1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 28: Đỗ Ngự Đình ấy ghét em.

      Edit: Hà Bạng

      Ninh Noãn Dương đổ bệnh, hơn nữa là bệnh hề , nằm ở giường, khuôn mặt nhắn tái nhợt, cánh tay truyền nước biển, sốt cao, nằm giường mê sảng lung tung.

      “Huhu, đói, em đói quá…”

      “Chân đau quá… Đau…”

      Trong mơ, nức nở, giấc ngủ yên ổn, thỉnh thoảng lại mớ.

      “Thưa ngài.” Nữ giúp việc bưng chậu nước lạnh tay, bên trong còn trôi nổi hơn nửa là đá lạnh trong suốt.

      Người con trai mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh dương nhạt đứng dậy, nhận lấy nước lạnh và khăn bông người giúp việc đưa tới, thay chiếc khăn bông mang theo nhiệt độ đặt trán Ninh Noãn Dương, đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào chiếc trán sáng bóng của , nhiệt độ dường như còn nóng bỏng tay nữa rồi: “ đáng !” Người con trai ngồi đầu giường, khẽ khom lưng lại gần khuôn mặt của , làn da ấy trắng nõn tựa như trong suốt, cảm giác vô cùng tinh tế, muốn âu yếm, nhưng lại do dự hồi cuối cùng từ bỏ.

      vốn có thói quen tiếp xúc chân tay với người khác, nhưng mà ấy đáng , tựa như con búp bê với những búp tóc xoăn vàng óng ánh của hồi còn .

      là?” Giọng thều thào của Ninh Noãn Dương truyền tới, lẫn theo tiếng khàn khàn sau khi bị sốt, dùng sức nheo mắt, lần nữa xác nhận người con trai vô cùng đẹp mắt ở trước mặt: “Cẩn Phong, rồi.” Khuôn mặt mê người này, chính là có hóa thành tro, cũng vẫn nhận ra được.

      “Em tỉnh rồi.” bất chợt mở mắt, tưởng bí mật muốn thân mật với ấy chút của mình bị lôi ra ngoài ánh sáng, Cẩn Phong có chút xấu hổ đứng lên. cầm lấy cặp nhiệt độ để ở đầu giường, chấm lên trán cái, rốt cuộc con số hiển thị phía giảm xuống, lúc này mới yên tâm: “Nghỉ ngơi vài ngày nữa là yên chuyện.” để cặp nhiệt độ xuống, dém góc chăn bị lật mở của vào, động tác ấy hết sức tự nhiên, mang theo chút giả bộ nào, tựa như hai người rất thân quen.

      “Lúc trước là kéo em sao?” Tinh thần Ninh Noãn Dương vẫn suy yếu như cũ, nhớ mang máng sau khi tiếng súng vang lên, đám người bùng nổ hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt đó, đôi bàn tay to lớn tóm lấy , cõng chạy xa.

      “Ừ.” Biểu cảm của Cẩn Phong hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng che giấu lung túng, lại câu chút
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 29: nhiều đâu, ba tỷ là đủ rồi.

      Edit: Hà Bạng

      Mộ Ngưng Tử bưng bát , vui vẻ ngâm nga mấy câu hát thiếu nhi từ trong phòng bước ra, dáng vẻ rất đắc chí, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt tệ.

      theo tôi.” bàn tay to lôi , vội vàng xuống tầng dưới.

      hành lang, cơn gió làm lay động rèm cửa màu trắng, thổi tung tấm rèm tùy ý bay lên trung.

      ấy còn tức giận ?” Sắc mặt Đỗ Ngự Đình có chút sầm sì, giọng mang theo do dự và thấp thỏm rệt, có thể thấy được nghe chuyện bọn họ vừa . dám vào, sợ thấy càng thêm giận, ăn vạ đòi rời , chỉ có thể trước đợi hết giận, sau lại nghĩ cách cầu xin tha thứ.

      Lúc ấy đuổi kịp Noãn Noãn, tới chỗ góc tường nơi tìm thấy mà ngồi hồi lâu, tận đến khi Mộ Ngưng Tử nhận được điện thoại của Cẩn Phong, liền vội vã chạy tới. Ngay cả trong mơ cũng muốn nhìn thấy , chắc hẳn vô cùng chán ghét .

      phải cậu nghe hết rồi sao?” Mộ Ngưng Tử cau mày, nhìn qua thái độ rất lo lắng nhưng đằng sau là nụ cười dễ phát ra, hả hê chế nhạo : “Đau lòng chứ! tại thấy thương Noãn Noãn chưa, đáng tiếc…”

      “Đáng tiếc cái gì? phải ấy còn thấy chỗ nào khó chịu chứ?” Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình khẩn trương, mặc dù bây giờ cảm giác đối với Mộ Ngưng Tử là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng còn phải phiền ra mặt chăm sóc Noãn Noãn, dù thế cũng thể nhịn được muốn nổi bão.

      Mộ Ngưng Tử thảnh thơi lắc đầu, mặc cho Đỗ Đại thiếu gia ở bên cạnh gấp gáp đến cả người bốc hoả, thái độ của vẫn rảnh rỗi đùa giỡn bộ móng tay mới làm, xong lại cất tiếng mấy câu chẳng hề liên quan gì tới tình huống tại: “Gần đây khủng hoảng tài chính toàn cầu, kinh tế đúng là bị đình trệ nha!” Lời của rất có thâm ý.

      “Muốn bao nhiêu?” Đỗ Ngự Đình là người thông minh cỡ nào, lười phải nhảm, trực tiếp móc cuốn chi phiếu từ trong túi ra.

      nhiều đâu, ba tỷ là đủ rồi.” Mộ Ngưng Tử ngại ngùng cười, thấy sắc mặt Đỗ Ngự Đình tối sầm lại, vội vã bổ sung thêm: “Thiếu tỷ cũng được, hehe!”

      “Ba tỷ, được thôi.” Đỗ Ngự Đình dứt khoát gật đầu, bút ký soàn soạt mấy cái, xé ra tờ chi phiếu: “Đây là năm tỷ.”

      Con ngươi màu
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 29: nhiều đâu, ba tỷ là đủ rồi.

      Edit: Hà Bạng

      Mộ Ngưng Tử bưng bát , vui vẻ ngâm nga mấy câu hát thiếu nhi từ trong phòng bước ra, dáng vẻ rất đắc chí, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt tệ.

      theo tôi.” bàn tay to lôi , vội vàng xuống tầng dưới.

      hành lang, cơn gió làm lay động rèm cửa màu trắng, thổi tung tấm rèm tùy ý bay lên trung.

      ấy còn tức giận ?” Sắc mặt Đỗ Ngự Đình có chút sầm sì, giọng mang theo do dự và thấp thỏm rệt, có thể thấy được nghe chuyện bọn họ vừa . dám vào, sợ thấy càng thêm giận, ăn vạ đòi rời , chỉ có thể trước đợi hết giận, sau lại nghĩ cách cầu xin tha thứ.

      Lúc ấy đuổi kịp Noãn Noãn, tới chỗ góc tường nơi tìm thấy mà ngồi hồi lâu, tận đến khi Mộ Ngưng Tử nhận được điện thoại của Cẩn Phong, liền vội vã chạy tới. Ngay cả trong mơ cũng muốn nhìn thấy , chắc hẳn vô cùng chán ghét .

      phải cậu nghe hết rồi sao?” Mộ Ngưng Tử cau mày, nhìn qua thái độ rất lo lắng nhưng đằng sau là nụ cười dễ phát ra, hả hê chế nhạo : “Đau lòng chứ! tại thấy thương Noãn Noãn chưa, đáng tiếc…”

      “Đáng tiếc cái gì? phải ấy còn thấy chỗ nào khó chịu chứ?” Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình khẩn trương, mặc dù bây giờ cảm giác đối với Mộ Ngưng Tử là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng còn phải phiền ra mặt chăm sóc Noãn Noãn, dù thế cũng thể nhịn được muốn nổi bão.

      Mộ Ngưng Tử thảnh thơi lắc đầu, mặc cho Đỗ Đại thiếu gia ở bên cạnh gấp gáp đến cả người bốc hoả, thái độ của vẫn rảnh rỗi đùa giỡn bộ móng tay mới làm, xong lại cất tiếng mấy câu chẳng hề liên quan gì tới tình huống tại: “Gần đây khủng hoảng tài chính toàn cầu, kinh tế đúng là bị đình trệ nha!” Lời của rất có thâm ý.

      “Muốn bao nhiêu?” Đỗ Ngự Đình là người thông minh cỡ nào, lười phải nhảm, trực tiếp móc cuốn chi phiếu từ trong túi ra.

      nhiều đâu, ba tỷ là đủ rồi.” Mộ Ngưng Tử ngại ngùng cười, thấy sắc mặt Đỗ Ngự Đình tối sầm lại, vội vã bổ sung thêm: “Thiếu tỷ cũng được, hehe!”

      “Ba tỷ, được thôi.” Đỗ Ngự Đình dứt khoát gật đầu, bút ký soàn soạt mấy cái, xé ra tờ chi phiếu: “Đây là năm tỷ.”

      Con ngươi màu '
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 30: Tay bên này hẳn cũng đau.

      Edit: Hà Bạng

      “Này, các người có còn lý lẽ nữa vậy?” Ngôn Cẩn Phong trừng mắt, nhìn bản thân bị cảnh cửa sập mạnh vào mặt, đây là lần thứ n bị đuổi ra khỏi cửa. vốn tốt bụng thu lưu Ninh Noãn Dương, lại bị Đỗ Ngự Đình tu hú chiếm tổ chim khách, ở lại trong nhà , Đỗ đại thiếu nổi danh hoàn mỹ còn nhắn lại: Vì cảm ơn giúp đỡ Ninh Noãn Dương, ta đặc biệt đặt phòng Tổng thống tại khách sạn 7 sao cho , mời đến hưởng thụ. mới về nhà thay bộ quần áo, còn chưa nghỉ ngơi được 1 phút, bị đuổi ra ngoài.

      Đỗ Ngự Đình đúng là tự coi bản thân thành chủ nhà, đổi hết người làm thành người nhà họ Đỗ, còn cố tình mời đầu bếp chuyên làm các món Noãn Noãn thích ăn, mua thêm rất nhiều những đồ dùng ấy thích đặt trong phòng. Còn bản thân 24/24h trấn giữ ngoài cửa, chú ý động tĩnh của , canh chừng từng cử động của , đến buổi tối trải chăn ra đất ngủ, còn cố ý dặn Mộ Ngưng Tử được đóng chặt cửa, như thế mới có thể được trông thấy , thừa dịp mỗi đêm lúc ấy ngủ liền lén lút vào thân thiết, ôm ấp ấy.

      Nhưng mà đến nhắc cũng muốn nhắc tới , nhất định vẫn còn giận , bực .

      Trong phòng, bác sĩ đứng ở chân giường, kiểm tra vết thương ở lòng bàn chân của Ninh Noãn Dương, chân trần chạy đường, bị vụn thủy tinh vỡ và đá dăm đâm vào chân làm bị thương, lại kịp thời xử lý thỏa đáng, nhiều chỗ trong lòng bàn chân bắt đầu bị nhiễm trùng, cả lòng bàn chân sưng lên giảm.

      Bác sĩ cầm miếng bông thấm thuốc khử trùng thận trọng rửa sạch vết thương, nhiều chỗ bị thương vốn dĩ kết vảy nhưng vì bên trong xử lý sạch nên lại bị nhiễm trùng, chỉ có thể rạch ra lần nữa, rửa sạch.

      “Đau quá…” Ninh Noãn Dương cắn môi, cả khuôn mặt đau đến trắng bệch, chỗ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đến xé ruột xé gan, bàn tay bé nắm chặt chăn, gào thét lên: “Em muốn bôi thuốc, cần bôi thuốc!” Bất đắc dĩ, vì để tránh cho giãy dụa, đôi chân sớm bị người giúp việc nữ giữ chặt lại, căn bản là động đậy được chút nào.

      “Noãn Noãn, nhịn chút, xong rồi đây.” Mộ Ngưng Tử cần lấy tay , khích lệ : “ có việc gì, xong ngay đấy mà.” len lén liếc bóng dáng đứng ngoài cửa, tin là cậu ta có thể chịu đựng được mà xông vào.

      Bác sĩ mồ hôi chảy ròng ròng cầm miếng bông khử trùng, vừa rửa sạch vừa lắc
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 31: Chị Thẩm, làm sao em có thể biết xấu hổ như vậy?

      Edit: Hà Bạng

      Trong phim trường, quay chính là bộ phim lớn nhất năm nay: “Kinh Phượng”, đây là bộ phim quy tụ dàn minh tinh nổi tiếng khắp cả nước cùng đoàn đạo diễn có tay nghề bậc nhất, nghe số tiền đầu tư là hơn trăm tỷ, chỉ có cầu duy nhất là vai nữ chính phải do ngôi sao điện ảnh Thẩm Nguyệt Nhi đảm nhiệm. Mọi người đều cố suy đoán thân phận của người đầu tư, cũng khỏi hâm mộ may mắn của Thẩm Nguyệt Nhi, dù sao bộ phim được đầu tư số tiền lớn như vậy cũng phải là ai cũng có thể có được. Xuất thân Thẩm Nguyệt Nhi vốn cao quý, lại đóng vai chính, tính tình mặc nhiên kiêu ngạo, chuyện đem người ta đặt vào mắt là bình thường xảy ra. Mặc dù mọi người đối với chuyện này có phê bình kín đáo, nhưng ai cũng dám gây khó dễ với ta.

      “Đầu to dùng để làm gì thế? tháng tôi chi nhiều tiền như vậy mời tới là để cho tôi phát điên lên thế này sao?” người Thẩm Nguyệt Nhi còn mặc trang phục cổ đại trong vai Quý phi, quay sang phát cáu với trợ lý đứng cạnh: “Còn đứng ở đây làm gì nữa? Nhanh mua lại .” ta tiện tay cầm lấy cốc trà sữa nóng vừa mới mua đặt bàn hắt vào người trợ lý, nguyên nhân chỉ bởi vì ấy mua đúng vị trà sữa mà ta muốn uống.

      trợ lý khóc chạy .

      Lại có trợ lý khác cầm kịch bản tiến đến, định giúp Thẩm Nguyệt Nhi tập thoại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thấy Thẩm Nguyệt Nhi khó chịu lên tiếng: “Đừng có tới phiền tôi.” ta giằng lấy kịch bản trong tay người trợ lý, đập bộp bộp lên người người đó, cảnh tượng này phối với thân trang phục Quý phi ngược lại càng thêm nổi bật vài phần.

      Cách đó xa đám diễn viên mới lè lưỡi nhìn dáng vẻ nổi giận của Thẩm Nguyệt Nhi.

      hung dữ!” Người mới diễn vai nha hoàn khinh thường nhếch môi.

      “Vậy người ta mới gọi là ngôi sao, đó là làm cho chúng ta nhìn, là ra oai phủ đầu với chúng ta đó.” diễn viên khác mở miệng.

      Thẩm Nguyệt Nhi ngoảnh đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo trợn lên nhìn đám người đứng chuyện trời đất, mở miệng gọi: “Vũ Tâm, em qua đây chút !”

      “Trời, aiz, aiz, gọi kìa!”

      “Mau đến.”

      Mọi người đều đồng tình nhìn về phía Ninh Vũ Tâm, trong đó cũng thiếu ánh mắt xem kịch vui, bị Thẩm Nguyệt Nhi gọi đến, tám phần là có chuyện gì tốt, lần trước có người mới diễn rất tốt, được đạo diễn khen hai câu, Thẩm Nguyệt Nhi liền đứng tại chỗ sầm mặt nghênh ngang bỏ . Ngày hôm sau, ai còn thấy người mới đó xuất ở phim trường nữa, người ta có người chống lưng ở đằng sau, những diễn viên bé như bọn họ sao có thể đắc tội nổi!

      “Chị Thẩm!” Ninh Vũ Tâm ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi, cười lấy lòng, vai diễn của ta lần này là nha hoàn, hôm nay lại cứ như vậy phải đứng trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi, mà còn có mấy lần nữa cũng có chuyện tương tự vậy. Tuần trước Thẩm Nguyệt Nhi bất chợt hẹn ta ra ngoài ăn cơm, càng ăn càng thân thiết, sau khi ăn xong còn tự mình đưa ta về chỗ ở, hơn nữa còn tặng ta chai nước hoa cao cấp giá mấy trăm ngàn, điều này quả thực khiến cho ta được coi trọng mà thấy lo sợ. (Thụ sủng nhược kinh)

      “Ngồi!” Thẩm Nguyệt Nhi bỗng thay đổi hẳn thái độ phách lối, mỉm cười nhìn Ninh Vũ Tâm: “Quay phim cảm thấy quen chưa?”

      “Cũng tệ lắm ạ.” Ninh Vũ Tâm biết trong hồ lô của Thẩm Nguyệt Nhi bán cái thuốc gì, lòng nhớ mấy câu của Thẩm Nguyệt Nhi hôm qua, chỉ vì ta là em vợ của Đỗ Ngự Đình nên mới nhìn ta bằng con mắt khác. Chỉ là, nếu có thể nịnh nọt được Thẩm Nguyệt Nhi cũng rất tốt.

      “Vũ Tâm, chị với đạo diễn rồi, khi nào có vai diễn thích hợp giữ lại cho em.” Thẩm Nguyệt Nhi ưu nhã vuốt lọn tóc dài vai, lại tháo chiếc nhẫn hồng ngọc tay xuống: “Cái này cho em, ở trong giới này, có chút phục trang đạo cụ sao có thể! Ngày mai có rỗi chị dẫn em mua ít đồ.” Bùi Thiếu dặn dò, phải nhanh chóng làm thân với Ninh Vũ Tâm.

      Kiểu dáng chiếc nhẫn hồng ngọc rất đẹp, đúng là kiểu dáng phục cổ thịnh hành, lại được gọt giũa thành hình giọt lệ, từng góc cạnh cũng được mài đến sáng loáng, đúng là hàng thượng phẩm. Trong mắt Ninh Vũ Tâm lên vẻ tham lam, nhưng ta vẫn làm bộ từ chối
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :