Chương 10
Nâng mắt nhìn ba gã giám đốc điều hành khóc ra nước mắt tự trách họa là ở miệng mà ra, Bạc Cạnh cũng thêm gì, chỉ lặng lẽ nắm tay Bạch Nhạc Ninh bước vào trong thang máy.
‘Đinh’ tiếng, thang máy rất nhanh lên tới nơi.
Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Nhạc Ninh liền cố gắng giãy cổ tay ra, đáng tiếc là có kết quả, lảo đảo theo sát sau lưng Bạc Cạnh: “ Bạc… Bạc! Chậm chút, em theo kịp!”
Bạc Cạnh lại chịu buông ra, kéo thẳng vào trong phòng làm việc của mình, vừa vừa với thư ký Phùng: “ thông báo với trợ lý Nhậm, chiều nay đừng để bất kỳ người nào đến quấy rầy tôi.”
Thư ký Phùng gật đầu, sau đó im lặng quay trở về phòn thư ký.
Bạch Nhạc Ninh vẫn còn cố gắng giãy giụa: “Buông ra, ai da, em bảo buông ra…” Câu kế tiếp kết thúc khi cửa phòng bị đóng chặt.
Vừa vào phòng, Bạc Cạnh áp vào cánh cửa, kéo áo của lên, Bạch Nhạc Ninh còn chưa kịp phản ứng bị đôi môi ấm áp của Bạc Cạnh bao phủ.
“!” Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy trước ngực bỗng dưng lạnh lẽo, sau đó đầu vú nhạy cảm bị ngậm chặt, đột nhiên bị tập kích bất ngờ khiến vô lực chống cự, cũng muốn chống cự, chỉ dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho Bạc Cạnh làm thịt.
Sau lúc lâu, Bạc Cạnh mới miễn cưỡng ngẩng đầu, hôn lên vành tai của , khẽ thổi khí vào bên trong: “Bé con tức giận như vậy là bởi vì bọn họ xấu sao?”
Khóe mắt đỏ lên, biết là vì tức giận hay vì bị trêu đùa: “Người ta thích bọn họ xấu !” cất tiếng như làm nũng…
Bạc Cạnh nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên sáng rực, lại vùi đầu tiếp tục liếm mút bầu ngực trắng như tuyết, sau đó lại ngẩng đầu, bờ môi lướt qua cằm rồi chạm vào môi , kịch liệt mút vào.
Bạch Nhạc Ninh cũng kịp gì, chỉ giữ lấy bả vai của Bạc Cạnh, dùng sức đáp trả lại nụ hôn của .
Có được khích lệ của , bàn tay vốn để sau lưng, bây giờ chuyển lên trước ngực , trêu chọc nhũ hoa màu phấn hồng bên trái, tay khác cũng nhàn rỗi, ngón tay bắt đầu trượt theo đường cong tuyệt đẹp, từng chút từng chút cởi ra tất cả lớp quần áo bên ngoài, sau đó bá đạo lưu lại ‘dấu vết viếng thăm’ mỗi chỗ cơ thể , cuối cùng lại nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng, muốn trở nên nhiệt tình hơn.
Bạch Nhạc Ninh cất tiếng rên rỉ đúng như mong đợi.
Bạc Cạnh nắm lấy tay , đẩy xuống ghế sofa, sau đó lập tức đè xuống, chậm rãi cởi sạch đồ lót người , để cho toàn bộ vẻ đẹp của ra trước mắt .
“Bảo bối Ninh Ninh, em đẹp, hại muốn em bao nhiêu lần cũng đủ…” khẽ gọi tên , nỉ non cất lời say đắm, lại khẽ thở dài nhìn xuống phía dưới người mình.
Bạch Nhạc Ninh xấu hổ sớm nhắm tịt mắt, thế nhưng đôi chân lại lặng lẽ vòng lên hông , liều mạng khơi dậy ham muốn sâu trong lòng .
Ánh mắt của bỗng trở nên nóng rực, phái nam căng cứng cọ sát bên ngoài cửa huyệt ướt át, vài lần muốn xông vào, lại vài lần tránh ra khiến cho Bạch Nhạc Ninh khó chịu rên rỉ, khỏi dùng chân kẹp chặt hơn.
Đột nhiên, phái nam to lớn hề báo trước mà tiến vào hoa huyệt mềm mại, hung hăng cắm sâu đến tận cùng.
“A!” Bạch Nhạc Ninh hô lên, lại bị Bạc Cạnh cúi thấp người, dùng đôi môi nóng bỏng ngăn lại tiếng thét chói tai của : “Ưm….”
Chìm trong tiến công mãnh liệt của Bạc Cạnh, cơ thể của Bạch Nhạc Ninh cũng đung đưa theo từng lần đưa đẩy, toàn bộ lực chú ý cũng tập trung vào nơi được nhấn chìm trong sung sướng, vô lực thể nghĩ gì nữa, chỉ có thể liều mạng vịn chặt lấy , mặc cho đôi môi của càn rỡ hôn liếm, mắc cho cuồng dã ra vào…
Trận hoan ái này biết kéo dài bao lâu, trong lúc mơ màng, Bạch Nhạc Ninh lại nghe thấy Bạc Cạnh nỉ non bên tai, lời khiến xúc động thôi: “Ninh Ninh, em!”
Mấy ngày sau, cha Bạch từ Singapore trở về lại nghe con tức giận ở trong công ty.
Ngẫm lại tổng giám đốc Đào, bạn già của ông xử lý xong chuyện này, mà con trai của Đào Úy Nhiên cũng động tay động chân chút, cho ba gã nhân viên kia phải nhận lấy trừng phạt thích đáng, cho nên cha Bạch cũng tiện nhúng tay vào nữa.
Vì thế ông đem ‘họng pháo’ nhắm vào con mình: “Ninh Ninh, sao con lại như thế ở công ty? Cái gì mà ‘tôi là con của chủ tịch, tôi kiêu căng tùy hứng cũng là chuyện nhà tôi’? Bảo bối nhà chúng ta học được cách ỷ thế hiếp người từ bao giờ vậy? Baba cũng nhớ từng dạy con như vậy nha?”
Bạch Nhạc Ninh im lặng liếc mắt xem thường, “Baba nên làm ràng trước , là bọn họ xấu Bạc cho nên con mới cho bọn họ bài học, cũng phải là do con có lỗi trước.”
Cha Bạch nhìn thoáng qua Bạc Cạnh ngồi bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ như biết gì cả, ông lại trêu ghẹo : “Coi như phải là lỗi của con cũng được tùy tiện câu ‘đuổi việc’ người ta dễ dàng như vậy chứ, bọn họ đều là nhân tài thể thiếu của công ty, mặc dù miệng mồm có xấu chút nhưng cũng bởi vì bọn họ tự cho mình tài giỏi nên có chút cam lòng thôi, nếu đuổi việc, chẳng may bọn họ oán hận, quay trở về trả thù công ty chẳng phải chúng ta mất nhiều hơn được sao?”
“Con mặc kệ.”
Tính tình bướng bỉnh của Bạch Nhạc Ninh bộc phát, cũng thèm quan tâm đến món quà mà cha mình đem từ Singapore về.
“Baba giúp người nhà thôi, lại còn phân trắng đen? Cái gì mà có chút cam lòng, bọn họ ràng là phỉ báng, phỉ báng đấy! Bọn họ Bạc đầu cơ trục lợi, còn ấy thông đồng với con chủ tịch, còn… rất nhiều lời khó nghe, baba cũng chưa nghe được nửa câu mà sao quay về chỉ trích con trước rồi?”
Sau khi căm giận bất bình phát tiết xong, ném bộ quần áo mới từ trong hộp quà ra, sau đó ầm ầm chạy lên lầu, ‘Rầm’ tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh.
Đối với tức giận đột ngột của con , cha Bạch kinh ngạc lúc lâu.
Qua lúc lâu, ông mới bất đắc dĩ với con rể tương lai: “Tiểu Cạnh à, con quản nó sao? Tính tình nó càng ngày càng ương bướng, mới có vài ngày gặp mà còn nghe lời của ba nữa rồi.”
Bạc Cạnh thấy chuyện liên quan đến mình, chỉ ngang nhiên : “Ninh Ninh trưởng thành, cũng có ý nghĩ của riêng mình, chúng ta cứ ở bên quan sát là tốt rồi, cần gì phải so đo chứ?”
Cha Bạch cảm thán: “Nó như vậy chẳng phải là do con quá mức cưng chiều đó sao?”
Bạc Cạnh cười: “Ba chẳng lẽ cưng chiều Ninh Ninh sao?”
Cha Bạch thở dài, già mồm át lẽ phải : “Ba là đau lòng con ! Giờ nó lớn rồi, ba đem nó giao cho con, sao con lại dạy dỗ nó cho tốt?”
Bạc Cạnh chỉ cười cười, cũng buồn giải thích.
Nhưng cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh lại đột nhiên mở ra, ‘Rầm’ tiếng, cái đầu ló ra ngoài: “Ba ba quản được con mà lại người khác sao!” xong lại ‘Rầm’ tiếng nữa, đóng cửa lại. Cha Bạch trợn mắt, râu tóc dựng lên: “Phản! Phản rồi!”
Kết quả là, còn chưa kịp trừng mắt với đứa con bất hiếu kia ông lại nhịn được mà bật cười, ông cũng biết, chuyện lần này phần lớn phải lỗi của con mình, nhưng ông vẫn phải nhắc nhở nó, thể tạo thói quen cho con luôn dựa vào cha được.
Bạc Cạnh nhìn hai cha con từ trước tới nay tình cảm vô cùng tốt, bây giờ lại đấu võ mồm, cũng nhịn được mà bật cười, với cha Bạch: “Ba đừng trách Ninh Ninh, dù sao cũng là do con tốt!”
Cha Bạch : “Bây giờ gì cũng vô dụng.” Ông chỉ chỉ về phòng của con : “Con bé này để ý tới ba rồi, con ba phải làm sao bây giờ?”
Bạc Cạnh thong thả đứng dậy, nhấc chân dài bước về phía thang lầu: “ cần lo lắng, đến giờ cơm ấy tự nhiên nguôi giận thôi, để con khuyên nhủ Ninh Ninh, cũng phải là chuyện gì lớn, dỗ ấy chút là được rồi.”
Nghe như vậy, cha Bạch khỏi thở dài: “Con bé Ninh Ninh này, việc gì cũng nghe theo con, chỉ nghe người ta xấu con vài câu, vì con, cũng dám lớn tiếng với ba! Aiz, con bé này phân biệt đối xử như vậy làm ba đau lòng nha!”
Bạc Cạnh trấn an cha Bạch, sau đó lại lên lầu để trấn an bảo bối của .
Đứng bên ngoài cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh, nhàng gõ cửa, trong phòng lại hề phát ra chút tiếng động nào.
Thử vặn nắm cửa, mới phát bé này căn bản là có khóa cửa, Bạc Cạnh cảm thấy buồn cười nhưng lại biểu ra ngoài, chỉ mở cửa vào, sau đó tiện tay khóa cửa lại.
chiếc gối bay thẳng đến trước mặt .
Bắt được cái gối, bước đến bên giường rồi ngồi xuống, giơ tay về phía hờn dỗi, cười khổ:“ cũng chọc giận em sao?”
“Hôm nay có trêu chọc em.” Bạch Nhạc Ninh rầu rĩ vùi đầu vào trong chăn: “Nhưng cùng phe với baba, sao lúc nãy hùa theo để lên án em? cần phải , bây giờ tới đây khẳng định là để giảng hòa.”
Bạc Cạnh chỉ cười rồi nhoài người lên, muốn kéo Bạch Nhạc Ninh ra khỏi chăn, nhưng sống chết cũng chịu ló mặt.
“Xem em kìa, lớn như vậy rồi mà mỗi lần bực mình cứ vùi đầu vào trong chăn, giống như đứa trẻ muốn làm cho người khác quan tâm đến mình.” Cách lớp chăn, Bạc Cạnh vỗ vỗ : “Ba có lý, nếu chúng ta chỉ vì việc này mà đuổi việc bọn họ làm bọn họ oán hận công ty, vậy nên chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua việc này. Ninh Ninh, hôm đó em còn bảo là muốn vì công ty mà suy nghĩ, hôm nay lộ ra nguyên hình rồi sao? Tính tình sao lại thay đổi nhiều như vậy. ”
Bạch Nhạc Ninh từ trong chăn chui ra, ủy khuất : “Người ta như vậy còn phải là vì cảm thấy uất ức cho sao? Nghe bọn họ như vậy, lòng em khó chịu!”
Bạc Cạnh cười : “Cái này có là gì, thương trường có nhiều lời đồn đãi còn khó nghe hơn, nếu lần nào em cũng để bụng, chẳng phải là tự hại mình tức chết sao? Những lời nay nghe xong bỏ ngoài tai , tội gì phải tức giận? Em càng tức giận, người ta càng vui vẻ, bằng cứ bỏ qua . Chờ bọn họ cảm thấy còn hứng thú lời đồn cũng tự nhiên biến mất, về bây giờ em có lời chính nghĩa cũng vô dụng.”
Bạch Nhạc Ninh nghiêm túc : “Em có rộng lượng như Bạc, về sau nếu em còn nghe thấy những lời như vậy em vẫn tiếp tục mở miệng lời chính nghĩa mà thôi, dù sao em cũng chính là người như vậy.”
Bạc Cạnh thấy vậy lại nhịn được mà đè ngã xuống giường, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt của : “Bé con, thích em cứ ngốc nghếch như vậy thôi.”
Bạch Nhạc Ninh hừ hừ: “Em ngốc? Người ta là Ngưu Lang đấy! cũng tức giận, rốt cuộc là ai ngốc chứ?”
Nghe giọng điệu của có vẻ nguôi giận, Bạc Cạnh phải dùng hết tất cả công phu miệng lưỡi để làm cho vui vẻ, sau đó mới đồng ý đến bữa tối giảng hòa với cha mình.
Lại qua gần nửa tháng, Bạch Nhạc Ninh mới dần dần nhắc tới chuyện này nữa, nhưng so với lúc trước bây giờ ràng là càng chú ý đến những lời đồn đãi xung quanh Bạc Cạnh hơn.
Vốn có thói quen thường xuyên chạy đến công ty Bạch thị, nhưng biết bạn tốt Trần Hiểu Ý gần đây bận chuyện gì, hầu như ngày nào cũng thấy được bóng dáng của . Có mấy lần Bạch Nhạc Ninh chủ động liên lạc, thời gian và địa điểm cũng hẹn xong, thế nhưng lúc sau ấy lại gọi điện thoại đến xin lỗi, rằng mình có chuyện quan trọng, thể dạo phố, uống cà phê cùng Bạch Nhạc Ninh được.
Bạn tốt vô cùng bận rộn khiến cho Bạch Nhạc Ninh lại trở nên nhàn rỗi, vậy nên chỉ cần trong nhà có ai Bạch Nhạc Ninh đến công ty tìm Bạc Cạnh hoặc cha Bạch.
Nhiều lần như thế, việc nắm bắt tin tức của Bạch Nhạc Ninh cũng dần dần linh hoạt, ví như chuyện thu mua Lục thị được hội đồng quản trị và tổng giám đốc Đào tán thành, lại lần nữa đưa vào chương trình nghị , mà khi đưa vào chương trình nghị , cộng thêm những nổ lực mở đường trước đó tốc độ cũng nhanh hơn ít.
Hôm nay, Bạch Nhạc Ninh vất vả mới gặp được Trần Hiểu Ý, mặc dù hỏi gần đây bạn tốt bận cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của bạn tốt cũng biết, ấy lại rồi.
Nhưng Bạch Nhạc Ninh có cảm giác lần này tình của bạn tốt giống như những lần trước đây, có gì đó rất khác mà biết phải sao, nhưng dù thế nào lòng hy vọng bạn tốt thất tình thêm lần nữa, dù sao mỗi lần thất tình ấy đều khóc rất nhiều, lại còn uống say, cũng biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh ấy, cùng trải qua thương tâm khổ sở nhiều ngày.
Khi Bạch Nhạc Ninh vẫn còn suy nghĩ miên man lại có người ngăn cản trước mặt của , giương mắt nhìn, lại kinh ngạc phát người này chính là Lục Vịnh.
Chỉ mới nửa tháng gặp, lần trước Lục Vịnh vẫn có dáng vẻ hăng hái, vậy mà hôm nay lại sa sút thế này, cũng phải là cậu ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trái lại, cách ăn mặc vẫn như để lộ ra dáng vẻ lưu manh, chẳng qua là tinh thần cậu ta có chút uể oải, khiến Bạch Nhạc Ninh trước giờ vẫn luôn gặp cậu ta trong trạng thái quý khí lười nhác, bây giờ lại có chút quen.
để cho Bạch Nhạc Ninh lên tiếng trước, Lục Vịnh mở miệng: “Chồng chưa cười của bây giờ hài lòng rồi chứ?”
Bạch Nhạc Ninh hiểu gì cả, mãi lúc sau mới hiểu ra là Lục Vịnh tới việc thu mua Lục thị, vì thế tốt bụng với cậu ta: “ Bạc có , Lục thị nhà cậu là kinh doanh tốt, kịp xoay vòng vốn cho nên mới rơi vào kết cục như thế, có liên quan gì đến Bạch thị chúng tôi.”
Lục Vịnh cười , sau hồi lại đột nhiên biến thành điên cuồng cười to.
“Ha ha ha ha... Chúng tôi kinh doanh tốt? liên quan gì đến Bạch thị? Cũng chỉ có đứa con đơn thuần như mới có thể tin tưởng lời của tên đàn ông kia! Nếu phải là ta thầm giở thủ đoạn công ty chúng tôi bị thu mua nhanh như vậy sao? kịp xoay vòng vốn? Hơ! Vốn là bao lâu sao, quỹ đầu tư của công ty chúng tôi bên nước ngoài có thể sắp xếp chuyển vào, nhưng Bạc Cạnh làm gì? hỏi xem ta làm cái gì? ta bỏ đá xuống giếng! ta lại dám làm như vậy!”
Cậu ta cười cách điên cuồng, sau đó bước tới gần Bạch Nhạc Ninh.
Bạch Nhạc Ninh liên tục lui về phía sau, trong lòng cảm thấy ổn, lại còn đường rút lui, bị Lục Vịnh dồn đến chân tường, chân vấp cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lục Vịnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy thắt lưng của , thừa dịp này ôm vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Bạch Nhạc Ninh.
Bạch Nhạc Ninh kinh hãi, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt, nhanh chóng áp dụng động tác, tay bị nắm cũng chẳng sao, còn có chân mà, dùng sức giẫm lên chân Lục Vịnh, sau đó liều mạng đạp cho cậu ta cái.
Ai ngờ Lục Vịnh vẫn cương quyết buông tay, mặt cưỡng hôn Bạch Nhạc Ninh, còn đem đầu lưỡi kịch liệt tiến vào trong miệng , mặt lại chặn chân lại, khiến cho thể tiếp tục nhúc nhích.
Bạch Nhạc Ninh khẩn trương, hung hăng cắn vào đầu lưỡi Lục Vịnh, ai ngờ, Lục Vịnh vậy mà cũng chịu buông tha cho .
Chỉ nghe tràng ‘răng rắc răng rắc’ vang lên, Lục Vịnh mới buông Bạch Nhạc Ninh ra.
Liếm vết máu nơi khóe miệng, Lục Vịnh giơ điện thoại di động trong tay lên, nở nụ cười cười đắc ý: “Có cái này, tôi tin chồng chưa cưới cưng chiều lên tận trời kia lại ngoan ngoãn vào khuôn khổ!”
Nước mắt dâng lên nơi khóe mắt của Bạch Nhạc Ninh, nhưng muốn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt trước mặt tên khốn kiếp này, căm hận giơ tay lên, dùng toàn bộ sức lực quăng cho Lục Vịnh cái tát: “Vô sỉ!”
Lục Vịnh nghiêng người né tránh, cười hì hì :“Tôi đúng là vô sỉ, chỉ có điều, chồng chưa cưới của cũng như vậy đấy! nghĩ thử xem, nếu tôi dùng tấm hình này để uy hiếp ta, ta có thể ngưng chèn ép Lục thị hay ? Haha, tôi chờ mong, xem, ta nhìn thấy tấm hình bị tôi cưỡng hôn có hành động gì đây? Hahaha, chỉ nghĩ thôi cũng khiến tôi cảm thấy hưng phấn rồi!”
“Vậy à? Đáng tiếc là tôi giận tím mặt, cũng vì vậy mà gượng dậy nổi, xin lỗi, để cậu thất vọng rồi.”
Vuốt ve đôi môi sưng đỏ của Bạch Nhạc Ninh, bởi vì đến chậm bước nên chỉ nghe được mấy câu cuối cùng của Lục Vịnh, sắc mặt của Bạc Cạnh trầm: “Cậu chính là Lục Vịnh? ra là người thừa kế của Lục thị, thê thảm đến mức phải ra tay với con ! Chẳng qua, nếu tôi là cậu...” lạnh lùng đánh giá Lục Vịnh từ đầu đến chân lần rồi tiếp: “Tôi dùng thủ đoạn cực đoan hơn chứ phải dựa vào loại uy hiếp nho này để đạt được mục đích.”
Lục Vịnh quát khẽ: “Uy hiếp nho ? Tôi cũng tin là quan tâm! Cực đoan hơn sao? Tốt! Nếu tôi đem tấm hình này đưa cho nhà báo, cho bọn họ biết, người cùng tôi ‘ôm hôn nồng nhiệt’ trong ảnh chính là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Bạch thị, sau đó bịa ra câu chuyện tình của hai chúng tôi, nhưng lại bị người khác phá ngang, bọn họ có tin hay ?”
Bạch Nhạc Ninh nghe vậy giãy ra khỏi ngực Bạc Cạnh, hét to “Cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ!”
Lục Vịnh tâm tình tốt nên cũng sảng khoái thừa nhận: “Tôi hèn hạ làm sao có thể chơi sau lưng tên kia được? Cho dù thanh danh của bị hủy hoại cũng thể trách tôi, muốn tránh trách lòng tham đáy của chồng chưa cưới nhà kìa, nên ngụm mà muốn nuốt trọn xí nghiệp Lục thị của ba tôi!”
Bạch Nhạc Ninh quay đầu, cố nén nước mắt, cảm thấy chính mình là vô tội, ban ngày ban mặt đường mà cũng có thể bị người ta cưỡng hôn, cái loại cảm giác này giống như bị gã đầu heo vô duyên vô cớ cắn ngụm, vừa tức vừa giận, lại có ai có thể giúp phân xử.
Bạc Cạnh kéo cả người Bạch Nhạc Ninh tức giận đến phát run, ra lời ôm vào trong lòng, giọng trấn an vài câu, sau đó mới lạnh lùng nhìn Lục Vịnh : “Cậu Lục, hành vi vừa rồi của cậu cũng đủ để quy thành hành vi quấy rối tình dục và lăng mạ người khác, nếu muốn chúng ta gặp nhau tòa tôi khuyên cậu tốt nhất nên thức thời chút, xóa hết những tấm hình đó , tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Lục Vịnh cười giễu cợt: “Tôi cũng phải là thằng ngu, đem lời của lừa người khác !” xong, cậu ta xoay người, nhanh chóng biến mất ở cuối phố.
Sau khi cậu ta rồi, Bạch Nhạc Ninh rốt cuộc mới bật khóc, “ Bạc! Hu hu hu...”
Bạc Cạnh thở dài, “Đồ ngốc, khóc cái gì nha, cũng để ý, em khóc lóc làm gì?”
Bạch Nhạc Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Em chỉ...hức... chỉ khó chịu thôi!”
Bạc Cạnh : “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, sau đó từ từ bàn bạc xem đối với cái tên ngu ngốc kia thế nào, đừng khóc, em mà khóc đau lòng, được rồi được rồi, cho dù cậu ta đem tấm hình đó công khai cũng vứt bỏ em mà, đừng đau lòng nữa!”
Bạch Nhạc Ninh dùng sức quệt miệng, quả thực muốn chà đến tróc da, Bạc Cạnh kéo tay ra: “Đừng chà nữa, rách da bây giờ.”
Bạch Nhạc Ninh kêu lên: “Vậy cũng tốt! Để lớp da mới mọc lên tốt hơn! Nhớ lại lúc nãy bị tên Lục Vịnh khốn kiếp kia hôn, em cảm thấy ghê tởm đến phát ói!”
Bạc Cạnh nghe như vậy cúi xuống hôn lên môi : “Vậy giúp em tiêu độc nha. Phải đợi môi em mọc da, vậy phải đợi rất lâu mà được hôn em rồi!”
Dụ dỗ cùng khuyên bảo lúc lâu, cuối cùng cũng làm cho lòng Bạch Nhạc Ninh dễ chịu chút.
Nhưng Bạc Cạnh cũng vì vậy mà nguôi giận, ở góc độ mà Bạch Nhạc Ninh nhìn thấy, nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm góc đường, nơi mà Lục Vịnh vừa biến mất, thầm nghĩ, tự tạo nghiệp phải tự mình gánh vác, nếu Lục Vịnh dám làm như vậy cậu ta phải hiểu được, làm cho Lục thị sụp đổ hoàn toàn, cách nào ngóc đầu dậy được nữa!
Kết quả là sau khi chuyện này xảy ra lâu, Lục thị liền tuyên bố phá sản.
Sau đó Bạch thị tuyên bố là thu mua xí nghiệp Lục thị nữa, mà thu mua lại công ty khác.
Cái cách mà Bạch thị đánh chó rơi xuống nước (*), mặc dù khiến cho số công ty khác cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng thương trường, khi mọi người biết được xí nghiệp Lục thị thực chất chỉ là cái vỏ rỗng cũng có thể hiểu được lựa chọn của Bạch thị.
(*) Đả lạc thủy cẩu: Nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, chừa con đường sống.
Dù sao, sau khi thu mua Lục thị những phải giải quyết cục diện rối rắm bọn họ để lại mà còn phải lần nữa quy tụ nhân lực cùng tài nguyên để khôi phục lại quy mô ban đầu, hơn nữa, các đám nhân viên kỳ cựu trong Lục thị cũng chưa chắc chịu nhận ý tốt của người khác.
Khách quan mà , mua lại công ty quy mô lại càng có ích cho nghiệp phát triển vững vàng của Bạch thị, còn nhanh hơn là thu mua Lục thị.
Nhưng mà, ngoại trừ Bạc Cạnh, Đào Úy Viên cùng số người hiểu tình hình đa số đều biết, phó tổng giám đốc công ty Bạch thị vẫn luôn hô mưa gọi gió, rốt cuộc ở giữa tràng mua bán phong ba lại làm số chuyện dư thừa quái lạ.
Nửa năm sau, Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp đại học.
Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc có nam sinh ngượng ngùng chạy đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, ấp úng nửa ngày, rốt cục mới nhắm mắt lại hô to:“Bạn học Bạch Nhạc Ninh, mình thích bạn! Có thể kết giao với mình được ?”
Bạch Nhạc Ninh cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Ơ, bạn học này, xin hỏi bạn tên gì?” chưa từng gặp qua cậu ta nha!
Cậu nam sinh vội vàng : “Tôi tên là Vương. . .”
Trần Hiểu Ý vỗ vỗ vài cái lưng cậu nam sinh,“Bạn học Vương phải ? cần nữa, tiểu Ninh Ninh có chồng sắp cưới, hơn nữa bọn họ lập tức kết hôn, bây giờ cậu mới tỏ tình, quá trễ rồi!”
Cậu nam sinh chán nản cúi đầu, nhưng bao lâu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Bạn học Bạch có chồng sắp cưới khi nào? Sao tôi chưa từng nghe ai qua?”
Trần Hiểu Ý trợn trắng: “Cập nhận tin tức quá chậm, để tôi cho cậu nghe, chồng chưa cưới của ấy. . . .” Tùy tiện nhìn lên, nhưng lại làm cho trông thấy thấy nhân vật chủ chốt: “Ấy, nhắc tào tháo tào tháo đến, phải tới rồi đó sao?”
Bạch Nhạc Ninh nghe Trần Hiểu Ý vậy vội vàng quay đầu lại, trông thấy cách đó xa, người tay cầm bó hoa bách hợp bước về phía .
Bạc Cạnh cầm bó hoa tay, gương mặt tuấn mê người tràn đầy ý cười, khí chất tao nhã cùng với vẻ ngoài xuất chúng, khiến cho đám nữ sinh chung quanh đều hô to lên.
cũng thèm nhìn cậu nam sinh đứng bên cạnh Bạch Nhạc, chỉ thẳng đến trước mặt , chân thành thâm tình cúi xuống hôn lên môi cái: “Chúc mừng em!” Dừng chút, lại dùng giọng trầm thấp, ghé sát vào tai rồi :“Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, gả cho nhé?”
Đây là ước định nho của hai người bọn họ, lúc Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp trung học, đính hôn cùng Bạc Cạnh cũng khi tốt nghiệp đại học cầu hôn với .
Mà tại, Bạch Nhạc Ninh hé miệng cười trộm, nhận lấy bó hoa trong tay Bạc Cạnh, nháy mắt với : “Vẫn còn sớm mà!” Những đóa hoa bách hợp xinh đẹp, công thêm vẻ mặt nghịch ngợm của càng làm cho Bạc Cạnh nhịn được mà hôn lên môi lần nữa.
Bạch Nhạc Ninh ôm bó hoa trong tay, trong lòng cũng nở rộ như hoa, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Bạc Cạnh, sau đó ghé sát vào bên tai , giọng : “Sau khi trở về phải nghiêm túc cầu hôn em, được ăn bớt cắt xén giai đoạn đâu đấy!”
Bạc Cạnh cười khẽ rồi ôm bờ vai .
Lúc chuẩn bị hôn Bạch Nhạc Ninh lần nữa giọng sát phong cảnh bỗng chốc vang lên: “Hai người có thôi ? Nơi này có rất nhiều người xem đó, hình ảnh hạn chế trẻ em làm ơn về nhà , đừng ở đây đầu độc ánh mắt của chúng tôi.”
Bạch Nhạc Ninh nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, cầm bó hoa ném về phía Trần Hiểu Ý: “ ít vài câu cậu chết sao?”
Trần Hiểu Ý cười ha ha, quay đầu nhìn cậu nam sinh đứng trợn mắt há mồm, : “Nhìn thấy ? Tôi rồi, tiểu Ninh Ninh có chồng chưa cưới, hơn nữa cậu căn bản thể so sánh được với ấy, ấy à, là phó tổng giám đốc của Bạch thị đó!”
Nhìn vẻ mặt cậu nam sinh kia có vẻ lúng túng, lại có vẻ như khó có thể tin, Bạch Nhạc Ninh lấy chiếc nhẫn đính hôn treo ở dây chuyền ra đeo vào tay, cố gắng hết sức nhàng với cậu ta: “ xin lỗi, đều tại tôi sợ mọi người chú ý cho nên vẫn đeo nhẫn, hại cậu hiểu lầm.”
“Hả? A! !” Nam sinh vội vàng xua tay, lại ngốc nghếch gãi đầu: “Hẳn là tôi phải ngại mới đúng, ra có rất nhiều bạn học thích cậu, chẳng qua là dám thổ lộ mà thôi, hôm nay ra với cậu, tôi cũng biết trước là bị cậu từ chối mà... A ha ha, tôi cái gì vậy nhỉ! Tóm lại là chúc mừng cậu thuận lợi tốt nghiệp, cũng chúc mừng cậu tìm được ông xã như ý! Như vậy nhé, tôi đây...”
Sau khi cậu nam sinh kia độc rời , Trần Hiểu Ý mới nở nụ cười mờ ám nhìn từ xuống dưới đôi tình nhân nca và Bạch Nhạc Ninh: “Hai người các cậu đúng là nghiệp chướng mà.”
Làm ơn , cũng phải bị điếc, làm sao lại nghe được mấy nữ sinh đứng gần đó xì xào bàn tán cái gì? Đơn giản chỉ là “Oa, người đàn ông này đẹp trai nha” vân vân.
Bạc Cạnh chỉ cười .
Trần Hiểu Ý lại trêu ghẹo , “Thế nào, cầu hôn xong rồi sợ nữa sao? Ngay cả vợ sắp cưới cũng thèm quan tâm? Đến lúc hai người kết hôn, cẩn thận người phù dâu này làm khó dễ đấy!”
Bạch Nhạc Ninh giả vờ giận dữ mắng : “Cậu đừng có lung tung! Cái gì mà vợ sắp cưới, kết hôn, phụ dâu chứ? Tớ còn chưa có đồng ý đâu!”
Trần Hiểu Ý gật gù đắc ý: “ đồng ý? Quà tặng tớ cũng chuẩn bị xong rồi, cậu lại còn chưa đồng ý?” Liếc mắt nhìn tên đàn ông bên cạnh, cười tủm tỉm phất tay cái: “Được rồi, quấy rầy tiếc mục cầu hôn lãng mạn của hai vị nữa. Cố lên! Tớ chờ làm phụ dâu đấy! Tớ còn có việc, trước nhé!” xong, liền ung dung sải bước rời .
Sau khi Trần Hiểu Ý rời , Bạch Nhạc Ninh và vài thầy , bạn bè có quan hệ khá tốt cùng nhau chụp hình, còn Bạc Cạnh vẫn đứng ở bên mỉm cười nhìn .
Chờ tất cả mọi người chụp xong, Bạch Nhạc Ninh tay ôm hoa, tay nắm lấy tay Bạc Cạnh, chậm rãi về phía xe thể thao của ở trước cổng trường.
Sau khi lên xe, Bạc Cạnh vội khởi động xe mà đem hoa bách hợp tay Bạch Nhạc Ninh cẩn thận để qua bên, sau đó cắn vành tai của , hai tay dời xuống sờ soạng thắt lưng của Bạch Nhạc Ninh, kéo khóa váy của xuống, sau đó vươn tay vào bên trong vuốt ve.
“ Bạc, ưm....”
Toàn thân Bạch Nhạc Ninh run lên, cắn môi, cho tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.
“Bảo bối Ninh Ninh, người theo đuổi em nhiều quá, có cảm giác an toàn, gả cho , được ?”
Bạc Cạnh vừa vỗ về phía sau lưng , vừa lên tiếng cầu hôn.
“ gả!” Bạch Nhạc Ninh lấy lại lý trí, cất giọng từ chối.
Bạc Cạnh kéo váy xuống, đồng thời cúi đầu ngậm chặt nụ hoa vểnh cao, xấu xa giày vò nơi mẫn cảm của : “Bảo bối, gả cho nhé?”
Bạch Nhạc Ninh kìm nén cơn khoái cảm dâng trào: “... gả!”
“Gả cho !” Lão trúc mã xấu xa nào đó vẫn chăm chú tấn công vào điểm yếu của bé thanh mai, làm cho ngừng thở gấp, dường như là sắp muốn đầu hàng.
“, gả....” bé thanh mai bị khiêu khích đến sắp nhịn được nữa, vậy mà vẫn còn cố gắng chống chọi.
“Gả cho !” vẫn kiên trì ngừng, quyết chí thề lùi bước.
“A.... Em... ưm....” được thành câu, mỗi từ ra khó khăn.
“Gả cho nhé?” Đây là lần công kích cuối cùng.
“Gả! Em gả.... A! , cần.... Tuyệt.. nhanh...” Tiếng rên rỉ ái muội khiến cho người khác khó để tưởng tượng ra chủ nhân của giọng làm chuyện gì, bị người xấu xa nào đó ‘làm gì, làm gì’ rồi.
Phong cảnh bên ngoài vẫn như cũ, nhưng trong xe cảnh xuân dạt dào, tình của lão trúc mã và bé thanh mai rốt cuộc nở hoa kết trái rồi, đáng mừng.
*************Hoàn*****************
Last edited by a moderator: 24/1/15
Tuyết Nguyệt thích bài này.