xen vào.

      Ngày thứ hai, Mã Trung Tân cho biết, Phó Thị trưởng mới của thành phố Hải Tân được xác định rồi, phải là Hứa Thiếu Phong, mà là Bành Thành Thư. Thực sốc, ngờ mình vất vả tới đây, mà kết quả lại như thế. Trở về khách sạn, do dự rất lâu, mới gửi tin nhắn đó cho Hứa Thiếu Phong.

      Tuy là việc có cách giải quyết, nhưng từ góc độ khác lại cảm thấy, Hứa Thiếu Phong vẫn rất quan tâm tới , đặc biệt là khi ông nghe được tin lên tỉnh là để gặp Mã Trung Tân, từ trong điện thoại cảm nhận được ghen tuông trong đó, khiến vừa thấy buồn cười, vừa thấy yên lòng. Con thường rất kỳ lạ, đàn ông mà ghen quá cảm thấy phiền phức, đàn ông biết ghen lại thất vọng. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thử xem Hứa Thiếu Phong có ghen vì , việc bất ngờ này chính là cơ hội tốt, để thấy được cảm giác hạnh phúc khi Hứa Thiếu Phong ghen vì , có thể biết được Hứa Thiếu Phong vẫn còn rất , nếu như , ông tuyệt đối có thái độ như thế.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Về tới Hải Tân, sau khi nghe kể chi tiết về toàn bộ câu chuyện, Hứa Thiếu Phong vội ôm chặt vào lòng. Giây phút đó, cảm thấy những gì dành cho người đàn ông này xứng đáng.

      Chiều nay, Trần Tư Tư thể ngờ Mã Được Được lại xuất trước mặt , trong lòng nén nổi vui mừng

      Tư Tư : “Được Được, sao cậu với mình tiếng để mình đón cậu?”

      Được Được đáp: “Mình muốn tới cách đột ngột, dành cho cậu bất ngờ. Hơn nữa mình lái xe tới đây, cần cậu phải ra đón”.

      Tư Tư hỏi: “Lần này cậu tới Hải Tân là vì việc công hay tư vậy?”

      Được Được trả lời: “Là việc công mà cũng là việc tư, vị đại quan của cậu đâu rồi?”

      Tư Tư cười : “ ấy dự hội nghị. Bọn mình tìm chỗ ngồi chuyện trước được ?”

      Được Được : “Tất cả nghe theo cậu, mình chỉ tuân lệnh thôi”.

      Hai người họ lại tới quán cà phê lần trước, gọi cà phê, đĩa hoa quả, trong tiếng nhạc êm ái, kéo theo những câu chuyện.

      Được Được: “Tư Tư, lần này mình tới Hải Tân, là muốn hợp tác với cậu dự án, bảo đảm cậu cần phải chi ra xu nào, chỉ cần bán nước bọt kiếm tiền”.

      Tư Tư: “Làm gì có việc gì dễ dàng như vậy chứ?”

      Được Được : “Là thế này, thành phố Hải Tân cần tu sửa lại Thư viện thành phố, đề án được phê chuẩn rồi, mình muốn cậu, thuyết phục vị quan nhân của cậu nhận dự án này”.

      Tư Tư : “Cậu tin tức nhạy bén quá, mình hay biết về chuyện này, sao cậu lại biết được?”

      Được Được : “Cậu biết là vì cậu có đầu óc kinh doanh, quan tâm tới những việc này, còn mình biết được là vì đằng sau mình là cả công ty lớn, họ nắm được tin tức kiến trúc của cả khu vực tam giác Châu Giang. Lần này mình tới, là chịu ủy thác của công ty, chỉ cần cậu nhận lấy công trình này, bảo đảm cậu có được 5% hoa hồng. Có nghĩa là, công trình chục triệu, cậu có thể kiếm được năm trăm nghìn. Công trình trị giá trăm triệu, cậu có thể kiếm được năm triệu. Nghe vốn đổ vào dự án này lên tới trăm hai mươi triệu, như vậy, nếu dự án này rơi vào tay, cậu có thể có được sáu triệu. Đây phải là viển vông hão huyền đâu, mà là trăm phần trăm. Vì sao rất nhiều người chỉ trong đêm trở nên giàu có, phải là họ có tài cán gì, mà là họ biết nắm lấy cơ hội. Cơ hội ngay đây mà cậu bỏ lỡ, kẻ khác nhảy vào cướp ngay đấy”.

      Trần Tư Tư hít hơi dài : “Lợi hại vậy sao?”

      Được Được : “Cậu có ngốc quá vậy? Mình tới tẩy não cho cậu đây, phải có đầu óc kinh doanh chút chứ, nên ngày nào cũng luyện tập thẩm mỹ gân với cốt, đợi tới khi chăm sóc cái mặt cậu giống như mặt hồ ly cậu mới hài lòng sao. Cậu phải nghĩ cho bản thân mình thôi, vì sao tận dụng cơ hội tốt như thế này kiếm khoản lớn? Có số tiền này rồi, sau này cậu muốn làm gì mà được chứ? Nếu như vị đại quan của cậu ly hôn, hai người tha hồ mà tận hưởng hạnh phúc, nếu ông ta muốn ly dị vợ, cậu cũng phải phiền muộn điều gì. Cậu xem, mình có đúng ?”

      Trần Tư Tư nghe xong chỉ cười, rất , hoàn toàn phải là người có đầu óc kinh doanh, chỉ là muốn lấn sâu vào vòng xoáy của đồng tiền. Năm kia, khi mới quen biết với Hứa Thiếu Phong, giúp quê mình có công trình thể dục thể thao, câu của Hứa Thiếu Phong thúc đẩy phát triển trung tâm thể thao, cũng nhận được ít những điều tốt đẹp từ đó. Sau đấy, khi quan hệ của và Hứa Thiếu Phong có thêm bước tiến triển mới, Hứa Thiếu Phong lại tạo điều kiện làm ăn cho , công ty mạng internet cần thay đổi mạng lưới, có thể trực tiếp nhận hàng từ nhà xưởng. làm theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhận hàng tiêu thụ của nhà xưởng, trực tiếp tìm công ty đối tác qua mạng, ký được bản hợp đồng lớn, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho kiếm được kha khá, chỉ mua được nhà, mà còn mua được cả xe. về lương tâm, Hứa Thiếu Phong đối với quả thực rất tốt, thể tham lam tới mức đó, cũng thể quá đáng quá, tới lúc đó, Hứa Thiếu Phong nhắc nhở , chưa biết chừng còn gây khó dễ cho . Nếu có lúc nào đó vì tiền mà chạm trán với Hứa Thiếu Phong, chỉ Hứa Thiếu Phong coi thường , mà ngay cả bản thân tự khinh bỉ chính mình.

      Sau khi nghe Được Được lập luận, tuy hoàn toàn nhất trí với quan điểm đó, nhưng cũng rất kinh ngạc trước đầu óc kinh doanh của họ Mã này, chưa bao giờ có tham vọng lớn như vậy, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ lợi dụng cơ hội này để đục khoét.

      muốn gây cho Hứa Thiếu Phong thêm bất kỳ áp lực nào nữa, càng muốn ảnh hưởng tới tiền đồ của ông, biết Hứa Thiếu Phong khi có cơ hội thích hợp nghĩ tới , cần phải tính toán chi ly.

      Lúc này, sau khi biết Được Được giao toàn bộ vấn đề nan giải này vào tay , tuy thể nhận lấy, nhưng cũng thể thoái thác, dù gì chăng nữa Được Được cũng giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất, giải cứu cho Hứa Thiếu Phong. Nếu lần trước Được Được lộ diện, khó tưởng tượng nổi liệu Hứa Thiếu Phong có thể ngồi ở vị trí này hay ? Chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng phải cố gắng hết sức vì bạn bè.

      Trần Tư Tư nghĩ vậy và : “Được Được, tiền có ai mà thích chứ? Ai cũng đều thích tiền, tiền có nhiều nữa, cũng thể cắn được người. Chỉ có điều bình thường Hứa Thiếu Phong đối xử rất tốt với mình, mình cũng nghĩ được xa như vậy, càng thể nghĩ tới việc giữ cho mình khoản tài sản lớn như vậy. Còn về dự án này, mình biết chút gì về nó, nhưng mình có thể giúp cậu, cậu phải tin rằng Hứa Thiếu Phong tuyệt đối phải là loại người qua cầu rút ván, chỉ cần những việc trong quyền hạn của ấy, ấy nhất định giúp”.

      Mã Được Được : “Tư Tư, cậu quá lương thiện, là người thấu tình đạt lý, chẳng trách Hứa Thiếu Phong tốt với cậu như vậy. Cũng được, cậu giúp mình tay, dự án này giao cho ai cũng được. Cơ hội tốt như thế này nên chỉ ba chúng ta biết thôi”.

      Trần Tư Tư : “Hay là mình nhắn tin cho ấy, tối nay chúng mình gặp ấy, gặp mặt chuyện cậu thấy thế nào?”

      Mã Được Được : “Như vậy tốt quá, tới lúc đó cậu phải kiên quyết vào”.

      Trần Tư Tư cười : “Mình biết rồi”, rồi liền gửi tin nhắn cho Hứa Thiếu Phong.

      Chẳng mấy chốc, Hứa Thiếu Phong gửi tin trả lời.

      Mã Được Được gặng hỏi: “ ta sao?”

      Trần Tư Tư : “ ấy mình cứ đặt chỗ trước, buổi tối ấy đến muộn chút! Mình rồi Hứa Thiếu Phong là người có tình có nghĩa, những việc ấy làm được, ấy nhất định giúp”.

      Mã Được Được vui vẻ : “Tốt!”. Vừa dứt lời, liền cười như phát điên: “Cậu có lầm đấy, buối tối muộn ta mới tới tiếp chuyện mình, thế cậu định đâu?”

      Trần Tư Tư cười ha ha : “Đến lúc đó mình có thể trốn lát!”

      Hai người cười sảng khoái, Mã Được Được : “Cậu đừng có thần kinh nữa, mình hỏi cậu, việc ta ly hôn vì cậu tiến triển tới đâu rồi?”

      Trần Tư Tư vừa nghe những lời này, bất giác lại cảm thấy buồn buồn. rất , chưa bao giờ cầu phải ly hôn, cũng chưa bao giờ vậy, lần trước với Mã Được Được chuyện ly hôn hoàn toàn chỉ vì muốn giữ thể diện cho bản thân. Bây giờ Mã Được Được lại nhắc chuyện cũ, chạm đến lòng tự trọng của , đành : “Mấy ngày trước, ấy dồn tâm huyết vào việc tranh cử chức Phó Thị trưởng, nhưng đắc cử, tâm trạng ấy đủ mệt mỏi rồi, bây giờ… lúc này mình sao có thể đổ thêm dầu vào lửa? Đợi sau hẵng , cũng cần vội vàng làm gì”.

      Mã Được Được : “Cậu phải tự hạ thấp mình như vậy, vội sao được? Hay là đợi khi sinh con rồi mới đề nghị ông ta ly hôn?”.

      Đây chính là suy nghĩ của Tư Tư, muốn gây cho Hứa Thiếu Phong bất kỳ ràng buộc nào, bây giờ cứ kín đáo sinh con, đợi tới khi ván đóng thuyền, gạo thành cơm rồi tính tiếp. Nhưng lại bắt đầu hoài nghi liệu cách làm này có đúng ? Nếu có con, phải chịu nhiều thiệt thòi, cũng có thể phải chịu khinh rẻ của người khác, biết chừng khi đứa trẻ lớn lên, khi nó nhận thức được, làm như vậy gây tổn thương tới tâm hồn nó. rất do dự, nhiều lúc tự hỏi chính mình, rốt cuộc mình sống vì cái gì? Nhưng, trước mặt Mã Được Được vẫn muốn giãi bày cảm xúc thực của mình, chỉ cười khúc khích : “Được rồi, cậu đừng có như bà thẩm phán tra khảo mình như vậy được ?”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ở đây, Trần Tư Tư và Mã Được Được còn bàn bạc về dự án, nơi khác Lâm Như và Trần Chí Cương cũng về dự án này.

      Từ Ma Cao trở về, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn Phổ Kinh chiều hôm đó, Lâm Như cảm thấy hổ thẹn, còn có cảm giác hoang mang.

      vốn ngờ tới, phụ nữ truyền thống bảo thủ như , khi còn trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt quá giới hạn mà bây giờ lại thế. Ở tuổi trung niên này, biết rốt cuộc là được hay mất.

      Khi bình tâm lại, chuyện hôm ấy lại trở về trong lòng , dường như là mới chỉ xảy ra thôi, trong lòng nén nổi cảm xúc. nhận ra rằng, dù bên ngoài có kháng cự thế nào, nhưng thẳm sâu trong lòng vẫn luôn là chờ đợi và những khát vọng.

      Tối đó, Hồ Tiểu Dương về rất muộn, nếu như lúc khác nhất định phải mắng cho Hồ Tiểu Dương mấy câu, nhưng hôm đó lại thể làm vậy, trái lại còn sợ Hồ Tiểu Dương nhìn thấy được chỗ sơ hở của mình, bèn dọn sạch căn phòng mong xóa hết những dấu vết “gây án” trước khi Hồ Tiểu Dương trở về khách sạn.

      Khuya, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương cùng nhau xem hết các chương trình ti vi, Hồ Tiểu Dương đùa: “Chị, em thấy Trần Chí Cương rất có tình ý với chị”.

      Lâm Như đốp luôn: “ linh tinh cái gì vậy? thể thôi ngay cái kiểu ăn thiếu suy nghĩ ấy sao?”

      Hồ Tiểu Dương cười ha ha, Hồ Tiểu Dương càng cười, Lâm Như càng cảm thấy tự tin, liền : “ cười cái gì?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, chị nực cười. Em chỉ ta có ý với chị, chứ đâu có là chị có ý với ta, làm gì mà chị phải căng thẳng thế?”

      Lâm Như nghĩ cũng phải, liền : “Ăn vớ vẩn, tôi căng thẳng lúc nào? Tôi đâu có căng thẳng chứ, chỉ là sợ cái miệng kiềm chế được, ra những lời khó nghe thôi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, chị cứ yên tâm, những kiểu đùa như vậy em cũng chỉ đùa có giới hạn thôi, em phanh phui hết tất cả những gì về người khác đâu, tự bản thân mỗi người đều hiểu mình mà. Những lời làm nổi bật hình tượng huy hoàng của chị em mới nhiều, còn những lời làm tổn hại thanh danh của Phó Chủ nhiệm Lâm đây em quyết hé răng nửa lời đâu!”

      Lâm Như bị ta chọc, bèn cười : “Đừng có khua môi múa mép với tôi, tôi hỏi , buổi chiều và cái tay An Địch đâu? đâu mà mất dạng thế”.

      Hồ Tiểu Dương giả làm mặt quỷ : “Em cho chị biết đâu, đây là bí mật của em”.

      Lâm Như : “Thôi được, muốn thôi, tôi cũng muốn nghe”.

      Hồ Tiểu Dương bỗng lại trở nên thần bí : “Chị, chị muốn nghe, em lại càng muốn cho chị nghe. Thực ra An Địch hôm nay có ở Ma Cao, ấy Hồng Kông rồi”.

      Lâm Như lại cảm thấy bất an, liền : “Cậu ta phải là An Địch, vậy người tới đón là ai?”

      Hồ Tiểu Dương cười ranh mãnh : “Em cho chị biết, chẳng có ai cả, là em tự hẹn hò với em thôi”.

      Lâm Như càng cảm thấy kỳ lạ: “Tự mình hẹn hò với mình, làm cái trò gì vậy?”

      Hồ Tiểu Dương cười khúc khích: “ phải là em tạo cơ hội cho Trần Chí Cương sao? Em thấy ta lẽo đẽo theo sau chị rất vất vả, em thể tiếp tục làm kỳ đà cản mũi được!”

      Lâm Như đỏ mặt, liền đưa tay cầm gối giả vờ đánh Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương cười khúc khích trốn .

      Ngày thứ hai, ba người họ lại cùng nhau tham quan tháp Quan Quang và phường Tam Bài, buổi chiều về tới Hải Tân, Lâm Như cứ ngỡ Hứa Thiếu Phong về, biết phải đối diện thế nào với ông ấy? Con người là vậy, sau khi làm chuyện có lỗi với chồng ở bên ngoài, thường cảm thấy hổ thẹn, chỉ sợ hễ vào tới cửa là bị đối phương nhìn thấu, vẫn may, ông ấy vẫn chưa về, thấy trong lòng nhõm rất nhiều.

      Chiều hôm đó, Lâm Như nhận được điện thoại của Trần Chí Cương, trong lòng cảm thấy hồi hộp. Từ Ma Cao trở về hơn mười ngày rồi, họ chỉ mới gửi tin cho nhau, đây là lần đầu tiên gọi điện, : “Là à, vẫn khỏe chứ?”

      Trần Chí Cương cười khẽ : “ đây, tối nay em có thời gian ? muốn mời em ăn cơm”.

      Lâm Như rất , ăn cơm chỉ là cái cớ để ta được gặp mặt mà thôi. Thực ra, cũng muốn ôn lại những mộng đẹp cùng ta. Nhưng biết rằng, như vậy rất nguy hiểm, đặc biệt là ở cái thành phố Hải Tân này, tuyệt đối mạo hiểm thêm lần nào nữa, liền : “Xin lỗi, Chí Cương…”.

      chưa kịp hết câu bị ta ngắt lời: “Lâm Như, em nghe , mời em ăn cơm hoàn toàn có ý gì khác, chỉ là có chuyện muốn bàn bạc với em. Hy vọng em từ chối”.

      do dự hồi rồi trả lời: “Thôi được!”

      Buổi tối họ vẫn tới quán cà phê Thượng Đảo, rất thích khí ở quán cà phê này, đặc biệt là tiếng nhạc, giống như khúc nhạc buồn, dường như cuốn theo tâm hồn con người hòa cùng với những giai điệu bi thương.

      tới quán cà phê, Trần Chí Cương ngồi ở đó.

      cười : “Có chuyện đại gì sao, trông bộ dạng vội vã thế?”

      nhìn , ánh mắt như ngọn lửa rực cháy nóng bỏng: “ cần phải vội, cứ ngồi ăn rồi ”. rồi gọi phục vụ tới.

      Vẫn là ai gọi đồ của người đó, đợi khi phục vụ khỏi, mới thầm: “Mấy ngày qua rất nhớ em”.

      Tim đập mạnh hơn, khuôn mặt đỏ lên vì ngại, nhưng trong lòng lại nghĩ, quyết để ta nuôi hy vọng, phải gạt bỏ ngay ý nghĩ đó khỏi đầu ta, nếu cứ như thế rất nguy hiểm. nghiêm túc : “Đừng có nghĩ như vậy nữa, chúng ta đều có gia đình cả rồi, cũng còn trẻ nữa”.

      Chí Cương : “Cũng chính vì còn trẻ nữa nên chúng ta lại càng phải trân trọng hơn”.

      Làm thế nào đây, vốn là phải gạt bỏ ý nghĩ đó của ta, nào ngờ lại bị ta thuyết phục, cười : “Trân trọng cũng có nghĩa là dâm loạn như vậy”.

      Chí Cương cười : “Em đúng, rất có lý”.

      có thể thấy được ta có chút ngượng ngùng, để xoa dịu bầu khí liền : “Gần đây em có xem tin tức, thấy rất kỳ lạ, là do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, tài sản của ông chủ họ Phạm của công ty Thanh Đảo tỉnh Sơn Đông mất khá nhiều, để tiết kiệm khoản chi tiêu hơn ba vạn đồng tháng cho năm tình nhân, ông ta quyết định bỏ rơi bốn , chỉ để lại . Trong mấy ngày ông Phạm đưa ra quyết định khó khăn đó, ông tình cờ xem chương trình thi tuyển người mẫu ti vi, những người được lọt vào vòng trong đều là những người xuất sắc nhất, điều này khiến ánh mắt của Phạm Mỗ lập tức sáng rực lên. Phạm Mỗ đưa năm tình nhân tới ngồi cùng bàn, giải thích tường tận những quy tắc chơi, chính thức mở cuộc thi người mẫu, sau ba vòng, cuối cùng chỉ còn lại người, bốn người còn lại bị sa thải. Điều ngờ tới cũng xảy ra, người đầu tiên bị sa thải chính là người tình lâu năm nhất của Phạm Mỗ - Vu Mỗ. ta rất phục, tuy nhiên bề ngoài lại tỏ ra như chịu an phận, chị em ta có duyên gặp mặt lần này âu cũng là duyên phận, hai ngày nữa chị về quê, trước khi chị rời khỏi Thanh Đảo, sáu người chúng ta nên tổ chức chơi chuyến. Mọi người đều thấy đây là ý kiến hay, Vu Mỗ là người cầm lái, tất cả cùng ngồi xe chơi. Xe đường, Vu Mỗ cố tình cho xe đâm vào vách núi cao. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ở chỗ chỉ có Vu Mỗ chết ngay tại chỗ, những người khác chỉ bị thương. Sau đó người nhà Vu Mỗ tới tòa kiện cáo khởi tố, bắt công ty của Phạm Mỗ phải bồi thường cho gia đình Vu Mỗ năm trăm tám mươi nghìn”.

      Trần Chí Cương nghe xong liền cười : “Cuộc đời này ai biết được chữ ngờ. Xem ra cuộc khủng hoảng lần này chỉ ảnh hưởng tới kinh tế, mà còn ảnh hưởng rất lớn tới chuyện tình cảm thế giới này. Có người gửi cho tin nhắn, kể lể là chồng ta mỗi lúc khó chiều, bà vợ cảm thấy rất kỳ lạ, tôi vẫn là tôi, vẫn là , sao gần đây lại bỗng dưng nổi đóa lên như vậy? Người chồng , ở bên ngoài thể nổi cáu được, đành phải về nhà đổ hết lên đầu vợ”.

      Lâm Như nghe xong câu chuyện nhịn được lấy tay che miệng cười, cười xong mới : “Đây là loại người gì vậy? là vớ vẩn”.

      Hai người họ vừa ăn vừa chuyện, đợi sau khi ăn xong, Trần Chí Cương mới quay lại chủ đề chính: “Gần đây có nghe chính quyền thành phố có phê chuẩn dự án tu sửa tòa nhà Thư viện thành phố, Lâm Như, lần này hẹn em tới đây, là muốn cùng em bàn bạc, em cho ý kiến, làm sao để giành được dự án này”.

      Lâm Như chỉ tay vào mũi mình : “Muốn em cho ý kiến, lầm đấy chứ, em đâu có hiểu gì về các công trình dự án, tìm em là tìm lầm người rồi đó”.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Sau khi chia tay, Lâm Như vội vội vàng vàng trở về nhà, chỉ sợ Hứa Thiếu Phong về tới nhà, mà còn chưa về hay.

      Trần Chí Cương : “Lâm Như, em nghe , được biết dự án này là thuộc quản lý của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, cũng chính là nằm trong tay chồng em. Nếu như dự án này rơi vào tay, có ai mà làm chứ? Thà để Trần Chí Cương làm còn hơn là để rơi vào tay của Trương Tam, Lý Tư gì gì đó, nếu có tiền chúng ta cùng hưởng, em có phải nào? Chí ít chúng ta cũng là bạn học cũ, lừa em đâu. Chỉ cần dự án này tới tay , Lâm Như, có thể bảo đảm với em là học phí của con trai em học ở bên nước ngoài chỉ là chuyện , bao gồm cả chi phí sinh hoạt khi theo học nghiên cứu sinh nữa, em phải bận tâm nữa, tất cả đều do công ty chi trả. Người khác em có thể tin, con người phải em hiểu, được ắt làm được”.

      Lâm Như nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy phấn khởi, đặc biệt là khi nhắc tới tiền sinh hoạt và học phí cho con trai du học và nghiên cứu sinh bên nước ngoài, thể suy nghĩ, nếu chỉ dựa vào đồng lương của hai vợ chồng mãi mãi thể đủ, dựa vào quyền hạn của Hứa Thiếu Phong kiếm chút hoa hồng này cũng là điều tất yếu.

      Nhưng, dự án lớn như vậy ai cũng để mắt tới, liệu riêng Hứa Thiếu Phong có được , cũng rất khó , vì thế, vẫn thể trả lời Trần Chí Cương ngay được, liền : “Chí Cương, nghe , dù em có giúp được , chuyện học hành của con trai em cũng thể để công ty phải chịu trách nhiệm được, để em về hỏi Hứa Thiếu Phong xem sao, nếu có thể giúp được nhất định em giúp”.

      Trần Chí Cương : “Lâm Như, vấn đề ở đây phải có giúp được hay , mà là phải nghĩ cách lấy dự án đó về tay mình. Em nghĩ xem, tranh thủ khi Hứa Thiếu Phong còn đương chức đương quyền, tranh thủ mà kiếm thêm ít, đợi tới lúc ông ta về hưu, em có hối hận cũng kịp nữa đâu. Em lấy dự án đó về tay, trích cho em 5% tới 7% hoa hồng, em thử tính xem, dự án gần trăm hai mươi triệu, em được bao nhiêu? Nếu dự án lớn như vậy mà để người khác lấy mất, thứ nhất là họ thể trả cho em tiền hoa hồng nhiều như vậy, thứ hai là họ có trả cho em, em chưa chắc dám nhận. Chúng ta là bạn nhiều năm rồi, em nên tin . Hơn nữa, phần trăm hoa hồng đó là hoàn toàn hợp pháp, cơ bản ảnh hưởng tới tiền đồ và danh tiếng của Hứa Thiếu Phong, cũng làm tổn hại tới hình tượng của em. Em cũng phải khách khí với , đây là quy luật ngành nghề mà, hợp tác hai bên cùng có lợi, tuyệt đối phải là bố thí. Nếu trong lúc này em cần lo cho ai nữa, em cứ , công ty cũng chi trả”.

      Lâm Như hoàn toàn bị những lời của Chí Cương làm lay động, cũng giống như những người phụ nữ khác, luôn ao ước có cuộc sống tốt đẹp hơn, nên khó lòng hờ hững trước đồng tiền. Ngày trước, chỉ giới thiệu cho A Xán số dự án về lĩnh vực tu sửa và cải tạo nội thất, cậu ta chưa bao giờ nhận dự án lớn như vậy, cũng biết, lợi nhuận thường song song với quy mô của dự án, dự án càng lớn, lợi nhuận cũng càng nhiều.

      Sau khi được Trần Chí Cương chỉ bảo, hề do dự hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên Hứa Thiếu Phong nghĩ cách nhận dự án này. Nghĩ tới đây, : “Chí Cương, bây giờ em vẫn chưa biết Hứa Thiếu Phong phản ứng ra sao, hơn nữa, dự án lớn như vậy, chỉ e mình ông ấy cũng thể làm nổi, đợi em về hỏi ông ấy xem thế nào”.

      Trần Chí Cương nâng ly rượu : “Được, chúc cho thành công của chúng ta, cạn ly!”

      Lâm Như nhàng cạn ly : “ tạo thêm áp lực cho em đấy”.

      Trần Chí Cương cười : “ có áp lực sao có động lực. Em biết , tiền bạc vô hạn, chúng ta chẳng có lý do gì để bỏ qua nó”.

      Lâm Như nhàng uống hết ly rượu tay: “Được, em cố gắng hết sức, có tin tức gì, em thông báo ngay cho . Em phải về rồi, tối nay ông ấy ăn cơm ở hội nghị, chắc cũng về quá muộn”.

      Trần Chí Cương : “Vậy được, chờ tin của em”.

      Sau khi chia tay, Lâm Như vội vội vàng vàng trở về nhà, chỉ sợ Hứa Thiếu Phong về tới nhà, mà còn chưa về hay. May mà về tới nhà thấy Hứa Thiếu Phong vẫn chưa về, cũng cảm thấy yên tâm hơn. Thay bộ quần áo ngủ, trong lòng bỗng tự hỏi sao mình lại có ý nghĩ đó chứ, vì sao cứ phải ở nhà đợi ông ta trong khi ông ta ở nhà đợi lại được? Liệu có phải là do chịu ảnh hưởng của tư tưởng nam quyền quá lâu ? Thôi bỏ , để ý làm gì, người vợ nào mà chẳng thế, giờ mới hiểu ra có thể làm được gì chứ?

      Lâm Như xem phim, cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị rửa mặt, Hứa Thiếu Phong cũng về tới nhà. Lâm Như liền đỡ lấy chiếc cặp trong tay ông và hỏi: “Sao ông về muộn thế, lại uống say rồi sao?”

      Hứa Thiếu Phong : “ uống nhiều lắm, ăn xong là mấy ông bạn rủ đánh mạt chược”.

      Thực ra Hứa Thiếu Phong chẳng hề ăn cơm ở hội nghị, cũng chẳng hề đánh mạt chược gì, mà ông ăn tối cùng với Trần Tư Tư và Mã Được Được. Ông quen với việc dối trước mặt Lâm Như, hơn nữa, dối tới mức thản nhiên như , dối rồi, ông lại thấy nực cười, sao mình lại trở thành tên dối chuyên nghiệp như vậy chứ? Nhưng, cũng chẳng có cách nào khác cả, những lời dối thiện chí bao giờ cũng là cách giữ gìn gia đình êm ấm.

      Khi ngồi ăn, Mã Được Được đề cập với Hứa Thiếu Phong tới dự án tòa nhà Thư viện Thành phố. Việc của người khác có thể từ chối, chỉ duy nhất việc của Mã Được Được là thể, nếu phải lần trước được Mã Được Được giúp đỡ, biết ông có thể ngồi ở chiếc ghế này được nữa , từ tận đáy lòng, ông cũng muốn giao dự án này cho ta, thứ nhất có thể trả được ân huệ, biết chừng còn có thể gia tăng mối quan hệ sau này. Hai là để cho Trần Tư Tư được nở mày nở mặt chút, từ đó có thể thu được những lợi thế nhất định. Đương nhiên ông cũng thể chắc như đinh đóng cột. Nên suy xét kỹ lưỡng trong từng lời , nếu ngộ nhỡ có sai sót gì, lại khiến đối phương ông biết giữ chữ tín.

      Nghĩ thế ông bèn : “Được Được, các cụ có câu, ân mà báo phải quân tử. May lần trước có giúp đỡ, tôi mới thoát được cửa ải khó khăn đó, tôi quả thực biết nên cám ơn thế nào cho phải? Vì thế chuyện dự án lần này, cứ yên tâm, tôi cố hết sức để được nhận thầu, nếu tôi mà gắng hết sức, Tư Tư chắc chắn bỏ qua cho tôi. Đương nhiên là chúng ta cũng nên xét tới độ khó khăn của dự án này, công trình lớn như vậy, vẫn phải công khai mở thầu, cạnh tranh nhất định rất kịch liệt, nhưng cái đó cũng phải là vấn đề, tôi có thể xoay sở cho , điều đáng e ngại nhất chính là có kẻ thọc gậy bánh xe, nếu như vậy rất phiền phức”.

      Hứa Thiếu Phong vừa dứt lời, Mã Được Được chưa kịp mở miệng Trần Tư Tư cướp lời: “Được Được, cậu thấy thế nào? Mình mà, Thiếu Phong phải là kẻ qua cầu rút ván, chỉ cần là những việc ấy làm được, ấy tiếc sức lực giúp đỡ chúng ta đâu”.

      Mã Được Được nhân cơ hội đó : “ xem, xem, ấy đúng là trọng sắc khinh bạn, chỉ biết tốt cho thôi, sao hỏi Hứa nghĩ xem nên giải quyết thế nào để cho kẻ khác thể chọc gậy bánh xe, như thế phải an toàn sao”.

      Hứa Thiếu Phong nghe câu đó của Mã Được Được, trong lòng khỏi băn khoăn, liền : “Được Được rất đúng, thực ra khi mới bắt đầu bất kỳ dự án nào đều thể tránh khỏi những áp lực mà cấp gây ra, có thể ngăn được tôi cố hết sức tránh cho . Từ tận đáy lòng, tôi chắc chắn đứng về phía , cũng muốn bảo vệ quyền lợi của mình để ai trèo lên đầu lên cổ, điều này cứ yên tâm. Nếu trong quá trình thực có khó khăn gì, nếu cần thiết, có thể để trai ra mặt chuyện với các lãnh đạo thành phố, tôi luôn hy vọng có thể giao dự án này cho ”.

      Mã Được Được : “Vâng, có câu này của Hứa em yên tâm rồi. Nhưng em vẫn cần phải với , dự án này chỉ là của riêng mình em, mà là của em và Tư Tư, vì thế, câu vừa nên phải bổ sung vào là giao cho Tư Tư và Được Được”.

      Hứa Thiếu Phong cười khúc khích, cảm thấy Mã Được Được biết làm việc, so với ta Trần Tư Tư vẫn còn rất giản đơn, ông quay sang nhìn Tư Tư, thấy xấu hổ đến đỏ mặt, ông biết đó phải là chủ ý của , liền : “Hay cho Mã Được Được, hổ danh là bậc kỳ tài trong kinh doanh, lời lẽ ra sắc bén, khôn ngoan”.

      Mã Được Được cũng vui vẻ nâng ly: "Nào, Hứa, Tư Tư, vì tình bạn và tín nhiệm của chúng ta, cạn ly".

      Hứa Thiếu Phong cũng nâng ly với Được Được và Tư Tư rồi : "Uống nào, tất cả đều trong ly rượu này".

      Khi Hứa Thiếu Phong từ nhà vệ sinh ra, Lâm Như pha trà xong khiến ông còn nhớ đến chuyện vừa đồng ý giao công trình cho Trần Tư Tư. Và Lâm Như nhắc lại chuyện đó.

      Hứa Thiếu Phong cảm thấy ngạc nhiên khi nghe chuyện, trong lòng nghĩ rằng hẳn là bà ấy nghe được cuộc chuyện giữa ông và Tư Tư nên có ý thăm dò ông chăng? Càng có chút hoang mang, ông hỏi: "Làm sao bà biết chuyện đó vậy?"

      Lâm Như trả lời: "Bạn cũ của tôi, Trần Chí Cương phải làm công trình đó sao? biết ta nghe tin ở đâu rằng chính quyền thành phố phê duyệt công trình thư viện, ta muốn cùng ông dự thầu, biết có được vậy?"

      Hứa Thiếu Phong thả lỏng người lát rồi : " ta muốn tham gia cũng có gì nhưng quan trọng là công trình lớn như thế này chắc chắn có nhiều đơn vị cùng tham gia dự thầu, tôi chỉ e rằng ta cạnh tranh nổi với các công ty khác".

      Lâm Như : "Nhưng nếu ngầm giúp phải là thắng thầu sao? Hơn nữa công trình phải giao cho ai là giao, giao cho người thân thiết, đáng tin tóm lại cũng có gì là xấu cả".

      Hứa Thiếu Phong biết nên làm thế nào, vừa mới đồng ý giao cho bồ nhí nay lại phải đối phó với vợ, hai người cùng chung lợi ích lại khiến họ giống nhau như vậy. Ông nghĩ lúc rồi : "Chính quyền thành phố cũng vừa mới phê chuẩn chứ chưa biết gọi thầu như thế nào, tôi ghi nhớ rồi đến lúc đó dốc sức giúp đỡ".

      Lâm Như: "Ông hãy nghĩ đến con của ông chút, có cơ hội mà để vụt mất sau này hối hận đó".

      Hứa Thiếu Phong trong lòng bỗng bị câu đó làm bừng tỉnh, lời của Lâm Như rất dịu dàng nhưng trong đó lại chứa điều muốn với ông, công trình này bà ấy quyết định rồi. Đúng vậy, có những cơ hội làm vụt mất thể nào có lại được, chuyện học hành của con cái từ trước đến nay ông vốn phải bận tâm, lo nghĩ, ông thể suy nghĩ kỹ. Nếu như công trình giao cho Lâm Như vậy còn về phía Trần Tư Tư phải sắp xếp thế nào cho công bằng đây?

      là làm khó ông quá, chỉ công trình mà có hai người tranh đấu, rốt cuộc nên giao cho ai? Ông bỗng nghĩ đến điều xấu hơn, cùng lắm gọi hai người đến rút thăm là xong, ai rút được là của người đó. Nghĩ như vậy ông thấy nực cười liền cười nhạt cái, cách mơ hồ: "Tôi biết rồi, tôi làm theo sắp xếp của lãnh đạo".

      Lâm Như cũng cười : "Ông đừng có miệng những lời dễ nghe còn đến lúc làm lại trái ý của lãnh đạo được đâu đấy”.

      Hứa Thiếu Phong liền đùa: " được làm thế nào?"

      Lâm Như: " phạt ông nộp nhiều 'thuế' hơn nữa".

      Hứa Thiếu Phong cười hì hì tiếng, ông cảm thấy nợ người phụ này quá nhiều rồi, liền : "Rồi rồi rồi, giờ nộp cho bà", vừa vừa kéo Lâm Như vào phòng ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :