1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩn (110C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Quỷ Dị Chuyện



      "Lam Duê!"


      Giọng Trung văn trầm thấp dễ nghe, nếu phải biết ta là người gốc Italy, chắc chắn Lam Duê cho rằng mình chuyện vời người Trung Quốc.


      "A, Andrew, làm sao bỗng nhiên lại nghĩ đến tôi? Tôi vốn nghĩ rằng quan hệ giữa chúng ta thân thiết như vậy chứ!” Tay phải cầm điện thoại, tay trái bị Lăng Ngạo nắm lấy, chút nặng chút vuốt ve.


      Người ở đầu dây bên kia nghe vậy,….chợt cười rộ lên, thanh nghe qua cực kỳ vui vẻ, tựa hồ như xảy ra chuyện gì buồn cười.


      "Lam Duê, nghe khoảng thời gian trước suýt chút nữa vùi thân ở dãy núi De-Varax, tôi chỉ muốn xác nhận chút mà thôi!”


      “Nhưng đáng tiếc là, mạng của tôi tương đối lớn, tạm thời vẫn chưa chết được! Điểm này hẳn là khiến cho Andrew tiên sinh có chút thất vọng rồi!”


      "Thất vọng sao? , hoàn toàn trái ngược, tôi cảm thấy vui mừng khi có thể sống sót!”


      "Ha ha ha, sao? ngờ Andrew trái lại rất quan tâm đến tôi! là làm tôi cảm thấy bất ngờ!”


      như thế, nhưng nét mặt Lam Duê trước sau vẫn đổi, điềm tĩnh cười nhạt, tỏ ra thân thiết, cũng chẳng đến nỗi lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt như .


      Đối với thái độ như vậy của , dường như Lăng Ngạo rất hài lòng, gương mặt hơi nhích xuống gần, đường cong gò má sắc bén như đao cứ như vậy giọi vào đáy mắt . Bàn tay mang theo vài tia tán dương vuốt ve gương mặt tuấn tú của , đáy mắt cuối cùng cũng nhuộm lên nụ cười chân .


      Andrew nằm ngửa ghế dựa bên cạnh bể bơi ngoài trời, mái tóc bạch kim bay lất phất theo gió, vẽ nên đường cong đẹp đẽ! Tròng mắt màu xanh lục tựa như đá quý bị chiếc kính mát lớn che khuất, khiến người ta nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt .


      Nhếch môi cười khẩy, giọng vẫn trầm thấp điềm nhiên như cũ: “Bây giờ Lam Duê ở nơi nào? Có hứng thú đến Italy chơi chút ? Tôi tự mình tiếp đãi!”


      “Kỳ thực tôi cũng muốn, nhưng mà tôi có chút yên tâm về tình hình trị an ở Italy! Chuyện lần trước tôi cũng tiện , nhưng mà nếu Andrew muốn tôi đến Italy chơi, thực là cần phải chút rồi! Lần trước sau khi tôi và Lăng Ngạo ra khỏi chỗ của , liền bị người ta ám sát, chẳng qua là tôi tin tưởng đó phải là người của . Thế nhưng, chuyện này quả khiến tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghe đến Italy, tạm thời giờ dám đến nơi như vậy. Andrew cần quản lý chặt chẽ địa bàn của , nếu , tôi chỉ sợ là, khi vào đứng, mà nằm xuống cũng chưa chắc có thể ra khỏi! Ha ha ha ha!”


      Trong điện thoại truyền đến tiếng cười êm tai như chuông bạc của Lam Duê, lời thoạt nhìn tựa như cười giỡn, nghe qua có bất kỳ ý tứ nào khác, thế nhưng sâu trong đó lại bam hàm ý nghĩ sâu xa.


      “Vậy là lấy làm tiếc rồi! Tôi đốc thúc cấp dưới, tuyệt đối để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, đến lúc đó, tôi mời Lam Duê đến!” Bưng ly rượu đỏ bên cạnh lên, lắc lư đón lấy ánh nắng êm dịu, khóe miệng cụp xuống: “Chắc hẳn giờ Lam Duê và Lăng thủ lĩnh cùng với nhau nhỉ, chỉ mong có thể trải qua quãng thời gian tươi đẹp này! Như vậy, gặp lại sau!”


      xong, Andrew liền cúp điện thoại, ném sang bên.


      nhàng lấy mắt kiếng xuống, tròng mắt màu xanh lục dần dần chuyển thành màu xanh đen, đáy mắt tỏa ra luồng khí điên dại.


      "Lam Duê. . . . . ." Em là của tôi đấy, chỉ có thể là của tôi, mà cái chướng ngại vật Lăng Ngạo này, tao nhất định trừ khử mày!


      Sắc rượu đỏ tươi như máu, ngừng lắc lư ngay trước mắt, nhếch mép, đem toàn bộ ly rượu uống xuống hơi.


      Tạm thời để cho bọn Lăng Ngạo đắc ý thời gian , cuối cùng Lam Duê vẫn thuộc về , bất luận kẻ nào cũng thể cướp được……


      *************


      Tròng mắt đen lắng đọng, đặt điện thoại xuống, Lam Duê mất hứng thú nằm nghỉ, chậm rãi ngồi dậy từ đùi của Lăng Ngạo.


      Lời cuối cùng của Andrew, là bao hàm ý nghĩ sâu xa, làm sao cũng nghĩ đến việc Andrew lại có thể biết hành tung của mình, biết vị trí tại của , là ngoài ý muốn!


      “Lam sao vậy?” Lăng Ngạo nhướn mi nhìn sắc mặt có phần bất thường của , hỏi.


      Lam Duê lấy lại bộ dáng uể oải của mình, cười : “ có gì, chỉ là, mới vừa thử thăm dò Andrew, nghĩ tới lại dễ dàng tiếp xúc như vậy!”


      "Từ đứa con riêng bò đến vị trí Đệ nhất giáo phụ Italy, tâm địa cùng thủ đoạn của tự nhiên cũng thể thua kém người khác! Thận chí…….còn hơn thế!” Đây là cá nhân Lăng Ngạo đánh giá về Andrew, đúng trọng tâm, bởi vì chút quan hệ cá nhân nào mà có thiên vị.


      Cho dù ta mang tâm tư đối với Lam Duê, nhưng mà xét phương diện thực lực, Lăng Ngạo cũng rất đồng tình.


      "Điểm này sai! E rằng lúc ấy chẳng ai nghĩ đến đứa con riêng như Nathan Andrew, lại vừa vặn đứng ngay đỉnh núi của gia tộc, khiến người ta phải ngưỡng mộ! Người như vậy……..cũng rất độc!”


      Tựa lưng vào ghế, thu lại tia u sầu vừa mới thoáng qua giữa hai hàng lông mày, trong phút chốc, có bất kỳ ai phát .


      "Thủ lĩnh, đến nơi!"


      Hàng ghế trước truyền đến giọng nguội lạnh của Ngự Phong, thuận đà cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ.


      Trong lòng thoáng buông lỏng, hít hơi sâu, cuối cùng quyết định, sau khi trở về phải cùng Vân Trạch bàn bạc điều tra phen mới được!


      Khi vừa xuống xe, Lam Duê liền nhìn thấy chiếc xe lăn đứng chiễm chệ trước mặt mình, lập tức gân xanh hai bên thái dương cơ hồ nổi hẳn cả lên, tức giận trong lòng .


      "Lăng Ngạo, có thể cho em biết, đây là cái gì hay ?" Ra cửa còn bắt ngồi như vậy, rất ngại bẽ mặt, có được !


      Mà Lăng Ngạo cũng trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc cái, cuối cùng ôm lấy đặt nhàng vào xe lăn, lấy hành động thay cho câu trả lời.


      Bản thân cả hai đều là những nhân vật thu hút ánh nhìn từ phía người khác, tựa như điểm sáng hội tụ, chỉ cần vừa xuất ở nơi nào, ánh mắt của những người xung quanh tự nhiên bị hấp dẫn.


      Từ lúc bọn họ nhìn thấy những người mang biểu tượng của nhà họ Lăng bước xuống xe, đáy lòng khỏi dâng lên cỗ cảm thán. Thế nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ được Lăng Ngạo cẩn thận từng li từng tí ôm ở trong ngực, hầu hết mọi người đều giật mình sửng sốt.


      Lăng Ngạo ở Canada, cũng giống như Lam Duê ở nước Mỹ, chỉ cần nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ, tất cả mọi người đều tỏ thái độ thận trọng.


      điều hiển nhiên, với danh tiếng của Lăng Ngạo, ai ai cũng biết, ghét nhất là đụng chạm vào phụ nữ, cũng là loại người chưa bao giờ gần nữ sắc! Nhưng hôm nay lại ôm người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ bất tiện, hơn nữa nhìn cử chỉ hình như rất quan tâm! Thế làm sao lại khiến người ta cảm thấy giật mình!


      Mặc dù bọn họ thừa nhận, người phụ nữ ngồi xe lăn ấy quả vô cùng kiều diễm, nhưng cũng chưa đủ để khiến đế vương như Lăng Ngạo che chở như vậy chứ!


      "Người phụ nữ kia là ai?"


      "Ai biết? Hẳn là tình nhân chứ?"


      "Tình nhân? đùa gì thế? người phụ nữ tàn phế, làm sao có thể xứng với Lăng thủ lĩnh?"


      " vậy cũng đúng, có lẽ Lăng thủ lĩnh thích chính là điểm này!”


      "Chỉ là, dung mạo của người phụ nữ kia là xinh đẹp, hơn nữa phong cách tồi, cũng khó trách. . . . . ."


      Mặc dù thanh chung quanh cố ý được đè thấp, nhưng mà vẫn có chút ít bay vào trong tai Lam Duê.


      Tàn phế? Làm sao xứng? Ngón tay hung hăng bắt lấy tay vịn xe lăn, tâm tình của Lam Duê bởi vì lời này mà trầm hẳn , thế nhưng nụ cười mặt lại càng thêm ấm áp, nhìn ra được nửa điểm tức giận.


      Ánh mắt sắc bén nhắm chính xác về nơi vừa phát ra tiếng , thời điểm hai kia đối diện với ánh mắt như vậy, theo bản năng liền cúi đầu.


      Đáng sợ, là quá đáng sợ!
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Suy Đoán



      Mái tóc dài đen nhánh được Lăng Ngạo xõa ra từ xe, tại cũng hờ hững rũ xuống bờ vai.


      Thế nhưng lại hề khiến trở nên nhếch nhác mà càng làm toát lên nét quyến rũ.


      Ở nước ngoài tóc đen mắt đen vốn dĩ ít, hơn nữa còn phải ở Châu Á, tất nhiên đại đa số là người da trắng.


      Thế nhưng kỳ lạ thay, hai trong năm thế lực Hắc Đạo lớn thế giới, lại xuất thân từ cùng chỗ, đều có nguồn gốc là người Trung Quốc.


      "Lăng thủ lĩnh đại giá quang lâm, la khiến tôi vui mừng kịp!”


      Bất thình lình đôi vợ chồng xuất từ giữa biệt thự, tíu tít chạy ra chào đón, xem dáng vẻ tươi cười hòa nhã thế này, hình như giống với con gián từ trong miệng Lăng Ngạo.


      "Vậy sao!"


      Lăng Ngạo lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt lên tiếng!


      Thừa dịp ai để ý đến mình, Lam Duê nghiêng đầu quan sát cảnh tượng chung quanh, biệt thự sang trọng thế này, xem ra là vừa được xây dựng cách đây lâu, tất cả đều là đồ mới. Dấu vết của bùn đất được đào xới lên tạm thời vẫn còn lưu lại, chung, nơi này cũng khá đẹp.


      Hồ nhân tạo?


      Lơ đãng thoáng nhìn, ngờ lại phát được cái hồ lớn, xa hoa lộng lẫy, bên bờ hồ trồng rất nhiều loại hoa, dưới ánh mặt trời càng trở nên vô cùng diễm lệ.


      Nhìn tổng quát toàn bộ biệt thự, chiếm diện tích ít nhất là trăm mẫu*, tổng cộng có ba tầng, đều được tráng trí bằng những món đồ nổi tiếng quý giá nhất thế giới, hoa lệ như vậy, quả khiến cho người ta ao ước, cũng khó trách chủ nhân của nơi này lại có nhiều người làm như vậy.


      *1 mẫu: 3600 m^2


      "Nhìn cái gì?"


      Thanh vui của Lăng Ngạo chợt khiến hoàn hồn, ánh mắt mơ mơ màng màng dần dần tản , ngay tức khắc liền bị tầng sương mù bao phủ, mơ hồ khiến người ta nhìn ra được tâm tư của .


      Quay đầu lại đối diện với tầm mắt của , Lam Duê cười : "Chỉ là, nhìn căn biệt thự kếch xù tốn kém thế này, quả nhiên là tiền nào của nấy! Chủ nhân này rất có tiền!”


      Hơn nữa phải có tiền bình thường, là người cực kỳ có tiền!


      Nhưng mà, chỉ là viên quản lý ở nhà họ Lăng, món tiền khổng lồ như vậy, rốt cuộc là từ đâu ùa đến, điểm này trái lại cần phải để ý chút.


      ăn ý giữa bọn họ, khiến Lăng Ngạo rất dễ dàng hiểu được ý tứ trong lời của . Chẳng qua, cũng trả lời ngay……mà gương mặt lạnh nhạt chợt nâng lên nụ cười. Qủa nhiên nhìn lầm, khôn khéo của cái Lam Duê này khiến người ta thán phục.


      Thử nghĩ xem, thế giới này thứ gì có thể kiếm tiền nhanh nhất?


      Ngoại trừ nhà họ Lam và nhà họ Lăng độc quyền buôn bán vũ khí, thứ còn lại tất nhiên là ma túy!


      Ở Canada này, dưới con mắt của nhà họ Lăng mà cũng có thể kiếm được khối tài sản kếch xù như thế, chỉ có thể là chủ nhân nơi này rất khôn ngoan, cực kỳ tài giỏi.


      "Vị này là. . . . . . Lam đương gia!"


      Vốn dĩ muốn để ý đến người phụ nữ này, thế nhưng vô tình nhìn lướt qua, An Ni đột nhiên cả kinh! chẳng hề nghĩ tới Lăng Ngạo và Lam Duê lại đồng thời đến đây. phải là bọn họ chỉ hợp tác khi có vấn đề gì liên quan đến quê cha đất mẹ hay sao? Nhưng đây là tình huống gì?


      "An. . . . . . Ni à? Lăng Ngạo ông làm cái vũ hội gì đó, vừa may tôi buồn bực, ở nhà có chuyện gì làm, tới xem náo nhiệt chút, cũng đừng để ý!” Cười dịu dàng, Lam Duê lễ độ gật đầu, nét mặt cũng chẳng hề biểu lúng túng khi bị người ta phát ra thân phận. Cũng vì ánh mắt sợ hãi hay sùng bái của người khác mà trở nên tự mãn, trước sau vẫn nở nụ cười điềm nhiên như cũ, thân mật nhưng cũng chẳng xa cách.


      Vẻ mặt An Ni hết sức lo sợ, vài sợi tóc màu vàng nhạt khẽ phất phới trong gió, mồi hôi lạnh trán ngừng giọt rơi như mưa.


      Chẳng lẽ mọi việc làm của đều bị phát ?


      "Này, Lam đương gia có thể đến đây là vinh hạnh của tôi!”


      "Ha ha, An Ni tiên sinh đúng là khách khí! Vị này chắc hẳn là phu nhân của ông, đúng là mỹ nhân!” Gật đầu cái, Lam Duê vẫy vẫy tay, Vận Trạch tiến lên đẩy vào biệt thự: “Lăng Ngạo, lúc này là giờ cơm trưa, cảm thấy rằng bản thân mình thiếu nợ em bữa cơm sao?”


      thường ăn bữa sáng rất ít, thế nên giờ cơm trưa đều vào khoảng mười giờ, trà chiều vào lúc ba giờ, còn lại là bữa tối vào sáu giờ. cũng muốn thói quen từ trước đến nay của mình, chỉ vì chút chuyện như lông gà vỏ tỏi này mà xảy ra bất kỳ thay đổi nào.


      Lăng Ngạo hạ mi mắt nhìn ánh mắt khiêu khích của , ngồi ghế sofa, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Hơi chút lười nhác gạt qua ít sợi tóc màu nâu: “Sau khí xử lý xong chuyện này, dĩ nhiên có thể dùng cơm!”


      "Nửa giờ! Lăng Ngạo, em muốn việc nhượng bộ này lặp lặp lại nhiều lần!”


      "Tốt!"


      Dứt khoát đồng ý, Lăng Ngạo đứng lên vào bên trong!


      Đưa mắt nhìn khuất vào trong, Lam Duê thu hồi tầm mắt, : " ra ngoài chuyện!"


      "Dạ!" Vân Trạch đẩy đến chỗ vắng vẻ, lúc này mới đứng sang bên cạnh, bắt đầu báo cáo tình.


      “Lô quân hỏa lần trước, chúng ta tổn thất tổng cộng năm trăm sáu mươi tỷ, đây là con số ! Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà số địa phương có chút thế lực cũng bắt đầu nhân cơ hội mà ngểnh đầu lên, hình như cho rằng giờ nhà họ Lam thân mình còn lo chưa xong!”


      "Mà đám người tham gia vào vụ Diklah Ken, đúng là gia tộc Raymond và gia tộc William! Thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chút dấu vết nào chứng tõ Andrew có nhúng tay vào! Thuộc hạ chỉ có thể , nếu phải là núp quá kỹ, khẳng định là chuyện lần này liên quan đến ! Thế lực sau lưng kia, chút tin tức cũng lần ra, làm việc vô cùng sạch , sợi tóc cũng lưu lại!”


      Lời của Vân Trạch khiến Lam Duê trở nên trầm tư, ngón tay trắng ngần gõ nhịp nhàng lên tay vịn xe lăn, : “Hừ, xem ra là trong khoảng thời gian này tôi lơi lỏng việc quản lý. cho bọn người dưới trướng nhà họ Lam kia, nếu như có ai muốn thay thế, thử xem rốt cuộc bọn họ được bao cân bao lượng. Về phần Raymond và William, cả vốn lẫn lãi đều ghi vào chỗ, thanh toán luôn lần! Bây giờ vội, nếu như tùy tiện hành động, người trong bóng tối này, tuyệt đối dễ đối phó!”


      "Andrew ư? Tôi nghĩ có dính vào. Chưa từng có ai làm chuyện này mà để lại chút dấu vết. Lần này có thể khẳng định, ta có liên quan!”


      Đây là loại trực giác, loại trực giác cực kỳ chắc chắn!


      Mặc dù Nathan Andrew mang đến cho người ta cảm giác u ám, nhưng phương diện này, khẳng định, giết , chẳng có lợi lộc gì! khi cục diện cân bằng bị phá vỡ, đối với , chính là trăm hại mà lợi. Andrew là người thông minh, chuyện hiển nhiên như vậy, hiểu hơn ai hết! ta cũng phải là cái loại thích tự chui đầu vào rọ!


      "Bọn chúng là rất thông minh!"


      Có khả năng tránh được truy lùng của thế lực vào loại bậc nhất thế giới, Lam Duê cũng muốn khẳng định chút.


      Chỉ có thể , thực lực phía bên kia khiến người ta suy nghĩ thông, hoặc giả, có lẽ là người mà nhà họ Lam và nhà họ Lăng rất khó giải quyết.


      Chỉ là, tại sao chút dấu vết cũng có? Tựa như chưa từng phát sinh ra chuyện như vậy!


      Suy cho cùng, rốt cuộc là có mục đích gì?
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Mẹ Của Lăng Ngạo



      Vừa đúng nửa giờ, Lăng Ngạo liền bước ra khỏi cửa chính của biệt thự, nét mặt vẫn vô cảm như cũ.


      Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua vòng tại cửa ra vào, cuối cùng cố định người ngồi xe lăn bên cạnh hồ nhân tạo. Khoảnh khắc ấy, hơi thở có phần nặng nề của rốt cuộc cũng dịu xuống. Từng tia nhu hòa tỏa ra gương mặt úc, tựa như hào quang chói lóa, cuối cùng cũng nâng lên nụ cười mỉm.


      " rất đẹp!"


      quay đầu lại, Lam Duê cũng biết người tới là ai, trong miệng khỏi thở dài. Cảnh vật xa hoa phung phí như vậy, xem như là người đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Cho dù bọn họ có sống xa xỉ ra sao, trước giờ vẫn chưa đến trình độ này. Chủ nhân ở đây, cả hai chữ khiêm tốn như thế nào cũng hiểu, trước nay lăn lộn như thế nào mới có được địa vị như giờ!


      Người bên cạnh chỉ đứng lẳng lặng, cũng trả lời!


      Thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn , cười : "Như thế nào?"


      " phải em rất ràng sao?”


      "A, em rất muốn biết, rốt cuộc có mấy lá gan, lại dám làm chuyện như vậy dưới con mắt của Lăng thủ lĩnh! Hoặc giả là, đồng ý?" Xoay xe lăn lại, đáy mắt Lam Duê lên mảng lành lạnh, nếu như tinh tế quan sát, nhất định có thể thấy được vết tích của nụ cười bên trong.


      Ngồi xổm người xuống, nhìn trực diện vào sâu trong mắt , nét mặt lạnh lùng thoáng qua tia thâm trầm: "Em cho là như vậy? Lam Duê!"


      Khóe miệng run lên, cảm giác được lời cuối cùng khi khẽ lên tên của mình, dường như trong thanh mang theo tia quỷ dị, vội vàng thu hồi tia sáng nơi đáy mắt, cười : "Em chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nếu muốn , vậy dễ thôi! Vân Trạch, tôi đói rồi !"


      "Thuộc hạ ! Lam chủ muốn dùng cơm cùng với Lăng thủ lĩnh, hay là mình?” Vân Trạch đứng bên sử dụng máy tính bảng để xử lý số chuyện, liền cất nó , cười hỏi.


      Nhún nhún vai, Lam Duê quay đầu nhìn về phía , nhíu mày : "Lăng Ngạo, muốn tiếp tục xử lý con gián của , hay là muốn ăn cơm với em?”


      "Âu Liêm tự xử lý!"


      Lúc này Ngự Phong lái xe đến trước mặt bọn họ, Lăng Ngạo dứt lời liền đưa tay ôm lấy , ngồi vào trong xe.


      Say khi dùng xong bữa trưa, Lam Duê cũng mất hứng thú tiếp tục dạo bên ngoài, trực tiếp cầu trở về. Mà Lăng Ngạo vẫn còn ít chuyện cần phải giải quyết, thấy muốn theo nữa, liền gật đầu thả người.


      Trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi của Lăng Ngạo, mới vừa xuống xe, liền chứng kiến trận chiến .


      Nửa ngày nhúc nhích, ngồi yên chỗ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, sóng mắt khẽ lăn tăn nhìn lên cảnh tượng ngay trước mặt.


      "Là phu nhân tới!" Chỉ cần cái liếc mắt liền hiểu , Ngự Phong cúi đầu .


      "Phu nhân?" Lam Duê sáng tỏ, nhất định chính là mẹ của Lăng Ngạo. Nhìn dáng vẻ của Hải Linh thế này chính là tìm chỗ dựa của mình tới, chẳng lẽ tính toán phân hơn thua cao thấp với sao: “Ưmh, mẹ của Lăng Ngạo ư? Vậy tôi có cần phải trở về hay ? Dù sao tôi cũng biết người này! Nếu cẩn thận làm bà ấy khó chịu..., vậy cũng tốt!"


      Ngự Phong vốn dĩ gương mặt chẳng chút biểu cảm, nghe như thế, vội vàng ngẩng đầu lên, mặt thoáng qua tia lo lắng, : "Phu nhân rất dễ gần, Lam đương gia cần để ý! Hơn nữa tôi báo cho thủ lĩnh!"


      Nếu như lúc này Lam đương gia rời , thủ lĩnh mà trở lại nhất định giận dữ. Chủ nhân của vất vả lắm mới đưa được Lam đương gia đến đây dưỡng thương, chỉ có ngày liền , chẳng phải là tìm chết hay sao! Vừa nghĩ đến việc thủ lĩnh có thể nổi trận lôi đình, gương mặt tuấn tú luôn trầm tĩnh như Ngự Phong, lúc này cũng nhịn được mà run lên.


      Vén vén làn tóc dài bị gió thổi tung, khẽ cười : " cần phải tôi cũng biết rồi, dĩ nhiên là Lăng Ngạo trở về! Yên tâm, tôi chỉ đùa mà thôi!"


      Làm sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà khiến phải rời khỏi đây, đây phải là tác phong của Lam Duê .


      "Vân Trạch, vào thôi!"


      "Dạ!"


      Mà bên trong đại sảnh.


      Hải Linh ôm cánh tay của vị phu nhân cao quý, giả vờ đáng thương, nũng nịu : “Dì, người đến đây, con rất vui mừng. Tin rằng Ngạo gặp lại người cũng rất vui đấy!”


      "Cái con bé nha đầu này, còn phải tại con trong điện thoại khóc đến đau lòng như vậy, rồi lại nguyên nhân, dì lo lắng cho con mới đến đó sao!” Mẹ Lăng trước sau vẫn giữ nụ cười hiền hòa nơi khóe miệng, khẽ đưa tay vỗ về gương mặt xinh đẹp của Hải Linh, trong lòng bỗng cảm thấy xúc động bùi ngùi, đứa bé này cũng lớn như vậy rồi.


      Thế nhưng lại khỏi có chút phiền muộn, hình như Hải Linh đối với Lăng Ngạo quá cố chấp rồi. Mặc dù ban đầu bà có ý định đem Hải Linh gả cho Lăng Ngạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng chút hứng thú cũng có của con trai, liền từ từ bỏ ý định đó . Lần này gửi đến đây, cũng chính là muốn làm phép thử cuối cùng, nếu như Lăng Ngạo vẫn thích, bà liền dứt khoát từ bỏ.


      Ngày hôm qua nghe Charles , Lam Duê – Lam đương gia ở Mỹ vừa đến nơi này! Hơn nữa còn nhìn ra, Lăng Ngạo, thằng bé này đối với ấy rất đặc biệt, trong lòng mơ hồ hiểu ra được. Xem chừng Lăng Ngạo có quyết định của chính mình rồi.


      mải mê suy nghĩ, ngưỡng cửa liền truyền đến tiếng động, khiến cho hai người cũng hơi nhướn mắt liếc sang.


      "Phu nhân!"


      "Ngự Phong? Có phải Lăng Ngạo trở lại hay ?"


      Vui mừng đứng lên, gương mặt của mẹ Lăng thoáng qua tia háo hức. rất lâu rồi bà nhìn thấy đứa con trai này, giờ dĩ nhiên là vô cùng kích động.


      "Thủ lĩnh xử lý số chuyện, tạm thời chưa thể trở về, thuộc hạ chỉ đưa Lam đương gia về nghỉ ngơi!”


      Lời của Ngự Phong, khiến Hải Linh ngồi ở bên, gương mặt vụt qua tia thâm độc rồi biến mất trong phút chốc, tươi cười đứng lên, tỏ ra quan tâm: “Lam tiểu thư đứng bất tiện, lại còn khiến Ngạo phải ra ngoài với mình, thế nào lại biết nghĩ cho sức khỏe chính mình như thế! Chân được, ngồi xe lăn tới lui, cũng tiện. Bộ dạng này của Lam tiểu thư, ra là nên nghỉ ngơi nhiều chút mới đúng!”


      biết là vì nguyên nhân gì, mẹ Lăng gọi là ‘Lam đương gia’ như những người khác, ngược lại cũng xưng hô theo cách của Hải Linh.


      Đầy hứng thú nhướn mày lên, điều này có được xem như là thông báo về địa vị cùng lập trường tại của ?
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Đuổi Con Ruồi



      Quả mẹ Lăng biết Lam Duê, trước giờ cũng chỉ nghe qua tên của từ trong miệng của những người khác ở nhà họ Lăng.


      Từ khi mười bảy tuổi, Lam Duê ngồi lên vị trí chủ nhân của nhà họ Lam, đến nay sáu năm.


      Vốn là muốn nhìn xem lên nắm giữ cương vị từ độ tuổi vị thành niên này làm nên trò trống gì, và thời thế tại cũng chứng minh tất cả.


      Nhà họ Lam sáu năm về trước, liệu thế lực có được lớn mạnh như bây giờ, tất cả đều nhờ vào Lam Duê, sau khi lên nắm quyền, ngừng khuếch trương sức mạnh, thậm chí còn thống trị tất cả thế lực Hắc Đạo toàn nước Mỹ, là trong năm thế lực Hắc Đạo lớn mạnh nhất thế giới!


      Lão Thái Gia nhà họ Lăng , Lam Duê là người phụ nữ thể khinh thường, khôn ngoan cùng bản lĩnh của , so với Lăng Ngạo tuyệt đối hề thua kém. Nếu như giữa bọn họ có xảy ra tranh đấu mà , hai nhà họ Lam và nhà họ Lăng cũng khó phân thắng bại. Hoặc giả như cả hai bắt tay hợp tác, vậy cục diện tại của giới Hắc Đạo thế giới, xảy ra biến hóa kinh thiên động địa lần nữa.


      nghi ngờ chút nào, Lão Thái Gia rất thích Lam Duê!


      Hoặc giả hùng tiếc hùng, lâu trước đây, Lão Thái Gia ôm ấp hy vọng có thể mang cháu dâu này về nhà. Nhưng đáng tiếc thay, Lăng Ngạo phải là loại người có thể tùy tiện vuốt ve, tự nhiên cũng chỉ có thể ôm ảo tưởng.


      Điều càng khiến tim gan của bọn họ run sợ chính là, từ khi hai vị chủ nhân mới này lên nắm quyền, liền tranh đấu ngừng, lần nào cũng dẫn đến những rung chuyển lớn trong nháy mắt, rồi lại rất ăn ý thu tay lại, cho đến tận bây giờ bọn họ cũng là vì nguyên nhân gì!


      Nhưng mà, ngày hôm qua nghe được Charles , Lăng Ngạo thừa nhận người vợ này.


      Chỉ là, nhìn dáng vẻ của Lam Duê, hình như có nơi nào đó đúng lắm.


      "Quan hệ giữa Lam tiểu thư và Lăng Ngạo. . . . . ." Bưng tách cà phê ở bên lên, mẹ Lăng hỏi dò.


      Mà Hải Linh ở bên cạnh, càng thêm đứng ngồi yên nhìn , có thể là nhìn chằm chằm. Hải Linh muốn nghe thấy đáp án, rồi lại sợ khi biết được câu trả lời là gì.


      Cười như cười nhìn bà cái, Lam Duê xoay xoay chiếc nhẫn ngón út bàn tay phải, : "Quan hệ sao? Hẳn là quan hệ hợp tác………..hoặc có thể , tạm thời là quan hệ tình nhân! Ừhm, chính là quan hệ như vậy!”


      Tình nhân tạm thời, ! Cả hai vốn dĩ xuất thân từ cùng loại người, nếu như trở thành tình nhân mà , nhất định tệ. Còn như bây giờ, bị Lăng Ngạo bức hôn, hơn nữa, xem ra nhận được đồng ý của ông nội, sợ rằng qua thời gian ngắn nữa, quan hệ tình nhân cũng còn.


      "Tình nhân? chuyện xằng bậy! Làm sao Ngạo lại thích loại người như ?”


      Trong lúc nhất thời khống chế được cảm xúc của mình, từ bên cạnh mẹ Lăng, Hải Linh lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào gương mặt điềm tĩnh của Lam Duê, thét lên tiếng bén nhọn.


      Đáy mắt mẹ Lăng khó nén được khiếp sợ, hơi ngẩng đầu lên nhìn ta.


      Đây là Hải Linh trước giờ vẫn luôn dịu dàng khéo léo mà bà hằng biết đó sao? Thế nhưng giờ lại giống như ả đàn bà chanh chua bình thường, quả thực rất bỡ ngỡ.


      Lam Duê rũ mi mắt xuống, che giấu ánh sáng lạnh nơi đáy mắt: “Loại người như tôi? biết, theo như lời Hải Linh tiểu thư, ‘loại người như ’, là về dạng gì?”


      "Hải Linh tiểu thư, xin chú ý ngôn từ của . Thủ lĩnh chính thức thừa nhận Lam đương gia là chủ mẫu của nhà họ Lăng, xin đừng dùng giọng điệu đó để chuyện.”


      Ngự Phong dáng vẻ trịnh trọng, nét mặt nghiêm túc, thanh trầm thấp nhắc nhở.


      "Chủ mẫu nhà họ Lăng? đừng xuyên tạc, Ngạo lúc nào, ấy là ai? Nếu như ấy có thể làm chủ mẫu nhà họ Lăng, vậy ai cũng làm được rồi!” (QA: ta chỉ muốn đấm vào mặt


      Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn , đáy mắt che giấu được chán ghét tột cùng, xoay người đẩy Lam Duê khỏi, cũng chẳng buồn trả lời.


      Thấy tình cảnh này, mẹ Lăng cũng muốn làm mích lòng ai, bằng mọi giá mang theo Hải Linh miễn cưỡng rời khỏi nơi ở của Lăng Ngạo.


      ***********


      Đầu mùa đông.


      Sau giữa trưa, ánh mặt trời còn chói chang như trước mà trở nên khá êm dịu.


      Ngồi ban công lộ thiên ở lầu hai, vừa dùng trà chiều, vừa hướng về máy vi tính xử lý công việc chất thành đống.


      Trong khoảng thời gian này, Lam Duê và Lăng Ngạo căn bản cũng ngán ở cùng chỗ, can thiệp vào việc của đối phương quá lâu, nhưng vị trí của cả hai đều nằm trong tầm mắt của nhau.


      Thời gian tháng, dài cũng dài lắm, ngắn cũng ngắn, tháng này xem như là khoảng thời gian yên ả nhất của bọn họ.


      Nếu phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Duê vẫn cần nghỉ ngơi thêm tháng nữa, thế nhưng thời kỳ nhàn nhạ này, bởi vì tin tức Vân Trạch mang tới mà bất thình lình thay đổi.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Lại Chạy



      Ngày hôm đó, hiếm khi thấy được Lam Duê phải ngồi chiếc xe lăn đáng ghét, ghé vào ban công ngắm nhìn cảnh vật cách đó xa, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uể oải.


      Bởi vì Lăng Ngạo có chuyện cần phải xử lý, hôm nay ở cùng với .


      "Lam chủ!” Vân Trạch vội vã chạy tới, vẻ mặt điềm đạm thường thấy, lúc này lại mang nét nặng nề: “Lam chủ, lô quân hỏa mười lăm tỷ đô-la chúng ta mới vừa gửi hôm trước, bị bắt giữ ở vùng phụ cận quần đảo núi lửa Acores!”


      uể oải mới vừa nãy toàn bộ tan biến hết, từ từ xoay người, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, lúc này nhìn ra bất kỳ tâm tình nào, nụ cười nơi khóe miệng lại càng trở nên rực rỡ.


      "Quần đảo núi lửa Acores? Nếu tôi nhớ lầm, hẳn là phần dưới quyền cai quản của Bồ Đào Nha!”


      "Dạ! Nguyên nhân bị bắt giữ lần này, là bởi vì…… lượng lớn ma túy được tìm thấy bên trong lô quân hỏa!”


      Chắp tay sau lưng, lấy được khẳng định, nụ cười mặt Lam Duê càng thêm xán lạn, màu sắc nơi đáy mắt lại càng trở nên thâm trầm khó đoán: “Rất tốt, rất tốt! Rốt cuộc cũng bắt đầu hành động rồi sao?”


      Hết lần này đến lần khác khiêu chiến với , chưa hề tìm bọn chúng, ngược lại chính là bọn chúng tự mò tới cửa.


      muốn tìm cái chết, tự nhiên cũng ngăn cản.


      "Nghỉ ngơi thời gian lâu như vậy rồi, xương cốt người cũng muốn mục , đến lúc cần phải hoạt động gân cốt chút! thôi, trở về!"


      "Dạ!"


      Lam Duê trở về Las Vegas, mà đến Washington, sau khi bí mật gặp mặt người, liền lập tức lên đường sang Quốc.


      Lúc này, tứ đại hộ pháp bên cạnh Lam Duê tề tựu đông đủ, sau quãng thời gian thái bình khá dài, sóng gió cũng bắt đầu nổi lên rồi.


      máy bay, Lam Duê nghe bọn họ báo cáo tình hình, từ đầu đến cuối sắc mặt có chút biến hóa nào, tựa như nghe chuyện chẳng có liên quan gì đến mình. Nếu phải bọn họ hiểu quá tính tình của , vẫn cho rằng thèm để tâm.


      Cũng chỉ có người bên cạnh mới hiểu điều này, dáng vẻ cười nhạt như thế, phải là tức, mà là tức giận đến cực hạn, ngược lại trở nên bình tĩnh.


      Lô quân hỏa lần trước có giá trị lớn như vậy bị hủy, mặc dù bọn họ sớm tính trước chuyện này. Nhưng thế nào nữa đó cũng là sỉ nhục, ngờ chuyện ấy mới xảy ra cách đây chưa tới tháng, quân hỏa của nhà họ Lam lại bị cướp lần nữa, mà nguyên nhân lại là ma túy.


      Muốn giăng bẫy cũng cần bày trí như vậy chứ!


      Từ trước đến nay, nhà họ Lam đối với ma túy luôn kiểm soát cực kì nghiêm ngặt, nghĩ đến lần này lại nảy sinh vấn đề về nó.


      Nếu như điều này được chứng thực, như vậy bấy lâu nay, nhà họ Lam thi hành sắc lệnh cấm buôn bán ma túy, quả chính là tư vả vào miệng mình. Chỉ e rằng, khi nhà họ Lam gặp phải đả kích này, những kẻ khác có thể chớp thời cơ mà sấn tới.


      Bất luận là thế nào, cái bẫy lần này mặc dù bố trí có chút buồn cười, lại hoàn toàn bắt bí đúng chỗ. cần phải ra sức làm khó dễ nhà họ Lam, mà là chờ chính miệng bọn họ giải thích. Tuy nhiên, giải thích há có dễ dàng? Giải thích hợp lý bị người ta kêu là ngụy biện, giải thích tốt, vậy hoàn toàn làm thỏa mãn ý định của bọn chúng. Mặc kệ là như thế nào, chuyện lần này của nhà họ Lam quả là có chút khó giải quyết.


      Nâng cằm ngắm nhìn áng mây trắng bên ngoài cửa sổ, mi mắt hé mở, hình như vừa nhớ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lại lạnh lùng tựa băng sương.


      "Nhóm hàng này xuất phát từ địa phương nào, đến nơi nào?”


      Cũng quay đầu lại, đưa ra câu hỏi này, Vân Vũ trầm ổn : "Xuất phát từ Charleston, vận chuyển đến Senegal! Trước đó chưa từng phát sinh chuyện như vậy, nhưng vì sao lại để xảy ra bất trắc! Là do chúng ta quản lý nghiêm!”


      Lam Duê cũng nghĩ có người cả gan làm càn bên dưới mi mắt của , chuyện này ràng là có người bày binh bố trận, cố tình nhắm vào nhà họ Lam. Nếu như lần này xác thực nhà họ Lam có buôn bán ma túy mà , chỉ bọn họ bị đả kích trực tiếp, mà ngay cả nhà họ Lăng cũng thể tránh khỏi. Nhà họ Lăng cũng thi hành sắc lệnh tương tự, dĩ nhiên thoát được hoài nghi từ những người khác. Hơn nữa mới vừa rồi còn tra ra được, quả thuộc hạ bên dưới có người buôn bán ma túy, mặc dù kịp thời xử lý, nhưng cũng khó bảo đảm cho chuyện lần này.


      Quả là điều động binh lực, những chặn được quân hạm của nhà họ Lam, còn nghi ngờ là có vận chuyển ma túy, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó mà tin được.


      Tin rằng chuyến đến Quốc lần này, phải cố tình nghĩ đến thu hoạch. rất muốn nhìn xem, những người đó tính toán định tội thế nào.


      "Chuyện này xảy ra trong phạm vi quản lý của Bồ Đào Nha, sau khi xuống máy bay, tranh thủ điều tra chút. Trong khoảng thời gian này, lão già William và thế lực đen kia có liên lạc gì ! Tôi muốn mau chóng lấy được đáp án!”


      "Dạ!"


      Lam Duê cũng ngốc, ngồi chờ chết vốn phải là tác phong của . Bá tước William, chờ đến xem xem, ta lôi cố xuống ngựa thế nào!


      Cũng biết Lăng Ngạo giờ ra sao, chào mà , vẫn khiến cảm thấy áy náy đến tận bây giờ.


      Mới vừa nghĩ đến Lăng Ngạo, điện thoại của Vân Trạch liền đổ chuông, chưa đến hai câu, liền điềm nhiên đưa điện thoại cho Lam Duê.


      "Này!"


      "Lam Duê, em ở đâu?"


      Lăng Ngạo ngồi ghế sofa, sắc mặt đen sì sì như đít nồi. (:)))


      Thử nghĩ xem, mỗi lần bất đắc dĩ phải ra cửa xử lý số chuyện, lúc nào cũng dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, chính là để có nhiều thời gian chăm lo đến , nhưng khác, thầm rời rằng, cũng chẳng gọi cho tiếng.


      đợi cả nửa ngày cũng thấy gọi điện thoại tới, nhất thời nổi cơn giận dữ đến tận óc!


      ra ngay từ lúc chưa trở về, cũng nhận được tin tức. Trong mấy tháng gần đây, lần nào nhà họ Lam vận chuyển hàng hóa ra bên ngoài cũng bị đánh thẳng vào, chuyện này xảy ra lần là tình cờ, hai lần coi như là trùng hợp, ba lần hiển nhiên trở thành ngòi lửa tiến công rồi!


      Cũng bởi vì yên tâm với cách làm việc của , thế nên khi vừa nhận được tin tức, lập tức chạy về, nghĩ rằng mình lại chậm mất bước, người phụ nữ này chào mà biệt thành thói quen, lần nào cũng vậy!


      Vết thương người còn chưa hoàn toàn lành lặn, cứ liều lĩnh như vậy, tại có loại dũng khí muốn bóp chết dục vọng của .


      Nếu ở đây mà , có lẽ làm như vậy!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :