1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Mưu Mới Bắt Đầu



      Giữa gian phòng rộng rãi, trải khắp bên trong là những dụng cụ thí nghiệm lóe lên ánh sáng kỳ dị như băng đá, người người qua lại như con thoi. Ở chính giữa là khối thủy tinh trong suốt mà hai người mới có thể ôm hết, chất lỏng màu xanh dương nhạt ngừng trào bong bóng ở bên trong. Giữa luồng chất lỏng ấy, người đàn ông trần trụi đứng thẳng.


      Mấy sợi tóc đen trôi bồng bềnh theo dòng chuyển của chất lỏng, hai mắt khép chặt, đôi chân mày rậm nhíu lại, hình như muốn tố giác, người đàn ông này trước khi vào đây bị tra tấn ít. Dung mạo tuấn phi phàm, mang theo nét đẹp đặc trưng của người phương Đông.....toát lên nhàng.


      Nếu như ai từng gặp qua ta, nhất định kêu lên, đây phải là người được FBI phái thi hành nhiệm vụ và bị mất tích ngay sau đó, vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Lam, Lam Triệt hay sao? Người khiến Lam đương gia, Lam Duê mạo hiểm cả tính mạng, trì hoãn hôn lễ của mình, đích thân tiến về phía Tam giác Bermuda để tìm kiếm nhưng vẫn có kết quả, Lam Triệt.


      Ai cũng chưa từng nghĩ đến, người này vốn dĩ được tất cả mọi người xác định rằng chết, nhưng chính miệng Lam Duê cũng ra tung tích, vậy mà lại xuất ở nơi đây.


      Hàng loạt đường dây được kết nối với khối thủy tinh trong suốt, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị. Người người tới lui, đối với người nằm bên trong khối thủy tinh kia, cũng chẳng có biểu gì, gương mặt vô cảm ngừng kiểm tra số liệu máy, thỉnh thoảng tới trước mặt ta quan sát chút.


      Vừa lúc đó, cánh cửa cảm ứng khép chặt bất chợt mở ra, hai nam nữ, kẻ trước người sau tiến vào nơi này.


      Người phụ nữ nhanh chân bước tới trước khối thủy tinh, chìa tay xoa lên bề mặt của nó, ánh mắt màu nâu sẫm mang theo si mê điên cuồng. Ngón tay ngừng ma sát lên bề mặt của khối thủy tinh, dường như muốn phủ lên cơ thể của người đàn ông bên trong.


      "Thế nào, Liz, cứ gấp gáp như vậy?”


      Người đàn ông phía sau cười lạnh !


      Ánh mắt của Liz hơi mơ hồ, giọng the thé: “Tôi nghĩ đến người đàn ông này từ rất lâu rồi, ngay từ khi nhìn thấy ta, tôi điên cuồng si mê, vất vả lắm mới có được, nhưng lại thể chạm vào, chẳng lẽ bây giờ tôi suy nghĩ chút cũng được sao? Vano, quản nhiều chuyện quá rồi đó!”


      Người đàn ông tên Vano híp đôi mắt màu xanh dương, : “Tôi chỉ suy nghĩ, người như mà lại có hứng thú với người đàn ông đứng đắn như vậy. Tiếc rằng, người ta chưa chắc có hứng thú với .”


      " có ý gì! Vano, muốn chết sao?" Liz mơ mơ màng màng, bị lời của kích thích liền bừng tỉnh, giọng nhàng êm ái lập tức được thay thế bằng giọng đàn ông trầm thấp, bao gồm cả tức giận và bất mãn. (QA: Liz là ái nam ái nữ nhé bà con lắm, mấy người làm cái gì? Chẳng lẽ biết là đại nhân bảo chúng ta đến xem ở đây tiến triển đến đâu rồi sao? Ở trong này làm ầm ỹ lên là như thế nào?” Người đàn ông đeo mắt kính nãy giờ vẫn đứng ở bên, lạnh lùng quét mắt về phía hai người kia cái, thành công trong việc ngăn chặn tranh chấp giữa đôi bên.


      "Dạ, Corey Lạc!"


      Corey Lạc thấy bọn họ nháo nhào lên nữa, liền xoay người lại, về phía ông già tóc bạc đợi lệnh ở bên. Dùng loại lễ nghi của giới quý tộc Quốc, cúi đầu thi lễ:” Ngài John, biết lần này tiến triển như thế nào? Đại nhân cố tình bảo chúng tôi đến xem qua chút, hy vọng biết đại khái lúc nào có khả năng thành công."


      Ngài John tóc bạc phơ, vốn là nhà khoa học nổi tiếng thế giới, chuyên nghiên cứu về cơ thể người, bởi vì vài năm trước nhốt người bất hợp pháp để tiến hành những thí nghiệm điên cuồng, bị pháp luật ngăn cấm, và bị toàn án tối cao của Luân Đôn xử án tử hình. Ai cũng ngờ đến, người vốn chết này, lại có thể ở đây, hơn nữa còn tiến hành thí nghiệm đủ khiến cho người ta rùng mình.


      Nghe thấy câu hỏi của Corey Lạc, từ trong cổ họng của John phát ra nụ cười trầm ma quái. Đứng dậy, tới trước khối thủy tinh ở giữa phòng, bên trong ánh mắt vẩn đục lóe lên ánh sáng điên cuồng: “Trở về với đại nhân, thí nghiệm này vốn dĩ cần đến mười năm, bây giờ chỉ cần ba năm, ba năm sau, người này có thể trở thành thuộc hạ của đại nhân rồi!”


      "A, vậy là phải đến ba năm nữa ta mới tỉnh lại sao?” Liz thất vọng chớp chớp mắt, lần nữa khôi phục lại giọng nhàng êm ái như phụ nữ. Điệu bộ lẳng lơ khẩy mái tóc vàng bờ vai trần, có chút bất đắc dĩ : "Ai, là mất hứng, vốn dĩ tôi còn suy nghĩ, sáng nay có thể để ta trở thành vật cưng của tôi, làm sao lại cần thời gian dài như vậy đây?"


      "Hả? Ý của là, nghi ngờ năng lực của tôi?"


      "A, tôi làm sao dám? Người này đều do ông định đoạt, chúng tôi cũng biết nên làm như thế nào!"


      Liz hề có chút tôn kính gì đối với John như Corey Lạc, đối với câu hỏi lành của ông ta, liền lạnh lùng trả lại bằng tràn nhạo báng.


      "Câm miệng, Liz!" Corey Lạc đanh mặt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Liz biết chừng mực, sau đó quay đầu xin lỗi: "Ngài John đừng lấy làm phiền lòng, ba năm phải ? Tôi nghĩ khi đại nhân nghe được tin này, nhất định cực kỳ vui mừng. Vậy đành phải làm phiền ngài rồi!”


      xong, Ba người bọn Corey Lạc rời khỏi phòng thí nghiệm.


      ***


      Giữa căn phòng mờ tối, bóng người ngồi lẳng lặng ở bên trong, đến gần cửa sổ trước bàn đọc sách, màn đêm bên ngoài rũ xuống.


      "Cốc cốc cốc!"


      Sau ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng, Corey Lạc chậm rãi xoay tròn tay nắm cửa bước vào. Đến khi còn cách người ở trước bàn đọc sách chừng mét, lúc này mới dừng bước.


      "Đại nhân, ngài John , còn có ba năm, ba năm sau, người đàn ông kia có thể nghe theo sai khiến của người."


      "Ba năm!" Bóng người cười khẽ, giọng trầm trầm lạnh lẽo mang theo mong đợi: “Ba năm sau, trở thành con cờ quan trọng trong tay tôi, con cờ quan trọng để đối phó với Lam Duê. Tôi vô cùng mong đợi, người nhẽ ra phải chết từ lâu, bỗng nhiên xuất trước mặt bọn họ, cảnh tượng ấy thú vị đến nhường nào.”


      Corey Lạc cúi đầu, giọng vẫn bình lặng: “Đây chính là thanh bảo kiếm sắc bén trong tay đại nhân!”


      "Bảo kiếm, thanh bảo kiếm sắc bén, ha ha ha, đúng, sai, quả thanh bảo kiếm sắc bén! Ha ha ha. . . . . ."


      mưu mới lớn hơn vừa được bắt đầu, nhằm vào Lam Duê biết gì cả, chỉ còn chờ mỗi ngọn gió xuân Lam Triệt này mà thôi…….


      ***


      Lăng Ngạo cầm gậy golf trong tay, nhìn lên người ‘vừa khéo’ gặp được, gương mặt lạnh lẽo nhìn ra được chút tâm tình.


      Trái lại, gương mặt Andrew tràn đầy ý cười, về phía bọn họ, đôi con ngươi màu xanh lục loáng thoáng liếc nhìn về phía Lam Duê.


      "Xem ra cơ thể của Lam đương gia được thoải mái? Cần nghỉ ngơi ?"


      xong, liền vươn tay, tính đặt lên trán . đợi Lam Duê kịp phản ứng, Lăng Ngạo bên cạnh liền ôm lấy eo , nhanh chóng dời sang bên.


      "Vợ của tôi, lúc nào cần người ngoài như tới quan tâm?"


      Lăng Ngạo nhếch môi, lạnh lùng nhìn tia u ám lóe lên rồi chợt tắt gương mặt Andrew. Đừng tưởng rằng biết ý đồ trong lòng là gì, vợ của , phải ai cũng có thể động đến. muốn để cho biết, biết thân phận giờ của Lam Duê, hoàn toàn cắt đứt tơ tưởng của .


      Andrew làm như thèm để ý, cười cười cuốn ống tay áo, : "Chỉ là quan tâm giữa bạn bè với nhau, Lăng thủ lĩnh cần gì phải giống như là chim sợ cành cong*, để người ta trông thấy còn tưởng rằng tôi làm chuyện gì với Lam đương gia!”


      (*chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.)


      Lời của rất hoàn hảo, để cho người ta tìm ra bất kỳ chỗ sơ hở nào, dường như chỉ là loại quan tâm đơn thuần giữa hai người bạn. Nhưng ở đây chẳng có ai tin cả, Lăng Ngạo tin, Lam Duê lại càng .


      Xoa xoa hai bên thái dương có hơi đau, Lam Duê miễn cưỡng mỉm cười cho có lệ, : “Tôi thực biết mình và giáo phụ Italy trở thành bạn bè từ bao giờ, có thể cho tôi biết, chúng ta là bạn bè từ khi nào ?”


      "Như vậy, sao Lam đương gia mới có thể thừa nhận?"


      "A!" Đầu có hơi choáng, Lam Duê hơi lắc lắc đầu, cười lạnh : "Andrew, tôi với này, nếu như để cho Lam Triệt khỏe mạnh đứng ở trước mặt của tôi, có lẽ chúng ta còn có nửa cơ hội để trở thành bạn bè. Nhưng mà bây giờ tung tích của Lam Triệt , là kẻ đầu sỏ gây nên, tôi giết , là nhẫn nại lắm rồi, còn muốn làm bạn bè? Andrew, ngay cả khi bị oan trong chuyện này, vẫn thể nào thay đổi được !”


      Cho đến tận bây giờ vẫn chỉ là đối thủ của , ban đầu Lăng Ngạo là đối thủ, sau lại trở thành vợ chồng đầu ấp tay gối. Nếu như Andrew làm ra chuyện kia, có lẽ thêm người bạn vẫn tốt hơn là thêm kẻ thù. Nhưng bây giờ chỉ cần Lam Duê vừa nhìn thấy , liền nghĩ ngay đến việc Lam Triệt vẫn chưa tung tích. Lấy tính tình của , giết cùng thời điểm với hai nhà William và Raymond, nhẫn nại rất lớn rồi, ngờ đâu kẻ này lại hết lần này đến lần khác xuất trước mặt của .


      Đây là khiêu khích, khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của !


      Lăng Ngạo cau mày, ôm lấy eo , biết cơ thể ỷ run lên. Đôi chân mày rậm hơi nhăn lại, cảm thấy hôm nay dẫn ra ngoài là quyết định sai lầm, nếu như sớm biết Andrew xuất ở đây, rời khỏi từ lâu rồi.


      Nhìn nhíu mày xoa trán, biết nổi giận .


      Lăng Ngạo biết mối quan hệ giữa Lam Duê và Lam Triệt rất tốt, cả nhà họ Lam, cũng chỉ có Lam Triệt là có thể thường xuyên liên lạc với Lam Duê, những người khác muốn liên lạc với , đều phải thông qua Lam Triệt, từ điểm này cũng có thể nhìn ra được, tình em giữa hai người bọn họ thực rất tốt.


      Người trước mặt, tuy rằng điều tra kỹ càng, cũng phải là chủ mưu trong chuyện này, nhưng vẫn là nhân tố trung gian. Dĩ nhiên, Lam Duê đổ hết nửa phần tức giận của lên người .


      "Andrew, tôi hy vọng tiếp tục xuất ở trước mắt của chúng tôi thêm lần nào nữa, nếu . . . . . ."


      Vế sau của câu ấy, Lăng Ngạo cũng hề ra, nhưng đáy mắt chứa cảnh cáo tuyệt đối, ngầm báo cho Andrew biết ý bên trong lời còn đứt đoạn của .


      xong lời này, Lăng Ngạo liền đưa tay ôm lấy Lam Duê ràng rất khó chịu, lướt qua người , cũng quay đầu lại.


      Đáng chết, biết mấy ngày nay ham ngủ thế này bình thường, quả nhiên thân thể khỏe, lại còn mang ra ngoài hứng gió lạnh lâu như vậy. Lăng Ngạo ôm lấy Lam Duê khe khẽ híp mắt, mơ màng ngủ thiếp , đáy mắt lóe lên tia đau xót.


      Andrew xoay người nhìn theo bóng lưng bọn họ vừa rời , nhìn người phụ nữ mảnh khảnh bên trong lồng ngực của người đàn ông, đôi con ngươi màu xanh lục dần dần trở nên đen kịt.


      "Chủ nhân!"


      Pitt Lin ở bên giọng gọi tiếng, giờ có thể cảm nhận được lửa giận từ nơi sâu kín của chủ nhân, biết tình cảm của chủ nhân mình dành cho Lam đương gia nhà họ Lam, vợ của Lăng thủ lĩnh là lòng. theo chủ nhân nhiều năm, từ đó đến nay chưa bao giờ thấy chủ nhân như vậy.


      Andrew cười lạnh dời tầm mắt , giơ gậy golf tay lên, ‘bộp’ tiếng, đánh quả bóng bay ra xa. Nhìn quả bóng trắng từ từ lăn vào lỗ, thấp giọng tựa như thủ thỉ với chính mình: “Tôi , kết hôn có nghĩa là có thể mãi mãi ở bên nhau! Lam Duê, tôi muốn…..”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Về Nhà



      "Tớ rồi, làm sao có thể vô duyên vô cớ thích ngủ như vậy? Lam Duê, cậu thử xem, cậu xem tại sao lại thế này! Cậu mang thai, chính cậu mang thai, thậm chí cả cậu còn biết!”


      Lam Duê uể oải tựa vào đầu giường, trừng mắt nhìn Vân Thanh qua lại, biết bị làm sao mà cứ lườm lườm mình.


      Chuyện cười ! cũng phải là bác sỹ, lại chưa từng mang thai bao giờ, làm sao biết?


      Lăng Ngạo ở bên, từ khi vừa biết được tin tức liền trở nên ngây ngốc, phản ứng gì cũng có. biết là do tin tức này đến quá đột ngột, hay là còn nguyên nhân nào khác, gương mặt của vẫn duy trì vẻ lạnh lùng xa cách, khác biệt gì mấy so với thường ngày.


      ra cách chính xác, phải là có phản ứng, mà là biết nên phản ứng như thế nào.


      Tin tức này đem đến cho cơn chấn động quá lớn, ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc trong lòng, còn cảm nhận được háo hức mong đợi nhen nhóm dần lên khi nghe tin mình sắp được làm cha.


      Cảm giác như thế, là loại cảm giác rất lạ lẫm, khiến nhất thời biết nên phản ứng ra làm sao.


      Lam Duê thấy lời nào, có chút nhàm chán nhún nhún vai, nhìn Vân Thanh vòng tới vòng lui, : "Vân Thanh, đầu mình choáng, mình muốn ngủ!"


      "A, vậy cậu nghỉ ngơi trước! Bây giờ tớ phải nghiên cứu chút về phụ nữ có thai ... Kiến thức y học!" Vân Thanh bừng tỉnh ngộ, muốn ra ngoài, lúc vừa nhìn thấy Lăng Ngạo, nhíu mày lại. Chần chừ cả nửa ngày, cuối cùng đến bên cạnh , : "E hèm, Lăng thủ lĩnh, tôi có chuyện cần nhắc nhở !"


      Lấy lại tinh thần, Lăng Ngạo nhíu mày nhìn về phía .


      "Ách, Lam. . . . . . đứa bé của Lam chủ mới vừa hơn tháng mà thôi, cho nên. . . . . . Khụ, trong khoảng thời gian này xin nhịn xuống chút. . . . . . cũng biết, đứa bé tương đối quan trọng!"


      Hô, rốt cuộc xong rồi! Vân Thanh thở phào nhõm, quả nhiên, dưới tầm mắt bén nhọn lạnh lẽo như băng ấy, ra những lời này, cần đến dũng khí nhường nào. Nhưng mà đây chỉ là đề nghị tối thiểu dưới tư cách của bác sỹ, về mặt này Vân Thanh lại rất kiên trì, cứ đứng yên trước mặt như vậy, chờ lời hứa của .


      Lăng Ngạo nhàn nhạt dời tầm mắt : "Tôi biết rồi!"


      Lấy được đáp án khiến hài lòng, Vân Thanh cũng có ý định quấy rầy đôi vợ chồng son ấy nữa, liền gật đầu rời khỏi phòng.


      Vừa ra khỏi cửa phòng, Vân Thanh hít hơi sâu, ánh mắt mới vừa nãy nhìn như muốn giết chết . Nếu phải là tinh thần của ổn định, bị hù chết.


      " làm việc gì trái với lương tâm?"


      " làm gì đó?"


      thanh truyền đến từ sau lưng, khiến Vân Thanh theo quán tính về phía trước mấy bước, xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm người vừa tới, bất mãn .


      Âu Liêm vô tội nhún vai cái, : "Là tôi hỏi , nhìn bộ dạng của y như là chịu đựng nỗi sợ hãi nào đó, cho nên đặc biệt tới hỏi thăm thôi! là, có lòng tốt mà được báo đáp!”


      "Ha, bà đây cần đến quan tâm sao?" Hai tay chống nạnh, Vân Thanh bày ra tư thế sẵn sàng ột trận cãi nhau ầm ỹ.


      Âu Liêm có hơi cứng họng, nâng trán : "Vân Thanh à, là phụ nữ, có thể cần mở miệng là hô lên tiếng ‘bà đây’ hay ? cứ ăn như vậy, về sau làm sao lấy chồng được? Cũng thể cả đời cứ dựa vào Lam đương gia nuôi chứ? Như vậy cũng hay!"


      Lời như vậy giống như vừa giẫm lên đuôi mèo rồi, Vân Thanh lập tức xù lông lên, ngón tay run run chỉ vào gương mặt Âu Liêm cười hì hì, cả nửa ngày cũng được chữ nào.


      Cắn răng uất hận trừng mắt nhìn , chết tiệt, người đàn ông này trở nên liều lĩnh như vậy từ bao giờ hả? Đầu óc vừa chuyển cái, hai mắt Vân Thanh xoay tít, đảo vòng lên người . Âu Liêm bị người ta nhìn như thế có chút sợ hãi, này muốn giở trò quỷ gì đây?


      Vân Thanh cười lên sang sảng, nụ cười có phần bí hiểm: “Âu Liêm, yên tâm, người muốn cưới bà đây còn nhiều lắm, cũng cần lo lắng có ai thèm lấy bà! Chỉ là, ngược lại bà đây có chút lo lắng lấy được vợ, vậy phải làm sao? Bị vỡ mồm như , lấy được cũng phải, đúng ? Nếu như lấy được ai mà , bà đây nỗ lực vượt khó mà đón lấy ! Ha ha ha!”


      Lời của khiến nụ cười mặt Âu Liêm cứng đờ, Vân Thanh tự cho rằng mình đảo ngược được tình thế, cuối cùng cũng hài lòng rời . Sau khi khỏi, lúc này Âu Liêm mới lấy lại tinh thần, đáy mắt lóe lên ý cười, giọng lầm bầm: "Dù cho em có gả ra ngoài , mà lại để cho những người đó lấy được em mới là lạ! Nếu em đến nước này, dĩ nhiên là thể để ình lấy được vợ, lúc ấy bảo em đến nhận lấy người đàn ông ‘ ai muốn,’ cũng thể biết giữ lời!”


      ***


      Bởi vì tin tức Lam Duê bất ngờ mang thai, bọn họ phải tạm thời thay đổi lịch trình ban đầu. Hai ông cụ ở nhà, cùng với ba mẹ hai bên tha thiết cầu, sau khi Lam Duê và Lăng Ngạo trao đổi kỹ càng, quyết định trong khoảng thời gian này nên quay trở lại đại bản doanh nhà họ Lăng trước.


      Ba ngày sau, chiếc máy bay trực thăng hạ cánh bãi đậu khổng lồ, đám người Lam Duê cuối cùng cũng xuất dưới tầm mắt trông mong ngóng chờ của hai nhà Lam Lăng, trở lại đại bản doanh nhà họ Lăng.


      Lần này về, mọi người ở hai nhà vừa nhìn thấy liền cung phụng như nhìn thấy vị Bồ Tát sống. Thậm chí còn vì vậy mà đem Lăng Ngạo tối sầm mặt đẩy sang bên, bởi vì mà mấy lá gan này hình như lớn hơn rồi phải!


      Ngoại trừ Lam Duê, người thiếu niên tóc vàng nãy giờ vẫn ở lì bên cạnh , tấc cũng rời, cả người toát lên hơi thở ‘người lại đừng có dại mà xớ rớ vào’, rất nhanh liền thu hút được chú ý của mọi người.


      "Ah? Chị hai, người đó là ai?"


      Lăng Kỳ nhìn người thiếu niên tóc vàng cảnh giác nhìn , tò mò hỏi. Chậc, tại sao dáng vẻ lại nhìn nghiệt như vậy, quả thực là giống người. Rốt cuộc là chị hai của mình tìm ở đâu ra báu vật như thế? hai hào phóng như vậy từ bao giờ ấy nhỉ?


      "Oa, Chị hai, chị hai, dáng vẻ của người này so với em còn đẹp hơn nữa!” Lăng Tâm cam tâm bị người ta lãng quên như vậy, nhảy lên cao, vòng qua bên người Lam Duê. Nhưng mà cực kỳ mất mặt chính là, bé bị người thiếu niên tóc vàng kia nhìn bằng nửa con mắt, cũng dám đến gần . Ưmh, mất mặt quá, người này nhìn tuổi tác lớn lắm mà tại sao lại hung dữ như vậy.


      Lam Duê nhàng liếc nhìn Johan ngừng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, tươi cười giải thích với mọi người: “Cậu ta là Johan, Lam Johan, mọi người cứ trực tiếp gọi bằng Johan là được! Nhưng mà giờ cái gì cũng hiểu, tạm thời mọi người cũng đừng nên tùy tiện đến gần, để tránh việc làm cho bị thương. Về phần tìm thấy ở đâu, cái này…..bí mật!”


      Từ khi mới bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, đám người vây quanh Lam Duê cũng chưa từng vơi , Lăng Ngạo lại càng có cách nào đến gần. Gương mặt lạnh lùng, Lăng Ngạo ngồi trong phòng khách tráng lệ, im lặng hướng về phía mấy người đàn ông.


      Đối với những người chuyện ngừng nghỉ bên cạnh, Lăng Ngạo từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi, tiếc chữ như vàng, thèm lên tiếng.


      Bác cả nhà họ Lăng nhếch miệng, : "Lăng Ngạo này, mặc dù đàn ông trầm tính là tốt, nhưng mà con cũng thể cứ im lìm như vậy! Như thế này phụ nữ thích, chung quy con cũng thể để Lam Duê ở với mình cả ngày mà đến nửa câu chứ?”


      "Bác cả phải!" Lăng Hoàng, em trai thứ năm của Lăng Ngạo, gật đầu lia lịa, : " hai à, phụ nữ thích được dỗ dành, cứ biết mở miệng như vậy sao?”


      Những lời này khiến đám người nhà họ Lam ngồi ở bên chợt kéo căng khóe miệng, có thể xóa bỏ mấy lời vừa rồi hay ? Bọn họ rất khó tưởng tượng, lúc người nào đó dỗ dành Lam Duê xảy ra tình huống gì. A, tác phong của em kia từ trước đến nay vẫn như sấm rền gió cuốn, so với Lăng Ngạo là cùng loại người, căn bản cần phải dỗ dành.


      "Bọn họ phụ nữ cần phải dỗ dành, chắc là bao gồm em mạnh mẽ của chúng ta chứ?”


      " cho là thế sao? Hay Nguyệt là người hai mặt?”


      Lam Dịch và Lam Vũ ở bên giọng thầm, thanh lớn, nhưng cũng vừa đủ để những người chung quanh nghe thấy.


      Bác tư nhà họ Lam cố tình nghiêm mặt: "Thế nào, con của ta lại có nữ tính như vậy?”


      " có, có! Ha, giỡn, giỡn mà thôi! Ha ha, chú Tư nên so đo Hàaa...!"


      "Được rồi, sang bên kia , cần tụ tập ở nơi này, nhìn cũng phiền!"


      Lăng lão ông kéo dài lời , cố làm ra vẻ nghiêm túc quát lớn.


      Đám người vai giữa và vai dưới của hai nhà Lam Lăng sờ chóp mũi cái, ngoan ngoãn sang bên. Bọn họ biết hai ông cụ này có chuyện muốn với Lăng Ngạo, bọn họ cũng cần phải lội vào vũng nước đục này.


      " !"


      Lăng Ngạo ngồi tréo nguẩy, lạnh lùng .


      Vòng vo mãi như vậy, phải là vì lúc này có lời muốn sao? Lăng Ngạo cười lạnh, mọi người ở hai nhà này đều là hồ ly, nhất định là có chuyện muốn giải quyết, bằng , tại sao bỗng dưng lại đẩy sang bên như vậy?


      Thấy thẳng vào vấn đề, Lăng lão ông cũng quanh co lòng vòng nữa: “Lấy cơ thể của Lam Duê giờ, ông nghĩ con cũng hy vọng con bé mạo hiểm chứ? tại ở Tam Giác Vàng lại xuất đợt rung chuyển lớn! Sau khi hai nhà Lam Lăng kết thân, mặc dù số phe cánh có e sợ hai người các con, nhưng mà lúc nào cũng có bọn rắn độc ngừng dồn ép. Lăng Ngạo, người lần này là đối thủ , e rằng rất khó giải quyết. Nếu như phải là hai lão già bọn ta giải quyết được, cũng muốn để con vào lúc này."


      Tam Giác Vàng? Lăng Ngạo có ấn tượng!


      Dựa theo những gì Lam Duê , ở Tam Giác Vàng bên kia nấp thế lực khổng lồ làm người ta với tới được, thầm điều tra từ rất lâu, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn có bất kỳ manh mối nào. Xem ra, thế lực mà ông nội của bọn họ đụng phải, cùng với thế lực thần bí từ trong miệng của Lam Duê, đại khái là cùng người.


      Lam lão ông gật đầu: "Cho dù lúc này Lam Duê có mang thai, chúng ta cũng thông báo cho các con trở lại. Nhưng mà bây giờ thân thể Lam Duê thích hợp tham gia vào loại chuyện thế này, cho nên bất đắc dĩ, ta và ông nội của con mới bàn bạc, xem con có thể tự mình giải quyết hay ?”


      ra câu hỏi này căn bản là dư thừa, Lăng Ngạo tuyệt đối cho phép Lam Duê mạo hiểm. Nếu như mang thai, hỏi như thế còn nghe được, nhưng mà bây giờ có con, làm sao lại có thể để xông vào nguy hiểm?


      Hiểu gật đầu cái, Lăng Ngạo đứng dậy, : "Con biết rồi!"


      Nhìn thân hình cao lớn của Lăng Ngạo, lời dứt khoát chút ngập ngừng, bọn họ sớm đoán được. Lam lão ông và Lăng lão ông nhìn nhau cười tiếng, Lam lão ông thở dài : "Tôi , ông có cần thử cháu trai ruột của mình như vậy ? Tính cách của Lăng Ngạo như thế nào, chẳng lẽ ông còn biết?"


      Lăng lão ông chống gậy, nhàm chán lay mấy cái: "Người già, thế nào cũng phải có người cho lão già như tôi chỉnh đốn lại chứ! Mặc dù tiểu tử Lăng Ngạo này là cháu trai ruột của tôi, nhưng mà về mặt tôn trọng người già, chút cũng làm được! Hừ, nếu có thể, tôi ngược lại rất muốn tráo đổi với ông. Vẫn là con bé Lam Duê kia tốt hơn, vừa khéo léo, lại hiếu thuận!"


      Mấy lời khen ngợi của Lăng lão ông khiến Lam lão ông ngồi ở bên co giật khóe miệng. Này là đến con bé cháu bướng bỉnh lỳ lợm của mình à? Tại sao ông biết con bé kia khéo léo, hiếu thuận từ khi nào vậy? Trong trí nhớ, hình như mỗi lần Lam Duê chuyện với ông, đều lấy tư thế ngang hàng phải vế ra chờ đợi. Cái này gọi là hiếu thuận? Ông hề cảm thấy gì hết trơn!


      Đây là cháu ruột của ông ư? Lam lão ông có hơi bất mãn, mếu máo lẩm bẩm.


      ***


      Còn bên kia, Lam Duê rốt cuộc cũng được nhàn rỗi nằm ở giường, mệt mỏi thở dài trong lòng. Có trời mới biết muốn bò lên giường, nằm ngủ giấc đến nhường nào, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại có cơ hội.


      Lăng Ngạo vào, chỉ thấy với vẻ mặt mệt mỏi nằm lỳ ở giường, cả quần áo người lẫn giày vẫn chưa cởi ra, cứ như vậy nằm ở chăn.


      "Mệt mỏi?" nhàng tới bên cạnh , ôm vào trong ngực, giọng hỏi.


      "Ừm!"


      Thấy lười phải mở mắt, đầu lông mày của Lăng Ngạo hơi nhăn lại, liếc nhìn quần áo người , sau cùng vẫn quyết định tự mình giúp cởi ra.


      Sau khi cởi áo khoác của ra, cũng cởi áo khoác của mình xuống, cứ ôm như vậy, đắp chăn nằm ngủ.


      "Lam Duê, muốn rời thời gian, trong khoảng thời gian này, em phải tốt. . . . . ."


      Lam Duê chỉ cảm thấy mình nửa tỉnh nửa mê, hình như có người giọng thầm bên tai . chỉ mơ hồ nghe được mấy câu, sau đó cái gì cũng biết!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Hậu Quả Sau Khi Lăng Ngạo Rời



      Lăng Ngạo trở lại tới hai giờ, chờ sau khi vợ của mình ngủ say liền rời khỏi đại bản doanh nhà họ Lăng, ngay cả cơm trưa cũng kịp dùng.


      biết, nếu như Lam Duê tỉnh dậy, lấy tính tình của , nhất định muốn cùng với . lại hy vọng theo mình đến nơi đó, phải là tin vào năng lực của , mà đây chỉ là bảo vệ theo bản năng đối với người mình thương . Trong bụng lại mang thai con của hai người, cho dù có tin tưởng vào năng lực của như thế nào nữa, cũng thể mạo hiểm như vậy.


      Đương lúc Lăng Ngạo lên máy bay trực thăng, mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng cũng thêm gì nữa. đúng ra, chủ nhân chân chính của cả hai nhà Lam Lăng chính là Lam Duê và Lăng Ngạo. Toàn bộ những gì mà cả hai đại gia tộc này sỡ hữu đều nằm dưới bảo vệ của hai người ấy. Từ trước đến nay, đối với bất kỳ quyết định nào của cả hai, những người như bọn họ cũng có quyền can thiệp, cho dù là ông nội, hay là ba mẹ, chú bác, cũng được.


      Đây phải là lần đầu tiên hai người tách ra hành động, chỉ là, lần này Lăng Ngạo ở trong lòng lại nhiều thêm phần nhớ thương.


      Lăng Tâm nhìn chiếc máy bay trực thăng xa, lẩm nhẩm : " hai là đẹp trai!"


      Nhìn Lăng Tâm lộ vẻ háo sắc, Lăng Tuyết gõ vào trán con bé, cười mắng: "Con bé nha đầu này, biết chừng mực, thế nào mà lại lộ vẻ háo sắc với cả nam lẫn nữ? phải hai là của chị hai ư, em cũng ngại bẽ mặt.”


      "Chị tư, tại sao chị lại cốc đầu em? Em hết thông minh làm sao?” Lăng Tâm xoa đầu, lớn tiếng kêu lên: “Tại sao lại bạo lực như vậy? Cẩn thận ai thèm để ý tới chị! Hừ!”


      Trong lúc hai chị em tranh cãi ầm ỹ, những người chung quanh lại phá lên cười, tính tình của bé Lăng Tâm này khá tùy tiện, biết đến bao giờ mới bỏ được.


      Lam lão ông nhìn về phía chấm đen từ từ dần ở cuối đường chân trời, lúc này mới chậm rãi : "Lăng Ngạo rồi, phải bây giờ các người nên nghĩ cách để đối phó với nghi vấn của Lam Duê ư?”


      nghi vấn? Dĩ nhiên người nhà họ Lăng hiểu tính nết của Lam Duê, đầu óc bỗng chốc mơ hồ. Riêng người nhà họ Lam, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cương cổ liếc nhìn nhau. Hít hơi sâu, mới vừa nãy bọn họ làm ra chuyện gì tốt? Bọn họ chưa được thông qua đồng ý của Lam Duê, trao toàn bộ tình của nhà họ Lam vào tay Lăng Ngạo.


      Xui xẻo chỉ có người nhà họ Lam thôi, Lăng Ngạo rời khỏi, là xử lý chuyện của nhà họ Lăng, thêm vào đó còn cả chuyện của nhà họ Lam, cũng được theo bản năng mà ôm đồm làm hết. Người nhà họ Lam lại có suy nghĩ theo hướng tích cực, bọn họ cảm giác như sắp có tai vạ đến nơi.


      "Ông nội, con đột nhiên nhớ tới, công ty còn có vài hợp đồng cần con bàn bạc, vậy nên tạm thời từ chối ăn bữa cơm trưa ở đây. Hàaa...!" Người đầu tiên kịp phản ứng chính là Lam Thương điềm tĩnh, chỉ thấy cố tình làm ra vẻ tự nhiên, chỉnh chỉnh bộ âu phục màu xanh dương người, nghiêm nghị .


      vừa mở miệng, mấy người còn lại của nhà họ Lam cũng lần lượt mở miệng: “Ông nội, hợp đồng này con cũng có phần, nhất định phải giải quyết, bằng gây tổn thất cho công ty!”


      "Cha, Lam Duê ngủ, con nghĩ chúng ta nên quấy rầy con bé tốt hơn! Hơn nữa phụ nữ mang thai quả thích hợp với mấy chỗ ồn ào, hôm nay chúng ta cũng đừng nên làm phiền cả nhà bác Lăng đây!”


      "Đúng vậy đó, cha, nhà của chúng ta cách nơi này cũng xa, cần phải lười biếng trốn ở đây ăn nhờ bữa, có phải ?"


      Từng câu từng chữ chui ra, Lam lão ông cũng hề ngần ngại mà gật đầu cái rụp, càng khiến cho những người nhà họ Lăng nổi mấy vạch đen đầu.


      Có chuyện gì vậy? phải bọn họ đồng ý ở đây dùng cơm trưa sao? Thế nào lại bất ngờ thay đổi ý định?


      Lăng lão ông tình hình, ở bên cạnh ho tiếng, : " ra . . . . . ."


      "Đúng vậy, đúng là giống như những gì bọn vừa , cần phải trở về gấp để xử lý số chuyện, thể nán lại lâu!”


      Lam lão ông cắt đứt lời của Lăng lão ông, nụ cười gống như hồ ly, khóe mắt ngừng liếc vào bên trong biệt thự, trong miệng lại ra những lời quang minh chính đại.


      "Ông bạn Lăng này, về sau có thời gian chúng ta lại tán gẫu tiếp. Hàaa...!"


      "Ai ui?"


      Vào lúc này, Lăng lão ông trợn tròn mắt, chỉ có mình ông như vậy, mà ngay cả những người nhà họ Lăng ở đây, ai là mở hai mắt to, mặt lộ vẻ nghi ngờ.


      Nhưng nghi ngờ này cũng kéo dài được bao lâu, rất nhanh sau đó bọn họ liền được giải đáp.


      Đương lúc Lam lão ông và mọi người chuẩn bị rời khỏi, Vân Trạch khoác mình bộ âu phục trắng gọn gàng tươm tất, bên gương mặt tuấn dật nụ cười ôn hòa, ung dung tiến lên ngăn cản mấy người nhà họ Lam lại, : “Lão thái gia, Lam chủ thức dậy, người bảo lâu rồi có thời gian cùng người trong nhà hàn huyên tâm tốt, chuyện công ty tạm thời cũng gấp, chắc hẳn nhà họ Lăng cũng tính toán chi ly chút cơm trưa này!”


      tràn vừa được ra khiến sắc mặt của đám người nhà họ Lam thay đổi đến mấy lần, buồn bực nhìn về phía người đáng tin cậy của bọn họ, cụ ông nhà họ Lam. Trong lòng vẫn ngừng cầu nguyện, chỉ cần cha ( ông nội ) đồng ý, bọn họ cũng cần lo lắng.


      "Khụ!" Lam lão ông chỉnh đốn lại biểu cảm mặt, : " cần, lúc nào mà chuyện chẳng được? Cậu bảo con bé nhớ giữ gìn sức khỏe tốt, cần lo lắng cho bọn ta!”


      Vân Trạch vẫn kiên trì đứng ở ngay đó, hình như biết ông trả lời như vậy, liền thong thả tiếp: “Lam chủ , nếu như Lão thái gia muốn, người ngại đích thân xuống mời mọi người.”


      Lời này vừa rơi xuống, người nhà họ Lam lập tức phản ứng theo hướng gió thổi, trực tiếp thẳng vào phòng khách của nhà họ Lăng. Ngay cả Lam lão ông cũng nâng gương mặt già nua đầy đau khổ, cam lòng ở phía sau mè nheo lát, dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười của Vân Trạch, mới chậm rãi theo phía sau những người đó.


      Thành công trong việc ngăn chặn được đám người nhà họ Lam muốn bỏ của chạy lấy người, Vân Trạch tươi cười nhìn mấy người nhà họ Lăng, lúc này đầu óc của người nào người nấy cũng trở nên mờ mịt, : “Lam chủ , chuyện này liên quan đến bất kỳ người nào của nhà họ Lăng, đây là chuyện riêng của nhà họ Lam, mọi người cần để ý. Lăng lão ông, Lam chủ , mặc dù người và Lăng thủ lĩnh kết hôn, nhưng mà giải quyết những chuyện như vầy vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nhà họ Lam. Dễ dàng giao tình của gia tộc vào tay người khác, việc này đồng nghĩa với liều mạng. Cũng may việc Lăng thủ lĩnh rời lần này là có liên quan đến địa phương mà hai người hợp tác, cũng có gì to tát, nhưng Lam chủ , hy vọng về sau những chuyện như vậy xảy ra sau lưng người tốt hơn!”


      "Thế đấy, chỉ có như vậy! Bên ngoài gió lớn, mời các vị vào thôi!"


      Vân Trạch xong những lời này, để lại mấy người nhà họ Lăng trơ mắt mà nhìn, mỉm cười vào phòng khách chính.


      "Ai có thể cho tôi biết, chuyện gì xảy ra? Những lời kia của Lam Duê là có ý gì?"


      "Ý của chị hai, hình như là có liên quan đến việc hai rời mình phải ?”


      Người nhà họ Lăng có chút mơ hồ ra, sau đó nhanh chóng nhìn nhau, đáy mắt thoáng lên vẻ hưng phấn.


      liên quan đến bọn họ, vậy họ cũng có thể xem chút trò vui chứ?


      Lúc người nhà họ Lam vừa tiến vào phòng khách chính, liền trông thấy Lam Duê lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế sofa, trong tay cầm tách trà sứ hoa mai, nhàn nhã thưởng thức. Dáng vẻ này tuyệt đối giống như mới vừa tỉnh ngủ, trái lại rất giống với chú mèo lười biếng vô hại.


      Bất quá, đây cũng phải là suy nghĩ của đám người nhà họ Lam chuẩn bị chịu tội, bọn họ chỉ cảm thấy đến cả lông măng người cũng dựng đứng hết lên. Nếu như tóc mà có thể dựng lên được giờ phút này cũng chỉa thẳng lên trời.


      Trong trí nhớ, hình như chỉ có những lúc Lam Duê chuẩn bị xử lý người khác mới có thể bày ra dáng vẻ thanh nhàn thoải mái như vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ kia của , ngày chết của những người đó cũng còn xa. Mà bọn họ lại là người nhà thân thích, vốn còn cho rằng cả đời này cũng bao giờ bị đối xử như vậy, ngờ đâu lần này lại may mắn thế chứ.


      "Ngồi , đứng ở đó làm cái gì?"


      Cười khẽ ngẩng đầu lên, Lam Duê nhìn lên đám người đứng trước mặt, giọng êm dịu. Khóe mắt liếc về mấy người nhà họ Lăng tụ tập lan can lầu hai, hứng thú nhìn về phía bọn họ bên này. cũng để ý, đều là người nhà, cần che giấu.


      Thấy bọn họ động đậy, nhàng đặt cái tách trong tay xuống, giọng thanh thúy vang lên, khiến ọi người cũng chấn động toàn thân: "Thế nào? Muốn tôi tự mình mời mọi người ngồi xuống?"


      Lam Dịch giương vẻ mặt đau khổ, : "Lam Duê, chuyện này liên quan đến , lại có quyền, em thể trách lầm người tốt được!”


      " hai yên tâm, em tự có chừng mực!" Khóe mắt nhíu lại, nhìn tất cả mọi người ngồi xuống. Đôi con ngươi đen nhánh đảo qua vòng, đối với lời chối bỏ hết trách nhiệm của Lam Dịch, chỉ thản nhiên cười.


      Đối với hành động chèn ép của cháu mình, Lam lão ông tỏ bất mãn: “Lam Duê, ta là ông nội của cháu, cháu lại chuyện với ông nội của mình như vậy sao?”


      "Ông nội, con hỏi ông mấy vấn đề!" Lam Duê giương mắt: "Chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam là ai?”


      "Là cháu, Lam Duê!"


      "Như vậy, có phải những người còn lại trong nhà họ Lam đều phải nghe theo lời của vị chủ chân chính?”


      "…….Ừhm!" Lam lão ông hơi ngập ngừng, có chút cắn răng nghiến lợi.


      "Như vậy, ông nội, mời người trả lời cho con, lúc nào mọi người có thể tự tiện thay thế vị trí của con đây, truyền đạt bất kỳ mệnh lệnh nào rồi hả? Nhà họ Lam đổi chủ từ bao giờ? Lúc nào người chủ nhân như con trở nên hữu danh vô thực vậy?”


      Lời cuối cùng của Lam Duê, rất rất chậm, nhưng lại đè nặng lên đầu bọn họ.


      Lam lão ông bị mấy câu hỏi của làm cho cứng họng, còn thiếu điều dựng râu trợn mắt nữa thôi. Đây chính là cháu ruột của ông, đây chính là cháu khéo léo từ trong miệng của Lăng lão ông. Đây mới là bộ mặt của con bé đấy, thấy ràng chưa! Lam lão ông liếc mắt nhìn Lăng lão ông trợn tròn mắt ở cách đó xa, hàm ý bên trong cũng rất ràng.


      "Cháu muốn như thế nào?"


      Biết hôm nay tránh khỏi kiếp, Lam lão ông cũng rất dứt khoát. Chuyện này căn bản là lỗi của ông, là ông tiên phong trong việc vi phạm quy tắc mà mình đặt ra, thế nên ông cũng sẵn lòng chịu phạt. Những người khác hỗ trợ, ông cũng mặc kệ, dẫu sao đều là người nhà, theo lý nên có nạn cùng chịu.


      Nếu như đám người nhà họ Lam nghe được tiếng từ tận đáy lòng của người trụ cột duy nhất vào lúc này, nhất định bị nhồi máu cơ tim. Đây mới đúng là, tai vạ đến nơi, hồn ai nấy giữ, ông nội (cha) là quá xảo quyệt mà.


      Lam Duê híp mắt, hơi nghiêng đầu, Vân Trạch lập tức đưa chồng văn thư lớn trong tay lên.


      "Con biết giờ ai trong mọi người cũng rất nhàn rỗi, đặc biệt tới đây ‘thăm con’…con rất cảm động!” xong, mở chồng văn thư trong tay ra, tiếp tục: “Vì để tỏ lòng cảm ơn đến quan tâm của mọi người, con đích thân nhờ Vân Trạch chuẩn bị chút quà đáp lễ!”


      "Bác cả, từ khi con tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Lam thị đến nay, mặc dù con rời khỏi được thời gian, nhưng vẫn chưa trao trả vị trí ấy lại cho bác. Con biết trong thời gian qua bác cũng cảm thấy nhàm chán, cho nên hôm nay con chính thức thông báo, chức vị tổng giám đốc từ nay vẫn do bác cả nhận lấy là tốt nhất!”


      Bác cả nhà họ Lam hề gì, gật đầu cái, dù sao tất cả mọi công việc của tổng giám đốc đều nằm trong tay của con trai và các cháu, coi như ông có về lại nữa, chỉ cần tiếp nhận những công việc kia, làm tổng giám đốc hay cũng mãn nguyện như nhau.


      Nhưng lời kế tiếp của Lam Duê, lại bất ngờ dội thẳng gáo nước lạnh từ đỉnh đầu của ông xuống.


      "Tất cả công việc ở tập đoàn thuộc về quyền hạn của tổng giám đốc, đều giao hết vào tay bác cả.” Tươi cười dập tắt mộng đẹp giữa ban ngày của bác cả, Lam Duê tiếp tục : "Về phần cả, hai, ba, thân là phó tổng giám đốc, tổng quản lý, tổng thanh tra, trong khoảng thời gian này tạm thời để xuống. Công việc của ba người các toàn bộ đều giao cho bác cả xử lý. Để tránh cho bác cả mệt mỏi, vậy phải phiền bác cả theo hỗ trợ!”


      Da đầu của ba em nhà họ Lam run lên từng cơn, cảm giác như có chuyện gì chẳng lành sắp sửa xảy ra, hề cảm thấy may mắn vì vừa được tháo xuống thân gánh nặng. Nếu như có thể, bọn họ tương đối sẵn lòng tiếp nhận lượng công việc nằng nề kia hơn.


      "Ah, Bác hai, bác ba, bọn họ cũng tới sao? Ưmh, vậy coi như xong!" Đảo mắt vòng, phát ra người kế tiếp theo thứ tự, liền dời tầm mắt lên người ba mẹ thân của mình: “Ba mẹ, hai người là luật sư, mấy việc nặng nhọc này kia ở tập đoàn của gia tộc cũng rơi vào trong tay hai người. Chẳng qua là, con nghe , dạo gần đây số quốc gia ở bên Châu Phi xuất mấy vụ án tương đối khó giải quyết, cho tới nay cũng chưa có ai nhận lấy, con nghĩ ba là người thích hợp nhất! Về phần mẹ, con cảm thấy khá hứng thú với mấy món đá quý mà Thái Lan sắp sửa sản xuất, năm này mẹ ở lại đó lưu ý dùm con chút !”


      "Lam Duê, ta là ba con, làm sao con có thể ném ba tới cái nơi ngay cả cứt chim cũng có?” Bác tư nhà họ Lam nổi giận, bị ném đến Châu Phi cũng được , lại còn bị chia cách với bà xã dấu, chuyện này tuyệt đối quá sức chịu đựng.


      Lam Duê nhàng liếc ông cái, : "Ba, xin chú ý thân phận của người, nên tùy tiện tục! Chỉ là năm mà thôi, chẳng lẽ ba muốn thường trú ở Châu Phi?"


      câu , đem lời chui lên đến cổ họng của Tô Tình và bác tư nhà họ Lam trở ngược vào trong. thể đắc tội tới đứa con này nữa, từ trước đến nay nó xuống tay chưa bao giờ nể tình.


      " cả, xà đảo dạo gần đây nghiên cứu đến cổ chai, phiền đến đó năm!" Dừng chút, rồi sau đó rất hào phóng tiếp: "Dĩ nhiên, vị trí và hoàn cảnh của cả khác với mọi người, trong khoảng thời gian đó cả vẫn có thể trở về, chỉ là được vượt quá ba ngày, bằng thời hạn bị gia tăng!”


      Xà đảo kìa!


      Người luôn trầm ổn như Lam Thương, lúc này cũng xuất dấu bị rối loạn, mấy cái con trơn nhẵn, bóng lưỡng gì đó, ghê tởm muốn chết, lại phải ngây ngốc ở đó những năm?


      " hai, trong khoảng thời gian này, những thế lực địa phương ở Ả Rập có dấu hiệu bắt đầu hoạt động, em tin rằng hai nhất định có thể xử lý tốt! Sau khi hai giải quyết xong, phiền tạm thời ở lại đó, chời tin tức của em rồi hẵng trở về!”


      " ba, lại , sở nghiên cứu ở New York vẫn còn tiến hành số thí nghiệm, ba tạm thời ở lại đó nghiên cứu chút về phân tích vũ khí hạt nhân !”


      Lam Duê nhanh chóng giao trách nhiệm cho tất cả mọi người, trong nháy mắt, chỉ còn lại duy nhất vị lão thần thích chạy khắp nơi ngồi ở phía đối diện, Lam lão ông.


      "Lam Duê, em thể nhẫn tâm như vậy! mới cần Ả Rập, phụ nữ bên ấy toàn mang khăn che mặt, có quỷ mới biết bọn họ lớn lên mang hình dáng ra sao, muốn !"


      đẹp làm bạn, cuộc sống của phải trôi qua như thế nào? Lam Dịch vừa nghĩ tới cuộc sống như thế, toàn thân liền cảm thấy bứt rứt.


      "Như vậy hai vốn định nán lại đời rồi hả?"


      "Em……Qủa nhiên, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! Hừ!” Lam Dịch hung hăng quay mặt sang hướng khác, khóc ra nước mắt, bọn họ chọc phải ai chứ?


      "Ông nội!" Lam Duê nhàng gọi tiếng: “Người là ông nội của con, hơn nữa tuổi tác cũng lớn như vậy rồi, chịu được giày vò, cách trăm tuổi cũng còn bao lâu! Con nghĩ năm này người nên ngoan ngoãn sống ở đại bản doanh nhà họ Lam, cho phép ra ngoài nửa bước.”


      Lam lão ông co giật khóe miệng: "Con để cho ta ra ngoài, tất cả bọn họ đều bị con sai , ta phải làm thế nào?"


      "Ông nội cần lo lắng, nếu có người sẵn lòng ở cùng với người năm, ra cổng trước, bước cổng sau, con cũng ngại!”


      Lam Duê xong, đảo mắt qua đám người ở chỗ này vòng, tất cả mọi người theo bản năng quay mặt sang bên. Mặc dù nhiệm vụ mà Lam Duê giao cho bọn họ có hơi nặng, nhưng còn tốt hơn việc bị giam ở trong biệt tự, được ra ngoài vẫn tốt hơn.


      "Chậc, cứ như vậy !" Lam Duê ưu nhã đứng lên, vỗ vỗ quần áo người vướng chút bụi, : "Còn nữa, con hy vọng về sau, chưa có cho phép của con, bất luận là ai cũng được truyền đạt bất kỳ mệnh lệnh nào! Nếu chuyện này còn tái diễn lại lần nữa, có khả năng hình phạt như vậy đâu!”


      Lam Duê xoay người, rời khỏi phòng khách chính, về phía phòng ngủ.


      "Vân Trạch, chuẩn bị chút, ngày mai trở về Las Vegas!"


      "Dạ!"


      Chuyện bên kia của Lăng Ngạo thể thay đổi được nữa, vậy cũng nên giải quyết chút chuyện còn dang dở.


      Ánh mắt của Lăng Tâm lấp lánh tim hồng: “Chị hai là phong độ!”


      Lăng Kỳ giựt giựt khóe miệng, : "Rốt cuộc cũng biết vì sao trước đó bọn họ lại có phản ứng như vậy rồi, là đáng sợ! Cuối cùng cũng biết, so với hai của chúng ta, chị hai lại càng đáng sợ hơn. Ở hai, tối thiểu người ta còn có thể nhận thấy được, còn chị hai cười nhưng làm mặt hổ! Giết người vô hình, sạch !"


      " bậy bạ gì đó, ba!" Lăng Lan bật cười, nhưng trong lòng thừa nhận cũng được, quả chị hai là như thế.


      Quả nhiên, đây mới là Lam đương gia khiến cho người ta sợ hãi! Đối đãi với người nhà, thoạt nhìn vào cứ như là loại trừng phạt cho vui, bọn họ là nghĩ ra, những kẻ địch kia ở trước mặt chị hai kinh hồn bạt vía ra sao đây?


      Rốt cuộc bây giờ Lăng lão ông cũng hiểu , lúc ông khen cháu dâu Lam Duê khéo léo hiếu thuận, tại sao Lam lão ông lại có biểu quái dị như thế.


      ra là như vậy đó! Đây mới là Lam Duê!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Dạy Dỗ Hải Linh



      Sau khi Lam Duê dùng xong bữa trưa, liền cùng mọi người trong nhà họ Lăng lời tạm biệt, tính toán trở về Las Vegas xử lý số chuyện còn tồn đọng. Vậy mà, đương lúc muốn rời khỏi, lại gặp phải vị khách ngoài ý muốn.


      Hải Linh!


      " phải là tôi nên gọi tiếng chị dâu?”


      Hải Linh sa sầm mặt, lạnh lùng . Người phụ nữ này đoạt hạnh phúc vốn dĩ thuộc về ta, thậm chí còn làm cho ta có cách nào tồn tại ở nhà họ Lăng được nữa. Ả hận thể giết chết Lam Duê, giết người phụ nữ cướp tất cả mọi thứ mà ả có.


      Lam Duê ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng nhạt bên cạnh, rút mảnh khăn giấy ra xoa xoa khóe môi, hàng mi dài khẽ rũ xuống, : “Dựa vào thân phận của , quả phải gọi tôi là chị hai.”


      Quét mắt lên người phụ nữ còn che đậy biểu cảm ở trước mặt mình, Lam Duê có chút chán ghét nhíu mày lại. Đôi khi phụ nữ nên tự biết mình biết ta tốt hơn, nhưng cái Hải Linh này, ràng chút tự ý thức cũng có, lại còn hiểu thân phận của mình, ở đây ra vẻ ta đây với .


      Vốn cho là, Hải Linh bị người nhà họ Lăng đưa đến nơi nào đó, quả sai, bây giờ lại đột ngột trở về, có lẽ là do bà mụ vui mừng vì mang thai, cho nên đón Hải Linh trở về xem, để Hải Linh tận mắt chứng kiến .


      Thực thế chứng minh, Hải Linh là người phụ nữ cực đoan và cố chấp, chuyện gì mà ta nhận định dễ dàng thay đổ chủ ý. Về mặt này, lần đầu tiên Lam Duê nhìn thấy Hải Linh, trong lòng cũng ngầm đưa ra kết luận. Lần này gặp lại, đối với ý châm chọc đố kỵ trong lời của ta, Lam Duê là người hiểu nhất.


      Lam Duê nhớ từng , nhẫn nại của đối với bất kỳ ai đều có giới hạn, nếu như Hải Linh vẫn biết sống chết, tiếp tục xúc phạm đến , tuyệt đối ngại tự mình ra tay giải quyết. Đối với kẻ địch, và ngay cả đối với người phụ nữ luôn tơ tưởng đến chồng mình, bao giờ duy trì lòng khoan dung thừa thãi, tàn nhẫn vốn dĩ là bản tính của .


      Hải Linh đứng ở trước mặt , đôi mắt tròn xoe trong veo lúc này được phủ lấp bởi dữ tợn, nhìn chằm chằm Làm Duê, cười lạnh: “Lam Duê, từ đầu đến cuối chính là kẻ thứ ba, là cướp Ngạo của tôi, bây giờ còn mặt mũi nào kêu tôi gọi tiếng chị hai, nằm mơ . Cả đời này trừ phi tôi chết, nếu , đừng nghĩ đến chuyện tôi gọi tiếng chị hai. chờ xem, sớm muộn gì cũng có ngày Ngạo nhìn bộ mặt của , đó chính là thời điểm mà phải cút ra khỏi cái nhà này.”


      "Kẻ thứ ba? Bộ mặt ?" Lam Duê cười to, ưu nhã tựa như báo săn đứng lên, giày cao gót dẫm lên sàn nhà hề phát ra tiếng động, chậm rãi đến gần Hải Linh nghểnh cao đầu. Hai câu hỏi vặn lại khiến gương mặt Hải Linh thoáng qua tia sợ hãi.


      Trong đầu Hải Linh lúc này chợt văng vẳng lời cuối cùng mà Lam Duê với ta từ dạo trước.


      ‘ Hải Linh, nhẫn nại của tôi là có giới hạn, cần hết lần này đến lần khác khiêu chiến với kiên nhẫn của tôi, nếu chuyện này còn tái diễn lần nữa, có thể thử xem kết quả như thế nào.’


      ‘ Hải Linh, đây lần cuối cùng, nếu còn hành động như ngày hôm nay, nếu chuyện này lại tiếp tục, thử xem những lời tôi vừa có phải là hay !’


      vậy, giờ những câu kia cứ vọng về bên tai ta, bất chợt nghĩ đến thân phận của Lam Duê, cũng nhớ tới đôi lời đồn đại về người phụ nữ này. Ngay bây giờ, cuối cùng ta cũng cảm thấy sợ, cảm giác sợ hãi dâng lên từ sâu trong tâm hồn, khiến cho ta khỏi run rẩy.


      Lam Duê đứng ở trước mặt ta, ngón tay thon dài khẽ xoa xoa gò má trơn bóng gần trong gang tấc, gương mặt lên vẻ tiếc nuối: “Chậc, da thịt trắng nõn như ngọc thế này, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hai mắt to lại có hồn, là làm cho người ta mê muội! Hải Linh, nếu biết ngoan ngoãn nghe lời mà , là tốt biết bao? Làm sao cứ có trí nhớ như vậy? Chẳng lẽ ban đầu tôi những gì, đều quên hết thảy hay sao? Hải Linh, dám động lên đầu của tôi, hơn nữa còn to gan lớn mật ra mấy lời khiêu khích người khác như vậy, biết những người có gan làm thế bây giờ ở đâu hay ? Hải Linh, tại sao lại hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi đây?”


      Lời ràng rất nhàng, ngữ điệu cũng chậm rãi như bình thường, nhưng lại khiến toàn thân Hải Linh kềm chế được cơn run rẩy. ta rất ghét Lam Duê đụng chạm đến mình, muốn tránh ra, nhưng dường như cơ thể ta mất năng lực tự kiểm soát, chỉ có thể run rẩy đứng trước mặt .


      "Chát!"


      Hung hăng tát cái, Lam Duê nhoẻn miệng cười đánh người trước mặt ngã xuống đất.


      Hải Linh dám tin, giơ tay lên ôm lấy gò má phải có hơi sưng, gương mặt sợ hãi. Bên má phải truyền đến cơn đau đớn rách da xé thịt khiến Hải Linh hoàn hồn, thét chói tai, lớn tiếng khóc lên: “ đánh tôi, Lam Duê, người đê tiện như mà lại dám đánh tôi. Đây mới là bộ mặt của , tôi phải tìm dì, tìm bọn họ để vạch trần con người của ra, chờ đó……”


      " quả là, tính xấu đổi!” Lam Duê cười lạnh, vung cước dẫm lên cánh tay trái nằm mặt đất của ta, gót giày khiến mu bàn tay của ả sưng đổ mảng: “Tất cả mọi người đều biết tôi rốt cuộc là người như thế nào, cũng biết người nào nên chọc, người nào nên dây vào, Hải Linh, xem cũng có vẻ thông minh, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”


      "A …..” Cơn đau nhức truyền đến khiến Hải Linh thét lên thảm thiết.


      "Lời cảnh cáo của tôi, lại làm như nghe, cảm giác đau đớn như vầy, có phải cũng nên nghĩ tới hay đây?”


      " xảy ra chuyện gì? Lam Duê ( Chị hai )?"


      Tiếng thét chói tai của Hải Linh lập tức thu hút được chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ đều cho rằng Lam Duê xảy ra chuyện gì, gương mặt đều lộ vẻ khẩn trương và lo lắng.


      Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bỗng chốc trừng to đôi mắt. Ba mẹ Lăng Ngạo lại càng nhíu chặt đôi lông mày. biết là lo lắng cho Hải Linh, hay là bởi vì Lam Duê.


      "Lam Duê, chuyện này. . . . . . Là chuyện gì xảy ra?" Mẹ của Lăng Ngạo, Văn Thanh có hơi lúng túng. Tại sao Hải Linh lại chạy đến phòng của Lam Duê, hơn nữa nhìn dáng vẻ của nó, hình như………..Nhưng Văn Thanh tin tưởng Lam Duê phải là loại vô duyên vô cớ đánh người, từ khẩu khí và hành động của Hải Linh ngày trước, bà cũng loáng thoáng đoán ra được vấn đề.


      "Dì, dì, con tốt bụng đến thăm chị dâu, chị ấy, chị ấy lại đánh con, dì, chị ấy rất quá đáng. . . . . . Hu huh u, dì. . . . . . ."


      Lam Duê cũng giải thích, ưu nhã thu chân lại, xoa xoa tay của mình, ngước mắt, đáy mắt nhiễm lên tia nóng rực, : " có gì, chỉ là dạy dỗ người ràng lắm về thân phận của mình mà thôi, mọi người cần phải tới!”


      "Lam chủ, máy bay sẵn sàng!”


      Vào lúc này, Vân Trạch đứng ở ngưỡng cửa, giọng nhắc nhở.


      "Ừ, tôi biết rồi!" Lam Duê gật đầu cái, rũ mắt nhìn Hải Linh đáng thương nằm khóc, đáy mắt mang theo chán ghét khó mà phai nhạt: “Hải Linh, lần sau, nếu vẫn còn như ngày hôm nay, có cơ hội để hướng về phía người khác khóc lóc kể lể đâu.”


      Xoay người về phía cửa, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, : "Ông nội, ba mẹ, bác trai, thím, con muốn rời khỏi thời gian, có chuyện gì có thể gọi điện thoại liên lạc, hoặc là đến Las Vegas tìm con cũng được! Như vậy, gặp lại sau!"


      Lam Duê xong, liền xoay người rời , trước khi , cũng quên trao cho Hải Linh ánh mắt sắc lạnh như dao cuối cùng, xoáy sâu vào tận trong linh hồn của ta.


      "Hải Linh, chuyện gì xảy ra?"


      Lam Duê vừa rời , Văn Thanh liền lạnh mặt, trầm giọng hỏi. ra cần hỏi, bà cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng Hải Linh giống như trong tưởng tượng của bà, trong lòng vẫn ngừng ôm tia hy vọng.


      Hải Linh ngẩn ra, ta lại chẳng thèm gì cả mà như vậy, cũng khỏi quá tự tin chứ! Trong lòng Hải Linh nổi lên suy tính, cuối cùng khóe mắt rưng rưng lệ, lắc đầu, giọng trong uất ức: “ có việc gì, Hải Linh có việc gì, là Hải Linh đụng phải chị dâu, chị dâu tức giận đánh Hải Linh cũng phải! Dì cần phải tức giận chị dâu, đều là lỗi của Hải Linh! Hải Linh hiểu mình sai rồi, hay là dì thôi !"


      Tuy rằng cảm thấy có hơi kỳ quoặc, nhưng Văn Thanh vẫn gật đầu cái, chí ít Hải Linh cũng biết hối lỗi, bất mãn trong lòng thoáng chút.


      "Làm bộ!" Lăng Tâm ở bên bĩu môi, khinh bỉ nhìn Hải Linh cố tình làm ra dáng vẻ nhu nhược, trong đầu đều là tư thế oai hùng của chị hai khi dạy dỗ người phụ nữ dối trá này. may là hôm nay mình ở đây, bằng có cách nào nhìn thấy được màn sảng khoái như vậy.


      " giọng chút, em sợ ta nghe được hả!" Lăng Lan ở bên cạnh khõ vào trán em út, ra vẻ tức giận .


      Lăng Tâm bất mãn mím môi: “Nghe được nghe , em ưa việc ta cố làm ra vẻ nhu mì, ai biết ta và ông bác hai cùng nhau lén lút làm ra bao nhiêu chuyện khiến người ta khó có thể mở miệng! Hừ, em , chỉ vì sợ bà thím hai khổ sở, trái lại thím ấy còn thích ta!”


      Lăng Lan lắc đầu, con bé nha đầu này ưa chuyện gì là ưa đến cùng, cũng biết che giấu . Đối với Hải Linh, mặc dù mọi người đều thích, nhưng mà bởi vì mối quan hệ với bà thím hai, bọn họ cũng chỉ tỏ ra bình thường, duy chỉ có Lăng Tâm, đến tận bây giờ vẫn trực tiếp biểu ra ngoài.


      Tránh cho con bé tiếp tục kể ra chuyện hay, Lăng Lan tực tiếp kéo con bé rời khỏi nơi này.


      "Ông Charles!”


      Hai chị em nhìn về phía ông quản gia tới trước mặt, cung kính cúi đầu.


      "Lan tiểu thư, Tâm tiểu thư!"


      "Lão gia! có tin tức của thủ lĩnh!"


      "Hả? Vậy chúng ta , đây đều là chuyện của xấp !" Lăng lão ông liếc mắt nhìn quanh phòng, cũng gì, xoay người cùng Charles ra khỏi nơi đây.


      Hải Linh rũ đôi con ngươi mang theo oán hận sâu đậm, bên dưới oán hận dường như còn che giấu cả nỗi sợ hãi……


      ****


      máy bay, Lam Duê nằm tựa vào chiếc gối mềm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


      Ngồi phía đối diện là Vân Trạch, Johan ở bên cạnh, đôi con ngươi màu vàng nhạt nhấp nháy, nhìn Lam Duê, đáy mắt lóe sáng. trong ánh sáng, mơ hồ lộ ra tia khác thường.


      cũng phải người ngu, chỉ là chẳng có ai dạy bảo, cho nên mới có những biểu ngu ngốc như vậy. Mấy ngày nay, dưới giáo dục cưỡng chế của Vân Trạch, Johan dần dần làm quen với những động tác mà con người cần phải có. Ít nhất việc dùng cơm cũng vào quỹ đạo. Về phương diện ngôn ngữ, ít nhiều cũng biết dùng số từ ngữ đơn giản.


      thể , Lam Duê quả nhặt được báu vật, Johan có khả năng xem qua là nhớ, bình thường giao cho vật gì đó, nhận ra được rất nhanh sau đó. Tin rằng đợi thêm khoảng thời gian nữa, nhất định trở thành trợ thủ đắc lực.


      "Trước tôi bảo liên lạc những người kia, Vân Trạch, liên lạc chưa?"


      Lam Duê nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt lên tiếng hỏi.


      Vân Trạch gật đầu: "Dạ, liên lạc, tám giờ tối mai, tại Cao ốc Empire State, tầng ba mươi sáu, tiến hành đàm phán."


      "Ừ, tôi biết rồi!"


      Tối mai, trước tiên đem món nợ còn sót lại tính toán luôn thể!


      Lăng Ngạo, phải trở về nguyên vẹn cho em. . . . . . .
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Hồi Ức



      Tin tức Lam Duê mang thai, ngoại trừ hai nhà Lam Lăng, cùng với những người bên cạnh , cũng truyền ra bên ngoài. Thân phận của thích hợp để công bố chuyện như vậy vào lúc này, thế nên, dẫu cho Lam Duê có muốn bỏ xuống tất cả để an tâm dưỡng thai cũng là chuyện tương đối khó khăn. thực tế, Lam Duê phải là người ngoan ngoãn ngồi yên, làm gì cả mà chờ đến ngày sinh.


      Chính vì hiểu tính cách này của Lam Duê, cho nên Vân Trạch cũng quan tâm đến nhiều hơn thường ngày, đối với những công việc còn dang dở, cũng nhúng tay vào quá nhiều. Dẫu sao chỉ việc đưa ra số quyết định quan trọng, cũng ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.


      Sau khi ngủ giấc, thời điểm rời giường, là bốn giờ chiều.


      tại, tất cả mọi sinh hoạt ăn uống của Lam Duê đều do tay Vân Trạch chuẩn bị, dựa vào thói quen ăn uống của mà cân chỉnh cho phù hợp, quả cũng rất vừa miệng.


      Bởi vì hai ngày nay tinh thần được tốt, những món ăn mà Vân Trạch chuẩn bị đều là những món bồi bổ sức khỏe và nâng cao tinh thần. Sau khi dùng cơm xong, Lam Duê liền đến thư phòng, ngồi vào sau bàn làm việc, bắt đầu nghe báo cáo.


      Vân Trạch đứng ở bên cạnh , Vân Vũ, Vân Lãng bắt đầu báo cáo về tình hình chính trong khoảng thời gian có ở đây, những gì xảy ra trong phạm vi quản lý của họ.


      "Ấn Độ, tháng trước, muốn ở tay của chúng ta mười chiếc tên lửa, mười lăm chiếc phát đạn đạo tầm xa, bốn trăm hỏa tiễn dễ phát nổ, năm mươi chiếc tên lửa phóng độc!” Vân Vũ đảo trang giấy trong tay, : "Nhưng bọn họ đưa ra cầu, ít nhất giá cả thể cao hơn 5% so với giá chợ đen, bằng , bọn họ thể chấp nhận!"


      Lúc này Lam Duê mang vào chiếc kính gọng vàng, tròng kính vừa vặn che khuất ánh sáng sắc bén nơi đáy mắt. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười : “Khẩu vị trái lại rất lớn, cậu báo lại cho , muốn chỗ hàng này của tôi, giá cả nhất định phải cao hơn 7% so với giá chợ đen. Nếu như đồng ý, vậy bọn họ có thể tìm kiếm hàng mới ở chợ đen. Chỉ có điều, nếu muốn như vậy, quan hệ hợp tác giữa nhà họ Lam và bọn họ đến đây chấm dứt.”


      "Dạ!" Vân Vũ gật đầu, hình như sớm đoán được có kết quả như vậy, hề cảm thấy bất ngờ chút nào.


      Vân Lãng đứng ra, sắc mặt khi đứng trước Lam Duê cũng dịu mấy phần: “Ở Myanmar, Kỷ Ngõa Tháp và chúng ta xảy ra xung đột, gây nên chết bị thương, giờ gia tộc Kỷ Ngõa Tháp tan rã, riêng cá nhân Kỷ Ngõa Tháp chạy đến Nga, bây giờ tập hợp lại bên trong.”


      "Nửa tháng trước, lượng ma túy buôn lậu trong chợ đen đột nhiên được tăng cường, mà số thế lực ngầm ở Trung Quốc cũng nhân cơ hội này, trắng trợn mua vào đủ loại ma túy. Mà giá trị của quân hỏa trong giới chợ đen, mỗi ngày lấy lãi 0.3%, gây nên xáo động . Tuy rằng tại trở lại bình thường, nhưng vẫn tạo ra ảnh hưởng khá lớn.” Vân Lãng dừng chút, ngước mắt nhìn Lam Duê, bởi vì tròng kính phản chiếu ánh sáng nên nhìn thấy , lại tiếp tục : “Bọn thuộc hạ điều tra, chuyện này hình như là do tổ chức thần bí kia tạo ra, rồi sau đó để cho nhà họ Lam gánh chịu. Có số người nắm giữ vai trò chủ đạo, cho rằng tất cả đều có nhà họ Lam chống đỡ sau lưng. Nhà họ Lam dạo gần đây bị người ta đánh thẳng vào bên trong, cũng bị số đả kích.”


      Lại là tổ chức thần bí, hình như bỏ qua cho cái tổ chức này gần nửa năm nay, chỉ là, quả lần gây xích mích này khơi lên lòng hiếu chiến của .


      Bưng tách trà ở bên cạnh lên, khẽ nhấp hai ngụm, mở miệng : "Kỷ Ngõa Tháp, phát lệnh truy sát, cần bắt sống , trực tiếp giết chết. Dám khiêu khích tôi, vậy trước đó phải biết đến hậu quả! Về phần ma túy trong chợ đen, mấy thế lực vô danh tiểu tốt ở Trung Quốc, các cậu tự xem mà làm . Giá quân hỏa ở chợ đen ngừng tăng lên với biên độ , ràng cho thấy có người muốn khơi lên chống đối của các thế lực ở khắp nơi đối với nhà họ Lam, sao. Bọn họ muốn nâng giá lên như thế nào, tùy ý bọn họ, cậu chỉ cần chiếu theo giá cả mà chúng ta quyết định từ ban đầu. Còn những người ôm thái độ hoài nghi đối với nhà họ Lam, các cậu cứ trực tiếp bỏ qua. Nếu còn dám can đảm động đến chúng ta, nhổ lông miệng cọp, vậy trực tiếp loại trừ cho tôi, cũng cần phải báo cáo với tôi làm gì. Đánh thẳng vào, nhà họ Lam bị đánh thẳng vào, trong lúc này gánh chịu bao nhiêu tổn thất rồi, đến lúc đó tôi đòi lại toàn bộ, cả vốn lẫn lời. Lam Duê này từ trước đến nay chưa từng làm ăn lỗ vốn, bọn họ đồng thời làm vậy, cũng có chủ ý, tôi đánh trả.”


      Đáy mắt của Vân Lãng thoáng qua ý cười cùng với ngưỡng mộ, gật đầu: “Dạ, thuộc hạ biết nên làm như thế nào rồi!”


      "Lưu Long của tập đoàn Long Thanh, chiếm giữ thị trường khổng lồ ở Indonesia, Lam chủ, dạo gần đây việc buôn bán súng ống của chúng ta ở Indonesia ngừng bị gây trở ngại, cũng ảnh hưởng đến tất cả những hoạt động bình thường của chúng ta, điều này cho thấy, bọn họ chèn ép chúng ta!” Vân Lãng vừa xong, Vân Vũ lại mở miệng lần nữa, mặc dù cũng loáng thoáng đoán được kết quả như thế nào, nhưng tất yếu phải hỏi thăm ý kiến của : “Lưu Long - Long Thanh vốn dĩ luôn gây lũng đoạn thị trường Indonesia, năm này chúng ta tiến đến Indonesia, tuy rằng trước đó là hợp tác, nhưng bây giờ ý thức được nguy cơ, cho nên. . . . . ."


      "Cho nên liền biết sống chết muốn cắn ngược lại?" Lam Duê cười lạnh, tay trái xoay xoay chiếc nhẫn tay phải. Chiếc nhẫn kim cương ngón áp út phản xạ tia sáng chói mắt, chứng minh chủ nhân của nó kết hôn: “Chủ nhân người ta bất nhân rồi, vậy tôi hà cớ gì phải giảng nghĩa chi nữa? Lão già Lưu Long kia có thể sánh ngang với hồ ly, cho là rồng mạnh ép rắn thổ địa sao? Vậy tôi cho biết, Rồng mãi mãi là Rồng, còn rắn vĩnh viễn chỉ là rắn. Tôi cũng ngán cái thị trường quân hỏa Indonesia chịu nằm dưới quyền quản lý này lâu lắm rồi, đây cũng là cơ hội!”


      "Dạ!"


      "Xong rồi?" Lam Duê nhíu mày, thấy bọn họ gật đầu, cũng gật đầu tiếp: "Tam Giác Vàng trong khoảng thời gian này xảy ra vấn đề gì?"


      Vân Lãng và Vân Vũ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt lóe lên tia khác thường. Cả hai cũng biết, bởi vì chuyện này có liên quan đến Lăng thủ lĩnh, nên chủ nhân của bọn họ mới đem toàn bộ mấy người ở đại bản doanh trừng phạt sạch , bây giờ hỏi tới, khẳng định là muốn biết tình hình giờ của Lăng thủ lĩnh.


      ra , nếu muốn biết, tự mình mà hỏi, phải tốt hơn sao?


      Tuy rằng trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng chủ nhân mở miệng rồi, bọn họ thể trả lời!


      "Bởi vì có thế lực bên ngoài nhúng tay vào khu vực Tam Giác Vàng, những thế lực địa phương vốn bị áp chế xuống trước đó, lúc này lại nhân cơ hội làm mưa làm gió. Người mà hai nhà Lam Lăng điều động sang bên kia khống chế nổi, trong khi đó bọn thuộc hạ cũng vội lo chuyện khác, thế nên kịp giải quyết, ngờ đâu cụ ông cùng với Lăng lão ông lại tự tiện ôm hết mọi chuyện. Sau khi Lăng thủ lĩnh đến đó, giờ thế cục được kiểm soát, tạm thời có chuyện gì, Lam chủ yên tâm!"


      Khụ, ý đồ bị đoán ra, Lam Duê có hơi ngượng ngùng ho tiếng, phất tay : "Các cậu ra ngoài trước !"


      Vân Trạch cũng ra ngoài, mà lẳng lặng đứng ở bên cạnh , lặng yên ngắm nhìn gò má xinh đẹp.


      Thời điểm hỏi đến ba chữ ‘ Tam Giác Vàng ’, trái tim kềm được cơn run rẩy. vẫn cho rằng mình có thể giả vờ như cái gì cũng biết, giả vờ như cái gì cũng để ý, đau đớn thay, có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng lại thể lừa gạt được chính bản thân mình, lừa gạt được trái tim mình. từng suy nghĩ từ rất lâu rồi, nếu như có thể ra tình cảm của mình sớm hơn chút, người ở bên cạnh , nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của có thể nào là hay ?


      Thầm cười khổ, quả chưa từ bỏ được ý định. Nhưng bản thân lại ràng hơn ai hết, nếu như thời gian có quay trở lại, cho dù có thể làm lại từ đầu những trăm lần, vẫn như cũ, dám ra lời của trái tim mình, trong lòng lại cảm thấy may mắn, là buồn cười.


      quen với việc bảo hộ ở bên cạnh , thôi cứ tiếp tục như vậy .


      "Vân Trạch?"


      Đôi chân mày thanh tú của Lam Duê hơi nhíu lại, Vân Trạch rất hiếm khi có biểu như vậy ở trước mặt . cách chính xác, rất ít khi bị mất hồn. Tuy nhiên, dạo gần đây, lại thường thấy chuyện này xảy ra. Dẫu sao cũng ở gần nhau lâu như vậy, xem là bạn, hơn nữa còn giống như người lớn, thấy có biểu khác thường thế này, cũng cảm thấy lo lắng bao nhiêu.


      Vân Trạch hoàn hồn, nhìn thấy tròng mắt đen nhánh của Lam Duê đượm nét lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hẳn lên, khẽ mỉm cười, : "Lam chủ, chuyện gì?"


      Lam Duê thấy như vậy, cũng tiện hỏi thêm gì nữa, liền dời tầm mắt , : "Bây giờ là mấy giờ?"


      "Bảy giờ mười phút!" Vân Trạch liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ tay: "Còn 50 phút, Lam chủ phải gặp Thượng tướng Ryan và Thượng tướng Guise."


      Lam Duê gật đầu, đúng vậy, muốn gặp hai vị khách đến muộn này.


      Chuyện của Lam Triệt, đề cập tới, phải là quên. là người mang thù dai, chuyện này, bất luật là những người đó đóng vai trò gì trong quân đội, người làm tròn chức trách vẫn là bọn họ. Mà cũng do bọn họ chịu trách nhiệm cho hành động của mình, thế nên đến tận bây giờ Lam Triệt vẫn tung tích.


      Lam Duê quan tâm đến những người chiếc du thuyền ấy, chỉ để ý đến người. sống còn của những người khác, căn bản nằm trong phạm vi quan tâm của . thế giới này, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết bởi những cố bất ngờ, những người như vậy ít.


      " ra ngoài trước , tôi muốn ở đây mình chút!”


      Vân Trạch nghe lời này, hơi kinh ngạc giương mắt lên, cuối cùng gật đầu cái: “Dạ, đến giờ, thuộc hạ tới nhắc nhở người!”


      ***


      Lam Duê ngồi ghế da, giơ tay lên, khẽ xoa hai khung hình nằm bàn.


      Hai ở bên trong đều là , còn người nam, là Lam Triệt, còn lại là Lăng Ngạo.


      Lại , bức hình duy nhất này với Lam Triệt là do ban đầu lôi kéo theo, ngờ, bây giờ nó lại trở thành vật tưởng niệm cuối cùng. Trong nhà ai cũng biết và Lam Triệt có quan hệ rất tốt, nhưng nguyên nhân.


      Ban đầu, bị ném vào bên trong giới hắc đạo u ám rối ren, mặc dù bên có ông nội làm chỗ dựa, nhưng ràng cho thấy, ông nội thể nào ra mặt giúp , chỉ cần chết ở trong này mà , bất luận là xảy ra chuyện gì, ông nội cũng hề ra tay.


      thực tế, ông nội vốn cũng biết, trước đây thế lực của nhà họ Lam sớm rữa nát ngay từ trong trứng, bề ngoài ông nội được xem là chủ nhân, ra nội bộ bên trong bị tan đàn xẻ nghé từ lâu. Lúc được đưa lên vị trí này, tất cả mọi người đều biết là chủ nhân tương lai của nhà họ Lam, cũng chính là chủ nhân của bọn họ, dĩ nhiên là mặt phải tỏ ra vui vẻ, nhưng lại ngấm ngầm tìm cách loại trừ . Ông nội tin tưởng bọn họ, mà những người đó lại chỉ xem , ỷ vào tín nhiệm của ông nội, nhiều lần suýt chút nữa chết ở trong tay họ.


      Nhớ có lần, bị chỉ điểm làm chuyện có khả năng hoàn thành, lần kia, xém chút chết, nếu như nhờ vào Lam Triệt…..Đến nay vẫn còn nhớ , Lam Triệt đứng chắn ở trước mặt , chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đỏ máu tươi trước ngực, gai mắt làm sao. Thế nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười và với rằng:


      "Tiểu Nguyệt, tốt quá, em bị làm sao, em bị sao cả! trai của em, muốn bảo vệ cho em tốt….”


      Bởi vì là trai, cho nên mới phải bảo vệ như thế.


      Cũng chính bởi vì vậy, mới có thể hạ quyết tâm đoạt lấy vị trí người đứng đầu của nhà họ Lam, chính thức trở thành Lam đương gia. muốn ông nội cảm thấy áy náy, cho nên dù mình có bị người ta đắc tội bao nhiêu, cũng . Cũng chính vì sợ ông nội nghe được phong phanh gì đó, cho nên khi vừa đứng vững gót chân mình, lập tức tiến hành thay máu toàn bộ thế lực bên trong nhà họ Lam. Cũng chính từ kiện đó, toàn bộ quyền hành của ông nội đều chính thức rơi vào tay .


      "Triệt. . . . . . còn sống . . . . . ."


      Nhớ lại chuyện cũ, chẳng hề cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại còn khiến cho trái tim mình trở nên tồi tệ hơn.


      Ngón tay khẽ vuốt lên người trong hình, thản nhiên : "Triệt, hôn lễ của em đến, bây giờ em có con rồi, là cháu của , phải làm tròn trách nhiệm của người cậu mới đúng! Triệt, em chờ nguyên vẹn trở về….”


      Lúc này, Lam Duê biết, khi Lam Triệt xuất , tình huống ấy còn đau đớn tâm can nhường nào….
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :