1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 23: Chưa muốn chết ngậm chặt miệng lại.

      Edit: Hà Bạng

      Trong phòng làm việc rộng lớn thoải mái, tàn thuốc trong chiếc gạt tàn đặt bàn trà chất đầy như ngọn núi, thỉnh thoảng lại có làn khói mù bay ra.

      “Bùi Thiếu.” An Dật Cảnh vênh mặt vắt chéo chân thoải mái ngồi chiếc sopha bằng da trâu, trong miệng cắn bút, dáng vẻ thoạt nhìn như tay ăn chơi phá phách, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nặng nề: “Họ Bùi.” cân nhắc lặp lặp lại, tay cầm tờ giấy, đó viết tên tất cả những người họ Bùi mà bọn họ quen biết.

      “Đầu óc rất thông minh, bản lĩnh rất đáng nể.” Đây là Bùi Thiếu trong ấn tượng của Mộ Ngưng Tử, lúc đó khi đuổi theo Bùi Thiếu, thân thủ của người kia rất nhanh nhẹn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán và suy nghĩ của , dù sao số người có khả năng trốn thoát từ tay luôn ít lại càng ít, đáng tiếc là nhìn thấy được diện mạo của Bùi Thiếu: “Chỉ là, tuổi tác chắc phải dưới 30 rồi.”

      “Bùi Thiếu này chắc chắn phải có thực lực kinh tế tương đối khá, vì giá cả của chiếc Vanquish phải người bình thường nào cũng có thể mua được.” Quý Giản Phàm suy đoán: “Nếu như theo lời của Ngưng Tử , thân thủ của ta rất khá như vậy, nhất định là phải người làm ăn bình thường.”

      Từ chuyện Ninh Noãn Dương bị mất tích, bọn họ ở lại nhà họ Đỗ biết bao nhiêu ngày đêm, phân biệt sáng tối mà tìm người, ngày hôm qua khó khăn Ninh Noãn Dương mới trở về nhà, sáng sớm hôm nay đến mắt còn chưa kịp mở bị Đỗ Ngự Đình “mời” sang, dễ nghe là đến mời, khó nghe chính là bị cưỡng chế “trói” đến.

      “Đưa đây.” Đỗ Ngự Đình đưa tay, người họa sĩ đứng bên cạnh run run rẩy rẩy lấy tờ giấy giá vẽ ra, đây là chủ ý của An Dật Cảnh, để họa sĩ dựa theo miêu tả của mỗi người phác họa lại chân dung đại khái của Bùi Thiếu, giúp dễ dàng tìm kiếm hơn.

      Đỗ Ngự Đình trừng mắt nhìn, nắm đấm kêu răng rắc vang dội, sắc mặt càng lúc càng tối . An Dật Cảnh tiến lại gần nhìn vào, ra là giấy vẽ chiếc xe Vanquish, còn có người đàn ông cao lớn mặc âu phục, ngũ quan mặt được vẽ hết sức quái dị, mắt lớn, , có thể nhìn ra được là cố sửa lại rất nhiều lần: “Haha, người có tài, có tài.” An Dật Cảnh cười lớn vỗ vai người họa sĩ.

      Người họa sĩ cúi đầu, thận trọng nhìn sắc mặt của Đỗ Ngự Đình: “Đỗ thiếu gia và Mộ có mắt to mắt , là tôi…” Dầu gì ông ta cũng là Đại sư cấp bậc Quốc bảo mà!

      Đỗ Ngự Đình xoa xoa cái
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 24: đánh em.

      Edit: Hà Bạng

      Đỗ Ngự Đình vội vàng thu đao lại vào trong áo, bước nhanh tới nghênh đón: “Bảo bối, sao lại ngủ thêm chút nữa?” Thần sắc của khôi phục lại bình thường, tinh thần dường như cũng rất tốt.

      Mộ Ngưng Tử lấy khí thể sét đánh kịp bưng tai đứng dậy tới bên cạnh Ninh Vũ Tâm, tay phải khoác lên vai ta, nhìn từ phía sau hai người trông như là rất thân thiết. Tay trái cầm súng, chống lên bụng Ninh Vũ Tâm, giọng uy hiếp: “ dám phát ra tiếng, tôi lập tức lấy mạng , .” thô bạo lôi Ninh Vũ Tâm ra ngoài.

      Dù Ninh Vũ Tâm có to gan, cũng dám lấy tính mạng của bản thân ra để đùa, ta bị dọa sợ liền gật đầu lia lịa, tâm cam tình nguyện theo Mộ Ngưng Tử ra ngoài, nhưng trong chớp mắt trước khi bước khỏi cửa, ta bỗng ngoảnh lại phía sau: “Chị…” ta cam lòng để mình cứ như vậy mà bị kéo , Ninh Noãn Dương xuống rồi, ở cách phía sau ta xa.

      “Đàng hoàng chút cho tôi.” Mộ Ngưng Tử nổi giận, trở tay lấy báng súng đập vào bụng Ninh Vũ Tâm.

      “Đau quá!” Ninh Vũ Tâm đau đến tái mặt, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi mặt.

      “Chị Ngưng Tử, Tâm Tâm.” Ninh Noãn Dương trơ mắt nhìn Mộ Ngưng Tử và Ninh Vũ Tâm ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm: “Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?” Tâm Tâm thế mà thèm chào hỏi gì cùng chị Ngưng Tử ra ngoài rồi.

      “Họ dạo phố rồi.” Đỗ Ngự Đình lấp liếm giải thích.

      “Việc đó… bọn cũng trước đây.” An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm rất thức thời vỗ vỗ mông vội vàng buông bánh ngọt trong tay xuống, từ ghế salong đứng dậy, bỏ chạy lấy người. Nhìn sắc mặt chút vui mừng của Đỗ Ngự Đình cũng biết, bọn họ là người thừa, cứ đứng mãi ở chỗ này chỉ làm chướng mắt người ta.

      “Bye bye, Noãn Noãn!” Trước khi An Dật Cảnh vẫn quên tặng cho Ninh Noãn Dương nụ hôn gió, nháy mắt mấy cái, làm Đỗ Ngự Đình tức đến nghiến răng, mặt đen như Bao Công.

      “Bye bye!” Ninh Noãn Dương cũng vẫy tay theo, lúm đồng tiền như hoa khuôn mặt . Qua tối hôm qua được nghỉ ngơi, trạng thái của khôi phục bình thường, mặc bộ váy búp bê màu trắng, tóc dài xõa vai, dáng vẻ mềm mại.

      “Sao lại nhớ bộc tóc lại thế này?” Nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của , trong lòng Đỗ Ngự Đình bất chợt khó chịu, lấy từ trong túi ra chiếc hộp hình bầu dục màu hồng khảm bạc, mở ra, bên trong là chiếc dây buộc tóc tết thủ công viền tơ màu hồng. Đôi môi khẽ mím, ôm vào lòng, ngón tay thon dài khẽ bới bới những sợi tóc tơ, bàn tay ôm lấy mái tóc dài hơi xoăn của , động tác vụng về dùng chiếc dây buộc màu hồng viền tơ buộc tóc thành cái đuôi ngựa nghiêng ngả.

      “Đây là tự làm đó.” Nét mặt của thế nhưng xen lẫn chút ngượng ngùng, cuối cùng, lại cảm thấy như vậy phá hỏng hình tượng nghiêm túc của mình, liền thối mặt bổ sung thêm câu: “Từ sau nhớ buộc tóc gọn lại rồi mới được xuống nhà.”

      Dáng vẻ xõa tóc, là vô cùng xinh đẹp, lọn tóc gợn sóng, con người long lanh, đôi môi mềm mại như mỡ đông, tựa như nữ thần hoa cỏ, khiến cho người ta thể dời mắt.

      Lúc này, quản gia từ ngoài cửa bước vào, trong tay ông ta xách mất cái túi to, túi nào cũng căng phồng, nhưng thoạt nhìn như rất . Ông ta để chúng xuống trước mặt Ninh Noãn Dương. cung kính : “Thiếu phu nhân, đây là đồ cầu.”

      “Cám ơn.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, nhanh nhẹn mở túi, đổ tất cả đồ bên trong ra, lập tức ghế salong bày
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 25: Xin lỗi, sai rồi.

      Edit: Hà Bạng

      “Bảo bối, mau ra đây.” Đỗ Ngự Đình vội chạy theo, nhưng rất nhanh liền thấy tăm hơi bóng dáng Bé con đâu, ngờ trông bé thế, mà ngược lại chạy rất nhanh. Đối diện biệt thự là rừng cây um tùm, có chạy chắc cũng chạy vào đó đâu.

      “Thiếu phu nhân!”

      “Thiếu phu nhân!”

      Tất cả vệ sĩ trong nhà đều tản ra bốn phía tìm, nếu tìm được Thiếu phu nhân, e rằng hôm nay bọn họ chắc phải tiễn cái đầu rồi.

      Đỗ Ngự Đình rất lo lắng, cũng rất sợ hãi, ngay cả giày ấy cũng chưa kịp , bị đâm vào chân biết làm thế nào?: “Tiểu quai quai, mau ra đây, xin lỗi, mau ra đây, Bảo bối.” Đến áo khoác ấy cũng mặc, bị chết cóng mất.

      Ninh Noãn Dương cẩn thận núp phía sau cây đại thụ, nước mắt rơi lã chã, lòng chỉ nghĩ tới dáng vẻ giận dữ của Đỗ Ngự Đình lúc nãy với mình, bĩu môi, quyết định rất nhanh, nhất định để cho tìm thấy mình, muốn bao giờ tìm thấy nữa.

      nổi giận với , chưa bao giờ dùng thái độ đó để chuyện với , nhất định là chê phiền, ghét rồi, hết thảy mới có thể đối xử với như vậy.

      “Bảo bối, mau ra đây nào, trong bụi cỏ có côn trùng đó.” Biết sợ sâu bọ, Đỗ Ngự Đình nghĩ thế có thể dọa cho ra ngoài này cũng nên.

      “Thiếu gia, ở đằng kia phát ra cái này.” vệ sĩ bảo an cầm sợi dây buộc bằng tơ màu hồng vội vàng chạy tới, đây chính là sợi tơ buộc tóc mà Đỗ Ngự Đình vừa đưa cho Ninh Noãn Dương lâu trước đó.

      Đỗ Ngự Đình nắm sợi dây tơ trong tay, nhìn theo hướng tay vệ sĩ chỉ, nhấc chân chạy : “Nguy rồi, nhất định là Noãn Noãn lên núi rồi.”

      Cả đám người vẻ mặt hốt hoảng chạy lên núi, mặc dù ở núi hàng năm đều có người dọn dẹp, trồng thêm các loại cây hoa, nhưng địa hình rất phức tạp, người quen vào rất dễ bị lạc đường.

      Trong bụi cỏ rậm rạp, dáng người bé chân trần núp, đôi mắt rưng rưng, đưa tay che miệng, khóc đến vô cùng ấm ức. Nhìn thấy đám người Đỗ Ngự Đình xa, dùng hết sức lực nhắm hướng ngược lại chạy .

      Phố mới lên đèn, bầu trời mưa phùn bay lất phất, người phố lại nhộn nhạo, bước chân vội vã, ai cũng nhanh chóng thừa dịp trước khi mưa to để về nhà.

      bóng dáng đơn bạc chân giày ngồi trong trạm xe buýt, mái tóc hơi xoăn xõa bờ vai: “Đói quá.” Ninh Noãn Dương chép chép miệng, vẻ mặt khát vọng liếm môi nhìn cửa hàng ở đối diện. Trong cửa hàng sắc đèn vàng cam tôi tối, cái nồi to chắn giữa cửa, ông chủ xào mì, xung quanh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 26: Y Y.

      Edit: Hà Bạng

      “Đói, đói quá…” chiếc giường trắng như tuyết, có nước da nhẵn nhụi trắng mịn như trứng gà bóc, ngủ mê man, chốc chốc lại giọng mớ, điệu bộ trông cực kỳ đáng thương.

      “Này, ơi tỉnh lại !” tóc ngắn đứng cạnh đưa tay lay lay người giường, tò mò quan sát ấy, toàn thân bé này bẩn thỉu, còn chân đất, ấy hẳn là tên ăn mày ! Nhưng người toàn mặc đồ hiệu, nếu như là cậu ấm chiêu nhà giàu nào, thể bất hạnh tới mức ngất ở giữa đường thế này!

      Ninh Noãn Dương yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt là mảnh trắng như tuyết: “ là ai?” Trước mặt là tóc ngắn xinh đẹp, mặc bộ đồng phục y tá trắng tinh. hẳn là ở trong bệnh viện, mà trước mắt này chắc là y tá.

      “Tôi là y tá ở đây, tối qua té xỉu ở bên ngoài bệnh viện, nên tôi mang vào đây.” ấy cẩn thận để ý chai truyền của Ninh Noãn Dương sắp hết, động tác nhàng lấy bông sát trùng, bóc băng gạc, rút kim tiêm ra: “Tôi tên là Nhâm Tử Huyên, còn ?” này khi cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh nho , vô cùng đáng .

      “Tôi tên là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương cảm kích nhìn : “Cảm ơn cứu tôi.”

      “Rột rột…” Lời còn chưa dứt, bụng của lại lần nữa khách khí kêu lên, đỏ mặt, để ý cánh tay vừa mới được rút kim, dùng sức chống người ngồi dậy, cầm lấy cốc nước ở đầu giường uống, định dùng cái này đề ngăn lại cảm giác đói bụng cồn cào.

      chắc là đói bụng rồi, chờ tôi chút nhé.” Nhâm Tử Huyên tốt bụng cười tiếng, rồi vội vã bước ra ngoài, chốc lát sau ấy xách theo hai cái hộp cơm to vào, dường như là vừa vừa chạy: “Đói bụng lắm rồi, mau ăn .”

      Ninh Noãn Dương vô cùng đói, cũng chẳng quan tâm nhiều, liền mở hộp cơm vùi đầu ăn như hổ đói, ngay cả món rau cải thìa mà ngày bình thường bao giờ chạm tới cũng ăn sạch , vừa ăn còn vừa suýt xoa khen ngợi: “Ngon lắm.” Vào lúc này, dù chỉ là cơm trắng, cũng đều cảm thấy mĩ vị.

      Ngô chiên hương vị ngọt ngào vàng óng ánh.

      Cải thìa ngòn ngọt man mát.

      Thịt kho béo mà ngấy.

      Chỉ chốc lát sau, tất cả cơm và đồ ăn trong hộp đều được xử lý sạch bách.

      “Chắc là đói bụng lắm, tối hôm qua lúc tôi mang kiểm tra kết quả là bị tụt huyết áp.” Nhâm Tử Huyên quan tâm đưa sang tờ khăn giấy: “Lau miệng .”

      “Cám ơn.” Ninh Noãn Dương vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, đây dường như là bữa cơm ăn được nhiều nhất từ khi có trí nhớ tới hôm nay, có vẻ là hộp cơm rất lớn, vậy mà ăn đến hạt cơm cũng thừa.

      “Uống canh .” Nhâm Tử Huyên lại đưa tới bát canh.

      Ở trong tình huống bất lực mà bỗng nhiên được giúp đỡ như vậy, Ninh Noãn Dương cảm động đến trào nước mắt: “Cảm ơn , là tốt.” ôm lấy lớn trước mặt chỉ cỡ ngang tuổi mình, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

      Nhâm Tử Huyên hết lời khuyên lơn, sau khi trò chuyện cùng Ninh Noãn Dương, ấy tiếc nuối : “ xin lỗi, Noãn Noãn, tại tôi thể mời đến nhà tôi ở, chuyện đó khiến cho phải rước lấy phiền toái cần thiết.” Bây giờ chính cũng phải tránh né chút chuyện, bất cứ lúc nào cũng ôm bọc quần áo chút chậm trễ mà rời , nếu như làm liên lụy dến Ninh Noãn Dương, vô cùng áy náy.

      sao, giúp tôi rất nhiều rồi.” Ninh Noãn Dương cười tiếng, gò mà nở ra hai
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 27: Noãn Noãn, đừng chạy nữa, biết lỗi rồi.

      Edit: Hà Bạng

      Trong căn phòng Tổng thống sang trọng, tràn ngập hương rượu đỏ tinh khiết nồng nàn, người đàn ông có dáng người cao lớn đứng quay lưng về phía cửa, tay nâng ly phẩm rượu.

      “Chủ nhân, đưa người tới rồi.” Henry gõ lên cánh cửa đóng, khẽ khom lưng, đứng qua bên.

      Người đàn ông chậm rãi quay người, cười nhạt nhìn hai vợ chồng họ Ninh: “Ông Ninh, bà Ninh, mời ngồi!” Người đàn ông mặc bộ tây trang cao cấp hiệu Gucci màu đen, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều cao quý kể xiết.

      Lưu Mỹ Phương và Ninh Đại Vỹ lo lắng ngồi xuống, lòng thầm hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện: “Bùi Thiếu, ngài bảo chúng tôi…” Bởi vì bị khí thế phát ra người đàn ông kia lấn áp, đến ngay cả việc chuyện bọn họ cũng thấy lúng túng.

      “Haha, cần gấp gáp.” Bùi Thiếu cười khẽ, giọng vô cùng dễ chịu.

      Henry vốn vẫn đứng bên cạnh liền lấy ra hai tấm ảnh đặt lên bàn, hỏi: “Hai người này ai là con của hai vị?”

      Hai tấm ảnh, là Ninh Noãn Dương với lúm đồng tiền như hoa, là Ninh Vũ Tâm thanh xuân tràn đầy sức sống.

      Lưu Mỹ Phượng há miệng, trong mắt lóe lên tia giật thót, cố làm ra vẻ trấn định trả lời: “Cả hai đều phải.” Sao Bùi Thiếu lại hỏi vấn đề này? Người đàn ông trước mắt này dễ chọc, nhưng Đỗ Ngự Đình cũng phải là người bà ta có thể chạm vào, bà ta bắt đầu ý thức được vì tham lam tiền bạc của mình mà cùng Đỗ Ngự Đình làm cuộc giao dịch có thể phạm vào cái phiền toái rất lớn.

      lừa tôi chứ?” Bùi Thiếu nâng tay cầm tấm ảnh Ninh Noãn Dương bàn lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng tỉ mỉ quan sát nét mặt của Lưu Mỹ Phượng, ý đồ muốn nhìn ra chút đầu mối, ánh mắt của ta khiến lòng người khác phải dựng tóc gáy. Căn cứ vào suy đoán của mình, và đủ loại dấu hiệu điều tra thấy , Ninh Noãn Dương là con từ trời rơi xuống nhà họ Ninh, suốt hai mươi mấy năm qua vợ chồng họ Ninh vẫn chỉ có đứa con là Ninh Vũ Tâm. Hơn nữa đối với thương chiều chuộng của Đỗ Ngự Đình với Ninh Noãn Dương, có đạo lý nào mà mắt thấy ba mẹ của ấy nợ tiền đánh bạc ở bên ngoài như vậy mà ra tay giúp đỡ, chuyện cũ trong này, chỉ e là còn rất thú vị.

      ta càng ngày càng có hứng thú.

      “Dĩ nhiên là có.” Đầu Lưu Mỹ Phượng lắc như trống bỏi, bà ta liếm liếm cặp môi khô khốc, thận trọng hỏi: “Bùi Thiếu, cái chi phiếu kia…” Bà ta luôn lòng nhớ nhung tấm chi phiếu kia.

      Khóe miệng Bùi Thiếu thủy chung luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, ta đứng dậy, thả bước tới phía trước chậu hoa lan bên cửa sổ, nâng ly rượu đỏ chầm chậm đổ vào trong chậu hoa, lại cúi đầu ghé sát tới cảm nhận hương hoa nồng nàn: “ là thơm.” Nét mặt đong đầy vẻ say mê.

      người từ phía sau lưng đưa chiếc khay bạc lên đằng trước: “Chủ nhân.”

      Bùi Thiếu xoay người, lấy ra đôi găng tay plastic màu trắng trong khay đeo vào, đáy mắt ta thủy chung luôn chứa tia tà mị xua được. Ưu nhã quay người cái, ta chuẩn bị đầy đủ hết cả, lấy ống tiêm từ khay ra, dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh cái.

      Vệ sĩ hiểu ý, hai người bên tiến lên đè chặt vợ chồng họ Ninh.

      “Các người định làm gì vậy?” Lưu Mỹ Phượng hét to giằng ra, lại bị gã vệ sĩ giữ chặt lại.

      “Yên tâm, có việc gì, tôi chỉ cần các người phối hợp chút là được rồi.” Bùi Thiếu cười lộ ra hàm răng nanh.

      Ống tiêm dài lạnh lẽo chậm rãi ghim chặt vào bên cánh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :