1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Xin Tội



      Duê bị tập kích, thậm chí bây giờ biết sống chết ra sao, tin tức này giống như quả bom tấn bất thình lình dội thẳng vào hai nhà Lam Lăng, dẫn đến chấn động rất lớn.


      Người nhà họ Lam vốn bị Lam Duê đưa ra ngoài làm ‘nhiệm vụ’, khi nhận được tin tức này, lập tức vội vã trở về. Vợ chồng Lam Thành, Tô Tình là người chịu đả kích lớn nhất, bọn họ mới vừa mất đứa con trai, bây giờ lại đến thông báo, con của bọn họ lại xảy ra chuyện như vậy.


      Bọn họ ngốc, lần trước Lam Triệt mất tích, Lam Duê tìm kiếm có kết quả, hơn nữa còn ở ngay vùng biển kỳ bí đó, cả chiếc du thuyền lớn bị mất tích thấy tăm hơi, sợ rằng lành ít dữ nhiều. Khó khăn lắm mới có thể tự an ủi chính mình, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi nghĩ đến tác phong làm việc từ trước đến nay của Lam Duê luôn có độ tin cậy cao, lừa gạt bọn họ. Nhưng bây giờ thế nào, bọn họ chỉ còn lại mỗi đứa con , vậy mà lại gặp chuyện may, hỏi làm sao bọn họ có thể chấp nhận cho được.


      Khi tất cả mọi người của cả hai nhà tụ tập tại huyện Mạc Hà, toàn thân Lăng Ngạo bốc lên lửa giận ngút trời, ánh mắt lạnh lẽo ngừng bắn ra tia lửa.


      Trước đó đến nơi xảy ra cố, nhưng ngoại trừ những mảnh vụn vươn vãi đầy đất từ sau vụ nổ, còn lại gì cả.


      Chứng kiến cảnh tượng như vậy, có thể tưởng tượng được vụ nổ khi ấy mạnh đến cỡ nào.


      Lăng Ngạo siết chặt quả đấm trong tay, quả nên để cho mình đến đây xử lý những chuyện này.


      Chỉ là, khi vừa nhìn thấy khẩu súng lục được sửa đổi trong tay Vân Vũ, trực giác của ngừng mách bảo, nhất định Lam Duê chưa chết. Nhưng mà nếu chưa chết, bị đưa đâu? Theo lý mà , phải là loại người bỏ mặc tất cả phía sau, bất chấp mọi hậu quả để rời khỏi.


      Có thể có hai khả năng!


      là được người khác cứu, nhưng mà biết vì nguyên nhân gì mà người đó lại liên lạc với bọn họ.


      Hai là…….rơi vào trong tay kẻ địch!


      Đây là trường hợp nguy hiểm nhất, ai trong bọn họ cũng hy vọng chuyện này xảy ra.


      Từ Milan, Lăng Tuyết và Lăng Lan nhận được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn quanh toàn bộ đại sảnh, nhưng cũng thấy người mà muốn gặp. Lăng Tuyết thấp thỏm trong lòng, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, liền trông thấy bốn người, Vân Vũ, Vân Trạch, Vân Thanh cùng với Vân Lãng, bộ dạng nhếch nhác, sắc mặt rất khó coi vào.


      Vừa tiến vào, bốn người đồng loạt hướng về mục tiêu duy nhất, tới trước mặt Lam Kính, vẻ mặt nghiêm túc, quỳ chân đất, cúi đầu : "Tung tích của Lam chủ , xin lão đương gia xử phạt!"


      Chỉ khi rơi vào trường hợp này, bốn người bọn họ mới có thể trịnh trọng gọi Lam Kính tiếng ‘lão đương gia.’ Bọn họ là người của Lam Duê, dưới nhà họ Lam, ngoại trừ Lam Duê, bốn người bọn họ chính là người nắm quyền lớn nhất. hơi khó nghe, ngày nào Lam Duê còn làm đương gia, quyền hạn của bốn người kia so với lão đương gia như Lam Kình còn lớn hơn. Nếu như bọn họ muốn làm chuyện gì, ngoại trừ Lam Duê, căn bản cần phải thông qua đồng ý của Lam Kính hay bất kỳ người nào trong nhà họ Lam.


      Người như vậy, cũng ỷ vào quyền lợi của mình ở nhà họ Lam mà trở nên kiêu ngạo, ngược lại, bọn họ cũng rất tôn trọng mọi người, chỉ cần liên lụy đến Lam Duê, bọn họ đều xem người nhà họ Lam như chủ nhân hoặc là bạn bè.


      Thế nên, dĩ nhiên mọi người trong nhà họ Lam đều rất yên mến bọn họ, huống chi Lam Kính còn thương bốn người này thua kém gì cháu của mình.


      Chuyện lần này, mọi người đều biết phải là do lỗi của bọn họ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bọn họ nhận hết lỗi về mình.


      Nhìn bốn người quỳ gối trước mặt mình, toàn thân bê bết máu, đầu tiên Lam Kính hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng, chống gậy, mất hứng : “Thế nào, chẳng lẽ cậu cho rằng ta già rồi, biết phân đúng sai, tìm người trút giận qua quýt cho xong? Chuyện này vốn dĩ có liên quan đến cậu, hà cớ gì phải hạ thấp mình như vậy? Tất cả đều đứng lên cho ta!”


      ", lão đương gia, bốn người chúng con có trách nhiệm phải bảo vệ Lam chủ, nhưng bây giờ lại để nảy sinh ra chuyện như vậy, kỳ thực đều do sơ xuất của bọn con, căn bản phải chịu trách nhiệm, tiếp nhận trừng phạt!"


      Lúc này Vân Thanh bỗng nhiên tỏ thái độ khác thường, lạnh lùng nghiêm nét mặt, giọng kiên định, vết thương cánh tay trái chỉ dùng vải băng bó qua loa chút, máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa quần áo người, khiến Âu Liêm đứng bên cạnh Lăng Ngạo cũng phải nhíu chặt mày.


      Chảy nhiều máu như vậy, rốt cuộc vết thương của ấy nghiêm trọng đến mức nào?


      Vẻ mặt cố chấp của Vân Thanh khiến Lam Kính nhất thờ sững sờ, nên lời.


      Vân Vũ cúi đầu : "Nếu phải là có ai trong bọn con ở bên cạnh Lam chủ, người cũng bị mất tích như vậy.”


      ngụ ý là, bởi vì tất cả bọn họ đều rời khỏi nơi đó, cho nên mới xảy ra chuyện thể tránh khỏi.


      Lam Dịch nghe lời này, thu hồi thái độ cà lơ phất phơ, nhìn mấy người quỳ mặt đất, giễu cợt : “Ý của cậu là, chỉ cần các cậu ở đây, Lam Duê xảy ra chuyện gì? Lấy bản lĩnh của em ấy, nếu như bản thân chạy khỏi, ai trong các cậu có thể né tránh? Bớt dát vàng lên mặt mình , có việc gì làm kiếm chuyện gây .”


      Lam Dịch cũng hiểu, có vài người khi đụng phải chuyện thế này, đều ước gì bản thân mình có liên quan, mà những người kia ngược lại, tranh nhau nhận tội, chỉ sợ rằng có dính líu đến mình.


      Là do tình cảm giữa Lam Duê và bọn họ quá tốt, hay là những người này có việc gì làm, muốn đâm đầu vào chỗ chết?


      "Muốn nhận trừng phạt?"


      đợi Lam Kính mở miệng, Lăng Ngạo với sắc mặt u ám vẫn ngồi lặng lẽ ở bên, bất chợt đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ. Ánh mắt lạnh lẽo như băng đượm tức giận: “Vậy trước tiên hãy tìm ra ấy, Lam Duê trở về, tự mình đến xin tội!"


      Lăng Ngạo phải là người chẳng phân biệt được thị phi, mặc dù quả có tức giận bởi lơ đễnh của mấy người này, nhưng mà nếu cho phép, chắc chắn bọn họ dám rời khỏi trường, thế nên, chuyện này đương nhiên phải lỗi của bọn họ.


      Vân Trạch trầm mặc lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, đứng lên, hướng về phía Lam lão ông, Lam Kính ở trước mặt, kiên định : "Cụ ông yên tâm, nhất định bọn con tìm ra Lam chủ!”


      Là tìm ra, mà phải cứu ra!


      Khác chữ, nhưng hàm ý lại cách biệt rất xa.


      Lăng Ngạo nhàn nhạt dời tầm mắt: "Âu Liêm!"


      "Dạ!"


      Âu Liêm đứng ra, tiến lên nhìn bốn người mình đầy vết thương, máu me nhuộm đỏ, nghiêm túc : "Tôi nghĩ rằng trước khi các cậu ra khỏi cửa tìm Lam đương gia, nên xử lý vết thương người chút tốt hơn. Các cậu cũng thể để bản thân ngã quỵ trước khi chưa tìm ra Lam đương gia chứ?”


      Câu sau cùng, khiến bốn người vốn còn muốn, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn theo sau lưng .


      Đúng vậy, bọn họ thể thừa nhận, mải miết tìm kiếm từ tối hôm qua đến giờ, hơn nữa trước đó còn tác chiến bằng hỏa lực, vết thường người cả bọn cũng có chút nghiêm trọng. Toàn bộ thể lực bị tiêu tan, khiến bọn họ phải đồng ý với lời của Âu Liêm, nếu như khăng khăng chịu chữa trị, e rằng bọn họ ngã xuống . Mà vào thời điểm này tuyệt đối thể, thế nên, cho dù muốn để lỡ mất thời gian, nhưng cũng thể chịu khuất phục.


      Âu Liêm vốn đoán được tâm tình ấy của bọn họ, mới có thể ra những lời đánh thẳng vào tim như thế.


      Trước khi , Lăng Tuyết lôi kéo Lăng Lan, đột nhiên : "Chúng tôi tới giúp tay nhé!"


      Kinh ngạc quét mắt nhìn nhiệt tình của Lăng Tuyết, Âu Liêm gật đầu cái, dù sao mình cũng làm xuể, có người giúp tay cũng tốt.


      Sau khi bọn họ rời khỏi, Lam Kính nhìn lên bốn vũng máu trước mắt.


      Mới vừa nãy bọn Vân Trạch quỳ ở đó, máu người ngừng xuống. Chỉ trong giây lát mà sàn nhà đọng lại nhiều máu như vậy, khẳng định vết thương người chúng nó rất nghiêm trọng.


      là mấy đứa trẻ cố chấp!


      "Tất cả mọi người trở về !"


      Lăng Ngạo nhìn chung quanh vòng, trầm giọng .


      tại ở lại chỗ này, căn bản cũng giúp ích được gì. Nếu như Lam Duê được người khác cứu mà lại liên lạc với , e rằng sớm rời khỏi nơi này, ở lại đây cũng làm được gì.


      Bây giờ kẻ tình nghi lớn nhất, dĩ nhiên là tập đoàn Fiennes.


      Vân Lãng , cuộc đàm thoại giữa và Lam Duê trước khi xảy ra chuyện là về năm chiếc máy bay tàng hình tập kích bất ngờ, khi ấy Lam Duê có truyền lệnh diệt gọn. Sau đó liền nghe thấy tiếng nguyền rủa, thế rồi cuộc đàm thoại lập tức bị cắt đứt.


      E rằng vào ngay khoảnh khắc ấy, Lam Duê phát ra khách sạn có gì đó ổn, vì muốn để bọn Vân Lãng phân tâm, mới cắt đứt tín hiệu liên lạc.


      Lam Duê, em nhất định được xảy ra chuyện. . . . . .


      ***


      Toàn thân đau đớn khiến Lam Duê buột miệng rên rỉ, dần dần khôi phục ý thức.


      ra là còn chưa chết ư! Khẽ tự giễu trong lòng, lại bị cơn đau đớn dữ dội hành hạ có hơi khó chịu.


      Từ bé phải tiếp nhận đủ kiểu huấn luyện khác nhau, cũng từng bị thương, lúc nghiêm trọng nhất, suýt chút nữa sống được. Lần này xem ra chưa chết, nhưng cũng chịu tội đây.


      "Chủ nhân, ấy mang thai hai tháng, ngược lại đứa bé bị ảnh hưởng gì cả, có thể thấy ấy ra sức bảo vệ đứa bé trong bụng rất tốt. Nhưng mà tình trạng của cơ thể mẹ rất xấu, nếu như giữ lại đứa bé, gây ảnh hưởng đến người mẹ.”


      Dưới ánh trăng mờ mịt, dường như Lam Duê nghe được những người đó thảo luận về đứa bé trong bụng của mình.


      Theo ý của bọn họ, hình như tính loại bỏ con của .


      Tuyệt đối cho phép!


      "Ý của ông là?" thanh trầm thấp vang lên, mang theo tia nghi ngờ.


      giọng khác có phần do dự vang lên: “Theo tôi nghĩ, để cơ thể mẹ có thể nhanh chóng hồi phục, tốt nhất. . . . . ."


      ". . . . . ."


      Ra sức đấu tranh mở to hai mắt, đáy mắt phủ đầy tơ máu, mồ hôi hột tuôn ra như mưa, cho thấy tình trạng tại của cực kỳ xấu.


      Thời điểm Lam Duê mở hai mắt ra, người bên cạnh lập tức sững sờ, đáy mắt khó tin.


      Nathan Andrew!


      làm sao cũng nghĩ tới việc mình lại rơi vào trong tay ta.


      Trong nháy mắt, khoang tim dâng lên cảm giác nỡ.


      ". . . . . . thể. . . . . . Andrew, đứa bé. . . . . ."


      Đôi con ngươi xanh lục của Andrew nhìn đăm đăm vào gương mặt nhợt nhạt của , toàn thân đều là vết thương, giọng có phần khó tin: “Lam Duê, biết giữ lại nó dẫn đến hậu quả gì ?” Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, bây giờ ấy chỉ quan tâm đến đứa bé của Lăng Ngạo ở trong bụng? Nghĩ tới đây, đáy mắt của lóe lên tia sắc bén, nếu như đây là ràng buộc mà , vậy càng thể giữ lại được nữa.


      Nhận thấy được ánh sáng khiến cho người ta khiếp sợ lóe lên từ đáy mắt của , Lam Duê cả kinh, cánh tay bê bết máu chợt kéo lấy vạt áo , bởi vì dùng sức mà gân xanh trán: "Andrew. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối , thể gây tổn thương. . . . . . tổn thương đến con của tôi. . . . . . . Tôi...tôi cầu xin . . . . . . ."


      Người luôn kiêu ngạo từ trước đến nay như Lam Duê, đây là lần đầu tiên cúi đầu trước người khác, lần đầu tiên ra hai tiếng ‘ cầu xin ’, khiến cho người ta cảm thấy xót xa trong lòng.


      Andrew ấp úng nhìn : " , quan trọng như vậy?"


      có ai trả lời , bởi vì sau khi Lam Duê ra những lời ấy, cơ thể chịu đựng được nữa, lại lâm vào hôn mê, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt lấy vạt áo của , hề nơi lỏng, có thể thấy được dùng hết bao nhiêu sức lực.


      "Chủ nhân!"


      Andrew thu hồi ánh mắt ảm đạm, đôi con ngươi màu xanh lục xoay chuyển, nhìn người phụ nữ hôn mê sâu, lại nhìn đến vùng bụng bằng phẳng của , có giữ lại hay , vẫn còn đấu tranh….
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Lửa Giận



      Hai tháng, hơn hai tháng trôi qua, nhà họ Lam và nhà họ Lăng lật hết mọi ngóc ngách thế giới, người nắm tình hình cũng theo bản năng mà tránh như tránh bom tránh đạn.


      Mà có vài thành phần tự biết mình biết ta, liền xem nó trở thành quá khứ.


      Tất cả mọi người đều biết Lam đương gia, Lam Duê, bị tập kích bất ngờ, tung tích.


      Nhưng có ở đây, cũng đại biểu cho việc nhà họ Lam có thể để mặc cho người ta vuốt ve ra sao cũng được, nhìn xem những kẻ muốn mượn cơ hội này để gây sóng gió, phải là muốn trở thành nơi trút giận hay sao.


      Tập đoàn Lam thị và Lăng thị, trong khoảng thời gian này cũng có động tác rất lớn, nhiều luật lệ khác nhau được đưa vào hoạt động.


      Mà quy định dễ thấy nhất trong đó, chính là tuyệt đối giao thiệp và hợp tác với tập đoàn Fiennes.


      thể , đây cũng được xem là trận giận cá chém thớt.


      ****


      Thái Bình Dương, hòn đảo nằm tách biệt với bên ngoài.


      Sóng biển vỗ bờ, tháng tư còn mang theo cái giá lạnh của mùa đông nữa, gió biển lướt qua, thoang thoảng vị mặn. mặt biển, mấy con hải âu trắng muốt thi nhau bay lượn.


      bờ cát vàng óng, người phụ nữ tóc ngắn, chiếc mền khá dày được phủ lên hai chân , ngồi xe lăn, ngửa đầu, híp hai mắt lại.


      Vươn những ngón tay thon dài, giơ lên giữa trung đón lấy ánh mặt trời, ngón áp út và ngón út vốn mang theo nhẫn cưới và nhẫn cảm ứng, bây giờ lại rất trống trải.


      Đặt tay khác lên bụng, khẽ nhoẻn miệng cười.


      "Bên ngoài nghiêng trời lệch đất vì , trái lại còn cảm thấy dễ chịu.”


      thanh trầm thấp vang lên ngay sau lưng, cười như cười, bên trong còn mang theo giễu cợt bất đắc dĩ, thái độ rất mâu thuẫn.


      Người phụ nữ tóc ngắn chính là nhân vật chính, người khiến nhà họ Lam và nhà họ Lăng náo động trong suốt hai tháng vừa qua, Lam Duê.


      Lam Duê quay đầu lại, nhếch môi cười giễu: “Vậy , Andrew tính khi nào mới để tôi rời khỏi đây?”


      Do vụ nổ dữ dội từ dạo trước, toàn bộ tấm lưng của bị phỏng phiêm trọng, hai chân đều bị sức mạnh của nó đánh thẳng vào, xương cốt gãy lìa, e rằng, nếu tu dưỡng năm, căn bản cũng có biện pháp nào để hất ra xe lăn ra đứng lên.


      Từ khi có dấu hiệu tỉnh lại, tất cả những thiết bị liên lạc và định vị để những người trong nhà họ Lam có thể tìm ra đều biến mất hoàn toàn. chỉ có thể đồng ý ở lại hòn đảo vô danh này, an tĩnh dưỡng thương.


      chưa bao giờ nghĩ rằng, người cứu mình lại là Nathan Andrew.


      Mặc dù ban đầu từng muốn giết chết đứa bé mà hao công tốn sức để bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ lại, trong lòng Lam Duê vẫn còn tồn tại cảm kích, ít nhất cũng còn bài xích giống như trước nữa.


      bóng đen hạ xuống, che khuất ánh mặt trười trước mắt Lam Duê, gương mặt tuấn hệt như nghiệt chỉ cách chừng hai mươi xen-ti-mét.


      Lúc này đôi mắt màu xanh lục của Andrew vẫn lóe lên ánh sáng tàn độc, có chút biết phải làm sao: “Lam Duê, đồng ý với tôi, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn tịnh dưỡng thân thể.”


      "Tôi vẫn luôn tịnh dưỡng thân thể." vừa đứng lên, cũng hành hạ cơ thể của mình, tại sao lại bảo là còn chưa tịnh dưỡng tốt nữa hả?


      Andrew phiền não bới bới mái tóc bạch kim mềm mại của mình, nóng nảy : "Tôi biết lại vừa nghĩ đến Lăng Ngạo, cứ quan tâm đến ta như vậy? ràng người cứu là tôi.”


      " ấy là chồng tôi!" Lam Duê giương mắt lên, thản nhiên : "Câu này dưới trăm lần, tôi cũng trả lời dưới trăm lần, Andrew, suy cho cùng là muốn câu trả lời như thế nào từ tôi?”


      Thân thể bất tiện khiến tính khí của Lam Duê có vẻ nóng nảy hơn trước đôi chút.


      Lúc này lạnh lùng nhìn lên người đàn ông trước mặt, đáy mắt lóe lên tia thiếu kiên nhẫn.


      Andrew sững sờ, chưa từng nghĩ tới, chỉ là vấn đề mà thôi, thế nhưng lại khiến dễ dàng nổi giận đến vậy.


      Có chút mê mẩn ngắm nhìn gương mặt bởi vì tức giận mà nổi lên tầng đỏ ửng, phát , mái tóc ngắn lại càng khiến xinh đẹp động lòng người, bên trong đôi mắt đen láy chứa màng sương tức giận.


      phát , hai tháng ngắn ngủi vừa qua là khoảng thời gian yên bình nhất trong suốt quãng đời của , có bất kỳ người nào quấy rầy, thư thái dễ chịu.


      "Được rồi, chúng ta trở về ăn cơm trưa , ngày nào cũng ăn cơm đúng giờ, chịu nổi, nhưng chẳng lẽ đứa bé trong bụng cũng muốn chịu đói với người mẹ vô trách nhiệm này sao?”


      xong, Andrew liền vòng qua sau lưng Lam Duê, cẩn thận đẩy chiếc xe lăn của hướng về phía căn biệt thự màu trắng ở gần bờ biển.


      Lam Duê khẽ sờ tay lên bụng, nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Andrew, dù là thông minh như cũng đoán ra, rốt cuộc bên trong hồ lô của chứa cái gì.


      Ngày trước còn hận thể giết được , thế nào mà sau khi cứu ngược lại, thái độ quay ngoắt đến 180° độ?


      "Andrew!" Trầm tĩnh lát, Lam Duê chợt mở miệng: " biết Liliane ?"


      Nụ cười mặt Andrew hơi khựng lại, trong lúc nhất thời biết nên trả lời làm sao.


      Đương nhiên biết, dẫu sao cũng từng có đoạn thời gian cùng hợp tác với Fiennes, quả từng tiếp xúc qua Liliane. Càng ràng hơn khi biết Liliane từng giả chết để thoát khỏi Cục cảnh sát hình quốc tế, nhưng thực tế là quy phục tập đoàn Fiennes.


      Bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới là hợp tác chính thức với Fiennes, cho nên cũng để ý gì lắm.


      Khiến vô cùng kinh ngạc, làm sao Lam Duê lại hỏi đến ta.


      Thấy người phía sau lưng cả nửa ngày trời thèm trả lời, Lam Duê nhắm mắt lại: "Thôi, biết coi như cho qua."


      "Tôi biết !"


      Andrew muốn lừa gạt , nhưng cũng chỉ tiết lộ số ít thông tin cho biết: “ ta là người phụ trách việc thỏa thuận trong tập đoàn Fiennes, nhưng mà cụ thể là làm gì tôi lắm, ban đầu tôi có hợp tác với bọn họ được thời gian, Liliane là người tiếp đón. Có thể nhìn ra, địa vị của Liliane ở bên trong cũng , chỉ là, hình như ta làm việc có hơi miễn cưỡng.”


      Liliane miễn cưỡng làm việc, chuyện này có biết chút đỉnh.


      Trước khi kết hôn có gặp qua Liliane lần, lúc ấy cũng để ý lắm.


      Lần thứ hai nhìn thấy Liliane, là vào trận tập kích ở hôn lễ của , khi đó Liliane dẫn chạy ra ngoài, sau đó liền lặng yên tiếng động rời khỏi.


      Có thể nhìn ra, chỉ mới tháng gặp mà Liliane tiều tụy rất nhiều, thoạt nhìn hình như bị người ta ngược ít.


      Nếu phải làm việc miễn cưỡng như vậy, biết đâu, ngược lại có thể lợi dụng Liliane được chút.


      Ôm suy nghĩ như vậy, Lam Duê tiếp tục lưu lại hòn đảo ở Thái Bình Dương.


      ****


      Hết lần này đến lần khác tìm được tí manh mối nào của Lam Duê, bầu khí bao quanh người Lăng Ngạo càng trở nên u ám, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, khó để nhìn ra, có thể bộc phát .


      ‘Rầm’ tiếng, thêm viên quản lý khu vực nữa bị xử lý.


      Máu tươi chảy xuống từ trán của người đàn ông trung niên hơi mập, ràng bị đau đến toát cả mồ hôi lạnh nhưng lại dám lấy tay chùi .


      Người đàn ông trung niên kia đến từ Trung Quốc, ông ta nắm giữ toàn bộ quyền khống chế của thế lực ngầm ở nơi đó, Bạch Lợi Toàn.


      Lần này ông ta đến đây để báo cáo với Lăng Ngạo chút việc hệ trọng xảy ra trong thời gian này.


      Ngờ đâu, lời vừa mới trôi ra khỏi miệng, lại bị Lăng Ngạo dùng tập văn thư bọc da dày cộm ném thẳng vào trán.


      "Mất nửa quyền sở hữu?" Lăng Ngạo cười lạnh, đáy mắt chứa tàn nhẫn: "Bạch Lợi Toàn, tôi nuôi ông làm bù nhìn hả?"


      ra Lăng Ngạo sớm biết được đôi chút, chỉ là, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị chuyện của Lam Duê trì hoãn, cho nên tạm thời chưa kịp xử lý. Tiện thể cũng muốn xem xem khi nào mấy người này tính báo cho biết chuyện ấy, bây giờ tốt rồi, quyền kiểm soát bị mất nửa, Bạch Lợi Toàn kia mới run lẩy bẩy đến báo cáo.


      "Thủ lĩnh. . . . . ."


      Lăng Ngạo tàn nhẫn nhếch môi: "Bên cạnh tôi chưa bao giờ cần đến đồ bỏ !”


      Chỉ câu, cũng đủ để xác định sống chết của Bạch Lợi Toàn.


      Lăng Ngạo vốn tàn nhẫn, phải là xử trí, mà là tạm thời có tâm tình để làm việc đó.


      phóng túng quá rồi !


      "Thủ lĩnh, cho tôi thêm cơ hội nữa, lần sau. . . . . ."


      " có lần sau!" Ngự Phong ra hiệu bảo người giữ lại, mang ra khỏi phòng: “Từ khi ông phạm phải sai lầm, nhưng lại biết sửa chữa, chính ông đánh mất cơ hội duy nhất.”


      Đúng là như vậy, quả sai!


      Bạch Lợi Toàn bất chợt nhớ tới, trước nay thủ lĩnh vốn lạnh lùng tàn nhẫn, tính khí bất định. Chẳng qua là, trong khoảng thời gian này rất ít khi quản lý bọn họ, và cũng bởi vì bọn họ nhận thấy, trong vài trường hợp thủ lĩnh khoan dung tha thứ, từ đó quên mất bản chất con người của vị thủ lĩnh này, người từng khiến bọ họ vừa nghe tin sợ vỡ mật.


      Hai mắt của Bạch Lợi Toàn dại ra, máu tươi trán đông lại.


      Thủ lĩnh vẫn là thủ lĩnh như trước đây, bất quá còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn.


      Ông ta bỗng nhiên nhớ ra, Lam đương gia mất tích lâu rồi, cho nên…..hình như ông ta vừa phạm tội đúng ngay miệng núi lửa.


      Vẫn như cũ, chút tin tức cũng có, lần thứ hai, lần thứ hai cũng nắm bắt được gì.


      Lần đầu tiên là tập đoàn Fiennes bất thình lình xuất , chút đầu mối cũng lần ra được, và Lam Duê bỏ ra thời gian lâu như vậy, thế nhưng cái gì cũng điều tra ra.


      Giờ coi như xong, bây giờ chuyện này liên lụy đến Lam Duê, hơn hai tháng trôi qua nhưng tìm ra dấu vết.


      "Loảng Xoảng!"


      Vật nặng đánh vỡ thủy tinh tạo nên tiếng vang dữ dội, khiến Âu Liêm và Ngự Phong đứng ngoài cửa, gương mặt biến sắc trong tích tắc, vội vàng mở cửa phòng vọt vào.


      "Thủ lĩnh!"


      " ra ngoài!"


      Bọn họ chỉ vừa kêu lên tiếng, Lăng Ngạo lập tức cắt lời.


      Bây giờ cần yên tĩnh để suy nghĩ chút, rốt cuộc là mắc xích nằm ở đâu.


      Âu Liêm nhíu chặt hàng lông mày, lo lắng nhìn cánh tay phải rướm máu của , mơ hồ còn nhìn thấy cả lớp thịt bên trong, cuối cùng cũng gì, theo Ngự Phong lui ra bên ngoài.


      "Lần này thủ lĩnh nổi cơn thịnh nộ rồi, kết quả mới vừa nãy của Bạch Lợi Toàn chính là hồi chuông báo động. Tôi có thể đoán ra được, nếu lại có người đến báo với thủ lĩnh tin tức gì hay, vậy kết quả cũng chẳng tốt hơn.”


      Âu Liêm dựa vào lan can hành lang, nghiêng người nhìn xuống mấy người lại lại ở lầu dưới, lạnh lùng .


      "Ừm!" Ngự Phong gật đầu lên tiếng: "Bất quá, đây mới là tác phong xử của thủ lĩnh."


      Từ trước đến nay thủ lĩnh làm việc gì đều là hai, cơ hội là do bản thân người đó tự cân nhắc, mà phải đợi đến chuyện cận kề ngay trước mắt, lúng ta lúng túng, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, sau đó mới nghĩ cách xoay chuyển tình hình, như vậy, ngoại trừ tự tìm đến cái chết còn đường nào để lui nữa?


      chỉ riêng thủ lĩnh, cho dù là Lam đương gia, đối với cách giải quyết những chuyện này, e rằng cũng khác gì so vớ thủ lĩnh.


      kiện Dã Điền Hùng ở Nhật Bản từ dạo trước là ví dụ điển hình, đó chính là tiêu diệt toàn bộ.


      Quả nhiên, về mặt giải quyết những chuyện này, thủ lĩnh vẫn còn có chút nhân tính đó chứ!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Thổ Lộ



      tìm được Lam Duê, chẳng những Lăng Ngạo càng ngày càng u, ngay cả người tính tình lúc nào cũng tương đối phóng khoáng như Vân Thanh, trong khoảng thời gian này cũng điên cuồng tìm tung tích của .


      Càng tìm ra, tính khí của lại càng trở nên tồi tệ.


      Mỗi lần Âu Liêm nhìn thấy, trong lòng lại lo lắng đến cáu bẳn cả lên.


      Khi Vân Thanh mệt mỏi rã rời trở về, vết thương tay được hai tháng lại tiếp tục bị nứt ra, lần này Âu Liêm hoàn toàn nổi giận.


      tay túm kéo đến phòng , để ý đến việc kêu la thiếu kiên nhẫn, ấn ngồi xuống giường, còn lấy hòm thuốc để xử lý vết thương cho . Vân Thanh giùng giằng: "Tôi mình sao cả, có phải lỗ tai của bị điếc hay ? Hay là cảm thấy y thuật của mình bây giờ cao hơn tôi? Bản thân tôi còn xử lý tốt cho cơ thể của mình hả?”


      Khoảng thời gian này mệt mỏi rã rời, cộng thêm vết thương người cũng , khiến thể lực của Vân Thanh bị tiêu hao đến cực hạn. Thứ cần nhất lúc này chính là nghỉ ngơi tốt thời gian, dưỡng tốt vết thương người. Mà phải như bộ dạng giờ, cả ngày bán mạng lao ra ngoài tìm chết.


      Âu Liêm lập tức bị chọc cho tức điên lên, siết chặt cổ tay mảnh khảnh của , giương mắt, đáy mắt dâng lên tầng lửa giận mà Vân Thanh chưa từng thấy: “ biết cơ thể của , chẳng lẽ biết, nếu còn tiếp tục như vầy, cánh tay này bị cắt bỏ sao? biết, mà lại còn giày xéo cơ thể của mình? Vân Thanh, cho rằng người mình làm bằng sắt hả? cho rằng mình so với bọn đàn ông chúng tôi mạnh hơn? Hay là từ đầu đến giờ chỉ muốn đâm đầu vào chỗ chết?”


      Âu Liêm luôn luôn điềm tĩnh trong mọi vấn đề, tính khí của rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng bao giờ đụng đến ranh giới cuối cùng của . giống Vân Trạch, tính tình của Vân Trạch, theo lời của Lam Duê, chính là con hồ ly điển hình, tuy rằng tươi cười rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng ra biết rốt cuộc ta tính toán những gì.


      Giả sử lúc này người nổi giận với Vân Thanh là Vân Trạch, nhất định gầm thét lên với như vậy, mà sử dụng biện pháp khác, khiến tự nhận ra được sai lầm của mình. Đây là lần đầu tiên Âu Liêm tức giận như thế, hiển ràng ra ngoài, khiến lời vừa đến cổ họng của Vân Thanh lập tức bị vướng lại, nhất thời có cách nào để ra.


      Đây là khác biệt rệt giữa và Vân Trạch.


      Hơn nữa, thái đội khi nổi giận với cũng giống nhau.


      Điều quan trọng hơn, chỉ xem Vân Trạch là bạn, còn Âu Liêm là…..


      Há miệng thở dốc, đôi con ngươi sáng ngời của Vân Thanh hơi trầm xuống, cuối cùng cũng kháng cự lại nữa, để mặc cho xử lý vết thương tay.


      "Tôi và Lam Duê biết nhau từ mười năm trước, khi đó tôi chỉ là bé đen đúa xấu xí ai thèm, ăn mặc rách rưới, đói ngất . Khi đó, tôi chỉ mong mình phải cứ như vậy mà chết?”


      biết tại sao, Vân Thanh bắt đầu kể cho Âu Liêm nghe những chuyện cũ mà ngoại trừ chỉ còn có Lam Duê và Vân Trạch là biết.


      Âu Liêm lặng im ngồi nghe, động tác tay vẫn như cũ, chưa hề dừng lại.


      "Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, ấy chẳng qua cũng chỉ là mười ba tuổi, bên cạnh là ông cụ non Vân Trạch, cứ như vậy đứng ở trước mặt của tôi." Dường như là hồi tưởng lại chuyện xưa, đôi mắt của Vân Thanh dần trở nên mông lung: “Khi ấy tôi thường xuyên bị người ta bắt nạt, nên tính tình cũng trở nên rất xấu. Khi hai người bọn họ mặc toàn trang phục đắt tiền đứng ở ngay trước mặt tôi, trong lòng tôi liền nghĩ, lại là mấy đứa thiếu niên hư hỏng, có việc gì làm gây .”


      "Chỉ có điều, lúc Lam Duê nhìn thấy tôi, cũng chỉ hơi cười cười! Sau đó liền với Vân Trạch đứng bên cạnh, ‘ chính là bé này sao? Quả có chút cá tính, nhưng mà, tôi thích những người quá bướng bỉnh, Vân Trạch, xem trọng bé này ở điểm nào? ’, có thể biết tâm tình của tôi khi ấy như thế nào ? Chỉ là bé xấp xỉ tuổi của tôi, thế nào lại hống hách như vậy? Giọng điệu khiến người ta ghét."


      " chỉ là Lam Duê, ngay cả Vân Trạch cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ta, tôi cũng ưa, cảm giác nụ cười của hai người kia sảm tạp quá nhiều thứ khiến cho người ta kinh hãi. Dựa vào bản năng sau khi trải qua đủ loại nguy hiểm, tôi biết hai người kia phải dễ chọc vào, tôi muốn chạy trốn.” Cười giễu tiếng, Vân Thanh cúi đầu nhìn Âu Liêm ngồi xổm bên cạnh , đáy mắt lóe sáng: “Lam Duê là người thích khiêu chiến, từ tôi phát , việc chạy trốn theo bản năng của mình khơi lên hứng thú của ấy, sau đó mới có tôi bây giờ. Có thể , đối với tôi, Lam Duê chỉ là chủ nhân, mà còn là người bạn cực kỳ thân thiết, bây giờ ấy gặp chuyện như vậy, tôi chỉ chịu chút vết thương có sá gì? Âu Liêm, nếu như Lăng thủ lĩnh xảy ra chuyện gì, có tâm trạng như thế nào? còn có tâm trạng để ý đến vết thương người của mình?”


      Âu Liêm lặng thinh, sau khi xử lý xong khâu cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh, né tránh vết thương bên cánh tay trái, hai tay giữ lấy bả vai run lên của : “Nếu như thủ lĩnh gặp phải chuyện như vậy, tôi khẳng định mình còn điên cuồng hơn . Nhưng, đây là trung thành đối với thủ lĩnh, cũng vì trung thành đối với Lam đương gia, điều này tôi có thể hiểu. Nhưng mà đây chỉ là về mặt lý trí, phương diện tình cảm, có bất kỳ người đàn ông nào có thể chịu đựng được, người phụ nữ mà mình thương thèm quan tâm đến an nguy của ấy, suốt ngày làm tổn hại đến bản thân, Vân Thanh, em có thể hiểu chưa?"


      Âu Liêm chưa bao giờ nghĩ tới, cái người suốt ngày cãi nhau với mình, người phụ nữ chưa từng cho chút mặt mũi. Nhưng chính là , hiểu được trái tim của mình, hiển nhiên trốn tránh.


      Lời vừa rồi, lập tức khiến hồn phách của Vân Thanh bay đến nơi nào, ngơ ngác nhìn , cả lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.


      Người phụ nữ…… thương?


      Nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của , Âu Liêm bất ngờ cười ra tiếng: “ thổ lộ mà em lại có chút phản ứng nào là sao? Đây là thái độ gì hả!"


      Vụt lên rồi hạ xuống, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh nhanh chóng được bao phủ bởi tầng đỏ ửng mê người. Cái miệng nhắn từ trước đến nay vẫn luôn biết cách ăn , bây giờ lại được câu nào.


      "Nếu gì, coi như là em đồng ý! Vân Thanh, bây giờ ở đây nghỉ ngơi chút!”


      xong, đợi đối phương kịp phản ứng, lập tức đẩy nằm xuống chiếc giường êm ái, kéo tấm chăn mỏng ở bên qua, hề để tâm đến quần áo bẩn người , trực tiếp ôm lấy cực kỳ chặt chẽ.


      Vân Thanh vẫn còn sững sờ, nhưng lại rất phối hợp với động tác của , hề phản kháng.


      Lúc này đầu của còn trong trạng thái lơ lửng mây, căn bản là có cách nào để chi phối cơ thể của mình.


      Đợi sau khi tỉnh lại, mới phát , ra là trong lúc giật mình ngây người, bán thân rồi.


      Tuy nhiên, đối tượng bán cũng tươi đối hài lòng. . . . . .


      ***


      Lăng Ngạo gõ tay theo tiết tấu xuống mặt bàn, trong đầu đem hết thảy những thông tin có liên quan đến Lam Duê, sàng lọc lại lần nữa.


      Dựa vào trực giác, tất cả bọn họ đều kết luận rằng Lam Duê mất tích, tuyệt đối hy vọng là. . . . . .


      "Hình như trong hai tháng này Andrew có hơi yên lặng!"


      biết là nghĩ tới điều gì, Lăng Ngạo nheo mắt lại, mi mắt mân thành đường chỉ, thản nhiên .


      Ngự Phong cẩn thận suy nghĩ chút, hình như đúng là vậy: “Thuộc hạ lập tức điều tra!"


      Ngự Phong hiểu ý tứ trong lời của , thời gian trôi qua lâu như vậy mà lại hề có chút tin tức nào. Ai có thể vào tình huống này còn phong tỏa tin tức sạch đến thế?


      Mà dạo gần đây quả Andrew yên tĩnh cách kỳ quái.


      Chẳng lẽ , mất tích của Lam đương gia có liên quan đến ?


      Hai giờ sau, Ngự Phong gõ cửa thư phòng lần nữa.


      "Thủ lĩnh!"


      Ngự Phong kêu lên tiếng, chỉ thấy Lăng Ngạo nhàn nhạt gật đầu cái, nhưng cũng mở miệng. Ngự Phong biết thủ lĩnh chờ tin tức của mình. Ngay lập tức bắt đầu báo cáo kết quả sau hai tiếng điều tra vừa rồi.


      "Hai tháng trước, Nathan Andrew từng bí mật tiến về phía Trung Quốc, nhưng chỉ dừng lại thời gian rất ngắn, cũng gây nên bất cứ chuyện gì, sau đó lập tức lặng lẽ rời khỏi. Về phần đến đó làm gì, rất xin lỗi thủ lĩnh, thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được." Dừng chút, Ngự Phong tiếp tục : "Hai tháng gần đây, Nathan Andrew, ngoại trừ những lúc cần thiết, bằng , phần lớn thời gian đều ở tại khu vực Thái Bình Dương, nghỉ dưỡng hòn đảo tư nhân. Ngay cả cuộc giao dịch ma túy trị giá ba tỷ đô la vào tháng trước cũng tham gia, mà giao lại cho người bên cạnh làm. Trong hai tháng này, tần suất đến hòn đảo ở Thái Bình Dương so với những năm trước cũng nhiều hơn mấy lần.”


      Điều tra đến đây, tại Ngự Phong cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ Lam đương gia bị Nathan Andrew mang ? Bất quá, cảm thấy chẳng có lý do gì để làm thế cả. Nếu là vậy, lý thuyết phải dùng Lam đương gia để làm con tin hòng chiếm chút lợi ích, nhưng giờ ngược lại, suốt hai tháng trời mà vẫn có động tĩnh nào.


      Ngự Phong biết, cũng có nghĩa là Lăng Ngạo .


      biết rành rành Andrew ôm tâm tư gì đối với Lam Duê.


      hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương sao? Thái Bình Dương lớn như vậy, e rằng có chút phiền phức.


      Lần này Lam Duê trở về, nhất định phải làm cho ngoan ngoãn ở yên trong nhà, bên ngoài nguy hiểm như vậy, xảy ra lần là đủ rồi, tuyệt đối cho phép có lần thứ hai.


      thực tế, sau khi Lam Duê trở về, quả rất biết điều, chỉ ở trong nhà, phải bởi vì lời của Lăng Ngạo, mà là bản thân cũng chưa có biện pháp đứng cách tự lập.


      "Mấy con côn trùng ở Tam giác vàng giải quyết hết rồi?"


      Lăng Ngạo biết, nếu như Lam Duê ở tại nơi của Andrew, chí ít sinh mạng cũng được bảo toàn, bị uy hiếp.


      Lời của khiến gương mặt vô cảm của Ngự Phong hơi run lên: " giải quyết, Lao Đốn chạy trốn!"


      Ngay từ khi nhận được tin Lam đương gia mất tích, thủ lĩnh đem toàn bộ nợ nần ra trút hết lên đầu những người của tập đoàn Fiennes. Mặc kệ có phải là bọn ở sau lưng giở trò quỷ hay , nhưng suy cho cùng cũng bởi vì bọn buôn lậu ma túy vào Trung Quốc trước, nên mới khiến Lam đương gia chú ý, dẫn đến chuyện như ngày hôm nay.


      Hành động đầu tiên chính là, hang ổ của Fiennes ở Tam Giác Vàng bị thủ lĩnh ra tay nhổ cỏ tận gốc, lần nữa Tam giác vàng lại trở về với cục diện ban đầu, nằm dưới quản lý của hai nhà.


      Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, vì sao thủ lĩnh lại muốn giải quyết hết bọn chúng vào ngay lúc này?


      Hình như nhận ra khó hiểu của Ngự Phong, ‘tạch’ tiếng, Lăng Ngạo trượt nắp chiếc bật lửa, ánh sáng le lói hơi run rẩy giữa làn hơi thở.


      Nhếch môi cười nhạt: “ chỉ là Fiennes, mà là thay máu toàn bộ. Giữ lại những người có ích, xóa bỏ những kẻ vô dụng!”


      Còn , phải đón vợ của mình về nhà!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Cái Gọi Là



      " tính khi nào mới để cho tôi ?”


      hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương, Lam Duê ngồi xe lăn, nguy hiểm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông với mái tóc bạch kim ngồi đối diện mình.


      Ba tháng, những vết thương người cũng chuyển biến tốt lên nhiều, duy chỉ có vết thương sau lưng và đùi là nghiêm trọng nhất, phải miễn cưỡng ngồi lên xe lăn, nhưng tin rằng chẳng bao lâu nữa có thể đứng lên được.


      Mặc dù thể thừa nhận, khoảng thời gian này trôi qua cách yên bình hiếm thấy, nhưng cũng muốn phải ở lại đây cả đời.


      Vỗ lên chiếc bụng được năm tháng của mình, so với người bình thường cũng lớn hơn rất nhiều, Lam Duê cạn hết kiên nhẫn rồi.


      có thể đoán được, việc mình mất tích sống chết gây nên ảnh hưởng như thế nào đối với nhà họ Lam và nhà họ Lăng.


      Sở dĩ trước đó vội vã cầu rời khỏi, cũng là bởi vì vết thương người có chút nghiêm trọng.


      Vốn dĩ tâm tình của Andrew cũng xem như tệ, nhưng khi vừa nghe thấy cầu của , trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến kinh người.


      Nếu như người bên cạnh Andrew nhìn thấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhất định kinh hồn bạt vía. Nhưng trong số đó bao gồm Lam Duê, đối với việc sắc mặt của đột nhiên biến đổi, sắc mặt của Lam Duê lại càng trở nên khó coi.


      " muốn rời khỏi đây?"


      xoay mặt sang hướng khác, nhìn về phía mặt biển Thái Bình Dương mênh mông bát ngát, giọng đều đều chứa tức giận.


      Lam Duê cười lạnh, đưa tay bưng ly nước trái cây ở bên cạnh lên, khẽ nhấp ngụm, hàng lông mi thon dài chớp chớp đến mấy lần, : “Tôi muốn rời khỏi đây phải là chuyện rất bình thường sao? Andrew, hay là tính giam lỏng tôi?”


      Thời điểm ra câu cuối cùng, có để ý đến vẻ mặt của Andrew, quả nhiên là hơi giật giật.


      Trong lòng suy đoán được đáp án chính xác, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo như băng.


      "Andrew, hãy cho tôi lý do để có thể ở lại chỗ này.”


      "Tại sao nhất định phải trở về? Nơi này tốt? Lam Duê, sau khi trở về, có thể còn gặp phải chuyện như vậy, có hiểu hay ?"


      Andrew hiểu, đối với nhân từ lắm rồi, tại sao còn muốn rời khỏi ?


      Vừa nghĩ tới việc khỏi đây, lửa giận liền cuồn cuộn cháy bừng lên trong lòng .


      Lam Duê lạnh lùng nhìn , làn môi đỏ mọng hơi nhếch, lộ ra nụ cười vừa cay nghiệt lại vừa như thấu hiểu: “Andrew, làm chuyện gì, tự bản thân hiểu , nhất định muốn tôi phải giật tấm lụa mỏng này xuống sao?”


      "Có ý gì?"


      "Còn cần tôi giải thích cho ?" Nhấc chiếc eo có chút cứng ngắc, Lam Duê tiếp tục : "Hơn ba tháng trước, vào cái đêm tôi bị tập kích, xem Andrew, tại sao lại trùng hợp xuất ở huyện Mạc Hà gần biên giới Trung Quốc? Còn nữa, thời điểm bọn Vân Lãng tiêu diệt những kẻ đó, bỗng nhiên xuất năm chiếc máy bay tàng hình, ra cũng do điều tới? Vốn dĩ mục tiêu của là tôi, chỉ là, ngờ lại có kẻ đặt nhiều bom như vậy bên dưới khách sạn.”


      "Thay vì rằng cứu tôi, chi bằng là tôi tự đem mình đưa đến trước mặt . Andrew, còn cần tôi nêu ra từng ví dụ cụ thể để chứng minh ?”


      Thời gian đầu, quả hề đổ hết mối nghi ngờ này lên người , nhưng dạo gần đây cẩn thận suy nghĩ lại, hơn nữa còn trùng hợp rất nhiều chuyện, ngốc, dĩ nhiên hiểu ra được điểm kỳ quặc bên trong đó.


      Andrew phải loại người vô duyên vô cớ xen vào việc của người khác, quan trọng hơn, Andrew dồn hết tâm tư bắt về đây, rốt cuộc là có mục đích gì?


      Nghe thấy lời của Lam Duê, trông Adrew sững sờ thấy , rồi sau đó lại cười lên ha hả, đôi con ngươi biến thành màu xanh đậm như rắn độc, lời trôi ra khỏi miệng tựa như muốn phun nọc độc về phía con mồi, mang theo hơi thở nguy hiểm.


      "Lam Duê, từ trước đến nay tôi biết là người thông minh, tôi cũng cho rằng mình che giấu rất kỹ, ngờ lại bị phát ra rồi. Lam Duê, xem, làm sao có thể hoài nghi tôi vậy? Chí ít tôi phải là người chôn thuốc nổ bên dưới cái khách sạn kia.”


      Bưng ly rượu đỏ tươi lên, hơi ngửa đầu, uống hớp cạn sạch.


      Người phụ nữ thông minh, quả nhiên là có nhìn lầm.


      Ngón tay Lam Duê khẽ vuốt qua tay vịn xe lăn, đùa cợt nhìn , : “Những lúc hồ ly làm việc, chí ít trước hết phải đem cái đuôi của mình giấu kỹ . Andrew, xứng với cái tên hồ ly, biết ?”


      Kỳ thực Andrew làm rất tốt, nếu là đổi lại người khác, có lẽ đoán ra.


      Song, đáng tiếc thay, quên, và Lăng Ngạo nắm trong tay toàn bộ thế lực hắc đạo ở Trung Quốc. Vô duyên vô cớ có người xâm nhập vào lãnh địa của mình, nếu bọn họ biết từ trước, chẳng phải là chuyện kỳ lạ sao?


      Hơn nữa, quan trọng nhất là, Andrew vừa lúc xuất ngay tại địa phương mà giải quyết, nhân tiện gặp phải bị tập kích.


      biết từ đâu bất thình lình chui ra năm chiếc máy bay tàng hình, điều này càng thêm kỳ quái.


      Xâu chuỗi từng sợi đầu mối ấy lại, cái đuôi hồ ly này quả giấu được tốt lắm.


      Andrew giật mình, bất chợt nhớ ra, mặc dù khi ấy đến cách bí mật, thế nhưng, đó là quốc gia nằm trong phạm vi quản lý của , chỉ cần bỏ công điều tra chút, là có thể dễ dàng biết mọi chuyện.


      Lam Duê có thể nghĩ đến được, Lăng Ngạo kia tuyệt đối bỏ qua.


      Xem ra là sơ sót của .


      Nhưng mà bây giờ Lam Duê ở trong tay , ngược lại rất muốn xem xem định làm như thế nào.


      Nghĩ tới đây, khóe miệng Andrew bật cười cách ngông cuồng, đáy mắt lên độc ác: “Lam Duê, bây giờ biết có thể làm được gì? Chẳng lẽ định dùng thân thể tại để rời khỏi hòn đảo nằm ngay chính giữa Thái Bình Dương? Hay là định chờ Lăng Ngạo tới đón ? Tôi khuyên nên dẹp bỏ ý nghĩ này .”


      "Tôi nhớ mình từng qua, tôi dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được . Lấy được người của , lấy được tất cả thế lực sau lưng . Lam Duê, tại sao nhất định phải là Lăng Ngạo đây? Chẳng lẽ chọn tôi được sao? phải trong khoảng thời gian này chúng ta chung sống rất tốt ư? Tại sao bây giờ lại muốn rời khỏi, tôi thua kém Lăng Ngạo ở điểm nào? Quyền thế? Địa vị? Bàn về thủ đoạn, bàn về tướng mạo, tôi so ra thua kém Lăng Ngạo ở điểm nào hả? Lam Duê, em xem!"


      Đối diện với gương mặt dữ tợn hướng về phía gầm , Lam Duê giương mắt lên, hàng lông mi dày tựa như cánh bướm khe khẽ chớp, làn môi giật giật, sáu chữ từ bên môi trôi ra ngoài.


      "Bởi vì tôi ấy."


      Đúng, .


      Ba tháng qua, điều duy nhất thông suốt chính là chuyện này.


      , Lam Duê Lăng Ngạo.


      Bởi vì , cho nên đối với những khi xử lý mấy chuyện nguy hiểm, cảm thấy khẩn trương.


      Bởi vì , cho nên lúc nào cũng muốn ở bên cạnh .


      khi quyết định chuyện gì, tuyệt đối dong dài, nhất là về mặt tình cảm. Nếu biết mình Lăng Ngạo, tự nhiên làm trái với con tim của mình, ra những lời dối lòng.


      Huống chi, đối với , Andrew tựa như con rắn độc mang lớp vỏ bọc của loài người, trong lòng vẫn luôn tồn tại cảnh giác.


      ra , đối với lời tỏ tình của Andrew, Lam Duê kinh ngạc mới là lạ.


      Hoặc là , đây vốn dĩ phải lời tỏ tình, mà chỉ là ham muốn giữ lấy thứ mình có được.


      Đáng tiếc, phải là món đồ vật vô tri vô giác.


      là người có tình cảm.


      Giống như những lời từ chính miệng Andrew ra, thích , mà thứ thích chính là đầu óc thông minh, thích Lam Duê đại biểu cho toàn bộ thế lực của nhà họ Lam.


      thể nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này nguy hiểm, từng gặp qua ít những kẻ bừng bừng dã tâm, nhưng Andrew là người duy nhất khiến có cảm giác bị uy hiếp.


      "Em ta?" Giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay, Andrew mất kiểm soát cười lên ha hả, mái tóc bạch kim có hơi mất trật tự: “Ha ha ha, Lam Duê, có phải em bị lên cơn sốt hả? Trời ơi, tôi mà lại nghe được cái chữ ‘’ này. Ha ha ha, Lam Duê, em cho rằng Lăng Ngạo cũng em? Chẳng qua là vì năng lực của em, quyền lực nằm trong tay em mà thôi, Lam Duê, em cho rằng Lăng Ngạo hiểu là gì sao? Ha ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá. Thượng Đế ơi, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe được.”


      Lam Duê chỉ lẳng lặng nhìn , đối với những lời kia, có bất kỳ ý kiến nào.


      Giờ khắc này, Lam Duê cảm thấy Andrew đáng thương.


      Vì là con riêng, cho nên tin vào tình ?


      Chỉ có điều, những chuyện này liên quan đến .


      Mặc dù Andrew có ơn cứu mạng, nhưng lại tính kế với , cho nên thế nào nữa, hai người bọn họ ai nợ ai.


      Di chuyển xe lăn, trước khi , Lam Duê lạnh lùng : "Có hay , đây là chuyện của tôi và ấy! Lam Duê này chính là , tuyệt đối dễ dàng thay đổi. Andrew, bởi vì hiểu, cho nên biết. Giữa tôi và ấy, phải ai cũng có thể nhúng tay vào.”


      Bởi vì hiểu, cho nên biết!


      Andrew chấn động toàn thân, đôi mắt màu xanh lục nổi lên sóng to gió lớn.


      hiểu sao?


      Làn môi mỏng khẽ nhếch, vẽ nên đường cong quỷ dị, Andrew cười mờ ám nhìn theo bóng lưng của Lam Duê, lạnh nhạt : "Tôi và em đánh cuộc keo, miễn là em thắng, tôi lập tức thả em . Nhưng nếu như em thua, vậy chỉ mình em phải lưu lại đây, ngay cả tính mạng của Lăng Ngạo cũng phải lưu lại.”


      Lam Duê nghe vậy, bất chợt chuyển bánh xe lăn qua, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo kinh người.


      "Andrew, lại muốn giở trò hề gì?"


      Người đàn ông đứng trước đầu ngọn gió, làn gió biển thổi bay mấy lọn tóc bạch kim của , đôi con ngươi màu xanh lục tựa như rắn độc thoắt thoát bên dưới làn tóc trắng, càng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, u ám.


      Andrew cười khẩy nhìn gương mặt đầy tức giận của , chậm rãi mở miện: "Lấy năng lực của em có thể đoán ra được chuyện này, vậy nhất định Lăng Ngạo cũng có thể đoán được. Em có thể lấy được nhiều tin tức từ chuyến ghé thăm Trung Quốc của tôi như vậy, tự nhiên Lăng Ngạo cũng có thể. Tin rằng giờ ta cũng đổ hết mọi nghi ngờ lên người tôi rồi!”


      "Lam Duê, em thử xem, lần này tôi ra khỏi đảo, có phải ta đích thân tìm tới cửa hay ?”


      Chậm rãi từng bước ưu nhã đến trước cơ thể dần trở nên căng thẳng của Lam Duê, hơi cúi người xuống, đến gần vành tai trắng nõn, giọng lạnh lẽo tựa như trực tiếp thổi vào đáy lòng .


      "Chỉ cần ta có thể dẫn em từ nơi này, tôi lập tức thả ta. Nếu như thể, vậy để ta vùi thân ở Thái Bình Dương, lót dạ dày cho cá mập trắng. Lam Duê, chúng ta liền đánh cuộc keo, xem ta có dám mình mạo hiểm hay , có dám đơn thương độc mã xông vào phạm vi quản lý của tôi hay . Chúng ta cùng nhau nhìn xem, người mà trong miệng em , rốt cuộc thể thành ý như thế nào!”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Tin Tức



      Vancouver, tại thư phòng của Lăng Ngạo.


      Gương mặt luôn lạnh lùng của Lăng Ngạo lúc này trở nên u ám đến kinh người.


      Nguyên nhân là bởi vì những hình ảnh ngừng phát ra màn hình.


      Mặc dù Lăng Ngạo khẳng định Lam Duê là do Andrew mang , nghĩ đến việc chưa tìm ta, ngược lại tự mình dâng đến cửa.


      màn hình là hình ảnh sau khi Lam Duê được cứu, làn da vốn trắng nõn nhẵn mịn, bởi ảnh hưởng của vụ nổ mà tạo thành những vết thương nhìn thấy ghê người, khiến trái tim vốn nguội lạnh của Lăng Ngạo giờ phút này đau đớn khôn nguôi.


      Bên trong ấy, vị bác sỹ bận rộn trong tà áo blouse trắng, cùng với việc đưa ra lựa chọn về đứa bé trong bụng. Bất ngờ thay, lại có thể trút bỏ tất cả niềm kiêu hãnh của vị nữ vương hắc đạo, dùng đến hai chữ ‘cầu xin’ đối với đối thủ mà từ trước đến nay mình chẳng thèm cúi đầu ngó tới.


      Lam Duê mang trong mình niềm kiêu hãnh tuyệt đối, từ bé trải qua hết thảy những đợt huấn luyện, dần dần tôi luyện thành con người cứng cỏi.


      Nếu như phải vì đứa bé trong bụng, e rằng cho dù có dùng khẩu súng kề vào sau gáy của gương mặt kia vẫn đổi sắc.


      Cuối cùng Andrew vẫn giữ lấy đứa bé trong bụng của , nhưng nó đồng nghĩa với việc độ khó trong quá trình cứu chữa Lam Duê tăng lên gấp mấy lần.


      Phụ nữ có thai kị dùng thuốc, có rất nhiều chỗ đều do cắn răng chịu đựng.


      Cơn đau thông thường, đối với những người thường xuyên bị thương như bọn họ, cũng sớm trở thành thói quen, căn bản nhíu đến cái lông mày.


      Nhưng có thể khiến cho người ta choàng tỉnh từ cơn hôn mê sâu, vậy có thể đoán được cơn đau này khủng khiếp đế nhường nào.


      "Ưmh. . . . . ."


      Khi Lam Duê bị cơn đau đánh thức lần nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, rốt cuộc Andrew ở bên cạnh cũng nổi giận.


      "Khốn kiếp, phải bảo mấy người tay chút, mấy người muốn chết hết phải ?”


      Đôi mắt màu xanh lục từ trước đến nay chỉ biết giương nụ cười ma mị, giờ phủ kín nỗi lo âu, từng cơn từng cơn tức giận nối đuôi nhau cuộn trào ở bên trong.


      Bên ngoài màn ảnh, ngoại trừ Lăng Ngạo, những người khác hình như có hiểu ra đôi chút, rồi lại hơi hoài nghi, nhìn vẻ nóng nảy của Andrew, trong lòng cảm thấy vô cùng khó tin.


      Chẳng lẽ Andrew này đối với Lam đương gia. . . . . .


      Ý nghĩ như vậy, đều khiến cho bọn họ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, nhưng lại bày ra ngay trước mắt.


      Vân Thanh che môi, run rẩy nhìn lên người vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ màn hình lớn.


      Mới mấy tháng thấy mà thôi, bọn họ chưa từng nghĩ rằng chịu dày vò đau đớn như vậy. Ai trong bọn họ ở đây đều tự lừa mình dối người, tự nhủ rằng bình an, tuyệt đối xảy ra chuyện gì.


      Nhưng mà, thực tế, này lại rất tàn nhẫn.


      Bọn họ sớm nên nghĩ đến, vụ nổ động trời san bằng tòa khách sạn hai mươi tầng trở thành bình địa, cho dù có chạy thoát cũng thể hề hấn gì.


      "Tiên sinh, bởi vì ấy mang thai, có rất nhiều thuốc thể sử dụng đến, thuốc gây mê lại càng thể sử dụng với liều lượng cao, nếu , tình hình càng trở nên nguy hiểm, đây cũng là lý do vì sao trước đó tôi muốn phá bỏ đứa bé này.” Bên trong màn hình, vị bác sỹ trung niên người Tây, xoa xoa mồ hôi trán, thận trọng : " tại chỉ có thể cứu chữa đến đây, bởi vì phần lưng bị đánh thẳng vào quá lớn, hơn nữa, ban đầu khi đụng phải thuốc nổ, ấy dùng sức lực của toàn thân che chở cho đứa bé trong bụng mình, cho nên đứa bé hoàn toàn bình thường, chỉ có cơ thể mẹ bị thương nghiêm trọng.”


      "Thêm vào đó, vết thương người từ dạo trước vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho dù bây giờ khá hơn, nhưng việc phục hồi chức năng sau đó cũng tương đối phiền toái. Tạm thời trong vòng năm này, e rằng chỉ có thể ngồi xe lăn thay bộ.”


      Hình ảnh này nhanh chóng vụt qua, thế nhưng vẻ đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lại khắc sâu vào trong tim mỗi người ở đây.


      Gương mặt Lăng Ngạo chút biểu cảm nhìn vào màn ảnh, bàn tay rũ xuống đầu gối nắm chặt lại thành quyền, đôi mắt đen thâm thúy bắn ra ánh sáng sắc lạnh.


      Lam Duê xuất lần nữa, là hình ảnh sau khi tỉnh lại.


      Nhìn dáng vẻ ước chừng cũng tỉnh lại được mấy ngày, ngồi xe lăn, vẻ thản nhiên thường thấy vẫn khuôn mặt xinh đẹp vô ngần, nhưng nó thể che giấu nổi sắc mặt nhợt nhạt của .


      " nên nghỉ nghơi nhiều, thân thể mới mau khỏe lên được.” Andrew từ lầu xuống, hiếm khi thấy gương mặt của nhu hòa đến vậy, giọng cũng êm ái hơn rất nhiều.


      Lam Duê vươn tay, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào người , lạnh lùng : "Andrew, nhẫn của tôi."


      Những ngón tay trống rỗng, vốn dĩ nên mang theo nhẫn cưới và nhẫn cảm ứng, lúc này có gì cả.


      " có!" Andrew cũng lạnh lùng phun ra câu.


      Lam Duê thấy thế, để ý tới nữa, chuyển bánh xe lăn, hướng mặt ra khơi xa: “Mục đích của ."


      Có lẽ là do bị thương, Lam Duê ràng thiếu kiên nhẫn hơn trước.


      Andrew đứng ở sau lưng , bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía máy quay, lúc giơ tay lên, hai chiếc nhẫn sáng loáng nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay của .


      Dường như Andrew sớm có dự tính gửi những đoạn phim tài liệu này cho , chỉ còn chờ cơ hội mà thôi.


      Hình ảnh sau đó, chính là đoạn đối thoại cuối cùng giữa Andrew và Lam Duê.


      Nhìn càng muốn rời khỏi nơi ấy, nhưng rất dễ nhận thấy, Andrew có ý định thả người.


      "Chỉ cần ta có thể dẫn em từ nơi này, tôi lập tức thả ta. Nếu như thể, vậy để ta vùi thân ở Thái Bình Dương, lót dạ dày cho cá mập trắng. Lam Duê, chúng ta liền đánh cuộc keo, xem ta có dám mình mạo hiểm hay , có dám đơn thương độc mã xông vào phạm vi quản lý của tôi hay . Chúng ta cùng nhau nhìn xem, người mà trong miệng em , rốt cuộc thể thành ý như thế nào!”


      Đây là hình ảnh cuối cùng, sau khi chấm dứt, màn hình vụt tắt.


      khó để nhìn ra, sở dĩ Andrew tốn công quay nhiều thước phim như vậy, mục đích chỉ để đưa đến câu cuối cùng.


      tính dụ Lăng Ngạo đến hòn đảo kia, ra mục đích chính là muốn giết chết .


      Đây mới là mục đích .


      "Thủ lĩnh, đây là cái bẫy!"


      Ngự Phong trầm giọng , đây ràng là bẫy rập, nơi ấy là địa bàn của Andrew, nếu như thủ lĩnh đơn thương độc mã xông vào đó , chẳng những là Lam đương gia thể về, mà e rằng lần này thủ lĩnh cũng gặp nguy hiểm.


      Mạo hiểm như vậy căn bản cũng có nghĩa lý gì.


      Mặc dù Ngự Phong rất kính trọng bản lĩnh của Lam đương gia, nhưng trước sau vẫn là người của nhà họ Lăng, là trợ thủ của Lăng Ngạo. Ở trước mặt chủ nhân chân chính của mình, cho dù là chủ mẫu của nhà họ Lăng cũng phải xếp đằng sau.


      Âu Liêm nhíu mày liếc nhìn Ngự Phong, có thể cảm nhận được suy nghĩ của ta.


      Mặc dù quan hệ giữa Âu Liêm và Ngự Phong luôn luôn tốt, thế nhưng có nghĩa là chuyện gì cũng có cách nghĩ giống nhau.


      Cho dù là bẫy rập, cho dù có thể trở lại, nhưng tin chắc rằng, nhất định thủ lĩnh .


      Chưa đến tình cảm mà thủ lĩnh dàng cho Lam đương gia, dù chỉ là loại mặt mũi đơn thuần, điều này cũng được, huống chi, kết hợp giữa hai người bọn họ phải vì lợi ích gia tộc, mà là vì tình cảm chân chính.


      Vì phần ân tình này, thủ lĩnh tuyệt đối buông tay.


      Ngự Phong như vậy, chỉ làm cho thủ lĩnh càng thêm tức giận mà thôi.


      Quả nhiên, Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn gương mặt tầm tĩnh của Ngự Phong: “ ra ngoài, đến khu vực Đông Nam Á xử lý tranh chấp."


      Dễ nhận thấy, đây là lời cảnh cáo mà Lăng Ngạo dành cho ta, nhẫn tâm đuổi người .


      Ngự Phong biết , sắc mặt hơi sa sầm lại, nhưng vẫn gật đầu: “Dạ, thuộc hạ hiểu!"


      xong, Ngự Phong lập tức sải bước ra ngoài.


      "Các cậu cũng ra ngoài!" Sau khi Ngự Phong rời khỏi, kế đó Lăng Ngạo cũng bảo những người còn lại ra.


      Bên trong căn phòng trống rỗng, Lăng Ngạo đứng dậy, tới phía trước cửa sổ, nhìn lên mặt trời rực rỡ bên ngoài.


      Chói mắt, rất chói mắt.


      Ngón tay thon dài bất chợt phủ lên tấm thủy tinh trong suốt.


      "Loảng Xoảng"


      "Rầm rầm!"


      Hàng loạt thanh trong trẻo vang lên, còi báo động hú ầm ỹ, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống sàn nhà, số khác rơi từ lầu hai xuống đất.


      Hỗn loạn xảy ra bất thình lình, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.


      Khi tất cả bọn họ tìm được địa điểm mà còi báo động vang lên, chỉ thấy Âu thiếu gia và bốn người bên cạnh chủ mẫu đứng canh giữ ngay cửa, dường như hề nghe thấy tiếng động bên trong phòng.


      Jihane, người đàn ông da đen trung niên, là quản gia của của biệt thự tại Vancouver, cung kính tiến lên, dùng kiểu lễ nghi quý tộc gật đầu với bọn họ cái, hướng về phía Âu Liêm tương đối thân thuộc hơn, dùng giọng quan thoại chính gốc, hỏi: “Âu thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ hay ?"


      "Cảm ơn ông, Jihane, nhưng ở đây có gì cần giúp đỡ, chỉ có điều, sau khi chúng tôi rời khỏi, e rằng phải phiền ông dọn dẹp bên trong thư phòng này chút rồi.”


      Gương mặt của Âu Liêm vẫn tươi cười hòa nhã như cũ, nhìn ra chút lo lắng nào, khiến người ta phải tâm phục khẩu phục trong lòng.


      Jihane thấy Âu Liêm như vậy, liền khom lưng, xoay người, mang theo đám thuộc hạ hối hả chạy đến rời khỏi lầu hai.


      " lo lắng cho Lăng thủ lĩnh chút nào sao?" Vân Thanh chau mày nhìn lên gương mặt bình tĩnh của , có chút hiểu, cất tiếng hỏi.


      Âu Liêm liếc xéo cái, mới vừa nãy vẫn còn rất bình tĩnh, lúc này lại cười lên gượng gạo.


      "Vân Thanh, như vầy mà em còn cho rằng lo lắng hả?”


      phải là lo lắng, mà đây là thói quen ngụy trang. Bây giờ để lộ ra vẻ lo lắng đối với những người đó, có ích lợi gì? Chính vì nguyên nhân ấy, cho nên cần kinh động đến nhiều người như vậy.


      Tính khí của thủ lĩnh bộc phát dữ dội thế này, qua ngần ấy năm nay, dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm hết.


      ràng lần này thủ lĩnh nổi giận rồi.


      Hành vi va vào họng súng, phải dành cho những người như .


      Từ sau khi Lam đương gia mất tích, Vân Trạch ngày càng trở nên lạnh lùng, Âu Liềm thầm thở dài trong lòng.


      Vân Trạch từng có thể duy trì nụ cười ôn hòa đối với những người phụ nữ khác, mặc dù là rất giả dối, rất xa cách, nhưng ít ra khiến người ta khó chịu.


      Nhưng kể từ khi Lam đương gia xảy ra chuyện, ta chẳng còn màng đến lớp vỏ ngụy trang ấy nữa, nếu ai dám liều lĩnh tiếp cận ta, chắc chắn là tự đâm đầu vào chỗ chết.


      "Vân Trạch, Andrew chỉ cần mình thủ lĩnh , cậu. . . . . ."


      "Cậu khỏi phải bận tâm!"


      đợi Âu Liêm xong, Vân Trạch lạnh lùng cắt đứt lời của , lúc xoay người, vẫn còn liếc nhìn cánh cửa thư phòng khép chặt, mấp máy môi, sau đó thẳng mạch xuống lầu.


      Vân Lãng thấy thế, ánh mắt chợt lóe sáng, lạnh nhạt : "Tôi xem chút!"


      "Vân Lãng!" Vân Thanh gọi với theo, cắn môi dặn dò: "Trong khoảng thời gian này tâm tình của Vân Trạch rất ổn định, tốt nhất cậu nên khuyên giải chút thử xem. Lam chủ thích nhất chính là bộ dạng kia của ta, đừng làm cho người ta cảm thấy chán ghét!”


      "Ừm!"


      Vân Lãng nghiêng đầu, khẽ lên tiếng, ai trong bọn họ biết được suy nghĩ của Vân Trạch, dĩ nhiên là thể hiểu được tâm tình của vào lúc này như thế nào.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :