1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Lại Là Nhật Bản



      Nước Mỹ


      Lasvegas – Nhà họ Lam!


      nam nữ lười biếng cúi thấp đầu, ngồi dưới ánh đèn leo lắt trong đại sảnh của biệt thự!


      Người nam dáng vẻ rất điềm đạm, thanh lịch, mà người nữ, chính là bất thình lình gọi điện cho Lam Duê dạo trước, khi nghỉ phép ở đâu đó – Vân Thanh!


      "Có cần thiết ? Có cần thiết ? Vừa trở lại liền lôi tôi về!" Vân Thanh cực kỳ bất nhã lườm nguýt người đàn ông ngồi bên cạnh. Ai lại biết ta là người “trong ngoài bất nhất” (nội tâm và hình thức giống nhau), nham hiểm muốn chết! Nhưng lại cực kỳ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đây là người đàn ông duy nhất còn sót lại – Vân Trạch chứ ai!


      Hàng chân mày của Vân Trạch cũng chẳng buồn nhíu cái, khoác lên mình bộ tây trang trắng tinh, chút tỳ vết, rất phù hợp với dáng vẻ của , vị quý tộc điển hình!


      Động tác thanh lịch đứng dậy, đến chiếc đàn dương cầm sáng bóng bên cạnh. Ngón tay thon dài nhàng mở nắp chiếc đàn ra, cử chỉ tự nhiên ngồi xuống trước phím đàn dương cầm!


      Vân Thanh vừa thấy màn này, đôi mắt to quyến rũ chợt sáng hẳn lên, a, đại thiếu gia Vân Trạch chuẩn bị trình diễn rồi sao?


      mông lung suy nghĩ, khúc dương cầm êm ái liền vang lên theo từng nhịp gõ ngón tay !


      Lam Duê mới vừa xuống xe, liền nghe thấy tiếng đàn điêu luyện, rung động lòng người này. Khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả cơn nhức đầu ngừng kéo đến, tại cũng giảm ít!


      vào phòng khách mới phát , ra là chỉ có mình Vân Trạch, ngay cả Vân Thanh từ trước đến nay hành tung bất định, thế nhưng cũng ở đây!


      Đem áo khoác người cởi xuống, đưa cho Vân Lãng bên cạnh. Với động tác nhàng, Lam Duê chậm rãi ngồi xuống đối diện Vân Thanh, hình như cũng muốn quấy nhiễu màn biểu diễn này!


      cuối vừa dứt, khóe miệng Vân Trạch nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đứng lên về phía Lam Duê: “Lam chủ cảm thấy khúc nhạc ngày hôm nay, có thể mang đến chút yên tĩnh cho tâm tình phiền muộn của người hay ?”


      Khúc dương cầm vừa dứt, Vân Thanh cũng uể oải ngồi dậy, tiện tay cầm lấy điếu thuốc để ở bên, ngậm vào trong miệng, nhìn Lam Duê ngồi đối diện mình, : “Hôm nay Lam chủ về sớm, thuộc hạ còn tưởng rằng phải mất khoảng thời gian nữa người mới trở về!”


      "Lúc nào cậu học được cách cường điệu hóa này rồi hả?” Lam Duê nhíu mày, cười như cười nhìn Vân Thanh.


      "Được được được, tớ chỉ là học cách xưng hô mà thôi! Lam Duê, lần này cậu phải làm chủ cho tớ. Cái tên Vân Trạch này cư nhiên đến khu nghỉ mát, trực tiếp lôi tớ về! Ha, ra cho oai, là muốn tớ kiểm tra sức khỏe của cậu chút! Nhưng tớ thấy bộ dạng vui vẻ của cậu, cảm thấy bị bệnh ở đâu hả?”


      Hít hơi thuốc sâu, Vân Thanh hung hăng trợn mắt nhìn người đứng bên cạnh Lam Duê, vẻ mặt cười đến vô hại! Kỳ nghỉ phép tươi đẹp liền bị hủy tay người này rồi, là mốc meo hết tám kiếp mà!


      "Lại , chuyện này cũng nhắc nhở mình chút, Vân Thanh, hình như cậu là bác sỹ tư nhân của nhà họ Lam!" Cũng có khiển trách Vân Trạch, Lam Duê ngược lại cười đến vô hại nhìn Vân Thanh, toàn thân buông lỏng tựa vào ghế sofa!


      Sắc mặt Vân Thanh cứng đờ, lập tức thu gương mặt lấy lòng vừa nãy lại, dụi điếu thuốc trong tay, nheo mắt, : "Ai nha, chẳng lẽ là tại bên cạnh Lam chủ còn ai, muốn dùng đến tôi chứ? Ha ha ha!"


      trở mặt à?” Vân Lãng lạnh lùng phun ra câu, lời mang theo mấy phần khinh thường!


      Lam Duê hơi rũ mắt, vốn dĩ những lời này phải do , nhưng mà tại xem ra, giống như người ngoài cuộc!


      "Vân Trạch!" Nhàn nhạt tiếng, thành công trong việc khiến người bên cạnh ngậm miệng lại!


      Vân Trạch đứng ra, cũng lập tức mở miệng, mà tới bên kia phòng khách, mở màn hình điện tử bên . Sau khi cẩn thận gõ mấy cái bàn điều khiển, lúc này mới lên tiếng:


      "Lam chủ phái thuộc hạ điều tra, khảo sát cẩn thận, nhưng chút đầu mối cũng có! Sau khi bọn họ đến Đông Phi liền tản ra, cho nên cái gì cũng tra được!”


      xong, Vân Trạch mở tư liệu hình ảnh ra, để ọi người ở đây có thể nhìn thấy ràng!


      "Hơn nữa, có lẽ lần này những người đó biết chúng ta theo dõi, cho nên, cách làm cực kỳ cẩn thận! Tôi cho người tiếp tục điều tra, thế nhưng mấy ngày trôi qua, tình hình vẫn như cũ, tin tức gì cũng có!"


      Lam Duê nâng cằm, mặt mang theo nụ cười ưu nhã mê người. thèm chớp mắt cái, nhìn lên hình ảnh màn hình, tròng mắt chợt đen đặc lại, suy nghĩ sâu xa!


      "Lại , tôi nhớ lần trước tiến hành đàm phán với khu vực Trung Đông, đáp ứng lô vũ khí trị giá bốm trăm tỷ. Ngày 23 tháng 9, Vân Lãng và Vân Vũ tự mình giao hàng!”


      xong, đáy mắt Lam Duê chợt thoáng qua tia nông sâu khó lường!


      "Dạ!"


      "Như vậy, Vân Trạch và Vân Thanh, chuyến Ai Cập lần này, hai người phải theo tôi rồi!”


      "Dạ!"


      Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, Lam Duê trước đó ở sa mạc Takla Makan bị tiêu hao thể lực ít, tại xem như hồi phục lại rồi!


      Mặt trời bên ngoài nhô lên cao, trong căn phòng ngủ sang trọng, giữa chiếc giường lớn có sức chứa đến vài người lúc, giờ chỉ có người lười nhác nằm ấy!


      giường, Lam Duê nhắm nghiền mắt lại, hàng lông mi hơi run run, rất chậm rãi mở hai mắt ra!


      Mới vừa thức dậy, mắt vẫn còn nheo lại, lim dim chưa tỉnh hẳn, mơ hồ mở to hai mắt ra, hơi chớp chớp, lúc này mới trở lại bình thường!


      Đây là yên tĩnh trước cơn bão táp sao? Vén lên tấm chăn mỏng phủ người, Lam Duê đặt đôi chân trần lên tấm thảm lông dê cao cấp của Italy. Đôi chân thon dài lần lượt xếp chồng lên nhau, lười nhác ngồi lên chiếc xích đu trước cửa sổ, nhìn nơi đô thị phồn hoa cách đó xa, chợt nghĩ đến!


      "Cốc cốc cốc!"


      "Vào !"


      cần suy nghĩ, Lam Duê cũng biết là ai! đời này, e rằng cũng chỉ có Vân Trạch mới có thể nắm chuẩn xác thời gian bước xuống giường!


      "Lam chủ, Phu nhân Sakamoto Mikako từ Nhật Bản gọi điện thoại, muốn mời người tiến về phía Tokyo chuyến!" Vân Trạch vẫn mặc thân vest trắng như cũ, chỉ là hôm nay còn có thêm đôi bao tay trắng mấy ngón tay thon dài! Lúc này thuần thục chuẩn bị điểm tâm sáng!


      Vân Trạch là người đầu tiên trong bọn họ theo bên cạnh Lam Duê, mặc dù tính cách của có hay thay đổi, nhưng mà dưới tình huống bình thường, Vân Trạch vẫn là người biết nhất!


      biết ràng thói quen của , cứ mỗi sáng sớm, nhất định uống tách trà trước tiên, mà bắt buộc phải là Bích Hoa Xuân hoặc Long Tĩnh của Trung Quốc mới được!


      Lam Duê nhận lấy tách trà vừa rót, híp mắt hít hơi sâu, thở dài : "Quả nhiên, chỉ có Vân Trạch pha trà mới tương đối hợp khẩu vị của tôi!"


      "Lam chủ thích là tốt rồi!" mặt mang theo nụ cười ưu nhã, cả người Vân Trạch toát lên nét cực kỳ ấm áp!


      "Theo tôi được biết, nhà Sakamoto hình như là phụ thuộc vào Gia tộc William, thế nào lần này lại muốn gặp tôi rồi hả ?" Cầm trong tay tách trà vẫn chưa uống xong, đưa cho Vân Trạch, khóe miệng Lam Duê kéo ra nụ cười ý vị, đứng lên!


      "Cũng tốt, tôi đáp ứng lời mời này!"


      "Dạ, Vân Trạch hiểu!"


      Sau khi Vân Trạch nghe được hai từ “đồng ý,” liền từ từ ra khỏi phòng!


      Lam Duê ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Phương, tay phải chậm rãi nâng lên, xòe ra, rồi nắm lại, hình như cả mặt trời đều ở trong tay !


      William, làm Bá Tước tốt chịu, cố tình hết lần này đến lần khác trêu chọc nhà họ Lam, là càng già càng hồ đồ rồi !


      Vốn là còn tính toán đợi đến kỳ hội nghị mấy ngày sau ở Ai Cập, đem tất cả mọi chuyện giải quyết thể, ngờ, ngược lại có người đợi kịp! Này cũng tốt, vậy trước tiên đem nhà Sakamoto ra khai đao trước, để cho bọn họ hiểu, người nào nên chọc, người nào nên dây vào!


      người nào nên chọc, người nào nên dây vào, ngược lại Lam Duê chợt nhớ tới Lăng Ngạo !


      Cái gương mặt băng lạnh ngàn năm đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng cực kỳ tàn nhẫn, biết có còn chứa đựng những thứ tâm tình khác hay !


      ngờ ở sa mạc Takla Makan, trái lại mang đến cho ấn tượng rất tốt! Chí ít so với trước kia, quả tốt hơn rất nhiều!


      Chỉ là, người như vậy, quả rất đáng giá để trở thành đối thủ của Lam Duê , chí ít cho đến bây giờ ………..


      Nhật Bản, đúng là phải nơi thích, kẻ đầu tiên dám phản bội Lam Duê , chính là ở đó!


      Đứng ở nơi này, thoang thoảng trong khí mang theo vị mặn, Lam Duê chán ghét chau mày lại, quả nhiên là, vẫn còn ghét Nhật Bản. . . . . .
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Gặp Lại Lăng Ngạo



      Tokyo - Nhật Bản


      Ngửi thấy vị mặn ẩm ướt trong khí, chân mày Lam Duê cũng hề nhíu lại chút nào!


      Sau khi Vân Trạch nhận điện thoại, tới bên người Lam Duê, giọng : “Sakamoto Mikako chỉ có mời Lam chủ, hơn nữa cũng mời cả Lăng thủ lĩnh!"


      "A, ta tính nuốt xuống hết lần sao?" Vân Thanh ở bên nghe thấy lời này, lạnh giọng phun ra tiếng! Vốn nhìn quen những kẻ tiểu nhân có dã tâm lớn, nhưng mà dã tâm lần này khỏi quá lớn chứ? Lại có suy nghĩ động đến đầu của nhà họ Lam và nhà họ Lăng. Chẳng lẽ ta biết, coi như sau lưng còn có William làm chỗ dựa, nhưng mà muốn đối đầu với hai nhà bọn họ, dù ở bất kỳ thời điểm nào, cũng chỉ là lực bất tong tâm hay sao?


      Chuyến Nhật Bản lần này, Lam Duê khoác lên mình chiếc quần dài màu đen, bó sát người, bên dưới đôi giày cao cổ. Phía mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc đen dài xõa ra sau gáy, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, nhưng lại toát lên nét hoang dã trong đó!


      Lam Duê chỉ cười, híp mắt nhìn ra mặt biển mênh mông bát ngát!


      Sakamoto Mikako có ý định gì, tất nhiên hiểu , khẳng định Lăng Ngạo cũng vậy!


      Nếu , Sakamoto Mikako cỏn con, làm sao có đủ tư cách khiến cho đích thân đến?


      Đơn giản là phía sau ta còn có chỗ dựa vững chắc – Gia tộc William, giờ lại bắt tay hợp tác với Gia tộc Raymond!


      Mà nguyên nhân chính yếu, còn phải là lần hợp tác trước giữa và Lăng Ngạo, tại nắm trong tay lô hàng hóa kia à!


      Bọn họ biết , thời điểm tiến về phía Ai Cập để tham gia hội nghị, cục diện chính ra sao rồi! Nhà họ Lam và nhà họ Lăng ràng cấm đoán chuyện này, nhưng nó vẫn xảy ra, hơn nữa còn là ngay sau khi hội nghị ở nhà họ Lam vừa kết thúc!


      Đây là khiêu chiến, hơn nữa còn là khiêu chiến công khai!


      Mà người bị khiêu chiến, lại là nhà họ Lam và nhà họ Lăng! chút kiêng nể gì, trắng trợn đem lời cảnh cáo của Lam Duê và Lăng Ngạo ở hội nghị lần trước, ngoảnh mặt làm ngơ! William và Raymond đủ ngoan để hiểu được, hội nghị lần này, chỉ có cách hỏi tội!


      Hơn nữa, hai người đồng nhất hỏi tội, chính là, mưu sâu khó đoán – Lam đương gia, Lam Duê, cùng với lòng dạ độc ác, lạnh lùng vô tình - Lăng Ngạo!


      Thay vì để đến lúc đó ở thế bị động, bằng trước khi bắt đầu mạo hiểm phen!


      "Muốn nuốt xuống, vậy cũng phải xem mình có đồng ý để cho ta nuốt xuống hay !" Lam Duê vén lọn tóc bị gió biển thổi lất phất trước mặt, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng kém phần khát máu. Tròng mắt đen ánh lên như sao hơi nheo lại, ở giữa bắn ra ánh sáng lành lạnh: "Chỉ cần là chuyện Lam Duê này muốn làm, ai có thể ngăn cản được! Mặc dù Nhật Bản này thể so sánh được với tài nguyên dồi dào của Trung Quốc, nhưng mà vẫn còn dùng được! Vân Trạch, biết phải làm sao!"


      "Dạ!" Vân Trạch hạ tầm mắt xuống, lên tiếng!


      Chuyện nhà Dã Điền, Vân Trạch biết, mặc dù sau khoảng thời gian dài nhà họ Lam chưa từng phái người đến đây lần nữa, nhưng cũng phải mặc kệ lo! Chỉ cần là địa bàn của nhà họ Lam, cho dù có ai ở chỗ này, cũng tuyệt đối cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm!


      Nhà Sakamoto nhà, lần này là đá trúng cửa sắt rồi !


      Màn đêm mới vừa rơi xuống, toàn bộ Tokyo, hoặc là cả đảo Nhật Bản cũng được bao phủ dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc vàng. Nhìn qua có vẻ xa hoa lãng phí nhưng khỏi toát lên sầm uất!


      Khách Sạn Hilton, đây là khách sạn lớn nhất của Gia tộc Sakamoto ở Tokyo, cũng là khách sạn xa hoa nhất ở thời điểm tại!


      Ngày nào cũng vậy, chỉ cần vào thời điểm màn đêm vừa rơi xuống, cả tòa khách sạn rơi vào trong gian phồn hoa đô hội nhất. Những loại xe sang trọng, phong phú, dừng nối tiếp nhau trước cửa. Liên tục gọi tên của những nhân vật chính trị hoặc khách đến đây!


      Ở Nhật Bản, nhà Sakamoto mặc dù là Gia tộc lớn, nhưng vẫn có Gia tộc Dã Điền khác chống lại!


      Nhưng biết vì nguyên nhân gì, khoảng thời gian trước, nhà Dã Điền chiếm giữ Yokohama lại ầm ầm sụp đổ. Như vậy, tại cả Nhật Bản chỉ có thể do nữ chủ nhân của Gia tộc Sakamoto, Sakamoto Mikako định đoạt rồi !


      Hơn hết, bởi vì hôm nay Sakamoto Mikako mời Lam đương gia và Lăng đương gia, cho nên, những người có thể tới nơi này, tuyệt đối đều là người có mặt mũi! Những chính khách bình thường, khẳng định dám đến đây. Dù sao nữa, bản thân bọn họ cũng chẳng dính dáng gì đến chuyện này. Huống chi, thế lực trong tay hai người kia, người Nhật Bản bọn họ cũng thế sánh bằng!


      Lam Duê vẫn giữ quy tắc cũ khi tới nơi này, luôn luôn đến sớm hơn thời gian định năm phút!


      "Lam đương gia ngày hôm nay có thể đến đây, là làm cho Mikako rất vui mừng!”


      Lam Duê mới vừa bước xuống xe, liền nghe thấy thanh của phụ nữ có thể làm cho người ta tê dại, mới nhìn đến người trước mặt!


      Hơi giương mắt liếc nhìn người nọ, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, đôi mắt sáng hơi rũ xuống, tỏ vẻ rất là thân thiện: "Chắc hẳn vị này chính là Mikako tiểu thư? Mikako tiểu thư quả nhiên là mỹ nhân!”


      Mặc dù là khen tặng, nhưng lời của Lam Duê cũng phải là có căn cứ. Mikako có thể leo lên đến vị trí như ngày hôm nay, nhất định dùng tới rất nhiều thủ đoạn khiến người ta bội phục. Mà điều quan trọng hơn là, ta còn sở hữu vóc dáng rất đẹp!


      Chí ít là trong mắt của đàn ông, đây là báu vật với đường cong tuyệt mĩ!


      "Lam đương gia như vậy, ra khiến tôi có chút dám nhận! Dù xinh đẹp như thế nào nữa, cũng thể so sánh với Lam đương gia được!” Mikako nhoẻn miệng cười khiến đôi mắt sáng hơi nheo lại, nụ cười mê hoặc!


      Lam Duê chỉ cười, cũng mở miệng nữa!


      Cũng vào ngay lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng phanh xe, Lam Duê cùng với mọi người chung quanh đều biết, là thủ lĩnh nhà họ Lăng - Lăng Ngạo đến rồi!


      Mikako nhìn Lam Duê cười cười áy náy, sau đó bày ra bộ dạng xinh đẹp nhất, nũng nịu nghênh đón: "Ai nha, hôm nay Lăng thủ lĩnh đến đúng là hơi trễ! Lam đương gia đến trước lúc rồi, ngài mới đến là thế nào!"


      Lăng Ngạo liếc ta cái, mặt vẻ gì, di chuyển tầm mắt, nhìn về Lam Duê phía bên kia!


      Tầm mắt của Lam Duê cũng vừa vặn hướng tới , hơi hất cằm lên, coi như là lên tiếng chào hỏi!


      để ý tới nụ cười mặt Sakamoto Mikako có chút cứng ngắc, Lăng Ngạo trực tiếp lướt qua ta, về phía khách sạn! Cũng chỉ là con chó giữ nhà, phụ thuộc vào Gia Tộc William mà thôi, đáng để cho lao tâm phí công!


      Sakamoto Mikako hung hăng cắn cắn môi dưới, đáy mắt thoáng qua tia oán độc!


      Hôm nay, Lăng Ngạo lại làm cho ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước mặt của Lam Duê, người phụ nữ kia. Hàm ý này, tuyệt đối hề đơn giản!


      Trong nháy mắt, sắc mặt liền biến chuyển lại như bình thường, Sakamoto Mikako tươi cười, cũng theo vào!


      Bởi vì nguyên do hợp tác, Lam Duê và Lăng Ngạo song song nhau ở phía trước. Trong khi những người bên cạnh bọn họ, cũng cách xa khoảng sải tay, cho nên cuộc đối thoại giữa hai người, có ai nghe thấy!


      "Lăng thủ lĩnh cũng đến nơi này, điểm này làm tôi có chút giật mình!" Lam Duê cười nhạt !


      Lăng Ngạo lạnh lùng quét mắt qua người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng thoáng lên nụ cười mỉa mai: "Đối với cái địa phương này, tôi cảm thấy rất hứng thú!"


      Lam Duê ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền kịp lấy lại phản ứng, ra là Lăng Ngạo và đều có suy nghĩ giốg nhau rồi! chút tức giận, ngược lại, Lam Duê cảm thấy rất hưng phấn!


      Nếu đạt được cách quá đơn giản có cảm giác gì gọi là vẻ vang cả, nếu Lăng Ngạo cũng muốn. Như vậy, để xem ai trong số hai người bọn họ có khả năng chiếm lĩnh địa bàn này!


      Khóe miệng Lam Duê nhếch lên nụ cười nhạt nhưng kém phần nguy hiểm, cũng mở miệng nữa!


      , rất chờ mong lần đấu này!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Đế Vương Duy Nhất



      Bởi vì nơi này là Nhật Bản, mặc dù có số chuyện, dưới con mắt của người Trung Quốc nó cực kỳ hoang đường, nhưng đối với người Nhật Bản nơi đây, lại là chuyện họ hết sức tôn sùng!


      thí dụ như kỹ nữ xinh đẹp!


      Chủ yếu nhất là, Nhật Bản thịnh hành loại tiệc rượu theo nghi thức “Nyotaimori” để đãi khách!


      “Nyotaimori” có nghĩa là “món shushi xác thịt,” được biết đến với cái tên ngắn gọn là “đĩa shushi sống.” Nó được bắt nguồn từ nền văn hóa ẩm thực ở Nhật Bản, tức lấy cơ thể con người làm thành “khay,” sau đó xếp các món ăn lên . Khách hàng trực tiếp ăn shushi từ cơ thể con người. Những người được dùng vào vai trò làm “khay” này chủ yếu là trinh nữ, nam giới ít được sử dụng.


      (thông báo là nguyên đoạn tớ phang với trợ giúp của bác Gồ, chứ tớ chỉ hiểu 40% lời tg !!! :)))


      Loại nghi thức đãi khách này ở Nhật Bản là chuyện cực kỳ bình thường!


      giờ Sakamoto Mikako lại dùng chính nghi thức ấy để tiếp đãi Lam Duê và Lăng Ngạo!


      Thời điểm Lam Duê tiến vào gian phòng khá rộng rãi này, bước chân chợt khựng lại! May là vẫn còn đủ tỉnh táo, nhìn thấy màn quỷ dị như vậy, đột nhiên có chút u mê! Nhưng cảm xúc nhất thời ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, vẫn giữ nét mặt vô cảm tiếp tục vào!


      Gian phòng này ngược lại rất rộng lớn, trước mỗi chỗ ngồi đều có người phụ nữ sạch nằm ngửa mặt lên , song có điều, còn có cả đàn ông!


      Như trước chỗ ngồi của Lam Duê và Sakamoto Mikako chẳng hạn!


      Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Sakamoto Mikako nhàng vỗ tay cái. Ngay lập tức, hàng loạt người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên!


      "Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh có thể tới đây, là khiến Mikako được thương mà có phần hơi lo sợ! Ly rượu này coi như là tôi mời hai vị đấy!" xong, Sakamoto Mikako liền nâng ly rượu lên phía trước, tươi cười hướng về hai người bọn họ!


      Sắc mặt Lăng Ngạo từ đầu chí cuối đều chưa từng biến chuyển, còn Lam Duê chỉ cười, tay cũng chưa từng nâng lên!


      Gương mặt của Sakamoto Mikako có chút nén được cơn giận, trong tích tắc mà sắc mặt thay đổi đến mấy lần, ly rượu được nâng lên , cũng nhàng đặt xuống, thoáng thu lại nụ cười mặt: “Chẳng lẽ Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh cho Mikako chút thể diện sao?”


      " có tư cách à?" Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn , nét mặt thoáng qua mấy tia mỉa mai khinh thường! Chỉ là phần tử cỏn con, khi nào khi ta và bọn họ ở cùng bình diện rồi!


      "A, Mikako tiểu thư vậy đúng rồi! Thể diện phải nhờ người khác cho, mà chính tự mình kiếm được!” Lam Duê khẽ vân vê lọn tóc dài vai, tươi cười, nụ cười tao nhã mà hào phóng! Quét mắt qua đám người ở đây, bao gồm cả những lõa thể, cùng với người đàn ông nằm trước mặt, đáy mắt Lam Duê thoáng qua tia tức giận!


      Tất cả mọi người đều biết, và Lăng Ngạo là người Trung Quốc, ghét nhất chính là cái loại hình nghệ thuật này! Mặc dù tại có thay đổi như thế nào nữa, nhưng mà cài tư tưởng này ăn sâu bén rễ! tin Sakamoto Mikako lại biết!


      , ràng, ta cũng rất ràng!


      Sở dĩ ta phải làm như vậy, chẳng qua là vì muốn cho bọn họ bài học, mũi tên trúng hai con chim!


      William nước cờ này quả rất khéo!


      "Lam đương gia lần này tới là để làm nhục tôi sao?" Ánh mắt u ám nhìn Lam Duê. tại, nụ cười mặt Sakamoto Mikako sớm biến mất, thay vào đó là giận dữ!


      Lòng ghen tỵ của phụ nữ rất dữ dội!


      Nếu như địa vị của người trước mặt và Mikako cách nhau rất xa mà , trong trường hợp này, phần lớn mọi người bày tỏ khiêm nhường! Nhưng mà ở trước mặt người phụ nữ tự cao tự đại như Mikako, đây chính là nhục nhã, nhục nhã khó diễn đạt bằng lời!


      Ở trong lòng của Sakamoto Mikako, ta tự nhận mình thể sánh bằng Lam Duê, chẳng qua là thân xác ở hoàn cảnh khác nhau mà thôi! Nhưng chỉ cần sau khi chuyện lần này chấm dứt, địa vị của ta cũng được củng cố, đến lúc đó tự nhiên có thể ngồi ngang hàng với Lam Duê!


      "Nhục nhã? A, Mikako tiểu thư quá lo lắng rồi!" Lam Duê nhàn nhạt cười tiếng, khép hai tay lại đặt lên đầu gối, dáng vẻ thoạt nhìn qua tựa như thiên kim tiểu thư! Làn sóng giữa ánh mắt khẽ lưu chuyển, quét qua gian tĩnh lặng, có chút nghi ngờ: “Lần này Mikako tiểu thư mời tôi và Lăng thủ lĩnh tới đây, chẳng lẽ là vì…….bữa tiệc này?”


      Sau hai lần bị nhắc nhở, gương mặt Sakamoto Mikako có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền kịp lấy lại phản ứng, khóe môi giăng lên nụ cười bất mãn: “Suy ngẫm lại chút, suýt quên mất! Nhưng mà tại là thời gian dùng bữa, có chuyện gì chờ dùng xong rồi bàn sau, như thế nào?”


      " cần, cứ thẳng!" Lăng Ngạo quét mắt sang Lam Duê phía đối diện, nhìn người đàn ông trước mặt , đáy mắt thoáng qua luồng sát khí lạnh lẽo!


      "Đúng vậy, cứ thẳng là được! Đối với bữa tiệc này, nếu như tôi ăn, dám bảo đảm có thể yên ổn trở về!”


      Lam Duê cười đến vô hại, ra những lời ấy căn bản cũng chẳng hề giữ lại chút thể diện hay tình cảm nào cho người đối diện!


      Đối với người phụ nữ đầy rẫy dã tâm như vậy, Lam Duê lười phải vòng vo. Tất cả mọi việc nên gọn gàng, dứt khoát chút, cũng tránh được phiền toái!


      Lam Duê và Lăng Ngạo hết lần này đến lần khác phụ lòng tốt của ta, thậm chí cả chút thể diện cũng cho, khiến Sakamoto Mikako mất hết kiên nhẫn!


      Nhưng vì kế hoạch lâu dài, Sakamoto Mikako cố nén xuống cơn bực tức trước ngực, nụ cười có chút gượng ép, đứng lên, hơi khom người : “Đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó chịu, xin phép ra ngoài lát, sau khi trở lại, chúng ta chuyện tiếp!”


      Lam Duê ra vẻ “cứ tự nhiên”!


      "Vân Thanh, xem chút!" ta mới vừa nhấc chân trước rời , Lam Duê liền nghiêng đầu nhìn sang Vân Thanh !


      "Ừ, hiểu!" Vân Thanh lặng lẽ theo!


      Lăng Ngạo quét mắt sang bóng lưng của Vân Thanh, gương mặt lạnh lùng chẳng chút biểu cảm, ung dung đứng lên về phía Lam Duê: "Ra ngoài, tôi có lời muốn !"


      Lam Duê nhíu mày, nhưng cũng hỏi, trực tiếp đứng lên. Trước mắt bao người, hai vị chủ nhân của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, cùng với những người bên cạnh, đồng loạt rời khỏi gian phòng này! Những người còn ở lại đều là người của Sakamoto Mikako, chứng kiến cảnh tượng , vội vàng liên lạc với ta!


      "Hợp tác?" Đứng ở tầng cao nhất của khách sạn, nhìn xuống bao quát toàn bộ bên dưới, Lam Duê cười khẽ, !


      Lần này tới, vốn là để hợp tác, nếu hai người bọn họ chẳng đến chỗ như thế này, mất thời gian với người phụ nữ cứ tự ình là đúng!


      "Tôi có ích lợi gì?" Đối với lợi ích của bản thân, từ trước đến giờ, Lăng Ngạo tuyệt đối buông tay. Lần này nhìn trúng địa bàn Nhật Bản, cho nên dứt khoát thể nhân nhượng!


      "Lợi ích? Lăng thủ lĩnh là đùa sao?" Lam Duê đón gió đêm, trong nụ cười xen lẫn vui, nhìn lên gương mặt dần dần nổi lên sát khí của Lăng Ngạo. Xoay người, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ xòe ra, hướng về phía bầu trời đêm, từ từ cuộn lại thành nắm đấm:


      "Thứ Lam Duê tôi nhìn trúng chính là cả Nhật Bản, mà phải chỉ Yokohama nho kia! Theo như lợi ích mà Lăng thủ lĩnh , chỉ sợ là chiếm được rồi! Nếu như Lăng thủ lĩnh đồng ý hợp tác, vậy chúng ta trở thành đồng minh để đối phó với đám người kia! Nếu như Lăng thủ lĩnh muốn, vậy cũng sao, tôi và vẫn là đồng minh như cũ, nhưng chỉ giới hạn phương diện ma túy!”


      "Dã tâm đúng là , cho rằng mình có thể nuốt trôi?" Lăng Ngạo lạnh lùng, bên trong con ngươi đen nhánh ràng mang theo sát ý, tuy nhiên cũng thấy có ý muốn ra tay!


      "Nếu như Nhật Bản nho nho này mà tôi ăn vô, làm sao nhà họ Lam đứng vững đỉnh thế giới được? Lăng Ngạo, bất kể là Lam Duê tôi có nuốt xuống được hay , lần này, tôi tuyệt đối thể nào nhân nhượng!” Đây là tôn nghiêm, cũng là loại tuyên thệ!


      Nhà họ Lam thể nào nhường nhịn nhà họ Lăng, mà nhà họ Lăng tuyệt đối cũng để yên!


      Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!


      "Lam Duê!" Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo gọi đầy đủ tên của . biết vì sao, khi cái tên này phát ra từ giọng trầm thấp của , nghe qua lại khiến cho người ta cảm giác giống nhau! “Có thể đứng lên đỉnh của thế giới này, vương – chỉ có . Tôi và , và tôi, cuối cùng chỉ có duy nhất người thắng!”


      Thời điểm nghe thấy gọi tên , cơ thể Lam Duê thoáng khựng lại, nhưng mà sau khi nghe hết lời, liền bật cười. Đây là nụ cười lòng, nụ cười tràn đầy tự tin khi đứng trước đối thủ chân chính của mình:


      "Vương — từ đầu đến cuối chỉ có ! Lăng Ngạo, chỉ mong đừng thua quá thảm!"


      Hai người, mặt đối mặt mà đứng, hai người đều là vương, đều là đế vương trong đêm tối!


      Suy cho cùng là ai có thể thuần phục ai? Hoặc là ai có thể bắt ai làm tù binh?


      đêm này, chính là khởi điểm của tất cả!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Bắt Tay Lần Nữa



      sân thượng tầng hai mươi, gió đêm phần phật thổi tung làn áo, nhưng mà câu vừa nãy từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn trong đầu của Vân Trạch và Âu Liêm đứng ở bên!


      Vương, chỉ có thể có !


      Vào ngay lúc này, người được Lam Duê phái theo dõi Sakamoto Mikako – Vân Thanh , lại truyền đến tin tức khiến mặt người biến sắc!


      "Lam chủ, Sakamoto Mikako bố trí khoảng trăm tên súng bắn tỉa từ tầng mười đến tầng mười lăm. Hơn nữa từ tầng năm đến tầng mười còn được sắp đặt trăm quả bom điện tử mini!”


      Chỉ có thời điểm Vân Thanh thi hành nhiệm vụ, mới có thể xưng hô với Lam Duê như vậy, đây cũng là do Lam Duê buông thả !


      "Lăng Ngạo, e rằng lần này tôi và nhất định phải hợp tác! Nếu muốn chết, chỉ có thể hợp tác!" Lam Duê cũng chưa lập tức ra lệnh, mà quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh tanh của Lăng Ngạo!


      Ngay khi Lăng Ngạo vừa nhận được tin tức này, cũng hiểu ra, điều duy nhất có thể làm giờ chính là hợp tác!


      "Ngự Phong dẫn người từ tầng hai mươi, bắt đầu công kích từ bên trái! Âu Liêm mang những người còn lại từ bên này xuống tiếp ứng!”


      Lam Duê thấy thế, tay khẽ phất lên, Vân Trạch lập tức hiểu ý, nhanh chóng nhanh đến bên, thấp giọng mấy câu!


      Trong nháy mắt, tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau nhanh chóng hướng lên sân thượng, toàn bộ người của nhà họ Lam và nhà họ Lăng vào giờ phút này tề tựu đông đủ!


      "Vân Thanh dẫn người tấn công từ bên phải, tốc độ phải nhanh!” Tầm mắt hơi hạ xuống, Lam Duê thản nhiên !


      "Dạ!"


      Lăng Ngạo ở bên cạnh nhìn , hình như Lam Duê cảm nhận được ánh mắt của , hơi nghiêng đầu nhìn sang: "Lăng thủ lĩnh cũng cần nhìn tôi như thế...vốn dĩ lần này đến đây là vì địa bàn Nhật Bản này, nếu , làm sao tôi có thể phí thời gian như vậy? Nếu như Lăng thủ lĩnh cảm thấy hứng thú, có thể thử giành lấy tay của tôi xem!”


      Lăng Ngạo cũng trả lời, chỉ lạnh lùng liếc cái, xoay người trực tiếp rời khỏi sân thượng!


      tầng, lại nối tiếp tầng xuống!


      Xác chết vụn vãi khắp các tầng lầu, chung quanh là vết tích của súng đạn, có thể hình dung ra được, cảnh tượng trước đó xảy ra khốc liệt đến nhường nào!


      Hai người chậm rãi xuống từng tầng , dường như tuyệt nhiên hề lo lắng những quả bom bên dưới!


      Tín hiệu ngừng truyền đến bên tai…


      "Bom tầng mười bị hủy!”


      "Bom tầng chín bị hủy!"


      "Bom tầng tám. . . . . ."


      Sắc mặt của hai người chút biến chuyển, đạp lên đống người chết mà , hết tầng này đến tầng khác, cũng dùng đến thang máy, khiến dọc đường người chết vô số, kín cả cầu thang bộ!


      Mãi cho đến khi bọn họ xuống đến tầng thứ mười , vạt áo của hai người đều chưa từng bẩn qua!


      "Lam chủ, những người kia bao vây tòa nhà này, Sakamoto Mikako tại cũng ở bên ngoài!” Trong tay Vân Thanh cầm khẩu súng tiểu liên, gương mặt quyến rũ ngưng đọng nghiêm túc!


      "Thủ lĩnh, đây là những thứ thu được!” Ngự Phong dẫn đám người mang theo chiếc rương lớn lên!


      Chiếc rương vừa được mở ra, thiếu chút nữa Lam Duê chớp hỏng cả mắt!


      Nếu như nhớ lầm, thời điểm ở Tam Giác Vàng thu được loại thuốc nổ kiểu mới K5, cũng có hình dáng như thế này! Mà thậm chí ở đây còn đầy cả rương, việc này biểu thị cho cái gì cần cũng biết!


      Lăng Ngạo thoáng liếc nhìn trong rương, khoát tay, đôi con ngươi đen nhánh càng thêm u tối, bên trong lóe ra mấy tia tàn nhẫn tựa như dã thú khát máu!


      " xuống !" Lam Duê hít hơi sâu, đè xuống trái tim cuồn cuộn lửa giận của mình!


      Bọn họ dẫn theo đám người từ tầng mười cho đến tầng hai, nhưng cũng hề làm ra bất kì hành động nào khác!


      Chẳng qua là Lăng Ngạo chỉ phất tay cái, tất cả bọn thuộc hạ liền đồng loạt kê họng súng lên khắp các lỗ thông gió, nhắm thẳng xuống đám người bên dưới!


      "Mikako tiểu thư, đây chính là nghi thức tiếp khách của ?" Khẽ mỉm cười ngồi ghế sofa, Lam Duê nhìn lên màn hình khổng lồ trước mặt, !


      Sakamoto Mikako giờ chiếc xe phía bên ngoài, chậm rãi hít hơi thuốc, cười lạnh: “Lam đương gia có từng nghĩ đến, chết kiểu này mùi vị thế nào ? Chậc chậc, và Lăng thủ lĩnh phải vẫn thường xuyên đấu đá nhau sao? Xem như là tôi chu đáo, đưa người xuống để cho các người từ từ đấu!”


      “Ai…Mikako tiểu thư quả rất chu đáo, nhưng mà tôi lại ghét nhất loại người tự thay mình làm chủ! Về phần sống chết của tôi? Chuyện này ngược lại tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bất quá, cái chết của Mikako tiểu thư, ra là tôi mới vừa nghĩ qua! Nhưng bây giờ tìm ra thứ gì để kèm theo, cũng khiến tôi có chút khó xử!”


      Cởi áo khoác người xuống, bên trong lộ ra chiếc áo vest tay, Lam Duê chợt nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua tia khát máu!


      "Trái phải công kích, chết hay sống cần lo, tối nay con ruồi cũng được ra khỏi đây!”


      Vào ngay lúc này, Lăng Ngạo chợt lạnh lùng hạ lệnh!


      Hai người phối hợp coi như là chê vào đâu được!


      Lam Duê thu hút chú ý của Sakamoto Mikako, ngược lại, Lăng Ngạo chớp ngay thời điểm này ra đòn công kích!


      Trong nháy mắt, trận hỗn chiến liền được triển khai, Lam Duê khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn màn chói mắt bên dưới!


      Hai người được phái làm nhiệm vụ lần này là Âu Liêm và Vân Thanh. ràng đây là lần đầu tiên hợp tác, nghĩ rằng bọn họ lại phối hợp ăn ý đến vậy! Chẳng lẽ bởi vì cả hai đều là bác sỹ, quá quen thuộc với mùi máu tanh rồi, cho nên đối với nhiệm vụ lần này, ngược lại càng thêm kích động?


      Kích động? Lam Duê cảm thấy ớn lạnh bởi suy nghĩ vừa rồi của mình!


      "Thả ta!" Lăng Ngạo đứng bên cạnh Lam Duê, lạnh giọng ra lệnh! Những lời này lập tức khiến Lam Duê kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn về phía !


      "Lam chủ?" Trong tai liền truyền đến thanh thăm dò của Vân Thanh! “Theo ta mà làm!” Lam Duê chỉ ngừng lại khắc, sau đó liền ra!


      " phải là Lăng thủ lĩnh coi trọng người phụ nữ kia chứ? Nhưng mà , vóc dáng của ta quả là có hai, chắc hẳn kỹ thuật giường cũng tồi!” Khẽ xoa cằm, trong đầu Lam Duê thoáng lên vóc người đầy đặn của Sakamoto Mikako khi mặc Ki-mô-nô! những thầm tán dương, quả nhiên là báu vật, cũng khó trách người đàn ông lạnh lùng này lại nhắm đến!


      "Câm miệng!" Lăng Ngạo bất chợt quát lên, xoay người nắm chặt lấy cằm của , đáy mắt lóe ra mấy tia hung ác: "Người phụ nữ này, đừng tưởng rằng tôi dám giết !"


      Đáp trả là đòn phản công bén nhọn của Lam Duê, khụy gối, quét đường, xoay vòng !


      Mặc dù bị Lăng Ngạo nắm gọn trong tay, nhưng từ hành động vừa rồi có thể thấy được, bản lĩnh của Lam Duê cũng hề thua kém!


      "Những lời này, tôi cũng muốn dâng tặng cho , Lăng Ngạo, phải là tôi dám giết , mà là giờ phải lúc! muốn giết tôi…..làm sao tôi đành lòng giữ lại ?” Thu lại tư thế, đứng cách Lăng Ngạo xa, biểu cảm vẫn điềm nhiên như cũ. Gương mặt tuyệt mỹ giương lên nụ cười nhạt, chút cũng nhìn ra là người mới vừa những lời vừa rồi!


      Vân Trạch thấy thế, chậm rãi tiến lên, đem áo khoác tay phủ lên người !


      Lăng Ngạo nhìn thấy màn như vậy, đôi con ngươi bén nhọn hung hăng co lại, lạnh lùng nhìn khóe miệng tươi cười của , nét mặt cũng chẳng hề tỏ ra xa cách: “Tôi , Lam Duê, giữa tôi và , cuối cùng người thắng chỉ có ! Nếu như cho rằng mình có thể thắng được tôi, cứ thử xem! Ba ngày sau, Cairo, Ai Cập, tôi chờ đến!”


      Ánh mắt rét lạnh đảo qua gương mặt Lam Duê, quét vòng sang Vân Trạch bên cạnh, cuối cùng lướt qua bọn họ!


      Mà trận hỗn chiến bên dưới cũng sớm chấm dứt!


      Lam Duê hơi chau mày, làn môi đỏ mọng khẽ mím lại, cuối cùng cũng gì thêm!


      "Ba ngày sau, cho Vân Lãng, Vân Vũ, giao hàng đúng thời gian!”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Hội Nghị Tam Phương



      Vừa từ Nhật Bản trở về, liền trực tiếp đến Italy!


      Suy cho cùng hội nghị ba ngày sau ở Cairo, Ai Cập chỉ liên quan đến William và Gia tộc Raymond, mà lấy tư cách là kẻ ngoài cuộc như Andrew, bọn họ tuyệt đối hy vọng nhúng tay vào!


      Hình như chuyến viếng thăm của Lam Duê và Lăng Ngạo nằm trong dự đoán của Nathan Andrew!


      Mái tóc màu bạch kim, chính là , tại thong thả ngồi chờ giữa đại sảnh! Vừa thấy bọn họ đến, tuyệt nhiên hề cảm thấy kinh ngạc, đảo mắt qua phía sau bọn họ, quay đầu lại!


      “Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh đến thăm, là vinh hạnh của tôi!” Andrew khẽ mỉm cười. Đôi con ngươi màu xanh lục mang theo mấy tia khiến người ta thoải mái, chong chong nhìn Lam Duê. Sau khi người làm mang rượu đỏ lên, lúc này mới tươi cười, : “Lam đương gia vẫn vậy, xinh đẹp động lòng người, khiến tim Nathan này đập lên thình thịch!”


      Lam Duê lắc qua lắc lại ly rượu đỏ trong tay, nhàng phớt ngang nơi chóp mũi, lại để xuống! Vắt chéo hai chân, tươi cười đúng mực nhìn : “Có thể khiến cho Nathan giáo phụ động lòng, đây là vinh hạnh của Lam Duê mới phải!”


      Lăng Ngạo ngồi bên, trầm tĩnh nhìn màn tung hứng giữa hai người, tròng mắt đen nháy hơi lóe lên, khó chịu cất tiếng: “Andrew, mục đích chuyến này của chúng tôi, hẳn là biết !”


      Rốt cuộc Nathan Andrew cũng di dời tầm mắt, tươi cười nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo. Thả lỏng toàn thân, đặt hai tay ra sau ót, thở dài : “Tôi biết, nhưng có lẽ biết hơn, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến lợi ích của bản thân! Tôi thể nào vô duyên vô cớ làm cái chuyện mà chẳng mang đến lợi lộc gì ình, trái lại còn tự gây thù chuốc oán, phải ? Lăng thủ lĩnh, thử xem?”


      " muốn như thế nào?" Giữa đôi con ngươi đen tối thoáng qua tia chết chóc. Lăng Ngạo kiêu hãnh nhìn bao quát người đàn ông chất chứa mưu trước mặt, cười lạnh hỏi!


      Lam Duê cũng mở miệng, ngược lại rũ mi mắt ngồi ở bên, ngón tay thon dài đặt lên mép ly rượu, nhàng ma sát.


      Khoác lên mình chiếc sườn xám màu xanh trắng được cắt tỉa khéo léo, vóc dáng hoàn mỹ của được phác thảo cách trọn vẹn nhất! Vẫn với phương thức cũ khi sóng đôi với sườn xám, mái tóc dài đen láy được vấn ra sau ót bởi cây trâm màu xanh nhạt! Vài sợi tóc mai hai bên mang tai buông thõng xuống cách tự nhiên. Hình ảnh người phụ nữ phương Đông điển hình như vậy, quả rất khó có thể khiến người ta di dời tầm mắt!


      Con ngươi màu xanh lục của Andrew bắn ra luồng ánh sáng của tên thợ săn khao khát con mồi, hớp chút rượu đỏ, che giấu thèm khát của mình!


      “Tôi muốn nắm quyền giao dịch quân hỏa ở khu vực Indonesia, Lăng thủ lĩnh có đồng ý nhượng lại hay ?”


      Nghe thấy cầu vừa rồi, ngón tay Lam Duê đột nhiên ngừng lại, nhưng chỉ vài giây sau, dáng vẻ tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục “vuốt ve” miệng ly!


      Giao dịch quân hỏa ở Indonesia!


      Bên ấy đích thực có hệ thống tiêu thụ lớn, mặc dù đối với nhà họ Lăng, nó quá quan trọng, nhưng mà dưới con mắt của người ngoài, đó chính là miếng thịt béo bở!


      Vốn dĩ Andrew muốn làm khó dễ Lăng Ngạo, tiếc thay, lại đoán sai thế lực của nhà họ Lăng!


      "Chỉ có Indonesia?" Lăng Ngạo giương nét mặt vô cảm nhìn , trong tích tắc, lại vô tình nhìn thấy nụ cười mỉa mai từ khóe miệng của Lam Duê, đầu lông mày thâm thúy nhếch lên: “Được, muốn liền giao cho !"


      dứt khoát của Lăng Ngạo khiến Andrew ngẩn người, sau đó liền cười lên ha hả, giơ cao ly rượu trong tay: “Tôi cực kỳ thích thẳng thắn của Lăng thủ lĩnh, nghe người Trung Quốc vốn rất hào phóng nhiệt tình, trước kia tin, bây giờ tin rồi!”


      "Như thế, có phải tượng trưng cho đồng ý của giáo phụ đối với điều kiện của chúng tôi hay ?” Rốt cuộc Lam Duê cũng giương mắt lên, nhoẻn miệng cười nhìn Andrew! Khẽ nhấc tay. “Vậy chúc cho chúng ta hợp tác thuận lợi!”


      Lăng Ngạo cầm ly rượu đỏ uống hơi cạn sạch, xem như là lọai đáp trả!


      "Tất cả mọi thủ tục, tự nhiên có người trao đổi với !” Lạnh lùng nhìn cái, Lăng Ngạo đứng dậy rời khỏi tòa pháo đài cổ này!


      "Giáo phụ thẳng thắn cũng thua kém người Trung Quốc! Ba ngày sau gặp lại!”


      Thấy Lăng Ngạo rời , Lam Duê cũng có ý định ngồi lại lâu hơn. Tất cả đều vì lợi ích, nếu như mục đích đạt được, vậy cũng cần thiết nán lại quá lâu!


      Lam Duê mới vừa nhấc chân, bất chợt bị cánh tay vòng lấy bên hông, chôn chặt tấm lưng vào trong ngực!


      "Lam đương gia cần gì gấp như vậy? ra tôi còn rất nhiều lời muốn với Lam đương gia!” Hơi thở ấm áp khẽ phả lên bên tai, lộ ra ý vị mập mờ ! Andrew say mê ôm người phụ nữ trước ngực, hít sâu mùi hương thoảng thoảng người .


      Người phụ nữ này, xác định muốn!


      Mi mắt Lam Duê khép hờ, đáy mắt lóe ra luồng ánh sáng nguy hiểm.


      Cùi chỏ công kích phía sau, chân phải đánh vòng quét ngang!


      Andrew cũng ngu ngốc, đương nhiên biết thân thủ siêu phàm của . Mặc dù sớm đề phòng, nhưng vẫn tránh khỏi bị gót chân quét lên người!


      “Nếu như lúc này giáo phụ nổi hứng mà , tôi nghĩ ở đây có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện vì ! Còn tôi, tốt nhất là nên thu hồi chút tâm tư kia !” Mỉm cười chỉnh sửa lại tóc. Lam Duê cực kỳ nhàng, nhưng cũng khỏi toát lên nét lạnh lùng!


      xong, đợi Andrew có bất kỳ phản ứng nào, từng bước ưu nhã, từ từ ra khỏi cửa chính của pháo đài!


      "A, tôi sớm biết phải là mèo ngoan rồi! Bất quá……mùi vị này thích hợp với tôi!”


      Động tác vô cùng gợi tình liếm liếm làn môi khô, đôi con ngươi màu xanh lục ngày càng đọng, lộ ra mấy tia quỷ dị!


      "Pitt Lin, cho hai vị kia chút nghi lễ tiễn khách!"


      Lam Duê, Lăng Ngạo, chỉ mong các người có thể bình an ra khỏi Italy!


      Lam Duê vừa ra khỏi cổng chính của pháo đài cổ, chỉ thấy cửa sổ xe của Lăng Ngạo được hạ xuống, đôi mắt sắc lạnh như Ưng nhìn chằm chằm, hề chớp mắt!


      "Thế nào? Lăng thủ lĩnh có lời muốn với tôi?" Từ từ dạo bước đến trước mặt , Lam Duê thản nhiên cười, hỏi!


      Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn lúc lâu, Lam Duê cho rằng mặt mình có cái gì, đột nhiên thấy cho người mở cửa xe, ý bảo lên!


      loạt hành động này khiến Lam Duê khó hiểu, nhíu mày nhìn , cũng có ý định lên xe! Lăng Ngạo gì, vẫn chỉ nhìn !


      "Ha ha!" Cuối cùng, Lam Duê chỉ cười khẽ hai tiếng, yên vị lên xe của !


      "Lam chủ?" thanh mê hoặc của Vân Thanh từ tai nghe truyền đến!


      "Đuổi theo , còn đợi xem diễn trò hay muốn lên sàn! Người khiếm khuyết như cậu mà , diễn trò này được rồi!”


      Lam Duê nhìn Lăng Ngạo ngồi đối diện trước mặt, chút biểu cảm cũng có, tay phải chống cằm, cười tủm tỉm nhìn !


      Tỉ mỉ xem xét, dáng dấp của cũng tồi, nhưng mà gương mặt suốt ngày lạnh tanh, có chút mất duyên!


      "Nhìn cái gì?" Tầm mắt bén nhọn của Lăng Ngạo quét sang , đáy mắt mang theo tia hoài nghi dễ dàng phát giác!


      " có gì, chỉ là nghĩ, Lăng thủ lĩnh cũng biết cười? Cả ngày mang gương mặt nghiêm túc, hẳn rất mệt mỏi?" Lam Duê dựa lưng vào ghế, cười cười giải thích!


      Rốt cuộc Lăng Ngạo nâng tầm mắt, chăm chú nhìn ! Thấy cũng hề tránh né ánh mắt của , ngược lại rất thản nhiên đáp trả. Đáy tim thoáng qua tia cảm xúc khác thường, mím môi: “Lăng Ngạo!”


      "Lăng Ngạo!" Hiểu được ý tứ trong lời của , Lam Duê cũng từ chối, dứt khoát đồng ý! Rồi sau đó nghĩ đến cuộc đối thoại trong pháo đài cổ, khỏi có chút khó hiểu: "Lăng Ngạo, đem Indonesia, khu vực như vậy, nhượng cho bên ngoài? Đây cũng phải tác phong của !”


      "Địa bàn của tôi, há lại có thể dễ dàng đoạt được như vậy? Này cũng phải nhìn xem, có bản lĩnh đó hay !” Đáy mắt Lăng Ngạo lóe lên tự tin tuyệt đối. ai có thể lấy được bất kỳ thứ gì thuộc sở hữu của nhà họ Lăng. Cho dù là trong năm Gia tộc lớn như Andrew, cũng thể!


      Đáy mắt xẹt qua tia tán thưởngg, chợt khóe miệng nâng lên nụ cười mang hàm ý sâu xa!


      "Lam chủ, có người theo kịp rồi!"
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :