1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Bàn Bạc Hôn



      Đối với tiếng tăm lẫy lừng của Lam Kính, Lăng Ngạo biết rất .


      Ngay cả Lăng Ngạo cuồng dã tự kiêu, lúc này cũng bày tỏ tôn kính từ tận đáy lòng đối với ông lão này.


      Tuy nhiên, so với người tay gầy dựng nên cơ nhiệp nhà họ Lam, hay thậm chí còn là người cùng thời với ông nội của , cũng bằng người mà quan tâm nhiều nhất, tại vẫn còn nằm ở giường.


      Với năng lực của thiếu nữ mười bảy tuổi, có thể ngồi vững vàng vị trí chủ nhân của nhà họ Lam. Hơn nữa, sau khi nắm giữ cương vị Lam đương gia, thế lực của nhà họ Lam so với thời điểm Lam Kính nắm quyền, càng thêm hùng mạnh. người phụ nữ như vậy, e rằng rất khó để khiến người ta chú ý tới.


      Mọi người nhà họ Lam vốn biết mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng mà vẫn bị câu này của làm cho ‘kinh thiên động địa’!


      "Lăng thủ lĩnh đùa đấy à? Chuyện này chúng ta thể đơn phương đứng ra làm chủ, tất cả còn cần hỏi ý Nguyệt chút!”


      Thân là trai của Lam Duê, gương mặt của Lam Triệt nhìn ra nửa điểm khó chịu, ngược lại còn nhìn từ xuống dưới đánh giá Lăng Ngạo phen. ra trong bụng cũng ngầm hài lòng với cậu em rể như vậy!


      "Trước đó tôi thương lượng chuyện này với ấy rồi!”


      biết Lam Triệt, ngày xác định quan hệ nam nữ với , người luôn luôn thản nhiên điềm đạm như Lam Duê, lần đầu tiên để lộ mất bình tĩnh trước mặt người khác! Vốn dĩ có ý định soi xét đến chuyện riêng của người ta, nhưng vẫn biết. Nguyên nhân là do Lam Triệt bị thương, nên mới thành ra như vậy.


      Lam Triệt là trai cùng chung mẹ của , hiển nhiên quan hệ của hai người ở trong nhà là tốt nhất rồi!


      "Chị Lam Duê muốn kết hôn sao?" Thành viên nhất trong nhà, Lam Kiệt cau mày, vui hỏi!


      "Chuyện này, ta nghĩ, hay là chờ sau khi Lam Duê tỉnh dậy, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc!”


      Lam Kính lau khóe miệng, mặc dù rất hài lòng với người cháu rể như vầy, nhưng thế nào nữa chuyện này cũng liên quan đến đại cả đời của cháu mình, chút cũng được qua loa.


      Thân là cha mẹ của Lam Duê - Lam Triệt, Lam Thành và vợ ngồi bên cạnh nhìn nhau, cả hai đều thấy được hài lòng từ trong mắt đối phương. Tuy nhiên vẫn có tia kỳ quái bên trong đó, bất thình lình xuất cậu con rể, quả làm người ta cảm thấy kinh ngạc!


      Trái lại Lăng Ngạo cũng vội, sau khi thấy qua toàn bộ mọi người nhà họ Lam, nghe lời nhắc nhở của Âu Liêm mới thay đổi quần áo mặc người để tiện bề bôi thuốc lên vết thương lưng.


      Mọi người trong nhà cùng nhau dùng bữa tối.


      Thời điểm Lam Duê xuống, liền thấy màn như vậy, khiến cảm thấy có chút buồn bực.


      Tiếc rằng giờ gặp phải khó khăn, đành ngồi lên xe lăn, dĩ nhiên là có rất nhiều việc thể tự mình làm được. Nhất là vết thương ở ngang hông ngừng nhói lên từng cơn, càng làm cho khó mà chấp nhận thực tế phũ phàng.


      Lăng Ngạo là người đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, bắt gặp ánh mắt tức giận sừng sộ của nhìn đăm đăm vào mình, liền giả vờ như thấy, lẳng lặng đứng lên.


      "Tỉnh rồi!"


      Tiến lên phía trước, giọng của êm dịu và ngọt ngào, tựa như trước đó chưa từng nhìn thấy lửa giận nơi đáy mắt .


      "Nếu như em tỉnh, sợ rằng bị người ta bán, em còn biết !" xong, tầm mắt của Lam Duê lướt qua Lăng Ngạo, nhìn về phía sau , mấy người nhà họ Lam ở trước mặt người ngoài luôn bày ra bộ nghiêm trang, giờ đều hai nghểnh cái cổ dài nhìn về phía bên này.


      Nghe xong giọng điệu ngấm ngầm hại người của , cộng thêm vẻ mặt cười như cười, mấy người nhà họ Lam vội vàng di dời tầm mắt, giả bộ như tập trung ăn bữa tối.


      Lăng Ngạo cũng để tâm, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời này, đáy mắt thoáng qua tia tăm tối. Thay thế vị trí của Vân Trạch, đẩy đến trước bàn ăn.


      "A, Lam Duê tỉnh rồi! Đói bụng ? Mau mau ăn chút gì !"


      "Ông nội là nhiệt tình, thế nào trước đó lại nhìn thấy người thăm con chút?”


      Cười như cười nhìn Lam Kính, Lam Duê nhận lấy tách trà xanh mà Vân Trạch đưa tới, nhấp ngụm, sau đó nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh, đầu lông mày nhảy lên: "Tại sao vẫn còn ở nơi này?"


      Lam Kính ngượng ngùng cười cười, : "Người ta dầu gì cũng cứu con, giữ lại ăn bữa cơm có hề gì!”


      " và ông nội bàn bạc hôn !”


      Lăng Ngạo hề có chút do dự, vừa nghe thấy giọng điệu đuổi khách của , dáng vẻ trái lại vẫn rất nhàn nhã, tựa như chính mình cùng người trong nhà dùng bữa với nhau.


      Tất cả mọi người trong nhà họ Lam đều sững sờ, trực tiếp thẳng trước mặt Lam Duê như thế, người này quả là to gan lớn mật.


      "Hôn ? Ông nội muốn kết hôn?"


      Chuyện lần này như ban ngày, bọn họ phải kẻ ngu ngốc, dĩ nhiên hiểu thấu rồi! Nhưng ai lại dám cả gan khiến Lam Duê của bọn họ bị thương, chuyện này thể kết thúc đơn giản như vậy.


      coi mấy người nhà họ Lam này là kẻ ăn ngồi rồi hay sao!
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Nơi Ở Của Lăng Ngạo



      Nếu phải nơi bị thương vừa vặn nằm ở phần hông và bắp đùi, Lam Duê muốn vung cước đá sang.


      Chủ động ôm mạch khỏi đại bản doanh nhà họ Lam như vậy, hơn nữa còn dưới con mắt của tất cả mọi người, quan trọng hơn là, cái đám người nhà họ Lam kia, chút phản ứng cũng có.


      Được lắm, được lắm! Tất cả mọi người đều hùa nhau ‘lấy ta bắt cá’!


      Đối với hài lòng của , dĩ nhiên là Lăng Ngạo cảm nhận được.


      Cúi đầu nhìn đôi gò má trơn nhẵn gần như hoàn hảo, vẻ mặt nguội lạnh thường thấy cũng khỏi bật cười.


      "Này, cảm thấy mình có chút quá đáng à?” Phồng má, dáng vẻ lúc này của Lam Duê mang đến cho người ta cảm giác giống như là tức tối, còn vẻ bề ngoài ưu nhã thong dong thường thấy trong mắt người khác nữa, cảm giác giờ có vẻ chân hơn.


      Ung dung trầm tĩnh nện từng bước chân vững vàng lên máy bay, khẽ đặt người trong ngực xuống bên cạnh , lúc này mới thong thả : "Em là vợ của , chồng mang vợ về nhà, có chỗ nào ổn?"


      “Trái lại em biết, ra mình có chồng lúc nào! Lăng thủ lĩnh phá hư danh dự của người khác như thế, đây là hành động vô đạo đức!”


      Ngay cả hai chữ ‘danh dự’ mà Trung Quốc cổ đại sử dụng cũng được lôi ra! Lời như vậy khiến đám Vân Trạch ngồi ở gần đó liền phì cười. Song có điều, bọn họ quá ràng, Lăng Ngạo phải là loại người tuân theo bất kỳ luân lý thông thường nào cả!


      Lăng Ngạo cũng gì thêm, chỉ là, khóe mắt thoáng quét qua gương mặt của .


      Khẽ vẫy tay, Ngự Phong cẩn thận mang chiếc máy tính xách tay cùng chồng lớn tài liệu đưa đến trước mặt bọn họ.


      Lật đôi ba trang, nhân tiện cầm vật trong tay đưa cho Lam Duê ngồi bên cạnh.


      Trong lòng biết đây là thứ gì, Lam Duê cũng lên tiếng nữa, sau khi lật xem vài trang, nhìn về phía hình ảnh ngừng dao động màn hình máy tính, hàng lông mày thanh tú chau lại:


      "Xem ra người đứng phía sau chuyện này hề tầm thường, có thể né tránh được điều tra của cả nhà họ Lam và nhà họ Lăng. Ngoại trừ Raymond và William nhúng tay từ bên ngoài, thế lực còn lại thậm chí chút manh mối cũng có!”


      Khép máy tính lại, Ngự Phong lặng lẽ lùi sang bên cạnh. Khóe mắt Lăng Ngạo lóe lên tia khát máu: “Tránh được nhất thời, tránh được đời!"


      Nếu như thế lực đó muốn nhằm vào bọn họ, vậy khi bọn họ chưa chết, kẻ đó dĩ nhiên từ bỏ ý đồ. Miễn là có cơ hội, bọn chúng nhất định tìm đến lần nữa.


      Lần đầu tiên có thể rút lui an toàn mà để lại dấu vết, lần thứ hai ….chưa chắc!


      Nếu như đụng đến móng chân của hai người này mà , chẳng phải lộ diện ra ngoài hay sao!


      Lam Duê tự nhiên cũng hiểu được hàm ý của , đối với người dám đụng đến mình, dĩ nhiên là bao giờ nể tình.


      "Vân Trạch!"


      "Dạ, Lam chủ, Vân Trạch hiểu!"


      Dần dà trở nên ăn ý, chỉ cần Lam Duê vừa mở miệng, Vân Trạch lập tức hiểu ra ngay, thậm chí cần phải trọn vẹn câu chữ.


      màn như vậy, khiến người ngồi ở bên cạnh như Lăng Ngạo cảm thấy bức bối!


      Đáy mắt lóe lên tia vui, liếc mắt nhìn sang Vân Trạch cười nhạt, cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước cái nhìn như tên bắn của mình, Lăng Ngạo chợt vươn đầu sang, nụ hôn cực nóng liền in lên đóa hoa đào hé mở.


      " phát cáu cái gì?”


      Lam Duê bị hôn có chút khó thở, dùng sức đẩy người đàn ông gần gũi mình ra, đôi mắt sáng như sao hung hăng nhìn chằm chằm vào .


      Nhưng vì động tác trước đó, vết thương ngang hông lại nhói lên khiến sắc mặt tái thấy , là đáng chết!


      "Đây là cảnh cáo!"


      Chỉ với bốn chữ, Lăng Ngạo thêm gì nữa, đặt tay lên bờ eo mảnh dẻ, khẽ vuốt ve xoa dịu cơn đau người .


      Lam Duê hơi buồn cười, làm cái gì mà cần phải cảnh cáo?


      trở về tổng hành dinh của Lam Duê ở Mỹ, Lăng Ngạo trực tiếp đưa người đến Canada, địa bàn của .


      Vết thương người, cộng thêm thời gian ngồi máy bay khá dài, khiến cơ thể Lam Duê yếu lại càng chịu nổi.


      Thế nên khi ở xe, đành phải dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Ngạo ngủ say.


      Riêng Vân Trạch, có lẽ vì chuyện Lam Duê giao phó từ trước, thời điểm máy bay vừa hạ cánh, liền lập tức lên đường trở về Mỹ.


      Lăng Ngạo vừa trở về, đột nhiên gặp chuyện bất ngờ!


      "Thủ lĩnh?"


      "Charles, làm sao ông lại ở chỗ này?"


      Lăng Ngạo ôm người ngủ say trong ngực, cố ý đè nén giọng của mình xuống, tránh làm phiền đến giấc ngủ của người kia.


      Charles là lão quản gia tại đại bản doanh của nhà họ Lăng, đối với việc ông ta đến đây, ràng thấy được Lăng Ngạo có chút ngờ tới.


      "Phu nhân bảo tôi mang Hải Linh tiểu thư đến nơi này!” Bất quá, chiếu theo hoàn cảnh tại, xem ra là thủ lĩnh có suy nghĩ của chính mình rồi. Mặc dù Charles cúi đầu, nhưng vừa nãy có thoáng nhìn qua, theo như những gì lão quản gia như ông biết được, người lúc nào cũng lạnh lùng cả trong lẫn ngoài như thủ lĩnh, mà có thể che chở ôm ấp người ở trong ngực như thế, cũng chỉ có , đó chính là đối thủ ngang sức ngang tài – Lam đương gia.


      Nhìn tình hình này, có vẻ như tính toán của phu nhân hỏng bét rồi!


      Chỉ là, đối với vị Lam đương gia này, Charles cảm thấy rất hài lòng, chí ít phương diện năng lực, nếu đem so sánh với Hải Linh tiểu thư quả xứng đôi với thủ lĩnh hơn nhiều.


      "Mang về!"


      Lạnh lùng nghiến răng phun ra hai chữ, lướt qua Charles, hướng về phía căn biệt thự lộng lẫy to lớn nằm ở đằng xa.


      Lăng Ngạo thích yên tĩnh, thế nên nơi ở của nằm lưng chừng núi, dưới tình huống bình thường, tuyệt đối cho phép người ngoài bén mảng tới.


      "Âu Liêm thiếu gia, Ngự Phong thiếu gia!"


      "Charles, làm sao ông lại đưa Hải Linh tiểu thư đến đây thế?”


      Nụ cười của Âu Liêm có chút quái dị, thủ lĩnh liên tục bị ép cưới. Nếu như biết được có người phụ nữ như vậy tồn tại mà , biết Lam đương gia có thái độ như thế nào!


      "Phu nhân căn dặn, đưa Hải Linh tiểu thư tới đây vui chơi chút! Cũng thêm gì khác!”


      Câu trả lời của Charles, khiến cho tâm trạng của Âu Liêm và Ngự Phong đung đưa lưng chừng cũng hạ xuống phần nào.


      hổ danh là Đai tướng bên cạnh Lăng lão ông, chỉ câu liền khiến cho tình huống gần như có đường ra, cũng được giải quyết gọn gẽ.


      Phu nhân khăng khăng muốn đem Hải Linh tiểu thư gả cho thủ lĩnh, nhưng tiếc thay, đến tận bây giờ thủ lĩnh vẫn đến gần nữ sắc, huống chi là người phụ nữ vô lý nhu nhược. Thế nhưng phu nhân cứ cố chấp như vậy!


      Cũng may, mặc dù Lão Thái Gia gì, nhưng ràng là còn chưa đồng ý vụ hôn nhân này. Quan trọng nhất vẫn nằm ở quyết định của thủ lĩnh.


      "Nếu như đưa Hải Linh tiểu thư đến rồi, tôi phải về đây! Lão Thái Gia quen với việc tôi rời khỏi người quá lâu.” Charles hướng về phía cửa chính của biệt thự khom lưng cúi người, trước khi còn thêm: “Có phải chuyện tốt của thủ lĩnh cận kề hay ? Nếu như vậy, tin chắc rằng Lão Thái Gia rất vui mừng!”


      Âu Liêm đứng ở bên, cười : "Xem tình hình là như vậy, ít nhất thủ lĩnh đẩy nhanh tiến độ, tin rằng chẳng mấy chốc Lão Thái Gia nhận được tin vui mới phải!”


      " như vậy, là tốt rồi! Lam đương gia, rất được lòng Lão Thái Gia của chúng ta!"


      xong câu đó, Charles lập tức leo lên xe hơi ở bên, chẳng mấy chốc liền khuất dạng.


      Sau khi ông ta rời khỏi, Ngự Phong vẫn luôn im hơi lặng tiếng, bất thình lình phun ra câu khiến Âu Liêm đứng bên cạnh suýt chút nữa ngã nhào xuống đất:


      “Ý tứ của Charles……Gỉa như giờ thủ lĩnh vẫn chưa động lòng với Lam đương gia, nhất định ông ta vẫn tìm ra biện pháp đây!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Hải Linh



      Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt gợn sóng.


      " Ngạo trở về!"


      Hải Linh từ ghế sofa đứng lên, đáy mắt giấu được mừng rỡ cùng ánh nhìn nồng đượm thương say đắm.


      thể , thoạt nhìn Hải Linh là người phụ nữ khiến cho người khác cảm thấy khá thoải mái. Tính cách dịu dàng lại ấm áp, gian manh xảo trá, cũng vì quan hệ của mình với Lăng phu nhân mà kiêu căng ngạo mạn. Đối với tất cả mọi người đều bày tỏ kính trọng mực thước, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Lăng Ngạo mặc dù thích, nhưng vẫn để lại bên cạnh mẹ mình.


      Hải Linh xinh đẹp, nhưng ấy là nét đẹp yếu đuối nhu nhược, làm cho người ta có cảm giác muốn dang tay ra bảo vệ.


      Nhưng mà trong số người đó, bao gồm Lăng Ngạo!


      Đối với người đột nhiên xuất tại chỗ ở của mình, đáy mắt Lăng Ngạo dâng lên tầng rét buốt: “Trở về!"


      " Ngạo. . . . . ." Lời vô tình làm đáy mắt Hải Linh phảng phất tia bi thương, khóe mắt từ từ dâng lên mảng sương mù. Khi nhìn thấy người phụ nữ ôm trong ngực, làn sương mỏng dần dần tan biến, đôi con ngươi màu nâu thấp thoáng nét thâm trầm.


      "Hải Linh hiểu ý của Ngạo, nhưng nhìn sơ qua hình như là vị tiểu thư này bị thương. Ngạo là đàn ông, việc chăm sóc đương nhiên là thuận tiện bằng bàn tay phụ nữ như em. Nếu như Ngạo bằng lòng, Hải Linh chờ vết thương của vị tiểu thư này lành lặn, rời khỏi ngay!”


      Có thể , Hải Linh rất thông minh!


      Từ động tác nhàng cẩn trọng của Lăng Ngạo khi ôm Lam Duê, liền dễ dàng nắm bắt tình hình, mỉm cười, ra vẻ quan tâm lên nguyện vọng.


      Người ta rất dể hiểu, chỉ là chăm sóc vết thương, khi khỏi rồi rời ngay!


      Lăng Ngạo vẫn giữ nét mặt nguội lạnh vô cảm, đáy mắt xẹt qua tia dè chừng, cuối cùng nhìn Hải Linh thấp thỏm lo âu trong lòng, gật đầu : “Tùy !”


      xong, Lăng Ngạo liền ôm người trong ngực dường như bị giật mình tỉnh giấc lên thẳng lầu hai, dưới ánh nhìn soi mói của Hải Linh, tiến vào gian phòng mà trước nay cho phép bất kỳ ai bén mảng tới.


      Người phụ nữ kia……..


      "Hải Linh tiểu thư!"


      Âu Liêm đứng ở phía sau, vô tình bắt gặp cảm xúc dị thường gương mặt , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ!


      "A, Âu Liêm, Ngự Phong, các cũng về rồi!"


      Dáng vẻ tươi cười chút sơ hở, dịu dàng hoàn mỹ khiến người ta nhìn ra được bất kỳ tính xấu nào!


      Thế nhưng bên trong nụ cười của Âu Liêm lại thiếu tia thân thiết, nếu như vừa nãy nhìn thấy khoảnh khắc kia mà , thể tin được, ra ta cũng có vẻ mặt này.


      Nhưng mà cũng mấy lo lắng cho Lam đương gia, nếu như xâm phạm đến , chắn chắc rất thảm, rất thê thảm! Chỉ mong là Hải Linh tiểu thư có thể nhận biết tình thế, làm chuyện gì quá giới hạn là tốt rồi!


      Ngự Phong vẫn giữ nét trầm lặng thường ngày, nhàn nhạt liếc cái, gật đầu, lướt qua .


      Còn Âu Liêm cười cười áy náy, cũng nối gót theo sau: “Thủ Lĩnh có việc bảo tôi giao phó ọi người, rất xin lỗi Hải Linh tiểu thư, thể tiếp chuyện được rồi!”


      ************


      Từ khi Lăng Ngạo bước vào phòng, suốt cả buổi chiều cũng ra ngoài, chỉ đến khi mặt trời khuất dạng về Tây, mới mang Lam Duê với đôi môi sưng tấy xuất .


      Vừa trở về nơi này, Âu Liêm cũng rất tự giác chuẩn bị xe lăn.


      “Lăng Ngạo, có phải bắt cóc người khác thành thói quen rồi ? Lần trước là ở đảo, giờ còn trực tiếp đưa em về địa bàn của , chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”


      Lam Duê ngồi xe lăn, gương mặt vẫn còn ửng hồng lên thấy , biết là tức tối, hay là vì nguyên do gì khác.


      " liên lạc với ông nội, những chuyện khác em cần quan tâm!”


      Hiếm khi thấy được khóe môi Lăng Ngạo nâng lên nụ cười vui thích như lúc này, chiếm được tiện nghi mà phấn chấn hẳn lên rồi!


      " Ngạo, xuống rồi!” Hải Linh vẫn luôn ngồi chờ đợi bên dưới phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động, liền tươi cười đứng lên. Thời điểm thấy Lam Duê ngồi xe lăn, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cũng được xoa dịu, nhàn nhã thong dong: “Nhất định đây là lần đầu tiên vị tiểu thư này đến đây phải ? Muốn ăn gì? Tôi lập tức cho người chuẩn bị!”


      Khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, Lam Duê đánh giá từ xuống dưới người bất thình lình xuất này, đúng là điệu bộ ân cần hỏi han của bà chủ trong nhà!


      Ngay cả người phụ nữ kiêu ngạo sợ trời sợ đất như , thời điểm đối mặt với người xinh đẹp như Hải Linh, trong lòng cũng tránh khỏi than thở, quả là mỹ vị nhân gian.


      "Lam Duê, biết nên gọi tiểu thư là gì?"


      "Tôi tên là Hải Linh, trước nay vẫn sống ở đại bản doanh nhà họ Lăng, ngày hôm qua bác bảo tôi đến đây chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Ngạo. ngờ Lam tiểu thư ở chỗ này, rất thất lễ!”


      Hải Linh thẳng mạch với thái độ cực kỳ thỏa đáng, bao hàm cả nguyên nhân khiến đến đây, cũng ngầm nhắc nhở Lam Duê về thân phận của ta ở nhà họ Lăng. Quan trọng hơn hết, còn cung cấp cho Lam Duê tin, chính là, đích thân mẹ của Lăng Ngạo gửi đến đấy!


      ra cái tên Lam Duê này cũng gây nên chấn động lớn trong lòng Hải Linh, chẳng lẽ lại là Lam Duê, chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam ở Mỹ ư? Vốn còn ôm bụng hoài nghi, nhưng mà tiếng khẽ gọi của Âu Liêm, lập tức minh chứng cho phỏng đoán của .


      "Lam đương gia tỉnh rồi sao? nghĩ tới Lam đương gia đánh giấc liền ngủ thẳng đến giờ!”


      Âu Liên và Ngự Phong tươi cười đến trước mặt bọn họ, đối với Hải Linh, cả hai người chỉ nhàn nhạt gật đầu, giống như thái độ đối với Lam Duê……thân thiện.


      Thái độ chênh lệch thấy thế này, khiến gương mặt vốn mỉm cười của Hải Linh bỗng chốc cứng đờ.


      Tầm mắt của Lam Duê vẫn luôn thầm quan sát Hải Linh, dĩ nhiên nhìn ra được mảng u bên trong ánh mắt ta, cũng buồn vạch trần, ngược lại nhìn về phía Âu Liêm và Ngự Phong: “ tới đây, tôi cũng thấy hơi đói rồi! Âu Liêm, nhất định phải đến hai tháng sao? thể rút ngắn thời gian chút à?”


      Theo dõi từ đầu đến cuối, Hải Linh nghe thấy có hơi sững sốt chút, nhưng nghe thoáng qua cũng hiểu được hàm ý trong lời của .


      "Bữa ăn tối chuẩn bị sẵn sàng! Lam đương gia phải biết, lần trước bị thương, người tịnh dưỡng tốt rồi! Nếu như lần này lại cẩn thận, chẳng lẽ người muốn cái eo của mình nữa sao?”


      Âu Liêm giải thích cặn kẽ đến độ giọt nước cũng rò rỉ ra ngoài, lại làm cho Lam Duê cực kỳ chán nản. Ngay khoảnh khắc khi vừa rũ đầu xuống, liền bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy Âu Liêm và người đàn ông của mình trao đổi ánh mắt với nhau.


      " thôi!" Giọng trầm thấp vang lên đỉnh đầu, sau đó Lăng Ngạo đẩy về phía bàn ăn.


      Thời điểm lướt qua bên người Hải Linh, Lam Duê chợt mỉm cười quay đầu lại, con ngươi đen nhánh mang theo ý tốt: “Hải Linh tiểu thư cũng qua dùng cơm luôn chứ? Cùng nhau, như thế nào?”


      Hải Linh theo bản năng nhìn về phía Lăng Ngạo, nhưng mà từ đầu đến cuối cũng tiếng nào, cũng chẳng buồn quay đầu lại.


      Đáy mắt lóe lên tia khó dò, nhàng gật đầu, cười cười: “Lời này vốn dĩ là do tôi , tại lại để Lam đương gia mở miệng, rất thất lễ!”


      Lam Duê quay đầu, tay trái xoa xoa chiếc nhẫn bạc ngón út bàn tay phải, đáy mắt thoáng qua tia châm chọc!


      Đây là muốn tuyên thệ chủ quyền trước mặt ư? người phụ nữ có can đảm!


      Cũng vào lúc này, người được cử xử lý chuyện trước đó cho Lam Duê, Vân Trạch, cũng vừa vặn trở lại.


      Khi nhìn thấy Hải Linh, ngoại trừ nụ cười phớt bên ngoài, còn lại chẳng có tí gì gọi là giật mình ngạc nhiên.


      Riêng thái độ của Lăng Ngạo đối với cái người rồi còn trở lại này, ràng rất vui. Gương mặt tuấn mỹ vốn chẳng có biểu gì, lúc này trở nên u đáng sợ.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Giáo Chiến Bàn Ăn



      Mỉm cười ngồi xuống bàn ăn, Lam Duê nghiêng đầu nhìn sang Vân Trạch ngồi bên cạnh. Đối với Hải Linh đột nhiên xuất này, cũng quan tâm gì mấy.


      Vân Trạch thấy nhìn , liền giọng tường thuật lại chuyện mình được giao phó bên tai , hành động này rơi vào mắt người khác, trông có vẻ cực kỳ thân mật.


      Đối với màn chướng mắt này, đáy mắt Lăng Ngạo đột nhiên tối sầm lại, nhưng cuối cũng vẫn gì.


      "Lam tiểu thư cùng Vân tiên sinh có quan hệ tốt nhỉ! Hơn nữa đứng chung chỗ cũng rất xứng đôi!"


      Ngồi ở phía đối diện Lam Duê, cũng vừa vặn ở bên tay phải Lăng Ngạo, Hải Linh tươi cười nhìn bọn họ. Gương mặt giương lên nụ cười thân thiện ôn hòa, tựa như hiểu rất về mối quan hệ của hai người kia.


      Mà lúc này Vân Trạch báo cáo xong, đôi chân mày thanh tú của Lam Duê khẽ nhíu lại nhìn , sau đó nhếch môi cười nhạt, quay đầu lại, cười như cười liếc nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lăng Ngạo dùng cơm, từ tốn cầm dao nĩa lên, cắt lấy miếng thịt bò bít tết nằm trong cái đĩa trước mặt mình:


      "Hải Linh hình như rất quan tâm đến tôi? Vân Trạch là bạn tốt, cũng là hộ pháp của tôi, quan hệ như vậy tất nhiên là tốt rồi!”


      Dừng chút, nuốt xuống thức ăn trong miệng, ngước mắt nhìn , : " như vậy, ra quan hệ giữa Hải Linh và Lăng Ngạo so với chúng tôi có vẻ tốt hơn nhiều, hình như hai người là thanh mai trúc mã phải! Lớn lên cùng nhau từ , tình em đương nhiên là thiếu được!”


      Câu này khiến đáy mắt của Hải Linh che giấu được hài lòng, nhưng ngay sau đó, nó lại làm cho gương mặt ta thoáng qua tia thầm oán hận!


      "Lam tiểu thư đùa, quả bác xem tôi như con của người, nhưng mà Ngạo chưa từng xem tôi là em của ấy!”


      "Hả? Vậy là Lăng Ngạo đúng rồi, em xinh đẹp dịu dàng thế này, làm sao lại có thể khiến cho ấy đau lòng kia chứ? biết trân trọng ấy, hành động này là thiếu phong độ mà!” Ra vẻ làm như chau mày lại, dường như trong ánh mắt của Lam Duê cuộn trào cơn phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lăng Ngạo lặng lẽ dùng cơm ở bên.


      Dừng lại động tác trong tay, chậm rãi thả dao nĩa xuống, bưng lên ly rượu đỏ ở môt bên, ánh mắt lạnh lùng như Ưng quét sang Hải Linh cái.


      Tuy rằng ánh mắt vô cảm kia chỉ nhàng phớt qua , nhưng Hải Linh cảm thấy toàn thân run rẩy.


      Cũng may là Lăng Ngạo đặt tầm mắt của mình lên người quá lâu, sau đó liền ngửa đầu uống hơi cạn sạch ly rượu đỏ. Chậm rãi đứng dậy, đến trước mặt Lam Duê cười nhạt, nhân lúc kịp phản ứng, nâng gương mặt lên, in đôi môi nóng rực của mình xuống.


      Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở răng môi khép chặt của ra, đẩy dòng rượu đỏ ở trong miệng mình vào. (QA: mình này nghe, hai a c này thiết lập lun cái nụ hôn uống rượu rồi


      thanh phía bên dưới, làm sao lại thu hút chú ý của người lầu!


      Lam Duê nằm sấp giường, híp mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ, vết thương ngang hông cùng với vết thương bắp chân phải đập thẳng vào mắt người xem!


      "Lăng Ngạo, em còn chưa kết hôn với , có người tuyên thệ chủ quyền với em rồi! Điều này làm cho em rất vui!"

      Chương 44: Hối Hận



      "Lăng Ngạo, em còn chưa kết hôn với , có người tuyên thệ chủ quyền với em rồi! Điều này làm cho người ta cảm thấy rất chướng mắt!”


      Trải qua vài lần xử lý vết thương, bây giờ Lăng Ngạo trở nên khá thuần thục trong việc tiết chế sức mạnh của mình.


      Nhìn những vết thương người , đôi chân mày rậm nhăn nhúm lại, những vết thương này là chết tiệt, gai mắt!


      Da thịt người Lam Duê có thể là trắng nõn hoàn mỹ, lại khá trơn mềm, nhưng mấy cái vết thương hung tợn này, phá hư cả mỹ cảm, cũng khó trách việc cảm thấy chúng rất chướng mắt.


      "Người phụ nữ kia, tùy em xử trí!"
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Điện Thoại



      Sau khi ăn sáng xong, Lăng Ngạo đứng dậy đến bên cạnh , cúi đầu : “Hôm nay cùng tham gia hội nghị!”


      phải hỏi ý, phải đề nghị, mà là đưa ra quyết định, chẳng qua chỉ thông báo tiếng!


      "Lam tiểu thư thân thể khỏe, hơn nữa mới vừa rồi ấy còn có việc cần xử lý, Ngạo cũng đừng nên làm khó dễ người khác!” vất vả lắm mới tóm được cơ hội, Hải Linh cười rất dịu dàng, nhưng đáy mắt lại che giấu được đắc ý.


      ta muốn nhìn xem rốt cuộc Lam Duê như thế nào, cãi lại mệnh lệnh của Ngạo ra sao. Tốt nhất là, dưới cơn nóng giận, Ngạo trực tiếp đuổi Lam tiểu thư này ra ngoài, thế còn gì bằng.


      Đáng tiếc rằng hình như ta quên, Lam Duê phải là loại người như ả, nghĩ hết biện pháp này đến kế sách khác để lấy lòng . Địa vị của Lam Duê và Lăng Ngạo cũng chẳng khác nhau là mấy, muốn răm rắp tuân theo mệnh lệnh của người khác, đây quả thực là mơ tưởng viễn vông.


      Ngước mắt nhìn lên đối diện với Hải Linh, Lâm Duê cầm khăn ăn nhàng xoa bên khóe môi, cất tiếng: “Tựa như lời Hải Linh vừa , vết thương người em còn chưa lành, hơn nữa còn có việc cần xử lý, rảnh!”


      Thẳng thắn cự tuyệt chút lưu tình, đối với chẳng có gì hay ho, mới cần ! Ở đây vốn mệt mỏi rồi, còn cùng với tham gia cái hội nghị gì đó, cũng đâu phải là người nhà họ Lăng.


      "Vân Trạch, trở về đem tài liệu sửa sang lại cho tôi!"


      Vân Trạch gật đầu, liếc nhìn người đàn ông nét mặt có chút khó chịu, bước chân có vẻ ngập ngừng. biết giờ bất luận Lam chủ có như thế nào, cũng rất khó thay đổi được quyết định của người đàn ông này.


      Mà Lăng Ngạo đối với lời từ chối kia...... giả vờ như là nghe thấy, với tay ra đẩy xe lăn của , về phía cửa.


      Ngạo, Lam tiểu thư người bị thương, mang ấy ra ngoài như vậy, có phải hay …..”


      “Lúc nào tôi cho phép nhúng tay vào chuyện của tôi!”


      Lạnh lùng cắt đứt lời còn chưa dứt, Lăng Ngạo nghiêng đầu nhìn về phía ánh mắt thiếu kiên nhẫn của ta, thậm chí khóe mắt của còn nổi lên đằng đằng sát khí.


      Suýt chút nữa Hải Linh đem hàm răng của mình nghiền nát, đáy lòng càng thêm tức giận sôi trào, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo bên gương mặt uất ức khó coi, khóe mắt ngân ngân nước: “ Ngạo, em….em chỉ là quan tâm đến Lam tiểu thư mà thôi, em…”


      Hứng phấn nhìn đôi mắt to sắp sửa tràn lan nước lũ kia, bàn tay non mịn khẽ nâng cằm lên, Lam Duê chớp mắt nhìn chăm chú.


      Mưa này đến là đến, quả có thể so sánh với những minh tinh điện ảnh ngoài kia, chí ít là tài nào làm được rồi!


      Vốn còn cảm thấy tức giận bởi vì Lăng Ngạo tự tiện đưa ra quyết định, nhưng nhờ tiết mục xen giữa bất ngờ này, ngược lại cảm thấy gì nữa rồi! Tham gia tham gia, cũng muốn biết, trong những năm gần đây, Lăng Ngạo xử lý chuyện của nhà họ Lăng như thế nào!


      "Lăng Ngạo, Hải Linh chỉ là quan tâm đến em, thế, chẳng lẽ là cho người khác lo lắng cho em hay sao?” Cười giúp giải vây, Lam Duê làm như là : “Cám ơn Hải Linh quan tâm, tôi nghĩ hôm nay có cách nào giải quyết mấy việc kia rồi, đành để sau vậy!”


      xong, lễ độ gật đầu cái, đám người Lam Duê liền thẳng ra cửa.


      Cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại mình Hải Linh đứng lẻ loi, mặc cho ghen tuông điên cuồng xâu xé lòng ả!


      Khóe mắt lóe lên tia tính toán tàn độc, Hải Linh sang bên, bấm điện thoại!


      “Dì….”


      Vân Trạch thấy thế, sau khi hướng về phía đầu dây bên kia câu ‘ đợi chút ’, liền trực tiếp đưa điện thoại lên trước.


      Nguy hiểm nheo mắt lại, tầm mắt bén nhọn của Lăng Ngạo nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại. hề quên thời điểm người đàn ông kia nhìn về phía Lam Duê, đó là ánh mắt kiên định cố chấp!


      Đối với những người có ý đồ rình rập người phụ nữ của , cũng hào phóng như vậy!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :