1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 32: Trước kia tôi tên là Joe Loye.

      Edit: Hà Bạng

      Nghe thấy tiếng xưng hô này, lần nữa khí tại trường lại trở nên nóng hừng hực, trước có Đỗ thiếu, sau lại có Bùi thiếu, cho dù là người nào cũng đều rất hiếm có.

      Vẻ mặt Ninh Noãn Dương căng thẳng, đôi tay bé níu chặt lấy quần áo Đỗ Ngự Đình, vội vã luống cuống : “Chính là ta.” giơ ngón tay chỉ vào người đàn ông ở chỗ xa kia bị mọi người vây lấy: “Bùi thiếu.” Trong mắt mang theo sợ hãi.

      Dường như cảm nhận được tầm mắt của , Bùi thiếu chậm rãi ngẩng đầu, bước chân trầm ổn về phía này.

      “Noãn Noãn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bùi thiếu đưa tay dừng lại ở trước mặt , đôi mắt chứa hoa đào, đáy mắt như nước hồ thâm thúy xao động, ánh nhìn vô cùng mất hồn: “Có nhớ tôi hay ?” Thanh của ta, hấp dẫn tới mức tận cùng, mỗi tiết đều sâu tới tận xương tủy, triền miên vào trong lòng.

      “Ai nhớ ? là…” Ninh Noãn Dương tức giận lớn tiếng hét lên, giọng lại càng ngày càng , phát ra càng lúc càng có sức lực, đến cuối cùng như mới lớn đỏ mặt, cắn răng, da mặt có tiền đồ, mỹ nam đứng trước mặt, liền bị rối loạn phòng tuyến.

      cho cùng , mặc dù người đàn ông này bắt cóc , tuy nhiên ta cũng có làm tổn thương , trừ cái lúc vui ở xe kia, còn lại ta rất tốt.

      “Bùi thiếu?” Đỗ Ngự Đình tiến đến, trong ánh mắt ngập tràn nguy hiểm.

      “Là tôi.” Bùi thiếu khẽ cười gật đầu, dường như chút nào đem Đỗ Ngự Đình để vào trong mắt, trực tiếp lướt qua định đưa tay chạm vào gò má của Ninh Noãn Dương. đấm của Đỗ Ngự Đình lao tới, Bùi thiếu đành phải nhanh chóng tránh ra: “Đừng hẹp hòi như vậy, tôi chỉ cảm thấy ấy rất đáng thôi.” ta cười bất cần, thu tay lại.

      “Muốn chết!” Đỗ Ngự Đình giận dữ, rút súng bên hông ra, ngắm thẳng vào Bùi thiếu, tay khác dùng sức bảo vệ Ninh Noãn Dương vào trong ngực.

      là của , của mình . thích người đàn ông này nhìn như vậy, lại càng thích nghe người khác dùng giọng điệu mập mờ như vậy chuyện với .

      Thế nhưng Bùi thiếu cũng hoảng sợ, ta vẫn cứ thong dong như cũ, khóe mắt bất chợt nhếch lên, đôi mắt phượng như bảo thạch sáng chói màu xanh thẫm đột nhiên lóe rạng.

      Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình ngẩn ra: “ là người của dòng họ Loye?” Đôi con ngươi màu xanh thẫm kia, chỉ có người mang huyết thống của dòng họ Loye thuộc quý tộc quốc mới có, tin chắc rằng vừa rồi bản thân có nhìn lầm. Nhưng hơn 20 năm về trước người của dòng họ Loye sớm chết hết rồi, làm sao có thể…

      “Trí nhớ tồi.” Bùi thiếu cũng rất dứt khoát thừa nhận, con ngươi xanh thẫm thẳng thắn nhìn lại Đỗ Ngự Đình: “Trước kia tôi tên là Joe Loye, nhưng nhờ ban tặng, bây giờ tôi là Bùi Tử Dương.” ta nhàng , gương mặt tuấn hơi nhăn lại, chút ít cảm xúc đau khổ nhuộm đầy trong mắt. ta nhắm mắt lại, nỗi đau thắt ruột thắt gan lại lần nữa trở lại trong đầu.

      năm kia, khi ta 12 tuổi, vừa cùng bạn học du lịch kỷ niệm lễ tốt nghiệp tiểu học trở về nhà, có ai ra sân bay đón ta cả, về tới nơi lại phát trong nhà là trận hỗn loạn.

      Bên trong lâu đài, hoa diễn vĩ màu xanh dương rơi toán loạn mặt đất, bị giẫm đạp phân tán.

      Ngoài cửa có lính gác, ở trong đại sảnh, bắt gặp cảnh tượng khiến cho bản thân cả đời này khó quên.

      Nữ chủ nhân dòng họ Loye, mẹ của ta – Phu nhân Luy Sâm khắp người toàn là máu nằm mặt đất, hấp hối, thoi thóp thở, nhìn thấy bước vào, trong mắt bà ta thoáng qua vẻ hoảng loạn, đưa tay ý bảo trốn sau ghế salong.

      “Nhanh, xem bên đó có hay ?”

      “Tìm kỹ chút.”

      tầng vang lên tiếng bước chân gấp rút, ta vội vàng trốn xuống dưới gầm ghế salong, ghế rất thấp, ta bị ép tới mức dường như thể thở nổi. gác mấy người đàn ông bước xuống, cha của ta bị người khống chế, kéo lê từ từ cầu thang xuống dưới, máu đỏ tươi tràn ra.

      Bước xuống cuối cùng là cậu bé xấp xỉ tuổi với , bọn họ gọi cậu ta là Đỗ thiếu. Trông cậu ta lớn lắm, thậm chí mặt còn mang theo vẻ non nớt, nhưng người lại tản ra khí chất già dặn uy nghiêm tương ứng với tuổi tác.

      Đỗ thiếu bước dẫm lên người Phu nhân Luy Sâm, nắm lấy mái tóc dài màu vàng óng của bà, lạnh giọng hỏi: “Đồ đâu?”

      “Tôi biết.” Phu nhân Luy Sâm yếu ớt lắc đầu, máu chảy đầy mặt, ý thức bắt đầu mơ hồ.

      Đỗ thiếu xem xét kỹ hồi lâu, kiêu căng nhấc chân : “ thôi!” Cậu ta thẳng người, về phía cửa, đám người kia rối rít theo sau.

      lúc cho rằng giờ phút kinh hoàng qua, Đỗ thiếu vốn đến cửa bỗng quay người, rút súng từ bên hông ra.

      “Pằng.”

      “Pằng.”

      Hai tiếng súng vang lên.

      Ký ức cuối cùng về dòng họ Joey chính là căn phòng nhuộm màu đỏ tươi nhức mắt và mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong khí.

      Dòng họ Joey mang huyết thống cao quý nhất từ đó biến mất, còn nhiều người nhớ được thời kỳ huy hoàng và vinh quang nó từng qua.

      Mà lâu đài kia, cho tới tận bây giờ, vẫn giữ nguyên hình ảnh của nó ngày hôm đó.

      …………

      Khóe mắt bị nước mắt làm cho bỏng rát, tâm trạng Bùi Tử Dương kích động, đột ngột tỉnh lại từ trong hồi tưởng, sắc mặt của ta trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt khẽ ướt: “Đỗ Ngự Đình, tất cả những gì ngày xưa tôi phải nhận, tôi trả lại gấp bội cho . Tất cả những gì tôi bỏ lỡ, tôi cũng đoạt lại từ tay về.” Ánh mắt ta ý vị sâu xa rơi người Ninh Noãn Dương.

      Ninh Noãn Dương cúi đầu, thân thể co rúm lại phen.

      Đỗ Ngự Đình đưa tay ôm Bé cưng càng thêm chặt, giọng : “Bảo bối, đừng sợ.” Tròng mắt đen tĩnh lặng như đầm nước dâng lên sát ý, ngón tay bóp cò súng: “Tôi cho cơ hôi.”

      Ai ngờ, Bùi Tử Dương gấp gáp cũng tránh né, còn tiến lên bước, chặn ngay trước họng súng đen ngòm: “Hôm nay tôi tới chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi với , và đưa cho chỗ tài liệu này.” ta đưa qua cái túi giấy: “Đừng quá kinh ngạc!”

      Đỗ Ngự Đình nhận lấy tập tài liệu, trong nội tâm có chút cảm thấy lo lắng, mở túi giấy, rút góc giấy tờ bên trong ra, rồi liền lập tức liền nhét lại: “Rốt cuộc muốn thế nào?” Lòng bàn tay của đổ chút mồ hôi.

      “Yên tâm, tôi với bên ngoài ở trong đó rốt cuộc là thứ gì, tranh đấu giữa chúng ta, giờ chỉ mới bắt đầu.” Bùi Tử Dương cười thâm trầm, tặng cho Ninh Noãn Dương cái hôn gió: “Nhớ hỏi chồng em xem rốt cuộc nhìn thấy gì?!” ta tin chắc, đây là phần lễ tặng rất tốt.

      “Chồng ơi?” Trong bụng Ninh Noãn Dương đầy nghi vấn nhìn người đàn ông rời .

      Đỗ Ngự Đình cười nhạt, giọng lại dịu dàng như trước: “ có chuyện gì, chỗ làm ăn có chút chuyện , bị dọa rồi?!” cởi áo khoác xuống bao lấy : “Buổi trưa muốn ăn ở đâu? cho người đặt bàn trước.”

      “Ừ… muốn ăn hải sản.”

      “Được.” lên tiếng đồng ý, chỉ cần là cầu của , đều từ chối. Cho dù có mặc âu phục đắt tiền ngồi ở trong quán ăn với vách tường bị mỡ khói hun đến ố vàng, ăn bát mỳ rẻ tiền, cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

      CHƯƠNG 33: Chúng ta sinh bé con có được ?

      Edit: Hà Bạng

      Bên cửa gỗ trầm hương khắc hoa trong thư phòng, đèn vẫn sáng. Ngày thường đây vốn là lúc Đỗ Ngự Đình sớm chìm vào giấc ngủ nay lại tâm trạng khác thường ngồi trước bàn đọc sách, tay chống cằm, đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm chỗ tài liệu mặt bàn.

      Đây là thứ ban ngày Bùi Tử Dương đưa cho .

      Tờ cuối cùng trong đám tài liệu viết: Ninh Noãn Dương và Ninh Đại Vĩ, Lưu Mỹ Phượng có quan hệ huyết thống.

      Nếu để cho Noãn Noãn nhìn thấy, phải giải thích với như thế nào đây, nhất định đau lòng, khó chịu. , thể để cho biết, cho phép đau lòng.

      Bùi Tử Dương này, phải biến mất!

      “Noãn Noãn, em, em tha thứ cho giấu em, đúng ?” Ngón tay thon dài nhàng cầm lấy bình cổ tay, suy nghĩ của hỗn loạn như ma, thể tha thứ nếu khiến phải chịu chút tổn thương nào, muốn mỗi ngày đều vui vẻ. Hiểu nhiên Bùi Tử Dương là có chuẩn bị mà đến, kể từ giờ, vợ chồng họ Ninh và Ninh Vũ Tâm là thể tiếp tục giữ lại nữa. Bây giờ Bùi Tử Dương lấy được phần giám định ADN này, nhưng nếu bọn họ đều chết hết, chết thể đối chứng, mặc kệ Bùi Tử Dương có khéo khéo rót thế nào cũng có sức thuyết phục.

      Ngược lại khi đó quá mức sơ ý chủ quan, là người của dòng họ Joey mua được nhân viên nội bộ trong công ty, đánh cắp sản phẩm mới sắp ra mắt thành phố của công ty, tới dòng họ Joey đòi lại đồ nhà mình, ngờ bọn họ lại chịu giao ra. giết hết tất cả người của gia tộc bọn họ, lại bỏ sót con trai độc nhất của dòng họ Joey, nếu như ban đầu cẩn thận chút, phát giải quyết sạch , có phiền toái như ngày hôm nay nữa rồi.

      Cửa khe khẽ bị đẩy mở: “Chồng à.” dáng người nho xuất trong thư phòng, người ấy mặc bộ áo choàng tắm bằng tơ mỏng màu hồng nhạt, vẻ mặt mang theo mấy phần lười biếng, hiển nhiên là vừa mới tỉnh ngủ.

      “Sao lại dép?” khẽ cau mày cái, tiến lên ôm , đặt lên chân mình: “ chân , bị cảm làm sao?” Mặt Đỗ Ngự Đình biến sắc quét đám tài liệu vào ngăn kéo bàn khóa lại, cầm lấy chăn mỏng bên cạnh quấn chặt lấy . dỗ ngủ rồi mới đứng dậy, ngờ ngủ bao lâu lại tỉnh.


      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 33: Chúng ta sinh bé con có được ?

      Edit: Hà Bạng

      Bên cửa gỗ trầm hương khắc hoa trong thư phòng, đèn vẫn sáng. Ngày thường đây vốn là lúc Đỗ Ngự Đình sớm chìm vào giấc ngủ nay lại tâm trạng khác thường ngồi trước bàn đọc sách, tay chống cằm, đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm chỗ tài liệu mặt bàn.

      Đây là thứ ban ngày Bùi Tử Dương đưa cho .

      Tờ cuối cùng trong đám tài liệu viết: Ninh Noãn Dương và Ninh Đại Vĩ, Lưu Mỹ Phượng có quan hệ huyết thống.

      Nếu để cho Noãn Noãn nhìn thấy, phải giải thích với như thế nào đây, nhất định đau lòng, khó chịu. , thể để cho biết, cho phép đau lòng.

      Bùi Tử Dương này, phải biến mất!

      “Noãn Noãn, em, em tha thứ cho giấu em, đúng ?” Ngón tay thon dài nhàng cầm lấy bình cổ tay, suy nghĩ của hỗn loạn như ma, thể tha thứ nếu khiến phải chịu chút tổn thương nào, muốn mỗi ngày đều vui vẻ. Hiểu nhiên Bùi Tử Dương là có chuẩn bị mà đến, kể từ giờ, vợ chồng họ Ninh và Ninh Vũ Tâm là thể tiếp tục giữ lại nữa. Bây giờ Bùi Tử Dương lấy được phần giám định ADN này, nhưng nếu bọn họ đều chết hết, chết thể đối chứng, mặc kệ Bùi Tử Dương có khéo khéo rót thế nào cũng có sức thuyết phục.

      Ngược lại khi đó quá mức sơ ý chủ quan, là người của dòng họ Joey mua được nhân viên nội bộ trong công ty, đánh cắp sản phẩm mới sắp ra mắt thành phố của công ty, tới dòng họ Joey đòi lại đồ nhà mình, ngờ bọn họ lại chịu giao ra. giết hết tất cả người của gia tộc bọn họ, lại bỏ sót con trai độc nhất của dòng họ Joey, nếu như ban đầu cẩn thận chút, phát giải quyết sạch , có phiền toái như ngày hôm nay nữa rồi.

      Cửa khe khẽ bị đẩy mở: “Chồng à.” dáng người nho xuất trong thư phòng, người ấy mặc bộ áo choàng tắm bằng tơ mỏng màu hồng nhạt, vẻ mặt mang theo mấy phần lười biếng, hiển nhiên là vừa mới tỉnh ngủ.

      “Sao lại dép?” khẽ cau mày cái, tiến lên ôm , đặt lên chân mình: “ chân , bị cảm làm sao?” Mặt Đỗ Ngự Đình biến sắc quét đám tài liệu vào ngăn kéo bàn khóa lại, cầm lấy chăn mỏng bên cạnh quấn chặt lấy . dỗ ngủ rồi mới đứng dậy, ngờ ngủ bao lâu lại tỉnh.

      ở đó, em ngủ được.” Ninh Noãn Dương tự động tìm tư thế thoải mái làm ổ trong lòng , tựa như con búp bê núp ở trong lồng ngực , ngước khuôn mặt nhắn lên nũng nịu hỏi: “Chồng, sao còn chưa ngủ?”

      bị làm hư rồi, mỗi tối phải gối lên cánh tay , vùi trong ngực mới có thể ngủ được.

      “Công ty còn có chút việc.” tránh nặng tìm trả lời, nâng bàn tay khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của , thu lại lo lắng vào đáy mắt, cười nhàng, cằm của đặt lên đỉnh đầu , mùi thơm mái tóc xông thẳng vào trong mũi : “Bảo bối, rời xa , phải ? Vĩnh viễn ?” ôm lấy chặt, khuôn mặt lạnh nhạt thế nhưng xuất nét yếu đuối. Từ trước tới nay vốn vô tình, là chiếc xương sườn mềm của , chiếc xương sườn mềm duy nhất, nụ cười khuôn mặt , cái nhăn mày cũng đánh động tới trái tim .

      “Tại sao lại hỏi như vậy? Chồng à, hôm nay là kỳ lạ!” Ninh Noãn Dương ngáp dài, chỉ cảm thấy mấy lời của khó hiểu. Trong cái đầu thoáng qua mấy tình tiết cẩu huyết (máu chó) trong phim truyền hình, bĩu môi, ngón tay chọc mạnh vào lồng ngực của , nũng nịu hờn dỗi : “ , có phải là ở bên ngoài làm chuyện xấu gì rồi đúng hay ? Có phải là có bé con bên ngoài rồi hay ?” cố tình làm bộ đáng thương nhìn về phía , đôi mắt long lanh lập tức đong đầy ánh nước.

      “Đúng thế đó! Có bé con rồi, làm thế nào bây giờ?” Đỗ Ngự Đình mặc kệ cho gây , hùa theo diễn xuất của mà đùa giỡn đến: “Vợ ơi, sai rồi.”

      “Hứ…” Ninh Noãn Dương giận dỗi quay mặt , thèm để ý đến .

      “Tiểu bảo bối!”

      Vẫn thèm để ý.

      “Tiểu quai quai!”

      Vẫn thèm để ý.

      Bất chợt Đỗ Ngự Đình bế bổng lên, đặt ngồi lên bàn đọc sách, đối mặt với : “Em chính là Bé con của đó!” Bàn tay cưng chiều nhéo chóp mũi của , trong mắt toàn là nhu tình mật ý.

      “Người xấu, chỉ biết bắt nạt em.” giận dỗi rồi lại nũng nịu đánh lên lồng ngực của : “Người xấu…”

      phát ôm chặt lấy , vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc: “Cục cưng, vậy chúng ta cũng có em bé có được ?” Lời đùa của bất chợt thức tỉnh , nếu như có con, mặc kệ có giấu diếm chuyện gì, nhất định thể bỏ ! bỏ con của mình được, có con rồi, có thể giữ lại: “Có được hay ?” Thái độ của có chút sốt sắng.

      Ninh Noãn Dương, bất kể là làm ra chuyện gì, cũng đều là vì muốn cho em càng thêm hạnh phúc.

      được.” thể đoán được, hề nghĩ ngợi gì liền lên tiếng từ chối luôn.

      “Tại sao?”

      được, thể, tốt.” bối rối lắc đầu.

      cho phép được.” ôm lấy đứng dậy, nhanh chân ra khỏi thư phòng, thay vì bàn bạc với , quyết định hành động ngay lập tức luôn.

      ………..

      “Bùi Thiếu.” Ninh Vũ Tâm hồi hộp ngưng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, mê luyến trong mắt càng lúc càng ràng. Dường như ta là người đàn ông vì ta mà tạo ra, bất kể là ngoại hình, hay tiền tài quyền thế, điểm nào khiến cho ta thất vọng. Hơn nữa quan trọng nhất là ta vẫn còn độc thân, như vậy cơ hội thành công của ta là rất lớn. Nghĩ tới đây, nụ cười của ta phát ra càng thêm ân cần: “Bùi Thiếu, cảm ơn mời em ăn tối.”

      Bùi Tử Dương ăn nốt miếng bò bít-tết cuối cùng cái nĩa, ung dung thong thả cầm khăn lên lau khóe miệng, mỗi động tác đều vô cùng thong dong, vô cùng ưu nhã: “ phải nghĩ cách vào ở trong nhà họ Đỗ, cho Ninh Noãn Dương biết hết .” Con ngươi màu xanh đậm mê người chứa nụ cười, dưới đáy mắt lại sâu lường được.

      Đứng bên cạnh, Henry đưa hộp gấm màu tím hình vuông ra đặt lên bàn: “ Ninh, đây là chút tâm ý của Chủ nhân.”

      Hộp nhung màu đen bao quanh lấy đôi hoa tai bằng ngọc bích to như trứng bồ câu.

      “Sau khi chuyện thành công, tôi bạc đãi .” Bùi Tử Dương đẩy hộp gấm tới trước mặt Ninh Vũ Tâm: “Nhưng cho phép làm thương tổn Ninh Noãn Dương.”

      Ninh Vũ Tâm nhìn ngọc bích nuốt nước miếng cái, nhưng chưa định đưa tay nhận lấy, trong mắt ta thoáng qua tia giảo hoạt, : “Chi bằng, chúng ta làm cuộc giao dịch.” ta đẩy hộp gấm lại về trước mặt Bùi Tử Dương, thứ ta muốn phải chỉ có chút ân huệ như vậy, ta phải lấy được nhiều hơn thế.

      “Giao dịch?”

      “Tôi giúp đối phó với Đỗ Ngự Đình, sau khi việc thành công, thù lao tôi muốn rất đơn giản.” ta liếm đôi môi, trong mắt vẻ tham lam: “Tôi muốn vị trí Bùi phu nhân.”

      Bùi Tử Dương trả lời, liền đứng dậy luôn, ta nhàn nhạt cất tiếng: “ trước cứ xử lý tốt việc của mình là được rồi!
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 34: Em phải trở thành Nữ doanh nhân.

      Edit: Hà Bạng

      Sau khi nằm nhà xem hết phóng về quá trình xây dựng nghiệp của người phụ nữ, cái đầu của Ninh Noãn Dương lại bắt đầu chuyển động, Đỗ Ngự Đình trước vừa bước chân khỏi cửa đến công ty, chân sau liền cũng theo ra ngoài.

      muốn tìm công việc, làm nữ doanh nhân thế hệ mới.

      Nhờ có Mộ Ngưng Tử làm giúp sơ yếu lý lịch và truyền thụ cho ít kinh nghiệm sơ lược, rất thuận lợi tìm được công việc. Vừa được nhận vào làm, lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới chỗ Đỗ Ngự Đình báo tin vui.

      Tầng dưới của D.S, trong quán café cho nhân viên.

      “Chồng ơi…” Mặt mũi Ninh Noãn Dương hớn hở lấy tờ giấy màu đỏ từ trong túi ra đặt trước mặt Đỗ Ngự Đình, rồi ôm lấy liên tiếp hôn lên mặt mấy cái: “Mau nhìn này!”

      “Đây là cái gì?” Đột nhiên được hôn, tâm trạng ức chế của Đỗ Ngự Đình lập tức biến thành mừng rỡ như điên, vốn khó chịu vì hôm nay thấy mặc bộ đồ công sở quá quyến rũ lập tức hòa hoãn ít: “Bảo bối, sao hôm nay lại ăn mặc như thế?” Đôi mắt đen chăm chú dán chặt vào mảng đùi trắng nõn mỡ màng lộ ra bên dưới bộ đồ công sở, ánh mắt như muốn phát điên. Chết tiệt, có việc gì tại sao lại ăn mặc hấp dẫn như thế? Chuyện muốn làm nhất bây giờ chính là nhanh chóng xách về nhà, để cho người khác nhìn thấy.

      nhìn cái này chút !” Ninh Noãn Dương cười lấy lòng, giọng mềm nhũn, ngón tay trắng nõn nhấc miếng bánh Hoa sen thủy tinh đặt đến bên cạnh môi : “Chồng, ăn cái này .” Chị Ngưng Tử dặn rồi, phải chọn lúc thấy vui vẻ mới được với chuyện này.

      Sâu thẳm trong đôi mắt đen thoáng qua tia kinh ngạc, Đỗ Ngự Đình há miệng, ngậm lấy miếng bánh Hoa sen màu vàng kim trong suốt kia, liền ngay cả ngón tay của cũng ngậm luôn vào, tỉ mỉ gặm cắn: “Rất ngọt!” có ngụ ý khác ngoài việc tán thưởng, thèm để ý đây là nơi công cộng chút nào, bàn tay trắng trợn đặt lên đùi của , mập mờ ve vuốt.

      được lộn xộn!” đùi cảm thấy chút buồn buồn, Ninh Noãn Dương tức giận hất tay của ra, lại đem tờ giấy đặt trước mắt lần nữa, nũng nịu : “Chồng, nhìn cái này chút ! Liếc mắt nhìn cái cũng được rồi.”

      Đỗ Ngự Đình tờ giấy lên, vừa đưa mắt nhìn, chân mày lập tức nhíu sâu: “Đây là cái gì?” nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mấy chữ to giấy: Thông báo tuyển nhân viên mới, đại ý như sau: Ninh Noãn Dương, chúc mừng trở thành nhân viên của Công ty Hướng Dương, sau khi nhận được thông báo này mời thứ hai đến bộ phận nhân của công ty báo cáo.

      “Em tìm được việc rồi.” Ninh Noãn Dương ngượng ngùng cười, dáng vẻ chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng ứng phó với thái độ của Đỗ Ngự Đình: “Từ nay về sau, em có thể tự nuôi bản thân rồi.” phải trở thành
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :