1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Chất Vấn



      "Em giờ sao? đường đến Luân Đôn!” Trong điện thoại, giọng của Lam Duê khó nén được nụ cười, nhưng cũng cho biết mình chuẩn bị đâu.


      Bộp tiếng, chiếc ly thủy tinh trong tay Lăng Ngạo theo tiếng trả lời mà vỡ nát, máu tươi từ giữa kẽ tay rỉ ra. Gân xanh trán nổi lên, lồng ngực càng thêm phập phồng mãnh liệt, khó mà che giấu, chứng minh giờ chủ nhân của nó rất tức giận.


      " thanh gì vậy?" Ở đầu dây bên kia Lam Duê vừa nghe thấy thanh hơi chói tai, hình như có thứ gì bị vỡ, thuận miệng mỏi.


      "Thủ lĩnh, tay phải của người bị chảy máu! Cần làm sạch ngay lập tức!”


      Vừa mới lên tiếng hỏi, Lam Duê liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng quen thuộc của Âu Liêm, tự nhiên cũng đoán được thanh vừa rồi là vì cái gì!


      Tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn ra: “Nếu như tay bị thương, vậy nghỉ ngơi cho khỏe !”


      "Lam Duê. . . . . ."


      "Ừm!"


      Cả hai bên đều trầm mặc, sau khi Lăng Ngạo cất tiếng gọi, liền im bặt , mà Lam Duê chỉ đáp tiếng, liền cầm điện thoại chờ câu tiếp theo của .


      "Đừng chết ở nước !"


      Nhếch khóe môi cười nhạt, tròng mắt đen nhánh liền lóe lên từng vòng sáng mê người: “ phải là em chết, mà là những người đó tìm chết!"


      Danh hiệu của Lam Duê phải là giả, nếu như bọn họ muốn đưa tiễn đoạn đường, cũng ngại, tự biết ra tay hành động. Hết lần này đến lần khác khiêu chiến uy nghiêm của , coi là người chết sao? Nếu như vậy, cũng cần nhịn nữa.


      Cúp điện thoại, gương mặt tinh xảo lóe lên nụ cười khát máu, nhìn bầu trời bên ngoài dần dần bị sương mù bao phủ, biết đến Luân Đôn.


      Lam Duê vừa xuất ở Luân Đôn, hội nghị do Bá tước William chủ trì chính thức bắt đầu.


      Mấy vị lão đại từ mười mấy phe thế lực đến từ khắp nơi ngồi kín toàn bộ hội trường, thấy đến, tất cả đều dùng ánh mắt mang theo ý xấu nhìn . Mà gương mặt vẫn giữ nụ cười đặc trưng, thản nhiên ngồi vào vị trí của mình, chờ nghe tiếp.


      Bọn người Vân Trạch đứng ở sau lưng , vẻ mặt khác nhau, nhưng đều vô cùng điềm tĩnh, chút tâm tình cũng nhìn thấu.


      "Lam đương gia, tin rằng cũng biết rất nguyên nhân chúng tôi triển khai hội nghị lần này. Ban đầu Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh chủ trương khởi xướng việc tuyệt đối để chuyện làm ăn buôn bán của mình có bất kỳ dính líu nào tới ma túy. Thế nhưng lần này, chúng tôi lại phát , bên trong đám quân hỏa có giá trị của nhà họ Lam, lại lẫn với ma túy! Lam đương gia, chuyện này, có cần phải cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng hay ?”


      Bá tước William vừa ngồi vào vị trí cao nhất, liền dằn lòng đặng mà hỏi thăm ngay. Tuy rằng giọng có vẻ hòa nhã, nhưng lại che giấu được độc địa, nham hiểm.


      Xem ra là vì bộ mặt bị rơi xuống ngay trước mặt từ lâu, cho nên cũng cần thiết phải che giấu gì nữa. Còn có thể chuyện như thế này với , là nể tình lắm rồi.


      Tất cả mọi người chờ đợi đáp án của , tròng mắt xoay chuyển, lại bất ngờ phát ra Nathan Andrew.


      Chỉ có điều, trước kia dùng biện pháp cứng rắn để khiến rút tay ra khỏi thị trường thuốc phiện ở Trung Quốc. Khi lần này nhà họ Lam lại trở thành kẻ tình nghi, làm trái với hứa hẹn của mình, tự tiện buôn lậu ma túy, người có liên quan, dĩ nhiên là ít, người nên tới, tất nhiên có mặt, mà người nhất thiết phải xuất , e rằng cũng đến cả rồi.


      "Tôi cũng thế, rất muốn biết Lam đương gia giải thích chuyện lần này như thế nào! Có thể lý giải cho nghi hoặc của chúng tôi hay đây? Lam Duê đương gia!"


      Nhận thấy được ánh nhìn của Lam Duê, Andrew rất lễ độ hướng về phía nhấc ly rượu trong tay lên, bên trong con ngươi màu xanh lục lóe lên vài tia hứng thú, tựa hồ chờ đáp án của .


      ta tự nhiên biết , đây là trò ‘gắp lửa bỏ tay người’, ngấm ngầm hãm hại nhà họ Lam. Từ thưở ban đầu nhà họ Lam đụng chạm đến thứ này, như vậy tuyệt đối có khả năng bất chợt nảy sinh hứng thú. Hơn nữa, so với buôn lậu ma túy, thực tế chứng minh buôn bán vũ khí tương đối có tiền hơn. Thị trường giao dịch quân hỏa trong tay nhà họ Lam chiếm giữ rộng khắp, hơn nữa tập đoàn Lam thị có quy mô lớn như thế, căn bản là có thế nào cũng phá hủy khuôn phép từ trước đến nay, tự vả vào mặt mình.


      Mà ngay lúc này đây, cùng ngồi song song với Bá tước William, Raymond mở miệng : “Có phải bởi vì lần trước Lam đương gia bị tổn thất lô quân hỏa có giá trị lớn, cho nên kinh phí có chút eo hẹp, thành ra ‘bí quá hóa liều’? Nếu như vậy, Lam đương gia có thể ra, tôi với mọi người tuyệt đối trách tội !”


      "Hả? Raymond lão đại cứ đùa! Lam Duê làm cái gì, mà cần người khác tha thứ?" Thấy mấy nhân vật chủ chốt xong, lúc này Lam Duê mới mở miệng cười, cả đáy mắt đều là ý cười: "Phát số lượng lớn ma túy từ trong lô quân hỏa của nhà họ Lam, sau đó liền khẳng định chúng tôi buôn bán chất có hại, đây phải có phần độc đoán sao!”


      "Như vậy, Lam đương gia có thể giải thích chút hay , trong quân hạm có ma túy, là chuyện gì xảy ra?”


      Cười như cười nhìn Raymond và William, hai người kẻ xướng người họa, cong ngón tay khe khẽ gõ lên mặt bàn. thanh trong trẻo vang lên, tựa như gõ vào từng người ở nơi này, khiến cho người ta kinh hãi. Giờ khắc này, bọn họ mới nhớ ra, là chủ nhân của nhà họ Lam, thủ đoạn tàn nhẫn, quyết đoán - Lam Duê.


      Ở trong giới Hắc Đạo bảy năm, tất cả mọi người quy Lam Duê và Lăng Ngạo thành cùng loại người, thể tùy tiện chọc vào!


      "Như vậy, Bá tước William có thể trả lời vấn đề tôi muốn hỏi trước hay ? Tại sao ông lại tra xét quâm hạm của tôi? Mặc dù qua quần đảo Acores, nhưng đây là hải phận của Bồ Đào Nha, ông có thể cho tôi biết, ông nghĩ gì mà lại đến đó điều tra quân hạm của tôi? Ông lấy thân phận gì làm điều đó?”


      "A, chắc hẳn ông , thế lực Hắc Đạo ở khu vực này nằm trong phạm vi quản lý của ông! Có phải như vậy hay ?"


      Lam Duê thong thả ung dung hơi, mặc dù giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng trong ấy lại hàm chứa quá nhiều ý tứ, ngôn ngữ bẫy rập thể bắt bẻ cứ thế tuôn ra.


      Ngoại trừ Raymond và William, những người khác cũng làm như mà gật đầu, Andrew mỉm cười : “Lam đương gia sai, dưới tình huống bình thường, tất nhiên phải có quy củ, tuyệt đối thể tùy tiện giam giữ tàu thuyền, hay máy bay vận chuyển hàng hóa của phe đối phương. Về mặt này, tôi cũng muốn nghe ý kiến của Bá tước William chút!”


      Mỗi lời , mỗi cử chỉ của Andrew vào lúc này quả rất thu hút chú ý của người khác. khắc trước, người ta có cảm giác như đứng về phe của William, nhưng lời mới vừa rồi dường như là giúp Lam Duê, làm cho người ta hiểu, rốt cuộc là có ý đồ gì!


      khắc kia, tầm mắt của mọi người lại chuyển sang người của Bá tước William, dường như chờ giải thích!


      "Lam đương gia biết đùa, chuyện này cũng phải là Gia tộc William của tôi làm, mà là hải quân của Bồ Đào Nha ra lệnh lục soát, sau đó mới đến báo cho tôi mà thôi. Tất cả mọi người đề hiểu, biểu tượng của nhà họ Lam tuyệt đối thể động vào. Nhưng mà hải quân chỉ làm theo quy định, tùy tiện xem qua chút, ai biết lại lục soát kỹ càng, ngờ tra ra được. phải Lam đương gia nên giải thích cho chúng tôi chuyện này ư, thế nào lại hỏi vặn lại tôi mấy thứ này? Chẳng lẽ Lam đương gia có tật giật mình rồi hả?”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Hóa Giải



      "A, cũng may mà Bá tước William còn có thể nhớ tới câu thành ngữ Trung Quốc! Về phần như lời ông ‘có tật giật mình’, ngược lại tôi cũng rất tò mò, bản thân tôi chột dạ ở nơi nào?”


      Lam Duê cười nhạt, vội, cũng chẳng tỏ thái độ bực tức, khiến mười mấy người tham dự hội nghị, trong lòng cũng có chút hoang mang.


      "Được rồi, nếu tất cả mọi người muốn biết thái độ của nhà họ Lam, vậy tôi chỉ có thể thế này thôi!" Dừng chút, đổi tư thế ngồi khác, tiếp: "Quy tắc trước nay của nhà họ Lam hề thay đổi, tại , về sau lại càng , bao giờ thay đổi! Về phần kiện buôn lậu thuốc phiện lần này, tôi cũng nên ràng chút mới được!”


      "Vân Trạch!"


      xong, Vân Trạch liền tiến lên trước bước, lúc mọi người hiểu chuyện gì xảy ra, mặt đưa xấp tài liệu trong tay ra, mặt khác cầm chiếc máy tính bảng kết nối với màn hình lớn bên cạnh.


      Cũng vội mở lời, mà xoay người nhìn về phía màn ảnh rộng. Ngón tay gõ nhịp nhàng lên xấp tài liệu đặt bàn, từng tiếng vang thanh thúy khiến người ta khó mà xác định được thái độ của vào lúc này.


      Tình thế tại ràng rất bất lợi cho , thế nhưng biểu của lại thờ ơ như chẳng có chuyện gì to tát, điều này trái lại làm cho những người xung quanh dâng lên cỗ lo lắng hãi hùng.


      màn ảnh rộng xuất hình ảnh lô quân hỏa của nhà họ Lam được vận chuyển lên quân hạm ở Charleston, cùng với quãng đường nó qua, cuối cùng là bị giam giữ ở quần đảo Acores. Hình ảnh liếc qua liền hiểu .


      "Lam đương gia, chỉ bằng vào những hình ảnh theo dõi mà cung cấp có thể chứng minh được gì? cho chúng tôi là lũ trẻ ba tuổi, tùy tiện xua đuổi sao?"


      Kỳ trong lòng Bá tước William cũng cảm thấy giật mình, ở vào trường hợp của kẻ khác, khi làm những chuyện này đều là cực kỳ bí mật, lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ bị nắm được chuôi. Nhưng Lam Duê này ngược lại, trực tiếp lưu trữ lại thông tin của mình, chẳng lẽ ta sợ, sau khi tin tức bị rò rỉ, bản thân mình tự tìm đến cái chết ư?


      Lam Duê nghiêng đầu, đáy mắt lóe ra tia mỉa mai: "Bá tước đại nhân cần phải gấp, xem thế này phải rất tốt sao?"


      Hình ảnh chợt lóe lên lần nữa, lần này là khung cảnh bên trong quân hạm.


      Lúc này, Lam Duê còn tập trung nhìn vào màn ảnh lớn nữa, mà là xoay người nhìn bọn họ.


      Hao tâm tổn sức như vậy, kết quả lại là công dã tràng, cũng biết giờ trong lòng của Bá tước William là như thế nào, hẳn là muốn nôn ra máu rồi!


      Hình ảnh hiển thị màn hình chính là toàn bộ quá trình thuốc phiện bị mang lên quân hạm, chẳng qua là có quay mặt kẻ cầm đầu, điều này khiến Bá tước William bên cạnh cả người cương cứng cũng thở phào nhõm.


      Vẫy vẫy tay, Vân Trạch nhanh chóng tắt máy, thu hồi máy tính bảng, lùi lại hai bước, đứng ở phía sau .


      "Lần này, có phải rất ràng hay đây?"


      Lam Duê rất thông minh, tự nhiên biết , chuyện với những người này, chỉ dựa vào lời suông, căn bản là phí công vô ích. Bọn họ chuẩn bị kỹ càng, tính toán kéo xuống, bất luận gì, cũng chỉ là biện minh mà thôi. lại bị quy thành ‘có tật giật mình’. Thế thay vì lý lẽ, trực tiếp đưa ra chứng cứ, bọn họ đến nỗi tự lừa gạt thị giác của chính mình chứ!


      "Nếu vẫn còn chưa tin, ừhm, đây là tập tài liệu cơ mật, Bá tước William phải nhìn cho kỹ rồi hẵng ?” xong, ngón tay trắng nõn mịn màng búng cái, xấp tài liệu bị đẩy tới trước, dùng đầu ngón tay gõ hai cái xuống mặt bàn, cười dịu dàng nhìn .


      Gương mặt Bá tước William khó hiểu, liếc mắt nhìn , hiểu vì sao chỉ đem tài liệu này giao ột mình xem.


      Thế nhưng sau khi mở ra, mồ hôi lạnh bất ngờ tuôn ra như suối, may mắn khi nó rơi vào tay !


      "Như thế nào?"


      "Xem ra lần này hiểu lầm Lam đương gia rồi! Chuyện này tôi nhất định xử lý nghiêm túc, tuyệt đối để Lam đương gia vô duyên vô cớ bị uất ức như vậy! Lam đương gia yên tâm!"


      tại là muốn bất chấp tất cả để giết người phụ nữ này, quả ta quá đáng sợ, giết người vô hình, luôn biết nắm giữ xương sườn của người khác cách dễ dàng. Bá tước William nắm chặt tài liệu trong tay, giữa tròng mắt màu xanh lam bắn ra tia lạnh lẽo, nhất định phải giết người phụ nữ này. Bây giờ ở trong địa bàn của , tuyệt đối thể để cho ta sống sót rời khỏi đây.


      "A, đây cũng có gì, nhưng mà về sau ngàn vạn lần được phát sinh ra chuyện thế này nữa! Dẫu sao, bây giờ mọi chuyện được giải thích ràng, nhưng lại làm lỡ mất thời gian của tôi, chuyện này có chút làm người ta đau đầu rồi!”


      Đứng lên, Lam Duê cười, phất tay cái, trước mắt bao nhiêu người điềm nhiên rời khỏi nơi đây.


      **********


      "Vì sao Lam chủ nhân cơ hội này mà giải quyết luôn thể, nếu như tất cả bọn họ nhìn thấy nội dung bên trong tài liệu, hiển nhiên Gia tộc William cũng còn khả năng gây sợ hãi nữa!”


      "Cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng coi Gia tộc William ra gì! Chẳng qua là giờ giữ lại vẫn còn có chút tác dụng. Bất thình lình đập tan cục diện thăng bằng bấy lâu nay, đối với chúng ta mà , chẳng có lợi lộc gì! Thay vì đối mặt với tương lai chưa ra sao, tôi vẫn thích những gì mình nắm chắc hơn!”


      chưa bao giờ đánh liều, nếu như nhổ cỏ tận gốc, vậy giữ lại.


      Gia tộc William và Gia tộc Raymond quả đủ gây sợ hãi, nhưng mà vẫn còn thế lực khác thao túng sau lưng họ, cũng là tồn tại khiến cho lo lắng. Thế nên giờ làm lơ bọn họ, chẳng qua chỉ là cảnh cáo, chờ đợi thời cơ. Đến khi chín muồi, mới có thể cho kẻ thù phát trí mạng nhất, nhổ cỏ tận gốc.


      "Lam Duê, cần gì gấp như vậy?"


      Tiếng phổ thông lưu loát vang lên sau lưng khiến Lam Duê dừng bước.


      "Ngược lại tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên, ngờ xuất tại chỗ này! Andrew!”


      Quay đầu, khoé môi Lam Duê thoáng qua nụ cười , nheo mắt nhìn Nathan Andrew tới trước mặt mình.


      Mỗi lần nhìn thấy , từ trong lòng lại dâng lên kinh ngạc, người đàn ông này có sức hấp dẫn hơn hẳn phụ nữ. Sợi tóc bạch kim thuần khiết, đôi mắt màu xanh lục, da thịt trắng nõn, mỗi điểm người đều là ước ao của hàng vạn phụ nữ, nghĩ rằng nó lại tồn tại cơ thể của người đàn ông.


      Nhưng điều đáng tiếc chính là, người hoàn mỹ như thế, lại là người có lòng dạ rắn độc. Trong lòng Lam Duê khỏi dâng lên cỗ cảm thán, quả nhiên ông trời rất công bằng, ban ột diện mạo đẹp đẽ, nhưng ban ột trái tim!


      Andrew giương nét mặt còn tươi hơn hoa, tiến tới trước mặt , cười : "Nếu như tôi với Lam Duê, tôi chính là vì để gặp mặt , cho nên mới đến tham gia cái hội nghị ngu ngốc này, tin ?"


      "Tin, tại sao tin?" Lam Duê gật đầu, nét mặt nghiêm túc khiến Andrew có chút kinh ngạc. ngờ lại đáp trả cách dứt khoát như vậy: "Có thể khiến cho Andrew tiên sinh nhớ như thế, là vinh hạnh của Lam Duê!"
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Các Người Có Cơ Hội Ấy Ư



      "Có thể khiến cho Andrew tiên sinh nhớ như thế, đó là vinh hạnh của Lam Duê!”


      Nhưng tuyệt nhiên muốn nhận cái vinh hạnh này, nếu như Lăng Ngạo thế, đây lại là chuyện khác. Mấu chốt là ở chỗ, nó được chui ra từ miệng của người đàn ông ‘trong ngoài bất nhất’, nghe làm sao cũng cảm thấy được chút thành ý nào.


      "Ha ha ha, Lam Duê quả nhiên khiến người ta mê muội dứt ra được, cũng khó trách Lăng Ngạo nhất định giữ ở bên cạnh. Nếu như đổi lại là tôi mà ..., khẳng định là trực tiếp giam lỏng, thể để cho lại lại khắp nơi, làm cho người khác động lòng! Ha ha ha ha!"


      Lời có vẻ như đùa, trôi vào trong tai Lam Duê mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cố tình chế giễu mà thôi.


      Andrew nhìn vẻ mặt vô cảm của , đôi mắt xanh trầm xuống, từ từ đen đặc lại, nhưng trong tích tắc lại trở về màu xanh lục đặc trưng.


      "Lần trước tôi muốn mời Lam Duê đến Italy du dịch, nhưng Lam Duê lại lo lắng về vấn đề trị an, giờ tôi tự mình dẫn , dẫu sao cũng đến mức lo lắng như vậy chứ?” Thời điểm Andrew ra câu này, dường như còn kèm theo tia áp bức ở bên trong.


      Nụ cười nơi khóe môi Lam Duê chợt phai nhạt đôi chút, mặt biến sắc lùi về sau hai bước, : "Dạo gần đây cũng có nhiều thời gian, lại tôi làm thợ đào mỏ những tháng trời, chỉ sợ công việc chất thành đống. Nếu như tôi kịp thời giải quyết, đụng phải chuyện như ngày hôm nay lần nữa, tôi nên tìm người nào khóc đây?”


      " như vậy, tôi cũng miễn cưỡng!" Cười lơ đễnh, lúc xoay người, dường như là vừa nghĩ đến chuyện gì, nghiêng người sang, : "Tôi nghe Lam Duê dự tính kết hôn với Lăng Ngạo, chuyện này có ?”


      Mái tóc dài trước trán che khuất già nửa gương mặt, hoặc có lẽ do chỉ nghiêng nửa người sang, Lam Duê thể nhìn biểu cảm mặt . Nhưng chuyện riêng của mình bị người khác dò hỏi như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy vui.


      "Đây là chuyện riêng của tôi, bất quá, nếu như Andrew hỏi đến, vậy Lam Duê cũng xin hứa, kết hôn, dĩ nhiên là thể mời rồi!”


      "Ha ha ha!" Bất thình lình cười rộ lên, ném ra câu khiến sắc mặt Lam Duê đột nhiên biến đổi, cũng quay đầu lại mà khoát tay thẳng.


      "Tôi rất mong nhận được thiếp mời, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể có cơ hội ấy ?”


      Theo cảm nhận của Lam Duê, mỗi lần Andrew gặp đều có biểu rất quỷ dị. Bất chợt nghĩ đến lời Lăng Ngạo từng , thủ đoạn của tên Andrew này, nhiều khi còn hơn hẳn và Lăng Ngạo. Thủ đoạn tàn nhẫn chút do dự, hơn hết là, bản thân có bất kỳ nhược điểm nào. Nếu như người có nhược điểm, như vậy mới đáng sợ.


      Nathan Andrew hoàn toàn là người như vậy!


      "Cơ hội à. . . . . ."


      Khẽ thầm, đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc vướng cổ, gương mặt Lam Duê thoáng qua tia đông lạnh.


      Chỉ cần khi quyết định chuyện gì, tuyệt đối cho phép bất kỳ người nào ra tay cản trở.


      "Lam chủ, có phải lập tức trở về hay ?" Vân Trạch hỏi.


      Giương mắt, giữa tròng mắt mang theo ý cười thâm sâu, : "Có lẽ bọn họ cho rằng tôi trở về ngay trong ngày hôm nay, nhưng mà tôi lại hề có ý định này! Gia tộc William ban tặng cho tôi đại lễ như vậy, chẳng lẽ các người nghĩ rằng tôi ngoan ngoãn nuốt vào ư, đến chút phản kích cũng có sao?”


      Tối nay, khiến cho người của Gia tộc William cả đời khó mà quên được!


      ***********


      Bầu trời đêm Canada, muôn vàn ánh sao lấp lánh, tuyệt nhiên giống như Luân Đôn – Quốc, sương mù dày đặc, thấy bầu trời.


      Lúc xế chiều, bởi vì trong cơn giận dữ, lại càng thêm lo lắng yên, Lăng Ngạo dùng sức bóp nát cả cái ly thủy tinh, vết thương tay hiển nhiên có chút nghiêm trọng.


      Âu Liêm phải dốc hết hơi sức mới có thể khuyên được đồng ý để mình băng bó vết thương, càng thêm tốn thời gian dài để gắp hết từng mảnh gỡ ghim sâu vào tay ra, sau khi bôi thuốc, dùng mảnh băng gạc quấn quanh.


      "Thủ lĩnh, nếu như yên tâm, tại sao ?"


      thể dửng dưng nhìn thủ lĩnh như vậy, mắt thấy Ngự Phong bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó gần, Âu Liêm chỉ có thể tự mình mở miệng.


      Lăng Ngạo vẫn duy trì tư thế như ban chiều, suốt mấy tiếng đồng hồ cũng thay đổi. lâu sau, khi Âu Liêm cho rằng mở miệng, bất chợt lại cất lời: “ ấy có thể xử lý tốt chuyện này!"


      Chuyện này chỉ là chuyện , trước nay làm chuyện gì bao giờ cũng có kế hoạch của mình, cần phải lo lắng.


      Chỉ có điều duy nhất khiến cho yên lòng, rốt cuộc là ai phải dùng đến trăm phương ngàn kế để đả kích nhà họ Lam như vậy. Và có vẻ như cùng với Gia tộc William và Gia tộc Raymond đạt đến đồng thuận. Về điểm này, là hiếm thấy.


      ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, khiến gương mặt vô cảm lạnh lùng của Lăng Ngạo cũng trở nên xám xịt khó coi.


      Nếu đúng là muốn đối phó với nhà họ Lam, vậy chỉ có thể , bọn họ kỳ là muốn giành quyền khống chế từ trong tay nhà họ Lam và cả nhà họ Lăng.


      Nhà họ Lam là ông trùm của thế lực Hắc đạo ở Mỹ, nếu như khống chế được nhà họ Lam, cũng đồng nghĩa với việc khống chế được thế lực Hắc đạo lớn mạnh bậc nhất nước Mỹ. Tiếp theo đó chính là nhà họ Lăng của , nếu như lúc này nhà họ Lam bị thôn tính mà , nhà họ Lăng tuyệt nhiên phải là đối thủ của bọn chúng.


      chiêu này, là cao siêu!


      "Âu Liêm, gọi điện thoại cho Đại bản doanh!"


      như vậy, quan hệ giữa hai nhà Lam - Lăng, quả nên tiến thêm bước nữa mới đúng.


      "Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc cũng chịu gọi điện thoại cho ông già này rồi hả?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng to , mười phần khí khái của Lão Thái Gia nhà họ Lăng.


      "Ông nội, ngày mai người đến Thượng Hải thăm hỏi Lão Bằng Hữu chút !”


      "Con lại tính nhờ ta giúp con làm chuyện gì? Cháu dâu còn chưa mang về cho ta nhìn, lại còn có ý đồ nhờ vả lão già ở cái tuổi gần đất xa trời như ta đây? Ai ui…này, thắt lưng của ta thế nào lại buốt như vậy, ai da, chân làm sao lại bị chuột rút rồi? Chao ôi, người già, còn dùng được!"


      thanh từ phía bên kia điện thoại vang vọng đến mà lẫn bất kỳ tạp nào, Lăng Ngạo nhếch môi, cười lạnh : "Xem ra quả xương cốt của ông nội già rồi, vốn định nhờ người đến nhà của Lam Duê, giờ đành thôi vậy, ông nội nhớ nghỉ ngơi tốt, con tìm cha!"


      "Đợi chút, đợi nào...! Ai nha, thân thể của ta đột nhiên tốt lên rồi! Chuyện này để cho ta lo, ông nội đảm bảo nhất định con ôm được cháu dâu bảo bối về nhà! Để cho ta lo là được, cần tìm cha con nữa! cẩn thận ta lấy gậy đánh gãy chân phải của con!”


      "Tút tút tút!"


      Trong điện thoại truyền đến thanh ‘tút tút’, khiến Lăng Ngạo thiếu chút nữa đem chiếc điện thoại cầm trong tay ném thẳng ra ngoài.


      tại vô cùng hối hận, có lẽ nên đem chuyện nào giao cho ông nội.


      "Thủ lĩnh!" Âu Liêm cười đến nghẹn, cẩn thận nhận lấy điện thoại từ trong tay , thế nào đây cũng là đồ mới. Tập đoàn Lam thị vừa chế tạo ra chiếc điện thoại với kiểu dáng mới nhất này, chỉ có nhân viên trong nội bộ công ty là được sử dụng. Vất vả lắm mới lấy được nó từ trong tay Vân Trạch, nếu như bị phá hủy tay thủ lĩnh, phải là mất mát lớn sao!


      Lăng Ngạo khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, khi nhìn đến chiếc điện thoại của , đáy mắt xẹt qua tia khó đoán.


      "Chuẩn bị chút, tôi muốn lập tức tiến về phía Luân Đôn!"


      Đúng là vẫn thể yên tâm về được, người phụ nữ của , người vợ duy nhất mà thừa nhận.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Kế Hoạch



      "Đây là quả bom X cỡ tiên tiến nhất vừa được nghiên cứu, viên thế này, có thể hủy diệt mấy tòa nhà với diện tích hàng chục hecta! Uy lực cực lớn! Lam chủ muốn làm như vậy?”


      Vân Thanh vừa đùa nghịch với mấy thứ gì đó chỉ bé bằng đầu móng tay, vừa .


      Dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy vật, đặt ngang tầm mắt, nhìn chằm chằm cái thứ trong suốt tựa như thủy tinh hồi lâu, quả , cái vật bé tí này làm sao lại có uy lực lớn như vậy chứ!


      Thế nhưng cũng thể bội phục Vân Thanh, ngoài khả năng y thuật tuyệt đỉnh, còn có tố chất trời ban ở lĩnh vực chế tạo vũ khí hóa học, trợ thủ đắc lực cộng thêm là người bạn tốt.


      Hai chân vắt chéo nằm ngửa ghế sofa, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng: “Chẳng lẽ mình thường hay giỡn? Phần lễ vật này mình hết lòng chuẩn bị, nếu như đưa đến, chẳng phải là lãng phí mất lòng tốt của mình hay sao?”


      Lần lượt thách thức đến ranh giới cuối cùng của , mặc dù tại có ý định động đến bọn họ, nhưng mà cũng thể để cho bọn họ dẫm lên đầu . Đôi khi, đúng lúc tặng chút quà đáp lễ, cũng là ý tưởng tồi!


      Vân Trạch xác định tuyến đường, nghe lời của Lam Duê, nhếch khóe môi lên: "Có phải Lam chủ nghĩ xong đường lui hay ? Mặc dù chuyện này thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến bọn họ, nhưng cũng có chút làm người ta đau đầu! Nếu như Nữ hoàng có thể hủy bỏ tước vị Bá tước của , chắc hẳn là tốt rồi!”


      " sai, nhưng mà điều này ràng chỉ là mơ mộng hão huyền!” Đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất, đứng từ tầng hai mươi tám đưa mắt nhìn xuống phía dưới, quả mùi vị có khác biệt. Mặc dù, về cơ bản, Luân Đôn quanh năm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, nhưng quả rất đẹp! Khẽ đưa tay chạm vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, đáy mắt Lam Duê xẹt qua tia đắc ý: “ thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng sao? Thế phải nhìn xem chút, rốt cuộc kết quả có phải như vậy hay ? Tôi hy vọng, sau đêm nay, Gia tộc William còn có thể bình lặng giống như bây giờ!”


      Động tác của mấy vị hộ pháp chợt dừng lại, bọn người Vân Trạch, Vân Thanh nhìn thoáng qua nhau, hứng thú cười rộ lên!


      Ngược lại bọn họ quên mất, Lam chủ là người có thù tất báo, những người đó khiêu khích hết lần này đến lần khác, làm sao Lam chủ lại coi như có gì xảy ra được. khi quyết định chuyện gì, nếu như thể khiến cho đối phương khắc sâu vào tâm trí, tuyệt đối làm.


      Bây giờ ngẫm lại, bọn họ cũng có chút mong đợi ở lão già William kia, biết khi nhận được phần đại lễ này của Lam chủ, có phản ứng như thế nào!


      "Tra ra thế nào rồi, Vân Trạch!"


      " tra được!" Vân Trạch gõ bàn phím, hiển thị bản đồ lên, : “Thuộc hạ mới vừa phá giải tài liệu mật của người ở bên cạnh Bá tước William, căn cứ vào những số liệu biểu thị ấy, ở thành phố Luân Đôn này, William cất giấu ma túy cùng với vũ khí ở tổng cộng mười nơi!”


      Mười nơi sao? Qủa lá gan của lão già kia vô cùng lớn, mặc dù đúng là ban đầu nhờ có kinh doanh ma túy mà Quốc mới trở nên phồn thịnh, nhưng trong xã hội thời, dưới mí mắt của Nữ hoàng mà lại cất giấu nhiều đồ như vậy, thế lực của khá lớn, hai là, căn bản cũng để Nữ hoàng vào trong mắt.


      tới trước máy vi tính, nhìn những dữ liệu nhấp nháy bên , khóe môi giật giật, vươn tay, thoăn thoắt gõ lên bàn phím mấy cái.


      Hình ảnh ra, cũng chỉ nhìn qua hai lần, sau đó nhanh chóng di chuyển mấy ngón tay, cuối cùng dừng lại trước cơ sở dữ liệu.


      "Ba người giải quyết sạch mười người ở nơi đó! Về phần Vân Trạch, phải vui đùa với đám lập trình viên của bọn họ chút !”


      Ánh mắt lóe lên, nụ cười nơi khóe miệng của Vân Trạch càng thêm ôn hòa, gật đầu đồng ý!


      Lam chủ muốn thử nghiệm khả năng của rồi, nhiệm vụ phức tạp thế này lại giao cho . Bất quá biết , muốn để thu hút chú ý của bọn họ. Nếu như Lam chủ coi trọng như thế, làm sao lại có thể khiến thất vọng cho được.


      Vân Thanh đem vật cầm trong tay chia đều cho bọn họ, nhíu mày hung dữ cảnh cáo: "Chú ý chút, nếu như bị nổ banh xác, đến lúc đó cũng đừng trách tôi mặc kệ sống chết của các ! Hừ!"


      "Này, này, này, Vân Thanh, cần dùng cái này để nguyền rủa chúng tôi chứ? Phụ nữ gì mà, năng mềm mỏng chút cũng được sao? Chả trách có ai dám theo đuổi !”


      "Vân Vũ, có phải muốn ăn đòn hay ? Nếu như ngứa da, cứ việc thẳng, tôi nhất định giúp gãi gãi tốt!”


      " nhìn lại mình xem, bộ dạng giống như cọp cái, gương mặt đẹp như vậy, cư nhiên bị hủy hoại! Vân Lãng cậu đúng ?”


      "Ừ, Đúng!"


      "Vân Vũ, Vân Lãng!"


      "Nếu như nỡ , vậy cũng cần nữa!” Xem bọn họ cãi nhau đến hăng say, Lam Duê cầm lấy ly Brandy, ưu nhã lắc qua lắc lại, hạ mi mắt .


      Ba người vội vàng lấy lại nét mặt nghiêm nghị, cúi đầu cái, ngậm miệng lui ra ngoài.


      Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, thở hắt ra hơi, ngửa đầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.


      Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím ‘lạch cạch.’


      ‘Bộp’ tiếng, để ly rượu trong tay xuống, lúc đến ngưỡng cửa, Lam Duê mới mở miệng: “Hai mươi phút sau, đến căn biệt thự mười ba tầng của nhân tình Bá tước William, ở ven bờ sông Thames đón tôi!”


      "Thuộc hạ hiểu!"


      Cửa phòng vừa mở ra rồi đóng lại, ngón tay của Vân Trạch lướt bàn phím vẫn chưa từng ngơi nghỉ. Đáy mắt thoáng qua tia u ám, Lam chủ lại hành động đơn độc…….Chỉ là, biết rốt cuộc người nào lại xui xẻo như vậy, chạm trán chính diện với ? là có chút mong chờ, đáng tiếc thay lại nhận nhiệm vụ khác.


      ************


      Đứng giữa Cầu Tháp Luân Đôn(1) bắt ngang qua sông Thames(2), Lam Duê ngắm nhìn cảnh đêm với những ánh đèn le lói ở hai bên bờ sông, trong lòng thầm cảm thán, thành phố như vậy, là rất bí .


      Sương mù lượn lờ bên dưới, lại càng làm tăng thêm mê hoặc của nó. Nếu bây giờ là ban ngày, có lẽ khác rồi!


      Địa bàn mà Gia tộc William lựa chọn, chỉ có những người biết hưởng thụ, mới có thể nán lại.


      Đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của nhân tình Bá tước William, đại khái cũng chỉ có mình Lam Duê dám làm vậy!


      Từ cầu tháp Luân Đôn xuống, Lam Duê trực tiếp đến mục tiêu của mình vào tối nay.


      Đứng ở khu biệt thự hoa lệ cách đó xa, ngắm nhìn mục tiêu của mình.


      Trong tai nghe truyền đến chuỗi tiếng xào xạc, giọng êm dịu của Vân Trạch liền vang lên: "Lam chủ, đến mục tiêu!"


      " là đúng lúc, tôi nhớ mình có bảo giữ liên lạc với tôi!” Tuy là thế, nhưng đáy mắt Lam Duê lại thoáng qua tia vui mừng! Vân Trạch hổ danh là người tín nhiệm nhất, dẫu ra, cũng có thể biết được cần gì!


      ~Hết Chương 54


      ~Spoil Chương tiếo theo, hố hố


      "Lam chủ, giờ ở vị trí của người, chung quanh được bố trí số trạm gác ngầm. Nếu như muốn tiến vào trong, cần ‘thần biết, quỷ hay’ giết chết những người đó!”


      "Bao nhiêu?"


      Sau hồi trầm lặng, Vân Trạch lần lữa : “Hai mươi lăm người!”


      ......


      ......"Em muốn cái gì? Lam Duê, em có mấy cái mạng? Người bên cạnh em để làm cái gì? Em sợ chết có phải hay , chán sống đúng !".....
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Giam Em Lại



      "Lam chủ, giờ ở vị trí của người, chung quanh được bố trí số trạm gác ngầm. Nếu như muốn tiến vào trong, cần ‘thần biết, quỷ hay’ giết chết những người đó!”


      "Bao nhiêu?"


      Sau hồi trầm lặng, Vân Trạch lần lữa : “Hai mươi lăm người!”


      Đối với người bình thường, đây quả con số khổng lồ, nhưng mà Lam Duê cũng chẳng kinh ngạc gì mấy, ở những nơi quan trọng, nhân số nhiều hơn chút cũng chẳng có gì lạ!


      cũng nghĩ rằng mình có đủ khả năng để phá vỡ phòng tuyến này: “Vị trí cụ thể, do cung cấp. Vân Trạch, cần phải bảo đảm chính xác tuyệt đối!”


      "Lam chủ xác định, mình giải quyết gọn hai mươi lăm người?”


      " nghĩ sao?"


      Từ từ lùi về phía sau mấy bước, cả thân hình dần dần vào trong bóng tối. Lấy khẩu súng lục màu bạc giắt ở ngay đùi mà vẫn thường dùng ra, thong thả ung dung lắp từng viên đạn vào, cuối cùng ‘tạch’ tiếng, lên nòng, mở ống hãm thanh.


      Gần như cùng thời điểm, giọng của Vân Trạch lại truyền vào trong tai nghe lần nữa: “Vị trí tại của Lam chủ, về hướng Đông Nam, cự ly bảy mươi lăm mét, có hai người!”


      Nheo mắt, dựa theo lời Vân Trạch , nhìn về vị trí đó, nhưng thấy được gì cả!


      A, hình như có chút gì đó!


      Lặng lẽ tiếng động tiếp cận phương hướng đó, nín thở, quả nhiên là có hai người tán gẫu ở chỗ ấy. Thời điểm ở vào khoảng cách gần ba mươi mét, giơ súng lên, hướng về nơi đó cướp cò hai lần liên tục, ngay giữa mi tâm.


      Vẫn theo phương thức này, dễ dàng giải quyết hết toàn bộ những trạm gác ngầm bên ngoài, chuẩn bị đường đường chính chính tiến vào bên trong.


      "Lam chủ, chắc hẳn người muốn cứ trực tiếp vào như vậy chứ? Nếu như để lại dấu vết qua camera, đến lúc đó bọn họ có bằng chứng ngay tay đấy!”


      Bởi vì câu này, Lam Duê chỉ có thể buông tha ý định trực tiếp mở cửa xông vào!


      Đứng ở dưới lầu, nhìn phương hướng lầu hai, hít hơi sâu, sớm biết mất công thế này, tình nên đổi vị trí với Vân Trạch từ trước.


      Động tác linh hoạt, nhanh chóng bay lên lầu hai, tại góc khuất, ghé mắt nhìn vào bên trong, thu hết toàn bộ những nơi được bí mật lắp đặt camera vào trong tầm mắt: “Vân Trạch, camera!”


      " giải quyết, còn việc gì! Trong vòng năm phút, camare ở đó bị nhiễu sóng, nhất thời gặp trục trặc!”


      Thở phào cái, lúc này Lam Duê mới quang minh chính đại vào trong phòng!


      Quét mắt nhìn cách bày trí bên trong, xa hoa, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ xa hoa để hình dung về nó.


      Chỉ có điều, căn phòng này được trang hoàng như thế nào, cũng phải là mục đích khiến mạo hiểm đến đây. Phóng tầm mắt chính xác về hai hướng, là chiếc máy vi tính, còn lại là két sắt.


      Cất súng, đến trước két sắt quan sát chút, mật mã có sáu con số, vậy tổ hợp của nó có rất nhiều.


      Chống cằm nhìn hồi lâu, trí não linh hoạt càng thêm ngừng chuyển động, đôi mắt đen nhánh hề chớp lấy cái, nhìn lên mười phím số ngay trước mặt.


      Người bình thường thiết lập mật mã, khi ấn vào phím số đầu tiên đều vô ý thức mà dùng sức hơn chút, theo thời gian, con số đó bị mài mòn nghiêm trọng nhất. Dựa theo lý thuyết này, quả là bề mặt của con số chín có sâu hơn những số khác.


      Mà lúc người đó ấn vào phím số cuối cùng trong dãy mật mã, theo thói quen dùng sức ít , vậy , số cuối cùng chỉ có thể là số ba.


      Ưmh, đoán ra được hai con số, còn dư lại bốn con số trung gian.


      Bên kia, Vân Trạch nhắc nhở: "Lam chủ, còn có ba phút!"


      "Tôi biết rồi!"


      Ngón tay nhanh chóng di chuyển, rốt cuộc khi nhập mật mã đến lần thứ năm, ‘cạch’ tiếng, cửa két sắt mở ra.


      Nhếch môi cười nhạt, nhắm trúng mục tiêu là chiếc hộp nằm ngay giữa, mở nó ra, lấy thứ thoạt nhìn giống như con chíp điện tử: “Lấy được, Bá tước William, phần lễ vật này coi như là quà đáp lễ !”


      Trước khi , Lam Duê vẫn còn kịp động tay động chân chút vào chiếc máy vi tính của , biết là khi Bá tước William nhìn thấy, sắc mặt như thế nào!


      Từ phía lầu hai nhảy xuống, tựa như khi tới, lặn mất tăm ra khỏi khu biệt thự này.


      Nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy Vân Trạch, khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Vân Trạch, ở đâu?”


      ta phải là người tùy tiện cãi lại mệnh lệnh của , đây cũng là lần đầu tiên.


      "Lam chủ, thuộc hạ vẫn ở nguyên chỗ cũ!” Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng có phần áy náy của Vân Trạch, sau đó lại hơi khác thường, cất lời: “Nhưng mà Lam chủ yên tâm, có người đến đón rồi!”


      Có người tới đón mình? Người nào tới đón? Người nào mà lại khiến Vân Trạch yên tâm như vậy, ngay cả ta cũng tự mình tới?


      ‘Phanh’ tiếng, chiếc Buick màu đen dừng ngay trước mặt .


      Nhìn theo kiếng xe chậm rãi hạ xuống, người luôn điềm tĩnh như Lam Duê cũng nhịn được mà run run khóe miệng.


      Lăng Ngạo! Làm sao lại đến nơi này? Vừa nhìn thấy sắc mặt u ám dọa người của , cùng với ánh mắt như nổi lên trận cuồng phong bão tuyết, nuốt nước bọt ừng ực. Người này, chẳng lẽ đắc tội với ? Thế nào mà lại nhìn khủng bố như vậy?


      "Lên xe!"


      câu , động tác, lúc này Lam Duê tiếng nào, cũng chống đối, rất ngoan ngõan ngồi lên xe.


      Sau khi leo lên, chiếc xe liền nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Mà Lăng Ngạo cũng thèm liếc mắt nhìn lấy cái, xoay đầu hướng ra phía bên ngoài.


      Thấy để ý tới mình, Lam Duê vẫn xem như có chuyện gì to tát cả, nhún nhún vai, dời tầm mắt về hướng ngược lại. Trong lúc nhất thời, giữa buồng xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở.


      Thờ dài hơi, biết, nếu như hôm nay mình mở miệng trước, khả năng để câu, căn bản là con số .


      "Làm sao lại ở đây? phải giờ nên ở Vancouver* sao?”


      Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!


      Nhịn nhịn nữa, Lam Duê nên lời, bất đắc dĩ xoay người, lôi cánh tay của : “Này, Lăng Ngạo, em chuyện với , chẳng lẽ nghe thấy sao?”


      Ngồi ở hàng ghế trước, Âu Liêm nhịn được nâng trán, Lam đương gia, chẳng lẽ người phát thủ lĩnh tức giận sao? Người còn hò hét là thế nào? Làm sao lại đổi thành mình là người nổi cáu cơ chứ! Người cũng nhìn thấy, thủ lĩnh bởi vì lo lắng tức giận, suýt chút nữa làm tàn phế cả bàn tay của mình.


      Rốt cuộc, Lăng Ngạo cũng phản ứng lại, bắn ánh mắt lạnh lùng về phía người bên cạnh, cười lạnh : "Em muốn cái gì? Lam Duê, em có mấy cái mạng? Người bên cạnh em để làm cái gì? Em sợ chết có phải hay , chán sống đúng !"


      Liên tiếp hỏi vặn lại, khiến hơi sững sờ, nhưng sau đó lại kịp phản ứng, cười rộ lên. biết là chỉ lo lắng ình, mới trở nên như vậy mà thôi.


      "Chẳng qua chỉ muốn vật nằm trong tay thế thôi, cũng đến thời điểm khiến bọn họ rời tầm mắt ra khỏi chúng ta, cả ngày cứ bị người ta nhìn chằm chằm, là có chút chịu nổi. Nhưng mà, quan tâm đến em sao?"


      Thay cho câu trả lời, phủ xuống nụ hôn mang theo trừng phạt!


      Nụ hôn này hề dịu dàng, tựa như là gặm nuốt, chốc lát sau, trong khoang miệng của hai người liền tràn ngập mùi máu tanh, cơn đau nhói truyền từ môi đến khiến ngầm than thở trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn đẩy ra.


      "Nếu lại có lần tiếp theo, Lam Duê, tự mình chế tạo thiết lao, giam em lại! tin, em có thể thử xem!"


      *Vancouver: là thành phố lớn nhất ở bờ biển phía tây của tỉnh bang British Columbia,Canada, giáp Thái Bình Dương và là thành phố lớn thứ ba với hải cảng có độ sâu tự nhiên cao nhất, lớn nhất và bận rộn nhất của Canada.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :