1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bọn họ ăn bữa trưa đường, đến chùa Hoa Nam là chính Ngọ, sân bãi ở ngoài chùa đầy xe lớn .

      Chùa Hoa Nam ở cao, sơn môn rất hoành tráng, đặt quần thể núi non, những Phật điện cứ tầng tầng lớp lớp, như bị bao trùm trong bầu khí thần bí. Nhìn rộng ra xung quanh, núi như mê cung mai phục, màu xanh mướt, nơi Phật môn tiên cảnh tuyệt đẹp, trong lòng khỏi có cảm giác thành kính.

      Hai người lên chùa Hoa Nam cổ kính, vĩ đại. Nhìn bao quát quần thể những ngọn núi xung quanh, núi Hoa Nam kỳ vĩ sừng sững ngút trời. Cửa núi thứ nhất cao lớn, có treo tấm bảng viết hai chữ “Tào Khê”. Cửa núi thứ hai là Bảo Lâm, ở bên có ghi “Bảo Lâm đạo trường”, còn có hai dòng chữ “Chùa quý số Đông Việt, Nam Tông có đạo thứ hai”. Tiếp tục về phía trước là Thiên Vương điện, Đại Hùng Bảo điện, Tàng Kinh các, Tháp Linh chiếu, Lục Tổ điện… Mái cong trùng điệp, cột hoành đối xứng, thể cách đầy đủ phong cách kiến trúc cổ của Trung Hoa. Bốn bức tường trong đại điện là tượng 500 vị La Hán, với 500 thần thái, diện mạo khác nhau. Sau chùa có dòng chữ “suối Trác Tích”, tương truyền là nơi Huệ Năng giặt áo cà sa. Nước suối trong vắt, chảy mãi thôi, nghe lấy nước suối này để pha “Hoa Nam trà” đặc biệt trong chùa, vị của nó mát ngọt vô cùng! Lục Tổ điện là điện cuối cùng trong chùa, trong điện có tượng của Huệ Năng đại sư.

      Hai người họ đến nơi nào cũng thắp hương bái Phật, đặc biệt là Hứa Thiếu Phong, lần nào cũng hương cao hơn đỉnh đầu, thành tâm ba vái, rồi sau khi cầu nguyện xong mới dần dần đứng dậy.

      Ở Bảo Lâm đạo trường, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy nơi rút quẻ, thấy vị pháp sư tay cầm tràng hạt, niệm , dáng vẻ siêu nhiên ngoại vật, khiến người khác phải kính nể.

      Hứa Thiếu Phong tiến lại, hỏi pháp sư, có thể rút quẻ .

      Pháp sư : “Hữu duyên tương phùng, đều do thiên định, nếu cầu tương lai, đều ở trong quẻ”. rồi cầm lấy ống quẻ, nhàng lắc ba lần : “Thí chủ, mời!”

      Hứa Thiếu Phong lặng lẽ khấn vái trong lòng, Phật Tổ phù hộ, để con lần này được làm chức Phó Thị trưởng, con nhất định năm nào cũng tới dâng hương bái Phật. Cứ nghĩ thế, rồi bốc lấy thẻ. tấm thẻ có viết chữ “Thượng”, bên dưới có viết vài dòng:

      Vãn như tiên hạc xuất phàn long,
      Thoát rồi lại cuốn khắp nơi thông.
      Nam Bắc Đông Tây chướng ngại,
      Nhiệm quân tiến thẳng lên chín tầng mây.

      Trần Tư Tư : “Để em xem viết gì?”, rồi ghé đầu vào cùng xem. Hứa Thiếu Phong xem lại lần nữa rồi cười thầm trong lòng, mặc dù có thể nhìn thấy vài phần, biết được là thanh vân đến thẳng, đường quan thông đạt, nhưng vẫn còn muốn nghe lời phán của pháp sư, bèn dùng hai tay đưa quẻ cho pháp sư xem: “Pháp sư, ngài có thể chỉ dạy cho vài điều?”

      Pháp sư nhận lấy xem, : “Mệnh tốt, thí chủ mệnh tốt. Kiếp trước vô vàn khó khăn nhưng kiếp này lại được bù trừ, như là chim xuất lồng, ngựa thoát khỏi dây quấn, ung dung tự tại, cho dù ngài đến đâu, đều gặp tháng ngày huy hoàng, thành đạt”.

      Hứa Thiếu Phong nghe xong trong lòng vui như hoa nở. Nhớ lại trước đó ít lâu, thiếu chút nữa mũ ô sa của bị thiêu cháy mất, thoát khỏi nạn này, như chim hạc sổ lồng, như ngựa tốt đứt dây cương, rong ruổi khắp nơi, tiến thẳng lên chín tầng mây, xem ra lần này có khả năng lớn được làm Phó Thị trưởng rồi. Hứa Thiếu Phong quay đầu lại, với Trần Tư Tư: “Nếu em có ước nguyện hãy gieo quẻ , xem có may mắn ?”

      Trần Tư Tư bèn đưa cái túi trong tay cho : “Vâng, để em thử xem”.

      Pháp sư tay vẫn nắm lấy ống quẻ, lắc ba chiếc, đưa tới trước mặt Trần Tư Tư : “Thí chủ, xin mời!”

      Trần Tư Tư trong lòng lại khấn Phật, đức Phật à, xin người hãy phù hộ cho đường quan trường của Hứa Thiếu Phong được thuận lợi, cũng phù hộ cho con của chúng con trở thành chiếc cầu kết nối tình của chúng con, cho con được cùng Hứa Thiếu Phong kết thành chồng vợ, trăm năm hòa hợp. Nghĩ thế, mới đưa tay ra, rút lấy quẻ, vội vàng xem, vẫn là thẻ có chữ “Thượng”, chỉ thấy bên có viết:

      Đông phương nguyệt thượng chính thuyền quyên,
      Lại đúng lúc mây che mất nửa mặt trăng.
      Mạc đạo lúc tròn vẫn còn khuyết,
      Cuối cùng chỗ khuyết cũng được tròn.

      Trần Tư Tư cầm chiếc thẻ đưa ra trước mặt Hứa Thiếu Phong : “ xem này, thẻ viết như trong lòng em nghĩ vậy, đúng là quá thần kỳ!”

      Hứa Thiếu Phong nhìn rồi đọc thành tiếng, đọc xong bất giác cảm thấy thần kỳ, đây phải là hình dung được hoàn cảnh của Tư Tư tại sao? Ông sợ gây ra cảm giác buồn phiền cho Tư Tư, bèn cố ý : “Thẻ tốt, Đông phương nguyệt thượng chính thuyền quyên, đúng là thời gian đẹp trong đời người”.

      Trần Tư Tư : “Thế chúng ta hãy đưa cho pháp sư , xem ông ấy như thế nào”, rồi đưa cho pháp sư.

      Pháp sư cầm lấy ngó mắt qua, rồi gật gật : “Vẻ bề ngoài của thí chủ đúng là ai sánh nổi, giống như là thuyền quyên cung trăng, chỉ là mây che mất nửa, tức là còn chút đáng tiếc. Có điều, râm là để cho nắng, cuối cùng cũng có ngày, mây tan , trăng khuyết lại tròn, những cái gì nên có được nhất định có”.

      Trần Tư Tư nghe đến nỗi mê muội, khi nghe tới câu cuối cùng, mới thấy mày nở mặt cười. Cuối cùng là kết cục đoàn viên bây giờ có chút đáng tiếc cũng hề gì.

      Hứa Thiếu Phong cảm ơn vị pháp sư, rồi nhét vào trong hòm công đức tờ tiền 100 tệ để biểu cảm ơn.

      Trần Tư Tư đưa tay ra cầm lấy cái túi trong tay Hứa Thiếu Phong, níu lấy cổ , ra khỏi đại điện mới : “Thiếu Phong, được huy hoàng cao đạt, em phải trăng khuyết mới tròn, đều là mệnh tốt”.

      Hứa Thiếu Phong cười ha ha : “Trời xanh phù hộ, hy vọng được như thế!”

      Trần Tư Tư : “Nếu Phật Tổ thực khiến ước mơ của chúng ta trở thành thực, mỗi năm vào ngày này em tới đây khấu đầu thắp hương”.

      Hứa Thiếu Phong kinh ngạc : “Tại sao cả hai chúng ta lại nghĩ cùng với nhau nhỉ?”

      Trần Tư Tư : “ cũng nghĩ thế hả?”

      Hứa Thiếu Phong : “Đúng thế”.

      Trần Tư Tư vui vẻ : “Thế tốt quá, có thể đồng tâm trước mặt Phật Tổ, đúng là ý trời”.

      Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, liệu có đúng là ý trời ?

      Hai người họ chơi suốt cả ngày, lại còn ngâm mình ở suối nước nóng, đến khách sạn, người như mệt bã cả ra, vội vàng tắm. Khi nằm dài giường như, Trần Tư Tư vẫn còn nghĩ những gì viết thẻ, bèn với Hứa Thiếu Phong: “Thiếu Phong, lúc chiều khi em bốc thẻ, có biết em nghĩ gì ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Em nghĩ gì?”

      Trần Tư Tư : “Lúc đó em ước, xin Phật Tổ phù hộ, để em và sau này có thể được bên nhau, kết quả là bốc được quẻ đó, xem có trùng hợp ?”

      Hứa Thiếu Phong mặc dù trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng ông cũng muốn vấn vương mãi chuyện này nữa, muốn Trần Tư Tư tiếp tục nghĩ nữa bèn : “Trùng hợp có trùng hợp , có điều, những lời viết trong thẻ, đều là nghìn quẻ như nhau, ai cũng có thể bốc phải thẻ đó, chỉ là cho vui thôi, đừng nên tin quá”.

      Nghe vậy, Trần Tư Tư thấy nghẹn lòng, : “ xem, liệu sau này chúng ta có thể ở bên nhau được ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Tư Tư, thấy hai người sống với nhau, liệu có thể ở với nhau hề quan trọng, quan trọng là có tình cảm với nhau hay , có cảm giác hay . Bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng sớm có tình cảm và cảm giác gì rồi, đâu có vui vẻ như chúng ta bây giờ? Cho nên, bây giờ rất nhiều gia đình đều thực chế độ vợ chồng cuối tuần, bình thường chuyện ai người ấy lo, can thiệp vào chuyện của nhau, cứ đến cuối tuần, hai người mới sống cuộc sống vợ chồng, thế mới có thể có được chút mới lạ. Nếu mở rộng hình thức ra, về nội dung và thực chất của cuộc sống, chúng ta còn hạnh phúc gấp vạn lần họ”.

      Trần Tư Tư vừa nghe xong những lời này trong lòng thấy vui, bèn tiếp lời: “Liệu có phải và vợ trở thành đôi đày tớ quấn lấy nhau, sớm có cảm giác, có tình cảm gì nữa, mới ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ? còn tình cảm, chán quá rồi, gia đình như thế còn có ý nghĩa gì nữa?”

      Hứa Thiếu Phong cũng cảm thấy thoải mái, trong lòng nghĩ, hồi hai người mới bắt đầu với thể ly hôn vì bất cứ người con nào, giờ sao lại tiếp tục nhắc tới vấn đề này? biết, sở dĩ Tư Tư như thế là bởi vì , muốn kết hôn với . phải tìm cách chặn lại dòng suy nghĩ này của , thể để ý nghĩ này tiếp tục lớn lên được. Bèn : “Tư Tư, phải là em biết, người công nhân viên chức nhà nước như bọn thể so với những người làm trong các đơn vị tư nhân được, khi ly hôn, có nghĩa là kết thúc vĩnh viễn tiền đồ chính trị của mình. Em cứ nghĩ mà xem, nếu như người đàn ông vì chuyện này mà chấm dứt tiền đồ chính trị của mình, cho dù có gia đình mới, liệu người đó có cảm thấy hạnh phúc ? Liệu có thể đối xử với người phụ nữ họ thích bằng thái độ tốt đẹp ? Ở chế độ này, có thể lặng lẽ giữ được mối quan hệ với em là to gan lắm rồi, nếu như còn chuyện ly hôn, dám tới chức Phó Thị trưởng, e rằng đến chức Cục trưởng này cũng khó giữ”.

      Trần Tư Tư nghe như thế, cũng nguôi giận, cảm thấy phần nào có lý, trong thời gian quan trọng lựa chọn người vào chức Phó Thị trưởng này, nên gây ra nhiều điều vui cho ấy. Nghĩ rằng điều mình nghĩ có phần hơi quá đáng, Tư Tư bèn cười : “ có lý, ăn trong bát còn phải nhòm trong xoong, nếu lại phải gánh rồi!”

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy cười lên : “ sợ phải gánh, giờ đói, muốn ăn quá!”. rồi ngậm trọn miệng Trần Tư Tư. Khi hôn nhau, những bất đồng vụn vặt giữa họ tan biến hết, những bất hòa biến thành ngọt ngào vô hạn và kích thích ngừng.

      lúc sau, Trần Tư Tư lại nghĩ đến việc Hồ Tiểu Dương từng đến chuyện làm cho vợ tức điên lên, bèn quay lại : “Thiếu Phong, hôm nay ra ngoài việc nhà sắp xếp ổn ? Đừng để vợ biết được”.

      Hứa Thiếu Phong : “ sao, ấy cùng chị em của ấy Ma Cao chơi rồi”.

      Trần Tư Tư hỏi: “Bà ấy làm việc ở đâu?”

      Hứa Thiếu Phong chợt vẻ vui, : “Em hỏi những thứ này làm gì?”

      Trần Tư Tư : “Em chỉ tiện hỏi thôi mà, để sau này có chạm mặt còn đỡ ngượng”.

      Hứa Thiếu Phong : “ ấy làm việc ở Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

      Trần Tư Tư : “Bệnh viện Trung tâm Thành phố? Em cũng có bạn làm trong Bệnh viện Trung tâm Thành phố”.

      Hứa Thiếu Phong ngạc nhiên hỏi: “Có người bạn em quen? Là ai?”

      Trần Tư Tư : “Bà ấy là Lâm Như, Phó Chủ nhiệm Khoa Sản”.

      Hứa Thiếu Phong giật mình, ngồi bật dậy : “Lâm Như? Sao mà em quen được?”

      Trần Tư Tư nhìn thấy dáng vẻ thất thần của ông, chẳng hiểu gì cả, bèn hỏi: “ Bà… bà ấy chính là?”

      Hứa Thiếu Phong gật gật đầu.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho Lâm Như, muốn hẹn đến đảo Thủy Tiên chơi.

      Hôm nay Lâm Như Ma Cao. Từ Hải Tân đến Ma Cao rất gần, đường lại tiện. Thông thường sáng chiều về, khi nào muốn chơi thêm ở đó qua đêm, sáng hôm sau về. Mấy hôm trước, Lâm Như hẹn với Hồ Tiểu Dương Ma Cao chơi, tiện thể mua luôn bộ mỹ phẩm mà dùng quen. Rất nhiều người sống ở thành phố Hải Tân đều thích đến Ma Cao mua đồ, những đồ trong nước ở đó đều có, còn những đồ trong nước có ở đó khá là rẻ. Hồ Tiểu Dương cũng muốn tới đó chơi, người bạn quen mạng, mấy lần mời tới Ma Cao, đây đúng là cơ hội.

      Lâm Như : “Là nam hay là nữ?”

      Hồ Tiểu Dương cười : “Đương nhiên là nam giới”.

      Lâm Như : “Tiểu Dương, chị phải với em, bây giờ mạng loại người nào cũng có, em nên tin bọn họ, nhất định phải cẩn thận, nhất định được sập bẫy”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, xem chị kìa, ta có thể lừa em gì nào? Lừa tiền, lừa tài, em có, em sợ gì chứ?”

      Lâm Như : “Lẽ nào em sợ lừa sắc?”

      Hồ Tiểu Dương cười ha ha : “Lừa sắc? Điều này còn cần đến lừa sao? Nếu như ta đẹp trai như Lưu Đức Hoa, em cũng chịu để cho ta lừa, nếu được như thế, muốn lừa cũng được”.

      Lâm Như lườm cái: “Chẳng đoan trang chút nào cả. Tôi hỏi , hiểu ta sâu sắc tới mức nào, gặp bao giờ chưa?”

      Hồ Tiểu Dương : “Người ta cũng tệ, lần trước đến Hải Tân có gặp mặt nhau, ấy có mời em ăn cơm, cũng rất phóng khoáng”.

      Lâm Như hỏi: “ ta có gia đình hay vẫn độc thân?”.

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, chị nhìn lại mình xem, em có đương gì người ta đâu, em để ý nhiều đến ta như thế để làm gì? Chúng em chỉ là chuyện với nhau thấy hợp có qua lại chút thôi. Chị yên tâm, có bất cứ vấn đề gì về mặt tình cảm đâu”.

      Tháng ba là mùa khiến con người ta cảm thấy thoải mái nhất, mặc váy ngắn cũng thấy lạnh, mặc áo khoác cũng thấy nóng. Hai chị em qua cửa khẩu Cùng Bắc, vừa đến Ma Cao, mặt trời cũng vừa mọc, tâm trạng cũng vì thế mà rạng rỡ hẳn lên. Hai người đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi “Lâm Như”, Lâm Như ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Trần Chí Cương. Hôm nay mặc quần bò, chiếc áo phông màu hồng đào, nhìn tinh thần rất thoải mái.

      Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho , muốn hẹn đến đảo Thủy Tiên chơi. Lâm Như với ta rằng, được rồi, đồng ý với em họ, sáng mai đến Ma Cao dạo phố, tiện thể mua chút đồ nữ trang, để hôm khác có dịp . ngờ người vô ý, người nghe lại có lòng, ta bèn bí mật đến Ma Cao trước ngày. Gặp mặt lúc đó, khỏi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, liền : “Là à? Sao lại tới đây?”

      Trần Chí Cương cười ha ha : “Chẳng mấy khi có thời gian, đến Ma Cao chơi chút, ngờ trùng hợp, lại gặp hai người ở đây”.

      cười lát rồi : “Đúng là trùng hợp”. Miệng vậy, trong lòng lại nghĩ, trùng hợp cái con khỉ, cố tình ở đây đợi người ta có, làm sao có thể gặp được? muốn để Hồ Tiểu Dương đoán già đoán non, Lâm Như bèn vội vã giới thiệu: “À, giới thiệu chút nhé, xinh đẹp này là em họ của em, tên là Hồ Tiểu Dương. Còn chàng đẹp trai này là bạn học hồi trung học của chị, bây giờ là Tổng giám đốc Công ty Kiến trúc Chí Viễn, tên là Trần Chí Cương”.

      Trần Chí Cương gật đầu với Hồ Tiểu Dương rồi : “Rất vinh hạnh!”, rồi đột nhiên ngẩn ra lát : “Hình như lần trước, chúng ta gặp nhau đảo Dã Hồ rồi phải”.

      Hồ Tiểu Dương nhìn rồi cười hi hi : “Tổng giám đốc Trần đúng là có trí nhớ rất tốt”.

      Trần Chí Cương với giọng trêu đùa: “Đâu có, là do quá xinh, khiến cho người khác nhìn thấy dù chỉ lần cũng thể quên được”.

      Lâm Như bèn đùa thêm vào : “ biết từ bao giờ miệng Trần Chí Cương có mật, cũng học được cách nịnh các rồi”.

      Trần Chí Cương cười : “ biết từ lâu rồi, chỉ là hồi còn trẻ dám ra thôi, đợi đến lúc có thể ra muộn rồi, người già rồi, lỗi thời rồi”.

      Hồ Tiểu Dương cười lớn : “Cho nên liền đuổi theo tới tận Hải Tân, sau đó còn đuổi theo tới cả Ma Cao?”

      Lâm Như trợn tròn mắt nhìn Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương lè lưỡi, vẫn còn thêm vào: “Đuổi theo thời thanh xuân mất, đuổi theo những trào lưu thời, thuộc hàng ngũ những đồng chí biết tỉnh ngộ, đáng được biểu dương”.

      Trần Chí Cương cười khà khà : “Đúng là miệng lưỡi lợi hại, được biểu dương của tôi rất vui”.

      Lâm Như thể ngầm bái phục đầu óc của Hồ Tiểu Dương, phản ứng quả thực là quá nhanh, bèn : “ ấy là chuyên gia tư vấn tâm lý, gì cũng rất sâu sắc”.

      Trần Chí Cương : “Chẳng trách năng lợi hại như thế, sau này còn phải thỉnh giáo nhiều”.

      Lâm Như lại nghĩ tại sao Trần Chí Cương lại tới Ma Cao, bèn hỏi ông: “ làm giấy thông hành Hồng Kông - Ma Cao khi nào vậy?”

      Trần Chí Cương : “Khi làm hộ chiếu ở nội địa để vào Hải Tân, nếu tới Ma Cao thực quá đáng tiếc. biết các em định thăm quan ở đâu, cho cùng làm bạn liệu có được ?”

      Lâm Như cười : “Bọn em cũng chỉ thăm thú tùy ý thôi, nếu sợ phiền phức cùng , chẳng có gì tiện cả, sợ đến lúc đó bọn em lại biến thành chỗ gửi đồ cũng nên”.

      Trần Chí Cương : “ sao, thăm thú cùng hai người đẹp là niềm hạnh phúc của tôi, được xách đồ cho em cũng là vinh dự của , đợi làm chân xách đồ cho hai người đẹp đây”.

      Lâm Như vừa cười vừa : “Cứ quyết định thế nhé, có thể điều làm việc, nhưng bọn em trả tiền công đâu”.

      Trần Chí Cương cười : “ tự trả cũng được”.

      Hồ Tiểu Dương cũng cười theo, vừa cười vừa : “Tổng giám đốc Trần vui tính, khó có được tâm trạng tốt như thế này. như thế, khiến cho em nhớ tới câu chuyện, kể rằng có ông nhà văn viết chuyên mục tạp chí, chuyên giúp bạn đọc giải quyết những vấn đề khó khăn gặp phải trong cuộc sống. hôm, có bạn đọc tới thú tội, ta là nhân viên trong tiệm giày nữ, ta có việc vô cùng khó khăn, biết nên giải quyết như thế nào. Nhà văn liền bảo, cậu . nhân viên với nhà văn rằng, công việc kinh doanh của tiệm giày phụ nữ nơi ấy làm việc rất đông khách, mỗi ngày từ sớm đến tối, khách hàng đông ngớt, ngày nào ấy cũng phải cúi xuống giúp khách hàng thử giày. Mặc dù đây chỉ là chuyện vô cùng , nhưng có rất nhiều nữ khách hàng lại hề mặc quần lót, cho nên mỗi lần khi ấy thử giày cho khách hàng, đều nhìn thấy những thứ muốn nhìn. Điều đó khiến cho ấy tim đập chân run, mặt đỏ tía tai, lần nào cũng kích động, ông xem nên làm thế nào? Nhà văn nghe xong hỏi gấp, xin hỏi quý công ty còn tuyển người ?”.

      Hồ Tiểu Dương kể xong, Lâm Như và Trần Chí Cương liền cười phá lên.

      Trần Chí Cương : “Nếu như còn thiếu người, tôi cũng ”.

      Lâm Như cười tươi chỉ vào Trần Chí Cương : “Xem ra, đàn ông đều chịu được mê hoặc, nhà văn cũng như thế, ông chủ cũng vậy. Nhất định phải mở cho em và Hồ Tiểu Dương tiệm giày phụ nữ, đến lúc đó có thể hoàn thành nguyện vọng của rồi”.

      Hồ Tiểu Dương cười : “Thế Tổng giám đốc Trần chắc là có oan ức gì rồi?”

      trong lúc cười, xe tới, họ cùng nhau lên xe vào thành phố.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Khi Trần Chí Cương những câu này, ánh mắt dần chuyển từ khuôn mặt Lâm Như xuống chiếc khăn tắm của .

      Lâm Như vốn dĩ định thăm thú xong buổi chiều trở về thành phố Hải Tân ngay, ngờ Trần Chí Cương muốn mời hai người họ xem biểu diễn của đoàn nghệ thuật từ Malaysia đến.

      Hồ Tiểu Dương muốn lên thành phố đánh bạc chút, còn muốn gặp người bạn mạng Anny nữa. Lâm Như lại thể lờ nhiệt tình của Trần Chí Cương, lại muốn chăm sóc cho Hồ Tiểu Dương, thêm vào việc lúc sáng Hứa Thiếu Phong ông ấy muốn đến tỉnh Quảng Châu thăm người bạn trường Đảng lần trước giúp đỡ ông ấy, tối về kịp, Lâm Như chỉ còn biết đồng ý thôi.

      Ba người họ cùng nhau lên casino đánh bạc, Trần Chí Cương đổi 100 nghìn đồng xu phổ thông, chia cho mỗi người 5 nghìn tệ , các em chơi , thắng thuộc về các em, thua chịu. Lâm Như từ chối , thế sao được? Trần Chí Cương : " dễ gì mới đến đây chuyến, cứ chơi , sợ cái gì? Cứ coi như là cổ phiếu tôi góp, thắng chia hoa hồng cho mọi người, như thế này là được chứ gì?". Lâm Như sợ nếu cứ tiếp tục tranh cãi lịch cho lắm, bèn kéo Hồ Tiểu Dương, bảo là muốn chơi máy hổ.

      Hồ Tiểu Dương : “Chơi máy hổ kích thích, tốt nhất vẫn là áp lớn ”.

      Hồ Tiểu Dương là khách quen ở đây, trò gì cũng chơi qua. đưa Lâm Như đến trước sòng bạc, xuất thủ đặt lên 1 nghìn, lật tay phát, thắng lên 2 nghìn, lần thứ hai đặt lên 2 nghìn, sau khi đánh xong thắng lên 4 nghìn.

      Trần Chí Cương đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, Hồ Tiểu Dương quá may. Lâm Như lại , thắng được rồi thôi , Hồ Tiểu Dương lúc chơi vui, đâu chịu nghe? Lần thứ ba, lại đặt 2 nghìn, ngờ lại bị thua hết. Lâm Như , đừng vội, nghỉ ngơi lát, nhìn tôi này. Lâm Như khá là cẩn thận, mới bắt đầu chỉ đặt có 500, 500 bị nuốt mất, trong lòng bực tức, lại đặt vào 500, lại thua mất. Vốn dĩ định dừng lại chơi nữa, Hồ Tiểu Dương , lần này đặt lên 1 nghìn, lần có thể lấy lại được. Lâm Như còn chủ ý nữa, bèn làm theo lời của Hồ Tiểu Dương, đặt vào 1 nghìn, ngờ trong chốc lát lấy lại về được số tiền mất. Hồ Tiểu Dương , chị thắng cũng thua, hãy nghỉ ngơi chút , xem em này. Hai chị em, cứ lúc người này lên, lúc lại đổi người kia lên, thỉnh thoảng hai người cùng nhau đặt, chơi ván, Lâm Như thắng 4 nghìn, bèn dừng lại, còn Hồ Tiểu Dương sau khi thắng được 10 nghìn, còn muốn kiếm nữa, ngờ đến cuối cùng lại thua hết sạch.

      Khi hai người quay đầu lại tìm Trần Chí Cương, nhìn thấy ta, bèn ngồi ra bên cạnh vừa uống nước vừa tổng kết lại những gì được mất lúc nãy, trong lúc bàn luận, nhìn thấy Trần Chí Cương tới, Lâm Như : “ đâu thế?”

      Trần Chí Cương đáp: “ đặt khách sạn cho hai người, sợ là quá muộn đặt được”, xong, lấy ra chiếc thẻ phòng đặt trước mặt của hai người: “Khách sạn Phổ Kinh, đây là của các em, ở phòng bên cạnh, làm vệ sĩ cho hai người”.

      Hồ Tiểu Dương vui vẻ : “Tốt quá, có được người vệ sĩ như Tổng Giám đốc Trần chúng em làm gì cũng thấy yên tâm”.

      Trần Chí Cương cười lớn rồi : “Hai người muốn làm gì làm, sao lại chơi nữa?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị Lâm thắng rồi, còn em bị thua hết”.

      Lâm Như : “Em thắng được 4 nghìn, tóm lại bị thua hết”, xong mang hết số tiền 9 nghìn tệ đưa cho Trần Chí Cương ngồi ở đối diện ghế sofa.

      Trần Chí Cương : “Em làm gì thế? Hoặc là thua hết, hoặc là thắng hai đến ba lần, như thế này ăn thua gì?”

      Hồ Tiểu Dương : “Chị, đánh thêm hai ván nữa, em thấy vận khí của chị tồi. Để vốn của chúng ta tăng thêm nữa”.

      Lâm Như : “Chị muốn về khách sạn nghỉ ngơi chút, hay là để ngày mai chơi ”.

      , điện thoại của Hồ Tiểu Dương kêu lên, là báo tin nhắn, xem xong vui mừng : “Chị, thế chị cứ nghỉ , Anny đến đón em rồi, có lẽ em ăn tối cùng ta, em cùng chị nữa đâu”.

      Lâm Như : “Em phải cẩn thận đấy, tốt nhất là về kịp giờ cùng ăn với bọn chị”.

      Hồ Tiểu Dương : “ sao đâu, chị yên tâm . Tổng Giám đốc Trần, tạm biệt”, rồi hùng hùng hổ hổ xách túi .

      Trần Chí Cương : “Thế em về khách sạn nghỉ ngơi , xong việc về gọi em”.

      Lâm Như : “Vâng, thế cũng được. Em trước đây”.

      Phổ Kinh là khách sạn số của Ma Cao, những người đến Ma Cao du lịch nếu như tới Phổ Kinh coi như đến cũng như . Vào trong khách sạn, màu bích lộng lẫy, là nơi mà những khách sạn trong nội địa thể nào so bì được. Trong phòng đại sảnh thỉnh thoảng có những xinh đẹp lại để lôi kéo khách. Nghe những người này đều tới từ nội địa, ai cũng mình là sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, nếu cũng từng làm người mẫu, thỉnh thoảng còn có vài ba ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, cũng kém cạnh, cúi đầu tạo dáng kém gì người mẫu.

      Lâm Như lại hiểu gì nội tình bên trong, cũng hề để ý đến những cảnh này, vội vàng lên lầu, tìm số phòng có ghi thẻ, mở cửa vào, mở to mắt ngó qua hồi, cảm thấy vô cùng thoải mái, rộng rãi sáng bóng, lộng lẫy. tắm trước, quấn khăn tắm vào, bật ti vi lên, sau đó muốn lên giường nằm chút.

      Vừa mới bật ti vi lên, chọn kênh, màn hình có mấy chữ “phim vị thành niên” thu hút .

      Cái gì là “phim vị thành niên”? tò mò ấn vào mấy chữ đó, sau đó ra màn hình mới, tiếp tục ấn theo hướng dẫn, cuối cùng xuất màn hình nữa có rất nhiều tiếng , còn có vài chữ số, tùy ý chọn lấy chữ số, màn hình liền lập tức chuyển sang màn hình khác.

      ngạc nhiên đờ ra, sao lại có thể thế này?

      dám tin, ti vi lại có thể trình chiếu những thể loại phim sex như thế này? có chút bối rối biết làm thế nào, mở ra xem, cảm thấy được hay ho cho lắm, thôi xem nữa, nhưng trong lòng lại nỡ tắt.

      Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa reo, tưởng là người phục vụ mang đồ gì tới, bèn lập tức chuyển kênh, vội vàng xuống giường ra ngoài mở cửa. Hóa ra là Trần Chí Cương, đột nhiên hơi đỏ mặt, bèn hỏi: “Chí Cương, sao lại là ?”

      Trần Chí Cương vào : “Sao lại thể là ?”

      Lâm Như : “Ý em là, việc của xong chưa?”

      Trần Chí Cương : “Xong rồi”.

      Khi Trần Chí Cương những câu này, ánh mắt dần chuyển từ khuôn mặt Lâm Như xuống chiếc khăn tắm của , thấy nửa ngực lộ ra trắng muốt, cảm giác ánh mắt như đờ ra thất thần, hơi thở cũng dồn dập hơn: “Em… vừa tắm xong à?”

      Lâm Như đáp: “Vâng, em vừa tắm qua chút”.

      Trần Chí Cương : “Chẳng trách lại thơm như vậy”.

      Lâm Như : “Đâu có?”, xong bịt mắt Chí Cương lại, khi quay người sang lấy quần áo của mình bị nhàng vòng tay qua eo ôm chặt từ phía sau.

      hề phản kháng, chỉ thấy toàn thân mềm ra.

      Chiếc mũi của nhàng lướt cổ , ngưa ngứa cách thích thú.

      : “Đừng… Chí Cương, đừng như thế được ?”

      Chí Cương lại càng ôm chặt hơn, nhàng hôn lên tay . còn sức để tự vệ nữa, cơ thể sớm phản lại rồi, đặc biệt là khi dùng toàn cơ thể ôm lấy , mới nhận ra đó thực là cảm giác mong đợi bấy lâu nay. ta đưa tay lên, sờ thẳng vào trong chiếc khăn tắm...

      Chí Cương : “Em , em là ước mơ cả đời , cuối cùng cũng mơ thấy em rồi”.

      : “Chí Cương, đừng… đừng… như thế”.

      : “Lâm Như… chúng ta chỉ có lần, em để , để hoàn thành ước mơ thời trẻ của ”.

      ... Sau đó vào cơ thể , giờ đây mới thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời, thời gian ngưng lại, tất cả đều chết , hình như có cả thế giới.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Sau khi biết tin Hứa Thiếu Phong là trong ba người được đề cử chức Phó Thị trưởng thành phố, Lâm Như phấn khởi tới mức biết gì hơn nữa.

      Chương 7: Thiên hạ ồn ào

      cảm thấy còn vui hơn là khi mình được nhận chức Phó Chủ nhiệm khoa Sản của bệnh viện. Cuối cùng cũng có thể trở thành phu nhân của vị quan chức cấp cao thành phố, đây là thời điểm vô cùng khó khăn, chỉ cần vượt qua thời điểm này, cuộc đời có những thay đổi vô cùng to lớn, cũng giống như là từ cử nhân thi đỗ nghiên cứu sinh, từ nghiên cứu sinh trở thành thạc sĩ, cứ theo đà phát triển như vậy, càng có thêm nhiều người nhìn với con mắt ngưỡng mộ, và tất nhiên là họ càng tươi cười niềm nở hơn nữa khi chuyện, tiếp xúc với . Hứa Thiếu Phong giống như ánh mặt trời chiếu sáng lòng , là ánh mặt trời mà dày công vun đắp, khi vầng thái dương ấy chiếu sáng, cũng được sưởi ấm, có thể cảm nhận được ấm áp và ánh hào quang, điều đó khiến cảm thấy mãn nguyện.

      Chiều hôm đó, vội vàng vào bếp để nấu cho Hứa Thiếu Phong bữa cơm thịnh soạn. Hứa Thiếu Phong vừa bước vào cửa, bị hấp dẫn bởi hương thơm nồng nàn của món canh quen thuộc, ông hít hơi dài và cười : “Thơm quá”.

      Lâm Như nghe thấy tiếng ông liền vội vàng từ bếp bước ra: “Canh nấu cho Phó Thị trưởng đương nhiên là phải thơm ngon rồi”.

      Hứa Thiếu Phong nghe vậy, cảm thấy rất vui: “Bà cũng khá đấy, lại dám chọc cả tôi nữa!”, rồi ông ôm chầm lấy Lâm Như.

      Lâm Như cảm nhận được ấm áp, liền tặng ông nụ hôn nồng thắm: “Được rồi, khắp người tôi toàn dầu mỡ, khéo lại làm bẩn quần áo của ông. Ông cứ xem ti vi lát, cơm canh cũng sắp xong rồi đây”.

      Hứa Thiếu Phong khi đó mới chịu buông ra: “Bây giờ cũng chưa thể trước điều gì, còn chưa biết kết quả sau này thế nào”.

      Lâm Như : “Dù thế nào nữa, đây cũng coi như là bước khởi đầu tốt đẹp. Được rồi, tôi nấu cơm, ăn xong cơm rồi từ từ bàn tiếp”.

      Lâm Như vào bếp, vừa nấu nướng vừa suy nghĩ, cạnh tranh trước mắt của Hứa Thiếu Phong vẫn còn khá lớn, nếu có thể thắng được hai người còn lại, như vậy mới thực an tâm. biết rằng Hứa Thiếu Phong bao giờ nghĩ rằng, làm thế nào mà có thể giành thắng lợi trước hai đối thủ kia?

      thực tế, vấn đề này Hứa Thiếu Phong phải là nghĩ tới, hơn nữa, biết nghĩ bao nhiều lần. lâu từ khi rời chùa Hoa Nam trở về, Hứa Thiếu Phong được Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương gọi tới chuyện, chính trong cuộc chuyện đó, ông ta mới biết mình chính thức được Thành ủy bổ nhiệm vào danh sách chức Phó Thị trưởng thành phố. Uông Chính Lương : “Theo cầu của Tỉnh ủy, muốn chúng tôi lập danh sách tên ba ứng cử viên được bổ nhiệm vào vị trí Phó Thị trưởng, thông qua bàn bạc, thảo luận, Thành ủy quyết định lựa chọn cậu, còn có cả Giám đốc Sở Tài chính Chu Đa Dân và Tổng Thư ký Thành ủy Bành Thành Thư. Cậu cũng biết đấy, vị trí Phó Thị trưởng chỉ có thôi, như vậy, chỉ có người trong số ba người các cậu được Tỉnh ủy chấp thuận, hai người còn lại phải lùi bước. Còn về việc cuối cùng lựa chọn ai, phải tôi là được, chủ yếu vẫn phải nghe theo ý kiến của Tỉnh ủy, xem xem Tỉnh ủy phối hợp thế nào với chúng ta. Tôi gọi cậu tới là để cho cậu , nhất định phải có chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu Tỉnh ủy phê chuẩn, là cái tốt, nếu cũng nên bằng lòng”.

      Hứa Thiếu Phong vừa nghe được tin mình được đề cử vào danh sách đưa lên cấp , trong lòng vô cùng phấn khởi, đợi khi Uông Chính Lương xong, ông kìm nổi lòng mình vui vẻ : “Cảm ơn quan tâm nâng đỡ của Bí thư, tôi nhất định làm tốt những gì mà cấp phân công, nếu quả thực có thể đắc cử, được chỉ đạo tận tình của , nhất định tôi cống hiến hết mình để đạt được những thành tích tốt nhất, quyết phụ tấm lòng kỳ vọng của . Nếu Tỉnh ủy lựa chọn người khác, tôi cũng vui vẻ bằng lòng với kết quả đó, quyết nản lòng, vẫn làm tốt công việc với tinh thần cao nhất có thể”.

      Uông Chính Lương cười : “Rất tốt, rất tốt, dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn nên giữ thái độ tốt đẹp để tiếp nhận công việc, cánh cửa cơ hội luôn luôn rộng mở đối với những người tâm huyết, chỉ cần bắt tay vào làm, dù lần này có bỏ lỡ, vẫn còn lần sau để chúng ta cố gắng”.

      Sau khi kết thúc cuộc chuyện, trong lòng Hứa Thiếu Phong cảm thấy rất thoải mái, ông chỉ biết được tin mình là trong ba ứng cử viên được đề cử chức Phó Thị trưởng, điều quan trọng hơn là ông gặt hái được rất nhiều tin tức từ Bí thư Uông Chính Lương, biết được mình rất được Bí thư Uông coi trọng, chỉ cần ông làm tốt công việc của mình, lần này dù có đắc cử chức Phó Thị trưởng sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.

      Vương Chính Tài biết bằng cách nào biết được tin ông sắp được thăng chức, liền đến gõ cửa phòng làm việc của ông, ta tới với nét mặt tươi cười niềm nở. Hứa Thiếu Phong bị nét mặt của ta làm cho tức cười, đùa rằng: “Chính Tài, có chuyện gì vui sao, trông bộ dạng sung sướng của cậu kìa”. Vương Chính Tài : “Được tin sắp được thăng chức, đương nhiên là em vui lắm ạ”.

      Hứa Thiếu Phong dĩ nhiên hiểu thấu lòng dạ của Vương Chính Tài, đứng ở góc độ của Vương Chính Tài, đương nhiên là muốn ông có thể đắc cử chức Phó Thị trưởng, điều đó đồng nghĩa với việc con đường nghiệp của ta cũng có nhiều thuận lợi. Ông cười rằng: “Cũng chưa thể trước được điều gì, cậu nghe tin này từ đâu thế?”. Vương Chính Tài : “Đâu đâu cũng đề cập tới vấn đề này, là trong ba người được đề cử, chỉ có sếp là chiếm ưu thế nhất. Em chỉ mong sếp có thể thăng quan tiến chức để em cũng có cơ hội đến Ủy ban Nhân dân Thành phố hầu hạ sếp”.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy bèn cười lớn, cười xong mới : “Cái gì mà theo sau hầu hạ? Cậu khó nghe quá, nếu thực tôi có ngày đó, trọng dụng cậu cũng là điều đương nhiên”. Vương Chính Tài gật đầu lia lịa : “Dạ vâng ạ, điều này em tuyệt đối nghi ngờ gì ạ, nâng đỡ của Cục trưởng Hứa sao có em ngày hôm nay?”

      Hứa Thiếu Phong : “Bất luận là tôi có hay , việc của cậu tôi sắp xếp ổn thỏa, tôi báo cáo với cấp , kiến nghị họ lần sau có điều chỉnh ban lãnh đạo, cân nhắc cậu. Về cơ bản họ chấp thuận”. Vương Chính Tài vừa nghe thấy vậy, mặt đỏ tưng bừng sung sướng, vội : “Cảm ơn Cục trưởng Hứa, có thể gặp được vị lãnh đạo tốt như là phúc phận lớn nhất cả đời em, dù em có được được thăng chức hay , em nguyện cả đời này báo đáp công ơn của ”.

      Với kinh nghiệm nhiều năm qua lại với , Hứa Thiếu Phong có thể đoán ra, hạng người như Vương Chính Tài chỉ suông hai từ cảm ơn, ta còn là người vô cùng tinh tế. Hai chữ “cảm ơn” rất dễ, nhưng để thực được phải ai cũng biết cách, đại đa số chỉ có thể thực được điều đầu tiên, nhưng lại thể làm nổi điều thứ hai. Đại đa số chỉ biết rằng dùng vật chất để tỏ lòng cảm ơn, mà hoàn toàn quên rằng ngoài vật chất, các sếp còn cần tới những nhu cầu về tinh thần, hơn nữa quà tặng tinh thần đôi khi còn quan trọng hơn gấp nhiều lần so với những món quà vật chất.

      Ở điểm này, Vương Chính Tài chính là cao thủ số . Làm được điều này chỉ phải cần biết được những mong muốn, nắm được sở thích của lãnh đạo, mà quan trọng hơn là phải chiều được lòng các sếp. Lấy ví dụ, sếp thích đánh bóng bàn, bạn cần phải nhanh chóng học đánh bóng bàn, phải học để cùng sếp luyện tập. Nếu sếp thích cầu lông, vậy đương nhiên là bạn nên học để đánh được cầu lông, học để cùng sếp chơi. Còn khi sếp có hứng với môn bơi lội, chí ít bạn cũng nên biết được những phương pháp cơ bản, như thế mới có thể hầu sếp cho chu đáo.

      Vương Chính Tài thực ra hề thích thú gì với thể thao, nhưng khi ta biết được Hứa Thiếu Phong thích đánh bóng bàn, ta ngày nào cũng tập luyện, khi có đối thủ đánh bóng cùng sếp ta lập tức có thể thay thế vào vị trí đó, khiến sếp rơi vào tình trạng đối thủ. Ngoài hai đối thủ trong sàn đấu, còn phải lưu ý tới việc tạo khí bên ngoài, ta đặc biệt kê thêm hàng ghế dài bên trong phòng thể thao của cơ quan, đặt ở ngay cạnh bàn đánh bóng. Thứ nhất, sếp sau khi chơi mệt có thể ngồi nghỉ ngơi lát, hai là khi sếp đánh bóng có người xem tới cổ vũ, đặc biệt là số nhân viên nữ xinh đẹp trẻ tuổi trong cơ quan, ai mà chẳng muốn có thân hình thon thả? muốn thon thả tất nhiên phải tập thể thao, vào đánh bóng, nếu như biết đánh cũng sao, có thể tới xem người khác đánh. Những ả đó toàn chỉ ngồi buôn chuyện ở văn phòng, được Vương Chính Tài gọi tới làm khán giả, khán giả càng nhiều, sếp càng hưng phấn, tích cực hơn, kỹ thuật đánh bóng được phát huy tối đa nhất. Lâu dần, trong số những nhân viên nữ cũng xuất những nữ hùng, chịu bẽn lẽn nữa, mạnh dạn đánh bóng cùng sếp, vô hình chung trong cơ quan nổi lên trào lưu đánh bóng bàn.

      Cũng có những người thích đánh bóng bàn mà lại có hứng thú với cầu lông, điển hình là Trương Minh Hoa và số người khác. Thời gian thể thao buổi chiều, phân thành hai phe, rất ràng, người theo phe đánh bóng bàn chiếm ưu thế hơn so với những người theo phe đánh cầu lông. Giả sử có hôm nào mà Hứa Thiếu Phong vì chuyện công việc của cơ quan hay có hội nghị nào ở tỉnh tới được, khi đó hai phe nhanh chóng tiến hành phân chia, đại đa số những người thích đánh bóng bàn cũng đánh cầu lông, phe của Trương Minh Hoa rất mạnh. Đợi tới lúc Hứa Thiếu Phong tới, phe đánh bóng bàn lại mạnh trở lại.

      Những thay đổi tế nhị này Hứa Thiếu Phong đương nhiên là thấy rất , cũng có thể cảm nhận được. có lúc ông cảm thấy những đồng nghiệp đó có phải quá ư gió chiều nào che chiều đấy, nhưng cũng phải lại, hoạt động thể thao là cơ hội để cấp tiếp xúc với cấp dưới, cải thiện mối quan hệ giữa lãnh đạo và nhân viên. Từ đó có thể biết được nhân viên của mình có cơ bản , phe của mình có mạnh , cái uy của mình có cao .

      Hứa Thiếu Phong nghĩ tới đây, cười thầm: “Đây là cơ hội tốt, những gì nên tôi cũng cả rồi, nếu cần những điều kiện gì, cậu tự nghĩ cách nhé”.

      Vương Chính Tài : “Cảm ơn Cục trưởng Hứa dẫn đường chỉ lối, kỳ thực, tình hình của em phải là biết, chốn quan trường hoàn toàn có chỗ dựa, dù có muốn thăng tiến cũng biết nên dựa vào đâu, em chỉ biết trông cậy vào thôi ạ”.

      Hứa Thiếu Phong gật gật đầu: “ vậy thôi, cậu cứ yên tâm, việc của cậu cũng là việc của tôi, tôi đoán cũng quá khó khăn đâu”.

      Vương Chính Tài : “Có câu này của sếp, em cũng an tâm”.

      Khi nằm ghế sofa, Hứa Thiếu Phong lại nhớ tới lời của Bí thư Uông, nghĩ tới người và việc trong cơ quan, cảm thấy tồi chút nào, quả thực là tồi, có cấp tín nhiệm, dưới có nhân viên phục tùng phò tá, nếu được lên chức Phó Thị trưởng tốt, được cũng chẳng có vấn đề gì, có cấp như Bí thư Uông đây, bước lên cương vị cao hơn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chỉ có thứ mà có tới hai người tranh giành, bên là vợ, bên là người tình, rốt cuộc là để cho ai đây?

      Cơm chín rồi, họ cùng vào bàn ăn, Lâm Như đợi Hứa Thiếu Phong húp hết bát canh, mới : “Thiếu Phong, chúng ta phải nghĩ cách hành động thôi, những nơi nào có thể luôn. Bây giờ danh tiếng của ông tuy là rất cao, nhưng vẫn còn hai ứng cử viên khác nữa, họ cũng phải là hổ trong chuồng, ông hành động, bọn họ chắc chắn hành động, như vậy rất có khả năng từ chiếm ưu thế chuyển sang yếu thế”. Hứa Thiếu Phong nghe thế rất cảm động, ông biết, bản thân ông có thể được Bí thư Uông nâng đỡ, mất đồng nào mà lại có thể được lọt vào trong ba ứng cử viên, điều này là nhờ Lâm Như, có quan hệ rất rộng với những quan chức cấp cao, quan tâm, săn sóc của , ông đều thấu . Bây giờ, lại nhắc tới chuyện tạo dựng mối quan hệ, điều này càng làm cho ông cảm thấy tấm lòng và tầm nhìn của Lâm Như hoàn toàn như những người phụ nữ bình thường khác.

      Kỳ thực, Hứa Thiếu Phong phải là nghĩ như vậy. Trong số ba ứng cử viên, ông cũng phải là tài giỏi nhất. Nếu về quá trình công tác và từng trải, phải kể tới Chu Đa Dân, thời gian ông ta ngồi ghế lãnh đạo những lâu nhất, mà điều quan trọng hơn ông ta nay là tay hô phong hoán vũ tỉnh, có mối quan hệ rất thân thiết với Bí thư tỉnh. Nếu như tới ưu thế về tuổi tác, khẳng định chỉ có thể là Bành Thành Thư, ông ta là cán bộ cấp cao trẻ nhất thành phố. Còn về thành tích chính trị, nên phải kể tới ông. Ông là trợ thủ đắc lực của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này, đầu tiên là tuyên truyền văn hóa, sau đó giành lấy số giải lớn tỉnh, mang lại vinh dự về cho thành phố Hải Tân, cũng là để tạo dựng hình ảnh trong công tác ngoại giao sau này, để mà về khả năng phát huy thế mạnh năng lực bản thân, cũng có thể hơn vấn đề này.

      Trong ba người bọn họ, ai cũng có điểm mạnh riêng của mình, ai cũng có khả năng đắc cử, nhưng mấu chốt của vấn đề có rất nhiều chuyện đơn thuần như chúng ta nghĩ, cuối cùng phải là dựa vào thực lực, mà phải dựa vào quan hệ. Xem ô dù của ai mạnh hay yếu, xem khả năng tạo dựng các mối quan hệ của ai lớn hay , ô dù mạnh, quan hệ tốt, ắt giành phần thắng.

      Hứa Thiếu Phong thở dài than vãn: “Tôi cũng muốn tạo dựng các mối quan hệ, nhưng nghĩ vậy, làm lại là chuyện khác, ở có người giúp đỡ, có nghĩ cũng chỉ tốn công phí sức. Ngày trước, có Phó Bí thư Thành ủy Phan Đại nâng đỡ, nhưng từ khi Phó Bí thư Phan bị điều nơi khác làm chân thuộc hạ, muốn tạo dựng quan hệ cũng chẳng có nơi nào để quan hệ cả. Bà xem hành động thế nào được chứ? Đành phải nghe theo số phận an bài vậy. Có thể đắc cử là cái tốt, nếu đắc cử, tôi lại tiếp tục làm việc của tôi, công việc bây giờ cũng tồi mà”.

      Lâm Như : “ như vậy thôi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, quả thực rất đáng tiếc. Xã hội bây giờ là thế, tiền ít làm việc , chi nhiều tiền mới có thể làm được những việc đại , mà có tiền chẳng làm nổi trò trống gì, chỉ cần lên được chức Phó Thị trưởng, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng thành vấn đề”.

      Hứa Thiếu Phong khẳng khái : “Tôi cũng nghĩ rồi, bây giờ muốn chi tiền cũng chi nổi, người dám nhận tiền làm nổi việc lớn như thế này, người làm được lại chịu nhận tiền. Ở cái thành phố Hải Tân này, người duy nhất có thể thay đổi được số mệnh của tôi chỉ có Bí thư Uông thôi, chỉ cần ông ta có ý giúp đỡ tôi, tôi nghĩ Tỉnh ủy cũng tôn trọng ý kiến của ông ta. Nhưng, con người Bí thư Uông bà cũng phải là biết. Chỉ e biếu tiền cũng chưa chắc được, thậm chí biết chừng lại càng làm cho người ta có ấn tượng tốt về mình”.

      Lâm Như nghe thấy Hứa Thiếu Phong nhắc tới Bí thư Uông Chính Lương, bỗng nhớ tới rất nhiều lần gặp mặt với ông ta, bèn : “Nếu ông tới đó chắc chắn biếu nổi đâu, tôi thấy Bí thư Uông cũng là người hòa nhã dễ gần, hay là, tôi trực tiếp tới phòng làm việc của ông ta, ông thấy thế nào?”

      Hứa Thiếu Phong cười lớn : “ được, việc khó khăn này bà đừng nên mạo hiểm làm gì. Lần đến kiểm tra sức khỏe cho vợ ông ấy phải bà được lĩnh giáo rồi sao? Bà Quyên Tú bà ta có ba quy tắc, từ câu đó cũng có thể thấy được Bí thư Uông là người thế nào. tóm lại, nếu Bí thư Uông quả thực là người tham tiền của, chỉ dựa vào mấy lần bà chủ động đưa vợ ông ta khám bệnh, biếu xén tiền quà, ông ta cũng để tôi lọt vào danh sách người được tiến cử vào chức Phó Thị trưởng đâu, bà xem có đúng nào?”

      Lâm Như gật gật đầu, nhận thấy Thiếu Phong còn tài giỏi hơn mình, có thể thấy chân tướng tình, liền : “Ông cũng rất có lý. Hay là, tôi khó với ông ấy, nhờ cậy ông ta giúp đỡ chúng ta. Phụ nữ khác với đàn ông, đàn ông các ông nhờ vả bao giờ cũng khó hơn, nhưng phụ nữ chúng tôi dễ dàng hơn nhiều”.

      Hứa Thiếu Phong nghe thấy vậy rất cảm động, ông cảm thấy Lâm Như tốn ít sức lực vào việc của ông, nhưng ông vẫn lắc đầu : “Thôi bỏ bà ạ, thứ nhất làm như vậy bà chịu nhiều thiệt thòi, dù sau này có được trở thành Phó Thị trưởng cứ nghĩ tới việc vợ mình cầu xin giúp đỡ, trong lòng tôi cũng được thoải mái. Thứ hai, cứ cho là bà chuyện với ông ấy, tôi thấy khả năng được cũng cao. Tôi thấy con người của Bí thư Uông rất ngay thẳng chính trực, ông ta muốn dùng tôi, sớm muộn rồi cũng dùng tới thôi, nếu như muốn dùng tới tôi, có cầu xin thế nào chăng nữa cũng có kết quả gì đâu”.

      Lâm Như : “Nếu vợ chồng mình hành động, cái chức Phó Thị trưởng đó rồi bị người khác giành mất cho mà xem, như vậy quả thực rất đáng tiếc”.

      Hứa Thiếu Phong : “Cũng có cách nào khác, việc thu xếp ban lãnh đạo như vậy, chỉ e còn phải suy xét tới nhiều yếu tố như độ tuổi, khả năng lãnh đạo và nhiều yếu tố khác. Có điều Bí thư Uông cũng rồi, nếu lần này đắc cử, ông ấy cũng khuyên tôi vì thế mà thoái chí, sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác. Cơ hội mà ông ta tới, tôi nghĩ ngoài hai lý do này: là có thể chỉ để an ủi tôi, còn cái thứ hai, cũng có thể đợi tới khi vị trí Giám đốc Sở Văn hóa cần có người thay thế, giới thiệu tôi. Tôi thấy, nếu lọt vào tầm ngắm của Bí thư, nằm trong số những người mà ông ta thường xuyên cân nhắc suy xét, việc được đề bạt chỉ là việc sớm muộn thôi. Vì thế cũng cần phải sốt ruột làm gì”.

      Lâm Như : “ vậy thôi, nếu được đề bạt sớm ngày nào, càng tốt hơn chứ sao. Nếu , ông thử lên tỉnh chuyến, tìm ông bạn làm ở trường Đảng, nhờ ông ta giúp đỡ, ông thấy thế nào?”

      Hứa Thiếu Phong cũng hơi lay động, bất giác nhớ tới lần trước Trần Tư Tư từng , Mã Được Được có quan hệ rất rộng ở tỉnh, lại muốn tới nhờ Mã Được Được giúp đỡ, Khi đó ông tin đó là , chủ yếu là do phía Thành ủy vẫn chưa quyết định, bây giờ Thành ủy nhất trí đề cử ông vào vị trí Phó Thị trưởng, hơn nữa còn nộp danh sách lên Tỉnh ủy, nếu có quan hệ tốt, tới tìm chuyến, biết chừng có thể giúp đỡ được ông.

      Nghĩ vậy rồi lại thôi, Hứa Thiếu Phong thấy Mã Được Được quen biết khá nhiều, nhưng ấy quen biết người trong Ủy ban Tỉnh ủy, dù có tìm những người khác cũng vô ích. Nhưng vì muốn giữ thể diện cho Lâm Như nên chỉ cười : “Được rồi, được rồi, nghe theo vợ vậy, ngày mai tôi gọi điện thoại cho ông ta, sau đó quyết định có nên lên tỉnh chuyến hay ”.

      Hứa Thiếu Phong trong lúc câu đó nghĩ kỹ, lần này chỉ có thuận theo tự nhiên, ai có thể quyết định được. ngờ Hứa Thiếu Phong muốn nhờ vả người khác giúp đỡ nữa, nhưng Trần Tư Tư lại giống Lâm Như, vẫn muốn nhờ cậy người giúp đỡ.

      Trần Tư Tư sau khi nghe được tin đó, vui tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Tuy phải là vợ của ông, nhưng lại biết rất , vị trí của trong lòng Hứa Thiếu Phong còn quan trọng hơn là bà vợ già của ông ấy. khi Hứa Thiếu Phong trở thành Phó Thị trưởng, nắm quyền hành trong tay, cũng được mở mày mở mặt. có lý do gì mà cảm thấy phấn khởi, cũng chẳng có lý do gì cố gắng giữ chặt lấy ông. Sau khi Hứa Thiếu Phong cho nghe toàn bộ việc, lập tức muốn gọi điện thoại cho Mã Được Được, nhờ ta tìm người giúp đỡ ở tỉnh, tranh thủ để Hứa Thiếu Phong thuận lợi bước vào đợt tranh cử.

      Nhưng, Trần Tư Tư chưa kịp gọi điện cho bạn Hứa Thiếu Phong cản .

      Hứa Thiếu Phong : “Tư Tư, nên gọi điện cho ấy”.

      Trần Tư Tư : “Vì sao?”

      Hứa Thiếu Phong : “Thứ nhất, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, lần trước người ta giúp đỡ chúng ta việc lớn như vậy, vẫn còn chưa kịp cảm ơn người ta, bây giờ lại nhờ vả lần nữa, như vậy hay cho lắm. Thứ hai, thấy dù em có nhờ cậy, cũng chưa chắc ấy có thể giúp gì được, điều cơ bản là chúng ta phải đến những nơi cần đến cơ, đằng này ấy lại quen biết đúng người. Vì thế, khuyên em đừng nên phí công vô ích”.

      Trần Tư Tư chợt có tính toán, trong lòng vẫn y như lần trước, bề ngoài giả vờ nghe theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhưng thực ra vẫn ngấm ngầm làm theo kế hoạch của mình, đợi tới lúc xong việc, dành cho ông bất ngờ. Cứ nghĩ như vậy, bất giác học được lời thoại trong Kinh kịch: “Lời chỉ bảo của đại quan nhân, khiến tiểu nương tử thấu , được rồi, thiếp nghe theo lời chàng”.

      Hứa Thiếu Phong bị chọc cười, giang tay kéo lại về phía mình: “Đại quan nhân? Liệu có phải Tây Môn đại quan nhân?”

      Trần Tư Tư cười ranh mãnh : “Cũng gần như vậy”.

      Hứa Thiếu Phong : “Vậy được, ta là Tây Môn Khánh, em là Phan Kim Liên”.

      Trần Tư Tư cười như phát điên : “ vậy khiến em nhớ tới hồi còn học cấp , ở lớp em có bạn nam và bạn nữ cãi nhau. Bạn nam đó chửi bạn nữ kia là Phan Kim Liên, bạn nữ đó lại bạn nam là Tây Môn Khánh. Hai người đó càng cãi nhau càng nhanh, nghe giống như tiết tấu của bản nhạc - nữ: Tây Môn Khánh, nam: Phan Kim Liên; nữ: Tây Môn Khánh, nam: Phan Kim Liên… - khiến mọi người nghe mà buồn cười kinh khủng. Lúc đó, biết là ai , hai cậu chính là đôi. Mọi người ai bảo ai cùng lúc cười sảng khoái, hai tên ngốc đó khi ấy mới hiểu ra, cũng nén được cười lớn”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :