1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: , Đây Là Bắt Cóc



      Suy cho cùng, vết thương ngang hông chỉ vừa được trải qua xử lý tối hôm qua, vết khâu vẫn chưa khép miệng, chỉ may còn lộ lõ. Loại đau đớn này, rất khó kìm nén! Tuy nhiên, để xử lý chuyện trước mắt cách tốt nhất, đành để cho Vân Thanh gây tê cục bộ!


      Tại thởi điểm này ngồi trong khoang điều hành, theo dõi chặt chẽ các hành động!


      Nhìn thiết bị truy tìm cho hình ảnh càng ngày càng gần, Lam Duê cảm giác có gì đó đúng ở đây! Nhưng cụ thể là bình thường ở điểm nào, thực lên được!


      Theo thói quen xoa xoa lên thắt lưng, bên hông liền truyền đến trận tê dại, cùng với dư của thuốc tê, căn bản cũng cảm giác được gì nhiều. Trái lại tay phải lại xuất mảng sền sệt đặc dính!


      Bởi vì mặc quân phục biển tối màu, cho dù bên hông có bị chảy máu, cũng rất khó phát !


      biết, vết thương vừa được chăm sóc trước đó, bây giờ rách ra rồi!


      Vân Thanh cảnh báo, tác dụng của thuốc tê chỉ được duy trì trong vòng ba giờ. Ba giờ sau, thuốc tê mất tác dụng, đau đớn khi ấy người bình thường rất khó chịu được!


      Vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, lặng lẽ lau vết máu tay, lắc lắc đầu có chút choáng váng, : “Huy động máy bay chiến đấu, tiến hàng khống chế ! Tàu ngầm kiểm soát hành động của bọn chúng dưới đáy biển! Mặt khác điều động hai chiếc quân hạm từ hai bên trái phải, bọc sườn đánh đường vòng!”


      Liếc nhìn bản đồ, Lam Duê lưu loát hạ lệnh!


      Hai bàn tay siết chặt lại với nhau, Lam Duê nhìn chớp mắt vào hình ảnh giằng co màn hình điều khiển!


      Chỉ là giằng co, nhưng có bất kỳ hành động công kích nào xảy ra!


      Rốt cuộc lúc này Lam Duê cũng phát ra điểm bất thường!


      Căn bản là trúng kế!


      Hai chiếc thuyền này chỉ muốn đánh lạc hướng, kéo bọn họ theo!


      nghĩ mà, cứ cảm giác có chuyện gì đó bất thường diễn ra, nguyên lai là thế này!


      Vào sáng nay ở bệnh viện, tin tức nhận được cho thấy bọn chúng ở hải vực Đông Nam Ấn Độ Dương, chiếu theo thời gian tại, thế nào cũng phải đến gần dãy núi dưới biển Thái Bình Dương tiếp giáp với Nam Cực mới đúng. Nhưng từ khi bọn họ bắt đầu lên đường đuổi theo đến giờ, lúc này vẫn còn nằm trong hải vực Đông Nam Ấn Độ Dương, vị trí tại chỉ xê xích chút so với trước đó!


      Đáng chết!


      Nếu nhầm, thời điểm bọn họ theo sát hai chiếc thuyền chở dầu này, lô hàng kia sợ rằng vẫn còn nằm ở vùng phụ cận vịnh Ba Tư. Chờ bọn họ hoàn toàn khuất dạng, có lẽ bây giờ lô hàng kia tung tích rồi!


      "Lam chủ? xảy ra chuyện gì?" Vân Trạch tới bên cạnh , lo lắng, hiểu cất tiếng hỏi!


      "Phá hủy hai chiếc thuyền chở dầu này!" trán toát ra mồ hôi lạnh, ngang hông thuốc tê dần dần sắp mất tác dụng, Lam Duê lạnh giọng !


      Vân Trạch sững sờ, nheo mắt liếc nhìn hình ảnh chiếc tàu chở dầu màn hình, thoáng chốc, trong đầu lóe lên tia sáng tỏ, ánh mắt dịu dàng đột nhiên tối sầm lại! Nộ khí lạnh lẽo bao trùm đôi con ngươi đen láy!


      Thủ đoạn kiểu này mà cũng dám đánh phủ đầu bọn họ, quả thực là mạo hiểm làm liều!


      "Lam chủ, có máy bay trực thăng tới gần nơi này!" Người điều khiển quận hạm chợt lớn tiếng thông báo!


      Vân Trạch tiến lên quan sát, thái độ có chút cổ quái, quay đầu đối diện với ánh mắt dò xét của Lam Duê, môi mỏng mấp máy: "Biểu tượng chiếc máy bay trực thăng kia, là nhà họ Lăng!”


      Nhà họ Lăng? Lam Duê sáng tỏ, chỉ là hiểu lúc này tới đây làm cái gì!


      Theo đạo lý mà , đây chính chuyện riêng tư của nhà họ Lam, nếu như tùy tiện nhúng tay vào, chắc chắn dẫn đến xung đột cần thiết, tin chắc hiểu điều này!


      Cau mày, Lam Duê quét mắt lên chiếc máy bay trực thăng ở phía quân hạm của bọn họ, cuối cùng vẫn đưa ra bất kỳ chỉ thị nào!


      " cần quản ta, thi hành mệnh lệnh tôi mới vừa !"


      Di dời tầm mắt, Lam Duê tập trung nhìn về phía hai chiếc thuyền chở dầu bị bao vây ở giữa!


      Sở dĩ cũng bị lừa gạt, là bởi vì hai chiếc thuyền chở dầu này được trang bị đám hàng hóa khá dư dả! Thêm vào đó, rất khó có người ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thần biết quỷ hay hoán đổi vị trí, ‘Man Thiên Qúa Hải’(1)!


      (1)Man Thiên Qúa Hải: giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. ( trong 36 kế sách của quân Trung Quốc cổ đại)


      Điển cố: Gia Cát Lượng dùng biến thể là kế ‘Thuyền cỏ mượn tên’ để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.


      Rốt cuộc đây là đối thủ như thế nào?


      mặt biển, giữa trung trong nháy mắt triển khai ném bom hàng loạt!


      Trong phút chốc, ánh lửa tỏa ra bốn phía!


      Song song đó, hai chiếc thuyền chở dầu rốt cuộc cũng có phản ứng!


      Đồng loạt phản công!


      Như vậy xem ra, hỏa lực của hai chiếc thuyền chở dầu kia, có thể chống chọi được với sức công kích từ phía quân hạm của bọn họ, đồng nghĩa với việc đây chỉ là ngụy trang bên ngoài!


      Bất chợt đứng lên, lại bị vết thương ngang hông khiến toàn thân co rúm, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, Lam Duê ngã nhào xuống đất!


      Nhưng mà, vào ngay giờ khắc ấy, toàn bộ cơ thể của được cánh tay rắn chắc ôm trọn!


      "Ư…." Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, Lam Duê cầm cự được khẽ rên lên tiếng!


      " cho rằng em còn có thể kiên trì được thêm lát! Người phụ nữ đáng chết!” giọng u cuốn theo phong ba bão táp từ đỉnh đầu truyền đến! Gần như là cắn răng nghiến lợi, từ giữa kẽ răng phun ra!


      là kỳ quái, cảm thấy tức giận, trái lại còn có chút buồn cười!


      Xem ra là dưới tình huống này, bị thương khiến đầu óc trở nên hồ đồ mất rồi!


      "Lăng Ngạo, có mấy lời thể tùy tiện ói ra ngoài! Dù thế nào, em cũng là ân nhân cứu mạng của ! Ưmh. . . . . . ." Gương mặt Lam Duê có chút tái nhợt, nhưng khóe môi vẫn giương lên nụ cười nhàn nhạt. Điều này khiến người ta có loại cảm xúc muốn bóp chết ngay lập tức!


      Và….. Lăng Ngạo quả làm như vậy!


      Cánh tay vốn giữ lấy eo , chợt dùng sức, khiến cho gương mặt Lam Duê trước đó còn cười, lập tức kêu rên lên tiếng, thốt nên lời!


      ". . . . Lăng Ngạo, muốn mưu sát sao?" Lời đứt quãng trôi ra từ giữa làn môi tái nhợt của , bên trong đôi mắt trong veo tỏa ra luồng khí muốn giết người!


      Biết rất bị thương, lại còn mạnh tay như vậy!


      "Bằng năng lực của em, vết thương này chưa đủ để lấy mạng đâu! Hừ!” Hừ lạnh tiếng, Lăng Ngạo ôm lên. Ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy nộ khí quét qua đám người còn lại: “Ngự Phong, cậu ở lại yểm trợ bọn họ! Đương gia của các người, bây giờ tôi mang !”


      xong, đợi bọn họ kịp có phản ứng, liền ôm người ra khỏi cửa phòng điều hành!


      "Lăng Ngạo, đáng chết. . . . . . . Ưmh. . . . . . ."


      chưa dứt câu, Lăng Ngạo lập tức rũ đầu xuống, trong nháy mắt, biến mất ở khóe môi………..


      Ách. . . . . .


      "Vân Trạch thiếu gia chuyện này. . . . . . ."


      Ánh nhìn của Vân Trạch ghim sâu vào bóng dáng cao ngất kia, khẽ chớp mắt cái, cuối cùng quay đầu ra lệnh: "Lập tức tiêu diệt toàn bộ hai chiếc tàu chở dầu, bao gồm cả người đó!”


      Chuyện Lam chủ giao phó vẫn chưa hoàn thành, đây đúng là sai lầm của , nếu tình thế giờ cũng thành ra như vậy! Hơn nữa Lam chủ lại bị thương, thế cũng tốt! Ít ra Lăng Ngạo cũng là người tương đối đáng tin cậy!


      "Dạ!"


      **********


      Lăng Ngạo trực tiếp mang người vào trong toà nhà, hòn đảo tư nhân thuộc quần đảo Maldives!


      Điều kiện nơi này cũng tệ, chẳng qua là bị cưỡng chế mang tới khiến Lam Duê có chút tâm tình nào để tận hưởng!


      Vết thương cũng được xử lý sơ lược, tại ở trong gian phòng khá đơn giản nhưng cũng kém phần thanh lịch!


      " đây là bắt cóc!" Lam Duê dựa vào thành giường, khóe miệng thoáng qua nụ cười yếu ớt! Thành , cũng cảm thấy quá khó chịu, nhưng mà ít nhiều gì cũng có tí tẹo đấy!


      " bắt cóc người của mình, ai dám nhúng tay?"
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Cởi



      " bắt cóc người của mình, ai dám nhúng tay?"


      Lăng Ngạo cực kỳ kiêu căng khi ra những lời này, nhưng quả có tư cách như vậy!


      Lam Duê nghe thế, thoáng sững sờ, khóe miệng len lén vẽ nên đường cong đầy ngụ ý.


      Câu kia ràng là khiêu chiến với uy nghiêm của , thế nhưng kỳ lạ, chẳng những cảm thấy khó chịu, mà còn thoáng qua tia vui mừng!


      Ngang hông lại truyền đến từng cơn đau đớn, để tránh động vào vết thương, Lam Duê thả lỏng toàn thân, tựa lưng vào chiếc giường lớn mềm mại: "Những lời này, nếu đổi lại là người khác mà , e rằng bây giờ thành cái xác chết rồi! Lăng Ngạo, nên cảm thấy may mắn bởi vì thân phận nay của mình giống họ!”


      Nện từng bước nhàng chậm rãi tựa như con Báo, về phía trước, hai tay chống lên hai bên phía đỉnh đầu . Gương mặt lạnh lùng kéo theo tia tò mò, trầm thấp dò hỏi: “ giống với người khác? Chẳng qua là muốn biết , rốt cuộc so với bọn họ, khác nhau ở điểm nào? Lam Duê, nghe chút xem!”


      chút sợ hãi ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Lam Duê ánh lên đường cong mị hoặc nơi khóe môi, bất chợt đưa tay phải ra, từ lồng ngực của dần dần hướng lên ! Kèm theo giọng quyến rũ: " với em có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ còn muốn em ra sao? Em cho rằng, Lăng Ngạo vẫn rất ràng!”


      Mí mắt Lăng Ngạo giật giật, liếc nhìn cánh tay kia du ngoạn người mình, để mặc trườn lên gò má.


      Làn môi mỏng khẽ mím lại, tròng mắt đen lóe ra tia khác thường, nhìn sâu vào người phụ nữ cười như trêu ngươi bên dưới!


      đáng chết, cũng chỉ là động tác như vậy, nhưng lại khiến khó có thể kiềm chế được kích thích!


      ràng ghét nhất chính là gần gũi với phụ nữ, nhưng đối với , quy tắc kia liền bị mất hiệu lực!


      Hầu kết khẽ nhích, tròng mắt đen trầm xuống, lạnh lùng đứng lên, tránh xa khỏi , hất hàm : "Em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho tốt, có mệnh lệnh của , em có khả năng ra khỏi chỗ này! Điểm này em phải nhớ cho kỹ!”


      " đây là bắt cóc, bây giờ lại còn muốn hạn chế tự do của em rồi!”


      Lam Duê nhún nhún vai, căn bản là thèm để ý chút nào!


      Dù sao bị thương nhất định phải dưỡng, ở đâu cũng vậy, đối với có gì khác biệt!


      "Tùy em muốn nghĩ như thế nào cũng được, cảnh cáo rồi! Nếu em biết nghe lời, thay vì tự em tìm chết, bằng trực tiếp giết chết em!”


      xong câu đó, Lăng Ngạo cũng thèm nhìn lấy cái, đóng sập cửa rời khỏi phòng!


      Chờ sau khi , Lam Duê thở dài hơi, người khó chịu!


      Vén chăn lên, bước từ giường xuống, mở toang cửa sổ sát đất, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài hải đảo, liếc thấy chiếc máy tính xách tay nằm chiếc bàn ở ngoài ban công rộng rãi thoáng mát, đáy mắt xẹt qua tia cười!


      Vậy , cần lo lắng về việc liên lạc với bên ngoài rồi !


      "Lam chủ!"


      Vừa mở máy vi tính, Lam Duê liền liên lạc với Vân Trạch!


      Mặc người bộ quần áo ở nhà, lúc này nhìn Lam Duê tựa như tiểu thư giàu có điển hình, nếu như có thể phớt lờ đáy mắt cứ thi thoảng lại lóe lên vài tia sắc lạnh mà !


      " tại thế nào!" Từ trước đến nay, câu hỏi của luôn cực kỳ dứt khoác, chưa hề vòng vo!


      Những tên bịp bợm đó lại dám chơi đánh phủ đầu , còn làm hại phải khổ sở dấn thân trong khi bị thương, kết quả thành công dã tràng! Món nợ này, nhớ kỹ!


      "Thuộc hạ thận trọng quan sát lần nữa, cũng điều tra cặn kẽ! Căn cứ vào những thông tin mà Vân Vũ và Vân Lãng có được, e rằng tại lô hàng kia được vận chuyển vào trong thung lũng Great Rift ở Đông Phi!”


      Thời điểm Vân Trạch trả lời, mặc dù thái độ hề thay đổi, nhưng mà từ trong giọng của , vẫn có thể nghe ra được ảo não!


      Thung lũng Great Rift Đông Phi sao?


      Lam Duê cắn môi dưới, chuyển động chiếc nhẫn ngón tay, nheo mắt nhìn về phía mặt biển mênh mông bát ngát!


      Xem ra, lần này xem thường bọn chúng rồi!


      Quân hỏa trị giá bốn trăm tỷ, lại mơ mộng hão huyền độc chiếm mình, là lòng tham đáy !


      "Chuyện này tạm thời gác sang bên, khi thời cơ chín mùi, bọn chúng nuốt nó xuống như thế nào, tôi làm chúng phun ra như thế ấy!” ai sau khi ra tay với nhà họ Lam, còn có thể bình yên vô ! "Chuyện tôi bị thương, cần báo lại! Chờ sau khi vết thương lành rồi, tự nhiên trở về!”


      "Dạ, Lam chủ phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng!” Vân Trạch gật đầu, cho dù , cũng để tin tức này truyền , dù sao chuyện Lam chủ bị thương, phải là chuyện !


      "Trong khoảng thời gian này xin Lam chủ nghỉ ngơi tốt, nếu như có việc hệ trọng, Vân Trạch liên lạc với người! Như vậy, gặp lại sau!"


      ‘Bộp’ tiếng khép máy vi tính lại, tựa lưng vào ghế, tay chống cằm, nhìn về phương xa!


      Nắm giữ vị trí này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy thanh thản dễ chịu, thả lỏng toàn thân!


      Mặc dù nguyên nhân phần lớn là do dưỡng thương!


      Chỉ có điều, cảnh vật nơi đây, khiến cho người ta lưu luyến!


      "Lam Duê, lời , ……….em xem là gió thổi bên tai rồi sao?" Sau lưng truyền đến thanh thâm trầm lạnh lẽo, ràng cho thấy, có con Báo nào đó bực tức. Ánh mắt đầy ắp hờn giận cùng trách móc lườm từ phía sau!


      Lam Duê khẽ giật giật cơ thể, căn bản cũng để ý tới !


      "Lam đương gia, tôi tới để thay thuốc cho người đây!" Thấy ngoảnh mặt làm ngơ, Âu Liêm theo bên cạnh, cố nén cười !


      Thủ lĩnh quả kìm nén, đây là lần đầu tiên có người tỏ thái độ hờ hững như thế đối với lời của !


      Chỉ là, cũng chính vì như vậy, cho nên mới có vẻ đặc biệt, phải sao!


      "A, đến giờ thay thuốc!" Nghe thấy Âu Liêm vậy, lúc này Lam Duê mới đứng lên!


      Có thể do ngồi chỗ quá lâu trong thời gian dài, bất thình lình đứng dậy, vết thương ngang hông bị động mạnh.


      cảm giác ấm áp từ miệng vết thương truyền đến. . . . . . Ách, lại bị vỡ!


      "Cái người phụ nữ này quả rất ngu xuẩn!" Xem ra là Lăng Ngạo nổi giận rồi, trực tiếp nắm lấy tay , lôi vào trong, ném lên giường!


      Thế này , chỉ có thể điều, vết thương rách ra lại càng thêm nặng hơn!


      "Ư…."


      Lam Duê thấp giọng rên rỉ thành tiếng, tên đàn ông ngu xuẩn đáng chết, nếu muốn giết , cũng cần dùng đến loại phương thức này chứ!


      Âu Liêm đứng bên, thoạt nhìn có vẻ sửng sốt, hai vị này luống cuống thế kia, đây là lần đầu tiên nhìn thấy!


      Thủ lĩnh trước kia, ở bất kỳ thời điểm nào, đều giữ dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn!


      Lam đương gia trước đó, mỗi lần nhìn thấy , đều mang tư thế ưu nhã thong dong!


      Thế nhưng lần. . . . . .


      " phải là muốn thay thuốc sao? Lo lắng làm cái gì?"


      Lớp quần áo ở ngang hông, bây giờ dính đầy máu đỏ tươi! Lam Duê đau đến nhe răng trợn mắt, lại sửng sốt, cũng phát ra bất kỳ thanh nào!


      Giơ tay lên bắt đầu cởi nút áo người, động tác như thế, làm Lăng Ngạo ở bên, sắc mặt úc, trong nháy mắt lại càng thêm mờ mịt hắc ám!


      "Âu Liêm!"


      "Dạ, thủ lĩnh có chuyện gì giao phó?" Âu Liêm vội vàng đứng thẳng người, lên tiếng, là nét mặt tại của thủ lĩnh quá dọa người rồi !


      "Lấy thuốc gì, !" Đưa tay ngăn cản việc Lam Duê tiếp tục cởi nút áo người ra, thèm để ý ánh mắt nhìn chằm chằm của , quay đầu lại, cắn răng nghiến lợi !


      "À?" Trong lúc nhất thời, Âu Liêm chưa kịp đưa ra phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của thủ lĩnh, nhất thời thông suốt rồi! Vội vàng đưa hòm thuốc trong tay cho Lăng Ngạo, cũng giải thích luôn cách dùng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt bất mãn của Lam Duê, : “Lam đương gia, tôi chợt nhớ ra còn có chuyện chưa giải quyết xong, chuyện này giao cho thủ lĩnh làm vậy!”


      " biết sao?" Trừng mắt nhìn hòm thuốc tay , Lam Duê nhếch môi cười giễu cợt!


      "Cởi!" Lăng Ngạo căn bản cũng thèm đếm xỉa tới mỉa mai của , lạnh giọng !


      Cởi? Những lời này là làm cho người ta suy nghĩ xa xôi! Trong đầu Lam Duê lên mảng đen kịt, người đàn ông này…………..
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Muốn Em



      Lam Duê chỉ liếc nhìn cái, cuối cùng vẫn cúi đầu, tiếp tục gỡ ra từng chiếc khuy áo người!


      Nếu phải vết thương vừa vặn nằm ngay phía sau eo, cần gì phải phiền toái như vậy!


      Đặt chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ máu tươi sang bên, giờ người Lam Duê chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngịu chút nào!


      Nằm ngay ngắn chiếc giường trắnh tinh tươm, chờ bôi thuốc!


      "Lăng Ngạo, chắc tính cứ như vậy bôi thuốc lên cho em chứ?” Vừa nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy gương mặt úc của , đưa tay đến gần, Lam Duê nhíu mày hỏi!


      Vết thương của cho đến bây giờ vẫn còn rươm rướm máu, chẳng lẽ định trực tiếp bôi thuốc lên hay sao?


      "Câm miệng!" Lăng Ngạo bị trúng, đáy mắt xẹt qua tia sát khí! sẵn lòng giúp bôi thuốc, là nể mặt lắm rồi, lại còn biết tốt xấu là gì!


      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy ra chiếc khăn lông sạch bên trong hòm thuốc mà Âu Liêm để lại.


      "Ưmh. . . . . . . " Lam Duê chợt cắn chặt môi dưới, đau quá, người đàn ông này xuống tay cũng cần bạo lực vậy chứ!


      Cái này phải là cầm máu, mà căn bản là muốn mất máu quá nhiều mà chết!


      "Lăng Ngạo. . . . . . . ... muốn mưu sát sao?" Bộ dạng nhe răng toét miệng, quay đầu oán hận, trừng mắt nhìn chằm chằm! là quá đau rồi, nếu phải bây giờ trong tay có súng, bằng , nhất định phất tay bắn phát!


      Lăng Ngạo cũng tiếng nào, hai ba lần đem thuốc bôi lên lưng , sau đó đứng dậy vào phòng tắm, rửa sạch vết máu tay mới ra ngoài!


      Mà lúc này, Lam Duê miễn cưỡng ngồi dậy, đem chiếc áo choàng tắm ở ngay mép giường khoác lên người, sắc mặt vẫn còn có chút khó coi!


      "Xem ra vết thương như vậy vẫn thể làm cho em chết được!” Lăng Ngạo rót ra ly rượu đỏ, ngửa đầu, hớp uống cạn! Ánh mắt lóe lên tựa như chim ưng, nhìn trân trân vào dáng vẻ giờ của Lam Duê, ràng rất khó chịu, lại còn sức giương nụ cười đó lên mặt!


      biết , bản thân mình rất ghét nụ cười xa lánh của ! Thà rằng tối sầm mặt lại với , còn tốt hơn là nụ cười giả dối như vậy!


      Lam Duê bước xuống giường, mặc dù ngang hông được bôi thuốc, nhưng vì trước đó được chăm sóc cẩn thận mà để lại di chứng! Bây giờ có cảm giác toàn bộ thắt lưng đều trở nên mềm nhũn!


      Nhưng tuyệt đối cho phép bản thân mình tỏ ra yếu kém trước mặt !


      đến trước mặt , ngồi xuống, đưa tay lên lấy ra chiếc ly cao cổ, mới vừa rót được chút rượu đỏ, liền bị người bên cạnh lấy mất! Mím môi, Lam Duê vui trừng mắt nhìn !


      chợt phát , ở trước mặt rất khó duy trì cái thái độ ưu nhã thong dong của mình. Người đàn ông này luôn luôn có biện pháp phá hủy toàn bộ tính khí tốt đẹp của , chừa lại chút nào!


      "Trả lại cho em!" Lam Duê giờ, bởi vì tức giận, đôi gò má ánh lên tia đỏ ửng, càng thêm quyến rũ chết người!


      Lăng Ngạo sững sờ, ngơ ngác nhìn hồi lâu, thấy vươn tay, nheo mắt lại, trực tiếp rót hết rượu vào miệng của mình!


      chưa kịp phản ứng gì cả, chợt duỗi tay ra, nâng cằm lên, trực tiếp ấn môi mình xuống!


      Khoang miệng chứa đầy rượu đỏ, thậm chí có gần nửa cũng tiến vào trong miệng của , phần còn lại, bởi vì động tác của hai người mà chạy dọc theo khóe môi của bọn họ rơi xuống, vào bên trong cổ áo rộng mở!


      Có lẽ vì lo lắng cho vết thương ngang hông , tay của cũng vòng qua nơi ấy mà trực tiếp luồn xuyên qua dưới nách! tay khác giữ chặt lấy sau gáy, để cho có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng!


      Lưỡi của trượt vào bên trong khoang miệng , điên cuồng cuốn lấy tất cả những gì ngọt ngào nhất!


      Cực chẳng , Lam Duê miễn cưỡng nuốt rượu bên trong miệng xuống, đôi tay gắt gao níu lấy lớp áo trước ngực .


      Hàng mi khẽ khép lại, đưa tay lên , vòng qua cổ của , đổi bị động thành chủ động!


      Hai người tựa như là mãnh thú động tình, ngừng tranh nhau đoạt quyền thống trị!


      chênh lệch về thể chất giữa nam và nữ cho đến bây giờ vẫn là rất lớn!


      lát sau, Lam Duê dần dần mất hơi sức, chợt đẩy ra!


      Khẽ nhếch làn môi đào bị sưng tấy, vuốt eo thở hổn hển!


      "Ly rượu này, mùi vị như thế nào?"


      So với dáng vẻ nhếch nhác của Lam Duê, Lăng Ngạo có vẻ cực kỳ thong dong tự tại! Đứng trước mặt , đưa lưỡi liếm liếm bờ môi mỏng, tựa như muốn cảm nhận lại hương vị ban nãy!


      "Mùi vị ngược lại tệ, thế nhưng cái loại uống rượu tốn hao hơi sức này, là em chịu nổi!” Sau khi lấy lại được nhịp thở bình thường, Lam Duê nhún vai. Nếu như chỉ vì uống ly rượu mà suýt chút nữa lấy cái mạng của , thôi ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ rồi!


      Mặc dù mùi vị của ly rượu kia…….quả tồi!


      " sao?" Cười lạnh, Lăng Ngạo chợt nắm lấy tay , kéo đến trước người: “Người phụ nữ đáng chết này, bị thương mà vẫn còn ngốc như vậy, lại dám uống rượu! Em muốn chết hả?”


      Đột nhiên bị mắng ột trận khiến Lam Duê sửng sốt, mở to hai mắt, nghiêng đầu, đưa ánh mắt vô tội nhìn !


      "Em có uống, là rót cho em uống!"


      Đây là lời , có Uống....uố...ng!


      "Lam Duê, có phải em cho là dám giết em hay ?” Cánh tay túm chặt tay chậm rãi dời lên , bất thình lình ghìm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh! Đáy mắt đen kịt, lóe ra luồng sát khí tựa như dã thú!


      Đây mới , Lăng Ngạo chân chính!


      Lãnh khốc, tàn nhẫn, vô tình!


      Nhưng Lam Duê chỉ cười cười, căn bản thèm để ý đến , ánh mắt cũng kém phần kiêu ngạo: “Lăng Ngạo, nếu có bản lãnh, lập tức giết em ! Em chưa từng dám giết em!”


      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, đáy mắt của cả hai đều ánh lên thách thức, tựa hồ như chờ đợi xem ai là người nhận thua trước!


      Cuối cùng, Lăng Ngạo chậm rãi thả tay xuống!


      "Cái cổ này là mảnh khảnh, nghĩ, nếu như chỉ dùng chút sức lực mà , đứt lìa!”


      Ngón tay mang theo vết chai nhàng ma sát lên từng thớ da thịt bóng loáng nơi gáy , gương mặt băng lạnh chợt thoáng qua nụ cười mang ý vị sâu xa!


      "Chỉ có điều, nếu như vừa nãy hơi động chút, sợ rằng tại có khả năng còn đứng ở đây nữa, phải ? Lam Duê!” Khi vừa đến đây, tay bỗng nhiên bắt lấy bàn tay di chuyển được hơn phân nửa người mình! khẩu súng lục màu đen nằm gọn trong lòng bàn tay !


      Vuốt ve khẩu súng quen thuộc này, khóe miệng Lăng Ngạo thâm thúy nhếch lên: “Lam Duê, em rất có bản lãnh, lại dám ‘thần biết quỷ hay’ lấy trộm súng từ người , em bảo xem, nên em tốt ở điểm nào?”


      “Nếu như ra tay mà , em tự nhiên cũng làm như vậy! Lăng Ngạo, chúng ta giống nhau!” Lam Duê bị mất vũ khí, nhưng tuyệt đối cảm thấy hoang mang, ngược lại chuyện cách khá tự nhiên!


      , ở vào hoàn cảnh xa lạ, tin tưởng nhất chỉ có bản thân mình! Cho dù giờ bọn họ giữ quan hệ hợp tác, thậm chí có thể là nhân tình! Nhưng tất cả đều thể gây ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, nhất là dưới tình huống nguy cấp! khi xảy ra cố, đối phương ngay lập tức trở thành kẻ địch!


      Nhưng đây là tư tưởng của trước kia, trong khoảng thời gian gần gũi này, tư tưởng có vẻ khá vững chắc ấy, bây giờ dường như có chút lung lay!


      Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của , ý tưởng từng xuất từ lâu, lúc này lại càng trở nên kiên định!


      biết, giờ rất thích , so với trước kia còn nhiều hơn gấp bội lần!


      người phụ nữ như thế, - Lăng Ngạo muốn!


      "Lam Duê, muốn em!"
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Em Là Của



      đến hòn đảo tư nhân này của Lăng Ngạo ngót nghét gần tuần lễ, ngoại trừ những chuyện quan trọng cần phải giải quyết, hầu hết thời gian còn lại, hai người bọn họ đều ở đây cùng nhau.


      Mặc dù có đôi khi là ai lo việc người nấy, nhưng ràng quan hệ giữa bọn họ, nếu đem so với trước kia, có tiến triển cách đáng kể.


      Vả lại, sau cái lần Lăng Ngạo ra mấy lời kia, hình như cả người trong trong ngoài ngoài đều có biểu rất kỳ lạ.


      Đây là cảm giác của Lam Duê.


      Lời ấy quả mang đến cho Lam Duê cơn chấn động vô cùng lớn, tâm tình luôn luôn bình lặng như nước hồ thu, bởi vì câu kia mà trong nháy mắt, mặt hồ cuộn sóng.


      Suy cho cùng, từ trước đến nay Lam Duê là người phụ nữ tương đối lý trí, câu ngọt ngào như vậy mà nhất thời rung động! Huống chi, với thân phận và địa vị nay của bọn họ, mấy lời kia, khó mà tin được.


      Mặc dù tin, nhưng mà tâm tình của cũng biến chuyển rất nhiều, thường xuyên đăm chiêu nhìn .


      " hợp khẩu vị?" Đặt dao nĩa xuống, Lăng Ngạo giương mắt nhìn .


      Từ khi ngồi lên bàn ăn, vẫn duy trì tư thế lấy tay chống cằm, chăm chú nhìn .


      vốn muốn để ý đến , nhưng mà ánh mắt như vậy, khiến có muốn dùng bữa, cũng xong.


      Quét mắt nhìn xuống đĩa thức ăn của mình, Lam Duê chán ghét chau mày.


      Ở nhà họ Lam, tất cả mọi thứ của đều do Vân Trạch chuẩn bị, biết sở thích của , món ăn nào hợp khẩu vị, vào sáng sớm, thích uống thứ gì.


      Nhưng ở đây những tuần lễ, ngày nào cũng thấy mấy món này, theo thói quen liền chau mày lại.


      "Quả thích!" Cũng dè dặt, vẫn duy trì tư thế tại, đưa mắt nhìn .


      Lăng Ngạo giờ, nếu đem so sánh với thời điểm vừa gặp gỡ, vẻ ngoài nguội lạnh dường như dịu rất nhiều, cả người toát ra thần thái hấp dẫn lạ thường. Nhưng tại sao bên cạnh ta, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào?


      “Em thích ăn món gì, ra, tự nhiên có người chuẩn bị!” Thả lỏng toàn thân tựa lưng về phía sau. Lăng Ngạo cầm tách cà phê còn hơi nóng uống hớp, bình thản .


      "Lăng Ngạo, hỏi vấn đề này!" Đôi hàng mi khẽ rũ xuống, Lam Duê vẫn thường trực tiếp thẳng vào vấn đề, hiếm có khi hỏi dò chừng như vậy.


      Lăng Ngạo nhàn nhã nhắm mắt lại, nghe thấy câu vừa rồi, bất chợt chúi đầu nhìn về phía , đôi mày rậm khẽ giật giật, làn môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, có vẻ như rất hứng thú với câu hỏi này của , tâm tình hớn hở!


      " có phụ nữ ?"


      Sắc mặt tối sầm, đây là cái vấn đề gì!


      Âu Liêm ở bên cạnh, lập tức bị đứng hình trong mấy giây, mở to mắt, khó có thể tin được nhìn . Thủ lĩnh ghét nhất chính là phụ nữ gần gũi, tại sao lại hỏi vấn đề như vậy.


      "Có!"


      Lần này, trái lại Lăng Ngạo trả lời rất dứt khoát, khẳng định gật đầu.


      Tim Lam Duê run lên từng hồi, ra là bị người ta đùa bỡn thời gian dài như vậy!


      “Quấy rầy Lăng thủ lĩnh suốt thời gian dài, cơ thể của tôi tốt hơn rồi, đến lúc phải rời !”


      Bỗng nhiên đứng dậy, nơi khóe môi lại giương lên nụ cười giữ chừng mực lần nữa, ngay cả cách xưng hô cũng kéo ra khoảng cách.


      Nhất định là trong khoảng thời gian này đầu óc có chút choáng váng, nếu tại sao lại nghĩ ra mấy ý tưởng phi thực thế như vậy? Xem ra là nênn về nhá sớm chút, tu tỉnh đầo óc.


      Mới vừa rồi trong lòng xẹt qua cái gì? Khổ tâm? Tức giận?


      A, đùa gì thế, nhất định là ảo giác! Nhất định là bởi vì bữa ăn sáng này hợp khẩu vị, cho nên dạ dày có chút thoải mái.


      Cau mày, đáy mắt lạnh lẽo của Lăng Ngạo thoáng qua tia khó hiểu, hình như thái độ của xảy ra chút thay đổi.


      Muốn rời ? Nhìn đồng hồ, quả nên như vậy, mất khá nhiều thời gian ở đây, chuyện bên ngoài hẳn là chất thành đống.


      "Thủ lĩnh, có phải người nên giải thích chút ?" Hai người cứ ù lì, Âu Liêm ở giữa có chút nhịn được.


      "Giải thích cái gì?" Tiếp tục uống cà phê, Lăng Ngạo lạnh nhạt liếc cái.


      "Thủ lĩnh mới vừa mình có phụ nữ, nhưng thuộc hạ , người có phụ nữ khi nào? Chẳng lẽ thủ lĩnh chấp thuận vị tiểu thư kia trong Gia tộc của người?”


      Lăng Ngạo oành ... tiếng đặt cái tách trong tay xuống, đáy mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, cay nghiệt nhìn Âu Liêm, cắn răng nhiến lợi ràng từng chữ: “Âu Liêm, nhớ lời hôm nay của tôi! Người phụ nữ mà Lăng Ngạo này thừa nhận, cho đến bây giờ chỉ có người – Lam Duê! ấy trở thành người phụ nữ của tôi, trở thành chủ mẫu của nhà họ Lăng! Các người chỉ cần ghi nhớ điều này là được!”


      Cái người phụ nữ kia, ra là vì chuyện này! Chẳng lẽ thế còn chưa đủ hiểu? người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết!


      Âu Liêm nhếch môi cười khổ, thủ lĩnh, những lời này người nên trực tiếp với Lam đương gia chứ? với ở đây, có ích lợi gì?


      Chỉ là, cuối cùng thủ lĩnh cũng khẳng định, xem ra phải thông báo cho những người khác thôi! Chủ mẫu của bọn họ cũng phải là nhân vật lương thiện gì cho lắm, phải chuẩn bị tinh thần từ trước.


      **************


      Lăng Ngạo vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Lam Duê trò chuyện với ai đó trước màn hình máy tính.


      "Ừ, và cậu ta những gì?" Liếc nhìn người vừa tới, sau đó lạnh lùng di dời tầm mắt, hình như căn bản muốn nhìn thấy .


      Bởi vì Lam Duê mang tai nghe, Lăng Ngạo và người đối diện về chuyện gì, thế nhưng toàn bộ lời của , đều trôi hết vào tai , sót chữ.


      "Được, như vậy buổi chiều. . . . . . . " buổi chiều hãy tới đón tôi.


      Mấy lời cuối cùng còn chưa hết, chiếc máy tính trước mặt liền bị bàn tay đưa ra, đóng sập lại.


      “Lăng thủ lĩnh, chẳng lẽ có ai dạy , tự tiện cắt đứt cuộc đối thoại của người khác, là việc rất thiếu lễ độ sao?”


      Khép máy vi tính lại, gương mặt nhắn của Lam Duê thoáng lên vẻ tức giận, lập tức khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn .


      "Cái miệng này, nếu như chuyện, quả rất mê người!" Có chút đánh trống lảng, vươn tay vuốt ve đôi gò má mịn màng của , ánh mắt thâm trầm nhìn mím chặt làn môi đào.


      Phút chốc, bên hông bị siết chặt, Lam Duê đột nhiên bị ghì vào trong lồng ngực của người trước mặt, hồi trời đất quay cuồng, cả người của bị vùi lấp chiếc giường lớn mềm mại.


      chiếc bóng phủ đầu đè xuống, đôi môi mềm mại liền bị khóa chặt, kịch liệt bú mút.


      Lăng Ngạo dốc sức ôm lấy eo , sít sao ngậm lấy làn môi đào.


      Mãnh liệt trở mình, li ti sợi bạc tràn ra từ khóe môi của hai người.


      Cả hai đều là người mạnh mẽ, dĩ nhiên cũng khó đoán được là ai chiếm thế thượng phong.


      Nụ hôn này, lửa nóng mà điên cuồng!


      Nhiệt độ giữa hai người ngày càng tăng lên, hơi thở trong phòng cũng dần dần trở nên ái muội.


      Bên ngoài gian phòng, sóng biển nối đuôi nhau vỗ vào bờ, hai người bên trong, gần như hòa vào làm chiếc giường trắng muốt.


      Ánh lửa kịch liệt bắn ra bốn phía, dần dần tiêu tan , cảm xúc của cả hai cũng dần dần lắng xuống. Cuộc tranh giành địa bàn vừa rồi…..dữ dội, cũng hóa thành dịu dàng, chỉ là, hai đôi môi vẫn giữ nguyên vị trí cũ.


      Sau hồi lâu, hai làn môi kia mới tách ra, cả hai đều thở hổn hển nhìn đối phương.


      "Em là của , Lam Duê, người phụ nữ của Lăng Ngạo từ đầu chí cuối chỉ có mình em!" Đôi mắt bình thường vẫn ánh lên sát khí giết chóc tàn độc, lúc này lại chất chứa thương nồng đậm.


      Lam Duê sững sờ trước khẳng định của , nhưng cũng nhờ vậy mà tức tối khó chịu nơi lồng ngực trước đó, rốt cuộc cũng tiêu tan.


      Hóa ra là cần phải quan tâm đến suy nghĩ của chính mình nhiều hơn nữa.


      Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Lam Duê thở phào nhõm, khóe môi tươi cười, đưa tay ôm lấy cổ , nhìn trìu mến:


      "Giống nhau, cũng là của em! Lăng Ngạo, chỉ có thể thuộc về Lam Duê!"
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Uy Hiếp



      Gió biển theo cửa sổ sát đất thổi vào căn phòng hoa lệ, khiến tấm rèm lụa trắng phía trước cửa sổ rơi xuống đất rồi lại bay phất phới lên .


      Bên chiếc giường nhuyễn mịn, hai người ôm nhau ngủ, dường như giấc ngủ rất sâu.


      9h sáng, ngày nào cũng vậy, cứ đến thời gian này, cho dù có ngủ say thế nào nữa Lam Duê theo thói quen tự nhiên tỉnh giấc.


      Chớp chớp đôi mắt còn vươn chút sương sớm, sau khi xác định được cảnh vật chung quanh mình, Lam Duê có chút uể oải từ giường ngồi dậy.


      Trực tiếp vén chăn lên, từ giường bước xuống, đôi chân trần liền phủ lên tấm thảm lông dày sàn nhà, liếc nhìn Lăng Ngạo dường như vẫn còn ngủ say, mấp máy môi, đến trước máy vi tính.


      Có vẻ như Vân Trạch sớm chờ liên lạc với , thời điển Lam Duê vừa mở webcam lên, ngồi ngay ngắn trước màn hình đối diện.


      "Lam chủ, Chào buổi sáng!"


      "Ừm!"


      Hơi xoay xoay cổ, xương quai xanh trắng như tuyết thoắt thoắt dưới lớp áo nửa đóng nửa mở, Lam Duê nhàn nhạt gật đầu.


      "Sau lần lô quân hỏa kia bị mất tích, chúng ta điều tra ra được vị trí tại! Trước đó là từ vịnh Ba Tư xuyên qua bán đảo Arabian, rồi tiến vào giữa thung lũng Great Rift Đông Phi! Thời gian gần đây, dường như có dấu hiệu di chuyển về phía Nam Phi! Lam chủ dự định là?”


      "Nam Phi? Bên kia có tổ chức bí nào ? Trước khi nhìn chòng chọc vào bọn chúng, chờ tôi trở lại, sau đó lập tức đuổi theo! Còn nữa, cho người theo dõi chặt chẽ William và Raymond, trong chuyện này, chắc chắc bọn họ trốn thoát trách nhiệm.”


      Xoay xoay chiếc nhẫn bạc ngón tay út, Lam Duê nheo mắt .


      Dường như những người đó chuẩn bị ra tay, vậy tuyệt đối để cho bọn chúng có cơ hội hối hận! Thời kỳ làm mưa làm gió đủ lâu rồi, cũng nên đến lúc thay đổi nhân tài mới đúng.


      "Dạ!"


      Sau khi khép máy vi tính lại, ngồi tựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm, gương mặt tuyệt mỹ thoáng lên tia trầm ngâm.


      Ngón tay nhịp nhàng gõ theo tiết tấu lên mặt bàn kiếng, tầm mắt hướng về phía biển xanh mênh mông bát ngát.


      Lăng Ngạo vừa thức giấc liền nhìn thấy màn như vậy. Ngày mùa thu, ánh mặt trời chiếu sáng lên người , càng làm tăng thêm nét quyến rũ huyền bí vốn có.


      Gương mặt lãnh khốc thoáng ngưng đọng, bước từ giường xuống, đến bên cạnh ngắm nhìn .


      "Lăng Ngạo, em cũng nên trở về rồi! Nhà họ Lam còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý!"


      Cho dù quay đầu lại, nhưng hơi thở dọa người quen thuộc ấy cũng cho biết, ở ngay sau lưng mình.


      Mười ngày, tới nơi này mười ngày, khoảng thời gian này đối với , là rất yên bình! Nhưng thứ phần tử hắc ám cứ ngừng chảy xuôi vào máu, dường như muốn cho biết, nhàn nhạ thời gian lâu như vậy rồi, đây là thời điểm để đối mặt với những thứ hắc ám kia.


      là Lam Duê, là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam, còn là bá chủ phương của giới Hắc đạo. Hơn nữa, người đồng hành bên cạnh mà thừa nhận, cũng có địa vị như thế.


      Lam Duê cùng với Lăng Ngạo, có lẽ từ khi bắt đầu chính là trời sinh đôi, cùng nhau tồn tại.


      "Đám quân hỏa kia có tin tức!"


      phải hỏi, mà là khẳng định. Sau mấy ngày chung sống cùng nhau, tự nhiên có thể hiểu được hàm ý sâu xa từ trong lời ấy mà cần phải biểu đạt ra bên ngoài.


      “Lần mất hàng này là do bất cẩn của em, lấy bốn trăm tỷ ra làm mồi nhử, Lam Duê, là em có nhiều tiền, hay là em cảm thấy vũ khí của bọn chúng chưa đủ, muốn viện trợ thêm cho chúng?”


      Mặc dù Lăng Ngạo thích , nhưng mà đối với những chuyện hệ trọng, vẫn thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình.


      Ngay từ đầu, cảm thấy chuyện này được ổn, bây giờ càng thêm hơn nữa.


      là người phụ nữ của , chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn chịu chết?


      Thế nhưng Lam Duê lại cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía , bên trong con ngươi đen nhánh ánh lên tự tin tuyệt đối: “Em nhớ là em từng với ! Khi Lam Duê hành , từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì chắc chắn. Ngày trước , tại cũng , tương lai lại càng ! Về vấn đề này, em chưa từng là mình thất bại!”


      Hai người cứ duy trì tư thế, kẻ đứng người ngồi như vậy hồi lâu, bên mang theo nụ cười tự tin đắc thắng, bên còn lại nhíu mày, nhìn ra chút biểu cảm nào.


      Cuối cùng, Lăng Ngạo xoay người: “Sau khi ăn sáng xong, chúng ta ra khỏi đảo!”


      Mười giờ đúng, chiếc máy bay trực thăng từ đảo chậm rãi nâng lên, lượn vòng trung hồi lâu, sau đó hướng về phía Bắc Mỹ bay .


      máy bay, hai người ngồi cạnh nhau, cũng vì quan hệ giờ mà lúc nào cũng dính sát vào.


      Lam Duê từ đầu đến cuối đều chống cằm nhìn ra bên ngoài, còn Lăng Ngạo xem xét chút công văn sổ sách của nhà họ Lăng trong khoảng thời gian này, bầu khí chung quanh có vẻ cực kỳ tĩnh lặng.


      Hình như sớm quen với việc hai người bọn họ ngồi chung chỗ, Âu Liêm ngồi ở vị trí phụ lái trước mặt, căn bản cũng chẳng có chút phản ứng nào.


      Kỳ cũng hẳn là như vậy, đểm mấu chốt nằm ở chỗ, trong khoang máy bay này, người là lão đại của ta, mà người còn lại, có thể xem như nửa là lão đại. thế nào cũng tới phiên mở miệng.


      "Chuyện lần này, nhà họ Lăng cũng muốn tham gia!"


      "Hả?"


      hề ngẩng đầu ném ra câu, khiến tâm trí Lam Duê mơ hồ, có chút phàn ứng kịp! Khó hiểu nhìn , mới vừa rồi chuyện sao?


      ‘Bộp’ tiếng khép xấp tài liệu trong tay lại, Lăng Ngạo rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên. Mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh dưới tia khúc xạ của ánh mặt trời, khiến Lam Duê nhìn cũng phải ngẩn ngơ mất môt lúc.


      "Về việc em đến Nam Phi lần này, nhà họ Lăng cùng với em!”


      " được, đây là chuyện riêng của nhà họ Lam! Lăng Ngạo, công và tư, em hy vọng nhập chúng thành !”


      Lần này rốt cuộc cũng hiểu hàm ý từ trong lời của , Lam Duê nhịn được nhíu mày lại, kiên quyết cự tuyệt.


      Tuy xem đối phương là nửa kia của mình, nhưng mà đối với chuyện cá nhân trong nội bộ Gia tộc, ai cũng có tư cách nhúng tay vào! Trừ phi kết hôn, lại là chuyện khác.


      Vậy nên, thời điểm tại những thứ này đều là vô nghĩa, bởi vì vẫn chưa kết hôn, cho nên có rất nhiều chuyện cần phải phân biệt ràng.


      "Hoặc là đồng ý, hoặc là ai cũng được ! Lam Duê, hai lựa chọn này, em tự mình chọn lấy!”


      nếm xỉa đến cự tuyệt của , Lăng Ngạo cúi đầu, lạnh lùng ném ra hai điều kiện.


      Người phụ nữ của , tuyệt đối cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì.


      "Lăng Ngạo, uy hiếp em!" Bất thình lình từ chỗ ngồi đứng lên, Lam Duê nghiêng nửa người về trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm.


      lại nhân thời điểm này mà uy hiếp , hơn nữa còn hùng hồn như vậy.


      Trả lời là hành động vươn tay nhanh như tia chớp của Lăng Ngạo, cánh tay rắn chắc vụt ôm lấy chiếc eo , siết chặt, khiến mất thăng bằng bổ nhào về phía trước.


      "Lam Duê, đây là ranh giới cuối cùng của , cần khiêu chiến! cũng muốn đến lúc đó nhặt xác cho em!” Ôm , gương mặt tuấn thoáng qua chút trầm, làn môi mỏng hơi cuộn lên: “Yên tâm, trừ phi em muốn chết , bằng , tuyệt đối ra tay! Nếu như việc như vậy mà cũng xử lý xong, người phụ nữ này có chết , cũng đáng được thông cảm!”


      Lam Duê nghe lời của , khóe môi hung hăng căng lên, hình như là muốn ám chỉ, giải quyết được chuyên này.


      là Lam Duê, là Lam đương gia, phải là cái loại phụ nữ yếu ớt thích dựa dẫm vào .


      là đáng chết! lại bị coi thường!


      "Lăng Ngạo, nhớ lời ngày hôm nay của !"


      Biết chắc nếu như đồng ý mà , người đàn ông này dứt khoát giữ chặt lấy mình. tại địa bàn của người khác, thể cúi đầu rồi!


      "Lam Duê, về chuyện lần này, nếu như em bị chút thương tích nào, vậy hãy ngoan ngoãn đón lấy chức vị chủ mẫu nhà họ Lăng!”
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :