1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ quan - Đường Đạt Thiên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      ra, Trần Tư Tư cũng muốn có đứa con, nếu Hứa Thiếu Phong thể ly hôn, nuôi nó mình.

      Hồ Tiểu Dương cười ha ha : “ là giỏi, ngờ hành động trước bước rồi. Đương nhiên phương án đầu tiên tôi chưa chắc là thượng sách, trong đó vẫn còn khả năng khác, ví dụ như, nếu vợ của ông ta tương đối lợi hại, mà còn thương chồng sâu sắc, bà ta nhất quyết ly hôn, thậm chí còn ép chồng đoạn tuyệt quan hệ với , đến lúc đó e rằng đến quan hệ người tình cũng giữ được nữa. Như thế chọn theo cách của cũng phải là có lý. Giờ tôi muốn hỏi, mang thai được mấy tháng rồi, ông ấy có biết ?”

      Trần Tư Tư : “Mới vừa ốm nghén, em vẫn chưa với ấy, chị em có nên cho ấy biết ?”

      Hồ Tiểu Dương : “Việc này cho cùng cũng thể nào giấu được ông ấy, tôi khuyên nên với ông ta tiếng, để tránh đến lúc đó ông ta trách hay đâu”.

      Trần Tư Tư : “Em cũng nghĩ nên sớm cho ấy biết, nhưng em sợ rồi, ấy bắt em bỏ cái thai , lúc ấy em có nên nghe theo lời ấy hay ? Thực ra, em cũng muốn có đứa con, nếu ấy thể ly hôn, em nuôi nó mình”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thế này nhé, chúng ta chơi trò chơi, hãy từ từ nhắm mắt lại, chỉ nghe tôi , trả lời, được ?”

      Trần Tư Tư : “Được ạ!”, rồi nhắm mắt lại.

      Hồ Tiểu Dương : “Bây giờ, có thể tưởng tượng bên cạnh cái bảng lớn, tôi muốn viết tên của 20 người mà khó có thể bỏ được. bắt đầu viết ”.

      Trần Tư Tư từ từ nghĩ ra 20 người thân thiết nhất với , trong đó có bố mẹ , đương nhiên là có Hứa Thiếu Phong, còn có đứa trẻ trong bụng, còn có người bạn ở Thâm Quyến tên là Mã Được Được. Sau khi viết xong, mới : “Em viết xong rồi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Viết cả tên đứa bé trong bụng nữa”.

      Trần Tư Tư : “Em viết lên rồi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em hãy gạch người trong đó mà em cho là quan trọng nhất”.

      Trần Tư Tư nghĩ nghĩ lại gạch tên của người hàng xóm.

      Hồ Tiểu Dương : “Em hãy gạch thêm người nữa”.

      Trần Tư Tư lại gạch người nữa.

      Hồ Tiểu Dương : “Em hãy gạch người nữa”.

      Trần Tư Tư gạch người bạn học Mã Được Được của .

      ……..

      Hồ Tiểu Dương : “Bây giờ bảng chỉ còn lại có bốn người, họ là ai?”

      Trần Tư Tư : “Là bố mẹ em, ấy và con em”.

      Hồ Tiểu Dương : “Nếu coi bố mẹ em là , chỉ còn ba người, em hãy tiếp tục gạch người nữa”.

      Trần Tư Tư ngần ngừ lát : “Chị Tiểu Dương à, việc này khó quá. Giữa bốn người này em thể chọn lựa hay , nếu phải lựa chọn giữa họ em sụp đổ mất, nên kết thúc trò chơi này ở đây thôi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Thế cũng được, em mở mắt ra”.

      Trần Tư Tư mở mắt ra : “Trắc nghiệm kiểu này quá nghiệt ngã, em chịu nổi, chịu nổi”.

      Hồ Tiểu Dương : “Đây thực ra là trắc nghiệm từng được thực ở Mỹ. Tôi chỉ áp dụng thôi. Chuyện là thế này, có vị giáo sư sau khi giảng bài xong, ông ấy với cả lớp: Chúng ta chơi trò chơi, có được ? Ai lên thử trước nào? nữ sinh liền mạnh dạn giơ tay lên bảng. Giáo sư cầu ấy phải viết ra tên của 20 người có quan hệ thân thiết nhất với , sau đó bắt ấy gạch từng người từng người , cho đến khi chỉ còn lại có ba người, giáo sư cầu ấy gạch tiếp người nữa, ấy cầm bút lên, gạch bố mẹ. Giáo sư : Mời em gạch người nữa. ấy đờ ra, run rẩy cầm phấn lên từ từ và kiên quyết gạch tên của người con trai. Ngay sau đó òa khóc, thế này thực đau khổ. Giáo sư đợi ấy bình tĩnh lại, mới hỏi: Những người thân thiết nhất với em nên là bố mẹ em và con cái của em, bởi vì bố mẹ là người nuôi dưỡng giáo dục em, con cái em là người em sinh ra, còn chồng là người em có thể tìm mới được, thế tại sao chồng lại là người mà em khó vứt bỏ nhất? Cả lớp yên lặng theo dõi ấy, đợi chờ câu trả lời. Người nữ sinh vừa bình tĩnh vừa nhàng , cũng với chảy trôi của thời gian, bố mẹ sớm rời chúng ta , sau khi con cái trưởng thành nhất định cũng rời bỏ chúng ta, người bạn thực ở bên ta suốt cuộc đời chỉ có chồng. Thực ra, cuộc sống giống như củ hành tây, cắt từng lớp từng lớp , nhất định lớp làm cho chúng ta rơi lệ”.

      Trần Tư Tư : “Ý của chị là… bảo em từ bỏ đứa trẻ?”

      Hồ Tiểu Dương : “Tại sao giáo sư lại bắt nữ sinh đó làm như cắt hành nhất định phải cắt tới lớp cuối cùng? Bởi vì đây phải là việc mà người khác có thể thay thế được, đáp án chính là lựa chọn cuối cùng”.

      Lúc này Trần Tư Tư mới suy nghĩ và : “Em ý của chị rồi, em nghĩ lại cho kỹ”.

      Hồ Tiểu Dương : “Em nên suy nghĩ lại cho kỹ. Giờ tôi vẫn chưa muốn có con, có người hỏi tôi tại sao, tôi trả lời thực tôi vẫn chưa biết khi nào nên có. Việc có nên có con hay hoàn toàn phụ thuộc vào điều kiện và tình cảm của tôi, đó mới là cái quyết định, nghĩ xem liệu có đúng ?”

      Trần Tư Tư gật đầu : “Cảm ơn chị Tiểu Dương”.

      Ra khỏi Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang, Trần Tư Tư cảm thấy Hồ Tiểu Dương hổ danh là cử nhân tâm lý học, rất có trình độ, có trước có sau, toàn là đạo lý, trong cái thâm thúy có chứa triết lý. Cho dù như thế, những uẩn khúc trong lòng vẫn như khói đen bao trùm lấy , có thể cũng như Hồ Tiểu Dương , đáp án chính là ở trong lòng, cần suy nghĩ kỹ rồi hãy đưa ra quyết định”.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mấy hôm nay trong đầu Lâm Như chỉ nghĩ đến người, đó chính là Trần Tư Tư.

      biết cái ả Trần Tư Tư rốt cuộc là người như thế nào. Là gọi, hay là công nhân viên chức trong cơ quan. Nếu là gọi tốt, cùng lắm cho ta chút tiền, đuổi ta là xong. Nếu ta làm việc ở cơ quan, hoặc là người phụ nữ có chồng cũng dễ xử lý, ta ít nhất còn phải giữ chút sĩ diện, tìm ta chuyện cũng có gì to tát. Còn nếu là người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp chưa chồng, ví như quả phụ ly hôn, hay là trong quá trình tiếp xúc với nhau họ nảy sinh tình cảm vấn đề lại trở nên khá phức tạp. Người như Hứa Thiếu Phong, chính là vật báu mà bọn họ kiếm tìm, khó khăn lắm họ mới săn được, làm sao có thể nhàng buông tay chứ?

      Cho dù thế nào, vẫn muốn tìm cách tiếp cận Trần Tư Tư. vốn dĩ muốn nhờ Hồ Tiểu Dương nghĩ cách giùm, nhưng lại e Hồ Tiểu Dương lại làm vấn đề trở nên khó khăn hơn nữa. Lần trước, việc Hồ Tiểu Dương thuê bảo vệ chặn xe của Hứa Thiếu Phong là khá mạo hiểm, bọn họ cũng biết lòng dạ của người bảo vệ đó như thế nào, nếu để người ta ra ngoài biết làm thế nào? May mà đến kịp thời, tự tay xé hết tờ đăng ký mà Hứa Thiếu Phong viết, nếu , chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao?

      nghĩ nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới Hà, người làm việc ở con phố ven biển. Hà là bệnh nhân trước đây của , vì dịch vú tăng lên quá nhiều do tiến hành phẫu thuật, lâu trước, Hà còn tới bệnh viện bảo kiểm tra lại cho. Hà lại đúng là người quản lý khu hoa viên Di Tình, nếu nhờ ấy việc này, có thể an tâm chút. Nghĩ vậy nhưng lại ngập ngừng khi chuẩn bị gọi điện cho Hà. Lâm Như nghĩ gọi điện e là ổn, ở đây tai vách mạch rừng, tốt nhất là trực tiếp đến phòng làm việc của Hà, hết mọi việc cho ấy nghe hợp lý hơn.

      xoay cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 5h chiều, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca. Nếu đến phòng làm việc ở con phố ven biển, e rằng họ tan ca rồi.

      Đúng lúc này, có người gọi cửa, mời vào, đó chính là Trần Chí Cương.

      Trông thấy , cứ đờ người ra, tim đập loạn xạ. Người đàn ông cao lớn tuấn này, từ sau lần gặp trước, vào những giấc mơ đêm của . từng có lần mơ thấy mình cưỡng lại được trước ta, cùng lên giường.

      Hôm đó là do uống nhiều rượu, trong lúc thiu thiu ngủ, thấy mình lạc vào hoa viên có hoa thơm bướm lượn, chim hót líu lo, chợt nhìn thấy đôi nam nữ khỏa thân ôm nhau, ngượng chín cả mặt, định quay ra nghe thấy tiếng rên của người con đó, tiếng rên khe khẽ ấy kích thích lôi cuốn . kìm chế được nữa, tiến lại để xem. Đúng lúc đó, lại nghe thấy tiếng người đàn ông vọng sau lưng : “Tôi muốn có em!”

      quay đầu lại nhưng cảm thấy ta nhìn thấy , càng biết đến tồn tại của nên định lặng lẽ bỏ . Đúng lúc đó, đôi bàn tay vạm vỡ của ta từ đằng sau vòng ra phía trước ôm trọn lấy eo .

      “Á!”, sợ đến nỗi kêu nổi.

      “Đừng sợ, là , em ”, thấy giọng này sao quen thuộc thế, nhưng lại thể nhớ ra được là ai?

      ta xoay người lại, lúc ấy mới nhìn đó là Trần Chí Cương. ngẩn ra, sao lại là ấy?

      Lúc này, nghe thấy gì cả. còn tiếng gió. còn tiếng chim hót. Trong bây giờ chỉ còn tiếng thở gấp gáp của , vạn vật như ngừng lại vì cuồng nhiệt của họ, thế giới dường như chỉ còn lại .

      Tỉnh dậy mới biết tất cả hóa ra chỉ là giấc mơ, chết mất, sao lại có thể mơ như thế được? Hôm sau, ngồi nhớ lại giấc mơ đêm hôm trước, trong kích thích có cả xấu hổ, ngừng tự trách bản thân mình sao lại có thể trở thành người phụ nữ dâm đãng như thế, lại dám ngoại tình trong mơ?

      Bây giờ xuất của người ấy khiến khỏi có chút căng thẳng và mất tự nhiên, bèn : “Là sao? Sao lại tới đây?”

      Trần Chí Cương cười : “Lúc nãy làm xong việc qua bệnh viện của em, muốn vào thăm em lát. tồi chút nào, em làm tới chức Phó Chủ nhiệm, cũng nên chúc mừng em chứ!”

      Lâm Như : “Đâu có, chỉ là chức Phó Chủ nhiệm thôi mà, có đáng gì chứ? Đâu bằng người làm công to việc lớn như ”.

      được gần tháng kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau, thỉnh thoảng họ chỉ gọi điện hỏi thăm nhau. Cho dù như thế, vẫn kìm lòng được, vẫn thường xuyên nhớ tới .

      Trần Chí Cương : “Tối nay muốn mời em ăn cơm, để chúc mừng em lên chức Phó Chủ nhiệm, có được ?”

      nghĩ ngợi lát, biết tối nay Hứa Thiếu Phong có về nhà ăn cơm .

      Chí Cương để chần chừ, chưa trả lời luôn: “Đừng do dự, bạn học cũ cùng nhau ăn bữa cơm, chẳng có vấn đề gì cả, hay là, mời cả chồng em nữa, cũng muốn nhân dịp này làm quen chút”.

      Lâm Như cười : “Em đoán là ấy có thời gian đâu. Hơn nữa, nếu vậy nên là em mời , sao có thể để mời em mãi được?”

      Chí Cương : “Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, khách khí làm gì? Quyết định thế nhé, đợi em ở dưới, hết giờ làm việc, em xuống nhé, xe của ”.

      Lâm Như đành phải gật đầu : “Được”.

      Trần Chí Cương rồi, cảm thấy hình như Trần Chí Cương hôm nay quả quyết hơn lúc trước, thậm chí khi do dự dám quyết ta quyết định thay rồi.

      gọi điện cho Hứa Thiếu Phong, hỏi xem ông ấy tối có việc gì , có thể cùng ăn bữa cơm với bạn học của ? Hứa Thiếu Phong hôm nay ông ấy phải tiếp khách tỉnh, bảo hai người cứ việc tự nhiên.

      Đặt máy xuống, khỏi nhớ đến con hồ ly Trần Tư Tư. Khách nào ở tỉnh? Ông ta lại tới chỗ con hồ ly tinh kia hú hí chứ gì, nghĩ vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến phòng thay đồ, vừa thay đồ, vừa nghĩ, hôm khác phải tìm Hà mới được, phải điều tra ra rốt cuộc Trần Tư Tư là người như thế nào?

      Xuống đến cầu thang, Lâm Như nhìn thấy Trần Chí Cương đứng cạnh chiếc xe hơi màu sang trọng, áo sơ mi màu trắng bị gió thổi phấp phới làm tăng thêm vẻ phong độ trong con người . bỗng trở nên vui vẻ và tiến lại phía .

      Trần Chí Cương mỉm cười với , lịch thiệp mở cửa xe cho , khi yên vị, quay người ngồi vào vị trí vô-lăng : “Chúng ta ra bờ biển nhé”.

      : “Thế nào cũng được”.

      Xe ra khỏi cổng bệnh viện, tiến về phía đường bờ biển.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cuộc đời con người giống như tấm vé chiều, chỉ có trở lại, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, mãi mãi thể quay đầu được.

      Thường ngồi xe của Đào Nhiên và Hồ Tiểu Dương, Lâm Như quen với mùi nước hoa phụ nữ xe, lên xe Trần Chí Cương, cảm nhận được mùi hương của đàn ông, thể hình dung ra được cách cụ thể, chỉ cảm thấy cảm giác tươi mới tinh khiết tỏa ra từ mùi bạc hà thoang thoảng.

      Trần Chí Cương bật nhạc. Bản violon của Robert du dương bay bổng. Nghe những bản nhạc như thế này, tâm trạng dần trở nên vui vẻ.

      “Dạo này còn bận chuyện công trình ?”, hỏi câu.

      “Bây giờ vào guồng rồi, còn bận như hồi mới bắt đầu nữa” - - “Thế còn em? Con trai ở nước ngoài vẫn ổn chứ?”

      “Rất tốt” - - “Bây giờ hầu như gia đình nào cũng chỉ có mỗi đứa con, làm gì cũng là vì nó”.

      “Bố mẹ nào chẳng vì con cái, con trai em tốt thế là vui rồi. Con được mẹ nó cưng chiều làm hỏng, cả ngày chỉ biết ăn diện, ganh đua thời trang với những đứa con khác, di động của nó phải là loại xịn nhất, quần áo mua về mặc được lần đầu, nếu có ai đẹp vứt ngay bao giờ mặc đến lần thứ hai. Đúng là hết cách với con bé. biết rồi sau này ai dám lấy nó”.

      Lâm Như nghe xong cười ha ha : “Con tự có duyên con , những người làm cha mẹ, chỉ cần tận tâm, đoạn đường sau này vẫn là chúng nó ”.

      Trần Chí Cương : “Đôi khi nghĩ, tình cảm của con người dường như có xu hướng nghĩ về thời sau, đợi đến khi con cái trưởng thành, làm cha làm mẹ rồi hiểu được tấm lòng của chúng ta. Cũng vậy, đến bây giờ chúng ta mới có thể hiểu sâu xa những gì mà cha mẹ dành cho mình”.

      Lâm Như nghe xong, khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì Trần Chí Cương có thể ra những lời sâu sắc đến như thế này, bèn khen cách lòng : “ ngờ, lại có suy nghĩ sâu sắc đến vậy”.

      Trần Chí Cương khiêm tốn: “Đâu có, những thứ này đều là nghiên cứu của những nhà khoa học xã hội, chỉ có số cảm nghĩ thêm vào thôi. lại, nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề công trình”.

      Mải chuyện trò, chiếc xe đưa họ tới đảo Dã Hồ, đây cũng chính là nơi họ hẹn mà gặp cách đây tháng. Sau khi dừng xe, lên bến Vọng Xuân, họ được phục vụ lần trước tiếp đón và đưa lên căn phòng lầu được đặt trước.

      Trần Chí Cương cầm lấy bản thực đơn đưa, đẩy về phía trước mặt Lâm Như : “Em chọn !”

      Lâm Như : “Thôi để gọi!”, rồi lại đẩy thực đơn lại.

      Trần Chí Cương cần xem thực đơn, bèn với nhân viên phục vụ: “Hãy mang cho chúng tôi mấy món ăn đặc biệt”.

      Nhân viên phục vụ : “Món tôm hùm hấp nấm linh chi, bắp cải cách thủy thạch ban ở chỗ chúng tôi rất ngon”.

      Trần Chí Cương : “Lấy hai món này, ngoài ra lấy thêm hàu xào tỏi, đĩa rau xanh và hai bát canh ngon”.

      Lâm Như : “Được rồi, đủ rồi, đừng lãng phí nữa”.

      Nhân viên phục vụ lại hỏi: “Thưa ông, ông gọi đồ uống gì ạ?”

      Trần Chí Cương hỏi Lâm Như: “Rượu vang Pháp thế nào?”

      Lâm Như gật đầu : “Được”.

      phục vụ lấy lại thực đơn ra, tiện tay khép cửa vào.

      Trần Chí Cương : “Lần đó, khi lên lầu nhìn thấy em, nghĩ, nhất định phải mời được em ăn cơm ở đây”.

      Lâm Như : “Tại sao?”

      Trần Chí Cương : “Bởi vì nơi này quá đẹp, em xem, ngồi ở đây, giống như là ngồi chiếc du thuyền ở Colombia vậy, nhìn biển cả mênh mông như có cảm giác thuyền ở nơi xa xôi. Bao nhiêu năm qua luôn ao ước có được cảm giác này. Khi tuổi trẻ còn nữa, khi thực phá vỡ tất cả, ước mơ này là quá đẹp và xa vời”.

      Trong lòng Lâm Như khỏi run rẩy, biết, những rung động đầu đời ở tuổi thanh xuân là tình cảm đẹp nhất trong đời người, chính vì điều này, Trần Chí Cương mới chung tình với như thế. có chút cảm động, vì chân thành và bộc trực của , cũng vì cảm giác bến thuyền này, nhìn ra biển cả mênh mông, nước trời sắc, kìm được thốt lên: “Cuộc đời con người giống như tấm vé chiều, chỉ có trở lại, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, mãi mãi thể quay đầu được”.

      Trần Chí Cương : “Đời người giống như tour du lịch đường dài, cần để ý điểm cuối ở đâu, nó phụ thuộc vào cảnh vật đường và tâm trạng ngắm cảnh”.

      Lâm Như nhìn sang thấy Trần Chí Cương nhìn với tình cảm sâu sắc. rất sợ nhìn thấy ánh mắt của , sợ bắt gặp nơi mắt ngọn lửa nồng nhiệt khiến vừa khát khao lại vừa dám chấp nhận, bất chợt quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người phục vụ mang đồ ăn lên, bèn ngồi thẳng người : “Nhanh thế nhỉ”.

      Người phục vụ : “Chỗ chúng tôi luôn rất nhanh mà”.

      Trần Chí Cương khui nắp chai rượu, đợi nhân viên phục vụ ra khỏi cửa, mới đưa cho ly, rồi tự rót cho mình ly, : “Nào, Lâm Như, mặc dù thời gian vội vàng, thời thanh xuân còn nữa, có thể gặp nhau ở thành phố Hải Tân diễm lệ này, thể là do duyên phận của chúng ta. Vì tái ngộ ngày hôm nay, nào, chúng ta hãy cạn ly!”

      Lâm Như nâng cốc lên, chạm cái : “Có lẽ đây là cuộc hẹn định mệnh, hẹn cho chúng ta được gặp nhau lần chiếc thuyền này, nào, cạn ly!”

      Lâm như nhấp ngụm rượu, mùi men rượu thơm nồng, cay xè nơi cổ họng, bèn ăn luôn đồ ăn để át mùi đó xuống.

      Có rượu rồi, khí mới sinh động.

      Trần Chí Cương kể số chuyện của những người bạn hồi học trung học, ai đó mấy năm trước bị tai nạn giao thông chết, lại ai đó cho đến giờ vẫn chưa lấy ai, vẫn còn là bà .

      Lâm Như nghe xong khỏi than vãn đời người bất thường khó đoán, năm tháng vô tình, những ký ức mơ hồ đó, hình như xua lớp sương sớm, khiến chúng diện ràng trước mặt , như mới chỉ hôm qua.

      Trần Chí Cương lại lần nữa hỏi về chuyện của con trai , là ăn học ở nước ngoài nhất định tốn rất nhiều tiền.

      Lâm Như : “Cũng ít, năm 300, 400 nghìn tệ. Vốn dĩ vợ chồng em đồng ý cho nó ra nước ngoài học, nhưng mà, thằng bé, vì từ khi bạn của nó , nó như người mất hồn vậy, đến khi kia muốn kéo nó cùng nó nằng nặc đòi , vợ chồng em chỉ còn biết chiều lòng nó”.

      Trần Chí Cương nghe xong bèn cười ha ha : “Đó là thứ tình cảm say đắm, đừng có đốt chết nó, đồng ý cho chúng mới là đúng”.

      Lâm Như : “Em cũng nghĩ như thế, nhưng mà chi phí lớn quá, chỉ mấy năm lên tới triệu, thằng bé cũng biết chi phí quá nặng, bây giờ kiếm việc làm thêm để trang trải cho việc học tập, tháng cũng có thể kiếm được 300, 400 đô, coi như là tiền tiêu vặt hàng ngày”.

      Trần Chí Cương : “Khó có được đứa con hiểu biết như thế, tồi chút nào!”

      rồi, ta lấy ra tấm thẻ ngân hàng, đặt lên mặt bàn rồi đẩy về phía Lâm Như : “Cháu ra nước ngoài du học, người làm chú này cũng thể khoanh tay đứng nhìn, đây là chút thành ý của , em hãy nhận lấy”.

      Lâm Như trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, bèn đẩy tấm thẻ ngân hàng lại rồi : “Chí Cương, cảm ơn , vô cùng cảm ơn thành ý của . Nhưng giờ vợ chồng em vẫn chu cấp được, đợi khi nào gặp khó khăn, đến lúc thực cần giúp, lúc đó em đến tìm ”.

      Trần Chí Cương lại từ từ đẩy tấm thẻ qua : “ phải là vì em chu cấp nổi mà đưa, gia đình nhà Cục trưởng Cục thiếu gì tiền, đây chỉ là chút tâm ý của người tiền bối đối với hậu bối mà thôi. Tiền trong thẻ nhiều, chỉ có 40 nghìn đô, mật mã là ngày sinh của em”.

      Lâm Như ngạc nhiên : “Là sinh nhật em? còn nhớ sao?”

      Trần Chí Cương gật đầu : “Nhớ chứ! Ngày 21 tháng 10. Đúng ?”

      Trái tim Lâm Như lại dâng lên ấm áp, xúc động : “Chí Cương, ngờ còn nhớ ngày sinh của em, lòng em vô cùng cảm động, cũng rất cảm ơn . Nhưng mà, xin đừng làm khó em, bởi vì nhận biếu tặng của người khác là có giới hạn, vượt qua giới hạn đó, trong lòng em thấy vui, ngược lại còn thấy áp lực, xin hiểu cho em”, rồi, lại đẩy tấm thẻ ngân hàng về phía Trần Chí Cương.

      Trần Chí Cương cười ha ha : “ như vậy cũng làm người bạn cũ của khó xử nữa. Nhưng sau này khi cần dùng đến, em phải nhé. Bởi vì ngoài là bạn học cũ ra, còn vì… mật mã là ngày sinh của em”.

      Lâm Như : “Vâng. Nếu thực có vấn đề gì khó khăn, em nhất định nhờ giúp”.

      Sau khi nhìn thấy Trần Chí Cương cất tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, Lâm Như nghĩ, liệu ấy có là cho Đông Đông, hay là còn có ý đồ khác? Nhưng mà cho dù như thế nào nữa, ấy có thể dùng chính ngày sinh nhật của mình làm mật mã, chỉ điều đó thôi đủ khiến cho cảm động rồi, thấy đời này kiếp này có được người bạn khác giới như thế, đúng là cái duyên trong cả cuộc đời .

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Từ khi được Hồ Tiểu Dương tư vấn, Trần Tư Tư hiểu ra rất nhiều đạo lý nhưng còn rất nhiều vấn đề thể nào hiểu được.

      Có những vấn đề cứ nghĩ là ngay nhưng lại có những vấn đề càng nghĩ càng rối, chẳng hạn như vấn đề có nên giữ lại đứa trẻ cũng khiến cho đau đầu rồi. Theo lời Hồ Tiểu Dương điều quan trọng nhất là do bản thân mình quyết định, do trái tim mình quyết định.

      để tay lên ngực tự hỏi lần nữa, rốt cuộc mình có muốn ? Nếu bắt mình phải lựa chọn nên chọn ai đây, Hứa Thiếu Phong hay là con? Mục đích có con của chính là để có được Hứa Thiếu Phong, đó là bước đệm, nhưng khi bước đệm này tạo được tác dụng, liệu có đạt được những gì mình muốn hay , hay lại phải ngậm đắng nuốt cay nuôi con mình, đợi đến khi nó lớn mới được nhận bố.

      là mâu thuẫn.

      nhận thấy người thực giải quyết được vấn đề ai khác ngoài Hứa Thiếu Phong.

      quyết định với Hứa Thiếu Phong chuyện có thai, quyết định lật tấm bài lên cho ấy xem, để xem ấy tỏ thái độ như thế nào.

      Lại là ngày nghỉ kép, Hứa Thiếu Phong hẹn chơi ở chùa Hoa Nam, cũng đúng lúc muốn ra ngoài dạo cho khuây khỏa, bèn vui vẻ đồng ý. Chùa Hoa Nam ở Thiều Quan, từ Hải Tân đến Thiều Quan phải ngồi ô tô ba giờ đồng hồ mới tới, để tiết kiệm, hai người họ quyết định chỉ xe.

      Tối hôm qua, mua túi lớn những thứ để ăn dọc đường, sáng nay tỉnh dậy, khi vừa ăn sáng xong, Hứa Thiếu Phong gọi điện thoại bảo xuống dưới nhà. xách túi nặng xuống dưới, Hứa Thiếu Phong mở cửa xe, để đồ ở ghế sau, rồi ngồi xuống bên cạnh ghế lái, vừa cười vừa : “Được chung xe là ấm áp”.

      Hứa Thiếu Phong cũng cười : “Hôm nay em là lãnh đạo, làm tài xế riêng cho em”.

      Trần Tư Tư vui vẻ : “Được, năm 365 ngày làm lãnh đạo, cũng nên nhường cho em ngày chứ”.

      Hứa Thiếu Phong : “Chuyện , nhường cho em mấy ngày cũng được”.

      Xe rời khỏi thành phố Hải Tân lên đường cao tốc, cảnh đẹp hai bên đường đúng là hút vào tầm mắt, tâm trạng của Trần Tư Tư cũng theo đó mà vui lên, bèn : “Thiếu Phong, sau này cứ có thời gian chúng ta lại ra ngoài chơi nhé”.

      Hứa Thiếu Phong cũng thấy rất vui, : “Được, sau này dành ra chút thời gian ra ngoài chơi, như thế có lợi cho việc điều tiết tâm lý”.

      mở chai nước suối ra, đưa cho Hứa Thiếu Phong lái xe, đợi Hứa Thiếu Phong uống xong, lại cầm lại, đậy chặt lại rồi mới : “Sao hôm nay lại muốn tới chùa Hoa Nam?”

      Hứa Thiếu Phong : “Chùa Hoa Nam là vùng đất Phật nổi tiếng của nước ta, trước đây từng , hôm nay muốn đến bái Phật Tổ. Hơn nữa, phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, vừa là quê hương của suối nước nóng, cho em chơi mệt tắm nước nóng”.

      Trần Tư Tư : “Vâng vâng, em thích nhất là tắm suối nước nóng”.

      Hứa Thiếu Phong hỏi: “Em chưa từng đến chùa Hoa Nam sao?”

      Trần Tư Tư : “Em mới chỉ nghe người ta , chưa đến đó bao giờ, xem chùa Hoa Nam có gì đặc biệt ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Chùa Hoa Nam nằm bên bờ con suối, cách thành phố Thiều Quan 22km về phía Đông Nam, sở dĩ nó nổi tiếng khắp thiên hạ như thế, là vì Thiền tông Lục Tổ Huệ Năng đại sư ở đây truyền đạo hơn 30 năm, đồng thời đây còn là nơi đặt nhục thân của Lục Tổ.

      Đệ tử của Huệ Năng sưu tập lại những lời truyền đạo của ngài rồi biên tập thành cuốn Lục Tổ Đàn Kinh, đây là cuốn Kinh Phật duy nhất trong giới Phật giáo đánh dấu nền văn hóa Phật giáo phát triển rực rỡ từ rất sớm ở Trung Quốc. Huệ Năng là ông tổ của Phật giáo Trung Quốc”.

      Trần Tư Tư : “Hóa ra nhục thể thực của Huệ Năng đại sư được niệm ở chùa Hoa Nam à? Bồ đề bẩn phi thụ, minh kính dã phi đài, bẩn lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai? Là câu nổi tiếng của ông ấy ư?”

      Hứa Thiếu Phong : “Đúng là những lời của Lục Tổ Huệ Năng đại sư. đến bài thơ này, còn có truyền thuyết rất thú vị. Truyền rằng Huệ Năng vốn là người Tân Hưng - Quảng Đông, cha mất từ , kiếm sống bằng nghề bán củi. Sau đó, ông ấy xuất gia làm hòa thượng tại chùa Đông Sơn ở Hoàng Mai, Hồ Bắc. Huệ Năng có học vấn nhưng lại rất thông minh. Trong chùa, ông vốn chỉ là vị tăng nóng tính. Lúc bấy giờ, Ngũ Tổ niên thời tuổi cao, muốn tìm người kế thừa y bát của ngài, bèn gọi đệ tử tới, lên tọa thần tu : “Thân là cây bồ đề, tâm như tấm gương, thời thời cần Phật thích, mạc sử hữu trần ai”, lúc này Huệ Năng bổ củi trong bếp, nghe được lời kinh này, bèn chạy tới : “Mĩ tắc mĩ hĩ, liễu tắc vị liễu”. rồi tiếp tục niệm kinh: “Bồ đề bẩn phi thụ, minh kính diệc phi đài, bẩn lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai?”. Sau khi Ngũ Tổ nghe xong câu kinh của Huệ Năng vô cùng vui sướng, bèn truyền áo y bát cho ông. vị tăng làm việc trong nhà bếp như Huệ Năng lại được truyền vị cách dễ dàng, nhất định gây ra đố kỵ của rất nhiều đại sư huynh thần tu, từ đố kỵ sinh ra ghét hận, rồi dẫn đến ý đồ sát hại, sau khi Huệ Năng biết bỏ , thần tu còn phái người đuổi theo giết hại”.

      Trần Tư Tư cười ha ha : “Xưa nay ai chẳng cửa Phật là chốn thanh tịnh, thực hẳn. Vì chút quyền lực mà tranh giành lẫn nhau, điều này đâu có khác gì chốn quan trường tranh quyền đoạt lợi”.

      Hứa Thiếu Phong : “Điều này có gì lạ cả, ở đâu có quyền lực, tất phải có tranh giành, cửa Phật cũng như thế mà. Chỉ có những người đắc đạo thực , mới có thể coi tất cả những chuyện trong trần gian như nước”.

      Trần Tư Tư : “Thôi, kể tiếp , sau đó thần tu có đuổi được ?”

      Hứa Thiếu Phong : “Vẫn là có trời phù hộ, bọn họ đuổi được ông. Huệ Năng mai danh tính về Quảng Đông, sau thời gian khoảng 30 năm, sau đó an nghỉ tại Bảo Lâm Tự ở Tào Khê, Thiều Quan, cũng chính là tiền thân Hoa Nam Tự, truyền lại Phật pháp, khiến cho Bảo Lâm Tự trở nên hưng thịnh, trở thành môn phái số trong Phật giáo phía Nam. Hòa thượng trong Tự cũng nhiều lên, ở đó giờ còn tồn tại cái nồi nghìn người, nghe có thể nấu cháo đủ cho 1000 hòa thượng ăn. Huệ Năng truyền Nam Tông Thiền pháp ở phía Nam, lập ra phái Thiền Nam, trở thành Lục Tổ. Sau khi Huệ Năng mất, người ta hỏa táng ông theo kiểu nhà Phật, mà quét sơn lên khắp người ông, rồi dùng mặt sắt chụp đầu, bảo quản toàn bộ nhục thân của Lục Tổ, đến bây giờ nhục thân của ngài vẫn được bảo tồn nguyên vẹn ở đây”.

      Trần Tư Tư ngạc nhiên : “Nhục thân của ông ấy gần được nghìn năm ấy nhỉ? Đúng là quá thần kỳ”.

      Hứa Thiếu Phong : “Cách bảo vệ nhục thân như thế này, ngoài nghe thấy ở Budalagong, Tây Tạng ra, ở Quảng Đông chỉ có trường hợp này, có thể đây là do tu đắc đạo mà thành”.

      Trần Tư Tư ờ tiếng : “Sao thần kỳ thế?”

      Hứa Thiếu Phong : “Vì thế, chúng ta nên đến chùa Hoa Nam bái Phật”.

      Trần Tư Tư nghe bái Phật ở chùa Hoa Nam rất linh nghiệm, rất muốn biết mục đích đến bái Phật của Hứa Thiếu Phong lần này là gì, liệu có phải là vì mình? Nghĩ như thế, bèn vui mừng : “Nghe cầu Phật ở đây rất linh nghiệm, lần này đến bái Phật, là muốn cầu mong gì?”

      Hứa Thiếu Phong cười, : “Cũng chẳng cầu xin gì, chỉ là lâu lắm rồi bái Phật, chỉ muốn đến bái Phật chút thôi”.

      Trần Tư Tư nghĩ liệu có phải ấy ngại muốn ra điều bí mật, liền hối: “ , nếu ra, em cũng với điều em em cầu xin, xem liệu chúng ta có suy nghĩ giống nhau ”.

      Hứa Thiếu Phong : “ muốn cầu gì”.

      Hứa Thiếu Phong thế khiến càng hy vọng Hứa Thiếu Phong muốn cầu xin chuyện ly hôn, bèn hào hứng : “Nếu còn coi em là tri kỷ hãy ra, còn nếu như cảm thấy cần , em hỏi thêm gì nữa đâu”.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghe ấy thế, Hứa Thiếu Phong thể .

      Thực ra, phải là Hứa Thiếu Phong tin tưởng , chỉ là dễ thôi. Đây là bí mật chôn sâu trong lòng , ngoài Lâm Như ra, chưa từng tiết lộ với ai. Năm nay, Thị trưởng phải nhường ghế lại cho người khác, do Phó Thị Trưởng Thường trực lên thay, Chung Học Văn rất có thể làm Phó Thị trưởng Thường trực. Như vậy tức là cái ghế Phó Thị Trưởng còn trống. Trung ương vì muốn nắm và suy xét toàn diện các cán bộ, năm ngoái còn mở cuộc điều tra và thi viết để nắm cán bộ dự bị cho việc đề cử cán bộ cấp thành phố. Người được dự thi phải là cán bộ từng làm việc cấp Cục 5 năm trở lên và dưới 45 tuổi, bài viết hoàn toàn được dùng theo cách của chính mình.

      Kết quả có thể đoán biết được, tất cả những người nằm trong phạm vi được đánh dấu có ai là tham gia thi. Xem ra cạnh tranh kém gì áp lực của các kỳ thi đại học. Khi kỳ thi viết kết thúc, Hứa Thiếu Phong moi được tin từ vị Phó Chủ tịch tỉnh rằng đạt thành tích trong top đầu. Điều đó khiến cho tràn đầy hy vọng và ước mơ.

      Cách đây ít lâu, khi biết Lâm Như và Vu Quyên Tú có quan hệ thân mật, vô cùng vui mừng, tiếc vì thể để Lâm Như và Vu Quyên Tú kết thành chị em. Có được mối quan hệ như thế, trong những phút giây quan trọng, chỉ cần thêm vào số hoạt động, rất có thể leo lên được địa vị mong muốn. Ngờ đâu vụ hỏa hoạn xảy ra mang theo bao phiền phức, thể nhờ Lâm Như đến xin giúp đỡ, kết quả là Lâm Như chưa kịp mở miệng bị Vu Quyên Tú chặn họng rồi. Điều này vừa tốt lại vừa tốt. tốt, là vì thái độ của Vu Quyên Tú cho thấy bà phải là người thích can dự vào chuyện chính trị, e rằng sau này cũng khó giúp gì được. đó là chuyện tốt là vì mối quan hệ tình cảm này của Lâm Như chưa bị ảnh hưởng gì, nó vẫn còn được giữ gìn khá tế nhị, khi nào cần vẫn có thể dùng tiếp, vẫn còn có thể trông vào may mắn.

      Mấy hôm trước, bảo Lâm Như đến nhà Vu Quyên Tú, ấy lại còn đích thân nấu canh cho Bí thư Uông. Khi trở về, Lâm Như Bí thư Uông rất vui mừng, ông ấy còn khen canh có vị tươi ngon, rất hợp khẩu vị. lại hỏi Lâm Như, Bí thư Uông có nhắc tới ? Lâm Như trả lời, ông ấy có nhắc tới, ông ấy còn hỏi tôi đến nấu canh cho bọn họ ăn ông ở nhà phải làm thế nào? Bí thư Uông bảo gọi ông qua đó cùng ăn cơm. Tôi phải bảo là, ông có người bà con ở quê tới thăm, ông mời khách ra ngoài ăn cơm rồi.

      Nghe thấy thế Hứa Thiếu Phong rất cảm động, nghĩ liệu có nên mang chút đồ đến thăm nhà Bí thư ? Lâm Như , bây giờ phải là tết, cũng phải ngày lễ gì, mang đồ đến nhà người khác biếu nhỡ ra bị người ta từ chối tôi mất mặt. Lâm Như rất có lý, đây là chuyện thể vội vàng được, đối với người lãnh đạo như Bí thư Uông nhất định thể vì tiền bạc mà làm cho ông ấy lung lay được, chỉ có thể dùng tình cảm bồi đắp dần dần, mới có hy vọng làm cho ông ấy cảm động thôi. Hơn nữa, chỉ cần người ta nhòm ngó tới bạn, cơ hội này nhất định phải nắm lấy, lần sau nhất định có cơ hội.

      Bây giờ, khi Trần Tư Tư hỏi lên bái Phật ở chùa Hoa Nam để cầu gì, chỉ còn biết trả lời như vậy thôi. : “ là cầu Thần Phật phù hộ cho chúng ta bình an, hai là muốn xem quẻ, xem liệu cuộc bầu chọn Phó Thị trưởng lần này có hy vọng hay ”.

      Thấy những điều Hứa Thiếu Phong phải là những gì mong đợi trong lòng, Trần Tư Tư khó tránh khỏi có chút thất vọng. biết, trái tim của người phụ nữ dành cho người đàn ông, nhưng trái tim của người đàn ông lại luôn đặt vào nghiệp. Hầu hết những người đàn ông ưu tú đều như thế, có lý do gì để trách cứ , càng thể tỏ ra vui trước mặt . mức độ nào đó, ủng hộ cho nghiệp của cũng chính là . Nghĩ đến đây, Trần Tư Tư lại : “Có cơ hội ứng cử vào vị trí Phó Thị trưởng đương nhiên là tốt rồi, Thiếu Phong, sao sớm với em, biết đâu em lại móc ngoặc những mối quan hệ bên ngoài, giúp ích được chút ít cho ”.

      Hứa Thiếu Phong chợt thấy nóng lên trong lòng, bèn với người phụ nữ đáng bên cạnh: “Tư Tư, vô cùng cảm ơn em, cảm ơn quan tâm và khích lệ của em. Lần trước em giúp xử lý chuyện cố hỏa hoạn, để cho có thể bình yên bước qua cửa ải đó, lần này lại vì chuyện thăng tiến của mà nghĩ cách, quá cảm động”.

      Trần Tư Tư : “Giữa hai chúng ta còn phải tới chữ cảm ơn hay sao? Thực ra đối với người mình , cho là niềm vui sướng, thậm chí, mức độ của niềm vui sướng này còn vượt qua cả nhận được”.

      Hứa Thiếu Phong : “ hiểu ý của em, cũng biết em muốn tác động cho việc này thành công, nhưng mà việc này giống như việc lần trước, cho dù mình có lời, cũng chưa chắc người ta thành tâm giúp mình, những nhân tố có liên quan đến việc này quá nhiều”.

      Trần Tư Tư : “Thế có là gì? có thể làm được làm, làm được cũng mất gì mà”.

      Hứa Thiếu Phong : “Liệu có phải em lại tìm người bạn học cũ Mã Được Được ?”

      Trần Tư Tư : “ đừng xem thường ấy, ấy rất giỏi giang, ấy còn quen cả lãnh đạo lớn tỉnh, cả những ông chủ lớn trong các công ty, xí nghiệp”.

      Hứa Thiếu Phong : “Lần trước Mã Được Được giúp nhiều như thế, còn chưa kịp cảm ơn ấy, nếu lần này lại tìm ấy, liệu có phải khiến cho ấy cười cho ? Hơn nữa, việc này cũng can hệ gì tới lợi ích của Mã Được Được, cho dù ấy có quen với lãnh đạo tỉnh, người lãnh đạo đó cũng chưa chắc giúp ấy”.

      Trần Tư Tư : “Thế , làm thế nào bây giờ?”

      Hứa Thiếu Phong : “ cứ giữ thái độ bình thường, nếu có thể lên chức tốt, nếu như có được làm cũng sao, hãy cứ làm chức Cục trưởng này vậy”.

      Trần Tư Tư : “Thế em hỏi Phật Tổ, để xem ông ấy thế nào?”

      Hứa Thiếu Phong : “Được, đến lúc đó chúng ta rút quẻ, xem là thế nào? Đúng rồi, Tư Tư, xong rồi, bây giờ em , em có cầu gì?”

      Trần Tư Tư “ừm” tiếng. vốn dĩ muốn với Hứa Thiếu Phong chuyện có thai, để xem có thái độ gì. ngờ bây giờ Hứa Thiếu Phong lại nghĩ cách ứng cử chức Phó Thị trưởng, cũng muốn thêm phiền phức cho nữa, bèn : “Em chỉ mong được chơi với thôi, chứ phải là tới để cầu Phật. Lúc nãy là em lừa đấy, em đâu có cầu xin gì”.

      Hứa Thiếu Phong : “Bị sập bẫy luôn là người thà như ”.

      Trần Tư Tư cười khe khẽ rồi : “Đây gọi là đánh địch nhất định phải lừa dối”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :