Chương 7.4
Bạch Nhạc Ninh bắt đầu liệt kê tội trạng của : “Từ hồi cấp hai, mỗi khi em nghe lời , liền dùng câu này để uy hiếp em, em nghe dưới 1000 lần, thế nhưng chả bao giờ thấy mua vé máy bay để quốc cả, lần cũng ! Hơn nữa, lần đầu người ta và . . . . lúc đó, còn làm em khóc, lần thứ hai còn , nếu chịu cho , đau lòng khổ sở, khi đau lòng khổ sở phải trở về quốc, lớn hơn em tận chín tuổi đấy! Tại sao lại có thể ngây thơ như vậy, sao cứ dùng mãi cái lý do này để uy hiếp em?”
Bạc Cạnh phì cười: “Vậy sao? lại còn như vậy sao?”
Bạch Nhạc Ninh hết sức nghiêm túc: “Đương nhiên là có!”
Bạc Cạnh lại cười : “Bé ngốc, đó là dụ dỗ em thôi! Em cũng biết, lần đó em khóc rất lâu, là làm cho sợ hãi, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày cũng chịu để cho chạm vào, còn cách nào khác nên mới phải dùng tới hạ sách này nha!”
Bạch Nhạc Ninh tức giận: “ lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong trắng.”
Bạc Cạnh lại cười: “Bây giờ vẫn còn trong trắng sao? sớm bị ăn vô số lần rồi!”
Bạch Nhạc Ninh giận quá, hét lên: “Lão sắc lang vô sỉ!”
Bạc Cạnh lại cười to: “Bảo bối Ninh Ninh bây giờ xinh đẹp như vậy, nếu đối với em mà nổi lên sắc dục em mới cần phải khóc nha.”
Bạch Nhạc Ninh thấy mình lại , thể làm gì khác hơn là dùng sức đánh vào lồng ngực : “ là dẻo mỏ! Tránh ra, em mệt rồi, ngủ đây!”
Bạc Cạnh dứt khoát nằm xuống giường, tiện tay kéo vào trong ngực mình: “Ngủ , chúng ta cùng nhau ngủ.”
“ muốn!” Bạch Nhạc Ninh dứt khoát cự tuyệt: “ đánh lén em.”
Bạc Cạnh đứng đắn thề với trời: “ tuyệt đối đánh lén em.”
Bạch Nhạc Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn lâu, thấy quả thực có ý đồ đánh lén mình,
lúc này mới an tâm nằm xuống giường, đắp kín chăn, đồng thời quên bổ sung: “ rồi đấy, được đánh lén em.”
Bạc Cạnh gật đầu, giang tay về phía , Bạch Nhạc Ninh nép vào vòng tay của , tìm vị trí an ổn nhất trong ngực rồi dần dần tiến vào mộng đẹp.
chứng minh, lời của Bạc căn bản là thể tin.
Bạch Nhạc Ninh ôm đống bài thi, tập tễnh leo từng bậc thang để mò lên lớp học, vừa ra sức trèo cầu thang, vừa thở phì phò, quyết định sau này bao giờ... tin tưởng lời nữa.
Cái gì mà bảo đảm tuyệt đối, cái gì mà đánh lén! còn chưa ngủ đủ bị chọc tỉnh, đầu tiên là loạt những nụ hôn ướt át, sau đó lại tiếng nào mà tách hai chân ra, rồi....
Mặc dù sau đó cũng rất thoải mái, nhưng vấn đề là tất cả những chuyện này đều thực khi chưa có đồng ý của nha! Đáng ghét nhất chính là người nào đó sau khi ăn no xong lại thản nhiên : “ có đánh lén em, là quang minh chính đại tập kích em.” Đúng là chỉ có mặt dày như mới được câu này.
Rốt cuộc là phát điên cái gì mà lại quên mất, đời này, thể... tin tưởng nhất, chính là lời cam kết của đàn ông lúc ở giường, nhất là lão sắc lang nhà !
Bạch Nhạc Ninh càng nghĩ càng tức giận, đem tất cả mọi tội lỗi đổ hết lên người Bạc Cạnh.
Xem ra, hoàn toàn nhớ, rốt cuộc mình thét chói tai như thế nào, ôm chặt lấy chồng sắp cưới, cho phép ngừng lại như thế nào.
Bởi vì bị tên sắc lang họ Bạc nào đó ép lăn lộn giường cả ngày chủ nhật, thế nên mặc dù nghỉ ngơi cả buổi tối nhưng cũng đủ để cho Bạch Nhạc Ninh khôi phục thể lực sau mấy lần ‘tử trận’.
Kéo lê thân thể có chút nặng nề, khó khăn lắm mới mò lên được lớp học, ngồi vào vị trí của mình, trong lúc đợi giáo sư lên lớp tranh thủ chợp mắt lấy sức.
Trần Hiểu Ý học khoa quản trị kinh doanh, bởi vì buổi sáng thứ hai có tiết học nên chạy tới dự thính, thuận tiện thăm dò tình hình.
“Đừng ngủ nữa! Tớ hỏi cậu, lão trúc mã nhà cậu có nổi giận ?” Trần Hiểu Ý hạ thấp giọng, dáng vẻ lấm la lấm lét hết sức khả nghi. Có gì tớ ?”
Bạch Nhạc Ninh bị quấy rầy giấc ngủ ngẩng đầu, đảo mắt khó chịu : “ có, ấy gì cả.” Lão quỷ háo sắc nhà có bốc ‘hỏa’, nhưng lại muốn đem tất cả dục ‘hỏa’ bùng phát người , đáng thương.
Bạch Nhạc Ninh che miệng, lén ngáp cái, thừa dịp giáo sư chú ý, lại nằm bò lên bàn, “Đừng kêu tớ... tớ rất buồn ngủ...”
Trần Hiểu Ý thậm thụt tiến lại gần, bỗng như vừa phát ra điều gì, che miệng, lặng lẽ cười hô hố, dường như muốn nghẹn, “Cậu, các cậu, ha.. lần này, các cậu làm... ‘chuyện tốt’ bao lâu? Phụt, ha ha...” liều mạng kiềm chế tiếng cười suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, cố gắng nuốt trở vào, “Phù phù, kịch liệt!”
Bạch Nhạc Ninh buồn ngủ, chẳng muốn gì, “Gì cơ?” quên hạ thấp giọng.
Trần Hiểu Ý đáp lời , chỉ lấy ra cái gương từ trong túi, sau đó giơ về phía Bạch Nhạc Ninh: “Tự mình nhìn .”
Bạch Nhạc Ninh chỉ liếc mắt nhìn, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, khẽ ‘A’ lên tiếng ngắn ngủi, ném chiếc gương xuống rồi lấy hai tay che mặt, muốn nghe thấy tiếng cười quái dị của Trần Hiểu Ý.
Từ vành tai đến sau gáy đều có chi chít những dấu vết đỏ ửng, hình dạng đó, màu sắc đó, cần nghĩ nhiều cũng biết là vì sao xuất .
Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy còn mặt mũi nào để gặp người khác, trước kia thỉnh thoảng bọn họ cũng có những lần mất khống chế, nhưng Bạc vẫn rất để ý, chưa từng để lại người chút dấu vết gì ở những nơi dễ bị người ta nhìn thấy, sáng nay lúc ngủ dậy, mơ mơ màng màng nên cũng nhìn dáng vẻ tóc tai bù xù của mình trong gương.
Thảo nào lúc Bạc giúp chải đầu, mặt lại nở nụ cười quỷ dị, lại còn đặc biệt dặn thể cột tóc đuôi ngựa.
Bạch Nhạc Ninh luống cuống tay chân đem tóc phủ lên những dấu vết đó, sau đó vội vội vàng vàng quay ra phía sau xem có ai chú ý tới mình hay , rồi lại giọng cảnh cáo Trần Hiểu Ý: “... được cho người khác biết!”
“ cho người khác biết cái gì?” Trần Hiểu Ý hỏi, giọng điệu có chút hả hê: “Dâu tây nha! nhiều dâu tây chính mọng nhỉ?”
Bạch Nhạc Ninh lén lút nhéo vào hông , xấu hổ đến nỗi dám ngóc đầu lên, quyết định sau khi về nhà lấy chìa khóa phòng trong tay Bạc Cạnh, hơn nữa còn phải bắt buộc tháng được trèo lên giường cùng !
Last edited by a moderator: 23/1/15
Tuyết Nguyệt thích bài này.